Mùa xuân lên núi Bấm để xem Sáng lạnh đợi phà qua sông Lô Chiều gặp mùa xuân ở Thác Bà Chợ tết người xuôi tàu Vũ Ẻn Hơi khói mờ sương thung lũng xa. Rừng cũ chiến khu bao mến yêu Rừng mới cây ươm đã thẳng đều Cọ xoè thêm lá xanh tươi thế Chim hót về em suốt cả chiều. Anh lên cao mãi ngang lưng núi Bát ngát hoàng hôn mưa ướt hoa Vỏ quế cay dần hương nhựa mới Quả bứa trên cành ngơ ngác chua. Dưới núi nhà ai đang vớt bánh Mà bữa cơm vui vẫn thiếu người Ngóng về tiền tuyến đường đông lắm Ngày mẹ cầu mong sắp tới nơi. Lách tách chồi non đội vỏ lên Gió xuân thổi hết những ưu phiền Anh nhìn vô tận rừng xa thẳm Nghĩ về đất nước nghĩ về em. Đêm tím nhoè đi hoa mận rơi Cỏ mềm rạo rực gót chân nai Lòng anh hồi hộp như con suối Thao thức mùa xuân giữa đất trời. Lưu Quang Vũ, 1969
Mùa thu ấy vẫn còn nguyên ở đó Bấm để xem Ta sẽ qua bao năm tháng rộng dài Mùa thu đó vẫn còn nguyên ở đó Sẽ đến lúc em không còn e sợ Trước những gì sẽ tới trước tình anh Ta sẽ qua bao cánh cửa nhọc nhằn Qua lửa ấm của những mùa đông lạnh Qua gió ngợp của những bờ sông nắng Qua sóng bồi cát lở của buồn vui Cát vô biên che phủ dấu chân người Thành phố mới chắc ta không kịp tới Trang giấy hết vầng trăng vừa khép lại Hết nhà ga chỉ còn có con tàu Mưa trên sông tóc trắng ở trên đầu Anh sống hết bài thơ anh đã viết Em thương ơi khi đó em biết hết Điều anh không biết nói hôm nay Ta ngoảnh đầu nhìn lại tháng năm dài Mùa thu ấy vẫn còn nguyên ở đó. Lưu Quang Vũ
Một thành phố khác một bến bờ khác Bấm để xem Một thành phố khác một bờ bến khác Con thuyền trên sóng mạnh chồm lên Những quả chuông thủy tinh Ngân vang trong ánh sáng Bàn chân dẫm lên một vùng đất khác Những cánh đồng vụt mở bao la. Chim én bay trên nóc nhà xa Sau cuộc đời này một cuộc đời mới nữa Nơi không có lo âu buồn khổ Con người được nghỉ ngơi ở giữa con người Anh đưa em đi hết ánh trăng này Một dòng sông khác một vầng trăng khác Một bài ca rì rầm trên cỏ mát Một nụ cười mới gặp đã thân yêu Hay chỉ giấc mơ của những buổi chiều Chiến tranh, khổ nghèo, cái chết Vượt lên những vách tường chật hẹp Một chân trời xanh biếc lúc hoàng hôn ? Một con đường thăm thẳm dẫn về em Anh thương nhớ trong tận cùng ước vọng Một mùa hạ anh chưa tới được Một thành phố xanh một bến bờ xanh... Lưu Quang Vũ
Buổi chiều đón con Bấm để xem Sau mỗi ngày bận rộn Bố có niềm vui lớn: Buổi chiều đi đón con. Nhà trẻ con đã quen Không còn hờn khóc nữa. Nhưng cứ độ tan tầm Con lại ra đứng cửa Mong mẹ và mong bố Mắt nhìn về phố đông Ôi tấm lòng thơ nhỏ Đã thuộc giờ ngóng trông. Thành phố rộng mênh mông Bao la chiều gió thổi Ở cuối con đường kia Có con đang đứng đợi Trước kia bố biết đâu Con sẽ chờ ở đấy Cái con người bé dại Vì mình mà buồn vui. Bố len giữa dòng người Vội vàng chân đạp gấp Quên cả đèn đỏ bật Cuống quýt, sợ con chờ. Tiếng còi giục ngoài ga Con tàu về bến đỗ Con chim bay về tổ Ngọn gió tới chân trời Tia nắng tắt sau cây Mặt trời sau ráng đỏ Giữa vô tận hoàng hôn Giữa trập trùng phố xá Có một người bé nhỏ Đứng ở cửa mong chờ. Lưu Quang Vũ
Thơ tình viết về một người đàn bà không có tên (I) Bấm để xem Lá cơm nguội rụng vàng mặt phố Mùa đông sắp tới rồi Mùa đông này ta sẽ phải chia tay Một chuyện chia tay, có gì đâu em nhỉ Một chuyện tình tan vỡ, có gì đâu Kết thúc một năm bao giờ chả thế Sau mọi điều, lại chỉ có mùa đông Có gì đâu mà tiếc mà buồn Em biết đấy anh chẳng tin định mệnh Nhưng trên đời này chỉ ước mơ là có thật Hai ta hãy là giấc mộng của nhau thôi Em là tia nắng soi anh đến trọn cuộc đời Chẳng có ai yêu em như thế được Em ở đâu, dù cùng trời cuối đất Dù năm tháng dài lâu Dù sướng vui hay cùng cực khổ đau Anh vẫn ở bên em mãi mãi Là bậc cửa dưới chân em qua lại Là cốc nước trên môi em run rẩy Chiếc lá trên tay em Giọt mưa trên áo em Như hạt bụi trên mặt bàn em quét Có gì đâu mà khóc Hạnh phúc chỉ là điều bịa đặt Nên tình yêu là chuyện viển vông thôi Sương mùa đông lặng lẽ đã giăng đầy Bao kỷ niệm, quên đi đừng nhớ nữa Lá sẽ rơi trên cỏ mòn lối cũ Thân cây xưa sẽ gục đổ bên thềm Lời anh nói vang lên Như những lời vĩnh biệt "Cuộc sống chia rẽ chúng ta Chỉ cái chết là nối gần nhau lại" Sau này chết đi, ở bên nhau mãi Chấm dứt mọi đắng cay buồn tủi Mọi nhọc nhằn ngang trái E chúng mình không nhận được ra nhau. Trích từ tập thơ "Bầy ong trong đêm sâu" (1993) - Lưu Quang Vũ
Anh chẳng còn gì nữa Bấm để xem Anh chẳng còn gì nữa để yêu em Chẳng còn gì nữa. Những con chim ngờ nghệch tuổi thơ Trong chiếc bẫy thời gian đã chết Hàng rào mát với quả chuông sùng tín Đã tan thành cát bụi dưới lòng sông. Bây giờ anh trong suốt như không khí Như gió hoang không hình không giới hạn Không nhà không chốn nghỉ không tên Không gương mặt nụ cười để hiện trước em Chỉ có gió Em làm sao thấy được Tay xinh nhỏ mắt nhìn nghiêm khắc Em có nhận ra không? Em đi nhanh cho kịp chuyến tàu đông Và anh đứng âm thầm trong bóng tối. Trích từ tập thơ "Bầy ong trong đêm sâu" (1993) - Lưu Quang Vũ
Hoa tầm xuân Bấm để xem Con đường này xưa có tầm xuân nở Dòng sông cũ cánh buồm giăng trắng xóa Nay cạn khô trong cỏ dại u buồn Những đền đài thuở trước đã tan hoang Những chùa cổ chiều mưa rêu ướt lạnh Chìm trong đất những chùm hương dĩ vãng Tầm xuân ơi hoa chết đã lâu rồi Nay ta về lặng lẽ tháng giêng hai Em nhắc chuyện những bông tầm xuân cũ Giọng em sáng như một chùm nắng nhỏ Ấm chiều sương run lạnh của chùa hoang Tro phủ lòng anh những trìu mến đã tàn Em chẳng biết em vô tư khêu dậy Và gió thổi quanh em, tóc rối. Những bông hoa đã mất vụt bay về Như giọt sương run rẩy cạnh đường đi Như hoa vẫn còn hồng trên mặt đất Hoa tìm mùa xuân suốt đời chẳng gặp Anh suốt đời chẳng gặp sắc tầm xuân Em hồn nhiên em chẳng biết anh buồn Em cứ kể về loài hoa bé nhỏ Những chùm hoa nở bừng trong gió Những chùm hoa ngày cũ chết lâu rồi. Trích từ tập thơ "Bầy ong trong đêm sâu" (1993) - Lưu Quang Vũ
Tôi chẳng muốn kỷ niệm về tôi là một điệu hát buồn Bấm để xem Bao bài ca xáo trộn trong tôi Có tiếng khóc của con chim gẫy cánh Tiếng đau rên của ngôi nhà đổ sập Tiếng con thuyền không về được bờ quen Tiếng mưa rơi trên ngọn cỏ yếu mềm.. Nhưng đêm hội này, chỉ một lần tôi được hát Chỉ sống một cuộc đời giữa vô cùng năm tháng Chỉ một lần gặp bạn, bạn yêu thương Chẳng muốn kỷ niệm về tôi là một điệu hát buồn Tôi chọn bài ca của mùa hạ nắng Tôi chọn bài ca của người gieo hạt Hôm nay là mầm, mai sẽ thành cây Khổ đau dẫu nhiều, tôi chọn niềm vui Là suối mát lòng tôi gửi bạn Một cuộc đời - một bài ca duy nhất Tôi chẳng muốn điệu hát buồn là kỷ niệm về tôi. Trích từ tập thơ "Bầy ong trong đêm sâu" (1993) - Lưu Quang Vũ
Bài thơ khó hiểu về em Bấm để xem Anh vọng về em một sắc trời xanh Ở nơi xa em có nhớ gió ân tình Có phải mơ không mà anh thấy em trong tà áo Một hương môi mận chín một lời thanh Ru giấc mơ buồn khoé biếc long lanh Tự nơi xa hương quen ấm ngày lòng anh nhạt Em như gần như xa lẩn khuất Anh bỗng thành chim nhạn vọng trời xanh Anh nhớ em trong nỗi lá nhớ cành Nhớ nỗi nhớ của vườn xưa tội quá Dẫu mưa mùa đông dẫu dông mùa hạ Dẫu ngày mai chẳng biết sẽ ra sao Anh cố quên nhưng chiều gió cứ vào Trong giấc ngủ trong ánh trăng hương đất Đều gợi em hình dáng xôn xao Tàn ác ư? Đắm đuối? Hay buồn đau Hay tuyệt vọng hay chính là tuổi trẻ? Không biết nữa, anh là chàng thi sĩ Hay kẻ bộ hành sa mạc khát sương mê Ngắt trên cành anh khóc một hoa lê Một trời tối sập xuống làn mi và trăng mọc Bỗng sáng lên cơn mưa rồi phút chốc Em lại về với anh như mùa xuân Như ngày trong thành phố đẹp yêu thân Anh đã gặp em, em là tia nắng Thoảng qua, rồi buổi chia ly cay đắng Lung linh hoa hồng nở giữa hoàng hôn Gai nhọn đâm máu ứa cả tâm hồn Tự đó dịu dàng mà chói chang em tới Lúc hiện lúc đi ngẩn ngơ, chấp chới Để anh thành nai lạc khát suối lành Để anh thành nhạn lẻ vọng trời xanh. Trích từ tập thơ "Di cảo" (2008) - Lưu Quang Vũ