Cưng Chiều Em Cả Đời Tác giả: Windy shining Thể loại: Ngôn tình Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Windy Shining Văn án: Một câu chụyện tình ngọt ngào giữa cặp đôi trai tài gái sắc Lâm Khả Chi và Trần Minh Phong, xen lẫn vào đó là tình thân. Cùng trải qua những cung bậc cảm xúc khác nhau nhé.
Chương 1: Gặp gỡ Bấm để xem Mười hai giờ đêm tại biệt thự nhà họ Lâm, Lâm Khả Chi đang say giấc nồng bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại vang inh ỏi. - Giờ này gọi tớ có việc gì vậy Tiểu Linh. Có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? - Giọng cô ngái ngủ đáp. - Ra quán Bar Sweet Night đi. Đang ngồi một mình buồn quá. Hic. Anh ta dám cắm cho tớ một cái sừng dài trên đầu rồi đây này. - Cô gái tên Tiểu Linh buồn buồn đáp lại. Lúc này cô đang buồn ngủ cũng tỉnh hẳn luôn: - Cái gì cơ? Anh ta dám. Cái tên đó dám phản bội cậu sao. Cậu ở yên đó cho tớ. Tớ tới ngay. Vừa dứt câu, cô vội vàng thay đồ rồi lao ngay đến Bar. Cô lo lắng Tiểu Linh sẽ làm gì đó dại dột. Vừa tới quán Bar quen thuộc (vốn đây là quán Bar của anh trai cô, thành lập đã khá lâu và có tiếng ở Trùng Khánh này) cô thấy Tiểu Linh ngồi uống rượu một mình, trông bộ dạng bất cần đời, nhìn mà đau lòng. Tiểu Linh là bạn tốt của cô tiểu học, bước vào ngôi trường mới đối với cô mọi thứ thật lạ lẫm nhường nào, chính Tiểu Linh là người bạn chân thành luôn quan tâm chăm sóc cho cô, bên cạnh cô những lúc cô buồn, có thể coi như là người bạn tri kỷ tâm giao của cô. Tiểu Linh là con một trong một gia đình khá giả, bố mẹ kinh doanh nhỏ lẻ, tất nhiên gia thế không là gì so với gia đình cô nhưng lại không lợi dụng cô, rất tốt với Khả Chi. Nhìn thấy cô bạn chí cốt ủ rủ, Khả Chi vỗ vai: - Quên hắn ta đi, hắn không xứng đáng để cậu phải buồn. - Hic. Sao anh ta lại phản bội tớ chứ.. - Ngay lúc đầu tớ đã thấy anh ta có vấn đề rồi, đúng là cái đồ công tử đào hoa đáng ghét. - Vừa nói Khả Chi đập mạnh lên bàn thể hiện sự tức giận. Khả Chi ôm lấy cô bạn thân vỗ về: - Còn có tớ đây. Đừng buồn nữa. Giờ tớ đưa cậu về nhà nghỉ ngơi. Khả Chi dìu Tiểu Linh ra khỏi quán thì đụng phải đám người trông rất lưu manh. Tên nào tên nấy râu ria bồm xồm lộ rõ vẻ sở khanh. Bọn chúng thấy hai cô gái xinh đẹp lướt qua thì lên tiếng chọc ghẹo. - Hai cô em đi đâu vậy, tối nay cùng bọn anh vui vẻ một đêm không? Tụi anh sẽ không làm hai em thất vọng đâu. - Bọn chúng cười đê tiện vừa nói vừa nắm lấy tay kéo cô và Tiểu Linh về phía chúng. Trong lòng cô dâng lên nỗi sợ hãi, tuy cô là khách quen của quán nhưng mấy lần trước đều là anh hai cô dẫn cô tới, dù sao cô cũng chỉ mới 18 tuổi nên anh cô không cho cô một mình tới những nơi thế này. Đang lo sợ chưa biết xử lý thế nào thì đằng xa có hai người con trai xuất hiện. - Tiểu Chi.. Tiểu Chi là em sao? Người lên tiếng là Hải Thiên, bạn thân chí cốt của anh nó. Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô mừng rỡ: - Anh Hải Thiên.. Thấy tình thế trước mắt Hải Thiên nhíu mày quay sang bọn lưu manh, bọn chúng vừa thấy Hải Thiên thì mặt cắt không còn một giọt máu, đụng vào ai không đụng lại phải Diêm Vương rồi. - Xin lỗi đại ca, tụi em không biết đây là người quen của đại ca. Mong đại ca tha lỗi. - Còn không nhanh biến ngay. - Hải Thiên gằn giọng. Bọn lưu manh nhanh chóng chạy mất dép, lúc này Tiểu Chi mới thở phào nhẹ nhõm: - Cảm ơn anh nhiều nha, không có anh thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa. - Mà muộn thế này em còn đến đây sao? Thằng Vũ biết chuyện không vậy? - Anh đừng nói với anh hai em chuyện này nha, em có chút chuyện gấp nên không kịp báo anh hai. - Cô vừa nói vừa liếc sang Tiểu Linh. Hải Thiên cũng dường như hiểu ra vấn đề nên cũng không gặng hỏi nhiều nữa. - Cũng muộn rồi để anh đưa hai em về. - Không sao đâu ạ. Em với bạn em đi taxi về cũng được ạ. Hình như anh còn có việc với bạn anh hả? - Không sao. Bọn anh cũng đang định về. Đây là Minh Phong, mới từ Mỹ về, là bạn thân chí cốt của anh và anh trai em. Làm quen đi. Cô cũng mỉm cười đưa tay ra bắt tay làm quen với hắn: - Chào anh, em là Khả Chi, còn đây là bạn em Tiểu Linh. Rất vui khi được biết anh. Anh rất vui khi được biết cô, quả thật rất xinh đẹp và quyến rũ, tuy không trang điểm nhiều chỉ đánh một tý son nhưng cũng làm cô trông thật nổi bật. Mà theo lời Hải Thiên thì đây là em gái Hạo Vũ, chẳng lẽ là bé Dâu ư? Hèn gì vừa nhìn thấy cô, anh đã cảm thấy rất thân thuộc rồi. Sau màn làm quen chớp nhoáng, Hải Thiên đưa cô và Tiểu Linh về nhà. Thật ra thì Hải Thiên và nhà cô là hàng xóm của nhau, hai biệt thự sát bên luôn, mà Minh Phong lại mới từ Mỹ về nên ở ké nhà Hải Thiên, vậy là cô và Phong lại trở thành hàng xóm của nhau. Trước khi vào nhà cô lại nhắc nhở Hải Thiên giữ bí mật về chuyện tối nay với anh hai cô. Cô không muốn anh hai cô lo lắng tuy 18 tuổi rồi nhưng trong mắt anh hai cô cô vẫn là cô em gái bé bỏng. Ba người tạm biệt nhau, ai về nhà nấy. Vừa bước vào nhà, Khả Chi cũng không quên nhắn tin an ủi Tiểu Linh không nên vì một người không xứng đáng mà phải buồn phiền, rồi Tiểu Linh sẽ gặp được người trân trọng mình thôi. Sau đó thì cô nhanh chóng thay chiếc váy ngủ hai dây sexy rồi chìm vào giấc ngủ.
Chương 2: Bữa sáng Bấm để xem Hôm qua vì chuyện của Tiểu Linh mà cô ngủ muộn, bây giờ đã là tám giờ sáng mà cô vẫn đang nướng trên giường. Tiếng gõ cửa vang lên, thấy người trong phòng không có dấu hiệu mở của, Hạo Vũ - anh trai cô mở cửa bước vào phòng: - Bảo bối dậy đi, nướng cháy khét cả giường rồi kìa. Tối lại cày game đến khuya hả? Dậy nhanh lên nào. - Nhưng em buồn ngủ quá hai ơi. Cho em ngủ thêm năm phút thôi nhá? Chỉ năm phút thôi, em hứa đấy. - Cô mè nheo đáp. - Cạn lời với em luôn, hên là hôm nay là chủ nhật đấy. Hạo Vũ cười bất lực với cô, mười tám tuổi đầu mà vẫn y như trẻ con vậy, lúc nào cũng khiến anh lo lắng không ngừng. Nói là nướng năm phút nhưng tận ba mươi phút sau cô mới chịu dậy. Bước vào nhà tắm, vệ sinh cá nhân sau đó thay cho mình chiếc váy hồng nhạt kèm theo chiếc băng đô cùng màu trông cô đáng yêu vô đối. Lúc này, tại phòng ăn của gia đình, bàn ăn thịnh soạn được đầu bếp chuẩn bị sẵn, ba mẹ và anh hai yêu quý của cô đang chuẩn bị ăn sáng thì chất giọng trong trẻo của cô vang lên: - Ba, mẹ, anh hai buổi sáng tốt lành ạ. - Chịu dậy rồi sao? Tưởng bảo bối cần ngủ không cần ăn chứ. - Anh hai cô trêu cô. - Hứ. Anh hai chọc em nữa. - Cô bĩu môi. - Tiểu Chi nhanh ăn sáng nào. - Ba cô cưng chiều, tiểu Chi là bảo bối của ba mẹ cô mà. - Dạ vâng. - cô lễ phép đáp lại sau đó như thói quen cô hôn lên má của ba mẹ cô, tình cảm của gia đình cô thật đáng ngưỡng mộ, khiến người khác ao ước - À ba mẹ, Minh Phong nó mới về nước, vì đợt này nó về gấp nên giờ đang ở tạm bên nhà Hải Thiên ạ. Vừa nghe đến cái tên Minh Phong mà anh hai thốt lên, cô nhớ lại chuyện hồi tối. Thật ra cô rất ấn tượng về anh, chiều cao chắc khoảng mét tám, trông anh ấy thật phong độ, đẹp trai lại còn ngầu nữa, tuy nhiên nhìn anh hơi lạnh lùng chắc là kiểu người khó gần. - Minh Phong là ai vậy hai, bạn anh à? - Bạn chí cốt của anh đấy, khi nào gặp thì khắc rõ. - Hạo Vũ vừa nói vừa nháy mắt với cô em gái bé bỏng. Lời nói của Hạo Vũ làm cô thêm tò mò nhưng cũng không suy nghĩ nhiều. - Vậy sao? Con bảo hai đứa nó sang nhà mình ăn cơm tối nhé. Lâu rồi mẹ chưa gặp Tiểu Phong, nhớ nó quá, không biết bây giờ trông nó như thế nào nhỉ? - Đợi gặp mẹ sẽ biết thôi ạ. Con sẽ nhắn tụi nó. Ăn sáng xong cả gia đình cô ra phòng khách trò chuyện vui vẻ. Vì là cuối tuần nên ba mẹ cô không cần tới công ty làm việc. Hạo Vũ tuy mới bước sang tuổi hai mươi lăm nhưng với được tiếp xúc với môi trường kinh doanh từ rất sớm nên là cánh tay phải đắc lực của ba cô. Hiện anh trai cô đang là tổng giám đốc tập đoàn Lâm thị. Tập đoàn nhà cô trọng tâm là thiết kế thời trang cao cấp từ trang sức tới váy áo, bên cạnh đó cũng đầu tư vào các mảng bất động sản, nhà hàng, khách sạn, du lịch.. nói chung nhắc đến tập đoàn Lâm thị thì không ai ở Đại lục này là không biết. Ba mẹ cô và gia đình Hải Thiên, Minh Phong vốn là bạn thân chí cốt từ thời trung học, tuy ba gia đình có thế mạnh kinh doanh riêng nhưng lại luôn hỗ trợ nhau cùng phát triển. Hạo Vũ, Hải Thiên, Minh Phong đều được cho đi du học từ rất sớm, cả ba đều đã có bằng cử nhân của đại học Havard, hiện giờ đang giúp ba mẹ mình quản lý công ty. Khả Chi, năm nay bước sang tuổi mười tám, cô đang theo học tại trường quốc tế Royal, thành tích học tập luôn thuộc top đầu, ngoài ra cô cũng có thiên phú về mảng thiết kế nên được anh hai cô đang định hướng cho cô theo học ngành thiết kế, sau này về phụ anh quản lý gia nghiệp luôn. Quay trở lại thực tại, bây giờ cũng đã gần chín giờ, cô gọi điện tám chuyện với Tiểu Linh. - Cậu sao rồi? - Khả Chi hỏi han. - Haizz, chuyện gì qua rồi thì tớ sẽ cho nó qua, một tên đểu cáng như vậy không đáng để mình phải nặng lòng. - Tiểu Linh có phần phấn chấn. - Cậu nghĩ thông như vậy là tốt, rồi cậu sẽ gặp được người toàn tâm toàn ý với cậu thôi. - Cô an ủi Tiểu Linh. - Chiều này tụi mình đi mua sắm đi? Tớ muốn mua một ít đồ, tiện thể thay đổi tâm trạng luôn. Cậu thấy sao? - Tiểu Linh nói. - Vậy cũng được, hẹn chiều này nhé. Về phần Vũ thì anh nhanh chóng gọi điện cho hai thằng bạn chí cốt tối nay sang nhà anh dùng cơm tối. Phong rất vui vì sắp được gặp lại cô. Tuy là người không bộc lộ cảm xúc ra ngoài nhưng trên khuôn mặt anh tuấn vẫn toát ra ý cười.
Chương 3: Ăn tối cùng nhau Bấm để xem Bây giờ là 4 giờ chiều, cô chọn chiếc váy baby doll màu xanh dương, kết hợp với đôi giày búp bê trông vô cùng xinh xắn. Ngắm nghía mình trong gương, hài lòng về phục trang, cô chuẩn bị ra ngoài đi shopping với Tiểu Linh, hai cô nàng chọn trung tâm thương mại Luxury nổi tiếng là điểm đến. Hai cô nàng đang đứng trước shop váy, những kiểu dáng váy mới nhất của những nhà thiết kế nổi tiếng trên thế giới khiến cô mê mẩn. Vốn là con người quan tâm đến mảng thiết kế thời trang như cô thì được chiêm ngưỡng những tác phẩm đẹp là điều tuyệt vời. Cô đang bị thu hút bới chiếc váy đuôi cá màu trắng cúp ngực, phần eo được gắn những viên đá trông trông rất sang trọng. - Bộ váy này đẹp thật đấy! - Cậu thử bộ đó đi, tớ cảm thấy bộ đồ đó giống như may sẵn cho cậu vậy đó. - Tiểu Linh cũng gật gù Sau 5 phút loay hoay trong phòng thử đồ, cô bước ra trước con mắt trầm trồ của Tiểu Linh cũng như nhân viên cửa hàng. - Bộ váy này thật hợp với tiểu thư đó ạ, số đo vừa in như may sẵn vậy. - Cô nhân viên ngạc nhiên Tiểu Chi quyết định lấy bộ váy đó, cũng khá lâu rồi cô mới tìm được chiếc váy ưng ý mình như vậy. Sau một buổi chiều mua sắm, trên tay hai cô nàng lỉnh kỉnh túi to túi nhỏ. - Linh này, tối tới nhà tớ ăn cơm luôn nhé, lâu rồi cậu cũng chưa qua nhà tớ đấy. Hôm nay mẹ mình trổ tài vào bếp đây. Hihi. - Cô vừa nói vừa nghĩ tới những món ăn cực ngon mà mẹ cô làm, đúng là chuẩn cơm mẹ nấu như lời thiên hạ. - Cũng được, mình cũng nhớ hai bác quá. - Vậy chốt nhé. Hai cô nàng đang chuẩn bị đón taxi về thì gặp ngay Hải Thiên và Minh Phong. - Anh Thiên.. - Vừa thấy Thiên cô vẫy tay rồi gọi lớn. - Ủa hai đứa đi vừa mới đi shopping hả? Về chưa? Về cùng tụi anh luôn. Thật ra trung tâm thương mại hai cô mua đồ là của gia đình Hải Thiên, hôm nay Thiên cũng Minh Phong đi khảo sát thì gặp nhau Tiểu Chi. - Vậy cũng được ạ, tụi em cũng đang tính đón taxi đây. - Cô cười tươi rói. Nói rồi cả bốn người bước lên siêu xe phiên bản giời hạn của Hải Thiên. Kim Linh ngồi ghế phụ, còn cô và Minh Phong thì ngồi ghế sau. Minh Phong lên tiếng phá vỡ không khí ngượng ngùng giữa cô và anh: - Chúng ta lại gặp nhau nhỉ? Thật ra thì lúc nhỏ anh cũng hay tới nhà em chơi, nhưng chắc lúc đó em còn bé quá nên không nhớ anh. - Thật vậy ạ? Mà anh mới từ bên Mỹ về hả? Em có nghe anh hai nói - Cô tò mò hỏi. - Đúng vậy, anh vừa về hôm qua, chắc có lẽ lần này anh sẽ ở đây luôn. - Anh cười tươi nói. Cô ngạc nhiên trước lời nói của anh, không hiểu sao anh lại nói điều này với cô nhỉ? Hai người nói chuyện phiến với nhau, có vẻ khá hợp tính nhau. Càng tiếp xúc với cô, anh càng cảm thấy bị hấp dẫn, vẻ đẹp trong sáng không tỳ vết khiến cô thật nổi bật. Anh không ngờ cô bé ngày xưa hay lẽo đẽo theo anh bây giờ đã trưởng thành, thành một thiếu nữ xinh xắn thế này. Anh tự nhủ với lòng sẽ quyết tâm khiến cô thuộc về mình anh thôi (anh Phong bá đạo quá nhỉ). Sau gần hai mươi phút chạy xe, cuối cùng cũng về tới nhà, cả bốn người bước vào căn biệt thự nhà cô. - Cháu chào cô chú ạ. - Cả đám đồng thanh. Mẹ cô đang tất bật trong bếp, nghe thấy tiếng thì quay ra: - Mấy đứa tới rồi hả? Lâu rồi cháu mới sang nhà cô chú chơi đấy Tiểu Linh. Ôi Minh Phong đây sao? Càng ngày càng đẹp trai nhỉ. Cháu lớn nhanh quá đấy, đâu còn là cậu nhóc tinh nghịch ngày xưa nữa. - Cháu vẫn vậy mà cô. - Anh mỉm cười, lễ phép đáp lại. - Mấy cháu vào phòng khách ngồi chơi đã. Thằng Hạo Vũ đang trên phòng nó ấy. Sau đó các đấng mày râu thì ngồi trò chuyện vui vẻ, còn cô và Tiểu Linh thì vào bếp phụ mẹ cô. Thật ra nói là vào phụ nhưng mọi thứ toàn là mẹ cô làm. Từ nhỏ tới lớn, Khả Chi được ba mẹ và anh hai bao bọc cưng chiều nên không phải đụng một ngón tay vào mấy việc này, vả lại hàng ngày cũng có đầu bếp riêng nấu ăn cho gia đình, chỉ là có những hôm mẹ cô phá lệ đích thân vào bếp thôi. Khả Chi và Tiểu Linh giúp mẹ cô bày biện bàn ăn cũng như soạn chén dĩa ra bàn. Tầm 7 giờ thì mọi người tập trung tại phòng ăn nhà cô, nhìn những món ăn hấp dẫn trên bàn thật muốn lao vào ăn ngay. - Tay nghề của mẹ là đỉnh nhất đấy! - Cô vừa suýt xoa vừa giơ hai ngon cái lên. - Mấy đứa ngồi vào bàn nào. Mà Phong, cháu đang ở cùng thằng Thiên sao? Nhớ qua nhà cô chú ăn cơm thường xuyên nhé, dù sao cũng cách nhau có bức tường, tiện quá còn gì. - Dạ vâng ạ, cháu chỉ sợ phiền cô chú thôi ạ. - Minh Phong lễ phép đáp lại. - Người một nhà cả có gì đâu mà phiền chứ. - Mẹ cô vừa nói vừa gắp đồ ăn cho mọi người. - Mà đợt này cháu về chơi hay có ý định ở lại lâu dài vậy? - Ba cô hỏi. - Thật ra thì lần này cháu về để tiếp quản chi nhánh công ty ở đây ạ, cháu ở hẳn đây luôn ạ. - Thế thì tốt quá, cháu tốt nghiệp chuyên ngành thiết kế đúng không, con bé tiểu Chi nó cũng đang có ý định theo học ngành đó, cháu hỗ trợ em nó nhé. - Dạ vâng ạ, cháu giúp được gì thì cháu sẽ giúp ạ. Mọi người ăn uống thật vui vẻ, đan xen kể nhau nghe những kỷ niệm xưa, trông thật hạnh phúc.
Chương 4: Người bạn cũ Bấm để xem Sau khi ăn tối xong, tám chuyện một lúc thì Tiểu Linh tạm biệt cô và gia đình cô rồi ra về. Minh Phong tản bộ trong vườn thì bắt gặp hình ảnh một cô gái đang ngồi trên chiếc xích đu ngân nga bài hát "Em tự đa tình". - Không lẽ cô ấy có bạn trai rồi? - Suy nghĩ này thoáng qua trong đầu của anh. Anh nhẹ nhàng tiến lại gần cô: - Bầu trời đêm nay đẹp thật nhỉ? - Vừa nói, anh vừa cởi chiếc áo vest của mình khoác lên người cô. Hành động của anh khiến cô bất ngờ và xen lẫn cảm giác ngại ngùng khiến hai gò má thoáng ửng hồng. Anh cảm thấy lúc này cô thật dễ thương, bản tính bá đạo muốn chiếm hữu lại trỗi dậy, Trần Minh Phong anh nhất định sẽ chiếm được trái tim cô. - Em không nghĩ anh tốt nghiệp chuyên ngành thiết kế đấy, sau này mong anh chỉ giáo. - Thật ra anh theo học ngành này là vì một người rất quan trọng với anh. - Thật vậy sao? - Cô cảm giác hơi hụt hẫng. Hóa ra anh là người đã có chủ rồi sao? Haizz. Nhớ lại lần gặp nhau ở quán Bar, tuy chỉ thoáng qua nhau nhưng cô có cảm giác rất thân thuộc với anh, cũng bị thu hút với khuôn mặt lạnh lùng của anh, đến hôm nay cô lại biết hóa ra anh và cô quen biết với nhau từ lúc nhỏ. Chẳng qua vì quá bé nên cô không có chút ký ức nào thôi. Thấy cô có vẻ trầm tư, anh lên tiếng: - Em sao vậy? Không khỏe sao? - Không ạ, em chỉ suy nghĩ chút chuyện thôi. Em lên phòng trước đây. Cảm ơn anh. - Nói rồi cô cởi trả chiếc áo khoác lại cho anh rồi vào nhà. Một lúc sau thì anh với Hải Thiên cũng về nhà. Biệt thự nhà Thiên rộng không kém nhà cô là bao nhiêu, nội thất hiện đại sang trọng là điểm nhấn của ngôi nhà, Vừa bước vào nhà Phong đã nhanh chóng dò xét ông bạn thân: - Này Thiên, Tiểu Chi có bạn trai chưa vậy? - Sao thế? Say nắng cô bé rồi ư? - Thiên cười đáp - Thật ra thì Tiểu Chi là hoa khôi của trường đấy, người theo đuổi em ấy nhiều không đếm xuể, nhưng muốn làm người yêu em ấy thì phải qua được cửa ải của Hạo Vũ kia kìa. - Nói vậy là em ấy vẫn chưa có bạn trai đúng không? Tuy nhiều năm rồi mới gặp lại em ấy nhưng cảm giác của tao đối với em ấy vẫn như lúc trước. Tao chỉ có thể rung động trước cô ấy thôi. - Phong nói rồi nhìn về nơi xa xăm. Thật ra thì lúc trước 8 tuổi, Phong và Thiên đều ở nhà cô, ba mẹ thường xuyên đi công tác xa nên đều nhờ bố mẹ cô chăm sóc dùm, hên là Hải Thiên, Hạo Vũ, Minh Phong cùng tuổi nên cũng thân nhau từ đó, lúc đó Tiểu Chi còn quá nhỏ nên được cả ba anh rất quan tâm chăm sóc. Vài năm sau thì ba mẹ Phong đón anh qua Mỹ để định cư, còn ba mẹ Thiên thì mua hắn căn biệt thự bên cạnh nhà cô cho Thiên luôn. Phong có ước mơ học thiết kế cũng vì cô, anh muốn tự tay thiết kế nên chiếc váy cưới có một không hai để tặng cô như lời hứa năm xưa với Tiểu Chi. - Nghỉ ngơi sớm đi, mai còn phải tới công ty nữa. Mà lần này mày về cô thư ký Lina không theo mày về cùng sao? Tao thấy cô ta cứ như hình với bóng với mày. Tao cứ tưởng.. - Tưởng cái gì mà tưởng, cũng chỉ vì tao nể mặt ba cô ta có đóng góp lớn cho công ty nên mới cho cô ta làm thư ký thôi, làm gì có chuyện tình cảm cá nhân gì ở đây. - Tao chỉ nói thế thôi, chỉ muốn mày thật rõ ràng giữa các mối quan hệ thôi. - Ukm, thôi đi nghỉ ngơi sớm. Sáng hôm sau, như thường lệ, ăn sáng xong xuôi, vì tiện đường đi làm nên cô lại được ông anh hai yêu quí hộ tống đến trường. Vừa bước vào lớp cô đã bị Tiểu Linh kéo đi: - Cậu biết tin gì chưa? Nghe bảo là có học sinh mới đấy, gia thế cũng đáng gờm đấy. - Hèn gì lúc tớ vừa tới cổng trường đã thấy chiếc siêu xe phiên bản giới hạn đậu ngay đấy. Mà mình cũng chẳng quan tâm. - Mà Chi này, cậu thấy anh Minh Phong thế nào? - Thế nào là thế nào, mà hình như anh ấy có người yêu rồi. - Giọng cô trầm hẳn đi. - Sao cậu biết, mình thấy anh ấy rất để ý cậu đấy. - Không có đâu. - Người ta đã có đối tượng rồi, thôi không nhắc tới vấn đề này nữa. Tiếng chuông vang lên cắt đứt câu chuyện của cô và Tiểu Linh. Cô chủ nhiệm bước vào theo đó là một chàng trai trông rất soái: - Các em, hôm nay lớp chúng ta có thêm một thành viên mới, cô hi vọng các em sẽ chào đón bạn nhé. - Chào mọi người, mình là Gia Huy, rất vui khi là một thành viên của lớp 12A. Mong các bạn giúp đỡ mình nhé. Tiếng bàn tán xôn xao dưới lớp, đó chẳng phải là Gia Huy, người thừa kế duy nhất của tập đoàn Hoàng thị sao, trông ngầu quá. Cô và Tiểu Linh vừa nghe thấy cái tên Gia Huy thì không khỏi ngạc nhiên: "Là Gia Huy thật sao, cậu ấy về nước rồi sao?". Huy được cô giáo sắp xếp chỗ ngay dưới bàn của cô, vì đang trong giờ học nên cô cũng không tiện hỏi chuyện Huy.
Chương 5: Làm hòa Bấm để xem Trong suốt giờ học, Gia Huy liên tục bị cô bơ toàn tập, hai năm trước cậu bị gia đình ép đi du học, vì sợ cô buồn nên không nói với cô mà bỏ đi không nói lời tạm biệt với cô. Một phần nghĩ rằng hai năm sẽ nhanh thôi, rồi cậu lại trở về bên cô nhưng cậu lại khiến cô tức giận. Tiểu Linh thấy sắc mặt cô không vui, cũng chỉ biết nhún vai, liếc xéo Huy. - Chi này, cậu vẫn giận Huy đấy à? Mà cái tên này cũng quá đáng lắm cơ, đi không nói một tiếng, đến khi về lại xuất hiện đùng đùng không báo trước. Thật là không coi tụi mình là bạn mà. Tức chết thôi. - Hứ. Huy là cái đồ đáng ghét, cái đồ không nghĩa khí. Tí tan học tụi mình đi ăn kem cho bõ tức. Tại chi nhánh tập đoàn Trần thị, một thân ảnh cao ráo, sát khí lạnh lùng: - Cậu cho người điều tra Tiểu Chi, xem các mối quan hệ ở trường của cô ấy như thế nào? Lên danh sách các đối tượng muốn tiếp cận cô ấy cho tôi. Không được bỏ sót một chi tiết nào. - Dạ vâng tôi đi làm liền ạ, Nếu không có việc gì nữa tôi xin phép ra ngoài ạ. Anh khoát tay ra dấu hiệu, tên trợ lý lui ra, trong căn phòng giám đốc chỉ còn lại một mình anh, bộ dáng anh trầm tư trong thật quyến rũ. "Anh muốn biết tất cả mọi thứ về em, Tiểu Chi, cô dâu bé nhỏ của anh." Anh vừa nghĩ vừa mỉm cười. Tan học cô và Tiểu Linh toan bước ra khỏi lớp thì bị Huy kéo tay lại: - Tớ phải làm gì thì hai cậu mới hết giận đây? Cậu nói đi, dù phải hái sao trên trời tớ cũng hái bằng được cho cậu. Tha lỗi cho tớ đi mà, Tiểu Chi, Tiểu Linh. - Vẻ mặt Huy hối lỗi trong rất đáng thương. Nói là giận nhưng trong lòng cô thật ra đang rất vui, dù sao bạn chí cốt cô cũng đã trở về sau hai năm du hoc phương xa, cô cũng mềm lòng: - Mau lấy xe chở bọn tớ tới Pink Ice cream. - Tiểu Chi ra vẻ. Gia Huy còn chưa kịp tiêu hóa hết những lời Khả Chi vừa nói thì đã bị Tiều Linh huých tay: - Còn đứng ngẩn ngơ ra đó à Huy, nhanh lên không Tiểu Chi đổi ý bây giờ. - Hai người đẹp chờ tớ 5 phút, Tớ đi lấy xe liền. - Huy nhanh nhảu đáp. Huy mừng rỡ nhảy chân sáo hí hửng ra gara lấy siêu xe trông y như đứa con nít lên ba. 15 phút sau, bộ ba dừng chân tại quán kem quen thuộc. Cả ba đều là khách quen ở đây. - Cho tụi em như cũ nha chị Lan. - Tiểu Chi lên tiếng. - Gia Huy sao? Thất lạc đâu tận 2 năm trời giờ mới xuất hiện thế này? - Chị Lan ngạc nhiên. Huy vò vò đầu, cười ngượng rồi cả ba nhanh chóng chọn chiếc bàn còn trống duy nhất cạnh cửa sổ. - Huy, hai năm qua cậu vấn tốt chứ? - Khả Chi quan tâm. - Khá ổn, nhưng tớ chỉ mong thời gian trôi thật nhanh để được trở về nước thôi. Tớ cắt đứt liên lạc với hai cậu cũng chỉ vì sợ sẽ bỏ dở việc học mà quay về thôi. Tha lỗi cho tớ nhé. Tuyệt đối không có lần sau đâu. - Huy chân thành đáp. - Được rồi, cậu không biết đâu, từ khi cậu đi Khả Chi nó buồn lắm đấy. - Thôi đừng nói chuyện cũ nữa, tập trung vấn đề chính đi nào, kem ra tới rồi kìa. - Tiểu Chi cắt ngang lời của Tiều Linh, cô không muốn nhắc lại những kỷ niệm không vui. Nhóm bạn chơi chung rất lâu nhưng sở thích của ba người lại khác nhau, Tiểu Linh thì mê đắm đuối kem vị sô cô la, Huy thì cuồng hạnh nhân trong khi Tiểu Chi thì dị ứng với hạnh nhân, vị kem yêu thích của cô là dâu. Không chỉ kem dâu không thôi mà hầu hết đồ ăn làm từ dâu tây đều khiến cô nàng mê ly. Cũng vì sở thích này mà anh hai cô đã cho người trông hẳn một vười dâu trong nhà để phục vụ cô em gái này. Sau khi càn quét hết đồ ăn, cô và Huy tạm biệt Tiểu Linh, Huy đưa cô về biệt thự rồi tiện thể qua chào hỏi ba mẹ cô một tiếng. Ba mẹ cô cũng coi Gia Huy như con cái trong nhà. Tới cổng biệt thự, Huy ga lăng xuống mở của xe cho Tiểu Chi. Lúc này, Minh Phong vừa từ công ty trở về thấy cảnh tượng trước mắt không khỏi khó chịu. Cô thấy Minh Phong, lễ phép: - Em chào anh Phong ạ. Anh vừa đi làm về sao ạ? - Anh vừa từ công ty về. Em đi học về sao? Còn đây là? - Dạ vâng. Còn đây là Gia Huy, bạn thân của em, cậu ấy vừa đi du học về ạ. Cô giới thiệu hai người làm quen, Huy đưa tay ra có ý bắt tay làm quen, Phong hiểu ý nên cũng hợp tác, trong lòng thì thầm nghĩ: "Nhìn ánh mắt của thẳng nhóc này đối với Tiểu Chi không bình thường, có gì đó rất yêu thương, Là đối thủ cạnh tranh cô ấy với mình sao? Phải nhanh chóng tìm hiểu về cậu ta mới được, biết địch biết ta trăm trận trăm thắng."
Chương 6: Kế hoạch Bấm để xem Ngay khi tiếng chuông giải lao vang lên Huy đã kéo tay cô ra khỏi lớp. Tại vườn hoa của trường, Huy ôm chầm lấy cô: - Mình nhớ cậu quá, Tiểu Chi. Cô đẩy cậu ra, giọng mất bình tĩnh: - Bỏ đi không một lời từ biệt, cậu còn xem mình là bạn sao? - Tiểu Chi tức giận bỏ đi. - Tiểu Chi, Tiểu Chi.. tiếng Huy gọi nhưng nhận lại chỉ là bóng lưng khuất dần của Tiểu Chi. Trong căn phòng tổng giám đốc, Phong dò xét xấp tài liệu về Tiểu Chi mà cấp dưới thu thập được. Cô đào hoa thật đấy, bọn con trai trong trường ngày nào cũng viết thư tình để gửi cho cô, còn trong tủ đồ của cô lúc nào cũng ngập tràn hoa và socola. Thật may là cô đều từ chối. Một ý tưởng lóe lên trong đầu của anh, chẳng phải cô có đam mê với ngành thiết kế sao? Anh sẽ sắp xếp để cô là trợ lý của mình, vừa có thể hỗ trợ cô vừa được ở cạnh cô luôn. Hài lòng với ý nghĩ đó của mình, anh với lấy chiếc điện thoại rồi nhanh chóng gọi cho cô. - Tiểu Chi hả? Anh Phong đây, chiều nay em rảnh không? Anh có việc quan trọng cần bàn với em. - Chiều nay hả anh, dạ được ạ. - Cô suy nghĩ rồi đồng ý với anh. - Vậy chiều nay 4 giờ anh đợi em trước cổng biệt thự nhé. - Dạ vâng. - Bye em nhé. Bây giờ là 3 giờ 30 phút chiều, tiếng báo thức làm cô tỉnh giấc, vào nhà sinh tắm táp, rồi chọn cho mình chiếc chân váy tennis năng động kèm theo chiếc t-shirt full trắng kết hợp với đôi sneaker, trông cô thật cá tính. Bước xuống nhà thì thấy ông anh hai yêu quí đang chễm chệ trên ghế sofa vừa xem TV vừa ăn trái cây. - Em ra ngoài sao? - Anh cô quan tâm hỏi. - Em có hẹn với anh Phong. - cô trả lời rồi cũng ngồi xuống sofa lướt lướt điện thoại. - Thằng Phong sao? Từ khi nào mà hai người thân thiết vậy? Mà cũng đúng thôi, ngày bé, em suốt ngày theo nó còn gì. - Anh cười. - Thật sao? Sao em chả nhớ gì hết nhỉ. Mà anh Phong có bạn gái rồi hả anh? - Cô chợt hỏi. - Sao lại hỏi anh vấn đề này? Thích thằng Phong rồi sao? Theo như anh biết thì nó chẳng quan tâm đến cô gái nào khác ngoài em đâu. - Anh nháy mắt. - Là sao? Anh nói gì vậy em không hiểu? - Lòng cô chợt dâng lên một niềm vui. Hai anh em đang trò chuyện thì tiếng điện thoại của cô vang lên: - Em chuẩn bị xong chưa? Anh qua nhé. - Tiếng Phong ôn nhu vang lên. Cô tạm biệt anh hai rồi nhanh chóng đi gặp anh. Đúng là trùng hợp, hôm nay anh cũng đi đôi sneaker giống cô, cũng tông màu trắng làm hai người thật nổi bật, như một cặp đang yêu. Vừa mở cửa, cô đã thấy anh, trông anh thật khác ngày thường, bình thường toàn thấy anh mặc vest các kiểu, giờ như được thấy phong cách khác của anh. Anh chở cô tới quán cafe sang trọng, ga lăng kéo ghế cho cô. Anh vẫy tay gọi phục vụ: - Cho tôi một Americano và một sinh tố dâu. Cô thoáng ngạc nhiên: - Sao anh biết em sẽ gọi món đó vậy chứ? - Cô tò mò. - Mọi thứ về người anh quan tâm anh đều biết. - Anh nháy mắt với cô. Cô cảm thấy hơi ngại vì anh nói như vậy, hai má hơi ửng hồng. - Chắc em không nhớ rồi, ngày bé anh vẫn gọi em là bé Dâu mà, anh chưa thấy ai mà mê dâu tây như em đấy. Anh kể chuyện khi nhỏ làm cô cảm thấy hứng thú, thì ra cảm giác thân thuộc từ anh là do vậy mà có, cô cứ bám anh như sam thế còn gì, nhiều lúc còn theo anh mà cho anh hai Hạo Vũ của cô ăn bơ luôn ấy. Hai người trò chuyện một lúc rồi anh cũng bàn tới việc chính. Và kết quả thì tất nhiên là cô đồng ý làm thư ký vào mỗi buổi chiều trong ngày. Vốn dĩ thiết kế là đam mê từ nhỏ của cô, bên cạnh đó cô cũng chỉ lên lớp vào buổi sáng thôi. Tới công ty anh thì cô sẽ học hỏi được nhiều kinh nghiệm từ anh. - Vậy chốt rồi nhé, từ ngày mai em tới công ty anh nhé. Anh sẽ chịu trách nhiệm đưa đón em đi làm được không? - Vâng ạ, mong anh chỉ giáo ạ. - Cô mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại. Thế là từ ngày mai anh sẽ được gặp cô, bên cạnh cô, anh có thể từ từ khiến cô yêu mình, anh cũng có cảm giác là cô cũng khá thích anh thì phải. Đúng là thời gian và khoảng cách địa lý không làm tình yêu con người ta nhạt phai đi, có chăng tình yêu không đủ lớn thì mới lo sợ những thứ như vậy. Anh chở cô về nhà sau khi mọi chuyện được bàn bạc ổn thỏa. Dù sao cũng là hàng xóm nên ba mẹ cô bảo anh và Hải Thiên qua nhà ăn cơm tối luôn. Kiểu này anh và Hải Thiên chuyển hộ khẩu qua nhà cô luôn cũng được.
Chương 7: Màn tỏ tình đầy bất ngờ Bấm để xem Tối đến vẫn là bữa cơm gia đình đầm ấm của cô với thêm hai người bọn anh. Cô cũng đã nói chuyện về việc sẽ làm trợ lý cho anh khiến ba mẹ cô rất vui. - Khoảng thời gian này Tiểu Phong chăm sóc Tiểu Chi giúp cô chú nhé, cô tin dưới sự giúp đỡ, chỉ dạy của cháu thì Tiểu Chi sẽ học hỏi được nhiều điều hơn. - Mẹ cô phấn khích nói. - Dạ vâng ạ. - Anh lễ phép trả lời lại. Mọi người trò chuyện vui vẻ trong suốt bữa ăn, sau đó Tiểu Chi dẫn Phong ra chiếc xích đu quen thuộc, cô kéo anh ngồi xuống cùng: - Anh Phong nè, em tới công ty của anh làm việc nhưng về thân phận của em thì không công khai được không? Em muốn được làm việc thật hòa đồng với mọi người. Được không anh? - Tất nhiên là được, chiều theo ý em hết. - Anh ôn nhu. - Cảm ơn anh nhiều nha, anh Minh Phong. - Cô cười tươi rói. - Không cần khách sáo vậy đâu bé Dâu, sau này không cần phải nói cảm ơn nhiều với anh, thay vào đó hãy hành động nhé. - Nói rồi anh chỉ chỉ vào má mình, ý bảo cô hôn lên đó thay cho lời cám ơn. - Hứ, anh Phong khi dễ em. - Cô ngượng ngùng đáp rồi toan đúng dậy bước vào nhà. Đang tính bỏ đi thì anh nắm lấy tay cô, cô mất đà nên ngã vào lòng anh. Mùi hương lavender trên người anh khiến cô cảm thấy thật dễ chịu, giọng anh khàn khàn: - Anh rất thích em đó Tiểu Chi, từ nhỏ đến bây giờ tình cảm trong anh vẫn nguyên vẹn không hề thay đổi. Anh luôn muốn quay trở lại đây để gặp em và bây giờ điều đó đã trở thành hiện thực. Tuy anh nói lời này có hơn vội vàng nhưng em đồng ý làm bạn gái anh chứ? Hai người vẫn đang trong tư thế rất ám muội, hai má cô nóng rực, anh là đang tỏ tình với cô sao: - Em.. em.. em cũng thích anh. - Cô ngượng chín mặt luôn. Anh mừng rỡ ôm lấy cô, rồi nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mọng khiến cô ngạc nhiên. Một nụ hôn nhẹ nhàng không quá mãnh liệt nhưng đủ nói lên tình cảm của anh dành cho cô là như thế nào. - Sau này chỉ được để ý đến mỗi anh thôi đấy, không cho phép em để ý tới bất cứ người con trai khác nào ngoài anh. - Anh nói. - Anh bá đạo thật đấy, kể cả ba em, anh hai, anh Hải Thiên và Gia Huy luôn saO? - Cô bất bình lên tiếng. - Tất cả, đặc biệt là cậu nhóc Gia Huy kia. Cậu ta không phải là rất thích em sao? Sao lúc nào cũng thấy lẽo đẽo theo em vậy? - Tụi em là bạn thân từ nhỏ mà. Đi đâu cũng có nhau luôn ý. - Cô tự hào đáp. - Sau này hạn chế đi riêng với cậu ta, đi đâu thì rủ Kim Linh đi cùng nữa, không thì anh sẽ ghen đấy, biết chưa? - Anh ngắt ngắt chiếc mũi nhỏ nhắn xinh xắn của cô. - Em biết rồi, còn anh nữa đấy, léng phéng với cô nào thì đừng trách sao em không để ý đến anh đấy. - Cô cũng bá đạo không kém. - Tuân lênh tiểu thư. - Anh vừa nói vừa giơ tay theo kiểu quân đội làm cô phì cười. Trò chuyện thêm một lúc rồi cô lên phòng nghỉ ngơi, còn anh cũng về nhà Hải Thiên để giải quyết một số công việc ở công ty. Tới nhà Hải Thiên: - Tiểu Chi đồng ý quen tao rồi đấy! - Mày ghê thiệt nha, tấn công nhanh vậy. - Phải nhanh chứ, mày không thấy xung quanh Tiểu Chi nhiều vệ tinh thế hả, không nhanh thì có mà mất. - Anh đáp lại. - Haha, tao phải báo với thằng Vũ mới được, mày mà đối xử không tốt hay làm Tiểu Chi buồn thì coi chừng thằng Vũ đấy, mày cũng biết Thằng Vũ nó cưng chiều Tiểu Chi lắm đấy. - Chuyện này mà mày còn phải nhắc tao nữa sao? - Anh quả quyết - Tao nhất đinh sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Chi, mày yên tâm. Anh bước lên phòng, rút điện thoại ra nhắn tin cho cô, từ lần gặp lại, sau khi có được số điện thoại của cô thì anh đã lưu là Honey rồi. "Em đang làm gì đấy?" Cô đang ngồi sấy tóc thì tiếng tin nhắn vang lên. Là tin nhắn của anh sao? Cô vui vẻ nhắn lại: "Em vừa tắm xong, đang ngồi sấy tóc?" "Sao giờ này còn gội đầu, muộn rồi không tốt cho sức khỏe." Anh quan tâm. "Chẳng phải do ngồi tám chuyện với ai kia nên giờ này em mới tắm gội sao?" Cô trêu đùa lại anh. "Thế là lỗi do anh sao, lần sau nhớ tắm gội sớm nhé, em mà ốm ra là anh lo lắm đấy, biết không" - Anh cưng chiều. "Anh cũng nghỉ ngơi sớm nhé, mai gặp lại." "Sáng mai đi ăn sáng với anh rồi anh chở em đi học luôn, thế nhé, ngủ ngon, yêu em!" "Dạ vâng, bye anh, yêu anh." Anh mỉm cười, tắt điện thoại, rồi bắt tay vào giải quyết nốt đống tài liệu còn dang dở.
Chương 8: Bấm để xem Vừa mới 6 giờ là cô đã tỉnh giấc rồi, Minh Phong đã bảo là từ hôm nay anh sẽ tiện đường đưa đón cô đi học cũng như đi làm thay cho anh hai của cô. Với lấy chiếc điện thoại, là tin nhắn của Phong "Bảo bối dậy chưa vậy, ngày mới tốt lành nhé, lát gặp", cô mỉm cười ngọt ngào nhắn tin trả lười anh: "Em vừa mới dậy luôn nè" còn kèm theo icon trái tim dễ thương. Cô nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi bước xuống nhà. - Hôm nay mặt trời mặt đằng tây hay sao mà bảo bối của anh dậy sớm vậy. - Hạo Vũ chọc cô. - Anh hai lại trêu em, mà hôm nay anh Phong sẽ đưa em đi học. - Hic, thế là tui bị cướp em gái rồi ư? - Vũ giả vờ khóc lóc. - Anh hai.. - Nói rồi cô đuổi theo Vũ, anh hai cô suốt ngày trêu chọc cô thôi. Cả gia đình cô tập trung ăn sáng, sau đó cô bước ra cổng biệt thự thì vừa gặp anh luôn. Cô khoác trên mình bộ đồng phục, chiếc sơ mi cách điệu kèm theo chiếc cà vạt nhỏ màu đỏ nổi bật, chân váy tennis caro ngang đầu gối, trông thật dễ thương. Anh thì vẫn phong cách tổng tài như thường ngày, vẫn áo vest chỉn chu lịch lãm. Mặc dù có tài xế riêng nhưng anh không muốn có người xen vào khoảng không gian riêng tư của hai người. Anh mở cửa xe cho cô, giúp cô thắt dây an toàn. - Trưa anh qua đón em đi ăn trưa nhé? - Trưa nay em có hẹn với Gia Huy và Kim Linh rồi, em xin lỗi nha. - Haizzz, đành chịu thôi. - Anh có vẻ không vui. Thấy bộ dạng giận dỗi của anh thật đáng yêu, 25 tuổi rồi mà như trẻ con ấy: - Anh giận em sao? - Vừa dứt lời cô hôn nhẹ lên má anh - Đền bù cho anh rồi đấy. Anh bất ngờ trước nụ hôn của cô: - Lần này tha cho em đấy, chiều anh qua chở em đi làm. Cô giơ ngón cái lên ngầm cho sự đồng ý. Bây giờ đã tới trường của cô, cô hôn nhẹ lên môi anh rồi tạm biệt anh. Vừa dứt nụ hôn, cô bị anh ôm lấy, cô ngã nhào vào lòng anh, anh thì thầm: - Anh yêu em. - Sau đó anh trao cho cô nụ hôn nồng cháy. Cô ngại ngùng đẩy anh ra. - Đang trước trường em đấy, người khác nhìn thấy không hay đâu. - Em yên tâm đi, kính này người ngoài nhìn vào không thấy được, còn nữa, chúng mình yêu nhau mà, em không cần lo đâu. Sau đó cô nhanh chóng tạm biệt anh rồi vào lớp, từ khi nào mà con tim cô không chịu nghe lời thế nhỉ, mỗi lần đứng trước anh nó lại đập loạn lên. Bước vào lớp, cô đã thấy Gia Huy và Kim Linh, hai người họ nhanh chóng kéo cô lại: - Khai báo mau, sáng nay là ai đưa cậu đi học hả? Theo như sự quan sát của mình thì đó không phải là xe của anh Hải Thiên. - Kim Linh chất vấn cô, Gia Huy cũng tò mò, cậu đang mong chờ câu trả lời của cô. - Thì là.. anh Minh Phong tiện đường chở tớ đi học luôn. - Cô ngại ngùng. - Mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy chứ? - Tiểu Linh tra hỏi. Đang tính trả lời Tiểu Linh thì tiếng chuông vang lên ngắt quãng cuộc nói chuyện của ba người: - Vào lớp đã, tý đi ăn rồi tớ kể sau nhé, chuyện khá phức tạp. Cả ba nhanh chóng bắt đầu tiết học, trong lúc này Phong đang ở công ty. Tâm trạng hôm nay của anh thật tốt. Trước khi về điều hành chi nhánh công ty tại đây thì anh nổi tiếng với khí chất cực lạnh lùng, và cực khó tính. Hôm nay nhân viên tập đoàn Trần thị được dịp mở mang tầm mắt, giám đốc của họ đây ư, không phải là Trần tổng có anh em sinh đôi đấy chứ, khuôn mặt anh ấy đang toát lên ý cười sao, thật không thể tin nổi. Đám nhân viên nữ tụ tập bàn tán. - Trông Tổng giám đốc thật tuyệt - Mấy cô gái không ngừng mơ mộng sau đó trở về làm việc vì không muốn quản lý nhắc nhở. "Cốc cốc cốc" Tiếng cửa phòng vang lên: - Vào đi. - Giọng anh lãnh khốc vang lên. Thư ký Triệu bước vào: - Dạ thưa, theo lịch trình thì cuối tuần thư ký Lina sẽ có mặt tại công ty để hỗ trợ ạ. - Tôi biết rồi. - Anh đáp lại, sau đó khoát tay dấu hiệu cho thư ký Triệu ra ngoài. Anh với lấy chiếc điện thoại, bây giờ là 10 giờ, thầm nghĩ không biết Tiểu Chi đang làm gì nhỉ, anh nhắn tin cho cô. Lúc nãy Tiểu Chi cùng hai người bạn chí cốt đang tám chuyện dưới căn tin, cô không mang điện thoại theo, thấy qua một lúc mà không thấy tin nhắn phản rồi của cô nên anh đoán là cô đang trong giờ học, anh tiếp tục phê duyệt đống tài liệu trên bàn. Quay trở lại với cô, Gia Huy lên tiếng: - Tiếp tục vấn đề lúc sáng, cậu giải thích đi. - Thật ra thì tớ và anh Phong đang quen nhau. - Cô ngại ngùng nói lí nhí. - Sao, cậu và anh ấy quen nhau? - Huy bất ngờ. - Này, cậu đừng hết lên thế chứ, mọi người đang nhìn kìa. - Tiểu Linh trấn tĩnh Gia Huy. Xung quanh đầy tiếng bàn tán: "Ai với ai đang quen nhau thế, đừng nói là Khả Chi có bạn trai rồi nhá, ôi con tim tôi tan nát từ đây.." Tiếng mấy người con trai vang lên đầy tiếc nuối. - Thì thế đấy, chỉ mới tối hôm qua thôi, mà hai cậu biết không, thật ra tớ và anh ấy quen nhau từ nhỏ rồi ý, khi đó anh ấy và anh Hải Thiên ở nhà tớ mấy năm luôn ý, Nhưng do lúc đó tớ còn nhỏ, với lại sau đó anh ấy cùng ba mẹ ra nước ngoài nên tớ không nhớ gì cả. - Cô mỉm cười. - Hai người có duyên thật đấy. - Tiểu Linh ủng hộ. Mỗi người một tâm trạng, Huy thì không được vui khi nghe tin cô và anh đang quen nhau, lần này cậu về đây là để bày tỏ tình cảm với cô mà, dù thế nào cậu cũng không bỏ cuộc. - Trưa nay vẫn theo lịch nhé, quán quen Pink ice cream thẳng tiến nhé. - Cô nhanh nhảu đáp. - Ok ok. - Hai đứa bạn chí cốt đồng thanh.
Chương 9: Bấm để xem Sau khi càn quét tại tiệm kem quen thuộc, Gia Huy đưa cô về nhà. Lúc này đã là 12 giờ, cô lấy điện thoại, là tin nhắn của anh sao, dòng tin nhắn ngọt ngào. "Đang làm gì vậy bảo bối, được giải lao chưa, thật muốn gọi điện để nghe giọng của em quá." Anh nhắn lúc 10 giờ sao, cô nhớ hình như lúc đó cô đang tám chuyện dưới căn tin với Gia Huy và Tiểu Linh. Đang băn khoăn không biết có nên gọi anh lúc này không, cô sợ làm phiền anh nghỉ trưa, nghĩ vậy cô chỉ nhắn tin lại cho anh là cô vừa về nhà. Tin nhắn vừa được gửi đi thì điện thoại cô lại vang lên bản nhạc chuông quen thuộc. Là anh gọi cô sao? - Em nghe nè. Em sợ làm phiền anh nghỉ trưa nên không gọi. Anh đang làm gì vậy? - Anh đang bận nhớ em nè, em bận gì không, em qua nhà Hải Thiên đi. - Ok anh, đợi em một tý nhé. Anh trai thấy cô thì quan tâm: - Chỉ đi ăn kem thôi sao về muộn vậy Tiểu Chi? - Do tụi em lo tám chuyện quá nên không để ý thời gian ý mà. Em lấy ít đồ rồi qua nhà anh Thiên nhé hai. - Vừa về lại đi nữa sao, mà em qua đó làm gì? - Thì em qua gặp anh Phong xíu thôi mà. - Haizz, mới xa nhau tý đã nhớ nhau rồi sao? - Anh hai này, chỉ được cái chọc em thôi. Hứ. - Nói rồi cô nhanh chóng lên phòng, lấy quần áo để chiều tới công ty anh học việc luôn. Lúc này, Phong cảm thấy quyết định ăn nhờ ở đậu tại nhà Hải Thiên là quyết định thật sáng suốt. Nghe thấy chuống của, Hải Thiên đang định ra mở cửa thì Minh Phong nhanh chóng can ngăn: - Là Tiểu Chi tới đấy, để tao mở. - Từ khi nào nhà tao trở thành địa điểm hẹn hò vậy hả? - Thiên bất ngờ. - Từ ngày hôm nay. - Phong nháy mắt với Thiên. Phong nhanh chóng ra mở cửa vì không muốn cô phải chờ lâu: - Đưa đồ anh xách cho. Vừa vào nhà, thấy Thiên thì cô đã lễ phép chào Thiên. - Hai người cứ nói chuyện tự nhiên, anh lên phòng đây, haizz anh không thích xem ngôn tình cho lắm. - Anh nháy mắt trêu cô. - Hết anh hai rồi tới anh, các anh chỉ biết chọc em thôi. - Cô nũng nịu. - Mày với thằng Vũ phải nhanh chóng tìm một cô người yêu vừa xinh đẹp vừa thông minh như Tiểu Chi của tao đi, đỡ phải ghen tỵ nhá. Thiên trả lại không gian riêng tư cho hai người, anh lên phòng của mình nghỉ ngơi, haizz, nhiều lúc suy nghĩ không biết đây là nhà mình hay là thằng Phong nữa, haizz. Quay trờ lại với đôi bạn trẻ: - Sao em về muộn vậy, anh tưởng em đang nghỉ trưa chứ? Cô ngồi trên sofa, còn anh thì nằm gối đầu lên đầu gối của cô, thật thỏaI mái. - Em đi ăn với bạn, ngồi nói chuyện một lúc rồi mới về. - Bạn? Nam hay nữ? - Anh tò mò. - Tiểu Linh với Gia Huy. - Không phải anh ghen đấy chứ, cô phá lên cười. Anh ôm lấy cô, kéo xuống, đặt lên môi cô nụ hôn nhẹ nhàng nhưng tràn đầy yêu thương, thấy cô sắp hết dưỡng khí anh mới chịu rời. - Em thật ngọt. - Lời anh thì thầm bên tai làm cô ngại ngùng, hai má ửng hồng, đáng yêu vô đối. Hai người lên phòng anh ngủ trưa một lúc rồi chuẩn bị để chiều đi làm. Cô dậy sớm hơn anh, lúc này đang hí hoáy trước gương, không biết nên chọn bộ đồ nào cho ngày đầu tiên đi làm, lúc nãy vì vội sang gặp anh nên cô lấy tạm mấy bộ cho vào túi, giờ lại lười sang phòng để lấy. Lúc này, Phong tỉnh giấc, thấy cô đang suy nghĩ, bèn hỏi: - Sao vậy bảo bối? - Anh tỉnh rồi sao, ngày đầu đi làm em nên mặc cái nào đây, cô cầm hai chiếc váy lên cho anh xem. - Em mặc cái này cho anh. - Nói rồi anh chỉ cái bên phải. Hai chiếc váy cô đưa anh xem, một chiếc là chân váy công sở ngắn trên đầu gối 15 cm, cái còn lại là chiếc váy ren màu đen dài ngang gối trông nhã nhặn sang trọng. Và dĩ nhiên chiếc váy ngắn đã bị loại không thương tiếc. - Lần sau không cho phép em mặc váy ngắn như vậy, anh không thích. - Anh bá đạo. Cô chỉ biết cười trừ, sao người đàn ông này suốt ngày ăn dấm chưa vậy chứ, thật bá đạo trên từng hạt gạo. Sau đó anh chở cô đến Tập đoàn Trần thị. Những ngày tới không biết sẽ có sóng gió nào xảy ra đây. Tập đoàn Trần thị tọa lạc ngay trung tâm thành phố, tòa nhà hơn 40 tầng nổi bật, cách biệt thự nhà cô cũng phải 20 phút chạy xe. Tới nơi, Phong bước xuống, mở cửa, ân cần che tay trên đầu cô vì sợ cô đụng phải thành xe. Nhân viên trong công ty thấy cảnh tượng trước mắt không khỏi kinh ngạc. Một người cao lãnh được không ít báo chí trong và ngoài nước đề cao sự lạnh lùng không gần nữ sắc bây giờ lại cưng chiều, chăm sóc một cô gái, thật không thể tin nổi. Hóa ra mấy ngày nay tâm trạng giám đốc thay đổi là có lý do. Nhiều ý kiến trái chiều hướng về cô, khen chê đều có .