Lê Văn Cường, với một người hoàn hảo về mọi mặt như tôi, cậu luôn là đối thủ của tôi từ tiểu học. Cậu lúc nào cũng như là 'bất cần đời', luôn hơn hẳn tôi về cả học tập cũng như thể thao. Tôi đã phải nếm trải cảm giác đắng cay của sự thất bại không biết bao nhiêu lần. Nhưng đây sẽ là lần cuối cùng. Không lâu nữa cậu ta sẽ phải cầu xin, khóc lóc sự chú ý của tôi. Hê hê hê.
Đúng vậy, hôm nay tôi quyết định bắt đầu thực hiên kế hoạch khiến cho cậu ta thích tôi sau đó lơ cậu ta đi.
Tai một gốc cây nào đó, nơi mà cậu thường ăn cơm trưa hằng ngày, anh đến tìm cậu đẻ thực hiện kế hoạch của mình.
Anh dựa mình vào câu nói: "Yo, Cường vẫn một mình như trước nhỉ, trung học rồi mà vẫn không có bạn sao? Thật tôi nghiệp cậu có thể đi cùng với tôi đấy."
Cậu vẫn thờ ơ hỏi lại: "Đi đâu?"
Thật sao cậu ta không nghĩ đến việc khác thật sao. Ý tôi đâu phải như vậy.
Mặc dù có hơi sửng sốt nhưng anh vẫn cố giữ bình tĩnh để trả lời lại: "Đi.. đi đến căn tin của trường. Hôm nay tôi sẽ bao cậu."
Khi đến căn tinh cậu ta hỏi anh: "Tôi có thể ăn suất A sao?"
Anh thản nhiên trả lời: "Chẳng phải tôi đã nói rồi sao, gì cũng được."
Nhóc ta cho miếng cơm vào trong miệng ăn rồi nói: "Ngon thật."
Anh ngạc nhiên đồng thời có cảm giác buồn cười, mỉa mai nghĩ: Nhóc ta chưa ăn cái gì ngon cả sao.
Cậu ta nghiêm túc nhìn tôi nói:
"Vậy cậu muốn tôi tặng lại cậu cái gì? Tôi không thể tin được là cậu đãi tôi bữa cơm mà chẳng có lý do gì, thế cậu muốn tôi làm gì đây."
Tôi nghĩ: Sao cậu ta có thể nghĩ về tôi như thế chứ.
"Nếu có thể tôi hi vọng cậu sẽ tránh giờ tan trường vì tôi còn phải làm thêm."
"Hả? Cậu đi làm thêm? Cậu làm gì vậy? Tôi làm thêm ở một cửa hàng tạp hóa."
"Thật không thể chấp nhận mà."
"Hả? Tại sao tôi cần phải có sự chấp nhận của cậu chứ."
"Cậu không được phép làm thêm. A, đúng rồi, tôi sẽ mua thời gian của cậu. Tôi muốn biết cách học của cậu, tôi muốn cậu dạy tôi sau giờ học."
"Cậu đang nói gì vậy?"
"Còn về tiền công, nếu cậu không cần tiền tôi sẽ bao cậu tiền ăn như vậy có thể tiết kiệm được tiền. Không phải ý hay sao?"
Bằng cách này anh có thể liên lạc và dụ dỗ cậu. Thời gian của cậu ta cũng giảm sút như vậy hạng nhất sẽ là của mình.
Cậu suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Tôi hiểu rồi, vậy chúng ta nên thử một tháng xem sao?"
"Tuyệt vậy cậu cho tôi số liên lạc của cậu đi đẻ tiện liên lạc."
Cậu ta cầm chiếc điện thoại cục gạch ra và cho anh số liên lạc. Tôi súyt nữa cười lớn khi nhìn thấy cảnh đó.
"Vậy hẹn cuối tuần gặp tại thư viện nha."
Cuối tuần
Đúng hẹn anh đứng đợi trước cửa thư viện, hôm nay anh đặc biệt mặc theo phong cách mà anh thích, có lẽ là phong cách đường phố chăng. Với chiếc quần jien phá cách, chiếc áo thun cùng vói một chiếc áo suit màu đen. Khoảng 10 phút sau cậu mới đến, khi nhìn thấy cậu anh ngạc nhiên vô cùng vì hôm nay cậu ăn mặc rất lịch sự, đầu tóc gọn gàng, mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng chiếc quần tây. Cậu vội xin lỗi vì đến muộn. Bởi mẹ cậu khi biết cậu đi với bạn học thì kéo cậu lại chỉnh sửa gọn gàng cho cậu thì mới cho cậu đi. Nếu không tôi chỉ mặc áo thun ra ngoài thôi. Cậu nín cười nói: tại sao cậu lại mặc quần rách vậy. Anh luống cuốn nói: "Đây không phải là rách mà là thời trang cậu hiểu không? Sau khoảng hai tiếng ở thư viện học hành chăm chỉ, anh mời cậu đi ăn."
Đột nhiên anh hỏi cậu một vấn đề khá tế nhị là: "Nhìn mặt cậu cũng khá ưa nhìn, cậu đã nghĩ đến là sẽ cưới một cô nàng giàu có chưa."
Cậu nghiêm túc trả lời:
"Đối với tôi tiền không phải là tất cả. Thật không có ý nghĩa gì khi cậu không đạt được thành công từ chính sức lực của mình. Với lại tôi cũng không muốn người khác chịu khổ về mình."
Tôi hơi ngạc nhiên rồi cũng bình tĩnh lại vì tính cách cậu ta vẫn thế từ tiểu học đến tận bây giờ. Người cưới được cậu ta thật may mắn. A, thôi chết, mình đến đây để làm cậu ta để ý đến mình chứ có phải ngược lại đâu tại sao mình lại phải quan tâm chứ!
Ăn xong, tiễn cậu một đoạn rồi trở về nhà. Khi đến nhà anh cứ luôn nhìn điện thoai mãi xem mình có bỏ lỡ cuộc gọi hay tin nhắn nào cửa cậu không. Mọi người ai trong nhà cậu cũng đoán chắc là anh đã để ý ai rồi. Họ bắt đầu bàn tán sau lưng anh, khi được hỏi đến thì anh lại lúng túng đỏ mặt trả lời là không phải. Nhưng chỉ một tin nhắn để xác nhận danh tính của cậu thôi đã khiến anh vội vàng mở điện thoại xem rồi. Nhìn thấy hành động này của anh cả nhà biết anh đang phủ định lại lời nói của mình khi trước và mọi người vẫn ngầm hiểu ra nhưng không nói gì để tránh làm anh xấu hổ.