

Tôi đã trót yêu cái hồn thơ của Xuân Diệu từ những câu thơ đầu tiên. Sự khao khát mãnh liệt của Xuân Diệu đã hướng Thơ mới ra một thế giới mới. Thế giới của sự rạo rực bởi niềm say mê yêu đời, yêu cuộc sống, thèm sống đến mãnh liệt và thèm yêu đến điên cuồng với niềm khát khao được giao cảm với đời. Triết lý nhân sinh trong "Vội vàng" được tắm đẫm trong cảm xúc trữ tình thành một dòng tâm trạng sống động.
Đứng trước sự trôi nhanh của thời gian, Xuân Diệu khát khao được sống sôi nổi, mãnh liệt, hết mình, tận hưởng phần ngon nhất của đời người: Tuổi trẻ, tình yêu.
Với bút pháp tả cảnh độc đáo, thiên nhiên trong thơ Xuân Diệu đế với người đọc bằng sự quấn quýt, giao hòa, thấm đẫm màu sắc ân ái, tình tứ. Bức tranh mùa xuân với những sự vật đang khoe sắc, tỏa hương tươi trẻ, quyến rủ và rạo rực xuân tình.

Tác giả như đang nhắc nhở mỗi chúng ta sự giới hạn của tuổi trẻ. Kêu gọi mọi người sống vội vàng, táo bạo, giục giã mọi người sống hết mình, mãnh liệt, trân trọng những phút giây của đời, đặc biệt là những tháng năm tươi đẹp của tuổi thanh xuân.
Với người đọc, Xuân Diệu là một nhà thơ, là một hồn thơ tươi trẻ, có cái nhìn sâu sắc về thời gian. Nhà thơ đã xây dựng nên một thiên đường ngay trên mặt đất với bao điều đáng yêu, đáng sống. Thơ tình của Xuân Diệu đã diễn tả được mọi sắc thái, cung bậc cảm xúc của tình yêu, một tình yêu đích thực đòi hỏi sự hòa hớp giữa tâm hồn và thể xác.
Bạn có thể tìm đọc bài thơ tại link: Vội Vàng - Xuân Diệu
Last edited by a moderator: