[Quyển 2 - Lạc Dương phú]
Chương 19: Đối chọi gay gắt
Chương 19: Đối chọi gay gắt
"Hoa gia đại tiểu thư quả là không tuân thủ phép tắc, da mặt thật dày, rõ ràng vô sỉ thoái hôn, lại còn dám ở Hầu phủ diễu võ giương oai, lôi lôi kéo kéo, còn ra thể thống gì."
Oa, có người hạ chiến thư, Tường Phong hưng phấn, vội vàng quay đầu nhìn người đi tới. Bên ngoài đình là một thân ảnh yểu điệu, tuổi chừng hai mươi tám hai mươi chín, mặc sa y màu ráng chiều, nhu quần màu đỏ bằng lụa mỏng, mơ hồ có thể nhìn thấy chiếc yếm đỏ bên trong, chân mày lá liễu cong cong, mi tâm có một nốt mực đỏ, càng thêm diêm dúa lòe loẹt, mười phần hồ mị. Đôi mắt phượng ẩn chứa tức giận, mười đầu ngón tay sơn màu rất đẹp, trên đầu cắm tám chín cây châm vàng dao động theo bước chân, hai tai là đôi bông tai hồng ngọc mạ vàng, ngón tay đeo mấy chiếc nhẫn mắt mèo, chiếu trong mắt Tường Phong lấp la lấp lánh.
Cố Ỷ Lâu khẽ nhíu mày một cái không dễ phát hiện, thoáng đứng dậy gật đầu, giọng nói cung kính nhưng mang chút phòng bị, "Tẩm di nương."
Nghe vậy, Tường Phong lại nghiêng đầu nhìn về phía vị Tẩm phu nhân, nga, hóa ra chính là mẹ kế trẻ đầu óc đơn giản ngang ngược hung ác chanh chua trong truyền thuyết. Nàng cẩn thận quan sát một phen, tỳ nữ đi phía sau Tẩm phu nhân nơm nớp lo sợ, trong ngực ôm con mèo Ba Tư Lê Tuyết buổi sáng mới chơi qua. Mà Lê Tuyết lúc này đang nâng tròng mắt xanh lá cây lên, trong mắt lộ ra hung quang nhìn mình chằm chằm, trong miệng còn phát ra tiếng gầm gừ uy hiếp. Di, tên tiểu tử này quả là hai mặt, lần này có chỗ dựa rồi, liền trở mặt không nhận người. Tường Phong thu hồi ánh mắt, nở nụ cười ngây thơ nhất, vô cùng lễ phép khom người, "Mẹ kế trẻ, chúc lão nhân gia ngài tốt lành."
Hồi lâu, một hồi trầm mặc. Tẩm phu nhân xoay người gương mặt xanh mét, mắt phượng trợn trừng, ngón tay chỉ về phía Tường Phong đang cười toe toét, "Ngươi, ngươi dám gọi ta.."
"Mẹ kế trẻ, có gì không đúng sao?" Tường Phong gãi đầu, vô cùng vô tội nhìn Tẩm phu nhân, "Lão nhân gia ngài nhìn qua thật trẻ tuổi, giống như người chưa tới bốn mươi, từ nương bán lão, vẫn còn có thể phong vận ưu tồn (1), một chút cũng không có dấu vết hoàng liễm bà (2), mẹ kế trẻ làm thế nào bảo dưỡng tốt vậy? Khi nào rảnh chỉ điểm tiểu bối một chút đi."
(1) : Từ nương bán lão, phong vận ưu tồn ý chỉ già rồi mà vẫn còn đa tình
(2) : Phụ nữ lớn tuổi thường sẽ có hiện tượng mặt vàng do một thời gian dài sử dụng mỹ phẩm có chứa chì
Tẩm phu nhân giận đến mức không thở nổi, không thèm để ý đến phong độ, vén váy bước nhanh vào trong đình, dùng sức lật đổ bàn cờ, quân cờ rơi đầy dưới đất. Nàng nộ khí đằng đằng chỉ vào Cổ Ỷ Lâu một mực cúi đầu uống trà bên cạnh, "Ngươi, ngươi dám cười nhạo ta? Nha đầu kia hiếp người quá đáng, họ Cố kia, ngươi nói thế nào đây?"
Cố Ỷ Lâu ngẩng đầu lên, khóe miệng khẽ nhếch, không nén được nụ cười, "Mẹ.. Tẩm di nương, Hoa thế muội còn trẻ thiếu kinh nghiệm, ngài cần gì phải so đo với tiểu bối." Nguy hiểm, quá nguy hiểm, thiếu chút nữa học theo kêu "mẹ kế trẻ", ân ân, phải chú ý tư chất, tư chất.
"Ta không biết, buổi sáng họ Hoa kia làm thương Lê Tuyết của ta, hại Lê Tuyết đến giờ cũng không muốn ăn cái gì, không thể bỏ qua được." Tẩm phu nhân tức giận đến không kìm nén được, cao giọng náo loạn, ngón trỏ không khách khí chỉ tới chỉ lui Cố Ỷ Lâu.
Cố Ỷ lâu đang muốn mở miệng dàn xếp, Tường Phong bên cạnh đã giành trước cười híp mắt tiến lại gần, nghiêng đầu nhìn Tẩm phu nhân cùng Lê Tuyết, "Ta làm Lê Tuyết bị thương sao? Vậy ta nhất định phải phụ trách rồi." Vừa nói, tay duỗi ra một cái, Tẩm phu nhân hoa mắt, Lê Tuyết trong ngực đã bay đến trong tay Tường Phong.
Tiếp đó, trong ánh mắt há hốc của mọi người, Tường Phong tóm lấy Lê Tuyết giương nanh múa vuốt, nhanh chóng quay mấy vòng, sau đó tung hứng trên không trung mấy hiệp, cuối cùng xốc Lê Tuyết đang mềm nhũn, cười hì hì đưa một khối điểm tâm đến trước miệng nó nói, "Lê Tuyết, nghe nói ngươi không chịu ăn gì?" Lê Tuyết đầu óc choáng vàng trời đất đảo lộn uể oải liếc nàng, vội vàng cùng hết khí lực cắn miếng bánh ngọt nuốt vào, mèo ở dưới mái hiên, không cúi đầu không được, chịu đựng ăn một miếng.
"Ngươi, ngươi, ngươi, nữ nhân này lại dám.." Tẩm phu nhân giận đến cả người run rẩy, hướng nàng vung một bạt tai, lại bị Tường Phong lanh tay lẹ mắt bắt được. Tiếp đó một tiếng rắc, móng tay ngón giữa bàn tay phải sơn màu đỏ gãy một đoạn, âm thanh thanh thúy khiến chúng nữ nghe thấy mà rùng mình, cũng không tự chủ được âm thầm sờ móng tay thon dài được chăm sóc kỹ lưỡng của mình.
Tường Phong toét miệng, nhón lấy đoạn móng tay màu đỏ kia, quơ trước mặt Tẩm phu nhân đang đau đến không nói nên lời, nhích lại gần, cười ngọt ngào: "Mẹ kế trẻ lão nhân gia ngài có phải cũng ăn không ngon, có muốn ta hỗ trợ không? Có chuyện gì lão nhân gia cứ nói, không cần khách khí với tiểu bối nha."
"Ngươi!" Tẩm phu nhân giơ ngón trỏ ra, nghĩ tới màn vừa rồi, bỗng vội vàng thu về, nâng cằm, âm thanh bén nhọn, "Trên đời này sao có thể có một nữ tử hèn hạ vô sỉ như ngươi?" Ta thật là mở rộng tầm mắt! "
" Nga? Vậy phải nói là nhân phẩm ngài không tệ a, trong những năm còn sống, còn có cơ hội nhìn thấy một nhân tài có một không ai trong thiên hạ này như ta đây, đây là vinh dự của ngài, phải biết quý trọng cơ hội nha. "Tường Phong đặt mông ngồi trên mặt bàn đá, hai chân đong đưa, tiếp tục chọc tức người," Lão nhân gia ngài cứ thoải mái nhìn, ta sợ là sau này không còn cơ hội đâu. "
Xì, lần này ngay cả Ngụy Tử cùng các thị tỳ khác cũng không nhịn được, tất cả đều cúi gằm cầm khăn lụa che miệng cười trộm. Cố Ỷ Lâu ho nhẹ mấy tiếng, ngầm nhắc nhở mọi người, liếc Tẩm phu nhân bị chọc tức khiến gương mặt lúc xanh lúc đỏ, nụ cười bị kìm lại bên mép, quay đầu phân phó Ngụy Tử:" Một lúc nữa hãy chọn mấy xấp vải tơ lụa thượng hạng cùng mấy hộp mực đỏ, lại chọn mấy đồ trang sức mới, đưa cho Tẩm di nương, coi như nhận lỗi thay Hoa thế muội. "
Mặc dù bị một bụng tử khí, nhưng có châu báu tơ lụa, Tẩm phu nhân dẫu có bất mãn, cũng chỉ có thể thu lấy, hùng hùng hổ hổ mang theo hạ nhân cùng Lê Tuyết vẫn đang choáng váng quay trở lại Tẩm viên.
Tường Phong như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm Tẩm phu nhân rời đi, nghiêng đầu tò mò hỏi Cố Ỷ Lâu," Tiểu Hầu, ngươi đúng là dễ nói chuyện, cứ mặc nàng vênh váo phách lối như vậy cũng không cố kỵ? "
Bàn tay đang bưng trà của Cố Ỷ Lâu chậm lại, Đại tiểu thư, ngươi chắc chắn không phải đang nói mình chứ? Hắn mỉm cười một tiếng, không để ý nói:" Gia phụ lúc lâm chung từng dặn dò phải chiếu cố nàng thật tốt, huống chi nàng muốn chỉ là một chút tài vật thôi, ta cần gì phải vì những chuyện nhỏ nhặt này mà cùng nàng so đo. "
Thật chỉ muốn vàng bạc châu báu sao. Tường Phong xoay đoạn móng tay đỏ chót trong tay, nhìn hướng Tẩm phu nhân rời đi trầm ngâm một hồi..
* * *
Ngày hôm sau, mặt trời đầu hạ xuyên qua tầng tầng tán cây xanh mướt, chiếu xuống gương mặt Tường Phong đang nằm ngủ trên cây. Nàng giơ tay che ánh mặt trời, chân phải giơ lên treo trên không trung, bộ dạng mệt mỏi tựa như vẫn còn say sưa giấc ngủ trưa quát một tiếng:" Đi ra! "
Giữa tàng cây một trận huyên náo, sau đó lại yên lặng. Tường Phong nhếch miệng, hí mắt ngồi dậy, lạnh lùng cười uy hiếp," Ta đã nghe thấy tiếng bước chân ngươi rồi, còn không ra? Hay muốn ta động thủ? "
Một lát sau, sói xám nhỏ chậm rãi xuyên ra nhánh cây bước tới, trên bộ lông màu xám bạc dính mấy chiếc lá xanh, thân hình so với lúc đầu đã lớn hơn một chút, đôi mắt cơ trí khinh thường nhìn Tường Phong, cái đầu nhỏ ngẩng thật cao, lộ ra vòng cổ tinh xảo trên cổ. Đó là cái vòng cổ mà lúc nó mới đến khách sạn Đồng Thuận Lưu Liên có thức đêm làm cho nó, sau khi sói xám con đeo lên liền tỏ ra dương dương tự đắc mấy ngày, lúc nào cũng cố ý chạy tới trước mặt Tường Phong cùng Phiên Gia đi tới đi lui mấy vòng, khiến hai người hận đến nghiến răng nghiến lợi, lại bị Thần Đao uy hiếp không dám động tay động chân với nó.
Tường Phong nhào tới, vững vàng ôm lấy sói xám con luôn mong nhớ, dùng sức vân vê đám lông trắng trên đỉnh đầu nó," Bé con, lần này lại ngoan ngoãn rơi vào tay ta. "Sói xám con vùng vẫy một hồi, thấy không có hiệu quả liền buông tha, lỗ mũi hừ hừ khinh thường mấy tiếng tỏ ra bất mãn, tiếp đó ngẩng đầu lên, đem vòng vổ tiến tới trước mặt Tường Phong. Tường Phong hiểu ý cẩn thận nhìn một chút, từ vòng cổ gỡ xuống một cuộn giấy hoa tiên nhỏ, ôm lấy sói con lần nữa nằm xuống, nghiêm túc nhìn tin tức mọi người ở khách sạn Đồng Thuận truyền đến.
Người ta nói, chiến hỏa liên miên, thư nhà quý giá vạn kim. Thư nhà của Đồng Thuận khách sạn này quả thật độc đáo, nói nhảm liên thiên, không không, là dụng tâm lương khổ, cảm động phế phủ.
" Không trở lại nữa, tiền công khấu trừ hết! "Ừ, đơn giản rõ ràng, nhất định là bút tích của bà chủ.
" Tiểu Phượng a, ta là Lưu Liên, ta nhờ Triêu Từ tiên sinh viết hộ, nghe nói ngươi được bảo lãnh rồi, tiểu Hầu gia là người tốt, ngươi ở trong Hầu phủ nhất định an toàn, không cần vội, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp cứu ngươi. Ngươi có chuyện gì cứ để sói con truyền tin. "Bạn học Lưu Liên, thời khắc mấu chốt quả nhiên rất hữu dụng a, sói con ta tạm thời không khách khí tạm thời tịch thu.
" Tỷ, ta có lỗi với tỷ, tỷ, tỷ ở Hầu phủ có khỏe không? Sẽ không có ai khi dễ chứ? "Câu chữ không dứt khoát, nhất định là Tiểu Hoa chột dạ, hừ hừ, khoản nợ này ta nhất định sẽ ghi sổ sau này tính với ngươi.
" Bảo trọng. "Tiểu Đao a, ngươi đúng là tích chữ như vàng.
" Rảnh rỗi nhớ giúp ta thăm hỏi tin tức, Hầu phủ quen biết rộng, nhớ nha. "Phiên Gia ngươi đúng là biết tận dụng cơ hội, dù gì cũng phải hỏi thăm sức khỏe của ta một câu chứ.
" Phong lão đại, ngươi cứ yên tâm ngây ngốc trong đó, mấy ngày nay mọi người đều không rảnh, toàn ở khách sạn xem náo nhiệt, ngươi tự mình nghĩ biện pháp đi. "Tiểu Yêu chết tiệt, có gì náo nhiệt, nói dở dang khiến tâm ta ngứa ngáy.
Cuối cùng, là một dấu chân nhỏ đen xì của sói xám con. Tường Phong cười gian nhìn sói xám nhỏ vẫn ngẩng cao đầu như cũ, đem giấy hoa tiên tỉ mỉ cất vào trong ngực, mặc dù đều là mấy lời nói nhảm không có thông tin gì có thể sử dụng, nhưng cũng khiến tâm tình buồn bực mấy ngày xóa sạch. Nàng ấn đầu sói con xuống, vần vò một trận," Sói con, trên đầu tường này toàn là ám tiễn, làm sao ngươi tiến vào được a? "
Sói con giơ chân thẳng đơ giả chết, Tường Phong cẩn thận lật đám lông tối màu trên người nó, cuối cùng nhặt lấy mấy cọng lông chó, hướng về phía mặt trời nhìn hồi lâu, môi cong lên nở nụ cười hứng thú," A a, thì ra là như vậy. Ta ngược lại đã quên, không thể lên trời, chúng ta còn có thể xuống đất mà, ngươi nói có đúng không, sói con? "Sói xám con thấy tình thế không ổn, nhảy cẫng lên, muốn chạy trốn, lại bị Tường Phong nắm được đuôi, lần nữa bị treo ngược trên không trung, Tường Phong không có ý tốt sờ móng vuốt sắc bén của nó," Không tệ, không tệ, so với móng vuốt của chó còn sắc bén hơn, dùng để đào hố quả là thích hợp. "
Sói xám con trợn mắt, đang muốn cắn nữ nhân vô sỉ coi mình là chó mà sai sử. Bỗng nhiên Tường Phong đem nó ấn vào trong ngực," Đừng lên tiếng, hình như có người tới. "
Tường Phong thích nhất là ngủ trên cái cây cổ thụ nơi vắng vẻ nhất hậu hoa viên này, dưới tàng cây cỏ dại mọc um tùm, hiếm người tới, hết sức u tĩnh. Nàng ngủ ở chỗ này mấy ngày cũng không có người phát hiện, không nghĩ tới hôm nay chợt có hai vị khách không mời mà đến. Bởi vì cành cây xum xuê, lá xanh che phủ, từ dưới tàng cây ngửa mặt trông lên cơ bản không thấy được động tĩnh bên trên. Xuyên qua tán cây rậm rạp, Tường Phong mơ hồ thấy được hai bóng lưng nhỏ bé dưới tàng cây, dựa vào âm thanh để phân biệt, một trong hai nữ tử hẳn võ công không tệ. Vì vậy Tường Phong cẩn thận nín thở, cố gắng nghe ngóng cuộc nói chuyện đứt quãng bên dưới.
" Nơi này không người.. Ngươi đem cái này đặt ở.. Sẽ không có ai tra ra được.. "Một giọng nữ chói tai vang lên. Một hồi trầm mặc, nữ nhân này rõ ràng không nhịn được," Làm sao, hắn đối với ngươi như vậy, ngươi còn không bỏ được? Hợp tác lâu năm như vậy.. Chuyện này thành công, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi. "
Tường Phong không dám nhúc nhích, chỉ ngưng thần yên lặng lắng nghe, một lát sau, dưới tàng cây truyền tới tiếng vải vóc ma sát, chắc hẳn hai người này đã giao dịch xong chia ra dời đi. Lại đợi một hồi, Tường Phong chắc chắn hai người sẽ không trở lại, mới buông sói con bị mình ôm sắp chết ngạt, ánh mắt híp thành một đường, bỏ qua ánh mắt giận trừng trừng của sói con, sờ nhúm lông trắng trên đỉnh đầu nó, lẩm bẩm:" Sói con a, chúng ta hình như lại phát hiện một bí mật nữa rồi."
(Mẹ kế trẻ xinh đẹp chanh chua khắc nghiệt, Tẩm phu nhân)
* * *
Mùng ba tháng năm, ở Hầu phủ gặp Tẩm phu nhân, lần đầu gặp một nữ nhân trời sinh mị hoặc, làm việc ngang ngược kiêu ngạo, tựa như hạng người tham lam chanh chua, có dung mạo lại vô đức. Nhưng ánh mắt âm ngoan tinh lệ đó, giấu giếm sát cơ, không phải người thường có được. Mọi người trên thế gian này, có kẻ tài trí lại giả ngu dốt, có kẻ khéo léo lại giả vụng về, duy chỉ có người cực kỳ gian trá giả bộ hiền lành, bụng chứa dao găm, khó mà phòng bị, cực kỳ nguy hiểm. -------《Tường Phong hồi ức lục》
Tiểu Phượng tức tối hỏi: Tại sao lúc nào cũng bắt ta bò tới bò lui trên cây? Ta không phải khỉ, lại nói đạo diễn ngươi muốn cũng không phải là 《Vượn người Tiểu Phượng》
Đạo diễn hét to: Bởi vì nam nhân ra sân ở trên cây là soái khí tiêu sái nhất, nữ nhân ngồi xổm trên cây nấu thịt ăn là thập phần cá tính nhất. Điểm trọng yếu là, theo bảng thống kê trên giang hồ về cơ hội nghe lén được bí mật dễ dàng nhất, đánh nhau phát sinh trên cây rõ ràng tổn thất thấp hơn ngôi miếu đổ nát cửa sổ thư phòng mật thất, chúng ta phải tận dụng bối cảnh. ----《Một chút chuyện giang hồ》
Oa, có người hạ chiến thư, Tường Phong hưng phấn, vội vàng quay đầu nhìn người đi tới. Bên ngoài đình là một thân ảnh yểu điệu, tuổi chừng hai mươi tám hai mươi chín, mặc sa y màu ráng chiều, nhu quần màu đỏ bằng lụa mỏng, mơ hồ có thể nhìn thấy chiếc yếm đỏ bên trong, chân mày lá liễu cong cong, mi tâm có một nốt mực đỏ, càng thêm diêm dúa lòe loẹt, mười phần hồ mị. Đôi mắt phượng ẩn chứa tức giận, mười đầu ngón tay sơn màu rất đẹp, trên đầu cắm tám chín cây châm vàng dao động theo bước chân, hai tai là đôi bông tai hồng ngọc mạ vàng, ngón tay đeo mấy chiếc nhẫn mắt mèo, chiếu trong mắt Tường Phong lấp la lấp lánh.
Cố Ỷ Lâu khẽ nhíu mày một cái không dễ phát hiện, thoáng đứng dậy gật đầu, giọng nói cung kính nhưng mang chút phòng bị, "Tẩm di nương."
Nghe vậy, Tường Phong lại nghiêng đầu nhìn về phía vị Tẩm phu nhân, nga, hóa ra chính là mẹ kế trẻ đầu óc đơn giản ngang ngược hung ác chanh chua trong truyền thuyết. Nàng cẩn thận quan sát một phen, tỳ nữ đi phía sau Tẩm phu nhân nơm nớp lo sợ, trong ngực ôm con mèo Ba Tư Lê Tuyết buổi sáng mới chơi qua. Mà Lê Tuyết lúc này đang nâng tròng mắt xanh lá cây lên, trong mắt lộ ra hung quang nhìn mình chằm chằm, trong miệng còn phát ra tiếng gầm gừ uy hiếp. Di, tên tiểu tử này quả là hai mặt, lần này có chỗ dựa rồi, liền trở mặt không nhận người. Tường Phong thu hồi ánh mắt, nở nụ cười ngây thơ nhất, vô cùng lễ phép khom người, "Mẹ kế trẻ, chúc lão nhân gia ngài tốt lành."
Hồi lâu, một hồi trầm mặc. Tẩm phu nhân xoay người gương mặt xanh mét, mắt phượng trợn trừng, ngón tay chỉ về phía Tường Phong đang cười toe toét, "Ngươi, ngươi dám gọi ta.."
"Mẹ kế trẻ, có gì không đúng sao?" Tường Phong gãi đầu, vô cùng vô tội nhìn Tẩm phu nhân, "Lão nhân gia ngài nhìn qua thật trẻ tuổi, giống như người chưa tới bốn mươi, từ nương bán lão, vẫn còn có thể phong vận ưu tồn (1), một chút cũng không có dấu vết hoàng liễm bà (2), mẹ kế trẻ làm thế nào bảo dưỡng tốt vậy? Khi nào rảnh chỉ điểm tiểu bối một chút đi."
(1) : Từ nương bán lão, phong vận ưu tồn ý chỉ già rồi mà vẫn còn đa tình
(2) : Phụ nữ lớn tuổi thường sẽ có hiện tượng mặt vàng do một thời gian dài sử dụng mỹ phẩm có chứa chì
Tẩm phu nhân giận đến mức không thở nổi, không thèm để ý đến phong độ, vén váy bước nhanh vào trong đình, dùng sức lật đổ bàn cờ, quân cờ rơi đầy dưới đất. Nàng nộ khí đằng đằng chỉ vào Cổ Ỷ Lâu một mực cúi đầu uống trà bên cạnh, "Ngươi, ngươi dám cười nhạo ta? Nha đầu kia hiếp người quá đáng, họ Cố kia, ngươi nói thế nào đây?"
Cố Ỷ Lâu ngẩng đầu lên, khóe miệng khẽ nhếch, không nén được nụ cười, "Mẹ.. Tẩm di nương, Hoa thế muội còn trẻ thiếu kinh nghiệm, ngài cần gì phải so đo với tiểu bối." Nguy hiểm, quá nguy hiểm, thiếu chút nữa học theo kêu "mẹ kế trẻ", ân ân, phải chú ý tư chất, tư chất.
"Ta không biết, buổi sáng họ Hoa kia làm thương Lê Tuyết của ta, hại Lê Tuyết đến giờ cũng không muốn ăn cái gì, không thể bỏ qua được." Tẩm phu nhân tức giận đến không kìm nén được, cao giọng náo loạn, ngón trỏ không khách khí chỉ tới chỉ lui Cố Ỷ Lâu.
Cố Ỷ lâu đang muốn mở miệng dàn xếp, Tường Phong bên cạnh đã giành trước cười híp mắt tiến lại gần, nghiêng đầu nhìn Tẩm phu nhân cùng Lê Tuyết, "Ta làm Lê Tuyết bị thương sao? Vậy ta nhất định phải phụ trách rồi." Vừa nói, tay duỗi ra một cái, Tẩm phu nhân hoa mắt, Lê Tuyết trong ngực đã bay đến trong tay Tường Phong.
Tiếp đó, trong ánh mắt há hốc của mọi người, Tường Phong tóm lấy Lê Tuyết giương nanh múa vuốt, nhanh chóng quay mấy vòng, sau đó tung hứng trên không trung mấy hiệp, cuối cùng xốc Lê Tuyết đang mềm nhũn, cười hì hì đưa một khối điểm tâm đến trước miệng nó nói, "Lê Tuyết, nghe nói ngươi không chịu ăn gì?" Lê Tuyết đầu óc choáng vàng trời đất đảo lộn uể oải liếc nàng, vội vàng cùng hết khí lực cắn miếng bánh ngọt nuốt vào, mèo ở dưới mái hiên, không cúi đầu không được, chịu đựng ăn một miếng.
"Ngươi, ngươi, ngươi, nữ nhân này lại dám.." Tẩm phu nhân giận đến cả người run rẩy, hướng nàng vung một bạt tai, lại bị Tường Phong lanh tay lẹ mắt bắt được. Tiếp đó một tiếng rắc, móng tay ngón giữa bàn tay phải sơn màu đỏ gãy một đoạn, âm thanh thanh thúy khiến chúng nữ nghe thấy mà rùng mình, cũng không tự chủ được âm thầm sờ móng tay thon dài được chăm sóc kỹ lưỡng của mình.
Tường Phong toét miệng, nhón lấy đoạn móng tay màu đỏ kia, quơ trước mặt Tẩm phu nhân đang đau đến không nói nên lời, nhích lại gần, cười ngọt ngào: "Mẹ kế trẻ lão nhân gia ngài có phải cũng ăn không ngon, có muốn ta hỗ trợ không? Có chuyện gì lão nhân gia cứ nói, không cần khách khí với tiểu bối nha."
"Ngươi!" Tẩm phu nhân giơ ngón trỏ ra, nghĩ tới màn vừa rồi, bỗng vội vàng thu về, nâng cằm, âm thanh bén nhọn, "Trên đời này sao có thể có một nữ tử hèn hạ vô sỉ như ngươi?" Ta thật là mở rộng tầm mắt! "
" Nga? Vậy phải nói là nhân phẩm ngài không tệ a, trong những năm còn sống, còn có cơ hội nhìn thấy một nhân tài có một không ai trong thiên hạ này như ta đây, đây là vinh dự của ngài, phải biết quý trọng cơ hội nha. "Tường Phong đặt mông ngồi trên mặt bàn đá, hai chân đong đưa, tiếp tục chọc tức người," Lão nhân gia ngài cứ thoải mái nhìn, ta sợ là sau này không còn cơ hội đâu. "
Xì, lần này ngay cả Ngụy Tử cùng các thị tỳ khác cũng không nhịn được, tất cả đều cúi gằm cầm khăn lụa che miệng cười trộm. Cố Ỷ Lâu ho nhẹ mấy tiếng, ngầm nhắc nhở mọi người, liếc Tẩm phu nhân bị chọc tức khiến gương mặt lúc xanh lúc đỏ, nụ cười bị kìm lại bên mép, quay đầu phân phó Ngụy Tử:" Một lúc nữa hãy chọn mấy xấp vải tơ lụa thượng hạng cùng mấy hộp mực đỏ, lại chọn mấy đồ trang sức mới, đưa cho Tẩm di nương, coi như nhận lỗi thay Hoa thế muội. "
Mặc dù bị một bụng tử khí, nhưng có châu báu tơ lụa, Tẩm phu nhân dẫu có bất mãn, cũng chỉ có thể thu lấy, hùng hùng hổ hổ mang theo hạ nhân cùng Lê Tuyết vẫn đang choáng váng quay trở lại Tẩm viên.
Tường Phong như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm Tẩm phu nhân rời đi, nghiêng đầu tò mò hỏi Cố Ỷ Lâu," Tiểu Hầu, ngươi đúng là dễ nói chuyện, cứ mặc nàng vênh váo phách lối như vậy cũng không cố kỵ? "
Bàn tay đang bưng trà của Cố Ỷ Lâu chậm lại, Đại tiểu thư, ngươi chắc chắn không phải đang nói mình chứ? Hắn mỉm cười một tiếng, không để ý nói:" Gia phụ lúc lâm chung từng dặn dò phải chiếu cố nàng thật tốt, huống chi nàng muốn chỉ là một chút tài vật thôi, ta cần gì phải vì những chuyện nhỏ nhặt này mà cùng nàng so đo. "
Thật chỉ muốn vàng bạc châu báu sao. Tường Phong xoay đoạn móng tay đỏ chót trong tay, nhìn hướng Tẩm phu nhân rời đi trầm ngâm một hồi..
* * *
Ngày hôm sau, mặt trời đầu hạ xuyên qua tầng tầng tán cây xanh mướt, chiếu xuống gương mặt Tường Phong đang nằm ngủ trên cây. Nàng giơ tay che ánh mặt trời, chân phải giơ lên treo trên không trung, bộ dạng mệt mỏi tựa như vẫn còn say sưa giấc ngủ trưa quát một tiếng:" Đi ra! "
Giữa tàng cây một trận huyên náo, sau đó lại yên lặng. Tường Phong nhếch miệng, hí mắt ngồi dậy, lạnh lùng cười uy hiếp," Ta đã nghe thấy tiếng bước chân ngươi rồi, còn không ra? Hay muốn ta động thủ? "
Một lát sau, sói xám nhỏ chậm rãi xuyên ra nhánh cây bước tới, trên bộ lông màu xám bạc dính mấy chiếc lá xanh, thân hình so với lúc đầu đã lớn hơn một chút, đôi mắt cơ trí khinh thường nhìn Tường Phong, cái đầu nhỏ ngẩng thật cao, lộ ra vòng cổ tinh xảo trên cổ. Đó là cái vòng cổ mà lúc nó mới đến khách sạn Đồng Thuận Lưu Liên có thức đêm làm cho nó, sau khi sói xám con đeo lên liền tỏ ra dương dương tự đắc mấy ngày, lúc nào cũng cố ý chạy tới trước mặt Tường Phong cùng Phiên Gia đi tới đi lui mấy vòng, khiến hai người hận đến nghiến răng nghiến lợi, lại bị Thần Đao uy hiếp không dám động tay động chân với nó.
Tường Phong nhào tới, vững vàng ôm lấy sói xám con luôn mong nhớ, dùng sức vân vê đám lông trắng trên đỉnh đầu nó," Bé con, lần này lại ngoan ngoãn rơi vào tay ta. "Sói xám con vùng vẫy một hồi, thấy không có hiệu quả liền buông tha, lỗ mũi hừ hừ khinh thường mấy tiếng tỏ ra bất mãn, tiếp đó ngẩng đầu lên, đem vòng vổ tiến tới trước mặt Tường Phong. Tường Phong hiểu ý cẩn thận nhìn một chút, từ vòng cổ gỡ xuống một cuộn giấy hoa tiên nhỏ, ôm lấy sói con lần nữa nằm xuống, nghiêm túc nhìn tin tức mọi người ở khách sạn Đồng Thuận truyền đến.
Người ta nói, chiến hỏa liên miên, thư nhà quý giá vạn kim. Thư nhà của Đồng Thuận khách sạn này quả thật độc đáo, nói nhảm liên thiên, không không, là dụng tâm lương khổ, cảm động phế phủ.
" Không trở lại nữa, tiền công khấu trừ hết! "Ừ, đơn giản rõ ràng, nhất định là bút tích của bà chủ.
" Tiểu Phượng a, ta là Lưu Liên, ta nhờ Triêu Từ tiên sinh viết hộ, nghe nói ngươi được bảo lãnh rồi, tiểu Hầu gia là người tốt, ngươi ở trong Hầu phủ nhất định an toàn, không cần vội, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp cứu ngươi. Ngươi có chuyện gì cứ để sói con truyền tin. "Bạn học Lưu Liên, thời khắc mấu chốt quả nhiên rất hữu dụng a, sói con ta tạm thời không khách khí tạm thời tịch thu.
" Tỷ, ta có lỗi với tỷ, tỷ, tỷ ở Hầu phủ có khỏe không? Sẽ không có ai khi dễ chứ? "Câu chữ không dứt khoát, nhất định là Tiểu Hoa chột dạ, hừ hừ, khoản nợ này ta nhất định sẽ ghi sổ sau này tính với ngươi.
" Bảo trọng. "Tiểu Đao a, ngươi đúng là tích chữ như vàng.
" Rảnh rỗi nhớ giúp ta thăm hỏi tin tức, Hầu phủ quen biết rộng, nhớ nha. "Phiên Gia ngươi đúng là biết tận dụng cơ hội, dù gì cũng phải hỏi thăm sức khỏe của ta một câu chứ.
" Phong lão đại, ngươi cứ yên tâm ngây ngốc trong đó, mấy ngày nay mọi người đều không rảnh, toàn ở khách sạn xem náo nhiệt, ngươi tự mình nghĩ biện pháp đi. "Tiểu Yêu chết tiệt, có gì náo nhiệt, nói dở dang khiến tâm ta ngứa ngáy.
Cuối cùng, là một dấu chân nhỏ đen xì của sói xám con. Tường Phong cười gian nhìn sói xám nhỏ vẫn ngẩng cao đầu như cũ, đem giấy hoa tiên tỉ mỉ cất vào trong ngực, mặc dù đều là mấy lời nói nhảm không có thông tin gì có thể sử dụng, nhưng cũng khiến tâm tình buồn bực mấy ngày xóa sạch. Nàng ấn đầu sói con xuống, vần vò một trận," Sói con, trên đầu tường này toàn là ám tiễn, làm sao ngươi tiến vào được a? "
Sói con giơ chân thẳng đơ giả chết, Tường Phong cẩn thận lật đám lông tối màu trên người nó, cuối cùng nhặt lấy mấy cọng lông chó, hướng về phía mặt trời nhìn hồi lâu, môi cong lên nở nụ cười hứng thú," A a, thì ra là như vậy. Ta ngược lại đã quên, không thể lên trời, chúng ta còn có thể xuống đất mà, ngươi nói có đúng không, sói con? "Sói xám con thấy tình thế không ổn, nhảy cẫng lên, muốn chạy trốn, lại bị Tường Phong nắm được đuôi, lần nữa bị treo ngược trên không trung, Tường Phong không có ý tốt sờ móng vuốt sắc bén của nó," Không tệ, không tệ, so với móng vuốt của chó còn sắc bén hơn, dùng để đào hố quả là thích hợp. "
Sói xám con trợn mắt, đang muốn cắn nữ nhân vô sỉ coi mình là chó mà sai sử. Bỗng nhiên Tường Phong đem nó ấn vào trong ngực," Đừng lên tiếng, hình như có người tới. "
Tường Phong thích nhất là ngủ trên cái cây cổ thụ nơi vắng vẻ nhất hậu hoa viên này, dưới tàng cây cỏ dại mọc um tùm, hiếm người tới, hết sức u tĩnh. Nàng ngủ ở chỗ này mấy ngày cũng không có người phát hiện, không nghĩ tới hôm nay chợt có hai vị khách không mời mà đến. Bởi vì cành cây xum xuê, lá xanh che phủ, từ dưới tàng cây ngửa mặt trông lên cơ bản không thấy được động tĩnh bên trên. Xuyên qua tán cây rậm rạp, Tường Phong mơ hồ thấy được hai bóng lưng nhỏ bé dưới tàng cây, dựa vào âm thanh để phân biệt, một trong hai nữ tử hẳn võ công không tệ. Vì vậy Tường Phong cẩn thận nín thở, cố gắng nghe ngóng cuộc nói chuyện đứt quãng bên dưới.
" Nơi này không người.. Ngươi đem cái này đặt ở.. Sẽ không có ai tra ra được.. "Một giọng nữ chói tai vang lên. Một hồi trầm mặc, nữ nhân này rõ ràng không nhịn được," Làm sao, hắn đối với ngươi như vậy, ngươi còn không bỏ được? Hợp tác lâu năm như vậy.. Chuyện này thành công, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi. "
Tường Phong không dám nhúc nhích, chỉ ngưng thần yên lặng lắng nghe, một lát sau, dưới tàng cây truyền tới tiếng vải vóc ma sát, chắc hẳn hai người này đã giao dịch xong chia ra dời đi. Lại đợi một hồi, Tường Phong chắc chắn hai người sẽ không trở lại, mới buông sói con bị mình ôm sắp chết ngạt, ánh mắt híp thành một đường, bỏ qua ánh mắt giận trừng trừng của sói con, sờ nhúm lông trắng trên đỉnh đầu nó, lẩm bẩm:" Sói con a, chúng ta hình như lại phát hiện một bí mật nữa rồi."
(Mẹ kế trẻ xinh đẹp chanh chua khắc nghiệt, Tẩm phu nhân)
* * *
Mùng ba tháng năm, ở Hầu phủ gặp Tẩm phu nhân, lần đầu gặp một nữ nhân trời sinh mị hoặc, làm việc ngang ngược kiêu ngạo, tựa như hạng người tham lam chanh chua, có dung mạo lại vô đức. Nhưng ánh mắt âm ngoan tinh lệ đó, giấu giếm sát cơ, không phải người thường có được. Mọi người trên thế gian này, có kẻ tài trí lại giả ngu dốt, có kẻ khéo léo lại giả vụng về, duy chỉ có người cực kỳ gian trá giả bộ hiền lành, bụng chứa dao găm, khó mà phòng bị, cực kỳ nguy hiểm. -------《Tường Phong hồi ức lục》
Tiểu Phượng tức tối hỏi: Tại sao lúc nào cũng bắt ta bò tới bò lui trên cây? Ta không phải khỉ, lại nói đạo diễn ngươi muốn cũng không phải là 《Vượn người Tiểu Phượng》
Đạo diễn hét to: Bởi vì nam nhân ra sân ở trên cây là soái khí tiêu sái nhất, nữ nhân ngồi xổm trên cây nấu thịt ăn là thập phần cá tính nhất. Điểm trọng yếu là, theo bảng thống kê trên giang hồ về cơ hội nghe lén được bí mật dễ dàng nhất, đánh nhau phát sinh trên cây rõ ràng tổn thất thấp hơn ngôi miếu đổ nát cửa sổ thư phòng mật thất, chúng ta phải tận dụng bối cảnh. ----《Một chút chuyện giang hồ》
Chỉnh sửa cuối: