Bạn được nhàmốc mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.

Hương JY

yêu tiền , yêu tiền , yêu tiền, yêu tiền
694 ❤︎ Bài viết: 89 Tìm chủ đề
26663 69
Kiếm tiền
Hương JY đã kiếm được 266630 đ
Từ nhỏ đến lớn em chưa biết ma là gì cả, cứ nghe các ông các bà kể mà rợn hết cả người. Rồi cả những hôm đi bói nữa chứ, hồn nhập vào người ngồi cạnh mà em đơ luôn, xong họ nói đúng y hệt những gì đang diễn ra trong nhà em luôn ạ, thế mà lúc đó nhập vào em thì.. Muốn thử cảm giác đó ra sao nhưng cũng sợ.

Có bác nào ở đây nhìn thấy ma hay bị dọa chưa ạ?

QmfOpkr.jpg


Nếu rồi hãy kể lại chuyện ấy cho mọi người cùng nghe Bạn nhé.
 
Last edited by a moderator:
6 ❤︎ Bài viết: 3 Tìm chủ đề
Ở quê mình, vào mùa xoài chín rộ, mẹ mình thường đi tàu ra Cần Thơ bán cho bạn hàng (tên gọi dùng để chỉ những người mua của nông dân rồi bán lẻ lại). Lúc này, Cần Thơ còn là tỉnh, chưa trở thành thành phố.

Tàu chỉ có một chuyến duy nhất lúc 5 giờ sáng, ba và mẹ mình khiên những cần xé đựng xoài xuống ghe chở ra tàu lớn từ lúc 4 giờ. Khi đó, mình học lớp 5. Mọi khi mình được đi theo mẹ, nhưng hôm nay bệnh nên mẹ không cho đi theo. Ba đưa mẹ ra tàu rồi quay về, lúc đó mình còn ngủ chưa hay ba mẹ đi nữa vì con nít nên ngủ say lắm. Đang ngủ ngon lành, mình mơ màng có một bóng người đàn bà bước vô buồng đứng bên vách mùng nhìn mình. Mình tưởng mẹ nên giả vờ không hay, được một lúc không nghe động tỉnh gì, mình mở mắt ra chỉ thấy ánh đèn dầu để ngoài cái bàn nhỏ nên ngủ tiếp. Bỗng.. Mình nghe sột sẹt dưới bếp - tại vì nhà vách lá nên động tỉnh gì đều nghe rõ lắm - mình nghĩ, giờ này không lẻ mẹ nấu cơm? (thường ở quê hay dậy nấu cơm sớm để sáng ăn đi làm đồng).

Chợt nhớ hôm nay mẹ đi bán xoài, mình chui ra khỏi mùng ra ngoài coi ba me đâu. Không thấy mấy cần xé xoài mình biết mẹ đã đi bán rồi, ba thì không thấy nên mình cầm cái đèn dầu đi xuống bếp. Đập vô mắt mình là một dáng người gầy gầy, mặc áo bông tối màu, ngồi múc cơm trong nồi ăn ngấu nghiến.. Lúc đó, nói thiệt không biết là có ước cái quần không, chớ cái miệng mình cứng ngắt không mở ra được, người đó quay lại thì ôi thôi cái mặt đen thui không nhìn rõ là ai luôn. Theo phản xạ, mình chạy vô buồng, chui vô mùng trùm mền bít đầu mà niệm phật..

Nghe có bước chân vô buồng, tim mình muốn ngừng đập luôn. Ngày xưa, ngủ chỏng tre nên mình cảm giác được có người ngồi lên chỏng tre, ôi má ơi chắc chuyến này chết chắc rồi mẹ ơi.. Nước mắt nó rơi lả chả, miệng thì niệm phật liên tục. Nghe có tiếng máy ghe chạy rồi tắt dưới bến, mình biết ba về. Mình lấy hết sức tung mùng, chạy bán sống bán chết ra sân, rồi chạy xuống bến gặp ba đang lom khom cột dây xích của cái ghe, mình nhào lại ôm ba khóc hụ hụ.. Ba mình tưởng bỏ ở nhà không cho đi nên mình khóc. Vào nhà mình dáo dác dòm mọi ngóc ngách với ánh mắt nghi ngờ, nhưng vẫn quéo đeo tay ba cứng ngắt. Mình kể cho ba nghe, ba mình đi xuống bếp rọi đèn khắp nơi: Cửa sau vẫn khóa trong, vào buồng thì không có gì hết, chỉ có nồi cơm sáng bị thiu..

Nghe mấy ông chú kể lại: Vùng mình ngày xưa giặt giã đói khát. Người chết thì chôn cất mộ đất, sau này lâu quá không ai nhớ được nên chuyện gặp họ về xin ăn hoặc nhát người yếu bóng vía là bình thường. Mình cúng kiếng đất đai rồi sẽ hết thôi..

Kể từ đó ba và mẹ mình không bao giờ để mình ở nhà một mình nữa.
 
Last edited by a moderator:
2,618 ❤︎ Bài viết: 623 Tìm chủ đề
Tui có gặp một lần rồi thì phải. Hồi đó nhà tui làm bánh đa nên thường làm từ sớm rồi mang ra phơi (Lúc đó phơi ngoài đường). Hôm đấy tự nhiên tui dậy sớm, mà chẳng có gì làm nên đi phơi bánh với ông ngoại. Lúc đó khoảng 4 giờ sáng, đoạn đường tui đi phơi đối diện với một đoạn đường khác cách một dòng sông nhỏ. Thì ở bụi tre đường bên kia (nó nhỏ thôi chứ không to) có cái bóng trắng đứng đó. Lúc đầu tui nghĩ nhìn nhầm là mảnh vải trắng gì đó nhưng quay lại nhìn kĩ thì thấy rõ từ đầu đến chân luôn, chân hơi mờ mờ, tất nhiên là không rõ mặt mũi rồi. Nói chung là cái bóng trắng nó cứ đứng đấy thôi, sáng nó mờ mờ dần rồi mất luôn.

Thật ra tui sợ lắm, nhưng đi với ông nên đỡ, mà cái bóng đấy cũng không làm gì tui. Đi phơi nhiều lần nên thấy được chứ không phải tui đứng đấy xem xem đến sáng nó có mất hay không đâu. Khá là có thiện cảm với mấy cái bóng như vậy.. *bafu 39*
 
694 ❤︎ Bài viết: 89 Tìm chủ đề
Ma là linh hồn người chết. Dựa vào tất cả thuyết về thế giới bên kia thì là khi chết sẽ đến luyện ngục (quan điểm phương tây), âm ti (quan điểm phương đông) để xét xử công tội nếu thiên về ác thì xuống địa ngục, nếu thiên về tốt thì lên thiên đàng, cân bằng thì cho chịu tội rồi đi luân hồi như một hình thức chuộc tội. Vậy thì ma được nhìn thấy là gì? Là những linh hồn vẫn còn quyến luyến nhân gian như chết oan, tâm niệm chưa được thực hiện.. vất vưởng trên trần thế không được siêu thoát

Câu chuyện về ma là: Một lần đi đêm, gặp một em ma rất xinh đẹp hỏi có muốn làm người yêu anh không, FA lâu rồi nên anh không kén đâu, nàng bảo không, đây tìm anh ma nào đẹp trai, lắm vàng mã cúng cơ

Chậc chậc.. huynh đài vã quá rồi :))
 
694 ❤︎ Bài viết: 89 Tìm chủ đề
Em thì khác. Bình thường ngủ thì vẫn hay bật đèn (ý đèn ngủ, ánh sáng mờ mờ ảo ảo) lại thêm thói quen đóng cửa phòng. Hôm đấy đặt lưng nằm xuống không tài nào ngủ nổi, cứ nằm im nhìm chằm chằm trần nhà, được một lúc thì mắt bắt đầu dim dim. Quay lưng hướng nhìn ra cửa chợt thấy một bóng đen phụ nữ từ bên ngoài mở cửa bước vào phòng rồi quay lưng đóng cửa cái rầm. Tưởng mẹ nên em còn chào cơ (vì bình thường bố ngáy to quá, mẹ sang phòng em ngủ ké), ai ngờ quay lưng nằm rịch vào đến lúc mở mắt to ra nhìn quanh phòng thì chẳng thấy ai. Thấy cũng sợ mà thôi cũng kệ, nằm xuống ngủ tiếp. Sáng hôm sau kể bà nghe thì bà bảo dáng phụ nữ thì chắc chỉ có cô về thăm nhà thăm cửa thôi.
 
457 ❤︎ Bài viết: 16 Tìm chủ đề
Ma à? Trước đây khi còn là trẻ con thứ mình sợ nhất là ma. Nhưng mà bây giờ mình cảm thấy ma chẳng có gì đáng sợ cả, cái đáng sợ nhất trên đời chính là con người. Người chết rồi thì sợ gì chứ, nên sợ là người còn sống kia kìa hihi.

Ma người tin nói có thì là nó có. Người không tin nói không có thì nó lại chẳng tồn tại.

Nhưng đối với người hay "gặp" ma như mình thì mình nói có. Nếu như các bạn đang ngủ giữa đêm bỗng tỉnh dậy thấy có một người đàn ông đứng trước đầu giường của mình các bạn sẽ có cảm giác gì? Hay bạn đến nhà dì chơi, rồi vào phòng đặt lưng xuống giường nhắm mắt định ngủ trưa một giấc. Bỗng có người đứng trước cửa phòng đuổi bạn ra không cho bạn ngủ thì lúc ấy bạn sẽ làm gì?
 
210 ❤︎ Bài viết: 108 Tìm chủ đề
Thật sự lúc nhỏ mình cũng không tin là có ma đâu. Nhưng đôi khi sẽ nghe ông, bà hay các bác kể là những người yếu vía sẽ thấy được ma. Lúc đầu chỉ nghe cho vui thôi. Nhưng khoảng năm mình học cấp 2, đường nhà mình có đám ma. Mà không chỉ 1 đám mà cả 3 đám bao xung quanh nhà luôn. Đối diện vừa có người chết thì ngay tối hôm đó ông hàng xóm bên nhà mình bị đột quỵ mà mất, rồi khoảng chiều hôm sau là bác nhà bên cạnh bệnh mà mất. Bác ấy bị bệnh lâu rồi nên mất thì không có gì ngạc nhiên nhưng hai người còn lại thì ra đi rất đột ngột không biết là thế nào. Mà trong mấy ngày đó mình phải đi học thêm buổi tối đến 9 giờ mới về. Mỗi lần đi qua đám ma đều cảm thấy ớn lạnh cả lên. Mình cũng không suy nghĩ gì nhiều chỉ nghĩ buổi tối trời lạnh nên mới thấy như vậy.

Nhưng bạn biết gì không? Tuần đó ba mẹ mình đi vắng, nhà không có ai, mình thì ở nhà một mình quen rồi nên cũng chẳng cảm thấy gì. Cứ giống như mấy lần trước. Đi học thêm về, tự nấu vài món, ăn tối sau đó tắm rửa học bài. Cứ thế đến khi đi ngủ. Mình là một đứa khó ngủ, phải thật tối mình mới ngủ được, hơn nữa lại còn gan lớn chẳng sợ gì. Cho nên mình tắt hết đèn, cả nhà tối om, chỉ còn nghe tiếng đọc kinh bên nhà đám ma vang lại.

Thế rồi mình đắp chăn ngủ, nhưng trong đêm đó mình đang ngủ lại nghe có tiếng người gọi, cứ ai đó đang gọi tên mình, rồi trong bếp thì có tiếng 'lục đục' 'lục đục' giống như ai đó đang lục đồ ăn vậy. Mình thấy lạ nên mở cửa phòng đi ra coi thử, trên tay còn cầm điện thoại, đã bấm số sẵn rồi, bởi cứ nghĩ nhà có trộm. Nhưng không, không có ai trong bếp cả, mà cái nồi ở trên bếp cứ lật qua lật lại, không biết như thế nào. Sau đó mình lại gần rồi đặt tay lên nồi, cái nồi đứng yên, giọng gọi cũng không còn nữa. Mình cũng không để ý, lại vào phòng tiếp. Nhưng khi mình vừa bắt đầu ngủ thì lại có tiếng gọi. Mình lại mở cửa phòng nhưng vừa ra khỏi cửa thì lại không nghe thấy nữa. Tối đó mình bị làm phiền đến thức trắng cả đêm.

Vào sáng hôm sau mình không còn nghe nữa. Mình không thấy sợ nhưng mất ngủ làm tâm trạng mình rất khó chịu. Cầm điện thoại gọi cho ông anh họ, kể hết cho anh ấy nghe, rồi anh ấy bảo: "Tối anh về nhà em ngủ." Mình nói không cần, chắc không sao đâu nhưng anh ấy rất lo lắng kiên quyết không thay đổi, mình cũng đành chịu.

Tối hôm sau mình cũng như mọi ngày, nhưng có anh họ ngủ chung. Mình ngủ trên giường còn anh ấy ngủ ở giường bên cạnh (phòng mình đặt hai chiếc giường) anh ấy bảo ngủ đi để anh căn cho. Thế là tối đó không còn nghe thấy tiếng nữa.

Mình thấy vậy chắc không sao nữa nên khuyên anh ấy đi về, nhưng tối ngày tiếp theo không có anh ấy ở bên cạnh thì mình lại tiếp tục nghe thấy tiếng gọi, còn nằm mơ thấy mấy bác hàng xóm nữa.

Cho nên ngay buổi sáng mình gọi ngay ông anh họ về, quả thật anh ấy vừa ở cạnh thì mấy tiếng gọi liền biến mất, mình cũng ngủ ngon ơi là ngon.

Chuyện đó cứ kéo dài đến khi hết đám ma.

Quả là một trải nghiệm để đời1
 
18 ❤︎ Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Ngày xưa bà kể: Khi bà còn trẻ cái thời mà còn bận quần đáy nem, áo vải. Xa xa mới có một cái nhà ẩn hiện trong các khu vườn, không có nhà vệ sinh, đi đại tiện thường hay ra vườn đào lổ.

Một hôm vào lúc nửa đêm bà đau bụng muốn đi ngoài nhưng giờ này khuya quá, cảm giác sợ sợ không muốn đi trằn nhưng nằm trọc không ngủ được thế là bà bấm bụng sách cái len đi ra vườn, trong màn đêm vắng lặng, khu vườn in bóng những cái cây cổ thụ dưới ánh trăng như bóng của những con quáy vật với hình thù kì dị, chỉ còn đọng lại tiếng côn trùng, tiếng gió nhẹ khiến các tản lá lắc lư như quáy vật đang chuyển mình, hơi gió làm bà lạnh cả sóng lưng buốc lên đến tóc, đảo cặp mắt nhìn xung quanh khu vườn như muốn tìm xem có chuyện gì đang xảy ra, nhưng đáp lại bà là tiếng gió cười khúc khích với cây phát ra âm thành ghê rợn như muốn xua đuổi tất cả những ai xâm nhập khu vườn, bà chân trước đứng lại nhưng chân sau lại muốn chạy khỏi nơi này, nhưng vì con người ta không thể cải lại lệnh lớn nhất trong đời nên bà bấm bụng đào lổ, trong lúc lúi húi thì linh cảm có gì đó không ổn từ đằng xa ẩn trong bóng đêm bổng xuất hiện một cô gái rất đẹp với áo dài đỏ, quần trắng, tóc dài ngan vai dưới ánh trăng huyền ảo lúc ẩn lúc hiện. Bà thầm nghỉ con gái nhà ai đẹp quá mà giờ này đi đâu trong vườn?

Nhưng sao cô gái cứ ngày càng gần bà vậy, một cảm giác lạnh chạy dọc từ đỉnh đầu xuống ngón chân, ánh sáng lên lỏi chiếu qua kẻ lá rọi vào cô gái khiến bà nhìn rất rỏ khuôn mặt xanh như tàu lá của cô gái, nhìn xuống chân thì trời ơi, cô gái đi trên mặt đất, cô ấy đang bay, cô ấy không đi bằng chân. Không còn nghỉ ngợi gì nửa bà một tay kéo quần tay cuộc dây và đâm đầu chạy, không biết chạy về đâu, vừa chạy ngoái đầu nhìn lạy sau lưng thì cô gái với cái mặt xanh lè đôi mắt đỏ ngầu đang cố với tay chụp bà, bà cứ chạy với tất cả sức lực còn lại cứ chạy, chạy. Miệng bà cứng lại không còn phát ra được tiếng kêu nào bà cứ chạy trong vô thưc đến khi không còn biết gì nửa bà ngả khụy bên kệ thịt ven đường. Người đi đường phát hiện bà và đưa bà về nhà từ đó bà bệnh rất nặng hay mê sản, người như vô hồn, miệng lẩm bẩm những gì nghe đáng sợ. Cả nhà ai cũng lo lắng rước thầy về cúng, thuốc than tận tình chửa trị và bà tôi cũng dần bình phục. Bà nói đó là con tin nếu nó chụp được bà hoặc bà là lên thì có lẻ bà đả chết.

Từ đó về sau không một ai dám ra vườn vào lúc ban đêm, khi trời buôn tối khu vườn trở thành vùn cấm địa như thách thức bất kì ai muốn xâm nhập

Câu chuyện có thật trong cuộc đời bà tôi, đả qua rất nhiều năm rồi mà khiến tôi luôn ám ảnh đến bây giờ mỗi khi nhắc lại.
 
Last edited by a moderator:
694 ❤︎ Bài viết: 89 Tìm chủ đề
Tui gặp ma 3 lần rồi nhưng bình thường *bafu 11*

Thật hả, nhìn bé ma có dễ thương không, có giống trong phim không, hai mắt đen láy long lanh lóng lánh như hạt nhãn, mái tóc dài mềm mượt đến cổ chân, làn da trắng nõn mịn màng hơn tuyết cộng thêm combo váy ngủ trắng bồng bềnh trong gió. Omg cũng xinh đẹp quá chứ. Tớ là tớ nhìn thấy ma rồi nhưng nó toàn bóng đen không à
 
59 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Ma là có thật họ cũng có cảm xúc như con người buồn vui giận hờn.

Mỗi một người không ít thì nhiều vẫn luôn có người cõi vô hình đi theo. Đi theo thì cũng có nhiều nghĩa như đi gia hộ cho mình thì đa số là ông bà tổ tiên hay dòng họ của mình.

Còn những trường hợp khác thì có nhiều trường hợp. Ví dụ như do mình đi đâu đó lỡ làm j đó họ thấy hay hay theo về. Hay có khi là oan gia của mình.

Mình có thể nghe họ nói chuyện nên mình hiểu. Mọi người sợ ma nhưng mà không phải ai cũng nhìn được.

Tốt nhất bạn dừng mong muốn là bị ma nhập 1 lần nhé. Điều đó không tốt cho bạn đâu khi mong muốn của bạn lớn có thể chiêu cảm họ. Và mình được biết thì hại nhiều hơn lợi nhé.

Vì thế giới đó cũng như mình vậy thứ bạn chiêu cảm được thường là giữ nhiều hơn hiền.

Mời thì dễ mà đuổi thì khó, nếu bạn tò mò có thể tìm nghe. Những cuốn sách viết về tây tạng.

Hi chúc bạn buổi tối vui vẻ nhé.
 
694 ❤︎ Bài viết: 89 Tìm chủ đề
Tui cũng không chắc là tui gặp chưa nữa nhưng mà hình như có mấy lần tui để ý có nhiều hiện tượng lạ lắm, kiểu cảm giác ấy, với lại có từng nhìn thấy mấy cái bóng không biết có phải nhìn nhầm không nữa.

Cũng muốn nhìn thử một lần cho biết xong lại không biết vì sao lại cảm thấy sờ sợ nữa, kiểu nhiều lúc họ xuất hiện ngay bên cạnh mà mình không biết ấy
 
113 ❤︎ Bài viết: 19 Tìm chủ đề
Mình gặp (gọi sao ta? Gọi là ma cũng không đúng mà gọi là người chết cũng hơi kì) cũng được 3, 4 lần gì rồi ấy. Nói chung lúc gặp thì không có cảm giác gì đâu, lúc sau kể lại thì nó hơi rờn rợn nhưng mà mình hơi có duyên với mấy chuyện tâm linh á.
 
4,656 ❤︎ Bài viết: 341 Tìm chủ đề
Mình thì không dám nói "chưa" bởi vì mẹ mình dặn không nên nói như vậy. Kiểu như bạn nói "Con chưa được đi Nha Trang chơi" tức là bạn mong muốn được đến đó lắm. Mình cũng nhát gan, sợ lỡ đâu nói ra khỏi miệng rồi trúng ngay ngày giờ "linh" rồi "người ta" cho gặp thật thì nguy lắm. Ai cũng tò mò nhưng có ai mà mong muốn thấy những cái đó đâu.

Hồi mình còn nhỏ, chiều chiều lúc trời chạng vạng tối mà mình còn lân la chơi ở trước nhà hay sau nhà, kiểu như chơi với bạn hay chơi với mấy đứa em á, có lỡ miệng cười đùa to tiếng một chút là tối hôm đó bị sốt liền. Cũng giống như trẻ con chơi giỡn ầm ĩ thì bị người lớn quở trách vậy đó, chuyện mình gặp cũng tương tự vậy. Cũng lâu rồi nên không nhớ rõ lắm, nhưng mình nhớ mang máng là sẽ bị bệnh, khó chịu trong người, uống thuốc thì lâu hạ sốt. Mẹ mình thường hỏi có chơi ngoài sân này nọ không, nếu có thì hiểu nguyên nhân rồi đó, mẹ mình xin cho mình mau hết bệnh rồi nấu mâm cơm trả lễ. Xin xong thì mình cũng từ từ hạ nhiệt độ. Cứ như vậy mấy lần luôn vì mình còn nhỏ thì ham chơi mà, đâu hiểu ý cũng đâu nhớ người lớn dặn dò sao không được chơi giỡn quá trớn đâu.

Những chuyện có yếu tố tâm linh như vậy vẫn khiến mình mang theo tò mò từ nhỏ tới giờ. Bây giờ lớn rồi, mẹ mình vẫn dặn là phải giữ thói quen khi đi đến chỗ lạ, muốn làm bất cứ chuyện gì đều xin phép trước. Hái cái hoa, ngắt cái trái cây cũng xin luôn. Mình cũng cảm giác an tâm hơn khi làm vậy á.
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back