Bạn được giangmei mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
165 ❤︎ Bài viết: 89 Tìm chủ đề
12700 1,824
Kiếm tiền
raincry đã kiếm được 127000 đ
X9sV7xD.png


Tên truyện: En of love: Câu chuyện thứ 2 - Love Mechanics

Tác giả: Faddist

Dịch giả: Raincry

Thể loại: Đam mỹ, thanh xuân, vườn trường, ngược tâm, có H

Tình trạng: Tới chap phần phim đã được công chiếu

Link thảo luận: [Thảo Luận - Góp Ý] - Truyện Dịch Edit Của Raincry

Văn án:

Chỉ vì tôi không dám yêu nên không bao giờ yêu.

Câu chuyện của hai người bắt đầu từ tình yêu nhưng không phải là yêu nhau. Một người vì tôi yêu bạn bè của người ấy. Một người vì không được yêu. Theo dõi câu chuyện của Vee và Mark, nhưng người bắt đầu nhưng không biết phải làm sao để kết thúc mối quan hệ này.

Câu chuyện của các chàng trai yêu nhau.

* * *

Raincry: Minh quyết định tập dịch bộ này là sau khi coi phim quá u mê hai chàng trai này, phim quá ngắn, không thể hiện được đầy đủ tình tiết nên xem không đã, huhu..

01/06/2020: Hic, do tình hình phía tác giả và bên sản xuất phim rất căng nên mình chỉ dừng ngay chap giống phim đã chiếu thôi ạ :(

Hy vọng phần 2 của phim sẽ nhanh chóng ra để mình khỏi phần ngóng trông nhiều :(( thật sự rất thích bộ này ạ​
 
Last edited by a moderator:
165 ❤︎ Bài viết: 89 Tìm chủ đề
Chương 1: Người anh ấy thích không phải tôi.

"Ưm.." Tôi dìu một người cao lớn bước vào nhà, nó cứ bước đi xiêu vẹo, bước đến cầu thang cũng không bước lên được, cuối cùng tôi mang nó lên lầu 2.

Nhà tôi ở phía sau trường đại học. Nhà tôi là một ngôi nhà 2 tầng, trước nhà mở tiệm sửa xe máy. Bên trong được chia thành phòng ngủ của ba với mẹ, nhà bếp và phòng tắm. Phòng khách không lớn lắm nhưng ấm áp. Tầng 2 là phòng ngủ của anh trai và tôi. Tôi dìu nó say như chết vào phòng mình. Có cần cảm ơn không nhỉ khi nó giúp tôi về nhà ngủ. Tôi chưa bao giờ ngủ ở đây.

Tôi ở với bạn gái. Không phải tôi lợi dụng cô ấy. Phòng trọ được thuê bằng tên của đối phương nhưng tôi mới là người bỏ công săn sóc nó. Tuy không giàu có gì nhưng tôi vẫn có thể chăm lo cho bạn gái mình.

"Ưm.. P'Bar!" Thằng nhóc giống như đang tức tối, tay bám chặt bức tường trong phòng, tùy tiện đập đánh lung tung, sau đó dựa hẳn người lên đó. Tôi bỏ mặc nó như vậy, bởi vì lòng tốt đã sử dụng hết để mang người về đây. Đối phương không ngừng lảm nhảm trong cơn say. Thân thể nát rượu trượt dần, cuối cùng biến thành nằm bẹp trên sàn. Trong cơn mơ màng, miệng nó không ngừng gọi tên thằng Bar, nước mắt đầm đìa, trông vô cùng thảm hại.

"Ưm.. P'Bar!" Nó ấy làm ra dáng vẻ hờn dỗi đá chân vào tường, trước khi quay người và dựa vào đó. Tôi cảm thấy mình quá tốt bụng khi đã kéo nó ấy lên tận đây nên bây giờ tôi chẳng muốn làm gì nữa, mặc kệ thằng nhóc như vậy.

Nó ấy cứ khóc mãi, những giọt nước mắt thi nhau lăn xuống, tôi còn tưởng mình có thể nghe thấy tiếng "tách tách" khi chúng chạm sàn. Dù khuôn mặt đã đầy nước mắt, nó ấy vẫn không dừng lại, trượt xuống và liên tục gọi tên Bar.

"Đứng lên đi"

Tôi bước đến đỡ nó dậy nhưng nó lại có vẻ tức giận gạt tay từ chối tôi. Thằng nhóc khó hiểu này..

"Không tốt.. cậu ta không tốt đâu anh"

Nó giơ tay chỉ vào mặt tôi và lắc đầu qua lại. Ôi chóng mặt..

"Tao không phải P'Bar, tao chỉ là người đưa mày về đây"

"P'Bar, hãy chia tay với cậu ta đi.."

"Mark!" Tôi quạt tay đối phương ra khỏi mặt mình, lớn giọng gọi tên nó. Tôi muốn phát rồ với con ma men này luôn rồi!

"Khốn nạn? Ai vậy?" Thằng nhóc lại chỉ tay vào mặt tôi trong khi chống tường đứng lên, tiến dần về phía tôi. Cuối cùng, nó đẩy mạnh tôi một cái.

"Thằng chết tiệt! Tao là đàn anh của mày đó!" Tôi tức giận, lườm người đối diện.

"Mày đang la lối gì vậy? Đánh thức ba dậy bây giờ." Anh trai tôi ra khỏi phòng, bực bội cảnh cáo.

"Ư ừm.. Xin lỗi." Tôi trả lời anh ta, sau đó kéo tay thằng nhóc.

"Bỏ tôi ra!" Mark hét thẳng vào mặt tôi.

"Vào trong, thằng điên này." Tôi chửi thề, rồi đẩy đối phương trở lại trong phòng.

"Ai vậy? Tao chưa thấy nó bao giờ." Yu hỏi trước khi tôi kịp đóng cửa phòng. Ánh mắt sắc bén của anh dán chặt vào Mark.

"Đàn em của tui." Tôi trả lời người nọ.

"Có hứng thú với trai à?" Anh trai tôi nhướn mày.

"Khùng. Tui có bạn gái rồi. Tui thích phụ nữ." Tôi đem bạn gái ra để đảm bảo, vì anh ấy cũng biết chuyện này. Chỉ mới đem một thằng con trai về mà thôi, anh ta thật sự nghĩ tôi sẽ đổi khẩu vị sao?

"Tao không nói về mày." Đối phương đáp, mắt lại liếc vào trong phòng. Tôi bắt gặp ánh mắt anh ấy cứ mãi nhìn nhóc đàn em của mình.

"Sao anh biết?"

"Những người có điểm giống nhau, rất dễ để nhìn ra.." Anh ấy đổi sang giọng gợi tình với Mark sau đó trở về phòng.

Tôi nhìn cánh cửa vừa bị anh tôi đóng chặt rồi quay lại với thằng nhóc đang nằm trên giường, Anh tôi là sinh viên năm 4 khoa kiến trúc và chỉ hơn tôi một tuổi vậy nên chúng tôi không xưng anh em với nhau. Chúng tôi là anh em nhưng hiếm khi chơi chung, chắc vì sở thích khác nhau. Tôi có nhiều bạn bè còn Yu lại là một người hứng nội. Anh ấy thích ở tịt trong phòng với đống mô hình trong khi tôi hay giúp ba công việc ngoài cửa hàng. Yu thích vẽ và thiết kế nhưng tôi lại vô cùng ghét chúng. Anh ấy thích cả nam và nữ, tôi chỉ hứng thú với con gái. Quả thật có quá nhiều sự khác biệt giữa hai anh em. Bỏ qua sự khác biệt đó, chúng tôi vẫn luôn thấu hiểu và yêu thương nhau cho dù cả hai đều không hay thể hiện ra bên ngoài.

Và bây giờ, tôi biết anh ấy muốn nói gì.

"P'Bar.." Nó ấy vẫn liên túc gọi cái tên ấy, điều đó làm tôi thấy phiền phức. Cáu giận với bạn gái, áp lực học tập khiến bản thân mệt mỏi, và tôi đang cảm thấy hối hận khi dẫn theo thằng nhóc này về đây.

"Mày nói thích Bar nhiều lần rồi, mày có biết mình thích điểm gì ở cậu ta không?"

Tôi thắc mắc, tôi tò mò, nhưng dường như tôi lại khá chắc chắn rằng nó không thể đưa ra câu trả lời

"Không biết, em không biết" Mark lại muốn hét lên với tôi

"Ồ, tao nghĩ chắc chắn không ai biết đáp án ngoài mày, nên tao mới hỏi"

"Tại sao tôi phải trả lời anh? Anh không phải P'Bar, trả anh ấy cho tôi"

Nó ngồi bật dậy, hai tay từ mép giường giơ lên bắt lấy cổ áo tôi kéo xuống.. cho đến khi mặt chúng tôi gần như sát vào nhau.

"Mark, dừng lại.." Tôi cố gắng kìm chế cơn giận và nhẹ nhàng với thằng nhóc, chẳng ai muốn bị đàn em túm cổ áo như vậy cả.

"Em sẽ không để anh đi đâu hết P'Bar, không thể anh đi.."

Vẻ mặt nó lại thay đổi, nó bật khóc trên vai tôi, đôi tay khẽ vuốt phẳng cổ áo nhăn nhún trước khi chúng vòng qua cổ tôi. Thân thể cứng đờ trong giây lát nhưng tôi cứ thế để mặc nó ôm ghì lấy mình. Tôi chưa từng làm chuyện thân mật này với ai cùng giới trước đây. Tuy xung quanh vẫn có gay và bóng nhưng chúng tôi luôn giữ khoảng cách, nắm tay cũng chưa từng nên thật kỳ lạ khi một đứa con trai thì thầm bên tai và ôm tôi chặt như hiện tại.

"Buông tao ra, Mark"

Tôi nén giọng sau đó gỡ tay nó ra.

"Không, em không muốn.. em thực sự thích anh mà"

Giọng nói của nó bị ngắt quãng vì đang cố gắng hôn tôi. Lần thứ hai bị cưỡng hôn trong cùng một buổi tối vậy mà tôi chẳng biết làm gì ngoài việc đẩy nó ra. Nó ngã xuống giường nhưng cánh tay vẫn bám chặt khiến tôi bất ngờ bị kéo theo. Tình cảnh này có phải hơi quá rồi? Mark dừng việc hôn tôi và tôi nhận thấy gương mặt mình rõ nét trong đôi mắt nó. Mark có đôi mắt mảnh mai, mũi miệng hòa hợp với khuân mặt. Mặc dù nó không đẹp trai bằng Gun, người đang tán tỉnh Bar, nó ấy vẫn rất quyến rũ và thu hút. Nếu được hỏi tại sao Mark không thể thắng Gun, ngay cả khi bạn là người ngoài cuộc, bạn cũng rất dễ hiểu ra..

Mark là Mark, không phải Gun và Bar thích Gun.

"Hãy làm tình với em đi, thuộc về một mình em"

"Tại sao tao phải làm tình với mày? Không đúng.. tại sao Bar phải làm vậy?"

Tôi hỏi vì nó không cho tôi cơ hội rời đi.

"Nếu quan hệ với em rồi, P'Bar sẽ không thích Gun nữa"

Mark trả lời chầm chậm đầy tự tin. Đôi mắt quyến rũ nhìn thẳng vào mắt tôi, tràn đầy khát vọng chiến thắng, nhưng tôi thấy vô cùng chán ghét cái lý lẽ của nó. Bar là bạn tôi, có phải vì thế mà tôi khó chịu thay cậu ấy, hay sự khó chịu này là..

Dù nó có cố gắng thế nào, cậu ấy cũng sẽ không thích nó. Bar rất thích Gun, nó có hiểu không?

Đôi mắt trong sáng của nó, tại sao phải vì một người mà trở nên buồn bã, ảm đạm như mất đi ánh sáng.

"Ưhm.. ah"

Nghĩ vẩn vơ làm tôi phản ứng chậm trước sự tấn công của Mark, nó lại kéo tôi xuống.. hôn tôi. Chiếc lưỡi nhỏ ẩm ướt cố gắng phá tan phòng thủ của tôi và.. thành công. Mark hôn rất giỏi, dù có phần bạo lực khi liên tục đảo lưỡi trong khoang miệng tôi một cách mạnh mẽ. Thật kỳ lạ, nó không làm tôi chán ghét mà còn tạo nên cảm giác phấn khích. Tôi vô thức đáp lại nó.

Khi nó mãi mê tiến công, tôi cố ý nghiêng đầu biến bị động thành chủ động. Nhanh chóng quét lười qua khoang miệng nó, tôi đắm chìm trong hương vị vừa ngọt vừa cay của rượu còn sót lại. Chúng tôi hôn nhau say đắm, tay Mark ghì chặt cổ tôi làm nụ hôn sâu hơn. Tiết tấu chậm lại rồi dừng hẳn

"Tại sao anh lại thích cậu ta.. tại sao anh phải thích Gun?"

"Làm thế quái nào mà tao biết được? Đừng hỏi tao những điều vô lý này."

"Huh, chắc là thích nhiều lắm nhỉ?"

Thình thịch!

Vẻ mặt Mark như muốn quyến rũ tôi vậy, nó nhìn tôi theo cách mà tôi chẳng thể lý giải. Khóe miệng nó nhếch lên thành một nụ cười. Liền sau đó, lật ngược đè lên người tôi. Nó cúi xuống và tôi đón nhận nụ hôn của nó một lần nữa.

Đôi môi trượt qua miệng mang theo hơi thở nóng bóng vùi vào cổ tôi, hôn và cắn..

"Đồ thần kinh! Mày làm cái quái gì vậy?" Tôi tìm cách đẩy thằng nhóc ra, khiến đối phương phải ngẩng mặt nhìn lên. Đôi mắt đong đầy tức giận nhìn thẳng về phía tôi.

"Sẽ thế nào.. Nếu P'Bar là của em. Thật muốn biết thằng Gun khi ấy sẽ làm gì." Ngay khi câu nói vừa kết thúc, kiên nhẫn trong tôi cũng cạn sạch. Nếu ban đầu, chính mình vẫn có chút cảm thông cho tên nhóc này, nhưng giờ thì hoàn toàn không còn gì cả. Cảm giác áy náy sau nụ hôn nồng nhiệt cũng biến mất. Thời điểm nhìn thẳng vào đôi mắt lấp lánh của đối phương, tôi nhếch miệng cười, những suy nghĩ xấu xa chợt lóe lên trong đầu.

"Trước khi Bar thành của mày.. Mày sẽ là của tao."

Tôi lật đối phương lại, đè lên người nó rồi kề mặt vào bên cổ, hệt như hành động thằng nhóc từng làm với mình. Cần cổ xinh đẹp bị cắn mút đến tận khi ửng đỏ. Nhận thức được tình thế thay đổi, nó lập tức tìm cách đẩy tôi ra. Nhưng xin lỗi nhé.. Tôi không cho phép đối phương đạt được thứ nó mong muốn. Và tên nhóc này xứng đáng trả giá cho những suy nghĩ xấu xa đang ấp ủ trong đầu, càng nhiều càng tốt.

"Ưm.. Tên khốn! Buông tôi ra!" Người nọ kêu lên khi tôi vươn tay, bắt đầu cởi áo đối phương. Con sâu rượu vùng vẫy bằng tất cả sức lực của mình, ngăn không cho tôi tiếp tục. Nhưng hiển nhiên, cố gắng trong vô ích mà thôi.

"Không phải mày rất muốn sao? Tao sẽ cho mày toại nguyện." Tôi túm lấy hai tay đối phương, kéo qua đầu, dùng một tay khóa chặt chúng lại.

"Anh không phải P'Bar.. Anh không phải P'Bar.. Tôi muốn P'Bar!"

"Nhưng tao thì muốn mày!" Tôi nói, đoạn cúi người hôn lên lồng ngực đối phương, nơi có sẵn một dấu đỏ khi tôi cố gắng cởi nút áo nó và tiện thể để lại.

* * *lược H***

"Ah.." Đối phương ngẩng đầu để hít thở nhưng rất nhanh bị tôi đè trở lại. Một tay nó túm được cánh tay tôi, bấu thật chặt như muốn thể hiện mọi đau đớn đang chịu.

"Sao hả? Mày còn không thừa nhận sao?" Tôi cúi người, thì thầm vào bên tai nó.

"Chuyện giữa tôi và P'Bar, liên quan gì tới anh?" Nó trả ngược lại bằng một câu hỏi khác, nhưng không quay đầu nhìn tôi.

"Bởi thằng Bar là bạn tao. Và bây giờ tao là thằng đàn ông của mày!" Tôi chậm rãi và rành mạch ghé vào bên tai nó, tuyên bố lý do, đồng thời thúc mạnh một cái nữa.

"Ah! Đồ khốn nạn!" Mark bất ngờ phản kháng, đấm một cái vào bụng tôi.

"Mày đang làm tình cùng chồng mình đó. Gọi tên tao xem."

* * *lược H***

"Ưm.. Anh là thằng khốn.."

"Xấu xa nên mới xứng làm chồng của mày."

"Chỉ duy nhất một lần này thôi. Đừng nghĩ đến chuyện tôi sẽ làm lại chuyện này." Thằng nhóc điên tiết đáp lại.

"Nếu mày không từ bỏ chuyện thằng Bar, tôi sẽ kéo mày về lại đây, bắt mày dạng chân cho tao làm tiếp." Tôi cắn trong lúc trả lời nó. "Oh.. Tao tới rồi. Nhưng đừng mơ tao sẽ giúp mày xử lý cái đó. Cỡ như mày không đáng để tao bận tâm như vậy đâu."

"Đồ khốn.." Nó rủa tôi, sau đó duỗi tay nắm lấy thằng em đang run rẩy của chính mình, tìm cách để bắn ra.

"À há!" Tôi cười khùng khục, ngồi dựa vào một góc giường xem cảnh vui.

"Ưhhm.." Đối phương rên rỉ, toàn thân co quắp lại.

Hết chương 1
 
Last edited by a moderator:
165 ❤︎ Bài viết: 89 Tìm chủ đề
Chương 2: Tình yêu không phải đối với ai cũng đẹp.

-Mark Masa-

"Dậy rồi à?"

Tôi nhìn một lượt quanh căn phòng và dừng lại ở nơi phát ra âm thanh đó. Định dịch người xoay lại thì nỗi khổ sở không tên lập tức bao chùm lấy tôi. Phần thân dưới đau như bị rách, từng hình ảnh đêm qua thoáng lướt qua tua nhanh một bộ phim.

Tôi là người bắt đầu với anh ta..

Và tôi.. lại là người nằm dưới.

Bây giờ tôi đang cảm thấy thế nào sao? Nổi giận với tên khốn đang mỉm cười với mình? Nổi giận với bản thân vì uống say, mất kiểm soát? Hay nên giận với P'Bar vì đã từ chối tôi? Cảm xúc hỗn độn này thật..

"Rất tốt. Không hoảng sợ, không làm ầm. Có nghĩa là mày nhớ được những chuyện đêm qua?" Anh ta dò xét cẩn thận trước khi tiến đến cạnh giường. Tôi cũng nhanh chóng rời tầm mắt, không nhìn P'Vee nữa.

Chỉ cần nhìn gương mặt đó thôi sẽ khiến cảnh tượng đêm qua một lần nữa tái hiện trước mắt. Tiếng nức nở vì đau đớn, những giọt nước mắt lăn dài trên gò má, cùng giọng cười xấu xa và vẻ mặt thỏa mãn của anh ta. Trong khi tôi gào khóc vì đau thì tên khốn này lại chưng ra bộ mặt hạnh phúc thỏa mãn. Mẹ nó..

Sau khi khống chế tôi, anh ta không biết đã làm bao nhiêu lần. Tôi gần như bất tỉnh và kết thúc mọi thứ trong mơ màng. Thậm chí tôi còn chẳng nhớ mình đã làm những gì, tôi chỉ cảm thấy kiệt sức và không thể tiếp tục mở mắt. Tôi còn chẳng thèm quan tâm mình ngủ ở đâu, có thể là phòng của tôi, nhưng bây giờ tôi khá chắc chắn đây là nhà của P'Vee, tôi nhớ được rằng anh ta kéo mình từ quán bar về đây.

"Nhanh lên, tắm đi rồi cùng ăn sáng"

P'Vee ngồi xuống mép giường. Anh ta lườm khi thấy tôi không chịu nhúc nhích

"Không nghe tao nói gì à?"

"Tôi ng he"

Tôi gần như muốn khóc tại chỗ vì cổ họng đau buốt khi tôi cố cất tiếng, rất khó để nói chuyện.

"Ơ, mày bị sao vậy?" P'Vee lẩm bẩm tự hỏi

Chúng tôi đang rất gần nhau nên tôi có thể nghe thấy điều anh ta thì thầm

"Nếu cảm thấy khó chịu, sau khi ăn xong, tao sẽ đưa mày đi bác sĩ"

Anh ta đang cố tỏ ra là người tốt sao? Chẳng phải tối qua tên này còn bảo rằng tôi xứng đáng gặp phải kẻ xấu xa như anh ta, thay vì người đáng mến giống P'Bar.

"Không sao đâu.." Tôi có nói và tránh khỏi ánh mắt P'Vee. Tôi không muốn anh ta nhìn mình như thế, nhìn như kiểu thương hại.

Tôi biết rằng bản thân thích con trai và chẳng có hứng thú gì với phụ nữ. Khi ở trung học tôi đã từng có bạn trai rồi, nhưng họ đều là kiểu nhỏ tuổi hơn, dễ thương và cần được chăm sóc, ngay cả lúc làm tình tôi cũng là người chủ động, không giống như tối qua, tôi đã bị nằm dưới.

Anh ta nói chỉ hứng thú với phụ nữ, chưa bao giờ ở bên một chàng trai như vậy, tôi cũng thế, chưa từng.. theo cách này.

"Im như xác chết vậy? Nào, nhanh lên"

Chát! Tôi khó chịu gạt bỏ bàn tay vừa vỗ lên vai mình

"Ơ này, người ta tốt bụng muốn giúp đó." Anh ta kêu lên khi bàn tay bị tôi gạt phăng khỏi trán mình. Người trước mặt chửi thề một tiếng, tỏ vẻ khó hiểu, rồi trừng mắt nhìn tôi. "Đã vậy thì đứng lên đi tắm, sau đó còn ăn sáng nữa.."

"Tôi không muốn ăn" Tôi từ chối

"Không muốn ăn? Bị cái quái gì đấy? Muốn uống nước không, để tao lấy. Vì sao mày có vẻ khó chịu vây?"

Hmm, Vì ai? Là vì anh chứ ai. Làm gì còn ai ở đây nữa. Cảm xúc của tôi bây giờ không tốt lắm mặc dù tôi biết mình sẽ nhanh chóng ổn lại thôi.

"Vẻ mặt giả tử tế hiện tại của anh, có muốn tôi xé bỏ nó không?"

Khá khó khăn để tự ngồi dậy, mặc dù thế tôi cũng không có cách nào mở miệng yêu cầu anh ta giúp đỡ.

"Nhìn như sắp chết mà còn làm giá. Tao chỉ sợ mày mất mạng trong nhà tao thôi. Không cần phát thẻ người tốt cho tao" P'Vee khẽ đáp

"Tôi chưa từng nghĩ anh ta là người tốt, chỉ là.. ôi đau.." Tôi cảm thấy nước mắt mình trào ra ngoài khi ngồi thẳng lưng. Chết tiệt..

"Mạnh miệng đấy, có vẻ mày vẫn muốn một lẫn nữa nhỉ?" P'Vee nhìn thẳng vào mắt tôi và nói

"Nếu tôi để anh ta làm lại, thì tôi chính là một thằng vừa ngu vừa trâu bò" Tôi trả lời, nghiếng răng chịu đau rồi bỏ vào nhà tắm.

"Ha, vậy thì mày có thể tiếp tục kêu tiếng bò, đêm qua mày đã kêu như vậy rất nhiều đó" anh ta còn cố nói ở phía sau

"Thằng khốn"

Tôi quay lại chửi thề rồi nhanh chóng bước vào nhà tắm. Đi vệ sinh sau khi làm tình như vậy vừa khó chịu vừa đau. Chết tiệt, anh ta chẳng biết nặng nhẹ, tôi cũng không có chuẩn bị, bất chấp đau đớn mà làm.

Lúc thức dậy và thấy anh ta, tôi thậm chí không thèm ngạc nhiên khi anh ta mỉm cười. Chắc hẳn anh ta thấy thỏa mãn lắm khi tôi tàn tạ thế này. Nhưng tôi không thể làm gì khác, bởi vì chuyện này tôi cũng có một phần trách nhiệm. Tôi đã say, sai lầm và yếu đuối. Tôi thích P'Bar rất nhiều và không nên nghĩ đến việc làm những điều tồi tệ đó với anh ấy.

Có phải tôi đã sai nên mới phải chịu đau đớn thế này?

Khi tôi rời nhà tắm với chiếc khăn tắm quanh eo, P'Vee không ở trong phòng nữa. Tôi nhận ra ga giường đã được thay mới. Tôi ngó xung quanh tìm kiếm quần áo của mình, tôi không biết chúng hiện đang ở đâu. Trên bàn cạnh giường ngủ có một phần ăn sáng, một ly nước và một túi thuốc.

Nếu đã là một tên khốn thì sao bây giờ anh ta lại phải tử tế với tôi? "

Tôi mặc đồng phục, ngồi xuống lặng lẽ ăn sáng. Một lúc sau, cánh cửa phòng mở ra, P'Vee bước vào và tay còn bê theo một khay đồ ăn.

" Mày ăn gì đó? "P'Vee có vẻ ngạc nhiên nhìn cái tô trên tay tôi

" Cháo tôm "Tôi trả lời kèm theo chút khó hiểu. Sao lại hỏi tôi trong khi anh ta là người đặt nó ở đây?

" Ở đâu ra? "

" Ở trên bàn, không phải anh mang tới? "

P'Vee nghĩ đến cái gì đó, rồi lại nhìn tô cháo của tôi.

Bị gì vậy?

" Đừng bận tâm "

P'Vee lấy một chiếc bàn nhỏ kiểu Nhật đặt cạnh giường, đặt tô của mình lên đó và bắt đầu ăn cơm.

" Ngồi ăn ở đây đi, đừng làm rơi đồ lên giường "

Anh ta lườm tôi đầy vẻ bực mình và tôi thản nhiên nhìn lại. Tôi không muốn ngồi sàn. Anh ta có biết tôi đau thế nào nếu ngồi ở đó không?

" Như thế này tôi thoải mái hơn "

" Bị cái đếch gì vậy? Đây là phòng của tao, nhà của tao và đồ ăn của tao. Đã bảo mày ngồi xuống cơ mà. Làm theo thì chết à? "

" Đúng đấy, tôi sẽ chết "Tôi nói, sau đó đặt bát cơm lên bàn, chán chả buồn ăn.

" Mày đùa tao chắc? "Anh ta hỏi lại, lông mày nhướng lên đầy khiêu khích

" Nhìn mặt tôi có giống đang đùa không? "Tôi nản với cái trò hỏi qua đáp lại này rồi

" Này, tao là chồng mày đó "

" Mới có một lần, đừng làm như tôi giống con gái thế chứ? "Tôi lườm P'Vee, cái miệng đáng ghét, thốt ra mấy câu cũng đáng ghét theo.

" Thế thì làm thêm lần nữa nhé? "Anh ta đứng dậy, đi tới phía tôi

" Người nằm dưới thân tao, để tao tiến vào trong, sẽ là vợ tao "

Bàn tay hư hỏng của P'Vee bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp mông tôi, cho đến khi tôi khó chịu né tránh.

" Ôi "Tôi kêu lên khi P'Vee bất ngờ véo má tôi rất mạnh, khiến tôi phải đối mặt với anh ta.

" Cho dù một hay mười lần, nếu mày muốn anh đây sẽ giúp. Nhưng mày đừng dùng cái suy nghĩ tồi tệ của đêm qua rồi làm với bất kì ai và cũng đừng nghĩ đến việc sẽ làm chồng của ai đó. Mày cũng nên biết điều gì sẽ xảy ra khi tao phát hiện được ". Anh ta nói trong khi từ từ buông tôi ra.

" Nói rõ hơn thì chính là, mày không thể ch! Ch ai đó khi đã làm vợ của người khác "

Tôi cảm thấy máu trong người như dồn lại thẳng lên não. Thế đéo nào tôi lại không thể ở bên một ai khác theo cách của mình. Như thể tôi sẽ vấy bẩn ai đó bằng thân thể đã bị tên khốn này phá nát.

Tôi im lặng và chỉ nhìn P'Vee chằm chằm, trước khi hoàn toàn thoát khỏi cánh tay của anh ta.

" Và còn điều này, mày đừng làm phiền Bar nữa "

Tôi vẫn nhìn P'Vee và tự hỏi sao anh ta phải ngăn cản tôi. Anh ta chỉ một người bạn bình thường của P'Bar thôi.

" Nếu tôi vẫn tiếp tục? "

" Như tao đã nói, nếu mày vẫn bám lấy bạn tao, bất kể ở đâu, tao cũng đến tha mày mang đi và trừng phạt mày "

Hứ, anh ta đang nghĩ rằng bản thân tạo ra vũ trụ chắc? Anh ta có thể quyết định ai đúng sai ai sai ư? Thế tại sao anh ta không bị trừng phạt sau tất cả những gì đã làm với tôi trong khi đang có bạn gái? Mọi người khắp trường đại học đều biết họ yêu đương ra sao. Anh ta nên lo lắng về bạn gái mình hơn là đứng ở đây đe dọa tôi vì bạn của anh ta.

Tôi không thèm tiếp lời anh ta, trong khi tôi im lặng thì P'Vee vẫn tiếp tục với cả đống điều vở vẩn mà anh ta muốn nói.

" Và điều cuối cùng, Mark này.. "Anh ta vẫn tiếp tục, mặc kệ tôi có im lặng đi nữa." Tao lớn hơn và còn là đàn anh của mày. Học cách tôn trọng đàn anh chút đi. "

" Tôi chỉ tôn trọng những người xứng đáng được tôn trọng! "Tôi đáp trả." Và anh thì không! "

" Cái thằng! "

" Vee.. "Tôi và P'Vee cùng quay đầu nhìn về phía cánh cửa. Một người con trai khác đang đứng ngay đó, vẻ ngoài đối phương có chút tương tự cái tên vừa nhéo gò má tôi xong. Có lẽ người đó là anh em trai với tên trước mặt, nhưng tôi chưa từng trông thấy anh ấy bao giờ. Gương mặt góc cạnh, đôi mắt mảnh dài, nhưng không có chút đáng sợ nào.

" Gì vậy? "P'Vee hỏi, thái độ có chút cáu kỉnh.

" Ba kêu mày xuống phụ ổng coi cái xe. Hôm nay là ngày nghỉ nên nhiều khách tới lắm. "Người nọ nói.

" Ừm.. "P'Vee lại quay đầu nhìn tôi.

" Không giới thiệu đàn em mày với tao sao? "Người thanh niên kia bước vào phòng, nhìn tôi bằng đôi mắt rực rỡ. Và trong khoảng khắc tầm nhìn đó quẩn quanh nơi cần cổ tôi, khóe môi ấy cong lên, vẽ thành nét cười xinh đẹp.

" Tên nó là Mark.. Đây là anh trai tao, Yu. "P'Vee giới thiệu chúng tôi cho nhau một cách đơn giản.

Yu cười với tôi, hỏi rằng bữa sáng có ngon không?

Chẳng biết do ánh mắt hay nụ cười khó hiểu của anh mà tôi không thể đáp lời lại. Hình như anh biết tất cả mọi chuyện.

" Đừng quên uống thuốc. Đó là thuốc kháng sinh, hãy uống hết chúng "

Không hiểu sao mặt tôi bỗng nóng lên, tôi thấy xấu hổ. P'Vee có vẻ rất giận nhưng Yu thì chẳng thèm quan tâm.

" Sao vẫn chưa chịu đi? "P'Vee hỏi anh mình với vẻ khó chịu, còn Yu chỉ khẽ cười

" Đi ngay đây.. Mark.. "P'Yu nhìn lại và mỉm cười dịu dàng, tôi gật đầu đáp lại

" Huh! "P'Vee cười khuẩy khiến tôi phải để ý. Anh ta nhìn tôi với ánh mắt đầy khinh bỉ

" Thì ra, những người giống nhau sẽ dễ dàng tìm thấy nhau. Có mã quét bí mật gì không nhỉ? Cười gì mà tươi quá vậy? Mày muốn cùng với anh ấy? "

" Mẹ nó, tôi không phải người sẽ theo bất kỳ ai giống như anh "

Tôi hét lên ngay sau câu nói của P'Vee kết thúc. Tôi chẳng biết anh ta thấy được điều gì nhưng tôi biết anh trai của tên này thân thiện hơn anh ta rất nhiều.

" Có phải mày đang nghĩ đáng ra nên ở cùng anh ấy đêm qua chứ không phải tao? "

" Là anh đã ép buộc tôi "

" Ép buộc hay không thì đêm qua tao cũng đã có được mày, thế nên tao rất vui "

P'Vee nhìn tôi rồi nhả từng chữ chậm chạp. Tôi chán nản mím môi, đối mắt với với anh ta. Cảm xúc hiện tại của tôi không có từ ngữ nào có thể diễn tả

" Anh muốn gì? "Tôi nhắm mắt, chậm rãi hỏi lại

" Tao đã nói với mày rồi còn gì. Đừng làm phiền bạn tao nữa và cả Gun "

Anh ta nhìn tôi và nói. Thật sự muốn cãi lại, muốn hỏi rằng tại sao anh ta phải yêu câu tôi như thế. Nhưng tôi chưa kịp cất lời thì P'Vee lại tiếp tục

" Đừng có thắc mắc tại sao, câu trả lời rất đơn giản, họ thích nhau. Ngưng tạo rắc rối đi hoặc tao sẽ làm mày đau không chỉ ở trên giường đâu "

À thì ra điều anh ta muốn tiếp tục ở đây là đe dọa tôi

" Tôi sẽ không làm phiền P'Bar nữa "Tôi đáp lại. Tôi nhận ra mình không còn hy vọng, anh ấy đã nói rất rõ ràng rằng bản thân thích Gun chứ không phải tôi.

" Tốt, đừng có những ý nghĩ vớ vẩn như đêm qua. Và mày cũng nên tôn trọng tao hơn với tư cách là đàn anh của mày "

" Vậy thì hãy hành động giống đàn anh hơn khi yêu cầu tôi điều này "

Tôi nói đầy thách thức. Nếu ai đó thực sự tôn trọng đàn em thì tôi sẵn sàng tôi trọng họ, nhưng tên này không tôn trọng tôi chút nào.

" Mark "P'Vee hạ giọng nhẹ nhàng hơn, nghe giống như đang năn nỉ

" Anh chỉ giỏi ra lệnh cho tôi "

" Hummmm.. tao thấy rằng bản thân còn giỏi cả những thứ khác đấy. "

Anh ta nói bằng giọng quyến rũ, đưa mắt xuống thân dưới của mình rồi chuyển ánh mắt về khuôn mặt tôi

" Nếu mày không muốn làm đàn em của tao thì mày lúc nào cũng có thể làm.. "

" Được thôi đàn anh "Tôi vội ngắt lời trước khi anh ta thốt ra mấy câu đáng xấu hổ kia,

" Và về chuyện đêm qua.. "P'Vee dừng lại một chút rồi tiếp tục" đừng nói với ai.. tao không muốn bạn gái biết chuyện "

Sau đó P'Vee đưa tôi về ký túc xá. Tôi tò mò khi anh không về ngay mà vẫn theo tôi lên tận phòng. Khi tôi hỏi thì anh ta thản nhiên trả lời rằng bạn gái cũng sống ở đây.

Anh ta thậm chí còn không để tâm đến việc..

Đêm qua, anh làm tôi đau tưởng chết mà giờ vẫn thản nhiên đi gặp bạn gái như không có chuyện gì xảy ra. Cũng chẳng có gì ngạc nhiên khi anh ta tách khỏi tôi từ tầng bốn, tòa nhà tôi sống có tám tầng, nam và nữ không cần tách riêng. Tôi ở một tầng có vị trí khá tốt, gần với nơi tôi học Khoa Kỹ Thuật tại BangKok. Đã có rất nhiều tranh cãi với ba tôi nhưng cuối cùng tôi vẫn được học ở đây. Ba muốn tôi trở thành một vận động viên bơi lội trong khi đó chỉ là sở thích cá nhân của tôi. Ba tôi ghét kỹ thuật và công việc chuyên nghiệp trong lĩnh vực này, vì vậy tôi đến đây, xa nhà, một nơi đủ để tôi có thể mong đợi những điều tốt đẹp.

Nhưng những thứ tôi trải qua lúc này không có chút tốt đẹp nào cả.

Tôi cầm lấy điện thoại, mở ứng dụng thường dùng kể từ hồi trung học. Tin tức mới nhất xuất hiện trên tường nhà khiến tôi chỉ muốn quăng ngay điện thoại trong tay. Đó là bức ảnh một bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy một bàn tay lớn hơn. Tuy tấm ảnh không chụp mặt nhưng tôi biết hai người đó chính là P'Bar và Kan. Trong một tấm hình khác, P'Bar đang dịu dàng vuốt ve gò má người con trai kia. Tôi không rõ anh ấy đang bày ra biểu cảm gì vì góc chụp là từ phía sau. Nhưng trong ánh mắt Kan đong đầy yêu thương như cái cách tôi vẫn luôn nhìn P'Bar vậy. Nhưng điều khác biệt nằm ở chỗ..

Bọn họ yêu nhau, không có chỗ cho tôi.

Dew Daley

Cập nhật 1 giờ

Quá ngọt ngào khiến những con kiến không muốn rút lui. Bác sĩ Gun đang ở trung tâm thương mại cùng người cậu ấy thích, sau đó chúng tôi nhận được một bức ảnh nắm tay của họ trên facebook cá nhân của Bar. Các bạn không nhầm đâu, người đăng chính là Bar, đây có phải là hình ảnh đầu tiên của họ thể hiện như một cặp tình nhân? Lần khác, điệp viên đã chụp được trong bãi đậu xe, Bar vươn tay chạm vào má người đối diện. Đó chắc chắn là hành động mà chỉ có người yêu mới làm, nhưng chúng ta đều không hiểu tại sao vẫn chưa chịu công khai. Có nguồn tin từ bên trong cho biết họ chưa bao giờ từ chối điều mà người kia mang lại, và họ đang tự làm rõ tình cảm của mình.

#Tossara***

Haizzz, tất cả số like và cmt này cũng không làm tôi đau bằng việc P'Bar vui vẻ rep cmt ủng hộ của bạn bè anh ấy.

Hitty doesn't just hit steel but: Cảm ơn rất nhiều nhé điệp viên. Bạn đã phải vất vả để chụp được tấm hình này.

Bar Sawawut: Tôi muốn biết điệp viên đó là ai.

Nnorthh: Bar sao mày cứ thích làm tổn thương người khác!

Pin Pinna: Đúng, tao tự hỏi làm cách nào mà bác sĩ chịu được nó

Tossakan: Thích

Pandora: Cậu thích cái gì?

Tossakan: Tôi thích bạo lực @BarSawawut

PVnn: Ngay tại đây?

Pond Pawee: Tán tỉnh ngay trong cmt

Nanana: Thế này có ok không? @Tossakan

Tossakan: Em có thể nói mọi nơi, mọi lúc

Bar Sawawut: Nhưng không thể nói ở đây!

Tossakan: Why not?

Bar Sawawut: Tao ngại

" Tạo ngại ". Lại là một câu nói ngắn nhưng chẳng ai biết nó đã vô tình làm tôi tổn thương trong một thời gian dài. Tôi thả người xuống giường, chậm rãi nhắm mắt lại. Quá mệt mỏi, không thể tiếp tục ngồi đó, chống đỡ với đau đớn này nữa.. Cả thân thể lẫn con tim đều bị giày vò bởi nỗi đau. Nếu đã như vậy, tôi sẽ không cứng đầu nữa. Bản thân đã tận mắt nhìn thấy P'Bar hạnh phúc ra sao. Tôi chỉ nên im lặng và nhìn ngắm niềm hạnh phúc của người đó. Nếu có cơ hội, tôi muốn đứng trước mặt nói lời xin lỗi vì từng có những ý nghĩ tổn thương anh ấy. Có khi, lời xin lỗi cũng là cách giúp tôi giảm đi gánh nặng trong lòng.

Tôi cầm lấy điện thoại sau một hồi tự vấn lòng mình. Tay bấm dãy số quen thuộc vẫn luôn ghi nhớ trong đầu, sau đó lặng im lắng nghe tiếng chuông đổ, đợi cho đầu bên kia bắt máy.

" Mẹ.. "

[ Có chuyện gì thế con yêu? ]

Đây là mẹ tôi, một người luôn giúp đõ khi tôi cãi nhau với ba. Mẹ luôn giúp tôi đưa ra những ý kiến đúng đắn khi bà cảm thấy tôi sắp làm những chuyện ngớ ngẩn. Mẹ cũng luôn gửi tiền cho tôi mặc dù bà giống ba, phản đối tôi học ở đây.

Mẹ là người không bao giờ muốn thấy tôi buồn..

" Con nhớ mẹ.. "tôi nói và mỉm cười. Không hiểu tại sao tôi lại gọi cho mẹ, có lẽ vì tôi biết chắc chắn rằng mẹ sẽ không bao giờ làm tôi tổn thương.

[ sao lại gọi đột ngột thế này? Có chuyện gì à? ] Giọng mẹ luôn ngọt ngào như thế khi nói chuyện với tôi

" Không có gì ạ "

[ nghe giọng con lạ lắm, Massa]

Masa là tên thật mà bà đặt cho tôi, mẹ thích gọi tôi như thế. Đó là tiếng Nhật và nó có nghĩa là thông minh. Ba tôi có một nửa người Nhật, tôi có bà nội là người Nhật và ông nội là người Thái. Tính ra tôi cũng là người lai, mẹ là người Thái 100%. Tôi sửa dụng họ Thái, tên Nhật và biệt danh từ chú của mình.

" Con chỉ nhớ mẹ rất nhiều thôi "

[ mẹ cũng vậy, lúc nào cũng mong con về nhà..]

" Mới hai tháng kể từ lúc kỳ học bắt đầu thôi mà mẹ "

[ Nhưng chẳng phải con nói nhớ mẹ hay sao? ]

" Vì vậy, con đã gọi cho mẹ "

[ Khi nào rảnh, mẹ sẽ mua vé cho con về nhà. Mẹ thật sự rất nhớ con]

Tôi không biết gọi cho mẹ là đúng hay không. Chỉ nói với bà những điều đơn giản thế này đã khiến tôi muốn khóc. Haizzz, tôi không phải một người hay khóc.

" Vâng "

Đột nhiên nước mắt lại trào ra. Người ta hay nói rằng khi chúng ta cảm thấy yêu đuối nhất, chúng ta luôn nhớ nhà.

Tôi từ từ nhắm mắt, sau đó lại gần bàn học, lấy một điếu thuốc. Khi có quá nhiều thứ tồi tệ xảy ra, chúng cứ tích lũy và gia tăng cho đến lúc tôi cảm thấy ngạt thở tôi thích tìm đến thuốc. Nhìn làn khói trắng bay vào màn đêm giúp tôi vơi bớt những căng thẳng ấy.

Tôi bước ra ban công và hít hà không khí buổi chiều. Trời đã gần tối, tôi đã bỏ qua được một khoảng thời gian, điều đó thật tốt, vì tôi chẳng muốn suy nghĩ điều gì ngay bây giờ.

" Vee, nếu em treo cây trầu ở đây có nắng quá không? "

Giọng nói ngọt ngào từ phòng bên cạnh không khiến tôi quan tâm nhiều như cái tên được cô ấy nhắc tới. Tôi quay sang căn phòng kế bên, một người con gái có thân hình và khuôn mặt đều đẹp đang loay hoay với cây trầu trên tay.

" Đâu, để anh xem "

Nếu thế giới này không hình tròn thì chính là cái trường đại học này quá nhỏ bé. Người bước tới cạnh cô gái và đón lấy chậu cây kia là người mà tôi không muốn gặp nhất.

" Để đây là thích hợp nhất rồi "Anh ta nói và treo chậu cây lên tường.

" Thật đẹp, em sẽ chăm sóc nó cẩn thận "Người con gái, Ploy, nói rồi cười ngọt ngào với P'Vee trước khi ôm chặt lấy anh.

" Ừ, hãy chăm sóc tốt cho nó như tình yêu của chúng ta.. "Anh người yêu đáp lời và cúi xuống hôn lên trán cô

Ploy ngước lên hôn môi bạn trai mình nhiệt tình đáp lại

Cô gái ngẩng đầu và hôn trả lên đôi môi cong cong kia, rồi nói tiếp.

" Ploy sẽ chăm sóc cái cây mình thích và cả người con trai Ploy yêu. "Cô ấy nói bằng giọng dịu dàng khiến nụ cười P'Vee càng thêm rạng rỡ.

" Đang tính dỗ ngọt người ta hở? "P'Vee đáp lại, nâng cằm đối phương rồi bắt đầu một nụ hôn nữa.

" Thôi nào, ngại ghê đó. "Giọng nói ngọt ngào xen lẫn ngại ngùng. Và người con trai bị đẩy ra.

" Sao chứ, chúng ta đã làm những thứ hơn cả hôn môi rồi cơ mà. "P'Vee ghẹo bạn gái, khiến cô gái càng ngại ngùng hơn. Nếu được hỏi trong lòng có cảm giác gì khi bắt gặp khung cảnh này.. Tôi phải thừa nhận chỉ thấy kinh tởm. Umh.. Anh ta nói chưa từng quan hệ với con trai, nhưng ngày hôm qua chính người đó đã làm tình với tôi. Đối phương bảo rằng yêu bạn gái mình, vậy mà sáng nay cũng anh ta gọi tôi là vợ mình.

Gã con trai này thật sự đáng khinh.

" Vee, em ngửi thấy mùi thuốc "Ploy nói, loay hoay trong vòng tay của P'Vee rồi quay lại nhìn cây trầu.

" Hôm nay, anh không hút thuốc, một điếu cũng không "

" Nhưng em ngửi thấy nó.. Ôi trời.. "Cô ấy quay lại và khẽ hét lên một tiếng giật mình khi thấy tôi cạnh bên.

Haizzz, đừng hoảng như vậy chứ, vì chính tôi cũng không biết tại sao phòng tôi lại sát bên phòng cô ấy. Điều duy nhất tôi biết là ngay dưới đây là phòng P'Bar, còn về vị trí phòng của bạn gái tên khốn kia thì..

" Xin lỗi vì ngắt ngang ạ "Tôi giơ tay xin lỗi

" Không vấn đề gì, chỉ là đừng hút thuốc gần lá trầu "Cô ấy nhìn tôi, giọng nói ngọt ngào hệt khi nói chuyện với người yêu.

Tôi nhìn qua P'Vee và tự hỏi sao anh lại có vẻ mặt dịu dàng thế này.

" Đây là đàn em cùng khoa của P'Vee "

" Ôi, vậy là người nhà rồi, chị là Ploy, rất vui được gặp "Ploy bước gần tường ngăn, đưa tay sang phía tôi

" Mark ạ "Tôi giơ tay đáp lại

" Nắm tay hơi lâu rồi đó, anh sẽ ghen ". Lời của P'Vee làm cô ấy nhanh chóng rút tay lại và nó cũng khiến tôi bực mình. Anh thừa biết tôi không có hứng thú với con gái, nhưng anh vẫn tỏ ra ghen tuông. Họ có vẻ thắm thiết nên anh luôn có ý giữ kỹ cô ấy.

" Vee, chỉ là chào hỏi thôi "Cô ấy quay lại ngay với P'Vee và nhìn sang tôi nhắc nhở

" Đừng quên lời chị nhé Mark, đừng hút thút thuốc gần cây trầu, làm hỏng cây mất "

Giọng nói ngọt ngào không đổi, nụ cười xinh xắn tô điểm cho gương mặt. Có điều tôi lại chẳng bao giờ xúc động trước những cô gái, dù là cô gái thật xinh đẹp.

" Tất cả tùy thuộc vào hướng gió, nhưng em sẽ cố gắng không lại gần nó ạ "tôi nói và lén nhìn sang Vee. Cuối cùng anh ta nói thêm rằng.

" Tốt.. Và ít nhất là cũng nên cố gắng không phá hoại tình yêu của người khác nữa. "

" Sẽ cố hết sức "Tôi nhìn anh chằm chằm một lúc trước khi trả lời. Tôi không biết anh ấy đang ám chỉ điều gì khi nói ra câu đó nhưng tôi sẽ gửi một lời chúc lành đến cặp thôi yêu nhau vậy.

" Hai người yêu nhau thật lâu vào nhé"

- Hết Chương 2 -
 
Last edited by a moderator:
165 ❤︎ Bài viết: 89 Tìm chủ đề
Chương 3: Không ở trong tim nhưng cũng không thể xóa bỏ.

Dạo gần đây, tôi đang bận rộn với cuộc thi Nam khôi - Hoa khôi của trường đại học. Toàn bộ công việc chuẩn bị đều dồn hết cho sinh viên năm bai, một người từng đạt danh hiệu nam khôi của trường. Năm ngoái, khi nam khôi của chúng tôi chỉ đạt vị trí thứ hai, mọi người trong khoa Kỹ Thuật đã rất thất vọng. Năm nay, ai cũng nói tôi nên dùng hết kinh nghiệm của mình, giúp đàn em năm nhất dành chiến thắng. Nhưng tôi không chắc nữa, trong cái thời đại coi trọng nhan sắc hơn tất cả này, liệu ai trong đám Nam khôi năm nhất của thế thắng thằng nhóc Gun của khoa Y?

Tôi ngồi nhìn YiWa đang véo má Fuse, Nam khôi năm nhất của khoa Kỹ Thuật. Thật ra tôi chẳng có chút hi vọng nào với thằng nhóc. Nếu nó vào được top 5 tôi đã mừng lắm rồi, vì đám Nam khôi năm nhất khóa này đều đẹp trai lắm luôn.

Nhắc tới năm nhất, tôi lại nghĩ về Mark. Tôi đã rất ngạc nhiên khi thấy nó hút thuốc lúc đó. Không ngờ là phòng của thằng nhóc lại sát bên phòng bạn gái tôi. Tôi thường xuyên ở lại phòng của Ploy nhưng chưa bao giờ thấy nó trước đây. Thằng nhóc xấu xa, nó đã chúc phúc tôi và bạn gái nhưng lại nhìn tôi với ánh mắt chán ghét.

Chắc đó là biểu hiện của người chưa bao giờ được trải qua sự tốt đẹp của tình yêu..

Sau khi bị tôi.. chiếm lấy, nó tỉnh dậy và chỉ ngồi im lặng, như thể trong đầu nó tràn ngập suy nghĩ xấu về tôi vậy. Tính ra nếu nó có đồng ý thêm một lần thì tôi cũng sẽ không tiếp tục. Tôi chỉ cảm thấy lạ, mặc dù khi nhìn nó, tôi không hề cảm thấy lo lắng hay cảm thấy tội lỗi gì nhưng tôi vẫn mong chúng tôi sẽ không còn liên quan đến nhau nữa.

Tôi nên để Mark được yên. Tôi là con trai và nó cũng vậy. Có lẽ tôi không cần tiếp nghĩ gì nhiều

"Mày ngáo gì đấy?"

Tôi giật mình vì âm thanh xuất hiện bất chợt này. Tôi có chút tò mò là.. Bar không đi kiếm bác sĩ của cậu ấy hả?

"Tao tưởng mày sẽ sang khoa Y!"

"Tao là người của khoa Kỹ Thuật.."

Bar đáp lại nhạt nhẽo rồi chuyển tầm mắt tới nơi ngồi của Nam khôi khoa Y. À, thì ra miệng nói khoa Kỹ Thuật nhưng trái tim vẫn chạy đến chỗ của Bác sĩ. Bình thường có thấy cậu ấy tìm bạn bè hay quan tâm gì đến đàn em đâu, nhưng giờ có Gun ở đây, liền tức tốc chạy đến.

Trong mắt tôi, Bar và Gun là một đôi dễ thương. Tôi không thích mấy cặp nam-nam cho lắm, mặc dù Yiwa, Star của khoa Kỹ Thuật lúc nào cũng tỏ ra nhiệt huyết với mấy chuyện đó trước mặt tôi. Cho đến khi chứng kiến tình cảm của hai người này. Cũng không hẳn là khó chấp nhận. Thay vì tỏ ra khó chịu thì tôi đã mỉm cười với họ. Hai người làm tôi cảm thấy tình yêu như vậy thật sự tổn tại. Nó không xấu hay ghê tởm như tôi hay nghĩ. Và tôi chợt nhớ đến Mark một lần nữa, nếu chúng tôi ở bên nhau.. Chết tiệt, sao cái ý nghĩ điên rồ này lại xuất hiện trong đầu tôi được vậy? Tôi không hề muốn nghĩ đến thằng nhóc đó, nản ghê..

Âm thanh thông báo tin nhắn của ai đó lớn dần bên tai kéo tôi ra khỏi đống suy nghĩ nhảm nhí. Tôi cau mày ngước nhìn thủ phạm trước mặt mình. Mặt Bar đỏ bừng vì âm thanh tin nhắn ngày càng dồn dập.

"Trả lời hoặc tắt âm đi, ồn ào quá đấy" YiWa nói

"Ok, tao sẽ tắt" Bar nói rồi rút điện thoại với ý định bật chế độ im lặng nhưng cậu ấy lại đọc tin nhắn đó rồi mỉm cười giống hệt một tên ngốc và nhìn về đám người bên khoa Y. Đoán xem chuyện gì xảy ra tiếp theo, ai đó của khoa Kỹ Thuật đã bỏ lại bạn mình và tiến tới chỗ Nam khôi của khoa Y.

Ôi trời, một con dân của khoa Kỹ Thuật

Một người giữ Bánh răng để kiếm tình yêu..

Bar của ngày xưa đã biến mất rồi, biến mất ngay khi em trai khoa Y nào đó xuất hiện và tán tính cậu ta.

"Nhìn kìa, nó luôn miệng nói không thích con trai vậy mà vẫn bám dính lấy nhóc Bác sĩ" YiWa nói khi đang trang điểm cho Star của chúng tôi

Tôi thấy Gun dõi theo bước chân Bar rồi nghiêng người mỉm cười, đôi mắt mở to và mang vẻ ngại ngùng dễ thương.

Chẹp.. chẹp..

Tôi đứng phía sau mỉm cười nhìn hai người, nhưng có lẽ bọn họ chẳng thấy được vì trong mắt có chứa nổi ai đâu.

Tôi rời tầm mắt và bất ngờ bắt gặp một dáng người đứng im lặng nơi cửa ra vào. Có lẽ nó đã đứng đó rất lâu rồi, không nhúc nhích và chỉ hướng thẳng tầm nhìn vào Gun và Bar.

Khuân mặt buồn bã và ánh mắt nó hiện lên vẻ đau đớn.. như đêm hôm ấy..

"Vee.."

"Sao vậy? Gọi tao làm gì?" Tôi quay sang nhìn người đẹp nhất trong nhóm, YiWa. Khoa chúng tôi chỉ có duy nhất ba cô gái. YiWa đẹp nhất chính là Star của chúng tôi, tiếp đến là YiYi và TaTa.

"Tao kêu nãy giờ, mày nhìn cái gì ngoài đó vậy? Chuẩn bị cho đàn em đi, sắp lên khân sấu rồi" YiWa cố hóng ra vị trí cửa, tôi cũng quay lại, nhưng ở đó không còn ai..

"Ồ, vậy sốc lại tinh thần nào" Tôi vỗ vai Fuse khích lệ

"Em có phần lo lắng đấy ạ. Anh có thấy Gun không? Mọi người nói em đẹp trai nhưng Gun còn đẹp hơn nữa" Fuse nói và nhìn tôi với vẻ nghiêm trọng.

"Dẹp cái mặt ẻo lả đấy đi, lên sân khấu và hành động như một thằng con trai nào" Tôi trêu thằng nhóc

"Anh nói gì vậy? Em thẳng bằng, em đẹp trai"

Thằng nhóc đổi giọng lo lắng sang phàn nàn khiến YiWa và Star xinh xắn mỉm cười. Đúng là Fuse đẹp trai nhưng khi trang điểm thì nhóc lại trông có vẻ dễ thương hơn. Thật may là thằng nhóc khá cao, nếu không nó sẽ chẳng khác gì Bar, chàng trai đáng yêu của khoa Kỹ Thuật.

"Đi thôi.." Bar đi về phía chúng tôi và nói

"Sao mày không động viên đàn em được vài câu vậy?" YiWa thích thú khi làm khó Bar. Cậu ấy càu nhàu vài câu rồi tiến đến chỗ Fuse

"Làm tốt nhé, thằng Vee nói mày có thể lọt vào top5 đó. Đừng làm suy tàn vẻ đẹp trai của khoa Kỹ Thuật" Nghe không có giống lời động viên lắm. Sau đó Bar thản nhiên vỗ vai khích lệ Fuse.

"Tất nhiên rồi anh, em sẽ không hủy hoại danh tiếng đẹp trai của khoa chúng ta đâu. Em sẽ đạt Nam khôi của trường." Fuse giơ nắm tay như tuyên thệ, sẽ thật mất mặt nếu các khoa khác còn ở đây.

"Top5 là ổn rồi, không cần cố vươn đến Nam khôi đâu" Thằng bạn tôi vẫn vô tư nói

"Ơ, không phải anh động viên để em đạt Nam khôi sao?" Fuse chớp chớp mắt hỏi lại

"Đừng mơ đến sự ủng hộ của tên phản bội này, người nó muốn chiến thắng đang ở phía bên kia" YiWa nói đồng thời chỉ tay về phía phòng thay đồ trống không của khoa Y.

"Sao tao có thể ủng hộ khoa khác chứ? Yên tâm đi, tao sẽ cổ vũ hết mình cho mày. Đi nào Fuse, hãy tiến lên và giành lấy giải nhất" Bar nói và cố kéo bàn tay vẫn đang giơ cao của Fuse xuống. Haizzzz

"Đi thôi trai đẹp, bớt khoe khoang lại, mọi người sẽ cổ vũ cho mày" Tôi vỗ nhẹ lưng Fuse nhắc nhở

"Mày sai rồi, mọi nguời đều đang cổ vũ cho Gun. Ai cũng bị nhấn chìm trong vẻ đẹp trai của em ấy" YiWa nói và ôm mặt giả vờ e ngại

"Ôi, chưa bắt đầu mà chị đã cổ vũ cho Gun rồi" Fuse quay sang làm nũng với YiWa

"Không cần làm vẻ mặt đó, chị chán kỹ sư, chán áo đồng phục, chán tất cả rồi" YiWa mặc kệ thằng nhóc làm mặt tủi thân rồi tặng nó thêm mấy "nhát dao" nữa. Con gái khoa kỹ thuật ấy mà, khi chơi với nhau, bạn sẽ nhận ra cô ấy là một người anh em tốt chứ không hề thích hợp để tán tỉnh.

Sau khi đưa thằng nhóc lên sân khấu, YiWa và tôi tụ tập với bạn bè. Chúng tôi chen qua đám đông và va phải rất nhiều người. Chẳng có gì ngạc nhiên khi những cô gái bị đụng lại chuyển ánh mắt từ giận dữ sang long lanh, tất cả là vì gương mặt đẹp trai này. Hứ há há há

"Ôi"

"Mẹ nó"

Tôi ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng chửi thề trong đám người tôi đi qua. Có vẻ như thằng nhóc va phải tôi khi bị bạn của nó kéo.

"Nhanh nào Mark, James đang đợi"

Tôi nhìn nó và nhận ra nó cũng đang nhìn tôi.. giận dữ, sau đó hét với bạn nó

"Eizz, tao bị người ta va trúng" Tại sao nó nói như đó là lỗi của tôi vậy? Tôi lườm Mark nhưng thằng nhóc chẳng có chút sợ hãi nào. Nó lướt qua và thoát khỏi đám đông cùng bạn của mình mà không thèm nói lời xin lỗi với tôi. Ơ, cách cử xử tồi tệ của đàn em làm tôi nghĩ mình cần gọi Pound mở một cuộc họp với lũ nhóc này.

Tôi dừng việc nhìn theo Mark rồi tiếp tục đi cùng YiWa và Bar tiến đến chỗ đám bạn đang theo dõi cuộc thi.

Đám con gái la hét trước vẻ đẹp của các Nam khôi khiến tôi cảm thấy khó chịu. Tất cả Star đều xinh xắn và tôi thừa nhận rằng mình không thể chọn ai nhưng về Nam khôi, tôi nghĩ các khóa trước có vẻ xuất sắc hơn. * vuốt tóc, hứ há há há*

Mỗi nhóm bắt đầu thể hiện bài thi mà họ chuẩn bị kỹ càng cho cuộc thi. Khoa của chúng tôi không có gì đặc biệt. Star của chúng tôi giỏi âm nhạc nhưng Fuse chỉ có thể chơi guitar vì vậy đây là một màn song tấu guitar và piano. Tôi không quan tâm đến các khoa khác, theo dõi xong bài dự thi của Fuse tôi sẽ rời đi.

"Phản ứng dành cho khoa Y năm nay rất tốt" người nói là Dew, một cô gái xinh đẹp từ khoa Nghệ Thuật, chủ nhân của page Dew Daily chuyên bàn tán về mối quan hệ của sinh viên trong trường đại học. Mọi người xung quanh bắt đầu trêu cô ấy có phải cổ vũ cho khoa Y là vì Gun là đối tượng gần đây của page hay không.

Tôi nhìn lên sân khấu, Gun đang mỉm cười nhẹ nhàng và cúi đầu nói lời cảm ơn. Thằng bé không có vẻ gì là ngại ngùng hay căng thẳng.

"Được rồi, đã đến lúc công bố kết quả của vòng này, tuy rằng sẽ có năm cặp đôi vượt qua vòng này nhưng khi tiến vào vòng tiếp theo, họ sẽ phải tách ra và trả lời câu hỏi riêng" Mc nam phát biểu và kêu gọi mọi người hãy cổ vũ cho người mình thích.

"Mày có nghĩ thằng nhóc vượt qua vòng này không?" YiWa hỏi

"Tất nhiên rồi, nó làm tốt mà" Bar tự tin trả lời

"Không đúng, thằng nhóc đã đánh sai vài hợp âm trong bài thi"

"Tao không nhận ra, có lẽ mọi người cũng vậy thôi" Tôi trấn an YiWa

"Bar, nhìn YiWa vậy là sao?" Pound hỏi thằng bạn đang đứng nhìn YiWa một cách ngơ ngẩn

"Tao không biết chúng mày đang nói cái gì? Guitar nào?"

"Bọn tao đang nói về Fuse, mày nghĩ bọn này bàn luận về ai hả?" Tôi liếc mắt nhìn Bar

"Ơ.." Bar chớp chớp mắt, mặt đỏ lên

"Mày lại nghĩ đến em Bác sĩ chứ gì?"

"Chuẩn rồi, kẻ phản bội mà. Thằng bé là đàn em của mày, cùng gia tộc mã số vậy mà mày lại dành hết sự cổ vũ cho khoa khác" Pin lập tức định tội Bar

Bar bối rối cãi lại cho đến khi cậu ấy không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận điều đó. Thật chẳng hiểu nổi thằng bạn mình, nếu cậu ấy làm thế thì nên dũng cảm thừa nhận chứ. Ấy, câu này hình như cũng chọc trúng tôi rồi nên tôi sẽ thừa nhận mình vừa nghĩ đến Mark, nhưng chỉ một chút thôi, thật sự chỉ một chút, một chút thôi.. (*em tin anh*)

Kết quả top5 đang được công bố. Fuse lọt vào top5 như mong đợi nhưng điều tôi không ngờ tới là Gun lại thông báo về việc muốn hẹn hò với bạn tôi.

Tôi nhìn hai người họ mà không nói nên lời. Trước một ngàn người, Gun đã thú nhận tình cảm kéo dài sáu năm của mình với Bar, Sau đó tôi nghe thấy các cô gái hét lên vì Bar đang tiến gần đến sân khấu. Thật bất ngờ khi Bar hét lên với thằng nhóc qua micro khiến tất cả mọi người đều im lặng chờ đợi.

"Mày nghĩ gì mà lại nói mấy lời đó, mày nghĩ tao là ngôi sao nổi tiếng hay là ai? Mày nghĩ phải chiến thắng thì mới hẹn hò với tao à?"

Bar không hề để ý đến xung quanh, cậu ấy khiến tất cả giám khảo, giảng viên và khách mời danh dự cảm thấy bối rối.

"Vâng"

"Muốn thì nói, sao phải đợi đến lúc chiến thắng?"

"Anh.."

"Bánh răng cũng cho mày rồi, nụ hôn đầu cũng là tao chủ động, chẳng lẽ việc xin hẹn hò cũng cũng phải lên tiếng trước à?" Ôi thằng bạn tôi

"P'Bar.."

"Làm sao?"

"Hẹn hò với em nhé, ạ?"

"..."

"..."

"Ừ"

Tất cả đều hét lên và bắt đầu trêu chọc hai người. Không thể phân biệt được mọi người đang ủng hộ điều gì, Nam khôi hay tình yêu của họ. Thằng bạn tôi đang đỏ mặt giữa những ánh đen phản chiếu. Tôi mỉm cười tiếp tục cổ vũ cặp đôi trên sân khấu cho đến khi cả hai bước vào cánh gà.

Tiếng thông báo tin nhắn khiến tôi thoát khỏi sự cuồng nhiệt xung quanh.

"Anh thắng"

"Gun cũng thắng"

"Người thua chỉ có em thôi"

Đó là tin nhắn LINE từ một người được tôi yêu cầu để yên cho Bar và Gun. Người bị tôi đe dọa sẽ dạy cho một bài học nếu làm bạn tôi tổn thương. Người mà tôi nghĩ nếu tôi làm em bỏ cuộc với Bar, tôi sẽ rất vui. Nhưng sao tôi lại cảm thấy khó chịu thế này?

Có lẽ Ploy phải dọn dẹp sau khi cuộc thi kết thúc nên sẽ bận rộn lắm. Thật may khi tôi giao nhiệm vụ đó cho bọn năm hai rồi, bây giờ tôi được phép làm điều mình muốn.

"Tao không có ý gì cả, tao chỉ ghen tị, đừng làm vẻ mặt khó ở đó, khi mày yêu thật sự, mày cũng sẽ cảm tính như con gái thôi" Cô ấy dám cười tôi

"Tình yêu ảm đạm và sự rung động bất chợt của trái tim luôn cùng tồn lại. Nhưng đáng tiếc thằng này chỉ thấy được một vế mà thôi." Yu tiếp lời YiWa

"Ngưng trêu đùa tao và chuyển sự chú ý sang Bar đi" Tôi muốn thoát khỏi và giúp mọi người chọn mục tiêu mới.

"Đúng rồi, cả Bar và Gun"

"Đi thôi, tao mệt quá"

"Ôi, dù bạn của Yu có mệt thì cũng phải đi uống nhé"

Đám bạn bắt đầu chí chóe kéo nhau đi

"Đi thôi đi thôi, đói muốn xỉu.."

"Mày ổn chứ?" Tôi rời mắt khỏi đám bạn và quay sang chủ nhân của giọng nói ngọt ngào này

"Hả? Không có gì" Tôi khó hiểu nhưng vẫn trả lời YiWa

"Tại thấy mọi khi đi với bọn tao suốt, hôm nay lại từ chối. Tao thấy có vấn đề đó"

"Vấn đề gì chứ? Tao nói là đến chỗ Ploy mà"

"Bọn mày không có.. cãi nhau phải không?"

"Hả? Tao và Ploy ấy hả?" Tôi nhướng mày khi YiWa hỏi vậy

"Ờ"

"Bọn tao yêu nhau muốn chết, không có cãi nhau đâu"

Tôi mỉm cười đáp lại. Thật sự tôi và Ploy rất yêu nhau. Tình yêu của chúng tôi bắt đầu được một năm rồi. Cũng từng cãi nhau vào một ngày kỉ niệm nào đó mà tôi đã quên mất, nhưng sau đó lại làm lành, khi nhìn cô ấy mỉm cười bên cạnh, tôi cảm thấy mình đang hạnh phúc. Mặc dù cách đây không lâu, tôi có là chuyện.. phản bội cô ấy, nhưng tôi nghĩ nó sẽ không ảnh hưởng đến tình yêu của chúng tôi.

"Yêu nhau thì tốt rồi"

Tiếng chuông điện thoại vang lên, tôi nhìn tên người gọi và giơ lên cho YiWa thấy. Cô ấy gật đầu yên tâm rời đi cùng cả đám. Tôi nhanh chóng bắt máy và mỉm cười khi giọng nói ngọt ngào truyền tới từ bên kia điện thoại

[Vee, anh đang ở đâu? "]

" Sắp về, em đang ở đâu? Cần đón không? "Tôi vừa đi vừa nói chuyện với Ploy

[Hôm nay em ở nhà bạn, không về có được không? ]

Giọng năn nỉ của cô ấy có chút lạ lạ, tôi cũng không để ý nhiều đáp lại

" Nếu uống rượu thì đừng say quá nhé "

[Ôi, bạn trai tốt của ai vậy nè? ]

" Bạn trai của Ploy "

[Chính xác, về phòng cẩn thận nhé! Trông phòng cẩn thận, đừng có bướng bỉnh nữa, biết chưa? ]

" Anh đâu phải trẻ con. Nhớ muốn chết, tưởng đâu được về ôm nhau chứ "

[Ôi, đừng mà, đừng dỗi! Ploy sẽ về thật nhanh, đừng đi lung tung, Yêu anh]

Ngữ điệu của người bên kia làm tôi bật cười, tôi thích cô ấy dùng giọng điệu như vậy khi hai đứa nói chuyện. Tôi thích Ploy nói yêu tôi và cảm thấy hạnh phúc khi hẹn hò cùng cô ấy.

" Anh cũng yêu em"

- Hết chương 3 -
 
165 ❤︎ Bài viết: 89 Tìm chủ đề
Chương 4: Không nghĩ sẽ đau đớn đến vậy.

-Mark Masa-

"Mày đang làm cái quái gì vậy?"

Một giọng nói kìm nén vang lên ngay sau khi cánh cửa đóng lại

"Tao hỏi mày đang làm cái gì vậy?"

"Mẹ nó, tôi mới phải hòi anh đang làm gì ở đây đó" Tôi hét lại ngay khi anh ta nói xong

"Mày rất muốn làm? Có phải mày rất muốn không?" Vee bước tới siết chặt cánh tay tôi. Cơn đau truyền thằng lên não cộng hưởng với nỗi đau trong tim khiến tôi muốn chết đi

"Sao anh cứ phải để ý, sao cứ xem vào cuộc sống của tôi?"

"Tao sẽ không làm phiền. Nếu mày không đem đống cảm xúc tiêu cực này trút hết lên người khác, tao sẽ chẳng thèm xen vào." Anh ta hét lại, sao anh ta luôn có lý do chính đáng cho việc làm xấu xa của mình vậy? Anh ta có biết nghĩ cho cảm giác của người khác không?

"Tôi muốn và nó cũng vậy" Tôi đáp lại bất chấp gương mặt tức giận của người đối diện.

"Nếu mày thật sự muốn như vậy.."

"Uh!.."

Vee áp sát rồi hôn tôi một cách thô bạo, bàn tay giữ chặt đầu tôi ngăn cản tôi từ chối. Anh ta ép tôi mở miệng đón nhận nhưng còn lâu tôi mới để anh ta thành công.

"Ahhhh.." Anh ta đặt tay lên ngực tôi xoa nhẹ. Tôi cố gắng phản kháng nhưng không thể. Môi dưới bị cắn đến bật máu khiến tôi khẽ kêu lên. Chiếc lưỡi ấm nóng nhân cơ hội quét qua khoang miệng tôi, tìm kiếm và dụ dỗ. Thân thể tôi run lên và tôi đáp lại Vee.

Nụ hôn tạm dừng khi tôi không thể thở tiếp. Vee nhìn tôi và mỉm cười

"Thân thể này thành thật hơn lời nói của em nhiều"

"Anh đang cưỡng ép tôi" Tôi chỉ kịp hét lên như vậy trước khi bị anh ta cuốn vào nụ hôn tiêp theo

"Hãy nói với chính mình.." Vee thì thầm với tôi lời dụ hoặc "rằng em muốn anh làm điều đó"

"Đừng mơ" Tôi cắn chặt răng khi cảm sự đụng chạm dọc xương quai hàm, Vee là ướt nó bằng đầu lưỡi ấm nóng của mình. Anh mang theo những nụ hôn nhẹ nhàng và dừng lại bên tai tôi như thể anh biết rằng tôi sắp chết vì nín thở. Tôi nghe thấy một tiếng cười khẽ trước khi cơn tê liệt từ tai truyền đến đại não.

Toàn thân tôi cứng đờ rồi khụy xuống trong chốc lát khi bàn tay xấu xa kia xoa nhẹ đũng quần mình.

"Ummm.." Tiếng rên rỉ bật ra trong cổ họng mà tôi không thể kiểm soát.

"Có thích không?" Vee hỏi, giọng nói bên tai tôi nhẹ nhàng đến mờ ảo. Nếu anh muốn tôi thật lòng, thì câu trả lời là có

Tôi thích làm tình một cách nhẹ nhàng hơn là bạo lực và đau đớn. Trước đây tôi thích những người nhỏ bé và đáng yêu, vì khi đó tôi có thể đối xử với họ dịu dàng chứ không cần kích thích bằng sức mạnh.

"Thế nào? Có thích không?" Giọng nói trầm khàn kia lại vang lên bên tai, trong khi một tay ôm lấy eo tôi, tay còn lại thì nhẹ nhàng nghịch ngợm trên ngực tôi.

"Để tôi yên" Tôi nghiến răng đáp lại

Vee buông tôi ra rồi ngồi xuống giường, ánh mắt lướt khắp người rồi dừng lại ở phần dưới hông tôi.

"Nếu tao đi, mày tính làm thế nào?" Anh ta hỏi khi không rời mắt khỏi chỗ đó

"Tôi có thể tự mình giải quyết", tôi lặng lẽ trả lời. Cơn say đã hoàn toàn biến mất nên tôi đang rất tỉnh táo, điều đó làm tôi xấu hổ không dám nhìn thẳng vào người đối diện.

Bây giờ cảm giác duy nhất của tôi là mất mặt. Chỉ cần những động chạm như có như không ấy anh ta đã hoàn toàn khống chế được trạng thái cơ thể tôi. Tôi tránh ánh mắt của Vee rồi quay người bước về phía tắm.

"Ư" Tôi bị kéo mạnh và va vào người Vee. Anh ta ôm chặt đến mức dù tôi cố gắng đến mấy cũng không thể dịch chuyển.

Mẹ khiếp!

Anh ta nhanh quá.

"Nhưng tao muốn giúp mày" Anh ta thì thầm rồi áp sát cho đến khi tôi cảm nhận được hơi ấm qua lớp quần jean.

"Tôi không cần"

"Đừng cử động" Vee đẩy tôi ngã xuống giường

"Tôi đã nói.. dừng lại đi" Tôi nài nỉ khi anh ta liên tục cọ sát trên người tôi.

"Tao muốn và mày cũng muốn, tại sao phải từ chối?" Anh ta cười hỏi tôi

"..."

Tôi thích con trai nhưng điều đó không có nghĩa là tôi có thể để yên cho bất kỳ ai đè tôi dưới thân họ.

"Trút hết lên một người xa lạ là không công bằng với họ. Để tao giúp.. tao biết tất cả về mày, Mark"

"Muốn thì đi tìm bạn gái của anh, sao lại làm phiền tôi?" Tôi mở mắt và chìm chằm chằm vào anh

"Ừm, hôm nay bạn gái tao không ở đây"

"Ư" Tiếng rên rỉ bật ra khi tôi cảm thấy đũng quần bị siết chặt, có một bàn tay xoa nắn nhẹ nhàng làm nó cương lên. Muốn phản kháng nhưng tôi không thể, tôi bị Vee đè chặt và rồi khóa quần bị kéo xuống.

"Tao chưa từng làm vậy với ai cả" Tôi nghe anh nói như thế

"Ưrh"

Vee cúi xuống ngậm lấy phần thân dưới của tôi, chậm rãi cho đến khi nó chạm vào cổ họng anh sau đó mút theo nhịp. Tôi cố gắng không bất ra tiếng rên rỉ, nhưng tôi không thể kiểm soát bản thân mình.

"Nhìn xem, nó rất thích.."

2425 "Ahh.." Tôi không muốn anh ta biết rằng không chỉ chỗ đó của tôi thấy thích mà tôi cũng vậy. Vee nói chưa từng làm điều này với bất kỳ ai, nhưng trình độ này hoàn toàn vượt qua những gì tôi từng trải qua khi ở bên người khác.

"Urgh.. Đừng cắm môi, Mark, anh muốn nghe tiếng rên của em.."

"Ư.. a.." Cuối cùng, tôi cũng bị dục vọng của mình đánh bại

"Ngoan.. yên nào" Vee nói và đè hông tôi xuống khiến tôi vô thức vặn vẹo cơ thể theo nhịp điệu của anh. Bây giờ tôi không cần gì cả, tôi chỉ muốn được giải phóng.

"Uh.. Ah.. tại sao dừng lại.. tại sao?" Tôi mờ mịt nhìn gương mặt ngang tầm mắt. Tôi hy vọng anh sẽ không yêu cầu mình rên lớn như mấy nữ chính trong vài cuốn ngôn tình mà tôi từng đọc. Nếu anh ta dám, tôi không biết mình sẽ phản ứng thế nào nữa..

"Anh muốn nghe tiếng em rên, Mark, cứ rên lớn khi em muốn"

Anh nói rồi cúi xuống hôn tôi. Một nụ hôn không hề giống trước đây. Tôi không thể lý giải nó là kiểu hôn gì, nó rất khó tưởng tượng.

Tôi từ từ đón nhận anh, hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau. Tôi không còn nghĩ đến bất kỳ điều gì khác, nụ hôn của Vee là tất cả những gì sót lại trong đầu tôi.

"Ưm.." Tôi rên rỉ thỏa mãn. Sự thật là tôi đang mê mẩn vì kỹ thuật của Vee, tôi không muốn nó kết thúc, bất kể hậu quả có ra sao. Tôi đã nhượng bộ hoàn toàn và chỉ muốn cảm giác này mãi mãi.

"Mark, qua hết đêm nay, hãy quên tất cả đi, và quên cả cậu ấy"

"Ưm.. Ah.." Tôi không thể nghe thấy được gì ngoài tiếng của bản thân. Vee hôn dọc theo cơ thể tôi, những nơi đôi môi ấy lướt qua lập tức không còn gì che chắn. Và tôi nhận ra, anh cũng bắt đầu có phản ứng.

"Ahh.." Tôi hài lòng nghe tiếng rên của Vee khi tôi luồn tay vào mái tóc anh. Anh ngước mắt nhìn trước khi đưa đôi môi trở lại cổ tôi. 2425

* * *

Tôi tỉnh dậy với cơ thể đau nhức. Đêm qua tôi đã chẳng thèm quan tâm đến những thứ dính trên người, cứ vậy chìm vào giấc ngủ. Tôi còn không biết rằng mình mệt đến mức mất đi ý thức từ lúc nào.

Bây giờ đã là 4 giờ chiều và tôi vẫn nằm đây, như một xác chết, hôm nay là một ngày nhảm nhí đối với tôi.

Tôi nhìn về phía cạnh giường, trống rỗng. Tôi cứ nghĩ mình sẽ thấy anh ta đầu tiên khi tỉnh dậy.. thật may mắn..

Có điều, những lời anh ta nói đêm qua, tôi không có cách nào xóa nó đi.

Sau khi xong việc trong nhà tắm, tôi vào bếp kiếm chút gì đó bỏ bụng. Vừa rồi là cơn đói đã đánh thức tôi. Nhìn tủ lạnh trong trơn từ đời nào, tôi tính sẽ gọi đám bạn mua giúp chút đồ ăn.

Tôi mở tủ đồ, cầm áo khoác rồi ra ngoài. Tôi đau nhưng vẫn có thể lết đi được, không đau đến độ phải bò.

"Tầm nhìn xa, vui tính, thông minh và đáng được tôn trọng"

Giọng nói tươi sáng quen thuộc vang lên khi tôi rời khỏi thang máy làm tôi ngạc nhiên, quay lại nhìn con số hiện thị, tôi đành thở dài

Bấm nhầm tầng rồi..

"Cảm ơn vì đã khen em" Gun nói, mỉm cười cúi đầu nhìn người bên cạnh

"Tao đang khịa mày" Bar bật cười trước khi đóng cửa

"P'Bar" Tôi gọi cái tên luôn tồn tại trong tim gần đây. Thật kỳ lạ, tôi không còn cảm thấy căng thẳng như mọi lần. Tôi thấy P'Bar mỉm cười với Gun, anh ấy rất hạnh phúc.

Tôi chỉ muốn đến xin lỗi.

"Tới làm gì?" Tôi nhìn người đang giận rồi khẽ thở dài

"Tao tới xin lỗi. Tao biết mày yêu P'Bar nhiều như thế nào, tao nhận ra vì có xem cuộc thi của mày"

"Vào trước đi" P'Bar mời tôi vào phòng, Gun lườm tôi và theo vào trong.

Tôi ngồi chờ đợi ở phòng khách, một lát sau P'Bar đi ra với ly nước ép trên tay. Gun cũng ra khỏi phòng ngủ ngồi bên cạnh P'Bar.

Tôi muốn xin lỗi vì tất cả mọi thứ, những suy nghĩ tồi tệ hay những rắc rối mà tôi đem đến cho hai người. Họ dường như chăm sóc nhau rất tốt và hạnh phúc. Họ tự nhiên và thoải mái khi ở cạnh nhau. Điều đó cho thấy họ sẽ càng tiến xa hơn cùng nhau.

Tôi cần chấp nhận sự thật

P'Bar lên tiếng trước khi tôi im lặng quá lâu

"Tao đã hẹn hò với Gun rồi"

"Em biết" Tôi trả lời khi nhận ra đôi mắt tức giận của Gun đang nhìn mình

"Biết mà còn tới?" Cậu ta nói

"Tao tới để xin lỗi.. về mọi thứ"

"Tao không tức giận, và tao cũng xin lỗi vì hôm đó đã làm tổn thương mày" P'Bar chậm rãi nói, nó làm tôi nhớ đến lúc ấy, nhưng không sao, cuối cùng tôi sẽ vượt qua nó thôi.

"Em ổn ạ" Tôi biết anh chỉ xem tôi là đàn em. Tôi biết ấy yêu thương người con trai bên cạnh như thế nào, tôi đã chối bỏ điều đó một thời gian và bây giờ là lúc tôi cần chấp nhận.

"Xong rồi thì đi đi" Tôi thở dài nhìn Gun, P'Bar sẽ không để ý đến tôi, tại sao cậu ta còn phải khó chịu như thế?

"Tao chỉ xin lỗi thôi, sao mày lại ghen quá vậy. Mày ngồi ngay bên cạnh anh ấy và mày nghĩ tao có thể làm gì? Cả khi không có mày, anh ấy cũng sẽ không để ý đến tao.."

"Bởi vì mày không phải tao"

"Tao biết" Cậu ta đang cố xát muối tôi phải không?

Tingzzzzzzzzzzzzz

Chuông cửa reo lên, Gun và P'Bar cùng nhìn ra cửa rồi nhướng mày ra hiệu cho đối phương ra mở cửa. Ngay cả khi tôi đang bực bội, tôi vẫn phải bật cười vì vẻ mặt đáng yêu của họ. Cuối cùng P'Bar nhượng bộ bước ra ngoài để lại tôi và Gun ngồi đó đấu mắt với nhau.

"Ôi, Vee, có chuyện gì?" Nghe thấy cái tên này, tôi có chút giật mình. Tôi không chắc tại sao mình lại thấy sợ con người này. Anh ta nhìn tôi như tôi vừa làm sai điều gì đó.

"Mày đang làm cái quái gì ở đây?" Vee đi về phía tôi và lớn tiếng hỏi

"Em đến để xin lỗi P'Bar" Giọng tôi có vẻ run rẩy mặc dù tôi đã cố gắng bình tĩnh

"Tao đã nói rằng mày đừng gây rắc rồi cho bạn tao nữa cơ mà"

Vee kéo cánh tay khiến tôi phải đứng dậy đột ngột. Gun cũng đứng lên nhìn tôi và Vee

P'Bar đang tiến tới.

"Cậu ấy đến để nói chuyện thôi anh" Gun nói và kéo tôi lại trong khi P'Bar giữ lấy Vee

"Mày ngốc à? Có nhận ra nó muốn cướp người yêu của mày không?" Vee mắng Gun và liếc P'Bar nhưng cả hai vẫn tỏ ra bình thường, họ biết không đến để gây rắc rồi.

"Hét cái gì, Mark chỉ đến để nói chuyện, tao và Gun đều lắng nghe" P'Bar trách móc Vee

Mẹ nó, tôi muốn chửi thể nhưng nhắm mắt và đến từ 1 đến 10 để cố trấn tĩnh, trái tim tôi như muốn phát điên đến nơi

"Anh sẽ làm gì? Em đã em sẽ bỏ cuộc. Em đến đây để xin lỗi và cho họ biết rằng em sẽ không gây thêm phiền phức gì nữa. Đó không phải là điều anh muốn sao?"

Tôi nói với Vee. Ánh mắt giận dữ kia đã dịu đi đôi chút nhưng vẫn nhìn P'Bar như muốn xác nhận điều tôi nói. P'Bar gật đầu và sau đó tôi thấy anh ta thả lỏng.

"Ừ, nếu không còn gì thì bọn tao đi đây"

Vee nắm tay tôi kéo đi, anh làm tay tôi đau nhưng không thể không theo anh ta ra ngoài.
 
165 ❤︎ Bài viết: 89 Tìm chủ đề
Chương 5: Mối quan hệ này là sao?

-Vee Vivis-

"Ôi anh, từ từ thôi, em đau" Thằng nhóc vẫn luôn miệng kêu đau khi bị lôi theo chân tôi, nhưng tôi mặc kệ.

"Còn biết đau à? Có đau bằng khi ngồi trong đó không?" Tôi không dừng lại, nó nên biết là hiện giờ tôi đang rất giận. Tôi đẩy thằng nhóc vào thang máy rồi quay lại lườm gương mặt bất mãn của nó.

"Sao anh cứ thích xen vào chuyện của em thế?" Câu hỏi thể hiện sự khó chịu của nó và cũng khiến sự tức giận của tôi tăng lên. Thằng nhóc xấu xa, tôi lo cho nó mà giờ nó còn chất vấn tôi.

Tôi trợn mắt hung dữ nhìn nó nhưng thằng nhóc không sợ hãi nhìn lại.

"Ôi, đau thật mà anh" Thằng nhóc vẫn kêu không ngừng cho đến khi đứng trước cửa phòng.

"Mở cửa ra" Tôi cố gắng hạ giọng xuống để nó bớt sợ hãi, chứ con mẹ nó, tôi sắp điên lên rồi.

"Ủa, sao em phải mở cửa cho anh? Phòng của bạn gái anh bên cạnh kia mà?" Mark chỉ vào căn phòng bên cạnh rồi dùng ánh mắt xua đuổi nhìn tôi. Ôi cái điệu nói kìa, làm như thần canh cửa vậy, đêm qua là ai chung chăn chung gối với mày hả?

"Hoặc là mở cửa vào trong nói chuyện hoặc tao sẽ xử mày ngay tại đây

" Em chẳng có gì muốn nói với đàn anh hết "

" Tao nói mở cửa "Tôi quát.

Nó quay lại nhìn tôi bất mãn một lần nữa rồi mở cửa để chúng tôi bước vào.

" Tại sao không ở yên trong phòng? "Tôi hỏi ngay sau khi bước vào

Nó dừng lại và nhìn tôi chằm chằm

" Tại sao em không thể đi? Tại sao em phải báo cáo với đàn anh? "

" Mark, tao đang nói chuyện tử tế với mày "Tôi ngồi xuống chiếc ghế sofa sau lưng nó, nếu Mark quay lại nhìn, nó sẽ thấy ánh mắt muốn xé xác nó của tôi ngay lập tức.

Trước đó, tôi thức dậy vào buổi trưa, đúng lúc Ploy gọi cho tôi. Sau khi đón cô ấy, tôi đi mua ít đồ ăn và thuốc mang về cho thằng nhóc này. Vậy mà, nó lại khóa cửa và đi đâu mất tiêu. Bị như vậy còn chạy lung tung. Mặc dù đêm qua tôi đã nhẹ nhàng nhưng chắc vẫn sẽ đau chứ?

Tôi chạy quanh mấy quán cơm tìm kiếm thử nhưng vẫn không thấy, sau đó có ý nghĩ vụt qua đầu nên tôi quyết định đến phòng Bar và quả nhiên thằng nhóc ở đó thật. Nó đã nói với tôi rằng bản thân sẽ từ bỏ nhưng sao nó lại ngồi ở đó cơ chứ? Khi ấy tôi như muốn nổ tung.

Tôi tức giận..

Nhưng cũng lo lắng cho nó..

" Mark.. "Tôi gọi khi nó im lặng một lúc lâu

" Em muốn mua chút đồ ăn "Mark trả lời.

Kiếm đồ ăn? Đùa nhau à, chắc phòng dưới đây có đồ ăn cho mày ha?

" Đừng nói dối "

" Hôm nay, anh đã định tội em hai lần rồi, em không có "

" À, vậy tao đã tìm thấy mày ở đâu? Phòng Bar có đồ ăn cho mày à? "Tôi hét lên, đứng dậy và bắt thằng nhóc nhìn mình.

" Thế em ăn gì cũng phải báo với anh à? "

" Mark.. "

"... "

" Điều đêm qua tao nói.. mày quên hết rồi sao? "

" Em đang cố quên đi tất cả, vậy mà đàn anh cứ đến tìm, làm sao em có thể.. "

" Tao nói mày quên cậu ấy đi, chứ không phải quên tao "

Nó quay lại nhìn tôi khi câu nói vừa chấm dứt. Ánh mắt khó hiểu của nó làm tôi nghi ngờ những gì mình nhớ được. Rõ ràng tôi nói" Quên cậu ấy đi ".

" Quên P'Bar ấy ạ? "

" Ờ, thế mày nghĩ tao nói mày nên quên cái gì? "

" Em nghe là hãy quên tất cả về anh đi.. "

" Nếu tao nói mày quên tao thì cần gì phải chạy đi mua đồ ăn và thuốc cho mày? Sao phải lo lắng đi kiếm mày khắp nơi? "Tôi nói rồi lôi gói thuốc trong túi quần để khẳng định lời mình nói.

Tôi muốn nhìn rõ cảm xúc trong mắt nó, nhưng Mark né tránh, chỉ nhìn chằm chằm vào đống thuốc trên tay tôi.

Không thấy thì lo lắng, thấy rồi thì tức giận.. và đau lòng nữa. Tôi cứ sợ nó sẽ làm điều gì dại dột, sợ nó xảy ra chuyện không hay nhưng nó lại tự tìm đến Bar. Nó không ngại xát muối lên vết thương trong tim hay sao? Hay tâm trí nó đã tê liệt với đau đớn rồi. Nhìn nó như vậy, tôi..

" Lo lắng? "Cuối cùng nó cũng chịu nhìn vào mắt tôi

" Ờ.. "Tôi trả lời ngắn gọn rồi bước tới trước mặt nó

" Lo lắng mà hành động như vậy? "

"... "

" Quát em trước mặt P'Bar, định tội em, ép buộc em. Anh nói đó là lo lắng sao? "Lúc này tôi cảm thấy nếu nó hét lên thay vì cái giọng buồn bã ấy thì tôi sẽ cảm thấy thoải mái hơn..

" Ôi.. "

" Nếu lo lắng thì nên an ủi em mới đúng. Không chỉ hôm nay, ngay từ lần đầu tiên anh nên nhẹ nhàng an ủi em, chứ không phải lợi dụng lúc em say rồi làm chuyện đó "Mark chậm rãi kể tội tôi, đôi mắt nó trở nên long lanh. Tôi có thể nhận ra chỉ cần nó chớp nhẹ một cái thôi, những giọt lệ kia sẽ thi nhau rơi xuống.

" Tao.. "Tôi tiến lên muốn nắm lấy cánh tay nó, nhưng Mark từ chối quay lưng lại với tôi.

" Anh về đi.. em không muốn thấy anh nữa "

Tôi không muốn..

" Tao xin lỗi "Tôi ôm nó từ phía sau. Đêm qua khi nhìn vào gương mặt ướt đẫm nước mắt của nó tôi đã muốn nói như vậy. Tôi không biết tại sao chúng lại mắc kẹt trong cổ họng tôi đến tận bây giờ.. tôi cảm thấy có lỗi với nó..

"... "

" Mark, tao xin lỗi "Tôi lặp lại khi nó không chịu đáp lời nhưng tôi mừng là nó không từ chối cái ôm của tôi. Cả hai đều hiểu rằng, khi nó không say, tôi không thể ép buộc nó làm bất cứ điều gì nó không muốn.

" Anh.. "

" Tao biết tao sai, không phải biện hộ hay gì cả, nhưng mà tao hiểu nỗi đau mày đang chịu. Có điều mày cần biết rằng, kể cả khi mày không thể quên Bar thì mày cũng nên quên đi những nỗi buồn, chỉ cần nhớ đến điều tốt đẹp thôi. Tao biết rất khó để thực hiện, nhưng mày phải cố gắng. Đừng uống rượu rồi làm những chuyện như tối qua, đừng cố làm bản thân tổn thương nữa. "

Tôi nhớ lại ngày đầu thấy Mark tại khoa Kỹ Thuật, nó có nụ cười tươi sáng và ánh mắt trong veo. Vậy mà bây giờ, đứa trẻ hồn nhiên ấy lại có những suy nghĩ tiêu cực tự làm tổn thương bản thân mình. Đêm qua, tôi biết Mark đau nhưng nó vẫn không ngăn cản khi tôi tiếp tục. Rốt cuộc, trái tim nó đã chịu nỗi đau to lớn như thế nào, đến mức phải chấn áp bản thân bằng nỗi đau từ thể xác.

" Nếu anh nói với em những điều này.. từ lần đó, thậm chí là một chút khuyên nhủ.. thì mọi chuyện đã chẳng thế này "Nó thoát khỏi vòng tay tôi rồi quay lại

" Tao xin lỗi, vì tao đã tức giận.. "Những lời giải thích lập tức mắc nghẹn khi tôi đối diện với ánh mắt nó. Còn có thể giải thích gì nữa đây? Tất cả mọi chuyện, đều là do tôi sai..

" Bỏ đi, em sẽ quên B'Bar nhưng sẽ rất lâu vì ngày nào em cũng thấy anh ấy "nó nói nhưng cứ nhìn xuống chân mình.

" Ok, miễn sao mày đồng ý quên Bar "

" Nói như thể dễ lắm ấy "Nó bĩu môi phản bác tôi

" Ừ thì, mày biết đó, tao chưa từng thất tình "

" Sao tên này cứ đâm dao vào mình vậy? "

Em khẽ lẩm bẩm nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy, cái thằng nhóc hỗn láo này

" Tao đã dặn là phải ăn nói tử tế với tao cơ mà "

" Đàn anh có vấn đề gì sao? "

" Đúng rồi, nhớ kỹ tao là đàn anh của mày đi "

Không phải tôi là người tốt hay gì, tôi cũng từng nói chuyện không tử tế với người khác. Tôi chỉ khó chịu khi thằng nhóc cư xử với tôi như thế. Tôi là đàn anh mà..

" Ra dáng đàn anh hơn đi nếu anh muốn sự tôn trọng từ em "

Mark nói rồi ngồi xuống sofa mở tivi, hoàn toàn ngó lơ sự tồn tại của tôi. Ý này có nghĩa là thứ lỗi, không tiễn. Nhưng hình như tôi quên mất vấn đề chính rồi thì phải

" Mày vẫn chưa trả lời câu hỏi của tao "

"... "

Em liếc tôi đầy khó chịu

" Tại sao mày đến phòng Bar "

" Tại sao em không thể đến? Tại sao anh cứ làm phiền em, vợ anh không bận tâm à? "

" Người đang nói chuyện với tao không phải vợ tao sao? "Tôi trêu chọc và ngồi xuống cạnh nó

" Nếu ch! Ch nhau 2 lần mà đã làm vợ, thì em có cả trăm người vợ rồi "Tôi đồng ý là Mark đã gặp qua rất nhiều người, nó đẹp trai, còn.. quyến rũ nữa. Nhưng một trăm người vợ? Nó đang phóng đại đấy à?

" Đừng có lươn lẹo, nghiêm túc trả lời đi "

" Em đã nói rằng mình đi xin lỗi "Mark khẽ nói rồi bày ra vẻ mặt tôi đang chăm chú xem tivi

" Và.. mày cảm thấy thế nào? "Haizzz, đây mới là điều tôi muốn biết nhất

" Ừm, khá tệ, Gun dường như yêu P'Bar nhiều lắm "

" Ừ, sáu năm rồi đấy "

" Em biết, đừng có xát muối em "

Được rồi, kết thúc ở đây. Nếu nhóc là con gái tôi sẽ an ủi nhiều hơn, nhưng bây giờ nếu tiếp tục tôi sợ nó sẽ khó chịu

" Ok, xin lỗi rồi thì sau này có thể bắt đầu lại. Hãy làm anh em tốt "

" Nói dễ như ăn cơm ấy "

" Rồi, tao không nói nữa, đó là hy vọng của tao "

"... "

Tôi hoàn toàn bị ngó lơ vì thằng nhóc vẫn chăm chú vào mấy tin tức trên tivi

" Nhớ uống thuốc đầy đủ "

" Em lớn rồi, có thể tự chăm sóc cho mình "Nó đáp lời tôi nhưng chỉ nhìn túi thuốc rồi lại nhìn tivi

" Tao không có chăm sóc mày, tao đi đây "Ngu gì ở lại ăn bơ

" Ờ.. "Nghe thằng nhóc trả lời mà chán.

" Bye "

" Vee "

" Gì? "Tôi dừng bước

" Cảm ơn "

" Vì điều gì? "

" À.. ừm.. "Tôi khẽ cười bước lại gần khi nó vẫn cau mày suy nghĩ

" Tao biết rồi "Tôi nói và xoa đầu thằng nhóc" Cố lên nhé "

" À.. vâng.. "

" Đi thật đây "

" Đi đi "

Chụt!

" Ôi, anh làm gì vậy? "

" Ngại gì? Làm hơn nữa cũng làm rồi "Tôi vui khi thấy má nó đỏ lên. Hihi

Tôi cứ đứng ở cửa phòng cười một lúc. Chắc thằng nhóc đã thôi càu nhàu vì tôi không nghe thấy gì từ bên trong nữa. Chẳng hiểu sao tôi lại làm vậy lúc đó, tôi thấy nó bối rối rất dễ thương, tôi không kìm chế được và cúi xuống.. hôn lên má nó.

* * *

Tôi bước vào phòng Ploy tìm kiếm cô gái bé nhỏ của tôi. Cô ấy nói sẽ nấu ăn hoặc ngồi nghịch điện thoại. Khi đón Ploy, cô ấy có nói đêm qua ở nhà bạn và không say lắm. Cô gái của tôi rất dễ thương, Ploy nói tôi không cần lo, cô ấy có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân. Không như ai kia, suốt ngày làm tôi nổi điên và.. lo lắng. À, cũng không lo lắng lắm đâu.

Ngưng việc nghĩ về thằng nhóc được rồi đó.

" Ôi, người đâu? "Tôi nhìn xung quanh nhưng không thấy Ploy. Sao cô ấy không ở đây? Tôi rút điện thoại gọi cho Ploy nhưng cô ấy không bắt máy. Ưm, đang bận gì à?

" Vee "Tiếng gọi sau lưng khiến tôi quay lại, Ploy đứng ở cửa và mỉm cười với tôi

" Em đi đâu? "

" Em nói chuyện với bạn một chút "

" Hôm qua không phải bạn sao? "Tôi nhướng mày

" Ploy không chỉ có một nhóm bạn mà. Em gặp mặt đàn em và bạn cũ cũng ở đó nên đã nói chuyện lâu một chút. "Ploy bước tới tay nắm lấy tay tôi" Đừng giận mà, xin lỗi vì không báo trước "

" Em nghĩ anh sẽ không tức giận khi xin lỗi như vậy à? "

" Vậy Vee còn giận không? "

" Haizzz, làm sao anh có thể giận em được "Tôi trả lời và đặt tay lên mái tóc mềm mượt của cô ấy

" Thật dễ thương "Ploy cười và véo nhẹ má tôi

" Đi ăn thôi, anh đói "

" Đi thôi "

Chúng tôi đi bộ xuống tầng trệt, mặc dù lần gần nhất tôi chạy lên chạy xuống chưa trôi qua được một tiếng. Nhưng cảm xúc của hai lần hoàn toàn khác nhau. Lần này tôi đi với Ploy, giọng nói của cô ấy ngọt ngào hơn ai đó, bàn tay mềm mại hơn ai đó, ánh mắt và nụ cười cũng tươi sáng hơn ai đó.

Haizzz, sao tôi lại so sánh Ploy với.. ai đó được nhỉ?

" Chúng ta nên ăn gì đây? "Ploy hỏi khi chúng tôi ngồi trong quán ăn.

Tôi xem menu và dừng lại ở một trong những món trên giấy

" Súp đậu phụ "

" Hả, Vee muốn ăn súp? "Ploy giật mình hỏi

" Không, anh chỉ đọc lên thôi, Vee sẽ ăn Tom Yum "

" Còn Ploy ăn cơm chiên, nhưng cũng sẽ lấy thêm chút súp chua ngọt "

" Có thứ ngon hơn súp chua ngọt đó "Tôi cười và nói

" Vee điên à? Nói cái gì đó? "

" Chỉ đang nói về thịt trong Tom Yum thôi. Em nghĩ đến cái gì vậy? "Tôi vui vẻ trêu chọc người ngồi đối diện

" Không gì hết.. Ơ kìa, đàn em của Vee kìa "Ploy chỉ về phía sau lưng tôi với vẻ hào hứng. Tôi cũng quay lại và nhìn thấy thằng nhóc cao lớn đi chung hai đứa bạn, nó đang nhìn chúng tôi với anh mắt rất lạ. Tôi chẳng có hứng thú lý giải ánh mắt ấy, để thằng nhóc nhìn thấy tôi ở chung với Ploy làm tôi muốn chết.

" Xin chào "Thay vì lướt qua thì thằng nhóc đã dừng lại và chào chúng tôi. Hai đứa bạn em có vẻ bối rối nhưng cũng giơ tay chào theo.

" Ôi chào, Mark cũng đến ăn sao? Có bàn chưa? Quán khá đông rồi đấy "Ploy đáp lại và nhìn xung quay.

" Bọn em chưa thấy bàn trống "Một người bạn đi chung trả lời thay nó

" Vậy ngồi cùng đi, đều là người quen mà "Ploy nói rồi nhích qua chừa lại khoảng cho bọn nhóc.

" Bàn bốn người và chúng em thì có 3 rồi, sẽ chật ạ "Mark lên tiếng từ chối

" Nhưng mày, tao đói, không muốn đợi bàn nữa "Một người bạn của Mark vừa nói vừa xoa bụng

" James, ngồi cùng chị xinh đẹp với tao, thằng Mark sẽ ngồi cạnh anh Vee "Hai người không để nó phản ứng gì đã chia xong vị trí và ngồi xuống

" Xin lỗi, hơi chật ạ "James cười xin lỗi Ploy, hai đứa ngồi dính lấy nhau và chừa đủ chỗ cho cô ấy thoải mái

" Không sao, càng đông càng vui mà, bình thường chỉ có chị và Vee, nhìn miết chán lắm "

" Nếu ăn với Vee chán thì sao không đi cùng người khác "Tôi hỏi Ploy bằng giọng giả vờ tổn thương

" Thấy người yêu chị không? Trẻ con quá "Cô ấy đùa lại

" Thú vị ạ, em không nghĩ là con trai khoa Kỹ Thuật lại có một mặt như vậy khi ở cùng bạn gái. Không giống như thằng.. ơ Mark.. sao còn đứng "Thằng bé đang nói liên hồi thì ngừng lại vì thấy bạn mình vẫn chưa chịu ngồi vào bàn.

" Chị có thể ngồi với P'Vee không ạ? Em muốn ngồi cùng bạn "Mark thoát khỏi trạng thái đứng im và đề nghị với Ploy

" Tại sao nhất thiết đổi chỗ? Ngồi cạnh tao khó khăn lắm à? "Thằng nhóc làm như sẽ chết nếu ngồi cạnh tôi vậy. Còn nữa, nó bảo ăn rồi cơ mà, sao còn quay lại chỗ này?

" Ngồi xuống đi Mark, thức ăn của chị ở đây và chị lười di chuyển "Ploy cười với Mark

Nó không đáp lại nhưng đã chịu ngồi xuống.

Bầu không khí có vẻ tốt, nhưng tôi thì không. Người ngồi cạnh tôi cứ im lặng cắm đầu ăn. Khi bạn bè hỏi thì nó tùy tiện đáp vài chữ. Bạn của thằng nhóc tiếp tục buôn chuyện với Ploy và không nhận ra điều gì lạ lùng. Ploy cũng vậy, cô ấy cười tươi, có vẻ rất hợp với hai đứa.

Nghe họ nói chuyện tôi có thể biết được một vài thông tin liên quan đến Mark. Đứa bạn nhỏ bé nhất tên Wind, người còn lại tên James. Cả ba đều đến từ BangKok và biết nhau từ trước.

Mark đủ điểm để thi vào khoa Kỹ Thuật, nhưng bạn bè của nó thì không nên phải theo học ở khoa khác. Mark đến đây vì muốn sống xa nhà, và bạn bè cũng theo nó luôn. Họ cứ nói chuyện còn tôi ngồi nghe. James và Ploy nói rất nhiều, từ chuyện trong trường đến mấy chuyện xàm xí bên ngoài. Tôi chán nản không theo dõi họ nữa, vì điều tôi muốn nghe chỉ là những điều liên quan đến người ngồi bên cạnh mà thôi.

" Ôi, đó mà món mà Vee muốn gọi lúc nãy "Ploy như tìm thấy điều thú vị nhìn món ăn vừa được đặt thêm trước mặt Mark.

" Vâng "Thằng nhóc không hưởng ứng Ploy mà chỉ đưa một muỗng súp lên miệng

" Có ngon không Mark? "Ploy hỏi và Mark chỉ ngước lên rồi gật đầu.

" Em nhớ món đó làm gì? Nó chỉ là súp thôi "Tôi nói với với cô ấy

" Ồ, vừa nãy Vee nhắc tên và giờ cứ nhìn Mark ăn nên em nghĩ anh cũng muốn "Ploy nói và nhìn Mark còn nó thì quay sang nhìn tôi rồi lại cúi xuống ăn. Tôi cứ nhìn thằng nhóc ăn thật à?

" Vee không muốn ăn nó, khi nãy chỉ là đọc thực đơn thôi "Tôi trả lời Ploy và liếc người bên cạnh. Mark chớp chớp mắt nhìn tôi. Chiếc muỗng của nó vẫn trong bát..

" Hơ"Tôi nghe thấy Mark cười khi đang tiếp tục ăn đồ ăn của mình. Ploy và hai người kia dường như không phát hiện điều bất thường giữa tôi và nó. Bữa ăn là khoảng thời gian tuyệt vời cho ba người phía bên kia còn tôi thì không. Tôi không biết nó nghĩ và cảm nhận được gì, tôi chỉ cố tỏ ra bình thường.

Chã hiểu sao, tôi nghĩ đến nó khi không có Ploy bên cạnh và giờ khi ở bên cạnh Ploy mà tôi vẫn nghĩ về nó?
 
Chỉnh sửa cuối:
165 ❤︎ Bài viết: 89 Tìm chủ đề
Chương 6: Có gì đó đã thay đổi.

-Mark Masa-

Tôi lặng lẽ rời khỏi lớp học. Tụi bạn đang hào hứng thảo luận kết quả trong bài tập nhưng tôi không quan tâm. Việc tìm ra lỗi sai mà giảng viên nhắc đến trước đó không giúp tôi thoát khỏi suy nghĩ về Vee. Sao anh ta cứ lãng vãng trong đầu tôi thế?

"Ồ, P'Vee, tới có việc gì vậy ạ?" Giọng nói của Fuse vang lên khiến tôi ngước nhìn anh chàng đẹp trai đang bước về phía chúng tôi. Tên đó nhìn tôi khẽ nhếch môi rồi tự nhiên ngồi xuống cùng bàn.

"Tao đem tài liệu tới cho bạn mày" Anh ta trả lời và đưa tôi chiếc tập tài liệu

"..."

Tôi không thèm nói gì khi nhận lấy. Trong đói là một vài thứ mà đàn chị Yiwa hứa mang cho tôi vài hôm trước.

"Không một lời cảm ơn?" Vee nhíu mày hỏi

"À.. cảm ơn" Tôi trả lời mà không nhìn anh ta

"P'Vee, nghe nói anh giỏi môn Số học, bài này sai ở chỗ nào vậy ạ?" Fuse nói rồi trải rộng tờ giấy của mình ra bàn.

"Đúng rồi anh, giảng viên nói có chút sai xót nhưng bọn em không tìm ra"

Ba chúng tôi là một nhóm và tính tiếp tục cùng nhau trong năm hai. Fuse là Moon của khoa tôi nên nó thân với Vee, người là Moon hai năm trước, không chỉ là Moon của khoa Kỹ Thuật, Vee còn là Moon của trường cùng năm đó. Có lẽ tôi không cần nói nhiều về điều này vì ai mà chả biết.

Người còn lại trong nhóm là Kamphan. Lần đầu tiên tôi nhìn vào bảng tên của nó, tôi đã sốc. Nhưng khi biết đó biệt danh mà đàn anh đặt cho, tôi cũng không thèm hỏi tên thật của nó nữa và gọi nó như vậy luôn.

"Còn mày thì sao? Không nghe hả? Hay là giỏi rồi?" Vee nhướng mày nhìn tôi

Không phải tôi không muốn nghe mà là không muốn nhìn anh ta. Đây không phải lần đầu tôi gặp Vee sau tiết học. Anh ta luôn đến chỗ chúng tôi với những lý do khác nhau. Ví dụ hôm trước nói chuyện về thể thao với Phan, hôm trước nữa là tìm Fuse nói chuyện về Moon. Mấy lý do vớ vấn ấy chẳng liên quan gì đến tôi nhưng mỗi lần xuất hiện anh ta luôn nhìn tôi và đưa ra những câu hỏi hết sức xàm chó. Tôi khó chịu lờ anh ta đi nhưng tên đó không chịu dừng lại cho đến khi tôi tiếp lời. Mệt vl..

"Mày cau mày cái gì thế, Mark? Cười lên nào, bí xị thế làm sao tán nổi gái?" Kamphan nói như tôi cần nó dạy cách tán gái vậy? Nó cũng khá đẹp trai, nhưng không cao lắm, được cái da trắng và biết cách ăn mặc nên vừa nhìn vào là thấy mùi tiền liền.

"Phan, cười cho lắm vào, một hồi răng rụng hết cả miệng bây giờ" Fuse liếc mắt "khinh bỉ" nhìn Kamphan

"Là Kamphan, gọi cho đúng vào"

"Đó thực sự là tên của mày à?" Vee hỏi

"Ôi, thì mấy anh chị cho em mang tên này thì em dùng thôi. Một thời gian nữa chắc em xin đổi qua thành tên thật luôn."

"Ờ.. ờ" Vee đáp lại qua loa

"Anh tìm ra không ạ?" Fuse nghiêng người về phía Vee

"Tao còn chưa đọc đề xong, chờ chút đi"

"Ồ, xin lỗi anh"

"A, tụi mày sai chỗ này nè" Anh ta nói và chỉ tay vào tờ giấy, nhưng tôi chẳng thèm nhìn

"Mark, là chỗ mày làm đó" Kam kẹp cổ tôi kéo lại gần khiến tôi bị ép phải nhìn vào lỗi sai trên bài tập.

"Nhìn hiểu không?" Vee đang ở ngay bên cạnh tôi, rất sát, đến mức nếu tôi cử động một chút, má trái sẽ bị hôn trúng.

"Ừm" tôi trả lời rồi thẳng lên. Tôi thấy anh ta gật đầu.

"Sao lại để sai? Chỉ cần đổi lại đơn vị là được rồi" Vee nói và chỉ chúng tôi cách sửa bài cho đúng.

"Nó chẳng biết mình đang làm cái quần gì đâu anh, mơ mơ màng màng, chẳng tập chung gì cả. Thất tình kiểu gì đến mức bán sống bán chết luôn." Aizzzi, thật muốn đạp bay cái thằng lắm chuyện này

"Sao nói cắt đứt tình cảm rồi mà mày" Kam hỏi

"Nếu cắt đứt tình cảm dễ như cắt tờ giấy thì hay rồi" Tôi trả lời rồi khẽ liếc Vee

"Nhưng cũng đừng để ảnh hưởng việc học chứ?" Người đối diện nói một cách nghiêm trọng. Tôi ngước lên nhìn Vee, trong ánh mắt anh toàn là tức giận và một chút.. lo lắng.

"Biết rồi" Tôi nhỏ giọng trả lời và lấy cây viết sửa lại lỗi sai trên tờ giấy.

"Ủa, sửa nhanh vậy? Anh ấy còn chưa giảng nữa? Sao mày hiểu được?" Kam ngạc nhiên nhìn tôi

"Tao không có ngu như mày, ok?"

"Ấy, tao có chút không hiểu, ngày mai giảng lại chút đi" Kam nhìn tôi đề nghị

"Ừ, tao sẽ giảng hết cho" Tôi nói làm hai người bạn yên tâm hơn, bọn nó đâu có học kém, chỉ là thường không tập trung khi trên lớp nên tôi thường chỉ lại bài cho hai đứa.

"Vậy.. hôm nay cho to mượn bạn tụi mày một ngày nhé?"

"Người nào ạ?"

"Nó" Anh ta chỉ vào tôi khiến Kam và Fuse nhìn nhau, mặt ngơ ngác. Còn tôi thấy khó xử khi không biết làm sao để lờ đi mấy lời anh ta nói

"Mark ấy ạ?"

"Phải, mượn nhé"

Vee đứng dậy và kéo tôi theo. Tôi không muốn nhưng hết cách và cứ thế bị kéo một mạch đến bãi đậu xe. Nhìn khung cảnh có phần quen thuộc này, tôi bắt đầu thấy bối rối.

"Đi đâu ạ?"

"Xem phim" Vee đáp lại nhanh chóng

"Ở nhà?" Tôi thắc mắc, anh ta rảnh lắm à? Thật ngu ngốc nếu ngồi xem một bộ phim xàm xí với anh ta. Tại sao lại bắt tôi đi cùng?

"Nhà tao không phải rạp phim" Vee trả lời với một nụ cười nhẹ

"Em không có tâm trạng cho mấy trò đùa của anh" Tôi nói rồi quay người bỏ đi

"Tao không đùa, nếu mày cô đơn rồi cứ đau khổ như vậy thì tao không muốn mày ở một mình, cùng xem phim đi" Vee nắm tay tôi kéo lại bên cạnh xe.

"Tại sao em phải đi cùng anh?" tôi gạt tay anh ta và quay lại

"Có một bộ phim mới ra mà tao muốn xem, nhưng tao cũng chỉ có một mình"

"..."

Tôi im lặng nhìn chằm chằm vào người trước mặt. Chỉ cần thấy anh ta là tôi đã khó chịu gần chết nói gì tới việc đi chơi chung. Haizzzz

"Em không muốn"

"Tại sao? Mày chỉ muốn đi với Bar phải không? Mày chỉ có quá khứ thôi à? Mày muốn mãi mãi mắc kẹt và không thể tìm được hạnh phúc nữa chứ gì?" Giọng nói và ánh mắt anh ta có nhiều điều khiến tôi khó hiểu nhưng tôi không muốn giải đáp chúng.

"Lý do gì mà sao cứ phải là em đi cùng?"

"Ồ, mày không đi với tao thì đi với ai, hai đứa bạn của mày ấy hả? Hay mày lại một mình?"

"..."

"Ôi, phiền phức.. tao đã nói là không muốn mày cô đơn mà, tao muốn mày thoải mái"

"Để em yên là đã giúp em thoải mái rồi. Đi cùng bạn gái đi"

"Ploy đang học" Hừm..

"Bạn bè của anh thì sao?"

"Nếu có bạn đi chung, tao mượn mày để làm gì?"

Tuy không tin vào lý do xàm quần của anh ta, nhưng cuối cùng tôi vẫn nhượng bộ. Chẳng có gì đặc biệt khi xem cùng người khác nếu đó không phải anh ta. Những lúc cạnh nhau thế này tôi luôn phải nhắc nhở bản thân rằng chúng tôi chẳng là gì đặc biệt của đối phương. Mọi chuyện chúng tôi đang làm chỉ là những việc bình thường giữa đàn anh và đàn em. Mặc dù, liên tục ép bản thân nghĩ như vậy nhưng tôi vẫn cảm thấy, có điều gì đó đang thay đổi.

Nghe có vẻ tệ nhưng tôi đã nghĩ về Vee với tần suất nhiều hơn trước, nhất là khi một mình rảnh rỗi trong phòng. Chắc là do tôi rảnh quá, và cũng có thể là do đó là nơi chúng tôi.. xảy ra chuyện đó. Sau khi nhận được lời xin lỗi từ Vee, chúng tôi đã nói chuyện thoải mái hơn. Anh đến tìm nhóm của bọn tôi thường xuyên, bọn nó luôn tỏ ra lễ phép với Vee nên tôi nghĩ mình cũng nên như vậy. Mọi chuyện rất yên bình cho đến khi tôi nhận ra thời gian bản thân nghĩ về anh ta là quá nhiều.. hơn cả P'Bar.

"Nên xem cái gì đây?" Vee hỏi tôi khi đứng trước quầy chọn phim

"Phim mới mà anh muốn xem đâu?"

"Ồ, vậy là mày nhớ những gì tao nói hả?" Vee nhìn tôi mỉm cười. Người nói thì có người nghe thôi, làm gì mà vui vẻ dữ vậy?

"..."

Tôi cảm thấy nên im lặng là vàng và chăm chú nhìn tấm bảng giới thiệu. Có một bộ phim hành động mới mà Fuse và Kam đã đi xem cùng nhau trong lúc tôi không đi được.

"Tao có phim muốn xem rồi, hỏi xem mày thích bộ nào thôi"

"Cái đó" Tôi nói và chỉ vào poster phim hành động

"Không giống nhau rồi, nhưng mà mày phải theo tao thôi" Vee nói và đến vị trí mua vé mà không thèm đợi tôi. Haizzz, anh ta nghe rồi mà vẫn tự quyết thì còn hỏi tôi làm cái khỉ gì?

Không chọn phim hành động thì tôi nghĩ có thể sẽ là phim ma hoặc kinh dị nhưng không, tên này đã chọn một thể loại mà tôi đéo thể ngờ. Đó là một bộ phim tình cảm. Tôi điên mất.

Anh ta đã ném chuyện tôi vừa thất tình sang một bên và ép tôi xem bộ phim nhàm chán này. Anh ta đéo có não hả?

"Xem nó và đừng khóc nhé". Khóc cái con mẹ anh

"Em không phải đứa mít ướt" Tôi chán ghét đáp lại

Tôi vừa uống soda vừa nhìn đôi tình nhân trên màn ảnh. Các diễn viên làm khá tốt, thể hiện đúng tâm trạng nhân vật, họ khiến nhiều người xem mỉm cười vui vẻ nhưng tôi không phải một trong số đó. Tôi đang rất kiên nhẫn.. chờ tình yêu nhạt nhẽo của họ kết thúc.

Nếu muốn tìm một người yêu hoàn hảo, Tossara chính là ví dụ điển hình ngay hiện tại..

Trên màn hình bây giờ ba diễn viên đang ngồi cùng nhau, tôi có cảm giác cô gái dễ thương kia thuộc về một thế giới hoàn toàn khác và hai nhân vật nam mới thực sự là một đôi.

Ôi, chán muốn chết..

"Mark.. không thấy hay à?" Người bên cạnh nghiêng người khẽ hỏi

Hay ư? Tôi mới bị từ chối bởi một người con trai rồi lại ngủ cùng một người con trai khác và giờ anh ta đang hỏi tôi phim tình yêu có hay không?

"Vui không? Tao rất nhớ những lúc mày vui vẻ đó" Vee nói và khoát tay lên vai tôi

"Buông ra"

"Tao đưa mày đi xem phim vì nghĩ có tao mày sẽ bớt buồn hơn" Anh thì thầm vào tai tôi

Tôi quay sang nhìn lại Vee khiến anh ta mỉm cười. Ở đây rất tối nhưng tôi vẫn có thế thấy nụ cười ấy. Tôi thật sự muốn hỏi tại sao anh ta phải làm những điều này, anh ta có cảm thấy gì không? Nhưng tôi không dám, tôi sợ câu trả lời của Vee giống với tôi.

Bởi vì sợ nên không muốn ở gần.

Sau khi rời rạp film, hai chúng tôi đi vòng vòng kiếm đồ ăn. Đã qua rất nhiều cửa hàng nhưng chưa có dấu hiệu nào cho biết anh ta sẽ dừng lại.

"Chúng ta sẽ ăn gì? Đàn anh đưa em đi xem phim rồi nên em sẽ mời cơm?" Tôi kéo Vee dừng lại trước một nhà hàng nổi tiếng của Nhật Bản.

"Không, tao dẫn mày đi thì sẽ lo hết" Anh trả lời

"..."

Tôi im lặng nhìn Vee. Anh cũng nhìn lại tôi với đôi mắt sáng ngời. Giống như chúng tôi đang giao tiếp bằng mắt và có thể hiểu mọi suy nghĩ của đối phương, một lúc sau, đôi mắt anh dịu lại và nối tiếp là tiếng thở dài.

"Ok, chia đôi nhé"

"Vâng" Tốt nhất là nên sòng phẳng, tôi không muốn mắc nợ anh ta.

"Rồi mày muốn ăn gì?"

"Thì tùy anh.."

"Đừng nói tùy tao, trừ khi mày muốn về hẻm cạnh trường ăn salad thịt cay." Giọng nói nhỏ dần và anh ta bắt đầu nhíu mày.

"Chuyện gì thế?" Tôi khó hiểu hỏi anh

"Không có gì." Vee trả lời và bước đi ngay. Tôi vẫn đứng im và nhìn xung quanh tìm nơi nào đó có thể cho chúng tôi ngồi ăn.

"Gà nướng nhé" Tôi chỉ vào một cửa hàng gà nổi tiếng. Vee giật đầu tiến về phía đó.

Tôi không ngạc nhiên khi có người nhìn chằm chằm vào chúng tôi. Có vẻ hai người đàn ông đi lại cùng nhau trong trung tâm thương mại như vậy khá kỳ lạ. Tôi không quan tâm, tại sao phải để ý đến cái nhìn của người khác. Nhưng người phía trước thì không, anh cau mày và làm mặt giận với tôi. Anh ấy không thích những ánh mắt như thế này, nhưng tôi có thể làm gì? Tôi đâu phải người gây ra chúng

"Tại sao mọi người lại nhìn chúng ta?"

"Anh thật sự không biết?" Tôi đáp nhưng Vee không nghe mà cứ nhìn xung quanh rồi lẩm bẩm cái gì đó nên tôi yêu cầu anh ta nhắc lại

"Tao nói là thằng nhóc ở bàn kia đang nhìn chằm chằm vào mày" Vee nói và đánh mắt ra hiệu. Tôi liếc sang nhưng chỉ thấy một học sinh cấp 3 nên chẳng thèm quan tâm

"Kệ nó"

"Và toàn bộ đám con trai cũng đang nhìn mày như muốn vồ lấy mày vậy" Lời Vee nói khiên tôi nhìn xung quanh. Những cậu bé dễ thương và đẹp trai ở khắp mọi nơi, chắc chúng đến đây để ăn trưa sau giờ học.

Mọi thứ về đám nhóc bị gạt qua khi đồ ăn được đặt xuống bàn. Đúng ngon. Thịt gà giòn ở bên ngoài và mềm ở bên trong theo một cách đặc biệt nào đó. Tôi cũng không quan tâm đến phương pháp sản xuất đâu, chỉ cần chúng luôn tồn tại để tôi có thể ăn.

"Đồ ăn ngon mà. Sao lại làm vẻ mặt đó?" Người đối diện hỏi

"Mặt em vốn vậy rồi" Đồ ăn ngon là tôi phải thể hiện ra khuôn mặt à? Phiền phức..

"Có phải vì tao ép mày đến đây không?" Vee khẽ hỏi

"Ồ, thật may là anh đã nhận ra điều đó" Tôi thích thú khi thấy anh cụp mắt buồn bã

"Tao chỉ muốn mày được vui hơn. Không cần làm như sắp chết vậy đâu. Tao sẽ cảm thấy có lỗi"

"Tại sao anh cảm thấy có lỗi chứ? Anh đâu có làm gì sai?"

"Thì tao.." Anh chợt dừng lại khi ánh mắt chúng tôi giao nhau "Tao chỉ muốn mày thoát khỏi quá khứ. Hiện tại và tương lai mày sẽ có nhiều thứ hơn, mày chỉ cần.."

"Nếu anh định nói về P'Bar thì em ổn" Tôi ngắt lời trước khi Vee nói hết. Anh ta nhướng mày như muốn xác nhận điều tôi nói nhưng tôi không muốn nhắc lại.

"Ổn cái gì? Chỉ mới vài tuần mà mày dám nói ổn? Nhìn mày bây giờ tao có thể thấy mày còn suy nghĩ nhiều thứ linh tinh trong đầu lắm"

Tôi thừa nhận rằng trong đầu mình có rất nhiều suy nghĩ nhưng nó không phải về P'Bar. Thực tế, đã có người chiếm hết sự chú ý của tôi dành cho P'Bar rồi. Thật khó chịu khi người đó lại chính là cái tên đang ngồi lù lù trước mặt tôi đây. Tôi cá rằng anh ta sẽ không biết, những gì anh ta làm hôm nay sẽ làm tôi mất ngủ vì phải suy nghĩ nhiều.

Tôi vui vì bản thân không nghĩ đến P'Bar nữa và chúng tôi có thể làm anh em tốt. Về Gun, cậu ta có thể chăm sóc tốt cho P'Bar. Tôi không hay thấy họ ở trường hay trên mạng xã hội nữa. Nhưng với Vee, anh ta dường như ở khắp mọi nơi và luôn xuất hiện trước mặt tôi. Ngay cả khi tôi không hề cần, anh ta vẫn sẽ đến và kéo tôi theo như thế này. Thật sự tôi không hiểu, tại sao anh phải làm điều đó.

"Em không hề nghĩ về P'Bar nữa" Tôi khẳng định thêm một lần để thỏa mãn sự cố chấp của Vee. Đây cũng là một điều tôi không hiểu, tại sao anh ta luôn cho rằng tôi nghĩ đến P'Bar trong khi anh ta mới là người luôn xuất hiện trước mặt tôi. Chẳng phải người ta thương hay để ý đến người mà ta thấy hàng ngày hơn là những người ở xa hay sao?

"Vậy mày nghĩ về cái gì?"

"Điều đó quan trọng đối với anh?" Tôi hỏi lại thay vì trả lời

"Không trả lời cũng được" Vee nói với vẻ bất mãn "Tao chỉ tò mò, biết đâu tao có thể giúp"

"Cá là anh không thể giúp được gì đâu" Tôi dựa lưng vào ghế thích thú nhìn khuôn mặt bối rối của Vee

"Thì tao chỉ muốn chuộc lỗi, nên muốn giúp.."

"Nếu đàn anh muốn chuộc lỗi thì đừng làm gì cả, em không để ý" Tôi ngắt lời

"Nhưng tao để ý" Anh ta cãi lại và nhìn tôi chằm chằm cho đến khi tôi đầu hàng

"Được rồi, nếu cần em sẽ nói đàn anh giúp"

"Tốt lắm, đúng là cậu bé ngoan" Vee cười hài lòng

"Anh chỉ hơn có vài tuổi". Tôi lầm bầm.

"Vài tuổi thì cũng là đàn anh của mày"

"À.. ờ"

"Ờ cái thằng cha mày" Vee lớn tiếng và dùng đôi mắt sắc bén ấy nhìn tôi

"Dạ.." Trước nay tôi cũng tự tin ánh mắt cứng rắng của mình, nhưng sau khi gặp Vee thể nào chống lại anh được.
 
Last edited by a moderator:
165 ❤︎ Bài viết: 89 Tìm chủ đề
Chương 7: Điều này có nghĩa là gì?

-Vee Vivis-

Hiện tại tôi đang đứng trước phòng bạn gái tôi, người mà đã lâu rồi tôi chưa gặp. Tôi bâm chuông nãy giờ nhưng không au mở của, không biết Ploy đang làm gì. Tôi nhắn LINE từ tối qua và cô ấy không trả lời, sáng nay tôi có thử nhắn lại nhưng kết quả vẫn vậy. Vì lo lắng nên tôi đã đến đây. Chúng tôi cũng thường không gặp nhau, có điều chưa bao giờ lâu như lần này. Cô ấy đâu rồi?

"Đến tìm bạn gái à?"

Một cái đầu ngó ra từ phòng bên cạnh quay sang hỏi tôi. Có chàng trai bước ra khỏi phòng đó với bộ đồng phục đơn giản nhưng đẹp mắt.

Mark, người khiến tôi bối rối về cuộc sống của mình hiện tại.

Nó ở trong đầu tôi mọi lúc mọi nơi. Ngay cả khi ở cạnh Ploy, tôi cũng không thể ngừng nhớ về thằng nhóc.

Cố làm vẻ mặt không để tâm quá nhiều đến nó, tôi quay sang mỉm cười đáp

"Ừ, nhưng mãi không mở cửa"

"Có điện thoại để làm cảnh à?" Nó nhìn tôi như kiểu anh bị ngu à, gõ cửa không được thì không biết gọi điện thoại à?

"Tao gọi rồi, nhưng không trả lời" Hừm, tôi lại còn không hiểu cái ánh mắt của thằng nhóc này sao? Tôi khinh bỉ nhìn lại nó - tao đéo ngu, ok? Thử mọi cách rồi..

Mark thấy tôi giơ chiếc điện thoại trong tay lên thì có vẻ đã hiểu, nó gật đầu và quay đi

"Đi đâu đó?"

"Em chưa ăn sáng" WoW, tôi có cần bắn pháo giấy ăn mừng khi thằng nhóc chủ động trả lời tôi một cách tử tế thế này?

Tôi ngó qua đồng hồ đã là 8h sáng, rồi lại nhìn cánh cửa phòng bạn gái đang đóng chặt.

"Tao cũng đi".. lời tôi nói làm Mark nhướng mày.

Làm gì mà ngạc nhiên thế? Có phải chưa đi ăn với nhau bao giờ đâu..

Chúng tôi hay đi chung lắm, nhưng toàn là tôi chủ động. Tôi thường xuyên đến tìm mỗi khi nó có mặt ở khoa. Những lần như thế, tôi đều cố làm như đó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi. Tôi không biết tại sao mình phải làm như vậy, nhưng tôi cứ liên tục thực hiện nó, tôi không thể khiển soát bản thân.

Thật sự tôi cũng muốn biết cảm nhận của Mark khi tôi luôn xuất hiện quanh nó, và cả nghĩ suy nghĩ trong đầu nó nữa.

Nghe có vẻ ích kỷ nhưng tôi muốn thân thiết hơn với Mark trong khi vẫn có Ploy bên cạnh. Tôi luôn cảm thấy như vậy là sai, mặc dù tôi không phản bội Ploy.

Tôi không có tình cảm quá phận với Mark (*vâng, chỉ có hành động quá phận thôi*)

Chúng tôi chỉ là đàn anh khóa trên và đàn em khóa dưới của nhau (*ủa không phải nằm trên nằm dưới ạ? *)

Chắc do cảm giác có lỗi với Mark vẫn tồn tại trong trái tim, nên tôi mới muốn thân thiết với thằng nhóc.

Tôi nghĩ nó vẫn còn nhiều vấn đề với Bar. Mặc dù Mark luôn tỏ ra mình ổn nhưng tôi vẫn cố ở bên nó, kéo nó đi chơi, giúp nó thoải mái hơn. Đôi khi thằng nhóc từ chối, tôi vẫn mặc kệ, ép buộc nó phải theo mình.

Lần này không phải như vậy, là tôi đang đi theo nó.

"Đến khoa bằng cách nào?"

"Em chờ James đón"

"Mày không có xe?"

Mark nhìn lại và đáp cụt ngủm "Vâng"

"Tại sao lại không có?"

"..."

Không thèm đáp lại

"Nếu đợi bạn mày thì sẽ trễ mất. Chúng mày khác khoa đúng không? , tao có đi xe đến, để tao chở" Tôi nói và chỉ vào xe của mình gần đó.

"Khoa của bọn em gần nhau", Cái này tôi biết, vì khoa của chúng tôi ở giữa rất nhiều khoa khác.

"Tao chỉ hỏi là mày đi với tao không?"

"Đi.."

Mark và tôi đến căn tin của khoa. Thằng nhóc vừa đi vừa gọi điện cho bạn báo không cần đến đón nữa. Tôi vẫy tay với Pound, người đang giữ chỗ cho chúng tôi.

"Xin chào ạ" - Mark giơ tay cúi đầu với bạn của tôi

"Ừm, sao đi chung được vậy?" Nuea hỏi

"Ừ thì, tao đến tìm Ploy nhưng không thấy, sau đó tao thấy Mark chui ra khỏi phòng nên đưa nó theo"

"Đợi đã, Mark ở phòng Ploy hả?" Nuea tiếp tục hỏi còn Pound thì đang bận rộn gì đó

"Điên à. Nếu nó bước ra từ phòng cô ấy mày nghĩ tao sẽ dẫn nó đến đây à?"

"Ồ, đúng ha, tao không nên nghĩ như vậy" Nuea cười trả lời tôi

Mark không nói gì, nó chỉ mua đồ ăn và ngồi ăn yên lặng. Bạn bè tôi đang nói chuyện về học tập và.. gái. Sau Bar thì đây là hai đứa bạn thân nhất của tôi. Dạo này tôi hay đi chung với bọn nó vì Bar bận rộn với em Bác sĩ rồi.

"Trời, dễ thương quá. Nè, nếu Bar là con gái, tao nghĩ nó sẽ có thai trước khi kết hôn đó." Nuea nói là đưa điện thoại cho tôi

"Chờ tao chút" Tôi muốn nhìn rõ hơn nhưng Ploy nhắn tin đến nên tôi phải kiểm tra.

Quay trở lại với điện thoại của Nuea, tôi thấy tràn ngập page của Dew là cảnh ngọt ngào của Bar và Gun. Tôi liếc người bên cạnh, Mark không quan tâm và chỉ chăm chú vào đồ ăn.

"Em đi đây" Mark nói và đứng dậy

"Để.." Lời nói của tôi nghẹn lại khi thấy Mark nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình. Tôi không hiểu tại sao nó lại muốn nhìn điện thoại của tôi và tôi cũng không hiểu sao mình lại nghiêng người để nó thấy rõ hơn. Trên màn hình và tin nhắn Ploy gửi đã mấy phút trước, tôi xem nhưng không trả lời. Và tôi thấy thằng nhóc cau mày..

"Để anh đưa đi" Tôi chưa kịp nói tiếp thì người đối diện đã lên tiếng

"Tại sao mày lại đưa nó đi?" Tôi hỏi Nuea

"Tại sao tao không thể?"

"Tao hỏi trước"

"Thì muốn nên đưa thôi"

"Em sẽ tự đi" Mark cắt ngang cuộc tranh cãi của chúng tôi rồi đi thẳng.

"Mark, đợi anh đã" Nuea nói rồi chạy theo thằng nhóc.

"Mark? Anh? Cái gì thế? Từ khi nào thân nhau đến vậy rồi?" Tôi hỏi Pound, người vẫn đang tiếp tục ăn.

Tôi chưa thấy họ nói chuyện trước đây. Tôi có chút lo lắng khi Mark thích con trai còn Nuea thì không tha một ai. Nhưng tại sao tôi phải lo lắng? Tôi bị điên rồi sao?

"Chà, Mark là đàn em cùng mã số của Yiwa, Yiwa và Nuea cùng được chăm sóc bởi Pae, rồi Nuea cũng chăm sóc Mark cùng Yiwa luôn"

"Thật hả?"

"Ừ" câu khẳng định của Pound khiến tôi thở phào nhẹ nhõm

Đó chỉ là sự quan tâm của đàn anh cùng mã số..

* * *

Tôi buồn ngủ khi nghe giảng viên phàn nàn về bài tập mà chúng tôi phải nộp trước khi thi giữa kỳ. Bài tập đó gẫn như đã được tôi và Bar hoàn thành, chỉ còn một vài chỗ cần chỉnh lại.

Chúng tôi luôn cố gắng làm bài tập sớm để có nhiều thời gian chuẩn bị cho việc ôn thi.

Trong lúc lời của giảng viên lọt vào tai trái rồi chui ra khỏi tai phải, tôi lấy điện thoại kiểm tra tin nhắn, tôi đã trả lời Ploy nhưng cô ấy lại im lặng sau khi đã đọc chúng. Thật lạ..

Tại sao cô ấy không trả lời?

Tôi cố không nghĩ đến mấy chuyện tiêu cực nên ngó qua mạng xã hội để giảm bớt sự lo lắng. Và tôi bắt gặp một tròng trạng thái của bạn bè

#Nnorthh***

Cập nhật 2 giờ trước

Học tập chăm chỉ nhé, cậu bé ngoan @Masa Mark

*140 lượt thích và 7 bình luận

•Winnie the Pooh: Anh chàng này là ai? @Masa Mark

•Masa Mark: Là đàn anh của tao @Winnie the Pooh

Cảm ơn vì lời khuyên @Nnorthh

•Nnorthh: Không có gì

•Dolphin Fish: Mày đang tán em nó hả?

•Winnie the Pooh: Là chăm sóc hay tán tỉnh đây nhỉ?

"Hôm nay đến đây thôi, tôi hy vọng mọi thứ đều đủ cho các em hoàn thành tốt bài tập của mình. Tôi sẽ không chấp nhận bất kỳ lý do nào cho việc nộp muộn"

Lời giảng viên kết thúc kéo theo rất nhiều tiếng than vãn. Nhóm chúng tôi đứng dậy hỏi nhau xem nên ăn gì.

"Rồi cuối cùng là ăn gì? Bar sẽ không đến đâu" Dare nói chen vào cuộc thảo luận của chúng tôi

"Bọn tao biết rồi, hôm nay nó đến nhà Bác sĩ" Pound nói

"Đi đến căn tin rồi tính, Pin nói là ở đó không đông lắm" Yiwa nói và giơ điện thoại cho chúng tôi thấy.

Cả đám cùng đi đến căn tin vắng vẻ, có thể vì đã quá giờ ăn trưa. Chúng tôi đi về phía bàn có Pin và Yu đang ngồi.

Thực tế, không hề có quy định nào về chỗ ngồi, nhưng mỗi khi chúng tôi đến đây, bàn này luôn trống dành cho cả bọn.

"Sao muộn thế?" Yu hỏi tất cả khi chúng tôi vào bàn

"Giảng viên tiếp tục nói về bài tập. Tao đói đến xỉu rồi đây" Pan trả lời và nhìn vào phần đồ ăn của những người khác

"Tự đi mà lấy, đừng có nhìn đồ ăn của tao"

"Không thèm, đồ ích kỷ"

"Mày không tính ăn gì à?" Nuea hỏi tôi

"Có chứ, tao cũng đói, còn mày?" Tôi thắc mắc sao nó không gọi đồ ăn mà ngồi đó quan tâm tôi, nhưng tôi nhận ra nó có một túi bánh trước mặt

"Mark cho tao đồ ăn nhẹ rồi" Câu trả lời làm tôi giật mình và thắc mắc chuyện đó xảy ra khi nào.

"Tao cũng có, Khi nãy em ấy đưa nó cho tao và còn hỏi mày đâu" Yiwa cũng khoe túi bánh ở trên tay

"Ồ, tao đi vệ sinh và gặp nó ở đó"

"Trời ơi, chuyện gì xảy ra vậy nè, Nuea, nói cho mày biết nè, Mark là của tao, đừng hòng có ý nghĩ xấu xa gì với em nó" Yu nói và giật lấy túi bánh từ tay Nuea

"Chia sẻ với bạn bè nào, tao đã xong và cần món tráng miệng" Pin nói và mở chiếc túi

"Ôi, có nhiều lắm này" Yu quay sang hỏi Nuea nhưng nó chỉ cười và lấy lại túi bánh

"Không chia gì hết, nó là của tao" Nuea có vẻ cấu kỉnh mặc dù nụ cười vẫn không tắt trên mặt nó

"Ủa rồi sao tao không có?" Tôi nhìn vào túi bánh, chúng có vẻ là đồ mắc tiền nhưng điều đó không quan trọng, cái mà tôi quan tâm là tại sao tôi lại khó chịu khi thấy Nuea nhận được đồ ăn từ Mark.

"Mày không thể đòi hỏi như thằng Nuea, chúng nó là gia tộc mã số mà" Pound cười trêu chọc và Nuea quay sang gật đầu.

"Mày đó, buông tha cho đàn em khoa Kỹ Thuật nghe chưa"

"Đúng vậy, mày mau đi kiếm một người đoàng hoàng coi, đừng có lúc người này lúc người kia nữa, bọn này thấy không ưa nổi"

"Đó là hương vị và bản sắc của cuộc sống, hiểu không?" Nuea nghe mọi người xả một tràng dài và nhẹ nhàng đáp lại

"Đây này, giống như ba Vee tốt đẹp của tụi mày chỉ có một mình nàng Ploy, sẽ sớm chán thôi" Nuea tiếp tục nhưng mục tiêu lại hướng sang tôi.

"Ôi ôi, ăn nói cẩn thận đi cái thằng này. Hãy nhìn khuôn mặt này trước khi phun ra từ" chán "chứ mày. Ba tao là người đang hạnh phúc trong tình yêu". Pan lập tức bốp chát lại Nuea và nắm lấy tay tôi

"Phiền phức" Tôi nói rồi gạt tay Pan

"Trời ơi, dạo này đụng chạm cũng không cho, sao vậy? Sợ vẻ đẹp trai dính vào tay tao rồi vợ mày không thèm nhìn hả?" Pan nói và chọc vai tôi

"Tao nói phiền phức cơ mà, không phải sợ" Tôi đáp và đẩy tay nó ra

"Ồ không, ba không muốn chơi với mày nữa" Dare nói

"Ba Vee.."

"Chơi với người khác đi Pan" tôi nói và liếc xung quanh. Thường thì tôi sẽ vô tư đùa nghịch với mọi người, nhưng hôm nay tôi không có tâm trạng. Trái tim cứ đập gấp gáp trong lồng ngực khiến tôi khó thở. Chẳng hiểu chuyện quái gì đang xảy ra nhưng tôi không muốn làm phiền bạn bè bây giờ.

"Chơi với tao.." Nuea nói

"Ôi Nuea, mày hãy tìm một người hẳn hoi đi rồi chơi trò gia đình sau" Yiwa nói sau một hồi im lặng

"Tao cũng đang tìm kiếm đây" Nó đáp đồng thời bỏ miếng bánh vào miệng

"Không đoàng hoàng được thì đừng làm quá, em nó cùng gia tộc mã số với mày đó"

"Cứ thoải mái đi, để tao kiếm mẹ cho mấy đứa con tương lai của tao chứ" Nuea nói và xoa đầu Pan như một đứa trẻ

"Thật sao? Khi nào mày có một người đoàng hoàng, tao sẽ chịu đổi từ ba Vee sang ba Nuea liền"

Pan nói trong sự hào hứng. Sẽ thật tuyệt nếu Nuea có người yêu một cách nghiêm túc và tôi vui về điều đó. Nhưng tôi không vui nổi mỗi khi nó nhấm nháp những miếng bánh và cách nó giữ chặt túi đồ mà Mark đưa cho.

"Lớn rồi mà cứ chơi trò gia đình, chậm phát triển à?" Tôi nói trước khi đứng dậy mua đồ ăn.

Quầy bán ở khá gần nên tôi vẫn có thể nghe được cuộc nói chuyện của bạn bè

"Ba, bị sao vậy?" Pan kêu lên phía sau tôi

"Hôm nay nó bị điên à? Mắng người từ sáng luôn"

"Kệ nó đi, nếu có vấn đề thì tự nó có thể giải quyết"

Tôi không quan tâm cuộc nói chuyện nữa, nhanh chóng lấy một phần cơm và nước đơn giản rồi quay lại

Ngay khi tôi xoay người, có ai đó liền bước tới. Thật trùng hợp khi đó chính là thằng nhóc lượn vòng vòng trong đầu tôi nãy giờ.

"Ôi chào P'Vee.." Kamphan mỉm cười chào tôi

"Tới ăn hả?" Tôi hỏi

"Vâng, Fuse còn đang tiếp chuyện với đàn anh nên bọn em đi trước, đói quá" Kamphan trả lời rồi lấy đồ ăn bỏ tôi đứng lại với Mark

"Còn mày?" Tôi lại phải lên tiếng trước với thằng nhóc xấu xa này

"Biết rồi còn hỏi"

"Nghe nói mày mang đồ ăn cho gia tộc mã số. Lúc nào vậy?" Tôi tò mò vì không thấy nó suốt buổi sáng nay.

"Tại sao em phải báo cáo với anh?"

"..."

Tôi.. trả lời không nổi. Đâu phải tôi bắt nó báo cáo gì, tôi chỉ đơn giản là muốn biết thôi

"..."

Mark cũng im lặng nhìn tôi chằm chằm

"Sao hai người lại nhìn nhau như vậy?" Kam đã trở lại và có vẻ ngạc nhiên trước cảnh tượng chúng tôi tạo ra

"Không gì cả, đi thôi" Mark trả lời rồi đi thẳng mà không thèm nói gì với tôi. Thằng nhóc đáng ghét, sao nó cứ xa lánh tôi, so với mọi người thì rõ ràng nó đang lạnh nhạt với tôi hơn. Tôi.. đâu có làm gì nó..

Urgh, mệt não quá..

Sau khi ăn xong, tôi đến phòng của Ploy. Thử bấm chuông nhưng không có phản hồi nào nên tôi tự mở cửa bước vào. Mọi thứ đều yên ắng đến lạ thường.

Tôi ngã xuống giường và tiếp tục suy nghĩ về Mark. Sao thái độ của nó lại như vậy? Lần cuối ở cùng nhau, tất cả đều ổn và chúng tôi đều thoải mái. Hay là chỉ có mình tôi cảm thấy như thế?

Tại sao tôi lại thế này? Tại sao tôi lại..

[..] Nghe tiếng điện thoại được kết nối vang lên và sau đó một khoảng im lặng khiến tôi nghi ngờ giơ nó đến trước mặt để xác nhận lại.

"Ai dạy mày cách đáp lại cuộc gọi từ người khách bằng im lặng như thế hả?"

[Anh muốn gì? ]

Nó không trả lời câu hỏi của tôi mà đáp lại bằng một câu hỏi khác. Đùng phớt lờ tao nữa là câu trả lời mà trái tim tôi đang gào hét nhưng lý trí thì không cho phép miệng tôi được nói ra

"Đang ở đâu?"

[Trong phòng]

"Tao đang ở phòng Ploy"

[Vậy thì sao? ]

"Tao sẽ qua"

"Để làm gì?" Đây cũng là câu tôi muốn tự hỏi bản thân. Ôi.. mệt..

"Ừm, có chuyện cần nói".. Tôi đáp lại trong khi còn chẳng biết mình sẽ nói cái khỉ gì khi qua đó.

Tôi dập máy rồi đi thẳng sang phòng Mark, đẩy cửa bước vào trong. Nó đang ngồi xem tivi với đám nước ngọt và mấy túi khoai tây chiên. Trên màn hình đang là một bộ phim tài liệu về Polar Bears. Mark có vẻ xem rất chăm chú và tôi thật sự muốn biết mấy con gấu mập ú kia có gì thú vị hơn tôi.

Tôi bước đến trước mặt nó, chắn trước tivi. Đôi lông mày xinh đẹp khẽ nhíu lại trước khi chủ nhân của nó ngước lên nhìn tôi.

Mark bày ra vẻ mặt chán chả buồn nói rồi quay mặt đi

"Sao mày lại phớt lờ tao?"

Tôi không thể chịu thêm nữa, và đã làm theo điều trái tim muốn. Tôi thậm chí có chút xúc động khi câu hỏi ấy được phát ra, tôi đã muốn làm vậy rất nhiều lần kể từ sáng nay.

"Em không phớt lờ anh"

Không hỏi thì khó chịu, hỏi rồi thì tức giận, Câu trả lời này làm tôi muốn ném cái sofa vào mặt nó. Miệng nói không phớt lờ nhưng mắt nó vẫn không chịu nhìn tôi.

"Vậy thế này là sao?" Tôi hỏi và bước lại gần

"Em đã làm gì chứ?" Giọng nói bình tĩnh

"Chà, mày đã làm gì sao?" Giọng nói tức giận

"Em không có phớt lờ anh" Mark lặp lại câu nói đó một lần nữa nhưng nó chỉ làm tôi điên thêm thôi

"Mày đang làm điều đó, ngay bây giờ" Tôi hét lên và quay nó lại đối mặt với tôi

"Sáng nay mày đi ăn với tao nhưng lại lên lớp cùng Nuea. Tại sao?"

"Vậy thì sao?"

"Thì sao ư? Có phải khi tao nói về Bar, mày thấy bài đăng trên điện thoại và đã buồn đúng không? Mày đã nói là không quan tâm gì đến Bar nữa và đó là lời nói dối đúng không?"

Tôi nói một cách chậm dãi, tôi muốn tất cả vấn đề này sẽ ngấm vào đầu nó và Mark sẽ cho tôi một câu trả lời thuyết phục nhất. Nhưng nếu nó nghĩ rằng có thể đứng từ xa chờ họ chia tay thì tôi sẽ cho nó biết rằng nó cần phải chờ đến kiếp sau.

"Em không nghĩ về P'Bar nữa". Mark nhìn tôi, dù nó đã cố giữ cho mắt tĩnh lặng nhưng tôi nhanh chóng bắt được một chút xao động trong đó.

"Điều gì làm mày quên Bar nhanh đến thế?

* * *Có phải mày đã tìm thấy ai khác?

* * *Là Nuea sao?"..

Tôi biết tất cả về những người xung quanh Mark, tôi có cách riêng để biết nhưng tôi chưa hề nghe đến sự quan tâm của Nuea, điều đó làm tôi khó chịu. Nuea chưa bao giờ nghiêm túc với ai và Mark sẽ bị tổn thương thêm một lần nữa.

"Dù đó là ai, thì liên quan gì đến đàn anh?"

"Mark"

"Đừng quan tâm"

"Tại sao? Mày muốn Bar hay Nuea?"

"Bất kể ai không phải anh"

Tất cả sự kiên nhẫn đều đang bốc hơi và ngay khi tôi nghe được câu không phải anh vang lên tôi lập tức tiến đến trừng phạt cái miệng đáng ghét ấy.

Tôi cắn đôi môi đang khép chặt của Mark, mút mạnh ép chúng mở ra. Nụ hôn trở nên nóng bỏng không làm tôi thoải mái hơn và tôi biết đầu mình sắp nổ tung.

Mark nhanh chóng bị hạ gục, hé miệng và tiếp nhận nụ hôn của tôi.

"Cũng có thể.. là tao" Tôi mỉm cười đáp lại đôi mắt đang trừng lớn của nó.

"Tại sao lại hôn em?"

"Sao không? Tiết kiệm nụ hôn cho người khác hả?"

"Em đã nói là ngoài anh ra"

"Mark" Tôi thấy nó quay đi và tôi thì không cho phép

"Giữ miệng cho vợ của mình đi"

"Và mày không.."

Rrrrrrrr

Tiếng điện thoại vang lên cắt ngang lời nói của tôi. Mark nhìn tên người gọi và quay đi.

Ánh mắt đó của nó có ý nghĩa gì vậy?

"Ploy"

[hôm nay em không về. Đừng giận em] Tôi thở dài trước giọng nói quá đỗi quen thuộc

"Sẽ không giận" tôi trả lời và tôi nghĩ cô ấy chắc đang bận

[có thật không? Tốt quá, em đi đây, yêu anh]

"Ừ, Vee nhớ Ploy" Tôi thở dài và quay sang Mark, nó cũng đang nhìn tôi.

Có quá nhiều thứ đang tồn tại trong đầu tôi, cả bạn gái và thằng nhóc xấu xa này. Tôi mệt mỏi lấy điếu thuốc trên bàn rồi bước ra ban công.

Tôi nhìn lại người trong phòng. Nó đã nói tôi nên giữ miệng cho vợ. Nó không phải vợ tôi sao? Thật ra tôi cũng rất muốn biết, chúng tôi đã ngủ với nhau và tôi nên coi nó là gì. Tôi chưa từng làm vậy với ai ngoài bạn gái, Mark là ngoại lệ. Tôi bối rối nhưng thậm chí còn không dám xin lời khuyên từ người khác.

Tôi nhìn xuống cuộc trò chuyện trên điện thoại, Bar nhắn là cần gặp vì một số vấn đề trong bài tập. Cậu ấy đang ở cùng Gun.

Tôi mỉm cười hỏi xem họ muốn ăn gì không. Khi nhận được câu trả lời là pad thái, tôi nhanh chóng trở lại phòng. Tôi mở cửa vào thấy Mark vừa quay về hướng tivi. Thằng nhóc đã nhìn tôi à?

"Đi với tao"

"Đi đâu?"

"Đi để cho tao thấy mày thực sự quên Bar"

"Tại sao em phải đi? Em đã nói là quên rồi, sao em phải chứng minh?"

"Đến đó đi và cho tao thấy điều đó, rồi để tao hiểu ánh mắt của mày khi nhìn tao có nghĩa là gì"

Mắt nó thoáng mở to ngạc nhiên trước khi nhìn đi chỗ khác.

Ngại à? Tôi cười trước phản ứng của nó. Tôi đến gần Mark, đưa tay xoa đầu nó khẽ nói "Đi với tao đi.. để tao còn biết mình cần làm gì tiếp theo"
 
165 ❤︎ Bài viết: 89 Tìm chủ đề
Chương 8: Ếch xanh.



- Mark Masa-

Ngu ngốc..

Tôi đã luôn chửi rủa bản thân kể từ khi hai chúng tôi bước chân vào con đường sai lầm này. Tôi cũng rất cố gắng để bản thân mình chán ghét, từ chối Vee, nhưng chỉ cần nhìn vào ánh mắt dịu dàng của anh ta, tôi sẽ lập tức mềm lòng..

Thật thảm hại

Phớt lờ sự lạnh nhạt của tôi, Vee bước đến bên cạnh, nói vào tai tôi những lời ngọt ngào như nói chuyện với người yêu và làm tôi chết chìm trong đó.

Anh ta luôn nói bạn gái bận và cô ấy không trả lời tin nhắn nhưng tôi thấy anh ta bấm điện thoại liên tục cả ngày và đến tối còn tiếp tục gọi điện. Vậy mà anh ta vẫn đến làm phiền tôi? Và chết tiệt hơn nữa là tôi không hề chán ghét việc anh ta đến tìm mình.

Cứ thế này, trái tim tôi có thể chịu đựng thêm bao lâu?

Dù động lòng nhưng lý trí nhất định không cho phép bản thân tôi làm bừa. Tôi sẽ làm được thôi, sẽ không quan tâm, không nghĩ đến anh ta nữa. Bởi vì..

* * *Vee đang có bên cạnh một người mà anh ấy yêu thương.. rất nhiều

"Chờ chút tao mua mấy phần Pad Thai" Vee nói là dừng xe trước quán ăn. Tôi xuống xe và tháo mũ bảo hiểm, hít một hơi thật sâu.

"Muốn ăn gì?"

Tôi nghe thấy người bên cạnh hỏi. Nhướng mày xác nhận thì được đáp lại bằng một cái trừng mắt của ta anh. Haizzz

"Pad Thai tôm tươi và không giá đỗ"

"Khó nuôi"

Tôi nghe Vee cằn nhằn nhưng lười đáp lại. Tôi mệt mỏi khi nói chuyện với con người này, cứ mở miệng là chúng tôi lại cãi nhau.

Cũng có một phần trách nhiệm vì tôi không thể kiểm soát cảm xúc của mình. Sự trái ngược của trái tim và lý trí như đang giết chết tôi vậy. Luôn nói không cần, không muốn nhưng trong lòng lại rung động.

"Mua gì mà lắm thế?" Tôi ngạc nhiên khi Vee quay lại với bốn phần ăn trên tay

"Cho Bar vs Gun"

À, thì ra anh ta muốn xác nhận kiểu đó?

Tôi đứng im và nhìn chằm chằm vào Vee. Anh ta không né tránh mà còn tặng tôi một cái nhếch môi.

Cười cái khỉ gì? Lừa được tôi khiến anh ta vui đến thế? Tại sao anh ta không chịu hiểu lời tôi nói? Tôi đã nhắc đi nhắc lại với anh ta rằng bản thân không nghĩ đến P'Bar nữa.

Anh ấy đã có một người bạn trai vô cùng tốt. Tôi rất vui khi chúng tôi gặp nhau thường ngày và thoải mái chào hỏi nhau. Nếu có điều gì làm tôi không thoải mái, thì đó chính là nụ cười của tên đáng ghét trước mặt.

Khung cảnh đáng lẽ không nên xảy ra nhưng nó thực sự đã xuất hiện. Tôi ngồi cạnh Vee, đối diện chúng tôi là cặp đôi Tossara.

Lúc đầu tôi rất tự tin bước vào cho đến khi nhận được ánh mắt từ hai người, tôi nghĩ bản thân không ổn lắm. Gun vẫn nhìn tôi với ánh mắt khó chịu như thế còn P'Bar thì mỉm cười nhìn chúng tôi và không nói gì

"Mày muốn nói cái gì với tao hả?" P'Bar lên tiếng vì chúng tôi không ai chịu mở lời

"Không, không có"

Vee đáp cụt ngủn rồi tiếp tục với phần Pad Thai của mình. P'Bar cau mày như thể không hài lòng

"Còn mày?" Anh ấy chuyển tầm nhìn sang tôi

"Dạ không có gì?" Tôi trả lời anh với một nụ cười nhẹ

"Không nhiều thì ít chứ?" Tôi quay sang nhìn chủ nhân của giọng nói thì thầm ấy. Anh ta để mặc cái nhìn chằm chằm của tôi mà không đáp lại. Có phải anh ta nghĩ có thể làm tôi khó xử khi kéo tôi đến đây?

Nhưng thật xin lỗi, cặp đôi trước mặt không còn là khúc mắc trong tôi từ lâu rồi.

"Bọn mày chắc chắn không có gì để nói với tao chứ?" P'Bar hỏi lại

"Không" Vee đáp rồi lại ăn Pad Thai. Tôi chỉ biết cười ngượng với ánh mắt khó hiểu của P'Bar. Cuối cùng anh ấy cũng tha cho tôi và đi đến bên Gun, người luôn dành cho tôi ánh mắt không mấy thân thiện từ đầu tới giờ.

Sau lần bị Vee bắt gặp tại phòng, P'Bar thường hỏi tôi về ngày hôm đó mỗi khi chúng tôi gặp nhau. Anh ấy muốn biết tôi và Vee là như thế nào nhưng tôi luôn cười và đáp rằng không có gì. Thật tế chính là vậy, nhìn đi.. tôi có thể là gì đối với người này cơ chứ?

Tôi truyền những dụng cụ cần thiết cho Vee khi anh yêu cầu. Đã có rất nhiều điều tôi tự hỏi trong ngày hôm nay và bây giờ lại thêm một điều nữa. Tại sao tôi phải ngồi đây, giúp Vee làm bài tập?

Nhìn sang P'Bar và Gun là một cảnh tượng hoàn toàn khác.

Moon khoa Y ngồi im lặng đọc sách bên cạnh P'Bar đang bận rộn với bài tập trước mặt giống như Vee. Anh ấy tự làm tất cả mà không cần sự giúp đỡ từ Gun.

Họ cứ hài hòa như vậy, thật sự đã thu hút toàn bộ sự chú ý của tôi.

"Mark" Một giọng nói khẽ vang lên kéo ánh mắt tôi rời khỏi cặp đôi đối diện. Tôi quay sang liền bắt gặp đôi mắt đong đầy sự lo lắng.

Vee lại hiểu lầm rồi, tôi chỉ là bị thu hút bởi không khí tuyệt vời giữa hai người đó thôi. Rất đẹp đôi..

"Anh cần gì?" Tôi hỏi khi thấy anh chăm chú tìm thứ gì đó trong túi dụng cụ.

"Gì cái quần què" Vee thầm chửi thề rồi giật lấy chiếc mỏ lết từ tay tôi và quay lại với công việc của mình,

"Ôi, tao buồn ngủ quá" P'Bar nói khiến tôi phải quay sang một lần nữa. Anh ấy đến chỗ Gun ngồi xuống sàn và dựa đầu vào chân cậu ta.

"Em đưa anh về nhà nhé? Muộn lắm rồi?" Gun gấp cuốn sách của mình lại, cúi nhìn P'Bar rồi hỏi nhẹ

"Ừm, bọn tao chỉ còn một tuần" Anh ấy đang nói về hạn nộp bài

"Một tuần là lâu mà"

"Nhưng tao còn phải học bài để kiểm tra giữa kỳ nữa" P'Bar khẽ thì thầm làm nũng với Gun

Tôi cắn môi nén xuống cảm giác muốn đấm thẳng vào mặt cái tên điên này.

"Em phải về, sáng mai có tiết học" Tôi đặt túi dụng cụ trên tay xuống và nói với Vee

"Đừng nói dối, mày có tiết buổi chiều, tao biết rõ" Vee lườm tôi

"Học với bạn, nhóm chúng em đã lên kế hoạch từ trước" Ừ thì đây cũng là một lời nói dối. Tôi tránh né ánh mắt của Vee và đứng dậy. Tôi cần phải rời khỏi đây ngay bây giờ, thoát khỏi những cảm giác mơ hồ trong tim.

Những hy vọng như có như không bắt đầu xuất hiện khiến tôi bất an, tôi cần loại bỏ chúng.

"Tại sao chỉ nói với một mình tao" Vee dừng công việc và đứng dậy theo

"Em có thể tự về" Tôi nói..

"Ai thèm về với mày, tao đi vệ sinh"

Tôi bước ra ngoài và hít thật sâu tận hưởng không khí trong lành lúc nửa đêm.

Vee đúng là không theo tôi, cũng không biết anh ta có đi vệ sinh thật không, nhưng hiện tại tôi đã được yên tĩnh.

"Alo Ploy" Ồ, thì ra anh ta ở đó, cạnh chiếc xe của Gun. Từ trong bóng tối, tôi có thể nghe rõ giọng của anh ta

"Ok tình yêu, đừng về trễ nhé, anh sẽ lo lắng" Nghe giọng điệu nhẹ nhàng của anh ta kìa, thật là giả tạo. Nó khác biệt hẳn với lúc nói chuyện với tôi.

Cũng bảo lo cho tôi nhưng chỉ biết quát tôi, đấy mà là lo cho tôi à, đấy là là ghét tôi rồi..

Tôi nhìn theo bóng lưng Vee cho đến khi anh quay lại xưởng. Tôi thở dài cười nhạo sự tức giận vô cớ của bản thân. Tại sao tôi phải giận Vee?

Tôi đến đây và làm theo những gì anh ta muốn rồi, từ bây giờ.. sẽ chẳng còn dính dáng gì đến nhau nữa.

"James, đang đâu đấy?" Tôi gọi bạn, nhưng đáp lại tôi ngay lập tức không phải giọng nói của James mà là tiếng nhạc nặng nề vang lên từ bên kia điện thoại.

Tôi không muốn gọi Fuse hay Kham vào lúc này, tôi biết họ đang bận rộn với bài tập.

* * *[quán Bar].. - James nói

James thì khác, mặc dù nó cũng có bài tập nhưng tôi biết nó sẽ không chịu ở nhà.

"Đến đón tao đi, đang ở trước cửa khoa"

[Làm gì ở khoa muộn quá vậy? ] James hét lên vì tiếng nhạc quá lớn xung quanh

"Giúp đàn anh chút việc"

[Oh! Giúp xong không thèm đưa mày về? ]

Tôi khó xử trước câu hỏi của thằng bạn, nó không có ý gì đâu nhưng trong đầu tôi bắt đầu gào hét cái tên Vee, haizzz..

Thì tên đó chỉ biết lo cho vợ của anh ta thôi, làm gì rãnh nghĩ đến ai khác.

"Ừ, anh ấy chưa xong việc nhưng tao muốn về. Rồi mày đến đón tao không?"

[ Tất nhiên bạn hiền, bất cứ khi nào bạn gọi. Chờ đó, tao đang đến]

Tôi tắt điện thoại và mỉm cười. James và Wind là những người bạn thân từ thời trung học của tôi. Khi tôi quyết định học đại học xa nhà, hai đứa cũng theo luôn mặc dù chúng nó không cần làm thế. Dù tôi có gặp rắc rối lớn đến đâu, các bạn vẫn sẽ luôn bên tôi.

Bây giờ khá muộn rồi nhưng ngồi một mình thế này không khiến tôi sợ hãi. Có rất nhiều đèn đường và những chú chó ngủ ở đây. Nhìn thấy chó tôi lại nghĩ đến ai kia.

Dành thời gian trông chó ư? Bây giờ tôi mới là người trông chó đây này.

[Mark Masa]

Vừa mới cập nhật

Ở cạnh những kẻ có người yêu, trái tim tôi không đủ mạnh mẽ

12 lượt thích 3 bình luận

•Winnie the Pooh: Ở cùng tao

•So Handsome: Ôi bạn tôi? Làm sao? Who? Lúc nào? Ở đâu? Khai mau!

Future Forfun: Đừng tự làm khổ mình

Tôi đọc bình luận của bạn bè nhưng không để tâm. Đối với tôi, Facebook là nơi để chia sẻ suy nghĩ và cảm xúc mà thôi.

Tất nhiên là tôi có người theo dõi.. khá nhiều đó, dù là khi học cấp ba hay khi lên đại học. Mặc dù không thể đẹp trai như Moon hay dễ thương như Star nhưng tôi vẫn là một chàng trai tuyệt vời.

Tại sao phải khiêm tốn khi sự quyến rũ nó trải từ đầu đến chân của tôi cơ chứ. Ai cũng có điểm đặc biệt riêng, chỉ là bạn sử dụng chúng như thế nào mà thôi.

"Heyy, trai đẹp" Tiếng gọi cùng đèn xe khiến tôi chú ý

"Ok, đi thôi" Tôi đáp sau khi nhảy lên xe và thắt dây an toàn cẩn thận

"Tao đã bỏ vài chục phút của tuổi trẻ để đến giờ này, vậy mà chỉ đón được một cái xác không biết nói lời cảm ơn"

"Cảm ơn, được chưa?" Tôi nhếch môi

"Nếu không muốn thì đừng nói, khó nghe quá"

"Mày bảo tao nói" Tôi tựa vào ghế nhắm mắt.

"Vâng, xin lỗi ngài, đã ép buộc làm ngài khó chịu. Có cần tao phải xin lỗi luôn không. Nói tao sai ở đâu đi, nói đi"

Từ bao giờ nó thích kiểu lắm lời này vậy? Tôi nhìn James rồi chán nản thở dài

"Ok, là tao sai, xin lỗi" Nhường nó cho yên chuyện

James có xe riêng vì nhà nó giàu. Nó chẳng bao giờ chịu đi xe bus hay xe công cộng. Nhưng như vậy cũng tốt, tôi có thể đi ké. Nói thật tôi cũng khá ngại việc leo lên xe bus, thậm chí là taxi..

Có xe đưa đón miễn phí trong trường đại học nhưng đối với tôi leo lên đó là một sự bài xích. Vì vậy tôi sẽ đi cùng James đến trường sau đó cùng Fuse đến khoa. Tôi luôn muốn có cuộc sống đơn giản, nhẹ nhàng và điều đó hoàn toàn như tôi mong muốn, không cần làm gì cả, luôn có xe đưa đón.

Xe dừng lại trước cửa quán Bar. Chúng tôi xuống xe rồi bước thẳng vào trong. Bây giờ là một giờ và quán còn khá đông. Cũng có có gì đáng ngạc nhiên vì tôi đến đây rất thường xuyên. Đêm khuya mới là lúc cuộc chơi thật sự bắt đầu.

"Lại đây nào". Wind nói và vươn tay kéo tôi ngồi xuống. Thằng bạn ngục mặt vào vai tôi cọ qua cọ lại "Mark, tao say". Câu nói kiểu làm nũng khiến tôi lắc đầu.

"Mặc kệ nó, uống đi" James nói và đưa ly cho tôi

"Hai đứa thôi hả?"

"Với bạn bè của khoa tao, chúng nó đang trên sàn nhảy" James trả lời rồi dùng mắt ra hiệu xung quanh cho tôi.

"Mày đi đâu vậy James?" Hai người hỏi khi họ đi về phía chúng tôi

"Đón bạn" James đáp và chỉ vào tôi

"Chào, tao là Pitt còn đây là Neng" Anh chàng cao hơn nói trước khi giới thiệu bản thân và bạn mình.

"Chào, tao là Mark" Tôi chào lại. Sau dó hai người cùng ngồi xuống với chúng tôi. Họ nói nhảy nhót mệt rồi.

"Thật ngại quá, uống sắp say rồi" Pitt nói và rót thêm rượu cho tôi

"Mày đẹp trai đó" Giọng Neng vang lên ngay bên cạnh tôi. Dưới ánh đèn mờ ảo, tôi đoán là nó say thật rồi.

"Cảm ơn" Tôi đón ly rượu sau đó uống cạn. Có rượu và sự ồn ào xung quanh làm tôi cảm thấy tốt hơn một chút. Tôi nâng ly uống thêm một ngụm nữa và nheo mắt khi thấy ai đó quen quen.

"Nhìn ai thế?" Pitt nhìn theo ánh mắt tôi và nói với giọng thích thú "Ồ, là cô ấy"

"Biết hả?" Tôi nhướng mày

"Sao không, cô ấy là Star đẹp nhất trong mắt tao. Đáng tiếc, Ploy đã có người yêu rồi, siêu đẹp trai luôn"

"Nhưng anh ta là ai? Đó đâu phải anh Vee đẹp trai?"

James nói và nhìn về phía nhóm của Ploy. Cô gái xinh đẹp đang nhảy cùng bạn, điều đó cũng không có gì nếu không xuất hiện một tên con trai ôm eo cô ấy. Người đó cúi đầu thì thầm gì đó vào tai Ploy, tôi thấy cô ấy cười và gục mặt vào ngực anh ta.

"Người yêu của cô ấy đẹp trai hơn nhiều" Một người trong nhóm chúng tôi lên tiếng

"Đó là P'Vee của khoa Kỹ Thuật, đẹp trai lắm. Tao có theo dõi Facebook của anh ấy"

"Mmmm.. vậy người đó là ai?"

"Quan tâm làm gì?" Tôi nói khiến cả đám dồn hết ánh mắt vào tôi

"Đúng vậy, có phải bạn trai cô ấy đâu"

"Có thể là anh em thôi"

"Có thể"

"Ploy có Vee, anh ấy đúng tuyệt, không bao giờ xúat hiện tin đồn giữa Vee với bất kỳ cô gái nào khác. Còn nữa, họ lúc nào cũng ngọt ngào với nhau hơn cả cặp Tossara luôn."

"Thật sự sẽ không thể có ai chen vào giữa hai người đó chứ?" James hỏi và nhìn tôi. Tôi từ từ nhắm mắt, từ chối đáp lời.

"Ngưng nói về người khác được rồi đó" Tôi biết không nên để tâm trạng ảnh hưởng đến cuộc vui của bạn bè. Nhưng bà chị trước mắt cứ làm tôi nghĩ đến Moon nào đó, cái người vừa nãy còn dùng giọng nói nhẹ nhàng bảo lo lắng cho chị ta.

Thật ngu ngốc, cả tôi và anh ta..

"Đâu có muốn nói về người khác, tao chỉ hỏi vậy thôi" James nhìn tôi

"Thôi, nói chuyện của chúng ta. Mày học gì?" Pitt hỏi tôi

"Kỹ thuật" Tôi đang cố nói chuyện bình tĩnh với bạn bè mặc dù đầu tôi đang nóng lên. Thật may không có ai chú ý đến sự khác thường của tôi.

"Ồ, vậy là mày sẽ biết P'Vee"

"Một chút"

"Tuyệt, tao thích anh ấy rất nhiều, nhưng anh ấy không hứng thú với con trai, nên tao đành chấp nhận"

"Ngay cả khi anh ấy hứng thú thì cũng sẽ không để ý đến mày đâu"

"Tao thì làm sao?"

"Đừng mơ mộng nữa, nhìn bạn gái của P'Vee đi, cô ấy xinh đẹp như thiên thần vậy và mày sẽ không có cơ hội cạnh tranh thắng cô ấy đâu" Pitt nói và nhìn Ploy cười mỉa mải thằng bạn

Đúng vậy.. làm gì có cơ hội thắng..

Chúng tôi chia tay lúc 2 giờ sáng. Tôi về phòng và nằm thẳng lên giường. Đáng ra nên đi tắm nhưng tôi quá lười.

Điện thoại rung lên vì thông báo. Tôi mở máy và bấm vào biểu tượng Facebook.

 
165 ❤︎ Bài viết: 89 Tìm chủ đề
Chương 9: Xin hãy ở bên anh lúc này

- Vee Vivis-

Thằng nhóc đã nói dối và giờ lại thái độ như tôi mới là người làm sai.

Hay nó giận tôi vì tôi không đưa nó về? Đâu phải tôi muốn bỏ nó một mình. Ánh mắt của thằng nhóc lúc đó rõ ràng không muốn tôi đi theo.

Sau khi Mark rời đi, tôi đã có ý định đưa thằng nhóc về một cách âm thầm nhưng Ploy gọi tới, tôi phải bắt máy nhưng vẫn cố hướng mắt dõi theo nó.

Dường như Mark chẳng thèm để ý đến việc phải về ký túc một mình giữa đêm thật nên khi nói chuyện với bạn gái xong tôi quay lại tiếp tục công việc.

Rrrrr..

Tôi ngừng việc suy nghĩ vì có cuộc gọi từ Nuea. Thật ra tôi có chút giật mình, chẳng là có chuyện kể rằng những cuộc gọi vào giờ này đều đến từ địa ngục. (*người như anh mà cũng sợ nữa à anh trai? *)

[Ploy có đó không? ]

Giọng Nuea có vẻ say rồi và tôi có thể nghe rõ âm thanh ồn ào của quán bar xung quanh nó. Nuea cũng đến đó sao? Cùng nơi với thằng nhóc xấu xa kia?

"Không, cô ấy nói có buổi gặp mặt với khóa trên" Tôi trả lời

[Mày chắc là cô ấy chỉ đi gặp mặt khóa trên chứ? Mày không nên để vợ xinh đẹp tự do đến vậy đâu]

"Ý mày là sao?" Tôi biết mình đang nổi nóng với Nuea, không phải vì nó trách tôi chuyện của Ploy mà là vì Mark.

[Tao thấy Ploy ở quán bar]

"Gặp mặt rồi rủ nhau đi uống có gì lạ đâu"

[Nếu hơn cả uống cùng nhau thì sao? Có lạ không? ]

"Đừng nói linh tinh, Nuea" Tôi hét lên và Nuea im lặng thở dài

[Xem tin nhắn LINE đi, mày có thể nói bất kỳ điều gì mày muốn nhưng trước tiên hãy nhìn những gì tao đã thấy] - Nuea cúp máy ngay khi nói xong.

Để những suy nghĩ về Mark sang một bên, tôi kiểm tra tin nhắn mà Nuea gửi tới.

Tim tôi đập thình thịnh rồi hoàn toàn tê liệt khi thấy bạn gái mình tựa đầu vào vai một người con trai khác. Tôi đã cố cho rằng đó là một khoảnh khắc bấm máy thôi nhưng khung chat lại nhảy ra tin nhắn của Nuea nói rằng hai người đó đã luôn như vậy cho đến lúc họ rời khỏi quán.

Tôi đang sợ hãi, một tuần nay cảm giác này đã luôn tồn tại trong tim tôi. Chúng tôi không gặp mặt và cũng ít nói chuyện hơn. Có lẽ tôi bị Mark ảnh hưởng và không để ý đến Ploy nhiều.

Nhưng dù có chuyện gì đi nữa, Ploy vẫn là người mà tôi yêu nhất. Mọi chuyện xảy ra hôm nay tôi cũng có một phần lỗi và tôi nghĩ mình cần tự giải quyết nó..

Tôi mệt mỏi bước vào nhà tắm rửa mặt. Trở lại giường mà mãi không thể nhắm mắt, tôi nhìn sang vị trí của Ploy.. trống trơn.

Có lẽ ngày mai sẽ tốt đẹp hơn!

* * *

Cảm giác nhột nhột bên má làm tôi tỉnh giấc. Ploy vừa ngồi thẳng dậy sau khi hôn tôi. Nụ cười ngọt ngào của cô ấy vẫn làm trái tim tôi rung động như thế. Tôi ngồi dậy và ôm cô ấy vào lòng.

"Mới về à?" Tôi hoang mang vùi mặt vào cổ Ploy, trên người cô ấy còn vương mùi nước hoa xa lạ khiến tim tôi thắt lại.

"Em say nên ngủ lại chỗ bạn luôn" Ploy đáp lại tôi cùng một nụ cười làm nũng

"Say thường xuyên rồi đó"

"Ôi xin lỗi" Ploy ôm lấy cổ tôi khẽ thầm thì "Xin lỗi Vee, đây sẽ là lần cuối"

"Anh chỉ lo lắng" Tôi nhắm mắt xiết chặt cô gái trong lòng

"Em biết, bạn trai của em rất dễ thương, luôn lo lắng cho em"

Giọng nói ngọt ngào của người yêu khiến tôi không nỡ trách móc nhưng nó cũng không thể xóa đi cảm giác bất an trong lòng tôi lúc này.

"Ploy có yêu anh không?"

Tôi nhìn thẳng vào mắt Ploy cố gắng bắt lấy cảm xúc trong đó.

"Sao tự nhiên lại hỏi vậy? Tất nhiên là em yêu anh, Vee đẹp trai nhất, Ploy yêu Vee nhất" Ploy đáp và hôn tôi, một nụ hôn nhẹ nhàng.

"Đừng làm anh phải lo lắng thêm lần nữa, được không?" Tôi ép Ploy phải nhìn thẳng vào mắt mình. Cô ấy thoáng tránh đi và rất nhanh tiến đến hôn tôi. Nhưng.. cô ấy cũng vô tình để lộ những dấu vết trên xương quai xanh.. còn rất mới.

Một tuần rồi chúng tôi không gần nhau và những dấu đó không phải do tôi để lại.

Rõ ràng đêm qua cô ấy không hề.. một mình.

"Ploy"

"Vâng" Ánh mắt long lanh của người yêu khiến tất cả những gì muốn nói đều mắc kẹt trong cổ họng tôi.

"Hôm nay có lớp không?" Tôi nên để chuyện này kết thúc ở đây

"Ừm, em có tiết vào buổi chiều. Bây giờ em muốn ngủ, đêm qua ngủ không ngon"

Tôi mỉm cười đưa tay vuốt má cô ấy rồi khẽ lướt qua cổ trước khi hạ xuống. Ploy giật mình nhưng vẫn nhìn tôi cười rất tươi.

"Được rồi, Vee đi tắm trước, sáng nay có tiết"

"Học hành chăm chỉ nhé người yêu" Ploy nắm tay tôi và nói

"Ừm" Tôi cúi xuống hôn lên trán cô ấy trước khi rời đi

Mọi thứ xa lạ quá..

Tôi rời khỏi phòng với câu hỏi giữ lại trong lòng. Tôi không dám, tôi sợ hãi. Nếu cô ấy thật sự phạm sai lầm, tôi mong rằng điều đó giống với sai lầm của tôi, chỉ là nhất thời vô ý.

Có lẽ chúng tôi cần cho nhau chút thời gian, rồi sau đó có lẽ mọi chuyện sẽ bình yên như lúc ban đầu.

Tôi đang cố tỏ ra bình tĩnh mặc dù trái tim đang gào lên vì đau đớn. Cứ nghĩ đến mối quan hệ của Ploy và những người con trai khác là tôi lại muốn bật khóc.

Bức ảnh đêm qua khiến tôi khó khăn chìm vào giấc ngủ và sáng nay đầu tôi gần như nổ tung với mọi thứ rõ ràng trước mắt. Tôi rời đi cùng linh hồn kiệt sức.

Âm thanh từ phòng bên cạnh làm tôi chú ý. Tôi nhìn thấy Mark, người vừa bước khỏi phòng với đồng phục và balo. Nó nhìn thấy tôi và nhanh chóng lờ đi

"Mark" Tôi di chuyển lại gần và giữ nó lại

"Nói chuyện một chút đi"

Tôi biết mình khốn nạn khi yêu cầu như vậy nhưng Mark đã để tôi vào trong. Tôi thường xuyên đến đây nhưng chỉ toàn là để tranh cãi và.. làm tình. @@

"Em nghĩ đúng là chúng ta cần nghiêm túc nói chuyện" Chưa bao giờ chúng tôi bình tĩnh với nhau như lúc này

"Chuyện gì?" - Tôi tiến đến ngồi cạnh Mark trên sofa

"Đừng giả bộ không biết" Nó nói và nhìn chằm chằm vào tôi.

"Hôm nay tao mệt lắm, nói sau được không?" Tôi đáp khiến Mark cau mày. Tôi mặc kệ, và dựa đầu lên vai nó.

"Anh đang làm cái gì vậy?" Mark thoáng giật mình rồi hỏi

"Để tao thế này một lúc thôi" Tôi trả lời và xích lại gần hơn. Tôi ôm lấy Mark, vùi mặt vào vai thằng nhóc, nhắm mắt và cố gắng quên đi mớ hỗn độn trong đầu mình.

Mark không ôm tôi nhưng cũng không đẩy tôi ra. Ngay bây giờ tất cả những gì tôi có thể cảm nhận là mùi hương trên cơ thể nó và hơi thở của chúng tôi dần hòa vào nhau.

Những giọt nước mắt thoát khỏi sự kìm ném tràn ra từ mắt tôi dần lăn xuống thấm vào áo trắng của Mark. Nó im lặng để mặc tôi làm điều mình muốn

Từng phút trôi qua, trái tim tôi dường như đã nhẹ nhõm hơn đôi chút. Tôi cảm thấy thật tốt khi có Mark ở bên cạnh lúc này mặc dù giữa chúng tôi vẫn tồn tại nhiều khúc mắc.

Tôi biết Mark đã lo lắng cho mình

Nó luôn biết cách làm tôi thoải mái và đôi khi sẽ làm tim tôi mất kiểm soát.

"Nếu anh mệt thì ngủ ở đây cũng được. Em phải đi học"

"Ở lại với tao" Tôi nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay thằng nhóc kéo về phía mình "Nhé, ở lại với tao một chút nữa thôi"

Khi tôi vừa kết thúc câu nói thì sự mềm mại trên môi khiến tôi ngỡ ngàng.

Tôi ngạc nhiên nhìn khuôn mặt đẹp trai của Mark phóng to trước mặt mình và cái miệng xinh xắn của nó đang mút lấy môi tôi, tìm cách đẩy lưỡi vào bên trong. Tôi nhắm mắt và hé miệng đáp lại nụ hôn của nó.

Mark dừng lại và hôn nhẹ lên má tôi. Trái tim tôi đập nhanh như phát điên. Nó nhìn tôi, đôi mắt mảnh mai chất chứa rất nhiều cảm xúc mà tôi không thể lý giải

"Ở bên cạnh em.. đừng nghĩ đến người đã làm anh buồn" (*đến đây em cũng muốn phát điên*)

Tôi vội vàng kéo Mark vào nụ hôn tiếp theo. Mark cũng nhanh chóng đáp lại khiến nụ hôn trở nên nóng bỏng hơn.

Quên hết bất kỳ điều gì sai trái. Ngay bây giờ tôi muốn dành hết sự chú ý cho người trước mặt, cả linh hồn và trái tim đang đập loạn trong lồng ngực.

Tôi rời khỏi môi Mark, di chuyển đến cần cổ xinh đẹp của nó. Mark nghiêng người để tôi tiếp cận dễ dàng hơn. Tay nó trượt xuống lưng tôi, xoa.. xoa..

Tôi bắt lấy cánh tay đang nghịch ngợm ấy khiến áo sơ mi lệch đi và xương quai xanh xinh đẹp của thằng nhóc lọt hoàn toàn và mắt tôi.

Khi môi của tôi chạm đến nơi đó, Mark bắt đầu thở dốc

Tại sao nó lại gợi cảm thế này cơ chứ?

"Ưm.." Tiếng rên khẽ bật ra khiến tôi ngẩng lên nhìn Mark. Tôi không thể không mỉm cười khi thấy gương mặt đỏ bừng của thằng nhóc.

"Xấu hổ hả?" Tôi nhướng mày hỏi mặc dù đã chắc chắn về câu trả lời.

"Không.." Mark né ánh mắt tôi khi trả lời

"Huh!" Tôi bật cười và bắt đầu nụ hôn tiếp theo (*duma hôn đến nghiện luôn*)

Tôi áp sát khiến Mark ngã xuống sofa. Chen người vào giữ hai chân Mark, tôi tiếp tục nụ hôn vừa bị dán đoạn.

Môi tôi không ngừng để lại những vết đỏ trên cổ thằng nhóc và tay cũng nhanh chóng giải quyết từng nút áo sơ mi.

"Uhhh.." Tôi có thể cảm nhận được phản ứng từ Mark và điều đó càng khiến tôi bị kích thích.
 
165 ❤︎ Bài viết: 89 Tìm chủ đề
Chương 10: Đừng xấu hổ

Mark Masa-

Tôi đặt chiếc bàn nhỏ bên cạnh giường và bỏ vài cuốn sách cần ôn tập lên đó. Tôi bắt đầu đọc sách nhưng không thể tập trung được. Chắc là đói rồi, chắc chắn thế..

Tôi vào bếp lấy tô cháo rồi quay lại nhưng vừa ăn miếng đầu tiên là bụng no căng nhắc nhở tôi rằng tôi không tập trung không phải vì đói mà là do cái người đang nằm trên giường kia kìa.

Sau đó, tôi cứ thế ôm tô cháo và nhìn anh ngủ. Ngay cả khi nằm im thế này, anh vẫn thật đẹp trai. Đôi mắt nhắm lại làm tăng thêm vẻ dịu dàng của gương mặt, chiếc mũi cao, đôi môi quyến rũ. Khi những nụ hôn từ đôi môi ấy chạm đến cơ thể tôi, tôi biết rằng bản thân không thể từ chối bất kỳ điều gì từ anh ấy..

Anh cứ khăng khăng nói mọi chuyện là do tôi khiêu thích. Thật sự không phải tôi cố ý mà, tất cả là do cảm xúc bộc phát làm tôi không thể khống chế mà thôi.

Khi nhìn vào đôi mắt đầy đau thương của Vee, trái tim tôi dường như cũng đau theo. Bỗng trong đầu có ý muốn giúp anh quên đi những nỗi buồn đau anh ấy đang chịu.

Tôi giơ điện thoại tự chụp một bức ảnh. Khi canh chắc chắn Vee không lọt vào khung hình, tôi đăng nó lên FB

#Mark Masa*** Cập nhật 4 phút trước

Trèo cây gạo chắc đau lắm nhỉ?

(*Theo quan niệm của người Thái thì trèo cây gạo là hình phạt cho những người liên quan đến việc ngoại tình sau khi chết*)

23 lượt thích 6 bình luận

Nhìn thông báo like và cmt nhảy liên tục làm tôi có chút hối hận.

•Word for house has a lamp bigger than the tank: Thì ra trốn học để trèo cây gạo, mày là tên tội đồ.

•Future Forfun: Không biết. Tao không muốn có kinh nghiệm về vụ này đâu

•James reads that is not Zames: Cây gạo đó là ai hả?

•Winner the Pooh: Mày lại tìm bừa tên nhóc nào vào đêm qua đúng không? Đừng hòng chối.

•Nnorthh: Đừng trèo nữa, xuống đây với anh đi nào!

•Winner the Pooh: OMG! P'Nuea đang thả thính mày kìa, @Mark Masa

Haizzz, mấy người này chỉ chăm chăm vào cái dòng trạng thái mà không chịu để ý gì đến khuôn mặt đẹp trai trong ảnh cả.

"Đang làm gì đấy?" giọng nói khàn khàn vang lên bên cạnh làm tôi rời mắt khỏi màn hình điện thoại và quay sang.

"Em đọc sách" Tôi trả lời và cầm cuốn sách trên bàn lên

"Xạo chó"..

Vee cau mày rồi di chuyển đến ngồi sau lưng tôi. Mái tóc rối tung cùng khuôn mặt ngái ngủ làm anh trở nên đáng yêu hơn, trông như một đứa trẻ đang hờn dỗi. Cánh tay anh vòng qua người tôi cầm lấy chiếc điện thoại tôi vừa vội vàng đặt xuống sau đó huých tôi một cái.

"Gì?" - Tôi quay lại tính vả sml tên này nhưng chết tiệt.. gương mặt đẹp trai của anh ta phóng to ngay trước mắt tôi.

"Mật khẩu?" - Cơ thể khẽ run lên vì hơi nóng phả vào tai, tôi nhanh chóng mở khóa bằng vân tay rồi né khỏi phạm vi hơi thở của Vee. Anh ta cười như đạt được mục đích và vui vẻ nghịch điện thoại của tôi. Ôi trời, bị trúng mỹ nam kế rồi. (*ôi hoàng tử xin hãy tha thứ cho iêm zai đã bị trúng lời nguyền*)

"Có cái gì đáng xem đâu. Anh dậy từ lúc nào thế?" - tôi cố ý đổi chủ đề và giành lại điện thoại nhưng Vee không chịu.

"Đủ để thấy tất cả những gì mày làm" - Lông mày anh khẽ nhíu lại khi lướt qua các dòng bình luận

"Bọn mày thân thiết quá nhỉ?"

"Ai?" - Tôi quay lại và nhận ra trên màn hình là bình luận của P'Nuea.

"Gia tộc mã số"

"P'Nuea?"

"Hừmm" Giọng điệu hờn dỗi

"Hừm cái đếch gì? Chỉ là đàn anh chăm sóc thôi" Tôi không hiểu vì sao Vee lại trông như đang giận dỗi khi tôi nói đến P'Nuea nhưng điều khó hiểu hơn nữa là khi tôi nhìn thấy anh như vậy trông đáng yêu vô cùng. Anh ta cố ý làm trái tim tôi tan chảy đúng không? Tôi muốn đánh chết cái tên này.. bằng gối bông. (*đánh chết bằng gối bông ư? Đấy mà gọi là đánh à? Đấy gọi là đánh yêu rồi*)

Vee là một người đẹp trai nhưng khá lạnh lùng. Ngoài lúc làm tình ra, tôi không thấy anh biểu lộ nhiều cảm xúc, đặc biệt là vẻ mặt như bây giờ. Nếu chúng tôi là người yêu, tôi sẽ nghĩ rằng anh ấy đang ghen nhưng mà hiện giờ chúng tôi vẫn chẳng là gì của nhau..

"Err.. Tao chỉ tò mò thôi"

"Anh ấy chỉ là đàn anh bình thường" - Dù biết không nên ngu ngốc hi vọng nhưng tôi vẫn giải thích với Vee

"Đừng để vượt quá chữ bình thường nhé" - Anh nói và trả lại điện thoại cho tôi

"Nếu hơn?" - Gây sự với Vee chắc là bản năng của tôi, tôi thốt ra câu này mà não chưa kịp xử lý nữa

"Mark.." - Giọng nói trầm ấm làm trái tim tôi run lên, có đôi khi, tôi không thể kiểm soát bản thân mình nữa.

"Gì?" - Tôi không nhận được câu trả lời. Thay vào đó, Vee lại gần và gục mặt xuống vai tôi

"Không thích.." - Anh thì thầm bên tai khiến tôi như ngừng thở

"Tuy tao không biết đối với một người con trai đây có phải cảm giác muốn chiếm hữu hay không, nhưng tao không muốn chia sẽ sự chú ý của mày cho bất kỳ ai khác" (*aaaaaa, mang về.. giấu đi.. *)

"Đàn anh.." - [đừng làm em rung động nữa] . Tôi muốn nói với Vee như vậy nhưng tôi không thể, ngay cả việc quay lại nhìn anh tôi cũng không dám.

"Tim mày đập nhanh quá, Mark" - Anh khẽ bật cười rồi ôm lấy eo tôi, kéo tôi sát lại cho đến khi cơ thể tôi bị bao trọn bởi hơi ấm từ anh.

"Thì sao? Tránh ra đi" - Tôi cố gắng bình tĩnh dù biết rằng mặt mình chắc chắn đã đỏ như cà chua rồi.

"Tao buồn ngủ"

"Thì lên giường mà ngủ"

"Tao thích như này" - Vee cố chấp làm tôi chỉ biết thở dài. Nóng.. Bộ não đang lướt qua cả trăm lý do để anh buông tôi ra nhưng trái tim lại không nỡ. (*Chọn con tim hay là nghe lý trí.. tự nhiên dịch tới đây bài hát của Tóc Tiên bổng phát ra ><*)

"Em phải ôn bài" - Tôi nói sau khi trái tim không thể chịu đựng sự tàn phá của hơi ấm phía sau. Vee thở dài làm tôi thích thú. Tôi đang rất rất hạnh phúc nhưng tôi sẽ không để anh biết điều đó đâu.

"Được rồi, vậy tao đi tắm" - Vee mỉm cười nhìn tôi và..

* * * Chụt! : *

"Âyy.. Tên khốn Vee"

"Chửi thề nữa là tao hôn mục mỏ bây giờ"

Tôi trừng mắt ném thẳng cuốn sách về phía Vee nhưng anh dễ dàng né được rồi vào thẳng nhà tắm. Tiếng cười vọng ra như muốn trêu tôi rằng hihihi, đố em bắt được anh.

Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ ở bên một chàng trai khác như thế này nhưng khi ở bên cạnh Vee, tôi không khống chế được bản thân mình. Tôi vui khi anh dịu dàng, tôi vui khi thấy anh cười và có chút hạnh phúc khi anh trách phạt vì những suy nghĩ tồi tệ của tôi. Nếu cần một lời giải thích cho tất cả điều này thì đó chỉ có thể là tôi đã thích P'Vee mất rồi.

Vee lại bước vào phòng tắm và tôi trở lại nội dung cần ôn tập. Tôi đang học giải tích, đây là môn học tôi rất thích nhưng nó khó. Từ nãy tới giờ chưa xong được một bài và tôi cứ bấm máy tính liên tục.

"Để tao dạy cho" - Tôi không biết Vee trở lại từ bao giờ. Thân hình hoàn hảo bị che đi bởi bộ quần áo chỉnh tề nhưng mùi hương quen thuộc của dầu gội và sữa tắm vẫn vương lại trong không khí làm tôi bối rối.

"Anh nói sẽ học bài mà"

"Sách tao để bên phòng Ploy, tao sẽ đi lấy nó sau"

"Và anh sẽ ở đó luôn?" thật ra câu tôi muốn hỏi là [Anh có quay lại đây không? ]

"Mày mong tao đi để cùng ai khác hả?"

"Anh.."

"Tao đi một lát rồi sẽ quay lại với mày" - Tôi chăm chú vào bài tập nhưng không thể ngăn khóe miệng nhếch lên. Chỉ một câu đơn giản như thế đã khiến tôi hạnh phúc rồi.

"Ừm.." - Tuy rằng không biết tại sao anh làm vậy nhưng tôi rất hài lòng với điều này.

Tôi tiếp tục đọc sách còn Vee nghịch điện thoại trên giường. Chúng tôi im lặng và tôi cũng không thắc mắc về những gì xảy ra sáng nay. Có lẽ Vee đã biết hết những chuyện bán gái anh ấy làm.

"Tao là một người tồi tệ à?" - Âm thanh bất chợt vang lên nên tôi có chút giật mình.

"Vì vấn đề gì?" Tôi đặt bút xuống và nhìn Vee.

"Ừm.. nói chuyện FB ấy"

"Vậy thì em cũng tệ"

"Có nghĩa là Ploy cũng tệ rồi.."

"..."

Tôi không nói gì, đúng hơn là không biết nói gì khi đối diện với ánh mắt Vee lúc này. Tôi cảm thấy mình đang bị nhấn chìm vì những cảm xúc trong đó.. buồn bã, bối rối và cả thất vọng.

"Cô ấy đã cùng ai đó và tao thấy những dấu hôn vào sáng nay.."

"Sau đó hai người cãi nhau?"

"Không.. Ploy nói yêu tao nhất nhưng tao cảm thấy mọi thứ đã đi quá xa rồi" - Anh ấy lắc đầu và nhìn vào màn hình điện thoại

"Anh tính làm gì?" - Tôi muốn biết

"Không biết nữa, bọn tao đã hẹn hò trong một khoảng thời gian dài và tao chưa từng trải qua truyện này trước đây. Tao rất rối, chẳng biết làm sao cho đúng, nhất là bây giờ.. tao đang có mày bên cạnh" - Đôi mắt anh không rời tôi một giây nào và tôi nhận ra sự mông lung trong ánh mắt ấy.

Tôi cũng từng như vậy khi mà chúng tôi bắt đầu mối quan hệ mờ mịt này. Nhưng bây giờ tôi đã hiểu rõ trái tim mình rồi.

"Đừng để em ảnh hưởng đến quyết định của anh và làm hòa với cô ấy, em ổn" - Tôi gượng cười đáp lại. Anh đã có bạn gái, các cặp đôi cãi vã giận dỗi là quá bình thường. Nếu họ nói chuyện rõ ràng với nhau thì họ sẽ quay về bên nhau như ban đầu, chỉ còn lại mình tôi phải tự mình vượt qua.

"Nói nghe thật dễ. Cho dù có chuyện gì xảy ra thì bọn tao cũng có thể trở về như trước sao? Giống như.. mày có thể ngủ bất cứ ai để giải tỏa cảm xúc?" Giọng nói của người trên giường trùng xuống và lửa giận trong mắt xóa tan vẻ mông lung khi nãy.

"Không.." tôi không nhìn Vee nữa "Chỉ là chị ấy vẫn là người yêu của đàn anh"

"Nhưng tao cũng có mày.." - Anh có suy nghĩ kỹ trước khi nói ra câu nói này không vậy

"..."

"Ôi, chết tiệt, dừng chuyện này ở đây đi, đau đầu chết mất" - Vâng, anh đau đầu còn tôi thì đau lòng..

Cuộc nói chuyện của chúng tôi kết thúc bằng sự im lặng của cả hai. Tôi không biết Vee đi lấy sách và trở lại lúc nào. Chúng tôi vẫn không mở lời với nhau. Tôi đang phải cố gắng lờ đi không khí nặng nề trong phòng bằng cách tập trung vào đống bài tập.

Mặc dù tôi nói mình ổn nhưng trên thực tế tôi biết bản thân sẽ rất đau nếu hai người đó quay lại với nhau. Mọi người đều biết họ là một đôi ngọt ngào và tôi như một kẻ đến sau, tôi chắc chắc sẽ bị tổn thương.

Tôi có thể nghĩ rằng Vee sẽ dứt khoát chia tay bạn gái và đến với tôi không?

Không gì là không thể nhưng điều đó rất khó xảy ra và tôi không muốn bản thân hy vọng quá nhiều..

Rrrr..

Tôi quay sang nhìn chiếc điện thoại và thấy Vee cũng đang nhìn nó. Là Fuse..

"Chuyện gì vậy?"

[Giọng điệu khó chịu kiểu gì đấy? Hỡi con người trốn học để leo cây gạo, mày có quyền gì gắt gỏng với tao? ], Fuse nói đùa làm tôi trợn tròn mắt. Có vẻ nó rất vui khi tôi đau khổ.

"Trả lời câu hỏi của tao"

[Quá đáng, tao đến đưa tài liệu, đang đứng trước phòng mày]

"..."

Tôi đứng dậy đi ra mở cửa cho Fuse

"Ai?" Vee nhìn tôi và hỏi. Tôi đứng lại nhưng không trả vì Fuse vẫn đang nghe máy

[Ai đó? Ai vừa nói đó? Này, mày thật sự giấu trai trẻ trong phòng như Wind đã nói đúng không? ] Fuse lớn tiếng vì phấn khích làm tôi thở dài. Nó thật sự tin mấy lời nhảm nhí đó của thằng Wind?

"Không ai hết, tao hỏi mày có đi cùng ai không thôi"

[Đừng lươn lẹo] - Ơ, sao nó mắng tôi?

"Là tao thật mà. Bây giờ mở cửa đây" - Tôi cúp máy rồi mở cửa phòng ngủ

Một lực mạnh từ phía sau đập cánh cửa đóng trở lại và tôi quay lại trừng mắt nhìn thủ phạm

"Tao hỏi đó là ai?"

"Anh hỏi thì em phải trả lời à?" Tôi bực mình, rồi thở dài hết cách với tên này.. "Fuse"

"Đáng lẽ mày nên nói ngay từ đầu" - Vee nói và buông tay khỏi cảnh cửa để tôi bước ra phòng khách.

Mở cửa liền thấy ngay hai thằng bạn đứng đu đưa tờ giấy mỏng dính trước mặt.

"Chỉ có cái này?"

"Thứ mày muốn mà" nó nói và dùng tờ giấy quạt quạt vào mặt tôi

"Tao có thể chờ đến ngày mai"

"Đến giờ này mới có dưa để ăn"

"Phòng tao không có dưa"

"Ui, mày không hiểu rồi, đó là cách gọi của giới trẻ, ăn dưa có nghĩ là hóng hớt" Thằng bạn nói rồi liếc mắt một vòng quanh phòng tôi.

"Mày sẽ không hóng được gì đâu" - Tôi đứng chặn tầm nhìn của nó

"Thế không tính mời nước cảm ơn hai bạn à?" Moon của khoa Kỹ Thuật tặng tôi một nụ cười chuẩn đẹp nhưng xin lỗi tôi không phải mấy em fans bé bỏng của nó.

"Cảm ơn" - Tôi nói và giành lấy tờ giấy trên tay Fuse

"Ôi, không cho vào thì thôi, nhưng đừng để tao bắt gặp, nếu không.."

"Mày thì làm được gì?" - Tôi nói và gạt bỏ ngón tay đang chỉ vào mặt mình.

"Đâu có làm gì? Hỳ hỳ, quan tâm bạn bè thôi, phòng khi có chuyện giúp được" - Miệng thì cười như thế nhưng mắt không từ bỏ.

"Nếu cần, tao sẽ nói" - Tôi mặc kệ cho nó nhìn chán thì thôi. Vì tất cả điều nó muốn hóng đã ở trong phòng ngủ và chắc chắn người trong đó cũng không ngu ngốc đến mức bước ra đối mặt với đàn em của mình đâu.

"Ừ tốt, tự lo cho bản thân nhé" - Tôi hoang mang trước giọng điệu đổi 180 độ của thằng bạn. Vẻ mặt hóng hớt liền chuyển thành lo lắng cho tôi. Bạn có lòng tốt thì tôi nhận, vậy thôi.

Tôi gật đầu rồi nhìn Fuse kéo Kham rời đi.

Tôi đặt bài tập vật lý lên ghế và vào bếp kiếm chút gì để ăn. Sau đó quay lại phòng khách, vui vẻ vừa ăn vừa xem tivi. Cửa phòng ngủ mở và Vee bước ra với vẻ không vui.

"Chỉ cần bạn bè tới là mày liền bỏ rơi tao" - Anh nói và ngồi xuống cạnh tôi, đồng thời giận dỗi gạt tờ tài liệu xuống sàn.

"Chẳng lẽ anh muốn em mời bọn nó vào nói chuyện với anh?"

"Được. Tao có thể nói là đang giúp mày ôn bài" - Ôn bài từ phòng khách vào phòng ngủ luôn? Anh ta nói mà không thấy xấu hổ hả?

"Xạo quần"

"Cái miệng hư" - Tên khốn này đưa tay khều nhẹ cằm tôi..

"Em đang ăn" - Tôi nói và đẩy gương mặt đẹp trai đối diện cách xa mình.

"Vậy mày đã nói gì với tụi nó?"

"Em nói không có gì và chúng nó rời đi, bạn em không phải người nhiều chuyện"

"Ừ, nếu có ai biết, tao không biết sẽ có chuyện gì xảy ra với mày và Ploy nữa" - Anh khẽ nói nhưng không nhìn tôi.

"Đừng nghĩ nhiều, chưa ai biết hết"

"Cây gạo này có vẻ tốt đó" - Vee mỉm cười

Ừ, đúng là trông có vẻ tốt nhưng rồi gai của nó sẽ đâm xuyên qua trái tim mỗi lúc một nhiều, và sẽ không ngừng lại cho đến khi chết..
 
165 ❤︎ Bài viết: 89 Tìm chủ đề
Chương 11: Xa nhau thôi.

Tôi nhìn người trên giường và lắc đầu một chút trước khi bước vào và kéo chăn lên để che nó lại. Người kia chuyển mình vào giấc ngủ một cách thoải mái. Rồi lấy chăn ôm tôi.

Đây là tuần thi. Sau khi chuẩn bị và học tập cho một học kỳ, kiến thức cần phải được ôn lại. Đứa trẻ điên này không biết lên cơn thế nào mà đọc sách đến tận đêm khuya. Mỗi sáng tôi thức dậy và học cùng nó suốt thời gian gần đây. Tôi và nó có lịch thi không trùng nhau.

Tôi đã ở với Mark được một tuần rồi. Không phải lúc nào cũng ở bên nhau nhưng cũng gần như vậy, nhưng mỗi khi tôi đi kiếm Ploy, Ploy sẽ không ở trong phòng. Hoặc khi Ploy ở trong phòng của tôi, ngày đó tôi không có mặt, tôi đang bận đọc sách với bạn bè hoặc bận một số vấn đề khác. Khi tôi trở về phòng, tôi không biết tại sao mình lại gõ cửa phòng của Mark thay vì đi thẳng vào phòng của Ploy.

Tôi thừa nhận rằng vấn đề của Ploy và những người khác vẫn còn đọng lại trong trái tim tôi. Phải thừa nhận rằng tôi không vui, nếu không nói là rất buồn. Một điều nữa là tôi có cảm giác tội lỗi với Ploy. Rằng tôi đã lừa dối, mắc dù vẫn đang hẹn hò với Ploy, tôi biết rằng điều này không tốt, nhưng tôi không thể dừng lại. Tôi thừa nhận rằng khi ở bên Mark, tôi cảm thấy rất tốt.

"Uh.." Tôi quay thoát ra khỏi mớ suy nghĩ. Đưa tay chạm vào vầng trán xinh đẹp mà rồi bất giác cao mày. "Em nóng", tôi nói, khi nó mở một sợi tóc, đôi mắt, bóng mượt, nhìn tôi từ đầu đến chân khẽ thở dài,

"Đừng động"

"Ai đã ngủ lúc năm giờ sáng, rồi giờ lại thức dậy?" Tôi nói và kéo chăn ra khỏi đó.

"Tôi đã làm được một tuần rồi, bận lắm!" Ồ.. Tôi gần như im lặng khi nghe từ cuối cùng nhưng nhận được tin nhắn từ nó.

"Khi nào làm bài thi cuối cùng?" Tôi phàn nàn và hỏi

"Một ngày sau ngày mai." Nó nói với tôi.

Thời gian thi là phần đau đớn nhất đối với chúng tôi. Tôi bước vào nhà bếp, nấu chút gì cho nó. Mark sẽ thức dậy lúc ba giờ sáng để tìm thứ gì đó để ăn sau đó tôi sẽ tiếp tục học cho đến sáng. Nếu có một bài kiểm tra, nó sẽ đi kiểm tra ngay lập tức, nhưng nếu không có nó sẽ ngủ lại vào cuối buổi chiều.

Tôi làm cháo thịt lợn đơn giản. Tôi tự nấu ăn vì tôi đói. Tôi ngồi ăn lặng lẽ. Ăn và nhìn xung quanh. Phòng này được thiết kế khác với phòng của Ploy. Nhưng kỳ lạ là khi tôi ở trong phòng Ploy tôi cảm thấy khó chịu. Nuve hỏi tôi tại sao chia tay. Anh hỏi tại sao không nói rõ mọi chuyện. Tôi muốn nói rõ.. nhưng mỗi lần tôi mở miệng, Ploy không nói chuyện với tôi. Từng quyết định từ bỏ, nhưng mỗi lần gặp Ploy đều nói rằng tôi yêu và nhớ tôi như thường lệ.

Tôi lướt điện thoại trong khi vẫn đang ăn, Trang của Dew vừa được đăng cách đây vài phút. Dew và tôi biết nhau nhưng không thân thiết lắm. Dew là bạn của Yi Wa.

Dew Dely

8 phút. Tôi đã từng tự hỏi tại sao cậu bé đẹp trai này không quanh quẩn trong Khoa Mỹ thuật. Đây có phải là câu trả lời? Những gì những người yêu huyền thoại như những ngôi sao và mặt trăng phải nói gì? Nhiều người đang hỏi tại sao Ploy Phloenaphat đến chiếc xe này thường xuyên. Cái gì? Làm thế nào? Thẳng thắng giải thích để cảm thấy thoải mái là tốt. Nếu chia tay là đúng, tôi sẽ theo đuổi.

56 lượt thích 31 bình luận

Trạng thái được đăng với một bức ảnh chụp của Ploy. Ploy đứng mỉm cười với một người đàn ông mà tôi nhớ rõ. Bởi vì đó là cùng một người mà người đàn ông Nuve đã gửi cho tôi

Tôi bấm vào để đọc những bình luận mà fanclub của tôi rất tiếc. Một số người nói rằng gần đây đã không thấy Ploy và tôi cùng nhau. Đoán những người bạn khác đã gắn thẻ tôi trong bình luận này, nhưng tôi đã không đi vào để trả lời. Thậm chí còn không nhấp vào đọc.

Rrrr~

Tôi cúi xuống để xem điện thoại một lần nữa sau khi ném nó đi. Màn hình hiển thị người gọi là Ploy. Người bạn gái xinh đẹp của tôi mà tôi vừa đọc về tin tức chấn động của cô ấy.

"Alo, V nghe.." Tôi chấp nhận và chào cô ấy bằng những lời như thể mỗi khi tôi nói chuyện. Tôi không phải là một người đàn ông đẹp trai mà xấu tính. Với người tôi yêu.. Tôi cũng rất tốt

[V..] Giọng nói ngọt ngào gọi tôi dịu dàng. Sau đó im lặng [Đã xem tin tức đã được tải lên chưa? ]

".. Ừm" Tôi im lặng một lúc trước khi trả lời Ploy. Im lặng xảy ra giữa chúng tôi sau khi tôi trả lời. Ploy không nói gì và tôi không biết phải nói gì

[tức là..]

"Chúng ta gặp nhau nói chuyện? Bây giờ Ploy đang ở đâu? V sẽ đến đó." Tôi quyết định nói trước khi Ploy kết thúc. Tôi muốn nói chuyện trực tiếp. Có thể nhìn vào mắt và ôm nhau. Cuối cùng, kết quả sẽ tệ đến mức nào. Chúng ta nên nói chuyện rõ ràng.

[Ploy.. Đang ở nhà của anh Ton] Tôi giữ chặt điện thoại sau khi nghe giọng nói nhẹ nhàng từ cuối của Ploy.

"Khi nào quay lại.. hay để V đón?" Tôi cố gắng nói với Ploy với cùng một giọng nói, mặc dù trái tim tôi đang co giật rất nhiều.

[V..]

"V sẽ đợi trong phòng." Tôi nói và gác máy. Không có lời yêu thương, mặc dù họ đã không nói với nhau trong một thời gian dài. Trong thời gian này, chúng tôi hiếm khi nói chuyện với nhau.

"Khi nào tôi sẽ đi?" Tôi quay lại với chủ nhân của âm thanh đứng dưới chân cửa hỏi tôi. Một chút nhíu mày nhìn thấy nó đứng tò mò.

"Sao dậy sớm vậy?" Tôi hỏi vì đây chỉ là sáu giờ.

"Ai sẽ làm phiền anh ấy nhiều như vậy?" Nó nói và bước đến ngồi trên ghế sofa với tôi. Bưng lấy bát cơm mà tôi chưa ăn xong

"Đi và lấy lại lần nữa." Tôi nói và rút cái bát ra khỏi nó. Mark ngước nhìn tôi. Đôi mắt lung linh đó lấp lánh, lẫn lộn, cáu kỉnh trước khi lùi lại.

"Đi đâu?" Vẫn thế. Đôi mắt không nhìn tôi. Chỉ có tôi nhìn nó.

"Đuổi theo?" Tôi nhướng mày. Người kia ngước lên nhìn.

"Chà.. thấy hai người nói chuyện rất tốt" nói rồi quay lại ăn.

"Không có nghĩa là câu chuyện cũng sẽ tốt như vậy", tôi nói với Mark. Tôi nhìn vào mắt để nói rằng tôi chưa quyết định. Nhìn để cầu xin nó chờ đợi tôi, dù tôi không xứng đáng.

"Đi đi." Nó nói và nhìn vào bát cháo. Miệng tôi co giật ngay lập tức. Vươn tay xoa mái tóc bông xù của nó, sau đó nhấc bước đi.

"Đợi một chút.." Cả hai chúng tôi đã giao tiếp bằng mắt và sau đó nó phát ra âm thanh nhỏ xíu "Uh.. đi nhanh, về nhanh nhé."

Tôi ngồi trong một căn phòng quen thuộc, căn phòng nơi tôi đã ở hơn một năm. Mỗi ngóc ngách và mọi góc của căn phòng này là một nơi chỉ có những kỷ niệm của tôi và Ploy. Nghĩ về những lần đã bên nhau và tôi hối hận. Tôi bắt đầu tán tỉnh Ploy vào năm đầu tiên và chúng tôi bắt đầu hẹn hò vào năm thứ hai. Tôi thừa nhận rằng nếu thực sự suy nghĩ chúng tôi vẫn còn trẻ và vẫn chưa học được nhiều về tình yêu. Tôi vẫn không nghĩ đến việc kết hôn với Ploy. Nhưng sống với Ploy, tôi rất hạnh phúc.

Chúng tôi yêu nhau rất nhiều, và nếu chia tay vì một bên thứ ba, điều đó sẽ khá sốc. Nếu chúng tôi nghỉ việc vì chúng tôi không thể hòa thuận hoặc bỏ cuộc vì Ploy không còn yêu tôi nữa, sau đó tôi có thể chấp nhận nó. Nếu anh ấy không yêu chúng ta thì chúng ta có thể làm gì?

Tôi quay lại nhìn cánh cửa được mở bởi người yêu của tôi. Người đẹp mặc đồng phục học sinh khẽ mỉm cười. Đi đến trước đặt túi và ngồi bên cạnh tôi. Hai chúng tôi đã giao tiếp bằng mắt trong một thời gian dài và cô ấy bắt đầu khóc/

"Xin lỗi.." Tôi chạm vào đôi mắt mọng nước và nước mắt chảy dài. Hãy giơ tay và xoa mặt mạnh mẽ. Trước khi đưa ngón tay ra lau nước mắt.

"Không.. đừng khóc. V chưa nói gì cả."

"Ploy xin lỗi.." Ploy khóc nức nở và sau đó lao vào ôm tôi. Khuôn mặt xinh đẹp ôm sát vào ngực. Tiếng nức nở ngày càng lớn cho đến khi tôi bị tổn thương.

"Không, Ploy rất tốt.. đừng khóc nữa." Tôi xoa lưng Ploy và an ủi anh. Người nhỏ bé lắc mặt qua lại với ngực tôi. Cái miệng rất đẹp, tôi không thể nói bất cứ điều gì về nó. Tôi chỉ có thể nắm bắt được điểm xin lỗi.

"Không.. Ploy không quyết tâm." Ploy tách ra khỏi tôi và nói nhỏ. "Ploy.. không muốn nó như thế này. Anh ta bước vào.. Ploy!"

"..."

Tôi gật đầu nhưng không trả lời gì cả. Cầm tay tôi và giữ tôi trong nhiều năm

"Ploy vẫn yêu Vee. Ploy yêu Vee nhưng.."

"Rung động với anh ta?" Cảm xúc của tôi với Ploy bây giờ sẽ không khác. Ploy bối rối và cảm thấy rất có lỗi. Không như tôi, tôi hiểu cảm giác này. Tôi vẫn yêu Ploy.. Hỏi người tôi yêu bây giờ, tôi có thể trả lời rằng tôi yêu Ploy. Nhưng nếu bạn hỏi tôi cảm thấy thế nào về người khác, tôi có thể trả lời rằng tôi cảm thấy tốt.

"Ploy xin lỗi.." Một giọng nói ngọt ngào thốt ra một lời xin lỗi và ngước mắt lên nhìn tôi. Tôi nhìn đôi môi đỏ mọng như Ploy khi khóc nức nở với đôi mắt đỏ ngầu đó rồi đưa tay lên gò má xinh đẹp. Sử dụng ngón tay cái của bạn để di chuyển xung quanh. Nhìn vào đôi mắt đẹp phản ánh cảm xúc giống như tôi đã làm Nước mắt đá quý lại tuôn rơi. Tôi cúi xuống hôn lên cái trán tròn rồi cuộn xuống đôi mắt hồng hào. Hôn, che lại bằng nước mắt trước. "V xin lỗi," tôi nói và kéo một người nhỏ lại ôm.

"Ploy không biết phải làm gì. Ploy không dám nói chuyện với V.. Ploy cảm thấy có lỗi." Ploy chậm rãi nói chậm rãi, tôi gật đầu tương ứng. Như tôi đã nói những gì Ploy nói tôi có thể hiểu và cảm nhận

"V cảm thấy có lỗi.. Trước đây, V cũng không chú ý đến Ploy. Và V.. đã không cư xử tốt." Ploy ngước nhìn tôi. Đôi mắt sáng ngời, tự hỏi nhưng không hỏi gì.

"V.. nhưng V vẫn yêu Ploy, phải không? V không ghét Ploy, phải không?" Cô hỏi với giọng khàn khàn.

"Yêu.. V yêu Ploy" Tôi nói và hôn lên trán xinh đẹp. Ploy nhắm mắt chấp nhận nụ hôn của tôi.

"Tối nay hãy ở với Ploy, V.."

Tôi ngủ với Ploy đến sáng. Ôm lấy một người nhỏ vào ngực. Hơi thở ấm áp đập vào ngực cả đêm, và đôi khi cơ thể tôi run rẩy. Tôi biết.. Người đẹp của tôi đang khóc.

Tôi không thể ngủ cũng như Ploy không thể ngủ. Nhưng tôi vẫn vậy, như thế. Nhắm mắt lại và tiếp thu những từ mà chúng ta đang như thế. Tôi không biết Ploy sẽ quyết định như thế nào. Ngay cả tôi.. nó vẫn khó Đây là một vấn đề rất khó khăn đối với tôi. Khó hơn kỳ thi trước

Lực rung chuyển của những người trong vòng tay tôi khiến tôi nhận ra rằng Ploy sắp dậy. Tôi muốn thức dậy để nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp. Của người yêu dù bạn nhìn nó có đẹp không, nhưng áp lực hôn lên môi khiến tôi không dám mở mắt ra nhìn.

"Ploy yêu Vee rất nhiều.." Âm thanh rõ ràng, yên tĩnh và tôi cảm thấy áp lực khi hôn lên má. "Với Ton.. Ploy không yêu anh ta nhiều như vậy Nhưng.. Anh ấy làm cho Ploy cảm thấy tốt. Anh ấy có tất cả mọi thứ. Anh ấy làm hài lòng Ployrất nhiều. Ploy rất nhiều.. rất nhiều.. Bây giờ Ploy.."

Rrrr~

Điện thoại reo, làm gián đoạn bài phát biểu của Ploy. Nhưng nó làm tôi cảm thấy tốt hơn một chút Tôi cảm thấy những lời tiếp theo của Ploy không tốt cho trái tim tôi. Tôi liếc nhìn cô gái xinh đẹp cúi xuống điện thoại và nhắm mắt lại khi Ploy nhìn tôi chậm chạp.

"Vâng, Ton.." Cái tên đó khiến trái tim tôi lại thắt lại. "Ploy đang quay trở lại.. Ploy có thể tự đi Đợi Ploy trước." lần này.. tôi cảm nhận được tim bị bóp cho đến khi đau..

Cuộc trò chuyện lặng lẽ, nhưng âm thanh giọng nói của Ploy bắt đầu vang lên. Tôi không biết nếu Ploy biết rằng tôi đã thức dậy. Nhưng dù Ploy biết hay không biết, nhưng tôi biết câu trả lời của Ploy,

"Ploy cảm thấy tốt khi V đang ngủ. Ploy không thực sự dám chống lại khuôn mặt của V ngay bây giờ." Giọng nói ngọt ngào nói với một nụ hôn trên tai tôi. "Ploy muốn xem xét lại Ploy với anh ta trước.. Người tốt cho Ploy.. Bây giờ chúng ta tạm cách xa nhau nhé." Câu cuối như vết cắt, Ploy cuối xuống hôn vào trán tôi. Một giọt nước mắt rơi xuống thái dương. Ploy đã đi nhưng tôi vẫn nằm im đó. Nhắm mắt lại.. và nước mắt bắt đầu chảy nhiều hơn.

Tôi dành cả ngày để ngủ ngu ngốc trên giường như thế. Quay điện thoại qua lại để gọi cho ai đó không đủ can đảm để gọi, nhìn quanh phòng và nước mắt chảy dài trên má.
 
Chỉnh sửa cuối:
165 ❤︎ Bài viết: 89 Tìm chủ đề
Chương 12: Xa nhau thôi. - Phần 2

Rrrr~

".. alo" Tôi nói với giọng khàn khàn. Nhìn lại màn hình gọi thể hiện số của anh trai. Nó im lặng một lúc rồi thở dài và nói chậm với tôi.

[ Có về nhà không? ]

"Sao em phải về?" Tôi hỏi lại

[Tao nhìn thấy mày trên bản tin của Dewup] Nó nói bực bội nhưng hạ giọng để nói chuyện với tôi.

"Có chuyện gì với Ploy với các đàn anh? Chúng em đã nói chuyện với nhau." Tôi nói với anh ấy như vậy. Không muốn ai phải lo lắng bởi vì mọi người biết tôi đều biết rằng tôi yêu Ploy.

Đến mức đã ra mắt gia đình hai bên. Chỉ còn bước kết hôn với nhau là chúng tôi chưa bàn thôi. Bởi vì tôi muốn chúng tôi lớn hơn một chút.

[Bây giờ mày đang ở đâu? ] Một giọng nói cứng nhắc hỏi lại,

"Phòng của Ploy.."

[Xuống dưới bây giờ!]

Yoo, nó đưa tôi về nhà và tôi trở lại giấc ngủ và liếm vết thương trong ba hoặc bốn ngày ở đây. Khi anh trai đưa tôi đến, mẹ nhìn tôi và nhíu mày. Thông thường tôi không trở lại với nó thường xuyên, nó đuổi tôi đi ngủ. Tôi đích thân xuống nói chuyện với mẹ.

Tôi đã dành trọn một ngày. Xem lại những câu chuyện khác nhau và cố gắng hiểu vì sao, Ploy nói với tôi cần để xin thời gian và chỉ cần yêu cầu được tách ra. Điều đó cũng tốt, vì vậy tôi sẽ có thời gian xem lại cảm nhận của mình dành cho Ploy.

Ngày thứ hai, thứ ba, tôi làm việc để giúp cha tôi. Tôi đọc một số cuốn sách xen kẽ để giữ cho mình rất bận rộn, mặc dù nội dung đã ở trong đầu nhưng tôi vẫn nhét nó vào. Tôi thừa nhận rằng tôi đã không bỏ lỡ Ploy. Tôi không mở Facebook hoặc bất kỳ ứng dụng nào đang theo dõi Ploy. Dew hoặc bạn bè, tôi sẽ không trả lời. Cho đến khi tôi nghĩ rằng tôi thực sự có thể chấp nhận nó Thế là tôi nhấc điện thoại lên xem. Thông báo từ các phương tiện truyền thông xã hội khác nhau xuất hiện quá nhanh đến nỗi tôi nhìn thẳng vào mặt tôi có lẽ sẽ không thoát khỏi tôi và Ploy. Cuộc gọi đến và tin nhắn cũng vậy. Chủ yếu là từ bạn bè Ploy và tôi không liên lạc với nhau nữa. Ploy không gọi và tôi đã không gọi. Buồn.. nhưng tôi có thể hiểu

Dew dely

2 giờ

Hello everyone. Kết luận cho mặt trăng huyền thoại này giống như ba hoặc bốn ngày trước khi tôi vừa cập nhật nó. Hôm nay, có một bản cập nhật mới, mới từ trang Facebook của chính các cựu ngôi sao. Ploenaphat Upstatus đi ăn sáng với các tiền bối đẹp trai tại khoa của bạn! Vivi của tôi đâu? Đặt tay lên miệng và hít vào, phát huy sức mạnh của bạn. Nếu bạn không quan tâm đến truyền thông, bạn có quan tâm quá nhiều không? Hoặc không có gì đáng để được quan tâm.

1872 lượt thích 1659 bình luận 781 lượt chia sẻ

Tôi chỉ đọc được vì nó ở trên trang newsfeed. Nhiều ý kiến đã đề cập đến tôi, nhưng tôi không quan tâm đến. Tôi bấm tắt kết nối và ném điện thoại sang một bên. Tôi có thể làm gì?

"V.. Con đã ăn tối chưa?" Giọng mẹ gọi tôi quay lại nhìn cánh cửa. Tôi không muốn mở cửa để gặp bất cứ ai bây giờ, nhưng nếu người này.

"Mẹ.." Tôi gọi cho mẹ trước khi ôm lấy anh. Mẹ giơ tay xoa xoa lưng tôi. Tôi gục mặt xuống bờ vai gầy gò đó rồi siết chặt, ôm chầm lấy mẹ.

"Không sao đâu con trai.." Người mẹ cũng an ủi và xoa đầu tôi.

"V không muốn ăn cơm. V không đói," tôi nói và muốn rời đi.

"Làm sao không ăn được? Tất cả bạn bè con còn đang chờ bên dưới đó." Mẹ nói và chỉ xuống phía dưới. Thế là tôi thở dài hồi lâu.

"Nói với họ.."

"Không cần nói gì cả, thằng tồi. Mày xuống nói chuyện với Yi Wa đi không là nó sẽ đến tát bạn gái của mày đó." Pound hét lên. Vì vậy, tôi đã tách ra khỏi mẹ tôi và đi xuống với họ.

"Sao lại tát cô ấy! Ploy không làm gì sai cả." Tôi dừng lại và nhìn chằm chằm vào Yi Wa. Khuôn mặt giận dữ. Người bạn xinh đẹp của tôi đã khóc trước khi ôm tôi.

"Tao xin lỗi!" Tất cả đều thổn thức. "Tao đã thấy nó với thắng chó kia.. kể từ cuộc thi ngôi sao tháng trước" Nó nói và nhào vào ngực tôi. Tôi nhìn lên trần nhà để nước mắt không rơi nữa. Vì tôi đã khóc đủ rồi.

"Không sao đâu.. Tôi và Ploy đã nói chuyện với nhau." Tôi nói và vuốt ve lưng Yi Wa.

"Nói gì?" Nó hỏi

".. tách ra." Tôi trả lời bạn bè và họ im lặng. Cha bước tới và nhẹ nhàng vỗ vai tôi. Trước khi bước ra ngồi vào bàn ăn. Còn mẹ thì chỉ cười.

"Chà.. dù thế nào đi nữa, dù sao cũng phải đi." Tôi nói và bước đến ngồi ở chỗ của mình. Dễ nhìn cơm mà mẹ đã làm rồi nhẹ nhàng mỉm cười.

Tôi.. đó chỉ là những người bình thường. Không phải là một ngôi nhà lớn. Xe không có. Tài xế riêng không có. Không giống như người ta vừa đẹp vừa giàu, gia đình lại tốt. Trước đây, tôi từng nghĩ về điều này, nhưng Ploy nói rằng tôi không cần phải suy nghĩ quá nhiều. Tình yêu là tình yêu. Bất cứ điều gì khác không cần phải bận tâm. Nhưng.. bây giờ không còn như vậy nữa.

"Cô ta đã muốn chia tay rồi. Hoặc em cũng muốn như vậy." Giọng anh trai to hơn, trái với suy nghĩ của tôi. Vì vậy, tôi quay lại nhìn nó, nhưng nó chỉ làm một khuôn mặt. Đi và ngồi đối diện tôi

"Ý anh là gì, Yoo?" Phía bắc hỏi và bước vào.

"Hỏi bạn bè của mày đi." Nó nói và nhìn tôi. Hình như anh biết nhiều hơn những người khác

"Con đi với đám bạn một chút ạ." Tôi nói với bố mẹ tôi. Cha khẽ nhìn bà người mẹ mỉm cười với tôi.

"Đừng về muộn, con trai," mẹ nói và xoa đầu tôi. Thế là tôi hôn lên đôi má xinh đẹp của mẹ.

Cùng một cửa hàng, cùng một bầu không khí nhưng cảm giác không giống nhau. Tôi đã từng thích điều đó. Nhưng sau khi nghe đôi tai của chính mình, tôi đã không quay trở lại, mặc dù tôi nghĩ rằng khi tôi như thế này, tôi sẽ có một nơi để đi, nhưng tôi không dám đi.

Những lời, Yoo, vẫn bị mắc kẹt trong tai. Những lời của Ploy, người yêu cầu được tách ra vẫn còn đọng lại trong tâm trí. Bây giờ, bất kể hướng nào, nó sẽ quá nặng. Tôi nâng ly lên uống lại. Trước khi đặt nó lên, ủ lại Bạn bè không hỏi hay nói gì với tôi nữa. Đó chỉ là ngồi uống như một người bạn như thế này.

"Bọn trẻ sẽ đến sớm thôi," Yiwa nói sau khi đặt điện thoại xuống.

"Cậu bé đâu rồi?" Nigga quay lại và hỏi tôi. Đưa cho tôi một ly rượu.

"Mark,"

Em đang ở đâu? "Em đang ở đâu?" Tôi hét lên trong tim khi thấy cử chỉ của Nuve. Muốn nhấc chân đạp từ đây để đi thẳng về phía trước sân khấu

Đợi một lát, khuôn mặt đẹp trai. Trong tháng của khoa năm nay, như cầu chì, đã xuất hiện Tiếp theo là Kam Phan và một người khác mà tôi biết rõ. Mark ngồi đối diện với tôi. Bên cạnh đó là phía bắc. Tôi nhìn vào bàn tay của một người bạn đưa một ly rượu cho đàn em trước khi nhìn lên nó. Mark nhìn thẳng vào tôi nhưng tôi không thể đọc được mắt anh ấy. Có lẽ vì tôi đã uống nhiều ly hoặc có thể vì tôi thực sự không thể đọc được.

"Kỳ thi kết thúc chưa?" Giọng nói trong trẻo của Yi Yi hỏi. Đứa trẻ gật đầu đáp lại.

"Hai ngày trước, đàn anh Bài kiểm tra.. rất khó Nhưng *** này có thể làm được." Nói điều đó và chỉ ra điểm.

"Tất nhiên, dòng của tôi, ngoài việc đẹp trai, còn học giỏi. Có đúng ở trên không?"

"Đúng. Tôi.. như thế này phải có giải thưởng", tôi quay sang nhìn bạn bè khi họ nói phần thưởng. Muốn mắng chửi nhưng bạn đẹp thì sướng quá. Không giống như bảng Anh, ngồi yên Giữ hình ảnh đầu SOTUS

"Phần thưởng là.."

"Tình yêu thuần khiết từ đàn anh"

Puk!

Tôi đặt ly rượu đã được tiêu thụ lên bàn một cách mạnh mẽ. Cả bàn nhìn tôi, thậm chí không phải người đối diện. Tôi trợn mắt nhìn về phía bắc hung dữ. Nhưng thay vào đó, anh ta nhướn mày lên như thể không chỉ.

"Khốn kiếp! Chỉ trích! Bạn bè, Hurt? Hãy đến để nói về tình yêu, tình yêu, nó sẽ đánh vào bàn đạp." Yiwa vỗ vai và nói lớn

"Ồ.. sau đó tôi đã nói với bạn rõ ràng." Nuea nói và nhìn tôi.

"Nó phải bị kẹt ở đâu đó. Bạn sẽ không bị lạc trong ba hoặc bốn ngày, phải không?", Anh nói, giơ tay và vượt qua đầu anh. Nhưng người bạn tốt quay lưng lại. Tôi không biết đó là dự định hay là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng cái đầu trên nó rơi vào vai Mark.

"Đánh dấu.. hãy ẩn đi Họ làm tổn thương bạn." Ở trên, rồi mỉm cười với Mark. Đứa bé đó giật giật, mỉm cười, không đẩy ra. Tôi không nhận được bất cứ điều gì.. chỉ cần nhìn vào nó một chút đau, đó là tất cả những gì tôi

Đau lòng! Làm dịu tôi? Có lẽ

"Tôi.. yêu cầu đi vào phòng vệ sinh." Mark nói, "Hãy mỉm cười và ra ngoài. Đi lên phía bắc.

Nok?" Yi Wa hỏi.

"Không, chim. Có lẽ anh ta sẽ dụ dỗ tôi." Nue trả lời. Tự tin Làm cho bàn chân của tôi co giật nhiều lần Thu hút bạn về nhà, bạn của tôi!

"Đánh dấu, dụ dỗ bạn, đây không phải là Nhưng vào lúc mười một giờ ở đó, tôi đã nhìn bạn rất lâu. Tôi tự tin." Pound nói và nhìn vào cách nó nói Ở trên, nhìn trước khi mọi người khác trong bảng sẽ nhìn.

"Bạn tôi rất đau lòng, nhưng dường như tôi sẽ tìm thấy tình yêu đích thực." Người ta nói rằng trước khi nâng ly rượu, người phụ nữ xinh đẹp đó đã gửi một nụ cười.

"Làm tốt lắm, Pee già", teaning. Cụ

"Công của tôi tốt cho mọi công việc."

"Tôi đi vào toilet." Tôi bảo họ đứng yên. Họ nhìn tôi như thể tôi chỉ nhớ rằng tôi đã ở đây. Xin lỗi.. bất cứ ai đã đến gặp tôi và mời tôi ra ngoài.

"Bạn có thể không?" Pound hỏi.

"Tôi chưa say" Tôi trả lời và đứng dậy trước khi đi ra ngoài.

Lối vào phòng tắm là một cách khá tối và mở. Nhiều người đang hút thuốc quanh đây. Một số người đang xúng xính quanh đây, điều này không phổ biến đối với tôi. Nhưng điều kỳ lạ là đôi mắt của họ Muốn hét lên những gì bạn muốn làm, tại sao bạn nhìn tôi nhưng tôi không thể? Chỉ có thể tiếp tục đi bộ Cho đến khi nhìn thấy người bước ra sớm hơn, đứng hút thuốc bên cạnh bức tường.

"..."

Mark ngước nhìn tôi. Khi tôi dừng đứng trước nó Nó nhìn tôi bằng đôi mắt run rẩy mà tôi không nghĩ sẽ thấy.

"Tại sao bạn nhìn tôi như vậy?" Tôi hỏi. Nó vẫn còn.

"Sao đến muộn vậy?" Giọng khàn khàn nói khẽ.

"Hả?"

"Hôm đó, anh bảo em đợi.. Em đợi rất lâu." Những lời nói khiến tim tôi co giật nhưng đôi mắt anh làm tim tôi nhảy múa.

"Mark.. Em có thực sự chờ đợi tôi không?"

"Ý anh là gì!" Giọng nói to hơn một chút. Những người gần đó đang nhìn, nhưng không bận tâm. Ngay bây giờ tôi không quan tâm đến những điều đó.

"Tôi có thể.. đi gặp em không?" Tôi hỏi sau khi im lặng một lúc lâu. Nhìn vào đôi mắt đẹp mà tôi đã mê mẩn trong giây lát. Nhìn thẳng vào quá khứ, tôi chỉ bị mê hoặc hoặc thực sự bị mê hoặc. Lời nói và ánh mắt của nó khiến tôi quyết định điều gì đó. Một cái gì đó khiến tôi cảm thấy biết ơn về việc tạm thời xa cách của Ploy.

"Chà.. em nghĩ em đã đợi từ đầu rồi."
 
165 ❤︎ Bài viết: 89 Tìm chủ đề
Chương 13: Không rõ ràng - Phần 1

[Mark Masa]

Trong thời gian này, kỳ thi cuối cùng, áp lực càng nhiều. Tôi vẫn chơi thể thao cùng với những người bạn. Điểm số không quá quan trọng với tôi, dù tôi cũng chăm chỉ đọc sách, tăng tốc học và may mắn thay, tôi hoàn thành kỳ thi khá tốt. Nhóm của chúng tôi ngày càng đông hơn khi YiHwa gọi học sinh lớp dưới tới chung, câu chuyện đề từ của V là một chủ đề được bàn tán khắp nơi. Sau khi trở lại, tôi ngồi chung với đàn anh như thường lệ. Ngước nhìn những chàng trai đẹp trong nhóm, lão V liếc tôi, tôi đáp lại. Một đôi mắt sắc bém làm tôi khó chịu và bối rối. Bây giờ tôi nghĩ tôi nên nói gì đó..

"Vee.. anh thực sự đã chia tay với chị Ploy?" Fuse bỗng hỏi. Nãy giờ tôi không chú tâm chúng nó đang nói cái gì lắm, có điều câu hỏi này khiến đàn anh V rời mắt khỏi tôi và trả lời nó.

"Không.. Cô ấy nói nên tạm xa nhau một thời gian." Anh nói. Tôi thấy nỗi buồn trong mắt của anh. Tất nhiên, bất cứ ai gặp hoàn cảnh này đều sẽ buồn, họ đã hẹn hò được hơn một năm rồi, sao không tiếc cho được.

"Uống nào," Anh Put nói và nâng ly lên uống.

"Vậy anh có hối hận không?" Fuse hỏi.

"Vậy mày muốn tao phải làm gì?"

"Đừng cố gắng hòa giải." Wee nhìn tôi và trông như không có gì ngoài lý việc thắc mắc sao tôi trong có vẻ vui. Quá nhiều tội lỗi.. Tôi mừng vì họ đã chia tay. Quá nhiều tội lỗi.

"Lúc đầu, tôi muốn nói chuyện lại. Nhưng ngay bây giờ, tôi nghĩ tôi sẽ cố gắng xa cách để có thời giam suy nghĩ về cảm giác trong tôi." Câu trả lời của V khiến mọi người im lặng và quay lại nhìn anh. Đặc biệt là bạn của anh.

"Tôi đã nói.. Phải có gì đó thi Yoo mới nói vậy mà." Pi nói trước khi chỉ vào V

"Lời khuyên về tôi một lần nữa" Vee châm biếm anh ta và gạt tay bạn mình ra.

"Rất thô lỗ. Người đàn ông đẹp trai, đừng có xấu xa như vậy, Cha ạ." Pan nói và nở một nụ cười ngọt ngào. Đôi mắt to trở nên mọng nước.

"Mày có thể ngừng gọi nó là Cha. Nó không có vợ nữa. Máy là một đứa trẻ không có mẹ."

"Không.. Cha. Tìm một người mẹ mới một cách nhanh chóng đi. Hãy như Nuve kìa"

"Ồ! Liên quan gì tới tao." Nuea nói to trước khi quay sang nhìn tôi một chút.

"Vô tư! Nếu Mark không đến đây ngồi, tao sẽ không quay lại." Phi nói và tát anh ta một lần.

"Nó có liên quan gì đến em?" Lúc đầu tôi không định nói gì, nhưng thấy ai cũng nhìn mình. Pee V không thích tôi nói không bởi vì Nuve đặc biệt quan tâm tôi.

"Này, đi đâu vậy.."

"Tao đi đây chút!" Vee nói trong khi thức dậy.

"Vội vàng như vậy làm gì nhỉ, về với vợ à, nhưng không phải nó không có vợ rồi sao?" Anh Dare quay qua hỏi tôi,

"Em cũng không biết" Cảm ơn vì sự quan tâm sai lầm của anh.

"Vậy mày có quay trở lại không?"

".. Mark nói sẽ về với tôi" Hả? "..."

Tôi ngừng ngước nhìn anh.

"Đi nào," giọng nói dữ dội chỉ nói lên điều đó. Không biết tại sao chỉ là một bài phát biểu ngắn với đôi mắt lan tỏa Điều đó cho phép tôi đặt một ly rượu vang.

"Khi nào hai người thân thiết như vậy nhỉ?" Khamphan hỏi khi tôi bước ra ngoài.

Tôi đi theo đàn anh V ra trước cửa hàng. Anh nhìn lại tôi và ngừng chờ đợi. Nhiều người nhìn về phía chúng tôi nhưng họ không quan tâm. Khác với tôi bây giờ mà thấy lạ. Đã bao lâu rồi mà không có nhiều người nhìn chằm chằm như thế này?

"Đó có phải là đàn anh V không?"

* "Ở đâu? **.. đó là tháng tuyệt vời ' Rằng anh ấy nói là đẹp trai, phải không?"

* "Er **.. * người vừa chia tay với Ploy"

"Và anh chàng đó là ai?"

"Đừng như tôi nghĩ. Nong đã đi với nhau rồi."

"Tôi muốn có anh trai."

"Nhưng nếu anh ấy lấy người khác thì em là một con chim."

Những lời được nghe trong tai khiến tôi phải dừng chân lại. Và giống như một người đẹp trai cũng nghe câu chuyện Anh quay sang nhìn dữ tợn. Và rồi họ im lặng.

"Tại sao lại dừng lại?" Anh hỏi, cáu kỉnh.

"Không.." Tôi trả lời và bước tiếp.

"Chờ đợi trong một thời gian dài cũng bực bội," anh nói khi tôi đến.

"..."

Tôi nhìn vào khuôn mặt anh ấy để hỏi anh ấy đang nói gì. Người vẫn chưa trả lời mà thay vào đó là co giật, mỉm cười rạng rỡ.

"Hãy đi với tôi". Giọng nó vang lên. Đi bên cạnh tôi, không bắt tay. Không có tay móc Không giống như nhiều người đã là quá khứ Lúc đầu tôi nghĩ rằng nó sẽ không tồn tại, nhưng bây giờ, dù nó có sống sót hay không, xin hãy đứng về phía bạn một chút. Bởi vì khi ở bên anh như thế này, tôi cảm thấy ổn.

Tôi dừng lại trước một ngôi nhà. Sau khi tôi nghĩ tôi sẽ không trở lại nhìn vào người bên cạnh. Anh ta chỉ nhướn mày như muốn hỏi * Tại sao? * Tôi không biết phải trả lời gì nhưng theo anh ta vào nhà.

Chỉ có một vài đèn bên dưới được bật. Liếc nhìn đồng hồ treo tường và nhìn quanh nhà. Đến 11 giờ tối, ngôi nhà này vẫn mở cửa? Bạn có sợ rằng bạn say rượu và không thể tìm thấy một căn phòng? Không hề. Vee đang đi thẳng đứng. Mặc dù đôi mắt hơi sưng và bầm tím nhưng không phải vì rượu

"Tôi nghĩ rằng tôi sẽ không quay trở lại. Ôi.. Mark." Anh Cả Yoo bước xuống, giống như tôi và V đang đi lên. Tôi dừng lại ở cầu thang chờ anh bước xuống. Tôi giơ tay chào anh đồng thời, gửi một nụ cười mỏng manh cho anh ta.

"Tại sao anh bật đèn lên?" V hỏi "Tôi sẽ đi ra ngoài. Có chuyện gì vậy?" Anh Yu phàn nàn và ngừng nói chuyện với V.

"Tại sao đi? Tại sao dừng lại?" Chàng trai trẻ ngước mặt lên và nhìn ra cửa.

"Tôi có thể muốn dừng lại như bạn," Yoo nói, nhưng đôi mắt đẹp đó nhìn tôi.

"Kuan Foot sẽ đi bất cứ nơi nào anh ấy muốn." V kéo tay tôi đi theo lên phòng mà không nói lời nào. Quay lại nhìn Yoo, anh chỉ mỉm cười.

Tôi lại nhìn vào phòng của V. Lần đầu tiên và lần cuối cùng là thời gian đó. Đã nghĩ rằng anh ta sẽ không bước lên nó một lần nữa nhưng bối rối với anh ta cho đến cuối cùng, đến ngồi ở cuối giường như thế này,

"À.." Tôi vươn tay nhận một ly nước nóng từ đàn anh V.

Tôi uống một ngụm nước gừng. Cảm thấy rất nhẹ nhõm sau khi chóng mặt chỉ một lúc trước, nhưng Vee thực sự tốt. Tôi cảm thấy anh ấy uống rất nhiều nhưng tại sao anh ấy không say?

".. Có chuyện gì với Yoo à?" Cái gì? Cái gì? Đây là cái gì? Bạn có nói ngôn ngữ của loài người không?

"Không có gì." Sau đó tôi trả lời ngắn gọn. Như không có gì nhưng sự thật là có chuyện xảy ra. Khi Vee bảo tôi đi tim Ploy. Tôi ngồi đợt một mình trong phòng. Tôi muốn bước ra và ghé tai vào cánh cửa đó để nghe họ nói gì nhưng không làm. Chờ cho đến khi qua một ngày mới. Vì vậy, Yoo đã nói chuyện riêng với tôiAnh hòi Vee ở đâu, tôi đã trả lời. Một khi bạn biết những gì Yoo biết về tôi và V. Từ ngày đầu tiên, với đôi mắt sắc bén trông như thể anh ta nhìn xuyên qua tất cả.

Tôi đã không nói chuyện nhiều với đàn anh Yoo. Chỉ biết rằng một ngày khác, Yoo sẽ đưa đàn anh V về nhà. Tiếp tục nói chuyện với tôi như để báo cáo tính hình của V. Tôi lo lắng Nhưng phải làm sao? Thành thật mà nói, tôi chưa bao giờ có số điện thoại của V. Thậm chí không muốn hỏi. Tôi không thể liên lạc được, vì vậy, chỉ nghe tin tức từ Yoo

"Em sẽ tin tôi chứ?" Anh nói, vẫn vậy. Rồi thất vọng nhìn tôi.

"Không thực sự, tôi chỉ nói.."

"Mark.. sự thực là tôi đã chia tay với Ploy sau đó sẽ đi gặp em. Nhưng em có quay lại nói chuyện với tôi không?" Anh nói, rồi đẩy tôi lại trước khi đi đến bàn để đọc. Kéo ghế ra ngồi nói chuyện với tôi.

"Chỉ cần anh muốn". Tôi nói và thầm cười trong lòng. Tôi cũng hạnh phúc khi tôi cảm thấy ai đó lo lắng vì tôi như thế này.

"Có giống như từ bỏ? Cô ấy đã có một người mới.. nên không quay lại bây giờ?" Tôi nói rồi nhìn xuống. Làm cho tôi biết rằng tôi không nên tiếp tục chơi với cảm xúc của anh ấy. Làm thế nào có thể quên họ yêu nhau nhiều như thế nào? Rất đáng trách không có gì lạ.

"Tôi chỉ nói về anh" Tôi nghĩ rằng đàn anh V nhìn lên "Tôi không thể liên lạc, vì vậy, nói chuyện với Yoo."

"Lưu số đi." Tôi nhìn vào chiếc điện thoại mà anh ấy ném và cau mày. "Nếu bạn muốn bất cứ điều gì, hãy gọi anh." Tôi cúi mặt mỉm cười cho câu tiếp theo. Vươn tay ra nhấc chiếc điện thoại đã mở khóa và sau đó trao đổi số điện thoại.

"Xong". Tôi nói và đưa lại cho anh.

"Và sau đó không cần hỏi ai khác về tôi. Nếu em muốn biết, hãy hỏi tôi." Anh nói giọng nói khó chịu đó.

"Vâng ạ" Tôi trả lời trong cổ họng theo cách không biết nói. Muốn biết người mà họ nói có bỏ việc hay không. Muốn biết khoảng cách này sẽ cách nhau bao xa. Muốn biết cảm giác như thế nào ngay bây giờ. Bao nhiêu tổn thương hay anh vẫn còn yêu cô gái đó hay không.

"Điều đó có nghĩa là gì?" Giọng hỏi làm tôi giật mình. Nhìn anh một lúc lâu nhưng vẫn không nắm bắt được ý nghĩa trong câu hỏi của anh.

"Tôi tò mò." Người đàn ông đẹp trai nói rồi đến gần tôi ngồi trên giường. Khi nhìn anh, trái tim tôi run rẩy.

"Anh?", tôi nói và quay mặt tránh anh đi. Vee dừng lại ở đó. Chỉ là chóp mũi của chúng tôi va chạm Trong một khoảnh khắc.. anh gục xuống vai tôi.
 
165 ❤︎ Bài viết: 89 Tìm chủ đề
Chương 14: Không rõ ràng - Phần 2

"Mark.."

"Huh?"

"Mark"

"Cái gì?" Tôi hỏi. Thật kỳ lạ và khó chịu khi người khác cứ gọi tên tôi như thế

"Tôi chỉ muốn gọi tên của em."

"Anh sao vậy?" Tôi nói và đẩy anh ra. Vee ngồi xuống bên cạnh tôi. Chúng tôi nhìn nhau.

"Em đã làm gì để ngừng thích Bar?" Anh hỏi khi đang nhìn tôi. Tôi nhìn lại và thở dài. Lật trang trở lại vì không muốn nhìn vào đôi mắt buồn đó.

"Đừng ngừng thích."

"Điều đó có nghĩa là gì?" Vee hỏi, vì vậy tôi cúi xuống nhìn vào tay mình sau đó trả lời anh

"Tôi đã không từ bỏ nhưng không muốn nó nữa. Anh Bar rất nổi bật và dễ thương. Có người thích thì không lạ. Nhưng San chăm sóc anh ấy rất tốt. Tôi hạnh phúc khi thấy anh Bar vui vẻ."

"Làm sao tôi có thể giống như vậy được?" Giọng nói trầm ấm hỏi như không thể không tin được. Tôi tự cười mình rồi nằm xuống cạnh anh.

"Tôi vẫn phải nói lý do tại sao tôi có thể từ bỏ?" Tôi quay lại nhìn vào khuôn mặt đẹp trai. V nhìn tôi sững sờ rồi ho nhẹ.

"Quay qua kia đi," anh nói và đẩy mặt tôi ra.

"Hừ! Xấu hổ?" Tôi hỏi và tiến lại gần. Ngay cả khi tôi bị đàn anh đánh, điều đó không có nghĩa là tôi phải yếu đuối và ngọt ngào. Ex thua tôi vì tất cả những điều này.

"Không ngại," anh V nói, nhưng tai anh đỏ. Khuôn mặt đẹp trai nghiêng sang bên kia, tôi thấy nụ cười ở khóe miệng anh.

"Tin em đi.. Anh có thể ngừng yêu cô ấy," tôi nói với anh ấy, ngay khi anh ấy quay lại.

"Thật sao?" Một giọng nói nhẹ nhàng hỏi. "Tôi đang hẹn hò với cô ấy lâu hơn những người khác.. Em có thể giúp anh quên cô ấy sao?"

"Em nghĩ rằng em không thể làm bất cứ điều gì. Nó phụ thuộc vào chính bản thân anh. Nhưng em sẽ ở bên cạnh anh."

"Cảm ơn, Mark.. mặc dù anh không tốt với em." Anh nói với đôi tay nặng trĩu. Nó nằm ngang eo tôi. V không biết và tôi không biết tại sao tôi có thể thích anh ấy mặc dù anh ấy không tốt với tôi như anh ấy nói. Nhưng trái tim mà, sao có thể cấm được nó đây? Tôi chỉ có thể để mình đi theo anh ấy, bất cứ nơi nào. Nếu may mắn tôi có thể khiến anh ấy quên đi tình cũ, nhưng nếu không quay, anh sẽ bỏ rơi tôi. Điều tổn thương nhất là.. cũng không khác nhiều so với lúc đầu

Tôi tỉnh dậy vì ánh sáng mặt trời chiếu vào phòng, chớp mắt thật nhanh để điều chỉnh độ sáng rồi khom xuống nhìn người bên cạnh. Vee đang ngủ bên cạnh tôi. Khuôn mặt đẹp trai giấu trên vai để tránh ánh nắng. Chúng tôi đã ngủ như thế này từ tối qua sau khi nói xong. Tôi đứng dậy và tắt quạt vì trong không khí buổi sáng trời hơi lạnh. Nhà của anh không không đủ tốt để được gọi là giàu có. Nhưng ở mức đủ, tầm trung. Không khó lắm nhưng không thoải mái lắm. Thành thật mà nói.. ngủ với một người mình thương giống như vầy, tôi chưa bao giờ.

"Cốc, cốc, cốc"

"V! Xuống ăn cơm" Giọng nói ngọt ngào của một người phụ nữ vang lên. Vee di chuyển một chút trước khi mở mắt thức dậy và nhìn tôi ngồi.

"Dạ!" Anh V hét lên với mẹ và đứng dậy. Người đàn ông đẹp trai ngồi thẳng dậy và nhìn tôi. Vì vậy, tôi nhướn mày và cũng nhìn anh ấy.

"Em về đây," tôi nói.

"Đi ăn cùng đi". Anh nói một cách bình tĩnh. Tôi nhướn mày và nhìn V lần nữa. Tôi không thích ăn ở nhà của người khác. Cảm thấy rất lạ. Thông thường ở nhà, tôi hiếm khi ăn cùng. Giờ phải ăn cùng với người khác, cả bố mẹ anh, còn có anh Yoo? Tôi không biết phải làm gì.

"Mark.." Anh thấp giọng và nhìn tôi. "Đi rửa mặt và đi ăn." Vee chỉ vào phòng tắm. Tôi lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của đàn anh V. Đôi mắt mà anh ấy nhìn lại thực sự không cho phép tôi chạy trốn. Vì vậy, tôi chỉ thở dài và đi vào toilet.

Trên bàn có ba hoặc bốn món ăn đơn giản, mẹ của Vee đã chuẩn bị sẵn. Đó là một cái bàn vuông nhỏ, có bốn chỗ cho bốn người trong gia đình này. Đây là lý do tại sao tôi không thích ăn ở nhà của người khác. Tôi cảm thấy mình thừa thãi.

"Oh.. V đưa bạn bè về nhà? Sao con không nói với mẹ?" Một người phụ nữ xinh đẹp bước ra khỏi bếp. Tôi giơ tay tỏ lòng kính trọng với người đó, người V gọi là Mẹ.

"Anh ấy đã làm gì? Anh ấy đã nói với ai ở đâu?" U nói và nhìn anh V. Bất cứ điều gì đã được. V kéo tay tôi ngồi xuống ghế và lấy một ghế khác ngồi ở đầu bàn.

"Kết hôn với nhau sớm, những đứa trẻ này." Mẹ của anh phàn nàn không nghiêm túc.

"Đó là cha và mẹ anh. Đây là Mark." Tôi giơ tay để tôn trọng họ một lần nữa sau lời giới thiệu của V.

"Tại sao bạn ngồi khép nép vậy? Hãy thoải mái như nhà của mình." Anh trai V của tôi nói với tôi "Đừng căng thẳng. Ăn thử món đậu hũ cá này nào."

"Vâng," tôi mỉm cười với họ. Chờ đợi anh múc thức ăn và bắt đầu ăn lặng lẽ. Có tiếng nói của đàn anh V và đàn anh Yu cãi nhau trong suốt bữa ăn. Bố mẹ anh lâu lâu cũng quay sang hỏi tôi một số vấn đề, chủ yếu là xoay quanh Vee.

"Và làm thế nào để Mark ở đây làm bài kiểm tra? Kỳ thi đã kết thúc chưa." Mẹ Vee hỏi tôi.

"Dạ kết thúc rồi ạ."

"Có khó khăn gì khi Vee bước vào một năm mới không?"

"Dạ.. cũng hơi khó khắn ạ." Tôi trả lời lắp bắp.

"Rất tốt. Các con tôi biết rằng chúng thích đi du lịch. Nhưng vẫn phải học hành chăm chỉ. Đặc biệt là V sau này, đừng để mẹ nghe lại câu chuyện."

"Câu chuyện không thành vấn đề Không, mẹ ạ." Anh trả lời.

"Chuyện xảy ra vài ngày trước khiến mẹ cảm thấy căng thẳng như điên."

"Không còn nữa. Sau này con sẽ chăm sóc bản thân tốt hơn ạ." Anh nói vậy, nhưng trong câu cuối cùng, anh ấy nhìn tôi. Mọi người im lặng. Điều đó khiến tôi cảm thấy kỳ lạ hơn nữa. Cảm thấy lạ.. vì ánh mắt của bố mẹ V

"Con đã nói rồi mà?" Yoo nói nhanh. Giọng nói khàn khàn đó có vẻ hơi khó chịu.

"Em đã nói hôm qua. Nói rằng em không muốn quay lại với cô ấy." Vee nhìn Yu nói.

"Dù con làm gì, hãy suy nghĩ cẩn thận," Cha Vee nói và thu thập chiếc thìa.

Im lặng là những gì tôi hiện đang phải đối mặt. Sau khi cha Vee bước ra ngoài. Chúng tôi tiếp tục ăn uống lặng lẽ. Không nói nữa. Cho đến khi Mee Wee bảo ra ngoài giúp bố. Ngay tại đây, chỉ còn ba chúng tôi.

"Anh sẽ nói gì?" Pee Wee nói sau khi mẹ đi ra ngoài một lúc.

"Chà, không rõ ràng chút nào", Yu nói.

"Không cần thiết phải nói ngay bây giờ à? Hiện tại anh không rõ ràng lắm", Vee tức giận nói.

"Tôi muốn nói rằng có nhiều người sẵn sàng nghiêm túc với em ấy," Yoo nói và nhìn tôi. Trước khi bước ra ngoài,

"Chết tiệt.." đàn anh V nguyền rủa những lời thô tục trước khi đặt thìa xuống "Xin lỗi để bảo bạn xem thứ gì đó như thế này." Vee nói và nhìn tôi. Có thể biết làm thế nào anh ấy thất vọng ngay bây giờ

"Không sao đâu.." Tôi nói và cố gắng mỉm cười với anh.

"Cha thường không ổn với những thứ như thế này. Nhưng khi Yoo thường dẫn đàn ông về. Vì vậy, em đừng bận tâm. Và mong đợi tôi thay vào đó."

"Em đang mong đợi điều gì?" Tôi hỏi,

Nếu tôi thực sự yêu V tôi phải làm cho anh ấy yêu tôi nhiều hơn từng yêu Ploy. Phải chứng minh với gia đình rằng đó không phải là thảm họa. Suy nghĩ thôi cũng thật khó khăn.. Tôi phải vượt qua người phụ nữ mà anh ấy yêu và phải đối mặt với gia định anh. Chỉ là một người đàn ông và thích đàn ông, nó có phức tạp đến thế không?

"Như Yoo nói. Có rất nhiều người sẽ tốt hơn.." "Em định nói gì?" Tôi chưa nói xong, anh nói trước.

"Tôi sẽ nói gì đây?" Tôi hỏi người ngồi cạnh anh ta.

"Nếu em định đi.."

"Nếu anh lại đuổi theo, tôi sẽ đi." tôi đã quyết định rồi. Tôi chọn làm bất cứ điều gì. Đừng hỏi bao lâu, vì tôi không thể trả lời, tôi mạo hiểm lấy mọi thứ. Đồng ý với mọi thứ. Cho phép thậm chí làm những việc chưa bao giờ được thực hiện như thế này. Bạn có nghĩ rằng tôi có thể đi bất cứ nơi nào một lần nữa? Nếu sẽ đi, sau đó đi trong một thời gian dài? Thành thật mà nói, bây giờ bắt đầu phẫn nộ nó.

"Chà, tôi cảm thấy có lỗi về em." Anh kéo cổ tay tôi và nói, không nhìn tôi.

"Nếu cảm thấy có lỗi, hãy quay lại mối quan hệ ban đầu. Cùng chơi đùa với bạn bè. Không hài lòng, nói trực tiếp. Nếu bạn muốn bất cứ điều gì, hãy nói trực tiếp." Tôi nghĩ và đảo mắt, nhìn anh ấy

"Tại sao hôm nay em nói nhiều như vậy?" Vee mỉm cười nói. Người đàn ông đẹp trai đứng dậy trước tôi. Tay anh vẫn đang giữ cổ tay tôi. Vẻ đẹp sắc sảo đang nhìn tôi. Lấp lánh tia sáng ấm áp bắt đầu xuất hiện với tôi qua ánh mắt tuyệt đẹp đó.

"Em muốn anh ngừng yêu Ploy thật nhanh," tôi nói và nhìn xuống bàn tay của chúng tôi cách nhau không xa.

"Làm cho tôi ngừng yêu cô ấy sớm, Mark.." Anh nói và kéo tôi lại gần "Về gia đình, đừng suy nghĩ quá nhiều. Tôi tin rằng hạnh phúc của tôi là quan trọng nhất chằm vào mặt đối với cha mẹ tôi. Nếu em là hạnh phúc của anh thì họ phải đồng ý."

"Vì vậy.. nếu bạn ngừng yêu cô ấy, hãy nói với tôi Hoặc.. nếu không có cách nào, thì hãy nói với tôi." Tôi nói mà không rời mắt khỏi anh ta

"Bây giờ tôi đứng về phía em." Anh nói và ôm tôi vào lòng. Nhấn đầu tôi xuống với một bờ vai rộng, sau đó xoa nhẹ tóc tôi "Giữ anh đứng về phía em lâu hơn nhé."
 
Chỉnh sửa cuối:
165 ❤︎ Bài viết: 89 Tìm chủ đề
Chương 15:

[Vee Vivis]

Cuộc sống của tôi trở nên tốt hơn bao giờ hết. Kể từ khi chàng trai đó bảo tôi ngừng yêu Ploy, tôi đã thử Khi ở với Mark, tôi hoàn toàn có thể chấp nhận nó và cảm thấy tốt. Khi tôi ở bên Mark, nó khiến tôi quên đi những điều tồi tệ. Bạn bè bảo tôi vui vẻ và cư xử như bình thường lại. Tất nhiên tôi có thể. Không chỉ Ploy muốn tạm xa nhau, tôi cũng như vậy.

Ngay bây giờ, tôi đang ở trong tòa tháp dũng cảm với Yi Wa. Tối nay, chúng tôi thiết lập một bữa tiệc vì Dan sẽ đến. Dan đã từng là bạn của tôi và bar từ thời trung học nhưng tham gia các kỳ thi khác nhau ở trường đại học nên tôi phải tách ra nhưng vẫn chơi chung. Tôi biết bạn bè ở trường đại học và họ cũng thân thiết.

"Tôi không biết tại sao nó sẽ đến." Tôi phàn nàn nhưng không di chuyển.

"Ồ.. bạn à? Anh ấy nghe tin rằng bạn đang ở đó. Bạn có muốn đến đây không?" Yiwa nói và bước đi để lấy chiếc áo choàng mà anh ta để lại và mặc vào.

"Yêu tôi quá nhiều". Tôi nghĩ rằng sự trớ trêu của nhiều lần họ đã tranh cãi với tôi để được uống. Nhiều lần họ kéo tôi ngồi, mặc dù Điều đó không an ủi tôi chút nào. Nhưng tôi cảm thấy thoải mái khi tôi có chúng. Phải chấp nhận rằng bạn bè cũng có thể giúp tôi nhưng thành thật mà nói, nó không bằng người mà tôi đang nghĩ đến lúc này

"Ồ.. bạn là bạn à? Bạn không cần phải tạo ra âm thanh tình cảm đó." Giọng điệu chân thành này không khác gì sự mỉa mai.

"Nhưng em có tốt hơn vì anh không?" Tôi dám vươn tay và bóp má. Vì vậy, tôi gạt đi.

"Làm như bạn biết" Tôi nói và ngồi khoanh chân.

"Tôi không biết nhiều hơn trái tim của V. Ồ, đây có thực sự chỉ là một người bạn có thể giúp đỡ không?" Yiwa nói và cười xấu xa với tôi.

"Bạn biết gì?" Tôi dám hỏi.

"Vee, tôi chưa nói. Muốn biết, hãy yêu cầu điều đó." Người đẹp nhất trả lời và hất mặt về phía khác. Mặt hờ hững, ngu ngốc.

"V.."

"Tôi đi tìm Bar." Tôi nghĩ và sau đó đứng dậy và bước ra khỏi phòng. Nghe thấy tiếng cười thầm của Yi Hawa sau đó tôi tự cười chính mình. Tôi thật muốn từ bỏ một thằng bạn như Bar. Chúng tôi cũng gặp nhau ở phía trước của ký túc xá, quán bar này. Nhưng khi đi đến phòng bar, chết tiệt! Bác sĩ là người mở cửa với cơ bắp chặt chẽ và những vết đỏ, mặt tôi bất giắc đỏ lên. Thấy thắng nhóc đó đó và nghĩ về cơ bắp của những đứa trẻ khác. Chúng tôi ngồi xuống một lúc và kết luận rằng thằng Bar không đi vì người chồng yêu dấu không cho đi. Tôi cũng trêu chọc nó rất nhiều, nó đỏ mặt giận giữ với thằng bác sĩ, thông thường Bar không như thế này. Trước đây, tôi không biết tại sao lại dễ dàng chấp nhận Ravana, nhưng bây giờ tôi đã biết đủ.

"Sợ vợ là một điều ngu ngốc. Hầu như nó không thể rời bỏ thằng bác sĩ của nó." Pound nói khi chúng tôi đã đến cửa hàng sau khi rời nhà Bar.

"Guinea không thể đi vì anh ấy đã ngồi trên đùi bạn tôi lớn lên mỗi ngày." Tôi nói và mỉm cười trước khi đập vỡ kính với Dan.

"Đừng nói với tôi câu chuyện về cách tôi sống? Cả máy và Bar." Dan nói và làm một khuôn mặt cảm động.

"Không có gì về tôi." Tôi lặng lẽ trả lời.

"À, ờ.. Có phải điều này rất đau lòng không?"

"Yên lặng và em yêu. Yiwa" Tôi nghĩ và đưa ly rượu cho Yiwa. Đó không phải là điều làm cho khuôn mặt buồn cười trước khi uống một cốc.

"Làm thế nào.."

"Đẹp trai thế nào?" Dam đập nó và nhìn tôi. Tôi muốn nói. Nhưng không biết người khác sẽ nói gì và rồi tôi vẫn hành động ngu ngốc. Không rõ ràng với các dấu hiệu là tốt. Hãy để bạn bè của tôi đoán và điều tra

"Nó sẽ không nói. Cậu không quan trọng." Yiwa nói và há miệng.

"Hoặc hai người.." Dan nói và chỉ vào tôi và Yi Hua. Bustamante không chỉ là hai người phía trước bị sốc.

"Tôi biết những người có thói quen. Đó không phải là duy nhất." Tôi nghĩ nó không nghiêm trọng.

"Rất mạnh mẽ." Yiwa đánh tôi sau đó cúi xuống và nhấn điện thoại.

Chúng tôi ngồi yên. Chẳng mấy chốc, người ta dự đoán rằng những người quay cuồng sẽ đến. Câu chuyện của tôi bị cuốn sang một bên và được thay thế bởi chuyển của Bar một lần nữa. Yiwa bắt đầu kể cho Pan một cảnh, thật điên rồ khi chúng tôi không mời và bỏ lỡ bất kỳ điều tốt đẹp nào. Giống như một người nộm.

"Hãy đến xem của tôi." Tôi nghĩ sau khi nghe giọng nói nhỏ, xấc xược đó trong một thời gian dài.

Công cụ "Thật sao?" Nó làm cho tôi nhìn trộm.

"Không đúng, tôi nói để cắt giảm khó chịu."

"Câu chuyện của tôi" Tôi nói và nhíu mày, họ đâm vào miệng nhưng không tiếp tục. Bởi vì họ biết rằng nếu tôi không nói thì không nên nói

"Là như thế này, V Bất cứ điều gì cho tôi biết sau về Ploy, sao cũng được Nếu không có Dew, tôi không biết điều gì đúng, phải không?" Pan nói và nhìn vào cây búa của tôi.

"Nếu không có Dew, tôi không biết về Ploy và người đàn anh đó. Ngay cả bây giờ, tôi có lẽ sẽ yêu nhau nhiều" Tôi lặng lẽ trả lời, không cảm thấy gì.

Thành thật mà nói, những điều này vẫn xoa dịu tôi. Phải nói rằng sau khi quên nó thì không nhưng nếu được hỏi liệu nó có còn đau vì vấn đề này không tôi có thể trả lời rằng nó không đau. Không phải vì đã quen với việc nhút nhát hay chịu đựng nhưng đó là bởi vì một người khác thay thế những thứ này thì khác.. thành thật mà nói. Bây giờ, tôi nhớ Mark nhiều hơn Ploy.

"Không thực sự. Từ những gì tôi đã học được, phải có một ngày khi bạn phải chia tay. Bởi vì bạn.."

"Chuyện gì vậy?" Tôi hỏi. Yi Wa im lặng trở lại. Nó im lặng và quay lại nhìn những người bạn đang chờ câu trả lời.

"Erna.. Nhìn kìa. Tôi thậm chí còn bị áp lực nhiều hơn ở cuộc thi ngôi sao. Tôi chỉ vô tình nói. Tôi không nói gì cả". Những người đẹp của nhóm vẫy qua lại. Đôi mắt to nhìn tôi một chút. Vì vậy, tôi nhìn chằm chằm vào nó. Nó mỉm cười lại hồn nhiên. Tôi thực sự muốn nâng thùng đá để đổ mặt vào đó.

"Hai người có chuyện gì?" Dam chỉ vào tôi và Yi Wa.

"Nói cho tôi biết!" Dan nói và nhìn tôi. Ánh mắt của một người bạn vẫn nhìn chằm chằm. Giống như thực sự muốn biết câu trả lời Nhưng tôi chỉ vẫy vai đáp lại,

"Không có gì." Tôi trả lời họ, mỉm cười và sau đó rót một ly rượu, uống một chút và lắng nghe họ.

Dan đã nói về việc học ở đó. Nó nói rằng học tập chăm chỉ không khác gì chúng ta và xã hội cũng khác. Cả sự hối hả và nhiều điều chúng ta trao đổi ý tưởng và câu chuyện. Quay trở lại tin đồn về cậu bé và bác sĩ một lần nữa trước khi đi đến chủ đề của tôi một lần nữa tôi ngồi và lắng nghe họ. Vâng, cho đến khi một số bạn bè rời đi để nhảy.

"Mày không đi à," Dan quay sang nói với tôi.

"Không thích nó." Tôi không phải là người thích nhảy như thế. Uống là thức uống được giàn giáo như thế này.

"Đợi đã, tôi thích nó." Tôi nhìn Yi Wa, người đang nhìn tôi mỉm cười. Đôi mắt đẹp của anh nhìn vào nhóm người đang điên cuồng nói và khẽ nói: "Nhìn kìa." Vì vậy, tôi đã theo dõi và thấy người bạn đẹp trai của mình tên là North và một đứa trẻ khác mà tôi biết rõ. Cậu bé đẹp trai và đang lắc lư theo nhịp điệu của bài hát giống như Nuve.

"Vậy thì sao?" Tôi nói với Yi Wao nhẹ nhàng trở lại.

"Bướng bỉnh, tôi biết là đẹp trai nhất". Nó nói, rồi đưa tay lên và vặn cằm. Qua lại

"Bạn biết gì?" Tôi hỏi. Đó là một giọng nói tĩnh lặng. Không quét tay anh ta mà vặn vẹo nó một cách trực quan

"Về em, chàng trai." Anh trả lời, mỉm cười.

"Sao anh biết?"

"Hah, tôi chỉ đoán, nhưng bây giờ tôi tự tin." Anh ta cười nham hiểm trước khi buông tay khỏi cằm và nhấc một ngụm. Nó chỉ nhún vai thờ ơ. Khi nào anh ấy ngủ dưới giường của tôi?

"Đó là nó! Hãy thừa nhận, Vee, anh và Yi Hua có gì với nhau?" Giọng nói quen thuộc của tôi vang lên trong đầu. Tôi nhìn lên để thấy người dũng cảm chỉ vào mặt tôi. Bên cạnh nó là Nuve. Tôi nhìn đứa trẻ đó dữ dội. Nhưng nó không nhìn vào mắt tôi. Đôi mắt thanh mảnh, nhìn một chút, rồi đảo mắt đi. Đợi đã.. Không phải là ai đó đang ngồi xổm đằng kia sao? Cái nhìn không hài lòng với tôi là gì?

"Xin chào," Mark nói trước khi giơ tay để tỏ lòng kính trọng với người ngồi trên bàn.

"Xin chào, chàng đẹp trai. Đến đây.. đến và ngồi bên cạnh chị." Yiwa sau đó kéo cánh tay của Mark ngồi bên cạnh, kéo Mark ngồi giữa tôi và Yi Hua. Người phụ nữ này thật tệ..

"Bạn bè của bạn đâu? Tại sao bạn không mời tôi?" Yi-wa nghiêng người và hỏi Mark. Nó mỉm cười với dì để mã hóa nó trước khi trả lời.

"Họ đến rất nhiều."

"Ôi trời! Nó lại tán tỉnh." Dan chỉ vào tôi.

"Ai tán tỉnh ai?" Pin hỏi.

"Bạn V và Yi Wah," Dan nói,

"Nghiêm túc chứ? Đẹp trai quá." Vì vậy, tôi lặng lẽ nhìn nó. Trước khi nâng ngụm,

"Nó chỉ chơi với tôi thôi", Yiwa nói,

"Bạn thật tệ". Ở trên tôi, tôi vẫn nhìn nó. Phớt lờ lời trêu chọc của bạn bè, một chút co giật, khi anh ta nhận thấy tác động lên đầu gối của mình. Tôi cúi xuống để nhìn và thấy đầu gối của một người khác đang đập đầu gối tôi.

"Cái gì?" Tôi nghiêng cánh tay và ghế sofa qua cổ và khẽ hỏi.

"Không, không có gì", không có gì ngoài đôi chân Bạn có thích va chạm như thế này để đánh những thứ khác tốt không? Chỉ có thể nghĩ trong lòng, và nhìn vào khuôn mặt tĩnh lặng của anh ấy và chỉ nghĩ về những gì sai trái

"Đi với ai?" Tôi hỏi. Một lần nữa, âm nhạc đã được phát hành. Giọng nói của người bạn đã buông ra. Ngay bây giờ, tôi chỉ quan tâm đến giọng nói sẽ đáp lại.

"James Wind và những người bạn của anh ấy."

Chúng tôi ngồi đó. Ngay sau đó Li tham gia. Tiếp theo là một nhóm bốn người bạn của Mark Những đứa trẻ đó tự giới thiệu trước khi ngồi xuống cùng bàn. Ngay khi rượu bắt đầu được đặt, mối quan hệ bắt đầu gần gũi hơn. Một đứa trẻ nhìn tôi thường xuyên đến mức tôi có thể cảm nhận được. Nhích người ngồi bên cạnh Rồi gật đầu với đứa trẻ đó. Mark, nó chỉ là một thằng ngốc, mỉm cười trở lại

Bạn không tiết kiệm đồ cho tôi à? *.. *

Tôi trợn mắt chán nản khi nhìn đứa trẻ vẫn nhìn tôi. Ngay khi tôi chạm mắt, đứa trẻ đó đã lái đi. Cứ như thế trong một thời gian dài cho đến khi nhãn hiệu chọc tôi.

"Tôi không muốn nhìn. Nhìn nó theo cách khác." Sự khàn giọng bắt đầu nghe có vẻ say

"Tôi cảm thấy kỳ lạ. Dù sao cũng phải nhìn nó." Tôi thực sự cảm thấy như vậy. Khi mọi người nhìn thấy chúng tôi, chúng tôi có thể cảm thấy nó. Khi rời đi, anh sẽ trông như thế. Tôi đã cố gắng giao tiếp bằng mắt để nói với anh ấy rằng Dừng lại nhìn tôi. Nhưng anh không dám giao tiếp với tôi Nếu anh ấy nghĩ về mình, anh ấy phải nói rằng anh ấy thích tôi.

"Không thể tránh được." Thật nhẹ nhàng khi tôi nghiêng mặt. Người đàn ông cao lớn bên cạnh Vươn qua mặt tôi để lấy chai rượu Trước khi nó ngẩng mặt lên, tôi chộp lấy nó.

"Nó say rồi". Tôi nói là đứng yên và đưa cho anh ta một ánh mắt dữ tợn.

"Không say". Tôi không biết khi nào cả bàn im lặng, nhưng tôi lại nhận ra. Khi Yi Ho nắm lấy tay anh và nói rằng nó quá nhiều, tôi bỏ qua khuôn mặt của mình trước khi cho phép chai rượu được trao cho người khác. Nó mất để pha. Không quan tâm đến bất cứ điều gì.

"Làm thế nào?"

"Cái gì?" Tôi nhìn lên ghế đối diện. Nó thay phiên nhìn tôi và Mark và chỉ, lắc ngón tay về phía tôi.

"Bạn.. và anh trai tôi Mark" * Khi nào bạn? * Tôi chỉ nghĩ về nó và nhìn Mark. Tất cả bạn bè của tôi đều im lặng và nhìn tôi, chờ đợi câu trả lời. Không khác gì bạn bè của Mark.

"Hỏi đi." Khi tôi nói vậy, đứa trẻ bên cạnh Gửi một con mắt dữ tợn cho nó, một người không muốn nói nhiều Bạn càng giải thích từng điều ở đây, nó sẽ càng dài hơn.

"Dù sao đi nữa, đừng nói với tôi những gì tôi nghĩ." Wind hỏi Mark với một con mắt khó hiểu. Nó không khác với James, người bây giờ đặt ly xuống và đưa tay để khoanh tay.

"Cũng không có gì Nó như thế nào?" Câu đầu tiên được nói với một người bạn, trong khi câu sau chuyển sang mỉm cười và hỏi cả nhóm. Những người ngồi chờ đợi để nghe nó nói, thở dốc và khóc lóc hối hận.

"Có tốt không khi không có gì Nếu có điều này, các bạn đang bận rộn." Pan nói,

"Ơ.. thật tốt khi Mark vẫn còn độc thân." Trên đó, hãy mỉm cười với Mark. Đứa trẻ này đã không từ chối. Mỉm cười nhắm mắt trả lời anh. Đây có phải là say rượu? Điều gì truyền cảm hứng cho anh ấy để làm cho anh ấy cười như vậy?

"Làm thế nào để bạn biết rằng Nong là người độc thân?" Pound hỏi.

"Er.. độc thân? Rất độc thân." Li nói và nghiêng người về phía Mark cho đến khi nó phải di chuyển.

"Chà.." Tôi dùng mũi giày chọc vào chân nó trước nó. Sẽ trả lời Nó không nhìn tôi mà thay vào đó là cười. "Có những người thích nó."

"Cái gì? Làm thế nào?" Banging

"Ai? Tại sao các bạn không biết?" Wind hỏi,

"Bar?" Dám nói và nhướng mày. Vì vậy, tôi chỉ thở dài với sự bất mãn. Quán bar điên, ông chủ Baru Anh ấy đã được nhân cách hóa.

"Không." Mark phủ nhận mỉm cười. Hãy để bạn bè và bạn bè của tôi đoán rất nhiều, nhưng nó và tôi, không ai nói gì cả. Yiwa cũng vậy. Người đẹp chỉ cần ngồi và nhìn vào nụ cười.

"Vậy thì phải là tôi." Tại điểm Đứa trẻ này chẳng là gì cả. Chỉ cần nhìn lại và mỉm cười lại.

"Anh nghiêm túc chứ?" Dan hỏi phía bắc.

"Tôi phải hỏi anh ấy trước." Nuea ngại ngùng. Mark sau đó nhẹ nhàng cười trong cổ họng.

"Tôi không có nghĩa là em trai Ý tôi là bạn Sẽ thực sự thành hiện thực Và phải? Giống như.. Thật không thể tin được. Trên tất cả," Dan nói, "Bạn bè đều hài hước. Mỗi người trong số họ tràn lên nhau. Đào những điều xấu Tất cả đã hết.

" Này, đừng nói nhiều. Anh ấy sẽ sợ tôi. "Nuea

" Bây giờ bắt đầu sợ hãi "Mark mỉm cười nói. Tôi không hiểu tại sao tôi phải mỉm cười. Tôi thực sự muốn kéo môi của mình để hôn chương trình ở đây. Các bà mẹ hối thúc miền bắc đến đó. Đợi đã, nếu Cha có thể lấy nó, bạn..

" Bạn sợ cái gì? Làm thế nào bạn sẽ ngồi và giữ đầu gối của bạn? Hãy nói chuyện. "Trên đó, Becky gọi Mark.

Shea Mana Ma vương..

" Cái gì? Ai thích Mark? Bạn có thể chiến đấu? Nghiêm túc đấy, Mark. "Tôi quay lại nhìn vào ngưỡng cửa phía bắc và đảo mắt lên trên. Quay lại nhìn cậu bé bên cạnh.

" Vẫn còn.. chưa rõ. "

" Cho thấy rằng bạn vẫn còn hy vọng, phải không? "Muốn chỉ tay vào mắt trong số bạn bè của tôi, thực sự. Nhìn vào điều này. Bạn muốn gì ở tôi? Tâm trạng này là bắt nạt, phải không? Nếu có, thì có lẽ tôi sẽ bị bắt nạt.

" Mark.. "

" Mark, hãy nói chuyện với tôi. "Tôi vẫn chưa hoàn thành nó, nhưng James đã lên tiếng trước. Tôi quay đầu về phía người nói cùng một câu như tôi đã nói và nhìn Mark lần nữa.

" Hãy để tôi nói chuyện với bạn tôi trước, "nó nói với tôi nhẹ nhàng. Nhưng sự tê liệt của tôi xuất hiện rất mạnh Đây không phải là điều quan trọng nhất sao? Tôi nghi ngờ tâm trí của tôi với sự khó chịu. Đôi chân của Marj di chuyển bước ra ngoài nói chuyện với người bạn thân rất quan trọng của mình.

" Hừ, thật dụ người". Tôi nghĩ nhẹ nhàng khi nó sẽ đi qua. Nó dừng lại và nhìn vào mặt tôi như thể nó không thỏa đáng. Nhưng sau đó thì sao? Paul nở một nụ cười, giống như tôi không làm gì sai cả. Ow! Tôi rất thất vọng.
 
165 ❤︎ Bài viết: 89 Tìm chủ đề
Chương 16: [Mark Masa]



James cầm điếu thuốc, nhả khói từ từ. Khuôn mặt đẹp trai đó không nhìn tôi mà nhìn thẳng về phía trước.

"À.." Nó đưa cho tôi một điếu thuốc. Vì vậy, tôi lấy nó và đặt vào miệng.

"Tại sao gọi cho tao?" Tôi hỏi người bạn đứng bên cạnh.

"Còn mày?" Nó chỉ nói vậy rồi lại đưa điếu thuốc vào miệng. "Tao lo lắng. Nếu nó thực sự là những gì tao nghĩ." Nó nói và nhìn vào mặt tôi.

"Chà.. tao đã làm.." Tôi không từ chối nhìn xuống sàn vì tôi không dám nhìn lại nó.

James, nó đã từng cảnh báo tôi về vấn đề này. Lúc đó tôi định nói như một người bạn. Nó là gì? Đừng làm nhiều. Nhưng cuối cùng thì tôi đã.

"Mày thích nó không?"

"Ồ.." Tôi đã trả lời trong cổ họng.

"Và sao?" James hỏi.

"Không biết."

"Cái này được gọi là gì. Anh ấy có biết rằng bạn thích nó không?" James quay lại và hỏi tôi một cách tức giận.

"Phải biết điều đó sao." V có thực sự có thể nhìn thấy? Chỉ một lúc trước, nhìn nó vài phút, tôi biết. Tôi đã nhìn nó rất lâu rồi. Tôi không biết sao? Về mối quan hệ của chúng tôi, không có tình trạng hoặc câu chuyện của chúng tôi. Không rõ ràng, nhưng cảm xúc của tôi rất rõ ràng.

"Tôi thực sự sẽ gọi nó **" James nói và ném một điếu thuốc trên sàn, đạp nát nó. "Không thể dừng lại à?" Nó nhìn tôi hỏi

"Tao muốn thử." Tôi nói nhẹ nhàng. Nó thở dài trước khi nhìn chằm chằm vào mặt tôi.

"Đừng như vậy nữa". Nó nói rồi bước đến trước mặt tôi. Tôi đã bị tổn thương bởi vì những điều như thế này rất thường xuyên. Nặng nhất là trường trung học, trước khi chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học trong một năm. Lúc đó, tôi học lớp 11, người yêu tôi học lớp 12, chúng tôi yêu nhau rất nhiều và anh ấy nuông chiều tôi rất tốt. Mọi thứ đều tốt, nhưng tôi cảm thấy rằng anh ấy đã thay đổi. Cuối cùng, chúng tôi chia tay vì anh nói anh cần chú tâm học hành. Chẳng mấy chốc.. tôi đã gặp anh ấy đang vui vẻ với một sinh viên đại học. Đó là một trong những lý do tại sao tôi học ở đây.

Ngừng suy nghĩ về những câu chuyện cũ, rồi chuyển sự chú ý sang điếu thuốc sắp hết, ném đó xuống đất, nghiền nát cho đến khi ngọn lửa trên đầu thuốc tắt nhưng vẫn giữ nguyên hành động đó. Điện thoại bỗng thông báo, tôi giật mình, lôi nó ra xem.

Vee Vivis: Bạn của em đã bảo em đang ở cùng một người đàn ông

Masa Mark: Anh tin điều đó à.

Vee Vivis: Vào đi.

Vee Vivis: Tôi lo lắng.

Tôi mỉm cười với tin nhắn mới nhất mà đàn anh gửi, mỉm cười như thể chủ nhân của tin nhắn sẽ nhìn thấy Tôi trả lời V rằng sẽ vào rồi sau đó đặt điện thoại vào túi. Nhìn vào điếu thuốc đã tắt một lần nữa rồi thở dài. Nếu nó trở lại như cũ một lần nữa, có lẽ sẽ không đau nhiều lắm. Tôi đã quyết định chọn đàn anh V từ lâu rồi.

Tôi vào trong, nhiều người vẫn ngồi ở bàn nhìn xung quanh và không thấy anh em của Dan và Li nhưng tôi không nói gì. Đi vào và ngồi cạnh đàn anh V. Anh nhìn tôi dữ dội. Rồi quay đầu đi đường khác.

"Tôi nghĩ rằng phải có một cái gì đó." Giọng nói của người dũng cảm thì thầm một khoảng cách ngắn. Anh nhìn tôi trước khi nhìn đàn anh V

"Giữ cho bộ não của bạn suy nghĩ về các vấn đề khác. Chỉ nghĩ về dân làng." Những người bạn Phi Viva quay lại.

"Đó là vấn đề của người trong cuộc. Tôi nên nghĩ về tôi", James nói.

"Erm.. đã đi ra ngoài, đang nói gì bây giờ?" Pin quay sang hỏi James.

"Nếu anh ấy muốn em biết, tại sao anh ấy lại mời nhau?" Yoo quay sang Pi và nói to.

"Erm.. Thật vậy" Anh dừng lại để chú ý và quay lại ăn. V nhìn tôi cho đến khi tôi có thể cảm nhận được, nhưng tôi vẫn không quay lại nhìn. Tôi nhìn người bạn của mình. "Đi trước đi, tao sẽ ở lại một chút."

"Mark.." Giọng nói trầm thấp của một người bạn vang lên. Vì vậy, tôi đã ngẩng mặt lên và nhướng mày.

"Tao lo lắng, Mark."

"Tao biết.." Tôi suy nghĩ một lúc lâu và mỉm cười. Như thể tôi không hài lòng về điều đó, nhưng tôi quên rằng đó không chỉ là một vài người ở đây.

"Mark.. Đừng cười như thế. Em đang run rẩy nghiêm trọng." Nuea, đặt tay lên ngực và nói với tôi.

"Erm.. làm một khuôn mặt như vậy, dễ thương. Mark."

Tôi cười ngượng. Không trả lời gì cả bởi vì bây giờ tôi rất ngại. Tôi hiếm khi làm một khuôn mặt như thế này cho bất cứ ai nhìn thấy ngoài những người bạn thân của tôi. Ngay cả Vee chưa bao giờ nhìn thấy nó bởi vì anh ta không có cơ hội. Nói về đàn anh V, tôi quay lại nhìn người bên cạnh

Âm thanh của một ly rượu vang. Cho đến khi người bạn của anh tôi trêu chọc tôi lặng lẽ. Đôi mắt không vui, nhìn tôi hoàn toàn nhắm nghiền. Anh ta đứng lên hết cỡ và vươn tay lấy áo choàng của chính mình.

"Anh sẽ trở lại." Giọng nói của người đẹp trai thì thầm. Mọi người đều ngước nhìn tôi.

"Đi!" Yeehwa nói và đẩy vai tôi. "Thật khó hiểu. Mày nói đi."

"Erm.. em đi đây chút" tôi nói với bạn bè sau khi Yi Hui thì thầm.

Tôi tách ra với James nhưng không lên xe với họ. Tìm kiếm người vừa rời đi trước đó nhưng không thấy. Không phải anh ấy vừa đi sao? Tại sao đi nhanh như vậy?

"Anh đã nói với em.. Tôi và nó không là gì cả. Đó là nhà của em! Vừa nãy anh ấy đang đi ra ngoài với người đàn ông." Tôi quay sang giọng nói quen thuộc của tấm lưng rộng mà tôi thích nhìn thấy nó không xa. Bên cạnh đàn anh, nó là một chiếc xe máy mà đàn anh thích sử dụng. Một ngón tay thon dài cầm điếu thuốc trong khi tay kia cầm điện thoại.

"Anh làm gì vậy?" Tôi hỏi lại khi tôi không nhận được câu trả lời. Anh ta lấy điếu thuốc vào miệng trước khi hút và sau đó nhả khói.

"Còn em đang làm gì vậy?" Anh ta không trả lời câu hỏi của tôi, mà thay vào đó hỏi lại.

"..."

Chà "Tại sao anh lại ra ngoài?" Mắt bạn nổi lên một chút. Vì tác dụng của rượu nhưng nó vẫn không đỏ

"Em điên về cái gì vậy?"

"Này!"

"Anh V.." Tôi thấp giọng và di chuyển vào đó. "Nói chuyện rõ ràng."

"Muốn nói rõ ràng, sau đó nói chuyện với phía Nuve hoặc James ở đằng kia." Anh nói rồi đi vào trong.

"Đừng cư xử như con nít như vậy"

"Er! Tao là một đứa trẻ. Vậy em nghĩ rằng em lớn hơn sao? Mỉm cười đáng yêu với James, đó là cách em cố tỏ ra dễ thương sao? Thật nhìn không nổi, muốn có một con dao bây giờ"

Tôi nhướng mày khi anh nói điều đó một lúc lâu. Giọng điệu của đàn anh cho thấy anh không hài lòng.

"Tại sao anh lại cần dao?" Tôi hỏi.

"Không thể cắt mặt em, anh sẽ dùng đó rạch mặt họ." Anh chàng đẹp trai nói và đẩy tôi lại.

"Đây có phải là anh đang ghen không?"

"Giống như em thôi" Vee trả lời trước khi nhìn vào khuôn mặt.

Hả? Tôi rất bối rối. "Vee.." Tôi gọi và huých anh ta. "Vee.." Anh quay lại và nhìn tôi dần dần. Nở một nụ cười đến tận khóe miệng, tôi ngại đến mức nhắm tịt mắt lại nhưng vẫn có thể nhìn thấy đôi tai đỏ của V. Anh ấy nhẹ nhàng đẩy đầu tôi. Tâm trạng thật điên rồ. Tôi không làm điều gì.

"Anh đã hết tức giận chưa?"

"Này, em đang làm hòa với anh đó hả?"

"Anh có nghĩ rằng em đã mời bạn anh không?" Tôi hỏi.

"Đừng làm phiền.. Tôi rất cảm động." Anh nói nhẹ nhàng. Tôi nhướn mày và nhìn vào mặt anh ta. "Em chỉ ghen tị." Câu sau nhẹ hơn câu, nhưng tôi có thể nghe rõ như tiếng tim đập trên ngực trái.

"Đừng làm vẻ mặt đáng yêu với bất kỳ ai, đó là của anh.." Anh quay lại nhìn tôi. Thì thầm vào tai tôi. Tôi cảm thấy môi anh cắn nhẹ vào dái tai của mình, mặt bỗng chốc nóng lên. Thậm chí không dám quay lại nhìn "Koo Huang" của đàn anh V ngay lúc anh ta ly khai, cái mũi nổi bật đó khẽ chạm vào má. Anh Cả V đã bước ra ngoài. Để tôi ở đây ngây ngốc đứng một mình.

Tôi ngồi lại trong một căn phòng yên tĩnh. Trong đầu, chỉ có lời nói sở hữu của người đàn ông đó. Tôi đang phát điên.. của anh, của anh, tôi không rõ, tôi đang tự hỏi.
 
165 ❤︎ Bài viết: 89 Tìm chủ đề
Chương 17:

Ngày mai sẽ tươi sáng, nhưng có vẻ nó không dành cho tôi. Về bản thân mình chưa đạt được, một người bạn tốt chạy đến và nói rằng cãi nhau với bạn gái. Hôm qua tôi an ủi nó. Chờ đợi Mark trở lại nhưng có vẻ nó không về nên tôi ngủ với Bar.

Tôi thức dậy trước và đi đến căn phòng đã chiến đấu với Mark ngày hôm qua. Đủ để im lặng Một mình và sau đó nhận ra rằng tôi quá nóng vào thời điểm đó Trong thực tế, tôi thậm chí không có quyền sở hữu nó. Nhưng tôi đã phạm sai lầm Nhìn thấy nó, ôm lấy nó, cằn nhằn với những điều trên, khiến tôi không thể giữ được các triệu chứng của mình. Bạn càng nhìn, bạn càng thấy, nhưng Nuve đang đi theo Mark một cách chậm chạp. Tôi muốn kéo nó ra ngay lập tức.

"Tôi phải đi mua thuốc. Bạn ngủ lâu hơn một chút. Tối qua tôi không ngủ." Tôi dừng lại ngay khi Thaksakan bước ra khỏi phòng Mark. Nhiều cảm xúc ập đến mức tôi không thể tách rời chúng. Những điều tôi không nên nghĩ là tôi đang nghĩ và nghĩ

"Bạn không khác biệt" sao? Tôi chỉ nghe thấy giọng nói của Mark vì cơ thể của Kant đang che nó. Ngoài ra, đứa trẻ đó đã ở trong phòng

"Đi xuống và uống một ít thuốc." Nếu bạn biết rằng trời nóng, bạn phải chạm vào nhau, phải không?

"Hãy để tôi ngủ trước."

"Erm.. giữ áo cho tôi nữa."

"Ừ."

Cánh cửa được đóng lại với bàn tay của người bên trong. Ravana đến theo cách này và tôi đã không trốn tránh. Thấy cái áo mà anh đang mặc, biết rằng nó thuộc về đứa trẻ đó. Hai bàn tay tôi nắm chặt lại. Đêm qua, các bạn đã đến với nhau? Ravana nhướn mày khi nhìn thấy tôi. Cậu bé cao không khác gì tóc cúi đầu một chút. Anh nhìn tôi trước khi cười nhẹ. Đến như trước Tôi đã tinh chỉnh tất cả thời gian này, nhưng lần này không phải là

"Đợi đã!" Tôi đã gọi trước khi nó qua. Hal dừng bước và nhìn tôi.

"Vâng?" Tôi biết rằng anh ấy biết. Những người thông minh như thế này nên biết. Và đứa trẻ trong căn phòng đó có thể sẽ nói Nhưng điều tôi không biết là họ biết bao nhiêu Tôi không biết họ đang nói về cái gì.

"Bạn có một cuộc cãi vã với bạn tôi và đến ngủ với anh ta." Tôi nói và chỉ vào căn phòng mà anh ta vừa bước ra.

"Bạn bè tôi biết rằng tôi đã ngủ với Mark. Sau đó, từ" ngủ "của tôi không giống như người lớn tuổi đã ngủ với nó." Người ta nói rằng trước khi hành động bị kích thích "Đừng nhìn tôi như thế một lần nữa, anh V Bạn nghĩ Mark và tôi sẽ là gì? Tôi yêu Bar. Tôi sắp chết rồi. Và rồi đứa trẻ đó đã bỏ lỡ cả đêm cho đến khi nó không ngủ." Tos nói và chỉ vào phòng của Mark.. cậu bé đó không ngủ vì nhớ tôi?

"Bạn ra khỏi phòng.."

"Oppa, đừng nghĩ điều đó dễ dàng. Đó là một người.. Đừng tin chỉ vì anh nhìn thấy nó. Anh nên lắng nghe nó." Anh nói với tôi. Người trẻ tuổi đang đứng bên tôi Như thể anh đang tức giận thay vì Mark.

"Tôi sẽ lắng nghe, nhưng tôi luôn tức giận.." Tôi nói và trượt khuôn mặt nhỏ bé ra phía sau để giải phóng cảm xúc.

"Cả hai đều là đàn ông. Sau đó, không ai sẽ cho ai, phải không? Bạn phải thay đổi. Nếu bạn thực sự nghiêm túc Nó không giống như bạn đang hẹn hò với một cô gái. Đó là một người đàn ông, hẳn là đã ở bên một chàng trai mà tôi biết, phải không?

" "Làm như tôi dạy. Bạn đi để cứu câu chuyện của bạn." Tôi nghĩ khi bạn nói bất cứ điều gì ngay bây giờ thì tất cả đã biến mất.

"Dù sao tôi cũng sẽ đi", nó nói rồi dần dần Nhìn lên tôi "Nhưng tôi không dám đánh nhau trước quán bar, đàn anh V". Đôi mắt gửi như một chú cún để xin lời khuyên khiến tôi mỉm cười.

"Chuyện hôm qua, nó đã khóc rất nhiều." Tôi nói và vỗ vai vài lần Chết tiệt nhìn cây búa của tôi trước khi lẩm bẩm rằng Mark sẽ giận tôi trong một thời gian dài. Tôi không hứng thú với lời chào đó, vì giờ tôi đã dừng lại trước phòng của Mark

! Vòi! Vòi!

Tôi gõ cửa phòng ba lần để gọi người bên trong. Không có giọng nói gọi tên hoặc nói họ là ai cả.

"Quên cái gì?" Khuôn mặt buồn ngủ và giọng nói ủ rũ khiến tôi nhăn mặt, không thích. Và rồi lại làm tôi bực mình khi nhìn thấy nó trong chiếc áo dài và mỏng Để thấy quần short xuất hiện một chút, ngay cả khi họ đẹp trai, ngay cả khi họ cao, khuôn mặt không ngọt ngào, nhưng họ thích đàn ông, phải không? Và đêm qua cùng nhau cả đêm.. lông mày tôi co giật trước khi môi họ co giật sau khi khảo sát Hãy nhìn người đang sững sờ trước khi đưa tay ra và nói nhỏ nhẹ,

"Quên vợ"

"Đồ khốn.. Uh!.." Tôi đặt cái miệng xuống cái miệng mỏng. Điều đó trước khi nó được sử dụng để nguyền rủa tôi Không quan tâm người đó sợ hãi như thế nào Tôi hôn liên tục. Và mút nhẹ lên môi. Những người trẻ hơn đập vào lưng tôi và cố gắng ép mình ra ngoài. Nhưng xin lỗi.. tôi sẽ không để nó đi đâu nữa.

Tôi bước vào phòng, mặc dù Mark Miệng chúng ta không cách xa nhau. Tôi đưa tay ra đóng cửa phòng. Nó lùi lại khi tôi buộc nó. Cho đến bây giờ, chúng tôi đứng giữa phòng

!

"Anh điên à?" Anh đẩy tôi ra. Tóc của tôi sẽ rụng một chút, nhưng nó sẽ ổn định. Tôi đứng thẳng. Rồi nhìn người đang tức giận. Đi lại gần nó và nhìn lên nó.

"Xin lỗi.." Mark thở hổn hển với những lời tôi nói. Nó giữ nguyên như thế trong vài giây trước khi tỉnh táo và tạo ra tiếng động trong cổ họng.

"Bạn có nghĩ rằng tôi dễ dàng?" Tôi tê liệt ngay khi nghe từ đó. Tôi không thích nó xúc phạm bản thân mình. Không thích làm tổn thương chính mình Nhưng tôi là người đã tự mình làm điều đó.

"Xin lỗi.." Tôi nói trước khi đưa tay ra để giữ tay anh lại. Bàn tay vấp ngã của tôi không bằng tâm trí cũ.

"Bạn nghĩ bạn là ai? Bạn nghĩ tôi là ai Bạn nghĩ rằng tôi thích bạn và bạn có thể làm bất cứ điều gì với tôi? Muốn lăng mạ bất cứ lúc nào, muốn lăng mạ bất cứ lúc nào Có thể làm tổn thương tôi bằng bất cứ cách nào, có phải vậy không?" Vẫn vậy, vẫn với một nụ cười. Điều mà tôi chưa từng thấy từ trước đây

"Tôi xin lỗi.. Lúc đó tôi rất buồn. Tôi luôn luôn nhìn thấy bạn và phía bắc. Bức tranh đã bị kiện như vậy. Anh định đi với cái gì vậy?"

"Đồ của anh là gì?" Anh đảo mắt và hỏi một giọng nói đục.

"Tôi.. không biết gì cả Tôi vừa nói chuyện với bạn." Tôi nhẹ nhàng trả lời.

"Vậy tại sao bạn không nói chuyện với Nua? Hoặc hôm qua nói chuyện với Ploy cả ngày lẫn đêm."

"Tôi không nói chuyện với Ploy. Và tôi không nói chuyện với miền Bắc bởi vì nó nói rằng bạn thích bạn." Tôi trả lời:

"Tại sao bạn lại đến nói chuyện với tôi?"

"Mark.." Giọng tôi bắt đầu tối hơn, "Xin lỗi anh trai" và tôi đã cố gắng Đừng có nhiều cảm xúc nữa.

"Tôi không biết phải nói gì. Lúng túng chết đi Tôi nghĩ về bạn cả đêm, nhưng tôi không muốn nhìn thấy khuôn mặt của bạn. Đừng muốn nghe giọng nói của đàn anh Không muốn nghe rằng bạn sẽ quay lại với anh ta." Nó nói và nhìn tôi Đôi mắt run rẩy khiến trái tim tôi co giật. Khối u mềm Bên trái này siết chặt cho đến khi tôi hết đau.

"Tôi không nói chuyện với anh ta.." Tôi nói và bước vào để tìm nó. "Tôi thừa nhận rằng tôi nhớ anh ấy. Nhưng tôi nhớ bạn nhiều hơn." Tôi nghĩ và nhìn vào nó. Ryoryi quay lại và gặp tôi. Đôi mắt lấp lánh và đôi môi đâm vào nhau khiến tôi cảm thấy đau đớn thay.

"Khi nào nên ngừng yêu anh ấy một lần" Nó nói rằng trước khi đôi mắt mảnh khảnh giải phóng làn nước trong vắt, tôi không thích điều đó.. Tôi không thích điều đó khi nó khóc. Đừng muốn thấy nó yếu Nhưng cũng chính tôi đã làm theo cách đó "Không thể ngừng yêu anh ấy? Bạn không thể có cả anh ấy và tôi cùng một lúc. Đau quá."

"Mark.." Tôi rên rỉ bằng cách gọi tên của nó trước khi kéo vào ôm. Nâng một tay lên và ấn đầu xuống, tựa vào vai tôi, tay kia nhét nó vào thắt lưng để kéo nó lại gần hơn để

"..."

Không có phản ứng Không có phản hồi Mark không ôm tôi đáp lại nhưng nó không đẩy tôi ra.

"Ngay bây giờ, chúng ta có thể.." Tôi lại siết chặt tay mình. "Quay lại và nói chuyện với anh ta, nhưng ngay bây giờ, tôi có thể nói chuyện với bạn không? Nếu bạn muốn ích kỷ thêm một lần nữa, bạn có nói gì hay không.." Cuối cùng tôi hỏi và sau đó rút nó ra khỏi vòng tay để nhìn vào mắt. Đôi mắt thon dài hơi sưng lên, nhưng chúng đang nhìn vào mắt tôi.

"Anh cả thật tệ.." Nó nói và bước lại gần hơn Ném trọng lượng của tôi xuống tôi và đặt đầu của bạn lên vai tôi một lần nữa. "Tệ nhất."

"Tôi thừa nhận," Tôi trả lời và giơ tay, ôm lấy người đang phàn nàn về tôi. Vò nhẹ tóc sau gáy thật dịu dàng Thay vì lời nói làm dịu nó để ngăn tiếng khóc

"Người ích kỷ lớn tuổi hơn." Những lời nói nhẹ nhàng của anh vẫn không xa tai tôi.

"Tôi chấp nhận tất cả mọi thứ.." Tất cả đồng ý. Bây giờ, chỉ cần có nó, tôi cho tất cả mọi thứ.

Tôi cảm thấy sức mạnh của phong trào người khác không khác. Mark dần dần rời khỏi vòng tay của tôi sau khi chúng tôi đứng đó một lúc lâu. Anh nhìn vào mặt tôi và từ từ nói khẽ.

"Pee Nua thích tôi". Nó cho tôi biết những gì tôi đã biết. "Tôi nói với anh ấy rằng có những người đã thích anh ấy. Nhưng anh ấy sẽ đợi."

"Đợi cái gì?" Tôi thành thật nói rằng tôi không hiểu những điều trên, mặc dù những đứa trẻ trước mặt nói rõ ràng, nhưng nó vẫn không dừng lại.

"Nếu tôi đã hẹn hò với người đó, anh ấy sẽ bỏ. Nhưng nếu tôi không hẹn hò với anh ấy, hãy đề nghị tôi đến gặp anh ấy." Nó nói và nhìn tôi. Hình như hỏi gì đó Trông giống như tôi muốn nói điều gì đó Tôi giật mình, mỉm cười đẹp trai. Trước khi bước vào thì thầm của một đôi tai đỏ Vì người khóc quá nhiều.

"Bạn sẽ không bao giờ đi tìm nó." Những người nghe thấy nó quay lại và nhìn chúng tôi gần hơn. "Tôi sẽ không từ bỏ nó." Tôi nghĩ và làm ẩm mũi trên má. Nó nhẹ nhàng

"Sau đó, tôi sẽ không cho phép anh ta quay lại với anh ta hay không?" Nó phá vỡ và hỏi.

"Ngay bây giờ, anh chỉ có em."

"Phần tiếp theo?" Một giọng nói khàn khàn với đôi mắt chờ đợi câu trả lời.

"Chỉ là em" Tôi nói trước khi ấn nụ hôn lên đôi môi sưng phồng đó. Mút nhẹ miệng. Trước khi dùng lưỡi liếm vết nứt để yêu cầu đi vào Lúc đầu Mark vẫn bình tĩnh, nhưng khi tôi siết chặt cái ôm, nó đồng ý mở miệng và hôn tôi. Chúng tôi đã hôn như thế trong nhiều phút. Những nụ hôn nói lên cảm xúc và giải phóng những áp chế khác nhau Một nụ hôn giống như một lời hứa

Tôi hứa mọi thứ sẽ rõ ràng hơn trước..

Tôi không biết từ khi nào hai chúng tôi ngã xuống giường. Có vẻ như điều đó không thú vị bằng một cái miệng ngọt ngào. Rằng tôi đang rúc đi Tôi vẫn nghiến cái miệng với cái miệng mỏng manh đó, và Mark vẫn hôn để trả lời tôi. Lưỡi của chúng tôi đan xen. Chảy nước dãi và chảy nước dãi cho đến khi tôi phải kéo đi và chấm vào khóe miệng. Rúc xung quanh khu vực đó trước khi di chuyển lên ấn mũi vào má

"Pha.. tôi phải đi đến một hoạt động", một giọng nói khàn khàn bảo tôi mỉm cười, ủng hộ tôi, nhìn nó, nghiêng mắt trước khi ngã xuống bên cạnh tôi.

"Đừng làm thế, bạn không muốn làm điều đó, tôi sẽ không làm thế." Rồi đưa tay lên eo. Di chuyển gần hơn cho đến khi khuôn mặt được gắn vào một cánh tay mạnh mẽ. Của Mark và hôn cơ bắp nổi lên từ chiếc áo mỏng

"Tôi nói rằng tôi phải đi thực hiện một hoạt động." Nó nói trước khi di chuyển vòng tay của tôi đi Thở dài Trước khi lấy điện thoại trong túi quần, hãy gọi cho một người bạn thân

"Yiwa". Tôi gọi tên ngay khi tiếng chuông biến mất

[Cái gì? Đừng đợi tôi nói xin chào] Giọng nói ngọt ngào của một người bạn hỏi lại.

"Lan U, bạn bị ốm." Tôi nghĩ trước khi đối mặt với Mark Đưa tay lên và chạm nhẹ vào cổ. Nhưng người kia giật mình. "Rất nóng, khó thở." Tôi mỉm cười nói với khuôn mặt của Mark và phải kìm lại. Mắt anh không hài lòng, nhưng mặt anh đỏ.

[Có chuyện gì vậy? Bạn có muốn tôi gọi bác sĩ không? ]

"Không, tôi chỉ nói rằng tôi đi cùng anh ấy, không phải trong buổi sáng. Sẽ lại đi khi tôi lấy đồ nghề." Tôi bảo bạn bè hãy đứng yên.

[Đợi một chút.. Tôi cảm thấy kỳ lạ.]

"Tôi không gọi để làm bạn ngạc nhiên. Tôi gọi cho bạn để cho bạn biết." Tôi đoán và cắt dòng trước khi Yi Wah rít lên. Nheo lông mày của tôi thành một dấu và sau đó đưa miệng trở lại

"Thói quen xấu". Thật nhẹ nhàng, và tôi mỉm cười.

"Bạn tự nhủ mình là người xấu" Tôi nói và giơ tay xoa xoa tôi Anh quay mặt lại nhìn tôi bừa bộn nhưng cuối cùng cũng quay đi.

Tôi nhìn vào dấu nệm, đối diện với cửa sổ và tiến lại gần nó. Nằm xuống và nằm xuống cánh tay mạnh mẽ đó trước khi nghiêng nó qua eo anh Anh ta không giơ tay, quấn quanh cổ hoặc xoa đầu, nhưng bị đông cứng. Người chỉ biết khóc Quay lại và nhìn trước khi nó dừng lại khi tôi ngước mắt lên nhìn

"Được rồi, tốt" Tôi nghĩ rằng giọng nói đồi trụy đó Khuôn mặt của người khác đang dần Đỏ trước đôi mắt thon dài nhìn về phía khác. Tôi chưa bao giờ cầu xin cho nó. Giống như nó không hoàn toàn hỏi tôi.

"..."

Không có phản hồi từ những người cao lớn bên cạnh Mark chỉ di chuyển một chút, nhưng tôi kéo anh ta vào và không cho anh ta di chuyển.

"Chà, còn bây giờ thì sao? Một nụ hôn và hòa giải." Sau đó tôi tiếp tục, vì vậy tôi cúi xuống nhìn tôi. Tôi gật đầu trước khi kéo một cánh tay dài. Nó nằm xuống giường và sau đó nằm xuống một lần nữa, vì vậy tôi có thể nằm trên tay anh ta. Nó trông thật ngu ngốc nhưng không di chuyển đi.

"Elder.."

"Chà, điều này thật tuyệt." Tôi nói và mỉm cười. Người đang đỏ mặt rồi cười, cười trước khi nói nhẹ nhàng.

"Anh có nghĩ nó dễ thương không?" Những lời anh nói khiến tôi mất tự tin. Những thú vui trước đó đã được thay đổi kể từ khi họ không biết.

"Chà.. bạn nói rằng bạn thích điều này.." Giọng tôi biến mất khi người kia nhẹ nhàng hôn lên môi anh. Đánh dấu nó như thế trong một phút trước khi mút môi tôi và kéo đi.

"Giống như cho đến khi tôi không thể rút.." Đó là để tôi vẽ một nụ cười đầy mặt.

"Tôi như bị ngã." Tôi ngại ngùng trước khi quay mặt về phía anh. Tiến lại gần người kia, nó theo sau. Khuôn mặt của tôi bị nhét vào cái cổ thơm của nó. Mark tự ngã xuống cho đến khi cái cằm sắc bén đó nằm trên đầu tôi.

"Tôi thích điều này rất nhiều. Pee V" Tôi lại rúc vào nó để nói rằng Cá nhân tôi cũng thích điều này rất nhiều.

Tôi đã ngủ với Mark hơn một giờ. Ý thức này không phải vì buồn ngủ mà vì nhiệt độ của người khác tăng lên. Tránh xa nó ra một chút và quay lại nhìn đồng hồ lúc chín giờ. Đã đến giờ ăn sáng.

Tôi xuống tìm cơm cho Mark. Lấy cơm luộc, cá cho nó Trước khi đi lên, đi bộ cho trẻ em, bác sĩ yêu cầu một bộ thuốc hạ sốt khác. Tìm kiếm Kan và Bar nhưng không tìm thấy nó. Thôi nào.. Hãy để họ cùng nhau giải tỏa. Tôi không quan tâm Những người nóng trên giường thú vị hơn nhiều.

"Nếu đau họng là uống nước ấm Nhưng tôi muốn bạn dừng nước lạnh Lau đại lý tắm Ăn và ăn thuốc như thế này", bác sĩ da trắng nói Nói với một nụ cười trước khi cho tôi thuốc.

"Cảm ơn." Tôi trả lời một cách lịch sự.

"Bạn có thể đo được cơn sốt không?" Anh lấy thủy ngân trước khi nhìn tôi như thể xin phép.

"Tôi ổn, đàn em." Tôi mỉm cười. Anh gật đầu, hiểu trước khi giải thích về việc lau và sau đó xin lỗi.

Tôi trở về phòng với cháo và khay thuốc. Đặt nó trên bàn cạnh giường trước khi đi vào để tìm một người khác. Đưa tay lên và chạm nhẹ vào trán. Cảm thấy hơi nóng, nhưng nên uống thuốc Tôi bước vào để che nước ấm trước khi ngồi lại bên cạnh nó như bình thường. Sử dụng một miếng vải được làm ẩm bằng nước và sau đó xoắn cho đến khi ẩm ướt, như bác sĩ nói. Mang nó để thoa nhẹ lên mặt Trước khi lau cổ Mark lắc cổ và nghiêng cổ khi anh nhận ra sự xáo trộn trước khi mở mắt nhìn tôi. Bối rối.

"Lau cơ thể, cơ thể em nóng bỏng." Điều đó chưa được hỏi Rồi anh gật đầu, thừa nhận trước khi từ từ ngồi dậy..

Sấm!

Cởi áo ra, nhìn ngầu. Quay lại nhìn tôi bằng con mắt nguyên sơ Nó cho phép tôi cầm miếng vải và nuốt nó với một ngụm lớn. Chết tiệt.. Ngay cả khi một người đàn ông ở cùng nhau, nhưng anh ta có biết rằng tôi đã rung động với nó không, vì chính anh ta cũng bị lung lay với tôi? Sau đó cởi áo để khoe cơ thể thật chặt Điều này sẽ khiến tôi suy nghĩ như thế nào?

"Lau lưng quá Chú ý chết rồi." Nó nói và nằm úp mặt. Và tôi lại nuốt nó

Mark quay đầu theo cách khác, điều này tốt cho mắt tôi. Bây giờ tôi chọn không chú ý đến kết cấu vững chắc. Trên lưng hay một vòng eo đẹp Tôi đã bị bắt trước đây Tôi cố gắng không nhìn vào mông. Nó đã được đóng lại với cái quần mỏng đó, nhưng nó có một ý tưởng xuất hiện trong đầu Là anh chàng này rất chặt chẽ?

"Lau đi" nó nhìn lại và giọng nói của anh làm tôi tỉnh táo. Tôi cố gắng thở trong phổi và nói với trái tim mình là kiên nhẫn. Nhìn vào mảnh vải nhỏ trên tay, anh có chút ghen tị. Nếu không có rào cản giữa tay và lưng tôi, thì đó là.. *.. *

"Bạn đã lau ở đó lâu rồi." Nó quay lại và nhìn lại, và tôi chỉ nhướng mày và nhìn lại.

Tôi sẽ lau cả ngày.

Sau khi lau xong đánh dấu, bảo tôi ăn và ăn thuốc. Mà chính anh ta sẽ làm theo một cách dễ dàng, mà không có bất kỳ phiền phức. Khác với thanh khóc mỗi khi nó bị bệnh Những người bạn khác không đến gần, nhưng tôi là người luôn dám chết. Tôi để Mark đi ngủ và đặt đồng hồ báo thức lúc bốn giờ chiều như anh nói. Trên thực tế, tôi không muốn nó đi vào hoạt động, nhưng đó là hoạt động chính không thể tránh khỏi. Và anh ấy muốn đi

Tôi đã đi quấy rối quán bar với bác sĩ sau khi rời khỏi giường, nhìn Mark ngủ cho đến khi hài lòng. Tôi sẽ nói với anh ta rằng đây là nơi để trao thiết bị cho bạn. Xin hãy ra ngoài và trở thành một vị tử đạo. Đó là với trẻ em. Tôi không biết làm thế nào để hòa giải. Mắt của bạn tôi bị sưng và chỉ thức dậy khi chúng tôi đi. Đề cập đến một vài câu nhưng bị đánh chỉ bằng một câu với các từ Rồi nói nhiều.

Tôi có thể làm ngay bây giờ Không thấy nói ít nhất, như bạn

Các hoạt động bùng nổ đã được tổ chức tại bãi biển này. Khu vực rộng lớn này rộng đến mức mất rất nhiều không gian, khiến nó ngồi thành một vòng tròn trong nhiều hàng. Đội SOTUS, dẫn đầu bởi Pound, đứng tự phụ, gãi tay và nhìn vào sự tĩnh lặng. Muốn bước vào và lấy một con dao làm gãy đầu bạn tôi Đã đến lúc giả vờ rằng bạn đã mời bạn uống rượu. Muốn hét lên như thế này nhưng chỉ có thể đi xuống để xem với họ

Chàng trai năm đầu nhìn tôi và buôn chuyện với nhau. Nhiều người tưởng tượng, và một số người đã nghe tôi nói Một tháng qua Em muốn tán tỉnh anh. Hay thậm chí là câu chuyện mà tôi đã tải lên hình ảnh của một người bí ẩn lên Facebook nhiều ngày trước Nhìn vào người đó và mỉm cười với nó Anh làm mặt anh vẫn thế. Có thể không thoải mái vì sức nóng quá. Tôi đi vòng quanh hướng đó cho đến khi cầu chì bị gãy lông mày. Vì vậy, tôi co giật, mỉm cười lạnh lùng, trả lời

Nó. Đây là con bọ của tôi.

"Tiếng ồn là gì? Tại sao nhìn! Mặc dù đây là một hoạt động bình thường Nhưng bây giờ tôi không khỏe." Pound nói vậy.

"Tại sao bạn Bệnh? Vào buổi sáng, tôi vẫn thấy nụ cười của đàn anh." Tôi bật cười cho đến khi Pound nhìn tôi khi nghe những lời thì thầm với Fuse. Người đàn ông đẹp trai tên làanan đã bí mật tát vào đầu bạn mình và nhìn thẳng về phía trước như trước.

"Các hoạt động sau đây sẽ là một sự bùng nổ để lấy thiết bị và sau đó cho người cao niên trong dòng chấp nhận. Vì vậy, hãy để các sinh viên mới ra ngoài, bùng nổ từng người một, theo danh sách mà người cao niên đã công bố."

Sau đó, họ bắt đầu đặt hàng Boom và báo cáo cho dòng mã bằng cách ghi nhớ tất cả tên và biệt danh của người cao niên trong dòng. Một cậu bé năm đầu tiên ngồi bên người bạn giữa cơn bùng nổ. Đó là khoảng ba mươi bước trước anh ta. Có một dòng mã đang giữ các thiết bị đang chờ. Người và người đi qua nhưng Pound và Spin vẫn đóng vai trò tàn bạo Trêu chọc anh ấy để báo cáo hai lần Giả vờ rằng bạn báo cáo tên không chính xác. Ngay cả khi chờ thuyền không rõ ràng, nó vẫn trêu chọc bạn nói lại.

"Tiếp theo, mã xxxxxxxxxx", mã mười chữ số được công bố hai lần. Đứa trẻ cao lớn mà tôi biết rõ dần Đứng dậy từ chỗ ngồi của mình và đi đến trung tâm của vòng tròn Gần như ngã xuống hoặc vấp ngã trên chân của chính mình nhưng nó bùng nổ lớn Mỗi khi nó di chuyển lên xuống, tôi không thể rời mắt khỏi nó. Đôi mắt của Ryori nhìn vào thiết bị với giọng nói khàn khàn dần dần. Đặt tên cho từng dòng mã mà không có lỗi từ đầu đến cuối.

"Một lần nữa! Tôi không nghe thấy điều đó!" Tôi quay lại và nhìn Pound như Mark đã làm. Nhưng đứa trẻ không thể nói bất cứ điều gì, rơi vào sự bùng nổ, chưa được một nửa âm thanh, Pin trở nên to hơn, phá vỡ sự bùng nổ mới. Bạn bè, tại sao lại trêu chọc anh?

Tôi nhìn Yi Hoa và nó trông hăng hái. Không hy vọng rằng nó sẽ làm sai, nhưng liệu nó có rơi xuống đó hay không Khuôn mặt anh trở nên tái nhợt cho đến khi tôi không thể chịu được bước đi, thì thầm với Pound đứng đằng sau Mark rằng nó bị bệnh.

"Đứa trẻ bị ốm, chết tiệt." Bạn tôi làm mặt? Nhìn tôi như muốn hỏi liên tục có hay không. Vì vậy, tôi đã nhìn lại một cách quyết liệt.

"Xin lỗi, này, đứa trẻ đó ở trên tôi, vì vậy tôi muốn trêu chọc." Tôi muốn nhấc chân lên để đá bạn tôi một lần và nói to. Nói đi cưng

Mark báo cáo vòng thứ tư trước khi dần dần Đi bộ để có được thiết bị Năm thứ hai trói anh ta lại. Yiwa bước vào, ôm chầm lấy, an ủi rồi bước ra khỏi ban nhạc. Người đàn ông công nghệ tên North sau đó bước vào để tìm tay và chạm vào trán anh ta. Mark mỉm cười và quay lại với nó cho cùng. Khi tôi đi ngang qua tôi, cậu bé đó nhìn lên và nói: "Không có tiếng nói Được rồi, vì vậy tôi đã bảo anh ta quay trở lại. Rất tốt.

Hoạt động của thiết bị Boom tiếp tục cho đến khi người cuối cùng là mã của quán bar hoặc cầu chì hiện tại của khoa. Đứa trẻ này đang bị bắt nạt một chút vì đó là một chuỗi các quán bar. Pound, người đã coi thường quán bar từ buổi chiều, và guồng quay ghê tởm cầu chì vì cầu chì đẹp trai, đang trêu chọc anh ta. Điều mà tôi không thể không tận hưởng cho đến khi quán bar phải bảo vệ cháu của mình

" Việc thiếu thiết bị là vì tôi là bác sĩ! "Quán bar hét lên không chịu nổi sau khi chúng tôi bị bắt nạt trong một thời gian dài. Đó là một khuôn mặt đen và một khuôn mặt đỏ. Hãy nói ra trước khi chạm vào cổ của Rana để khoe đồ trên cổ cậu bé. Tiếng la ó vang lên cho đến khi bạn tôi xấu hổ, nhưng bạn gái tôi thì không.

" Thiết bị kỹ thuật này là của bác sĩ, "Kan nói. Sau đó lấy thiết bị với thanh." Người kỹ sư này là một bác sĩ.. rõ ràng. "Âm thanh trêu chọc lại vang lên cho đến khi tôi không thể nghe được. Đi bộ để tìm Mark trước khi từ từ Đưa nó ra khỏi vòng tròn

" Đừng để tôi khởi động.. "Tôi nói trong khi quay trở lại chỗ ở.

" Anh sẽ phóng cái gì? "Mark hỏi, vì vậy tôi dừng lại trên cầu thang trước khi anh dừng lại.

" Ra mắt một người phụ nữ như nó đã làm ", tôi nói.

" Khan không phải là vợ của người man rợ. "Anh ta trả lời,

" Hoặc bạn có thể tuyên bố man rợ như man rợ.. như thế, tôi không giữ. "Tôi nói và co giật mỉm cười. Đứa trẻ cao lớn đứng bên cạnh. Mở miệng

" Pan.. Tại sao tôi phải nói điều đó? "Anh ta lắp bắp hỏi rồi tiếp tục. Hãy để tôi cười nhẹ, một mình.

Vào buổi tối, chúng tôi xuống uống, cả người cao niên và người cao niên. Có thể khoanh tròn ba vòng lớn Sau đó ngồi nói chuyện và ăn Đã đến ban nhạc này để nói chuyện với nhau vô thời hạn Trước đây, mật mã của Lan đang ngồi bên cạnh tôi, nhưng bây giờ, Pam đã yêu cầu được gặp một người bạn khác đang ngồi trong vòng tròn Bên cạnh tôi trở thành cháu nội của Yi Hwa hay Mark.. Năm đầu tiên tôi muốn trở thành người thân nhất

" Tại sao Mark luôn phải ngồi cạnh rượu? "Giọng nói khó chịu từ phía bắc khiến tôi phải nhướng mày, nhìn nó và tiến lại gần dấu hiệu.

" Tại sao? "Đứa bé quay lại nhìn tôi như mọi người khác nhìn.

" Say rượu? "Sự khàn giọng của người có vẻ say rồi hỏi tôi:

" Không, anh say rồi. "Tôi nói và rút ly ra khỏi tay. Đánh dấu

" Xin vui lòng cho tôi thêm một chút. "

" Mắt bạn đang nhắm. Và hôm nay cũng thật khó chịu. "Tôi nói dữ dội.

" Uh.. "Nó trả lời dễ dàng trong cổ họng. Cho đến khi tôi không thể ngừng nhướn mày. Tôi tự hỏi,

" Có chuyện gì vậy? "Yiwa ôm mặt hỏi.

" Tại sao cháu là cháu, dễ nói.. "Tôi hỏi một người bạn, nhưng nhìn đứa trẻ bên cạnh.

" Tôi không muốn lo lắng về điều đó ", người này trả lời, không phải Yiwa, mà là Mark. Câu trả lời khiến Yi Hu mở miệng và đưa tay vỗ vai tôi cho đến khi giật mình.

" Bạn ở đâu? Tại sao Mark không nói với Elder? "Giọng nói ngọt ngào thì thầm. Chỉ đủ nghe ba người thôi

" Yiwawa đã biết điều này rồi, "đứa trẻ trả lời. Hãy ngại ngùng. Trước khi cúi xuống ăn thịt lợn mới hái Tôi mỉm cười với nó mặc dù Rằng nó không nhìn vào trước khi đưa tay ra xoa nó lần nữa Anh ngước lên ngượng ngùng. Trước khi cúi đầu ăn lại như trước.

" Không sợ người khác nhìn hay.. "Mark nhẹ nhàng nói. Vì vậy, tôi nhìn lên để nhìn vào bạn bè của tôi. Không ai quan tâm đến chúng tôi, vì bây giờ cặp đôi của Thasara đang trở nên thú vị Không ai nhìn vào đây, ngoại trừ một người bạn thân khác của tôi.

Người bạn thân nhất của tôi, Mark,

" Điều gì đã truyền cảm hứng cho tôi trở thành một người chồng! "Tôi rời mắt khỏi phía bắc và giơ điện thoại lên trước khi hỏi quán bar. Ý kiến của nó nảy lên tốt. Các thành viên ban nhạc la ó và trêu chọc anh ta, vì vậy hét lại và nói rằng Tosakan đã làm điều đó.

Chúng tôi tiếp tục trêu chọc anh ấy cho đến khi anh ấy xấu hổ và cuối cùng yêu cầu nụ hôn anh ấy nói anh ấy sẽ làm. Lúc đầu, bạn tôi không muốn hôn Kanta trước mặt chúng tôi. Nhưng cuối cùng, cậu bé tháng tuổi đã có một nụ hôn Phong cách của nụ hôn này gần như tan chảy thành một. Họ bị trêu chọc sau khi hôn. Trêu chọc cho đến khi thanh hầu như không ấn vào ngực anh một lần nữa, bạn bè tôi vẫn không ngừng trêu chọc. Tôi mỉm cười một chút trước khi đưa tay lên, ôm cổ Mark và kéo nó lại gần hơn.

" Gu và Kan, ai hôn tốt hơn tôi? "Tôi hỏi phía tôi khi bạn bè đang nói về phong cách cử động miệng của tháng của đội ngũ y tế.

" Hỏi cái quái gì, không bao giờ hôn nó, "Mark trả lời. Khóe miệng tôi cong lên, biểu thị rằng tôi cảm thấy rất tốt đến nỗi tôi không thể nhịn được cười nhẹ trong cổ họng.

" Còn xem thì sao? "Tôi tiếp tục,

" Bạn phải hỏi tôi thích kiểu gì. "Nhưng tôi lắc đầu và cúi xuống tai

" Em có thích những nụ hôn của anh không?" "Tôi thì thầm nhẹ nhàng. Trước khi rời đi để chờ câu trả lời,

" Đừng ngốc thế.."Nó trả lời ngay sau đó chuyển sang tập trung vào thức ăn, nhưng tôi mỉm cười cho đến khi ra bên ngoài.
 
Last edited by a moderator:
165 ❤︎ Bài viết: 89 Tìm chủ đề
Chương 18: [ Mark Masa]

Tiếng chuông báo thức vang. Đêm qua tôi đã uống rất nhiều đến nỗi tôi gần như không thể nhớ bất cứ điều gì. Bất cứ khi nào tôi ngủ trong phòng của tôi, tôi không biết. Nhìn vào điện thoại báo giờ đã là năm giờ rồi thở dài nặng nề. Tôi không thể thức dậy khi tôi không thể di chuyển bởi vì có gì đó thắt chặt về tôi. Nhìn lên, tôi thấy đàn anh V đang nhìn tôi.

"Có nên khép mình lại hay để tôi khép lại," Sharp lặng lẽ nhìn. Với một tiếng thì thầm bên tai Tôi quay mặt đi trước khi đưa tay ra để đóng chiếc điện thoại bên cạnh và nhìn lại một người khác. Anh V đang ngủ với tôi thì sao? Tôi nhớ rằng căn phòng này tôi đã trả tiền cho bản thân và một mình.

"Ồ, bối rối.. cái gì? Bối rối?" Anh ta đảo lộn và quay mặt về phía tôi và nói

" "Elder đến.."

"Kể từ đêm qua," V nói, "Bế em dậy rồi ngủ." Anh di chuyển một chút trước khi đưa tay lên bụng tôi.

"..."

Tôi vẫn im lặng và nhìn vào mắt cô ấy bằng một cái liếc nhanh. Đây là lúc tôi điều chỉnh bộ não và điều hành hệ thống suy nghĩ của mình. Hiểu rằng anh ấy đã gửi cho tôi Điều đó nói rằng, bạn có thể tin điều đó. Và sau khi gửi nó, tại sao không trở lại?

"Hả.. Nhìn tôi này, điều đó có nghĩa là gì? Không thể ngủ thế này à?" Anh đẩy tay vào cằm.

"Đừng chơi.. Tôi chưa nói gì cả." Tôi gạt tay anh ra và quay đầu theo cách khác.

"Đôi mắt của bạn nói lên tất cả." Pee Vee sau đó đặt tay lên ngực tôi trước khi tiến lại gần tôi. "Làm ơn giấu đi, giấu không khí đi."

"Sook, thật điên rồ khi tôi sẽ tắm trong xe." Tôi di chuyển. Chạy trốn, nhưng nó không chặt Gật đầu đồng hồ và thở dài.

"Chúng ta có quay lại sau không?" Anh chàng đẹp trai xéo lại và hỏi,

"Anh có thể không?"

"Tại sao anh không có việc phải quay lại?" Elder hỏi tôi, lắc đầu.

"Không, không." Làm xong Kỳ thi kết thúc. Quay trở lại và có thể chơi trong ký túc xá hoặc về nhà

"Nếu đó là trường hợp, hãy ở lại một ngày nữa," Vee nói trong khi làm cho một đôi mắt vụng về.

"Tôi không có vấn đề gì ngoài bạn của bạn Làm thế nào chúng ta quay lại khi chúng ta cũng phải kiểm tra mọi người, phải không?" Tôi hỏi lại anh ta, vì vậy anh ta nhấc điện thoại trước khi nhấn cuộc gọi. Trong khi chờ đợi những đường nét đẹp trai Điều đó quay sang tôi. Đặt điện thoại lên tai và đặt hai tay lên eo trước khi kéo tôi lại gần. Anh ta hành động như thể anh ta chưa bao giờ có ý định. Được tạo ra một cách tự nhiên cho đến khi trái tim tôi bắt đầu nhảy mạnh hơn.

"Yiwa.. Tôi bị đau đầu rất nhiều ngay bây giờ." Tôi dụi miệng vào giọng nói trầm đang nói chậm. Giống như mệt mỏi hoàn toàn "Đừng đến.. Tôi chỉ nói rằng tôi không thể đi được nữa. Chỉ một chút thôi". "Cháu của tôi cũng vậy. Vì vậy, tôi sẽ nói rằng tôi sẽ quay lại sau." Đó là tất cả. Đó là nó. Đoán là sợ. Anh Cả Yi Wa hỏi chắc chắn. Tôi cũng sợ. Mã dì này không đùa chút nào. Mặc dù tôi nghĩ tôi vẫn thế, anh ta vẫn

"OK". Quay lại một lần. Sau khi máy cúp "Tok" tôi đã nguyền rủa trước khi che miệng lại phía sau.

"Chỉ cần ở bên em, anh sẽ bỏ cuộc. Nhíp. ** Chỉ một lúc trước, tôi vẫn đồng ý." Cô ấy nói rằng tôi đã bị đóng băng. Tất cả đồng ý chỉ ở bên tôi? Nó thực sự có giá trị đẩy xuống biển.

Tôi không biết chúng tôi đã ngủ với nhau bao lâu. Nhưng ánh sáng mặt trời xuyên qua tấm rèm khiến tôi mở mắt Thả tay ra đặt ở thắt lưng và ngồi dậy. Nhìn đàn anh V, người vẫn còn khá ngọt ngào, theo sau là kẹo mút. Mặc dù chỉ vài ngày là bạn đã rõ ràng với tôi, tôi đã hy vọng rằng nó sẽ tiếp tục như thế này.

"Uh.." Tôi nhìn xuống người kéo tay lên giường. Gặp tôi Vì vậy, tôi đặt tay vào, và anh ấy nắm lấy ngón tay của tôi và chuyển sang ngủ và nghỉ tay. Tôi nhìn người đang cúi xuống như một con tôm và khẽ lắc mặt.

"Rất nhiều" Tôi nói ngắn gọn, để anh mở mắt ra nhìn.

"Tôi cho thấy rất nhiều rằng Tôi đã không cho thấy rằng Và tôi nên làm gì đây?" Anh nói bịt miệng. Mặt tôi vẫn rơi vào tay tôi như thế.

"Đủ tốt, bạn có muốn làm điều đó không?"

"Không, nếu tôi yêu nó thì tôi sẽ yêu nó rất nhiều.." Chỉ có một câu chuyện chung. Nó chỉ để cho bạn biết. Đó là đặc điểm là như thế Đây là cách tôi nghĩ. Anh ta chỉ hy vọng đi đến nơi mà anh ta không biết.

"Tôi thực sự đã nói chuyện." Một giọng nói sấm sét bảo tôi nhìn lại. Khuôn mặt đẹp trai được gắn vào tay tôi. Đôi mắt sắc sảo nhìn tôi.

"Chà.. ờ" "Hừ

! Anh mắc cỡ quá." Elder nói điều đó trước khi tiến lại gần Nhóm tóc đen hoàn toàn nằm ở phía trước chân tôi.

"Di chuyển đi." Tôi nói khẽ khi tôi rút tay lại, nhưng người đàn ông kéo lại.

"Tôi thích.."

"..."

Tim tôi đập thình thịch. Không có gì được nói trong não. Càng không biết về giao tiếp bằng mắt, càng giống như một vụ tự tử

"Tôi thích khi bạn ngại ngùng."

Trái tim tôi không yêu!

Tôi chỉ có thể xúc phạm trái tim tôi đập vào lòng tôi. Nó siết quá nhanh cho đến khi tôi sợ rằng mình sẽ chết. Chỉ với một vài từ và đôi mắt nhìn trực tiếp mà không ngăn chặn cảm giác đó Tại sao tôi lại được nhiều như vậy? Anh ấy không nói rằng anh ấy thích tôi một chút. Nó chỉ nói như.. khi tôi mắc cỡ.

Nó có nghĩa là "Thích..

" Đánh dấu.. "Giọng nói lại gọi với những điều nặng nề. Đặt trên hai chân trước Nhìn xuống, tôi thấy cái đầu của Jun và con mắt kia. Đang nhìn Chờ.. cầu xin?

" A.. cái gì? "Giọng tôi khàn khàn, nên có vẻ như bạn không thể nói rõ ràng. Nhưng điều khiến nó co giật vì tôi nuốt cổ họng khi nhìn thấy đôi mắt của anh ấy.

" Đói ". Câu trả lời phát ra từ hình dạng mảnh khảnh của bức tranh khiến tôi nhăn mặt.

" Đói, xuống ăn đi. "

" Đói.. Mark "

"... "

" **..

"Tối qua tôi không ăn vì Mark say. Tôi đã rất đói vào buổi sáng." Giọng nói chậm chạp phát ra. Với đôi mắt hư hỏng, như muốn lấy thứ gì đó Một cái gì đó tôi biết nó là gì Một cái gì đó khiến tôi nghiến môi để cân nhắc trái tim mình và cuối cùng.. tôi cúi đầu chào anh.

Chúng tôi từ từ cuộn môi nhau. Chỉ cần mút và nghiền nát, không có sự xâm nhập Anh vẫn đang ngủ trên chân tôi. Chỉ cần nhìn lên để làm cho chúng tôi hôn nhau apt hơn. Hai tay đổi lên, quấn quanh cổ tôi ấn xuống. Tôi điều chỉnh khuôn mặt của mình để tìm góc phù hợp và đặt cánh tay của mình quanh toàn bộ cơ thể. Chúng tôi hôn nhau như thế. Những nụ hôn nhẹ, những nụ hôn nặng nề, cách nhau một chút để hít một hơi rồi tiếp tục hôn.

"Ừ.." Cô ấy chia tay khi tôi gọi điện thoại. Miệng nó không xa tôi lắm. Trong một tích tắc, tôi có thể thấy góc vòm của người đàn ông đẹp trai uốn cong lên. Nó cứ cúi người. Cho đến khi tôi phải quay mặt ra nhưng không thể ngồi tốt như tôi vì cổ tôi đang giữ chặt cổ tôi

"Mark, bạn có muốn ăn V không?" Giọng nói nhỏ nhẹ vang lên. Với người đàn ông kéo dài ra để hôn tôi thật nhanh và sau đó rút một bàn tay xinh đẹp ra khỏi cổ rồi đặt lên má tôi. "Tất cả đều đỏ, tất cả~"

Tôi lại ngã xuống để trừng phạt kẻ nghịch ngợm. Chà.. hãy để tôi hôn và ngậm miệng lại. Tốt hơn là anh ấy nên nói với tôi như thế. Những lời nói và hành động đó đã ảnh hưởng quá nhiều đến nhịp tim của tôi.

"Ừm.." Anh rên rỉ trong cổ họng trước khi rời đi. "Những nụ hôn tuyệt vời." Tôi quay mặt đi khỏi những từ không có ý nói chuyện với tôi nhưng đủ lớn để nghe

"Đủ chưa?" Tôi hỏi sau khi gọi lại để tỉnh lại.

"Tự hỏi đi." Anh nói trước khi lắc bụng tôi. Bàn tay tinh nghịch đó đã phá vỡ một bộ đồ ngủ nhẹ. Điều này xuất hiện và cúi xuống để nhẹ nhàng mài cơ bắp của tôi. Bởi vì nó rất dịu dàng và thấp thoáng, tôi phải co thắt và nín thở.

"Ah.. ah.." Tôi rên rỉ khi lưỡi già thè lưỡi quanh rốn. Lưỡi ẩm ướt ở đó trước khi rời đi và sau đó hôn.

"Bạn.. Ừ.." Anh vấp phải nụ hôn và khẽ rên rỉ. Khi tôi đặt tay dưới áo và huých một hạt nhỏ Trên cơ bắp săn chắc của V,

Anh di chuyển ra ngoài trước khi đứng dậy và đẩy tôi xuống giường. Thật tốt khi giường ở đây rộng Bất kể bạn quay đầu hay xoay, cơ thể của bạn trông như sẽ rơi xuống. Mà tôi biết rằng anh hài lòng vì tôi nhận thấy từ nụ cười co giật khi anh đẩy tôi xuống

Đẹp trai giật môi Đó là xuống miệng của tôi. Chúng tôi hôn nhau hết lần này đến lần khác. Đưa lưỡi để trao đổi vị ngọt cho nhau cho đến khi hài lòng. Cô ấy tách ra khỏi miệng tôi và trở thành má. Tôi không biết tại sao, nhưng anh V luôn rúc vào đây.

"Uh.." Tôi đã khóc khi anh ấy trêu chọc bằng cách ngậm má tôi vào miệng. Cheeku không nhiều Tôi lập tức liếc nhìn anh ta, nhưng anh ta chỉ mỉm cười đáp lại. Quá

"Gầy.." Vee nói vậy. Tay anh đang bò vào áo ngủ của tôi, vuốt ve nó liên tục. Cho phép tôi ký hợp đồng một lần nữa. Khuôn mặt đẹp trai nhét vào hốc cổ trước khi thì thầm khẽ cắn và rồi tôi.. nghiêng cổ để nó tự nguyện cắn.

"Elder.. Uh.. Uh" Giọng tôi trở nên khàn khàn khi chiếc áo mỏng. Điều đó ra khỏi cơ thể anh. Tôi không biết khi nào nó bắt đầu cất cánh và không biết khi nào tôi đồng ý để anh ấy tháo nó ra. Ngay bây giờ, tôi chỉ có thể cảm nhận được độ ẩm xung quanh tấm ngực và áp lực ở giữa cơ thể.

"Bạn.." Pee thề nhẹ nhàng sau khi rời đi để nhìn vào công việc của tôi. Tôi không biết tôi đang nhìn anh ấy như thế nào, nhưng đôi mắt nhìn lại khiến tôi gần như chết vì đau tim. Cái cách mà lưỡi anh thè ra và liếm môi cô cùng một lúc. Và lau những vết nước trong vắt quanh khóe miệng, khiến tôi phải nuốt một ngụm lớn.

"Lão.."

"Kulong, mày đã chết rồi." Trước khi chuyển xuống Anh ngước mắt nhìn tôi trước khi hôn lên bụng một lần nữa. Với một bàn tay mạnh mẽ mà dần dần Nhét vào bộ đồ ngủ của tôi,

"Ừm.. Ừm," tôi rên rỉ vì một cái chạm nhẹ. Từ tay đàn anh V đang xoa bóp tôi. Mềm mại và mời tôi nổi lên để tôi không thể rên rỉ Phi V ngẩng đầu lên và nhìn trước khi tiến lên hôn tôi hết lần này đến lần khác.

"Ừm," giọng nói khàn khàn của cô rên rỉ. Để thể hiện sự hài lòng khi tôi đưa tay ra sau lưng, dang rộng và xoa xoa, và từ từ đưa tay vào trong đó.

"Ah.. Uh.." Tôi nói lớn và dừng mọi hành động khi tôi cảm thấy thứ gì đó được nhét vào mình. Tôi không biết khi nào nó lấy gel. Tôi thậm chí không biết họ đến từ đâu. Ngay bây giờ, tôi chỉ biết những ngón tay lạnh. Anh Cả V di chuyển vào và ra khỏi, của tôi

Giọng nói khàn khàn "gợi cảm", ầm ầm sau tai. Mặt tôi nóng lên ngay lập tức và nó phải đỏ. Nỗi đau mà tôi có một khoảnh khắc bây giờ đang dần Mất và được thay thế bằng một

Chữ "Rất tiếc.. Uh oh", V làm tăng số lượng ngón tay và tốc độ di chuyển Anh ấn xuống đâu đó trên người tôi. Hình xăm khiến tóc giật mình và rên rỉ dài

"Anh sắp giết tôi.." Giọng nói lanh lảnh xen lẫn hơi thở, hơi thở nóng bỏng phả vào má tôi. Anh lại hôn lên má trước khi rời đi và nhìn vào mặt tôi. "Tôi muốn đi vào và chết đi.." Bây giờ tôi cũng gần như đã chết.

"Ồ! À.. từ từ.." Tôi nhẹ nhàng đẩy khuôn mặt của người cố gắng đẩy mình vào. Nói với anh ta chậm hơn Pee Wee nhìn tôi trước khi đưa tay ra lấy chai gel. Anh ta rút cho tôi thở trước khi tự bóp gel và vuốt ve cho đến khi hết.

"À.." Khuôn mặt đẹp trai nhấc lên khi rên rỉ về phía tôi một lần nữa. Tôi cũng nghiến răng vì đau bụng tăng. Gel có thể giúp chúng ta nhiều hơn trước. Nhói Trong tôi bây giờ là một bằng chứng về

"Anh cả.. Hãy dịu dàng" Tôi hỏi người trong cơ thể. Thành thật mà nói, tôi không yếu đuối như tôi có thể chấp nhận bạn. Nhưng bởi vì tôi không muốn quan hệ tình dục này như mọi lần trước đây Cảm thấy bực bội Đáng tiếc hoặc an ủi theo cùng một cách. Tôi không muốn không có tình cảm, nhưng tôi muốn tình dục này thoát khỏi cảm giác đó.

"Hmmm" Vee rên rỉ và cởi chiếc áo ướt đẫm mồ hôi của chính mình. Ngoài Từ đó, anh chậm rãi di chuyển chậm chạp.. nhưng có thể cảm nhận được từng nhịp chuyển động.

"Uh!" Tôi rên rỉ khi đàn anh tự loại bỏ mình gần như nhiều nhất và sau đó đẩy vào cuối như trước. Cố gắng mở mắt, nhìn người phía trên và thấy nụ cười của đàn anh. Bàn tay xinh đẹp nắm tay tôi gần đây, che tay tôi Anh ấy hòa hợp với tay tôi và di chuyển mạnh hơn.

"Uh.. Ừm" Vee rên rỉ và đưa tay ra lau mồ hôi cho tôi. Đôi bàn tay xinh đẹp đó tách ra khỏi tay tôi, tập trung vào thắt lưng. Một bên đặt lên bụng tôi rồi xoa nhẹ. Phía bên kia giữ tôi và di chuyển theo cùng một nhịp điệu mà anh ấy đang làm.

"Ah! Uhhhhhh..".. Tôi rên rỉ như một thuật ngữ, không biết tôi đang xoắn ở đâu hoặc làm thế nào để làm cho một mớ hỗn độn. Chỉ biết khi mở mắt ra và thấy một nụ cười gầy Vee, nó làm tôi hạnh phúc. Nhìn vào mắt mọi lúc mọi nơi Nó khác biệt.. và tôi thích diện mạo này.

"Tôi.. Ừm.. Đánh dấu" Tôi đặt tay lên vai rộng khi đàn anh gọi tên tôi. Ôm một người khác vào hôn và chính anh cả hợp tác

"Uhh.. Ah.. Elder Vee Uee Hoặc Elder V.." Tôi rên rỉ khi anh ta di chuyển nhanh hơn. Bigness của tôi là đủ để đạt được mọi điểm trong tôi. Khi anh đẩy mình sâu hơn và mạnh hơn, tôi phải rên to hơn.

"Giống như.. Ừm.. khi bạn rên rỉ và gọi cho tôi," Anh nói và hôn vào khóe miệng tôi.

"Ah.. đàn anh V" Tôi lại phát ra âm thanh khi anh ta ấn mình đầy đủ và ướt sũng trước khi gỡ ra rồi ấn. Vào lại, Pee V đã lặp đi lặp lại nhiều lần cho đến khi tôi phải cắn miệng để kìm nén sự ly kỳ.

"Giống như khi bạn làm một cái miệng như thế này." Những ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng ấn xuống miệng tôi. "Tôi thích bạn nhìn tôi như thế này." Cái miệng ngọt ngào đó che kín mí mắt tôi. Cô ấy giữ nó một lúc trước khi bỏ đi để tôi nhìn anh lần nữa. Anh chàng đẹp trai hút thuốc trên mặt tôi.
 
Last edited by a moderator:
165 ❤︎ Bài viết: 89 Tìm chủ đề
Chương 19:

Tôi nhìn những người bên cạnh vởi một nụ cười, bao lau rồi tôi không cười. Có lẽ từ khi chia tay với Ploy. Lúc đó, mặc dù tôi đã mỉm cười Tôi không thể cười. Mặc dù tôi cảm thấy yêu người bên cạnh mình. Nó giống như có gì đó ngăn chặn cảm xúc của tôi. Nhưng bây giờ thì không. Câu chuyện của tôi với Mark đã thay đổi.

"Ừ.." Mark quay lại và nhét vào vai tôi. Chúng tôi không ngủ trong phòng. Chúng tôi không ngồi trên bãi biển Bây giờ chúng ta đang ở trong xe

Đáng ngạc nhiên, những người bên cạnh Tôi chưa bao giờ sử dụng dịch vụ công cộng. Lúc đầu nó sẽ quay trở lại máy bay, nhưng tôi đã lấy đầu mình để ngăn nó lại. Anh ta không biết rằng phí máy bay là đắt sao? Càng đắt tiền trong nước. Và anh ta không biết rằng đi xe này là một kinh nghiệm mới Nhìn phong cảnh Giải phóng tâm trí của mình để trôi dạt với tốc độ của chiếc xe không ngừng chuyển động.

"Làm thế nào để tiếp cận?" Mark di chuyển tốt. Rồi quay sang hỏi tôi

"Chúng tôi mới ra được vài tiếng," tôi trả lời và rồi nó xiên. Anh nhìn quanh cả trong lẫn ngoài xe trước khi nhìn lại tôi.

"Nói để quay lại với bạn bè, nhưng đừng quay lại," nói nhẹ nhàng.

"Và nó khác nhau như thế nào? Quay lại với họ, dù sao cũng ngồi trong xe."

"Không nên có bầu không khí như thế này à?" Kiểu bầu không khí này thật hỗn loạn. Dì hàng trước nói về việc học thêm của con trai bà. Lớn đến nỗi tôi gần như ngồi ngửa Bên cạnh ba chỗ ngồi của cô ấy, có một người mẹ và đứa trẻ đang cho con bú, cả trẻ và già, tuổi lao động và tuổi thơ. Tôi nhìn về phía trước rồi quay lại và mỉm cười với người bên cạnh

"Trải nghiệm gì? Thay đổi không khí." Tôi nói và mỉm cười. Đối với những người bên cạnh Ở đây, thở dài và sau đó đặt tai nghe vào điện thoại trước khi nghe bài hát. Không quan tâm đến tôi.

"Tức giận?" Tôi rút tai nghe ra và thì thầm,

"Không.."

"Không, tại sao bạn không thích?" Tiếp tục hỏi,

"Chà.. tôi đói." Anh ta nói rằng anh ta đang đói một cách nhẹ nhàng. Sau khi tôi nghe nó, tôi giữ trò đùa của mình cho đến khi nó làm cho đôi mắt của tôi trông dữ dội. Nếu tôi đói và khóc như thế này thì

Hãy "lấy nó", tôi lục lọi trong một cái túi và sau đó cho ra bánh mì và sữa mà họ thích.

"Và đừng nói là có." Anh ta lấy đồ ăn nhẹ rồi từ từ ăn sữa. Anh ta bỏ mặc tôi. Vì vậy, tôi để nó trên để chờ đợi nó. Mark thích ăn bánh mì với sữa. Ăn một bữa ăn nhẹ và sau đó giữ nó trước khi uống sữa và sau đó ăn cùng một lúc Không biết khi tôi quan sát nó Nhưng tôi đã biết Quan sát bất cứ lúc nào, thợ làm tóc. Bây giờ tôi biết. Chỉ cần biết rằng tôi quan tâm đến nó là đủ. Đừng hỏi điểm khởi đầu cho những triệu chứng này.

"Biết tại sao bạn đói, tại sao không mang theo chúng?" Tôi hỏi. "Chà,

Tôi nghĩ rằng bạn sẽ mang chúng trở lại." Hóa ra là đưa và lấy sữa từ tôi để uống.

"Guo cho đến khi" tôi trả lời và nó quay lại. Nhìn xem, "Tại sao? Không thể chấp nhận điều đó cho đến khi tôi?" Tôi giả vờ hỏi.

"Vâng" Nó trả lời trong cổ họng khó chịu. Và rồi tôi mỉm cười. Nó làm chotôicáu kỉnh với tôi, khẽ lắc đầu.

"Em là gì.."

Khuôn mặttrở nên "Tại sao lại là tôi?" Anh quay sang hỏi

"Dễ thương". Bàn tay vẫn nằm trên đầu. Người đang cho ăn thì nghẹn ngào. Tôi phải nhanh chóng tìm một cái khăn ăn cho nó. Cùng với chiếc khăn lạnh mà tôi đã chuẩn bị để lau tay cho đến khi sạch Còn những đứa trẻ bên cạnh. Ở đây, anh nhìn tôi bằng ánh mắt nhanh chóng. Với đôi tai đỏ.

"Đủ.. đủ rồi". Anh ta rút tay lại. Đặt rác vào túi nhựa trước khi đặt gần. Bàn chân đang chờ để được loại bỏ Nó giữ rác, nhưng loại hành vi đó làm tôi mỉm cười.

"Khi bạn ngại ngùng, bạn nên trêu chọc." Tôi thú nhận.

"Đừng để tôi trêu chọc bạn." Tôi gật đầu và khó chịu. Khi nó quay sang dự đoán hình phạt

Mối quan hệ của tôi với Mark trở nên rõ ràng hơn khi tôi phá vỡ quy tắc của riêng mình. Tôi đã chấp nhận nó mặc dù Lúc đầu có một viên đá quý, nó có vẻ ghen tị và ghen tị, nhưng anh không thể nói đầy đủ. Nhưng khi Ploy chọn đi bộ, tôi đã không đi theo Ploy. Có lẽ tại thời điểm đó tôi đã chấp nhận nó.

Tôi đã đánh giá cao khi nhìn thấy nó mỉm cười với người khác. Ngay cả khi những người điên đó là người cao niên hoặc bạn bè Rất rõ ràng Tôi đã ghen khi ở với miền Bắc. Phải thừa nhận rằng tôi ghen tị Tôi không ngu ngốc đến mức tôi không biết trái tim mình. Thật ngu ngốc khi không chấp nhận nó.

Tôi nhìn lại người bên cạnh mình. Mark, nó lại ngủ thiếp đi. Không biết anh ấy thích ngủ ở đâu Trước khi đến, tôi không làm gì nữa. Một lần, tôi đã đầy cả tháng. Tôi là sức mạnh. Nhưng nó thực sự rất hạnh phúc. Tôi không nghĩ việc tỏ tình có thể khiến bạn cảm thấy tốt như vậy. Cả nó và tôi Tôi nhấc điện thoại trước khi tạo dáng để Mark tựa vào vai tôi. Nó vẫn không muốn tôi nói với tôi về nó. Sự thật, tôi không phải là người muốn rao giảng khắp nơi. Tôi sẽ có một mối quan hệ với bất cứ ai sẽ chia tay với hầu hết mọi người, nhưng chỉ có mọi người đi vào. Không bao giờ nói với anh ấy

Tôi bấm vào để chụp ảnh mình đang tải lên trên phương tiện truyền thông xã hội. Có ý định thể hiện Mark một chút quá, điều này chỉ thực sự được nhìn thấy Bởi vì tôi chỉ thấy nhóm tóc của nó và dây cáp tai nghe màu trắng mà tôi và họ đã cắm vào mỗi tai Nó nghe nhạc quốc tế của ai đó mà tôi không biết tên hoặc bài hát của nghệ sĩ đó là gì. Chỉ cần nghe nó, tôi nghĩ bài hát này là một bài hát hay.

Tôi thề trong tâm trí của một sinh vật được gọi là một người bạn một lần nữa. Ngủ với nhau nhiều như vậy, chứng tỏ rằng anh đã có nó, bạn của tôi Tôi đã nhấn vào sự tức giận của mình để nhận xét và chỉ giữ điện thoại như trước đây.

Rrrr~

Nó không mất nhiều thời gian. Tôi đã phải nhận nó. Nhìn vào cuộc gọi đến và giật nụ cười. Nghĩ rằng biểu hiện sẽ là tất cả các phương tiện truyền thông Không.. đôi khi tôi phải nói

"Cái gì". Tôi đã hỏi đầu kia của cuộc gọi ngay khi tôi nhấn

[cái gì..] Tôi co giật, lắng nghe và nguyền rủa. Trên đây nên biết từ Yi Ho. Không, nó nên được ghi chú bởi chính anh ấy. Ai thích Mark?

"Bạn là gì?" Tôi vẫn mỉm cười một chút. Hỏi một người bạn ở đầu dây bên kia

[Khi nào các bạn nói chuyện với nhau? ] Thật khó chịu.

"Sau đó, lúc nào bạn muốn tán tỉnh người của tôi?"

"Ồ.." Mark làm ầm lên trong cổ họng vì tôi vô tình siết chặt tay anh hơn trước. Nghĩ đến đó, tôi phẫn nộ

"Shh~ngủ đi", tôi giải phóng áp lực trước khi nói để xoa dịu nó bằng một cái vỗ nhẹ vào lưng nó, nó dừng lại

[Đây là loại] Bắc hỏi mờ đục

"Trên xe." Tôi đã trả lời lại

[bạn chăm sóc tốt cho V, đừng nghĩ bạn là một đặc vụ. Đừng làm điều đó bởi vì bạn chỉ muốn thử nó. Như vậy, tôi đã làm rất nhiều Đây không phải là vì tôi đã ngừng thích nó Nhưng tôi ngã lại vì Mark thích nó. Nếu bạn để tôi đi Đừng nghĩ rằng bạn sẽ quay trở lại] trong thời gian dài Tôi gật đầu theo từng lời của nó và trả lời trong cổ họng ngắn. Thế là anh cúp máy.

"Những người thích bạn hơn tôi." Tôi nghĩ và giữ tay Mark trên đùi. Chỉ cần biết hôm nay miền Bắc nghiêm trọng như thế nào. Tôi càng nghĩ về âm điệu của giọng nói, tôi càng phải nắm tay Mark. "Bất cứ ai thích bạn Em có thích anh không?" Tôi thì thầm với người đang ngủ trên vai anh. Nó nhẹ nhàng rên rỉ trong cổ họng. Trước khi im lặng để tôi chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình

Tôi không chỉ muốn thử. Bản thân Mark không chỉ là một tác nhân. Ngay cả bây giờ, chúng tôi vẫn chưa đồng ý mối quan hệ. Nhưng trái tim tôi biết chúng ta là gì

Buổi tối chúng tôi đến trường đại học. Chuyển xe và xuống xe tại khoa. Quay sang nhìn người bên cạnh Rồi khẽ thở dài. Mark ngã vào xoa bóp, đưa chân lên chân. Nó dài đến nỗi mái tóc trông có vẻ tội lỗi vì đã gây khó khăn.

"Tôi xin lỗi," tôi nói và đưa tay ra để ngăn bàn tay đang xoa bóp chân tôi.

".. sao?" Thật yên lặng trước khi hỏi.

"Nó làm em khó khăn." Tôi nói và nắm tay anh ấy xoa bóp. "Chỉ muốn nhìn thấy một cái gì đó mới Tôi không nghĩ rằng tôi sẽ ép buộc bạn nhiều như vậy", tôi nói trong khi xoa bóp tay anh ấy.

"Buộc, không thể ép buộc." Anh nói nhẹ nhàng.

"Đừng nói dối Mark. Cầu chì, nói cho tôi biết, cô. Tôi không nghĩ bạn là mộtchưa bao giờ ở bất cứ nơi nào như thế này." Tôi nghĩ và đặt tay lên chân mình.

Cô gái trẻ "Hãy thường xuyên, tôi sẽ quen với nó." Khiến tôi giật mình Không thể giúp giơ tay, xoa tóc nhẹ nhàng. Nó nhìn trái và phải để tôi cười.

"Không ai cả." Tôi nghĩ và để Mark được tự do.

"Vậy chúng ta muốn làm gì tiếp theo?" Anh hỏi.

"Gọi cho dì của bạn."

"Huh?"

"Yi Wah" thực sự muốn loại bỏ khuôn mặt này. Khi nó nghiêng cổ một chút Làm một khuôn mặt tò mò và làm một giọng nói nhẹ nhàng như thế này khiến tôi không thể trông giống như dễ thương, điều mà tôi chưa bao giờ thấy là những người đàn ông dễ thương.

"Vậy tại sao bạn không gọi?"

"Đợi đã, thật tệ." Thật ra, tôi đã nói chuyện với Yi Hoa rằng họ sẽ đón anh ta và thả xuống ở ký túc xá. Chết tiệt. ** Tôi quay lại, vì vậy tôi đã cúp máy. Hãy để Mark nói tốt hơn. Vì anh nhất định không dám mắng cô.

"Xin chào, Yi Yiwa" rất lịch sự với tôi. Chưa bao giờ. Tôi quay đầu đi, để nó tiếp tục nói. Mark nói anh ta yêu cầu được đón nhưng nó không đề cập đến tôi. Nó trả lời trong cổ họng, nói điều đó và quay sang bảo tôi đợi mười lăm phút.

"Bạn có nghĩ Yi Hua sẽ giết tôi không?" Tôi hỏi.

"Nó nên được thực hiện để giết." Anh lặng lẽ trả lời.

"Nếu Yi Hua làm bất cứ điều gì, bạn phải bảo vệ tôi, bạn biết không?" Tôi nói với anh ấy và xoa đầu anh ấy như thể Mark là một đứa trẻ

"Vì sao?"

"Vì vậy, anh không phải là góa phụ, Mark. Người chồng bị giết. Đây là một góa phụ." Anh ta quay lại và nhìn tôi một lần nữa. Nhưng lần này tôi kẹo mút vì tai đỏ. "Nhút nhát lần nữa.. lại ngại ngùng à?" Tôi nói và gãi cằm bằng một tay. Nó giống như chơi với một con mèo. Mark gạt tay tôi ra. Anh ta không nói gì mà quay sang nhìn theo cách khác.

"Anh cả.."

"Ung.."

"Cái gì!" Nó quay lại và mắng tôi khi tôi chọc nó. Tôi rút nhưng lại đưa mặt về phía tôi và nói khẽ về phía cái tai đỏ đó.

"Dễ thương" Tôi nói rồi rút đi. Hãy để dấu đỏ mặt và tai có màu đỏ. Này! Nếu bạn thấy cổ, nó có thể có màu đỏ. Tôi tin điều đó

! ~Tiếng

Còi xe máy làm tôi giật mình và quay đầu. Yiwa lật kính chắn gió xuống với khuôn mặt xinh đẹp thò ra với tôi,

"Em sẽ quay lại! Hoặc ngủ cùng nhau ở đây!" Đó là tất cả, vì vậy tất cả chúng tôi đã lên xe. Tôi đặt mình vào ghế sau trước khi Mark đến. Do dự một chút Nên ngồi với Yi Hwa hay ngồi với tôi Đứa trẻ đó chưa ngồi trong xe nhưng nhìn tôi khó chịu.

"Tại sao bạn không ngồi vào mặt?" Anh ấy hỏi tôi.

"Ồ.. vậy tại sao tôi phải ngồi? Anh đến ngồi với em." Tôi đi ra cửa và kéo tay Mark.

"Tôi không phải là tài xế của bạn. Mark, đến ngồi với bạn!" Bởi vì Yi Wa nói vậy. Mark sau đó vặn tay tôi ra và ngồi với Yiwa. Chờ đợi bạn..

"Thiếu vợ, lấy chồng Cẩn thận đừng có bạn đời." Tôi phàn nàn nhẹ nhàng, một mình, nhưng quyết tâm để cho nó được lắng nghe. Mark quay lại và nhìn chằm chằm vào tôi. Nhưng điều đó không vui chút nào khi Yi Ho khẽ mở miệng Nguyền rủa nhưng không thể nguyền rủa

"Im đi, đẹp trai. Bạn có muốn tôi gửi bạn về nhà không?" Yiwa quay lại và nói,

"Không," tôi trả lời, lục lọi lấy khoai tây. Xe của bạn bè.. đừng quan tâm

"Và nơi nào bạn muốn tôi giao hàng?"

"Vợ của vợ.."

"Ồ.. giống như những đứa cháu của mã Kooki, phải không? Tháp của vợ tôi, một ngôi sao xinh đẹp với bạn." Chơi với tôi.. Tôi nghĩ về nó và nhìn Mark. Đó không chỉ là một nụ cười hài hước. Rồi chỉ nhìn vào khuôn mặt của Yi Wah

"Tôi có một vợ một," tôi trả lời, trôi nổi. Trả lời nó.. Sự thật vẫn được biết đến.

"Tôi tin bạn rất nhiều, anh bạn!"

"Tên tôi là Vee!"

"Wheee, Ploy, và bất cứ nơi nào cô ấy đi, chết." Hmm~tôi sẽ chết vì bạn lái xe.

"Gần như đã chết tại điểm đánh dấu, ngày hôm qua"

"Anh Cả V!" Mark gọi tên tôi ngay khi anh ấy nói điều đó Khuôn mặt đẹp trai đó quay lại và nhìn tôi dữ dội. Tôi nhướng mày và liếc nhìn người bạn xinh đẹp. Anh ta làm cho đôi môi của mình bị xỉn màu như một lời nguyền, nhưng khuôn mặt của anh ta đỏ và đỏ cũng như tai của Mark.

"Teu nói sự thật, chết tiệt tôi." Tôi nói nhỏ và sau đó lấy kẹo vào miệng.

"Bạn luôn luôn đúng? Đừng làm tôi đau." Yiwa nói,

"Đừng chỉ dạy. Ngay phía trên cuộc gọi là có thật." Tôi trả lời nó.

"Nuea, bạn đang gọi à?"

"Thật yên tĩnh phải không?" Tôi quay sang hỏi Mark. Anh ta tỏ vẻ bất mãn với tôi và nhìn lại anh ta.
 
Last edited by a moderator:
Chia sẻ bài viết
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back