Tên truyện: Đông Cung Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn Thể loại: Cổ đại, SE Reviewer: Trà đào cam sả "Có con cáo nhỏ ngồi trên cồn cát, ngồi trên cồn cát, ngắm nhìn ánh trăng. Ô thì ra không phải nó đang ngắm trăng, mà đang đợi cô nương chăn cừu trở về.. Có con cáo nhỏ ngồi trên cồn cát, ngồi trên cồn cát, sưởi nắng. Ô thì ra không phải nó đang sưởi nắng, mà đang đợi cô nương cưỡi ngựa đi qua.." Đông Cung là một trong những bộ tiểu thuyết đầu tiên mình đọc từ hơn 5 năm về trước và đọng lại trong mình nhiều cảm xúc. Đông Cung viết về mối tình ngang trái của Tiểu Phong - Cửu công chúa Tây Lương và Lý Thừa Ngân - Thái tử Trung Nguyên. Tình yêu ấy bắt đầu thật đẹp, nàng công chúa hồn nhiên ấy gặp được chàng thương nhân buôn chè đến từ Trung Nguyên tên Cố Tiểu Ngũ. Hắn bắt cho nàng 100 con đom đóm, hắn tình nguyện đi giết sói mắt trắng để xin cưới được nàng. Nhưng ngờ đâu ngay đêm tân hôn, quân Trung Nguyên tràn đến Tây Lương, tộc Đột Quyết diệt vong, nàng trong phút chốc mất hết người thân. Đêm đó Cố Tiểu Ngũ đã chết, mà trái tim nàng cũng chết. Bởi vì hắn không phải Cố Tiểu Ngũ, không phải chàng thương nhân buôn chè mà hắn là Lý Thừa Ngân - Thái tử Trung Nguyên. Thật trái ngang khi người nàng yêu hóa ra chỉ lợi dụng nàng, rồi giết cả nhà nàng. Nàng chọn gieo mình xuống dòng sông Quên, quên đi tình yêu ấy, quên hết sự thật đau đớn này "Nước sông quên.. đặng quên tình" Nhưng Tiểu Phong không biết rằng lúc đó uống nước sông Quên không chỉ một nàng. Sau 3 năm, nàng bị bắt gả đến Trung Nguyên xa xôi, làm Thái tử phi, sống trong Đông Cung lạnh lẽo. Lý Thừa Ngân có Triệu lương đệ của hắn, lạnh nhạt với nàng. Thế nhưng nàng lại một lần nữa yêu hắn, người mà nàng không nên yêu. Và bi kịch chính thức bắt đầu khi Tiểu Phong dần nhớ ra mọi chuyện. "Sông Quên thần kì cho ta ba năm quên lãng, vậy mà không để cho ta một đời được quên" Suốt cả truyện, Tiểu Phong là người đáng thương hơn cả. Nếu Tiểu Phong hồn nhiên bao nhiêu, thì Lý Thừa Ngân tâm cơ bấy nhiêu. Nếu hỏi Lý Thừa Ngân có yêu Tiểu Phong không? Chắc chắn là có. Dù là Cố Tiểu Ngũ hay Lý Thừa Ngân, hắn đều yêu nàng. Không yêu sao có thể cùng nàng nhảy xuống sông Quên? Nhưng tình yêu của hắn không thể khiến người ta tin tưởng, không biết đâu là thật đâu là giả. Mọi chuyện như thể đều là cái bẫy của hắn đặt ra, đều năm trong sự tính toán của hắn. Từ chuyện Triệu lương đệ đến chuyện thích khách, tất cả đều là vở kịch hắn diễn. Không thể phủ nhận, là một thái tử, hắn là người thông minh, đủ tâm cơ để trở thành đế vương. Nhưng là một người đàn ông thì hắn thật đáng hận. Liệu Lý Thừa Ngân có thật sự quên chuyện 3 năm trước hay hắn chỉ giả vờ quên? Cố Kiếm là người duy nhất mà Tiểu Phong có thể tin tưởng, là người thật lòng yêu thương và bảo vệ nàng hắn cũng không tha. Đoạn tình cảm này từ lúc bắt đầu đã định sẵn là bi kịch. Lý Thừa Ngân hắn gánh trên vai trọng trách của thái tử Trung Nguyên, từ nhỏ đã lớn lên trong chốn thâm cung đầy toan tính mưu kế nên hắn không thể cho Tiểu Phong một tình yêu đơn thuần. Còn Tiểu Phong cũng chẳng thể nào bỏ qua được mối thù diệt tộc mà bên cạnh hắn. Ngăn cách giữa bọn họ là xương máu của tộc Đột Quyết, là cái chết của Cố Kiếm, là những tổn thương, lừa dối mà hắn đã gây ra. Hắn ích kỷ giữ nàng lại bên hắn, nhưng hắn không biết chính hắn đã dồn nàng đến đường cùng. Nàng thà chọn gieo mình xuống tường thành, thịt nát xương tan cũng nhất định không trở về với hắn. Đối với nàng có lẽ đây là sự lựa chọn tốt nhất, không còn Cố Tiểu Ngũ, không còn Lý Thừa Ngân, không còn thù hận, không còn đau khổ. Khoảnh khắc Tiểu Phong nhảy xuống, Lý Thừa Ngân hối hận nhưng đã quá muộn rồi. Thứ hắn níu lại được chỉ là vạt áo của nàng xẹt qua tay hắn. Hắn chọn giang sơn mà tổn thương nàng, nàng dùng cái chết để trừng phạt hắn. Lý Thừa Ngân vẫn sống, nhưng sống cô đơn tịch mịch. Hắn ngồi trên ngai vàng, làm một vị vua anh minh lỗi lạc, nhưng cả đời hắn không bao giờ quên được nàng. Suy cho cùng Lý Thừa Ngân đáng hận, nhưng cũng đáng thương, hắn kìm nén sống suốt mấy chục năm trời, cuối cùng cũng bỏ xuống tất cả đi theo Tiểu Phong. # Đông Cung đã được chuyển thể thành phim, mình có xem qua thì thấy cũng khá ổn, nội dung có bị thay đổi so với truyện nhưng vẫn giữ nguyên cốt truyện, trang phục thì cực kì đẹp luôn
Xem phim đã hay, đọc truyện còn hay hơn. Một câu chuyện ngược lấy đi biết bao nhiêu nước mắt của độc giả, rất hay, rất cảm động. Tình yêu của họ thật đẹp biết bao, nhưng lại bi thảm vô cùng. Đọc truyện mà thấy thương Tiểu Phong quá, lại có phần oán trách Cố Tiểu Ngũ và trân trọng tình yêu của Lý Thừa Ngân. Dù lấy thân phận gì, dù là Cố Tiểu Ngũ hay Lý Thừa Ngân, anh cũng đều yêu Tiểu Phong thật lòng. Tuy nhiên, mình vẫn không thể hiểu nổi sao Tiểu Phong lại có thể yêu say đắm Cố Tiểu Ngũ đến như thế sau bao nhiêu chuyện mà anh đã làm, Lý Thừa Ngân sẵn sàng bỏ lại cả giang sơn chỉ để có được tình yêu của Tiểu Phong. Truyện này rất hay, mang đúng phong cách ngược của Phỉ Ngã Tư Tồn. Đúng quả thật là thanh xuân chẳng còn là gì khi ta không đọc Đông cung. Cảm ơn bạn vì bài review vô cùng chất lượng!
Cảm ơn bạn đã review truyện này. Mình đã đọc truyện này nhưng mình cũng không biết là Lý Thừa Ngân quên thật hay giả vờ quên nữa. Tình yêu của họ ngay từ đầu đã bắt đầu bằng những lừa dối nhưng số phận không cho họ sự lựa chọn. Khi một người lừa dối thì người kia lại thật lòng, khi một người thật lòng thì người kia lại thờ ơ. Cái kết đã được định sẵn là chia ly ngay cả từ khi bắt đầu. Bài thơ trong bài cũng rất hay và ý nghĩa nữa. Khi nào có thời gian, bạn review bộ phim này nhé.
Mình cũng rất ấn tượng với câu chuyện này. Truyện và phim đều hay. Và mình nghĩ rằng cả hai người đều uống nước sông Quên và thực sự đã quên chuyện tình yêu của họ trước kia. Bởi vì mình nghĩ, không chỉ có Tiểu Phong muốn quên đi sự thực là người nàng yêu đã nói dối nàng với thân phận thương nhân buôn chè, rồi lợi dụng nàng, rồi gây ra cái chết cho gia tộc nàng, mà ngay cả Lý Thừa Ngân cũng muốn quên đi những chuyện đó, quên đi rằng chính hắn đã lợi dụng tình yêu của mình và nàng, gây đau thương nặng nề cho nàng.