Ngôn Tình Nhất kiến chung tình - Cám

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi cam219311, 21 Tháng tư 2020.

  1. cam219311

    Bài viết:
    0
    Chương 20: Kế hoạch 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhất thời bốn phương tám hướng đều đưa ánh mắt dò xét tới người tiểu Uyển. Biết bao nhiêu ánh mắt chán ghét, khinh thường, đủ hết tất thảy đặt lên người, tiểu Uyển cho dù ngu đi nữa cũng biết Cẩm Tường đang chơi trò gì.

    "Cẩm Tường nói gì vậy? Ta đi nhặt đồ còn có thể như thế nào chứ? Huống chi phu quân vẫn ở cạnh ta, còn có thể xảy ra tổn thương gì?". Tiểu Uyển dịu dàng cười cười, tựa như nhớ tới cảnh tượng hôm đó Hà Hiên đã chăm sóc nàng chu đáo như thế nào.

    Nàng ngượng ngùng nói tiếp: "Ta còn phải cảm ơn em không theo cùng, nếu lúc đó không có mặt em ở đó, ta còn không biết phải đối mặt với em như thế nào nữa."

    Lời vừa dứt, một tia nắng nhẹ nhàng ánh lên gương mặt đầy đặn của tiểu Uyển làm cho má nàng xuất hiện hai đám mây hồng, ửng lên cứ như đóa hoa kiều diễm nở rộ giữa mùa xuân.

    Lời này rất ái muội, kết hợp với vẻ mặt ngượng ngùng đầy sắc xuân kia làm cho mấy vị phu nhân không khỏi nghĩ nhiều.

    Ban đêm, tổn thương, nhặt đồ, còn trở về sớm.

    Sẽ không phải là như bọn họ nghĩ chứ?

    Đám phu nhân nhìn chằm chằm tiểu Uyển. Ánh mắt tiểu Uyển đảo quanh một vòng rồi cụp mi xuống, gương mặt càng đỏ hơn, còn lúng ta lúng túng uống một chén trà cũng đổ lên đổ xuống.

    Bọn họ hít một hơi thật sâu.

    Không nghĩ tới Thân Vương lại mạnh bạo như vậy. Hắn luôn chính trực không ngờ cũng có lúc không thể kiềm chế mà mượn cớ để.. khụ khụ.

    Người trẻ tuổi đúng là người trẻ tuổi.

    Bọn họ đang nghĩ cái gì? Tiểu Uyển đại khái cũng đoán được một chút. Tỷ như Hà Hiên biết được tiểu Uyển làm rơi đồ vật gì đó liền đi theo giúp nàng tìm. Tỷ như đêm hôm vắng người, mặc dù đang ở thọ yến nhưng tuổi trẻ tràn đầy năng lượng, một lúc không thể kiềm chế liền cùng nhau.. không ngừng nghỉ được. Lại tỷ như sau khi hành sự sợ người ngoài nhìn ra được gì liền cho tiểu Uyển trở về trước, còn bản thân hắn ra vẻ như không có chuyện gì mà tiếp tục tham gia yến tiệc.

    Cũng may bọn họ là nữ nhân, nếu đám nam nhân bên kia mà nghe thấy nói không chừng còn liên tưởng cái gì mà 'lộ thiên' chằng hạn.

    Nàng âm thầm đoán xem một đám nam nhân kia khi nghe lời nói này của nàng sẽ nghĩ như thế nào. Nghĩ rồi lại nghĩ cuối cùng nàng rùng mình một cái, cảm thấy vẫn không nên nghĩ thì hơn.

    Ai biết đám người đó sẽ nghĩ tới chuyện trên trời dưới biển gì.

    Tiểu Uyển ho nhẹ một cái, cố gắng lấy lại bình tĩnh nhìn Cẩm Tường cười cười nói nói.

    Sắc mặt Cẩm Tường lúc này cứ như là bức tường bị nứt vậy, bên trên toàn là vết rạn cứng ngắt. Vốn dĩ nàng ta muốn nhân cơ hội này tung tin đồn ra ngoài, làm cho mọi người đều biết Thân Vương phi bị bắt đi, còn ở bên ngoài bị thất thân.

    Nào ngờ chỉ vài ba câu nói liền làm cho kế hoạch của nàng ta không cánh mà bay, còn gây nên bầu không khí ám muội này. Cứ như thể bọn họ không biết được Thân Vương yêu chiều thê tử của hắn như thế nào.

    Không chỉ mỗi Cẩm Tường nghĩ như vậy, mà hầu hết người ở đây sau khi nghe câu nói đó của tiểu Uyển đều nghĩ như vậy.

    Bọn họ ân ái còn đem đi khoe khoang, hơn nữa còn là nam nhân xuất sắc như vậy. Tức chết bản cô nương.

    Tiểu Uyển như cảm nhận được có gì đó không đúng, nàng thoáng nhìn xung quanh chốc lát, sau đó chớp chớp đôi mắt, một bộ dáng vô tội.

    Ta không cố ý nha!

    Đoàn người nhảy múa đã không còn thấy đâu, chỉ còn tiếng nhạc nhẹ nhàng mang theo giai điệu vui vẻ vang lên.

    Thức ăn nối đuôi nhau trình lên, vô cùng tinh tế sắc sảo.

    Tiểu Uyển mang một bụng đói lả đi đến, nhìn thấy một bàn mỹ thực phong phú như thế cảm thấy bản thân quyết định đem theo chiếc bụng đói đến vô cùng chính xác.

    Như vậy mới có thể mặc sức tàn phá bàn ăn này nha.

    Nàng ở một bên ăn hết sức vui vẻ thỏa mãn, nào biết một màn sóng gió nho nhỏ khi nãy đã lọt hết vào tầm mắt của Hà Hiên.

    Nhìn thấy tiểu Uyển gặp món gì, Hà Hiên cũng tự giác gấp theo món đó. Sau đó hắn nhận ra một điều, chỉ cần là món nàng ăn đều có vị rất được.

    Chỉ là hắn dường như không phát giác, không phải là món ăn ngon mà là người ăn ngon.

    Hành vi này của Hà Hiên vô cùng tinh tế nhưng hắn cũng không dấu diếm, cho nên mấy vị ngồi cùng hắn nếu để ý kỹ một chút tất nhiên đều sẽ nhận ra. Dù sao hắn cũng lấy việc cưng chiều thê tử mà từ chối vô số chuyện phiền phức. Chuyện chỉ lợi không hại như thế, hắn đương nhiên vui vẻ đi làm.

    Có người phát giác ra việc này của Hà Hiên liền trêu chọc hắn. Hà Hiên lại hiện ra bộ dáng cưng chiều cùng với bất đắc dĩ mỗi khi đám người đó nhắc đến tiểu Uyển.

    Mà chủ nhân của câu chuyện kia lại thoải mái thưởng thức món này thưởng thức món kia, đem cái người gọi là phu quân của mình quẳng thẳng ra sau đầu.

    Thức ăn nối đuôi nhau không ngừng nghỉ đưa xuống rồi đưa lên, tiểu Uyển ăn gần như no đến không thở nổi vậy mà trước mặt còn bày ra bao nhiêu là thứ, hỏi làm sao nàng kiềm chế được đây?

    Nàng nhìn nhìn ngắm ngắm quyết định để bản thân nghỉ xả hơi một chút, sau đó lại tiếp tục.

    Nào ngờ lúc này có một nha hoàn không cẩn thận làm đổ chỗ canh lên người tiểu Uyển. Nàng ta nhanh chóng quỳ xuống xin tha tội, Cẩm Tường cũng chen vào nói vài ba câu. Đại loại nói nàng rộng lượng buông tha cho nha hoàn không cẩn thận này.

    Tiểu Uyển ngoài cười trong không cười. Một chiêu làm đến hai lần, thật sự xem nàng là đồ ngốc à? Nhưng cho dù nàng biết là có bẫy cũng không thể để nguyên bộ y phục này mà ngồi ở đây được.

    Gạt đi ý định đi vào gian phòng thay đồ của Cẩm Tường. Có chuyện lần trước nàng còn không chút phòng bị mà đi sao?

    Y phục dự phòng của nàng đang ở trên xe, nếu bây giờ muốn thay y phục phải kêu người đi ra lấy rồi mới đi tìm một gian phòng mà thay ra.

    Mượn cớ nói rằng đi vài chuyến rất phí thời giờ liền quyết định đi ra thay ở xe ngựa luôn. Dù sao nơi đó là người của Thân Vương phủ, coi như tương đối an toàn.

    Một phen mấy bận, tiểu Uyển lần nữa ngồi xuống vị trí của mình. Một bàn thức ăn mới được đem lên. Nhìn một bàn mỹ thực này làm nàng cảm thấy có gì đó. Cảm giác này rất không rõ ràng, hơn nữa còn đi qua rất nhanh làm cho nàng chưa kịp nắm bắt thì đã biến mất rồi.

    Quan sát một chút, thấy mọi người vẫn ăn rất bình thường, tất cả các món trên bàn đều đã có người dùng qua hết, lúc này tiểu Uyển mới nhấc đũa lên.

    Nhai nhai nuốt nuốt, vị no vẫn còn vương vấn làm vị ngon của món ăn vơi đi nhiều. Rót một chén trà uống cho nhuận cổ họng, đặt chén trà sang một bên tay lại tung ra gắp liên tục không ngừng nghỉ.

    Người chung bàn "..."

    Không nghỉ tới Thân Vương phi có sức ăn lớn như vậy.

    Đến khi một lần nữa truyền tới cảm giác no căng, tiểu Uyển mới bắt đắc dĩ ngừng tay lại.

    Khóe miệng Hà Hiên khẽ vểnh lên, cũng may nhà hắn không thiếu bạc nếu không không biết làm sao nuôi nổi vương phi đây.

    Nàng buồn chán nói câu được câu không tán gẫu với Hà Tước, vừa nhìn mấy tiểu mỹ nhân lượn qua lượn lại vừa lắng nghe nhạc sư gảy đàn.

    Đầu đột nhiên có chút mê man, hình ảnh xung quanh cũng dần mơ hồ đi, cuối cùng ngay cả tiếng nói của Hà Tước vang bên tai cũng tựa gần tựa xa.
     
  2. cam219311

    Bài viết:
    0
    Chương 21: Kế hoạch 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiểu Uyển lắc đầu ép buộc bản thân tỉnh táo lên, nhưng mãi vẫn không được. Cẩm Tường dường như phát giác, sau đó đề nghị đưa tiểu Uyển đi nghỉ ngơi chốc lát.

    Nàng nào nghe thấy Cẩm Tường nói gì, chỉ thấy bóng mờ ngả qua ngả lại, lại tiếp tục lắc lắc đầu, hai tay không ngừng dụi mắt, như muốn nhìn cho rõ người trước mặt là ai.

    Hà Tước lo lắng hỏi: "Này là bị làm sao?"

    Cẩm Tường đồng dạng bồn chồn lo lắng đáp: "A.. Chị ấy có khi nào không uống được rượu không? Chén trà kia thật ra là một loại rượu mới được làm ra, hiện đang rất được ưa thích có lẽ vì vậy mà chị ấy say rồi chăng?"

    Hà Tước nhíu mày: "Cũng chỉ uống có một chén, làm sao có thể say thành như vậy được?"

    "Hay là dị ứng?". Cẩm Tường vừa giúp Hà Tước dỡ lấy thân hình nghiêng ngả của tiểu Uyển vừa trả lời.

    Hà Tước khó khăn nắm lấy cánh tay nàng để nàng tựa vào người mình vừa nói: "Thôi, trước cứ để chị ấy đi nghỉ đã, sau để chị ấy tỉnh lại rồi hỏi một chút."

    Cẩm Tường kín đáo liếc Hà Tước một cái. Ban nãy còn không phải đã bảo đưa đi nghỉ kia sao, nói vòng nói vo rồi đổ thừa lên đầu của ta.

    Nàng ta phân phó nha hoàn tới dìu tiểu Uyển đi nghỉ ngơi. Hà Tước cho người nói một tiếng với Hà Hiên, sau đó cũng đi theo nhìn tiểu Uyển. Đợi đến khi nàng yên tĩnh trên giường rồi mới trở lại nơi thiết yến.

    Căn phòng trở nên yên ắng hơn, tiểu Uyển nằm im trên giường một lúc lâu mãi vẫn không có động tĩnh.

    Đột nhiên có tiếng mở cửa, một người bước vào tiến gần tới nàng, sau đó bế nàng lên rồi rời đi.

    Buổi tiệc cũng không bởi vì tiểu Uyển đi mất mà ngừng lại.

    Qua hai ba tuần trà lại có người rời đi nghỉ ngơi, lần này là ở bên phía nam nhân.

    "Hôm nay Thân Vương tựa hồ rất có nhã hứng."

    Hà Hiên nhìn vài người lần lượt rời đi, trên mặt không biểu hiện gì nói: "Thê tử hôm nay ăn có chút tốt, ta làm phu quân tất nhiên nên vui mừng."

    "..."

    Bọn họ không nghĩ chỉ có chút tốt thôi đâu, Thân Vương phi tựa hồ ăn như heo đói nha. Không lẽ Thân Vương không có cưng chiều nàng ta như lời đồn?

    Mấy người xung quanh Hà Hiên bắt đầu bật chế độ bàn tính ở trong đầu, đang nghĩ xem bước tiếp theo nên làm cái gì.

    Cẩm Tường ở bên kia thu lại tầm mắt nhìn những người mới đi ra kia, bên môi không tránh khỏi lộ một tia vui vẻ.

    Nàng ta cười cười tiếp đãi mọi người như thường, cứ như vẻ mặt lúc nãy chỉ là ảo giác vậy.

    Lại qua một tuần trà, lúc này Cẩm Tường mới nói rằng muốn xem xem tiểu Uyển đã đỡ hơn chưa, nói là sẽ quay lại sau mong mọi người thứ lỗi.

    Các phụ nhân ở đây nghe thấy Cẩm Tường quan tâm chăm sóc chu đáo cho Thân Vương phi như thế liền cho rằng quan hệ của các nàng rất tốt, bọn họ cười giả tỏ ý không sao, bảo nàng ta nhanh chóng đi xem xem rồi trở lại trò chuyện cùng nhau.

    Cẩm Tường không khách khí nữa, đứng lên cùng nha hoàn thân cận rời đi.

    Mãi lúc lâu mà vẫn chưa thấy bóng dáng của Cẩm Tường trở lại, lúc này đã có người cảm thấy có gì đó không đúng. Trong lòng Hà Tước cũng thấp thỏm không yên, cứ có cảm giác sẽ xảy ra chuyện gì đó. Hà Tước quyết định kéo theo vài người đi xem thử coi bọn họ có ổn không.

    Mọi người không ai từ chối cả, đều đi theo Hà Tước.

    Có nha hoàn trong phủ dẫn đường, đám người Hà Tước rất nhanh đã đến căn phòng tiểu Uyển nghỉ ngơi.

    Còn chưa đến được gần thì đã nghe thấy tiếng vang rất lớn phát ra. Xoay mặt nhìn nhau, gần như đều nhìn thấy trong mắt đối phương hiện lên vẻ ngạc nhiên.

    Bọn họ đều đồng một dạng nghĩ rằng sắp có chuyện để xem.

    Tâm tư mỗi người mỗi vẻ nhưng đều quy tụ về một bộ dáng xem kịch vui. Bước chân đều tự động tăng nhanh, thoáng chốc họ đã đứng trước cửa phòng.

    Hà Tước vừa bất an vừa lo lắng cứ chần chừ không dám mở cửa, dù sao bên trong chính là tiểu Uyển nếu có gì đó xảy ra, vậy thanh danh không phải sẽ xấu đi sao?

    Nhìn thấy Hà Tước không có động thái gì, một người ở phía sau chờ không được nữa, thúc giục nha hoàn kia mở cửa.

    Cánh cửa chầm chậm mở ra, bọn họ cẩn thận từng bước thăm dò bên trong. Lắng nghe một chút cứ cảm thấy có tiếng gì đó, nhưng khi cố tình nghe ngóng thì lại không phát hiện ra nữa.

    Mọi người tựa hồ nghi hoặc, liệu có phải mình nghe lầm hay không?

    Nhưng rất nhanh những điều mà họ nghi ngờ đều được chứng thực. Tiếng mà họ nghe thấy chính là có thật.

    Tiếng hít thở dồn dập mơ hồ phát ra. Hà Tước nghe thấy ngay lập tức ngây người cứng đờ đứng một chỗ. Bọn họ hai mặt nhìn nhau, có vô số suy nghĩ lướt qua trong đầu.

    Nhưng nhiều nhất chính là bản thân họ dường như sẽ có cơ hội tiếp nhận vị trí Thân Vương phi.

    Căn phòng này là chỗ tạm nghỉ của tiểu Uyển vậy mà bọn họ lại nghe thấy thứ tiếng gì đây? Tiểu Uyển đây là gấp đến chờ không được, tại chỗ này tìm nam nhân giải quyết?

    Này là Thân Vương của bọn họ không được hay là Thân Vương phi đòi hỏi quá cao?

    Cho dù như thế nào đi nữa thì chuyện Thân Vương phi 'hồng hạnh xuất tường' là sự thật không thể thật hơn. Cô ta trở thành Thân Vương phi mà còn không biết quý trọng, vậy thì để bọn họ quý trọng giúp cho.

    Chẳng biết đầu óc của Thân Vương phi này có phải có bệnh hay không. Nam nhân tuấn tú như thế lại còn hết lòng chiều chuộng cô ta như thế mà không cần, lại đi cần cái loại nam nhân không ra gì kia.

    Có một số người đã thành gia lập thất, biết rằng bản thân không thể cùng với Thân Vương phát sinh thêm gì nữa cộng thêm mấy năm ở bên ngoài tiếp xúc với mấy vị phu nhân, cả trong lẫn ngoài đều được nâng cấp lên không ít thứ. Làm cho suy nghĩ của các nàng sâu xa hơn hẳn mấy cái vị tiểu thư quan gia còn đang tuổi xuân sắc kia.

    Bọn họ nghĩ có khi nào Thân Vương thật sự không phải như mọi người biết, vốn không hề như những gì họ thấy mà là một người người khác. Ví như hắn không tốt với Thân Vương phi, lại ví như hắn âm tàn hiểm độc việc xấu gì cũng làm, thủ đoạn cao minh ngang tàng. Hoặc ví như có người muốn tính kế với Thân Vương phi?

    Cho dù là gì đi nữa thì bọn họ chỉ việc vui vẻ xem là được.

    Trong đầu không biết đã đảo qua biết bao nhiêu là suy nghĩ nhưng khi nhìn tới thân ảnh nam nhân đang chống người trước giường kia, cả đám bọn họ cứ như nổ "oanh" một tiếng, đều trưng ra bộ dáng không thể tin nổi.
     
  3. cam219311

    Bài viết:
    0
    Chương 22: Kế hoạch 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nam nhân cặn bã vô liêm sỉ đâu? Nam nhân không tài không đức đâu? Nam nhân vô danh tiểu tốt đâu?

    Sao bọn họ lại thấy bóng dáng thái tử thế kia?

    Không không, chắc chắn là bọn họ nhìn lầm, làm thế nào lại là thái tử được kia chứ?

    Mọi người không ngừng trấn an bản thân. Không biết có phải trời cao không nghe thấy hay không mà giây trước bọn họ còn tự nhủ là không phải thì giây sau lại thấy thái tử quay đầu lại nhìn bọn họ, còn là trạng thái rất nặng nề.

    Đúng vậy, thái tử hiện tại cứ như đang cố kiềm chế..

    Ừm, kiềm chế dục vọng một cách vô cùng khó khăn.

    "Oanh."

    Một lần nữa trong đầu nổ ra tiếng động.

    Thân Vương phi thật trâu bò. Không những cướp đi Thân Vương mà còn quyến rũ được cả thái tử.

    Này là..

    Có ai có thể nói cho bọn họ bí quyết được không a?

    Lại thêm biết bao nhiêu viễn tưởng nảy ra trong đầu. Đột nhiên có tiếng nói cắt ngang mạch suy nghĩ của mọi người.

    "Cẩm Tường."

    Mọi người đồng loạt nhìn về phía người mới lên tiếng, người nói chính là Hà Tước. Kế đó họ nhanh chóng xem rõ người nằm trên giường là ai.

    Thật sự là Cẩm Tường.

    Trong đầu đầy hắc tuyến.

    Gì đây, tại sao phòng của tiểu Uyển lại chứa Cẩm Tường và thái tử bên trong?

    Đây không phải là Cẩm Tường muốn trèo lên giường của thái tử, sử dụng lại cái chiêu 'gà thành phượng hoàng' của Thân Vương phi đó chứ?

    Sự thật Cẩm Tường nào có làm việc này. Chuyện này quá là oan uổng nha. Cẩm Tường kháng nghị.

    Mặc kệ là có phải Cẩm Tường bị hãm hại hay là chính nàng ta làm ra việc này, thì thái tử vẫn phải chịu trách nhiệm với nàng ta. Điều này làm cho không ít người căm hận Cẩm Tường.

    Hiện tại Thân Vương đã bị người ta cướp đi, mọi người đương nhiên đều chuyển tằm mắt lên người thái tử. Nếu nói Thân Vương là người luôn để đức ở vị trí đầu, luôn đi theo một khuôn khổ người tốt việc tốt thì thái tử lại là người không theo bất kỳ hình thức gì, lại còn có xu hướng hơi tà một chút.

    Tất nhiên bởi vì thái tử còn đi kèm với túi da tốt, có xuất thân tốt, khí chất cũng tốt, còn có rất rất nhiều thứ tốt nữa. Bọn họ đương nhiên rất hài lòng.

    Nào ngờ người mà bọn họ vừa chuyển sự nhớ thương tới nay lại bị người khác nắm thóp, chuyện này làm sao có thể không căm hận được đây?

    Nhưng chuyện cũng đã diễn ra, bọn họ lại chính mắt nhìn thấy. Nhiều người như vậy thái tử muốn chối bỏ trách nhiệm là điều không thể.

    Thái tử nhìn một đám người xanh xanh đỏ đỏ đủ mọi sắc thái đứng ở nơi đó ngắm nhìn hắn, con ngươi hiện lên một tầng xám xịt.

    Được lắm, dám chơi hắn một vố. Nếu để hắn biết được người nào thì nhất định sẽ lọt da lóc xương bọn họ.

    Thái tử thu tầm mắt về đặt lên người nằm phía dưới hắn. Đôi mắt sâu hút nhìn người đang ngủ yên tĩnh ở dưới. Hàm răng cắn chặt, nếu lắng nghe thật kỹ có thể nghe thấy được tiếng nghiến răng nhè nhẹ.

    Đáng chết, dám bỏ thuốc hắn.

    Thái tử cả gương mặt đỏ bừng vừa khó chịu vừa tức giận, hai tay đang chống xuống giường bao vây lấy Cẩm Tường dần dần siết chặt lại tạo thành nấm đấm.

    Hắn khó nhọc điều chỉnh hơi thở rồi nhanh chóng thả lỏng người, sau đó lại cứng người đè nén cảm giác mãnh liệt ở bụng dưới lại, từng chữ từng chữ như riết gió mà nói.

    "Còn không cút ra ngoài cho bản thái tử. Hay các ngươi muốn bản thái tử tiễn một đoạn?"

    Một câu nói này làm cho bọn họ thanh tĩnh. Bọn họ làm sao lại quên mất người trước mặt này vốn không phải người tốt lành gì.

    Đoàn người nhanh chóng viện cớ rồi rời đi, thoàng chốc căn phòng trở nên yên tĩnh, ngoài tiếng hít thở khó khăn của thái tử ra thì chính là hơi thở ổn định vững vàng của Cẩm Tường.

    Yến hội cứ như thế mà qua đi.

    Chuyện tốt của thái tử rất nhanh chóng truyền đến tai hoàng đế. Hoàng đế hay tin, xém chút nữa là ngất xỉu.

    Người mà ông ta đề bạc còn chưa kịp sử dụng thì đã bị thái tử cướp mất, thử hỏi ông ta làm sao nuốt trôi cơn tức này? Tính toán đủ đường cuối cùng lại không bằng 'một đêm xuân'.

    Tức chết ông rồi.

    Bên phía hoàng đế chưa có động tĩnh gì ngược lại bên thái tử ra tay rất nhanh.

    Lập tức cho người đi Cẩm gia cầu hôn Cẩm Tường, cho nàng ta vị trí trắc phi. Cẩm lão gia không còn cách nào khác đành phải nghe theo sự sắp xếp của thái tử.

    Ông ta nào muốn nghe theo, nhưng thái tử lại cho người chèn ép, muốn đi thương lượng cùng hoàng thượng là đều không thể.

    Cho nên ông ta còn có thể làm gì đây?

    Bên ngoài đã loan tin đến nỗi người nào cũng biết, còn có thể cải thiện được cái gì chứ? Chỉ có thể nhận mệnh mà thôi.

    Chọn một ngày hoàng đạo, Cẩm Tường nhanh chóng leo lên kiệu nhỏ đi vào cửa hông tiến tới nơi thái tử ở.

    Một khúc nhạc đệm này không để lại dư âm quá lâu trong lòng dân chúng. Dù sao thái tử có trắc phi hay không cũng không liên quan tới bọn họ.

    Cái mà mọi người mong mỏi có chăng chính là thái tử nắm chắc thế cuộc ngày nay hay không.

    Hiện tại người của hoàng thượng theo phe thái tử. Nói lợi không hẳn là lợi nói hại cũng chưa chắc đã hại.

    Hai bên đều nghị kỵ, hoàng thượng bây giờ không dám dùng Cẩm gia hoàn toàn, sợ ông ta kết cấu với thái tử. Thái tử cũng không hẳn tin tưởng ông ta sợ ông ta cùng hoàng đế thông đồng.

    Một vị tướng tiền đồ rộng mở thoáng chốc đã trượt dốc không phanh, đứng ở vị trí đáng xấu hổ này.

    Tiểu Uyển tỏ vẻ sao cũng được. Cái mà hiện tại nàng quan tâm chính là ai là người cứu nàng ra hôm đó.

    Buổi yến tiệc kia ngoài trừ ăn hơi no căng ra cùng với thay y phục thì không có việc gì xảy ra.

    Y phục nàng đã ra tận xe ngựa của Thân Vương để thay, tuyệt đối không có vấn đề gì. Cũng không thể đánh chủ ý lên thức ăn được, ở đó người nào cũng dùng không phải sao?

    Vậy không lẽ là chén đũa?

    Nhưng đọng cơ là gì?

    Cẩm Tường này là muốn làm Thân Vương phi đến điên rồi sao? Nàng ta làm mình bị tổn hại thanh danh như thế thì sẽ trèo lên được ngôi vị Thân Vương phi chắc?

    Tiểu Uyển có chút bực bội. Chậm rãi làm bình ổn lại tâm tình, lại cảm thấy vẫn thiếu cái gì đó.

    Nhưng người kia là thái tử.

    Nếu nàng thật sự cùng thái tử.. rồi lại bị bắt gặp như thế, vậy kết cuộc của nàng sẽ là gì?

    Bàn tay tiểu Uyển toát ra mồ hôi, tim đập vừa nhanh vừa lớn gần như chiếm lấy hết tâm trí của nàng.

    Kết quả như thế kia, nàng lại cảm thấy bỏ thuốc vào dụng cụ dùng bữa đó thực giống như trò trẻ con. Cẩm Tường sẽ dùng những thứ đơn giản dễ để lại nhược điểm như vậy sao?

    Chắc chắn là không.

    Nếu ngày hôm đó nàng cùng một chỗ với thái tử, Hà Hiên nhất định sẽ cho người tra xét rất dễ phát hiện ra.

    Như thế thì lợi dụng dược tính trong thức ăn ư?

    Nhưng mọi người đều ăn, xác suất bị hôn mê như nàng rất dễ xảy ra.

    Vậy nàng ta dùng cách nào?

    Càng nghĩ tiểu Uyển càng cảm thấy sợ hãi. Từng thứ từng thứ một đều dồn nàng vào chỗ chết, nàng ta thế nhưng ra tay độc ác đến như vậy trong khi bọn họ chỉ gặp qua vài lần. Chỉ chừng ấy thứ mà đã muốn nàng phải chết.

    Tiểu Uyển thở không thông, nổi sợ dâng lên không ngừng đến nỗi lưng của nàng thấm đẫm mồ hôi mà nàng vẫn không hề hay biết.

    Một bàn tay lành lạnh phủ lên tay tiểu Uyển. Tiểu Uyển hồi thần ngước lên nhìn người nọ.
     
  4. cam219311

    Bài viết:
    0
    Chương 23: Kinh đô

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ánh mắt kiên định xen lẫn vài phần ôn nhu, tiểu Uyển dường như thấy được hình bóng mình trong đôi mắt đó.

    Hà Hiên tự nhiên thu hồi tay lại, đẩy đĩa trái cây về phía nàng.

    "Nghĩ gì đấy, sắp hết lạnh rồi."

    Tiểu Uyển nhìn bàn tay ghim lấy một khối dưa hấu đưa đến trước mặt nàng, do dự đôi chút cuối cùng vẫn hé môi để hắn đút nó vào miệng.

    Lúc này tiểu Uyển mới cảm nhận được phía sau lưng đầy mồ hôi, cả tay cũng chẳng khá hơn.

    "Nàng đã là Thân Vương phi, vẫn nên có nha hoàn thân cận thì tốt hơn. Đã chọn người nào chưa?"

    Tiểu Uyển lắc đầu: "Có ý định đó nhưng vẫn chưa tìm được người."

    "Nếu không thì ta đưa người qua cho nàng."

    Tiểu Uyển gật đầu. Người đi theo hắn chắc chắn đều dùng rất tốt.

    Hà Hiên đến làm cho tiểu Uyển tạm thời gác chuyện của Cẩm Tường sang một bên. Dù sao nghĩ mãi vẫn chưa ra đầu mối, tốt nhất dẹp nó đi biết đâu sau này tự dưng nghĩ thông.

    Một buổi lo lắng bồi hồi qua đi.

    Thu qua đông tới.

    Cảnh sắc tiêu điều.

    Cái lạnh dần xâm nhập nơi đây.

    Ở đây tuyết không rơi nhưng gió khá lớn cuốn theo từng đợt gió lạnh mà tới tấp xông vào.

    Tiểu Uyển có thân thể khá tốt, chỉ có điều nóng và lạnh đều sợ. Cả người nàng lúc này quấn rất kín, lười ra ngoài, chỉ toàn đóng đinh tại phòng làm bạn với bản thoại.

    Dường như muốn tiếp nối cho mùa đông khô cằn lạnh giá, Hoàng đế ban chiếu chỉ để cho Thân Vương cùng thái tử đi nước Chúc

    Lý do?

    Hoàng đế nước Chúc đăng cơ.

    Nước ta là nước chư hầu, cho nên việc lớn như vậy tất nhiên phải đến chúc mừng.

    Chẳng mấy chốc đã khởi hành đi đến nước Chúc

    Tiểu Uyển không biết làm sao lại mơ mơ hồ hồ bị đem theo. Thời tiết lạnh giá như thế này lại phải suốt ngày chịu sốc nảy, ai có thể chịu được kia chứ?

    Tiểu Uyển nhỏ giọng oán thán, không tình nguyện lê lết tấm thân ngọc ngà đi.

    Nước Chúc không giống như nước ta, thời tiết mùa đông khắc nghiệt hơn nhiều.

    Càng đi về hoàng thành tuyết rơi càng dày đặc, nguyên một lớp tuyết rất dầy ở trên đường. Nhưng bởi vì có tuyết nên thoạt nhìn phong cảnh rất có ý vị.

    Cả người nàng lạnh toát, cái mũi đã đỏ không biết từ lúc nào. Vậy mà bàn tay vẫn còn gắng gượng vén lấy tấm mành tre lên để quan sát cảnh vật bên ngoài.

    Hà Hiên đưa tay nắm lấy cánh tay đang nhấc tấm mành của nàng xuống, cơn gió lạnh lập tức bị ngăn cách không thể thổi vào bên trong xe.

    Tiểu Uyển xoay đầu nhìn hắn cái mũi hít lên hít xuống. Hà Hiên trừng mắt nhìn nàng, không cho nàng làm loạn nữa liền kéo nàng đang ngồi bên cạnh vào lòng hắn, kéo áo choàng của hắn bọc kín người nàng.

    Nàng bị kéo vào trong đập vào lòng ngực Hà Hiên. Cảm thấy đau nhè nhẹ, đôi mắt chớp chớp có chút không hiểu.

    Nàng hơi ngọ nguậy muốn rời khỏi thì nghe thấy tiếng nói phát ra từ trên đỉnh đầu.

    "Lạnh."

    Tiểu Uyển lại chớp mắt: "Lúc trước bảo ngài cứ để tôi ngây ngốc trong phủ, ngài lại không chịu."

    "Nguy hiểm."

    Đôi mắt chớp rồi lại chớp, một lúc lâu mới lên tiếng: "Được rồi, tôi đã biết ngài thả tôi ra đi, sẽ không vén mành lên nữa."

    Hà Hiên chần chừ đôi chút, vẫn là buông ra.

    Nàng quay lại ngồi bên cạnh hắn, không khí lại trầm lặng như lúc đầu.

    Bên ngoài vẫn không ngừng có tiếng gió rít rào. Mặc dù mùa đông khắc nghiệt nhưng người dân vẫn phải lao động tích cực để kiếm thu nhập, cho nên bên ngoài vẫn có người rao hàng rất nhiều.

    Huống chi bọn họ đã gần tới kinh đô.

    Đi được một tuần hương xe ngựa giảm tốc độ dần dần rồi dừng hẳn.

    Cánh tay tiểu Uyển lén lút vén mành lên, ý định còn chưa kịp thực hiện đã bị phát hiện.

    Hà Hiên nhanh tay nắm chặt lấy tay nàng lại, đôi mắt bình tĩnh nhìn nàng.

    Tiểu Uyển thấy vậy âm thầm bĩu môi.

    Không cho thì thôi, không thèm.

    Ngay lúc này có người vén màn xe lên nhìn thấy cảnh tượng bên trong xe ngựa.

    Xe ngựa Thân Vương phủ khá rộng rải, nếu muốn nằm xuống thì co chân lên một chút, nằm đã không còn là vấn đề. Bên dưới lót thảm nhung dày dặn ấm áp, ở giữa còn có một bàn con đang để trà cụ bên trên.

    Ừm. Nhìn chung khá đơn sơ.

    Dù sao cái đáng để nhìn chính là Thân Vương gia đang nắm lấy tay Thân Vương phi, bọn họ nhìn nhau thâm tình.

    "..."

    Tiểu Uyển rúc tay về ho nhẹ một tiếng.

    Hà Hiên cũng thuận tay buông ra, ngước nhìn thiếu niên đang cứng đờ người vén màn xe nhìn bọn họ.

    Thiếu niên giật mình, trên mắt lộ ra chút xấu hổ: "Thân Vương, chúng ta đã đến kinh đô nước Chúc. Thái tử nói các ngài đợi một chút nữa sẽ đến nơi."

    Hà Hiên gật đầu cho người nọ lui ra.

    Qua thêm nén hương nữa thì đoàn người thực sự tới nơi.

    Hoàng đế cho người đưa bọn họ đến hoành cung ở, buổi tối bày tiệc đón gió tẩy trần cho bọn họ.

    Nước Chúc không hổ là nước lớn, rất có phong thái của người bá chủ.

    Bữa tiệc ở đây cũng không có gì mới mẻ. Vẫn là ca hát nhảy múa, vẫn là mỹ thực mỹ vị. Khác lạ có chăng là sự hoành tráng hơn, mỹ lệ hơn.

    Cái làm cho tiểu Uyển ngạc nhiên chính là hoàng đế không những còn trẻ mà còn phong độ ngời ngời.

    Ừm..

    Có thể nói, phong thái đế vương được phát huy tối đa.

    Nước Chúc có phần thoáng hơn nước ta, nam nữ đều ngồi chung bàn. Phu thê một bàn, vì kiêng kị nên khoảng cách giữa các bàn không quá gần.

    Thái tử được xếp ở bên trái vị trí của hoàng đế, Thân Vương dưới thái tử. Bên tay phải dành cho các triều thần nước Chúc, bên tay trái dành cho các sứ đoàn của những nước phụ thuộc.

    Nước ta chỉ thua mỗi nước Chúc, đương nhiên sẽ được xếp ở vị trí đầu trong các sứ đoàn.

    Lấy hoàng đế làm điểm cuối xếp theo hình chữ V, cho nên mọi người rất dễ quan sát.

    Tiểu Uyển yên vị, vừa vặn nhìn thấy Cẩm Tường đã lâu không gặp.

    Ừm. Cũng không hẳn là lâu lắm.

    Cẩm Tường thoạt nhìn không hẳn là vui mừng, cũng không hẳn là đau khổ. Xem ra nàng ta thích ứng rất nhanh với thân phận của mình.

    Cũng phải, người ở trong vòng luẩn quẩn danh môn thế gia, một chút bản lãnh này mà cũng không có thì làm sao mà tồn tại được trước các thế lực khác.

    Tiếng vang thánh thót phát ra từ giọng nói của thái giám, theo sau đó là bóng dáng chói lóa tiến vào.

    Đại lễ đi qua, mọi người yên vị tại chỗ. Lúc này tiểu Uyển mới coi như chính thức thấy qua hoàng đế nước Chúc.

    Sự hiểu biết của nàng đối với vị này chỉ qua lời bàn tán của mọi người, hôm nay mới có thể thấy được vị đó thực hư như thế nào.

    Người ta nói rất đúng, không có lửa làm sao có khói.

    Những lời nó kia quả thật không ngoa.

    Một thân đế vương bá khí ngút trời. Hắn vừa xuất hiện ngay lập tức đem lại cảm giác áp bách cùng quy thuận dành cho người đối diện.

    Tựa như hắn sinh ra chính là ngồi lên vị trí cao nhất này.

    Thậm chí nàng có một suy nghĩ rất nguy hiểm. Liệu có phải hắn chính là người thống nhất giang sơn này hay không?

    Ánh mắt tiểu Uyển chăm chú dừng trên người hoàng đế nước Chúc ngay cả Hà Hiên nói gì đó với nàng mà nàng vẫn không hề hay biết.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...