Kết hôn được ba năm Diệp Vũ mang thai, kết quả siêu âm là một tiểu Mộc Phong, nhận được kết quả Mộc Phong có chút không vui, Diệp Vũ lại cảm thấy con trai rất tốt, nhưng sau đó Mộc tổng giám đốc rất nhanh khôi phục bình thường. Diệp Vũ vô cùng khâm phục trước năng lực chấp nhận của anh thì nhận được đáp án của Mộc tổng là: "Nếu sinh con gái anh sẽ cưng chiều nó."
Diệp Vũ: "Cho nên."
"Sinh con trai anh không cần kiêng kị, có thể đánh."
Diệp Vũ: "..."
Từ khi có thai Mộc Phong càng cưng chiều cô, luôn bầu bạn bên cạnh, không cho cô đụng vào bất cứ thứ gì, việc gì cũng tự mình làm, công việc của anh được đưa về nhà làm như sợ cô ở nhà một mình sẽ buồn tẻ. Chín tháng mang thai Diệp Vũ sống rất an nhàn, thư thái, việc gì cũng không cần nhúng tay vào làm, sai bảo ông xã không cần kiêng kị. Vậy là ngày tháng thê nô của Mộc tổng bắt đầu.
Đến ngày tiểu Mộc Phong được sinh ra, cô phải ở trong phòng đẻ mười bốn tiếng đồng hồ để sinh con trai, làm cho anh rất đau lòng. Trong lòng anh nhận định con trai chính là thủ phạm, những ngày tháng gian khổ của con trai vừa mới sinh ra đã phải bắt đầu.
Khi tiểu Mộc Phong được ba tuổi, bé cảm giác hình như ba không yêu thương mình, vì vậy bé hỏi ba mình, sau cậu nhận được đáp án: "Vì ngày con sinh ra đã làm mẹ đau."
Diệp Vũ vừa ra khỏi nhà vệ sinh: "..."
Tiểu Mộc Phong: "..."
"Vì con có chim nhỏ sao."
Mộc Phong lười phản ứng lại: "Ừm."
Diệp Vũ: "..."
"Cũng có có thể bởi vì con không phải con ruột của mẹ."
Nhận được đáp án làm cho tiểu Mộc Phong vô cùng đau lòng. Còn Diệp Vũ: "..."
Cô lười phản ứng với cặp cha con ấu trĩ này, bệnh trung nhị của chồng cô có vẻ kéo dài hơi lâu.
Trích: "Câu chuyện nhỏ."
Ngày xưa khi chưa lấy Mộc Phong, cảm nhận của cô đối với vị học trưởng này chính là cao lãnh, lạnh lùng lại có đôi chút cao ngạo, đối với nữ sinh vô cùng lãnh đạm. Nhưng khi gả cho vị học trưởng ấy, cô mới biết cái gọi là cao lãnh, lạnh lùng ấy chỉ toàn là giả mà thôi, vị học trưởng đang tiến sát gần cô đây chỉ miêu tả bằng hai từ "vô lại". Mộc Phong đưa tay nâng cằm Diệp Vũ lên đặt xuống một nụ hôn, lúc đầu chỉ là một nụ hôn nhẹ sau đó chuyển thành một nụ hôn sâu, anh đẩy cô ngã xuống sô pha, bàn tay không an phận đưa vào trong áo cô nhẹ nhàng vuốt ve, làm cho thân thể cô nóng bừng, thấy cơ thể cô phản ứng anh cười khẽ, nghe thấy tiếng cười, cô phản ứng lại nhẹ đẩy người anh tỏ ý cự tuyệt. Thấy vậy anh hỏi: "Em không muốn sao?"
Tuy là hỏi nhưng tay anh vẫn còn đặt trong áo ai đó, còn không an phận vuốt ve qua lại, cô thật sự có chút mê loạn. Vậy là giữa ban ngày ban mặt hai người làm chuyện anh em. Cô cảm thấy vì ngày ngày sống chung với anh nên da mặt cô cũng dày lên rồi, sao lại làm chuyện không biết xấu hổ như thế.
Ngày nọ, vị tổng giám đốc nào đó đẩy ngã vợ mình trên giường: "Bảo bảo, nghe nói em hối hận khi lấy anh, nhưng anh nói cho em biết hối hận cũng không có tác dụng đâu." Anh thổi nhẹ một hơi vào tai cô, cất giọng có chút trầm khàn đầy quyến rũ, cô chính là không cưỡng nổi khi anh nói giọng này, rất nhanh đã bị đánh bại, tối hôm đấy cô phối hợp với anh làm mấy kiểu dáng xấu hổ, làm xong anh vẫn không thỏa mãn nhưng thấy bà xã mình mệt sắp ngất rồi nên đành bỏ qua. Hôm sau bà xã tổng giám đốc khó lòng xuống giường.
Từ khi lấy vợ, tổng giám đốc Mộc thường xuyên được vợ mang cơm cho, làm cho mấy nhân viên công ty còn là cẩu độc thân ghen tị chết đi được. Hôm nay bà xã tổng giám đốc lại đến đưa cơm, vừa vào đến cửa, chưa kịp đưa tay lên mở cửa đã nghe thấy giọng nữ quyến rũ từ trong vọng ra: "Mộc tổng, tối nay có hứng thú cùng nhau đi ăn một bữa cơm" giọng điệu quyến rũ đó đến cô còn không chịu được huống chi là người bên trong. Cô có chút tức giận, đến khi nghe người bên trong trả lời một cách lạnh lùng: "Không hứng thú" cô mới có chút nguôi giận, lại nghe cô gái kia nói: "Tổng giám đốc Mộc sao lại tuyệt tình như vậy, người ta.." lại là giọng điệu đó, lần này cô tức thật rồi "Hừ." Diệp Vũ đẩy cửa đi vào, cô gái ấy quả nhiên rất xinh đẹp có chút lẳng lơ quyến rũ, cô gái trong phòng có chút không vui vẻ khi bị cắt ngang, lạnh lùng lên tiếng châm chọc: "Tổng giám đốc Mộc nhân viên công ty anh thật không phép tắc."
Mặt vị tổng giám đốc nào đó đen lại: "Cô Chu đây là có ý kiến với vợ tôi sao." Cô gái có chút bất ngờ: "Không ngờ là tổng giám đốc Mộc còn trẻ như vậy đã có vợ rồi."
Mộc Phong: "Cô nói thiếu rồi, tôi có vợ và có con rồi."
Cô Chu: "..."
Đứng dậy lạnh lùng bỏ đi.
Người thì đã đi rồi nhưng anh phát hiện hình như nhà xã mình tức giận rồi, con đường dỗ vợ bắt đầu và mở ra một con đường thê nô mới.
-Hết-