Màu vàng cam ánh sắc thủy tinh trong, lạnh chút đỏ từ tốn nhô dần lên, xua tan đám mây xám của ngày hôm qua thật dịu dàng, các tia sáng tỏa ra xung quanh lấp lánh như những hạt ngọc trai trải dài trên bề mặt nhấp nhô sóng bạc của đại dương bao la.
Nữ Thần Mặt Trời đang vươn mình khỏi màu xanh trong vắt, vầng hào quang len lỏi giữa những đám mây vẫn còn ngái ngủ, nương theo cơn gió nồng mùi muối đặc trưng, lăn nhẹ trong không gian, phủ lên mọi vật hơi ấm của một ngày mới.
Ngày mới của mọi người, và cũng là ngày mới cho quyết định trong Niên.
Cô vẫn dáng bất động lặng lẽ nơi bờ cát ướt. Mái tóc nhung đen thỏa sức đùa giỡn khiêu vũ với chị gió tinh nghịch, từng sợi suôn mượt cố lưu giữ lại vị mặn của biển, mùi tanh nồng của cá, mùi hanh hanh của sớm mai, và mùi đau thương của tình yêu vụng trộm không đoan chính.
Niên vẫn thả trôi tâm tư ngoài khơi, nơi những chiếc thuyền đánh cá đêm đang reo mừng khúc ca khải hoàn. Sóng biển đánh lên bờ cát trắng, lăn tăn từng hạt bọt vỡ tung, rồi chưa kịp rửa trôi dấu chân của những đôi trai gái tản bộ sớm mai thì đã bị con sóng kế tiếp trùm lên thật thô bạo pha chút nghịch ngợm. Quy trình đó lập đi lập lại đều đều, sóng nối sóng, rủ nhau ôm bờ cát trắng, thả vào đó những hạt muối tinh khiết mặn chát, rồi ra đi lãnh đạm không câu giã từ.
Sóng cũng như lòng người. Cũng như Loan. Cũng để lại vô vàn nỗi nhớ, sự khắc khoải và ưu phiền qua nhiều năm kháng khôn nguôi.
Có khác chăng, Loan trở lại, khi mà mọi thứ không còn nguyên vẹn, không thể bắt đầu như cảm xúc mới của cái tuổi non thơ chưa biết nghĩ suy.
Loan quay về tìm lại hạt giống mà cô đã reo cách đây 15 năm, nhưng thời gian đâu đợi người, dù cảm xúc phai nhạt hay mãnh liệt, thì mầm xanh vẫn phải nhú lên khỏi mẹ hiền mặt đất, có hình có dạng, có mọi muộn phiền vì không được người reo trồng tự tay chăm sóc.
Đời không cho con người nhiều khoảnh khắc ngừng thời gian, nên con người phải tự bước tiếp, "Câu trả lời cho bản thân phải do chính mình tìm ra. Không có ai, không có thứ gì có thể sống hộ cuộc đời người khác".
Và, hạt giống đó giờ đã có nụ hoa nhỏ xíu, dù phủ nhận hay lẩn tránh, nụ hoa bốn tuổi cũng là một phần cuộc đời của thân cây đã chín.
Niên thở dài, ngừng ngang mạch suy nghĩ, cô cảm thấy hơi nặng đầu khi chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, bộ não phải vạch ra xem xét quyết định quá nhiều thứ. 15 năm chỉ được gói gọn trong tuần du lịch biển. Niên rất mệt.
Tiếng thở dài trôi ngược vào trong khi cô nhận ra bàn tay đặt trên cát mịn, có chú dã tràng bé xíu đang bò lên vội vã. Niên thấy lạ, thường mấy chú nhóc này cảm nhận xung quanh có chuyển động là sẽ lẩn mình trong cát ngay, không nhẽ do cô bất động quá lâu, lâu đến mức đối với chúng, cô không khác gì bức tượng không nhịp thở sao?
Thấy động, dã tràng lẩn mất, bỏ lại trên bề mặt ẩm ướt những đụn cát bé xíu xiu. Niên hơi cười khi nhìn đụn cát đó, nhìn công việc vô vọng từ ngày này qua ngày khác. Dã tràng nhỏ bé, nhanh nhẹn nhưng đầy mê muội, từng lớp từng thế hệ qua đi, cát nơi biển vẫn ngoan cố hợp tác với sóng bạc đầu tiêu hủy thành quả của những sinh vật nhỏ nhoi đông đúc.
Vậy mà chữ "bỏ cuộc" không có đối với chúng, cũng như đối với người đàn bà ngồi kế bên Niên.
15 năm xa cách, một tuần du lịch và một đêm dạo biển, người đàn bà đó vẫn lặng im trong câu nói:
- Chưa xuống tàu, vẫn chưa là kết thúc.
- Không nhẽ, Loan không hiểu tính cách Niên sao?
- Hiểu. Nhưng Loan còn hiểu trái tim Niên hơn ai hết.
Cả đêm vui lần cuối với nhóm bạn trong phòng karaoke, để rồi gần sáng hai nguời đàn bà đi bên nhau dọc bờ biển, đón bình mình lên.
Cùng nhịp đập trái tim, cùng sóng bước kề vai, cùng nỗi niềm yêu thương chân nhành, nhưng cả hai đều hiểu, không cách nào thuộc về nhau khi mà còn quá nhiều thứ không phải bảo bỏ là bỏ.
Màn đêm dần trôi, mây xốp bông màu xám đen được đẩy lùi bởi các tia sáng vàng của nữ thần Mặt Trời, bình minh lên nhưng lòng người vẫn lưu luyến ngày cũ đang dần qua. Quãng thời gian đi bên nhau, hai người đàn bà tâm sự mọi buồn thương nhớ nhung, ngưỡng cửa 15 năm bị dồn nén giờ đây như nước vỡ bờ, trào ra mặn nồng trong câu nói, ngọt ngào trong cử chỉ những ngón tay đan nhau nhẹ nhàng.
Để rồi kết thúc bằng hình ảnh hai cơ thể lặng lẽ ngồi trên cát, dõi mắt ra mặt biển, chờ đợi phép màu của ngày mới.
Phép màu không có. Chỉ có tiếng di động hối nhanh nhanh đi ăn sáng còn xuất phát về thành phố của tụi bạn. Khi điện thoại cúp, cũng là lúc Niên đứng lên lẩn tránh, ánh mắt sợ hãi phút chia li ép buộc cơ thể phải tạo khoảng cách rõ rệt.
Nhưng. Một cái kéo tay. Một cái giật mạnh. Và, mái tóc đen dài một lần nữa bị gió thổi tung che đi nụ hôn mặn đắng đầu lưỡi.
Nụ hôn ngập tràn sự hối hận, vụng về thay câu xin lỗi, và tha thiết chữ yêu nguyên vẹn. Nụ hôn làm Niên sửng sốt, mắt mở to kinh hãi, trái tim đập dồn dập như muốn vỡ tung lồng ngực thoát ra ngoài, lý trí ngó nghiêng xung quanh xem có ai nhìn thấy không.
Lúc này trời đã sáng, nắng trở nên gắt gao trải trên mạn thuyền, người đi bơi sớm đang đổ xô chen chúc xem cá, xem tôm, xem hải sản tươi sống vừa được bắt về. Màu xanh của biển, màu của sự mất tự do, tất cả bị bao lấy một cách vồ vập giữa tiếng mặc cả của những bộ bikini đầy sắc màu. Dĩ nhiên trong cái không gian đó, không ai để tâm đến hai người phụ nữ bên nhau, hai người đàn bà vừa có hành động bộc phát chưa được chấp nhận trong xã hội.
Tiếng thở phào không kịp buông, Niên bước vội đi trước, bỏ lại phía sau cơn gió biển chua chát mặn từng hạt lệ. Niên chỉ muốn sớm lên xe về nhà, kết thúc chuyến đi nhiều biến cố_một chuyến đi có đủ khả năng khiến Niên sẽ mắc tội ngàn thu.
Niên không muốn điều đó xả ra.
Cô tránh Loan ra mặt, từ lúc lên xe không tham gia vào cuộc vui hát hò của mọi người, cô lấy cớ say xe để được yên tĩnh nhắm mắt nơi hàng ghế cuối.
Loan vẫn là quản trò, tiếng hát ngân vang đắm say lòng người. Niên biết bản thân từng một thời là tín đồ của giọng ca đó, cũng có thể bây giờ vẫn còn, nhưng lý trí của người vợ người mẹ, không cho phép Niên đi quá xa. Cô phải ở bên ngoài người đàn bà đó, phải cắt đứt mọi mối liên hệ.
Niên không thể tự lún quá sâu.
Một gia đình nhỏ dành cho riêng cô đang chờ. Niên không thể.
Chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa, Niên sẽ được gặp lại họ. Được gặp lại chốn bình yên cho tâm hồn. Được yêu thương trong ánh mắt trìu mến của anh. Được rạng ngời trong tiếng cười ngây thơ của đứa con trai. Được hưởng trọn vẹn chữ hạnh phúc của người đàn bà đã làm vợ làm mẹ..
Những suy nghĩ đầy màu hồng tạo thành mắt xích, đan vào nhau, ôm gọn bộ não Niên, đẩy cô vào sự mơ màng hư vô. Tiếng hát, tiếng cười đùa xung quanh chìm dần chìm dần, hoàn toàn không tiến đến trung ương khu thần kinh, ký ức của Niên trong sự lâng lâng bồng bềnh trở nên mơ hồ.. màu đen phủ lên mọi giác quan, tối và lạnh lẽo. Có tia sáng nhỏ xíu chập chờn chực tắt.. đột nhiên tia sáng đó lăn nhẹ rồi rơi nhanh, vỡ tan và đọng lại trên bàn tay trắng hồng:
- Đừng khóc nữa - Giọng năn nỉ bối rối – Nín đi mà! Tao cho mày kẹo nè..
- Ư.. ư.. ư ư.. hức.. ức.. một cái ứ thèm.. ư ư..
- Nhưng tao hết tiền rồi - Giọng xuôi xị áy náy, rồi chợt à lên – Hay mày cho tao nợ nhé. Lớn lên đi làm có tiền, tao mua kẹo trả mày.
- Ư.. hức.. hức.. thiệt không?
- Thiệt! Tao nói dối mày bao giờ chưa?
- Nói rồi - Tiếng nấc ngưng bặt, thay vào đó là giọng hờn lẫy con nít – Lúc nãy mày bảo "Hai đứa con gái cũng chơi được cô dâu chú rể" nên tao mới đồng ý chơi, vậy mà thằng cu Đén thấy rồi chọc ghẹo "chỉ con trai con gái mới chơi được trò cô dâu chú rể".. hu hu.. hư hư.. mày xạo còn gì.. ư ư.. uuu..
- Nín đi mà – Bàn tay dính đất sau trận đánh nhau, chùi chùi những hạt lệ trong veo – Nín đi! Đừng khóc nữa. Thằng cu Đén con nít nên không biết, chứ má tao bảo "chỉ cần thương nhau là được làm vợ chồng", tao thương mày hơn thương còn kiki nhà tao, nên lớn lên sẽ cưới mày về làm con dâu mẹ tao, sẽ mua thiệt nhiều kẹo cho mày ăn sún răng thì thôi.
Khuôn mặt nhem nhuốc đất và nước mắt ra chiều suy nghĩ, đôi mày lơ thơ vài sợi chau lại cân đo đong đếm, rồi cười toe toét dễ thương:
- Nhớ nhé! Lớn lên phải mua nhiều kẹo cho tao ăn nhé. Phải lấy tao, làm đám cưới thật to nhé! Mày mà xạo tao sẽ khóc suốt cho xem.
- Ừ, không để mày khóc đâu. Ai lại để vợ mình khóc nhè chứ - Giọng lém lỉnh tinh quái vang lên – Nhưng, với điều kiện, bây giờ mày phải cho tao "chạm môi" cơ.
- Ư – Viên kẹo tròn màu hồng vừa chui tọt vào cánh môi xinh chợt khựng lại – Không! Mày toàn đòi chạm môi những lúc tao ăn kẹo, rồi thừa cơ lấy luôn kẹo trong miệng tao. Không cho!
- Đâu! Tại lưỡi mày chả động đậy gì hết, làm tao phải tìm, chẳng may kẹo rớt vô bên tao đó chớ - Lời giải thích ngô nghê thật thà như đếm – Cho tao "chạm môi" đi! Rồi mai tao có tiền ăn sáng lại mua kẹo cho mày.
- Sao mày đòi chạm môi hoài vậy? Kiếm thằng cu Đén mà làm.. hí hí.. nhà nó bán cá, chạm môi xong là hóc xương luôn.. hí hí..
- "Chạm môi" chỉ dành cho vợ chồng thôi - Giọng khôn lỏi nghe gian hết chỗ chê – Nãy tao và mày làm cô dâu chú rể rồi. Mày đội vòng nên là vợ tao rồi, phải cho tao "chạm môi".
- Ai bảo mày thế?
- Tao thấy chị Hai và anh rể làm hoài. Mà bả có làm việc đó với ai khác đâu.
- Thế mỗi lần "chạm môi", anh rể mày đều cướp kẹo của chị Hai à?
- Chắc thế, tại tao thấy ổng bảo "nụ hôn ngọt ngào của anh", không phải kẹo thì là muối à?
- Nhưng.. tao thích ăn hết cục kẹo này cơ - Chiếc miệng bé xíu nhai nhanh rồi nuốt đánh ực, một bàn tay xoè ra - Hết rồi. Hihihihi.. cho tao cục kẹo khác, rồi tao cho "chạm môi".
- Mày ăn gian!
- Có mày ăn gian á! Cho tao kẹo rồi lấy lại bằng miệng. Xí!
- Thôi. Không dỗi, không khóc nha. Tao hết kẹo rồi.
- Kệ mày, tao cứ khóc!
- Thôi, để dành nước mắt đến lúc lớn hẵng khóc. Lúc tao kiếm được nhiều tiền mua kẹo ý. Lúc đó mày khóc, tao cho kẹo rồi mày cho tao "chạm môi" nhé.
- Nghéo tay hứa đi!
- Mày là vợ tao rồi. Nghéo gì nữa?
- Không! Nghéo tay cơ.
- Ừ, thì nghéo!
- Mày là chú rể, tao là cô dâu nhé!
- Ừ! Mày đẹp hơn, cho làm cô dâu đấy.
- Mày phải đi làm kiếm tiền mua kẹo, tao chỉ ở nhà chờ ăn thôi nhé!
- Ừ! Á.. không..
- Hi hi hi..
Trong nụ cười trẻ thơ, có mùi thơm dìu dịu bay lên cánh mũi Niên, khiến cô khẽ giật mình.
Đối diện, khuôn mặt thân quen kề sát thật gần, ánh mắt sắc trở nên hiền hòa đong đầy nét ưu tư. Mái tóc nâu xoăn từng lọn rơi xuống ủ rũ hai bên má, người phụ nữ khẽ khàng tiến tới cánh môi hồng.
Không chạm. Không ngấu nghiến. Chỉ dừng lại như muốn lưu giữ mọi hơi thở của đối phương. Trái tim tưởng chừng ngừng đập, các mạch máu nín thinh chờ hành động tiếp theo, nhưng người phụ nữ chỉ khẽ cười rồi lùi cơ thể ra sau:
- Niên ăn kẹo không?
Lọ thủy tinh trong suốt chứa rất nhiều viên kẹo socola đủ màu được đưa ra, nắp hộp đã mở nhưng lòng người vẫn bất động.
Tuổi thơ ngọt ngào đã không còn.
Tiếng cười trong vắt không suy tư chỉ còn là ký ức.
Hiện hữu, một trái tim mang nhiều tội lỗi, một tuổi tác không thể bước sang ngang.
Những mảng đối lập của quá khứ- hiện tại đẩy ánh mắt Niên chiếu thẳng vào Loan, cố đọc suy nghĩ trong đôi tròng nâu buồn, thứ Niên có thể đến gần chỉ là tấm màn nhung đen không sức sống.
Càng đi sâu vào tâm tư đối phương, Niên càng mệt mỏi, chân tay rã rời tê nơi đầu ngón, cô nhắm mắt để lấy thêm chút sức, khi hàng mi kéo lên cũng là lúc Loan dịu dàng đặt nhẹ viên socola màu mận chín ngay miệng cô:
- Không cả đời thành duyên thành phận, thì hãy cho Loan thêm chút khoảnh khắc cuối cùng này.
Bờ môi vẫn lặng yên, Niên đưa mắt quan sát xung quanh, nhóm bạn đã ngủ say sau khi hò hát nô đùa, giờ đang ngả lên vai nhau chìm vào giấc mộng mơ về giây phút đoàn tụ với gia đình.
Niên cũng chờ giây phút đó.
Nhưng. Xe vẫn đang chạy. Hàng cây xanh bên đường lướt nhanh qua. Nắng hồng xen trong những tán lá, bị biến dạng một cách lạ kỳ.
Niên hé môi, viên kẹo lọt vào trong, chiếc lưỡi đánh vòng thân kẹo, một vị ngọt nồng nàn trôi nhẹ vào cuống họng, tan ra theo từng tích tắc.
Vị ngọt bị lãng quên đang từ tốn xé nát tim Niên.
Cô đau, vì nó đắng nghét!
Có phải vị giác của trẻ con cũng tinh khiết như cảm giác lần đầu nếm, còn vị giác của trái tim đã rỉ từng giọt máu sẽ chai sạn đầy cằn cỗi?
Lòng người cũng thế?
Ánh nhìn xã hội nếu có thể đơn giản như hai đứa trẻ trong quá khứ, có thể không toan tính khinh khi như xã hội đang tồn tại, thì có phải sự chờ mong thủy chung mãi mãi son sắt?
Câu trả lời không có.
Xe vẫn chạy, tiếng máy ồn ào. Hàng cây hai bên đường trôi dạt về sau, từng ngôi nhà kiểu cách bắt đầu xuất hiện. Xe đã vào thành phố. Cửa kính đóng kín để điều hòa chạy hết công suốt, tiếng động của thế giới bên ngoài không lọt qua tấm kính ngăn. Không gian trong đó vẫn chỉ nhuộm màu lặng câm. Hai ánh mắt không dời nhau, hai trái tim vẫn đều đều gõ nhịp, tâm tư vẫn không xao động dù thời gian không còn lại là bao.
Niên nhìn Loan, ôm gọn hình ảnh người phụ nữ một thời từng nắm giữ trái tim cô. Nhìn bằng tất cả yêu thương, nỗi nhớ và sự bất lực trước xã hội hà khắc, trước luân thường đạo lý. Nhìn một lần cho tất cả khoảng thời gian sắp tới.
Mắt trong mắt, yêu với thương hòa quyện nhau không cần nói lên lời. Niên để mặc mọi vật xung quanh, trong cô lúc này chỉ có Loan, chỉ có người đàn bà quyến rũ trước mặt, chỉ có bờ môi từng buông lời thề xa xưa. Niên cảm nhận rõ bản thân đang yêu và được yêu, cảm giác đó thông qua đôi mắt chân tình, đôi mắt mãi mãi dành riêng cho cô. Niên yêu đôi mắt chỉ có hình ảnh cô, yêu vị chủ nhân ánh mắt đó.
Yêu tha thiết.
- Hai tên này không buồn ngủ à?
Giọng ngái ngủ cất lên, kèm theo vài cơ thể vươn vai mệt mỏi:
- Đêm qua chơi trọn gói, mà vẫn tính như sáo, chắc để dành cho đêm nay hầu chồng phải không Niên?
Tiếng cười đùa giỡn của những cô bạn thân thủa bé làm Niên khẽ cười. Cô dời mình khỏi ánh mắt Loan.
Xe ngừng. Đã đến lúc xuống.
Niên ngồi nán lại sau, chờ tụi bạn lỉnh kinh xách đồ xuống trước. Khi xe vắng hành lý, Niên kéo vali về phía cửa.
Loan đứng đó, nhìn Niên, ánh mắt buồn nao lòng.
Niên đi tới, đứng ngang cửa xe, vai bị giữ lại bởi bàn tay mềm. Cô thấy trái tim run rẩy, hơi thở gấp gáp hơn, và khi tâm tư chưa kịp dao động hoàn toàn thì một tiếng gọi cất lên đầy vui mừng:
- Mẹ! Mẹ Niên! Con ở đây nè.
Một cậu bé mũm mĩm giơ tay vẫy vẫy trên cao, nó càng cao hơn khi đang yên vị trên cánh tay người đàn ông có khuôn mặt chữ điền. Anh dịu dàng nhìn Niên chờ đời, đôi mắt hiền lương đó vẫn mãi mãi chỉ nhìn cô.
Trái tim Niên không ngừng run rẩy.
- Mẹ Niên! Chó con ở đây nè!
Từng giọt máu đỏ thắm nhiễu ra, từ tốn, vết cứa của con dao vô hình khoét quá sâu.
Mồ hôi tay, Niên thấy nhầy nhụa nơi tay cầm vali. Nhưng Niên vẫn nhìn thẳng, không một lần quay sang trực diện với ánh mắt Loan.
Vì sợ, hay vì cương quyết? Niên không rõ.
- Hãy hạnh phúc!
Giọng nói nhẹ như sương, như từ nơi hư vô vọng về. Bàn tay trên vai đẩy nhẹ, rồi rơi thõng xuống đau thương.
Bước chân dời đi trong vô thức. Cơn gió từ đâu thổi đến, cuốn tung mái tóc buộc hờ hững trên vai. Bay bay từng mảnh vụn của trái tim, xóa nhòa vị mặn nồng của biển cả.
Cơn gió thổi tung mái tóc huyền.. đưa vào đó từng hạt lệ long lanh.
Hạt lệ của hai trái tim mãi mãi thuộc về nhau.
Hết