Mọi người xung quanh đều đang chỉ trích một nam nhân đứng ở giữa, mà người bị chỉ trích thì lại không thấy có gì là áp lực cả. Ánh mắt của hắn đang dừng lại trên người chàng trai trước mắt. Trong mắt có thưởng thức cùng mong đợi, mong đợi hắn ta (nữ chính nữ giả nam trang nha) không làm hắn thất vọng. Bỗng nhiên một giọng nói xen lẫn cợt nhả vang lên từ bên ngoài vòng vây:
- "Ở đây có việc gì mà đông đúc như vậy chứ?"
- "Công tử không biết sao người nam nhân kia thật là không thất đức, lại đi trộm tiền của một người già, ông lão thì đã sáu mưoi tuổi rồi mà vẫn phải đi làm nuôi cháu, hắn ta lại nỡ nào ăn trộm chứ, nhìn tướng ta thì cũng đâu đến nỗi nào.." - một chàng trai có vẻ đã ở đây và nghe từ đầu câu truyện đến giờ giải thích cho cô.
- "Ồ vậy sao! Ta lại thấy không phải như vậy nha! Mặt người ta đẹp như vậy sao lại phải đi ăn trộm chứ" - Như là một câu nói cho người xung quanh nghe, cũng tựa như nói cho bản thân nghe.
- "Cậu thật là đừng nhìn mặt mà phán đoán chứ! Nhìn cậu ta đẹp như vậy nhưng ai biết lòng dạ bên trong bẩn như thế nào chứ!" Sau khi nghe cậu ta nói xong cô chỉ cười cười không nói gì. Còn Ngạo Tử Kiệt khi nghe tiếng nói của cô đã chú ý về bên này, khi nghe cô khen hắn đẹp hắn thấy rất thú vị, lần đầu tiên có người dám đứng trước mặt hắn trắng trợn khen hắn như vậy.
Khi kết thúc câu truyện với chàng trai nọ, cô bây giờ mới quan sát, đánh giá Ngạo Tử Kiệt. Hắn có một đôi mắt hoa đào, nếu bạn nhìn vào nó thì không biết hồn phách bạn sẽ bị hút mất vào lúc nào, sống mũi cao thẳng, môi mỏng bạc tình. Haizx.. đúng là con ruột tác giả mà đẹp như vậy sao sống nổi chứ, thèm chết cô rồi. Hắn khi nhìn thấy biểu cảm thèm thuồng của cô thì chỉ thấy buồn cười, được một người nam nhân nhìn bằng ánh mắt đấy không biết là nên cảm thấy tự hào vì sắc đẹp của mình quyến rũ được cả nam lẫn nữ hay là nên vảm thấy sỉ nhục đây. Sau phút giây áp xuống cảm xúc bình thường cô lại liếc mắt nhìn sang đánh giá nữ chính Trần Linh Nhi. Nữ chính có đôi mắt to tròn, bờ môi căng mọng hồng nhuận như trái anh đào, nhìn chỉ muốn cắn một phát, chiếc mũi dọc dừa, đặc biệt là khuôn mặt bầu bĩnh búng ra sữa, nhìn thế nào cũng là một mỹ nữ mà, sao giả nam trang lại không có người nhận ra nhỉ? Sau khi nhìn nữ chính thì cô thấy nguyên chủ cải trang là siêu cấp giống thật luôn, ngay cả trái khế cũng có, trên người nguyên chủ còn có sẫn khí chất lạnh lùng, thanh lãnh không như nữ chính đáng yêu, hoạt bát.
Cô vẫn đang suy nghĩ thì một giọng nói khàn đặc vang lên:
- "Cậu trả lại tiền cho tôi đi, đó là tiền để cho cháu trai tôi đi học". Thái độ của ông lão rất thành khẩn, nhưng đáy mắt thì lại không giấu được một tia đắc ý. Đúng là ngu ngốc, một lũ ngu ngốc bị oing ta dắt mũi. Ngay sau khi ông lão nói xong thì có một giọng nói lanh lảnh vang lên:
- "Sao ông lại không có lý lẽ như vậy chứ, hắn ta đã bảo không lấy rồi lại cứ vu oan cho người ta là sao!". Và giọng nói cùng với cái lý lẽ này thì chỉ có thể là nữ chính của chúng ta chứ ai. Sau khi nghe xong cái lý do mà cô ta cho rằng hắn không lấy trộm cô thấy thật buồn cười. Cô ta cứ nói như thế là như thế à? Hắn ta nói hắn ta không làm là không làm ư?
- Ông lão à ông có chứng cứ gì để chứng minh hắn ăn trộm tiền của ông hay không? Cô lên tiếng. -Tất cả mọi người ở đây đều nhìn thấy sau khi hắn ta mua hàng của ông Minh thì ông Minh mới mất tiền, còn phải chứng minh nữa! Người qua đường A "bộc bạch" hộ ông lão.
- Đúng vậy! Đúng vậy! Ông ta đang rất đắc ý vì mọi người đều đứng về phía mình. "Hôm nay ăn được món lời to rồi, từng này tiền là 1 tháng bán hàng của mình" -ông ta thầm nghĩ.
- Vậy ông lão, cho hỏi trên người ông bây giờ có còn tiền không?
- Không còn, hắn ta đã ăn trộm hết tiền bán hàng của lão một tháng này rồi!
- Vậy à! Vậy bây giờ tôi có thể kiểm tra xem hắn ta có trộm sót đồng nào không, được chứ?
Ngay lập tức đáy mắt ông ta đầy sự hoảng sợ. Làm sao bây giờ ông ta thấy hắn (NTK) ăn mặc sang trọng nên định lừa lấy một khoản tiền nhỏ thôi. Trước đây lão cũng làm như vậy và lừa được một khoản tiền. Ai ngờ bây giờ lòi đâu ra một thằng nhãi lo chuyện bao đồng chứ, thằng nhãi trước đó thì ông ta không cần lo lắng, nó chỉ làm cho kế hoạch của ông ta càng thuận lợi hơn thôi. Nhưng bây giờ lòi ra một thằng nhãi thông minh như thế này nhỡ bị người khác phát hiện ra thì phải làm sao. Không được như vậy thì từ bây giờ ông ta sẽ không dống được ở đây mất. Ngay sau đó ông ta đã nghĩ ra một cách, bỏ lần này còn có lần sau, nhưng khoản tiền lần này đúng là đáng tiếc, sắp đến tay rồi lại vụt mất, tất cả là tại thằng nhóc khốn khiếp kia. Nghĩ xong ông ta nhìn cô bằng ánh mắt ai oán, rồi lên tiếng:
- Thôi, nếu như các vị đã không chịu tin tưởng thì thôi đi. Coi như một tháng này tôi nghỉ làm vậy.
- Làm sao mà như thế được! Ông Minh, ông không phải sợ hãi có chúng tôi ở đây làm chứng cho ông, không thể để ngững người xấu xa ban ngày ban mặt mà đi trộm cướp được. Mọi người xung quanh đều lên tiếng giúp ông ta.
- Ồ vậy sao vậy đây là cái gì vậy nha! Tôi vừa mới nhặt được không biết là của ai nữa! Trong tay cô cầm một túi vải thô, có vẻ là túi tiền của ai đó.
- Của tôi mau trả lại cho tôi! Ông ta cuống quít lên tiếng.
- Sao lại là của ông được chứ! Của ông chẳng phải bị vị công tử này ăn trộm rồi sao? Cô buồn cười lên tiếng, haizx sao có thể để lộ nhanh như thế chứ!
- Của tôi! Của tôi! Rõ ràng tôi để trong túi sao cô lại nói dối, lấy trộm tiền của tôi chứ! Sau khi ông ta nói xong mới phát hiện mình lỡ miệng, nhưng điều ông ta quan tâm bây giờ là tiền kiếm ăn một tháng của ông ta, không lừa được tiền thì thôi, chẳng lẽ lại còn phải bị mất tiền ư!
Sau khi nghe ông ta nói xong cô bật cười, mọi người xung quanh thì bàng hoàng, còn hắn lại là một mặt thưởng thức. "Thông minh" hắn nhìn thấy cô lấy tiền của ông ta nhưng không biết cô định làm gì, không ngờ cô lại tương kế tựu kế, quả thật rất hay a! Đúng là chuyến này đi không uổng, hắn định thử thách Trần Linh, vốn nghĩ rằng mặc dù hắn ta không giải quyết được vấn đề hắn cố tình tạo dựng nhưng dù sao cũng là một con người trượng nghĩa, thu nhận cũng được. Không nghĩ rằng lại xuất hiện một người tốt hơn!
- Vậy được rồi, trả lại cho ông. Cô ném lại túi vải cho ông ta rồi quay sang nói với Ngạo Tử Kiệt:
- Ngươi! Nợ ta một ân tình. Hắn ta lúc này chỉ muốn cười thật to, kế hoạch hắn cố tình sắp xếp, bây giờ lại thành thiếu người ta một ân tình. Hay! Rất hay!
- Được! Ân tình này của ngươi, ta đã nhớ!
* * *
Trước khi đi ngủ đăng chương mới

Một ngày đăng 3 chương cầu khen thưởng aaaaaaaa