Ngôn Tình Mùa hoa tigon năm ấy - Phong thu dạ nguyệt

Discussion in 'Truyện Drop' started by Phong Thu Dạ Nguyệt, Apr 29, 2020.

  1. Chương 10: Ngày em đi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thiên Phúc nằm trên giường một lúc lâu vẫn không ngủ được, ngoài cửa sổ râm ran tiếng côn trùng kêu như một bản giao hưởng trong đêm của phố núi, xoay qua xoay lại một hồi anh liền ngồi dậy, thẫn thờ nhìn vào bóng đêm một lúc, anh với tay bật mở công tắc đèn ngủ trên đầu giường. Ánh đèn sáng lên, anh đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại có chút xưa cũ, chậm rãi mở khóa cùng ấn vào kho hình, tấm ảnh hai người một nam một nữ với nụ cười rạng rỡ mở ra, dùng ngón tay phóng to hình ảnh, nhìn cô gái với hai lúm đồng tiền, nụ cười trên mặt ngọt ngào rạng rỡ ngón tay anh khẽ vuốt.

    Năm năm rồi, năm năm anh vẫn luôn đi tìm và chờ đợi cô. Đến bây giờ trái tim của anh cũng vẫn luôn nhói đau khi mỗi lần nhớ về cô, vẫn thổn thức khi nhìn vào nụ cười của cô trên tấm hình, vẫn nhớ như in những kỷ niệm của hai người họ. Đến tận bây giờ anh vẫn chưa biết tại sao cô bỏ anh mà đi, cô đi dứt khoát, không một chút luyến tiếc cũng không một lời từ biệt.

    Ngày cô rời đi thế giới của anh mọi thứ như sụp đổ, anh vật vã đi tìm cô, lo lắng mà điên cuồng gọi cho cô, nhưng lại không một ai trả lời. Anh tìm mọi cách để tìm cô, lang thang khắp nơi trong thành phố biển, tới những nơi mà hai người hay hẹn hò, những nơi mà cô có thể sẽ đến, anh nhận ra mình không biết cô ở đâu, anh như lạc lối trong mọi phương hướng.

    Rồi anh bắt đầu lượn lờ vòng quanh nhà cô, gọi điện đi tìm Linh Nhi bạn thân của cô nhưng tất cả chỉ là vô vọng, anh thẫn thờ, đau đớn như chết lặng, anh dần chấp nhận sự thật cô đã rời bỏ anh đi như mối tình trong bài thơ về loài hoa mà cô thích, cũng quăng nát tim anh như hình dáng của hoa Tigon.

    Anh về nhà, để chạy trốn khỏi hình bóng của cô luôn xuất hiện mọi nơi trong thành phố biển, cũng như chạy trốn khỏi nỗi đau như vỡ nát của trái tim anh. Nhưng rồi anh nhận ra, anh nhớ cô, nhớ đến không thở được, anh đau đớn mà khóc lóc.

    Mọi người từ quan tâm đến buông lời nặng nề mắng anh là kẻ yếu đuối, nhưng thật ra anh chưa từng mạnh mẽ như mọi người đã tưởng, bởi người khiến anh mạnh mẽ đã rời bỏ anh, bỏ lại mình anh trong mối tình đầu hoang vu và xơ xác ấy. Anh lang thang, chạy dài trên những con đường trên phố núi, rồi thẫn thờ ngồi ngắm những đóa hoa Dã Quỳ dưới nắng chiều mùa thu.

    Và.. anh quyết định, sẽ đi tìm cô.

    Tốt nghiệp chuyên ngành anh không về nhà, không về trên phố núi nơi mà anh sinh ra ấy, anh chọn ở lại, ở lại nơi mà cô sinh ra, ở lại để đợi một ngày cô trở về. Anh chọn làm thiết kế tự do, chọn những công trình ở từng nơi khác nhau, chọn thiết kế cho những thứ dần thân thuộc, chỉ mong rằng sẽ có ngày tìm được cô.

    Anh vẫn thường lòng vòng tới những nơi xưa đầy kỷ niệm ấy, vẫn thường dạo bước trên đường trong những cơn mưa không có cô, vẫn thường lượn lờ xung quanh nhà cô để tìm hình bóng thân thuộc và rồi anh cũng dần lượn lờ vào nhà cô như một người bạn thân của gia đình cô.

    Hai năm, mất hai năm kiên trì để anh có được số điện thoại mới của cô từ chị của cô, nhưng lúc đó anh bỗng dưng lại sợ, sợ hãi cô không muốn nhìn thấy anh, sợ hãi cô không còn nhớ tới anh, cũng sợ hãi cô nói cô không còn yêu anh.

    Trái tim anh lại bắt đầu vật vờ, vật vờ trong sợ hãi, nhưng thân thể cùng ý thức của anh lại không quên mà vẫn vật vã mà đi tìm cô.

    Năm thứ tư mà cô rời đi anh nhận được đáp án từ suy đoán của chị cô là cô đang ở Sài Gòn, ở cái thành phố mà cô luôn nói không thích vì sự xô bồ của nó. Anh ngỡ ngàng, bởi từ trước đến nay anh chưa từng nghĩ cô ở đó, chỉ vì chạy trốn khỏi anh mà cô chọn lựa nơi cô ghét nhất, trong lòng anh càng cảm thấy sợ hãi cùng lo lắng.

    Nhưng anh yêu cô và anh không muốn bản thân mình sẽ hối hận, anh muốn tự tìm đáp án cho chính mình, dù nó có đáng sợ đến như thế nào đi nữa.

    Anh vẫn như mọi lần là thiết kế và lên kế hoạch xây dựng nơi thân thuộc của hai người. Kế hoạch của anh kéo dài nửa năm, anh tận dụng hết khả năng và thời gian mà mình có nhưng mọi chuyện không thuận lợi như anh muốn.

    Dịch bệnh Corona nhanh chóng mà đến..

    Vì để thuận lợi cho công việc anh ở chung chung cư với một người bạn của mình và nơi đó có người bị nhiễm, một nửa số người dân trong chung cư bị cách ly và anh cũng vậy. Anh lo lắng cho công trình còn dở dang của mình, anh sợ hãi sẽ không kịp để cô nhìn thấy bởi anh muốn sẽ được gặp cô vào mùa hè năm sau.

    Hết thời gian cách ly mọi người an toàn trở về nhà và anh lại tiếp tục vùi mình trong kế hoạch của mình, định mệnh lại như đang đùa giỡn anh và cô. Một công nhân đang làm cho anh có người nhà nhiễm và lây bệnh, lúc đó anh cảm thấy sợ hãi, sợ hãi định mệnh sẽ ngăn cách hai người họ, cuối cùng anh và toàn đội tuy thoát nhưng lại phải vào khu cách ly.

    Có lẽ.. định mệnh cũng không tàn nhẫn như thế.

    Dịch bệnh trở nên ngày càng rối loạn, em trai Thiên Phước của anh bị kẹt lại sân bay và không thể trở về nhà vì trong nước đã ngừng bay và tiếp nhận các chuyến bay nội địa, ba mẹ cùng mọi người trong nhà đang sợ hãi và lo lắng nên kế hoạch của anh phải dừng lại, anh phải về nhà.

    Nhìn những giọt nước mắt của mẹ cùng cái ôm chặt của ba và anh hai của anh khi thấy anh khỏe mạnh, anh cảm thấy thân thể mệt mỏi được thả lỏng, đôi vai nặng trĩu của mình được nhẹ nhàng hơn một chút. Những ngày cách ly xã hội, anh thả lỏng bên cạnh gia đình, hàng ngày đều sẽ lang thang và chạy đi nhìn những bông hoa dã quỳ còn sót lại bên bìa rừng quanh nhà.

    Như buổi chiều tà vào mùa thu năm ấy, anh quyết định gọi điện cho cô.
     
    Last edited: May 8, 2020
  2. Chương 11: Không thể bỏ lỡ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Anh đã luôn hồi hộp chờ đợi trong tiếng tút dài của cuộc gọi chờ, vội vã lên tiếng vì sợ cô sẽ cúp máy khi thấy số lạ, trái tim như ngừng đập khi nghe được tiếng nói của cô, vui vẻ khi cùng cô nói chuyện rồi đau lòng khi nghe thấy cô khóc.

    Vì thế.. anh càng muốn nhanh chóng đi tìm cô.

    Ngoài trời cơn mưa đêm nhanh chóng rì rào vang lên như đoạn cao trào trong bản giao hưởng của phố núi, cũng cắt đứt suy nghĩ đến ngẩn ngơ của anh, anh mau chóng xuống giường bước nhanh đi đóng cửa sổ. Đang chuẩn bị mở cửa bước ra ngoài kiểm tra lại nghe thấy tiếng mở cửa cùng tiếng bước chân bên ngoài, tay anh cũng dừng lại, sau đó quay người bước về phía giường kéo chăn nằm xuống. Nghiêng đầu nhìn chiếc điện thoại nằm bên gối đầu bên cạnh, anh xoay người đưa tay cầm chắc lấy điện thoại như muốn ôm vào lòng, đầu dựa lại gần, đôi mắt cũng nhắm lại như đã ngủ.

    Tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn, đêm nay mưa có lẽ sẽ thật dài.

    Sáng sớm, khi trời còn chưa tỏ, tiếng chuông hẹn giờ từng đợt vang lên đánh thức người trên giường ngủ, Thiên Phúc cũng bừng tỉnh dậy, anh nhanh nhẹn bước vào nhà tắm chuẩn bị cho chuyến bay sớm. Ngoài cổng một chiếc xe trung chuyển của sân bay cũng dừng lại trước cửa, tài xế bấm còi thông báo cho người trong nhà.

    Nghe thấy tiếng còi xe bên ngoài, anh cũng nhanh chóng cầm lấy áo khoác trên giường rồi kéo vali bước ra khỏi phòng. Bước tới phòng khách nhìn ba mẹ, anh hai cùng chị dâu đang đứng chờ, anh cảm động, lại gần nhìn thấy trên mặt ba mẹ có chút mệt mỏi, trong lòng lại có chút không tha.

    Mẹ anh trước tiên bước lên ôm lấy anh nhẹ nhàng dặn dò rồi cũng nhanh chóng buông ra, anh mỉm cười gật đầu nhìn mẹ rồi đưa mắt nhìn về phía ba anh, anh hai cùng chị dâu đang mỉm cười nhìn anh.

    Ngoài cửa tiếng còi xe nhắc nhở lại vang lên, anh cũng bước lên ôm lấy ba cùng anh hai mình, giấu đi đôi mắt đang ửng đỏ, anh mau chóng buông ra rồi kéo vali bước nhanh ra ngoài cổng. Một đường lưu loát mở cửa bước lên xe rồi đóng cửa lại, lúc này anh mới dám nhìn qua cửa kính nhìn vào bốn dáng người trong nhà đang nhìn ra ngoài.

    Anh sợ để ba mẹ nhìn thấy dáng vẻ của anh hiện tại, gia đình đã lo lắng cho anh rất nhiều, nhất là lúc anh trong thời gian bị cách ly.

    Chiếc xe lăn bánh đưa anh dần dần đi xa căn nhà thân thuộc cùng những người thân yêu, được một lúc nhìn không thấy nữa anh cũng quay người lại nhìn về phía trước, trong lòng lại tự hứa với bản thân, chỉ một chút thôi, chỉ vài tháng sẽ nhanh thôi.

    Tài xế nhìn anh có vẻ nặng nề liền đưa tay mở radio, trong xe vang lên những bản nhạc piano không lời, anh nhắm mắt im lặng lắng nghe, tâm trạng có chút nặng nề cũng dần dần bình ổn.

    Mặt trời dần hé lộ, những tia nắng sớm xuyên qua cửa kính chiếu vào khuôn mặt anh. Anh mở mắt liếc nhìn phong cảnh bên đường, mọi vật như tràn trề sức sống, nhìn những dãy hoa trắng muốt trên cành cà phê, những luống chè xanh đầy non nớt cùng ướt át sau một đêm mưa, nhìn những người dân thức dậy sớm chuẩn bị cho ngày sớm trên đường, anh mỉm cười.

    Không gian phố núi.. vẫn luôn đẹp như thế.

    Xe trung chuyển cũng nhanh chóng đưa anh rời xa thành phố tới sân bay, anh nhanh chóng làm thủ tục, lên máy bay, chờ máy bay cất cánh trong lòng anh luôn có chút nôn nao cho đến lúc máy bay đang ở trên những tầng mây.

    Anh muốn mau chóng được nhìn thấy cô.

    Nhìn mặt trời đang dần lên cao cùng những dải mờ nhạt màu vàng cam qua khung cửa sổ máy bay, hôm nay chắc sẽ là một ngày nắng đẹp, anh cũng muốn mang những tia nắng này bước tới gặp cô như ngày cô xuất hiện trong cuộc đời của anh.

    Hình ảnh một cô gái mặc chiếc đầm màu trắng điểm tô những bông hoa nhỏ, tóc dài nhẹ uốn cột cao ngược sáng bước về phía anh trong một buổi chiều tà tại thành phố biển. Ngày đó là cuộc hợp tác kết hợp giao lưu giữa hai câu lạc bộ tình nguyện, cũng là lần đầu tiên anh tham gia sau sự lôi kéo của bạn cùng phòng, và trùng hợp thay anh biết được cô cũng vậy, chỉ là anh và cô lại ở hai câu lạc bộ khác biệt.

    Cô luôn im lặng mỉm cười dịu dàng cùng với đôi má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, làn da trắng nõn không giống những cô gái sinh ra và lớn lên gần biển như anh vẫn thường nghĩ, cô cũng có cái tên nhẹ nhàng và rất đẹp – An Nhiên.

    Anh phát hiện rất nhiều ánh mắt của những đứa con trai trong hai nhóm tình nguyện đều luôn trộm nhìn cô, và không khó để nhận ra cả anh cũng vậy, ánh nhìn của anh luôn bị thu hút bởi cô, từng ánh mắt, cử chỉ hay hành động dù chỉ là lơ đãng của cô, cô nhẹ nhàng như một làn gió mát trong lành thổi đến với cuộc đời của anh.

    Trong một lần quay đầu tìm hình bóng của cô, anh bắt kịp được nhìn thấy cô cười, không phải nụ cười dịu dàng mỉm chi nhưng mang chút nét u buồn đó, mà là nụ cười rặng rỡ đầy ngọt ngào của cô, ánh mắt cong cong, đôi má lúm trở nên sâu hoắm, cô rạng rỡ như những bông hoa Dã Quỳ trong nắng sớm trên phố núi của anh, trái tim anh thịch thịch mà đập nhanh, anh cảm giác như tìm được nơi đến của cuộc đời mình.

    Không gian cũng như ngừng lại khoảng khắc đó, chỉ có anh và cô.

    - Đừng nhộn nhạo, là đồ cúng nên chỉ ngắm thôi chớ có đụng.

    Một cánh tay từ đằng sau khoác lên vai cùng câu nói của người bạn cùng phòng của anh như đánh thức anh khỏi giấc mộng, anh không hiểu ý của bạn mình, lúc sau anh mới biết đó là quy luật bất thành văn của nhóm tình nguyện, vì để tránh cho mâu thuẫn nếu như có quá nhiều người cùng có ý tưởng với một cô gái thì cô gái đó sẽ được xếp vào hai chữ "đồ cúng" chỉ có thể ngắm nhìn mà không được theo đuổi.

    Anh trầm mặc, anh không muốn như thế, anh có thể bỏ qua hoặc buông tất cả nhưng lúc đó anh biết.

    Anh.. không thể bỏ lỡ cô.

    Ps: Xin lỗi mọi người mấy bữa nay Dạ Nguyệt bận chút việc nên không có thể dùng máy đăng bài được, lúc này trước đăng một chương, những chương còn thiếu Nguyệt sẽ bổ sung vào buổi chiều nhé. Yên tâm mấy bữa nay thiếu sẽ trả đủ cả.

    Mong mọi người luôn ủng hộ cho Dạ Nguyệt nhé, cám ơn mọi người rất nhiều.
     
  3. Chương 12: Cô gái Dã Quỳ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Anh bỏ mặc ánh mắt khó nói của bạn cùng phòng, anh luôn trông mong vào những buổi tình nguyện có thể gặp được cô, luôn nghĩ cách hay tìm cơ hội để lại gần bên cô, vụng về mà tiến đến chào hỏi cô rồi ngốc nghếch mà ngượng ngùng cười khi thấy cô nhìn anh cười.

    Ở bên cạnh cô anh cảm thấy nhẹ nhàng và yên bình, anh thích cảm giác mỗi lúc ở gần bên cô, dần dần anh cũng phát hiện rất nhiều điều mà không phải ai cũng biết về cô. Cô luôn mỉm cười trước mọi người nhưng trong đôi mắt của cô dường như không có một ai có thể thật sự đặt chân vào đó, xung quanh cô như luôn có một bức tường vô hình bao bọc, nhưng ngược lại cô rất gần gũi, thích nhìn rồi kiên nhẫn, dịu dàng chơi đùa cùng những đứa trẻ trong những lần đi làm tình nguyện, lúc đó trong mắt cô luôn có sự nhu hòa ấm áp và nụ cười của cô cũng rất tươi.

    Anh đã giật mình khi nhìn thấy cô như vậy, anh cũng muốn cô sẽ luôn dùng ánh mắt ấm áp ấy nhìn anh cùng cười ngọt ngào với anh.

    Cô thường tìm một góc vắng người rồi ngẩn ngơ ngắm mây trời, đôi mắt cô luôn tò mò nhìn ngắm những loài hoa dại nhất là những loài dây leo hay rũ xuống, có một lần anh bước đến hỏi cô "Sao em lại thích hoa dại như vậy?" cô đưa tay lên mơn trớn nâng niu những bông hoa rồi mỉm cười trả lời anh "Vì dù có mưa to gió lớn đến thế nào, chúng nó đều có thể tồn tại", không biết vì sao lúc đó anh thấy cô cũng thật đẹp, dịu dàng, nhẹ nhàng và ấm áp như cơn gió của mùa xuân.

    Cô rất thích mưa, cũng sẽ thích ngồi hát vu vơ những bản ballad nhẹ nhàng nhưng vấn vương mang theo những nỗi buồn, lúc đó anh nhận ra cô có một giọng hát rất hay, ngọt ngào, trong trẻo và cao vút như chú chim sơn ca trong vườn nhà mà mỗi sáng thức giấc anh đều nghe thấy.

    Và anh cũng phát hiện ra trái tim anh càng ngày nhảy lên mạnh mẽ mỗi khi gần bên cô, nó như hân hoan vì cô mà sống. Anh không thỏa mãn, anh khát khao được ở bên cô, anh bắt đầu tìm càng nhiều cơ hội bên ngoài mỗi lần tình nguyện để đến gần cô hơn, dùng hành động quan tâm chăm sóc cho cô, anh muốn dần dần mà được thật sự xuất hiện trong ánh mắt của cô.

    Rồi thời gian qua đi anh cũng nhìn thấy cô thay đổi từng ngày, cô nói nhiều với anh hơn, sẽ đùa giỡn cười đùa với anh, sẽ dùng ánh mắt cùng nụ cười ngọt ngào nhìn anh, anh cảm nhận được cô đã chấp nhận anh bước vào thế giới của cô, anh đã mừng như điên mà đạp xe chạy dài trên con đường vòng quanh biển và cũng không nhớ rõ lúc đó anh đã phấn khích đến nhường nào.

    Tiếng thông báo đã đến nơi và đang chuẩn bị hạ cánh của tiếp viên hàng không cũng đánh thức Thiên Phúc tỉnh lại sau giấc mơ ngọt ngào trong ký ức, anh mở mắt ra mờ mịt mà nhìn đường băng đang dần dần lớn lên và chuyến bay kéo dài một giờ của anh cũng kết thúc.

    Chậm chạp theo dòng người bước xuống máy bay, ngước nhìn lên bầu trời trong xanh, đúng như anh nghĩ, hôm nay trời cũng thật đẹp.

    Vì vậy, đừng đi quá nhanh mà hãy chờ anh một chút nhé.. cô gái Dã Quỳ của anh.

    Công trình của anh cũng sắp hoàn thiện, nghĩ đến việc sẽ rất nhanh anh được gặp lại cô, anh háo hức mà đi tới khu tiếp nhận hành lý. Nhìn hành lý đã tới rồi trước mặt, anh xách lên kéo theo bước nhanh ra ngoài, tới đại sảnh nhìn những nhóm người đang hồi hộp chờ đón hay mỉm cười khi nhìn thấy thân nhân của mình, cảm xúc của anh như cũng bị đồng hóa, anh cũng mỉm cười theo.

    Bỗng nụ cười trên mặt anh cứng đờ khi một bóng dáng dường như rất thân quen lướt qua trong tầm nhìn của anh, trái tim anh đập nhanh, đôi mắt anh vội vàng mà nhìn theo, đôi chân cũng vô thức mà bước nhanh đuổi theo. Là cô sao? Anh vội vã mà đi tìm hình bóng ấy, đôi mắt anh hoảng hốt mà tập trung nhìn khắp nơi xung quanh và rồi anh cũng nhìn thấy mục đích cần tìm ở khu tiếp đón của đoàn tiếp viên hàng không.

    Đứng từ xa anh chỉ nhìn thấy phía sau lưng của một cô gái với chiếc đầm trắng cùng mái tóc cột cao, hình dáng thật sự rất giống cô, trái tim anh dường như lỡ nhịp, tâm trạng anh hỗn loạn, trong đầu anh trống rỗng, anh ngập ngừng, anh có chút sợ hãi tiến lên.

    Sau một lúc anh hít một hơi thật sâu muốn tiến lên thử gọi tên cô, lại nhìn thấy cô gái ấy chạy nhanh tiến lên ôm chầm lấy một người mặc đồ phi công, nhìn anh ta nở nụ cười tươi rồi đưa tay lên xoa đầu cô gái, anh sững sờ, đôi tay anh nắm chặt, trái tim như bị ai bóp lấy đau đớn đến khó thở, anh sợ hãi sợ hãi lời anh hai nói sẽ là sự thật cũng sợ điều anh luôn lo lắng sẽ thành sự thật, cho dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng anh luôn hy vọng nó sẽ không xảy ra.

    Khi anh tưởng mọi thứ đã như hoàn toàn sụp đổ thì cũng là lúc hai người họ quay lại đi về phía anh, nhìn rõ khuôn mặt của cô gái anh như mất hết sức lực mà ngồi vào ghế trống bên cạnh, ngửa đầu dựa ra phía sau, đôi mắt ửng đỏ nhìn lên trên, đôi môi lại chậm rãi mỉm cười, anh nhẹ nhàng mà thở ra.

    Thật may.. không phải là cô.

    Một lúc sau anh ngồi dậy, cúi người xuống hai tay chống lên đầu gối, hai bàn tay ôm lấy khuôn mặt sau đó xoa xoa mặt mình, anh đứng lên đưa tay kéo vali tiếp tục bước ra ngoài rồi một đường bước tới bãi đỗ xe, mở cửa bước vào xe, cũng không vội khởi động, hai tay vẫn còn run run mà nắm chặt vô lăng đầu cũng gục xuống, đúng lúc này có chuông điện thoại vang lên, anh với tay vào túi áo khoác cũng không nhìn mà trực tiếp trượt nghe.

    - Phúc ca, anh tới chưa?

    Nhận ra người gọi tới anh cũng không lập tức trả lời chỉ thở dài rồi ngồi thẳng lên, dựa lưng vào ghế, đôi mắt nhắm lại rồi khi mở mắt ra trong mắt giờ đây còn lại là sự kiên định.

    - Tới rồi, giờ anh chạy qua chung cư.

    Cũng không chờ bên kia trả lời anh trực tiếp cúp máy, để điện thoại sang bên cạnh, khởi động xe đánh tay lái ra ngoài.
     
    Last edited: May 14, 2020
  4. Chương 13: Về nhà

    Bấm để xem
    Đóng lại
    An Nhiên thức dậy bởi tiếng chuông điện thoại liên tục réo gọi, cô vùi đầu vào dưới gối, đưa tay mò mẫm với tìm điện thoại, điện thoại vẫn liên tục vang lên không dứt, mãi không mò thấy điện thoại lúc này cô mới chui đầu ra, chậm chạp mà ngồi dậy mờ mịt lục tìm điện thoại. Sau một hồi mới tìm được chiếc điện thoại đang nằm dưới nền nhà gần góc bàn, cô đưa tay với lấy nhìn người gọi đến là Linh Nhi cô bấm nhận đưa lên tai nghe rồi lại như không sức lực mà nằm úp xuống giường.

    Cô trả lời, giọng nói đầy sự lười biếng:

    - Sao vậy?

    - Còn ngủ? Mày có biết mấy giờ rồi không? Không phải mày phải về nhà sao?

    Nghe tiếng la hét từ đầu dây bên kia của Linh Nhi, An Nhiên giật mình tỉnh ngủ, đúng vậy, sáng nay cô phải về nhà. Đưa điện thoại ra xa, nhìn trên điện thoại đã 8 giờ sáng, cô mau chóng bật người dậy, cô nhớ tối qua cô đã hẹn đánh thức vào 7 giờ sáng nhưng lại không nghe thấy tiếng chuông, đưa mắt tìm kiếm chiếc đồng hồ trên bàn nhìn đồng hồ đang chỉ 11 giờ kim giây vẫn không nhúc nhích cô liền đưa tay vò đầu.

    - Mày có nghe tao nói gì không?

    Đầu dây bên kia Linh Nhi vẫn lớn tiếng kêu gọi cô, cô vội vàng trả lời với vẻ mặt đầy chán nản.

    - Nghe nha, tối qua tao có đặt đồng hồ báo thức mà hình như nó lại hết pin rồi nên không reo. Mày không gọi chắc tao cũng ngủ quên luôn.

    - Lại nữa hả, tao đã nói bao nhiêu lần là mày bỏ cái đồng hồ cũ rích đó đi mà mày không nghe, tao đâu có thể gọi cho mày đúng lúc mãi được, lỡ đâu..

    Nghe thấy vẻ chuẩn bị một bài lải nhải oán trách của Linh Nhi cô liền đau đầu, đưa tay xoa hai bên thái dương.

    - Đợi tao từ nhà lên tao lập tức đổi được chưa? Tao hứa, bây giờ tao lập tức dậy chuẩn bị không trễ giờ, vậy nha, có gì rồi nói chuyện với mày sau. Bye!


    Cô vội vàng nói xong, cũng liền vội vàng cúp máy.

    Buông điện thoại để lại trên bàn cạnh giường ngủ cô nhanh chóng bước xuống giường dọn dẹp lại gối chăn rồi tới tủ lấy đồ bước nhanh vào phòng tắm. Mười lăm phút sau cô chuẩn bị sẵn sàng để ra ngoài, bước tới cầm lấy điện thoại thấy có tin nhắn nhắc ăn sáng của Linh Nhi, cô mỉm cười quay người kéo vali ra ngoài.


    Bước vào phòng bếp thấy trên bàn để sẵn sandwich cùng ly sữa bò, nhìn đồng hồ còn 45 phút cô nhanh chóng kéo ghế ngồi xuống, mở điện thoại đặt một chiếc taxi sau đó yên tâm ngồi ăn sáng. Mau chóng ăn xong trong vòng năm phút cô nhanh nhẹn đem đĩa cùng ly đi rửa, xong xuôi mọi thứ cô mặc vào áo khoác trùm nón lên đầu, đeo kính, đeo khẩu trang kéo theo vali bước ra khỏi nhà.

    Thấy hai bên thang máy đều đang đi lên, cô bấm nút rồi đứng chờ. Điện thoại vang lên, biết là tài xế đã tới cô trượt nghe, dặn dò tài xế đứng chờ trước cửa chung cư một lát cô mới tắt điện thoại, thang máy mở ra cô bước nhanh đi vào ấn tầng G, cửa thang máy dần đóng lại, cô cúi đầu nhắn tin cho Linh Nhi nên cũng không nhìn thấy một bóng hình quen thuộc mới bước ra từ thang máy bên cạnh đi qua cánh cửa thang máy đang dần khép lại của cô.

    Cô và anh đều đã lướt qua nhau một lần như thế.

    Thang máy báo hiệu đã tới, cánh cửa mở ra cô bước nhanh ra ngoài tìm biển số xe mình đã đặt, mau chóng lên xe chạy ra ngoài nhà xe, tới nơi còn năm phút nữa chuyến xe của cô đặt mới khởi hành, cô thở phào nhẹ nhõm.

    Mau chóng thanh toán tiền rồi ngồi lên xe, cô im lặng chờ đợi, có lẽ thời gian này dịch bệnh mới ổn định và hôm nay cũng không phải cuối tuần nên hành khách cũng không nhiều, nhưng đến giờ xe cũng chạy như thường lệ.

    Nhìn đến khung cảnh bên ngoài đang mau chóng vụt qua rời xa thành phố, lại nghĩ đến năm năm qua chưa từng về nhà, nghĩ đến cuộc tụ họp của dòng họ hay đám giỗ của bà nội cô, trong lòng cô có chút rối bời khó tả cũng có một chút trống rỗng và mệt mỏi. Bởi vì cô cũng không biết nên đối mặt như thế nào và có thể cũng bởi vì cô được sinh ra và lớn lên trong một gia đình có truyền thống trọng nam khinh nữ.

    Có lẽ với cái thời đại xã hội đang phát triển này thì việc trọng nam khinh nữ này đã thu hẹp lại nhưng vẫn sẽ còn lại một phần nhỏ, giống như gia tộc của cô. Nói gia tộc thì có vẻ lớn lao nhưng dòng họ nhà Lê của cô cũng thuộc trong cái gia tộc đó, mặc dù chỉ là một nhánh trong nhánh mà thôi, và dù xã hội có thay đổi đến đâu thì truyền thống thì mãi còn đó dù xấu hay là tốt.

    Từng có lần được tham gia trong một lần tụ hội của dòng họ, cô nghe được lịch sử của gia tộc mình, nghe nói là truyền thống tổ tiên toàn những người tài giỏi, có nhiều người từng làm quan lớn, có người làm nho sĩ nổi tiếng, có những người làm cấp cao trong lãnh đạo, thương nhân giỏi, nhưng có lẽ tự hào nhất đó là trong tổ tiên của gia tộc cô có người làm vua, vị vua truyền kỳ mà trong lịch sử thường nhắc đến. Điều đó ảnh hưởng rất nhiều đến suy nghĩ, đến những đời con cháu bọn cô, đại loại như gia đình cô.

    Ba cô tuy không phải là con trai đầu nhưng lại là con trai trưởng của dòng họ nhánh bên nhà cô, và với việc ba cô chỉ sinh được ba chị em cô thì cái chuyện trọng nam khinh nữ này nó không đơn giản là giữa con trai và con gái, nó còn mang áp lực đè nặng gia đình cô suốt bao năm qua.

    Ps: Hết chương sau là lại trở lại tuyến tình cảm rồi, cố lên.
     
    Last edited: May 14, 2020
  5. Chương 14: Kẻ thừa trong số chẵn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ nhỏ cô có ký ức cùng nhận thức rất sớm, khoảng ba bốn tuổi cô luôn cảm nhận được sư xa cách của mọi người đối với cô, sự lạnh nhạt của bà nội hay những ánh mắt đầy phức tạp rồi thở dài của ba mẹ khi nhìn cô.

    Những lần họp mặt của gia đình, cô luôn bị xem là vô hình trong mắt người lớn, là mục đích trêu chọc xô đẩy của các anh chị em họ của cô, cô như luôn bị gạt bỏ ra khỏi gia đình của mình.

    Với một đứa trẻ đang tuổi tò mò đầy thắc mắc như cô thì cô vẫn luôn không hiểu vì sao mọi người làm như vậy, cô cố gắng lấy lòng nhường nhịn bọn họ bởi vì mỗi lần cô phản kháng chỉ nhận được ánh mắt đầy lạnh nhạt tức giận của bà nội và chú cô, vẻ mặt phức tạp và thờ ơ của gia đình cô, cô càng ngày càng không hiểu họ.

    Trong một lần bị những đứa em họ nắm tóc chửi rủa cô là đồ con rơi, cô đã không chịu được mà đánh lại sau đó khóc lóc chạy theo tụi nó đi méc với bà nội. Đến bây giờ cô còn nhớ như in hình ảnh bà lạnh lùng nhìn cô cũng như những lời nói mà bà nội đã nói với cô lúc đó "Chỉ đơn giản mày không phải là con trai, nếu mày là con trai thì tốt". Lúc đó cô đã khóc càng lớn, nói bà sao lại bất công, chỉ vào các chị rồi hỏi bà "Vậy họ không phải là con gái sao?", bà nội lại thờ ơ mà nhìn cô, một lát sau đó cho cô một đáp án như hung hăng mà đập nát trái tim bé nhỏ của cô "Vậy thì càng trách mày không phải con trai, trách vì sinh mày ra mẹ của mày không thể sinh thêm được nữa, trách ba mày là cái thứ không biết cố gắng càng trách mẹ mày là cái thứ không biết sinh. Con rơi cũng không phải sao? Mày sinh ra ba mẹ mày một tháng cũng có thèm nhìn tới mày đâu, cũng may là thím mày cũng còn sữa cho thằng Thành nó uống, không thì mày cũng không biết chết lúc nào..". Cô sững sờ đứng đó mà quên khóc, nhìn ánh mắt hả hê của những đứa em họ cô, nhìn vẻ mặt đầy căm giận của chị ba – An Nguyệt nhìn cô, cô cũng hiểu ra ý của bà nội cùng ánh mắt, thái độ của tất cả mọi người.

    Thì ra.. tất cả cũng chỉ là do cô sinh ra và không phải là con trai thôi sao?

    Người ta thường nói đứa trẻ hay khóc thường sẽ có kẹo ăn, nhưng lúc đó cô cũng biết cô khóc cũng không nhận được gì ngoài những ánh mắt lạnh nhạt cùng sự thờ ơ của bọn họ, cô đã sợ hãi, sợ hãi họ bỏ rơi cô như cái câu "đồ con rơi" mà những đứa em họ của cô hay nói.

    Từ ngày hôm đó cô bắt đầu tập cười, tập đeo lên trên khuôn mặt của mình nụ cười cùng vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc đó, cô ra sức lấy lòng tất cả bọn họ, kể cả trong lòng cô cũng không dám có một điều oán trách vì trong lòng cô cũng theo như họ nói.. tất cả đều là lỗi của cô. Cô thường xuất hiện loanh quanh xung quanh bọn họ, cười với họ dù họ không để ý đến cô, cô luôn giống như một con cún nhỏ ra sức vẫy đuôi mà lấy lòng chủ nhân của mình.

    Dần dần cô cũng được tham gia để chơi cùng nhóm anh chị em đồng lứa với cô, cũng nhận được những ánh mắt không còn hoàn toàn là thờ ơ của những người lớn, dù chỉ nhỏ thôi nhưng cũng khiến cô đã hạnh phúc mà chui vào một góc mà vừa cười vừa khóc.

    Trong gia đình của mình cô cũng như thế, luôn ngoan ngoãn không khóc hay đòi hỏi gì ở ba mẹ, chỉ im lặng mỉm cười nhìn bốn người họ bên nhau như một gia đình, sâu trong trái tim cô cũng luôn khao khát sự yêu thương dù chỉ là một chút, nhưng dường như nó khó khăn hơn cô tưởng.

    Dù cô có ngoan ngoãn cười tươi như thế nào với họ thì gia đình cô cũng mãi chỉ là bốn người, họ thường xuyên ra ngoài chơi đùa chỉ để cô ở lại với cô tiếp tân với lý do hết chỗ như chị ba cô nói "xe máy chỉ chở bốn xe đạp chỉ chở hai".

    Mà cô.. mãi mãi chỉ là kẻ thừa trong số chẵn đó.

    Những ngày đầu cô thường chờ đợi mọi người ở trong nhà, sẽ luôn đứng trước cửa mỉm cười đón chào họ về nhà khi nghe thấy tiếng xe, sẽ im lặng mỉm cười nghe họ nói những điều thú vị trong chuyến đi chơi như chính cô cũng được tham gia trong đó.

    Nhưng lâu dần nhìn ánh mắt mang đầy thương hại của cô tiếp tân cô lại muốn chạy trốn, cô bắt đầu có thói quen mới là ngồi bên hàng rào bên nhà ngước nhìn lên những bông hoa Tigon màu hồng xinh đẹp đang rũ xuống, những khi gió thổi qua cô lại tưởng tượng như những cô tiên đang nhảy múa trên cành. Cô thường sẽ ngồi đó cả buổi chiều sau đó lại chạy vào nhà tiếp tục mỉm cười chào đón khi nhìn thấy họ từ xa.

    Rồi việc thường xuyên ra ngoài của gia đình cô trở thành mỗi ngày, và thói quen của cô cũng trở thành mỗi ngày như một chú cún nhỏ trung thành chờ đợi chủ nhân mà không một lời oán thán, cho đến ngày đầy những cơn mưa vào mùa hè năm ấy. Lần đầu tiên cảm thấy thế giới bao quanh cô chỉ là màu u tối, lần đầu nhận được ánh mắt quan tâm từ gia đình mình, lúc đó cô đã hy vọng họ lấy lại công bằng cho cô.

    Nhưng đổi lại đầy sự hy vọng đó của cô là đổi lấy đầy lợi ích cho họ.

    Cô cảm thấy buồn cười vì sự cố gắng của mình, cô mệt mỏi, hoàn toàn mệt mỏi, cô cũng không còn sức lực để đeo cái mặt nạ hạnh phúc ấy nữa.

    Và cũng là lúc, trong trái tim cô.. bắt đầu oán hận họ.

    Ps: Quá khứ đang dần hé lộ của hai bạn ý ở chương phía sau nghen.
     
    Last edited: May 14, 2020
  6. Chương 15: Chúng ta như loài hoa dại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Xe dừng lại ở khu dừng chân, tài xế thông báo thời gian nghỉ ngơi lôi kéo An Nhiên trở lại trong những ký ức xa xăm, bởi vì nhớ tới quá khứ làm tâm trạng của cô có chút khó chịu, cô lôi tai nghe từ túi áo khoác ra mở điện thoại quyết định nghe nhạc, kéo thấp nón áo xuống, cô đưa tay điều chỉnh ghế ngồi, nhắm mắt thả lỏng nằm ngủ.

    Thời gian trôi qua đến khi cảm giác có người đang nhẹ lay mình, An Nhiên cũng giật mình tỉnh lại, mờ mịt nhìn về phía cô gái đang đeo chiếc khẩu trang như đang nói gì, cô kéo xuống tai nghe lại nghe thấy tiếng tài xế bên ngoài lớn tiếng nhắc nhở đã đến nơi, cô cũng tỉnh táo lại, sau đó mỉm cười gật đầu nói cám ơn với cô gái rồi cũng mau chóng đứng lên đi theo xuống xe.

    Tiếp nhận vali tới tay cô lại kéo theo bước tới nhóm người đang chờ xe trung chuyển, một số người cùng khu hay đoạn đường đều đi chung với nhau, tới lượt cô cũng chỉ còn lại cô một mình, cô cũng thấy thoải mái không ít. Xe một đường chạy thẳng đến nhà cô, nhìn phong cảnh bên ngoài cô cảm thấy có chút lạ lẫm, năm năm mọi thứ cũng có rất nhiều thay đổi, nhìn như càng thêm phát triển đông đúc và tấp nập, có vẻ như cái thành phố biển yên bình trong ký ức của cô cũng sẽ sớm không còn nữa.

    Bỗng dưng cô cũng muốn đi dạo một chút, dặn tài xế dừng xe lại đầu hẻm, cô kéo vali chậm rãi bước về phía nhà mình. Nhìn hai bên đường xuất hiện thêm nhiều nhà nghỉ cùng quán ăn mới, trong lòng cô càng sâu mà cảm giác mọi thứ thân quen với cô cũng không còn nữa, cô cảm giác như cô là kẻ khách lạ trong chính nơi mà cô từng thân thuộc này.

    Trong lòng có chút hụt hẫng cùng lạc lõng, cô yên lặng mà tăng nhanh tốc độ bước nhanh về nhà, từ xa nhìn thấy ngôi nhà cùng hàng rào hoa Tigon xinh đẹp thân quen, cô liền chạy chậm tới, nhìn những dải hoa vẫn xinh đẹp như ngày nào trong lòng cô có chút vui vẻ. Cô đưa tay lên nâng niu những chùm hoa, cô mỉm cười khẽ thì thầm nói "Xin chào!", những làn gió biển thổi tới làm giàn hoa cũng xào xạc đung đưa như cũng vui vẻ chào đón cô trở về, bất giác nụ cười trên môi cô càng rạng rỡ.

    Nhẹ nhàng đưa tay hái xuống một nhành hoa, nhìn những bông hoa xinh đẹp này cô có chút nhớ anh, lại có chút hoài niệm về những ký ức về anh.

    Hình ảnh anh chật vật chạy từ trong cơn mưa đến bên cô, trên mặt còn mang theo chút lo lắng nhưng lại không nói mà chỉ im lặng nhìn cô, một lúc sau mới ngốc nghếch mở miệng hỏi cô:

    - Đây là hoa gì?

    - Hoa Tigon.

    Cô không chút để ý mà trả lời.

    - Hoa Tigon?

    - Ừm, loài hoa em yêu thích.

    Anh đưa tay lên mơn trớn những bông hoa đang được phủ một lớp sương mỏng sau cơn mưa.

    - Sao em lại thích nó?

    Cô lắc đầu, mỉm cười trả lời anh.

    - Không biết, chỉ đơn giản là thích thôi.

    - Em biết có bài thơ nói về nó không?

    - Anh nói bài "Hai sắc hoa Tigon" sao? Bài thơ rất hay, em cũng thích ý nghĩa của nó.

    - Ý nghĩa?

    Anh có chút tò mò mà hỏi cô, cô lại không chút bận tâm mà trả lời:

    - Tình yêu tan vỡ, "Tựa trái tim phai, tựa máu hồng".

    Cô đưa tay chạm vào những bông hoa, hái xuống những chuỗi hoa xuống dưới, anh im lặng nhìn cô thật lâu sau đó dời mắt tiếp tục nhìn những chuỗi hoa màu hồng phấn mang hình dáng trái tim vỡ trước mắt.

    - Còn anh, anh thích hoa gì?

    - Dã Quỳ.

    - Dã Quỳ? Nó rất đẹp sao?

    Anh gật đầu rồi nhìn về phía cô.

    - Nó chỉ là một loài hoa dại ở chỗ anh, nhưng đối với anh nó rất đẹp.

    - Hoa dại giống Tigon sao! Em có chút tò mò về nó.

    - Nó có chút giống hoa cúc lại có chút giống hoa hướng dương.

    - Vậy thì nó thật sự rất đẹp.

    Anh im lặng mà nhìn khuôn mặt cô đang chăm chú đùa nghịch với những chuỗi hoa Tigon trong tay, ánh mắt đầy sự dịu dàng và ấm áp.

    "Đúng vậy! Nó rất đẹp" – trong lòng anh thầm nói.

    - Thật ra cũng có một câu chuyện nói về nó.

    - Một câu chuyện sao?

    Nghe thấy vậy tay cô cũng dừng lại, cô quay sang đôi mắt lấp lánh nhìn anh. Nhìn cô như vậy ánh mắt anh nhu hòa, gật đầu, mỉm cười vuốt tóc cô, cô giật mình một chút vì hành động của anh, nhưng cũng không tránh. Rồi cô nghe anh kể về sự tích của hoa Dã Quỳ, đ
    ó là câu chuyện về một cặp đôi, hai người yêu nhau rất sâu đậm. Một ngày kia do trời nắng gắt trong thời gian dài, dòng nước ngày càng ít dần, dân làng đều sợ hãi lo lắng. Như quyết định, chàng trai chia tay người yêu để đi tìm nguồn nước mới cho dân làng, cô gái ở lại ngày ngày và chờ đợi chàng trai trong thời gian rất dài nhưng không thấy chàng trai trở về, rồi cô quyết định đi tìm chàng trai ấy. Ngày tháng năm dài, cô trèo đèo lội suối và kiệt sức gục chết bên bìa rừng, tại chỗ đó mọc lên loài hoa màu vàng, người ta gọi tên là Dã Quỳ, mang ý nghĩa tình yêu chung thủy sắc son.

    - Lại là một câu chuyện tình buồn dang dở, nhưng ý nghĩa lại trái ngược lẫn nhau.

    Tâm tình cô có chút hạ xuống, cô lại cúi xuống tiếp tục đùa nghịch những chuỗi hoa trong tay như để dấu đi những cảm xúc của mình, anh cũng cúi đầu nhìn cô, anh nhận ra cô đang làm một vòng hoa nhỏ. Anh ngẩng đầu lên nhìn những tia nắng lại xuất hiện sau cơn mưa bất chợt ấy rồi quay lại như vô tình mà hỏi cô:

    - Nếu là em, em có đi tìm chàng trai đó không?

    Tay cô chợt khựng lại, cô ngẩng đầu nhìn vào khoảng không, ánh mắt mờ mịt.

    - Em cũng không biết.

    Sau đó cô quay đầu nhìn về phía anh.

    - Còn anh? Nếu đổi ngược lại anh sẽ đi tìm cô gái ấy sao?

    - Anh sẽ!

    Anh trả lời dứt khoát mà không một chút suy nghĩ, đôi mắt sâu thẳm mà nồng cháy, sau đó lại mỉm cười nhìn cô, cô ngẩn ngơ mà nhìn anh rồi vội vàng cúi đầu tiếp tục với vòng hoa còn dang dở.

    Một lát sau vòng hoa trong tay cô hoàn thành, cô đưa lên nhìn nhìn rồi đưa đến trước mặt anh.
    Cô ngập ngừng nói:

    - Ừm.. cho anh.

    - Cho anh? Sao lại cho anh?

    Anh ngạc nhiên mà hỏi cô, cô buột miệng nói:

    - Loài hoa em thích, nên cho anh.

    Sau đó cô ngẩn ra, lại dường như sợ anh hiểu lầm cô liền vội nói.

    - Là em tiện tay làm nên đưa cho anh thôi, vứt đi thì không nỡ.

    Trong lòng cô thầm mắng vì sự ngu ngốc của bản thân, tay lại nắm chặt vòng hoa, đầu cô khẽ cúi, đôi mi khẽ rũ, trên mặt nhè nhẹ nổi lên những mảng hồng nhợt nhạt. Nhìn cô ngượng ngùng chật vật mà cúi đầu trốn tránh, anh đưa tay ra cầm lấy vòng hoa trên tay cô, nhìn nhìn chiếc vòng hoa nho nhỏ xinh đẹp do chính tay cô làm, trái tim anh cũng bất giác đập nhanh, ánh mắt nhu hòa, nghe tiếng thở phào nhẹ nhõm của cô, anh mỉm cười.

    - Nhưng ở đây lại không có hoa Dã Quỳ để anh tặng em.

    Anh chăm chú nhìn cô, tròng vòng hoa vào cổ tay mình, ngập ngừng một lát anh nói.

    - Hay là sau này anh gọi em là cô gái Dã Quỳ được không?

    Nhìn cô bỗng chốc ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn anh sau đó ngượng ngùng mà nghiêng đầu lảng tránh, ý cười trong đôi mắt anh càng sâu.

    - Vậy.. sau này em cũng gọi anh là chàng trai Tigon.

    - Ừm!

    Anh mỉm cười mà trả lời cô, lúc đó cô cũng chưa nhận ra giữa cô và anh đều giống như hai loài hoa dại đó, chẳng ngần ngại mưa nắng để có thể bước đến bên nhau.


    Ps: Thật ra sự tích hoa Dã Quỳ còn một phiên bản khác nữa.
     
    Last edited: May 20, 2020
  7. Chương 16: Đã rất lâu!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phía sau có tiếng bước chân người đang đến gần đánh vỡ hồi ức của An Nhiên, cô quay người lại, nhận ra là hai chị của cô, cô im lặng mà nhìn hai người đang tiến đến phía mình.

    - Về rồi! Sao không vào nhà.

    Thấy cô quay lại An Ngọc cũng nở nụ cười bước nhanh đến tiêp đón cô, bên cạnh An Nguyệt trên mặt lại hiện lên vẻ khó chịu

    - Vào làm gì? Nó cũng đâu xem đây là nhà nó. - An Nguyệt châm chọc.

    - An Nguyệt!

    An Ngọc nhíu mày trừng mắt về phía An Nguyệt khẽ quát.

    - Em nói không đúng sao?

    An Nguyệt thấy vậy cũng bĩu môi vẻ mặt không cho là đúng, sau đó tiến lên, khẽ "Hừ!" một tiếng, trừng mắt liếc nhìn An Nhiên rồi lướt nhanh bước qua cô tiến về phía cổng nhà. An Ngọc chỉ có thể thở dài, chị tiến lên kéo lấy tay An Nhiên.

    - Kệ nó, vào nhà đi.

    - Dạ.

    An Nhiên gật đầu trả lời, cô cũng quá quen thuộc với tính của chị ba cô nên không quá để ý, mỉm cười kéo vali bước theo sau.

    Tới gần cổng nhà nghe được tiếng cười đùa trong nhà vọng ra, cùng tiếng la hét của những đứa trẻ đang chạy đùa giỡn ngoài cổng. Bỗng một đứa trẻ bị đẩy lùi về phía sau ngã vào người cô, cô vội đưa tay đỡ lấy, cúi đầu nhíu mày nhìn lướt qua thấy cô bé có vẻ không có chuyện gì cô mới ngẩng đầu nhìn về đám trẻ đang sững sờ mà im lặng, thấy cô nhìn qua mấy đứa trẻ vội bỏ chạy vào trong nhà. Cô lắc đầu sau đó lại cúi đầu dò hỏi cô bé:

    - Con không sao chứ?

    Cô bé ngơ ngác nhìn cô sau đó trong đôi mắt trong trẻo ấy như hiện lên đầy sự nhảy nhót sau đó vui vẻ mà lên tiếng gọi cô.

    - Dì An Nhiên.

    Nghe thấy cô bé gọi cô là dì cô có chút giật mình, đang muốn mở miệng hỏi lại thì một bóng người cũng nhanh chóng chạy đến trước mặt cô đưa tay kéo rồi ôm lấy cô bé.

    - Ngọc Khánh con không sao chứ?

    An Ngọc hoảng sợ hỏi, cô bé bất ngờ bị kéo nên cũng giật mình một chút, sau đó nhỏ giọng trả lời:

    - Con không sao.

    Nhìn vẻ mặt đầy lo lắng của An Ngọc, như đoán được vì sao cô bé gọi mình là "dì", nhưng cô vẫn nhìn về chị rồi lên tiếng hỏi:

    - Cô bé này là..

    - Là con gái chị, chị ly hôn rồi.

    An Ngọc cũng không để ý mà trả lời cô, trong mắt vẫn còn mang theo đầy sự lo lắng mà nhìn khắp người cô bé.

    Nhìn chị như vậy An Nhiên có chút giật mình, năm năm trước cô chứng kiến, nhìn chị tràn ngập trong hạnh phúc gia đình nhỏ của mình, nhìn chị mỉm cười đôi mắt ấm áp vuốt vuốt chiếc bụng căng tròn của chị. Nhưng giờ đây cô nhìn thấy trong đôi mắt chị chỉ còn lại sự lo lắng, đầy sự tổn thương cùng mất mát.

    Cô lại đưa mắt nhìn qua con gái chị cũng là đứa cháu đầu tiên của cô, cô bé đang dùng đôi mắt trong sáng lấp lánh nhìn cô, ngây thơ như chưa hiểu chuyện gì. Thấy vậy cô cũng mỉm cười ấm áp, đưa tay vuốt tóc cô bé.

    Một lúc sau như yên tâm cô bé không có chuyện gì, An Ngọc thở dài rồi đứng lên.

    - Vào nhà thôi.

    Nhìn chị thở dài nắm tay cô bé cùng bước vào cổng, bóng dáng cô đơn, lẻ loi. Cô bỗng phát hiện năm năm đã trôi qua và cô cũng bỏ lỡ rất nhiều điều.

    Bước vào cổng, không gian ồn ào dần nhỏ lại, ngước nhìn xung quanh vô số cặp mắt nhìn chằm chằm cô, chân cô khẽ sựng lại.

    Bên bàn trong góc đưa tay vẫy vẫy nhỏ giọng lên tiếng gọi cô:

    - An Nhiên, bên này!

    Nghe có người kêu mình, cô quay sang nhìn rồi nhẹ nhàng kéo vali đi qua, nhìn một bàn đầy người trước mắt cô mỉm cười lên tiếng chào hỏi, mọi người cũng cười gật đầu đáp lại cô, ngoài ra còn tiếng khẽ hừ như có như không của An Nguyệt.

    Không gian như dần ồn ào trở lại, cô loáng thoáng nghe thấy có người đang hỏi về cô. Không chút để ý, cô đẩy vali để qua một góc rồi quay lại kéo chiếc ghế còn trống ngồi xuống. Bên người một bờ vai khẽ đẩy vai cô, là An Hoa chị họ của cô cũng là người lên tiếng gọi cô, cô cười cười đáp lại.

    Thấy cô chỉ cười không nói An Hoa lại lên tiếng trêu chọc:

    - Lâu rồi không gặp nha, vẫn xinh như ngày nào.

    - Chị cũng thế.

    Cô cũng hài hước mà chọc trở lại, lại nhìn một bàn toàn những người cùng thế hệ với cô, là anh chị em họ của cô.

    "Đã rất lâu nha" - Trong lòng cô có chút cảm thán.

    - Đã lâu không gặp, mọi người vẫn khỏe chứ?

    Nghĩ nghĩ cô cũng lên tiếng chào hỏi, thấy cô có vẻ như khách sáo anh họ Anh Hạo của cô cũng lên tiếng:

    - Lịch sự làm cái gì, giống như người dưng ấy.

    - Em chỉ hỏi thăm chút thôi mà, cũng năm năm rồi còn gì.

    Bị anh họ chọc trúng đáy lòng An Nhiên có chút ngượng ngùng, lại nghe tiếng hừ như có như không, cô bất đắc dĩ mỉm cười.

    Thấy không khí có chút xấu hổ, ngồi bên cạnh Anh Hạo anh họ Anh Huỳnh cũng lên tiếng giải vây cho cô:

    - Vẫn thế, sinh thêm cho cô mấy đứa, lát nữa kêu tụi nó lên cho cô nhìn, bao lì xì nặng chút, bù trừ cho năm năm.

    Nghe vậy cũng biết là Anh Huỳnh giải vây cho mình, An Nhiên cũng chỉ có thể cười cười gật đầu.

    - Đừng nghe anh ấy nói, nhà anh ấy đông nhất, quá thiệt hại.

    Thấy vẻ mặt đầy vẻ lưu manh của anh mình chị họ An Hân ngồi bên cạnh cũng có chút ghét bỏ, Anh Huỳnh cũng không chút để ý mà đáp lại:

    - Ghét bỏ cái gì, cưới chồng đi rồi xem nó có như anh mày không?

    - Xì, ngụy biện! Không phải anh Hào cũng sinh có hai đứa đó thôi.

    - Hừ! Lão cổ hủ.

    An Hân bĩu môi mà trả lời, Anh Huỳnh cũng khinh bỉ mà nói sau đó liếc mắt nhìn qua Anh Hạo ngồi bên cạnh lại nhìn thấy đôi mắt cười như không cười nhìn mình, bỗng chốc liền im miệng, héo.

    Ps: Hôm nay có bạn hỏi mình sao lại viết về chuyện gia đình An Nhiên tập trung vào mấy chương đầu nhiều như vậy mà không tập trung vào tuyến tình cảm nhân vật trước. Ừm nói sao nhỉ? Nói thật thì lúc đầu mình cũng muốn viết về tình cảm hai bạn ấy thôi nhưng thấy cứ có cảm giác thiếu gì đó nên mình đổi lại một chút, xen kẽ vào chuyện gia đình luôn vì những chương đầu này đều sẽ tiết lộ màn sự thật sau này. Chẹp có lẽ có bạn sẽ cảm thấy lan man nhưng thôi hãy cố gắng một chút nhé, sẽ sớm tới thôi.
     
  8. Chương 17: Gia đình

    Bấm để xem
    Đóng lại
    An Nhiên thấy vẻ mặt như bị táo bón của anh họ Anh Huỳnh liền ngã dựa vào chị họ An Hoa đang vẻ mặt làm lơ nhanh tay gắp đồ ăn bên cạnh mà cúi đầu cười, nhưng lại ngại làm anh họ Anh Huỳnh mất mặt lại nhìn nhìn vẻ mặt đầy ghét bỏ của ba đứa em họ vậy nên cô cũng nhanh chóng ngồi thẳng lại cố gắng nhịn cười.

    Từ nhỏ cũng chỉ có anh chị họ cùng bác gái mới đối xử tốt với cô hơn một chút, dù từ đầu họ chỉ làm lơ cô nhưng lúc sau cô cũng cảm nhận thấy họ thật sự quan tâm mình. Lại nhớ tới còn thiếu người cô đưa mắt liếc nhìn xung quanh sau đó nghiêng người ghé sang bên cạnh nhỏ giọng hỏi An Hoa:

    - Anh rể với hai chị dâu hôm nay không đến sao?

    - Anh rể em hôm nay bận việc, hai chị dâu thì chắc đang mệt chết trong bếp rồi.

    An Hoa thả chén xuống trả lời cô, với tay gắp lấy miếng thịt gà bỏ vào chén của cô.

    - Đừng ngồi nhìn, ăn đi. Lấy sức lát chiến đấu với mớ hỗn độn phía sau, hơn mười bàn chén không ít đâu.

    Nghe vậy An Nhiên cũng bật cười, không khí bỗng chốc lại sôi động, cảm giác ngượng ngùng lúc đầu của cũng dần tan biến, cô cũng cầm chén lên bắt đầu ăn, nhìn mọi người cười đùa cô cũng mỉm cười theo, im lặng nghe họ nói, trái tim cũng có chút ấm áp.

    Nhưng lại có người cũng nhanh chóng cắt đứt cái cảm giác vừa nổi lên đó của cô.

    Trong bàn chính giữa nhà một người đàn ông trung niên dáng vẻ ngà say bỗng dưng cầm ly rượu đứng lên mặc sự lôi kéo của người đàn ông bên cạnh, sau đó lè nhè lên tiếng:

    - Hôm nay.. tôi xin thông báo với mọi người một chuyện.. con trai tôi.. Lê Anh Thắng, cháu trai trưởng đích tôn của dòng họ Lê bên này.. mới thăng chức lên làm phó tổng giám đốc. Mọi người.. hãy cùng nâng ly chia vui với gia đình chúng tôi.. 1, 2, 3 dzô..

    Không gian liền có chút yên tĩnh, An Nhiên quay đầu lại nhìn, lúc này cô mới để ý tới vợ chồng em họ cô đang ngồi trong bàn chính, cũng để ý thấy mặt hả hê của chú cô, vẻ mặt bất đắc dĩ mà lôi kéo của em họ cô cùng với ba mẹ cô với vẻ mặt đầy vẻ ảm đạm, đen tối.

    - Lại nữa rồi, bài ca cháu trai trưởng đích tôn, cũng không để ý xem đây là nhà ai. Từ tên thằng con là biết tính ba nó rồi, công ty của nhà vợ nó không phải vợ chồng nó làm thì ai làm.

    An Hoa liền nhỏ giọng châm chọc, trên bàn sắc mặt mọi người cũng lần lượt treo lên những bảng màu khác nhau.

    Không khí im lặng cũng dần dần vang lên tiếng chúc mừng, cùng tiếng hô hoán cụng ly, bữa tiệc lại trở nên náo nhiệt, mọi người tận hứng ăn uống như chưa xảy ra chuyện gì. Đến đầu giờ chiều hầu hết đều đã ngà ngà say, trong nhà đã có sẵn phòng nên những người ở xa hay quá say từng nhóm dìu nhau về phòng, những người ở gần hoặc còn tỉnh táo cũng lần lượt đứng lên rời đi.

    Thấy mọi người đã đi gần hết mọi người cũng chia ra dọn dẹp, An Nhiên cũng đứng dậy phụ thu dọn bàn tiệc đã vắng người, đưa thức ăn thừa vào một bên trong bếp, chén đũa cũng để lại trong sân sau đó nhóm rửa chén sẽ kéo sang góc vòi nước bên hông nhà. Đúng như An Hoa nói, đồ đạc cũng đủ nhiều nên khi dọn dẹp xong cũng đã xế chiều.

    Xong xuôi mọi người cũng chào nhau đi về, như đáp ứng lời nói lúc nãy, anh họ Anh Huỳnh kêu lên đám nhóc xếp hàng đứng chào An Nhiên, trên mặt lại đầy vẻ tự hào khiến cô buồn cười, cũng may đã dự tính trước khi về nên cô cũng không suy nghĩ mà móc ra một xấp bao lì xì phát cho đám trẻ cũng đổi lấy vẻ mặt đầy tươi cười cùng ngoan ngoãn cám ơn của chúng, nhất là Ngọc Khánh, cô bé chạy đến ôm lấy chân cô mà cười tít cả mắt, làm cô cũng bật cười theo.

    Chào tạm biệt mọi người cô cũng ôm theo con gấu đang treo ở bên chân cô vào cổng nhà, hai dì cháu vừa đi vừa lết vào nhà bỗng nghe tiếng gọi ở phía sau cô quay đầu nhìn thấy ba mẹ đứng nhìn cô, nhẹ vỗ để Ngọc Khánh buông ra sau đó cô cũng nhấc chân đi về phía ba mẹ mình.

    Năm năm tuy không về nhà nhưng mỗi tháng cô cùng ba mẹ trò chuyện cũng đôi lần dù là ít ỏi, nhìn ánh mắt đầy phức tạp của ba mẹ, nhìn những dấu vết hằn sâu trên khuôn mặt họ cô cũng cảm thấy đau lòng, dù từ nhỏ không nhận được quá nhiều sự quan tâm từ họ nhưng cô biết trong trái tim họ có cô, cũng yêu thương cô, chỉ là giữa cô và bọn họ luôn có khoảng cách mà bên nào cũng sợ hãi bước qua.

    Tới gần cô cũng mỉm cười chào hỏi:

    - Ba mẹ.

    Nhìn thấy cô mỉm cười, trên mặt hai người có chút hoảng hốt lướt qua, sau đó ba cô trước tiên lên tiếng đáp lại:

    - Về rồi, ở nhà được lâu không?

    Nghe được trong lời nói của ba cô có chút quan tâm, cô cũng thản nhiên hơn một chút.

    Cô mỉm cười trả lời:

    - Công ty thông báo lịch làm lại rồi, cũng nghỉ ở nhà được mấy ngày, qua tuần con sẽ đi.

    - Ừm.
     
    Last edited: May 20, 2020
  9. Chương 18: Nơi từng thuộc về

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn thấy trên khuôn mặt có chút tiều tụy của ba mẹ cô hiện lên vẻ mất mát cùng rối rắm, An Nhiên cũng im lặng không nói, không khí cũng trở nên có chút ngượng ngùng. Có vẻ cảm nhận được ba cô sẽ không tiếp tục lên tiếng nên mẹ cô lúc này mới từ bên ba cô bước lên tiến đến trước mặt cô, nhẹ nhàng kéo lấy tay cô, nhìn nhìn cô rồi nói:

    - Gầy, vậy thì mấy ngày này ở nhà đi dạo dạo vui chơi đi, hiện giờ người ta xây dựng thêm nhiều khu vui chơi lắm.

    Như lại không nhớ tới điều gì mẹ cô ngập ngừng một lát lại nói:

    - Mẹ con An Ngọc cũng mới chuyển về một thời gian, Ngọc Khánh nó thích phòng của con nên con bé bây giờ đang ở lại phòng của con, giường cũng không lớn lắm mà hôm nay khách cũng đông nên không còn phòng trống, con tạm qua ở chung phòng với An Ngọc An Nguyệt đi, ngày xưa mấy đứa cũng hay ngủ chung với nhau nên chắc cũng không sao phải không? Đi đi, đem vali lên rồi tắm rửa nghỉ ngơi đi.

    Không chờ cô trả lời mẹ cô đã xoay người cô lại, đẩy đẩy cô về phía trước. Thấy vậy cô cũng bất đắc dĩ mà lên tiếng:

    - Dạ! Vậy ba mẹ cũng nghỉ ngơi đi, hôm nay chắc cũng mệt rồi.

    Cô quay người mỉm cười nhìn họ rồi tiến đến bên góc cầm lấy vali xách lên, nghe tiếng thở dài nhè nhẹ phía sau cô im lặng không nói, cô cũng không trông đợi gì quá nhiều vì cô cũng đã quá quen thuộc với những lúc như thế này.

    Nhấc chân bước đến cầu thang, lên lầu, nhìn thấy hai chị của cô đang đứng trước cửa phòng nói chuyện, không khí có vẻ khó chịu, bên cạnh Ngọc Khánh nhìn thấy cô liền lon ton chạy đến ôm lấy chân cô.

    - Dì An Nhiên.

    Giọng nói non nớt của cô bé ngọt ngào gọi cô, trái tim cô mềm mại, cô mỉm cười đưa tay lên vuốt tóc cô bé, Ngọc Khánh ngửa đầu toe toét cười nhìn cô lộ ra hàm răng thiếu hai chiếc răng ở hàm bên dưới, thấy vậy đôi mắt cô cong cong mỉm cười, cô lên tiếng trêu chọc.

    - Công chúa răng sún.

    Nghe thấy vậy Ngọc Khánh liền buông cô ra, hai tay bưng kín lấy miệng, cô cũng bật cười ra tiếng. Cô ngước nhìn về hai chị của cô, chị ba thấy cô lại hừ một tiếng rồi mở cửa vào phòng rồi đóng cửa thật mạnh, nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của chị hai cô cũng hiểu ra đang có chuyện gì, chỉ mỉm cười im lặng vuốt tóc Ngọc Khánh.

    An Ngọc thấy vậy cũng chỉ có thể thở dài bước về phía cô, có chút ngượng ngùng mà lên tiếng:

    - Tối nay em ngủ phòng mình đi, để con bé qua ngủ với chị.

    - Không sao? Mấy bữa nay em ngủ chung với con bé cũng được, giường tuy nhỏ nhưng hai dì cháu nằm cũng thoải mái mà.

    Cũng không để ý vẻ mặt rối rắm của chị hay ý định mở miệng phản bác của chị, cô liền ngồi xuống nhìn Ngọc Khánh, mỉm cười nói.

    - Cho dì ngủ với Ngọc Khánh mấy bữa được không?

    Cô bé không trả lời cô hai tay vẫn che kín lấy miệng, thấy vậy cô liền chớp chớp đôi mắt, vẻ mặt đầy vẻ đáng thương mong đợi mà nhìn cô bé.

    - Ngày xưa nhìn Ngọc Khánh bé bằng này này nhưng dì không ôm được, bây giờ lớn bằng này rồi dì muốn ôm Ngọc Khánh ngủ quá đi, vậy nên cho dì ngủ chung với Ngọc Khánh được không?

    Như chứng thực, cô cũng đưa hai tay lên múa may mô tả, cô bé tròn mắt nhìn cô sau đó quay đầu nhìn về phía mẹ của mình, thấy chị mỉm cười cô bé liền quay lại, buông ra hai tay che miệng liền toe toét nở nụ cười, gật đầu rồi dõng dạc nói với cô:

    - Dạ được!

    An Nhiên trong lòng ấm áp, đưa tay xoa xoa đầu cô bé, mỉm cười nắm lấy tay cô bé rồi đứng lên.

    Cô nhìn về phía An Ngọc nói:

    - Em mượn bé vài ngày nhé.

    Sau đó đi theo Ngọc Khánh bước về phía phòng cũ của cô, tới trước cửa cô nhìn xuống cô bé, cười cười rồi im lặng chờ cô bé mở cửa rồi kéo cô bước vào phòng, nhìn căn phòng nhỏ vốn đã từng là của cô bây giờ đã được sơn lại màu hồng phấn cùng đầy họa tiết hoạt hình xung quanh phòng, mọi thứ trở nên sinh động hơn cũng thay đổi không còn ảm đạm mà nhạt nhòa như vẻ ngoài vốn có trước kia của nó.

    Cô chỉ im lặng mỉm cười đưa mắt mà nhìn trang trí đã không còn quen thuộc của cô nữa, dù rằng trong lòng cô đã từ lâu cũng không quá trông mong cái gì, nhưng trong sâu đôi mắt cô vẫn không tránh có chút cô đơn cùng mất mát.

    - Thật ra..

    Giọng An Ngọc từ phía cửa ngập ngừng mà vang lên, An Nhiên cũng quay đầu lại im lặng mà nghe chị nói tiếp.

    - Thật ra ba mẹ đã sửa lại một căn phòng khác cho con bé nhưng vì con bé thích góc nhìn từ cửa sổ phòng này, với lại căn phòng có chút nhỏ nên căn phòng kia ba mẹ cũng muốn để em ở cho thoải mái một chút, nhưng hôm trước khách trong dòng họ từ xa tới đông quá nên ba mẹ đành phải để phòng đó cho họ dùng.

    Nhìn vẻ mặt đầy ngượng ngùng cùng rối rắm cùng đôi mắt có chút trốn tránh của chị.

    Đây là đang giải thích với cô sao?

    Cô chỉ kéo vali để lại bên góc phòng rồi im lặng bước đến bên cửa sổ, đến nơi mà cô yêu thích. Cô cũng thích căn phòng nhỏ này của cô, bởi vì từ cửa sổ có thể nhìn thấy hàng rào hoa Tigon mà cô yêu thích, và hơn nữa nó còn là nơi mà từng thuộc về riêng cô, cũng quen thuộc trong một phần cuộc sống của cô.

    Bây giờ họ mới phát hiện căn phòng này nhỏ sao? Sau khi cô ở trong căn phòng này hơn hai mươi năm? Có lẽ là họ luôn biết, chỉ là họ bỏ quên mà thôi, như mẹ cô đã quên rằng cô chưa từng được ở chung phòng với hai chị của mình, cũng chưa từng ngủ chung với họ, mà căn phòng này nhỏ cũng chỉ bởi vì nó được ngăn cách ra từ căn phòng của hai chị cô, như một nơi cách ly giữa cô với họ hay đúng hơn là phòng giam cho chính cái quãng thời gian thơ ấu của cô.

    Không biết tại sao trong lòng cô lúc này lại có chút chua xót cùng buồn cười.
     
    Last edited: May 25, 2020
  10. Chương 19: Thiếu một lời xin lỗi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Không sao, rồi sẽ quen thôi. Em cũng không ở nhà thường xuyên mà.

    "Đúng vậy! Không phải cũng đã thành thói quen rồi sao?" - cô tự nói với bản thân mình.

    Cô cũng không quay đầu lại mà trả lời chị, sâu thẳm trong lòng cô bỗng chốc lại hiện lên cảm giác mệt mỏi cùng ngột ngạt, khiến tâm trạng cô cũng có chút nặng nề. Ngọc Khánh thấy cô đứng nhìn ra ngoài cửa sổ, như tìm được tri kỷ, cô bé ôm theo búp bê bằng vải xuống giường chạy đến bên cô.

    - Đẹp đúng không dì.

    An Nhiên cúi đầu nhìn khuôn mặt mang theo vẻ thơ ngây cùng nụ cười tràn ngập sự vui vẻ của cô bé, cô có chút giật mình, trái tim cô như tìm được một chút xoa dịu cùng an ủi, ánh mắt cô nhu hòa, cô mỉm cười cúi người, đưa tay vuốt tóc cô bé.

    - Đúng vậy! Rất đẹp. Chúc mừng con tìm được nơi bí mật của dì.

    Đôi mắt cô bé mở to tròn xoe ngạc nhiên mà nhìn cô, đôi mắt cô ý cười càng sâu.

    - Sau này nhờ con chăm sóc cho nó được không?

    Cô đưa tay chỉ rồi nhìn ra hàng rào hoa Tigon bên ngoài cửa sổ, cô bé cũng theo đó mà nhìn ra ngoài sau đó quay lại nghiêm túc nhìn cô gật đầu như đáp lại. Cô cũng cười cười đáp lại cô bé rồi đứng thẳng người nhìn ra phía bên ngoài, nhìn những tia nắng màu ấm đang dần rút đi khỏi giàn hoa trong lòng cô lại có chút không bỏ được.

    Sau này.. nơi này cũng đã không còn thuộc về cô nữa!

    - Muốn ra ngoài đi dạo với dì không?

    Bỗng dưng cô muốn ra ngoài đi dạo cho giải tỏa cái cảm xúc nặng nề trước đó, cúi đầu nhìn nụ cười vui vẻ cùng đôi mắt đầy chờ mong của cô bé, cô mỉm cười đưa tay ra chờ cô bé nắm lấy tay mình, sau đó hai dì cháu cùng xoay người bước đi ra ngoài. An Ngọc thấy hai dì cháu vui vẻ muốn đi ra ngoài cũng nhanh chóng tiến lên.

    - Đi chung đi.

    An Nhiên cũng cười cười gật đầu, Ngọc Khánh đưa tay kéo lấy tay An Ngọc, ba người chậm rãi bước ra khỏi nhà tiến về phía bờ biển.

    Ngoài trời những tia nắng cũng đã dần rút đi đến đường chân trời, mặt trời như đang trốn trong những đám mây màu đỏ cam ấm áp, ánh chiều tà khiến cho mặt biển càng trở nên xinh đẹp, cùng dải cát trắng lấp lánh như một kho báu khổng lồ ngập tràn những viên đá quý.

    Bước ra khỏi hàng dương, đặt chân lên bờ cát trắng mịn, Ngọc Khánh buông tay hai người ra rồi vui vẻ chạy về phía trước. An Nhiên cũng dừng lại bước chân mình, nhắm mắt hưởng thụ cơn gió biển mát rượi mang theo cái chút mặn đặc trưng đang thổi tới, cô hít một hơi thật dài rồi sau đó thở ra như gột rửa đi cái cảm xúc nặng nề cùng nhuộm thêm một chút vào cái cuộc sống đang ngày trở nên nhạt nhẽo của cô, cô muốn hưởng thụ cái cảm giác sau năm năm dường như đã trở nên xa lạ này. Từ xa Ngọc Khánh lên tiếng kêu gọi, nghe thấy cô cũng mở mắt ra, đưa mắt nhìn cô bé đang tươi cười vẫy tay với cô, cô cũng nở nụ cười vẫy tay đáp lại.

    An Ngọc từ đầu chỉ im lặng đi theo hai người, im lặng nhìn cô thả mình đón gió biển nhưng lại có chút hoảng hốt nhìn con gái chị tràn đầy tươi cười từ xa vẫy tay kêu gọi, đã rất lâu chị mới nhìn thấy con gái của mình cười nhiều đến vậy, trong lòng chị có chút đau đớn, đôi mắt nhìn cô bé cũng mang theo chút day dứt tiều tụy cùng đau lòng. Lại nhìn em gái mình cũng nở nụ cười đưa tay hùa theo con bé, mũi cũng có chút chua xót đôi mắt chị cũng có chút cay cay.

    Giọng chị có chút nghẹn ngào mà lên tiếng:

    - Con bé rất giống em.

    An Nhiên bất ngờ lại khó hiểu mà quay sang nhìn chị, cô không hiểu vì sao chị lại nói như vậy nhưng nhìn khuôn mặt tiều tụy đầy vẻ đau đớn như sắp khóc của chị cô cũng không biết nên nói gì.

    Trong ấn tượng của cô cũng chưa từng thấy chị như thế này bao giờ, từ nhỏ chị luôn độc lập trong mọi thứ, giỏi giang trong mọi việc, tính cách trầm lặng, tuy có chút như không muốn quan tâm điều gì, hoàn toàn đối lập với tính cách nông nổi, hay nhõng nhẽo mang theo chút trẻ con của chị ba, nhưng chị lại là một người chị cả có thể nói khá hoàn hảo đối với những đứa em của mình.

    - Con bé thật sự rất giống em, con bé rất hay cười, dù có bị đánh hay gặp chuyện gì đi nữa con bé cũng không khóc mà chỉ luôn luôn cười. Mặc dù cảm nhận được con bé không muốn chị lo lắng, nhưng mỗi lúc con bé cười thì chị lại càng chịu không nổi.

    Đột nhiên chị quay sang nhìn cô, đôi mắt chị rưng rưng, giọng chị càng thêm nghẹn ngào.

    - An Nhiên.. chị luôn thiếu em một lời xin lỗi.

    - Xin lỗi vì đã bỏ qua những cảm xúc của em cũng xin lỗi vì đã làm bộ như không biết thờ ơ mà bỏ qua em bao năm qua. Làm mẹ rồi chị cũng hiểu cảm giác của con mình. Vậy nên cho chị xin lỗi, thật sự rất xin lỗi em.

    An Nhiên cũng kinh ngạc mà ngẩn ngơ nhìn chị, cô không nghĩ lại nghe được chị xin lỗi cô. Đúng là trong lòng cô hiện tại vẫn luôn có chút trách cứ hay là năm đó từng có một chút oán giận họ vì họ bỏ quên cô, nhưng khi càng lớn lên cô cũng nhận ra trong lòng cô chưa từng thật sự oán hay hận họ.

    Bởi vì.. cô làm không được.

    Dù cho có cố gắng như thế nào đi nữa thì trong trái tim cô luôn có sự hy vọng gia đình cô sẽ quay đầu lại sau đó thật sự quan tâm hay yêu thương cô, dù chỉ một lần. Vậy nên khi trong trái tim cô cái hy vọng dù nhỏ nhoi ấy còn chưa biến mất thì cô cũng không có cách hay sức lực nào mà đi hận họ.

    Có lẽ.. bởi vì cô quá yếu đuối chăng?
     
Trả lời qua Facebook
Loading...