Chương 20: Anh cũng không có ăn em
Chúng tôi đều ngồi ở khoang thường nhưng chỗ ngồi lại khác. Tôi ngồi ở dãy thứ ba bên trái nằm sát cửa sổ. Lam Nghị thì ngồi ở hàng đầu. Bên cạnh tôi là một người phụ nữ cùng một cô bé xinh xắn, là con gái người phụ nữ đó.
Tôi vốn không phải là người thích trẻ con, đôi lúc gặp mấy đứa trẻ trong khu, nếu thấy quen thì cũng chỉ hỏi han đôi ba câu mà thôi. Tôi còn cảm thấy nếu sau này mình có con thì sẽ như nào, liệu có chăm sóc tốt hay không nữa.
Nhưng cô bé kế bên lại rất đáng yêu, cái miệng hoạt bát kể chuyện khiến tôi rất vui. Tôi cùng cô bé trò chuyện rất vui vẻ, đến mẹ cô bé cũng nói nhìn hai đứa cứ như chị em.
Nhưng trẻ con thì nhanh mệt mỏi, nói một lúc thì bé con đã vùi mặt vào lòng mẹ mà ngủ.
Tôi cũng yên lặng sợ đánh thức cô bé. Ngoài cửa sổ, mây trắng nhẹ nhàng lướt qua, khi nhìn xuống phía xa xa còn thấy được những ngọn núi, sự vật dần nhỏ hơn. Tôi đánh mắt nhìn lên hàng ghế đầu, Lam Nghị một tay chống đầu, một tay gác lên thành ghế, có vẻ như đang nhắm mắt dưỡng thần.
Lúc gặp mặt tại sân bay, tôi khá ngạc nhiên. Nhưng Lam Nghị đã nói có việc nên tôi cũng không hỏi nhiều nữa. Từ khi lên máy bay thì chúng tôi cũng không có giao lưu gì nữa.
Tôi cũng học điệu bộ anh ấy, tay chống đầu, một tay cầm đai an toàn nhắm mắt nghỉ ngơi. Nhưng bất tri bất giác lại chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Ai đi máy bay cũng biết, thỉnh thoảng sẽ gặp những khối khí lưu động khiến máy bay mất trọng tâm. Tôi là từ trong rung lắc mà tỉnh ngủ hẳn.
Tay bất giác nắm chặt đai an toàn, mắt cũng nhập nhèm hé mở. Tôi thấy mấy nữ tiếp viên qua lại, dặn dò hành khách không cần lo lắng, đây chỉ là tình huống thường gặp thôi.
Tôi còn hơi mệt định nhắm mắt ngủ tiếp nhưng bỗng giật mình. Nãy giờ tôi cứ tưởng như đang gối trên chiếc gối êm ái trong phòng, nhưng khi liếc qua thì lại thấy một bờ vai.
Chất liệu vải quen thuộc, mùi bạc hà nhàn nhạt lan tỏa quanh quẩn trong khoang mũi. Tôi vội ngồi thẳng dậy, một khuôn mặt góc cạnh rõ ràng đập ngay vào mắt. Tôi lấy tay chỉ chỉ vào cái ghế.
"Anh, sao lại ngồi đây?"
"Hàng đầu còn chỗ trống, nhường cho cô bé bên cạnh em ngủ cho thoải mái, tôi đổi chỗ."
Nghe vậy tôi nhẹ "À" một tiếng, Lam Nghị ngồi hàng đầu lại thấy được cô bé kia ngủ sao, chẳng lẽ mắt mọc sau đầu.
Tôi phi phi gạc bỏ hết mấy cái suy nghĩ vớ vẩn trong đầu. Không biết là tôi đã tựa lên vai Lam Nghị bao lâu, chắc anh ấy cũng mới đổi chỗ thôi nhỉ!
Tôi lại trở về dáng vẻ ngồi nghiêm chỉnh, tay vân vê cuốn sổ ghi chép, bên trên ghi thời gian biểu tháng này của tôi, có ghi lịch học võ đạo sẽ bắt đầu vào khoảng một tuần nữa. Kiếp trước không có võ phòng thân đã xảy ra nhiều chuyện, nên tôi phải tranh thủ thời gian một chút để trở về. Trong đầu còn tính toán sẽ ở tạm khách sạn nào nữa.
Nhưng mà tôi nghèo lắm huhu. Một tuần ở khách sạn tính toán cũng mất mấy trăm tệ. Cho nên cần tìm một chỗ giá cả phải chăng thôi.
Máy bay hạ cánh là khoảng vào một giờ sau, nơi tôi đến là Thiên Tân, vùng đất được mệnh danh là rực rỡ sắc đêm.
Ngoài cổng sân bay những chiếc taxi đón khách đã xếp một dãy dài. Khi tôi vừa kéo vali ra thì một bác tài đã chạy lại hỏi: "Tiểu thư, cô muốn đi đâu, tôi đưa cô đi?"
Tôi nhanh miệng trả lời: "Cháu muốn tìm một khách sạn giá rẻ một chút, bác có biết chỗ nào không ạ?"
Bác tài có vẻ suy nghĩ một chút rồi sau đó vỗ vỗ tay trước ngực: "Biết biết, để tôi đưa cô đi."
Lúc này Lam Nghị cũng kéo hành lý đến gần tôi, anh ấy hỏi tôi sẽ đi đâu. Tôi cũng thành thành thật thật mà trả lời anh ấy: "Tôi muốn tìm một khách sạn giá cả phải chăng một chút." Sau đó tôi đánh mắt nhìn chiếc vali của anh ấy mà hỏi "Còn anh thì sao, chắc cũng tìm một khách sạn nào hả?"
"Thực ra tôi quên mang theo tiền mặt, thẻ cũng chẳng có bao tiền. Hay là cùng em tìm chỗ ở giá hời một chút cũng tốt, đợi giải quyết xong việc thì về ngay."
Lam Nghị bày tỏ rõ sự thiếu thốn của mình, từ trong ví lấy ra mấy chục tệ, còn có hai tấm thẻ nhưng anh ấy khăng khăng chẳng còn bao nhiêu. Hoàn cảnh cũng thật giống tôi đi, tuy kinh doanh quán bar chắc doanh thu rất lớn, nhưng dù gì cũng là làm ăn chung. Lợi nhuận vừa để trả cho nhân viên, vừa chia đôi thì cũng chẳng còn mấy.
"Vậy anh tính ở chỗ nào?"
"Tôi thấy khách sạn em muốn đến cũng không tồi hay là cùng đi." Lam Nghị vừa dứt lời cũng là lúc giọng bác tài truyền đến, có vẻ chờ đã lâu, mấy chiếc xe phía sau còn bóp còi inh ỏi cho nên bảo an tới nhắc nhở rồi.
Không còn cách nào khác tôi cùng Lam Nghị đến khách sạn mà bác tài nói, nhưng chỗ này cũng khá xa sân bay, phải vòng qua mấy con đường mới đến nơi, có chỗ còn xảy ra tai nạn, hiện trường bị phong tỏa phải chờ mất một lúc lâu. Nhưng mà đến thì mới biết trớ trêu.
"Sao ạ, chị nói chỉ còn có một phòng sao?"
"Đúng đó, còn duy nhất một phòng đơn, hai người ai ở ai đi đây?"
Cô lễ tân khách sạn thái độ cũng chẳng mấy nhiệt tình, mắt còn nhìn chằm chằm vào điện thoại mà trả lời. Tôi cùng Lam Nghị đứng song song nhau, bây giờ cũng trễ lắm rồi, cơm tối còn chưa có ăn, lúc ở trên máy bay có thức ăn nhưng ăn không vô.
"Hay là chị kiểm tra lại giúp em đi, xem còn phòng nào không?"
"Đã nói là hết rồi, còn kiểm cái gì nữa.." Lời nói chị ta đến bên miệng rồi lại im bặt, mắt ngẩn ngơ nhìn Lam Nghị. Anh ấy vẫn cứ lạnh lùng, chỉ dời cho chị ta ánh mắt "Thực sự không còn phòng?"
Thái độ của chị lễ tân giờ quay phắt một trăm tám mươi độ, vén vén tóc lễ phép nói "Vị tiên sinh này, chỗ này giá rẻ nên khách đa số đã tới đây, phòng cũng đặt hết rồi chỉ còn duy nhất một phòng, hay là anh ở tạm nha."
Lam Nghị gõ gõ ngón tay lên mắt bàn, đáp ứng lấy một phòng. Sau khi anh ấy đưa thẻ chứng minh và lấy thẻ phòng, tôi cũng chuẩn bị xách đồ đi tìm chỗ khác thì tay bất ngờ bị kéo đi, cả hành lý cũng bị giật lấy. Lam Nghị kéo tôi vào thang máy, ấn nút lên tầng ba, phòng mà anh ấy nhận ở trên này.
"Tôi, hay là tôi đi tìm chỗ khác!"
"Trễ rồi em còn muốn đi đâu, lên đây ở chung đi tôi cũng không có ăn thịt em, cùng lắm thì tôi ngủ dưới đất."
Dưới sự khăng khăng của Lam Nghị và tình thế hiện giờ tôi cũng chỉ có cách đi theo. Nhưng mà cũng chẳng có gì to tát, tôi là kiểu con gái chưa ăn thịt theo nhưng đã thấy qua heo chạy, đọc qua vô số cuốn tiểu thuyết ngôn tình rồi, việc trai gái ở chung đâu có hiếm.
Tôi chỉ cần biết giữ khoảng cách là ok thôi.
Phòng khách sạn này đúng là giá nào của nấy, sau khi quẹt thẻ vào phòng chúng tôi cùng để đồ ở phòng ngoài. Cách bày trí ở đây cũng chẳng khác gì các nơi khác, nhưng hiệu quả cách âm quả thực quá kém, có tiếng đàn ông và phụ nữ ở phòng kế bên, tiếng người phụ nữ hơi lớn, họ làm gì thì ai nghe cũng biết.
Tôi cúi gằm mặt xuống, thấy xấu hổ không thôi, len lén nhìn qua Lam Nghị anh ấy cũng không khá hơn mấy. Mặt mày Lam Nghị hơi mất tự nhiên, cởi áo khoát rồi hắng giọng: "Em đi tắm trước đi."
Đây coi như là cái thang đi xuống, tôi nhanh nhẹn lấy đồ chạy vào phòng tắm rồi khóa kĩ cửa lại nhưng vẫn văng vẳng nghe thấy tiếng bên kia.
Sau một lúc khi tôi đi ra, tiếng bên kia cũng đã dứt, còn Lam Nghị đang lẳng lặng hút thuốc. Tôi thở phào một cách nhẹ nhõm, cũng may đỡ xấu hổ hơn rồi.
"Tôi tắm xong rồi, anh vào tắm đi." Lam Nghị thấy tôi ra thì dập tắt điếu thuốc, nhẹ "Ừm" một tiếng rồi kéo hành lí đi vào phòng ngủ, phòng tắm nằm bên trong.
Tôi cầm máy sấy sấy tóc thì chuông điện thoại reo, là ba tôi gọi hỏi tôi đã đến nơi chưa, đang ở đâu. Tôi trả lời ba một cách ngắn gọn, làm cho mấy người bọn họ ở nhà yên tâm.
Chờ Lam Nghị tắm xong đi ra, tôi và anh ấy gọi mấy món trong khách sạn lên ăn, hôm nay cũng mệt mỏi nên chúng tôi cũng không muốn ra ngoài lắm.
Tôi gắp một miếng cá sốt cà chua bỏ vào miệng, tò mò hỏi Lam Nghị: "Anh đến đây bàn chuyện làm ăn gì vậy?"
Lam Nghị dừng lại động tác cắt salad, ngẩng đầu nhìn tôi: "Cũng không phải làm ăn gì lớn, chỉ là tìm đối tác mở chi nhánh thôi."
Mở chi nhánh.. chẳng lẽ là mở thêm quán bar bên này. Nhưng tôi cảm thấy ở Bắc Kinh cơ hội sẽ rộng lớn hơn chứ, tôi đem thắc mắc của mình nói ra, Lam Nghị cười.
"Không phải mở thêm quán bar, nhưng em nói Bắc Kinh cơ hội tốt tuy đúng nhưng không quá chắc chắn. Ở đó cạnh tranh quá nhiều, nếu như muốn kinh doanh thì ở Thiên Tân là hợp lý nhất!"
Tôi gật gù, cảm thấy có đạo lý, hai chúng tôi ngồi giải quyết xong bữa tối nhưng lại tiếp một vấn đề là chỗ ngủ. Dù gì phòng cũng là của Lam Nghị, anh ấy trả tiền thì sao tôi có thể tranh giường của anh ấy chứ?
Nghĩ vậy tôi liền gọi cho lễ tân xin thêm một tấm chăn, sau đó trải xuống đất định ngủ. Nhưng cũng giống với những lần trước, Lam Nghị một mực giành ngủ ở dưới.
"Em lên trên ngủ đi, đất lạnh không nên ngủ dưới này."
"Không cần đâu, thời sinh viên đi thực tập tôi cũng ngủ ở dưới cùng mọi người quen rồi, cũng không phải là búp bê sứ."
Nói rồi tôi trực tiếp đặt mông ngồi xuống, nhưng chưa kịp kéo chăn lên thì đã bị giật lấy, tôi nhanh miệng: "Anh đưa đây đi, tôi ngủ ở đây được mà."
Nhưng Lam Nghị sức lực lớn, tôi giành mãi mà không được. Bỗng nhiên tôi đạp trúng bức chăn bị giành, chân sau còn đang tính bước tới nên mất trọng tâm mà ngã xuống, cái dây áo bị rớt xuống lộ ra khuôn ngực.
Đúng lúc này Lam Nghị cũng đỡ tôi lại, kéo vào ngực anh ấy. Khoảng cách rất gần tôi thấy Lam Nghị đang nhìn tôi, đúng hơn là chỗ áo bị tuột.
Có tiếng nuốt nước bọt của anh ấy. Mặt mày tôi nóng như lửa.
* * *
Tôi vốn không phải là người thích trẻ con, đôi lúc gặp mấy đứa trẻ trong khu, nếu thấy quen thì cũng chỉ hỏi han đôi ba câu mà thôi. Tôi còn cảm thấy nếu sau này mình có con thì sẽ như nào, liệu có chăm sóc tốt hay không nữa.
Nhưng cô bé kế bên lại rất đáng yêu, cái miệng hoạt bát kể chuyện khiến tôi rất vui. Tôi cùng cô bé trò chuyện rất vui vẻ, đến mẹ cô bé cũng nói nhìn hai đứa cứ như chị em.
Nhưng trẻ con thì nhanh mệt mỏi, nói một lúc thì bé con đã vùi mặt vào lòng mẹ mà ngủ.
Tôi cũng yên lặng sợ đánh thức cô bé. Ngoài cửa sổ, mây trắng nhẹ nhàng lướt qua, khi nhìn xuống phía xa xa còn thấy được những ngọn núi, sự vật dần nhỏ hơn. Tôi đánh mắt nhìn lên hàng ghế đầu, Lam Nghị một tay chống đầu, một tay gác lên thành ghế, có vẻ như đang nhắm mắt dưỡng thần.
Lúc gặp mặt tại sân bay, tôi khá ngạc nhiên. Nhưng Lam Nghị đã nói có việc nên tôi cũng không hỏi nhiều nữa. Từ khi lên máy bay thì chúng tôi cũng không có giao lưu gì nữa.
Tôi cũng học điệu bộ anh ấy, tay chống đầu, một tay cầm đai an toàn nhắm mắt nghỉ ngơi. Nhưng bất tri bất giác lại chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Ai đi máy bay cũng biết, thỉnh thoảng sẽ gặp những khối khí lưu động khiến máy bay mất trọng tâm. Tôi là từ trong rung lắc mà tỉnh ngủ hẳn.
Tay bất giác nắm chặt đai an toàn, mắt cũng nhập nhèm hé mở. Tôi thấy mấy nữ tiếp viên qua lại, dặn dò hành khách không cần lo lắng, đây chỉ là tình huống thường gặp thôi.
Tôi còn hơi mệt định nhắm mắt ngủ tiếp nhưng bỗng giật mình. Nãy giờ tôi cứ tưởng như đang gối trên chiếc gối êm ái trong phòng, nhưng khi liếc qua thì lại thấy một bờ vai.
Chất liệu vải quen thuộc, mùi bạc hà nhàn nhạt lan tỏa quanh quẩn trong khoang mũi. Tôi vội ngồi thẳng dậy, một khuôn mặt góc cạnh rõ ràng đập ngay vào mắt. Tôi lấy tay chỉ chỉ vào cái ghế.
"Anh, sao lại ngồi đây?"
"Hàng đầu còn chỗ trống, nhường cho cô bé bên cạnh em ngủ cho thoải mái, tôi đổi chỗ."
Nghe vậy tôi nhẹ "À" một tiếng, Lam Nghị ngồi hàng đầu lại thấy được cô bé kia ngủ sao, chẳng lẽ mắt mọc sau đầu.
Tôi phi phi gạc bỏ hết mấy cái suy nghĩ vớ vẩn trong đầu. Không biết là tôi đã tựa lên vai Lam Nghị bao lâu, chắc anh ấy cũng mới đổi chỗ thôi nhỉ!
Tôi lại trở về dáng vẻ ngồi nghiêm chỉnh, tay vân vê cuốn sổ ghi chép, bên trên ghi thời gian biểu tháng này của tôi, có ghi lịch học võ đạo sẽ bắt đầu vào khoảng một tuần nữa. Kiếp trước không có võ phòng thân đã xảy ra nhiều chuyện, nên tôi phải tranh thủ thời gian một chút để trở về. Trong đầu còn tính toán sẽ ở tạm khách sạn nào nữa.
Nhưng mà tôi nghèo lắm huhu. Một tuần ở khách sạn tính toán cũng mất mấy trăm tệ. Cho nên cần tìm một chỗ giá cả phải chăng thôi.
Máy bay hạ cánh là khoảng vào một giờ sau, nơi tôi đến là Thiên Tân, vùng đất được mệnh danh là rực rỡ sắc đêm.
Ngoài cổng sân bay những chiếc taxi đón khách đã xếp một dãy dài. Khi tôi vừa kéo vali ra thì một bác tài đã chạy lại hỏi: "Tiểu thư, cô muốn đi đâu, tôi đưa cô đi?"
Tôi nhanh miệng trả lời: "Cháu muốn tìm một khách sạn giá rẻ một chút, bác có biết chỗ nào không ạ?"
Bác tài có vẻ suy nghĩ một chút rồi sau đó vỗ vỗ tay trước ngực: "Biết biết, để tôi đưa cô đi."
Lúc này Lam Nghị cũng kéo hành lý đến gần tôi, anh ấy hỏi tôi sẽ đi đâu. Tôi cũng thành thành thật thật mà trả lời anh ấy: "Tôi muốn tìm một khách sạn giá cả phải chăng một chút." Sau đó tôi đánh mắt nhìn chiếc vali của anh ấy mà hỏi "Còn anh thì sao, chắc cũng tìm một khách sạn nào hả?"
"Thực ra tôi quên mang theo tiền mặt, thẻ cũng chẳng có bao tiền. Hay là cùng em tìm chỗ ở giá hời một chút cũng tốt, đợi giải quyết xong việc thì về ngay."
Lam Nghị bày tỏ rõ sự thiếu thốn của mình, từ trong ví lấy ra mấy chục tệ, còn có hai tấm thẻ nhưng anh ấy khăng khăng chẳng còn bao nhiêu. Hoàn cảnh cũng thật giống tôi đi, tuy kinh doanh quán bar chắc doanh thu rất lớn, nhưng dù gì cũng là làm ăn chung. Lợi nhuận vừa để trả cho nhân viên, vừa chia đôi thì cũng chẳng còn mấy.
"Vậy anh tính ở chỗ nào?"
"Tôi thấy khách sạn em muốn đến cũng không tồi hay là cùng đi." Lam Nghị vừa dứt lời cũng là lúc giọng bác tài truyền đến, có vẻ chờ đã lâu, mấy chiếc xe phía sau còn bóp còi inh ỏi cho nên bảo an tới nhắc nhở rồi.
Không còn cách nào khác tôi cùng Lam Nghị đến khách sạn mà bác tài nói, nhưng chỗ này cũng khá xa sân bay, phải vòng qua mấy con đường mới đến nơi, có chỗ còn xảy ra tai nạn, hiện trường bị phong tỏa phải chờ mất một lúc lâu. Nhưng mà đến thì mới biết trớ trêu.
"Sao ạ, chị nói chỉ còn có một phòng sao?"
"Đúng đó, còn duy nhất một phòng đơn, hai người ai ở ai đi đây?"
Cô lễ tân khách sạn thái độ cũng chẳng mấy nhiệt tình, mắt còn nhìn chằm chằm vào điện thoại mà trả lời. Tôi cùng Lam Nghị đứng song song nhau, bây giờ cũng trễ lắm rồi, cơm tối còn chưa có ăn, lúc ở trên máy bay có thức ăn nhưng ăn không vô.
"Hay là chị kiểm tra lại giúp em đi, xem còn phòng nào không?"
"Đã nói là hết rồi, còn kiểm cái gì nữa.." Lời nói chị ta đến bên miệng rồi lại im bặt, mắt ngẩn ngơ nhìn Lam Nghị. Anh ấy vẫn cứ lạnh lùng, chỉ dời cho chị ta ánh mắt "Thực sự không còn phòng?"
Thái độ của chị lễ tân giờ quay phắt một trăm tám mươi độ, vén vén tóc lễ phép nói "Vị tiên sinh này, chỗ này giá rẻ nên khách đa số đã tới đây, phòng cũng đặt hết rồi chỉ còn duy nhất một phòng, hay là anh ở tạm nha."
Lam Nghị gõ gõ ngón tay lên mắt bàn, đáp ứng lấy một phòng. Sau khi anh ấy đưa thẻ chứng minh và lấy thẻ phòng, tôi cũng chuẩn bị xách đồ đi tìm chỗ khác thì tay bất ngờ bị kéo đi, cả hành lý cũng bị giật lấy. Lam Nghị kéo tôi vào thang máy, ấn nút lên tầng ba, phòng mà anh ấy nhận ở trên này.
"Tôi, hay là tôi đi tìm chỗ khác!"
"Trễ rồi em còn muốn đi đâu, lên đây ở chung đi tôi cũng không có ăn thịt em, cùng lắm thì tôi ngủ dưới đất."
Dưới sự khăng khăng của Lam Nghị và tình thế hiện giờ tôi cũng chỉ có cách đi theo. Nhưng mà cũng chẳng có gì to tát, tôi là kiểu con gái chưa ăn thịt theo nhưng đã thấy qua heo chạy, đọc qua vô số cuốn tiểu thuyết ngôn tình rồi, việc trai gái ở chung đâu có hiếm.
Tôi chỉ cần biết giữ khoảng cách là ok thôi.
Phòng khách sạn này đúng là giá nào của nấy, sau khi quẹt thẻ vào phòng chúng tôi cùng để đồ ở phòng ngoài. Cách bày trí ở đây cũng chẳng khác gì các nơi khác, nhưng hiệu quả cách âm quả thực quá kém, có tiếng đàn ông và phụ nữ ở phòng kế bên, tiếng người phụ nữ hơi lớn, họ làm gì thì ai nghe cũng biết.
Tôi cúi gằm mặt xuống, thấy xấu hổ không thôi, len lén nhìn qua Lam Nghị anh ấy cũng không khá hơn mấy. Mặt mày Lam Nghị hơi mất tự nhiên, cởi áo khoát rồi hắng giọng: "Em đi tắm trước đi."
Đây coi như là cái thang đi xuống, tôi nhanh nhẹn lấy đồ chạy vào phòng tắm rồi khóa kĩ cửa lại nhưng vẫn văng vẳng nghe thấy tiếng bên kia.
Sau một lúc khi tôi đi ra, tiếng bên kia cũng đã dứt, còn Lam Nghị đang lẳng lặng hút thuốc. Tôi thở phào một cách nhẹ nhõm, cũng may đỡ xấu hổ hơn rồi.
"Tôi tắm xong rồi, anh vào tắm đi." Lam Nghị thấy tôi ra thì dập tắt điếu thuốc, nhẹ "Ừm" một tiếng rồi kéo hành lí đi vào phòng ngủ, phòng tắm nằm bên trong.
Tôi cầm máy sấy sấy tóc thì chuông điện thoại reo, là ba tôi gọi hỏi tôi đã đến nơi chưa, đang ở đâu. Tôi trả lời ba một cách ngắn gọn, làm cho mấy người bọn họ ở nhà yên tâm.
Chờ Lam Nghị tắm xong đi ra, tôi và anh ấy gọi mấy món trong khách sạn lên ăn, hôm nay cũng mệt mỏi nên chúng tôi cũng không muốn ra ngoài lắm.
Tôi gắp một miếng cá sốt cà chua bỏ vào miệng, tò mò hỏi Lam Nghị: "Anh đến đây bàn chuyện làm ăn gì vậy?"
Lam Nghị dừng lại động tác cắt salad, ngẩng đầu nhìn tôi: "Cũng không phải làm ăn gì lớn, chỉ là tìm đối tác mở chi nhánh thôi."
Mở chi nhánh.. chẳng lẽ là mở thêm quán bar bên này. Nhưng tôi cảm thấy ở Bắc Kinh cơ hội sẽ rộng lớn hơn chứ, tôi đem thắc mắc của mình nói ra, Lam Nghị cười.
"Không phải mở thêm quán bar, nhưng em nói Bắc Kinh cơ hội tốt tuy đúng nhưng không quá chắc chắn. Ở đó cạnh tranh quá nhiều, nếu như muốn kinh doanh thì ở Thiên Tân là hợp lý nhất!"
Tôi gật gù, cảm thấy có đạo lý, hai chúng tôi ngồi giải quyết xong bữa tối nhưng lại tiếp một vấn đề là chỗ ngủ. Dù gì phòng cũng là của Lam Nghị, anh ấy trả tiền thì sao tôi có thể tranh giường của anh ấy chứ?
Nghĩ vậy tôi liền gọi cho lễ tân xin thêm một tấm chăn, sau đó trải xuống đất định ngủ. Nhưng cũng giống với những lần trước, Lam Nghị một mực giành ngủ ở dưới.
"Em lên trên ngủ đi, đất lạnh không nên ngủ dưới này."
"Không cần đâu, thời sinh viên đi thực tập tôi cũng ngủ ở dưới cùng mọi người quen rồi, cũng không phải là búp bê sứ."
Nói rồi tôi trực tiếp đặt mông ngồi xuống, nhưng chưa kịp kéo chăn lên thì đã bị giật lấy, tôi nhanh miệng: "Anh đưa đây đi, tôi ngủ ở đây được mà."
Nhưng Lam Nghị sức lực lớn, tôi giành mãi mà không được. Bỗng nhiên tôi đạp trúng bức chăn bị giành, chân sau còn đang tính bước tới nên mất trọng tâm mà ngã xuống, cái dây áo bị rớt xuống lộ ra khuôn ngực.
Đúng lúc này Lam Nghị cũng đỡ tôi lại, kéo vào ngực anh ấy. Khoảng cách rất gần tôi thấy Lam Nghị đang nhìn tôi, đúng hơn là chỗ áo bị tuột.
Có tiếng nuốt nước bọt của anh ấy. Mặt mày tôi nóng như lửa.
* * *