Tên chuyện: Hối hận Tác giả: Thiên Hi Số chương: 2 Link thảo luận-góp ý các tác phẩm của Thiên Hi Chương 1 Bấm để xem Tôi là một đứa con chả giỏi giang gì trong gia đình. Bốn đứa con, tôi là đứa cứng đầu và khó dạy bảo nhất. Là con kế út, lại là con trai duy nhất trong nhà nên bản tính ương ngạnh lại càng không thể nói tới. Lúc học cấp một, tôi còn ra dáng ngoan ngoãn làm học sinh giỏi. Đến năm cấp hai, thời kì phản nghịch là lúc tôi không nghe lời bất cứ một ai. Ngày ngày, tôi ăn chơi lêu lổng theo chúng bạn, chẳng màng gì tới học hành, tới tương lai. Mẹ tôi đã biết bao nhiêu lần mà phải nhịn nhục, hạ mình xin lỗi người khác, xin xỏ họ bỏ qua lỗi lầm cho tôi. Nhiều lúc, vì những chuyện tôi làm, mẹ chỉ âm thầm trong góc khuất mà lặng lẽ rơi nước mắt. Nhưng ở cái tuổi đại nghịch bất đạo như vậy, tôi lại nghĩ mình chẳng hơi đâu mà đi quan tâm đến chuyện khác, cứ ăn chơi, làm những chuyện mà bản thân thích là được rồi. Bố tôi thì không buồn nhìn lấy mặt tôi, trong mắt ông, tôi như không tồn tại vậy. Một buổi chiều, như mọi ngày, tôi từ quán net xách lấy cặp về nhà. Nhà cửa trống hoắc không có một ai. Đèn nhà không bật, trước sau không có một bóng người. Thấy là lạ, tôi lên tiếng kêu mẹ rất nhiều lần, nhưng trả lời tôi chỉ có một mảnh quạnh quẽ. Tôi chạy sộc lên trên phòng của mẹ, mở tủ quần áo của bà.. không có lấy một bộ quần áo. Chạy sang phòng hai chị gái cũng một mảng trống không. Tôi lại chạy sang phòng em gái, cũng như ba cái phòng trước đó. Tôi trở về căn phòng của mình, đồ đạc của tôi vẫn y nguyên, không xê dịch gì cả. Họ đi rồi, đi hết rồi, đi mà không muốn mang theo tôi. Đúng rồi, sao lại phải mang theo tôi chứ. Một thằng phá gia tri tử ngoài ăn chơi trác tán không biết làm cái gì? Mang theo nó thì có ích lợi gì? Tôi vò đầu như rơi vào khoảng không vô tận, bị một màu đen u tối vây quanh. Thế là hết cả rồi. Ngày hôm sau, nhà tôi bị nhà nước đến niêm phong lại, đồ đạc toàn bộ bị đem ra thế chấp. Tôi ra đi với cái balo đựng đồ của mình. Một vài bộ quần áo, cùng với những vật dụng linh tinh. Những món đồ có giá trị đều bị thế chấp hết, tôi không mang theo được thêm gì cả. Mười bốn tuổi, tôi mới bắt đầu nếm trải mùi vị nghèo túng là như thế nào? Nhà tôi phá sản, bố thì ôm tiền trốn theo bồ nhí, mẹ dẫn theo mấy chị em gái bỏ đi không rõ tung tích. Bạn bè cũng chỉ là bạn bè mà thôi. Thân thích cũng không ai dám nhận. Tôi trở thành đứa tứ cố vô thân. Học hành bị đứt đoạn, lại chẳng biết làm ăn gì? Tôi ngoài đi lang thang trên đường thì còn làm gì được khác? Đi không mục đích mấy ngày, tôi đã sớm bị đói đến lả cả người. Mặt mày cũng bẩn thỉu lem luốc vì đã lâu không tắm rửa, quần áo cũng đã thủng vài lỗ. Đến một gầm cầu, hồi trước tôi nghe bảo những đứa bé vô gia cư thường đến đây cư trú, trải xuống một tấm bạt cũng đã ngủ được rồi, hiện tại tôi đã được đích thân trải nghiệm. Tôi tìm một chỗ trống, dải một tấm bạt nhỏ mà tôi lượm được ở gần bãi rác. Đang chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, thì có một nhóm sáu bảy đứa vô gia cư trạc tuổi tôi đi tới. Có là kẻ ngu cũng biết bọn chúng không phải đến thăm hỏi rồi, này là ma cũ bắt nạt ma mới đây mà. Một đứa có vẻ là lớn nhất trong đám ấy, chỉ vào mặt tôi nói: - Mày là đứa nào? Sao dám đến địa bàn của tụi tao hả? Thật kì lạ, nếu như trước đây, tôi sẽ bổ thẳng vào mặt nó mà chửi đổng lên rồi, nhưng hiện tại tôi không có ai làm điểm tựa để phách lối trước mặt người khác. Hiện tại, tôi có khác gì bọn chúng đâu, không nhà, không cửa, không người thân. Nếu như bây giờ, tôi phản ứng lại, thì chắc chắn người chịu thiệt là tôi, thân cô thế cô đã yếu thế hơn rồi. Trước đây tôi lớn lối là vì nghĩ rằng gia đình tôi có tiền, ba tôi làm lớn, ai nhìn tôi cũng phải sợ sệt, tôi coi đó như tấm áo giáp mà oai phong ra trận, cũng không màng đến một ngày tấm áo giáp này cũng sẽ bị rách. Vì lẽ đó tôi mới đám phách lối đến vậy, nhưng hiện tại mà xem, khi đứng trước những đứa bé gầy tong này, tôi không có dũng khí mà lớn giọng. Cảm thấy bản thân mình thật hèn mọn. Tôi hạ thấp mình, xem như để bảo toàn mạng sống mà nói: - Tôi không có nhà, tôi không có nơi nào để đi cả. Tôi chỉ muốn tìm một chỗ để ngủ mà thôi. Như gặp phải hoàn cảnh giống mình nên dễ động lòng, mấy đứa nhóc nhìn nhau, lại nhìn tôi như có điều suy ngẫm. Chúng nó cũng chỉ răn đe vài câu sau đó bỏ về chỗ của mình. Tôi thở phào vì chính mình thoát được một kiếp. Trước tiên ngủ cái đã, tôi đã mấy ngày rồi không ngủ được giấc nào ngon cả, chỉ chập chờn mà không có ngủ sâu. Ôm chắc cái túi vào người, sợ bị lấy cắp, nên tôi gần như cột cái túi quanh lấy người mình, nhét nó vào sâu trong ngực, lúc này mới có thể yên tâm mà ngủ. Tôi bị đánh thức bởi tiếng xe cộ qua lại, nhìn trời ánh nắng đã chiếu lên, thời gian nhìn như tầm sáu bảy giờ sáng. Bọn trẻ vô gia cư đã thức dậy gần hết. Một đứa tầm chín mười tuổi, người gầy yếu, đen nhẻm, nó đi đến gần chỗ tôi nằm mà ngồi xuống. Dù đi lang thang đã mấy ngày, tôi vẫn không thể quen được việc có tiếp xúc quá gần với những đứa bé này, nhưng cũng không dám thể hiện quá trên mặt, dù sao bản thân đang ngồi trên địa bàn của người khác. Đứa bé nhìn tôi bằng ánh mắt dò xét mà hỏi tôi: - Anh ở đâu tới? Tôi không buồn trả lời. Nó nhìn tôi xong lại hỏi tiếp: - Anh bị đuổi ra khỏi nhà hay là bị gia đình bỏ rơi vậy? Hai câu này thì có khác nhau là mấy đâu chứ, nhưng tôi thật không ngờ, nó lại hỏi trúng nỗi đau của tôi. Thấy tôi vẫn không có ý định trả lời, nó nói tiếp: - Em tên Vinh, ở đây ai cũng gọi em là Vinh Còi hết. Nhà em ở đâu em cũng không nhớ rõ nữa, em chỉ nhớ là em bị người nhà vứt bỏ, sau đó em đi theo mấy anh chị ở đây nè. Câu chuyện của nó làm tôi thật ngạc nhiên, hóa ra thằng nhóc cũng bị gia đình vứt bỏ. Nhưng điều làm tôi ngạc nhiên hơn cả chính là thái độ dửng dưng như không của nó. Vì còn nhỏ quá chăng? - Anh tên Hiển. Nó thấy tôi trả lời, đầu tiên là sửng sốt, sau lại thay vào đó là một tia vui mừng. Nó nhìn tôi bằng ánh mắt lấp lánh: - Chào anh Hiển. Tôi đáp: - Ừm. Nó nhìn tôi tò mò, sau vẫn hỏi lại câu hỏi cũ: - Anh bị gia đình vứt bỏ hả? Thật biết sát muối vào vết thương của người khác. Nhưng tôi không nhất quyết im lặng như lúc nãy nữa, thà trả lời một lần cho thằng oắt con này khỏi hỏi nữa: - Anh bị người nhà vứt bỏ. Họ đi hết chỉ bỏ lại anh một mình. Vì có người tâm sự, tôi kể hết những tâm tư chôn giấu trong lòng mình, tôi sắp không nhịn nổi nữa. Dù sao, người tôi nói đây cũng chỉ là một thằng bé, nó còn có thể đem chuyện tôi rêu rao sao: - Trước đây, nhà anh giàu lắm. Anh là con trai độc nhất trong nhà nên được mẹ anh cưng lắm. Anh muốn gì được nấy, muốn tiền có tiền, muốn xe có xe. Chắc vì quá được nuông chiều nên tính tình anh không được tốt. Giờ nhớ lại, lúc ấy anh thật là có lỗi với mẹ mình. Nhiều lần anh thấy mẹ hay lén trong một chỗ tối khóc lắm, anh cũng không biết mẹ khóc vì chuyện gì? Vì anh sao? Hay vì ba anh? Anh cũng không rõ. Nhưng mà, nước mắt của mẹ cũng không lay chuyển được bản tính sốc nổi, hiếu thắng, cứng đầu của anh. Anh thật không phải một đứa con tốt, anh làm mẹ phải đau lòng rất nhiều. Ha.. hiện tại, bà không quan tâm anh cũng là chuyện thường tình thôi. Chẳng ai lại muốn có một đứa con bất hiếu, ngỗ nghịch như vậy cả. Tôi nói ra tâm tư của mình, chỉ thấy càng nói ra tâm trạng lại càng thêm tồi tệ, nhìn cảnh vật xung quang cũng không còn rõ nữa. Vô thức đưa tay lên xoa mắt, một mảnh ẩm ướt đầu ngón tay. Hóa ra tôi không nhìn thấy rõ là do bị nước mắt che phủ đi rồi. Nhìn đứa bé bên cạnh, tôi cười ngại ngùng không quên lấy tay lau nước mắt. Nó không vì tôi khóc mà tỏ ra khinh thường tôi yếu đuối, nó nhìn tôi bằng ánh mắt đồng tình. Không biết nó có tâm tư gì, chỉ biết sau giây phút chớp nhoáng ấy nó vỗ vỗ lên bả vai tôi an ủi: - Anh đừng quá đau buồn. Mẹ anh không mang anh theo không phải vì không cần anh nữa, chắc là bà ấy có nỗi khổ riêng thì sao? Anh hiện tại không nên buồn phiền quá như vậy, phải đi kiếm tiền mà ăn thôi. Anh phải ăn để tiếp tục sống chứ. Anh phải sống để sau này đi tìm lại bà ấy, hỏi bà ấy xem vì sao lại không muốn mang anh theo? Tôi không hiểu, vì sao chỉ là một đứa bé mới gần mười tuổi mà đã hiểu lý lẽ phải trái như vậy? Nhìn nó rồi lại nhìn lại mình, tôi thấy sao bản thân mình vô dụng quá. Tôi còn chẳng bằng một thằng nhóc lang thang. Nhưng lời nó nói rất đúng, tôi phải tiếp tục sống, tôi phải sống để đi tìm mẹ tôi, chị gái và em gái. Tôi muốn tìm mẹ, tôi muốn hỏi xem bà ấy vì sao không muốn mang tôi theo? Từ hôm nói chuyện với thằng bé xong, tôi cũng gia nhập vào băng của tụi nó. Những đứa trẻ lang thang không nhà, không cửa như bọn tôi tụm lại với nhau cũng chỉ vì muốn cảm giác có gia đình. Vì cô đơn nên muốn tìm lấy hơi ấm từ nhau, cảm nhận sự ấm áp từ tình thương mang lại. Chúng tôi sống với nhau nhưng những anh em ruột thịt. Ban ngày, tôi cùng theo chúng nó đi móc bọc, đi lượm đồng nát để kiếm tiền. Hôm nào đi móc bọc may mắn còn lượm được tiền người ta làm rớt. Nếu như trước đây, chín mười ngàn đối với tôi chả là thứ gì, thì hiện tại số tiền này cũng mua được hai bữa lấp đầy dạ dày của tôi. Sáng sớm ngủ dậy, chúng tôi lo tranh thủ đi sớm để lượm được nhiều. Chiều tối về bán đi số chai lon mua đồ ăn ăn, sau đó thì ngắm hàng xe cộ qua lại rồi đi ngủ. Ngày tháng cứ thế dần trôi, thấm thoát đã qua ba tháng rồi. Tôi từ thiếu gia nhà giàu nay đã quen với cuộc sống ăn bờ ngủ bụi, tay làm hàm nhai. Cuộc sống đúng là một trò chơi với nhiều cửa ải, mà mỗi con người sẽ phải trải qua những cửa ải khác nhau. Một khi đã gia nhập trò chơi này, bạn chỉ có thể chấp nhận mà tìm cách vượt qua thử thách thôi. Thắng thì bạn nhận thưởng, thua thì nhận hình phạt. Cửa ải mà tôi đang trải qua này, đến khi nào tôi mới vượt qua được nó. Có lẽ là một năm, hai năm, ba năm hay mười năm gì đó. Tôi có linh cảm, tôi sẽ vượt qua thử thách này sớm thôi. Nghĩ theo cách tích cực, tôi cũng cảm thấy lòng thêm nhẹ nhàng hẳn.
Chương 2 Bấm để xem Hôm nay là bước vào tháng thứ tư kể từ lúc tôi làm quen với cuộc sống hiện tại. Sáng nay tôi dậy sớm hơn mọi ngày, ăn sáng, sắp xếp xong đồ đạc, ngồi nghỉ tới khoảng chín giờ, tôi mới lên đường cầm bao đi lượm đồng nát. Ngày trước, tôi hay lượm quanh công viên hoặc bờ hồ, nhưng ở nơi đó vì nghiêm cấm xả rác nên việc kiếm chai lon cũng trở nên khó khăn hơn. Có hôm phải bới cả thùng rác để tìm, bị bảo vệ bắt được mấy lần mà cảnh cáo. Nhưng bây giờ, mục tiêu của tôi chính là khu vui chơi mới mở ở gần công viên, nơi đó nhiều người qua lại chắc chắn chai lon cũng sẽ rất nhiều. Khu vui chơi đúng thật là rất đông người, vì có lẽ sắp đến ngày quốc tế thiếu nhi rồi nên nhiều gia đình cho con cái đi chơi giải trí một chút. Nhìn những đứa trẻ được bố mẹ tay nắm tay đi vào khu vui chơi làm tôi nhớ lại cảm giác gia đình hạnh phúc, nhớ đến mắt lại thấy cay cay. Kìm lại nước mắt, tôi lại quay về mục đích ban đầu đi tới nơi đây. Vì đã quen với việc lượm lon này, nên bây giờ chỉ cầm lia mắt qua thôi, tôi cũng sẽ những thấy được những vỏ chai vỏ lon bị vất đằng xa. Một khi đã nhìn thấy là tôi sẽ dùng tốc độ ánh sáng mà đến gần, lượm bỏ vào bao ngay. Từ lúc vào đây đến giờ. Vậy mà đã lượm được cả gần nửa bao. Ở đây đúng là lượm nhiều hơn hẳn những nơi khác. Tìm một bóng râm, tôi liền đặt bao xuống ngồi nghỉ chân. Đấm đấm lên bắp đùi đã hơi mỏi nhừ, tôi cầm lấy một trai nước lạnh mà tu lấy vài hớp, dòng nước chảy vào hòa tan cái nóng tích tụ trong lồng ngực. Lúc lơ đãng, ánh mắt tôi vô tình bắt gặp một bóng dáng quen thuộc. Thật giống mẹ tôi và em gái? Tôi giật mình sững sờ, có khi nào là họ không? Họ không có bỏ đi xa lắm, nơi đây chỉ cách nơi nhà cũ tôi một tỉnh thành. Hòa trong dòng người, bóng dáng mẹ đã bị che đi mất. Tôi tìm kiếm xung quanh một hồi, cũng không còn thấy nữa. Nhưng nghĩ lại, nhìn thấy nét mặt của họ, có vẻ như cuộc sống của mẹ và em gái cũng không đến nỗi tệ. Ít nhất thì đi chơi ở nơi này, họ cũng không phải trong tình trạng đi lượm đồng nát. Trong lòng có một cỗ cảm giác chua xót, nhưng rồi cũng nhanh chóng bị niềm vui ép đi mất. Sau nhiều ngày không nhìn thấy được mẹ và em, hiện tại tôi thật rất vui vẻ. Họ đang sống rất gần tôi, ít nhất hiện tại tôi cũng có cơ hội có thể gặp lại họ. Xách lấy cái bao, tôi tiếp tục làm lấy công việc của mình. Đúng là chẳng ai nói trước được điều gì, tâm trạng đang vui của tôi liền bị cái bọn này dập tắt hết. Bọn nó là đám bạn mà trước đây hay đi theo sau đít mà nịnh nọt lấy tôi, tôi tốt với chúng nó như vậy, thoáng với chúng nó như vậy, mỗi lần ăn uống hay chơi bời thì chỉ một cái phất tay của tôi là bao hết cho bọn nó. Vậy mà khi biết gia đình tôi bị phá sản, chúng nó liền tránh tôi như tránh tà vậy, tình cảm anh em cũng cắt đứt cả. Giờ gặp lại tôi chúng nó lại làm ra vẻ khinh thường, dè bỉu, còn ỷ mạnh ăn hiếp kẻ yếu nữa chứ. Chúng nó cả bọn vây lấy tôi mà châm chọc, móc mỉa, lấy tôi làm trò cười cho bọn nó. Thiệt đúng là một lũ khốn nạn. Tôi nhìn chúng với ánh mắt căm phẫn, thật muốn đứng dậy cho cái bọn khốn kiếp này một trận mà. Nhưng lúc này, trong đầu tôi lại chạy qua một đoạn hình ảnh, tình cảnh cũng y như tôi lúc này. Một đứa trẻ gầy yếu cũng bị tôi chà đạp lăng mạ giữa chốn đông người, ánh mắt nó lúc ấy cũng nhìn tôi căm phẫn giống như tôi lúc này. Có phải lúc ấy nó cũng hận tôi không? Giờ chính mình trải qua, tôi mới cảm thấy mình thật quá rác rưởi mà. Tại sao lúc ấy tôi luôn làm ra chuyện quá đáng như vậy chứ? Tôi thật không quan tâm đến cảm nhận của những người đã bị tôi xỉ nhục. Có phải vì như vậy nên hiện tại ông trời mới muốn trừng phạt tôi không? Vì những việc làm tôi đã gây ra, nên bây giờ tôi sẽ được nhận lại, cảm nhận toàn bộ. Tôi không phản kháng lại bọn nó, chỉ ngồi xuống nhặt lại những vỏ lon bỏ lại vào trong bao. Tôi biết chỉ cần mình phản ứng lại sẽ càng làm cho bọn nó khoái trí mà không buông tha tôi. Lãnh đạm với hành vi của chúng, chúng sẽ tự chán mà bỏ đi thôi. Thật sự là sự lãnh đạm của tôi làm cho tụi nó cảm thấy chán ngắt, nên cả bọn cũng chỉ nói thêm vài câu nữa rồi quay đầu bỏ đi. Bọn chúng đi tìm cái khác vui hơn. Thấy bọn chúng đi rồi, tôi cũng xách bao chai của mình đem về đi bán. Cầm lấy tiền, đếm đếm một chút, lại cộng với tiền còn dư cũng ra được một khoản nho nhỏ. Tôi tính toán, chút về sẽ mua lấy một miếng bánh kem nhỏ, vì tôi nhớ Vinh Còi nó thích ăn cái này. Đi qua mấy cửa tiện bán bánh, cuối cùng tôi cũng chọn được một cửa tiệm tương đối bình dân, chủ tiệm là một chị gái cũng không có chảnh choẹ, lại nhiệt tình. Mặc dù tôi chỉ mua một miếng bánh nhỏ cũng được tiếp đãi rất đàng hoàng, miếng bánh được gói rất cẩn thận và tỉ mỉ. Trả tiền xong, chủ tiệm còn chào tạm biệt, hẹn tôi lần sau lại ghé thăm. Cần miếng bánh, tôi về lại chỗ của mình, dải tấm bạt sau đó ngồi xuống. Bỏ balo xuống, cái bao đựng chai cũng được gấp gọn lại bỏ vào một góc. Mở lấy hộp cơm mà tôi vừa mới mua về, chỉ có cơm cùng một ít cá kho và canh, no, ngon lại còn rẻ. Thời gian bây giờ cũng đã khoảng bảy giờ. Ăn vừa hết miếng cơm cuối, Vinh cũng vừa về đến. Tôi nhìn lấy thằng nhỏ đã biết vì sao mà nó gầy như vậy. Bởi vì tiền kiếm được không nhiều khiến nó ăn uống rất thất thường nên người mới ốm nhách, còm nhom như vậy. Mỗi lần nó về là hay qua chỗ tôi ngồi nói chuyện sau đó mới chịu ngủ, lần này cũng như thế. Nó ngồi vào trong tấm bạt, hơi ngơ ngác vì chiếc hộp tinh xảo mà tôi đưa cho nó. Nó mắt nhìn tôi sau lại nhìn chiếc hộp mà sáng lấp lánh. Tôi dúi chiếc hộp vào tay nó rồi nói: - Ăn đi, anh mua cho đó. Nó nhìn tôi xác nhận lại một lần, mới tỉ mỉ từng chút mở cái hộp ra. Mùi bánh kem dâu tây thơm ngát lan tỏa trong không khí. Tôi ngửi thấy mùi cũng cảm thấy thơm, hèn chi mà thằng nhóc này lại thích. Trước đây tôi không thích ăn bánh kem, bây giờ cũng vẫn như vậy nên thật không hiểu nỗi cái thứ này thì có gì mà ngon. Vinh cầm cái muỗng nhựa từng miếng từng miếng mà thưởng thức bánh kem. Nuốt xuống miếng trong miệng nó mới quay sang ngờ vực mà hỏi tôi: - Tại sao anh lại mua bánh kem cho em vậy? Tiền kiếm được không phải rất vất vả sao? Sao lại không biết dành dụm gì cả? Tôi nhìn thấy nó ăn đồ của mình, lại trách mình sao lại lãnh phí, thật tức đến nổ đom đóm mắt. Nhưng lại nhớ tới cái hình ảnh kia lại không tài nào trách cứ nó được. Tôi nhìn nó áy náy mà nói: - Anh biết, từ lúc đầu em đã nhận ra anh rồi phải không? Anh xin lỗi, là trước đây anh không biết suy nghĩ mà xúc phạm em.. Anh thành thật xin lỗi.. Anh biết, cảm giác lúc đấy của em có phải cũng rất hận anh không? Em lúc ấy chỉ muốn đè anh xuống đánh một trận cho hả giận. Vậy mà bây giờ, thấy anh như vậy, em cũng không mắng, không chửi, cũng không tỏ vẻ hả hê khi thấy anh ra nông nỗi này, em còn giúp đỡ cho anh nữa. Những việc em làm khiến cho anh càng thêm hối hận, càng cảm thấy áy náy và tự trách. Anh giờ đây chỉ muốn nói với em một điều.. anh.. thật sự xin lỗi. Cái thìa trong tay Vinh bị buông xuống, nó như chẳng còn tâm tình gì để ăn nữa. Tôi biết nó cũng chẳng muốn nhớ đến những chuyện này, lại cũng buồn vì thân phận của nó. Tôi biết lúc ấy nó cũng nghĩ rằng, đến một ngày tôi bị giống như nó, nó sẽ trả thù lại tôi. Nhưng bản chất lương thiện của nó khiến nó không thể làm như vậy. Nhìn thấy kẻ từng lăng mạ mình nay cũng ngang hàng với nó, đây là cơ hội tốt. Nhưng khi nghe tâm sự của tôi mà nó không thể xuống tay. Phải đấu tranh cỡ nào nó mới buông bỏ được tất cả mà an ủi lấy tôi. Nó dùng tấm lòng lương thiện của mình để sưởi ấm tâm hồn lạnh giá và tổn thương cho người khác, nhưng tâm hồn nhỏ bé của nó đã bị chà đạp tổn thương đến vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ. Ý chí của nó kiên cường hơn tôi rất nhiều. Nó khi nghe hết lời xin lỗi của tôi, thì nhìn tôi mỉm cười: - Lúc đấy em thật sự rất là tức giận. Nhưng khi nhìn thấy anh như vậy em cũng không còn giận nữa rồi. Em đã tha thứ cho anh từ ngày hôm ấy. Bây giờ, khi nghe thấy lời xin lỗi cùng hối hận của anh, em biết anh đã thay đổi rồi. Anh đã trở nên tốt đẹp, thành một người tốt. Và hiện tại chúng ta như anh em rồi, em không còn trách anh đâu, anh cũng không cần áy náy với em nữa. Phần bánh này coi như quà xin lỗi. Tôi nhìn nó với ánh mắt cảm kích, không thể nói thành lời. Chỉ có thể thì thầm: - Cảm ơn em. Nó lại tiếp tục thưởng thức miếng bánh, ngon đến nỗi híp cả mắt lại, như hạnh phúc vô cùng. Tôi nhìn nó ăn lại nhớ tới mấy ngày nay, nó cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, liền nói: - Mấy ngày nay em cũng không kiếm được bao tiền đúng không? Ngày mai đi theo anh, bảo đảm kiếm được kha khá đó. Nó suy nghĩ một chút rồi gật đầu cái rụp. Tới giờ đi ngủ, chúng tôi mỗi đứa về một cái góc của mình mà nằm xuống. Ngủ một giấc để ngày mai còn lấy sức mà đi kiếm cơm. Sáng hôm sau, Vinh cùng tôi đi qua bên khu vui chơi bên này mà nhặt chai lon. Đúng như tôi nói, chỉ tới hai giờ trưa là chúng tôi đã mỗi đứa được hơn nửa bao. Vui vẻ đi về, hai chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện. Lại thêm một lần vô tình, tôi lại thấy được bóng dáng của mẹ và em gái. Họ cách tôi không có quá xa, nên hiện tại có thể thấy rõ diện mạo của hai người. Tôi vì quá vui mừng mà xúc động gọi to: - Mẹ.. Thân hình người đằng xa hơi chấn động một chút, sau đó đưa mắt nhìn xung quanh như muốn kiếm tìm chủ nhân của tiếng gọi. Tôi lại gọi to một lần nữa: - Mẹ.. Người đằng xa lúc này cũng đã nhìn thấy tôi. Tôi xúc động, hạnh phúc khi thật sự đã tìm được thấy mẹ. Cảm xúc vỡ òa không cách nào kìm nén được mà cứ thế trào dâng, nước mắt nơi khoé mắt cũng đã thi nhau rơi xuống, tôi cố dùng hết sức mình mà chạy về phía người đang đứng đằng xa. Vì quá mừng khi tìm lại được mẹ nên không biết rằng mẹ tôi đang đứng ở đằng xa vẻ mặt cả kinh và hốt hoảng, Vinh đang đứng bên cạnh tôi sợ hãi mà hét lên: - Anh Hiển.. cẩn thận.. Tôi không nghe rõ được gì chỉ biết rằng có một lực đạo mạnh mẽ đã hất văng tôi đi, cảm giác đau đớn và choáng váng khiến tôi không còn mấy tỉnh táo nữa. Lúc này, tôi thấy một bóng dáng lờ mờ đến gần tôi. Tôi được ôm lên, nghe loáng thoáng được tiếng nói quen thuộc, giọng mẹ nghẹn ngào mà kinh hoảng lắm: - Hiển à.. hức.. hức.. tỉnh dậy đi con.. Đừng nhắm mắt ngủ.. hức.. mở mắt ra nhìn mẹ đi con.. hức.. con đừng làm mẹ sợ.. Hiển à.. Tôi cảm nhận được có thứ gì ấm nóng mà rơi xuống mặt mình. Là nước mắt của mẹ sao? Mở hai mắt đã bị máu chảy xuống che mất tầm nhìn, phủ lên một màn sương màu đỏ, làm tôi không thể nhìn quá rõ được. Tôi giơ cánh tay nặng trĩu của mình chạm lên khuôn mặt mẹ, nhìn lấy mẹ mà nói: - Mẹ à.. mẹ.. đã đẹp hơn rồi.. Ấy bàn tay.. của con bẩn quá, làm.. dơ cái váy của mẹ rồi.. Mẹ tôi chụp lấy bàn tay muốn rút lại của tôi, áp vào bên má của bà, nức nở mà nói: - Con đừng nói nữa.. đợi một chút nữa là bác sĩ tới rồi.. hức.. họ sẽ tới.. hức hức.. nhanh thôi.. con đừng.. ngủ nhé.. hức.. Tôi lau đi nước mắt trên gò má của mẹ, nở nụ cười yếu ớt: - Con không sao.. đâu mà. Mẹ.. mẹ có khỏe không? Mẹ đi mà không nói cho con tiếng nào làm con sợ lắm đấy.. Con đã bảo là.. sẽ tìm được mà. Mẹ xem.. không phải hiện tại.. con đã tìm.. tìm được mẹ rồi sao. Ha ha.. nhưng mà nhờ có chuyện như vậy.. con mới cảm thấy.. trước đây con.. thật quá ngỗ nghịch.. Con đã làm mẹ nhiều lần phải rơi nước mắt vì con.. Con thật quá ngông cuồng.. làm chuyện gì cũng không suy nghĩ.. Nhưng mà.. hiện tại.. khi trải qua cuộc sống khổ cực.. con mới hiểu ra được rằng.. Mẹ làm tất cả.. chỉ vì tốt cho con.. Cánh tay bị dính máu của tôi, quẹt lấy trên mặt mẹ, tôi không ngờ, lúc tôi có thể nói được câu xin lỗi mẹ lại trong hoàn cảnh như vầy. - Sau tất cả.. con chỉ.. chỉ muốn.. tìm mẹ nói câu xin lỗi.. con trai thật quá bất hiếu.. đã làm mẹ phải nhọc lòng rồi.. Mẹ, hiện tại.. con chỉ muốn.. hỏi mẹ một điều.. Mẹ có thương con không? Tôi nhìn thẳng vào mắt của bà, chỉ muốn nhận lấy một đáp án cuối cùng. Tôi không muốn tìm câu trả lời cho việc vì sao mẹ không mang theo tôi? Tôi nghĩ có lẽ bà có nỗi khổ của riêng bà, hay cũng là lúc ấy.. bà thật sự.. không muốn mang tôi theo. Đáp án sau cùng mà tôi muốn làm rõ duy nhất vào giờ khắc này.. là bà có thương tôi không? Bàn tay của tôi cảm nhận được đầu mẹ tôi hơi dao động, bà hơi cúi xuống để thay thế cho câu trả lời. Không cần phải được nghe lấy giọng của bà.. chỉ cần.. tại thời khắc này nhận được một cái gật đầu của mẹ là tôi đã thấy mãn nguyện rồi. Tôi mỉm cười một nụ cười rạng rỡ nhất mà trước nay chưa từng có. Hai mắt tôi đã quá nặng rồi, cơ thể tôi cũng mệt mỏi quá. Tôi biết mình đã đến cực hạn cuối cùng. Bàn tay tôi dần dần lạnh ngắt, trượt xuống khỏi mặt của mẹ tôi, cánh tay rơi tự do chạm xuống mặt đường lạnh lẽo. Người phụ nữ ôm lấy thân hình máu me mà gào khóc thảm thiết. Chỉ biết rằng từ tiếng khóc, có thể nghe được bên trong chất chứa biết bao nhiêu bi thương cùng tuyệt vọng. Lúc tôi biết hối hận cũng là lúc tôi đã không còn. Hết.
Ừm, đây là lần đầu tiên tớ đọc truyện của ai đó trên diễn đàn, tớ rất thích nhân vật của cậu, giá như chẳng có cái gọi là số mệnh, chẳng thể biết khoảnh khắc sau ra sao, giá như tất cả đều biết trân trọng từ đầu, nếu như vậy, thì đã chẳng là cuộc sống, đã chẳng phải là con người. Haa Đôi khi, chết cũng là một sự giải thoát
Cảm ơn sự ủng hộ của bạn cho truyện của mình, thật hân hạnh vì mình là người đầu tiên mà bạn trọn đọc tác phẩm của mình. Và những điều bạn nói thật sự rất sâu sắc. Số mệnh không ai đoán trước được. Nên ta cần chân trọng những điều mà ta đang có. Đừng để mất rồi mới hối hận. Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của bạn dành cho mình. Mình sẽ cố gắng hơn ở những tác phẩm sắp tới. Cảm ơn rất nhiều.
Truyện của bạn có kết cấu tốt với một nút thắt bất ngờ ngay đầu truyện làm thay đổi cuộc sống nhân vật chính, chủ đề khá rõ ràng (mang tính cảnh báo cho những suy nghĩ nông cạn và vô tâm của giới trẻ với chính những người thân yêu trong gia đình) và thể hiện một phần nào sự đồng cảm với những mảnh đời bất hạnh ngoài xã hội. Tuy nhiên, theo ý kiến riêng của mình, có một vài chi tiết quan trọng chưa được hoàn hảo và được lướt qua quá nhanh gây chút hoang mang cho độc giả. Thứ nhất, nhân vật Vinh (tầm 9, 10 tuổi) khi gặp một người lạ lần đầu tiên, chỉ sau vài câu giao tiếp qua lại đã có một câu trả lời "hơi quá triết lí và sâu sắc" đối với một đứa trẻ tầm tuổi này (chắc là bà ấy có nỗi khổ riêng thì sao). Với cùng ý của Vinh, bạn vẫn có thể sáng tạo một câu trả lời khác "hồn nhiên hơn, lém lỉnh hơn" nhưng vẫn đánh động làm cho Hiển tự nhìn lại bản thân. (gợi ý thôi nha: D). Thứ hai, lần đầu tiên Hiển thấy mẹ và em gái trong một đám đông nào đó, bạn cần tạo một khoảnh khắc "kịch tích hơn, rõ ràng hơn và nhiều cảm xúc hơn" chứ không đơn thuần là bắt gặp và "tìm kiếm xung quanh một hồi", vì như vậy sẽ tạo nên một khoảnh khắc đáng nhớ hơn cho độc giả và bộc lộ đúng cảm giác đau đớn khi thiếu vắng người thân bên cạnh ngay lúc này của Hiển. Mà trong phân cảnh này (bạn thông cảm mình quen review phim: D), có 1 câu mình không thích lắm: Ít nhất thì đi chơi ở nơi này, họ cũng không phải trong tình trạng đi lượm đồng nát. Câu này có vẻ hơi "vô tâm" sau những gì mà Hiển đã trải qua và nhận ra. Thứ ba, hơi đáng tiếc cho nhân vật Vinh vì mình hơi hoang mang không biết Hiển đã "gặp và biết" Vinh trước đó rồi và gây ra một "lỗi lầm" từ khi nào? Tuy nhiên, nhân vật Vinh là một nhân vật rất hay mà bạn đã sáng tạo ra, tạo một sự đối lập cần thiết với nhân vật chính và thức tỉnh nhân vật chính. Bạn hoàn toàn có thể sáng tạo nhiều hơn với nhân vật này trên cuộc hành trình với Hiển và có thể sẽ gây một sự xúc động mạnh mẽ nào đó cho độc giả. Và nếu Vinh là một "ngòi nổ" thì cú tai nạn cuối truyện là một "quả bom phát nổ" đúng lúc làm thức tỉnh độc giả. Bạn đã có một kết thúc táo bạo, bất ngờ, bùng nổ, và vô cùng xúc động. Lần gặp gỡ thứ 2 với mẹ Vinh là một phân cảnh cốt yếu, một điểm nhấn ấn tượng cho toàn bộ câu chuyện. Chúc bạn nhiều thành công trong các truyện kế tiếp :)
Cảm ơn lời khen của bạn. Đây là lời khen đầu tiên luôn a. Có niềm tin hơn rồi. Chân thành cảm ơn bạn đã đọc và cảm nhận tác phẩm của mình. Chúc bạn có một ngày trải qua những điều vui vẻ nhé.