

Tập thơ: Trống Vắng.
"Nhớ người thao thức, năm năm chờ người"
Tác giả : Đặng Châu.
Link thảo luận :

#1
"Xa anh là điều đáng sợ nhất,
Không anh giờ đây là sự thật."
Khoảng lặng bên cạnh dành cho ai?
Giá như thời gian có quay lại,
Thì liệu ta, có thể cho em được phép lật?
Em vẫn luôn thích trời đêm.
Khi mà anh vẫn lặng thầm ấm êm.
Có một điều rất khó nói ra,
Phải chi em có thể nói ra là,
Anh ở lại đi!
Tiếng Radio rè rè theo tiếng em khóc,
Từng vết xước động đậy trong lòng.
Rồi nỗi đau nào sẽ đến cùng cơn mưa?
Đến cả níu kéo cũng chẳng còn sức.
Chỉ là do em đang mơ mộng thôi...
Từng sợ một ngày không nghe thấy anh,
Từng sợ một phút không còn nghe hơi thở,
Nhưng lúc trái tim anh còn nguyên vẹn,
Có bao giờ anh nghĩ đến em?
Để rồi bây giờ lại so đo em đã làm gì...
Tất cả là do ta không quý trọng duyên trời ban,
Bây giờ hoài niệm giọng nói hơi khàn.
Em từng ước mơ vĩnh cửu,
Anh từng hứa đưa em đi ngao du.
Rồi thời gian lại lưu đày chúng ta...
"Nhớ người thao thức, năm năm chờ người"
Tác giả : Đặng Châu.
Link thảo luận :

#1
"Xa anh là điều đáng sợ nhất,
Không anh giờ đây là sự thật."
Khoảng lặng bên cạnh dành cho ai?
Giá như thời gian có quay lại,
Thì liệu ta, có thể cho em được phép lật?
Em vẫn luôn thích trời đêm.
Khi mà anh vẫn lặng thầm ấm êm.
Có một điều rất khó nói ra,
Phải chi em có thể nói ra là,
Anh ở lại đi!
Tiếng Radio rè rè theo tiếng em khóc,
Từng vết xước động đậy trong lòng.
Rồi nỗi đau nào sẽ đến cùng cơn mưa?
Đến cả níu kéo cũng chẳng còn sức.
Chỉ là do em đang mơ mộng thôi...
Từng sợ một ngày không nghe thấy anh,
Từng sợ một phút không còn nghe hơi thở,
Nhưng lúc trái tim anh còn nguyên vẹn,
Có bao giờ anh nghĩ đến em?
Để rồi bây giờ lại so đo em đã làm gì...
Tất cả là do ta không quý trọng duyên trời ban,
Bây giờ hoài niệm giọng nói hơi khàn.
Em từng ước mơ vĩnh cửu,
Anh từng hứa đưa em đi ngao du.
Rồi thời gian lại lưu đày chúng ta...
Long Khánh, ngày 08/08/2018.
Chỉnh sửa cuối: