Ngôn Tình Chào Buổi Sáng Bà Chủ Phó - Ngã Thị Ứng Hạnh

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Đinh Liên, 31 Tháng ba 2020.

  1. Đinh Liên Lyly yêu bạn

    Bài viết:
    0
    Tên truyện: CHÀO BUỔI SÁNG BÀ CHỦ PHÓ

    [​IMG]

    Tác giả: Ngã Thị Ứng Hạnh

    Dịch giả: Lyly

    Thể loại: Ngôn tình

    Văn án:

    Thể loại: Nguyên sang*, ngôn tình, hiện đại, tình cảm, trọng sinh, HE, sủng, 1VS1, nam và nữ chủ "sạch" về cả tinh thần và thể xác, nữ chủ vừa hung hãn vừa đáng yêu.

    *Nguyên sang: Hay còn gọi là nguyên tác, là thể loại truyện do tác giả tự nghĩ/tự viết. (Trái ngược với thể loại đồng nhân)

    Anh là ông chủ vừa có tiền vừa có quyền, đỉnh của đỉnh trong giới hào môn. Anh lạnh lùng tự phụ, cao không thể với, nhưng cố tình lại thích, lại yêu sâu đậm cô vợ bé nhỏ có được nhờ "liên hôn".

    Còn cô? Cô sống lại một đời, thứ duy nhất cô có thể nắm lấy chính là anh – cọng rơm cứu mạng cuối cùng. Anh bảo vệ cô, yêu chiều cô, cùng cô san bằng tất cả mọi chướng ngại ở trước mắt.

    * * *

    "Chồng à, bọn họ bắt nạt em." Cô vùi đầu vào lòng anh, rấm rứt khóc.

    Người đàn ông vươn tay ôm lấy eo cô, khóe môi cong lên để lộ nụ cười khát máu, "Vậy thì đánh gãy chân tất cả bọn người không có mắt này."

    Lịch đăng bài: 10 chương/ ngày

    Link thảo luận: Ca
     
    Last edited by a moderator: 21 Tháng sáu 2020
  2. Đinh Liên Lyly yêu bạn

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Tiếng thở có phần nặng nề của người đàn ông.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trận mưa lớn vừa ngừng, đường lầy lội vô cùng, mùi tanh nồng ngập tràn trong không khí khiến người ta buồn nôn.

    Cố Ninh Hoan nằm trên đường như một cái xác, nước bùn thấm ướt người cô, đôi mắt vốn đã bị chọc mù chỉ còn nhìn thấy xíu xiu nhìn chằm chằm người phụ nữ cao quý như một công chúa ở trước mắt, "Cô đã cướp đoạt mọi thứ của tôi rồi sao vẫn chẳng chừa cho tôi con đường sống cuối cùng?"

    Sau ba năm bị cầm tù, giọng nói của Cố Ninh Hoan vô cùng khó nghe. Khuôn mặt vốn cực kỳ xinh đẹp của cô nay chằng chịt vô số vết sẹo do bị axit ăn mòn, mà mọi thứ này đều bởi người phụ nữ trước mắt ban tặng.

    "Không được, ông nội có nói trong di chúc là nếu không thấy em thì mọi tài sản của nhà họ Cố sẽ được quyên cho tổ chức từ thiện, vậy nên bọn chị phải để em sống. Hơn nữa, chẳng lẽ em không thích ở bên chị sao? Riêng chị thì chị rất thích em, thích nhìn em sống không bằng chết. Mỗi lần thấy em như vậy, chị vui lắm."

    Cố Thi cúi đầu, khẽ cười nhìn Cố Ninh Hoan tuyệt vọng nằm trong vũng nước bùn.

    Ai có thể ngờ Cố Ninh Hoan, người ti tiện như con kiến của bây giờ lại chính là người khiến cô ta ghen ghét tới mức mất ăn mất ngủ của ba năm trước chứ?

    "Cô giết ông nội và anh trai, lại ép tôi phải ly hôn với Phó Tây Thâm ngay sau ngày tôi vừa gả vào nhà họ Phó, chẳng lẽ như thế còn chưa đủ sao? Rốt cuộc thì cô còn muốn tra tấn tôi bao lâu nữa? Từ trước tới giờ, tôi chưa từng đắc tội cô, sao cô lại phải từng bước ép sát như vậy?" Cố Ninh Hoan mở to đôi mắt đầy sẹo, cô muốn cố gắng nhìn rõ người phụ nữ điên cuồng ở trước mắt.

    "Chỉ cần cái thân phận cô cả nhà họ Cố của cô là đã đủ làm tôi ghen ghét rồi. Vì cái gì mà ông nội lại thích cô như vậy? Vì sao Cố Diên lại thương cô như thế, hả? Vì sao cô chẳng cần nỗ lực mà cũng có thể gả cho anh Phó? Còn tôi, dù có đuổi được cô ra khỏi nhà họ Phó lâu như vậy nhưng anh ấy vẫn chẳng buồn nhìn tôi dù chỉ là một cái liếc mắt." Cố Thi gầm gừ.

    Cô ta ngồi xổm người xuống, cầm lấy con dao từ tay vệ sĩ rồi cố ý lướt lưỡi dao trên khuôn mặt đầy sẹo của cô.

    Nhìn Cố Ninh Hoan bởi vì sợ hãi mà giãy dụa nhưng lại bị đám vệ sĩ đứng sau cô ta đè chặt, cô ta càng sung sướng.

    Cố Thi lơ đãng lướt con dao lên xuống, bất chợt, cô ta chọc thẳng con dao vào mắt trái, bên mắt còn chút thị lực của Cố Ninh Hoan.

    Trong nháy mắt, máu tươi trào ra từ hốc mắt của cô, đau đớn khôn cùng khiến cô sống không bằng chết, đồng thời, oán hận cũng ngập tràn trong lòng cô.

    Người chồng hoàn mỹ mà cô có được do "liên hôn" đã bị Cố Thi dùng một sự thật giả dối cướp mất. Còn vị thanh mai trúc mã, người mà cô đã thích hơn hai mươi năm lại vẫn luôn thích Cố Thi, anh ta ở bên cô chẳng qua là vì muốn có được công ty của nhà họ Cố, không những vậy anh ta còn liên thủ với Cố Thi hại chết ông nội của cô.

    Về phần khuôn mặt bị hủy hoại, giọng nói đã tàn phá và vô số vết sẹo trên người cô bây giờ đều là Cố Thi ban cho cô.

    Cô không cam lòng, dù thế nào cô cũng không cam lòng..
     
    Ngocanh3110, Nguyệt.zinSusie thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 31 Tháng ba 2020
  3. Đinh Liên Lyly yêu bạn

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Cứ như chạm phải thứ gì bẩn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Ninh Hoan cố gắng mở mắt ra, nhưng còn chưa nhìn rõ được người đàn ông đang đè trên người mình thì thân dưới chợt nhói lên.

    Cô kêu lên vì đau đớn, loại đau đớn như bị lăng trì này kéo dài rất lâu mới kết thúc.

    * * *

    Cố Ninh Hoan nằm trên nền gạch men lạnh lẽo, ý thức chậm rãi quay trở lại. Đau đớn trên người rõ ràng nói cho cô biết cô vừa trải qua chuyện gì.

    Cô đánh giá phòng tắm xa hoa trước mặt, một ý nghĩ kinh thế hãi tục nổ tung trong đầu cô.

    Cô bỗng đứng dậy để nhìn rõ mọi thứ trước mắt. Nơi đây là nhà cũ của nhà họ Phó, nơi mà cô mới ở một đêm đã bị Cố Thi bày mưu đuổi đi.

    "Cút!"

    Phó Tây Thâm nhìn xuống Cố Ninh Hoan, nhìn cô trần chuồng, nhìn làn da trắng nõn mang theo những dấu hôn đậm nhạt khác nhau, trong nháy mắt, vô số hình ảnh hiện ra trong đầu anh, anh nhớ ra cô đã chủ động vào phòng tắm rồi hôn anh như thế nào, nhớ ra cô đã khiến sự tự chủ mà anh vẫn luôn tự hào phải tước vũ khí đầu hàng ra sao.

    Cố Ninh Hoan mờ mịt nhìn Phó Tây Thâm, đôi mắt ướt dầm dề mang vẻ không biết làm sao.

    Phó Tây Thâm nhíu mày, bỗng anh nắm chặt lấy cánh tay của Cố Ninh Hoan để kéo cô dậy rồi vung ra sau, khuôn mặt của anh rướn về phía trước, tàn nhẫn nói, "Trước khi kết hôn, chẳng phải cô từng nói việc cô hối hận nhất trong đời này là gả cho tôi sao? Thậm chí cô còn thà chết chứ không muốn tôi chạm vào cô cơ mà? Sao nào, giờ mới là đêm tân hôn đầu tiên mà cô đã không kiềm chế được à?"

    Lưng Cố Ninh Hoan đập mạnh vào vách tường vừa lạnh như băng vừa cứng như đá của phòng tắm, đau đớn khiến mắt cô rơm rớm nước.

    Cô rưng rưng nhìn người đàn ông trước mắt.

    Không thể nghi ngờ là Phó Tây Thâm rất đẹp trai, ngũ quan của anh có tỉ lệ vô cùng hoàn mỹ, hoàn mỹ tới mức chỉ cần nhìn anh thôi cũng đủ khiến tim người ta đập thình thịch. Đôi mắt đen, thâm thúy luôn lạnh lùng không có chút cảm tình nay chứa đầy giận dữ, lại lạnh lẽo tới mức khiến người ta run sợ.

    Nhưng.. chẳng phải cô đã bị Cố Thi chọc mù mắt rồi sao? Sao đột nhiên lại nhìn thấy được? Hơn nữa, tại sao Phó Tây Thâm lại xuất hiện ở trước mắt cô?

    Chẳng phải hai người đã ly hôn rồi à?

    Lúc trước chính anh đã đuổi cô ra khỏi nhà họ Phó, sao giờ cô lại thấy anh nữa?

    Cố Ninh Hoan nhìn đôi mắt ngập lửa giận của anh thì vô ý thức chớp mắt, một giọt nước mắt rơi xuống. Cô nhắm mắt lại, trực tiếp hôn lên cánh môi hơi lạnh của anh: "Phó Tây Thâm, xin lỗi anh."

    Người đàn ông khựng lại, ánh mắt càng thêm đen tối, giây tiếp theo, anh siết chặt tay cô, "Rốt cuộc thì cô đang chơi trò gì?"

    "Anh làm đau em." Cố Ninh Hoan lùi lại, ánh mắt lộ vẻ vô tội.

    Bỗng nhiên không cảm nhận được đôi môi mềm mại của cô, Phó Tây Thâm chợt thấy luyến tiếc, anh đè ý tưởng hoang đường này xuống đáy lòng, lạnh lùng nhìn cô, "Sao lại xin lỗi?"

    "Vì em đã gây bao nhiêu chuyện trước khi kết hôn, chọc vô số phiền toái cho anh nên em xin lỗi, từ nay về sau, chúng ta sống thật tốt, được không?" Cố Ninh Hoan nhìn thẳng vào mắt anh nhưng vẫn hơi thấy sờ sợ trước đôi mắt mang tính áp bách của anh.

    Sống thật tốt? Phó Tây Thâm như nghe được chuyện gì buồn cười lắm, anh lạnh lùng cong môi, hất tay cô ra như thể chạm phải thứ gì bẩn vậy.

    Cố Ninh Hoan nhìn người đàn ông rời khỏi phòng tắm, nhìn thấy ánh mắt lộ rõ chán ghét của anh thì lòng cô nặng trĩu, sống mũi cay cay.

    Cố Ninh Hoan đứng thẳng người dậy, lúc cô mới choàng áo tắm dài vào liền thấy cửa phòng tắm mở ra, Cố Thi mặc một chiếc váy dài màu trắng đi vào.
     
    Nguyệt.zinSusie thích bài này.
    Last edited by a moderator: 31 Tháng ba 2020
  4. Đinh Liên Lyly yêu bạn

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Dấu hôn không che được.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Thi vừa lao vào phòng tắm liền thấy vô số dấu hôn không che được của Cố Ninh Hoan, đáy mắt của cô ta chợt lóe tia ghen ghét, nhưng nó lại biến mất rất nhanh, ngay sau đó, cô ta trưng ra vẻ mặt đau lòng, "Ninh Hoan, sao em lại bị tra tấn thành thế này? Chẳng phải chị đã bảo em đưa cái ly có chứa thuốc kích dục cho anh Phó uống sao? Sao em lại uống nhầm chứ?"

    Cố Ninh Hoan nhìn Cố Thi như sắp khóc vì lo lắng cho mình ở trước mặt, nếu không phải thấy được tia ghen ghét dưới đáy mắt cô ta lúc cô ta lao vào thì cô suýt nữa đã bị diễn xuất của cô ta lừa rồi.

    Kế hoạch là Cố Thi đưa cho cô hai ly nước, một ly có thuốc kích dục, một ly thì không, sau đó để Phó Tây Thâm uống ly nước có chứa thuốc kích dục kia rồi cô rời khỏi để Cố Thi đi vào, và tất nhiên là cô ta sẽ có một "đêm xuân" với Phó Tây Thâm đã bị trúng thuốc kích dục. Như vậy, hôm sau, Cố Ninh Hoan có thể chính đại quang minh mượn cớ Phó Tây Thâm không chung thủy ngay trong đêm tân hôn mà đưa ra việc ly hôn.

    Chỉ có điều Cố Ninh Hoan không ngờ tới chính là trên thực tế thì cả hai ly nước đều có thuốc kích dục. Cố Thi chẳng những muốn lăn giường với Phó Tây Thâm mà càng muốn đưa cô lên giường của bọn côn đồ nhằm hủy hoại thanh danh của cô.

    Ha ha ha..

    Đời trước, cô không hề biết là Phó Tây Thâm căn bản không uống ly nước mà cô đưa.. còn đời này, mọi chuyện lại biến thành cô ngủ với anh sau khi trúng thuốc.

    "Ninh Hoan, em nói gì đi. Có phải em bị anh Phó bắt nạt đúng không? Nếu là vậy thì em cứ nói cho chị, chúng ta về nhà họ Cố bảo ông nội làm chủ cho em." Cố Thi càng diễn càng thật, cô ta vừa nói còn vừa rơi nước mắt, giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay của Cố Ninh Hoan.

    Cố Ninh Hoan rút tay khỏi bàn tay của Cố Thi, giọng nói hơi lạnh, "Không cần, Tây Thâm rất tốt với em. Hơn nữa, chuyện vợ chồng mà, chúng ta không nên khiến người lớn trong nhà lo lắng, chị thấy thế có đúng không?"

    "Ninh Hoan, có phải em đã động lòng với anh Phó? Chị đã bảo với em rồi, tuy anh Phó rất xuất sắc nhưng anh ta là người rất tàn nhẫn, độc ác, lại nói một không hai, nếu em ở bên anh ta thì chắc chắn sẽ chết mà không có chỗ chôn đâu." Cố Thi nhìn Cố Ninh Hoan, trong lòng cô ta bỗng thấy hoảng sợ.

    Rõ ràng Cố Ninh Hoan luôn miệng nói muốn trao lần đầu tiên của mình cho người mình yêu nhất nhưng bây giờ bị Phó Tây Thâm cướp mất lần đầu tiên sao cô lại không khóc không nháo? Dáng vẻ bình tĩnh này của cô chẳng giống một Cố Ninh Hoan dại dột muốn chết trước kia chút nào.

    "Cho nên chị có cách gì tốt giúp em thoát khỏi biển khổ này sao?" Cố Ninh Hoan nhìn Cố Thi, lành lùng hỏi.

    "Em yên tâm, chị đã sắp xếp mọi thứ rồi. Đêm nay, tầm hai giờ sáng, anh Tử Hành sẽ chờ em ở cổng lớn nhà họ Phó, đến lúc đó chúng ta cứ hành động theo kế hoạch. Bây giờ, chị đi chuẩn bị hành lí cho em ngay đây!" Cố Thi nhìn cô bằng ánh mắt chân thành, trông như đang suy nghĩ cho cô.

    Nói xong, cô ta nhấc váy chạy ra ngoài. Cố Ninh Hoan nhìn bóng lưng rời khỏi của cô ta, ánh mắt chậm rãi trở nên lạnh như băng.

    Dáng vẻ dối trá này của Cố Thi giống y đúc đời trước, lúc ấy cô tin cô ta, nghĩ rằng cô ta chẳng màng sự an nguy của bản thân để giúp cô. Còn Kỷ Tử Hành? Cô đã tin tưởng hết lòng rằng anh ta yêu cô sâu đậm, yêu tới mức chịu cao chạy xa bay với cô.. nhưng sự thật là Cố Thi đã sớm báo cho người nhà họ Cố chờ ở bến tàu, nơi mà cô sẽ phải tới đó để rời khỏi.
     
    Nguyệt.zinSusie thích bài này.
    Last edited by a moderator: 31 Tháng ba 2020
  5. Đinh Liên Lyly yêu bạn

    Bài viết:
    0
    Chương 4: Cô dám bỏ nhà theo trai?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tội bỏ nhà theo trai ngay trong đêm tân hôn đã khiến mặt mũi của hai nhà Cố và Phó đều mất hết, nhưng chuyện này lại không phải là nguyên nhân khiến cô bị đuổi khỏi nhà họ Phó, nguyên nhân thực sự còn nghiêm trọng hơn gấp nhiều lần.

    Cố Ninh Hoan nhắm mắt lại. Trước kia, tốt xấu gì thì nhà họ Cố cũng được coi là hào môn, nhưng mấy năm gần đây nhà họ Cố đã bị chú cô hủy hoại gần hết. Lúc trước, cô chỉ cảm thấy ông nội ép cô gả cho nhà họ Phó là vì tiền đồ của nhà họ Cố, cô không ngờ rằng ông nội làm vậy là vì tốt cho cô, ông muốn cho cô có được bến đỗ tốt nhất.

    Nếu được sống lại một lần thì cô tuyệt đối sẽ không cho phép bản thân lại thua bởi Cố Thinữa.

    Cố Ninh Hoan đứng lên, cô rời khỏi phòng tắm rộng lớn rồi nhìn đồng hồ. Bây giờ là 10h tối, thấy vậy, cô trực tiếp lật chăn, leo lên giường rồi ngủ.

    Đến khi cô tỉnh dậy, vừa mở mắt liền thấy một bức tường bằng thịt. Cố Ninh Hoan chớp chớp mắt, ma xui quỷ khiến vươn tay chạm lên đường cong gợi cảm trước mặt.

    Tay cô vừa mới chạm vào thì giây tiếp theo liền nghe được giọng nói mang theo tức giận của người đàn ông, "Cố Ninh Hoan, cô làm gì thế hả?"

    Cố Ninh Hoan sợ hãi rụt tay lại, khuôn mặt chỉ nhỏ bằng bàn tay hơi ngẩng lên, hoảng sợ nhìn anh, "Không cẩn thận mới.. chạm vào.."

    Cô vừa nói tới đây thì cằm cô đã bị bóp chặt, Phó Tây Thâm bóp chặt cằm cô, lạnh lùng nói, "Về sau nếu không có việc gì thì đừng có chạm vào tôi, có nghe không hả?"

    Đau đớn trên cằm khiến Cố Ninh Hoan không khỏi nhíu mày, cuối cùng cô lại nói, "Tại sao? Chẳng phải anh là chồng của em sao? Tại sao em không được chạm vào anh? Chẳng lẽ anh định ngủ với em xong là không chịu chịu trách nhiệm?"

    "Há mồm ngầm miệng đều nói sờ rồi ngủ, những gì cô được dạy dỗ trong một gia đình hào môn đều chạy đi đâu mới khiến cô nói mấy lời không biết xấu hổ thế này?" Phó Tây Thêm bóp chặt cằm cô hơn, giọng nói càng lạnh lẽo hơn nữa.

    Dù có đối mặt với ánh mắt lạnh như băng, dù trong lòng có sợ muốn chết nhưng Cố Ninh Hoan vẫn mạnh miệng, "Tục ngữ có câu nói rất đúng," chết dưới hoa mẫu đơn thì thành quỷ cũng phong lưu "! Hơn nữa anh đẹp trai như vậy, nếu em đã lấy anh mà chỉ có thể nhìn chứkhông được sờ thì em thà xuất gia còn hơn."

    Nghe vậy, Phó Tây Thâm giận quá hóa cười, anh đang định nói gì thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

    "Cậu chủ, bà chủ mời mợ chủ xuống dưới ạ."

    "Chuyện gì?" Giọng điệu của Phó Tây Thâm cực kỳ không tốt.

    Người giúp việc do dự một lúc mới mở miệng, "Nghe nói là bạn trai của mợ chủ tìm tới cửa, nói là hôm qua mợ chủ hẹn cùng bỏ trốn với anh ta, nhưng giờ lại không thấy.."

    "Cô dám bỏ nhà theo trai?" Phó Tây Thâm bóp chặt cằm cô hơn nữa, mấy câu nói này của người giúp việc vô tình xúc phạm tới tự tôn của một người đàn ông của anh.

    Trên khuôn mặt anh tuấn chợt trở nên khát máu, bàn tay lạnh lẽo vuốt ve cần cổ trắng nõn của Cố Ninh Hoan, cứ như sẽ vặn gãy cổ cô ngay giây tiếp theo vậy.

    Cố Ninh Hoan chỉ thấy áp lực cực lớn đang đè nặng cô, bây giờ cô ước gì có thể mặc xong quần áo mà lao xuống xé xác đôi "cẩu nam nữ" Cố Thi và Kỷ Tử Hành ra.

    Sớm không tới, muộn không tới, cố tình chọn lúc cô đang bồi dưỡng tình cảm với Phó Tây Thâm mà tới, hai người này rõ ràng ngứa đòn mà.

    "Ai.. Ai bảo thế hả? Em thích anh như vậy, sao có thể bỏ trốn theo trai chứ?" Lệ khí khủng bố trên người Phó Tây Thâm khiến Cố Ninh Hoan sợ tới mức nói cũng nói lắp.

    "Hừ!" Phó Tây Thâm cười lạnh một tiếng, lệ khí quanh thân giảm bớt một chút. Anh đứng dậy, cầm lấy chiếc áo tắm dài khoác lên người.
     
    Nguyệt.zinSusie thích bài này.
    Last edited by a moderator: 31 Tháng ba 2020
  6. Đinh Liên Lyly yêu bạn

    Bài viết:
    0
    Chương 5: Hèn mọn xin lỗi trước

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Ninh Hoan nhìn người Phó Tây Thâm, gương mặt chậm rãi nóng lên. Dáng người của anh thực sự quá tốt, mọi cơ bắp, mỗi đường cong đều hoàn mỹ, nhưng lại không đẹp theo kiểu khoa trương mà theo kiểu lúc nào cũng có thể bộc phát ra lực lượng mạnh mẽ nhất.

    Tiếc là cảnh sắc này chỉ lướt qua trong giây lát..

    Cố Ninh Hoan vừa bắt gặp ánh mắt lạnh nhạt của anh liền sợ hãi giấu khuôn mặt đỏ hồng vào trong chăn.

    Cô đã quyết định sẽ sống thật tốt với Phó Tây Thâm. Tuy rằng anh không yêu cô nhưng cũng chẳng sao, vì nói cho cùng thì chẳng có mấy cuộc hôn nhân trong giới hào môn là có tình yêu đích thực cả. Hơn nữa, cô cảm thấy thà không có loại tình yêu mang theo vô vàn cảm xúc mặt trái này thì hôn nhân sẽ càng tốt đẹp hơn.

    Cố Ninh Hoan cúi đầu, giấu đi cảm xúc nơi đáy mắt. Chờ tới khi Phó Tây Thâm rời khỏi cô mới đứng dậy đi tìm quần áo.

    Khi cô mở tủ quần áo ra liền thấy một đống quần áo kiểu già dặn, cô không tự chủ được nhíu mày. Đống quần áo này là do Cố Thi kéo cô tới trung tâm thương mại mua để chúc mừng cô tốt nghiệp đại học.

    Cố Thi toàn chọn cho cô kiều quần áo thục nữ hay nữ cường nhân hay mặc. Đẹp thì có đẹp nhưng cô là một thiếu nữ mới hơn hai mươi nên không thích hợp với loại phong cách này. Hơn nữa khuôn mặt cô lại khá nhỏ, ngũ quan cũng nhỏ xinh nên nếu mặc loại này ra ngoài thì chẳng ra gì cả.

    Cô đóng tủ quần áo lại, xoay người đi về phía phòng thay đồ mà nhà họ Phó chuẩn bị cho cô. Vừa kéo tủ quần áo ra cô liền thấy rất nhiều quần áo thuộc nhãn hàng nổi tiếng nhất bên trong, tất cả đều mới tinh, còn chưa bỏ nhãn hiệu.

    Cô tùy tay chọn một chiếc váy màu đỏ.

    Mái tóc dài hơi quăn, xõa tự nhiên trên vai càng khiến khuôn mặt cô thêm tinh xảo, da thịt thêm mịn màng.

    Cô nhìn mình trong gương, cong môi cười. Nếu cô nhớ không nhầm thì hôm nay Cố Thi sẽ lấy ra thứ quan trọng kia để đuổi cô khỏi nhà họ Phó. Nhưng lần này cô chắc chắn sẽ không cho cô ta cơ hội, nếu cô ta muốn cô thân bại danh liệt thì cô muốn xem xem đến cuối cùng, giữa cô và cô ta, ai sẽ là người rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục trước.

    Cố Ninh Hoan đứng dậy, mở cửa phòng rồi đi về phía phòng khách.

    Cô còn chưa đi xuống tầng đã nghe thấy giọng nói mà cô căm ghét đến cực điểm.

    "Tôi nói cho các người biết, tốt nhất là các người nên khách khí với tôi một chút. Hôm nay tôi tới đây là vì đưa Ninh Hoan đi, nói cho cùng thì hai chúng tôi yêu nhau thật lòng. Cô ấy là báu vật của tôi, tôi sẽ không để cô ấy tại nơi lạnh như băng này đâu." Kỷ Tử Hành khí phách nói.

    Nếu là người không biết anh ta thì chắc chắn sẽ nghĩ rằng anh ta nặng tình tới mức nào.

    "Anh Tử Hành, anh đừng gấp, có phải anh hiểu lầm ý của Ninh Hoan không? Dù cho em ấy vẫn luôn ở bên anh thì bây giờ em ấy cũng đã kết hôn rồi.." Giọng nói của Cố Thi vô cùng mềm mại, uyển chuyển, giọng nói đặc trưng chỉ có người ở vùng Giang Nam mới có.

    Câu nói này của cô ta nhìn bề ngoài là đang trấn an Kỷ Tử Hành nhưng trên thực tế là đang nói cho nhà họ Phó biết trước đây Cố Ninh Hoan và Kỷ Tử Hành là người yêu của nhau, và có khả năng rất cao là Cố Ninh Hoan thực sự đã nói với anh ta về việc bỏ trốn, nhưng có lẽ có chuyện bất ngờ gì xảy ra nên cô mới không xuất hiện.

    "Cố Thi, dù Ninh Hoan có kết hôn thì sao? Em biết rõ là cô ấy không vui mà. Nếu không thì cô ấy sẽ không bảo người hẹn anh gặp nhau lúc hai giờ đêm qua ở bên ngoài nhà họ Phó. Em có biết là anh đã đợi Ninh Hoan cả đêm không?" Giọng điệu của Kỷ Tử Hành lộ rõ giận dữ.

    Trên thực tế thì anh ta không giận Cố Ninh Hoan vì không bỏ trốn với anh ta đêm qua mà tức vì cô lại dám không hèn mọn xin lỗi anh ta ngay.
     
    Nguyệt.zinSusie thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 31 Tháng ba 2020
  7. Đinh Liên Lyly yêu bạn

    Bài viết:
    0
    Chương 6: Anh dựa vào cái gì cưới tôi?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Thi liếc vẻ mặt âm trầm của bà Phó, ấp úng nói: "Đêm qua Ninh Hoan đúng là có bảo em thu dọn hành lý cho em ấy, nhưng em không biết sao em ấy lại bảo em làm thế.."

    "Thu thập hành lý gì cơ?" Cố Ninh Hoan lạnh nhạt nói.

    Giọng nói của cô lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

    Cố Thi mở to hai mắt nhìn cô đang chậm rãi đi tới.

    Cô mặc một chiếc váy liền áo màu đỏ, đường cong quyến rũ, đôi môi đỏ cong lên càng khiến cô thêm xinh đẹp mê người.

    Kỷ Tử Hành cũng sửng sốt một chút. Anh ta biết Cố Ninh Hoan rất đẹp nhưng vẻ đẹp của cô luôn mang theo nét ngây ngô, kém xa những kích thích mà Cố Thi mang lại cho anh ta khi ở trên giường, cho nên anh ta luôn tỏ ra xa cách với cô. Nhưng hôm nay cô lại cho người ta một cảm giác hoàn toàn khác, khí chất trên người cô là sự hòa quyện giữa trong sáng và quyến rũ, loại khí chất này đủ để khiến bất kỳ một người đàn ông nào phải quỳ gối dưới chân váy của cô.

    "Cố Thi, emđang hỏi chị đấy, em bảo chị thu thập hành lý gì?" Cố Ninh Hoan nghiêng đầu, cặp mắt linh động chớp chớp, nhìn vừa vô hại lại vô tội.

    Trong nháy mắt, Cố Thi lấy lại tinh thần, cứ nghĩ đến việc cô ta trầm mê vì sắc đẹp của Cố Ninh Hoan thì có chút mất tự nhiên, "Không.. không phải đêm qua em bảo chị thu thập hành lý giúp em để em bỏ trốn với anh Tử Hành sao?"

    "Bỏ trốn? Cố Thi, chị đang nói đùa cái gì thế hả? Em có quan hệ gì với Kỷ Tử Hành chứ? Sao em lại bỏ trốn với anh ta?" Trên mặt Cố Ninh Hoan lộ rõ nghi hoặc.

    Cố Thi thầm giật mình trong lòng. Cô ta không biết tại sao Cố Ninh Hoan đột nhiên lại nói không có quan hệ gì với Kỷ Tử Hành, rõ ràng cô đã theo đuổi anh ta bốn năm cơ mà, sao lại thế?

    Chẳng lẽ Cố Ninh Hoan không yêu Kỷ Tử Hành?

    "Ninh hoan, em đang nói gì vậy? Chẳng phải trước khi đính hôn, chính em đã nói với anh là chỉ cần anh gật đầu thì em có thể bỏ lại mọi thứ mà đi theo anh sao? Anh biết, lúc ấy anh không đồng ý là anh sai, nhưng giờ anh đã nghĩ thông rồi. Anh muốn lấy em, chúng ta ở bên nhau đi!" Kỷ Tử Hành bước lên trước, ánh mắt tràn ngập tình yêu chân thành.

    Nếu không phải đang ở nhà họ Phó thì anh ta đã sớm ôm Cố Ninh Hoan vào lòng rồi.

    Cố Ninh Hoan nhìn gương mặt giả tạo này của anh ta trong khoảng cách gần, cô siết chặt nắm tay, móng tay đâm sâu vào trong thịt, đau đớn khiến cô không nhịn được nhíu mày.

    Đời trước, chính là gương mặt này, chính là loại nặng tình giả dối này đã hại cô sống không bằng chết trong ba năm. Cô nhớ rõ lúc cô bị nhốt trong nhà tù dưới lòng đất, ngày nào cô cũng cầu nguyện bản thân có thể chết, ngày nào cô cũng khát vọng mình có thể thoát khỏi những tháng ngày bị Cố Thi và Kỷ Tử Hành ngược đãi như súc sinh.

    "Anh cưới tôi? Anh dựa vào cái gì để cưới tôi hả Kỷ Tử Hành? Nếu tôi nhớ không lầm thì anh đã bỏ học đại học hai năm rồi, trước mắt anh còn chưa từng tự kiếm được đồng tiền nào, toàn nhờ vào nhà họ Cố của tôi che chở mà sống. Rốt cuộc thì mặt anh lớn tới đâu mà anh có thể hiểu nhầm là tôi muốn gả cho anh?" Cố Ninh Hoan lạnh lùng mở miệng, ánh mắt chợt lóe tia khinh thường.

    Câu nói này của Cố Ninh Hoan khiến cả phòng khách lặng ngắt như tờ.

    Cố Thi mở to hai mắt, cô ta cảm thấy Cố Ninh Hoan ở trước mắt đã điên rồi. Nếu không thì sao cô có thể nói ra lời này chứ?

    Cha mẹ của Kỷ Tử Hành là người làm vườn trong nhà họ Cố, tiền lương cũng khá ổn, khổ nỗi là cha của anh ta là người mê cờ bạc nên trước khi được Cố Ninh Hoan thích thì gia đình của anh ta rất nghèo. Sau khi cô thích anh ta thì gần như cả nhà anh ta đều sống nhờ cô, vì vậy Kỷ Tử Hành mới bỏ học đại học giữa chừng rồi ở nhà, sinh hoạt bằng thẻ của cô.
     
    Nguyệt.zinSusie thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 31 Tháng ba 2020
  8. Đinh Liên Lyly yêu bạn

    Bài viết:
    0
    Chương 7: Khi nào từng bị chỉ thẳng mũi mà mắng?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dù vậy, Cố Ninh Hoan vẫn yêu Kỷ Tử Hành một cách sâu nặng. Cô ta từng rất tò mò vì sao cô thích anh ta, vì mặc dù anh ta có vẻ ngoài xuất chúng nhưng anh ta cũng chỉ là một trong những người có vẻ ngoài đẹp đã theo đuổi cô mà thôi. Thế nhưng Cố Ninh Hoanlại như bị bỏ bùa mà cứ thích anh ta, dù cho anh ta luôn tỏ thái độ rất kém với mình thì cô vẫn cứ thích.

    "Ninh Hoan, em nói quá đáng quá. Sao có thể dùng tiền bạc để cân nhắc chuyện tình cảm chứ? Chẳng lẽ em cũng chỉ thích tiền như mấy người phụ nữ dung tục kia sao?" Mặt của Kỷ Tử Hành lúc xanh lúc trắng, sắc mặt của anh ta khó coi đến cực điểm.

    Từ sau khi được Cố Ninh Hoan thích, anh ta gần như "đi ngang" ở nhà họ Cố, có khi nào từng bị người chỉ vào mũi mà mắng chứ?

    "Đúng vậy, Ninh Hoan, chẳng lẽ em quên rồi à? Lúc trước, em từng trượt chân rơi xuống nước khi đang ở ngoại ô, anh Tử Hành đã không màng an nguy của bản thân mà nhảy xuống cứu em. Dù cho bây giờ em có bến đỗ tốt hơn thì em cũng không nên nhục nhã anh Tử Hành như vậy." Cố Thi giơ tay bịt miệng, ánh mắt tràn ngập không dám tin tưởng.

    Kỷ Tử Hành nghe Cố Thi nói giúp mình thì lại thấy tự tin, anh ta đau đớn nhìn Cố Ninh Hoan, "Thôi bỏ đi. Cố Thi, cô cả nhà họ Cố cao ngạo như vậy, sao có thể đặt ơn cứu mạng của con trai của người làm vườn như anh ở trong lòng chứ?"

    Nhìn đôi nam nữ này kẻ xướng người họa trước mặt, nụ cười trên mặt Cố Ninh Hoan càng tươi, giọng điệu châm chọc càng thêm rõ ràng, "Nói nghe hay thật. Nếu anh cao thượng như vậy thì không biết anh có thể trả thẻ phụ của tôi cho tôi không? Bốn năm trước, đúng là anh đã cứu tôi, vì vậy tôi mới vẫn luôn cảm kích anh, nhà họ Cố cũng coi anh là khách quý mà tiếp đãi, nhưng tiếc là gần đây tôi mới biết được hóa ra người đã cứu tôi không phải là anh. Anh cướp công lao của người khác, hưởng thụ sự cảm kích của tôi hơn bốn năm, không biết anh sống có thoải mái không?"

    Trong nháy mắt, sắc mặt của Kỷ Tử Hành trở nên trắng bệch, anh ta không dám đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của Cố Ninh Hoan.

    Lúc ấy, anh ta vô tình đi ngang qua bệnh viện thì thấy Cố Ninh Hoan bị đưa đi cấp cứu. Cô là cô cả của nhà họ Cố nên anh ta tự nhiên phải chờ ở bên ngoài đến khi cô tình. Không ngờ, lúc cô tỉnh, cô lại hỏi anh ta có phải là người đã cứu cô không. Thấy cô cả nhà họ Cố vốn cao cao tại thượng lại chủ động nói chuyện với mình nên anh ta chẳng buồn suy nghĩ mà thừa nhận luôn. Sau này, cô liền nói phải gả cho anh ta để báo đáp ơn cứu mạng, cũng càng đối tốt với anh ta.

    Ngay từ đầu, anh ta thực sự có thích và thấy rung động trước Cố Ninh Hoan, nhưng cô càng tốt với anh ta thì "thích" trong lòng anh ta cũng thay đổi. Sau đó, anh ta ỷ vào việc cô thích mình mà tùy ý giẫm đạp sự thiệt tình của cô để đạt được sự thỏa mãn về lòng tự trọng. Dù sao thì chẳng có mấy người đàn ông có thể khinh thường liếc nhìn cô cả nhà họ Cố.

    Nhưng anh ta không ngờ rằng Cố Ninh Hoan chưa bao giờ yêu anh ta, thứ anh ta vẫn luôn ỷ lại chính là ơn cứa mạng mà thôi. Một khi cô biết sự thật thì mọi thứ mà anh ta có được nhờ ơn cứu mạng này đều sẽ bị thu hồi ngay.
     
    Nguyệt.zinSusie thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 31 Tháng ba 2020
  9. Đinh Liên Lyly yêu bạn

    Bài viết:
    0
    Chương 8: Dừng lại, đừng khóc nữa.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ninh Hoan, em nghe anh giải thích đi. Lúc trước anh thực sự không phải cố ý lừa em, anh là có nỗi khổ, em.."

    Kỷ Tử Hành luống cuống, duỗi tay nắm lấy bả vai của Cố Ninh Hoan để giải thích nhưng cô lại lùi lại một bước, mở rộng khoảng cách giữa hai người bọn họ, khuôn mặt nhỏ nhắn bị sương lạnh che phủ, "Giờ anh có nói nhiều tới mấy cũng vô dụng, tôi sẽ bảo ông nội đuổi anh khỏi nhà họ Cố. Còn về khoản tiền mà anh có được trong bốn năm nay nhờ ơn cứu mạng tôi thì tốt nhất anh nên nhổ ngay ra cho tôi, một đồng cũng không được thiếu. Nếu không thì anh tự nghĩ hậu quả đi."

    "Cố Ninh Hoan, em thực sự muốn nhẫn tâm như vậy sao? Nói thế nào thì chúng ta cũng lớn lên cùng nhau mà!" Mặt Kỷ Tử Hành sa sầm lại.

    Mấy năm nay, anh ta tiêu nhiều tiền của Cố Ninh Hoan như vậy, bây giờ bảo anh ta trả lại thì sao anh ta làm được?

    "Tôi chỉ đòi lại thứ tôi nên có thôi, sao có thể nói là nhẫn tâm chứ? Chờ đến khi anh không trả tiền bị tôi cho người đánh gãy chân thì hãy nói tôi nhẫn tâm cũng không muộn đâu."

    Cố Ninh Hoan nói xong liền xoay người phân phó người giúp việc, "Đuổi người này ra ngoài cho tôi, từ nay về sau dù có ai đưa anh ta vào thì cũng không được phép cho anh ta vào đây."

    Lúc Kỷ Tử Hành bị quản gia của nhà họ Phó đuổi đi thì sắc mặt của anh ta còn đen hơn cả đáy nồi.

    Cố Thi thấy Kỷ Tử Hành bị kéo ra ngoài thì không nhịn được co rụt người lại, nhỏ giọng nức nở, "Thực sự xin lỗi em, Ninh Hoan. Chị thực sự không ngờ Kỷ Tử Hành lại là loại người như vậy. Chị còn nghĩ là việc quan hệ của hai người tan vỡ là do hiểu nhầm nên mới tự tiện làm chủ đưa anh ta vào đây, chị không ngờ sẽ chọc nhiều phiền toái cho em thế này."

    "Cố Thi, chị.. cô kỳ quái thật đấy. Tôi là người bị người ta lửa dối bốn năm mà tôi còn chưa khóc, cô khóc cái gì? Hơn nữa, bốn năm nay, chính cô là người không ngừng nói với tôi là dù sao thì Kỷ Tử Hành cũng đã cứu tôi một mạng nên dù anh ta có đối với tôi như thế nào thì tôi cũng không nên oán hận. Tôi nghe cô khuyên nên trả ơn suốt bốn năm, cũng bị anh ta đạp tự tôn dưới lòng bàn chân suốt bốn năm, tôi làm bao nhiêu việc mất mặt như thế mà còn không thấy uất ức, cô uất ức cái gì?" Đối mặt với màn diễn khổ sở này của Cố Thi, Cố Ninh Hoan nói như kiểu đang nhìn trò hệ vậy.

    Nghe Cố Ninh Hoan nói vậy, nước mắt trong hốc mắt của Cố Thi rơi như mưa, cứ như thể cô ta không ngờ lại bị cô trách như vậy.

    Cô ta chỉ cảm thấy mọi việc không nên thế này. Trước kia, rõ ràng dù cô ta có nói gì sai thì chỉ cần cô ta rơi vài giọt nước mắt trước mặt Cố Ninh Hoan thì cô sẽ mềm lòng tha thứ cô ta. Nhưng sao bây giờ cô lại thay đổi?

    Trước kia, Cố Ninh Hoan sẽ không dùng giọng điệu sắc bén như thế này nói chuyện với cô ta.

    "Ninh Hoan, chị biết em đang giận nhưng em có thể đừng giận chó đánh mèo lên người chị không? Chị sợ em thế này lắm.." Nước mắt của Cố Thi càng rơi nhiều hơn, cô ta còn dùng cặp mắt ngập nước nhìn cô, trông càng yếu đuối đáng thương.

    "Dừng lại. Đừng khóc nữa." Giọng điệu của Cố Ninh Hoan lộ rõ không kiên nhẫn, "Tôi bảo cô đừng khóc, đừng ra vẻ thảm thương nữa được không? Cô khóc cái gì? Kỷ Tử Hành thực sự chẳng ra gì, nhưng cô có dám nói là cô chưa bao giờ dùng thẻ mà tôi cho anh ta để mua đồ cho mình không? Cái váy Chanel mới ra trên người cô đang mặc này chắc là do anh ta dùng tiền của tôi để mua, đúng không?"
     
    Nguyệt.zinSusie thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 31 Tháng ba 2020
  10. Đinh Liên Lyly yêu bạn

    Bài viết:
    0
    Chương 9: Tôi chán nhìn các người diễn kịch rồi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cô và Kỷ Tử Hành tiêu tiền của tôi, sắm vai chị em tốt của tôi, ân nhân tốt trước mặt tôi, sắm vai bốn năm liền. Bây giờ chuyện bị lộ ra rồi, có thể phiền cô đừng diễn nữa được không? Tôi nhìn chán lắm rồi." Cố Ninh Hoan cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh để nói những lời này, nhưng rõ ràng cô đã tức giận đến run rẩy cả người.

    Cô hận hai người này.

    Dù cho cô được nhà họ Cố yêu thương, dù cho tính cô cũng có điểm không tốt nhưng cô chỉ xấu tính với anh trai mình. Đối với Cố Thi, từ trước tới giờ cô luôn chiếu cố cô ta vì cô ta mất cha mẹ từ nhỏ, khi được đưa về nhà cậu nuôi dưỡng thì còn suýt bị cậu ruột cưỡng hiếp. Nhưng cô ta rất thông mình nên đánh ngất cậu mình, cuối cùng được Cố Diên, anh trai của Cố Ninh Hoan cứu. Sau này, cô ta được nhà họ Cố nuôi dưỡng, nhà họ Cố cho cô ta ăn, cho cô ta ở nhưng đổi lại lại chính là việc cô ta liên thủ với Kỷ Tử Hành bày mưu cướp tài sản của nhà họ Cố.

    Cố Ninh Hoan nhắm mắt lại, cô còn nhớ rất rõ cái nhà tù ẩm ướt nằm dưới lòng đất, Cố Thi từng đeo vô số châu báu lộng lẫy đi xuống gặp cô.

    Cô ta nhìn cô quỳ trên mặt đất như nhìn một đống rác rồi duyên dáng nói, "Tới bây giờ thì tôi không ngại nói cho cô biết, Cố Diên, anh trai của cô là do tự tay tôi thiêu chết, nhưng đó là do anh ta tự làm tự chịu, ai bảo anh ta nhìn thấy tôi và Kỷ Tử Hành lăn giường chứ? Đúng rồi, có phải đến giờ cô vẫn cho rằng Kỷ Tử Hành là ân nhân cứu mạng của cô, đúng không? Bây giờ tôi cũng chân thành nói cho cô biết, thực ra thì Kỷ Tử Hành chưa từng cứu cô. Anh ta vẫn luôn lừa cô như lừa một con ngốc, cô biết không?"

    * * *

    Đến khi Cố Ninh Hoan lại mở mắt thì đáy mắt cô đã bình tĩnh lại. Cố Thi còn đang lắc đầu nguầy nguậy mà giải thích với cô, nhưng cô chẳng muốn nghe cô ta nói bất cứ một câu nào nữa.

    "Cố Thi, tôi hy vọng sau này nếu không có việc gì thì cô đừng tới nhà họ Phó nữa, vì cứ thấy cô là tôi lại thấy buồn nôn." Cố Ninh Hoan thản nhiên nói một cách vô tình.

    Cố Thi trừng lớn hai mắt, ngây ngốc đứng tại chỗ. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, quá đột nhiên khiến nước mắt của cô ta còn chưa kịp chảy ra.

    Sau khi giải quyết xong Cố Thi và Kỷ Tử Hành thì Cố Ninh Hoan mới hoàn toàn trầm tĩnh lại, cả người cô như bị rút hết sức lực, cô vô lực ngồi trên ghế.

    "Mợ chủ, bà chủ đã quay về trang viên rồi, bà nói biểu hiện của cô hôm nay đã khiến bà ấy rất vừa lòng, bà bảo tối nay cậu mợ nhớ về ăn cơm." Người giúp việc vừa nói vừa rót cho Cố Ninh Hoan một ly trà.

    Cố Ninh Hoan hơi nhướng mày, cô cho rằng việc "người tình cũ" tới cửa ngay ngày đầu tiên kết hôn sẽ khiến bà Phó cực kỳ tức giận, nhưng không ngờ bà lại chẳng hề chỉ trích mà về luôn.

    Tại sao lại thế?

    Cố Ninh Hoan vừa uống trà vừa suy ngẫm.

    Cô biết, hôm nay Cố Thi bị như vậy thì cô ta sẽ không buông tay một cách dễ dàng, dù sao thì cô ta còn nắm trong tay đòn sát thủ có thể đuổi cô khỏi nhà họ Phó.

    Nghĩ đến thứ kia, đáy mắt của Cố Ninh Hoan chợt lóe tia sáng lạnh, cô căn bản không biết đến khi nào thì cô ta mới dùng tới nó. Cô chỉ biết là sau khi cô ta đưa nó ra thì Phó Tây Thâm trực tiếp ném tờ đơn ly hôn lên mặt cô.
     
    Nguyệt.zinSusie thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 31 Tháng ba 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...