Trọng Sinh [Edit] Sự Trở Lại Của Nữ Anh Hùng - Lee Halin

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Ngôn Ngôn, 25 Tháng tư 2020.

  1. Ngôn Ngôn

    Bài viết:
    15
    [​IMG]

    Tên truyện: Sự trở lại của nữ hiệp sĩ

    Tác giả: Lee Halin

    Editor: Ngôn Ngôn

    Thể loại: Trọng sinh, Lịch sử, Ngôn tình, Tưởng tượng, Josei.

    Link thảo luận-góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Edit Của Ngôn Ngôn

    Văn án:​

    Từ khi cuộc sống của Elena rơi vào địa ngục, cô đã cùng thanh kiếm của mình chiến đấu với quyết tâm trả thù người đàn ông đã treo xác cha, anh trai và xâm hại em gái cô. Đến lúc trả thù ông ta, cô đã chặt đứt cánh tay của người đàn ông nhưng cái giá mà cô phải trả còn lớn hơn. Elena bị ông ta giết chết, trong lòng của cô dấy lên ngọn lửa căm phẫn, cô không sợ chết vì cô là một hiệp sĩ nhưng cô lại không cam lòng để người đàn ông đó sống. Có một sự thật mà cô phải chấp nhận chính là ông ta quá mạnh. Khi mở mắt ra, Elena phát hiện bản thân trở lại quá khứ, lúc gia đình cô đang sống hạnh phúc. Từ đây, cô quyết tâm luyện kiếm thuật và bảo vệ gia đình mình. Cách duy nhất giúp được Elena chính là kết hôn với vị hoàng tử của vương quốc, người đã bị ám sát ở kiếp trước.

    Elena: "Ta muốn kết hôn với ngài, my prince."
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng năm 2020
  2. Ngôn Ngôn

    Bài viết:
    15
    Chương 1: Có phải là mơ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ha.. Ha, haa.."

    Cô đang mất sức. Cô cảm thấy cái chết đang đến rất gần.

    Nhưng cô không được bỏ cuộc. Mọi chuyện không thể kết thúc theo cách này. Cô quỳ trên sàn, dồn hết sức lực dựa vào thanh kiếm của mình để đẩy cơ thể lên. Làm ơn, chỉ một chút nữa.

    Người đàn ông ở trước mắt đã giết cha và anh trai cô, ông ta treo xác họ lên tường để cho mọi người nhìn. Đó không phải là tất cả. Em gái cô, đáng yêu và tinh tế như một chú chim chim nhỏ, đã bị xâm hại và chết một cái chết đau khổ.

    Cô đã sống một mình trong cảnh địa ngục này, mong ước của cô chính là tự đâm vào cổ kẻ thù

    Dù cho cô có mục tiêu nhưng không có sức mạnh để giữ thanh kiếm của mình. Làm ơn, làm ơn, làm ơn! Cô hy vọng cô có thể kéo ông ta xuống địa ngục cùng cô, vì cô không sợ chết. Khi cô cố gắng nâng thanh kiếm bằng tất cả sức lực, cô nghe thấy tiếng bước chân chậm chạp tiến về phía mình, và một giọng nói lạnh lùng vang lên trong không khí.

    "Con chó cái, mày đã làm rất tốt để đến được đây".

    Tiếng bước chân không dừng lại cho đến khi chúng đến gần cô. Trước khi cô biết điều đó, cô thấy hai bàn chân vững chãi đứng cao ngay cả trong tầm nhìn thấp hơn. Khi cô cố gắng ngẩng đầu lên, đôi mắt mờ của cô phản chiếu dáng người cao lớn của ông ta.

    Thoạt nhìn, ông ta là một người đàn ông trung niên với thân hình cơ bắp đáng sợ và bộ râu xù xì, nhưng vẫn có vẻ lôi cuốn ấn tượng.

    Tuy nhiên, cánh tay trái của ông đã bị chặt đứt. Máu liên tục chảy ra từ vết thương, nhưng tình trạng của ông tốt hơn nhiều so với của cô. Thay vì mất một cánh tay, cái giá cô phải chịu còn lớn hơn nhiều.

    Cô là một trong những kiếm sĩ hàng đầu của lục địa trong nhiều thập kỷ. Tuy nhiên, cô không thể vượt qua sự thật rằng người đàn ông này là thiên tài.

    Toàn bộ cơ thể cô gần như rách nát, sàn nhà ướt đẫm máu. Tuy nhiên, đôi mắt cô trừng trừng nhìn ông với tinh thần giết người, như thể cô không quan tâm đến vết thương của mình.

    "TÔI SẼ GIẾT ÔNG BẰNG CHÍNH BÀN TAY NÀY."

    "Không có khả năng. Ngay cả khi mày được tái sinh, kết quả sẽ không khác."

    Cô nghiến răng. Người đàn ông này đã đánh cắp mọi thứ cô đang có. Cô không bao giờ có thể tha thứ cho ông.

    "AAaaaah!"

    Cô nhảy lên và lao vào ông ta với thanh kiếm của mình.

    "Thôi nào!"

    Với giọng nói ghê tởm, một lưỡi kiếm xé ngang cổ cô.

    Khoảnh khắc cuối cùng, cô thấy cuộc đời mình trôi qua rất chậm. Ngoài tầm nhìn run rẩy của cô, cô có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng cha, anh trai và em gái Mirabelle.

    ".. Con xin lỗi."

    Đó là năm 387 của Đế chế Ruford.

    Elena, nữ kiếm sĩ cấp cao nhất, đã chết trong Trận chiến Huilena, không thể thực hiện được sự báo thù đẫm máu của mình.

    * * * *** ***

    Giật mình!

    Elena mở mắt ra. Có cái gì đó rất lạ. Những tấm vải mềm mại bao quanh cơ thể cô, ánh nắng ấm áp chiếu qua cửa sổ là một sự tương phản rõ nét với khoảnh khắc cô vừa trải qua.

    "Mình.." mình phải chết.'

    Cô nhắm mắt cay đắng. Sự tức giận khi không thể trả thù cho gia đình đã bùng cháy trong tim cô, nhưng khi cô tỉnh lại, cô đang nằm ở một nơi hoàn toàn khác.

    Ít nhất thì nó còn thoải mái hơn cả địa ngục mà cô đã trải qua. Cô chưa bao giờ nằm xuống một chiếc giường êm ái như vậy kể từ khi cả gia đình cô bị xóa sổ, và cô chưa bao giờ ngủ sâu vì những cơn ác mộng.

    Cứ như thể cô đã trở về lúc trẻ trước khi gia đình tan vỡ.

    "Mình giống như trở về quá khứ."

    Elena bò ra khỏi giường. Khi còn trẻ, làn da của cô rất nhạy cảm, cô chỉ sử dụng những chiếc nệm tốt nhất.

    Cô cảm thấy ngạc nhiên. Đây là điều không thể.

    Miệng của Elena mở ra như một kẻ ngốc cô nhìn căn phòng xung quanh mình. Đó là căn phòng lúc trẻ của cô. Các chi tiết giống đến mức không nhìn ra chuyện cô xảy ra là một giấc mơ.

    Một bên của bức tường là những đường mà cô đã vẽ để đo chiều cao của em gái lúc bảy tuổi, mười và mười lăm tuổi. Những lá thư nhỏ bên cạnh những dòng này đều là của riêng cô. Cô không thể tưởng tượng được chuyện gì đang xảy ra.

    Sau khi ngồi chết lặng một lúc, Elena đứng dậy khỏi giường. Cô từ từ đến gần cửa sổ và nhìn ra ngoài. Khi cô nhìn ra khu vườn, cô thấy những bông hoa nở rộ rực rỡ dưới ánh mặt trời buổi sáng. Cô không bao giờ có thể quên nhà của mình. Khung cảnh không thay đổi so với trước đây.

    "Khoảng thời gian này mình đã trải qua rất nhiều chuyện. Đây có phải là ảo mộng ngay trước khi chết không?"

    Elena Blaise. Cô đã luôn luôn sử dụng tên gia đình của mình với niềm tự hào.

    Mặc dù cô không lớn lên trong sự hoang phí tột cùng, gia đình Blaise đã tồn tại qua nhiều thế hệ và sống ở phía nam thủ đô. Gia đình được tính theo lịch sử và từng là Huân chương hiệp sĩ thứ tư của triều đình.

    Là con gái lớn, cô đã chăm sóc cha mình thay cho người mẹ đã mất, cũng như giúp anh trai trở thành một hiệp sĩ tốt hơn. Đôi khi cũng rất khó để chăm sóc em gái ốm yếu khi quản lý công việc của Bá tước, nhưng đó là một cuộc sống yên bình và không bao giờ có nhiều điều để phàn nàn.

    Mãi đến khi cô mất tất cả. Sau đó, cô mới nhận ra cuộc sống bình thường hạnh phúc như thế nào. Cô nhớ lại ngày mà tất cả những bất hạnh của cô đến cùng một lúc. Lần cuối cùng cô nhìn vào khu vườn không có những bông hoa xinh đẹp, chỉ có hàng chục ngọn đuốc đỏ đi vào lâu đài theo thứ tự hoàn hảo. Giống như họ đang đến gần cô hơn, và cô không thể rũ bỏ tâm trí lo lắng của mình ngay cả khi không có gì ở đó.
     
  3. Ngôn Ngôn

    Bài viết:
    15
    Chương 2:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Những ký ức khủng khiếp từ từ quay trở lại, Elena lắc đầu rồi quay đi khỏi cửa sổ. Khi cô nhìn lại vào phòng, mắt cô bắt gặp một chiếc gương treo trên tường.

    "Ah.."

    Phản chiếu trong gương là một quý cô quý phái trong chiếc váy ngủ bằng lụa với mái tóc vàng mượt mà và làn da trắng như tuyết. Đôi mắt cô đỏ như những viên hồng ngọc đẹp nhất, chiếc mũi thẳng và đôi môi giống như cánh hoa, vẻ ngoài của cô trông như một con búp bê sống.

    "Đây chính là mình.."

    Hình ảnh cuối cùng của bản thân cô nhớ rất khác với hình ảnh phản chiếu trong gương. Khi cô lặng lẽ nhìn chằm chằm vào mình, đôi mắt đỏ tươi của cô run rẩy vì ngạc nhiên. Nó dường như quá thực tế để được coi là một tưởng tượng. Mặc dù vẻ đẹp tự nhiên của cô không hoàn toàn mờ nhạt, nhưng cô chưa bao giờ có một vóc dáng đẹp như vậy trong suốt sự nghiệp là một nữ kiếm sĩ.

    Kể từ khi cô quyết định trả thù cho gia đình và bắt đầu mang theo thanh kiếm, cô đã cắt đi mái tóc dài của mình và có vết phồng rộp trên tay sau khi luyện tập chăm chỉ hàng ngày. Thời gian trôi qua, đôi mắt dịu dàng tự nhiên của cô trở nên độc địa, làn da trắng sữa của cô trở nên nhợt nhạt và mất màu. Chỉ còn lại một người phụ nữ lạnh lùng, cứng cỏi. Tuy nhiên, ngay cả cô cũng không thể tái tạo hoàn hảo những hình ảnh xa xôi trong ký ức của mình, ngay cả khi đó chỉ là ảo mộng.

    "Điều gì đã xảy ra đối với mình, đây không phải là thiên đường."

    Cô chạm vào khuôn mặt với vẻ mặt bối rối. Đột nhiên, cánh cửa mở ra. Thật thô lỗ khi bước vào phòng của một người khác như thế này mà không gõ cửa, thậm chí còn hơn thế nếu đó là phòng của một người phụ nữ, Elena quay đầu lại, khẽ cau mày.

    Ngay khi nhìn thấy người bước vào, cô hoàn toàn sững người. Đôi mắt đỏ tươi của cô mở to, cho thấy sự ngạc nhiên, cánh môi hồng run rẩy.

    "Chị Elena!"

    Mirabelle bước vào phòng, mỉm cười ấm áp hơn mặt trời buổi sáng. Đây giống như một giấc mơ. Elena buộc mình phải xem tình hình. Mirabelle có mái tóc vàng và đôi mắt màu xanh đậm giống cha mình. Cô ấy nhỏ và gầy so với tuổi do tình trạng ốm yếu.

    Mirabelle nghiêng đầu khó hiểu trước nét mặt kỳ lạ của Elena, nhưng Mirabelle sớm mỉm cười và vui vẻ ngước nhìn cô.

    "Chị sẽ không mắng em vì đã xông vào, phải không? Nếu chị định nói về cách cư xử, hãy làm điều đó sau nhé. Em có chuyện khẩn cấp muốn nói ngay bây giờ. Chị có thể ngạc nhiên khi biết điều này."

    Mắt của Elena bắt đầu ướt khi cô thấy Mirabelle đang hát như một con chim nhỏ trước mắt. Đây có phải là một giấc mơ? Nếu không thì Mirabelle sẽ không xuất hiện trước mặt cô như thế này nữa. Nếu vậy, cô hy vọng cô ấy sẽ không bao giờ thức dậy từ đây.

    Nước mắt bắt đầu tuôn rơi trên má Elena. Mirabelle ngạc nhiên khi thấy cô khóc đột ngột.

    "Chị gái của em? Có chuyện gì à?"

    Nhìn Mirabelle lo lắng, Elena không thể trả lời. Cô cắn chặt môi để ngăn tiếng nức nở dâng lên và cô lặng lẽ ôm lấy cơ thể nhỏ bé của Mirabelle vào vòng tay mình. Cô sợ khoảnh khắc này sẽ biến mất mãi mãi nếu cô phát ra âm thanh.

    Elena nhớ rõ lần cuối cùng cô nhìn thấy em gái mình. Đó là một đêm tối đen, và em gái của cô bị bao vây bởi những kẻ xấu xa, cô bé hét lên với một giọng hoàn toàn khác so với bây giờ.

    "Chị ơi! Chị Elena! Cứu em.. giúp! Cứu em!"

    Có tiếng xé rách áo ngủ của Mirabelle. Elena không bao giờ quên những tiếng la hét đẫm máu đó. Đó là một thảm kịch xảy ra trong một đêm tại lâu đài Blaise, nơi yên bình nhất trên thế giới.

    Anh trai cô, Derek, người đã ngăn cô chạy về phía Mirabelle. Anh thì thầm buồn bã nhưng giọng nói chắc chắn vang bên tai cô "đãquá muộn rồi"

    Nếu Derek không bịt miệng Elena và kéo cô ấy đi, cô ấy có thể đã chết ở đó với em gái mình. Điều đó tốt đến mức nào, và trong một thời gian dài, cô cảm thấy hối hận.

    Cô em gái đáng yêu của tôi. Cô hối hận vì không thể cứu cô.

    Cô ôm Mirabelle và rơi nước mắt lặng lẽ. Cô sẽ không bao giờ bỏ lỡ cơ hội thứ hai của mình.

    Bây giờ không có gì quan trọng, cho dù đó là một giấc mơ hay thực tế. Chỉ cần gặp lại Mirabelle là tất cả.

    Mirabelle nhìn những giọt nước mắt của Elena với một ánh mắt bối rối, cô ấy ngay lập tức đưa tay lên vỗ nhẹ vào lưng chị gái mình.

    "Đừng khóc, chị ạ."

    Hức.. Hức.

    Elena không thể nín khóc được nữa và nó bật ra khỏi môi. Mirabelle im lặng chờ đợi, cô vỗ lưng chị gái mình trong khi Elena thốt ra tất cả sự đau buồn mà cô phải chịu đựng trong cuộc đời là một nữ kiếm sĩ máu lạnh. Sự an ủi từ bàn tay nhỏ bé đó thật ấm áp đến nỗi Elena khó có thể ngừng khóc.

    Nhưng thời gian trôi qua, sự điềm tĩnh của Elena dần trở lại. Mirabelle vẫn còn để tay và nhiệt độ từ cơ thể nhỏ bé của cô ấy rất thật. Elena lẩm bẩm với chính mình với một cái nhìn hoài nghi.

    Đây là một giấc mơ?

    Tìm cách xua tan bóng tối nghi ngờ trong lòng, cô vội vàng thả cánh tay đang ôm Mirabelle và nắm lấy bờ vai nhỏ của em gái và kiểm tra cô thật kỹ. Mirabelle nhíu mày lo lắng.

    "Chị đang gặp khó khăn trong việc quản lý công việc của Bá tước một mình, phải không? Em không biết về điều đó. Em xin lỗi vì em cứ than vãn về mọi thứ."

    ".. Gì?"

    Elena không thể mở miệng lần nữa sau khi thấy Mirabelle nói như thể cô thực sự ở đó trước mặt mình. Đây không phải là một tưởng tượng. Hơn nữa, nó thậm chí không phải là một giấc mơ. Mirabelle trước mặt cô trông quá sống động vì.

    Mirabelle tiếp tục nói với khuôn mặt u ám, như thể cô nhầm tưởng vẻ mặt sững sờ của Elena vì bị mắng về hành vi non nớt của mình.

    "Đây là lần đầu tiên gặp được hoàng tử, người luôn ở xa trên chiến trường, sẽ xuất hiện tại vũ hội. Em thực sự muốn đến đó cùng chị"

    Hoàng tử vương miện? WHO? "

    " Có chuyện gì xảy ra với chị hôm nay vậy? Hoàng tử của đế chế Ruford? "

    Đầu của Elena bắt đầu quay nhanh, nhưng cô không biết manh mối mà hoàng tử Mirabelle đang nói đến. Đế chế Ruford là một trong những cường quốc lớn nhất trên lục địa. Xét về mọi mặt, quân đội của họ vượt trội hơn nhiều so với các quốc gia nhỏ hơn. Từ thế hệ này sang thế hệ khác, các hoàng đế hiếu chiến của Đế chế Ruford đều yêu thích chiến tranh, và huyền thoại sáng lập của đế chế thậm chí có người cho rằng hoàng đế có máu của một con rồng.

    Chỉ có Hoàng đế thứ 12 Sullivan của Đế chế Ruford có bản tính hiền lành, và ông đã giúp phát triển một đế chế quan tâm nhiều hơn đến việc phát triển các vấn đề nhà nước hơn là chiến tranh. Dưới thời ông, đế chế từng bị ám ảnh bởi sự đổ máu đã trở nên thịnh vượng. Để đạt được điều này, người ta đã nói rằng hoàng đế trước đó đã cố tình chọn Sullivan có trái tim nhân hậu làm người kế vị, khác với bất kỳ vị hoàng đế nào khác. Nếu đó là sự thật, đó là một quyết định sáng suốt.

    Tuy nhiên, vấn đề là ở anh trai của Sullivan, Paveluc.

    Paveluc ban đầu được cho là trở thành hoàng đế tiếp theo, nhưng cuối cùng, anh ta bị tước mất ngai vàng bởi anh trai Sullivan và thay vào đó cai trị công tước nhỏ Lunen như một công tước lớn. Mặc dù nhiều người bày tỏ sự lo lắng vì Paveluc được sinh ra với bản chất của một hoàng đế, Paveluc đã quỳ xuống và thần phục anh trai mình.

    Trong một thập kỷ, anh không thể hiện móng vuốt của mình. Anh chờ đợi cơ hội của mình, người em phản bội cuối cùng đã nổi loạn và chiến thắng. Gia đình Blaise, người đứng đầu trong bốn Huân Chương của Hoàng gia trong quá trình thay thế chế độ, cũng bị Hoàng đế Paveluc thanh trừng.

    Đó là người đàn ông mà Elena muốn giết cả đời. Hoàng đế Paveluc, Hoàng đế thứ 13 của Đế chế Ruford.

    ".. Chết tiệt. "

    Đôi mắt của Elena trở nên lạnh lẽo khi cô nhớ lại những ký ức khó chịu đó. Cô nhớ cảm giác Paveluc cắt cổ họng và cô đưa tay lên cổ mình.

    Đã có nhiều sự cố xảy ra trước khi Paveluc thành công trong cuộc nổi loạn của mình, anh ta không thể cài một hoàng tử vì sự ô nhục của anh ta là hoàng đế phản quốc. Theo như Elena nhớ, chỉ có một hoàng tử chính thức, nhưng anh ta đã bị ám sát hai mươi năm trước. Mặc dù anh ta đã đạt được nhiều thành tựu rực rỡ trên chiến trường, anh ta biến mất mà không xuất hiện trong xã hội. Có tin đồn rằng anh ta sẽ trở thành kẻ tàn bạo nhất trong tất cả các hoàng đế, và nếu anh ta còn sống thì cuộc nổi loạn của Paveluc sẽ thất bại. Tuy nhiên, anh ta đã chết trước khi ra mắt chính thức với hoàng gia, vì vậy anh ta hầu như không được biết đến.

    Hoàng đế phản bội cuối cùng đã sử dụng lực lượng của mình để đặt ai đó vào vị trí đó?

    Nó chắc chắn sẽ xảy ra. Đế chế Rufford cực kỳ hùng mạnh, và ngay cả với một kẻ thống trị phản bội, anh ta đã tận dụng để có được thứ mình muốn.

    " Chị đang nói về chuyện gì vậy chị? Thật là! Nếu cha của chúng ta biết chị có từ ngữ tục tĩu như vậy trong miệng, chị sẽ gặp rất nhiều rắc rối cho dù bao nhiêu tuổi. "

    Mirabelle liếc nhìn xung quanh để xem có ai đã nghe lỏm được cuộc trò chuyện của họ không. Thái độ thận trọng của cô lấp đầy tâm trí của Elena với những câu hỏi. Cô không thể hiểu chuyện này là gì.

    " Hôm nay chị thật lạ. Tất nhiên, Ruford chỉ có một thái tử, hoàng tử Carlisle.

    Carlisle? Ngay khi cô nghe thấy cái tên đó, có ý tưởng lóe lên trong đầu Elena.

    P/S: Ki: Đang edit bỗng dưng bị sập nguồn, cũng may có sao chép xém nữa là mất luôn 3000 chữ, hú hồn à.
     
    Last edited by a moderator: 3 Tháng năm 2020
  4. Ngôn Ngôn

    Bài viết:
    15
    Chương 3:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Carlisle Van Dimitri Ruford.

    Người mà Mirabelle nhắc đến là hoàng tử bị ám sát hai mươi năm trước. Elena nhận ra trong vô thức, chi tiết này chính là sợi tơ rối làm sáng tỏ mọi việc.

    "Mirabelle, năm này là năm nào vậy?"

    "Đây là năm 367 của Đế chế. Sao chị quên điều đó được?"

    Ngay lúc đó Elena không thể nói bất cứ điều gì, cô như thể đã bị sét đánh. Đó chính xác là hai mươi năm trong khoảng thời gian hoàng tử qua đời. Và chỉ khoảng một năm trước khi hoàng gia sụp đổ.

    Elena nhớ nó rõ ràng. Trong quá khứ, hoàng tử đầu tiên xuất hiện trong buổi tiệc, Elena đã đi cùng với Mirabelle tại buổi dạ hội. Tuy nhiên, khi tiệc tan, họ đã về nhà mà không gặp anh. Chỉ sau đó, người ta đã tiết lộ rằng hoàng tử đã không tham dự vì anh ta bị ám sát, sau đó sáu tháng, hoàng gia bắt đầu suy tàn và được tin hoàng đế đã chiến đấu với một căn bệnh dài hạn.

    Phải, cô nhớ ra rồi. Mirabelle cũng đã chạy vào phòng cô như thế này khi cô biết hoàng tử sẽ tham dự lần này.

    Hôm nay là ngày.. Có thực sự là ngày hôm đó? Những gì đã xảy ra cho đến nay đã đi qua đầu của Elena như một bức tranh toàn cảnh.

    "Tôi thực sự trở lại trong quá khứ?"

    Thật không thể tin được. Làm thế nào được? Tại sao? Một loạt các câu hỏi chưa được giải quyết phát sinh. Không có ai để hỏi, và không ai đưa ra câu trả lời. Cô bắt đầu nhận ra rằng khoảnh khắc mà cô nghĩ chỉ là ảo mộng nhưng sự thật cô đang sống trong hiện thực. Mặt cô tái nhợt như thể không thở ra.

    "Chị có ổn không?"

    Mirabelle cẩn thận nắm tay chị gái mình, nhìn cô bằng ánh mắt lo lắng. Mặc dù cử chỉ nhỏ như vậy, Elena lại gần khóc. Không quan trọng là cô đã trở về quá khứ như thế nào. Bây giờ cô có cơ hội để bảo vệ gia đình nên cô rất quý trọng. Cô sẽ không bao giờ để một tương lai như vậy trở lại.

    Elena nắm chặt tay Mirabelle và nói với một tiếng thì thầm chân thành:

    "Lần này, chị hứa sẽ bảo vệ em. Không có vấn đề gì xảy ra nữa."

    Mirabelle chậm rãi gật đầu trước những lời mạnh mẽ của chị gái mình. Cô ấy đã hành động kỳ lạ ngày hôm nay. Lúc đầu, cô đã nghĩ Elena bị căng thẳng vì phải quản lý công việc của bá tước, nhưng Elena đã nói một số điều không ngờ tới.

    "Chị có thực sự ổn không?"

    Khi em ở trước mặt chị như thế này, làm thế nào chị có thể không ổn? Khoảnh khắc này đối với tôi, tôi không thể diễn tả được tôi đánh giá cao nó như thế nào. Cảm ơn êm vì đã sống, Mirabelle.

    Khuôn mặt của Mirabelle đỏ bừng vì ngượng. Cô không hiểu tại sao chị gái mình lại hành động như vậy, nhưng dù sao cô cũng cười ngượng vì điều đó có nghĩa là Elena yêu cô. Thực tế Elena là người chị tốt nhất trên thế giới, mãi mãi không thay đổi.

    Elena ngả người ra sau, ôm chặt Mirabelle và nhìn cô dịu dàng như thể cô đang xử lý một vật thể mỏng manh. Elena gần như không thể chịu đựng được khi nhìn cô và trái tim cô đau nhói vì tương lai mà Mirabelle không biết.

    Một ý nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu Elena.

    "Cha đang ở đâu?"

    "Cha đã nói hôm qua rằng cha có công việc khẩn cấp ngày hôm nay và ông sẽ không trở lại cho đến tối."

    Elena nở nụ cười ngượng nghịu rồi suy nghĩ cẩn thận. Để tránh thảm kịch tương tự, cô phải làm một cái gì đó cùng một lúc. Không còn nhiều thời gian để thay đổi tương lai.

    Cô có nên chạy đến gặp bố và nói với ông về tương lai của đế quốc không? Elena lập tức lắc đầu. Ông liệu có ghi ngờ và tin vào câu chuyện kỳ quặc này không, cô cảm thấy bối rối, nếu ông tin những gì cô nói thì sao, gia đình Blaise hoàn toàn trung thành với hoàng gia, cha cô là một người đàn ông sẽ chiến đấu đến chết hơn là chạy trốn. Vì điều này, ông đã bị Hoàng đế Paveluc giết chết ở kiếp trước.

    Làm thế nào cô có thể ngăn Paveluc trở thành hoàng đế? Không ai biết điều đó bây giờ, nhưng Hoàng đế thứ 12 Sullivan đang phải chịu đựng một căn bệnh dài hạn nghiêm trọng. Hoàng đế hiện tại sẽ chết sớm.

    "Mình có nên ám sát Paveluc trước đó không?"

    Ngay cả khi cô trở về quá khứ nhưng các kỹ năng của cô với thanh kiếm vẫn không biến mất hoàn toàn, mình vẫn cần phải rèn luyện cơ thể một lần nữa để đạt đến trạng thái thể chất đỉnh cao. Cô đã thất bại trong mục tiêu ban đầu của mình, nhưng cô vẫn là người chĩa kiếm vào Hoàng đế khét tiếng Paveluc và cắt đứt cánh tay ông ta.

    Nhưng ngay cả khi vụ ám sát đã thành công. Gia đình hoàng gia sẽ săn lùng kẻ đã giết Paveluc, khi biết về việc làm của mình. Gia đình Blaise sẽ không thể tránh khỏi trách nhiệm. Và nếu cô thất bại..

    Cô nhắm chặt mắt, thậm chí không muốn nghĩ đến kết quả. Mặc dù cô không muốn thừa nhận điều đó, cô đã làm việc cả đời để giết Paveluc. Elena biết rõ hơn bất cứ ai ông ta mạnh mẽ như thế nào. Cô đã thua một lần rồi. Có thể giành chiến thắng với cơ hội thứ hai này? Không có gì đảm bảo rằng cô sẽ có thể giết Paveluc lần này trong khi che giấu danh tính. Cô không thể mạo hiểm cuộc sống của gia đình mình trước một cơ hội mong manh như vậy.

    "Mình không đủ khả năng để thành công."

    Ngay cả khi kết cục tồi tệ nhất có thể xảy ra, cô cần phải có khả năng đảm bảo rằng gia đình Blaise sống sót, nhưng một kế hoạch tốt đã không xuất hiện trong đầu. Mặc dù cô đã hy sinh một cách dũng cảm ở kiếp trước, cô xấu hổ hơn khi không thể trả thù cho cái chết của gia đình mình.

    Cô đã làm mọi thứ có thể làm một mình. Bây giờ cô cần một người để cho cô sức mạnh.

    "Nếu có ai đó có thể giúp tôi."

    Cô đang nhĩ đến một người.

    "Hoàng tử Carlisle?'

    Theo hiểu biết của cô, anh được cho là sẽ chết trong vài ngày. Nhưng nếu không chết thì sao? Hoàng tử- con trai của hoàng đế hiện tại, sẽ là trở ngại lớn nhất đối với Paveluc, ngay cả khi Carlisle chỉ hoàn thành một nửa thành tích của mình trên chiến trường. Không, sẽ rất hữu ích nếu những tin đồn về anh ta là sự thật. Hơn nữa, nếu cô có thể biến anh thành hoàng đế, anh có thể cản trở sự vươn lên quyền lực của Paveluc.

    Cô phải cứu Hoàng tử Carlisle, một người đáng lẽ phải chết. Đó sẽ là một quyết định sẽ làm rung chuyển cả lục địa. Những ảnh hưởng của nó sẽ không thể đoán trước. Sau một lúc do dự, Elena lạnh lùng cười với chính mình.

    " Tôi không quan tâm, nếu cả thế giới chìm trong máu. Tôi chỉ muốn cứu gia đình tôi."

    Cô sẽ bước đi với một nụ cười trên con đường đầy máu này. Elena nhìn xuống đôi mắt sáng của Mirabelle và thề sâu một lần nữa.

    Cô sẽ cứu cô ấy lần này. Cái giá phải trả cô sẽ không quan tâm.

    P/S: Elena không phải thánh mẫu nên suy nghĩ của cô rất bình thường, kiếp trước cô đã chịu quá nhiều đau khổ, trong trường hợp này sẽ có 2 cách đó là hòa bình và chiến tranh. Nhưng mọi người biết đó, đây là câu chuyện không chỉ là tình yêu của nhân vật mà còn là những âm mưu tranh đoạt nên chỉ có thẻ nấm ngầm dùng máu để đổi lấy hòa bình. Ki chỉ muốn nói điiều này để mọi người không hiểu nhầm Elena.
     
    Last edited by a moderator: 3 Tháng năm 2020
  5. Ngôn Ngôn

    Bài viết:
    15
    Chương 4:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi Elena quyết định, cô bắt đầu cảm thấy nỗi lo lắng đang đeo lên mình. Thời điểm Hoàng tử Carlisle bị ám sát đã sắp tới. Mặc dù thời gian chính xác khi anh ta bị giết vẫn chưa được biết, nhưng cô may mắn nhớ được địa điểm này vì vụ ám sát là sự kiện được bàn tán nhiều nhất trước cuộc nổi loạn.

    Cô không có thời gian để lãng phí, đây sẽ là một thảm họa nếu cô bỏ lỡ cơ hội này để cứu mạng Carlisle. Lâu đài Blaise nằm ở phía nam thủ đô, và sẽ mất vài ngày để đi từ đây đến đó. Cô phải lên đường càng sớm càng tốt.

    "Bây giờ anh Derek đang tập luyện, phải không?"

    "Vâng, anh ấy luôn luôn như vậy. Nếu anh Derek không giữ thanh kiếm trong một ngày, có thể anh ấy sẽ phát điên mất."

    Mirabelle đáng yêu thè lưỡi, Elena nhìn cô âu yếm. Elena đã nhớ em gái rất nhiều. Cô lo lắng và cần để mắt đến em ấy nhiều hơn, nhưng giờ cô đang vội. Cô vuốt mái tóc mềm mại của Mirabelle và buồn bã nói với cô:

    "Mirabelle, chị phải đi ra ngoài một lúc."

    "Huh? Chị đi đâu?"

    "Chị sẽ đi trong một vài ngày."

    "Nơi đó có xa không? Em sẽ đi với chị!"

    Mirabelle bám lấy áo ngủ của Elena. Có lẽ Mirabelle không nhớ mẹ vì người đã chết sớm, nhưng cô gái trẻ luôn ghét phải xa chị gái mình từ khi còn nhỏ. Elena không ghét Mirabelle vì đã xem cô như một người mẹ, họ có rất ít ký ức về việc xa nhau cho đến khi gia đình họ bị hủy hoại ở kiếp trước.

    Những thập kỷ sống không có Mirabelle cô đã vô cùng cô đơn. Elena muốn nuông chiều em gái mình và lắng nghe mọi điều cô ấy nói, nhưng đây không phải là lúc.

    "Chị phải đi một mình."

    Cô nhanh chóng quay đầu đi. Cô phải vắng mặt ít nhất vài ngày để giải cứu Hoàng tử Carlisle, nhưng cô không thể biến mất mà không có lý do. Lúc này không giống cuộc sống không ai ngăn cô khi trở thành một nữ kiếm sĩ, bất kể cô làm gì. Cô là con gái của Bá tước, người phải nói với mọi người mọi hành động của mình.

    Một ký ức lóe lên trong đầu Elena và cho cô ý tưởng.

    "Chị phải đi gặp Glenn và em không thể đi xa như vậy với chị."

    "Glenn?

    " Đúng. Chị đã nghe từ cô ấy một vài tin tức vào lúc trước, nhưng chị nghĩ nên tự mình đến đó. "

    Glenn là phu nhân nam tước sống trong một điền trang nông thôn và là họ hàng xa của Blaise. Cô yêu Elena và Mirabelle, mặc dù không phải là khách thường xuyên, nhưng cô ấy chắc chắn sẽ ghé thăm lâu đài Blaise bất cứ khi nào cô đến thăm miền nam. Elena nhớ rằng Glenn đã rất lo lắng chuẩn bị cho đám cưới của mình. Ở kiếp trước của Elena, cô chỉ tham dự ngày cưới để chúc mừng cô, nhưng giờ cô phải rời khỏi lâu đài Blaise dưới bất kỳ lý do nào. Glenn, người đã quen biết cô từ nhỏ, sẽ là một cái cớ tốt.

    Elena liếc nhìn khuôn mặt của Mirabelle với sự e ngại, tự hỏi liệu trí nhớ của cô có thể đã sai. May mắn thay, Mirabelle nói với vẻ dịu dàng như thể cô đã biết về Glenn.

    " Chị vẫn phải tự mình đến đó ư? Nếu chị lo lắng, chị nên gửi cho người khác. Chị không thể đi xa đến đó chỉ để xem có gì không. Ngoài ra, ngôi nhà này chẳng là gì nếu không có chị của em. "

    " Đám cưới là điều quan trọng nhất trong cuộc sống của một người phụ nữ. Chị cần đến thăm cô ấy. "

    " Nhưng.. "

    " Glenn có rất nhiều tóc và cô ấy lo lắng về việc chăm sóc nó mỗi ngày. Nếu chị đến đó trực tiếp thì sẽ giúp cô ấy rất nhiều. "

    " Chị Elena.. "

    Mirabelle bĩu môi không tán thành, Elena thở dài. Nếu tương lai không phụ thuộc vào sự cứu rỗi Hoàng tử Carlisle, cô sẽ không bao giờ rời xa em gái mình trong một thời gian dài.

    Em gái của mình đã quá tốt cho mình.

    Elena mỉm cười yếu ớt. Cô không quan tâm nếu thế giới bị vấy máu vì lợi ích của gia đình cô, vì vậy từ ngữ tốt đẹp này không còn phù hợp với mình nữa. Không thể ước tính được mất bao nhiêu máu để ra tay cứu Thái tử Carlisle, nhưng Elena chỉ mỉm cười hồn nhiên.

    " Chị sẽ mang quà cho em khi chị quay trở lại. "

    " Có thật không? Em rất mong chờ nó. "

    " Ừ. Chị sẽ chọn thứ gì đó em thích, vì vậy hãy kiên nhẫn chờ chị. "

    ".. Vâng. "

    Như thể cô đã hoàn toàn quên đi sự phản đối của mình khi Elena rời đi, Mirabelle mỉm cười rạng rỡ như một bông hoa sớm nở. Phải, Elena sẽ không ngại trở thành một con quỷ địa ngục để bảo vệ nụ cười này.

    " Em nên ở nhà chờ chị. Khi cha trở về, hãy nói với ông rằng chị đã đi giúp đám cưới của Glenn.

    "Được chứ. Chị phải quay lại càng sớm càng tốt, chị ạ."

    "Chị hứa. Chị sẽ nói lời tạm biệt với Derek và sau đó sẽ rời đi ngay.

    " Ngay lúc này ư? "

    Càng sớm rời đi, chị có thể quay lại sớm hơn.

    Biểu cảm của Mirabelle trở nên ủ rũ, nhưng rồi khuôn mặt cô sáng lên với một ý tưởng.

    " Em sẽ yêu cầu đầu bếp làm bữa trưa để chị có thể ăn nó trên đường. "

    " Không cần như vậy.. "

    " Trong lúc chuẩn bị, chị hãy nói chuyện với anh trai nhé! "

    Mirabelle vội vã rời đi hết mức có thể, Elena mỉm cười buồn bã khi thấy cô đi. Mirabelle là một đứa trẻ yếu đuối, không bao giờ có thể chạy đúng, mặc dù cô ấy mười bảy tuổi nhưng cô ấy nhỏ và gầy so với tuổi và chỉ trông mười bốn. Elena lo lắng khi thấy cô chạy chậm, nhưng cảm thấy xúc động trước những nỗ lực của mình. Khi cô thấy một chút ân cần này, cô không thể không nhận ra rằng mình thực sự đã trở lại.

    Sau một hồi cảm ơn, Elena nhanh chóng tỉnh lại và ngồi xuống bàn làm việc. Cô định rời khỏi nhà dưới cái cớ giúp đỡ đám cưới của Glenn, nhưng Elena không chắc liệu cô có thực sự đến thăm cô không. Cô đã lên kế hoạch gửi Glenn cho bậc thầy làm đẹp, và dự định sẽ cho cô ấy biết điều này trước để cô có thể tránh được tình huống khó khăn sau này. Elena đã viết một lá thư cho Glenn về việc sẽ giúp đỡ đám cưới, sau đó là một bức thư khác cho tiệm tóc nổi tiếng nhất ở thủ đô. Hai lá thư được gửi ngay lập tức, mỗi lá thư đều mang dấu ấn của Bá tước Blaise.

    " Haaa.. "

    Mùi mồ hôi nồng nặc và tiếng thở nặng nhọc phát ra từ bên trong phòng tập. Không giống như các khu vực rộng lớn nơi các hiệp sĩ được đào tạo thành một nhóm, Derek, anh trai của cô và là người thừa kế tiếp theo của Bá tước, thích nơi yên tĩnh, ấm cúng này. Anh mải mê thực hành các hình thức của mình và không biết về cách tiếp cận của Elena. Cô lặng lẽ quan sát anh mà không nói gì.

    ".. Anh trai em. "

    Trong một thời gian dài khi cô sống một mình, cô đã có ác cảm với Derek trong một góc của trái tim. Anh ta không chỉ ngăn cản cô cố gắng cứu Mirabelle, mà anh còn hy sinh bản thân để cứu cô.

    Elena đã bị kéo ra khỏi lâu đài, khiến Mirabelle lâm nguy, cô vô cùng bàng hoàng, cô không thể biết đó là giấc mơ hay thực tế. Tiếng khóc của những người hầu tràn ngập trong không khí, và mùi máu xộc vào mũi cô. Có tiếng bước chân của các hiệp sĩ và tiếng la hét.

    Cho đến lúc đó, Elena chỉ là con gái bình thường của một bá tước và thấy mình bất lực trước cơn ác mộng này. Derek cuối cùng cũng giơ tay và tát cô. Đầu cô giật mạnh sang một bên với một cú đập mạnh. Má cô, chưa bao giờ bị đánh trước đó, nhanh chóng đỏ lên, nhưng đôi mắt cô mở to nhận thức. Derek nói nghiêm túc, giữ khuôn mặt vuông vức bằng cả hai tay và nhìn thẳng vào mắt cô.

    " Elena, anh có thể cho em một chút thời gian để em có thể trốn thoát. Đừng nhìn lại và đi đến Arden. Ngôi nhà an toàn của gia đình chúng ta ở đó, vì vậy em phải trốn cho đến khi em biết chuyện gì đang xảy ra. "

    Cô không hoàn toàn hiểu Derek đang nói gì, nhưng cô gật đầu trước đôi mắt đáng sợ của anh. Có tiếng nói đến gần và Derek rút thanh kiếm ra. Anh quay lại với cô và nói lại.

    " Đi đi. Đi và sống sót, em gái."

    Đó là lần cuối cùng cô nhìn thấy anh. Cô nhìn lưng anh trai dần dần xa dần, rồi cô quay lại và bắt đầu chạy theo hướng ngược lại. Cô đã không làm điều đó để sống. Cô đã quá kinh hoàng và chỉ đơn giản là làm theo mệnh lệnh của anh trai mình. Qua làn khói khủng bố, cô không nhận ra mình cho đến khi chiếc váy bị rách và đôi chân trần dính đầy máu mà Derek, người anh em thân yêu của cô đã hy sinh. Cô tiếp tục chạy qua khu rừng tối đen mặc dù cô hầu như không thể nhìn thấy gì. Đêm tối đó là đêm khủng khiếp nhất trong trí nhớ của Elena.

    Chỉ sau đó, cô mới xác định được xác chết của cha và anh trai treo trên tường giống như một cảnh tượng cho tất cả mọi người nhìn thấy. Khi nhìn thấy chúng, cô cảm thấy máu mình chảy ra khỏi cơ thể. Thậm chí không một tiếng hét phát ra từ miệng cô. Chỉ có bầu trời và trái đất đang sụp đổ trên cô. Cô muốn theo gia đình, nhưng cô rất tức giận và cay đắng đến nỗi cô thậm chí không thể tự sát. Anh trai cô đã muốn cô sống sót.

    Sống sót là địa ngục. Thật nặng nề và ngột ngạt khi mang theo cái chết của gia đình cô và cô trở nên phẫn nộ với anh trai vì đã cứu cô và hy sinh mạng sống của anh. Thực tế, Derek luôn đáng sợ và khó đối phó, lớn lên với tư cách là người thừa kế của một Bá nên anh rất giống cha. Anh hiếm khi nói cảm ơn hay xin lỗi trong thời thơ ấu của Elena, cô tự hỏi liệu tất cả các hiệp sĩ đều như thế này.

    Và cuối cùng, anh đã hy sinh mà không có cái chết của người anh hùng đặc biệt nào. Elena không thể bày tỏ lòng biết ơn và oán giận đối với anh, những gì cô muốn nói với anh là anh đã xây dựng nên một cỗ nặng nề trong trái tim cô. Buồn cười thay, cô không nhận ra mình yêu anh đến mức nào cho đến khi anh chết. Cô trách anh vì đã để cô một mình.
     
  6. Ngôn Ngôn

    Bài viết:
    15
    Chương 5:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Có chuyện ư?"

    Trái tim của Elena ấm lên theo phong cách nói chuyện thẳng thắn của anh, không giống như trong quá khứ, lúc đó cô cảm thấy khó khăn khi giao tiếp với anh.

    "Em sẽ đi vài ngày để giúp Glenn chuẩn bị cho đám cưới của cô ấy. Em chỉ đến để nói lời tạm biệt với anh."

    "Ừ. Hãy cẩn thận."

    Trên khuôn mặt của anh không lộ ra sự quan tâm và anh bắt đầu làm sạch thanh kiếm của mình. Elena quay lại, bước vài bước, rồi dừng lại và nhìn anh lần nữa. Cô nhìn thấy cả Derek hiện tại và người từ kiếp trước chồng lên nhau trong mắt cô.

    "Anh trai."

    "Elena?"

    Anh ngạc nhiên nhìn Elena, như thể cuộc trò chuyện đã kết thúc. Sau đó, dưới ánh sáng mặt trời rực rỡ, Elena xuất hiện với mái tóc vàng lượn sóng và đôi mắt đỏ rực như ngọc.

    "Em thực sự muốn nói lời cảm ơn."

    "Gì?"

    Derek chết lặng hỏi nhưng Elena chỉ đi tiếp với một cái nhìn bí ẩn trên khuôn mặt. Anh nghiêng đầu, Elena có vẻ khác với ngày hôm qua. Cô là em gái quý giá của anh, nhưng họ không thân nhau lắm. Khi anh nhìn khoảng cách ngày càng lớn giữa họ, anh lầm bầm với giọng lo lắng:

    "Nhân tiện, em ấy cần có thêm nhiều vệ sĩ hơn."

    Sau khi gặp anh trai, Elena đi vào kho lấy gươm, cung tên, mũi tên, áo giáp và tất cả các loại vũ khí được cất giữ. Những người bình thường bị hạn chế vào, nhưng may mắn thay, không có nơi nào trong lâu đài Blaise mà cô không thể đến. Tuy nhiên, cô tránh ánh mắt của mọi người, cô đưa vũ khí được trưng bày gọn gàng và hướng đến phần trong cùng của căn phòng. Cô đi qua một góc tối và hẹp, trước mặt là bộ áo giáp đen tuyền đứng trong sự hùng vĩ cao cả.

    Elena biết bộ giáp đó đặc biệt như thế nào. Nó được mẹ cô sử dụng khi Elena vẫn còn là một đứa trẻ. Kim loại được sử dụng để chế tạo áo giáp rất đắt tiền và tinh khiết đến nỗi ngay cả các hiệp sĩ chính thức cũng không thể mua được. Chỉ đến khi trở thành một nữ kiếm sĩ, cô mới nhận ra giá trị của nó, nhưng nó đã bị lấy đi trước khi cô có thể mặc nó.

    Khi cô nhẹ nhàng đặt tay lên bộ giáp, đôi mắt cô ướt đẫm cảm xúc. Cái chạm nhẹ, rắn chắc dưới lòng bàn tay cô đã khuấy động ký ức. Khi còn nhỏ, cô nghĩ bộ giáp sẽ là của mình, nhưng sau khi mẹ cô mất, cha cô đã không cho phụ nữ học đấu kiếm. Vì lý do này, cô chưa bao giờ học kiếm thuật mặc dù được sinh ra trong một gia đình hiệp sĩ. Cuối cùng, cô phải học nó bằng mọi giá. Có lẽ đó là định mệnh. Sau khi nhớ lại quá khứ, cô sớm bắt đầu đặt bộ giáp vào bao tải lớn của mình.

    "Tôi biết rằng cha nhớ mẹ và không thể chịu đựng khi sử dụng những món đồ quý giá của bà, nhưng tôi sẽ dùng nó để cứu ông ấy."

    Hơn nữa, cơ thể cô không còn sung sứcnhư kiếp trước và cô cần áo giáp tốt để bảo vệ bản thân.

    Cuối cùng cô đặt chiếc mũ bảo hiểm màu đen vào bao tải, cô chọn một thanh kiếm không sử dụng. Đây là lần đầu tiên cô nắm giữ nó kể từ khi trở về quá khứ, nhưng với cô đó chỉ là ngày hôm qua. Bàn tay mềm mại, không nhẫn tâm của cô lúng túng nắm chặt tay cầm rắn chắc, nhưng tâm trí cô cảm thấy một cảm giác hiểu biết hoàn hảo kỳ lạ. Cô may mắn vì sự đào tạo của cô không bao giờ rời bỏ cô.

    Elena tháo vỏ kiếm ra khỏi bao kiếm và thấy khuôn mặt cô phản chiếu trong lưỡi kiếm sắc bén. Khuôn mặt của cô khác nhiều so với nữ kiếm sĩ lạnh lùng trong quá khứ, nhưng sự quyết tâm trong trái tim cô bùng cháy dữ dội hơn trước. Elena vung thanh kiếm trong không khí vài lần và lẩm bẩm với chính mình:

    "Chỉ sử dụng tốt được một nữa."

    Tốc độ và sức mạnh của cô bị giới hạn trong cơ thể không được đào tạo này. Tuy nhiên, cô đã vung thanh kiếm lên hàng ngàn hoặc hàng chục ngàn lần, và những trận chiến mà cô đã liều mạng là không thể đếm được. Cho dù cô có yếu đuối và chậm chạp đến đâu, cô cũng biết chính xác nơi vung kiếm. Có nhiều lần cô đã chiến đấu trong hoàn cảnh tàn khốc hơn là trong những điều thuận lợi, và cô đã trở nên tháo vát trong những tình huống xấu.

    Trong một trận chiến, đơn vị tiếp tế của họ đã bị tiêu diệt và họ chết đói trong ba ngày ba đêm, trong khi những người khác chiến đấu tê liệt và hầu như không thể di chuyển. Họ sống sót sau từng khoảnh khắc. Sau khi kiên trì như thế trong nhiều năm, ngay cả cơ thể không được rèn luyện của cô cũng không bị giảm khả năng. Cô kết luận rằng trong khi sức mạnh của cô bị giảm đáng kể, cô có thể vượt qua nó ở một mức độ nào đó bằng kinh nghiệm và bản năng.

    Elena cuối cùng bọc vỏ thanh kiếm và đặt nó vào bao tải, buộc bằng một nút thắt không thể mở ra dễ dàng. Cô chợt nhận ra rằg mình mang theo một bao tải khổng lồ có thể thu hút sự chú ý. Thật không dễ dàng rũ bỏ tâm lý trở thành một kẻ giết người cứng rắn, người đã tự mình làm mọi thứ, nhưng giờ cô không thể quên mình là một phần của tầng lớp quý tộc. Sau khi rời khỏi kho vũ khí và đặt qua một bên, Elena gọi một người hầu đi qua. Người hầu đến gần cô và Elena chỉ vào cái bao tải lớn.

    "Hãy mang cái này đến xe của tôi."

    "Tất cả những món đồ lớn này là gì vậy tiểu thư?"

    "Đây là những món quà cho Glenn khi ta đến."

    "Nhiều vậy ạ? Khi Glenn nhìn thấy tất cả những điều này, cô ấy sẽ rất vui khi gặp người."

    Mặc dù kích thước và trọng lượng của bao tải hơi khác thường để trở thành một món quà cho một quý cô quý tộc, người hầu không nghĩ nhiều về nó và làm như Elena yêu cầu. Các hành lý khác, chẳng hạn như váy và các mặt hàng khác, đã được chăm sóc bởi những người hầu khác. Khi Elena xác nhận rằng mọi thứ cần thiết đã được chất lên, cô bước lên xe ngựa.

    "Chị.. Chờ một chút."

    Mirabelle giữ chặt váy bằng một tay khi cô chạy về phía xe ngựa trong khi với tay kia, cô cầm một giỏ đi dã ngoại lớn. Elena dừng lại khi thấy Mirabelle đang vội vã tiến về phía cô, cô bước xuống đi về phía Mirabelle.

    "Mirabelle, hãy cẩn thận. Em sẽ vấp ngã mất."

    Nhưng Mirabelle đã không chậm lại cho đến khi cô ở ngay trước mặt Elena. Cô hít không khí thật sâu và nở nụ cười rạng rỡ.

    "Em không muốn chị đi mà không ăn, vì vậy hãy lấy cái này."

    Mirabelle đưa cho cô cái giỏ và Elena lấy nó, sự bối rối thoáng qua mặt cô. Trọng lượng của nó quá nặng để cô có thể chiêm ngưỡng

    "Em đã chuẩn bị rất nhiều thức ăn trong một thời gian ngắn như vậy sao? Trông nó giống như một bữa tiệc."

    "Chị quên rằng chị đã nói với em ăn uống tốt mỗi ngày sẽ giúp em khỏe mạnh hơn không?"

    Elena nói không nên lời. Đó là những gì cô từng nói với Mirabelle, người luôn có ác cảm với việc ăn uống.

    Mirabelle nhận ra rằng chị muốn bế mình lên, vì vậy cô nhanh chóng đẩy Elena lên xe ngựa và nói với giọng vui vẻ.

    "Chị hãy đi và trở lại nhanh chóng. Đừng quên món quà dành cho em nhé!"

    Sau khi bị đẩy vào trong, Elena đăm chiêu nhìn qua cửa sổ và nói với em gái mình.

    "Chị sẽ trở về."

    "Vâng. Cẩn thận nhé chị.'

    Chiếc xe ngựa lớn khởi hành và Mirabelle vẫy tay tạm biệt. Elena ngẩng đầu ra khỏi cửa sổ cho đến khi em gái cô biến mất khỏi tầm nhìn. Cô gần như muốn khóc khi cô hứa rằng cô sẽ trở lại. Cô không thể tin rằng mình có một nơi để trở về.

    Elena chợt nhớ cái giỏ trên đùi. Cô đặt nó lên ghế bên cạnh và lấy ra từng món đồ ăn. Bên trong là món salad hào phóng với rau diếp và ức gà tươi, bánh mì kẹp thịt, trứng luộc, cơm nắm trang trí dễ thương và trái cây xắt nhỏ. Tất cả đều trông ngon. Hộp cơm trưa của Mirabelle dường như là bữa tiệc bất tận của tất cả các loại thực phẩm yêu thích của Elena.

    " EM ấy đúng là số 1. "

    Cô xếp gọn gàng thức ăn trong xe ngựa, cô không thể chịu được khi ăn nó. Sophie, cô hầu gái ngồi phía trước cạnh người lái xe ngựa, nhìn cô qua cửa sổ một cách lo lắng.

    " Tiểu thư, người ổn chứ?'

    Elena đang ôm mặt mình trong tay và dường như đang khóc.

    "Ta không sao. Ta chỉ là nghĩ ta thật hạnh phúc.'

    Cô đã luôn bỏ lỡ những khoảnh khắc này khi gia đình cô vẫn còn sống ở kiếp trước. Cha cô, anh trai cô, Mirabelle. Cô đã ước hàng trăm và hàng ngàn lần rằng họ còn sống. Bây giờ cô đã hạnh phúc hơn mặc dù nơi đây có thể làtrí tưởng tượng của mình thậm chí có thể là giấc mơ mơ.

    " Làm thế nào tôi có thể ăn tất cả các thực phẩm này được. "

    Sophie trả lời, cô nàng đã không hiểu sự quý giá của thức ăn đối với Elena.

    " Nếu người thích, chúng ta có thể gói lại. "

    Elena gật đầu, dụi mắt ướt.

    " Ừm."

    Cả gia đình cô giờ đã sống. Chỉ cần có được điều đó, hạnh phúc của cô sẽ tồn tại mãi mãi. Bây giờ Elena đã đi và cô không bao giờ có thể mất nó một lần nữa. Cô chắc chắn sẽ thay đổi tương lai bằng mọi giá.
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng năm 2020
  7. Ngôn Ngôn

    Bài viết:
    15
    Chương 6

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Elena đã lên kế hoạch nên cô chỉ mang theo một vài người đi với cô. Ít nhất, đó là những gì cô tin cho đến khi cỗ xe dừng lại nghỉ ngơi. Khi cô ra ngoài, cô thấy có thêm sáu hiệp sĩ trong nhà đi theo cô cách đó một khoảng. Bao gồm cả hai người đàn ông đang bảo vệ cỗ xe, có tổng cộng tám hiệp sĩ hộ tống cô. Elena bày tỏ sự ngạc nhiên, hiệp sĩ chính giải thích:

    "Chúng tôi đã được gửi đến từ ngài Derek. Ngài ấy nói tiểu thư không có đủ hiệp sĩ bảo hộ."

    "Ta đã biết, anh Derek.."

    Cô lẩm bẩm, nhưng đầu óc cô quay cuồng. Cô không thể giải cứu Thái tử Carlisle khi những nười này đi cùng. Nếu cô biết chính xác khi nào và nơi anh bị ám sát, cô có thể đã có thể sử dụng các hiệp sĩ gia đình, nhưng tất cả những gì cô biết là nơi hoàng tử chết. Cô có thể phải ra khỏi địa điểm trong một vài ngày, và cô không thể có một đoàn tùy tùng lớn ở đó. Elena đã đưa ra một cái cớ rằng cô muốn giúp đỡ cho đám cưới của Glenn, nhưng cô không có lý do nào để ở lại nơi đó quá lâu.

    Đó không phải là tất cả, ngay cả khi Elena cố gắng thuyết phục một số hiệp sĩ giúp đỡ cô, cô cũng không thể tiết lộ khả năng của mình trước mặt họ. Trong thực tế, đó là thất bại lớn nhất. Lúc trước, cô đã sống như một cô con gái bình thường, nếu như tiết lộ mình là một nữ kiếm sĩ chuyên nghiệp? Sẽ không tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra, Elena không muốn giải thích điều này với gia đình hoặc những người khác.

    Mặc dù cô không xấu hổ khi nói mình là nữ kiếm sĩ, cô sẵn sàng cắt giảm hàng chục hoặc hàng trăm người chết trong tương lai chỉ để ngăn chặn sự trỗi dậy của Hoàng đế Paveluc. Càng ít người biết về nó thì càng tốt. Cô muốn gia đình mình được an toàn và không biết gì sẽ càng hạnh phúc. Bằng cách đó, cô sẽ có thể cười bên cạnh họ như thể cô không biết gì cả.

    Với quyết định đó, cô phải trốn thoát và hoàn thành nhiệm vụ của riêng mình. Tuy nhiên, rất khó để thoát khỏi khi số lượng người hộ tống đã tăng lên đáng kể.

    ".. Làm thế nào để bây giờ?"

    Có tám lính canh, một người giúp việc và một người đánh xe. Mười người trong tất cả. Ngay cả khi con gái của một bá tước không thể đi mà không có đoàn tùy tùng, con số này thật nực cười. Một con chuột có thể biến mất mà không bị ai bắt, nhưng nếu một thành viên trong gia đình biến mất, nó sẽ gây ra sự hỗn loạn hoàn toàn. Có cách nào cô có thể lừa dối tất cả bọn họ và biến mất như làn khói?

    Lúc gần tối, cả nhóm dừng lại ở một nhà trọ sang trọng, họ sẽ ở lại qua đêm. Elena bước vào phòng, lo lắng nhăn mặt. Sophie đi theo phía sau và đóng cánh cửa lại sau lưng họ.

    "Tiểu thư, ngài cần nghỉ ngơi."

    Cô nói với giọng nhỏ nhẹ.

    "Sẽ mất ba ngày để đến nơi mà hoàng tử bị ám sát. Cô phải đến đó bằng cách nào đó."

    *

    *

    *

    Nhà trọ có các tiện nghi và dịch vụ sang trọng nhất, làm cho nó trở thành một nơi tốt để qua đêm cho bất kỳ người phụ nữ quý tộc nào. Trên thực tế, nó tương đương với phòng của Elena trong Lâu đài Blaise. Tuy nhiên, tâm trạng của cô rất thấp. Không có chuyện gì để cô thoải mái qua đêm.

    "Tại sao mình không nghĩ về điều này"

    Cô là con gái đáng kính của một bá tước và cô được kỳ vọng sẽ hành động thích hợp. Tuy nhiên, thời gian trôi qua, cô bắt đầu hối hận về quyết định của mình và kết luận rằng việc qua đêm tại nhà trọ là một sự lãng phí thời gian vô nghĩa. Cô chưa nghĩ ra cách tìm hoàng tử, nhưng cô phải lên kế hoạch khi đi. Cô hy vọng có một chút thời gian còn lại để nhìn xung quanh.

    Nếu cô biết rằng cô đã lãng phí thời gian như thế này thì cô đã dành những khoảnh khắc quý giá của mình với Mirabelle. Cô cảm thấy tức giận với chính mình, nhưng nó đã vượt quá tầm kiểm soát của cô. Điều này đã xảy ra, vì vậy Elena phải sử dụng thời gian còn lại một cách hiệu quả nhất có thể.

    Ngay khi ra khỏi giường, cô đã thực hiện chế độ tập thể dục buổi sáng từ kiếp trước, sau đó chuẩn bị áo giáp và thanh kiếm bên trong bao tải để cô có thể rời đi bất cứ lúc nào. Elena tắm một mình, sau đó sớm chuẩn bị ra ngoài.

    Cô hầu gái, người đang đợi chủ nhân thức dậy, khẽ gõ cửa. Cô nghe thấy giọng nói của Elena khi trả lời, như thể Elena đang mong đợi cô.

    "Mời vào."

    Sophie bước vào phòng và há miệng ngạc nhiên khi thấy Elena mặc quần áo hoàn chỉnh. Mặc dù Elena là người phụ nữ siêng năng trong cuộc sống hàng ngày, nhưng nó chưa bao giờ đến mức độ này.

    "Tiểu thư, tôi nên gọi cho người khi người thức dậy. Người thức dậy được bao lâu rồi?"

    "Không cần phải tự lo mọi thứ khi đi du lịch. Ta mang em theo vì ta không thích hỗn độn, nhưng ta có thể tự mình xử lý hầu hết mọi việc. Em không phải lo lắng quá nhiều về nó.

    Sophie nhìn Elena với vẻ bối rối. Khi Sophie lần đầu tiên rời đi trong chuyến đi này, cô nghĩ rằng mình sẽ có một gánh nặng gia tăng khi phục vụ Elena một mình. Trong khi Elena là một người phụ nữ tinh tế, cô ấy đã ân cần hơn một cách kỳ lạ ngày hôm nay. Sophie nói một cách thân thiện hơn mà không nhận ra điều đó.

    " Hãy giữ lấy, tiểu thư. Em sẽ làm nhanh và đưa người ăn sáng. Đồ ăn ở nhà trọ này rất nổi tiếng và được cho là đứng thứ hai sau một nhà hàng đắt tiền.

    "Ta đã ăn rồi. Chúng ta xuất phát thôi"

    "Gì ạ? Bây giờ?"

    Đôi mắt của Sophie mở to vì sốc. Vẫn còn quá sớm. Mọi người sẽ thức dậy ngay bây giờ, nhưng cô không chắc họ đã sẵn sàng rời đi chưa. Rồi Elena nói điều gì đó gây sốc hơn với Sophie.

    "Kể từ bây giờ, hãy nói với người lái xe không được dừng lại và tiếp tục lái xe."

    "Huh? Người sẽ ngủ thế nào?"

    "Ta có thể ngủ trong xe ngựa."

    Sophie buộc miệng im lặng và không hỏi làm sao Elena có thể ngủ ở một nơi khó chịu như vậy. Không có lý do gì để Elena giải thích tại sao họ phải vội vàng chuẩn bị đám cưới. Sophie chỉ là một người giúp việc theo lệnh.

    "Vâng, nếu tiểu thư không thoải mái thì nói với tôi,"

    Sophie tự trấn an mình. Cô không nghĩ rằng một người phụ nữ chưa bao giờ trải qua khó khăn có thể chịu đựng một cuộc hành trình như vậy.

    "Vâng thưa tiểu thư. Tôi sẽ đi xuống cầu thang và nói với họ."

    Sophie vội vã đến căn phòng nơi các hiệp sĩ đang ở.

    Ki: Do mấy ngày any chuẩn bị đi học nên mình khá bận, chiều nay sẽ thử bạo chương nhé.
     
  8. Ngôn Ngôn

    Bài viết:
    15
    Chương 7

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vào ngày thứ ba trong cuộc hành trình, Sophie nhận ra bản thân đã hoàn toàn sai lầm. Một chuyến xe ngựa không được nghỉ ngơi rất khó khăn đến nỗi cô khó có thể giữ hơi thở của mình. Trong khi đó, tiểu thư trông khá hơn. Elena đã cho phép cô ngồi cạnh tiểu thư trong cỗ xe, cô rất biết ơn, nhưng nó hầu như không làm giảm bớt sự khó chịu của cô.

    "Làm thế nào tiểu thư có thể chịu được cuộc hành trình khó khăn này?"

    Hai từ "mệt mỏi" được viết trên khuôn mặt của mọi người nhưng tiểu thư đã không phàn nàn. Sophie nghĩ Elena sẽ không thể chịu đựng được.

    Klak, klak

    Sophie nhấm nháp miếng thịt khô, đôi môi trắng bệch vì say xe. Thức ăn rất tệ và khi cô ngủ, chiếc xe ngựa không bao giờ dừng lại.

    "Tiểu thư của tôi, tại sao chúng ta không dừng lại ở thị trấn để kiếm thức ăn? Nếu người ăn thực phẩm hư hỏng, dạ dày của người sẽ gặp rắc rối mất"

    Elena sững người khi nghe những lời của Sophie. Một kế hoạch bắt đầu hình thành. Trong khi họ đã tăng tốc nhanh nhất có thể, tâm trí của Elena chứa đầy những câu hỏi về cách cô có thể tách chúng ra và tự mình di chuyển. Câu trả lời dường như ở ngay đó. Elena gật đầu đồng ý với Sophie ngay lập tức.

    "Ừm."

    Khuôn mặt của Sophie vui mừng khi Elena đồng ý dừng lại ở thị trấn bên cạnh. Cô vội vàng mở cửa sổ xe ngựa và nói chuyện với người lái xe bên ngoài.

    "Tiểu thư Elena muốn ghé qua thị trấn bên cạnh một lúc."

    "Thị trấn? Tôi đã biết,"

    Người lái xe trả lời nhanh nhẹn, nhưng anh ta cũng không thể che giấu biểu cảm nhẹ nhõm của mình. Khi Elena cho phép, cả nhóm đi đến thị trấn gần nhất. Elena đã quá muốn đến nơi đó nhanh chóng nên Sophie dự kiến chỉ dừng lại trong một thời gian ngắn rồi quay trở lại, nhưng có điều không hay đã xảy ra.

    Elena, người có vẻ ổn chỉ một lúc trước, có một biểu hiện ốm yếu trên khuôn mặt.

    "Ta nghĩ rằng có cái gì đó không tốt trong thực phẩm ta đã ăn. Ta cảm thấy không khỏe, vif vậy bây giờ ta cần phải nghỉ ngơi."

    "Em đã nói với người rồi tiểu thư! Điều này thật tệ"

    Hành trình vất vả đã khiến Elena bị ốm và sức khỏe của cô trở nên tồi tệ nhất trong suốt chuyến đi. Họ nhanh chóng tìm chỗ ở trong thị trấn và gọi bác sĩ nổi tiếng nhất trong khu vực đến gặp Elena. Chuyến đi đã không đặc biệt khẩn cấp như đầu, và cả nhóm đã đồng ý chờ đợi cho đến khi sức khỏe của Elena hoàn toàn bình phục. Ngoài ra, lịch trình đã vô cùng khó khăn với họ và mọi người đều háo hức nghỉ ngơi.

    Không có người đàn ông nào được phép vào phòng của Elena, và thay vào đó các hiệp sĩ thay phiên nhau canh giữ cửa nhà cô. Sophie, người phụ nữ duy nhất trong bữa tiệc, chịu trách nhiệm chăm sóc Elena. Cô hứa với các hiệp sĩ rằng cô sẽ thông báo cho họ nếu tình trạng của Elena trở nên tồi tệ hơn, sau đó đặt một chiếc khăn lạnh lên trán của Elena. Cô giả vờ ngủ trên giường, nở một nụ cười tự mãn.

    "Đây là một cách hay."

    Đầu tiên cô cho rằng mình bị ràng buộc với họ, nhưng thực tế, chính họ là người bị ràng buộc với cô. Sức khỏe của cô là ưu tiên hàng đầu của họ. Khi nói với họ rằng cô bị ốm, các hiệp sĩ không thể rời khỏi thị trấn nhưng không ai trong số họ có thể vào phòng cô. Họ có thể ở lại vài ngày cho đến khi cô được đánh giá là ổn.

    Tuy nhiên, vẫn còn một người sẽ chú ý nếu cô biến mất. Người giúp việc của cô, Sophie. Nếu Elena có thể lừa dối cô ấy, sẽ không ai khác nhận ra sự vắng mặt của cô. Elena mở mắt và nói với Sophie ngồi cạnh giường.

    "Sophie."

    "Vâng! Tôi đang ở đây, thưa tiểu thư. Người có sao không?"

    "Ta cần giúp đỡ."

    "Người cứ nói, thư tiểu thư"

    Thực sự có một người ở đây tôi rất yêu. Tình trạng của tôi được cải thiện sau khi tôi gặp bác sĩ, nhưng tôi vẫn không thể cảm thấy bị bệnh.

    Elena để lời nói dối dễ dàng chảy ra khỏi miệng. Một câu chuyện lôi cuốn trái tim của người giúp việc có thể là hiệu quả nhất.

    "Oh! Ý người là gì?"

    Miệng của Sophie ngạc nhiên trước sự tiết lộ bất ngờ.

    "Ta đã cố gắng để anh ấy ra đi vì sự khác biệt về địa vị của chúng tôi, nhưng ta không thể quên khuôn mặt của anh ấy sau tất cả những nỗi đau này."

    "Chúa ơi, em.."

    "Ta sẽ chỉ gặp anh ấy một lúc, vì vậy cô sẽ giữ bí mật với các hiệp sĩ còn lại chứ?"

    "Nhưng nếu có chuyện gì xảy ra với ngài thì.."

    "Không, ta không muốn sống thiếu anh ấy nữa."

    Elena lấy tay che mặt. Sophie bất lực nhìn cô, không thể quyết định phải làm gì. Elena ngay lập tức nói một câu mà cô đã chuẩn bị trong trường hợp Sophie còn đang phân vân.

    "Ta sẽ chết nếu không nhìn thấy anh ấy."

    "Tiểu thư, người đừng nói như thế!"

    Elena đã mượn lời trong một vở kịch mà cô đã xem trong nhà hát từ lâu. Sophie đã bắt đầu dao động một chút. Elena lấy ra một đồng tiền vàng từ trong túi của mình và đưa nó cho người giúp việc, hy vọng nó sẽ thành công.

    "Hãy coi đây là phần thưởng cho sự giúp đỡ của em"

    Đôi mắt của Sophie bị che mờ vì bối rối, đột nhiên lóe lên sự tham lam. Ban đầu, cô đã do dự vì cô sẽ phải chịu trách nhiệm nếu phát hiện ra rằng cô đã để Elena rời đi mà không nói cho ai biết. Nhưng cô không thể bỏ lỡ cơ hội này vì một đồng tiền vàng. Hơn nữa, nếu Elena bắt đầu nghĩ tốt về cô ấy, cuộc đời làm hầu gái của Sophie sẽ thành công. Cuộc tranh luận nội bộ của cô đã không kéo dài.

    "Tôi không thể làm trái ý người. Nhưng tiểu thư vui lòng quay lại sớm."

    Những lợi ích của việc chấp nhận rủi ro nhỏ là quá tốt. Khuôn mặt của Sophie không còn biểu lộ sự do dự.

    "Đừng lo lắng, ta sẽ cố gắng hết sức. Tất cả các hiệp sĩ đều nghĩ rằng ta bị bệnh, vì vậy nếu em đưa ra một lý do hợp lý thì sẽ không có vấn đề gì.

    " Vâng thưa tiểu thư. "

    Sophie gật đầu, Elena tự trấn an mình rằng đây là lựa chọn tốt nhất. Cô không muốn có bất kỳ nhân chứng nào, nhưng thực tế không được như vậy. Trên thực tế, cách dễ nhất và chắc chắn nhất sẽ là giết tất cả mọi người để giữ im lặng, nhưng cô không muốn đi xa đến mức giết người trong gia đình. Nhìn chung, đây không phải là một kết quả xấu. Elena trao đồng tiền vàng cho Sophie.

    " Ta mong em sẽ làm việc cùng ta, Sophie. "

    Nếu bất cứ ai phát hiện ra, cô có thể ngụy trang nó như một lối thoát cho một mối tình lãng mạn bí mật.

    Với sự hợp tác của Sophie, Elena sớm bị bỏ lại một mình trong phòng. Thời gian cuối cùng đã đến. Cô lấy ra bộ giáp kim loại màu đen mà cô đã giấu và đeo nó với những chuyển động quen thuộc. Cuối cùng, cô đặt chiếc mũ bảo hiểm màu đen lên đầu. Cô không còn trông giống con gái của một bá tước. Chỉ có một hiệp sĩ với một lưỡi kiếm sắc bén. Có lẽ đây là hình dạng thật của cô ấy.

    Elena lẩm bẩm khi nhìn thấy mặt trăng bên ngoài phòng mình.

    " Mình tin rằng sẽ không quá muộn."
     
    Hạ Tinh, Mộ ThiệnGill thích bài này.
  9. Ngôn Ngôn

    Bài viết:
    15
    Chương 8

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Elena đẩy con ngựa nhanh nhất có thể. Khi cô càng ngày càng gần vị trí mà hoàng tử đã chết trong quá khứ, mùi máu nặng nề bắt đầu nổi lên. Chẳng mấy chốc, cô không phải tự hỏi nó đến từ đâu. Có nhiều xác chết trên mặt đất như có cây trong khu rừng rậm rạp. Ngay cả Elena, người quen thuộc với chiến trường, chân mày cô nhíu lại khi nhìn thấy. Một, hai, ba người, có rất nhiều cơ thể.

    "Đây trông giống như một cuộc chiến."

    Chỉ cần nhìn vào những cái xác trên mặt đất đã cho cô bức tranh sơ sài về trận chiến khốc liệt như thế nào. Điều tồi tệ nhất cô từng lo sợ đã xảy ra, nhưng may mắn là hài cốt vẫn còn tươi. Hơn nữa, xem xét quy mô của trận chiến, hoàng tử dường như được nhiều người bảo vệ. Tuy nhiên, vẫn còn quá sớm để cảm thấy nhẹ nhõm. Với nỗi sợ hãi tăng lên rằng hoàng tử có thể chết, Elena hối thúc con ngựa của mình đi nhanh hơn.

    Keng!

    May mắn thay, cô sớm nghe thấy tiếng dao găm.

    "Làm ơn, hãy sống,"

    Cô cầu nguyện tuyệt vọng. Cuối cùng cô cũng đến hiện trường nơi cuộc chiến đang diễn ra. Đó không phải là những gì cô mong đợi. Cô đã dự kiến sẽ thấy một trận chiến khốc liệt giữa những người bảo vệ của hoàng tử và những kẻ ám sát đã đến để giết anh ta. Thay vào đó chỉ có một người đàn ông đơn độc được bao quanh bởi hàng tá người đàn ông khác.

    "Giết ngươi là công việc của chúng tôi?"

    Thật khó tin. Nhưng một điều thậm chí còn khó tin hơn đang diễn ra trước mắt cô.

    "Ah.."

    Một tiếng thở hổn hển không tự nguyện thoát ra từ miệng của Elena.

    Người đàn ông đơn độc được bao quanh bởi hàng tá hiệp sĩ địch, nhưng người đàn ông dường như không hoàn toàn là con người. Anh ta có đôi mắt hung dữ, xếch lên, mũi thẳng và xương hàm sắc bén nhưng không giấu được gương mặt tuấn mỹ. Những lớp da từ tay phải đến vai anh ta được bao phủ bởi vảy cứng, giống thằn lằn và từ ngón tay anh ta là những móng vuốt dài và sắc nhọn.

    Máu cô dồn lên tai.

    Trong một khoảnh khắc cô nhìn vào đôi mắt xanh lạnh lùng của anh, một vị huyền thoại bị lãng quên của hoàng gia đã đến với cô.

    Ai được sinh ra từ con rồng thì người đó trở thành hoàng đế của Đế chế Ruford, và họ sẽ có quyền lực tuyệt đối cho các thế hệ.

    Cô nghĩ đó chỉ là một câu chuyện được phát minh để làm cho hoàng đế có vẻ đặc biệt.

    "Huyền thoại có thật không?"

    Cô thấy bối rối. Nếu truyền thuyết về hoàng tộc là có thật, thì Paveluc cũng nên có đặc điểm của một con rồng trong trận chiến cuối cùng của cô với anh ta, nhưng anh ta vẫn duy trì hình dạng con người ngay cả sau khi cô cắt đứt một cánh tay của anh ta. Nếu gia đình hoàng gia thực sự có máu của rồng, không có lý do gì để che giấu nó. Thay vì bị đối xử với sự khinh miệt và bị khinh miệt, hoàng đế chắc chắn sẽ đáng sợ như một vị thần. Các quốc gia khác sẽ không dám thách thức sức mạnh của Đế chế Rufford.

    ".. Tại sao?"

    Tại sao anh ta phải che giấu nó? Tại sao Paveluc không xuất hiện như một con rồng trong kiếp trước, nhưng Thái tử Carlisle đã làm? Hoặc có lẽ..

    Hoặc có lẽ anh ta không phải là một phần của rồng, nhưng thay vào đó là một con quái vật. Nhiều tin đồn kỳ lạ đã nổ ra vì hoàng tử vương miện không bao giờ xuất hiện. Elena đứng sững lại khi cô nhìn cảnh tượng trước mắt.

    "Keng!"

    Một trong những thanh kiếm của hiệp sĩ địch đã đánh trúng hoàng tử. Một dòng máu phun ra từ vết thương, Elena nhanh chóng tỉnh lại.

    "Tôi không quan tâm hoàng tử thực sự là gì. Anh ấy là người đầu tiên kế vị ngai vàng, ngay cả khi anh ấy là một con quái vật."

    Không ai trong số này thay đổi kế hoạch của cô. Bây giờ cô tò mò hơn là ngạc nhiên bởi hoàng tử, nhưng đây không phải là lúc để nghĩ về nó. Cô sẽ đào bới những bí mật của hoàng gia sau này. Tại thời điểm này, cứu Hoàng tử Carlisle là ưu tiên hàng đầu của cô. Bản thân trong quá khứ của cô sẽ dễ dàng đối đầu với những kẻ ám sát, nhưng cô không thể làm như vậy trong tình trạng này.

    "Tôi nên làm gì?"

    Cô nhanh chóng nhìn xung quanh và thấy một số chất nổ nhỏ trong vòng tay của những xác chết. Rõ ràng những kẻ ám sát đã có ý định tự sát như một phương sách cuối cùng để hạ gục hoàng tử. Cũng có nhiều con ngựa lang thang xung quanh như có xác chết nằm trên sàn nhà.

    Elena di chuyển nhanh chóng với quyết tâm đó. Cô thu thập một số chất nổ nhỏ từ một số thi thể và nhặt một cây nỏ nằm trên mặt đất. Sẽ tốt hơn với một cây cung bình thường, nhưng phải cần nhiều sức hơn để kéo cây cung liên tục và cô không chắc có bao nhiêu mũi tên có thể bắn ra vì sức mạnh hiện tại của mình. Khởi động kích hoạt của nỏ là một vũ khí phù hợp hơn với cô bây giờ. Mặc dù nó không phải là vũ khí quen thuộc, Elena chưa bao giờ bỏ lỡ mục tiêu nào trong kiếp trước.

    "Chaa.."

    Với cây nỏ trong tay, Elena bắt đầu cưỡi ngựa về phía Carlisle. Đồng thời, cô ném một số chất nổ nhỏ mà cô ấy đã thu thập được.

    "BÙM!"

    Cô ngã xuống vì chất nổ của những sát thủ đã chết, gây ra một phản ứng dây chuyền dẫn đến một vụ nổ lớn hơn. Tiếng ồn lớn khiến những kẻ ám sát tấn công Carlisle phân tán.

    "Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

    "Tôi sẽ đi và tìm hiểu."

    Các sát thủ phối hợp cẩn thận đã nhanh chóng phản ứng, nhưng họ không thể che giấu sự sốc của mình trước âm thanh phi nước đại từ mọi phía. Đó là âm thanh của những con ngựa chạy hoang dã trong tiếng nổ. Vì tiếng giẫm đạp nhỏ, những kẻ ám sát thậm chí không thể đoán được ai đang đến từ hướng nào. Ngay sau đó có một tiếng kêu lớn.

    "Hãy giữ lại hoàng tử!"

    Cùng lúc đó, ba mũi tên bắn xuyên qua làn khói được tạo ra từ ngọn lửa và xâm nhập vào trái tim của những kẻ ám sát.

    "Kẻ thù!"

    "Trợ thủ của hoàng tử đã đến!"

    Tiếng vó ngựa ầm ầm xung quanh họ khi làn khói dày che khuất tầm nhìn của mọi người. Qua sự hỗn loạn, cuối cùng cô cũng tìm thấy một khoảng cách giữa những kẻ ám sát.

    BỖng dưng, một hiệp sĩ đen đã đột nhiên xuất hiện trong làn khói. Mọi người quay đầu lại báo động. Một người bước ra khỏi bóng tối. Đội ám sát của hoàng tử, bao gồm các hiệp sĩ được đào tạo bài bản, đã tràn ngập cảm giác sợ hãi.

    Hiệp sĩ mặc áo giáp sắt đen từ đầu đến chân, và chiếc mũ bảo hiểm bao phủ toàn bộ khuôn mặt của nó chỉ lộ ra hai mắt đỏ như máu. Các sát thủ đã chuẩn bị đầy đủ cho nhiệm vụ sắp tới do hiệp sĩ đen dẫn đầu, nhưng có gì đó lạ. Elena, người nhảy vào lãnh thổ của kẻ thù một mình, chỉ ở lại trong những khoảnh khắc ngắn nhất. Đôi mắt xanh của Carlisle và đôi mắt đỏ của Elena gặp nhau.

    "Hoàng tử của tôi, ngài hãy tiếp tục!"

    Với một tiếng kêu khẩn thiết, Elena đưa tay ra cho Carlisle và anh ta cầm lấy nó không do dự.

    Taak!

    Elena kéo anh dậy, Carlisle dùng lực để nhảy lên và ngồi sau lưng cô trên lưng ngựa.

    Nó xảy ra trong chớp mắt. Những kẻ ám sát phản ứng nhanh chóng lên tiếng.

    "Chặn họ lại!"

    Elena rút thanh kiếm ra và chém những kẻ cản đường họ. Tuy nhiên, thật khó để trốn thoát an toàn vì bất lợi về số lượng. Đây không phải là một tình huống cô có thể ngồi xuống và đàm phán với kẻ thù. Carlisle nói với giọng thấp phía sau Elena.

    "Cho tôi dây cương".

    Đó là một phép lạ mà anh vẫn còn tỉnh táo khi xem xét vết thương lớn ở bên mình. Áo sơ mi của anh ta ướt đẫm máu đến nỗi cô thậm chí không thể biết vết thương ở đâu. Mặc dù vậy, một bàn tay phụ trong tình huống này sẽ rất hữu ích.

    "Đây,"

    Cô nói nhanh và đưa cho anh ta dây cương. Sau khi xong, Carlisle điều khiển con ngựa, Elena tập trung vào việc loại bỏ những kẻ ám sát ngay lập tức. Khi họ chạy xuống đường, hai mũi tên tuôn ra từ phía sau như mưa. Elena nhanh chóng cắt chúng xuống bằng thanh kiếm của mình, sau đó lấy ra nỏ một lần nữa. Cô quay mình để quay mặt về phía sau, rồi bắt đầu bắn mũi tên vào kẻ thù đang truy đuổi.

    "Vù.. Bịch."

    Từng người một của kẻ thù ngã xuống. Cô muốn ghi lại, cô nhắm vào giữa ngực của họ chỉ để chắc chắn rằng cô sẽ không bỏ lỡ. Kẻ thù cuối cùng đã trở nên xa cách hơn.


    Một trong số những mũi tên được bắn bởi những kẻ ám sát đã hạ cánh thẳng xuống lưng của Carlisle.

    "Ah.."

    Anh kêu lên ngạc nhiên và máu tuôn ra từ miệng anh. Cô nhìn anh thất vọng, nhưng Carlisle tiếp tục với giọng ổn định.

    "Tôi có thể giữ, không cần phải dừng lại.

    " Nhưng! "

    " Đừng nhìn tôi như thể tôi sắp chết. "

    Elena cắn môi. Cô ấy muốn hét lên ngay. Anh sẽ chết! Nhưng đó không phải là lúc để tranh luận với anh ta. Vào lúc này, điều quan trọng nhất là sự an toàn của Thái tử Carlisle. Cho dù anh ta chết ở đó hay chết ở đây vì chảy máu quá nhiều, kết quả sẽ như nhau và kế hoạch của cô sẽ không có gì. Cô nhìn Carlisle đang siết chặt dây cương mặc dù mũi tên sau lưng anh.

    Hãy ở lại với tôi, tôi sẽ không lo lắng nữa."

    Carlisle đưa ra một cái nhìn nghi vấn, nhưng giờ không phải là lúc để nói chuyện với nhau. Elena nhắm vào nỏ của mình một lần nữa vào những sát thủ dai dẳng.
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng năm 2020
  10. Ngôn Ngôn

    Bài viết:
    15
    Chương 9

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô thở dốc vì kiệt sức. Điều này sẽ không ảnh hưởng nhiều nếu như là cô ở kiếp trước, nhưng cô không còn bền bỉ như lúc đó nữa. Khi họ đang cố đến đến nơi an toàn, Elena nắm bắt được tình trạng của Carlisle. Khuôn mặt anh rất xanh xao. Cô không biết làm thế nào mà anh ta có thể bám trụ lâu như vậy trong tình trạng bị thương.

    "Hoàng tử, xuống đây. Ngài hãy chú ý vết thương của mình.".

    Elena xuống ngựa và mở rộng cánh tay, Carlisle nhìn cô như thể cô đang giúp đỡ bằng cách giúp anh xuống ngựa như một đứa trẻ. Tuy nhiên, trái với biểu cảm xuyên thấu của anh, Carlisle lặng lẽ chấp nhận đưa tay cô ra. Anh xuống ngựa, sau đó dựa vào một cái cây, kéo quần áo rách rưới ra. Cánh tay phải của anh được bao phủ trong lớp vảy cứng khi lần đầu tiên cô nhìn thấy anh đã trở lại bình thường.

    "Ah.."

    Cứ như thể lớp vảy không bao giờ ở đó, nhưng Elena không ngây thơ đến mức nhầm lẫn những gì đã xảy ra. Carlisle ngay lập tức hiểu ý nghĩ ngắn ngủi của cô.

    "Ngươi đang tự hỏi tại sao cánh tay này lại bình thường?

    Có chút cay đắng trong giọng nói của anh. Tất nhiên, cô tự hỏi tại sao, nhưng cô biết rằng việc đối xử tốt với Carlisle là quan trọng hơn vào lúc này.

    " Tôi sẽ không xa lánh người. ".

    May mắn thay, Elena đã mang theo thuốc trong trường hợp khẩn cấp. Thật đáng tiếc khi cô đã không mang nhiều vì nó phải nằm gọn trong bộ giáp của cô ấy.

    " Ngài sẽ bớt đau hơn, thưa hoàng tư. "

    Đôi mắt xanh của Carlisle nhìn chằm chằm vào Elena một cách thận trọng khi cô bình tĩnh lấy thuốc ra. Tuy nhiên, Elena nhìn những vết thương lớn và nhỏ của Carlisle với sự bối rối. Có nhiều hơn một vài vết thương ở đây và đó. Cơ thể anh có dấu hiệu sẹo sâu, sẹo cũ. Carlisle thậm chí không phát ra âm thanh khi cô chạm vào vết thương đau đớn của anh. Tình huống này phải rất quen thuộc với anh.

    "May mắn thay, thành tích của hoàng tử không phải là tin đồn."

    Nghĩ lại thì, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Carlisle. Một trong những tin đồn khủng khiếp đã nói rằng anh là một người đàn ông to lớn, lông rậm và xấu xí. Cô không biết rằng anh sẽ thực sự đẹp trai.

    Khi giúp anh bôi thuốc, cô nhận thấy cơ bắp rắn chắc, cứng rắn của anh nhìn qua các cạnh rách của quần áo. Anh ta trông khá giống một người đàn ông lý tưởng. Trên thực tế, vẻ ngoài cao ráo, đẹp trai của anh ta giống với một người đàn ông hoang dã trong thành phố hơn là một người sống trên chiến trường.

    Tuy nhiên, có một khí chất nguy hiểm phát ra từ anh. Ngay cả khi anh đang ngồi trên mặt đất, sự hiện diện của anh ta quá lớn, cô không thể dễ dàng tìm thấy một điểm yếu nào. Elena nhớ Ruford là đế chế nào. Một đất nước bị ám ảnh bởi chiến tranh. Có rất nhiều từ dành cho các hoàng đế của đế chế Ruford. Tên đồ tể, ác quỷ đẫm máu, kẻ chinh phục, cô cảm thấy rằng tất cả những từ đó có thể áp dụng cho người đàn ông đã tỏa ra hào quang áp đảo đó. Elena lặng lẽ liếc nhìn Carlisle và anh nói với cô bằng giọng sắc bén hơn trước.

    " Ta không nghĩ ngươi đến từ quân đội. Ngươi cứu ta để làm gì? "

    Elena nghĩ về cách trả lời câu hỏi này. Thật không dễ dàng để giải cứu hoàng tử, nhưng bây giờ cô thấy nó còn căng thẳng hơn khi nói chuyện với anh ta. Dù vậy, cô vẫn quyết tâm cho anh một câu trả lời.

    Elena hy vọng rằng Carlisle sẽ tiếp tục tồn tại đủ lâu để trở thành hoàng đế và đánh bại Paveluc. Cô sẵn sàng mạo hiểm mọi thứ để giúp anh. Con đường để làm hoàng đế Carlisle sẽ khó khăn, và không có cách nào để biết những nguy hiểm khác đang rình rập. Cô không thể cho anh biết về nó.

    " Tên của ngươi là gì. "

    " Hãy cho ta biết. "

    Elena đã nhìn thấy sức mạnh của Carlisle và chấp nhận sự thật rằng anh ta có thể phù hợp để trở thành một hoàng đế. Cô nhớ những người nói rằng Paveluc sẽ không thể lên ngôi dễ dàng như vậy khi Carliase còn sống.

    Kể từ khi sinh ra, cô đã định là một quý tộc, cô phải kết hôn với người đàn ông mà cha cô quyết định cho cô. Ở kiếp trước, gia đình cô đã bị phá hủy và cô không còn những nhiệm vụ như vậy nữa, nhưng đó không còn là vấn đề nữa. Elena giờ phải kết hôn với một người đàn ông sẽ mang lại lợi ích lớn nhất cho gia đình Blaise. Nếu vậy thì người đàn ông đang ngồi ngay trước mặt cô là sự lựa chọn tốt tốt nhất

    Cô nhìn anh lên xuống. Anh ta có một khuôn mặt sắc nhọn, mũi cao và đôi mắt xanh trông hung dữ. Mái tóc đen của anh tối hơn bầu trời đêm, nổi bật trên làn da trắng sữa của anh. Cô nhớ cái vảy đen như quái vật trên cánh tay phải của anh, nhưng may mắn là nó không nhìn thấy được vào lúc này. Carlisle nheo mắt khi Elena tiếp tục im lặng nhìn anh.

    " Nếu như! "

    Carlisle chuẩn bị nói.

    " Tôi muốn cưới người. "

    ".. Gì? "

    Biểu hiện của Carlisle ngay lập tức thay đổi thành sốc. Elena lặp lại một lần nữa.

    " Hãy kết hôn với tôi, Hoàng tử."
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...