Đam Mỹ [Dịch] En Of Love: Câu Chuyện Thứ 2 - Love Mechanics - Faddist

Thảo luận trong 'Truyện Hay' bắt đầu bởi raincry, 15 Tháng năm 2020.

  1. raincry

    Bài viết:
    76
    [​IMG]

    Tên truyện: En of love: Câu chuyện thứ 2 - Love Mechanics

    Tác giả: Faddist

    Dịch giả: Raincry

    Thể loại: Đam mỹ, thanh xuân, vườn trường, ngược tâm, có H

    Tình trạng: Tới chap phần phim đã được công chiếu

    Link thảo luận: [Thảo Luận - Góp Ý] - Truyện Dịch Edit Của Raincry

    Văn án:

    Chỉ vì tôi không dám yêu nên không bao giờ yêu.

    Câu chuyện của hai người bắt đầu từ tình yêu nhưng không phải là yêu nhau. Một người vì tôi yêu bạn bè của người ấy. Một người vì không được yêu. Theo dõi câu chuyện của Vee và Mark, nhưng người bắt đầu nhưng không biết phải làm sao để kết thúc mối quan hệ này.

    Câu chuyện của các chàng trai yêu nhau.

    * * *

    Raincry: Minh quyết định tập dịch bộ này là sau khi coi phim quá u mê hai chàng trai này, phim quá ngắn, không thể hiện được đầy đủ tình tiết nên xem không đã, huhu..

    01/06/2020: Hic, do tình hình phía tác giả và bên sản xuất phim rất căng nên mình chỉ dừng ngay chap giống phim đã chiếu thôi ạ :(

    Hy vọng phần 2 của phim sẽ nhanh chóng ra để mình khỏi phần ngóng trông nhiều :(( thật sự rất thích bộ này ạ​
     
    Last edited by a moderator: 23 Tháng mười 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. raincry

    Bài viết:
    76
    Chương 1: Người anh ấy thích không phải tôi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ưm.." Tôi dìu một người cao lớn bước vào nhà, nó cứ bước đi xiêu vẹo, bước đến cầu thang cũng không bước lên được, cuối cùng tôi mang nó lên lầu 2.

    Nhà tôi ở phía sau trường đại học. Nhà tôi là một ngôi nhà 2 tầng, trước nhà mở tiệm sửa xe máy. Bên trong được chia thành phòng ngủ của ba với mẹ, nhà bếp và phòng tắm. Phòng khách không lớn lắm nhưng ấm áp. Tầng 2 là phòng ngủ của anh trai và tôi. Tôi dìu nó say như chết vào phòng mình. Có cần cảm ơn không nhỉ khi nó giúp tôi về nhà ngủ. Tôi chưa bao giờ ngủ ở đây.

    Tôi ở với bạn gái. Không phải tôi lợi dụng cô ấy. Phòng trọ được thuê bằng tên của đối phương nhưng tôi mới là người bỏ công săn sóc nó. Tuy không giàu có gì nhưng tôi vẫn có thể chăm lo cho bạn gái mình.

    "Ưm.. P'Bar!" Thằng nhóc giống như đang tức tối, tay bám chặt bức tường trong phòng, tùy tiện đập đánh lung tung, sau đó dựa hẳn người lên đó. Tôi bỏ mặc nó như vậy, bởi vì lòng tốt đã sử dụng hết để mang người về đây. Đối phương không ngừng lảm nhảm trong cơn say. Thân thể nát rượu trượt dần, cuối cùng biến thành nằm bẹp trên sàn. Trong cơn mơ màng, miệng nó không ngừng gọi tên thằng Bar, nước mắt đầm đìa, trông vô cùng thảm hại.

    "Ưm.. P'Bar!" Nó ấy làm ra dáng vẻ hờn dỗi đá chân vào tường, trước khi quay người và dựa vào đó. Tôi cảm thấy mình quá tốt bụng khi đã kéo nó ấy lên tận đây nên bây giờ tôi chẳng muốn làm gì nữa, mặc kệ thằng nhóc như vậy.

    Nó ấy cứ khóc mãi, những giọt nước mắt thi nhau lăn xuống, tôi còn tưởng mình có thể nghe thấy tiếng "tách tách" khi chúng chạm sàn. Dù khuôn mặt đã đầy nước mắt, nó ấy vẫn không dừng lại, trượt xuống và liên tục gọi tên Bar.

    "Đứng lên đi"

    Tôi bước đến đỡ nó dậy nhưng nó lại có vẻ tức giận gạt tay từ chối tôi. Thằng nhóc khó hiểu này..

    "Không tốt.. cậu ta không tốt đâu anh"

    Nó giơ tay chỉ vào mặt tôi và lắc đầu qua lại. Ôi chóng mặt..

    "Tao không phải P'Bar, tao chỉ là người đưa mày về đây"

    "P'Bar, hãy chia tay với cậu ta đi.."

    "Mark!" Tôi quạt tay đối phương ra khỏi mặt mình, lớn giọng gọi tên nó. Tôi muốn phát rồ với con ma men này luôn rồi!

    "Khốn nạn? Ai vậy?" Thằng nhóc lại chỉ tay vào mặt tôi trong khi chống tường đứng lên, tiến dần về phía tôi. Cuối cùng, nó đẩy mạnh tôi một cái.

    "Thằng chết tiệt! Tao là đàn anh của mày đó!" Tôi tức giận, lườm người đối diện.

    "Mày đang la lối gì vậy? Đánh thức ba dậy bây giờ." Anh trai tôi ra khỏi phòng, bực bội cảnh cáo.

    "Ư ừm.. Xin lỗi." Tôi trả lời anh ta, sau đó kéo tay thằng nhóc.

    "Bỏ tôi ra!" Mark hét thẳng vào mặt tôi.

    "Vào trong, thằng điên này." Tôi chửi thề, rồi đẩy đối phương trở lại trong phòng.

    "Ai vậy? Tao chưa thấy nó bao giờ." Yu hỏi trước khi tôi kịp đóng cửa phòng. Ánh mắt sắc bén của anh dán chặt vào Mark.

    "Đàn em của tui." Tôi trả lời người nọ.

    "Có hứng thú với trai à?" Anh trai tôi nhướn mày.

    "Khùng. Tui có bạn gái rồi. Tui thích phụ nữ." Tôi đem bạn gái ra để đảm bảo, vì anh ấy cũng biết chuyện này. Chỉ mới đem một thằng con trai về mà thôi, anh ta thật sự nghĩ tôi sẽ đổi khẩu vị sao?

    "Tao không nói về mày." Đối phương đáp, mắt lại liếc vào trong phòng. Tôi bắt gặp ánh mắt anh ấy cứ mãi nhìn nhóc đàn em của mình.

    "Sao anh biết?"

    "Những người có điểm giống nhau, rất dễ để nhìn ra.." Anh ấy đổi sang giọng gợi tình với Mark sau đó trở về phòng.

    Tôi nhìn cánh cửa vừa bị anh tôi đóng chặt rồi quay lại với thằng nhóc đang nằm trên giường, Anh tôi là sinh viên năm 4 khoa kiến trúc và chỉ hơn tôi một tuổi vậy nên chúng tôi không xưng anh em với nhau. Chúng tôi là anh em nhưng hiếm khi chơi chung, chắc vì sở thích khác nhau. Tôi có nhiều bạn bè còn Yu lại là một người hứng nội. Anh ấy thích ở tịt trong phòng với đống mô hình trong khi tôi hay giúp ba công việc ngoài cửa hàng. Yu thích vẽ và thiết kế nhưng tôi lại vô cùng ghét chúng. Anh ấy thích cả nam và nữ, tôi chỉ hứng thú với con gái. Quả thật có quá nhiều sự khác biệt giữa hai anh em. Bỏ qua sự khác biệt đó, chúng tôi vẫn luôn thấu hiểu và yêu thương nhau cho dù cả hai đều không hay thể hiện ra bên ngoài.

    Và bây giờ, tôi biết anh ấy muốn nói gì.

    "P'Bar.." Nó ấy vẫn liên túc gọi cái tên ấy, điều đó làm tôi thấy phiền phức. Cáu giận với bạn gái, áp lực học tập khiến bản thân mệt mỏi, và tôi đang cảm thấy hối hận khi dẫn theo thằng nhóc này về đây.

    "Mày nói thích Bar nhiều lần rồi, mày có biết mình thích điểm gì ở cậu ta không?"

    Tôi thắc mắc, tôi tò mò, nhưng dường như tôi lại khá chắc chắn rằng nó không thể đưa ra câu trả lời

    "Không biết, em không biết" Mark lại muốn hét lên với tôi

    "Ồ, tao nghĩ chắc chắn không ai biết đáp án ngoài mày, nên tao mới hỏi"

    "Tại sao tôi phải trả lời anh? Anh không phải P'Bar, trả anh ấy cho tôi"

    Nó ngồi bật dậy, hai tay từ mép giường giơ lên bắt lấy cổ áo tôi kéo xuống.. cho đến khi mặt chúng tôi gần như sát vào nhau.

    "Mark, dừng lại.." Tôi cố gắng kìm chế cơn giận và nhẹ nhàng với thằng nhóc, chẳng ai muốn bị đàn em túm cổ áo như vậy cả.

    "Em sẽ không để anh đi đâu hết P'Bar, không thể anh đi.."

    Vẻ mặt nó lại thay đổi, nó bật khóc trên vai tôi, đôi tay khẽ vuốt phẳng cổ áo nhăn nhún trước khi chúng vòng qua cổ tôi. Thân thể cứng đờ trong giây lát nhưng tôi cứ thế để mặc nó ôm ghì lấy mình. Tôi chưa từng làm chuyện thân mật này với ai cùng giới trước đây. Tuy xung quanh vẫn có gay và bóng nhưng chúng tôi luôn giữ khoảng cách, nắm tay cũng chưa từng nên thật kỳ lạ khi một đứa con trai thì thầm bên tai và ôm tôi chặt như hiện tại.

    "Buông tao ra, Mark"

    Tôi nén giọng sau đó gỡ tay nó ra.

    "Không, em không muốn.. em thực sự thích anh mà"

    Giọng nói của nó bị ngắt quãng vì đang cố gắng hôn tôi. Lần thứ hai bị cưỡng hôn trong cùng một buổi tối vậy mà tôi chẳng biết làm gì ngoài việc đẩy nó ra. Nó ngã xuống giường nhưng cánh tay vẫn bám chặt khiến tôi bất ngờ bị kéo theo. Tình cảnh này có phải hơi quá rồi? Mark dừng việc hôn tôi và tôi nhận thấy gương mặt mình rõ nét trong đôi mắt nó. Mark có đôi mắt mảnh mai, mũi miệng hòa hợp với khuân mặt. Mặc dù nó không đẹp trai bằng Gun, người đang tán tỉnh Bar, nó ấy vẫn rất quyến rũ và thu hút. Nếu được hỏi tại sao Mark không thể thắng Gun, ngay cả khi bạn là người ngoài cuộc, bạn cũng rất dễ hiểu ra..

    Mark là Mark, không phải Gun và Bar thích Gun.

    "Hãy làm tình với em đi, thuộc về một mình em"

    "Tại sao tao phải làm tình với mày? Không đúng.. tại sao Bar phải làm vậy?"

    Tôi hỏi vì nó không cho tôi cơ hội rời đi.

    "Nếu quan hệ với em rồi, P'Bar sẽ không thích Gun nữa"

    Mark trả lời chầm chậm đầy tự tin. Đôi mắt quyến rũ nhìn thẳng vào mắt tôi, tràn đầy khát vọng chiến thắng, nhưng tôi thấy vô cùng chán ghét cái lý lẽ của nó. Bar là bạn tôi, có phải vì thế mà tôi khó chịu thay cậu ấy, hay sự khó chịu này là..

    Dù nó có cố gắng thế nào, cậu ấy cũng sẽ không thích nó. Bar rất thích Gun, nó có hiểu không?

    Đôi mắt trong sáng của nó, tại sao phải vì một người mà trở nên buồn bã, ảm đạm như mất đi ánh sáng.

    "Ưhm.. ah"

    Nghĩ vẩn vơ làm tôi phản ứng chậm trước sự tấn công của Mark, nó lại kéo tôi xuống.. hôn tôi. Chiếc lưỡi nhỏ ẩm ướt cố gắng phá tan phòng thủ của tôi và.. thành công. Mark hôn rất giỏi, dù có phần bạo lực khi liên tục đảo lưỡi trong khoang miệng tôi một cách mạnh mẽ. Thật kỳ lạ, nó không làm tôi chán ghét mà còn tạo nên cảm giác phấn khích. Tôi vô thức đáp lại nó.

    Khi nó mãi mê tiến công, tôi cố ý nghiêng đầu biến bị động thành chủ động. Nhanh chóng quét lười qua khoang miệng nó, tôi đắm chìm trong hương vị vừa ngọt vừa cay của rượu còn sót lại. Chúng tôi hôn nhau say đắm, tay Mark ghì chặt cổ tôi làm nụ hôn sâu hơn. Tiết tấu chậm lại rồi dừng hẳn

    "Tại sao anh lại thích cậu ta.. tại sao anh phải thích Gun?"

    "Làm thế quái nào mà tao biết được? Đừng hỏi tao những điều vô lý này."

    "Huh, chắc là thích nhiều lắm nhỉ?"

    Thình thịch!

    Vẻ mặt Mark như muốn quyến rũ tôi vậy, nó nhìn tôi theo cách mà tôi chẳng thể lý giải. Khóe miệng nó nhếch lên thành một nụ cười. Liền sau đó, lật ngược đè lên người tôi. Nó cúi xuống và tôi đón nhận nụ hôn của nó một lần nữa.

    Đôi môi trượt qua miệng mang theo hơi thở nóng bóng vùi vào cổ tôi, hôn và cắn..

    "Đồ thần kinh! Mày làm cái quái gì vậy?" Tôi tìm cách đẩy thằng nhóc ra, khiến đối phương phải ngẩng mặt nhìn lên. Đôi mắt đong đầy tức giận nhìn thẳng về phía tôi.

    "Sẽ thế nào.. Nếu P'Bar là của em. Thật muốn biết thằng Gun khi ấy sẽ làm gì." Ngay khi câu nói vừa kết thúc, kiên nhẫn trong tôi cũng cạn sạch. Nếu ban đầu, chính mình vẫn có chút cảm thông cho tên nhóc này, nhưng giờ thì hoàn toàn không còn gì cả. Cảm giác áy náy sau nụ hôn nồng nhiệt cũng biến mất. Thời điểm nhìn thẳng vào đôi mắt lấp lánh của đối phương, tôi nhếch miệng cười, những suy nghĩ xấu xa chợt lóe lên trong đầu.

    "Trước khi Bar thành của mày.. Mày sẽ là của tao."

    Tôi lật đối phương lại, đè lên người nó rồi kề mặt vào bên cổ, hệt như hành động thằng nhóc từng làm với mình. Cần cổ xinh đẹp bị cắn mút đến tận khi ửng đỏ. Nhận thức được tình thế thay đổi, nó lập tức tìm cách đẩy tôi ra. Nhưng xin lỗi nhé.. Tôi không cho phép đối phương đạt được thứ nó mong muốn. Và tên nhóc này xứng đáng trả giá cho những suy nghĩ xấu xa đang ấp ủ trong đầu, càng nhiều càng tốt.

    "Ưm.. Tên khốn! Buông tôi ra!" Người nọ kêu lên khi tôi vươn tay, bắt đầu cởi áo đối phương. Con sâu rượu vùng vẫy bằng tất cả sức lực của mình, ngăn không cho tôi tiếp tục. Nhưng hiển nhiên, cố gắng trong vô ích mà thôi.

    "Không phải mày rất muốn sao? Tao sẽ cho mày toại nguyện." Tôi túm lấy hai tay đối phương, kéo qua đầu, dùng một tay khóa chặt chúng lại.

    "Anh không phải P'Bar.. Anh không phải P'Bar.. Tôi muốn P'Bar!"

    "Nhưng tao thì muốn mày!" Tôi nói, đoạn cúi người hôn lên lồng ngực đối phương, nơi có sẵn một dấu đỏ khi tôi cố gắng cởi nút áo nó và tiện thể để lại.

    * * *lược H***

    "Ah.." Đối phương ngẩng đầu để hít thở nhưng rất nhanh bị tôi đè trở lại. Một tay nó túm được cánh tay tôi, bấu thật chặt như muốn thể hiện mọi đau đớn đang chịu.

    "Sao hả? Mày còn không thừa nhận sao?" Tôi cúi người, thì thầm vào bên tai nó.

    "Chuyện giữa tôi và P'Bar, liên quan gì tới anh?" Nó trả ngược lại bằng một câu hỏi khác, nhưng không quay đầu nhìn tôi.

    "Bởi thằng Bar là bạn tao. Và bây giờ tao là thằng đàn ông của mày!" Tôi chậm rãi và rành mạch ghé vào bên tai nó, tuyên bố lý do, đồng thời thúc mạnh một cái nữa.

    "Ah! Đồ khốn nạn!" Mark bất ngờ phản kháng, đấm một cái vào bụng tôi.

    "Mày đang làm tình cùng chồng mình đó. Gọi tên tao xem."

    * * *lược H***

    "Ưm.. Anh là thằng khốn.."

    "Xấu xa nên mới xứng làm chồng của mày."

    "Chỉ duy nhất một lần này thôi. Đừng nghĩ đến chuyện tôi sẽ làm lại chuyện này." Thằng nhóc điên tiết đáp lại.

    "Nếu mày không từ bỏ chuyện thằng Bar, tôi sẽ kéo mày về lại đây, bắt mày dạng chân cho tao làm tiếp." Tôi cắn trong lúc trả lời nó. "Oh.. Tao tới rồi. Nhưng đừng mơ tao sẽ giúp mày xử lý cái đó. Cỡ như mày không đáng để tao bận tâm như vậy đâu."

    "Đồ khốn.." Nó rủa tôi, sau đó duỗi tay nắm lấy thằng em đang run rẩy của chính mình, tìm cách để bắn ra.

    "À há!" Tôi cười khùng khục, ngồi dựa vào một góc giường xem cảnh vui.

    "Ưhhm.." Đối phương rên rỉ, toàn thân co quắp lại.

    Hết chương 1
     
    Last edited by a moderator: 16 Tháng sáu 2020
  4. raincry

    Bài viết:
    76
    Chương 2: Tình yêu không phải đối với ai cũng đẹp.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    -Mark Masa-

    "Dậy rồi à?"

    Tôi nhìn một lượt quanh căn phòng và dừng lại ở nơi phát ra âm thanh đó. Định dịch người xoay lại thì nỗi khổ sở không tên lập tức bao chùm lấy tôi. Phần thân dưới đau như bị rách, từng hình ảnh đêm qua thoáng lướt qua tua nhanh một bộ phim.

    Tôi là người bắt đầu với anh ta..

    Và tôi.. lại là người nằm dưới.

    Bây giờ tôi đang cảm thấy thế nào sao? Nổi giận với tên khốn đang mỉm cười với mình? Nổi giận với bản thân vì uống say, mất kiểm soát? Hay nên giận với P'Bar vì đã từ chối tôi? Cảm xúc hỗn độn này thật..

    "Rất tốt. Không hoảng sợ, không làm ầm. Có nghĩa là mày nhớ được những chuyện đêm qua?" Anh ta dò xét cẩn thận trước khi tiến đến cạnh giường. Tôi cũng nhanh chóng rời tầm mắt, không nhìn P'Vee nữa.

    Chỉ cần nhìn gương mặt đó thôi sẽ khiến cảnh tượng đêm qua một lần nữa tái hiện trước mắt. Tiếng nức nở vì đau đớn, những giọt nước mắt lăn dài trên gò má, cùng giọng cười xấu xa và vẻ mặt thỏa mãn của anh ta. Trong khi tôi gào khóc vì đau thì tên khốn này lại chưng ra bộ mặt hạnh phúc thỏa mãn. Mẹ nó..

    Sau khi khống chế tôi, anh ta không biết đã làm bao nhiêu lần. Tôi gần như bất tỉnh và kết thúc mọi thứ trong mơ màng. Thậm chí tôi còn chẳng nhớ mình đã làm những gì, tôi chỉ cảm thấy kiệt sức và không thể tiếp tục mở mắt. Tôi còn chẳng thèm quan tâm mình ngủ ở đâu, có thể là phòng của tôi, nhưng bây giờ tôi khá chắc chắn đây là nhà của P'Vee, tôi nhớ được rằng anh ta kéo mình từ quán bar về đây.

    "Nhanh lên, tắm đi rồi cùng ăn sáng"

    P'Vee ngồi xuống mép giường. Anh ta lườm khi thấy tôi không chịu nhúc nhích

    "Không nghe tao nói gì à?"

    "Tôi ng he"

    Tôi gần như muốn khóc tại chỗ vì cổ họng đau buốt khi tôi cố cất tiếng, rất khó để nói chuyện.

    "Ơ, mày bị sao vậy?" P'Vee lẩm bẩm tự hỏi

    Chúng tôi đang rất gần nhau nên tôi có thể nghe thấy điều anh ta thì thầm

    "Nếu cảm thấy khó chịu, sau khi ăn xong, tao sẽ đưa mày đi bác sĩ"

    Anh ta đang cố tỏ ra là người tốt sao? Chẳng phải tối qua tên này còn bảo rằng tôi xứng đáng gặp phải kẻ xấu xa như anh ta, thay vì người đáng mến giống P'Bar.

    "Không sao đâu.." Tôi có nói và tránh khỏi ánh mắt P'Vee. Tôi không muốn anh ta nhìn mình như thế, nhìn như kiểu thương hại.

    Tôi biết rằng bản thân thích con trai và chẳng có hứng thú gì với phụ nữ. Khi ở trung học tôi đã từng có bạn trai rồi, nhưng họ đều là kiểu nhỏ tuổi hơn, dễ thương và cần được chăm sóc, ngay cả lúc làm tình tôi cũng là người chủ động, không giống như tối qua, tôi đã bị nằm dưới.

    Anh ta nói chỉ hứng thú với phụ nữ, chưa bao giờ ở bên một chàng trai như vậy, tôi cũng thế, chưa từng.. theo cách này.

    "Im như xác chết vậy? Nào, nhanh lên"

    Chát! Tôi khó chịu gạt bỏ bàn tay vừa vỗ lên vai mình

    "Ơ này, người ta tốt bụng muốn giúp đó." Anh ta kêu lên khi bàn tay bị tôi gạt phăng khỏi trán mình. Người trước mặt chửi thề một tiếng, tỏ vẻ khó hiểu, rồi trừng mắt nhìn tôi. "Đã vậy thì đứng lên đi tắm, sau đó còn ăn sáng nữa.."

    "Tôi không muốn ăn" Tôi từ chối

    "Không muốn ăn? Bị cái quái gì đấy? Muốn uống nước không, để tao lấy. Vì sao mày có vẻ khó chịu vây?"

    Hmm, Vì ai? Là vì anh chứ ai. Làm gì còn ai ở đây nữa. Cảm xúc của tôi bây giờ không tốt lắm mặc dù tôi biết mình sẽ nhanh chóng ổn lại thôi.

    "Vẻ mặt giả tử tế hiện tại của anh, có muốn tôi xé bỏ nó không?"

    Khá khó khăn để tự ngồi dậy, mặc dù thế tôi cũng không có cách nào mở miệng yêu cầu anh ta giúp đỡ.

    "Nhìn như sắp chết mà còn làm giá. Tao chỉ sợ mày mất mạng trong nhà tao thôi. Không cần phát thẻ người tốt cho tao" P'Vee khẽ đáp

    "Tôi chưa từng nghĩ anh ta là người tốt, chỉ là.. ôi đau.." Tôi cảm thấy nước mắt mình trào ra ngoài khi ngồi thẳng lưng. Chết tiệt..

    "Mạnh miệng đấy, có vẻ mày vẫn muốn một lẫn nữa nhỉ?" P'Vee nhìn thẳng vào mắt tôi và nói

    "Nếu tôi để anh ta làm lại, thì tôi chính là một thằng vừa ngu vừa trâu bò" Tôi trả lời, nghiếng răng chịu đau rồi bỏ vào nhà tắm.

    "Ha, vậy thì mày có thể tiếp tục kêu tiếng bò, đêm qua mày đã kêu như vậy rất nhiều đó" anh ta còn cố nói ở phía sau

    "Thằng khốn"

    Tôi quay lại chửi thề rồi nhanh chóng bước vào nhà tắm. Đi vệ sinh sau khi làm tình như vậy vừa khó chịu vừa đau. Chết tiệt, anh ta chẳng biết nặng nhẹ, tôi cũng không có chuẩn bị, bất chấp đau đớn mà làm.

    Lúc thức dậy và thấy anh ta, tôi thậm chí không thèm ngạc nhiên khi anh ta mỉm cười. Chắc hẳn anh ta thấy thỏa mãn lắm khi tôi tàn tạ thế này. Nhưng tôi không thể làm gì khác, bởi vì chuyện này tôi cũng có một phần trách nhiệm. Tôi đã say, sai lầm và yếu đuối. Tôi thích P'Bar rất nhiều và không nên nghĩ đến việc làm những điều tồi tệ đó với anh ấy.

    Có phải tôi đã sai nên mới phải chịu đau đớn thế này?

    Khi tôi rời nhà tắm với chiếc khăn tắm quanh eo, P'Vee không ở trong phòng nữa. Tôi nhận ra ga giường đã được thay mới. Tôi ngó xung quanh tìm kiếm quần áo của mình, tôi không biết chúng hiện đang ở đâu. Trên bàn cạnh giường ngủ có một phần ăn sáng, một ly nước và một túi thuốc.

    Nếu đã là một tên khốn thì sao bây giờ anh ta lại phải tử tế với tôi? "

    Tôi mặc đồng phục, ngồi xuống lặng lẽ ăn sáng. Một lúc sau, cánh cửa phòng mở ra, P'Vee bước vào và tay còn bê theo một khay đồ ăn.

    " Mày ăn gì đó? "P'Vee có vẻ ngạc nhiên nhìn cái tô trên tay tôi

    " Cháo tôm "Tôi trả lời kèm theo chút khó hiểu. Sao lại hỏi tôi trong khi anh ta là người đặt nó ở đây?

    " Ở đâu ra? "

    " Ở trên bàn, không phải anh mang tới? "

    P'Vee nghĩ đến cái gì đó, rồi lại nhìn tô cháo của tôi.

    Bị gì vậy?

    " Đừng bận tâm "

    P'Vee lấy một chiếc bàn nhỏ kiểu Nhật đặt cạnh giường, đặt tô của mình lên đó và bắt đầu ăn cơm.

    " Ngồi ăn ở đây đi, đừng làm rơi đồ lên giường "

    Anh ta lườm tôi đầy vẻ bực mình và tôi thản nhiên nhìn lại. Tôi không muốn ngồi sàn. Anh ta có biết tôi đau thế nào nếu ngồi ở đó không?

    " Như thế này tôi thoải mái hơn "

    " Bị cái đếch gì vậy? Đây là phòng của tao, nhà của tao và đồ ăn của tao. Đã bảo mày ngồi xuống cơ mà. Làm theo thì chết à? "

    " Đúng đấy, tôi sẽ chết "Tôi nói, sau đó đặt bát cơm lên bàn, chán chả buồn ăn.

    " Mày đùa tao chắc? "Anh ta hỏi lại, lông mày nhướng lên đầy khiêu khích

    " Nhìn mặt tôi có giống đang đùa không? "Tôi nản với cái trò hỏi qua đáp lại này rồi

    " Này, tao là chồng mày đó "

    " Mới có một lần, đừng làm như tôi giống con gái thế chứ? "Tôi lườm P'Vee, cái miệng đáng ghét, thốt ra mấy câu cũng đáng ghét theo.

    " Thế thì làm thêm lần nữa nhé? "Anh ta đứng dậy, đi tới phía tôi

    " Người nằm dưới thân tao, để tao tiến vào trong, sẽ là vợ tao "

    Bàn tay hư hỏng của P'Vee bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp mông tôi, cho đến khi tôi khó chịu né tránh.

    " Ôi "Tôi kêu lên khi P'Vee bất ngờ véo má tôi rất mạnh, khiến tôi phải đối mặt với anh ta.

    " Cho dù một hay mười lần, nếu mày muốn anh đây sẽ giúp. Nhưng mày đừng dùng cái suy nghĩ tồi tệ của đêm qua rồi làm với bất kì ai và cũng đừng nghĩ đến việc sẽ làm chồng của ai đó. Mày cũng nên biết điều gì sẽ xảy ra khi tao phát hiện được ". Anh ta nói trong khi từ từ buông tôi ra.

    " Nói rõ hơn thì chính là, mày không thể ch! Ch ai đó khi đã làm vợ của người khác "

    Tôi cảm thấy máu trong người như dồn lại thẳng lên não. Thế đéo nào tôi lại không thể ở bên một ai khác theo cách của mình. Như thể tôi sẽ vấy bẩn ai đó bằng thân thể đã bị tên khốn này phá nát.

    Tôi im lặng và chỉ nhìn P'Vee chằm chằm, trước khi hoàn toàn thoát khỏi cánh tay của anh ta.

    " Và còn điều này, mày đừng làm phiền Bar nữa "

    Tôi vẫn nhìn P'Vee và tự hỏi sao anh ta phải ngăn cản tôi. Anh ta chỉ một người bạn bình thường của P'Bar thôi.

    " Nếu tôi vẫn tiếp tục? "

    " Như tao đã nói, nếu mày vẫn bám lấy bạn tao, bất kể ở đâu, tao cũng đến tha mày mang đi và trừng phạt mày "

    Hứ, anh ta đang nghĩ rằng bản thân tạo ra vũ trụ chắc? Anh ta có thể quyết định ai đúng sai ai sai ư? Thế tại sao anh ta không bị trừng phạt sau tất cả những gì đã làm với tôi trong khi đang có bạn gái? Mọi người khắp trường đại học đều biết họ yêu đương ra sao. Anh ta nên lo lắng về bạn gái mình hơn là đứng ở đây đe dọa tôi vì bạn của anh ta.

    Tôi không thèm tiếp lời anh ta, trong khi tôi im lặng thì P'Vee vẫn tiếp tục với cả đống điều vở vẩn mà anh ta muốn nói.

    " Và điều cuối cùng, Mark này.. "Anh ta vẫn tiếp tục, mặc kệ tôi có im lặng đi nữa." Tao lớn hơn và còn là đàn anh của mày. Học cách tôn trọng đàn anh chút đi. "

    " Tôi chỉ tôn trọng những người xứng đáng được tôn trọng! "Tôi đáp trả." Và anh thì không! "

    " Cái thằng! "

    " Vee.. "Tôi và P'Vee cùng quay đầu nhìn về phía cánh cửa. Một người con trai khác đang đứng ngay đó, vẻ ngoài đối phương có chút tương tự cái tên vừa nhéo gò má tôi xong. Có lẽ người đó là anh em trai với tên trước mặt, nhưng tôi chưa từng trông thấy anh ấy bao giờ. Gương mặt góc cạnh, đôi mắt mảnh dài, nhưng không có chút đáng sợ nào.

    " Gì vậy? "P'Vee hỏi, thái độ có chút cáu kỉnh.

    " Ba kêu mày xuống phụ ổng coi cái xe. Hôm nay là ngày nghỉ nên nhiều khách tới lắm. "Người nọ nói.

    " Ừm.. "P'Vee lại quay đầu nhìn tôi.

    " Không giới thiệu đàn em mày với tao sao? "Người thanh niên kia bước vào phòng, nhìn tôi bằng đôi mắt rực rỡ. Và trong khoảng khắc tầm nhìn đó quẩn quanh nơi cần cổ tôi, khóe môi ấy cong lên, vẽ thành nét cười xinh đẹp.

    " Tên nó là Mark.. Đây là anh trai tao, Yu. "P'Vee giới thiệu chúng tôi cho nhau một cách đơn giản.

    Yu cười với tôi, hỏi rằng bữa sáng có ngon không?

    Chẳng biết do ánh mắt hay nụ cười khó hiểu của anh mà tôi không thể đáp lời lại. Hình như anh biết tất cả mọi chuyện.

    " Đừng quên uống thuốc. Đó là thuốc kháng sinh, hãy uống hết chúng "

    Không hiểu sao mặt tôi bỗng nóng lên, tôi thấy xấu hổ. P'Vee có vẻ rất giận nhưng Yu thì chẳng thèm quan tâm.

    " Sao vẫn chưa chịu đi? "P'Vee hỏi anh mình với vẻ khó chịu, còn Yu chỉ khẽ cười

    " Đi ngay đây.. Mark.. "P'Yu nhìn lại và mỉm cười dịu dàng, tôi gật đầu đáp lại

    " Huh! "P'Vee cười khuẩy khiến tôi phải để ý. Anh ta nhìn tôi với ánh mắt đầy khinh bỉ

    " Thì ra, những người giống nhau sẽ dễ dàng tìm thấy nhau. Có mã quét bí mật gì không nhỉ? Cười gì mà tươi quá vậy? Mày muốn cùng với anh ấy? "

    " Mẹ nó, tôi không phải người sẽ theo bất kỳ ai giống như anh "

    Tôi hét lên ngay sau câu nói của P'Vee kết thúc. Tôi chẳng biết anh ta thấy được điều gì nhưng tôi biết anh trai của tên này thân thiện hơn anh ta rất nhiều.

    " Có phải mày đang nghĩ đáng ra nên ở cùng anh ấy đêm qua chứ không phải tao? "

    " Là anh đã ép buộc tôi "

    " Ép buộc hay không thì đêm qua tao cũng đã có được mày, thế nên tao rất vui "

    P'Vee nhìn tôi rồi nhả từng chữ chậm chạp. Tôi chán nản mím môi, đối mắt với với anh ta. Cảm xúc hiện tại của tôi không có từ ngữ nào có thể diễn tả

    " Anh muốn gì? "Tôi nhắm mắt, chậm rãi hỏi lại

    " Tao đã nói với mày rồi còn gì. Đừng làm phiền bạn tao nữa và cả Gun "

    Anh ta nhìn tôi và nói. Thật sự muốn cãi lại, muốn hỏi rằng tại sao anh ta phải yêu câu tôi như thế. Nhưng tôi chưa kịp cất lời thì P'Vee lại tiếp tục

    " Đừng có thắc mắc tại sao, câu trả lời rất đơn giản, họ thích nhau. Ngưng tạo rắc rối đi hoặc tao sẽ làm mày đau không chỉ ở trên giường đâu "

    À thì ra điều anh ta muốn tiếp tục ở đây là đe dọa tôi

    " Tôi sẽ không làm phiền P'Bar nữa "Tôi đáp lại. Tôi nhận ra mình không còn hy vọng, anh ấy đã nói rất rõ ràng rằng bản thân thích Gun chứ không phải tôi.

    " Tốt, đừng có những ý nghĩ vớ vẩn như đêm qua. Và mày cũng nên tôn trọng tao hơn với tư cách là đàn anh của mày "

    " Vậy thì hãy hành động giống đàn anh hơn khi yêu cầu tôi điều này "

    Tôi nói đầy thách thức. Nếu ai đó thực sự tôn trọng đàn em thì tôi sẵn sàng tôi trọng họ, nhưng tên này không tôn trọng tôi chút nào.

    " Mark "P'Vee hạ giọng nhẹ nhàng hơn, nghe giống như đang năn nỉ

    " Anh chỉ giỏi ra lệnh cho tôi "

    " Hummmm.. tao thấy rằng bản thân còn giỏi cả những thứ khác đấy. "

    Anh ta nói bằng giọng quyến rũ, đưa mắt xuống thân dưới của mình rồi chuyển ánh mắt về khuôn mặt tôi

    " Nếu mày không muốn làm đàn em của tao thì mày lúc nào cũng có thể làm.. "

    " Được thôi đàn anh "Tôi vội ngắt lời trước khi anh ta thốt ra mấy câu đáng xấu hổ kia,

    " Và về chuyện đêm qua.. "P'Vee dừng lại một chút rồi tiếp tục" đừng nói với ai.. tao không muốn bạn gái biết chuyện "

    Sau đó P'Vee đưa tôi về ký túc xá. Tôi tò mò khi anh không về ngay mà vẫn theo tôi lên tận phòng. Khi tôi hỏi thì anh ta thản nhiên trả lời rằng bạn gái cũng sống ở đây.

    Anh ta thậm chí còn không để tâm đến việc..

    Đêm qua, anh làm tôi đau tưởng chết mà giờ vẫn thản nhiên đi gặp bạn gái như không có chuyện gì xảy ra. Cũng chẳng có gì ngạc nhiên khi anh ta tách khỏi tôi từ tầng bốn, tòa nhà tôi sống có tám tầng, nam và nữ không cần tách riêng. Tôi ở một tầng có vị trí khá tốt, gần với nơi tôi học Khoa Kỹ Thuật tại BangKok. Đã có rất nhiều tranh cãi với ba tôi nhưng cuối cùng tôi vẫn được học ở đây. Ba muốn tôi trở thành một vận động viên bơi lội trong khi đó chỉ là sở thích cá nhân của tôi. Ba tôi ghét kỹ thuật và công việc chuyên nghiệp trong lĩnh vực này, vì vậy tôi đến đây, xa nhà, một nơi đủ để tôi có thể mong đợi những điều tốt đẹp.

    Nhưng những thứ tôi trải qua lúc này không có chút tốt đẹp nào cả.

    Tôi cầm lấy điện thoại, mở ứng dụng thường dùng kể từ hồi trung học. Tin tức mới nhất xuất hiện trên tường nhà khiến tôi chỉ muốn quăng ngay điện thoại trong tay. Đó là bức ảnh một bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy một bàn tay lớn hơn. Tuy tấm ảnh không chụp mặt nhưng tôi biết hai người đó chính là P'Bar và Kan. Trong một tấm hình khác, P'Bar đang dịu dàng vuốt ve gò má người con trai kia. Tôi không rõ anh ấy đang bày ra biểu cảm gì vì góc chụp là từ phía sau. Nhưng trong ánh mắt Kan đong đầy yêu thương như cái cách tôi vẫn luôn nhìn P'Bar vậy. Nhưng điều khác biệt nằm ở chỗ..

    Bọn họ yêu nhau, không có chỗ cho tôi.

    Dew Daley

    Cập nhật 1 giờ

    Quá ngọt ngào khiến những con kiến không muốn rút lui. Bác sĩ Gun đang ở trung tâm thương mại cùng người cậu ấy thích, sau đó chúng tôi nhận được một bức ảnh nắm tay của họ trên facebook cá nhân của Bar. Các bạn không nhầm đâu, người đăng chính là Bar, đây có phải là hình ảnh đầu tiên của họ thể hiện như một cặp tình nhân? Lần khác, điệp viên đã chụp được trong bãi đậu xe, Bar vươn tay chạm vào má người đối diện. Đó chắc chắn là hành động mà chỉ có người yêu mới làm, nhưng chúng ta đều không hiểu tại sao vẫn chưa chịu công khai. Có nguồn tin từ bên trong cho biết họ chưa bao giờ từ chối điều mà người kia mang lại, và họ đang tự làm rõ tình cảm của mình.

    #Tossara***

    Haizzz, tất cả số like và cmt này cũng không làm tôi đau bằng việc P'Bar vui vẻ rep cmt ủng hộ của bạn bè anh ấy.

    Hitty doesn't just hit steel but: Cảm ơn rất nhiều nhé điệp viên. Bạn đã phải vất vả để chụp được tấm hình này.

    Bar Sawawut: Tôi muốn biết điệp viên đó là ai.

    Nnorthh: Bar sao mày cứ thích làm tổn thương người khác!

    Pin Pinna: Đúng, tao tự hỏi làm cách nào mà bác sĩ chịu được nó

    Tossakan: Thích

    Pandora: Cậu thích cái gì?

    Tossakan: Tôi thích bạo lực @BarSawawut

    PVnn: Ngay tại đây?

    Pond Pawee: Tán tỉnh ngay trong cmt

    Nanana: Thế này có ok không? @Tossakan

    Tossakan: Em có thể nói mọi nơi, mọi lúc

    Bar Sawawut: Nhưng không thể nói ở đây!

    Tossakan: Why not?

    Bar Sawawut: Tao ngại

    " Tạo ngại ". Lại là một câu nói ngắn nhưng chẳng ai biết nó đã vô tình làm tôi tổn thương trong một thời gian dài. Tôi thả người xuống giường, chậm rãi nhắm mắt lại. Quá mệt mỏi, không thể tiếp tục ngồi đó, chống đỡ với đau đớn này nữa.. Cả thân thể lẫn con tim đều bị giày vò bởi nỗi đau. Nếu đã như vậy, tôi sẽ không cứng đầu nữa. Bản thân đã tận mắt nhìn thấy P'Bar hạnh phúc ra sao. Tôi chỉ nên im lặng và nhìn ngắm niềm hạnh phúc của người đó. Nếu có cơ hội, tôi muốn đứng trước mặt nói lời xin lỗi vì từng có những ý nghĩ tổn thương anh ấy. Có khi, lời xin lỗi cũng là cách giúp tôi giảm đi gánh nặng trong lòng.

    Tôi cầm lấy điện thoại sau một hồi tự vấn lòng mình. Tay bấm dãy số quen thuộc vẫn luôn ghi nhớ trong đầu, sau đó lặng im lắng nghe tiếng chuông đổ, đợi cho đầu bên kia bắt máy.

    " Mẹ.. "

    [ Có chuyện gì thế con yêu? ]

    Đây là mẹ tôi, một người luôn giúp đõ khi tôi cãi nhau với ba. Mẹ luôn giúp tôi đưa ra những ý kiến đúng đắn khi bà cảm thấy tôi sắp làm những chuyện ngớ ngẩn. Mẹ cũng luôn gửi tiền cho tôi mặc dù bà giống ba, phản đối tôi học ở đây.

    Mẹ là người không bao giờ muốn thấy tôi buồn..

    " Con nhớ mẹ.. "tôi nói và mỉm cười. Không hiểu tại sao tôi lại gọi cho mẹ, có lẽ vì tôi biết chắc chắn rằng mẹ sẽ không bao giờ làm tôi tổn thương.

    [ sao lại gọi đột ngột thế này? Có chuyện gì à? ] Giọng mẹ luôn ngọt ngào như thế khi nói chuyện với tôi

    " Không có gì ạ "

    [ nghe giọng con lạ lắm, Massa]

    Masa là tên thật mà bà đặt cho tôi, mẹ thích gọi tôi như thế. Đó là tiếng Nhật và nó có nghĩa là thông minh. Ba tôi có một nửa người Nhật, tôi có bà nội là người Nhật và ông nội là người Thái. Tính ra tôi cũng là người lai, mẹ là người Thái 100%. Tôi sửa dụng họ Thái, tên Nhật và biệt danh từ chú của mình.

    " Con chỉ nhớ mẹ rất nhiều thôi "

    [ mẹ cũng vậy, lúc nào cũng mong con về nhà..]

    " Mới hai tháng kể từ lúc kỳ học bắt đầu thôi mà mẹ "

    [ Nhưng chẳng phải con nói nhớ mẹ hay sao? ]

    " Vì vậy, con đã gọi cho mẹ "

    [ Khi nào rảnh, mẹ sẽ mua vé cho con về nhà. Mẹ thật sự rất nhớ con]

    Tôi không biết gọi cho mẹ là đúng hay không. Chỉ nói với bà những điều đơn giản thế này đã khiến tôi muốn khóc. Haizzz, tôi không phải một người hay khóc.

    " Vâng "

    Đột nhiên nước mắt lại trào ra. Người ta hay nói rằng khi chúng ta cảm thấy yêu đuối nhất, chúng ta luôn nhớ nhà.

    Tôi từ từ nhắm mắt, sau đó lại gần bàn học, lấy một điếu thuốc. Khi có quá nhiều thứ tồi tệ xảy ra, chúng cứ tích lũy và gia tăng cho đến lúc tôi cảm thấy ngạt thở tôi thích tìm đến thuốc. Nhìn làn khói trắng bay vào màn đêm giúp tôi vơi bớt những căng thẳng ấy.

    Tôi bước ra ban công và hít hà không khí buổi chiều. Trời đã gần tối, tôi đã bỏ qua được một khoảng thời gian, điều đó thật tốt, vì tôi chẳng muốn suy nghĩ điều gì ngay bây giờ.

    " Vee, nếu em treo cây trầu ở đây có nắng quá không? "

    Giọng nói ngọt ngào từ phòng bên cạnh không khiến tôi quan tâm nhiều như cái tên được cô ấy nhắc tới. Tôi quay sang căn phòng kế bên, một người con gái có thân hình và khuôn mặt đều đẹp đang loay hoay với cây trầu trên tay.

    " Đâu, để anh xem "

    Nếu thế giới này không hình tròn thì chính là cái trường đại học này quá nhỏ bé. Người bước tới cạnh cô gái và đón lấy chậu cây kia là người mà tôi không muốn gặp nhất.

    " Để đây là thích hợp nhất rồi "Anh ta nói và treo chậu cây lên tường.

    " Thật đẹp, em sẽ chăm sóc nó cẩn thận "Người con gái, Ploy, nói rồi cười ngọt ngào với P'Vee trước khi ôm chặt lấy anh.

    " Ừ, hãy chăm sóc tốt cho nó như tình yêu của chúng ta.. "Anh người yêu đáp lời và cúi xuống hôn lên trán cô

    Ploy ngước lên hôn môi bạn trai mình nhiệt tình đáp lại

    Cô gái ngẩng đầu và hôn trả lên đôi môi cong cong kia, rồi nói tiếp.

    " Ploy sẽ chăm sóc cái cây mình thích và cả người con trai Ploy yêu. "Cô ấy nói bằng giọng dịu dàng khiến nụ cười P'Vee càng thêm rạng rỡ.

    " Đang tính dỗ ngọt người ta hở? "P'Vee đáp lại, nâng cằm đối phương rồi bắt đầu một nụ hôn nữa.

    " Thôi nào, ngại ghê đó. "Giọng nói ngọt ngào xen lẫn ngại ngùng. Và người con trai bị đẩy ra.

    " Sao chứ, chúng ta đã làm những thứ hơn cả hôn môi rồi cơ mà. "P'Vee ghẹo bạn gái, khiến cô gái càng ngại ngùng hơn. Nếu được hỏi trong lòng có cảm giác gì khi bắt gặp khung cảnh này.. Tôi phải thừa nhận chỉ thấy kinh tởm. Umh.. Anh ta nói chưa từng quan hệ với con trai, nhưng ngày hôm qua chính người đó đã làm tình với tôi. Đối phương bảo rằng yêu bạn gái mình, vậy mà sáng nay cũng anh ta gọi tôi là vợ mình.

    Gã con trai này thật sự đáng khinh.

    " Vee, em ngửi thấy mùi thuốc "Ploy nói, loay hoay trong vòng tay của P'Vee rồi quay lại nhìn cây trầu.

    " Hôm nay, anh không hút thuốc, một điếu cũng không "

    " Nhưng em ngửi thấy nó.. Ôi trời.. "Cô ấy quay lại và khẽ hét lên một tiếng giật mình khi thấy tôi cạnh bên.

    Haizzz, đừng hoảng như vậy chứ, vì chính tôi cũng không biết tại sao phòng tôi lại sát bên phòng cô ấy. Điều duy nhất tôi biết là ngay dưới đây là phòng P'Bar, còn về vị trí phòng của bạn gái tên khốn kia thì..

    " Xin lỗi vì ngắt ngang ạ "Tôi giơ tay xin lỗi

    " Không vấn đề gì, chỉ là đừng hút thuốc gần lá trầu "Cô ấy nhìn tôi, giọng nói ngọt ngào hệt khi nói chuyện với người yêu.

    Tôi nhìn qua P'Vee và tự hỏi sao anh lại có vẻ mặt dịu dàng thế này.

    " Đây là đàn em cùng khoa của P'Vee "

    " Ôi, vậy là người nhà rồi, chị là Ploy, rất vui được gặp "Ploy bước gần tường ngăn, đưa tay sang phía tôi

    " Mark ạ "Tôi giơ tay đáp lại

    " Nắm tay hơi lâu rồi đó, anh sẽ ghen ". Lời của P'Vee làm cô ấy nhanh chóng rút tay lại và nó cũng khiến tôi bực mình. Anh thừa biết tôi không có hứng thú với con gái, nhưng anh vẫn tỏ ra ghen tuông. Họ có vẻ thắm thiết nên anh luôn có ý giữ kỹ cô ấy.

    " Vee, chỉ là chào hỏi thôi "Cô ấy quay lại ngay với P'Vee và nhìn sang tôi nhắc nhở

    " Đừng quên lời chị nhé Mark, đừng hút thút thuốc gần cây trầu, làm hỏng cây mất "

    Giọng nói ngọt ngào không đổi, nụ cười xinh xắn tô điểm cho gương mặt. Có điều tôi lại chẳng bao giờ xúc động trước những cô gái, dù là cô gái thật xinh đẹp.

    " Tất cả tùy thuộc vào hướng gió, nhưng em sẽ cố gắng không lại gần nó ạ "tôi nói và lén nhìn sang Vee. Cuối cùng anh ta nói thêm rằng.

    " Tốt.. Và ít nhất là cũng nên cố gắng không phá hoại tình yêu của người khác nữa. "

    " Sẽ cố hết sức "Tôi nhìn anh chằm chằm một lúc trước khi trả lời. Tôi không biết anh ấy đang ám chỉ điều gì khi nói ra câu đó nhưng tôi sẽ gửi một lời chúc lành đến cặp thôi yêu nhau vậy.

    " Hai người yêu nhau thật lâu vào nhé"

    - Hết Chương 2 -
     
    Mạnh Thăng, Thiên hiGill thích bài này.
    Last edited by a moderator: 19 Tháng năm 2020
  5. raincry

    Bài viết:
    76
    Chương 3: Không ở trong tim nhưng cũng không thể xóa bỏ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dạo gần đây, tôi đang bận rộn với cuộc thi Nam khôi - Hoa khôi của trường đại học. Toàn bộ công việc chuẩn bị đều dồn hết cho sinh viên năm bai, một người từng đạt danh hiệu nam khôi của trường. Năm ngoái, khi nam khôi của chúng tôi chỉ đạt vị trí thứ hai, mọi người trong khoa Kỹ Thuật đã rất thất vọng. Năm nay, ai cũng nói tôi nên dùng hết kinh nghiệm của mình, giúp đàn em năm nhất dành chiến thắng. Nhưng tôi không chắc nữa, trong cái thời đại coi trọng nhan sắc hơn tất cả này, liệu ai trong đám Nam khôi năm nhất của thế thắng thằng nhóc Gun của khoa Y?

    Tôi ngồi nhìn YiWa đang véo má Fuse, Nam khôi năm nhất của khoa Kỹ Thuật. Thật ra tôi chẳng có chút hi vọng nào với thằng nhóc. Nếu nó vào được top 5 tôi đã mừng lắm rồi, vì đám Nam khôi năm nhất khóa này đều đẹp trai lắm luôn.

    Nhắc tới năm nhất, tôi lại nghĩ về Mark. Tôi đã rất ngạc nhiên khi thấy nó hút thuốc lúc đó. Không ngờ là phòng của thằng nhóc lại sát bên phòng bạn gái tôi. Tôi thường xuyên ở lại phòng của Ploy nhưng chưa bao giờ thấy nó trước đây. Thằng nhóc xấu xa, nó đã chúc phúc tôi và bạn gái nhưng lại nhìn tôi với ánh mắt chán ghét.

    Chắc đó là biểu hiện của người chưa bao giờ được trải qua sự tốt đẹp của tình yêu..

    Sau khi bị tôi.. chiếm lấy, nó tỉnh dậy và chỉ ngồi im lặng, như thể trong đầu nó tràn ngập suy nghĩ xấu về tôi vậy. Tính ra nếu nó có đồng ý thêm một lần thì tôi cũng sẽ không tiếp tục. Tôi chỉ cảm thấy lạ, mặc dù khi nhìn nó, tôi không hề cảm thấy lo lắng hay cảm thấy tội lỗi gì nhưng tôi vẫn mong chúng tôi sẽ không còn liên quan đến nhau nữa.

    Tôi nên để Mark được yên. Tôi là con trai và nó cũng vậy. Có lẽ tôi không cần tiếp nghĩ gì nhiều

    "Mày ngáo gì đấy?"

    Tôi giật mình vì âm thanh xuất hiện bất chợt này. Tôi có chút tò mò là.. Bar không đi kiếm bác sĩ của cậu ấy hả?

    "Tao tưởng mày sẽ sang khoa Y!"

    "Tao là người của khoa Kỹ Thuật.."

    Bar đáp lại nhạt nhẽo rồi chuyển tầm mắt tới nơi ngồi của Nam khôi khoa Y. À, thì ra miệng nói khoa Kỹ Thuật nhưng trái tim vẫn chạy đến chỗ của Bác sĩ. Bình thường có thấy cậu ấy tìm bạn bè hay quan tâm gì đến đàn em đâu, nhưng giờ có Gun ở đây, liền tức tốc chạy đến.

    Trong mắt tôi, Bar và Gun là một đôi dễ thương. Tôi không thích mấy cặp nam-nam cho lắm, mặc dù Yiwa, Star của khoa Kỹ Thuật lúc nào cũng tỏ ra nhiệt huyết với mấy chuyện đó trước mặt tôi. Cho đến khi chứng kiến tình cảm của hai người này. Cũng không hẳn là khó chấp nhận. Thay vì tỏ ra khó chịu thì tôi đã mỉm cười với họ. Hai người làm tôi cảm thấy tình yêu như vậy thật sự tổn tại. Nó không xấu hay ghê tởm như tôi hay nghĩ. Và tôi chợt nhớ đến Mark một lần nữa, nếu chúng tôi ở bên nhau.. Chết tiệt, sao cái ý nghĩ điên rồ này lại xuất hiện trong đầu tôi được vậy? Tôi không hề muốn nghĩ đến thằng nhóc đó, nản ghê..

    Âm thanh thông báo tin nhắn của ai đó lớn dần bên tai kéo tôi ra khỏi đống suy nghĩ nhảm nhí. Tôi cau mày ngước nhìn thủ phạm trước mặt mình. Mặt Bar đỏ bừng vì âm thanh tin nhắn ngày càng dồn dập.

    "Trả lời hoặc tắt âm đi, ồn ào quá đấy" YiWa nói

    "Ok, tao sẽ tắt" Bar nói rồi rút điện thoại với ý định bật chế độ im lặng nhưng cậu ấy lại đọc tin nhắn đó rồi mỉm cười giống hệt một tên ngốc và nhìn về đám người bên khoa Y. Đoán xem chuyện gì xảy ra tiếp theo, ai đó của khoa Kỹ Thuật đã bỏ lại bạn mình và tiến tới chỗ Nam khôi của khoa Y.

    Ôi trời, một con dân của khoa Kỹ Thuật

    Một người giữ Bánh răng để kiếm tình yêu..

    Bar của ngày xưa đã biến mất rồi, biến mất ngay khi em trai khoa Y nào đó xuất hiện và tán tính cậu ta.

    "Nhìn kìa, nó luôn miệng nói không thích con trai vậy mà vẫn bám dính lấy nhóc Bác sĩ" YiWa nói khi đang trang điểm cho Star của chúng tôi

    Tôi thấy Gun dõi theo bước chân Bar rồi nghiêng người mỉm cười, đôi mắt mở to và mang vẻ ngại ngùng dễ thương.

    Chẹp.. chẹp..

    Tôi đứng phía sau mỉm cười nhìn hai người, nhưng có lẽ bọn họ chẳng thấy được vì trong mắt có chứa nổi ai đâu.

    Tôi rời tầm mắt và bất ngờ bắt gặp một dáng người đứng im lặng nơi cửa ra vào. Có lẽ nó đã đứng đó rất lâu rồi, không nhúc nhích và chỉ hướng thẳng tầm nhìn vào Gun và Bar.

    Khuân mặt buồn bã và ánh mắt nó hiện lên vẻ đau đớn.. như đêm hôm ấy..

    "Vee.."

    "Sao vậy? Gọi tao làm gì?" Tôi quay sang nhìn người đẹp nhất trong nhóm, YiWa. Khoa chúng tôi chỉ có duy nhất ba cô gái. YiWa đẹp nhất chính là Star của chúng tôi, tiếp đến là YiYi và TaTa.

    "Tao kêu nãy giờ, mày nhìn cái gì ngoài đó vậy? Chuẩn bị cho đàn em đi, sắp lên khân sấu rồi" YiWa cố hóng ra vị trí cửa, tôi cũng quay lại, nhưng ở đó không còn ai..

    "Ồ, vậy sốc lại tinh thần nào" Tôi vỗ vai Fuse khích lệ

    "Em có phần lo lắng đấy ạ. Anh có thấy Gun không? Mọi người nói em đẹp trai nhưng Gun còn đẹp hơn nữa" Fuse nói và nhìn tôi với vẻ nghiêm trọng.

    "Dẹp cái mặt ẻo lả đấy đi, lên sân khấu và hành động như một thằng con trai nào" Tôi trêu thằng nhóc

    "Anh nói gì vậy? Em thẳng bằng, em đẹp trai"

    Thằng nhóc đổi giọng lo lắng sang phàn nàn khiến YiWa và Star xinh xắn mỉm cười. Đúng là Fuse đẹp trai nhưng khi trang điểm thì nhóc lại trông có vẻ dễ thương hơn. Thật may là thằng nhóc khá cao, nếu không nó sẽ chẳng khác gì Bar, chàng trai đáng yêu của khoa Kỹ Thuật.

    "Đi thôi.." Bar đi về phía chúng tôi và nói

    "Sao mày không động viên đàn em được vài câu vậy?" YiWa thích thú khi làm khó Bar. Cậu ấy càu nhàu vài câu rồi tiến đến chỗ Fuse

    "Làm tốt nhé, thằng Vee nói mày có thể lọt vào top5 đó. Đừng làm suy tàn vẻ đẹp trai của khoa Kỹ Thuật" Nghe không có giống lời động viên lắm. Sau đó Bar thản nhiên vỗ vai khích lệ Fuse.

    "Tất nhiên rồi anh, em sẽ không hủy hoại danh tiếng đẹp trai của khoa chúng ta đâu. Em sẽ đạt Nam khôi của trường." Fuse giơ nắm tay như tuyên thệ, sẽ thật mất mặt nếu các khoa khác còn ở đây.

    "Top5 là ổn rồi, không cần cố vươn đến Nam khôi đâu" Thằng bạn tôi vẫn vô tư nói

    "Ơ, không phải anh động viên để em đạt Nam khôi sao?" Fuse chớp chớp mắt hỏi lại

    "Đừng mơ đến sự ủng hộ của tên phản bội này, người nó muốn chiến thắng đang ở phía bên kia" YiWa nói đồng thời chỉ tay về phía phòng thay đồ trống không của khoa Y.

    "Sao tao có thể ủng hộ khoa khác chứ? Yên tâm đi, tao sẽ cổ vũ hết mình cho mày. Đi nào Fuse, hãy tiến lên và giành lấy giải nhất" Bar nói và cố kéo bàn tay vẫn đang giơ cao của Fuse xuống. Haizzzz

    "Đi thôi trai đẹp, bớt khoe khoang lại, mọi người sẽ cổ vũ cho mày" Tôi vỗ nhẹ lưng Fuse nhắc nhở

    "Mày sai rồi, mọi nguời đều đang cổ vũ cho Gun. Ai cũng bị nhấn chìm trong vẻ đẹp trai của em ấy" YiWa nói và ôm mặt giả vờ e ngại

    "Ôi, chưa bắt đầu mà chị đã cổ vũ cho Gun rồi" Fuse quay sang làm nũng với YiWa

    "Không cần làm vẻ mặt đó, chị chán kỹ sư, chán áo đồng phục, chán tất cả rồi" YiWa mặc kệ thằng nhóc làm mặt tủi thân rồi tặng nó thêm mấy "nhát dao" nữa. Con gái khoa kỹ thuật ấy mà, khi chơi với nhau, bạn sẽ nhận ra cô ấy là một người anh em tốt chứ không hề thích hợp để tán tỉnh.

    Sau khi đưa thằng nhóc lên sân khấu, YiWa và tôi tụ tập với bạn bè. Chúng tôi chen qua đám đông và va phải rất nhiều người. Chẳng có gì ngạc nhiên khi những cô gái bị đụng lại chuyển ánh mắt từ giận dữ sang long lanh, tất cả là vì gương mặt đẹp trai này. Hứ há há há

    "Ôi"

    "Mẹ nó"

    Tôi ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng chửi thề trong đám người tôi đi qua. Có vẻ như thằng nhóc va phải tôi khi bị bạn của nó kéo.

    "Nhanh nào Mark, James đang đợi"

    Tôi nhìn nó và nhận ra nó cũng đang nhìn tôi.. giận dữ, sau đó hét với bạn nó

    "Eizz, tao bị người ta va trúng" Tại sao nó nói như đó là lỗi của tôi vậy? Tôi lườm Mark nhưng thằng nhóc chẳng có chút sợ hãi nào. Nó lướt qua và thoát khỏi đám đông cùng bạn của mình mà không thèm nói lời xin lỗi với tôi. Ơ, cách cử xử tồi tệ của đàn em làm tôi nghĩ mình cần gọi Pound mở một cuộc họp với lũ nhóc này.

    Tôi dừng việc nhìn theo Mark rồi tiếp tục đi cùng YiWa và Bar tiến đến chỗ đám bạn đang theo dõi cuộc thi.

    Đám con gái la hét trước vẻ đẹp của các Nam khôi khiến tôi cảm thấy khó chịu. Tất cả Star đều xinh xắn và tôi thừa nhận rằng mình không thể chọn ai nhưng về Nam khôi, tôi nghĩ các khóa trước có vẻ xuất sắc hơn. * vuốt tóc, hứ há há há*

    Mỗi nhóm bắt đầu thể hiện bài thi mà họ chuẩn bị kỹ càng cho cuộc thi. Khoa của chúng tôi không có gì đặc biệt. Star của chúng tôi giỏi âm nhạc nhưng Fuse chỉ có thể chơi guitar vì vậy đây là một màn song tấu guitar và piano. Tôi không quan tâm đến các khoa khác, theo dõi xong bài dự thi của Fuse tôi sẽ rời đi.

    "Phản ứng dành cho khoa Y năm nay rất tốt" người nói là Dew, một cô gái xinh đẹp từ khoa Nghệ Thuật, chủ nhân của page Dew Daily chuyên bàn tán về mối quan hệ của sinh viên trong trường đại học. Mọi người xung quanh bắt đầu trêu cô ấy có phải cổ vũ cho khoa Y là vì Gun là đối tượng gần đây của page hay không.

    Tôi nhìn lên sân khấu, Gun đang mỉm cười nhẹ nhàng và cúi đầu nói lời cảm ơn. Thằng bé không có vẻ gì là ngại ngùng hay căng thẳng.

    "Được rồi, đã đến lúc công bố kết quả của vòng này, tuy rằng sẽ có năm cặp đôi vượt qua vòng này nhưng khi tiến vào vòng tiếp theo, họ sẽ phải tách ra và trả lời câu hỏi riêng" Mc nam phát biểu và kêu gọi mọi người hãy cổ vũ cho người mình thích.

    "Mày có nghĩ thằng nhóc vượt qua vòng này không?" YiWa hỏi

    "Tất nhiên rồi, nó làm tốt mà" Bar tự tin trả lời

    "Không đúng, thằng nhóc đã đánh sai vài hợp âm trong bài thi"

    "Tao không nhận ra, có lẽ mọi người cũng vậy thôi" Tôi trấn an YiWa

    "Bar, nhìn YiWa vậy là sao?" Pound hỏi thằng bạn đang đứng nhìn YiWa một cách ngơ ngẩn

    "Tao không biết chúng mày đang nói cái gì? Guitar nào?"

    "Bọn tao đang nói về Fuse, mày nghĩ bọn này bàn luận về ai hả?" Tôi liếc mắt nhìn Bar

    "Ơ.." Bar chớp chớp mắt, mặt đỏ lên

    "Mày lại nghĩ đến em Bác sĩ chứ gì?"

    "Chuẩn rồi, kẻ phản bội mà. Thằng bé là đàn em của mày, cùng gia tộc mã số vậy mà mày lại dành hết sự cổ vũ cho khoa khác" Pin lập tức định tội Bar

    Bar bối rối cãi lại cho đến khi cậu ấy không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận điều đó. Thật chẳng hiểu nổi thằng bạn mình, nếu cậu ấy làm thế thì nên dũng cảm thừa nhận chứ. Ấy, câu này hình như cũng chọc trúng tôi rồi nên tôi sẽ thừa nhận mình vừa nghĩ đến Mark, nhưng chỉ một chút thôi, thật sự chỉ một chút, một chút thôi.. (*em tin anh*)

    Kết quả top5 đang được công bố. Fuse lọt vào top5 như mong đợi nhưng điều tôi không ngờ tới là Gun lại thông báo về việc muốn hẹn hò với bạn tôi.

    Tôi nhìn hai người họ mà không nói nên lời. Trước một ngàn người, Gun đã thú nhận tình cảm kéo dài sáu năm của mình với Bar, Sau đó tôi nghe thấy các cô gái hét lên vì Bar đang tiến gần đến sân khấu. Thật bất ngờ khi Bar hét lên với thằng nhóc qua micro khiến tất cả mọi người đều im lặng chờ đợi.

    "Mày nghĩ gì mà lại nói mấy lời đó, mày nghĩ tao là ngôi sao nổi tiếng hay là ai? Mày nghĩ phải chiến thắng thì mới hẹn hò với tao à?"

    Bar không hề để ý đến xung quanh, cậu ấy khiến tất cả giám khảo, giảng viên và khách mời danh dự cảm thấy bối rối.

    "Vâng"

    "Muốn thì nói, sao phải đợi đến lúc chiến thắng?"

    "Anh.."

    "Bánh răng cũng cho mày rồi, nụ hôn đầu cũng là tao chủ động, chẳng lẽ việc xin hẹn hò cũng cũng phải lên tiếng trước à?" Ôi thằng bạn tôi

    "P'Bar.."

    "Làm sao?"

    "Hẹn hò với em nhé, ạ?"

    "..."

    "..."

    "Ừ"

    Tất cả đều hét lên và bắt đầu trêu chọc hai người. Không thể phân biệt được mọi người đang ủng hộ điều gì, Nam khôi hay tình yêu của họ. Thằng bạn tôi đang đỏ mặt giữa những ánh đen phản chiếu. Tôi mỉm cười tiếp tục cổ vũ cặp đôi trên sân khấu cho đến khi cả hai bước vào cánh gà.

    Tiếng thông báo tin nhắn khiến tôi thoát khỏi sự cuồng nhiệt xung quanh.

    "Anh thắng"

    "Gun cũng thắng"

    "Người thua chỉ có em thôi"

    Đó là tin nhắn LINE từ một người được tôi yêu cầu để yên cho Bar và Gun. Người bị tôi đe dọa sẽ dạy cho một bài học nếu làm bạn tôi tổn thương. Người mà tôi nghĩ nếu tôi làm em bỏ cuộc với Bar, tôi sẽ rất vui. Nhưng sao tôi lại cảm thấy khó chịu thế này?

    Có lẽ Ploy phải dọn dẹp sau khi cuộc thi kết thúc nên sẽ bận rộn lắm. Thật may khi tôi giao nhiệm vụ đó cho bọn năm hai rồi, bây giờ tôi được phép làm điều mình muốn.

    "Tao không có ý gì cả, tao chỉ ghen tị, đừng làm vẻ mặt khó ở đó, khi mày yêu thật sự, mày cũng sẽ cảm tính như con gái thôi" Cô ấy dám cười tôi

    "Tình yêu ảm đạm và sự rung động bất chợt của trái tim luôn cùng tồn lại. Nhưng đáng tiếc thằng này chỉ thấy được một vế mà thôi." Yu tiếp lời YiWa

    "Ngưng trêu đùa tao và chuyển sự chú ý sang Bar đi" Tôi muốn thoát khỏi và giúp mọi người chọn mục tiêu mới.

    "Đúng rồi, cả Bar và Gun"

    "Đi thôi, tao mệt quá"

    "Ôi, dù bạn của Yu có mệt thì cũng phải đi uống nhé"

    Đám bạn bắt đầu chí chóe kéo nhau đi

    "Đi thôi đi thôi, đói muốn xỉu.."

    "Mày ổn chứ?" Tôi rời mắt khỏi đám bạn và quay sang chủ nhân của giọng nói ngọt ngào này

    "Hả? Không có gì" Tôi khó hiểu nhưng vẫn trả lời YiWa

    "Tại thấy mọi khi đi với bọn tao suốt, hôm nay lại từ chối. Tao thấy có vấn đề đó"

    "Vấn đề gì chứ? Tao nói là đến chỗ Ploy mà"

    "Bọn mày không có.. cãi nhau phải không?"

    "Hả? Tao và Ploy ấy hả?" Tôi nhướng mày khi YiWa hỏi vậy

    "Ờ"

    "Bọn tao yêu nhau muốn chết, không có cãi nhau đâu"

    Tôi mỉm cười đáp lại. Thật sự tôi và Ploy rất yêu nhau. Tình yêu của chúng tôi bắt đầu được một năm rồi. Cũng từng cãi nhau vào một ngày kỉ niệm nào đó mà tôi đã quên mất, nhưng sau đó lại làm lành, khi nhìn cô ấy mỉm cười bên cạnh, tôi cảm thấy mình đang hạnh phúc. Mặc dù cách đây không lâu, tôi có là chuyện.. phản bội cô ấy, nhưng tôi nghĩ nó sẽ không ảnh hưởng đến tình yêu của chúng tôi.

    "Yêu nhau thì tốt rồi"

    Tiếng chuông điện thoại vang lên, tôi nhìn tên người gọi và giơ lên cho YiWa thấy. Cô ấy gật đầu yên tâm rời đi cùng cả đám. Tôi nhanh chóng bắt máy và mỉm cười khi giọng nói ngọt ngào truyền tới từ bên kia điện thoại

    [Vee, anh đang ở đâu? "]

    " Sắp về, em đang ở đâu? Cần đón không? "Tôi vừa đi vừa nói chuyện với Ploy

    [Hôm nay em ở nhà bạn, không về có được không? ]

    Giọng năn nỉ của cô ấy có chút lạ lạ, tôi cũng không để ý nhiều đáp lại

    " Nếu uống rượu thì đừng say quá nhé "

    [Ôi, bạn trai tốt của ai vậy nè? ]

    " Bạn trai của Ploy "

    [Chính xác, về phòng cẩn thận nhé! Trông phòng cẩn thận, đừng có bướng bỉnh nữa, biết chưa? ]

    " Anh đâu phải trẻ con. Nhớ muốn chết, tưởng đâu được về ôm nhau chứ "

    [Ôi, đừng mà, đừng dỗi! Ploy sẽ về thật nhanh, đừng đi lung tung, Yêu anh]

    Ngữ điệu của người bên kia làm tôi bật cười, tôi thích cô ấy dùng giọng điệu như vậy khi hai đứa nói chuyện. Tôi thích Ploy nói yêu tôi và cảm thấy hạnh phúc khi hẹn hò cùng cô ấy.

    " Anh cũng yêu em"

    - Hết chương 3 -
     
    phungbichtruong, Thiên hiGill thích bài này.
  6. raincry

    Bài viết:
    76
    Chương 4: Không nghĩ sẽ đau đớn đến vậy.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    -Mark Masa-

    "Mày đang làm cái quái gì vậy?"

    Một giọng nói kìm nén vang lên ngay sau khi cánh cửa đóng lại

    "Tao hỏi mày đang làm cái gì vậy?"

    "Mẹ nó, tôi mới phải hòi anh đang làm gì ở đây đó" Tôi hét lại ngay khi anh ta nói xong

    "Mày rất muốn làm? Có phải mày rất muốn không?" Vee bước tới siết chặt cánh tay tôi. Cơn đau truyền thằng lên não cộng hưởng với nỗi đau trong tim khiến tôi muốn chết đi

    "Sao anh cứ phải để ý, sao cứ xem vào cuộc sống của tôi?"

    "Tao sẽ không làm phiền. Nếu mày không đem đống cảm xúc tiêu cực này trút hết lên người khác, tao sẽ chẳng thèm xen vào." Anh ta hét lại, sao anh ta luôn có lý do chính đáng cho việc làm xấu xa của mình vậy? Anh ta có biết nghĩ cho cảm giác của người khác không?

    "Tôi muốn và nó cũng vậy" Tôi đáp lại bất chấp gương mặt tức giận của người đối diện.

    "Nếu mày thật sự muốn như vậy.."

    "Uh!.."

    Vee áp sát rồi hôn tôi một cách thô bạo, bàn tay giữ chặt đầu tôi ngăn cản tôi từ chối. Anh ta ép tôi mở miệng đón nhận nhưng còn lâu tôi mới để anh ta thành công.

    "Ahhhh.." Anh ta đặt tay lên ngực tôi xoa nhẹ. Tôi cố gắng phản kháng nhưng không thể. Môi dưới bị cắn đến bật máu khiến tôi khẽ kêu lên. Chiếc lưỡi ấm nóng nhân cơ hội quét qua khoang miệng tôi, tìm kiếm và dụ dỗ. Thân thể tôi run lên và tôi đáp lại Vee.

    Nụ hôn tạm dừng khi tôi không thể thở tiếp. Vee nhìn tôi và mỉm cười

    "Thân thể này thành thật hơn lời nói của em nhiều"

    "Anh đang cưỡng ép tôi" Tôi chỉ kịp hét lên như vậy trước khi bị anh ta cuốn vào nụ hôn tiêp theo

    "Hãy nói với chính mình.." Vee thì thầm với tôi lời dụ hoặc "rằng em muốn anh làm điều đó"

    "Đừng mơ" Tôi cắn chặt răng khi cảm sự đụng chạm dọc xương quai hàm, Vee là ướt nó bằng đầu lưỡi ấm nóng của mình. Anh mang theo những nụ hôn nhẹ nhàng và dừng lại bên tai tôi như thể anh biết rằng tôi sắp chết vì nín thở. Tôi nghe thấy một tiếng cười khẽ trước khi cơn tê liệt từ tai truyền đến đại não.

    Toàn thân tôi cứng đờ rồi khụy xuống trong chốc lát khi bàn tay xấu xa kia xoa nhẹ đũng quần mình.

    "Ummm.." Tiếng rên rỉ bật ra trong cổ họng mà tôi không thể kiểm soát.

    "Có thích không?" Vee hỏi, giọng nói bên tai tôi nhẹ nhàng đến mờ ảo. Nếu anh muốn tôi thật lòng, thì câu trả lời là có

    Tôi thích làm tình một cách nhẹ nhàng hơn là bạo lực và đau đớn. Trước đây tôi thích những người nhỏ bé và đáng yêu, vì khi đó tôi có thể đối xử với họ dịu dàng chứ không cần kích thích bằng sức mạnh.

    "Thế nào? Có thích không?" Giọng nói trầm khàn kia lại vang lên bên tai, trong khi một tay ôm lấy eo tôi, tay còn lại thì nhẹ nhàng nghịch ngợm trên ngực tôi.

    "Để tôi yên" Tôi nghiến răng đáp lại

    Vee buông tôi ra rồi ngồi xuống giường, ánh mắt lướt khắp người rồi dừng lại ở phần dưới hông tôi.

    "Nếu tao đi, mày tính làm thế nào?" Anh ta hỏi khi không rời mắt khỏi chỗ đó

    "Tôi có thể tự mình giải quyết", tôi lặng lẽ trả lời. Cơn say đã hoàn toàn biến mất nên tôi đang rất tỉnh táo, điều đó làm tôi xấu hổ không dám nhìn thẳng vào người đối diện.

    Bây giờ cảm giác duy nhất của tôi là mất mặt. Chỉ cần những động chạm như có như không ấy anh ta đã hoàn toàn khống chế được trạng thái cơ thể tôi. Tôi tránh ánh mắt của Vee rồi quay người bước về phía tắm.

    "Ư" Tôi bị kéo mạnh và va vào người Vee. Anh ta ôm chặt đến mức dù tôi cố gắng đến mấy cũng không thể dịch chuyển.

    Mẹ khiếp!

    Anh ta nhanh quá.

    "Nhưng tao muốn giúp mày" Anh ta thì thầm rồi áp sát cho đến khi tôi cảm nhận được hơi ấm qua lớp quần jean.

    "Tôi không cần"

    "Đừng cử động" Vee đẩy tôi ngã xuống giường

    "Tôi đã nói.. dừng lại đi" Tôi nài nỉ khi anh ta liên tục cọ sát trên người tôi.

    "Tao muốn và mày cũng muốn, tại sao phải từ chối?" Anh ta cười hỏi tôi

    "..."

    Tôi thích con trai nhưng điều đó không có nghĩa là tôi có thể để yên cho bất kỳ ai đè tôi dưới thân họ.

    "Trút hết lên một người xa lạ là không công bằng với họ. Để tao giúp.. tao biết tất cả về mày, Mark"

    "Muốn thì đi tìm bạn gái của anh, sao lại làm phiền tôi?" Tôi mở mắt và chìm chằm chằm vào anh

    "Ừm, hôm nay bạn gái tao không ở đây"

    "Ư" Tiếng rên rỉ bật ra khi tôi cảm thấy đũng quần bị siết chặt, có một bàn tay xoa nắn nhẹ nhàng làm nó cương lên. Muốn phản kháng nhưng tôi không thể, tôi bị Vee đè chặt và rồi khóa quần bị kéo xuống.

    "Tao chưa từng làm vậy với ai cả" Tôi nghe anh nói như thế

    "Ưrh"

    Vee cúi xuống ngậm lấy phần thân dưới của tôi, chậm rãi cho đến khi nó chạm vào cổ họng anh sau đó mút theo nhịp. Tôi cố gắng không bất ra tiếng rên rỉ, nhưng tôi không thể kiểm soát bản thân mình.

    "Nhìn xem, nó rất thích.."

    2425 "Ahh.." Tôi không muốn anh ta biết rằng không chỉ chỗ đó của tôi thấy thích mà tôi cũng vậy. Vee nói chưa từng làm điều này với bất kỳ ai, nhưng trình độ này hoàn toàn vượt qua những gì tôi từng trải qua khi ở bên người khác.

    "Urgh.. Đừng cắm môi, Mark, anh muốn nghe tiếng rên của em.."

    "Ư.. a.." Cuối cùng, tôi cũng bị dục vọng của mình đánh bại

    "Ngoan.. yên nào" Vee nói và đè hông tôi xuống khiến tôi vô thức vặn vẹo cơ thể theo nhịp điệu của anh. Bây giờ tôi không cần gì cả, tôi chỉ muốn được giải phóng.

    "Uh.. Ah.. tại sao dừng lại.. tại sao?" Tôi mờ mịt nhìn gương mặt ngang tầm mắt. Tôi hy vọng anh sẽ không yêu cầu mình rên lớn như mấy nữ chính trong vài cuốn ngôn tình mà tôi từng đọc. Nếu anh ta dám, tôi không biết mình sẽ phản ứng thế nào nữa..

    "Anh muốn nghe tiếng em rên, Mark, cứ rên lớn khi em muốn"

    Anh nói rồi cúi xuống hôn tôi. Một nụ hôn không hề giống trước đây. Tôi không thể lý giải nó là kiểu hôn gì, nó rất khó tưởng tượng.

    Tôi từ từ đón nhận anh, hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau. Tôi không còn nghĩ đến bất kỳ điều gì khác, nụ hôn của Vee là tất cả những gì sót lại trong đầu tôi.

    "Ưm.." Tôi rên rỉ thỏa mãn. Sự thật là tôi đang mê mẩn vì kỹ thuật của Vee, tôi không muốn nó kết thúc, bất kể hậu quả có ra sao. Tôi đã nhượng bộ hoàn toàn và chỉ muốn cảm giác này mãi mãi.

    "Mark, qua hết đêm nay, hãy quên tất cả đi, và quên cả cậu ấy"

    "Ưm.. Ah.." Tôi không thể nghe thấy được gì ngoài tiếng của bản thân. Vee hôn dọc theo cơ thể tôi, những nơi đôi môi ấy lướt qua lập tức không còn gì che chắn. Và tôi nhận ra, anh cũng bắt đầu có phản ứng.

    "Ahh.." Tôi hài lòng nghe tiếng rên của Vee khi tôi luồn tay vào mái tóc anh. Anh ngước mắt nhìn trước khi đưa đôi môi trở lại cổ tôi. 2425

    * * *

    Tôi tỉnh dậy với cơ thể đau nhức. Đêm qua tôi đã chẳng thèm quan tâm đến những thứ dính trên người, cứ vậy chìm vào giấc ngủ. Tôi còn không biết rằng mình mệt đến mức mất đi ý thức từ lúc nào.

    Bây giờ đã là 4 giờ chiều và tôi vẫn nằm đây, như một xác chết, hôm nay là một ngày nhảm nhí đối với tôi.

    Tôi nhìn về phía cạnh giường, trống rỗng. Tôi cứ nghĩ mình sẽ thấy anh ta đầu tiên khi tỉnh dậy.. thật may mắn..

    Có điều, những lời anh ta nói đêm qua, tôi không có cách nào xóa nó đi.

    Sau khi xong việc trong nhà tắm, tôi vào bếp kiếm chút gì đó bỏ bụng. Vừa rồi là cơn đói đã đánh thức tôi. Nhìn tủ lạnh trong trơn từ đời nào, tôi tính sẽ gọi đám bạn mua giúp chút đồ ăn.

    Tôi mở tủ đồ, cầm áo khoác rồi ra ngoài. Tôi đau nhưng vẫn có thể lết đi được, không đau đến độ phải bò.

    "Tầm nhìn xa, vui tính, thông minh và đáng được tôn trọng"

    Giọng nói tươi sáng quen thuộc vang lên khi tôi rời khỏi thang máy làm tôi ngạc nhiên, quay lại nhìn con số hiện thị, tôi đành thở dài

    Bấm nhầm tầng rồi..

    "Cảm ơn vì đã khen em" Gun nói, mỉm cười cúi đầu nhìn người bên cạnh

    "Tao đang khịa mày" Bar bật cười trước khi đóng cửa

    "P'Bar" Tôi gọi cái tên luôn tồn tại trong tim gần đây. Thật kỳ lạ, tôi không còn cảm thấy căng thẳng như mọi lần. Tôi thấy P'Bar mỉm cười với Gun, anh ấy rất hạnh phúc.

    Tôi chỉ muốn đến xin lỗi.

    "Tới làm gì?" Tôi nhìn người đang giận rồi khẽ thở dài

    "Tao tới xin lỗi. Tao biết mày yêu P'Bar nhiều như thế nào, tao nhận ra vì có xem cuộc thi của mày"

    "Vào trước đi" P'Bar mời tôi vào phòng, Gun lườm tôi và theo vào trong.

    Tôi ngồi chờ đợi ở phòng khách, một lát sau P'Bar đi ra với ly nước ép trên tay. Gun cũng ra khỏi phòng ngủ ngồi bên cạnh P'Bar.

    Tôi muốn xin lỗi vì tất cả mọi thứ, những suy nghĩ tồi tệ hay những rắc rối mà tôi đem đến cho hai người. Họ dường như chăm sóc nhau rất tốt và hạnh phúc. Họ tự nhiên và thoải mái khi ở cạnh nhau. Điều đó cho thấy họ sẽ càng tiến xa hơn cùng nhau.

    Tôi cần chấp nhận sự thật

    P'Bar lên tiếng trước khi tôi im lặng quá lâu

    "Tao đã hẹn hò với Gun rồi"

    "Em biết" Tôi trả lời khi nhận ra đôi mắt tức giận của Gun đang nhìn mình

    "Biết mà còn tới?" Cậu ta nói

    "Tao tới để xin lỗi.. về mọi thứ"

    "Tao không tức giận, và tao cũng xin lỗi vì hôm đó đã làm tổn thương mày" P'Bar chậm rãi nói, nó làm tôi nhớ đến lúc ấy, nhưng không sao, cuối cùng tôi sẽ vượt qua nó thôi.

    "Em ổn ạ" Tôi biết anh chỉ xem tôi là đàn em. Tôi biết ấy yêu thương người con trai bên cạnh như thế nào, tôi đã chối bỏ điều đó một thời gian và bây giờ là lúc tôi cần chấp nhận.

    "Xong rồi thì đi đi" Tôi thở dài nhìn Gun, P'Bar sẽ không để ý đến tôi, tại sao cậu ta còn phải khó chịu như thế?

    "Tao chỉ xin lỗi thôi, sao mày lại ghen quá vậy. Mày ngồi ngay bên cạnh anh ấy và mày nghĩ tao có thể làm gì? Cả khi không có mày, anh ấy cũng sẽ không để ý đến tao.."

    "Bởi vì mày không phải tao"

    "Tao biết" Cậu ta đang cố xát muối tôi phải không?

    Tingzzzzzzzzzzzzz

    Chuông cửa reo lên, Gun và P'Bar cùng nhìn ra cửa rồi nhướng mày ra hiệu cho đối phương ra mở cửa. Ngay cả khi tôi đang bực bội, tôi vẫn phải bật cười vì vẻ mặt đáng yêu của họ. Cuối cùng P'Bar nhượng bộ bước ra ngoài để lại tôi và Gun ngồi đó đấu mắt với nhau.

    "Ôi, Vee, có chuyện gì?" Nghe thấy cái tên này, tôi có chút giật mình. Tôi không chắc tại sao mình lại thấy sợ con người này. Anh ta nhìn tôi như tôi vừa làm sai điều gì đó.

    "Mày đang làm cái quái gì ở đây?" Vee đi về phía tôi và lớn tiếng hỏi

    "Em đến để xin lỗi P'Bar" Giọng tôi có vẻ run rẩy mặc dù tôi đã cố gắng bình tĩnh

    "Tao đã nói rằng mày đừng gây rắc rồi cho bạn tao nữa cơ mà"

    Vee kéo cánh tay khiến tôi phải đứng dậy đột ngột. Gun cũng đứng lên nhìn tôi và Vee

    P'Bar đang tiến tới.

    "Cậu ấy đến để nói chuyện thôi anh" Gun nói và kéo tôi lại trong khi P'Bar giữ lấy Vee

    "Mày ngốc à? Có nhận ra nó muốn cướp người yêu của mày không?" Vee mắng Gun và liếc P'Bar nhưng cả hai vẫn tỏ ra bình thường, họ biết không đến để gây rắc rồi.

    "Hét cái gì, Mark chỉ đến để nói chuyện, tao và Gun đều lắng nghe" P'Bar trách móc Vee

    Mẹ nó, tôi muốn chửi thể nhưng nhắm mắt và đến từ 1 đến 10 để cố trấn tĩnh, trái tim tôi như muốn phát điên đến nơi

    "Anh sẽ làm gì? Em đã em sẽ bỏ cuộc. Em đến đây để xin lỗi và cho họ biết rằng em sẽ không gây thêm phiền phức gì nữa. Đó không phải là điều anh muốn sao?"

    Tôi nói với Vee. Ánh mắt giận dữ kia đã dịu đi đôi chút nhưng vẫn nhìn P'Bar như muốn xác nhận điều tôi nói. P'Bar gật đầu và sau đó tôi thấy anh ta thả lỏng.

    "Ừ, nếu không còn gì thì bọn tao đi đây"

    Vee nắm tay tôi kéo đi, anh làm tay tôi đau nhưng không thể không theo anh ta ra ngoài.
     
    Thiên hiGill thích bài này.
  7. raincry

    Bài viết:
    76
    Chương 5: Mối quan hệ này là sao?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    -Vee Vivis-

    "Ôi anh, từ từ thôi, em đau" Thằng nhóc vẫn luôn miệng kêu đau khi bị lôi theo chân tôi, nhưng tôi mặc kệ.

    "Còn biết đau à? Có đau bằng khi ngồi trong đó không?" Tôi không dừng lại, nó nên biết là hiện giờ tôi đang rất giận. Tôi đẩy thằng nhóc vào thang máy rồi quay lại lườm gương mặt bất mãn của nó.

    "Sao anh cứ thích xen vào chuyện của em thế?" Câu hỏi thể hiện sự khó chịu của nó và cũng khiến sự tức giận của tôi tăng lên. Thằng nhóc xấu xa, tôi lo cho nó mà giờ nó còn chất vấn tôi.

    Tôi trợn mắt hung dữ nhìn nó nhưng thằng nhóc không sợ hãi nhìn lại.

    "Ôi, đau thật mà anh" Thằng nhóc vẫn kêu không ngừng cho đến khi đứng trước cửa phòng.

    "Mở cửa ra" Tôi cố gắng hạ giọng xuống để nó bớt sợ hãi, chứ con mẹ nó, tôi sắp điên lên rồi.

    "Ủa, sao em phải mở cửa cho anh? Phòng của bạn gái anh bên cạnh kia mà?" Mark chỉ vào căn phòng bên cạnh rồi dùng ánh mắt xua đuổi nhìn tôi. Ôi cái điệu nói kìa, làm như thần canh cửa vậy, đêm qua là ai chung chăn chung gối với mày hả?

    "Hoặc là mở cửa vào trong nói chuyện hoặc tao sẽ xử mày ngay tại đây

    " Em chẳng có gì muốn nói với đàn anh hết "

    " Tao nói mở cửa "Tôi quát.

    Nó quay lại nhìn tôi bất mãn một lần nữa rồi mở cửa để chúng tôi bước vào.

    " Tại sao không ở yên trong phòng? "Tôi hỏi ngay sau khi bước vào

    Nó dừng lại và nhìn tôi chằm chằm

    " Tại sao em không thể đi? Tại sao em phải báo cáo với đàn anh? "

    " Mark, tao đang nói chuyện tử tế với mày "Tôi ngồi xuống chiếc ghế sofa sau lưng nó, nếu Mark quay lại nhìn, nó sẽ thấy ánh mắt muốn xé xác nó của tôi ngay lập tức.

    Trước đó, tôi thức dậy vào buổi trưa, đúng lúc Ploy gọi cho tôi. Sau khi đón cô ấy, tôi đi mua ít đồ ăn và thuốc mang về cho thằng nhóc này. Vậy mà, nó lại khóa cửa và đi đâu mất tiêu. Bị như vậy còn chạy lung tung. Mặc dù đêm qua tôi đã nhẹ nhàng nhưng chắc vẫn sẽ đau chứ?

    Tôi chạy quanh mấy quán cơm tìm kiếm thử nhưng vẫn không thấy, sau đó có ý nghĩ vụt qua đầu nên tôi quyết định đến phòng Bar và quả nhiên thằng nhóc ở đó thật. Nó đã nói với tôi rằng bản thân sẽ từ bỏ nhưng sao nó lại ngồi ở đó cơ chứ? Khi ấy tôi như muốn nổ tung.

    Tôi tức giận..

    Nhưng cũng lo lắng cho nó..

    " Mark.. "Tôi gọi khi nó im lặng một lúc lâu

    " Em muốn mua chút đồ ăn "Mark trả lời.

    Kiếm đồ ăn? Đùa nhau à, chắc phòng dưới đây có đồ ăn cho mày ha?

    " Đừng nói dối "

    " Hôm nay, anh đã định tội em hai lần rồi, em không có "

    " À, vậy tao đã tìm thấy mày ở đâu? Phòng Bar có đồ ăn cho mày à? "Tôi hét lên, đứng dậy và bắt thằng nhóc nhìn mình.

    " Thế em ăn gì cũng phải báo với anh à? "

    " Mark.. "

    "... "

    " Điều đêm qua tao nói.. mày quên hết rồi sao? "

    " Em đang cố quên đi tất cả, vậy mà đàn anh cứ đến tìm, làm sao em có thể.. "

    " Tao nói mày quên cậu ấy đi, chứ không phải quên tao "

    Nó quay lại nhìn tôi khi câu nói vừa chấm dứt. Ánh mắt khó hiểu của nó làm tôi nghi ngờ những gì mình nhớ được. Rõ ràng tôi nói" Quên cậu ấy đi ".

    " Quên P'Bar ấy ạ? "

    " Ờ, thế mày nghĩ tao nói mày nên quên cái gì? "

    " Em nghe là hãy quên tất cả về anh đi.. "

    " Nếu tao nói mày quên tao thì cần gì phải chạy đi mua đồ ăn và thuốc cho mày? Sao phải lo lắng đi kiếm mày khắp nơi? "Tôi nói rồi lôi gói thuốc trong túi quần để khẳng định lời mình nói.

    Tôi muốn nhìn rõ cảm xúc trong mắt nó, nhưng Mark né tránh, chỉ nhìn chằm chằm vào đống thuốc trên tay tôi.

    Không thấy thì lo lắng, thấy rồi thì tức giận.. và đau lòng nữa. Tôi cứ sợ nó sẽ làm điều gì dại dột, sợ nó xảy ra chuyện không hay nhưng nó lại tự tìm đến Bar. Nó không ngại xát muối lên vết thương trong tim hay sao? Hay tâm trí nó đã tê liệt với đau đớn rồi. Nhìn nó như vậy, tôi..

    " Lo lắng? "Cuối cùng nó cũng chịu nhìn vào mắt tôi

    " Ờ.. "Tôi trả lời ngắn gọn rồi bước tới trước mặt nó

    " Lo lắng mà hành động như vậy? "

    "... "

    " Quát em trước mặt P'Bar, định tội em, ép buộc em. Anh nói đó là lo lắng sao? "Lúc này tôi cảm thấy nếu nó hét lên thay vì cái giọng buồn bã ấy thì tôi sẽ cảm thấy thoải mái hơn..

    " Ôi.. "

    " Nếu lo lắng thì nên an ủi em mới đúng. Không chỉ hôm nay, ngay từ lần đầu tiên anh nên nhẹ nhàng an ủi em, chứ không phải lợi dụng lúc em say rồi làm chuyện đó "Mark chậm rãi kể tội tôi, đôi mắt nó trở nên long lanh. Tôi có thể nhận ra chỉ cần nó chớp nhẹ một cái thôi, những giọt lệ kia sẽ thi nhau rơi xuống.

    " Tao.. "Tôi tiến lên muốn nắm lấy cánh tay nó, nhưng Mark từ chối quay lưng lại với tôi.

    " Anh về đi.. em không muốn thấy anh nữa "

    Tôi không muốn..

    " Tao xin lỗi "Tôi ôm nó từ phía sau. Đêm qua khi nhìn vào gương mặt ướt đẫm nước mắt của nó tôi đã muốn nói như vậy. Tôi không biết tại sao chúng lại mắc kẹt trong cổ họng tôi đến tận bây giờ.. tôi cảm thấy có lỗi với nó..

    "... "

    " Mark, tao xin lỗi "Tôi lặp lại khi nó không chịu đáp lời nhưng tôi mừng là nó không từ chối cái ôm của tôi. Cả hai đều hiểu rằng, khi nó không say, tôi không thể ép buộc nó làm bất cứ điều gì nó không muốn.

    " Anh.. "

    " Tao biết tao sai, không phải biện hộ hay gì cả, nhưng mà tao hiểu nỗi đau mày đang chịu. Có điều mày cần biết rằng, kể cả khi mày không thể quên Bar thì mày cũng nên quên đi những nỗi buồn, chỉ cần nhớ đến điều tốt đẹp thôi. Tao biết rất khó để thực hiện, nhưng mày phải cố gắng. Đừng uống rượu rồi làm những chuyện như tối qua, đừng cố làm bản thân tổn thương nữa. "

    Tôi nhớ lại ngày đầu thấy Mark tại khoa Kỹ Thuật, nó có nụ cười tươi sáng và ánh mắt trong veo. Vậy mà bây giờ, đứa trẻ hồn nhiên ấy lại có những suy nghĩ tiêu cực tự làm tổn thương bản thân mình. Đêm qua, tôi biết Mark đau nhưng nó vẫn không ngăn cản khi tôi tiếp tục. Rốt cuộc, trái tim nó đã chịu nỗi đau to lớn như thế nào, đến mức phải chấn áp bản thân bằng nỗi đau từ thể xác.

    " Nếu anh nói với em những điều này.. từ lần đó, thậm chí là một chút khuyên nhủ.. thì mọi chuyện đã chẳng thế này "Nó thoát khỏi vòng tay tôi rồi quay lại

    " Tao xin lỗi, vì tao đã tức giận.. "Những lời giải thích lập tức mắc nghẹn khi tôi đối diện với ánh mắt nó. Còn có thể giải thích gì nữa đây? Tất cả mọi chuyện, đều là do tôi sai..

    " Bỏ đi, em sẽ quên B'Bar nhưng sẽ rất lâu vì ngày nào em cũng thấy anh ấy "nó nói nhưng cứ nhìn xuống chân mình.

    " Ok, miễn sao mày đồng ý quên Bar "

    " Nói như thể dễ lắm ấy "Nó bĩu môi phản bác tôi

    " Ừ thì, mày biết đó, tao chưa từng thất tình "

    " Sao tên này cứ đâm dao vào mình vậy? "

    Em khẽ lẩm bẩm nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy, cái thằng nhóc hỗn láo này

    " Tao đã dặn là phải ăn nói tử tế với tao cơ mà "

    " Đàn anh có vấn đề gì sao? "

    " Đúng rồi, nhớ kỹ tao là đàn anh của mày đi "

    Không phải tôi là người tốt hay gì, tôi cũng từng nói chuyện không tử tế với người khác. Tôi chỉ khó chịu khi thằng nhóc cư xử với tôi như thế. Tôi là đàn anh mà..

    " Ra dáng đàn anh hơn đi nếu anh muốn sự tôn trọng từ em "

    Mark nói rồi ngồi xuống sofa mở tivi, hoàn toàn ngó lơ sự tồn tại của tôi. Ý này có nghĩa là thứ lỗi, không tiễn. Nhưng hình như tôi quên mất vấn đề chính rồi thì phải

    " Mày vẫn chưa trả lời câu hỏi của tao "

    "... "

    Em liếc tôi đầy khó chịu

    " Tại sao mày đến phòng Bar "

    " Tại sao em không thể đến? Tại sao anh cứ làm phiền em, vợ anh không bận tâm à? "

    " Người đang nói chuyện với tao không phải vợ tao sao? "Tôi trêu chọc và ngồi xuống cạnh nó

    " Nếu ch! Ch nhau 2 lần mà đã làm vợ, thì em có cả trăm người vợ rồi "Tôi đồng ý là Mark đã gặp qua rất nhiều người, nó đẹp trai, còn.. quyến rũ nữa. Nhưng một trăm người vợ? Nó đang phóng đại đấy à?

    " Đừng có lươn lẹo, nghiêm túc trả lời đi "

    " Em đã nói rằng mình đi xin lỗi "Mark khẽ nói rồi bày ra vẻ mặt tôi đang chăm chú xem tivi

    " Và.. mày cảm thấy thế nào? "Haizzz, đây mới là điều tôi muốn biết nhất

    " Ừm, khá tệ, Gun dường như yêu P'Bar nhiều lắm "

    " Ừ, sáu năm rồi đấy "

    " Em biết, đừng có xát muối em "

    Được rồi, kết thúc ở đây. Nếu nhóc là con gái tôi sẽ an ủi nhiều hơn, nhưng bây giờ nếu tiếp tục tôi sợ nó sẽ khó chịu

    " Ok, xin lỗi rồi thì sau này có thể bắt đầu lại. Hãy làm anh em tốt "

    " Nói dễ như ăn cơm ấy "

    " Rồi, tao không nói nữa, đó là hy vọng của tao "

    "... "

    Tôi hoàn toàn bị ngó lơ vì thằng nhóc vẫn chăm chú vào mấy tin tức trên tivi

    " Nhớ uống thuốc đầy đủ "

    " Em lớn rồi, có thể tự chăm sóc cho mình "Nó đáp lời tôi nhưng chỉ nhìn túi thuốc rồi lại nhìn tivi

    " Tao không có chăm sóc mày, tao đi đây "Ngu gì ở lại ăn bơ

    " Ờ.. "Nghe thằng nhóc trả lời mà chán.

    " Bye "

    " Vee "

    " Gì? "Tôi dừng bước

    " Cảm ơn "

    " Vì điều gì? "

    " À.. ừm.. "Tôi khẽ cười bước lại gần khi nó vẫn cau mày suy nghĩ

    " Tao biết rồi "Tôi nói và xoa đầu thằng nhóc" Cố lên nhé "

    " À.. vâng.. "

    " Đi thật đây "

    " Đi đi "

    Chụt!

    " Ôi, anh làm gì vậy? "

    " Ngại gì? Làm hơn nữa cũng làm rồi "Tôi vui khi thấy má nó đỏ lên. Hihi

    Tôi cứ đứng ở cửa phòng cười một lúc. Chắc thằng nhóc đã thôi càu nhàu vì tôi không nghe thấy gì từ bên trong nữa. Chẳng hiểu sao tôi lại làm vậy lúc đó, tôi thấy nó bối rối rất dễ thương, tôi không kìm chế được và cúi xuống.. hôn lên má nó.

    * * *

    Tôi bước vào phòng Ploy tìm kiếm cô gái bé nhỏ của tôi. Cô ấy nói sẽ nấu ăn hoặc ngồi nghịch điện thoại. Khi đón Ploy, cô ấy có nói đêm qua ở nhà bạn và không say lắm. Cô gái của tôi rất dễ thương, Ploy nói tôi không cần lo, cô ấy có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân. Không như ai kia, suốt ngày làm tôi nổi điên và.. lo lắng. À, cũng không lo lắng lắm đâu.

    Ngưng việc nghĩ về thằng nhóc được rồi đó.

    " Ôi, người đâu? "Tôi nhìn xung quanh nhưng không thấy Ploy. Sao cô ấy không ở đây? Tôi rút điện thoại gọi cho Ploy nhưng cô ấy không bắt máy. Ưm, đang bận gì à?

    " Vee "Tiếng gọi sau lưng khiến tôi quay lại, Ploy đứng ở cửa và mỉm cười với tôi

    " Em đi đâu? "

    " Em nói chuyện với bạn một chút "

    " Hôm qua không phải bạn sao? "Tôi nhướng mày

    " Ploy không chỉ có một nhóm bạn mà. Em gặp mặt đàn em và bạn cũ cũng ở đó nên đã nói chuyện lâu một chút. "Ploy bước tới tay nắm lấy tay tôi" Đừng giận mà, xin lỗi vì không báo trước "

    " Em nghĩ anh sẽ không tức giận khi xin lỗi như vậy à? "

    " Vậy Vee còn giận không? "

    " Haizzz, làm sao anh có thể giận em được "Tôi trả lời và đặt tay lên mái tóc mềm mượt của cô ấy

    " Thật dễ thương "Ploy cười và véo nhẹ má tôi

    " Đi ăn thôi, anh đói "

    " Đi thôi "

    Chúng tôi đi bộ xuống tầng trệt, mặc dù lần gần nhất tôi chạy lên chạy xuống chưa trôi qua được một tiếng. Nhưng cảm xúc của hai lần hoàn toàn khác nhau. Lần này tôi đi với Ploy, giọng nói của cô ấy ngọt ngào hơn ai đó, bàn tay mềm mại hơn ai đó, ánh mắt và nụ cười cũng tươi sáng hơn ai đó.

    Haizzz, sao tôi lại so sánh Ploy với.. ai đó được nhỉ?

    " Chúng ta nên ăn gì đây? "Ploy hỏi khi chúng tôi ngồi trong quán ăn.

    Tôi xem menu và dừng lại ở một trong những món trên giấy

    " Súp đậu phụ "

    " Hả, Vee muốn ăn súp? "Ploy giật mình hỏi

    " Không, anh chỉ đọc lên thôi, Vee sẽ ăn Tom Yum "

    " Còn Ploy ăn cơm chiên, nhưng cũng sẽ lấy thêm chút súp chua ngọt "

    " Có thứ ngon hơn súp chua ngọt đó "Tôi cười và nói

    " Vee điên à? Nói cái gì đó? "

    " Chỉ đang nói về thịt trong Tom Yum thôi. Em nghĩ đến cái gì vậy? "Tôi vui vẻ trêu chọc người ngồi đối diện

    " Không gì hết.. Ơ kìa, đàn em của Vee kìa "Ploy chỉ về phía sau lưng tôi với vẻ hào hứng. Tôi cũng quay lại và nhìn thấy thằng nhóc cao lớn đi chung hai đứa bạn, nó đang nhìn chúng tôi với anh mắt rất lạ. Tôi chẳng có hứng thú lý giải ánh mắt ấy, để thằng nhóc nhìn thấy tôi ở chung với Ploy làm tôi muốn chết.

    " Xin chào "Thay vì lướt qua thì thằng nhóc đã dừng lại và chào chúng tôi. Hai đứa bạn em có vẻ bối rối nhưng cũng giơ tay chào theo.

    " Ôi chào, Mark cũng đến ăn sao? Có bàn chưa? Quán khá đông rồi đấy "Ploy đáp lại và nhìn xung quay.

    " Bọn em chưa thấy bàn trống "Một người bạn đi chung trả lời thay nó

    " Vậy ngồi cùng đi, đều là người quen mà "Ploy nói rồi nhích qua chừa lại khoảng cho bọn nhóc.

    " Bàn bốn người và chúng em thì có 3 rồi, sẽ chật ạ "Mark lên tiếng từ chối

    " Nhưng mày, tao đói, không muốn đợi bàn nữa "Một người bạn của Mark vừa nói vừa xoa bụng

    " James, ngồi cùng chị xinh đẹp với tao, thằng Mark sẽ ngồi cạnh anh Vee "Hai người không để nó phản ứng gì đã chia xong vị trí và ngồi xuống

    " Xin lỗi, hơi chật ạ "James cười xin lỗi Ploy, hai đứa ngồi dính lấy nhau và chừa đủ chỗ cho cô ấy thoải mái

    " Không sao, càng đông càng vui mà, bình thường chỉ có chị và Vee, nhìn miết chán lắm "

    " Nếu ăn với Vee chán thì sao không đi cùng người khác "Tôi hỏi Ploy bằng giọng giả vờ tổn thương

    " Thấy người yêu chị không? Trẻ con quá "Cô ấy đùa lại

    " Thú vị ạ, em không nghĩ là con trai khoa Kỹ Thuật lại có một mặt như vậy khi ở cùng bạn gái. Không giống như thằng.. ơ Mark.. sao còn đứng "Thằng bé đang nói liên hồi thì ngừng lại vì thấy bạn mình vẫn chưa chịu ngồi vào bàn.

    " Chị có thể ngồi với P'Vee không ạ? Em muốn ngồi cùng bạn "Mark thoát khỏi trạng thái đứng im và đề nghị với Ploy

    " Tại sao nhất thiết đổi chỗ? Ngồi cạnh tao khó khăn lắm à? "Thằng nhóc làm như sẽ chết nếu ngồi cạnh tôi vậy. Còn nữa, nó bảo ăn rồi cơ mà, sao còn quay lại chỗ này?

    " Ngồi xuống đi Mark, thức ăn của chị ở đây và chị lười di chuyển "Ploy cười với Mark

    Nó không đáp lại nhưng đã chịu ngồi xuống.

    Bầu không khí có vẻ tốt, nhưng tôi thì không. Người ngồi cạnh tôi cứ im lặng cắm đầu ăn. Khi bạn bè hỏi thì nó tùy tiện đáp vài chữ. Bạn của thằng nhóc tiếp tục buôn chuyện với Ploy và không nhận ra điều gì lạ lùng. Ploy cũng vậy, cô ấy cười tươi, có vẻ rất hợp với hai đứa.

    Nghe họ nói chuyện tôi có thể biết được một vài thông tin liên quan đến Mark. Đứa bạn nhỏ bé nhất tên Wind, người còn lại tên James. Cả ba đều đến từ BangKok và biết nhau từ trước.

    Mark đủ điểm để thi vào khoa Kỹ Thuật, nhưng bạn bè của nó thì không nên phải theo học ở khoa khác. Mark đến đây vì muốn sống xa nhà, và bạn bè cũng theo nó luôn. Họ cứ nói chuyện còn tôi ngồi nghe. James và Ploy nói rất nhiều, từ chuyện trong trường đến mấy chuyện xàm xí bên ngoài. Tôi chán nản không theo dõi họ nữa, vì điều tôi muốn nghe chỉ là những điều liên quan đến người ngồi bên cạnh mà thôi.

    " Ôi, đó mà món mà Vee muốn gọi lúc nãy "Ploy như tìm thấy điều thú vị nhìn món ăn vừa được đặt thêm trước mặt Mark.

    " Vâng "Thằng nhóc không hưởng ứng Ploy mà chỉ đưa một muỗng súp lên miệng

    " Có ngon không Mark? "Ploy hỏi và Mark chỉ ngước lên rồi gật đầu.

    " Em nhớ món đó làm gì? Nó chỉ là súp thôi "Tôi nói với với cô ấy

    " Ồ, vừa nãy Vee nhắc tên và giờ cứ nhìn Mark ăn nên em nghĩ anh cũng muốn "Ploy nói và nhìn Mark còn nó thì quay sang nhìn tôi rồi lại cúi xuống ăn. Tôi cứ nhìn thằng nhóc ăn thật à?

    " Vee không muốn ăn nó, khi nãy chỉ là đọc thực đơn thôi "Tôi trả lời Ploy và liếc người bên cạnh. Mark chớp chớp mắt nhìn tôi. Chiếc muỗng của nó vẫn trong bát..

    " Hơ"Tôi nghe thấy Mark cười khi đang tiếp tục ăn đồ ăn của mình. Ploy và hai người kia dường như không phát hiện điều bất thường giữa tôi và nó. Bữa ăn là khoảng thời gian tuyệt vời cho ba người phía bên kia còn tôi thì không. Tôi không biết nó nghĩ và cảm nhận được gì, tôi chỉ cố tỏ ra bình thường.

    Chã hiểu sao, tôi nghĩ đến nó khi không có Ploy bên cạnh và giờ khi ở bên cạnh Ploy mà tôi vẫn nghĩ về nó?
     
    Thiên hi thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng năm 2020
  8. raincry

    Bài viết:
    76
    Chương 6: Có gì đó đã thay đổi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    -Mark Masa-

    Tôi lặng lẽ rời khỏi lớp học. Tụi bạn đang hào hứng thảo luận kết quả trong bài tập nhưng tôi không quan tâm. Việc tìm ra lỗi sai mà giảng viên nhắc đến trước đó không giúp tôi thoát khỏi suy nghĩ về Vee. Sao anh ta cứ lãng vãng trong đầu tôi thế?

    "Ồ, P'Vee, tới có việc gì vậy ạ?" Giọng nói của Fuse vang lên khiến tôi ngước nhìn anh chàng đẹp trai đang bước về phía chúng tôi. Tên đó nhìn tôi khẽ nhếch môi rồi tự nhiên ngồi xuống cùng bàn.

    "Tao đem tài liệu tới cho bạn mày" Anh ta trả lời và đưa tôi chiếc tập tài liệu

    "..."

    Tôi không thèm nói gì khi nhận lấy. Trong đói là một vài thứ mà đàn chị Yiwa hứa mang cho tôi vài hôm trước.

    "Không một lời cảm ơn?" Vee nhíu mày hỏi

    "À.. cảm ơn" Tôi trả lời mà không nhìn anh ta

    "P'Vee, nghe nói anh giỏi môn Số học, bài này sai ở chỗ nào vậy ạ?" Fuse nói rồi trải rộng tờ giấy của mình ra bàn.

    "Đúng rồi anh, giảng viên nói có chút sai xót nhưng bọn em không tìm ra"

    Ba chúng tôi là một nhóm và tính tiếp tục cùng nhau trong năm hai. Fuse là Moon của khoa tôi nên nó thân với Vee, người là Moon hai năm trước, không chỉ là Moon của khoa Kỹ Thuật, Vee còn là Moon của trường cùng năm đó. Có lẽ tôi không cần nói nhiều về điều này vì ai mà chả biết.

    Người còn lại trong nhóm là Kamphan. Lần đầu tiên tôi nhìn vào bảng tên của nó, tôi đã sốc. Nhưng khi biết đó biệt danh mà đàn anh đặt cho, tôi cũng không thèm hỏi tên thật của nó nữa và gọi nó như vậy luôn.

    "Còn mày thì sao? Không nghe hả? Hay là giỏi rồi?" Vee nhướng mày nhìn tôi

    Không phải tôi không muốn nghe mà là không muốn nhìn anh ta. Đây không phải lần đầu tôi gặp Vee sau tiết học. Anh ta luôn đến chỗ chúng tôi với những lý do khác nhau. Ví dụ hôm trước nói chuyện về thể thao với Phan, hôm trước nữa là tìm Fuse nói chuyện về Moon. Mấy lý do vớ vấn ấy chẳng liên quan gì đến tôi nhưng mỗi lần xuất hiện anh ta luôn nhìn tôi và đưa ra những câu hỏi hết sức xàm chó. Tôi khó chịu lờ anh ta đi nhưng tên đó không chịu dừng lại cho đến khi tôi tiếp lời. Mệt vl..

    "Mày cau mày cái gì thế, Mark? Cười lên nào, bí xị thế làm sao tán nổi gái?" Kamphan nói như tôi cần nó dạy cách tán gái vậy? Nó cũng khá đẹp trai, nhưng không cao lắm, được cái da trắng và biết cách ăn mặc nên vừa nhìn vào là thấy mùi tiền liền.

    "Phan, cười cho lắm vào, một hồi răng rụng hết cả miệng bây giờ" Fuse liếc mắt "khinh bỉ" nhìn Kamphan

    "Là Kamphan, gọi cho đúng vào"

    "Đó thực sự là tên của mày à?" Vee hỏi

    "Ôi, thì mấy anh chị cho em mang tên này thì em dùng thôi. Một thời gian nữa chắc em xin đổi qua thành tên thật luôn."

    "Ờ.. ờ" Vee đáp lại qua loa

    "Anh tìm ra không ạ?" Fuse nghiêng người về phía Vee

    "Tao còn chưa đọc đề xong, chờ chút đi"

    "Ồ, xin lỗi anh"

    "A, tụi mày sai chỗ này nè" Anh ta nói và chỉ tay vào tờ giấy, nhưng tôi chẳng thèm nhìn

    "Mark, là chỗ mày làm đó" Kam kẹp cổ tôi kéo lại gần khiến tôi bị ép phải nhìn vào lỗi sai trên bài tập.

    "Nhìn hiểu không?" Vee đang ở ngay bên cạnh tôi, rất sát, đến mức nếu tôi cử động một chút, má trái sẽ bị hôn trúng.

    "Ừm" tôi trả lời rồi thẳng lên. Tôi thấy anh ta gật đầu.

    "Sao lại để sai? Chỉ cần đổi lại đơn vị là được rồi" Vee nói và chỉ chúng tôi cách sửa bài cho đúng.

    "Nó chẳng biết mình đang làm cái quần gì đâu anh, mơ mơ màng màng, chẳng tập chung gì cả. Thất tình kiểu gì đến mức bán sống bán chết luôn." Aizzzi, thật muốn đạp bay cái thằng lắm chuyện này

    "Sao nói cắt đứt tình cảm rồi mà mày" Kam hỏi

    "Nếu cắt đứt tình cảm dễ như cắt tờ giấy thì hay rồi" Tôi trả lời rồi khẽ liếc Vee

    "Nhưng cũng đừng để ảnh hưởng việc học chứ?" Người đối diện nói một cách nghiêm trọng. Tôi ngước lên nhìn Vee, trong ánh mắt anh toàn là tức giận và một chút.. lo lắng.

    "Biết rồi" Tôi nhỏ giọng trả lời và lấy cây viết sửa lại lỗi sai trên tờ giấy.

    "Ủa, sửa nhanh vậy? Anh ấy còn chưa giảng nữa? Sao mày hiểu được?" Kam ngạc nhiên nhìn tôi

    "Tao không có ngu như mày, ok?"

    "Ấy, tao có chút không hiểu, ngày mai giảng lại chút đi" Kam nhìn tôi đề nghị

    "Ừ, tao sẽ giảng hết cho" Tôi nói làm hai người bạn yên tâm hơn, bọn nó đâu có học kém, chỉ là thường không tập trung khi trên lớp nên tôi thường chỉ lại bài cho hai đứa.

    "Vậy.. hôm nay cho to mượn bạn tụi mày một ngày nhé?"

    "Người nào ạ?"

    "Nó" Anh ta chỉ vào tôi khiến Kam và Fuse nhìn nhau, mặt ngơ ngác. Còn tôi thấy khó xử khi không biết làm sao để lờ đi mấy lời anh ta nói

    "Mark ấy ạ?"

    "Phải, mượn nhé"

    Vee đứng dậy và kéo tôi theo. Tôi không muốn nhưng hết cách và cứ thế bị kéo một mạch đến bãi đậu xe. Nhìn khung cảnh có phần quen thuộc này, tôi bắt đầu thấy bối rối.

    "Đi đâu ạ?"

    "Xem phim" Vee đáp lại nhanh chóng

    "Ở nhà?" Tôi thắc mắc, anh ta rảnh lắm à? Thật ngu ngốc nếu ngồi xem một bộ phim xàm xí với anh ta. Tại sao lại bắt tôi đi cùng?

    "Nhà tao không phải rạp phim" Vee trả lời với một nụ cười nhẹ

    "Em không có tâm trạng cho mấy trò đùa của anh" Tôi nói rồi quay người bỏ đi

    "Tao không đùa, nếu mày cô đơn rồi cứ đau khổ như vậy thì tao không muốn mày ở một mình, cùng xem phim đi" Vee nắm tay tôi kéo lại bên cạnh xe.

    "Tại sao em phải đi cùng anh?" tôi gạt tay anh ta và quay lại

    "Có một bộ phim mới ra mà tao muốn xem, nhưng tao cũng chỉ có một mình"

    "..."

    Tôi im lặng nhìn chằm chằm vào người trước mặt. Chỉ cần thấy anh ta là tôi đã khó chịu gần chết nói gì tới việc đi chơi chung. Haizzzz

    "Em không muốn"

    "Tại sao? Mày chỉ muốn đi với Bar phải không? Mày chỉ có quá khứ thôi à? Mày muốn mãi mãi mắc kẹt và không thể tìm được hạnh phúc nữa chứ gì?" Giọng nói và ánh mắt anh ta có nhiều điều khiến tôi khó hiểu nhưng tôi không muốn giải đáp chúng.

    "Lý do gì mà sao cứ phải là em đi cùng?"

    "Ồ, mày không đi với tao thì đi với ai, hai đứa bạn của mày ấy hả? Hay mày lại một mình?"

    "..."

    "Ôi, phiền phức.. tao đã nói là không muốn mày cô đơn mà, tao muốn mày thoải mái"

    "Để em yên là đã giúp em thoải mái rồi. Đi cùng bạn gái đi"

    "Ploy đang học" Hừm..

    "Bạn bè của anh thì sao?"

    "Nếu có bạn đi chung, tao mượn mày để làm gì?"

    Tuy không tin vào lý do xàm quần của anh ta, nhưng cuối cùng tôi vẫn nhượng bộ. Chẳng có gì đặc biệt khi xem cùng người khác nếu đó không phải anh ta. Những lúc cạnh nhau thế này tôi luôn phải nhắc nhở bản thân rằng chúng tôi chẳng là gì đặc biệt của đối phương. Mọi chuyện chúng tôi đang làm chỉ là những việc bình thường giữa đàn anh và đàn em. Mặc dù, liên tục ép bản thân nghĩ như vậy nhưng tôi vẫn cảm thấy, có điều gì đó đang thay đổi.

    Nghe có vẻ tệ nhưng tôi đã nghĩ về Vee với tần suất nhiều hơn trước, nhất là khi một mình rảnh rỗi trong phòng. Chắc là do tôi rảnh quá, và cũng có thể là do đó là nơi chúng tôi.. xảy ra chuyện đó. Sau khi nhận được lời xin lỗi từ Vee, chúng tôi đã nói chuyện thoải mái hơn. Anh đến tìm nhóm của bọn tôi thường xuyên, bọn nó luôn tỏ ra lễ phép với Vee nên tôi nghĩ mình cũng nên như vậy. Mọi chuyện rất yên bình cho đến khi tôi nhận ra thời gian bản thân nghĩ về anh ta là quá nhiều.. hơn cả P'Bar.

    "Nên xem cái gì đây?" Vee hỏi tôi khi đứng trước quầy chọn phim

    "Phim mới mà anh muốn xem đâu?"

    "Ồ, vậy là mày nhớ những gì tao nói hả?" Vee nhìn tôi mỉm cười. Người nói thì có người nghe thôi, làm gì mà vui vẻ dữ vậy?

    "..."

    Tôi cảm thấy nên im lặng là vàng và chăm chú nhìn tấm bảng giới thiệu. Có một bộ phim hành động mới mà Fuse và Kam đã đi xem cùng nhau trong lúc tôi không đi được.

    "Tao có phim muốn xem rồi, hỏi xem mày thích bộ nào thôi"

    "Cái đó" Tôi nói và chỉ vào poster phim hành động

    "Không giống nhau rồi, nhưng mà mày phải theo tao thôi" Vee nói và đến vị trí mua vé mà không thèm đợi tôi. Haizzz, anh ta nghe rồi mà vẫn tự quyết thì còn hỏi tôi làm cái khỉ gì?

    Không chọn phim hành động thì tôi nghĩ có thể sẽ là phim ma hoặc kinh dị nhưng không, tên này đã chọn một thể loại mà tôi đéo thể ngờ. Đó là một bộ phim tình cảm. Tôi điên mất.

    Anh ta đã ném chuyện tôi vừa thất tình sang một bên và ép tôi xem bộ phim nhàm chán này. Anh ta đéo có não hả?

    "Xem nó và đừng khóc nhé". Khóc cái con mẹ anh

    "Em không phải đứa mít ướt" Tôi chán ghét đáp lại

    Tôi vừa uống soda vừa nhìn đôi tình nhân trên màn ảnh. Các diễn viên làm khá tốt, thể hiện đúng tâm trạng nhân vật, họ khiến nhiều người xem mỉm cười vui vẻ nhưng tôi không phải một trong số đó. Tôi đang rất kiên nhẫn.. chờ tình yêu nhạt nhẽo của họ kết thúc.

    Nếu muốn tìm một người yêu hoàn hảo, Tossara chính là ví dụ điển hình ngay hiện tại..

    Trên màn hình bây giờ ba diễn viên đang ngồi cùng nhau, tôi có cảm giác cô gái dễ thương kia thuộc về một thế giới hoàn toàn khác và hai nhân vật nam mới thực sự là một đôi.

    Ôi, chán muốn chết..

    "Mark.. không thấy hay à?" Người bên cạnh nghiêng người khẽ hỏi

    Hay ư? Tôi mới bị từ chối bởi một người con trai rồi lại ngủ cùng một người con trai khác và giờ anh ta đang hỏi tôi phim tình yêu có hay không?

    "Vui không? Tao rất nhớ những lúc mày vui vẻ đó" Vee nói và khoát tay lên vai tôi

    "Buông ra"

    "Tao đưa mày đi xem phim vì nghĩ có tao mày sẽ bớt buồn hơn" Anh thì thầm vào tai tôi

    Tôi quay sang nhìn lại Vee khiến anh ta mỉm cười. Ở đây rất tối nhưng tôi vẫn có thế thấy nụ cười ấy. Tôi thật sự muốn hỏi tại sao anh ta phải làm những điều này, anh ta có cảm thấy gì không? Nhưng tôi không dám, tôi sợ câu trả lời của Vee giống với tôi.

    Bởi vì sợ nên không muốn ở gần.

    Sau khi rời rạp film, hai chúng tôi đi vòng vòng kiếm đồ ăn. Đã qua rất nhiều cửa hàng nhưng chưa có dấu hiệu nào cho biết anh ta sẽ dừng lại.

    "Chúng ta sẽ ăn gì? Đàn anh đưa em đi xem phim rồi nên em sẽ mời cơm?" Tôi kéo Vee dừng lại trước một nhà hàng nổi tiếng của Nhật Bản.

    "Không, tao dẫn mày đi thì sẽ lo hết" Anh trả lời

    "..."

    Tôi im lặng nhìn Vee. Anh cũng nhìn lại tôi với đôi mắt sáng ngời. Giống như chúng tôi đang giao tiếp bằng mắt và có thể hiểu mọi suy nghĩ của đối phương, một lúc sau, đôi mắt anh dịu lại và nối tiếp là tiếng thở dài.

    "Ok, chia đôi nhé"

    "Vâng" Tốt nhất là nên sòng phẳng, tôi không muốn mắc nợ anh ta.

    "Rồi mày muốn ăn gì?"

    "Thì tùy anh.."

    "Đừng nói tùy tao, trừ khi mày muốn về hẻm cạnh trường ăn salad thịt cay." Giọng nói nhỏ dần và anh ta bắt đầu nhíu mày.

    "Chuyện gì thế?" Tôi khó hiểu hỏi anh

    "Không có gì." Vee trả lời và bước đi ngay. Tôi vẫn đứng im và nhìn xung quanh tìm nơi nào đó có thể cho chúng tôi ngồi ăn.

    "Gà nướng nhé" Tôi chỉ vào một cửa hàng gà nổi tiếng. Vee giật đầu tiến về phía đó.

    Tôi không ngạc nhiên khi có người nhìn chằm chằm vào chúng tôi. Có vẻ hai người đàn ông đi lại cùng nhau trong trung tâm thương mại như vậy khá kỳ lạ. Tôi không quan tâm, tại sao phải để ý đến cái nhìn của người khác. Nhưng người phía trước thì không, anh cau mày và làm mặt giận với tôi. Anh ấy không thích những ánh mắt như thế này, nhưng tôi có thể làm gì? Tôi đâu phải người gây ra chúng

    "Tại sao mọi người lại nhìn chúng ta?"

    "Anh thật sự không biết?" Tôi đáp nhưng Vee không nghe mà cứ nhìn xung quanh rồi lẩm bẩm cái gì đó nên tôi yêu cầu anh ta nhắc lại

    "Tao nói là thằng nhóc ở bàn kia đang nhìn chằm chằm vào mày" Vee nói và đánh mắt ra hiệu. Tôi liếc sang nhưng chỉ thấy một học sinh cấp 3 nên chẳng thèm quan tâm

    "Kệ nó"

    "Và toàn bộ đám con trai cũng đang nhìn mày như muốn vồ lấy mày vậy" Lời Vee nói khiên tôi nhìn xung quanh. Những cậu bé dễ thương và đẹp trai ở khắp mọi nơi, chắc chúng đến đây để ăn trưa sau giờ học.

    Mọi thứ về đám nhóc bị gạt qua khi đồ ăn được đặt xuống bàn. Đúng ngon. Thịt gà giòn ở bên ngoài và mềm ở bên trong theo một cách đặc biệt nào đó. Tôi cũng không quan tâm đến phương pháp sản xuất đâu, chỉ cần chúng luôn tồn tại để tôi có thể ăn.

    "Đồ ăn ngon mà. Sao lại làm vẻ mặt đó?" Người đối diện hỏi

    "Mặt em vốn vậy rồi" Đồ ăn ngon là tôi phải thể hiện ra khuôn mặt à? Phiền phức..

    "Có phải vì tao ép mày đến đây không?" Vee khẽ hỏi

    "Ồ, thật may là anh đã nhận ra điều đó" Tôi thích thú khi thấy anh cụp mắt buồn bã

    "Tao chỉ muốn mày được vui hơn. Không cần làm như sắp chết vậy đâu. Tao sẽ cảm thấy có lỗi"

    "Tại sao anh cảm thấy có lỗi chứ? Anh đâu có làm gì sai?"

    "Thì tao.." Anh chợt dừng lại khi ánh mắt chúng tôi giao nhau "Tao chỉ muốn mày thoát khỏi quá khứ. Hiện tại và tương lai mày sẽ có nhiều thứ hơn, mày chỉ cần.."

    "Nếu anh định nói về P'Bar thì em ổn" Tôi ngắt lời trước khi Vee nói hết. Anh ta nhướng mày như muốn xác nhận điều tôi nói nhưng tôi không muốn nhắc lại.

    "Ổn cái gì? Chỉ mới vài tuần mà mày dám nói ổn? Nhìn mày bây giờ tao có thể thấy mày còn suy nghĩ nhiều thứ linh tinh trong đầu lắm"

    Tôi thừa nhận rằng trong đầu mình có rất nhiều suy nghĩ nhưng nó không phải về P'Bar. Thực tế, đã có người chiếm hết sự chú ý của tôi dành cho P'Bar rồi. Thật khó chịu khi người đó lại chính là cái tên đang ngồi lù lù trước mặt tôi đây. Tôi cá rằng anh ta sẽ không biết, những gì anh ta làm hôm nay sẽ làm tôi mất ngủ vì phải suy nghĩ nhiều.

    Tôi vui vì bản thân không nghĩ đến P'Bar nữa và chúng tôi có thể làm anh em tốt. Về Gun, cậu ta có thể chăm sóc tốt cho P'Bar. Tôi không hay thấy họ ở trường hay trên mạng xã hội nữa. Nhưng với Vee, anh ta dường như ở khắp mọi nơi và luôn xuất hiện trước mặt tôi. Ngay cả khi tôi không hề cần, anh ta vẫn sẽ đến và kéo tôi theo như thế này. Thật sự tôi không hiểu, tại sao anh phải làm điều đó.

    "Em không hề nghĩ về P'Bar nữa" Tôi khẳng định thêm một lần để thỏa mãn sự cố chấp của Vee. Đây cũng là một điều tôi không hiểu, tại sao anh ta luôn cho rằng tôi nghĩ đến P'Bar trong khi anh ta mới là người luôn xuất hiện trước mặt tôi. Chẳng phải người ta thương hay để ý đến người mà ta thấy hàng ngày hơn là những người ở xa hay sao?

    "Vậy mày nghĩ về cái gì?"

    "Điều đó quan trọng đối với anh?" Tôi hỏi lại thay vì trả lời

    "Không trả lời cũng được" Vee nói với vẻ bất mãn "Tao chỉ tò mò, biết đâu tao có thể giúp"

    "Cá là anh không thể giúp được gì đâu" Tôi dựa lưng vào ghế thích thú nhìn khuôn mặt bối rối của Vee

    "Thì tao chỉ muốn chuộc lỗi, nên muốn giúp.."

    "Nếu đàn anh muốn chuộc lỗi thì đừng làm gì cả, em không để ý" Tôi ngắt lời

    "Nhưng tao để ý" Anh ta cãi lại và nhìn tôi chằm chằm cho đến khi tôi đầu hàng

    "Được rồi, nếu cần em sẽ nói đàn anh giúp"

    "Tốt lắm, đúng là cậu bé ngoan" Vee cười hài lòng

    "Anh chỉ hơn có vài tuổi". Tôi lầm bầm.

    "Vài tuổi thì cũng là đàn anh của mày"

    "À.. ờ"

    "Ờ cái thằng cha mày" Vee lớn tiếng và dùng đôi mắt sắc bén ấy nhìn tôi

    "Dạ.." Trước nay tôi cũng tự tin ánh mắt cứng rắng của mình, nhưng sau khi gặp Vee thể nào chống lại anh được.
     
    KimBeso thích bài này.
    Last edited by a moderator: 16 Tháng sáu 2020
  9. raincry

    Bài viết:
    76
    Chương 7: Điều này có nghĩa là gì?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    -Vee Vivis-

    Hiện tại tôi đang đứng trước phòng bạn gái tôi, người mà đã lâu rồi tôi chưa gặp. Tôi bâm chuông nãy giờ nhưng không au mở của, không biết Ploy đang làm gì. Tôi nhắn LINE từ tối qua và cô ấy không trả lời, sáng nay tôi có thử nhắn lại nhưng kết quả vẫn vậy. Vì lo lắng nên tôi đã đến đây. Chúng tôi cũng thường không gặp nhau, có điều chưa bao giờ lâu như lần này. Cô ấy đâu rồi?

    "Đến tìm bạn gái à?"

    Một cái đầu ngó ra từ phòng bên cạnh quay sang hỏi tôi. Có chàng trai bước ra khỏi phòng đó với bộ đồng phục đơn giản nhưng đẹp mắt.

    Mark, người khiến tôi bối rối về cuộc sống của mình hiện tại.

    Nó ở trong đầu tôi mọi lúc mọi nơi. Ngay cả khi ở cạnh Ploy, tôi cũng không thể ngừng nhớ về thằng nhóc.

    Cố làm vẻ mặt không để tâm quá nhiều đến nó, tôi quay sang mỉm cười đáp

    "Ừ, nhưng mãi không mở cửa"

    "Có điện thoại để làm cảnh à?" Nó nhìn tôi như kiểu anh bị ngu à, gõ cửa không được thì không biết gọi điện thoại à?

    "Tao gọi rồi, nhưng không trả lời" Hừm, tôi lại còn không hiểu cái ánh mắt của thằng nhóc này sao? Tôi khinh bỉ nhìn lại nó - tao đéo ngu, ok? Thử mọi cách rồi..

    Mark thấy tôi giơ chiếc điện thoại trong tay lên thì có vẻ đã hiểu, nó gật đầu và quay đi

    "Đi đâu đó?"

    "Em chưa ăn sáng" WoW, tôi có cần bắn pháo giấy ăn mừng khi thằng nhóc chủ động trả lời tôi một cách tử tế thế này?

    Tôi ngó qua đồng hồ đã là 8h sáng, rồi lại nhìn cánh cửa phòng bạn gái đang đóng chặt.

    "Tao cũng đi".. lời tôi nói làm Mark nhướng mày.

    Làm gì mà ngạc nhiên thế? Có phải chưa đi ăn với nhau bao giờ đâu..

    Chúng tôi hay đi chung lắm, nhưng toàn là tôi chủ động. Tôi thường xuyên đến tìm mỗi khi nó có mặt ở khoa. Những lần như thế, tôi đều cố làm như đó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi. Tôi không biết tại sao mình phải làm như vậy, nhưng tôi cứ liên tục thực hiện nó, tôi không thể khiển soát bản thân.

    Thật sự tôi cũng muốn biết cảm nhận của Mark khi tôi luôn xuất hiện quanh nó, và cả nghĩ suy nghĩ trong đầu nó nữa.

    Nghe có vẻ ích kỷ nhưng tôi muốn thân thiết hơn với Mark trong khi vẫn có Ploy bên cạnh. Tôi luôn cảm thấy như vậy là sai, mặc dù tôi không phản bội Ploy.

    Tôi không có tình cảm quá phận với Mark (*vâng, chỉ có hành động quá phận thôi*)

    Chúng tôi chỉ là đàn anh khóa trên và đàn em khóa dưới của nhau (*ủa không phải nằm trên nằm dưới ạ? *)

    Chắc do cảm giác có lỗi với Mark vẫn tồn tại trong trái tim, nên tôi mới muốn thân thiết với thằng nhóc.

    Tôi nghĩ nó vẫn còn nhiều vấn đề với Bar. Mặc dù Mark luôn tỏ ra mình ổn nhưng tôi vẫn cố ở bên nó, kéo nó đi chơi, giúp nó thoải mái hơn. Đôi khi thằng nhóc từ chối, tôi vẫn mặc kệ, ép buộc nó phải theo mình.

    Lần này không phải như vậy, là tôi đang đi theo nó.

    "Đến khoa bằng cách nào?"

    "Em chờ James đón"

    "Mày không có xe?"

    Mark nhìn lại và đáp cụt ngủm "Vâng"

    "Tại sao lại không có?"

    "..."

    Không thèm đáp lại

    "Nếu đợi bạn mày thì sẽ trễ mất. Chúng mày khác khoa đúng không? , tao có đi xe đến, để tao chở" Tôi nói và chỉ vào xe của mình gần đó.

    "Khoa của bọn em gần nhau", Cái này tôi biết, vì khoa của chúng tôi ở giữa rất nhiều khoa khác.

    "Tao chỉ hỏi là mày đi với tao không?"

    "Đi.."

    Mark và tôi đến căn tin của khoa. Thằng nhóc vừa đi vừa gọi điện cho bạn báo không cần đến đón nữa. Tôi vẫy tay với Pound, người đang giữ chỗ cho chúng tôi.

    "Xin chào ạ" - Mark giơ tay cúi đầu với bạn của tôi

    "Ừm, sao đi chung được vậy?" Nuea hỏi

    "Ừ thì, tao đến tìm Ploy nhưng không thấy, sau đó tao thấy Mark chui ra khỏi phòng nên đưa nó theo"

    "Đợi đã, Mark ở phòng Ploy hả?" Nuea tiếp tục hỏi còn Pound thì đang bận rộn gì đó

    "Điên à. Nếu nó bước ra từ phòng cô ấy mày nghĩ tao sẽ dẫn nó đến đây à?"

    "Ồ, đúng ha, tao không nên nghĩ như vậy" Nuea cười trả lời tôi

    Mark không nói gì, nó chỉ mua đồ ăn và ngồi ăn yên lặng. Bạn bè tôi đang nói chuyện về học tập và.. gái. Sau Bar thì đây là hai đứa bạn thân nhất của tôi. Dạo này tôi hay đi chung với bọn nó vì Bar bận rộn với em Bác sĩ rồi.

    "Trời, dễ thương quá. Nè, nếu Bar là con gái, tao nghĩ nó sẽ có thai trước khi kết hôn đó." Nuea nói là đưa điện thoại cho tôi

    "Chờ tao chút" Tôi muốn nhìn rõ hơn nhưng Ploy nhắn tin đến nên tôi phải kiểm tra.

    Quay trở lại với điện thoại của Nuea, tôi thấy tràn ngập page của Dew là cảnh ngọt ngào của Bar và Gun. Tôi liếc người bên cạnh, Mark không quan tâm và chỉ chăm chú vào đồ ăn.

    "Em đi đây" Mark nói và đứng dậy

    "Để.." Lời nói của tôi nghẹn lại khi thấy Mark nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình. Tôi không hiểu tại sao nó lại muốn nhìn điện thoại của tôi và tôi cũng không hiểu sao mình lại nghiêng người để nó thấy rõ hơn. Trên màn hình và tin nhắn Ploy gửi đã mấy phút trước, tôi xem nhưng không trả lời. Và tôi thấy thằng nhóc cau mày..

    "Để anh đưa đi" Tôi chưa kịp nói tiếp thì người đối diện đã lên tiếng

    "Tại sao mày lại đưa nó đi?" Tôi hỏi Nuea

    "Tại sao tao không thể?"

    "Tao hỏi trước"

    "Thì muốn nên đưa thôi"

    "Em sẽ tự đi" Mark cắt ngang cuộc tranh cãi của chúng tôi rồi đi thẳng.

    "Mark, đợi anh đã" Nuea nói rồi chạy theo thằng nhóc.

    "Mark? Anh? Cái gì thế? Từ khi nào thân nhau đến vậy rồi?" Tôi hỏi Pound, người vẫn đang tiếp tục ăn.

    Tôi chưa thấy họ nói chuyện trước đây. Tôi có chút lo lắng khi Mark thích con trai còn Nuea thì không tha một ai. Nhưng tại sao tôi phải lo lắng? Tôi bị điên rồi sao?

    "Chà, Mark là đàn em cùng mã số của Yiwa, Yiwa và Nuea cùng được chăm sóc bởi Pae, rồi Nuea cũng chăm sóc Mark cùng Yiwa luôn"

    "Thật hả?"

    "Ừ" câu khẳng định của Pound khiến tôi thở phào nhẹ nhõm

    Đó chỉ là sự quan tâm của đàn anh cùng mã số..

    * * *

    Tôi buồn ngủ khi nghe giảng viên phàn nàn về bài tập mà chúng tôi phải nộp trước khi thi giữa kỳ. Bài tập đó gẫn như đã được tôi và Bar hoàn thành, chỉ còn một vài chỗ cần chỉnh lại.

    Chúng tôi luôn cố gắng làm bài tập sớm để có nhiều thời gian chuẩn bị cho việc ôn thi.

    Trong lúc lời của giảng viên lọt vào tai trái rồi chui ra khỏi tai phải, tôi lấy điện thoại kiểm tra tin nhắn, tôi đã trả lời Ploy nhưng cô ấy lại im lặng sau khi đã đọc chúng. Thật lạ..

    Tại sao cô ấy không trả lời?

    Tôi cố không nghĩ đến mấy chuyện tiêu cực nên ngó qua mạng xã hội để giảm bớt sự lo lắng. Và tôi bắt gặp một tròng trạng thái của bạn bè

    #Nnorthh***

    Cập nhật 2 giờ trước

    Học tập chăm chỉ nhé, cậu bé ngoan @Masa Mark

    *140 lượt thích và 7 bình luận

    •Winnie the Pooh: Anh chàng này là ai? @Masa Mark

    •Masa Mark: Là đàn anh của tao @Winnie the Pooh

    Cảm ơn vì lời khuyên @Nnorthh

    •Nnorthh: Không có gì

    •Dolphin Fish: Mày đang tán em nó hả?

    •Winnie the Pooh: Là chăm sóc hay tán tỉnh đây nhỉ?

    "Hôm nay đến đây thôi, tôi hy vọng mọi thứ đều đủ cho các em hoàn thành tốt bài tập của mình. Tôi sẽ không chấp nhận bất kỳ lý do nào cho việc nộp muộn"

    Lời giảng viên kết thúc kéo theo rất nhiều tiếng than vãn. Nhóm chúng tôi đứng dậy hỏi nhau xem nên ăn gì.

    "Rồi cuối cùng là ăn gì? Bar sẽ không đến đâu" Dare nói chen vào cuộc thảo luận của chúng tôi

    "Bọn tao biết rồi, hôm nay nó đến nhà Bác sĩ" Pound nói

    "Đi đến căn tin rồi tính, Pin nói là ở đó không đông lắm" Yiwa nói và giơ điện thoại cho chúng tôi thấy.

    Cả đám cùng đi đến căn tin vắng vẻ, có thể vì đã quá giờ ăn trưa. Chúng tôi đi về phía bàn có Pin và Yu đang ngồi.

    Thực tế, không hề có quy định nào về chỗ ngồi, nhưng mỗi khi chúng tôi đến đây, bàn này luôn trống dành cho cả bọn.

    "Sao muộn thế?" Yu hỏi tất cả khi chúng tôi vào bàn

    "Giảng viên tiếp tục nói về bài tập. Tao đói đến xỉu rồi đây" Pan trả lời và nhìn vào phần đồ ăn của những người khác

    "Tự đi mà lấy, đừng có nhìn đồ ăn của tao"

    "Không thèm, đồ ích kỷ"

    "Mày không tính ăn gì à?" Nuea hỏi tôi

    "Có chứ, tao cũng đói, còn mày?" Tôi thắc mắc sao nó không gọi đồ ăn mà ngồi đó quan tâm tôi, nhưng tôi nhận ra nó có một túi bánh trước mặt

    "Mark cho tao đồ ăn nhẹ rồi" Câu trả lời làm tôi giật mình và thắc mắc chuyện đó xảy ra khi nào.

    "Tao cũng có, Khi nãy em ấy đưa nó cho tao và còn hỏi mày đâu" Yiwa cũng khoe túi bánh ở trên tay

    "Ồ, tao đi vệ sinh và gặp nó ở đó"

    "Trời ơi, chuyện gì xảy ra vậy nè, Nuea, nói cho mày biết nè, Mark là của tao, đừng hòng có ý nghĩ xấu xa gì với em nó" Yu nói và giật lấy túi bánh từ tay Nuea

    "Chia sẻ với bạn bè nào, tao đã xong và cần món tráng miệng" Pin nói và mở chiếc túi

    "Ôi, có nhiều lắm này" Yu quay sang hỏi Nuea nhưng nó chỉ cười và lấy lại túi bánh

    "Không chia gì hết, nó là của tao" Nuea có vẻ cấu kỉnh mặc dù nụ cười vẫn không tắt trên mặt nó

    "Ủa rồi sao tao không có?" Tôi nhìn vào túi bánh, chúng có vẻ là đồ mắc tiền nhưng điều đó không quan trọng, cái mà tôi quan tâm là tại sao tôi lại khó chịu khi thấy Nuea nhận được đồ ăn từ Mark.

    "Mày không thể đòi hỏi như thằng Nuea, chúng nó là gia tộc mã số mà" Pound cười trêu chọc và Nuea quay sang gật đầu.

    "Mày đó, buông tha cho đàn em khoa Kỹ Thuật nghe chưa"

    "Đúng vậy, mày mau đi kiếm một người đoàng hoàng coi, đừng có lúc người này lúc người kia nữa, bọn này thấy không ưa nổi"

    "Đó là hương vị và bản sắc của cuộc sống, hiểu không?" Nuea nghe mọi người xả một tràng dài và nhẹ nhàng đáp lại

    "Đây này, giống như ba Vee tốt đẹp của tụi mày chỉ có một mình nàng Ploy, sẽ sớm chán thôi" Nuea tiếp tục nhưng mục tiêu lại hướng sang tôi.

    "Ôi ôi, ăn nói cẩn thận đi cái thằng này. Hãy nhìn khuôn mặt này trước khi phun ra từ" chán "chứ mày. Ba tao là người đang hạnh phúc trong tình yêu". Pan lập tức bốp chát lại Nuea và nắm lấy tay tôi

    "Phiền phức" Tôi nói rồi gạt tay Pan

    "Trời ơi, dạo này đụng chạm cũng không cho, sao vậy? Sợ vẻ đẹp trai dính vào tay tao rồi vợ mày không thèm nhìn hả?" Pan nói và chọc vai tôi

    "Tao nói phiền phức cơ mà, không phải sợ" Tôi đáp và đẩy tay nó ra

    "Ồ không, ba không muốn chơi với mày nữa" Dare nói

    "Ba Vee.."

    "Chơi với người khác đi Pan" tôi nói và liếc xung quanh. Thường thì tôi sẽ vô tư đùa nghịch với mọi người, nhưng hôm nay tôi không có tâm trạng. Trái tim cứ đập gấp gáp trong lồng ngực khiến tôi khó thở. Chẳng hiểu chuyện quái gì đang xảy ra nhưng tôi không muốn làm phiền bạn bè bây giờ.

    "Chơi với tao.." Nuea nói

    "Ôi Nuea, mày hãy tìm một người hẳn hoi đi rồi chơi trò gia đình sau" Yiwa nói sau một hồi im lặng

    "Tao cũng đang tìm kiếm đây" Nó đáp đồng thời bỏ miếng bánh vào miệng

    "Không đoàng hoàng được thì đừng làm quá, em nó cùng gia tộc mã số với mày đó"

    "Cứ thoải mái đi, để tao kiếm mẹ cho mấy đứa con tương lai của tao chứ" Nuea nói và xoa đầu Pan như một đứa trẻ

    "Thật sao? Khi nào mày có một người đoàng hoàng, tao sẽ chịu đổi từ ba Vee sang ba Nuea liền"

    Pan nói trong sự hào hứng. Sẽ thật tuyệt nếu Nuea có người yêu một cách nghiêm túc và tôi vui về điều đó. Nhưng tôi không vui nổi mỗi khi nó nhấm nháp những miếng bánh và cách nó giữ chặt túi đồ mà Mark đưa cho.

    "Lớn rồi mà cứ chơi trò gia đình, chậm phát triển à?" Tôi nói trước khi đứng dậy mua đồ ăn.

    Quầy bán ở khá gần nên tôi vẫn có thể nghe được cuộc nói chuyện của bạn bè

    "Ba, bị sao vậy?" Pan kêu lên phía sau tôi

    "Hôm nay nó bị điên à? Mắng người từ sáng luôn"

    "Kệ nó đi, nếu có vấn đề thì tự nó có thể giải quyết"

    Tôi không quan tâm cuộc nói chuyện nữa, nhanh chóng lấy một phần cơm và nước đơn giản rồi quay lại

    Ngay khi tôi xoay người, có ai đó liền bước tới. Thật trùng hợp khi đó chính là thằng nhóc lượn vòng vòng trong đầu tôi nãy giờ.

    "Ôi chào P'Vee.." Kamphan mỉm cười chào tôi

    "Tới ăn hả?" Tôi hỏi

    "Vâng, Fuse còn đang tiếp chuyện với đàn anh nên bọn em đi trước, đói quá" Kamphan trả lời rồi lấy đồ ăn bỏ tôi đứng lại với Mark

    "Còn mày?" Tôi lại phải lên tiếng trước với thằng nhóc xấu xa này

    "Biết rồi còn hỏi"

    "Nghe nói mày mang đồ ăn cho gia tộc mã số. Lúc nào vậy?" Tôi tò mò vì không thấy nó suốt buổi sáng nay.

    "Tại sao em phải báo cáo với anh?"

    "..."

    Tôi.. trả lời không nổi. Đâu phải tôi bắt nó báo cáo gì, tôi chỉ đơn giản là muốn biết thôi

    "..."

    Mark cũng im lặng nhìn tôi chằm chằm

    "Sao hai người lại nhìn nhau như vậy?" Kam đã trở lại và có vẻ ngạc nhiên trước cảnh tượng chúng tôi tạo ra

    "Không gì cả, đi thôi" Mark trả lời rồi đi thẳng mà không thèm nói gì với tôi. Thằng nhóc đáng ghét, sao nó cứ xa lánh tôi, so với mọi người thì rõ ràng nó đang lạnh nhạt với tôi hơn. Tôi.. đâu có làm gì nó..

    Urgh, mệt não quá..

    Sau khi ăn xong, tôi đến phòng của Ploy. Thử bấm chuông nhưng không có phản hồi nào nên tôi tự mở cửa bước vào. Mọi thứ đều yên ắng đến lạ thường.

    Tôi ngã xuống giường và tiếp tục suy nghĩ về Mark. Sao thái độ của nó lại như vậy? Lần cuối ở cùng nhau, tất cả đều ổn và chúng tôi đều thoải mái. Hay là chỉ có mình tôi cảm thấy như thế?

    Tại sao tôi lại thế này? Tại sao tôi lại..

    [..] Nghe tiếng điện thoại được kết nối vang lên và sau đó một khoảng im lặng khiến tôi nghi ngờ giơ nó đến trước mặt để xác nhận lại.

    "Ai dạy mày cách đáp lại cuộc gọi từ người khách bằng im lặng như thế hả?"

    [Anh muốn gì? ]

    Nó không trả lời câu hỏi của tôi mà đáp lại bằng một câu hỏi khác. Đùng phớt lờ tao nữa là câu trả lời mà trái tim tôi đang gào hét nhưng lý trí thì không cho phép miệng tôi được nói ra

    "Đang ở đâu?"

    [Trong phòng]

    "Tao đang ở phòng Ploy"

    [Vậy thì sao? ]

    "Tao sẽ qua"

    "Để làm gì?" Đây cũng là câu tôi muốn tự hỏi bản thân. Ôi.. mệt..

    "Ừm, có chuyện cần nói".. Tôi đáp lại trong khi còn chẳng biết mình sẽ nói cái khỉ gì khi qua đó.

    Tôi dập máy rồi đi thẳng sang phòng Mark, đẩy cửa bước vào trong. Nó đang ngồi xem tivi với đám nước ngọt và mấy túi khoai tây chiên. Trên màn hình đang là một bộ phim tài liệu về Polar Bears. Mark có vẻ xem rất chăm chú và tôi thật sự muốn biết mấy con gấu mập ú kia có gì thú vị hơn tôi.

    Tôi bước đến trước mặt nó, chắn trước tivi. Đôi lông mày xinh đẹp khẽ nhíu lại trước khi chủ nhân của nó ngước lên nhìn tôi.

    Mark bày ra vẻ mặt chán chả buồn nói rồi quay mặt đi

    "Sao mày lại phớt lờ tao?"

    Tôi không thể chịu thêm nữa, và đã làm theo điều trái tim muốn. Tôi thậm chí có chút xúc động khi câu hỏi ấy được phát ra, tôi đã muốn làm vậy rất nhiều lần kể từ sáng nay.

    "Em không phớt lờ anh"

    Không hỏi thì khó chịu, hỏi rồi thì tức giận, Câu trả lời này làm tôi muốn ném cái sofa vào mặt nó. Miệng nói không phớt lờ nhưng mắt nó vẫn không chịu nhìn tôi.

    "Vậy thế này là sao?" Tôi hỏi và bước lại gần

    "Em đã làm gì chứ?" Giọng nói bình tĩnh

    "Chà, mày đã làm gì sao?" Giọng nói tức giận

    "Em không có phớt lờ anh" Mark lặp lại câu nói đó một lần nữa nhưng nó chỉ làm tôi điên thêm thôi

    "Mày đang làm điều đó, ngay bây giờ" Tôi hét lên và quay nó lại đối mặt với tôi

    "Sáng nay mày đi ăn với tao nhưng lại lên lớp cùng Nuea. Tại sao?"

    "Vậy thì sao?"

    "Thì sao ư? Có phải khi tao nói về Bar, mày thấy bài đăng trên điện thoại và đã buồn đúng không? Mày đã nói là không quan tâm gì đến Bar nữa và đó là lời nói dối đúng không?"

    Tôi nói một cách chậm dãi, tôi muốn tất cả vấn đề này sẽ ngấm vào đầu nó và Mark sẽ cho tôi một câu trả lời thuyết phục nhất. Nhưng nếu nó nghĩ rằng có thể đứng từ xa chờ họ chia tay thì tôi sẽ cho nó biết rằng nó cần phải chờ đến kiếp sau.

    "Em không nghĩ về P'Bar nữa". Mark nhìn tôi, dù nó đã cố giữ cho mắt tĩnh lặng nhưng tôi nhanh chóng bắt được một chút xao động trong đó.

    "Điều gì làm mày quên Bar nhanh đến thế?

    * * *Có phải mày đã tìm thấy ai khác?

    * * *Là Nuea sao?"..

    Tôi biết tất cả về những người xung quanh Mark, tôi có cách riêng để biết nhưng tôi chưa hề nghe đến sự quan tâm của Nuea, điều đó làm tôi khó chịu. Nuea chưa bao giờ nghiêm túc với ai và Mark sẽ bị tổn thương thêm một lần nữa.

    "Dù đó là ai, thì liên quan gì đến đàn anh?"

    "Mark"

    "Đừng quan tâm"

    "Tại sao? Mày muốn Bar hay Nuea?"

    "Bất kể ai không phải anh"

    Tất cả sự kiên nhẫn đều đang bốc hơi và ngay khi tôi nghe được câu không phải anh vang lên tôi lập tức tiến đến trừng phạt cái miệng đáng ghét ấy.

    Tôi cắn đôi môi đang khép chặt của Mark, mút mạnh ép chúng mở ra. Nụ hôn trở nên nóng bỏng không làm tôi thoải mái hơn và tôi biết đầu mình sắp nổ tung.

    Mark nhanh chóng bị hạ gục, hé miệng và tiếp nhận nụ hôn của tôi.

    "Cũng có thể.. là tao" Tôi mỉm cười đáp lại đôi mắt đang trừng lớn của nó.

    "Tại sao lại hôn em?"

    "Sao không? Tiết kiệm nụ hôn cho người khác hả?"

    "Em đã nói là ngoài anh ra"

    "Mark" Tôi thấy nó quay đi và tôi thì không cho phép

    "Giữ miệng cho vợ của mình đi"

    "Và mày không.."

    Rrrrrrrr

    Tiếng điện thoại vang lên cắt ngang lời nói của tôi. Mark nhìn tên người gọi và quay đi.

    Ánh mắt đó của nó có ý nghĩa gì vậy?

    "Ploy"

    [hôm nay em không về. Đừng giận em] Tôi thở dài trước giọng nói quá đỗi quen thuộc

    "Sẽ không giận" tôi trả lời và tôi nghĩ cô ấy chắc đang bận

    [có thật không? Tốt quá, em đi đây, yêu anh]

    "Ừ, Vee nhớ Ploy" Tôi thở dài và quay sang Mark, nó cũng đang nhìn tôi.

    Có quá nhiều thứ đang tồn tại trong đầu tôi, cả bạn gái và thằng nhóc xấu xa này. Tôi mệt mỏi lấy điếu thuốc trên bàn rồi bước ra ban công.

    Tôi nhìn lại người trong phòng. Nó đã nói tôi nên giữ miệng cho vợ. Nó không phải vợ tôi sao? Thật ra tôi cũng rất muốn biết, chúng tôi đã ngủ với nhau và tôi nên coi nó là gì. Tôi chưa từng làm vậy với ai ngoài bạn gái, Mark là ngoại lệ. Tôi bối rối nhưng thậm chí còn không dám xin lời khuyên từ người khác.

    Tôi nhìn xuống cuộc trò chuyện trên điện thoại, Bar nhắn là cần gặp vì một số vấn đề trong bài tập. Cậu ấy đang ở cùng Gun.

    Tôi mỉm cười hỏi xem họ muốn ăn gì không. Khi nhận được câu trả lời là pad thái, tôi nhanh chóng trở lại phòng. Tôi mở cửa vào thấy Mark vừa quay về hướng tivi. Thằng nhóc đã nhìn tôi à?

    "Đi với tao"

    "Đi đâu?"

    "Đi để cho tao thấy mày thực sự quên Bar"

    "Tại sao em phải đi? Em đã nói là quên rồi, sao em phải chứng minh?"

    "Đến đó đi và cho tao thấy điều đó, rồi để tao hiểu ánh mắt của mày khi nhìn tao có nghĩa là gì"

    Mắt nó thoáng mở to ngạc nhiên trước khi nhìn đi chỗ khác.

    Ngại à? Tôi cười trước phản ứng của nó. Tôi đến gần Mark, đưa tay xoa đầu nó khẽ nói "Đi với tao đi.. để tao còn biết mình cần làm gì tiếp theo"
     
    KimBeso thích bài này.
  10. raincry

    Bài viết:
    76
    Chương 8: Ếch xanh.



    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Mark Masa-

    Ngu ngốc..

    Tôi đã luôn chửi rủa bản thân kể từ khi hai chúng tôi bước chân vào con đường sai lầm này. Tôi cũng rất cố gắng để bản thân mình chán ghét, từ chối Vee, nhưng chỉ cần nhìn vào ánh mắt dịu dàng của anh ta, tôi sẽ lập tức mềm lòng..

    Thật thảm hại

    Phớt lờ sự lạnh nhạt của tôi, Vee bước đến bên cạnh, nói vào tai tôi những lời ngọt ngào như nói chuyện với người yêu và làm tôi chết chìm trong đó.

    Anh ta luôn nói bạn gái bận và cô ấy không trả lời tin nhắn nhưng tôi thấy anh ta bấm điện thoại liên tục cả ngày và đến tối còn tiếp tục gọi điện. Vậy mà anh ta vẫn đến làm phiền tôi? Và chết tiệt hơn nữa là tôi không hề chán ghét việc anh ta đến tìm mình.

    Cứ thế này, trái tim tôi có thể chịu đựng thêm bao lâu?

    Dù động lòng nhưng lý trí nhất định không cho phép bản thân tôi làm bừa. Tôi sẽ làm được thôi, sẽ không quan tâm, không nghĩ đến anh ta nữa. Bởi vì..

    * * *Vee đang có bên cạnh một người mà anh ấy yêu thương.. rất nhiều

    "Chờ chút tao mua mấy phần Pad Thai" Vee nói là dừng xe trước quán ăn. Tôi xuống xe và tháo mũ bảo hiểm, hít một hơi thật sâu.

    "Muốn ăn gì?"

    Tôi nghe thấy người bên cạnh hỏi. Nhướng mày xác nhận thì được đáp lại bằng một cái trừng mắt của ta anh. Haizzz

    "Pad Thai tôm tươi và không giá đỗ"

    "Khó nuôi"

    Tôi nghe Vee cằn nhằn nhưng lười đáp lại. Tôi mệt mỏi khi nói chuyện với con người này, cứ mở miệng là chúng tôi lại cãi nhau.

    Cũng có một phần trách nhiệm vì tôi không thể kiểm soát cảm xúc của mình. Sự trái ngược của trái tim và lý trí như đang giết chết tôi vậy. Luôn nói không cần, không muốn nhưng trong lòng lại rung động.

    "Mua gì mà lắm thế?" Tôi ngạc nhiên khi Vee quay lại với bốn phần ăn trên tay

    "Cho Bar vs Gun"

    À, thì ra anh ta muốn xác nhận kiểu đó?

    Tôi đứng im và nhìn chằm chằm vào Vee. Anh ta không né tránh mà còn tặng tôi một cái nhếch môi.

    Cười cái khỉ gì? Lừa được tôi khiến anh ta vui đến thế? Tại sao anh ta không chịu hiểu lời tôi nói? Tôi đã nhắc đi nhắc lại với anh ta rằng bản thân không nghĩ đến P'Bar nữa.

    Anh ấy đã có một người bạn trai vô cùng tốt. Tôi rất vui khi chúng tôi gặp nhau thường ngày và thoải mái chào hỏi nhau. Nếu có điều gì làm tôi không thoải mái, thì đó chính là nụ cười của tên đáng ghét trước mặt.

    Khung cảnh đáng lẽ không nên xảy ra nhưng nó thực sự đã xuất hiện. Tôi ngồi cạnh Vee, đối diện chúng tôi là cặp đôi Tossara.

    Lúc đầu tôi rất tự tin bước vào cho đến khi nhận được ánh mắt từ hai người, tôi nghĩ bản thân không ổn lắm. Gun vẫn nhìn tôi với ánh mắt khó chịu như thế còn P'Bar thì mỉm cười nhìn chúng tôi và không nói gì

    "Mày muốn nói cái gì với tao hả?" P'Bar lên tiếng vì chúng tôi không ai chịu mở lời

    "Không, không có"

    Vee đáp cụt ngủn rồi tiếp tục với phần Pad Thai của mình. P'Bar cau mày như thể không hài lòng

    "Còn mày?" Anh ấy chuyển tầm nhìn sang tôi

    "Dạ không có gì?" Tôi trả lời anh với một nụ cười nhẹ

    "Không nhiều thì ít chứ?" Tôi quay sang nhìn chủ nhân của giọng nói thì thầm ấy. Anh ta để mặc cái nhìn chằm chằm của tôi mà không đáp lại. Có phải anh ta nghĩ có thể làm tôi khó xử khi kéo tôi đến đây?

    Nhưng thật xin lỗi, cặp đôi trước mặt không còn là khúc mắc trong tôi từ lâu rồi.

    "Bọn mày chắc chắn không có gì để nói với tao chứ?" P'Bar hỏi lại

    "Không" Vee đáp rồi lại ăn Pad Thai. Tôi chỉ biết cười ngượng với ánh mắt khó hiểu của P'Bar. Cuối cùng anh ấy cũng tha cho tôi và đi đến bên Gun, người luôn dành cho tôi ánh mắt không mấy thân thiện từ đầu tới giờ.

    Sau lần bị Vee bắt gặp tại phòng, P'Bar thường hỏi tôi về ngày hôm đó mỗi khi chúng tôi gặp nhau. Anh ấy muốn biết tôi và Vee là như thế nào nhưng tôi luôn cười và đáp rằng không có gì. Thật tế chính là vậy, nhìn đi.. tôi có thể là gì đối với người này cơ chứ?

    Tôi truyền những dụng cụ cần thiết cho Vee khi anh yêu cầu. Đã có rất nhiều điều tôi tự hỏi trong ngày hôm nay và bây giờ lại thêm một điều nữa. Tại sao tôi phải ngồi đây, giúp Vee làm bài tập?

    Nhìn sang P'Bar và Gun là một cảnh tượng hoàn toàn khác.

    Moon khoa Y ngồi im lặng đọc sách bên cạnh P'Bar đang bận rộn với bài tập trước mặt giống như Vee. Anh ấy tự làm tất cả mà không cần sự giúp đỡ từ Gun.

    Họ cứ hài hòa như vậy, thật sự đã thu hút toàn bộ sự chú ý của tôi.

    "Mark" Một giọng nói khẽ vang lên kéo ánh mắt tôi rời khỏi cặp đôi đối diện. Tôi quay sang liền bắt gặp đôi mắt đong đầy sự lo lắng.

    Vee lại hiểu lầm rồi, tôi chỉ là bị thu hút bởi không khí tuyệt vời giữa hai người đó thôi. Rất đẹp đôi..

    "Anh cần gì?" Tôi hỏi khi thấy anh chăm chú tìm thứ gì đó trong túi dụng cụ.

    "Gì cái quần què" Vee thầm chửi thề rồi giật lấy chiếc mỏ lết từ tay tôi và quay lại với công việc của mình,

    "Ôi, tao buồn ngủ quá" P'Bar nói khiến tôi phải quay sang một lần nữa. Anh ấy đến chỗ Gun ngồi xuống sàn và dựa đầu vào chân cậu ta.

    "Em đưa anh về nhà nhé? Muộn lắm rồi?" Gun gấp cuốn sách của mình lại, cúi nhìn P'Bar rồi hỏi nhẹ

    "Ừm, bọn tao chỉ còn một tuần" Anh ấy đang nói về hạn nộp bài

    "Một tuần là lâu mà"

    "Nhưng tao còn phải học bài để kiểm tra giữa kỳ nữa" P'Bar khẽ thì thầm làm nũng với Gun

    Tôi cắn môi nén xuống cảm giác muốn đấm thẳng vào mặt cái tên điên này.

    "Em phải về, sáng mai có tiết học" Tôi đặt túi dụng cụ trên tay xuống và nói với Vee

    "Đừng nói dối, mày có tiết buổi chiều, tao biết rõ" Vee lườm tôi

    "Học với bạn, nhóm chúng em đã lên kế hoạch từ trước" Ừ thì đây cũng là một lời nói dối. Tôi tránh né ánh mắt của Vee và đứng dậy. Tôi cần phải rời khỏi đây ngay bây giờ, thoát khỏi những cảm giác mơ hồ trong tim.

    Những hy vọng như có như không bắt đầu xuất hiện khiến tôi bất an, tôi cần loại bỏ chúng.

    "Tại sao chỉ nói với một mình tao" Vee dừng công việc và đứng dậy theo

    "Em có thể tự về" Tôi nói..

    "Ai thèm về với mày, tao đi vệ sinh"

    Tôi bước ra ngoài và hít thật sâu tận hưởng không khí trong lành lúc nửa đêm.

    Vee đúng là không theo tôi, cũng không biết anh ta có đi vệ sinh thật không, nhưng hiện tại tôi đã được yên tĩnh.

    "Alo Ploy" Ồ, thì ra anh ta ở đó, cạnh chiếc xe của Gun. Từ trong bóng tối, tôi có thể nghe rõ giọng của anh ta

    "Ok tình yêu, đừng về trễ nhé, anh sẽ lo lắng" Nghe giọng điệu nhẹ nhàng của anh ta kìa, thật là giả tạo. Nó khác biệt hẳn với lúc nói chuyện với tôi.

    Cũng bảo lo cho tôi nhưng chỉ biết quát tôi, đấy mà là lo cho tôi à, đấy là là ghét tôi rồi..

    Tôi nhìn theo bóng lưng Vee cho đến khi anh quay lại xưởng. Tôi thở dài cười nhạo sự tức giận vô cớ của bản thân. Tại sao tôi phải giận Vee?

    Tôi đến đây và làm theo những gì anh ta muốn rồi, từ bây giờ.. sẽ chẳng còn dính dáng gì đến nhau nữa.

    "James, đang đâu đấy?" Tôi gọi bạn, nhưng đáp lại tôi ngay lập tức không phải giọng nói của James mà là tiếng nhạc nặng nề vang lên từ bên kia điện thoại.

    Tôi không muốn gọi Fuse hay Kham vào lúc này, tôi biết họ đang bận rộn với bài tập.

    * * *[quán Bar].. - James nói

    James thì khác, mặc dù nó cũng có bài tập nhưng tôi biết nó sẽ không chịu ở nhà.

    "Đến đón tao đi, đang ở trước cửa khoa"

    [Làm gì ở khoa muộn quá vậy? ] James hét lên vì tiếng nhạc quá lớn xung quanh

    "Giúp đàn anh chút việc"

    [Oh! Giúp xong không thèm đưa mày về? ]

    Tôi khó xử trước câu hỏi của thằng bạn, nó không có ý gì đâu nhưng trong đầu tôi bắt đầu gào hét cái tên Vee, haizzz..

    Thì tên đó chỉ biết lo cho vợ của anh ta thôi, làm gì rãnh nghĩ đến ai khác.

    "Ừ, anh ấy chưa xong việc nhưng tao muốn về. Rồi mày đến đón tao không?"

    [ Tất nhiên bạn hiền, bất cứ khi nào bạn gọi. Chờ đó, tao đang đến]

    Tôi tắt điện thoại và mỉm cười. James và Wind là những người bạn thân từ thời trung học của tôi. Khi tôi quyết định học đại học xa nhà, hai đứa cũng theo luôn mặc dù chúng nó không cần làm thế. Dù tôi có gặp rắc rối lớn đến đâu, các bạn vẫn sẽ luôn bên tôi.

    Bây giờ khá muộn rồi nhưng ngồi một mình thế này không khiến tôi sợ hãi. Có rất nhiều đèn đường và những chú chó ngủ ở đây. Nhìn thấy chó tôi lại nghĩ đến ai kia.

    Dành thời gian trông chó ư? Bây giờ tôi mới là người trông chó đây này.

    [Mark Masa]

    Vừa mới cập nhật

    Ở cạnh những kẻ có người yêu, trái tim tôi không đủ mạnh mẽ

    12 lượt thích 3 bình luận

    •Winnie the Pooh: Ở cùng tao

    •So Handsome: Ôi bạn tôi? Làm sao? Who? Lúc nào? Ở đâu? Khai mau!

    •Future Forfun: Đừng tự làm khổ mình

    Tôi đọc bình luận của bạn bè nhưng không để tâm. Đối với tôi, Facebook là nơi để chia sẻ suy nghĩ và cảm xúc mà thôi.

    Tất nhiên là tôi có người theo dõi.. khá nhiều đó, dù là khi học cấp ba hay khi lên đại học. Mặc dù không thể đẹp trai như Moon hay dễ thương như Star nhưng tôi vẫn là một chàng trai tuyệt vời.

    Tại sao phải khiêm tốn khi sự quyến rũ nó trải từ đầu đến chân của tôi cơ chứ. Ai cũng có điểm đặc biệt riêng, chỉ là bạn sử dụng chúng như thế nào mà thôi.

    "Heyy, trai đẹp" Tiếng gọi cùng đèn xe khiến tôi chú ý

    "Ok, đi thôi" Tôi đáp sau khi nhảy lên xe và thắt dây an toàn cẩn thận

    "Tao đã bỏ vài chục phút của tuổi trẻ để đến giờ này, vậy mà chỉ đón được một cái xác không biết nói lời cảm ơn"

    "Cảm ơn, được chưa?" Tôi nhếch môi

    "Nếu không muốn thì đừng nói, khó nghe quá"

    "Mày bảo tao nói" Tôi tựa vào ghế nhắm mắt.

    "Vâng, xin lỗi ngài, đã ép buộc làm ngài khó chịu. Có cần tao phải xin lỗi luôn không. Nói tao sai ở đâu đi, nói đi"

    Từ bao giờ nó thích kiểu lắm lời này vậy? Tôi nhìn James rồi chán nản thở dài

    "Ok, là tao sai, xin lỗi" Nhường nó cho yên chuyện

    James có xe riêng vì nhà nó giàu. Nó chẳng bao giờ chịu đi xe bus hay xe công cộng. Nhưng như vậy cũng tốt, tôi có thể đi ké. Nói thật tôi cũng khá ngại việc leo lên xe bus, thậm chí là taxi..

    Có xe đưa đón miễn phí trong trường đại học nhưng đối với tôi leo lên đó là một sự bài xích. Vì vậy tôi sẽ đi cùng James đến trường sau đó cùng Fuse đến khoa. Tôi luôn muốn có cuộc sống đơn giản, nhẹ nhàng và điều đó hoàn toàn như tôi mong muốn, không cần làm gì cả, luôn có xe đưa đón.

    Xe dừng lại trước cửa quán Bar. Chúng tôi xuống xe rồi bước thẳng vào trong. Bây giờ là một giờ và quán còn khá đông. Cũng có có gì đáng ngạc nhiên vì tôi đến đây rất thường xuyên. Đêm khuya mới là lúc cuộc chơi thật sự bắt đầu.

    "Lại đây nào". Wind nói và vươn tay kéo tôi ngồi xuống. Thằng bạn ngục mặt vào vai tôi cọ qua cọ lại "Mark, tao say". Câu nói kiểu làm nũng khiến tôi lắc đầu.

    "Mặc kệ nó, uống đi" James nói và đưa ly cho tôi

    "Hai đứa thôi hả?"

    "Với bạn bè của khoa tao, chúng nó đang trên sàn nhảy" James trả lời rồi dùng mắt ra hiệu xung quanh cho tôi.

    "Mày đi đâu vậy James?" Hai người hỏi khi họ đi về phía chúng tôi

    "Đón bạn" James đáp và chỉ vào tôi

    "Chào, tao là Pitt còn đây là Neng" Anh chàng cao hơn nói trước khi giới thiệu bản thân và bạn mình.

    "Chào, tao là Mark" Tôi chào lại. Sau dó hai người cùng ngồi xuống với chúng tôi. Họ nói nhảy nhót mệt rồi.

    "Thật ngại quá, uống sắp say rồi" Pitt nói và rót thêm rượu cho tôi

    "Mày đẹp trai đó" Giọng Neng vang lên ngay bên cạnh tôi. Dưới ánh đèn mờ ảo, tôi đoán là nó say thật rồi.

    "Cảm ơn" Tôi đón ly rượu sau đó uống cạn. Có rượu và sự ồn ào xung quanh làm tôi cảm thấy tốt hơn một chút. Tôi nâng ly uống thêm một ngụm nữa và nheo mắt khi thấy ai đó quen quen.

    "Nhìn ai thế?" Pitt nhìn theo ánh mắt tôi và nói với giọng thích thú "Ồ, là cô ấy"

    "Biết hả?" Tôi nhướng mày

    "Sao không, cô ấy là Star đẹp nhất trong mắt tao. Đáng tiếc, Ploy đã có người yêu rồi, siêu đẹp trai luôn"

    "Nhưng anh ta là ai? Đó đâu phải anh Vee đẹp trai?"

    James nói và nhìn về phía nhóm của Ploy. Cô gái xinh đẹp đang nhảy cùng bạn, điều đó cũng không có gì nếu không xuất hiện một tên con trai ôm eo cô ấy. Người đó cúi đầu thì thầm gì đó vào tai Ploy, tôi thấy cô ấy cười và gục mặt vào ngực anh ta.

    "Người yêu của cô ấy đẹp trai hơn nhiều" Một người trong nhóm chúng tôi lên tiếng

    "Đó là P'Vee của khoa Kỹ Thuật, đẹp trai lắm. Tao có theo dõi Facebook của anh ấy"

    "Mmmm.. vậy người đó là ai?"

    "Quan tâm làm gì?" Tôi nói khiến cả đám dồn hết ánh mắt vào tôi

    "Đúng vậy, có phải bạn trai cô ấy đâu"

    "Có thể là anh em thôi"

    "Có thể"

    "Ploy có Vee, anh ấy đúng tuyệt, không bao giờ xúat hiện tin đồn giữa Vee với bất kỳ cô gái nào khác. Còn nữa, họ lúc nào cũng ngọt ngào với nhau hơn cả cặp Tossara luôn."

    "Thật sự sẽ không thể có ai chen vào giữa hai người đó chứ?" James hỏi và nhìn tôi. Tôi từ từ nhắm mắt, từ chối đáp lời.

    "Ngưng nói về người khác được rồi đó" Tôi biết không nên để tâm trạng ảnh hưởng đến cuộc vui của bạn bè. Nhưng bà chị trước mắt cứ làm tôi nghĩ đến Moon nào đó, cái người vừa nãy còn dùng giọng nói nhẹ nhàng bảo lo lắng cho chị ta.

    Thật ngu ngốc, cả tôi và anh ta..

    "Đâu có muốn nói về người khác, tao chỉ hỏi vậy thôi" James nhìn tôi

    "Thôi, nói chuyện của chúng ta. Mày học gì?" Pitt hỏi tôi

    "Kỹ thuật" Tôi đang cố nói chuyện bình tĩnh với bạn bè mặc dù đầu tôi đang nóng lên. Thật may không có ai chú ý đến sự khác thường của tôi.

    "Ồ, vậy là mày sẽ biết P'Vee"

    "Một chút"

    "Tuyệt, tao thích anh ấy rất nhiều, nhưng anh ấy không hứng thú với con trai, nên tao đành chấp nhận"

    "Ngay cả khi anh ấy hứng thú thì cũng sẽ không để ý đến mày đâu"

    "Tao thì làm sao?"

    "Đừng mơ mộng nữa, nhìn bạn gái của P'Vee đi, cô ấy xinh đẹp như thiên thần vậy và mày sẽ không có cơ hội cạnh tranh thắng cô ấy đâu" Pitt nói và nhìn Ploy cười mỉa mải thằng bạn

    Đúng vậy.. làm gì có cơ hội thắng..

    Chúng tôi chia tay lúc 2 giờ sáng. Tôi về phòng và nằm thẳng lên giường. Đáng ra nên đi tắm nhưng tôi quá lười.

    Điện thoại rung lên vì thông báo. Tôi mở máy và bấm vào biểu tượng Facebook.

     
    KimBeso thích bài này.
  11. raincry

    Bài viết:
    76
    Chương 9: Xin hãy ở bên anh lúc này

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Vee Vivis-

    Thằng nhóc đã nói dối và giờ lại thái độ như tôi mới là người làm sai.

    Hay nó giận tôi vì tôi không đưa nó về? Đâu phải tôi muốn bỏ nó một mình. Ánh mắt của thằng nhóc lúc đó rõ ràng không muốn tôi đi theo.

    Sau khi Mark rời đi, tôi đã có ý định đưa thằng nhóc về một cách âm thầm nhưng Ploy gọi tới, tôi phải bắt máy nhưng vẫn cố hướng mắt dõi theo nó.

    Dường như Mark chẳng thèm để ý đến việc phải về ký túc một mình giữa đêm thật nên khi nói chuyện với bạn gái xong tôi quay lại tiếp tục công việc.

    Rrrrr..

    Tôi ngừng việc suy nghĩ vì có cuộc gọi từ Nuea. Thật ra tôi có chút giật mình, chẳng là có chuyện kể rằng những cuộc gọi vào giờ này đều đến từ địa ngục. (*người như anh mà cũng sợ nữa à anh trai? *)

    [Ploy có đó không? ]

    Giọng Nuea có vẻ say rồi và tôi có thể nghe rõ âm thanh ồn ào của quán bar xung quanh nó. Nuea cũng đến đó sao? Cùng nơi với thằng nhóc xấu xa kia?

    "Không, cô ấy nói có buổi gặp mặt với khóa trên" Tôi trả lời

    [Mày chắc là cô ấy chỉ đi gặp mặt khóa trên chứ? Mày không nên để vợ xinh đẹp tự do đến vậy đâu]

    "Ý mày là sao?" Tôi biết mình đang nổi nóng với Nuea, không phải vì nó trách tôi chuyện của Ploy mà là vì Mark.

    [Tao thấy Ploy ở quán bar]

    "Gặp mặt rồi rủ nhau đi uống có gì lạ đâu"

    [Nếu hơn cả uống cùng nhau thì sao? Có lạ không? ]

    "Đừng nói linh tinh, Nuea" Tôi hét lên và Nuea im lặng thở dài

    [Xem tin nhắn LINE đi, mày có thể nói bất kỳ điều gì mày muốn nhưng trước tiên hãy nhìn những gì tao đã thấy] - Nuea cúp máy ngay khi nói xong.

    Để những suy nghĩ về Mark sang một bên, tôi kiểm tra tin nhắn mà Nuea gửi tới.

    Tim tôi đập thình thịnh rồi hoàn toàn tê liệt khi thấy bạn gái mình tựa đầu vào vai một người con trai khác. Tôi đã cố cho rằng đó là một khoảnh khắc bấm máy thôi nhưng khung chat lại nhảy ra tin nhắn của Nuea nói rằng hai người đó đã luôn như vậy cho đến lúc họ rời khỏi quán.

    Tôi đang sợ hãi, một tuần nay cảm giác này đã luôn tồn tại trong tim tôi. Chúng tôi không gặp mặt và cũng ít nói chuyện hơn. Có lẽ tôi bị Mark ảnh hưởng và không để ý đến Ploy nhiều.

    Nhưng dù có chuyện gì đi nữa, Ploy vẫn là người mà tôi yêu nhất. Mọi chuyện xảy ra hôm nay tôi cũng có một phần lỗi và tôi nghĩ mình cần tự giải quyết nó..

    Tôi mệt mỏi bước vào nhà tắm rửa mặt. Trở lại giường mà mãi không thể nhắm mắt, tôi nhìn sang vị trí của Ploy.. trống trơn.

    Có lẽ ngày mai sẽ tốt đẹp hơn!

    * * *

    Cảm giác nhột nhột bên má làm tôi tỉnh giấc. Ploy vừa ngồi thẳng dậy sau khi hôn tôi. Nụ cười ngọt ngào của cô ấy vẫn làm trái tim tôi rung động như thế. Tôi ngồi dậy và ôm cô ấy vào lòng.

    "Mới về à?" Tôi hoang mang vùi mặt vào cổ Ploy, trên người cô ấy còn vương mùi nước hoa xa lạ khiến tim tôi thắt lại.

    "Em say nên ngủ lại chỗ bạn luôn" Ploy đáp lại tôi cùng một nụ cười làm nũng

    "Say thường xuyên rồi đó"

    "Ôi xin lỗi" Ploy ôm lấy cổ tôi khẽ thầm thì "Xin lỗi Vee, đây sẽ là lần cuối"

    "Anh chỉ lo lắng" Tôi nhắm mắt xiết chặt cô gái trong lòng

    "Em biết, bạn trai của em rất dễ thương, luôn lo lắng cho em"

    Giọng nói ngọt ngào của người yêu khiến tôi không nỡ trách móc nhưng nó cũng không thể xóa đi cảm giác bất an trong lòng tôi lúc này.

    "Ploy có yêu anh không?"

    Tôi nhìn thẳng vào mắt Ploy cố gắng bắt lấy cảm xúc trong đó.

    "Sao tự nhiên lại hỏi vậy? Tất nhiên là em yêu anh, Vee đẹp trai nhất, Ploy yêu Vee nhất" Ploy đáp và hôn tôi, một nụ hôn nhẹ nhàng.

    "Đừng làm anh phải lo lắng thêm lần nữa, được không?" Tôi ép Ploy phải nhìn thẳng vào mắt mình. Cô ấy thoáng tránh đi và rất nhanh tiến đến hôn tôi. Nhưng.. cô ấy cũng vô tình để lộ những dấu vết trên xương quai xanh.. còn rất mới.

    Một tuần rồi chúng tôi không gần nhau và những dấu đó không phải do tôi để lại.

    Rõ ràng đêm qua cô ấy không hề.. một mình.

    "Ploy"

    "Vâng" Ánh mắt long lanh của người yêu khiến tất cả những gì muốn nói đều mắc kẹt trong cổ họng tôi.

    "Hôm nay có lớp không?" Tôi nên để chuyện này kết thúc ở đây

    "Ừm, em có tiết vào buổi chiều. Bây giờ em muốn ngủ, đêm qua ngủ không ngon"

    Tôi mỉm cười đưa tay vuốt má cô ấy rồi khẽ lướt qua cổ trước khi hạ xuống. Ploy giật mình nhưng vẫn nhìn tôi cười rất tươi.

    "Được rồi, Vee đi tắm trước, sáng nay có tiết"

    "Học hành chăm chỉ nhé người yêu" Ploy nắm tay tôi và nói

    "Ừm" Tôi cúi xuống hôn lên trán cô ấy trước khi rời đi

    Mọi thứ xa lạ quá..

    Tôi rời khỏi phòng với câu hỏi giữ lại trong lòng. Tôi không dám, tôi sợ hãi. Nếu cô ấy thật sự phạm sai lầm, tôi mong rằng điều đó giống với sai lầm của tôi, chỉ là nhất thời vô ý.

    Có lẽ chúng tôi cần cho nhau chút thời gian, rồi sau đó có lẽ mọi chuyện sẽ bình yên như lúc ban đầu.

    Tôi đang cố tỏ ra bình tĩnh mặc dù trái tim đang gào lên vì đau đớn. Cứ nghĩ đến mối quan hệ của Ploy và những người con trai khác là tôi lại muốn bật khóc.

    Bức ảnh đêm qua khiến tôi khó khăn chìm vào giấc ngủ và sáng nay đầu tôi gần như nổ tung với mọi thứ rõ ràng trước mắt. Tôi rời đi cùng linh hồn kiệt sức.

    Âm thanh từ phòng bên cạnh làm tôi chú ý. Tôi nhìn thấy Mark, người vừa bước khỏi phòng với đồng phục và balo. Nó nhìn thấy tôi và nhanh chóng lờ đi

    "Mark" Tôi di chuyển lại gần và giữ nó lại

    "Nói chuyện một chút đi"

    Tôi biết mình khốn nạn khi yêu cầu như vậy nhưng Mark đã để tôi vào trong. Tôi thường xuyên đến đây nhưng chỉ toàn là để tranh cãi và.. làm tình. @@

    "Em nghĩ đúng là chúng ta cần nghiêm túc nói chuyện" Chưa bao giờ chúng tôi bình tĩnh với nhau như lúc này

    "Chuyện gì?" - Tôi tiến đến ngồi cạnh Mark trên sofa

    "Đừng giả bộ không biết" Nó nói và nhìn chằm chằm vào tôi.

    "Hôm nay tao mệt lắm, nói sau được không?" Tôi đáp khiến Mark cau mày. Tôi mặc kệ, và dựa đầu lên vai nó.

    "Anh đang làm cái gì vậy?" Mark thoáng giật mình rồi hỏi

    "Để tao thế này một lúc thôi" Tôi trả lời và xích lại gần hơn. Tôi ôm lấy Mark, vùi mặt vào vai thằng nhóc, nhắm mắt và cố gắng quên đi mớ hỗn độn trong đầu mình.

    Mark không ôm tôi nhưng cũng không đẩy tôi ra. Ngay bây giờ tất cả những gì tôi có thể cảm nhận là mùi hương trên cơ thể nó và hơi thở của chúng tôi dần hòa vào nhau.

    Những giọt nước mắt thoát khỏi sự kìm ném tràn ra từ mắt tôi dần lăn xuống thấm vào áo trắng của Mark. Nó im lặng để mặc tôi làm điều mình muốn

    Từng phút trôi qua, trái tim tôi dường như đã nhẹ nhõm hơn đôi chút. Tôi cảm thấy thật tốt khi có Mark ở bên cạnh lúc này mặc dù giữa chúng tôi vẫn tồn tại nhiều khúc mắc.

    Tôi biết Mark đã lo lắng cho mình

    Nó luôn biết cách làm tôi thoải mái và đôi khi sẽ làm tim tôi mất kiểm soát.

    "Nếu anh mệt thì ngủ ở đây cũng được. Em phải đi học"

    "Ở lại với tao" Tôi nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay thằng nhóc kéo về phía mình "Nhé, ở lại với tao một chút nữa thôi"

    Khi tôi vừa kết thúc câu nói thì sự mềm mại trên môi khiến tôi ngỡ ngàng.

    Tôi ngạc nhiên nhìn khuôn mặt đẹp trai của Mark phóng to trước mặt mình và cái miệng xinh xắn của nó đang mút lấy môi tôi, tìm cách đẩy lưỡi vào bên trong. Tôi nhắm mắt và hé miệng đáp lại nụ hôn của nó.

    Mark dừng lại và hôn nhẹ lên má tôi. Trái tim tôi đập nhanh như phát điên. Nó nhìn tôi, đôi mắt mảnh mai chất chứa rất nhiều cảm xúc mà tôi không thể lý giải

    "Ở bên cạnh em.. đừng nghĩ đến người đã làm anh buồn" (*đến đây em cũng muốn phát điên*)

    Tôi vội vàng kéo Mark vào nụ hôn tiếp theo. Mark cũng nhanh chóng đáp lại khiến nụ hôn trở nên nóng bỏng hơn.

    Quên hết bất kỳ điều gì sai trái. Ngay bây giờ tôi muốn dành hết sự chú ý cho người trước mặt, cả linh hồn và trái tim đang đập loạn trong lồng ngực.

    Tôi rời khỏi môi Mark, di chuyển đến cần cổ xinh đẹp của nó. Mark nghiêng người để tôi tiếp cận dễ dàng hơn. Tay nó trượt xuống lưng tôi, xoa.. xoa..

    Tôi bắt lấy cánh tay đang nghịch ngợm ấy khiến áo sơ mi lệch đi và xương quai xanh xinh đẹp của thằng nhóc lọt hoàn toàn và mắt tôi.

    Khi môi của tôi chạm đến nơi đó, Mark bắt đầu thở dốc

    Tại sao nó lại gợi cảm thế này cơ chứ?

    "Ưm.." Tiếng rên khẽ bật ra khiến tôi ngẩng lên nhìn Mark. Tôi không thể không mỉm cười khi thấy gương mặt đỏ bừng của thằng nhóc.

    "Xấu hổ hả?" Tôi nhướng mày hỏi mặc dù đã chắc chắn về câu trả lời.

    "Không.." Mark né ánh mắt tôi khi trả lời

    "Huh!" Tôi bật cười và bắt đầu nụ hôn tiếp theo (*duma hôn đến nghiện luôn*)

    Tôi áp sát khiến Mark ngã xuống sofa. Chen người vào giữ hai chân Mark, tôi tiếp tục nụ hôn vừa bị dán đoạn.

    Môi tôi không ngừng để lại những vết đỏ trên cổ thằng nhóc và tay cũng nhanh chóng giải quyết từng nút áo sơ mi.

    "Uhhh.." Tôi có thể cảm nhận được phản ứng từ Mark và điều đó càng khiến tôi bị kích thích.
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...