Người tôi vừa yêu, vừa hận là mẹ, thứ yêu thích nhất là mèo con, bố tôi thì không biết nữa

Thảo luận trong 'Nhật Ký' bắt đầu bởi Chén Canh Đạm Mạc, 21 Tháng tư 2020.

  1. Chén Canh Đạm Mạc

    Bài viết:
    0
    Tôi tên là XXX. Tôi thực sự không biết mối quan hệ trong gia đình tôi là gì, chỉ biết rằng một gia đình bình thường sẽ không như vậy. Tôi được sinh ra trong một bệnh viện nhỏ ở địa phương.. tôi được sinh mổ, phải, là sinh mổ. Ngày tôi ra đời, gió đông rít gào đến chạnh lòng. Mẹ tôi mang cái bụng bầu đến bệnh viện để sinh tôi ra, đi cùng cũng chỉ có bác gái họ của tôi.. Lúc sinh tôi thì do có vấn đề nên chỉ có thể sinh mổ, tôi từng hỏi nhưng mẹ tôi cũng chưa từng nói, cũng chỉ cười xuề xòa cho qua. Sau khi sinh tôi xong thì lúc đó cũng đã chập tối rồi, mẹ tôi bế tôi một mình trở về nhà. Căn nhà đìu hiu vắng bóng không một ánh điện. Bước vào nhà, mẹ tôi vừa đói vừa mệt do vừa sinh, mở nồi cơm ra chỉ thấy chỉ còn sót vài hạt cơm, mâm cơm cũng chỉ còn vài ba cọng rau và cái đầu cá.. Lúc đó, tôi nghĩ mẹ tôi chắc đã khóc lớn lắm. Lúc tôi nghe được chuyện này thì trong đầu tôi nghĩ: "Tại sao bố lại không ở bên mẹ, tại sao bà ngoại hay các cô chú không làm cho mẹ một bữa cơm tử tế", tôi lại hướng mắt lên nhìn bố tôi. Bố tôi cũng nói hồi đó đi công tác bận, không về kịp. Tôi liền bực dọc nhíu mày.. mẹ tôi và tôi không quan trọng bằng công việc, nhưng mà tôi vẫn không nói ra, tôi chính là như vậy, cái gì cũng không chịu nói. Lúc kể chyện này tuy rằng trên mặt mang nét cười nhưng cũng không thể dấu được nét buồn ở khóe mắt.

    Kí ức thời thơ ấu của tôi cũng không có gì nhiều, chỉ có bóng dáng người mẹ của tôi đang cặm cụi trong căn nhà cấp bốn lụi xụi. Lần đầu tiên tôi gặp bố, tôi cũng chẳng nhớ nữa, chính là không có ấn tượng. Tôi chỉ nhớ lần đầu gặp ông ấy, mẹ tôi bảo tôi gọi ông ấy là bố, tôi cũng chỉ bẽn lẽn đứng sau lưng mẹ gọi một tiếng.

    Lần đầu tiên tôi phát hiện ra gia đình mình không giống người khác là lớp 3, nhưng mà cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ là để lại trong lòng rồi nghĩ nghĩ dù sao cũng không phải gia đình nào cũng giống nhau. Sau này lớn ngẫm nghĩ lại cảm thấy không biết nên là cảm giác gì. Tôi cũng chẳng biết từ bao giờ mà tâm lí của tôi dần vặn vẹo, tôi đố kỵ hết thảy mọi thứ. Mỗi lần đến giờ thể dục, thỉnh thoảng bọn bạn tôi sẽ kể về gia đình họ, lúc đó tôi nghĩ hóa ra như vậy mới là gia đình. Tôi dần phát hiện ra bố tôi không bao giờ ngủ lại nhà tôi. Nhà của tôi chính là bao gồm tôi và mẹ tôi. Ngày trước khi bố tôi có điện thoại gọi tới, tôi chỉ cầm lên rồi đưa cho bố nhưng bố tôi lại gắt gỏng mắng tôi, lúc đó thực sự tôi không biết mình sai ở đâu. Mà mỗi khi nghe điện thoại thì mẹ tôi luôn tắt ti vi và bảo tôi im lặng. Tính ra thì bây giờ vẫn vậy, chưa có gì thay đổi cả ngoại trừ việc tôi tự tắt ti vi và giữ mình im lặng. Có lần, lúc đang ăn cơm có người gọi điện thoại cho bố tôi rủ đi nhậu, hỏi bố tôi đang ở đâu, bố tôi đáp: "Tôi đang ở quán ăn cơm, chờ một lúc nữa". Quả thật, bố tôi ăn cơm xong liền đi. Tôi cũng chẳng biết trong lòng mình có tư vị gì, dù sao cũng không phải lần đầu.

    Có một lần bố tôi nhắc đến một đứa con của bố tôi. Thực ra, tôi cứ nghĩ mình là con một, lúc bố tôi nắc đến người chị mà tôi chưa từng gặp mặt mà cũng chẳng biết rõ họ tên, tôi thực sự tò mò. Tôi tò mò tại sao lại chưa từng được gặp chị, nếu đó là con của bố mẹ tôi thì tại sao tôi lại chưa từng gặp, nhưng mà rốt cuộc tôi cũng không nói gì, cũng chẳng hỏi gì. Bây giờ thì tôi cũng hiểu cả rồi, nếu như thật sự có ngày tôi gặp người chị hơn tôi 9 tuổi ấy thì thật lúng túng làm sao. Chị tôi cũng có 2 đứa con rồi, đứa lớn cũng chỉ kém tôi 3 tuổi, đứa nhỏ thì kém 6 tuổi, bố tôi hay kể về chúng lắm.

    Tôi yêu mẹ tôi lắm, tôi yêu cái cách mẹ tôi yêu thương tôi, đưa tôi đến thế giới này, nhưng tôi cũng hận bà, yêu thương tôi đến vậy mà tại sao lại không thể cho tôi một xuất thân tốt. Tôi chẳng dám ước mong mình được sống trong một gia đình giàu có hay gì mà chỉ cần cho tôi một mái ấm có cha và mẹ, chứ không phải đến lúc ăn cơm người kia lại hôm có, hôm không. Tôi cũng muốn được như bạn của tôi. Bọn họ lúc nào cũng có thể vòi vĩnh bố mẹ mua cho thứ bọn họ muốn nhưng còn tôi thì không. Tôi nghĩ như vậy là không hiểu chuyện bởi như vậy chính là tăng thêm gánh nặng gia đình bởi một người bạn của tôi tuy gia đình là hộ nghèo nhưng trong tay bạn ấy lúc nào cũng là trà sữa, đồ ăn, thỉnh thoảng bạn ý lại mua một vài đôi giày đắt tiền. Lúc đó, tôi thật sự không hiểu gia đình cũng như bạn ấy đàn nghĩ cái gì, nhưng mà tôi bây giờ lại nhận ra rằng, bố mẹ bạn ấy tuy nghèo nhưng vẫn luôn muốn đáp ứng mọi mong muốn của bạn ấy, còn bạn ấy thì ỷ lại vào gia đình, tin tưởng, dựa dẫm. Còn tôi, ngoại trừ vài thứ dụng cụ học tập cần thiết thì tôi chưa từng mở miệng xin bất cứ một thứ gì.. Có lẽ, là ngại đi. Lúc đi học, tôi sợ nhất có người hỏi gia đình tôi như thế nào.. hẳn nên sợ đi, dù sao tôi cũng là một người ưa sĩ diện, tôi không thể nào chấp nhận được mẹ là người thứ ba, cũng như bố tôi là một người đã có vợ rồi còn đến tìm mẹ tôi. Tôi lúc nào cũng nghĩ, tại sao mẹ tôi không cắt đứt với người đàn ông này. Tôi biết làm mẹ đơn thân rất cực khổ, lúc mẹ tôi sinh tôi ra thì cũng đã 40 tuổi rồi, nhưng mà bà ấy có thể đi tìm người đàn ông khác mà, cho dù người đó đã có con nhưng chỉ cần là người đơn thân cũng được. Tại sao cứ hết lần này đến lần khác lại cứ phải là người đàn ông này cơ chứ. Còn cả bố tôi nữa, tại sao có vợ rồi còn tìm mẹ tôi, được, coi như tình một đêm thì thôi, tại sao lại cứ phải ở cạnh, nuôi dưỡng tình nhân dấu vợ rất vui à, thật sự coi nhà của tôi thành cái dạng đó sao. Bố mẹ của tôi cũng sấp sỉ tuổi nhau, cũng đều đã già rồi, nhưng mà tôi thực sự cảm thấy rất phảm cảm một chuyện. Bình thường lúc rảnh ông lại đi xe từ nhà ông ấy đến nhà của tôi chơi rồi hai người họ bắt đầu làm tình. Âm thanh từ trong phòng phát ra làm tôi xanh cả mặt, tôi cũng không phải kiểu ngây thơ không biết cái gì, chính là do không có bạn bè thân thiết nên tôi bắt đầu làm bạn với cái điện thoại và nhận biết được thứ được gọi là tình dục khá là sớm. Tôi chỉ cảm thấy ghê tớm không thôi cái âm thanh ấy, họ không biết rằng tôi đang ở nhà sao hay là cho rằng tôi không biết thứ họ đang làm, tôi chỉ biết chạy lên phòng và bật nhạc thật lớn để che đi cái âm thanh đó. Mỗi khi bước chân vào căn phòng đó sau khi họ mới làm xong tôi chỉ ngửi thấy một mùi tanh tưởi, có thứ gì đó như trào lên cuống họng, tôi thực sự rất muốn nôn. Sau này lúc bước vào tôi đều nín thở lấy thứ mình cần rồi lập tức bước ra.

    Mỗi khi có chuyện tôi chỉ biết ôm lấy con mèo nhà tôi mà bật khóc, chẳng dám kể cho ai cả, kể cả mẹ tôi- người tôi yêu nhất trên đời này, bởi con mèo cho dù nó có cắn tôi, cào tôi nhưng khi tôi gọi nó vẫn lại gần tôi, nó còn biết liếm đi nước mắt của tôi và quan trọng là nó không thể nói tiếng người.
     
    Khuenguyen006, Uất PhongLiberty thích bài này.
  2. Uất Phong

    Bài viết:
    195
    *qobe 34*

    Thương bạn! Hãy cố sống thật tốt nhé vì bạn xứng đáng được như vậy, xứng đáng phải như vậy.
     
    Chén Canh Đạm Mạc thích bài này.
  3. Chén Canh Đạm Mạc

    Bài viết:
    0
    Cảm ơn bạn nhiều nhé, tại dạo này hơi stress nên muốn giải tỏa thôi
     
    Uất Phong thích bài này.
  4. Uất Phong

    Bài viết:
    195
    Ừ cậu, mình cũng vậy đấy. Nhiều khi stress nhiều lắm chẳng muốn nói với ai, cũng chẳng có ai để nói. Mượn diễn đàn nơi chẳng biết mình là ai này để đôi khi bày tỏ qua các bài viết. Như thế dễ chịu hơn rất nhiều ^^.
     
    Chén Canh Đạm Mạc thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng tư 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...