Chap 20: Dự Tiệc I Bấm để xem Sau 15 phút đi xe thì Nobita và Dekisugi cũng tới nơi. Đậu xe vào bãi xong 2 người lại chờ một lúc thì thấy Shizuka cùng Suneo bước tới, Nobita mỉm cười, "Thì ra hai cậu đi cùng nhau". Shizuka nghe vậy có chút ngại ngùng, "Chỉ là tình cờ thôi, do xe của nhà tớ đi được một đoạn đường thì bị hỏng, tớ phải cảm ơn Suneo vì cậu ấy đúng dịp đi ngang qua đã cho tớ quá giang đến đây". Suneo nghe vậy cười nói, "Không có gì, không có gì, là việc nên làm thôi mà". "Đấy người ta gọi là duyên phận đấy nhé" Nobita nghe hai người nói cười đùa đệm vào. Thấy 3 người không chú ý mà vẫn đứng bên ngoài nói chuyện thì Dekisugi liền nhắc nhở, "Chúng ta vào trong thôi, cũng đã trễ rồi đó". 3 người kia nghe vậy thì dừng cuộc trò chuyện lại, sau đó cùng đi vào bên trong. Khi ở bên ngoài Dekisugi luôn tạo cho người khác cảm giác mình là một người lạnh lùng trầm tĩnh giống như lúc này vậy, không quan tâm đến bất cứ người nào khác chỉ để ý đến người quan trọng nhất đang đi bên cạnh mình, nhìn đôi bàn tay giao nhau anh không giấu vết nở một nụ cười nhẹ, nhẹ đến mức người khác cho đó chỉ là ảo giác. Còn Nobita thì lại khác, cả hai đời đều vậy, đối với ngoại nhân cậu vẫn là một người lịch thiệp, hoà nhã, lúc nào trên môi cũng nở một nụ cười mĩm tạo cho cười khác một cảm giác dễ thân cận. Sau khi giao quà cho nhân viên phục vụ, 4 người bước vào. Buổi tiệc hôm nay là tiệc sinh nhật của Suzuki Shinobu - nhị thiếu gia nhà Suzuki, và đây cũng là lễ trưởng thành của cậu ta. nhà Suzuki cũng giống như nhà cậu chỉ phất lên từ vài năm trở lại đây thôi, so ra thì kém nhà cậu một chút nhưng thủ đoạn của gia chủ thì cũng đủ khiến nhiều gia tộc nễ mặt. Vì thế nên buổi tiệc ngày hôm nay của vị nhị thiếu gia này không thể nào tổ chức qua loa được. Buổi tiệc hôm nay là tiệc đứng được tổ chức ở Palace Hotel Tokyo, một trong những khách sạn 5 sao nổi tiếng bậc nhất ở Tokyo. Khi 4 người vào bên trong thì hơn phân nữa vị trí đã được điền vào, cậu cùng Dekisugi nhìn trúng một vị trí cái góc tối không gây chú ý liền đi tới, Suneo gặp được bạn cùng lớp của mình nên cùng chổ với họ, còn Shizuka thì được một phụ nữ xưng là bạn của mẹ cô dẫn tới chổ của bà ta cùng con gái. Dọc đường đi Nobita cùng Dekisugi gặp không ít người quen vì thế không ngừng dừng lại chào hỏi xã giao với họ, cách đối nhân xử thế của hai người tạo cho nhiều người ở đây có nhận thức mới về hai vị thiếu gia của hai nhà Nobi và Hidetoshi, lại đem đem con cái của họ ra so thì thật sự không nỡ nhìn. Khi sắp đến vị trí hai người muốn thì Nobita gặp được một người bạn của ba cậu - ông Aki Tanaka. Cậu thấy ông thì mỉm cười, "Cháu chào bác Tanaka, dạo này bác vẫn khoẻ chứ ạ". Ông Aki đứng lên mỉm cười vỗ vai cậu, "Là Nobita à, bác vẫn khoẻ lắm, cháu xem, dạo này cao lớn hơn không ít nhỉ mấy chốc nữa thôi là đã gánh vác được nhà Nobi rồi chẳng bù cho thằng Akira nhà bác, cái tên với cái tính của nó thật là không hợp chút nào a~". Nobita mỉm cười, "Akira lúc này còn nhỏ mà bác, vân là tuổi trẻ ham chơi sao có thể trách được". Ông Aki không cho là đúng, "Cũng đã 16 rồi chứ ít ỏi gì đâu, nó cũng chỉ thua con có 2 tuổi mà so ra xem, ai~". Nobita thấy ông thở dài liền nói, "Nhưng mà hai tuổi cũng đâu phải ít đâu bác, lúc trước cháu cũng giống em ấy thôi nhưng mà sau hai năm bổng nhiên lại có suy nghĩ khác nên bác cứ yên tâm". Ông Aki biết cậu muốn an ủi ông mỉm cười nói, "Ừm, mong là sẽ như cháu nói. À cậu trai này là ai đây Nobita". Nobita thấy ông nhìn Dekisugi thì mỉm cười, "Xém chút nữa thì quên, giới thiệu với anh, đây là bác Aki là bạn của ba em" cậu nói với anh. Dekisugi nãy giờ vẫn đứng sau lưng Nobita, lúc này nghe cậu nói mình thì mỉm cười bước lên lễ phép cúi đầu chào ông Aki, "Cháu chào bác". Nobita lúc này mới nói với ông Aki, "Còn đây là Dekisugi, bạn của cháu ạ". Ông Aki thấy vậy mỉm cười vỗ vai anh, "Đúng là một đứa trẻ lớn lên thật tốt". Nobita nghe vậy mỉm cười gật đầu, "Đúng là lớn lên tốt thật, ngay cả cháu cũng phải ghen tị hận một trận đó chứ". Dekisugi mỉm cười nhìn cậu, ông Aki nghe cậu nói thì ha ha cười nói, "Đúng rồi, so với cậu trai này thì cháu còn nhỏ bé lắm. Được rồi, hai đứa chơi vui vẻ, bác còn phải đi gặp một vài người bạn nữa". "Vâng ạ, bác cũng vậy nhé" Nobita nói rồi nhìn ông mỉm cười đi dần xa. Cậu lại quay sang hỏi người bên cạnh, "Anh thấy bác ấy như thế nào?". Dekisugi nắm tay dắt cậu đi tiếp, "Là một người ngay thẳng, có thể kết giao được". Nobita mỉm cười mặc cho anh nắm tay mình, "Thật vậy sao?". Dekisugi quay lại chỉ thấy Nobita nhìn mình mỉm cười như có ý gì đó, "Em thấy có gì sao?". Nobita lắc đầu mỉm cười, "không có gì" nói rồi cậu trở tay nắm lại tay anh kéo anh đi. Dekisugi thấy vậy cũng chỉ mỉm cười không hỏi thêm, nếu em ấy không cho anh biết thì chuyện này cũng không quan trọng. Tới nơi Nobita với tay lấy 2 ly rượu vang, đưa một ly cho anh còn cậu cầm một ly ngồi xuống băng ghế dựa vào tường nhấm nháp. Cậu nhớ lại kiếp trước lúc cậu mới bắt đầu tham gia tiệc tùng cũng bắt trước người ta cầm một ly rượu vang lên thử, cậu không biết nó có gì đặc biệt mà người giàu yêu thích nữa, mùi vị có khác gì nước trái cây đâu vì thế liền một ly lại một ly uống xem sau khi uống xong có gì đặc biệt không. Uống cho đến ly thứ tư thì cậu đã thấy rồi, cậu thấy hình ảnh trước mắt như nhoè đi, từ một hình cậu nhìn thấy xuất hiện ra hai rồi ba hình chồng lên nhau như cái hình ảnh trên cái TV cũ vậy. Điều này chứng tỏ cậu đã không còn tỉnh táo. Lúc đấy nếu không nhờ đàn em chú ý đến cậu đúng lúc mang cậu về nhà thì cậu đã gục ở đó luôn rồi. Mấy ngày sau đó khi có thời gian cậu liền đại chiến với rượu vang, cậu cứ uống, uống và uống thử xem hôm nay mấy chai thì cậu bị đánh gục, ngày mai mấy chai thì cậu bị đánh gục, ngày kia cũng thế, uống đến một lúc dường như cậu đã thành một tên nghiện rượu thì cậu bị đàn em phát hiện và mắng cho một trận thì mới dần tiết chế lại. Nghĩ tới đây cậu lại mỉm cười nhớ tới Ishiki, không biết tên đàn em kia của cậu dạo này sao rồi, không biết có ma nào để ý chưa nữa. Cũng đã gần 1 năm cậu và hắn không gặp nhau rồi, chỉ có thời gian ngắn ngủi nói chuyện qua điện thoại về vấn đề công việc thôi...... Dekisugi thấy cậu nghĩ gì đó cầm lắc ly rượu trên tay mỉm cười thì cũng mỉm cười chọt má cậu. "Nghĩ gì mà nhập thần vậy?" Nobita lúc này mới thoát khỏi ý nghĩ của mình, "Không có gì, chỉ là chuyện cũ thôi" Dekisugi nghe vậy gật đầu, "Vậy nói cho anh biết được không" "Sau này sẽ từ từ kể cho anh nghe" Nobita nói xong lại nhấp một ngụm rượu vang từ từ thưởng thức. Lúc này gia chủ nhà Suzuki cùng chủ nhân bữa tiệc cũng đã xuất hiện trên bục. Cùng lúc này không gian vốn ồn ào náo nhiệt bổng trở nên im lặng. Suzuki Kiyoshi - ba của nhị thiếu Suzuki Shinobu cũng là gia chủ lúc này tiến lên phát biểu, "Lời đầu tiên Suzuki Kiyoshi tôi cảm ơn tất cả mọi người đã dành ra chút thời gian quý báu để đến tham gia buổi tiệc, hôm nay là sinh nhật lần thứ 18 và cũng là lễ trưởng thành của Suzuki Shinobu con trai thứ hai của tôi............" Vài tháng trước lễ trưởng thành của Nobita cũng diễn ra hoành tráng như thế này, nhìn hình ảnh của người đàn ông trung niên trên bục kia cậu lại nhớ đến ba cậu lúc đấy cũng đứng trên bục như thế nói với cậu, tuy không dài dòng như người đàng ông này nhưng lại làm trái tim cậu tràn đầy ấm áp, ba Nobi cùng mẹ Nobi đứng cạnh cậu lúc đó mỉm cười, đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết nói, "Nobita yêu quý của chúng ta, chúc con sinh nhật vui vẻ~". Nhớ lại những hình ảnh đó Nobita đang tựa lưng vào người Dekisugi cong môi mỉm cười. "...Hôm nay là một ngày vui nên chúng ta hãy thật tận hứng hết đêm nay nào!" ông Kiyoshi mỉm cười nói xong câu cuối cùng đổi lấy một tràng pháo tay từ mọi người cùng con trai mình bước xuống khỏi sân khấu. Lúc này không khí náo nhiệt của buổi tiệc cũng nhanh chóng quay trở lại. Dekisugi nhìn cậu trai bên cạnh mỉm cười nói, "Em muốn ăn gì không Nobita để anh đi lấy cho". Nobita ngồi thẳng dậy gật đầu, "Vậy nhờ anh lấy cho em một phần bánh ngọt nhé". "Vậy em đợi anh một chút, anh quay lại ngay" Nói rồi Dekisugi mỉm cười nhanh chóng li khai. Nobita lại tựa người vào lưng ghế bắt chéo chân nhìn mọi người nói chuyện rôm rã. Lúc này có một cái bóng của người nào đó phủ lên người cậu, cậu liền đưa mắt nhìn sang. Shinobu nhìn thấy cậu chú ý tới mình thì mỉm cười, "Cậu là Nobita sao? Tớ có thể ngồi vị trí này chứ" vừa nói cậu ta vừa chỉ vị trí bên cạnh cậu. Nobita nghe vậy mỉm cười, "Đúng vậy, cậu cứ tự nhiên, khách sạn này hôm nay thuộc về cậu mà muốn ngồi đâu chả được" nói rồi cậu nhích sang bên cạnh. Shinobu ngồi xuống cười nói, "Đúng thật là danh bất hư truyền, bọn con gái lớp tớ thường hay vo ve bên tai tớ về cậu, nào là đẹp trai không ai có thể sánh bằng, học giỏi nhất trường khó người nào vượt qua, thiếu gia con nhà giàu... Hôm nay được gặp, bất quá không hề sai chút nào!". Nobita cười trừ, "Nào có phô trương đến thế, bất quá chỉ là bình thường tớ có chút chăm chỉ hơn người khác, còn về đẹp trai hả? Tớ cũng không biết mọi người thấy như thế nào, nhưng riêng tớ chỉ thấy mình không quá khó nhìn thôi, còn vấn đề giàu nghèo thì nếu nhắc đến nhà giàu thì tớ sao có thể so với cậu, không phải sao? Nếu cậu nói vậy có khác nào vũ nhục tớ chứ?". Shinobu nghe cậu nói vậy vờ ủy khuất, "Tớ nào có ý đó, cậu nói vậy nếu người khác nghe được thì tội cho tớ". Nobita nhìn thiếu niên trước mắt, mặt mũi cũng không khó nhìn nhưng nhìn đằng nào cậu cũng không có thiện cảm được, mà trực giác của cậu thì ít có khi nào sai, vậy nên tên nhóc trước mắt này ắt hẳn có vấn đề. Nghĩ vậy nhưng bên ngoài trên gương mặt không góc chết của cậu vẫn nở một nụ cười tiêu chuẩn, "Tớ chỉ nói đùa vậy thôi cậu đừng tưởng là thật". Shinobu nghe vậy thở phào, "Vậy mà cậu làm tớ sợ muốn chết" nói tới đây cậu ta lại mỉm cười, "Tớ có thể hỏi cậu một câu không Nobita?". Nobita mỉm cười thản nhiên nhấp một ngụm rượu mới nói, "Cậu cứ hỏi đi". "Cậu là bạn của Dekisugi lâu như vậy, cậu cảm thấy con người cậu ấy như thế nào?" được cậu đáp ứng Shinobu liền hỏi. Nghe cậu ta hỏi Nobita lắc lắc ly rượu rồi mỉm cười, "Cậu ấy hả? Ờ để xem, là một người chu đáo này, luôn thích quan tâm giúp đỡ người khác, đẹp trai, học giỏi, nấu ăn ngon,... Tóm lại là một người chồng tốt...." nói tới đây cậu lại dừng nhấp một ngụm rượu mới cười nói tiếp, "...đối với bất cứ ai" (cậu mới không tự nhận mình là phụ nữ). Shinobu lúc này có chút khó chịu, "Vậy sao? Tớ thấy bình thường cậu ấy rất lạnh lùng, không thích nói chuyện với người khác so với người mà cậu nói không giống chút nào". "Vậy sao? Sao tớ không nhận ra vậy nhỉ?." Lúc này cậu chợt cảm thấy có nước dính trên người người mình liền nhìn xuống thì thấy một mãng quần áo của mình bị ướt, lại nhìn lên liền thấy một thiếu niên khác đang cầm lý rượu nhếch môi nhìn mình, "A! Xin lỗi nha tôi lỡ tay làm bẩn quần áo của anh rồi" ngôn từ mang ý nghĩa xin lỗi nhưng không hề có một chút thành ý nào trong giọng điệu. Giọng nói của người này cũng đủ lớn để nhiều người đứng gần đấy nghe thấy, mọi người liền nhanh chóng chú ý sang bên này. Dekisugi cũng chú ý đến tình huống bên này liền quay trở lại. Thiếu niên thấy vậy nụ cười trên môi càng tươi, "Để tôi đền cho anh bộ quần áo khác nhé, bộ này của anh chắc cũng không phải hàng hiệu đâu nhỉ? Ngay cả nhãn hiệu tôi cũng không thấy, chắc mua ở chợ trời phải không? Chẳng phải nhà anh giàu lắm sao? Ba anh giỏi lắm sao? Thế sao lại không mua được cho con trai một bộ đồ cho ra hồn nhỉ? Hay là gia đình anh cũng giống như bộ đồ anh đang mặc? nếu được tôi có thể đền cho anh một gấp 10 lần bộ anh này đó," Mọi người nghe rõ mồn một những lời nói đó, lại nhìn tới người thiếu niên đang nói họ cũng không thể phản bác được, ai bảo tất cả những người đang có mặt ở đây so gia thế đều không bằng thiếu niên kia. Hắn là con trai độc nhất của ông chủ Itou Group - 1 trong 100 công ty dẫn đầu trong lĩnh vực bất động sản ở Nhật Bản. Từ khi hắn sinh ra thì đã ngậm thìa vàng, không xem ai ra gì thành thói, gia đình thì cưng chiều vô độ nên mới tạo cho hắn tính cách hách dịch như hôm nay. Nhưng họ lúc này cũng muốn xem phản ứng của thiếu niên kia như thế nào sau những lời nói đó. Dekisugi đương nhiên cũng nghe thấy, tay anh nắm chặt đĩa bánh gatô ném mạnh xuống đất, vụn bánh cùng mảnh sứ văn tứ phía, anh nhanh chóng đi tới liền cho tên đang nói kia một đấm. Tuy nhiên khi nắm đấm trong gan tất sẽ giáng xuống mặt thiếu niên thì dừng lại, thiếu niên lúc này cũng đã biết sợ hãi trốn tránh. Nobita không biết từ bao giờ đã tới bên cạnh Dekisugi cầm lấy tay ngăn cản anh lại, trên mặt cậu vẫn giữ một nụ cười tiêu chuẩn như thường, không hề có chút dấu hiệu nào của sự giận dữ cả, cậu nhìn Dekisugi vẻ mặt còn đang rất tức giận, "Không cần động thủ, bẩn!". Sau đó cậu lại nhìn thiếu niên, nụ cười dần mất đi, ánh mắt sắc bén của cậu đâm thẳng vào mắt cậu ta, vẻ mặt cậu ta lúc này lặp tức biến sắc, "Tên cậu là gì ấy nhỉ? À, mấy đước trẻ thường gọi cậu là đại ca Tengu nhỉ? Nếu vậy là Itou Tengu rồi, đúng là cái tên rất hợp với con người, Itou Tengu, tôi sẽ nhớ kĩ" nói xong, một lần nữa cậu nhếch môi cười nhìn gương mặt thiếu niên đã đần ra, "À còn về giá trị bộ đồ tôi đang mặt thì có thể nói như thế này, bán hết tất cả những gì trên người kể cả con người của cậu cũng không bằng một góc vạt áo của tôi. Cậu hiểu chứ? Thế nhé?". Nói xong cậu lại nhìn Dekisugi cười nói nhiwng chưa từng có chuyện gì, "Dekisugi, em cảm thấy có chút đói, chúng ta về thôi". Dekisugi lúc này cũng đã bình tỉnh lại, anh quét mắt nhìn một lượt tất cả mọi người xung quanh, cuối cùng nhìn thiếu niên chướng mắt kia rồi quay sang cậu, anh mắt như chứa dao găm ban đầu giờ trở nên ôn hoà như nước, "Được rồi, chúng ta về thôi". Trước khi đi cậu mỉm cười nói với Shinobu còn đang ngồi ở vị trí cũ, "Chúc cậu sinh nhật vui vẻ nhé Shinobu, bữa tiệc hôm nay rất tuyệt vời, đồ ăn cũng rất hợp khẩu vị, tớ ăn rất no đó, vậy nhé, tạm biệt cậu" Hai người sau đó trước ánh mắt của tất cả mọi người dần khuất bóng sau cánh cửa. --- o0o ---
Chap 21: Không Tên Bấm để xem Trưa hôm sau, Nobita phân xong nhiệm vụ cho các thành viên trong CLB phát thanh thì tạm biệt họ sau đó liền li khai. năm nay các đàn anh đàn chị trong CLB đều đã ra trường hết nên cậu được bầu lên làm trưởng CLB, tuy trách nhiệm có lớn hơn một chút nhưng đặc quyền cũng nhiều hơn, năm này cậu không cần ngày nào cũng phải ngồi vào ghế phát thanh nữa mà thay vào đó là những đàn em lớp dưới, đầu năm cậu dành hẳn một tuần cho bọn họ làm quen với công việc, rồi sau đó cậu chỉ cần phân công nhiệm vụ là họ có thể làm đâu vào đấy, còn cậu thì cũng an tâm mà giao cho bọn họ mà ra về sớm một chút. Nobita bước một mình trong sân trường rộng rãi nhưng khá vắng vẻ, bởi lúc này là thời gian học sinh sinh hoạt trong câu lạc bộ của mình nên bây giờ chỉ có lác đác vài học sinh còn ở. Cậu hôm nay cũng không có ý định đi tới chổ bọn trẻ mà việc bây giờ cậu muốn làm chỉ là tìm một chổ thoải mái chợp mắt nghỉ ngơi một chút thôi, vì thế cậu quyết định đi tới bãi cỏ phía sau trường học, nơi đó có nhiều cây cổ thụ to gợp bóng, vào tiết trời trong xanh như thế này mà thả người trên thảm cỏ xanh mướt nằm dưới bóng cây râm mát tận hưởng những cơn gió mát mẻ nhẹ nhẹ lướt qua thì còn gì sánh bằng nữa chứ? Nghĩ như vậy chẳng mấy chốc cậu đã đi đến nơi cần đến, tìm một chổ bằng phẳng lưng xuống đưa mắt nhìn bầu trời trong xanh không một gợn mây kia, cậu cảm thấy dường như nó rất cao và xa, xa đến mức cậu không thể với tới được. Xung quanh là tiếng chim hót líu lo theo những cơn gió nhẹ nhàng đưa tới làm cho tâm hồn cậu thư thái lạ thường, được sống hoà mình với thiên nhiên như lúc này thật sự rất tốt. Khi cậu vừa chợp mắt thì bên tay bổng nhiên nghe có người đang kêu tên mình, cậu mở mắt nhìn sang. Gần chổ cậu đang nằm có năm thiếu niên đang đứng, nếu cậu nhớ không lầm thì chúng là một trong những nhóm là thành phần cá biệt trong trường, luôn đi phá phách khắp nơi, nhà trường thì rất đau đầu, nếu đuổi học thì cũng không được vì lỗi của chúng không nghiêm trọng tới mức đó nhưng xử phạt bin thường thì chẳng bao lâu chúng lại tái phạm. Tên nhóc có vẻ là đứa cầm đầu cả bọn hết cằm nói với cậu, "Mày là Nobita phải không?" Nobita nhìn nó mỉm cười, "Ừ, đúng vậy" Tên nhóc nghe vậy nói tiếp, "Có người nhờ bọn tao nói với mày, nếu khôn hồn thì tránh xa Dekisugi ra một chút" Nobita lúc này chống tay đứng lên phủi phủi bụi trên người không để ý lắm mỉm cười, "Nếu không thì sao?" "Nếu không thì đừng trách tụi tao mạnh tay, mày xem bọn tao có năm người mà mày chỉ có một, cũng không cần lên hết chỉ một mình tao thôi cũng đã có thể xử đẹp tên yếu ớt như mày rồi. Ở đây vắng vẻ như vậy dù cho mày kêu khan cổ cũng không ai đến cứu đâu" tên cầm đầu nói tiếp Nghe xong Nobita cũng không động dung, cậu vẫn mỉm cười thản nhiên có chút nghiền ngẫm gật gật đầu, "Như vậy sao? Cũng có chút vui" Thấy thái độ của cậu tên kia có chút khó chịu, "Ý mày là sao?" Nobita cười thành tiếng, "Thì là vậy đó, tôi cũng có chút ngứa ngáy, nếu bao cát mấy cậu đưa tới tận đây thì còn gì bằng nữa, quá hợp ý tôi rồi" Tên cầm đầu liền giận dữ, "Mày! Được rồi, nếu mà đã không thức thời như vậy thì đừng trách" Vừa nói hắn vừa vun nắm đấm về phía cậu. Nobita mỉm cười bẻ khớp tay, đã lâu rồi không hoạt động tay chân. Khi tên kia vun nắm đấm tới cậu chỉ nhẹ nhàng nghiên người né tránh, sau đó luồn tay nắm ngay cổ hắn dứt khoát vật hắn nằm ra đất. Môn võ cậu theo học là triệt quyền đạo, tuy nhiên cậu không học toàn bộ mà chỉ lấy những gì hữu ít cho mình mà thôi, chẳng hạn như cách nói của môn võ này, "Võ thuật như nước" nó mang mọi loại hình thái tùy thuộc vào hình dáng của vật chứa nó như thế nào, điều này nói rằng môn võ này không bị ràng buộc bởi bất cứ thứ gì mặc cho người học võ tự phát huy, họ phải biết tùy cơ ứng biến linh hoạt như nước vậy, biết nắm bắt sơ hở của đối thủ mà tấn công cũng không để lộ điểm yếu của mình cho người khác thấy, tức là trong công có thủ và ngược lại là trong thủ có công. Vì vậy Nobita thực hiện động tác vô cùng tự nhiên, vào trường hợp nào cậu sẽ tung ra chiêu thức phù hợp nhất với trường hợp đó. Lúc này chỉ một chiêu mà tên kia đã không gượng dậy nổi, khụy một gối nhìn hắn mỉm cười rồi lướt mắt về bốn tên còn lại. Bốn tên thấy vậy có chút sợ hãi nhưng cuối cùng vẫn cùng lúc xông lên, bốn người không thể nào không đánh lại một người được. Nobita thấy vậy thẳng người cũng tiếp đón bọn chúng. Bọn nhóc này cũng chỉ là những đứa loi nhoi vung đấm lung tung chứ hoàn toàn không hề biết chút võ nào. Lại một tên vung đấm lên, lần này cậu không tránh nữa, chuẩn xác bắt lấy cổ tay hắn bằng tay phải, tay trái hạ một trỏ hắn liền ngã ra đất, sau đó lại xoay người tung một cước vào bụng tên đang công kích sau lưng, hắn liền gục. Hai tên còn lại sau đó cũng bị cậu nhanh chóng bị cậu đả bại. Chỉ trong phút chốc bãi cỏ trống trãi lại nhiều thêm mấy cái 'xác', Nobita phủi tay quay lại chổ của tên cầm đầu, cậu ngồi xuống sờ lên cổ của hắn xoa xoa rồi mỉm cười có chút áy náy, "Xin lỗi nhé lúc nãy tôi có chút mạnh tay, làm cậu đau sao?" Tên kia còn đang nằm ra đất, nghe cậu hỏi cũng không phát ra tiếng mà dùng sức lắc đầu, chỉ có hắn mới biết vừa nãy nguy hiểm như thế nào và tên trước mặt này có bao nhiêu biến thái. Vừa rồi khi bị vật ra đất cơ thể hắn như bị chia làm ba khúc vậy, hắn cảm giác xương sống cùng cổ hắn chỉ cần cậu mạnh tay một chút thôi liền gãy đôi ngay. Nobita nhìn hắn cười vừa lòng, "Ừm, vậy thì tốt quá, vậy giờ nói cho tôi nghe, là ai sai các cậu làm chuyện này đi" "Là Shinobu, Shinobu nó cho chúng tôi tiền bảo chúng tôi đến cảnh cáo cậu" hắn vội dùng giọng khàng khàng nói với cậu. Nobita gật đầu, bàn tay rời khỏi vùng cổ vổ vổ lên mặt hắn, "Tốt lắm, rất biết thức thời, được rồi hãy nhớ những lời vừa rồi cậu nói với tôi hôm nay. Mà cậu cũng nên ghi nhớ trong đầu là chúng ta chưa từng gặp nhau và cũng chưa từng có ngày hôm nay đi. Nếu như cậu không nhớ thì tôi sẽ khiến cho cậu sau này cũng không bao giờ quên được. À, cũng chuyển lời từ tôi cho bốn tên đồng bọn của cậu nhé, tôi đi đây, tạm biệt" nói rồi cậu đứng thẳng người dậy chậm rãi đi mất. =============== Sau khi về đến nhà Nobita và Dekisugi chào mẹ Nobi cùng ba Nobi đang ngồi trong phòng khách xem TV rồi đi về phòng. Vừa bước vào trong Dekisugi liền áp cậu lên tường hôn ngấu nghiến, Nobita hơi bất ngờ một chút nhưng sau đó cũng nhanh chóng đáp lại, hai chiếc cặp tap vốn nằm trên tay họ lúc này đã lăn lóc trên đất, nếu chúng có cảm xúc thì nhất định sẽ bất mãn mà trừng mắt với hai người. Hai người bọn cậu hôn nhau cho đến khi cả hai đều thiếu dưỡng khí mới buôn nhau ra, anh nhìn cậu mỉm cười, "Hôm nay có chuyện gì vui sao? Anh thấy tâm trạng em rât tốt" Tay Nobita đặt lên vai anh, bàn tay lúc này vuốt ve gương mặt thập phần nam tính kia mỉm cười, "Cũng không có gì, chỉ là lâu lắm mới được hoạt động tay chân cảm giác có chút sản khoái" Dekisugi nghe vậy liền hiểu, xăm xoi nhìn cậu, "Vậy có bị thương chổ nào không?" "Anh nghĩ em sẽ có khả năng để cho người khác làm mình bị thương sao?" Nobita mỉm cười kiêu ngạo. "Nếu không nhìn làm sao biết được chứ? Để anh kiểm tra xem" anh cười gian tà nói rồi luồn tay vào áo cậu vuốt ve. Nobita lúc này liền bất mãn đẩy anh ra, "Cút cút, ban ngày ban mặt đừng có động dục lung tung" Nói rồi cậu khom người nhặt hai chiếc cặp tap máng lên móc sau đó đi tới tủ quần áo lấy hai bộ đồ, một bộ quăng cho anh nói, "Đi thay đồ nhanh đi" rồi liền đi về phía nhà tắm. Dekisugi bắt lấy đồ cậu ném qua liền mỉm cười đuổi theo, "Chúng ta cùng thay đi, tiết kiệm thời gian". Nobita quay lại trừng mắt, "Nếu tiết kiệm thời gian thì về phòng anh mà thay" Dekisugi nghe vậy mặt dày mỉm cười nói, "Phòng anh không phải là phòng em sao, vậy nên anh thay ở đây là đúng rồi còn gì" Nobita khinh bỉ, "Phòng của em thì cho đến bao giờ thì nó vẫn là của em, em cũng chưa có nói cùng anh sở hữu nó đâu" "Sau khi chúng ta kết hôn thì đây là việc tự nhiên định sẵn mà, đâu cần phải nói đâu em yêu" Dekisugi hợp tình hợp lý nói. "Nhưng mà chúng ta vẫn chưa kết hôn đó anh yêu" Cậu mỉm cười nói xong liền nhanh chân bước đi. Dekisugi cũng nhanh chóng đuổi theo, "Được rồi, hết năm nay chúng ta sẽ đến một nước Châu Âu kết hôn, em xem........" "Rầm" nói tới đây cánh cửa phòng tắm đã đóng lại, chỉ một milimet nữa thôi chiếc mũi cao của anh đã bị đánh xẹp rồi. Dekisugi mỉm cười sờ mũi, qua bao năm thì anh vẫn không thể nào không đuối lý trước mặt Nobita được, nghĩ vậy anh lắc đầu mang bộ đồ Nobita ném qua đi về căn phòng cậu đã dành cho mình. --- o0o ---
Chap 22: Không Tên I Bấm để xem Ăn cơm trưa xong Dekisugi làm ghế đệm cho Nobita ngồi xem tài liệu. Hôm qua sau khi về nhà Nobita liền gọi nhờ Ishiki điều tra giúp cậu ba người là ông Kiyoshi, bác Aki và người đàn ông là chủ tập đoàn Itou kia, không ngờ tiến độ lại nhanh vậy, khi cậu về phòng thì đã thấy xấp tài liệu đã nằm trên bàn rồi. Sau khi đọc xong tập tài liệu dày cộp kia Nobita tựa vào ngực Dekisugi thở dài, "Em cũng không muốn làm cho bọn họ phải khốn đốn đâu a~, nhưng mà từ nhỏ em đã muốn làm siêu nhân trừ gian diệt ác rồi biết làm sao giờ?~" Dựa vào đống tài liệu này Nobita phát hiện ra một số bí mật, như ông Suzuki Kiyoshi có được ngày hôm nay thì trên tay cũng đã có mấy mạng người. Ông ta vốn là con riêng của gia tộc Suzuki lưu lạc ở bên ngoài cho đến 10 tuổi mới được đón về, ba ông ta có tất cả 2 đứa con kể cả ông, trên ông ta còn có một người anh hơn ông 1 tuổi ngay từ nhỏ đã tài năng hơn người lại là con của vợ cả nên được mọi người trong nhà yêu thương cưng chiều, còn ông chỉ là một sản phẩm ngoài ý muốn lại là một đứa trẻ bình thường nên dù không bị đối đãi khắc nghiệt nhưng cũng không có người nào ngó ngàng tới. Dần dần sự đối lập giữa hai người đã ám ảnh tâm trí ông, cuối cùng vào một ngày khi có cơ hội ông đã đẩy người anh trai kia của ông từ trên lầu 3 xuống, cơ thể nhỏ bé kia của anh trai ông không thể chống chịu được mà tắt thở ngay sau khi ngã xuống. Chưa kết thúc. Sau sự kiện đó ông bị trục xuất khỏi gia tộc, đến năm 20 tuổi ông lấy Sonoko Yamamoto làm vợ, bà là thiên kim tiểu thư nhà Yamamoto lại là cháu gái độc tôn của gia tộc nên dù là con gái vẫn sẽ là người thừa kế đời tiếp theo. Đáng lẽ hai người hẳn phải không liên quan với nhau nhưng chỉ qua một lần gặp mặt mà vị thiên kim tiểu thư này lại đem lòng yêu ông Kiyoshi và kiên quyết muốn lấy ông làm chồng dù cho cả dòng họ hết sức ngăn cản, hai năm sau đó họ chào đón đứa con trai đầu tiên là Suzuki Shinobu, cũng vào năm này việc ông ngoại tình bị bà phát hiện. Vì không muốn bà ồn ào ảnh hưởng đến hình tượng của mình trước gia tộc Yamamoto nên đã xuống tay giết bà và giàn dựng thành một vụ tai nạn, việc thiên kim tiểu thư nhà giàu chết vì tai nạn đã khiến cho báo chí lúc bấy giờ tốn không ít giấy mực, cảnh sát cũng vào cuộc điều tra dù phát hiện nhiều tình tiết vô lý nhưng không có tiến triển gì thêm, cuối cùng cũng chỉ kết luận đó là một vụ tai nạn bình thường. Mấy năm sau ông đi bước nữa với người đàn bà mà trước đó ông đã ngoại tình. Năm 30 tuổi ông cùng hai người bạn nữa của ông cùng hợp tác làm ăn, 1 năm sau vì một mối làm ăn lớn mà ông cùng người một trong hai người bạn thông đồng với nhau sát hại người còn lại. Không biết tình cờ hay sao đó mà người bạn kia lại là ông Aki bạn của ba cậu, đây chính là điều đã làm cậu bất ngờ. Còn về ông chủ tập đoàn Itou kia, số người đã tán mạng trên tay ông ta nhiều hơn không biết bao nhiêu lần dù trực tiếp hay là qua tay kẻ khác. Những công trình ông ta đã nhận thì chất lượng cũng không tốt như đã báo cáo, đã có nhiều người phát hiện ra và báo cho cơ quan chức năng nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà họ không vào cuộc điều tra, cho đến hiện tại cũng không có chuyện gì xảy ra cả. Tất tần tật đều được Ishiki điều tra rõ đến từng chi tiết và có đầy đủ chứng cứ xác thực, không biết cậu ta làm bằng cách nào mà ngay cả những chi tiết cảnh sát cũng không tra ra nhưng cậu lại moi ra hết. Nobita mỉm cười nói với Dekisugi, "Chuyện này anh thấy sao, em vốn không muốn làm lớn chuyện này đâu nhưng mà việc bọn họ làm là không thể nào chấp nhận. Làm việc ác không thể sống nhởn nhơ như vậy được" Dekisugi mỉm cười xoa đầu cậu, "Chuyện này do em quyết định, em muốn làm gì cũng được" "Được rồi, nhưng mà hơi tiếc thật, đây có được gọi là lấy việc công trả thù riêng không ha" cậu mân mân môi giọng đầy tiếc nuối nhưng đầy ý cười Dekisugi vẫn tiếp tục động tác hỏi cậu, "Tiếc gì vậy?" "Chỉ trong một ngày mà có 2 nhà sẽ bị sụp đổ đó mà" cậu mỉm cười trả lời. Dekisugi nghe vậy nhìn chàng trai ngồi trong lòng mình mỉm cười đầy cưng chiều, "Dòng họ không chính thống như vậy biến mất thêm mấy cái cũng không có gì để tiếc nuối cả" Nobita gật đầu, "Ừm, anh nói cũng đúng, còn cái tên kia không biết xử lý sao cho thoả đáng đây" cậu xoa xoa cằm suy nghĩ. Dekisugi chọc chọc má cậu, "Nếu không thì để anh xử lý cho, nhọc lòng vì loại người này không đáng" "Ừm, anh nói phải, vậy việc này em nhờ anh" cậu mỉm cười. Dekisugi lại ôm chặc cậu thêm một chút như muốn khảm cả người cậu vào cơ thể mình vậy, như thế mới thoả mãn mong muốn trong đầu anh...... ================= Trong chiều hôm đó cậu gửi phần lớn chứng cứ phạm tội của ông chủ tập đoàn Itou cho đối thủ của ông ta, số còn lại cậu dùng tài khoảng nặc danh tung hết lên mạng internet. Bởi đây là địa bàn của cậu nên chẳng mấy chốc tinh tức này được mọi người chia sẽ rầm rộ, trong một tiếng sau đã chiếm hết tất cả hot seach. Chỉ trong vòng 1 tiếng đồng hồ 3 người đã trở thành 3 cái đích hứng chịu mọi sự chỉ trích của cộng đồng mạng, danh tiếng họ tạo dựng được từ trước đến nay đều bị bôi đen toàn bộ. Không có điều gì đáng sợ bằng ngôn ngữ của cư dân mạng, lời nói của họ như những vũ khí sắc bén đâm thẳng vào mục tiêu, mà mục tiêu lúc này cũng không ai thèm bảo vệ mặc cho bọn họ bị những con dao kia chém thành trăm mãnh. Cũng ngay trong đêm cơ quan chức năng cũng vào cuộc áp giải 3 phạm nhân đi với đầy đủ chứng cớ phạm tội của họ. Hôm sau tất cả mọi người đều biết 3 tên tội phạm vừa mới bị giải trong đêm kia có 2 người bị tử hình, người còn lại không lãnh tội chết nhưng sẽ sống cả quản đời còn lại ở trong tù. Ba Nobi xem tin tức trên TV thì đầu tiên là bất ngờ sau đó là trầm ngâm một chút rồi lại lắc đầu Chiều hôm đó trên mạng lại xuất hiện tin tức mới, Tengu Itou và Suzuki Shinobu bị cảnh sát áp giải từ hộp đêm đi vì sử dụng ma túy (không nói cũng biết ai làm⊂( ̄(エ) ̄)⊃). Tin này vừa tung ra lặp tức khiến cho mọi người đều phải lắc đầu tặc lưỡi. 'Cha nào con nấy' chính là từ mà mọi người miêu tả trường hợp này, bởi chỉ mới buổi tối hai người cha đã bị áp giải đi đến chiều hôm sau thì lại tới lượt hai đứa con nhớ hai người cha quá liền đi theo vào trong tù tụ hợp. Nếu hỏi Nobita suy nghĩ gì về sự việc này thì cậu cũng không có suy nghĩ gì nhiều, chỉ có thể nói là gieo nhân nào thì gặt quả nấy thôi. Sự việc này đến đây là kết thúc nhưng mọi người vẫn luôn truyền miệng nhau về sau đã trở thành bài học trước mắt để răn dạy con cháu mình phải sống tốt, không được làm điều sai trái bởi lưới trời lồng lộng tuy thưa nhưng khó thoát. --- o0o ---
Chap 23: Hôn Lễ Bấm để xem Thời gian vẫn luôn là thế, khi mọi người không chú ý đến thì sẽ âm thầm lặng lẽ trôi qua, cho đến khi ta nhận ra thì không biết đã qua bao nhiêu năm tháng mà không hề hay biết. Chẳng mấy chốc Nobita cùng Dekisugi đã trãi qua kì thi cuối cấp, hai người không định sẽ học đại học mà về quản lý sản nghiệp thời gian chính tay họ đã dựng lên. Không biết ai là người bắt đầu nhưng trên mạng bổng nhiên xuất hiện tin tức Dekisugi một học sinh trung học vừa mới tốt nghiệp chính là đại boss của tập đoàn nổi tiếng MIRAI, sau đó là hàng loạt chứng cứ xác thực về thông tin này khiến mọi người muốn không tin cũng không được. Ngày hôm sau báu chí cũng đồng loạt đưa tin nào là, 'Ai là người trẻ tuổi nhất lập nên sự nghiệp huy hoàng từ hai bàn tay trắng?', hay là 'Tin chấn động! Xuất hiện triệu phú trẻ tuổi nhất tại Nhật Bản"........vân vân, mặc dù có nhiều tựa đề khác nhau nhưng nội dung chủ yếu là nói về quá trình Dekisugi từ một học sinh không mấy tiếng tăm bắt đầu lập nghiệp ra sao, quá trình phát triển của MIRAI như thế nào và từng gặp phải những khó khăn gì...... Tất tần tật đều kể ra thật là chi tiết y như rằng mình là người trong cuộc hay là người chứng kiến cả quá trình vậy. Đối với việc này Dekisugi không quá quan tâm tới bởi Dekisugi đang tất bật chuẩn bị cho hôn lễ của mình và Nobita sẽ được tổ chức tại Hawaii vào đầu năm sau. Nói là đầu năm sau cho xa xôi vậy chứ thật ra cách ngày tổ chức hôn lễ chưa đến 1 tuần nữa, Dekisugi không cho Nobita làm gì cả, cậu chỉ cần chờ đợi và để anh chuẩn bị tất cả mọi thứ từ việc đặt chỗ, mời khách đến việc chuẩn bị vé máy bay đi và về cho họ....... Khách mời thì cũng không nhiều bao gồm bà con dòng họ nội ngoại hai bên cùng bạn bè thân thiết của hai người. Khi nhóm bạn thân biết quan hệ giữa cậu và anh thì vô cùng bất ngờ, nhưng ngay sau đó thì cũng chúc mừng cho hai người. Nhật Bản lúc này đối với việc đồng tính luyến ái đã rất là thoáng, dù chưa công nhận hôn nhân đồng tính nhưng hầu như mọi người đều chấp nhận việc này, một năm sau sẽ có một số tỉnh thành phố đã cho phép những cặp đôi đồng tính xác lập quan hệ hợp tác trên giấy tờ, tuy không phải là giấy đăng kí kết hôn nhưng giá trị vẫn là tương đương và được luật pháp công nhận. Nhưng đó cũng chỉ là trong tương lại còn hiện tại thì vẫn chưa. Trong những người bất ngờ về quan hệ của hai người thì bất ngờ nhất nhất phải là Shizuka, trước mặt bọn cậu thì cô không để lộ ra cảm xúc gì nhưng sau khi về nhà cô liền lao về phòng đóng chặt cửa lại và nước mắt liền lã chã rơi xuống. Cô biết từ lâu tình cảm của mình đã dành cho Nobita, ngay từ hôm cậu ở trong bệnh viện thì cô đã chú ý đến cậu, và những ngày sau đó, ngày qua ngày thì một chút lại một chút ưu điểm của cậu được bày ra khiến cho cô càng thêm chú ý cậu, không chỉ riêng cô mà đám con gái trong lớp và những lớp khác cũng vậy, khi lên trung học cô mới biết đây được gọi là thầm mến, cô đã thầm mến cậu nhưng không có can đảm, không có can đảm nói ra hết nổi lòng cho Nobita biết. Cho đến ngày hôm nay, khi cô nhận được tin này thì thật sự rất sốc, cô hối hận, hối hận vì mình đã không nói ra, cô khinh thường bản thân mình quá nhúc nhác, nếu sớm hơn Dekisugi thổ lộ với Nobita thì biết đâu kết quả đã khác rồi. Không phải cô không nghĩ tới việc tranh giành tình cảm với Dekisugi mà là cô không dám, cô chắc chắn một điều rằng cô nghĩ gì Dekisugi đều biết bởi nhìn những hành động ngăn cản hai cô và Nobita tiếp xúc là có thể rõ. Ngay lúc này cô không biết mình phải làm gì nữa ngoài việc khóc và khóc thật nhiều. Những suy nghĩ của Shizuka thì Nobita cũng không biết. Lại nhắc đến việc Dekisugi không cho cậu động tay làm gì thì cũng không hoàn toàn đúng, thật ra là có, cậu có cùng anh làm một việc là đi thử đồ và chụp ảnh cưới, về việc này thì Nobita khá là dễ dãi mặc cho Dekisugi làm gì thì làm còn cậu thì lại bận rộn với công việc của mình. Tuy là chưa cho người ngoài biết danh tính của mình nhưng trong công ty thì lại khác. Ngay sau khi kết thúc chương trình trung học thì Nobita liền trở lại công ty thông báo tổ chức một cuộc họp cổ đông. Tại đây cậu cho toàn bộ nhân viên trong công ty biết kể từ ngày hôm đó cậu chính thức tiếp nhận vị trí CEO của công ty, là người sẽ trực tiếp chỉ đạo điều hành định hướng phát triển của công ty sau này. Những cổ đông cũng không vì cậu nhỏ tuổi mà nghi ngờ hay sinh ra bất mãn bởi họ đều có mắt, mấy năm qua công ty phát triển như thế nào, vượt qua những khủng hoản như thế nào họ đều thấy rõ. Đừng nhìn bề ngoài mà phán xét vấn đề, Digital Universe có được ngày hôm nay thì những chông gai mà nó đã vượt qua chỉ người trong cuộc mới hiểu, và đừng vì người đứng kia trẻ tuổi mà khinh thường vì người nọ chính là vị thuyền trưởng lèo lái con thuyền này vượt qua những chông gai đó để có được ngày hôm nay. Hôm nay cũng như mọi ngày, Nobita vẫn ngồi tại bàn làm việc trong văn phòng ở công ty giải quyết đống văn kiện dày cộp trên bàn kia thì nghe tiếng gõ cửa. Lúc này cậu mới dừng bút ngã người dựa vào lưng ghế xoa xoa mi tâm, "Mời vào!" Theo tiếng cậu nói của cậu cánh cửa mở ra Ishiki bước vào mỉm cười, "Chào đại boss, xin ngài hay phê duyệt cái này này hộ em" Nobita nhận tập tài liệu trên tay Ishiki lật ra xem rồi mỉm cười nói, "Giờ anh lại muốn đi du lịch rồi, anh giao công ty lại cho chú mày nhé" Ishiki vừa mới uống một ngụm trà nghe vậy liền phun ra toàn bộ sau đó trợn mắt, "Đại ca, mong anh tha cho em, một đời em đã chịu đủ rồi a~, nếu anh còn làm vậy nữa thì giết em luôn đi" Nobita mỉm cười, "Đùa chú chút thôi, làm gì phản ứng dữ vậy" Ishiki nghe vậy bỉu môi, "Anh đùa quá đáng" Nhìn hành động giống con nít của anh ta cậu bật cười, "Làm ơn đi, cả hai đời gộp lại số tuổi của cậu còn hơn tuổi anh đó nên bớt những hành động ấu trĩ lại đi, nếu không lại không có ma nào dám rước" Ishiki nghe vậy đỏ mặt, "Em mới không giống anh đâu, em sẽ tìm một cô gái có bờ mông nở nan, ngực to căn tròn cùng vòng eo thon thả làm vợ" Nobita híp mắt, "Vậy sao, mà nãy giờ anh có nói đến vấn đề của anh đâu ha~, hay là...... ~" nói tới đây cậu nhìn Ishiki mỉm cười. "Không, không phải như anh nghĩ đâu....", "Cậu biết anh nghĩ gì à? Mà thôi được rồi, anh kí xong rồi này mau về làm việc đi" không đợi Ishiki nói hết câu cậu liền cắt ngang. Ishiki nghe vậy thì dường như còn muốn nói gì đó lại bị ánh mắt Nobita nhìn mà phát lạnh cả người, vì thế liền không nói nữa đi tới nhận tập tài liệu. "Cậu đem đống này giao lại cho bộ phận quản lý dự án bảo họ làm lại bộ khác cho anh, nếu không có khả năng trong ngày mai hoàn thành được một bản kế hoạch cho ra hồn thì bọn họ cũng chuẩn bị cuốn gói đi là vừa, công ty không nuôi nổi những người vô dụng" lúc này Nobita cũng đã trở nên nghiêm túc, điều chỉnh lại tác phong vốn có trong công việc. Ishiki nhân đống tài liệu liền chào cậu một tiếng liền nhanh chóng rời khỏi. Nobita nhìn bóng lưng của Ishiki lại mỉm cười, 'Anh chú mà cong thì chú cũng không có khả năng thẳng a~", nghĩ vậy cậu lại quay về với đống văn kiện còn nằm trên bàn kia, tống hết xấp tài liệu dày cộp kia cũng khiến bàn làm việc trống trải thêm không ít. Đúng 5h Nobita tắt máy tính chuẩn bị rời khỏi. Trên đường đi cậu gặp không ít nhân viên, thấy cậu bọn họ đều đứng lại chào một tiếng, vì giữ phép Nobita lịch sự mỉm cười đáp lại khiến cho cả đám nữ nhân viên đỏ mặt một phen, một cô gái nhỏ giọng nói, "Nếu là boss thì tôi tình nguyện làm máy bay a~~", cô gái bên cạnh nghe vậy bỉu môi, "Muốn làm máy bay cũng không tới lượt cô", cô gái kia lặp tức nhíu mày, "Nếu không tới lượt tôi thì cũng chả tới lượt cô" sau đó hai người liền ầm ỉ một trận nếu những người khác không ngăn cản thì nhất định đã lao vào choảng nhau rồi. Đoạn đường còn lại cũng vậy, khi Nobita đi qua lặp tức một mảng tim bay đầy trời ở phía sau. Lại một đoạn thời gian nữa trôi qua, rất nhanh đã tới thời gian tổ chức hôn lễ của hai người. Trên lễ đường đông đủ quang khách, vì không có cô dâu nên hai chú rể cùng nắm tay nhau bước vào đi trên thảm đỏ dưới những cánh hoa được tung lên bởi những thiên thần bé bỏng đi phía trước và trước những ánh mắt mỉm cười chúc phúc của tất cả mọi người. Cả hai mỉm cười nhìn nhau cùng đi tới chổ cha xứ, nghe ông đọc hôn phối. Ông nhìn Nobita mỉm cười hỏi, "Nobita con có nguyện ý nhận Dekisugi làm chồng và hứa sẽ giữ lòng chung thủy với đối phương, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, để yêu thương và tôn trọng đối phương suốt cả cuộc đời?". Nobita nhìn thẳng vào đôi mắt Dekisugi chỉ chứa mỗi hình ảnh phản chiếu của mình mỉm cười gật đầu nói, "Con nguyện ý" Nghe vậy cha xứ lại mỉm cười nhìn Dekisugi, "Dekisugi con có nguyện ý nhận Nobita làm chồng và hứa sẽ giữ lòng chung thủy với đối phương, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, để yêu thương và tôn trọng đối phương mỗi ngày trong đời?". Dekisugi nhìn Nobita mỉm cười liền gật đầu, "Con nguyện ý". Đây chính là hình ảnh trong mơ của anh ngay từ khi còn rất nhỏ, hiện tại nó đã trở thành sự thật rồi, cảm giác của anh lúc này không một từ nào có thể diễn tả được. Cha xứ nghe xong mỉm cười, "Trước sự chúc phúc của chúa, từ ngày hôm nay hai con chính thức là chồng chồng của nhau, hiện tại hai con có thể trao nhẫn cưới cho đối phương" Dekisugi và Nobita lúc này lại nhìn nhau mỉm cười, mỗi người lấy từ trong túi của mình ra một chiếc hộp, Dekisugi trao nhẫn của anh cho cậu và để cậu trao lại cho mình, ngược lại Nobita cũng trao nhẫn của mình cho anh và anh cũng trao lại cho cậu. Cả hai bàn tay của hai người đều có đeo nhẫn nhưng trên tay trái của mỗi người thì chỉ đeo nhẫn của người còn lại chứng tỏ đối phương luôn ở trong tim của mình. Lúc này không biết ai là người bắt đầu hô lên, "Hôn đi" lặp tức cả lễ đường liền đồng thanh, "Hôn đi, hôn đi, hôn đi,...........hôn đi.........." Hai người nghe vậy thì nhìn nhau mỉm cười dần dần ghé sát vào nhau, môi chạm môi bắt đầu một nụ hôn ngọt ngào nóng bỏng trong tiếng vỗ tay reo hò của tất cả mọi người trong lễ đường, ba mẹ Nobi cùng ba mẹ Dekisugi lúc này cũng nhìn nhau cười rồi vỗ tay chúc phúc cho hai đứa nhỏ.................. --- o0o ---