

CHÚNG NÓ
TÁC GIẢ: LÂM THU
THỂ LOẠI: TRUYÊN NGẮN
* * *
TÁC GIẢ: LÂM THU
THỂ LOẠI: TRUYÊN NGẮN
* * *
Chúng nó là ba nhóc tì cùng sống với tôi trong khu tập thể Số 7 Đặng tất của Ủy ban kế hoạch nhà nước (bây giờ là bộ Kế hoạch đầu tư). Khu nhà hồi đó chia làm 2 phần: Một cho các chú độc thân - các chú "cắt cơm, bơm xe, nghe thời tiết, liếc đồng hồ" để vù về sớm cùng vợ con ở quê vào mỗi chiều thứ bảy. Phần còn lại là dãy nhà ngang cho các hộ gia đình, trong đó có một căn phòng thật nhỏ, chỉ đủ kê hai cái giường, nơi chúng nó lần lượt sống. Phải nói rằng trong khu tập thể còn có hai đứa con gái trạc tuổi tôi nữa là Kim Bảng và Thanh vân, cả hai đứa cùng xinh. Kim Bảng thì quá vất vả với lũ em trai béo múp, cởi trần trùng trục, nghịch như quỷ sứ. Suốt ngày nó la hét, thét lác, cầm theo một cái chổi cùn để lùa lũ ấy vào nhà nên chả thời giờ đâu đánh bạn với ba tên kia. Còn Thanh Vân óng ả nhu một nàng công chúa nhỏ, con gái một của chú Tánh, chú cũng sạch sẽ, trau chuốt y như nó, có lẽ vì thế nó không chơi với ba tên đó hay là ba tên cũng cóc cần chơi với nó nữa không biết. Chỉ biết là một mình tôi đã lần lượt chơi với cả ba tên khi chúng ở trong căn phòng bé bằng lỗ mũi đó.
Tên thứ nhất: Văn nghệ. Gọi nó như thế vì nó hát rất hay. Giọng nó trong vắt cao và mảnh. Trông nó cũng thế, gầy gầy, da mỏng tanh, đến giờ tôi vẫn nhớ có rất nhiêu gân xanh nhỏ li ti trên phía cằm, sát hai tai của nó. Thời đó chẳng có gì để chơi, cả nhà chỉ có một cái loa phóng thanh được gắn trên cái cột ngay trước phòng tôi. Buổi tối cơm nước xong, mọi người lại xúm lại nghe thời sự, ca nhạc, đọc chuyên đêm khuya. Lúc ấy nó thường rủ tôi về phòng nó, nơi nó đã thiết kế một sân khấu ca nhạc có dàn đèn chiếu sáng bằng những đồng xu lấp lánh, có đầy đủ phông màn bằng những chiếc khăn mùi xoa của Tiệp và một dàn ca sỹ hát đồng ca, tốp ca, đơn ca bằng duy nhất giọng hát của nó - một lủ gà trống, gà mái thỏ, heo, vịt ban ngày nằm chất đống trong các giỏ đồ chơi, tối đến xếp hàng thẳng tắp và cất cao tiếng hát. Thỉnh thoảng nó lại biểu diễn múa rối, cũng vẫn cái lũ đồ chơi ấy, còn nó điều khiển chúng bằng hai tay và liên tục đối thoại bằng nhiều giọng khác nhau. Tôi xem nó biểu diễn không thiếu một buổi, còn nó, chỉ với mỗi mình tôi làm khán giả, nó vẫn biểu diễn hết mình.
Ít lâu sau, chị nó từ Tiệp về, mang theo không biết bao nhiêu những tờ giấy gói kẹo đủ màu sắc, thơm phưng phức, thế là một chiến dịch mới bắt đầu, vẫn nó đầu têu. Ba chúng tôi đi khắp nơi, nhặt về những hòn sỏi nhỏ, những hạt na, hạt bưởi mang về rửa thật sạch, phơi khô và lấy mấy tờ giấy kia gói lại thành những viên kẹo đẹp mê ly. Hà nội ngày ấy toàn kẹo không giấy gói, làm từ bột với đường, đen sì sì mà cũng chẳng mấy khi có mà ăn. Nó cho tôi một nắm đem về để.. ngắm. Thỉnh thoảng có các anh chị đến chơi, mắt họ sáng choang khi nhìn thấy chúng và rồi cũng chỉ thế thôi, có bao giờ thần đèn hiện lên đâu để biến chúng thành kẹo cho mình.
Tết năm ấy, nó hẹn tôi đi chơi đêm giao thừa, tôi hứa chắc như bắp là sẽ đi và giục nó ngủ sớm để đêm còn dậy. Thế rồi ngủ luôn một mạch đến sáng. Sáng hôm sau. Mồng Một tết, bà nội tôi kể nó đã ngồi chờ tôi rất lâu, sau đó mới về nhà. Tưởng nó giận, hóa không. Nó cầm theo một gói đồ ăn thật to và một tay nải to tướng, hai tên chạy vụt ra khỏi nhà. Chúng tôi lao đến phố Phan đình Phùng, khúc từ Đặng tất lên Bách thảo, cứ đến mỗi một gốc cây nó lại bỏ xuống một nắm kẹo và phủ lên trên một lớp lá sấu khô, chẳng hiểu trong đầu nó nghĩ gì khi đó, có thế nó sẽ khấn để chúng biến thành kẹo thật, có thế nó bắt chước hai em bé bị bắt bỏ vào rừng đã rải sỏi dọc đường đi, để ban đêm dưới ánh trăng vằng vặc những viên sỏi đó sáng rực lên ánh bạc, chỉ đường cho hai em bé về nhà.. Chúng tôi đã có bốn năm tình bạn trẻ con như thế từ năm tám tuổi đến năm mười hai tuổi thì nó chuyển nhà. Trong bốn năm ấy tôi nhớ rất rõ, tôi với nó chua bao giờ cãi nhau. Nó chỉ làm cho tôi vui thôi và chỉ huy con bé cứng đầu trong tôi bằng sự hiền hậu của nó.
Sau khi tốt nghiệp lớp Mười, chúng tôi được sang Lien xô du học. Đấy là mùa hè năm 1969, năm bão lụt hoành hành khắp các tỉnh miền Bắc. Chúng tôi lên đường bằng tàu thủy, một con tàu sang nhất Liên xô lúc bấy giờ. Bảy ngày đêm lênh đênh trên biển, lần đàu tiên được nhìn thấy đại dương xanh biếc, một đại dương rất hiền hòa trong mắt chúng tôi, được thấy sóng biển dập dềnh và từng đàn hải âu chao liệng. Tất cả đều muốn cất cao tiếng hát. Đêm đêm trên boong tàu, noi cao nhất có một sân khấu ca nhạc và đêm nhạc đầu tiên, người mở màn là một chàng trai cao, mảnh khảnh trong bộ vét chỉnh tề. Tiếng hát chàng hòa cùng tiếng sóng vỗ vào mạn tàu, cùng tiếng gió vi vu hào phóng thổi trên đại dương, vừa đệm Piano chàng vừa hát.. chẳng lý do gì để tôi không nhận ra nó - cậu bé tám tuổi ngày xưa của tôi, chiếc vé duy nhất để tôi có thể trở lai với tuổi thơ đã vĩnh viễn xa xôi. Một tuổi thơ êm đềm, hồn hậu, trong veo và ấm áp như ánh nắng ban mai khi bình minh rọi tới.
CÒN NỮA
Last edited by a moderator: