Welcome! You have been invited by Minhee to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 179: Chim hoàng yến trong lồng vàng (22)

[HIDE-THANKS]
xQGGkpS.jpg


Cố Hám Tước mặc xong giày cho cô, vừa nhấc đầu liền thấy Nhiễm Thất sững sờ nhìn hắn, hai tròng mắt đen nhánh lỗ trống kia liền như vậy nhìn chằm chằm hắn, vẫn không nhúc nhích, vô cùng thấm người.

Nhưng hắn chỉ đứng dậy hôn hôn khóe mắt cô, vẫn chưa nhiều lời một câu, thậm chí liền thần sắc cũng chưa biến động.

- - tựa như cô là một người vô cùng bình thường.

Nhiễm Thất bị động tác quá mức thân mật của hắn làm cả kinh đột nhiên hoàn hồn, ngay sau đó cô có chút không rõ nguyên nhân nhìn hắn.

"Mang em đi ăn."

Nhiễm Thất sửng sốt, cô cho rằng hắn sẽ hỏi cô quan hệ giữa cô và Mộ Vãn, kỳ thật cô cũng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, hôm qua tại sao hắn sẽ xuất hiện tại Nguyệt Sắc, tại sao lại cứu cô, nhưng hắn không nói, cô cũng nhịn xuống không hỏi.

Hắn là người lãnh đạo của Dữ Kỷ, như vậy muốn tìm được tư liệu của cô, hiểu biết bối cảnh của cô hẳn là dễ như trở bàn tay, vậy hắn biết tên cô là Mộ Thất cũng không phải chuyện gì kỳ quái, chỉ là, hắn biết cô có bệnh sao? Rốt cuộc Mộ Lê lúc ấy đem tất cả dấu vết che đến kín mít.

Người bình thường nghe được âm thanh của cô, nhìn thấy hai mắt khác thường của cô đều sẽ cảm thấy quái dị, nhưng toàn bộ hành trình cũng chưa từng thấy hắn nhăn mày, là che dấu tốt quá sao?

Nhưng mà, hiện giờ cô không có tiền, ngay cả nhà cũng không thể về, cô cũng không rõ vì sao hắn lại đối tốt với cô như vậy, mặc kệ hắn có ý đồ gì khác hay không, nhưng có lẽ cô có thể đánh cuộc một phen..

"Tôi muốn đi bệnh viện." Nhiễm Thất rũ mắt xuống, nhàn nhạt nói.

Đúng vậy, cô muốn lợi dụng hắn.

Nếu hắn trợ giúp cô thoát khỏi Mộ Vãn, vậy có phải chứng tỏ hắn đã sớm biết cô có bệnh thần kinh nghiêm trọng?

Nguyên chủ lúc ấy bị đưa đi viện nghiên cứu, đó là một căn cứ nghiên cứu chế tạo thuốc do Mộ Lê tự mình mở, hắn tưởng nghiên cứu chế tạo một loại thuốc có thể hoàn mỹ khống chế các loại cảm xúc. Nhưng loại thuốc này không có khả năng lấy chuột bạch tới làm nghiên cứu, người là vật thí nghiệm tốt nhất, nhưng này không thể gặp ánh sáng.

Vì thế, Mộ Lê liền đem chủ ý đánh tới trên người Mộ Thất và Mộ Vãn. Các cô là một đôi song bào thai, dung mạo giống nhau như đúc, khó có thể phân biệt. Mộ Lê muốn cho Mộ Thất và Mộ Vãn trở thành vũ khí mạnh nhất của hắn, bởi vậy, từ nhỏ liền làm các cô ru rú trong nhà, học tập các loại lễ nghi của xã hội thượng lưu, bên ngoài kỳ thật cũng không biết hắn rốt cuộc có mấy đứa con gái.

Nói cách khác, chẳng sợ thiếu một đứa, hắn còn có một đứa.

Nhưng cuối cùng, thất bại.

"Đi thôi.. Tôi mang em đi ăn cơm.." Cố Hám Tước giống như không nghe được, lại lần nữa mỉm cười nhàn nhạt lặp lại.

Nhiễm Thất nhìn biểu tình không chút nào kinh ngạc của hắn, im lặng, nhìn dáng vẻ của hắn hẳn là thật sự biết cô có bệnh thần kinh, cô mím môi, đại não bay nhanh vận chuyển, tự hỏi bước tiếp theo, xem ra hắn không muốn giúp cô.. Bất quá cũng đúng, hắn cùng cô không thân chẳng quen, có thể giúp cô thoát khỏi Mộ Vãn đã là rất tốt rồi.

Cố Hám Tước thở dài, nắm tay cô ra ngoài, nhàn nhạt giải thích: "Đi ăn cơm trước, bác sĩ trong nước là không có biện pháp giải quyết loại bệnh này, tôi đã giúp em liên liên hệ với bác sĩ chuyên khoa thần kinh, hắn đối phương diện này có nghiên cứu."

Nhiễm Thất ngẩng đầu nhìn hắn, nói vậy hắn đã sớm biết?

Cố Hám Tước tựa hồ sớm đoán được trong lòng cô sẽ nghĩ gì, không quay đầu lại, vừa ấn thang máy, vừa nói: "Tôi ngay từ đầu đã biết em là Mộ Thất, cũng biết.." Hắn dừng một chút, ngay sau đó nói: "Em có bệnh tâm thần nghiêm trọng."

Hắn quay đầu, nhìn con ngươi đen nhánh không có ánh sáng kia của cô, tay nhẹ nhàng che lại mắt cô, đôi mắt vốn dĩ gợn sóng bất kinh của hắn đột nhiên trở nên thâm thúy quỷ quyệt, như là muốn hoàn toàn cắn nuốt cô vào, ngay sau đó âm thanh bình tĩnh của hắn vang lên trên đỉnh đầu cô: "Cùng với, khuyết tật thân thể, tôi đều biết."

Rất sớm, tôi đã biết tất cả.

Bao gồm những chuyện cha em đã làm.

Chỉ là, ngay lúc đó tôi vẫn chưa nghĩ đến, có một ngày, tôi sẽ yêu em đến vậy.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 180: Phiên ngoại: Mộ Thất

[HIDE-THANKS]
FGykwXF.jpg


Tôi chưa bao giờ nghĩ tới, người thứ nhất tôi hận, sẽ là cha của tôi.

Dưới thân tôi là đài giải phẫu lạnh lẽo thấu xương, như là có thể đông lạnh toàn bộ máu trong thân thể.

Bọn họ vì phòng ngừa tôi giãy giụa, cố ý trói chặt tay chân tôi lại.

Kỳ thật không cần làm như vậy..

Tôi căn bản không có sức lực lại giãy giụa.

Trên cánh tay là rậm rạp vết chích.

Hôm nay bọn họ lại muốn tiêm thứ gì vào thân thể tôi?

Tôi sẽ chết sao?

Cô độc chết ở chỗ này, không ai nhặt xác giúp tôi.

Tôi không nói với bọn họ, tôi rất sợ đau, lúc chích cho tôi, có thể nhẹ tay một chút không?

Nhưng đến cuối cùng, ngay cả cảm giác sợ đau tôi cũng không cảm nhận được nữa.

Tôi cảm thấy tôi giống như một thi thể sắp hư thối, tôi đang đợi một sự cứu rỗi.

Cái chết, khi nào sẽ đến?

Hôm nay, nghe nói bọn họ sẽ tiêm vào cho tôi một loại thuốc mới nghiên cứu ra, có thể khắc chế cảm giác sợ hãi, trong thuốc có phần lớn thuốc gây mê, tôi đờ đẫn nhìn mũi kim thọc vào da, mồ hôi đầy đầu tỉnh lại từ cơn mê.

Nhân viên nghiên cứu vẻ mặt ôn nhu hỏi tôi nhìn thấy cái gì.

Tôi..

Cái gì cũng không nhìn thấy.

Tôi trả lời như vậy, biểu tình đờ đẫn, rồi lại hết sức nghiêm túc, hoàn toàn bất đồng với bộ dáng mất hồn mất vía, náo loạn ồn ào lúc mới tới.

Tôi sao có thể nói với các người, tôi mơ thấy tôi bị lửa sống sờ sờ thiêu chết, ngọn lửa bò lên da tôi, tôi bị nhốt trong đó, trong mũi tràn ngập mùi thịt khét, thế giới giống như luyện ngục, khắp nơi đều là máu đỏ, đó đều là máu chảy ra từ người tôi..

Tôi sợ đau, sợ nhất.

Nhưng hiện tại, liền tính tôi ở trong mơ nhìn thấy có người cắt từng miếng thịt trên người tôi xuống, tôi cũng có thể mặt không đổi sắc mà ăn xong toàn bộ.

Xem đi.. Cha, thuốc của cha thực thành công..

Kỳ thật, cha.. cha đưa con tới đây, là sai lầm lớn nhất đời cha.

Con.. Sao có thể để cha nghiên cứu thành công loại thuốc này chứ?

Bất quá, thực hiển nhiên, kỹ thuật diễn của tôi cũng không thành công mấy, không bao lâu, tôi liền bị vạch trần, tôi đột nhiên cười lớn, cười dị thường điên cuồng, thật là một đám ngu dốt a..

A.. Thẹn quá thành giận đâu..

Thật đau a.. Cha.. Vì cái gì không trực tiếp đánh chết con đi? Cha nhìn thấy máu chảy xuống từ gậy sắt không? Có một nửa là dòng máu của cha..

Nhan sắc xinh đẹp cỡ nào.

Đó là nhan sắc tươi sáng nhất tôi từng nhìn thấy, màu sắc xinh đẹp nhất cư nhiên xuất hiện từ người tôi, chính là, vì cái gì tôi không cảm thụ được chút vui sướng nào.

Thật mệt.. Tồn tại thật sự mệt mỏi quá..

Tôi có thể không sống nữa hay không?

Tôi nghe thấy bọn họ nói, tôi đã không còn cảm thụ được bất cứ tình cảm gì. Mỗi lần tiêm thuốc vào cho tôi, tôi đều không biểu hiện ra bất cứ đau đớn gì.

Bọn họ cho rằng thực nghiệm thành công, ở đằng kia cười vui vẻ. Thật là một đám ngu xuẩn.. Tôi chỉ là, không còn nhiệt tình đối mặt với thế giới này, khiến cảm xúc của tôi chết lặng.. Tôi muốn rời đi, hình như tôi có chút nhớ mẹ.

Cuối cùng, bọn họ vẫn phát hiện tôi là vật thí nghiệm thất bại.

A, không đúng, bọn họ nói tôi là quái vật, một quái vật vô tình vô dục bị bọn họ chế tạo ra.

Nhìn đi, tôi ngay cả vật thí nghiệm thất bại cũng không phải.

Biểu tình của cha rất khó xem, nhưng hắn vẫn không quên trị liệu tốt toàn bộ vết thương trên người tôi, sau đó tuyên bố với bên ngoài là tôi mới từ nước ngoài chữa khỏi bệnh về nước, sau đó liền ném đứa con vô dụng là tôi ở bệnh viện, tìm người trông giữ tôi.

Sợ tôi nói ra ngoài sao?

Chính là, tôi đã thật lâu không mở miệng nói chuyện.

Có ai có thể dạy tôi nói chuyện như thế nào sao?

Xem đi.. Cha tôi là một người cẩn thận cỡ nào. Tôi nhìn tựa như lúc mới tới phòng thí nghiệm, làn da trắng nõn kiều nộn, cánh tay trơn bóng như lúc đầu, phảng phất vết kim rậm rạp đã trở thành ác mộng của tôi chỉ là ảo giác.

Nhưng cuối cùng vẫn không giống.

Tất cả đều không giống.

Tôi rốt cuộc không thể bình thường được nữa.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 181: Chim hoàng yến trong lồng vàng (23)

[HIDE-THANKS]
C5QWzUi.jpg


Cố Hám Tước người này có khống chế dục rất mạnh, từ một chút thói quen nhỏ trong sinh hoạt liền biết.

Hầu gái mỗi ngày đúng 9 giờ sẽ gõ cửa phòng cô: "Tiểu thư, nên rời giường ăn sáng."

Không nghe thấy cô đáp lại, hầu gái mặt vô biểu tình, bám riết không tha gõ cửa, tiếng đập cửa mười phần có tiết tấu, cũng sẽ không khiến người thấy phiền lòng.

Nhiễm Thất bất đắc dĩ từ trong chăn chui ra, một đầu tóc dài màu nâu hơi xoăn xõa tung mà hỗn độn, đôi mắt nửa khép mơ màng sắp ngủ.

Cô hàm hồ lên tiếng, cào cào tóc, sâu ngủ cũng bay hết.

Hệ thống: "Ký chủ, tôi đã dậy từ sớm rồi, tôi thật sự không rõ, tại sao sẽ có ký chủ lười như cô vậy?"

Nhiễm Thất: "Cậu khoe khoang vừa phải thôi."

Cô bị nam nhân kia làm cho gần đến lúc mặt trời mọc mới ngủ, thật không biết sao hắn lại có thể lực tốt như vậy.

Bất quá không thể không nói, hắn là một bạn giường rất tốt.

Hệ thống: "Ký chủ, tôi sai rồi."

Nhiễm Thất vốn đang muốn hỏi nó, hệ thống cũng buồn ngủ sao? Nhưng lại bị tiếng đập cửa đánh gãy.

Nhiễm Thất hữu khí vô lực mà đáp lại một tiếng, nhận mệnh bò dậy, trực tiếp lấy quần áo đã đặt sẵn trên đầu giường mặc vào.

Quần áo lần này rất đơn giản, là một cái váy lụa màu trắng dài đến đầu gối, nam nhân kia tựa hồ thực thích giúp cô phối đồ, mỗi sáng sớm đều có thể nhìn thấy hắn tìm sắn quần áo đặt trên đầu giường cho cô.

Có người hỗ trợ tìm, Nhiễm Thất cũng bớt việc.

Lúc trước cô cho rằng hắn chỉ là thói quen tìm quần áo giúp bạn giường, có lần, Nhiễm Thất cũng không mặc quần áo hắn chọn, chỉ là tùy tiện mặc đồ khác, Cố Hám Tước trở về nhìn thấy xong, vẫn chưa nói gì, thậm chí biểu tình cũng không khác gì bình thường, chỉ là đêm tới, cô cảm thấy cô thiếu chút nữa bị giết chết trên giường.

Lúc đó cô mới ý thức được, người nam nhân này khống chế dục quá mạnh, nhỏ đến một bộ quần áo cũng không cho phép có người ngỗ nghịch.

Đó là lần đầu tiên Nhiễm Thất nhận thấy một mặt đáng sợ giấu sâu trong cái vỏ bề ngoài ôn nhu trầm tĩnh của hắn.

Tựa hồ là mặt đen tối mà hắn cố tình che đậy, khủng bố, dữ tợn.

Sau khi Nhiễm Thất chuẩn bị xong, ngồi trên bàn cơm, bữa sáng hôm nay là một chén mì hải sản được chế biến tỉ mỉ, canh suông nhạt nhẽo.

Cô duỗi tay lấy lọ tương ớt đầu bếp tự chế biến, cô thích cay, nhưng cố tình Cố Hám Tước không ăn được cay, bởi vậy, mỗi bữa cơm cơ hồ đều là mười phần thanh đạm, mỗi lần, Nhiễm Thất ăn mấy muỗng liền không có hứng thú ăn nữa, cô chưa nói, Cố Hám Tước nhưng thật ra tự mình phát giác, mỗi bữa cơm nhất định sẽ có một nửa là đồ ăn hơi cay, còn bảo đầu bếp làm tương ớt cho cô.

Nhưng cố tình hắn lại không cho cô ăn quá nhiều.

Nhiễm Thất cầm lọ tương ớt, đang định thừa dịp hầu gái không chú ý, cho hết một nửa vào chén, một hầu gái lập tức đi đến trước mặt cô, mặt vô biểu tình, ngữ khí cung kính: "Tiểu thư, xin đừng làm chúng tôi khó xử."

Cô không cảm thụ được tình cảm, nhưng cũng không đại biểu cô không có vị giác, thanh đạm như vậy thật sự khó có thể nuốt xuống, nên tranh thủ vẫn là muốn tranh thủ, vì thế Nhiễm Thất mở miệng, ngữ khí không có cảm xúc: "Thêm một chút."

Hầu gái nghe được âm thanh kỳ quái của cô, vẫn chưa biểu hiện ra dị thường, thậm chí ngay cả biểu tình cũng không đổi: "Cái này cần chỉ thị của thiếu gia." Nói xong, chủ động đưa điện thoại cho Nhiễm Thất.

Nhiễm Thất rũ mắt, nhìn tay cô ấy, trên ngón tay có nhiều chỗ đều có vết chai mỏng, chứng tỏ là thường cầm súng, cũng khó trách nghe được âm thanh của cô lại mặt không đổi sắc.

Nhiễm Thất lắc đầu, tính toán ăn mấy muỗng cho xong.

Cố Hám Tước rất nghiêm khắc khống chế sinh hoạt hằng ngày của cô, bữa sáng không cho phép ăn cay, mỗi ngày cần thiết dậy sớm, không thể ngủ nướng, nhưng trừ mấy thứ đó ra, chuyện khác lại đặc biệt tự do, sau khi dậy sớm ăn xong bữa sáng, có thể làm bất cứ thứ gì.

Hầu gái như nhìn ra ý đồ của cô, thu hồi tay, vẫn chưa rời đi: "Thiếu gia phân phó, tiểu thư phải ăn hết toàn bộ."

Chén mì này quá mức thanh đạm, nhưng kỳ thật không nhiều, Nhiễm Thất bất đắc dĩ chỉ có thể từng ngụm gian nan mà ăn xong.

Lại lần nữa từ phòng tối ra, hệ thống đầy người oán hí, nhịn không được vui sướng khi người gặp họa: "Hắc hắc hắc.. Ký chủ, có phải thực hạnh phúc hay không? Đây là gánh nặng ngọt ngào nha.."

Nhiễm Thất: "..."

Hệ thống càng ngày càng tiện, làm sao bây giờ?[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 182: Chim hoàng yến trong lồng vàng (24)

[HIDE-THANKS]
TEeNgeI.jpg


Nhiễm Thất mới lười phản ứng nó, một ngụm lại một ngụm chậm rì rì ăn mì.

Cô càng không để ý, hệ thống càng hăng hái, lải nhải một đống xong, lại cười hì hì kiến nghị: "Hắc hắc.. Kỳ chủ, tôi nói cho cô, tuy tôi chỉ là hệ thống vị thành niên, nhưng tôi hiểu rất nhiều, cô muốn ăn cay, cô có thể.. ưm.. Nhô à ai? Uông nhoi a (Cô là ai? Buông tôi ra).."

Nhiễm Thất vừa vặn ăn xong một ngụm cuối cùng, đó dựa vào lưng ghế, liền nghe được âm thanh mơ hồ không rõ của hệ thống.

Còn không kịp hỏi làm sao vậy, liền nghe được một giọng nữ trong trẻo khác vang lên trong đầu.

Đúng vậy, giọng nữ, rất giống âm thanh của con người, hoàn toàn bất đồng với âm thanh mang theo một chút cảm giác máy móc của hệ thống.

"Chào ngài, ký chủ thân ái, xin tự giới thiệu, em là hệ thống diệt thế, thực xin lỗi, tên ngốc này đã gây thêm phiền toái cho ngài." Hệ thống diệt thế ngữ điệu nói chuyện thực ôn nhu dễ nghe, nhưng lúc mắng hệ thống lại không chút nương tay.

Nhiễm Thất lúc này mới nhớ tới, ngay từ đầu, lúc hệ thống tới tìm cô liền nói mình là hệ thống cứu thế, không nghĩ tới, cư nhiên còn có một cái hệ thống diệt thế.

Hệ thống đáng thương vô cùng: "Tiểu Hoa.. Rốt cuộc cô cũng tỉnh."

Tiểu Hoa ôn ôn nhu nhu: "Ừm, ít nhiều nhờ tích phân của cậu, hiện tại cậu không có tác dụng gì, chờ bị cách thức hóa đi."

Hệ thống đang chuẩn bị tranh công: "..."

Tiểu Hoa đột nhiên ôn nhu cười: "Đồ ngốc, lừa cậu thôi."

Ngữ khí nghiêm túc kia của cô làm tôi có điểm hoảng hốt.

Hệ thống: "Tôi liền biết Tiểu Hoa đối với tôi tốt nhất."

Tiểu Hoa: "Chờ bị mạt sát đi!"

Hệ thống: "..."

Nhiễm Thất lắc đầu, hai cái hệ thống ở trong đầu cô rải thức ăn cho chó, bất quá nếu Tiểu Hoa thật sự có thể khắc chế hệ thống càng ngày càng tiện, kia cũng là chuyện tốt.

Cô ngồi trên sàn nhà trước ti vi, trên sàn phủ kín thảm lông dê, cũng không thấy lạnh lẽo, cô mở cờ cá ngựa mới mua trên mạng ra, nhàm chán mà tự đảm đương bốn người chơi.

Sau khi Cố Hám Tước trở về, nhìn thấy Nhiễm Thất ngồi quỳ trên sàn, mái tóc dài hơi xoăn tản ra sau lưng, cùng màu trắng của váy tạo thành sự đánh sâu mãnh liệt vào thị giác.

Làn da trắng nõn, tay chân tinh tế, cô hơi rũ mắt nhìn bàn cờ, lông mi đen nhánh cong vút phủ một tầng bóng mờ dưới đáy mắt, đầu ngón tay mảnh khảnh cầm một quân cờ, sườn mặt xinh đẹp, cả người giống như tinh linh rơi nhầm vào thế gian này.

Tốt đẹp làm người không dám đụng vào.

Cố Hám Tước trầm mặc, dựa vào tường, liền như vậy lẳng lặng nhìn cô, một hồi lâu, mới từ sau lưng ôm lấy cô, cánh môi cọ xát ở cần cổ trắng nõn duyên dáng của cô: "Đang chơi cái gì?"

Nhiễm Thất không nhìn hắn, chuyên chú đặt quân cờ xuống, sau đó tiếp tục cầm quân cờ màu xanh đi lên vài bước, như cảm giác được nam nhân muốn cắn cô, mới mở miệng: "Cờ cá ngựa."

Nam nhân khẽ cắn vành tai cô, thấp giọng cười: "Thông minh hơn rồi."

"..."

Vẫn là anh có đe dọa tốt..

Nam nhân nhìn quân cờ đủ mọi màu sắc trước mặt, thuận thế ngồi ngay ngắn bên cạnh cô, nhẹ nhướng mày: "Chơi như thế nào?"

Nhiễm Thất cũng không thấy ánh mắt kinh ngạc của đám người hầu, tùy tay đem bản hướng dẫn sử dụng cho hắn, sau đó lại ném xúc xắc, xúc xắc lăn vài cái, được sáu điểm, có thể ra một quân cờ, nhưng cô dừng lại, bởi vì.. cô đã quên mất vừa rồi đi quân cờ màu gì..

Nhưng thật ra Cố Hám Tước nhanh như gió được xong hướng dẫn sử dụng, ngẩng đầu nhàn nhạt nhắc nhở: "Vừa nãy em đi quân màu xanh."

Đối với lời của Cố Hám Tước, Nhiễm Thất không chút nghi ngờ, sau màu xanh là màu đỏ, vì thế cô cầm lấy quân màu đỏ, đang muốn đi về phía trước, Cố Hám Tước thần sắc nhàn nhạt mở miệng: "Chúng ta chơi một ván?"

Một người chơi xác thật có chút nhàm chán, Nhiễm Thất đang muốn nói được, không ngờ, Cố Hám Tước đột nhiên tiến đến bên tai cô, ánh mắt cực nóng, ngữ khí ái muội: "Ai thua đêm nay liền nghe người thắng, tôi cho em một cơ hội biến thành người ở trên, thế nào?"[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 183: Chim hoàng yến trong lồng vàng (25)

[HIDE-THANKS]
ZgCVztj.png


"Không cần."

Nói đùa, dù trở thành người ở mặt trên, có hại vẫn là cô.

Cố Hám Tước thần sắc không đổi: "Nếu em thắng, tôi thỏa mãn một nguyện vọng của em, chỉ cần hợp lý. Bất quá.." Ánh mắt hắn đột nhiên trầm xuống, lòng bàn tay vuốt ve cằm cô, ngữ khí mềm nhẹ như là tình nhân nỉ non: "Nếu tôi thắng, đêm nay thỏa mãn tôi, dù cho yêu cầu của tôi vô lý cỡ nào, đều không thể phản kháng. Đồng ý không?"

Nhiễm Thất cũng không lập tức đáp lại, cô nhẹ nhíu mày, từ trên xuống dưới nhìn hắn một lượt, sắc mặt Cố Hám Tước nhàn nhạt, nhìn không ra bất luận cảm xúc gì, nhưng Nhiễm Thất tổng cảm thấy hắn đào hố chờ cô.

Rốt cuộc loại người mưu mô xảo quyệt như Cố Hám Tước, không có khả năng sẽ làm chuyện không nắm chắc.

Nhưng một nguyện vọng xác thực rất mê người, có lẽ cô có thể yêu cầu Cố Hám Tước trực tiếp thả người mà nhiệm vụ yêu cầu cô cứu ra.

Tưởng tượng như vậy, nhưng Nhiễm Thất vẫn trước tiên cân nhắc, tay già đời đối với tay mới luôn có một loại tự tin mê muội, nhưng nếu tay mới này là Cố Hám Tước, cô liền cảm thấy vẫn là nên cẩn thận nhiều hơn.

Cô rũ mắt dọn xong quân cờ, sau đó mới ngước mắt nhìn hắn: "Thử một ván."

Người chơi cờ cá ngựa quen rồi sẽ càng thêm hiểu quy tắc, đồng thời còn có thể sờ soạng ra phương pháp thắng càng nhanh, đây cũng là vì sao có đôi khi tay già đời sẽ dễ dàng thắng tay mới, vừa dựa vào may mắn, vừa dựa vào thủ đoạn.

Nhưng đối với đại não của Cố Hám Tước, cô không dám khinh thường, cô không biết sau khi xem xong bản hướng dẫn, hắn đã hiểu biết trò chơi này bao nhiêu, thử một ván mới có thể biết được.

Hắn càng ít hiểu trò chơi này, phần thắng của cô càng lớn, có lẽ cô có thể đánh cuộc một phen.

Tiền đề là, cô cần thiết phải đảm bảo cho thắng lợi của mình.

Cố Hám Tước như là không hiểu rõ ý của cô, thấp giọng cười: "Sợ tôi không biết chơi?"

Hắn lý giải như vậy, Nhiễm Thất cũng không sửa lại, thấp giọng nói ừ, liền cắt đầu đổ xúc xắc.

Được 6 điểm mới có thể ra quân, mới bắt đầu, hai người liền vẫn luôn ở tại chỗ đổ xúc xắc, Nhiễm Thất vẫn luôn trộm quan sát động tác của Cố Hám Tước, kỳ thật người chơi quen đều biết, cầm xúc xắc trên tay, để mặt có số điểm mình muốn lên trên, cách mặt đất thấp một chút, tỷ lệ xúc xắc dừng lại ở điểm số mong muốn sẽ lớn hơn rất nhiều.

Nhưng Nhiễm Thất sợ Cố Hám Tước phát hiện chiêu này, cố ý vứt xúc xắc lên thật cao, điểm số của xúc xắc chính là dựa vào may mắn quyết định, Cố Hám Tước tựa hồ thật sự cho rằng trò chơi này cần thiết muốn giơ xúc xắc lên thật cao mới ném xuống, cũng làm theo động tác của Nhiễm Thất.

Chỉ là, xúc xắc bị hắn ném xuống, vĩnh viễn đều sẽ không rớt khỏi bàn cờ, giống như mỗi lực độ, mỗi điểm xúc xắc rơi xuống đều được tính toán chính xác.

Nhiễm Thất đã ra hai quân cờ, mà Cố Hám Tước chỉ có một, vừa lúc, quân cờ của Cố Hám Tước liền ở trước cô, Nhiễm Thất lại ném xúc xắc, vừa vặn có thể vượt qua quân cờ của hắn.

Theo sau, Nhiễm Thất đặt quân cờ của mình trước quân cờ của hắn, tùy tay ném quân cờ của hắn về chuồng, nói năng hùng hồn: "Tôi vượt qua anh, quân cờ của anh bị đá về chuồng."

Nhiễm Thất cũng không ý thức được, đây là một câu dài nhất mà cô từng nói với Cố Hám Tước.

Mỗi địa phương đều có cách chơi bất đồng, Nhiễm Thất nghe qua vài phiên bản, phiên bản đúng nhất hẳn là, quân cờ đằng sau phải vừa vặn đi đến vị trí của quân cờ đằng trước, thì quân cờ đằng trước mới bị đá trở về, nhưng Nhiễm Thất chính là muốn nhìn bộ dáng ăn mệt của Cố Hám Tước.

Nhưng cô đoán sai rồi, biểu tình của Cố Hám Tước vẫn không dao động, chỉ gật đầu, nhàn nhạt nói: "Tôi đã biết."

Sau đó hắn tùy tay ném xúc xắc, vừa lúc được 6 điểm, Nhiễm Thất ngây ngẩn cả người, vậy cô đá quân cờ của hắn về chuồng có ý nghĩa gì đâu?

Cô chính là muốn nhìn Cố Hám Tước không ra được quân cờ, vẫn luôn nhìn quân cờ của cô tiến về đích, mà hiện tại --

Cố Hám Tước chính xác lấy ngay quân cờ bị cô đá trở về, ngữ khí bình đạm trần thuật: "Ngại quá, nó lại ra tới.."

"..."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 184: Chim hoàng yến trong lồng vàng (26)

[HIDE-THANKS]
rMH4YSJ.jpg


Lúc sau đấu qua đấu lại, Nhiễm Thất xác nhận hắn tựa hồ không có hoàn toàn hiểu rõ trò chơi này, vì phòng ngừa hắn chơi lâu rồi sờ soạng đến một ít mánh khóe, một ván còn chưa kết thúc, cô liền một lần nữa bày lại ván cờ.

Cố Hám Tước hơi hơi nhíu mi, tựa hồ còn có chút chưa đã thèm, như sâu trong đôi mắt lại xoẹt qua một tia sáng: "Chính thức bắt đầu?"

Biểu tình của hắn trong mắt Nhiễm Thất chính là bất an, vì thế cô ừ một tiếng, không đợi hắn nói, liền cầm xúc xắc thấp thấp thả xuống, thi đấu chính thức bắt đầu.

Hiệp thứ nhất, Nhiễm Thất liền được 6 điểm, ra một quân cờ, qua vài hiệp, Cố Hám Tước đều không ra quân được.

Chờ đến lúc quân cờ của Nhiễm Thất vừa lúc đi qua đại bàn của hắn, Cố Hám Tước mới ném được 6 điểm.

Cục diện lúc này là quân cờ của Nhiễm Thất ở phía trước, của hắn ở phía sau.

Người được 6 điểm còn có cơ hội ném thêm một lần xúc xắc nữa, chỉ cần Cố Hám Tước quay được 6 điểm, liền vừa vặn có thể vượt qua Nhiễm Thất, đá quân cờ của Nhiễm Thất về chuồng.

Kỳ thật Nhiễm Thất cũng không phải thật lo lắng, quay được 6 điểm cũng không phải dễ.

Nhiễm Thất thất thần một lát, Cố Hám Tước đã ném xúc xắc xuống, sáu điểm đỏ nằm ở mặt trên cùng của xúc xắc phá lệ chói mắt.

Người này.. vận khí thật tốt quá đi..

Liền ở khi Nhiễm Thất cho rằng hắn sẽ ra quân cờ, hắn lại thực tự nhiên mà đem quân cờ của hắn đặt ở trước quân cờ cô, nhưng lại không có lập tức đá quân cờ của cô về chuồng, mà ngước mắt, sự hài hước trong mắt phá lệ rõ ràng.

Sau đó, hắn dựa đầu vào vai cô, hơi thở cực nóng phun vào cổ cô, hắn thấp giọng nói, ngữ khí khàn khàn mê hoặc: "Hôn tôi, tôi coi như không thấy được, thả cho em một lần. Sao?"

"..."

Nhiễm Thất tự nhiên không ngốc như vậy, cô trực tiếp duỗi tay, thân mình nghiêng về phía trước, đang muốn lấy quân cờ về lại, đột nhiên bị người túm về phía sau, cô ngã vào lòng ngực Cố Hám Tước, còn không kịp phản ứng, một bóng ma ập tới, ngay sau đó trên môi truyền đến cảm xúc mềm ấp.

Nam nhân giam cầm cánh tay lộn xộn của cô, ngay sau đó hàm răng bị cạy ra, nam nhân hút lấy đầu lưỡi của cô, mang đến cảm giác tê dại cùng với hơi đau đớn, hương bạc hà quanh thân càng ngày càng nùng, tựa hồ cô bị bao trùm bởi hơi thở của nam nhân.

Một nụ hôn kết thúc, nam nhân rời khỏi môi cô, thừa dịp lúc cô thở hổn hển, thuận thế vươn đầu lưỡi, nuốt hết tất cả chỉ bạc tràn ra bên môi cô, Nhiễm Thất lấy lại tinh thần, con ngươi vô thần cứ như vậy nhìn hắn, biểu tình nhàn nhạt, nhưng đôi mày hơi chau lại, tựa hồ lên án hành vi cưỡng bức của nam nhân.

Hiển nhiên, nam nhân cố ý xuyên tạc ý tứ của cô, hắn ôm cô, hôn hôn khuôn mặt cô, âm thanh khàn khàn khắc chế: "Còn muốn lại đến một lần sao?"

".. Không phải."

Nam nhân ôm cô hồi lâu, sau khi bình tĩnh trở lại, tựa hồ mới nhớ tới còn có chuyện làm chưa xong, ngay sau đó buông cô ra, duỗi tay ném quân cờ của cô về chuồng.

"Anh.." Nhiễm Thất thấy thế, mày lại lần nhăn lại, nghiêng đầu nhìn hắn, giống như đang xem một tên tiểu nhân không giữ chữ tín.

Cố Hám Tước rũ mắt, ngón tay thon dài chọc chọc quân cờ, chậm rì rì mở miệng: "Tôi nói chính là em chủ động hôn tôi.."

"..."

Nghe hắn nói như vậy, hình như cũng không sai, Nhiễm Thất không biết nên phản bác thế nào, vì thế liền ngồi quỳ ở kia, rũ mắt mím môi, không nói lời nào.

Nhưng trong mắt đám hầu gái, cả người cô đáng thương hề hề, giống như là một cô dâu nhỏ bị khi dễ.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 185: Chim hoàng yến trong lồng vàng (27)

[HIDE-THANKS]
zwhvVUt.jpg


Nam nhân ngồi quỳ, nhất cử nhất động tận hiện sự tự phụ ưu nhã, rũ mắt dấu đi cảm xúc đen tối bên trong, ngón tay thon dài của hắn chọc chọc quân cờ của Nhiễm Thất, không chút để ý nói: "Nếu em chủ động hôn tôi, làm trao đổi, tôi để toàn bộ cờ của em đều ra quân, thế nào?"

".. Được." Nhiễm Thất trầm tư một lát, vẫn là đồng ý, dù sao cô không hôn, nam nhân kia cũng sẽ hôn cô, chính mình chủ động có lẽ còn có cơ hội thắng.

Cố Hám Tước nghe vậy khóa mội hơi câu, hiển nhiên là tâm tình rất tốt khi mưu kế thực hiện được.

Ánh mắt hắn nhìn về trước, hơi hơi nâng cằm lên, dùng khóe mắt theo dõi nhất cử nhất động của Nhiễm Thất, mặt ngoài tuy là một bộ trầm ổn bình tĩnh, nhưng tim lại đập nhanh hơn vài phần.

Bạn từng trải nghiệm cảm giác như vậy sao?

Thật cẩn thận bày mưu tính kế, mỗi một bước đi đều phá lệ cẩn thận gian nan, không ngừng mạnh mẽ tham dự vào cuộc sống của cô ấy, xâm nhập thế giới của cô ấy, chỉ vì đổi lấy một lần chủ động của cô ấy.

Hắn biết, cô không yêu hắn, hắn cũng biết, hắn yêu cô.

Sự chủ động của cô, đối với hắn mà nói, là sự cứu rỗi cho người yêu mà không có được.

Chỉ là, khi đó Cố Hám Tước không biết, chủ động do bị cưỡng bách, không thể gọi là cứu rỗi.

Mà là lừa người dối mình.

Là một bàn tay đem hắn đẩy vào vực sâu.

Được đến, liền sẽ muốn càng nhiều.

Nhiễm Thất mềm nhẹ hôn lên má Cố Hám Tước, ở lúc hắn còn chưa kịp phản ứng lại, nhanh chóng rời khỏi.

Hắn biết chơi chữ, cũng không có nghĩa là cô không biết, hiển nhiên, Cố Hám Tước cũng nghĩ đến điểm này, lòng bàn tay vuốt ve vị trí vừa được Nhiễm Thất hôn, ướt nóng, tựa hồ còn lưu lại độ ấm của cô, xúc cảm mềm mại kia làm hô hấp hắn muốn dừng lại, đột nhiên hắn bật cười, khiến khuôn mặt tuấn lãng kia, trở nên tà tứ không thể tả.

Ngay sau đó hắn đem toàn bộ quân cờ của cô ra ngoài, hiển nhiên là đồng ý cách làm này của cô.

Hắn muốn kỳ thật không nhiều.

Ngay từ đầu, Cố Hám Tước liền không kỳ vọng quá nhiều, hắn theo bản năng cho rằng cô nhất định sẽ cự tuyệt, nhưng ngoài dự đoán, cô thật sự cho hắn một cái hôn, chẳng sợ này kém quá nhiều so với cái hắn chân chính muốn, nhưng cũng làm hắn vô cùng kinh hỉ.

Ngay sau đó, Nhiễm Thất cứng lại, trong mắt cô, loại người như Cố Hám Tước không nên dễ thỏa mãn như vậy, bất quá, mặc kệ hắn nghĩ thế nào, tốt xấu gì cô cũng cách thành công lại gần một bước.

Lúc này, một hầu gái cầm điện thoại lại đây, tuy thần sắc không thay đổi, nhưng trong mắt lại để lộ nôn nóng rõ ràng, ngay cả bước chân cũng có chút hỗn độn, hiển nhiên, cuộc gọi này rất quan trọng.

Hầu gái còn chưa tới trước mặt, Cố Hám Tước trên tay cầm quân cờ, đầu cũng không nâng nói: "Đi xuống."

Âm thanh không lớn, lại khiến người cảm thấy hết sức áp bách, hầu gái cứng lại, tức khắc không dám tiến lên, nhưng tiếng chuông điện thoại trên tay lại không ngừng vang vọng trong phòng khách.

Cố Hám Tước nghiêng đầu thoáng nhìn qua, hầu gái lúc này mới phản ứng lại, vội vàng cắt đứt điện thoại.

Ngày thường cô sẽ không phạm sai lầm nhỏ này, nhưng một màn trước mắt thật sự khiến cô kinh ngạc, cô thật sự vo pháp tiếp thu, thiếu gia luôn luôn có trăm công ngàn việc, thời gian hết sức quý giá cư nhiên suốt một buổi trưa chỉ chơi loại trò chơi ấu trĩ này.

Đây không phải trò chơi chỉ có con nít mới chơi sao?

Thiếu gia như thế nào sẽ..

Chẳng lẽ là, bồi tiểu thư giết thời gian?

Cô đột nhiên nhớ tới, hôm qua, cô ngẫu nhiên nghe thấy một hầu gái báo cáo tình huống hằng ngày của tiểu thư cho thiếu gia, nói là tiểu thư thích ngồi gần cửa sổ, vừa ngồi chính là một ngày, liền ngơ ngác mà nhìn ra bên ngoài, liền tính là xem ti vi, cũng xem một hồi liền trở về phòng, trừ lần đó ra, tiểu thư đều thích một mình ngồi phát ngốc.

Nhưng mà, trên thực tế, tình huống lại là --[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 186: Chim hoàng yến trong lồng vàng (28)

[HIDE-THANKS]
KqoZu6o.png


Hệ thống: "Ha ha ha, ký chủ, cô xem Mộ Vãn ngốc nghếch chưa, cô ta làm gì muốn quỳ xuống đất, còn xoắn đến xoắn đi, thật khôi hài nha, hơn nữa vì cái gì cô ta không mặc quần áo, a, trên tay nam nhân kia còn cầm roi.. A.. Tiểu Hoa!"

Trong không gian tự do, Tiểu Hoa từ phía sau bưng kín hai mắt hệ thống, mắt thấy hai người trong màn ảnh ảo đang muốn làm việc không thể miêu tả, Tiểu Hoa thuận thế cúi đầu bên tai hệ thống, âm thanh vô cùng ôn nhu: "Lại xem nữa, tôi liền móc mắt cậu ra."

Hệ thống mập mạp: "..."

Từ khi hệ thống diệt thế Tiểu Hoa tỉnh dậy, Nhiễm Thất liền có thể tự do mà dùng ý thức đi vào không gian tự do, năng lực của Tiểu Hoa mạnh hơn hệ thống rất nhiều.

Theo lời của Tiểu Hoa, nó mới là hệ thống hoàn mỹ nhất được sáng tạo ra, mà hệ thống chúa cứu thế chỉ là một bán thành phẩm, bởi vậy, âm thanh của nó còn mang tính máy móc, rất nhiều công năng cũng không hoàn thiện.

Nhưng tình huống lúc đó quá mức khẩn cấp, tích phân ban đầu quá thấp, nên chỉ có thể khởi động hệ thống cứu thế, Nhiễm Thất đang muốn hỏi là dạng tình huống khẩn cấp gì, tính dụ Tiểu Hoa nói ra, nhưng Tiểu Hoa giống như nhìn thấu cô, trực tiếp trả lời: "Ký chủ, mọi nghi vấn cuối cùng đều sẽ có đáp án, nhưng không phải hiện tại."

Hiện giờ xem ra, hệ thống so với Tiểu Hoa, không chỉ kém về công năng, mà chỉ số thông minh càng là..

Trong không gian tự do, hệ thống vẫn là bộ dáng cậu nhóc mập mạp, có lẽ là nó đem phần lớn tích phân lúc trước cực cực khổ khổ kiếm được cùng với tham ô đều cho Tiểu Hoa, nên sau khi tỉnh dậy, Tiểu Hoa có bộ dáng bé gái bảy tám tuổi.

Nhiễm Thất một chút cũng không thấy kỳ quái, chủ nhân của chúng nó là con người, tự nhiên cũng sẽ chế tạo chúng theo bộ dáng của con người.

Tiểu Hoa đem hành tung của Mộ Vãn gần đây chiếu đến màn hình ảo trong không gian tự do, bởi vậy, Nhiễm Thất co dù bị Cố Hám Tước hạn chế tự do, cũng có thể biết được tình huống của mọi người trên thế giới này, nhưng, trừ bỏ Cố Hám Tước.

Rất kỳ quái, hệ thống sợ Cố Hám Tước, ngay cả Tiểu Hoa cũng không dám đụng tới riêng tư của Cố Hám Tước, cái này khiến Nhiễm Thất không thể không hoài nghi, Cố Hám Tước có thể là chủ nhân của tụi nó, mấy thế giới trước cũng vậy, hệ thống sợ Thẩm Mặc Hiên, sợ Bùi Đình, ngay cả thế giới quỷ hút máu kia, ở thời điểm hệ thống nói cho cô thời gian hạn chế là ba phút, cô tựa hồ có thể nghe được sự run rẩy trong âm thanh nó, mà vừa lúc, Aike ở ngay bên cạnh cô.

Những người mà hệ thống sợ hãi đều từng có quan hệ thân mật với cô, bọn họ.. là cùng một người sao?

Trong màn hình ảo còn truyền phát phim người lớn, hệ thống sớm đã bị Tiểu Hoa nhét vào phòng tối.

Sau đó, Tiểu Hoa đến bên cạnh Nhiễm Thất, giải thích: "Nam nhân này là bạn tri kỉ của Mộ Lê, cũng là nhân viên nòng cốt của viện nghiên cứu, đưa hai người đi căn cứ làm thí nghiệm cũng là ý kiến của hắn, những chuyện xấu Mộ Lê làm hắn cơ hồ đều biết hết, chỉ là gần đây, hình như bọn họ có chút mâu thuẫn.."

Tiểu Hoa quay đầu nhìn thoáng qua Nhiễm Thất, xác định cô cũng không có không kiên nhẫn, tiếp tục nhìn màn hình giải thích, vốn là hình ảnh làm người mặt đỏ tim đập, nhưng trong hai tròng mắt xanh thẳm kia lại không có cảm xúc, âm thanh lại ôn nhu như muốn ngọt chết người: "Hiện tại Mộ Lê vì lấy lòng hắn, sợ hắn nói ra những chuyện dơ bẩn kia, nên để Mộ Vãn làm tình nhân của hắn, nhưng thực bất hạnh, nam nhân này có khuynh hướng bạo lực ở phương diện này, thích đùa bỡn nữ nhân. Nữ nhân từng lên giường hắn đều không có kết cục tốt. Ký chủ, ngài có thể lợi dụng điểm này."

* * *

"Anh hai, đừng nói với em, anh không nhận điện thoại của em là vì chơi cái này?"

Cố Hoài Dư sắp tức chết rồi, hắn vừa rồi gọi cho anh hai là vì có chuyện rất quan trọng.

Một phần văn kiện bí mật của công tay không biết bị ai tiết lộ ra ngoài, cổ phiếu của Cố thị giảm mạnh, hắn trước tiên gọi cho anh hai, không nghĩ tới hầu gái lại trả lời, anh hai của hắn không rảnh.

Nếu anh hai bận như vậy, hắn liền đến tận nhà, không nghĩ tới vừa vào cửa liền thấy cái người không rảnh kia đang nhàn nhã chơi cờ.

Hơn nữa.. đống cờ đủ mọi màu sắc này là cái quỷ gì?[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 187: Chim hoàng yến trong lồng vàng (29)

[HIDE-THANKS]
r8Lqa3j.jpg


Cố Hám Tước cũng không lên tiếng, không ngẩng đầu lên, tùy tay ném xúc xắc.

Nhiễm Thất chớp chớp mắt, cứ như vậy nhìn Cố Hám Tước lấy quân cờ đã đến đích kia về.

Mỗi người đều có bốn quân cờ, hiện tại Cố Hám Tước đã có ba quân đến đích, mà Nhiễm Thất chỉ mới có hai quân.

Cục diện lúc sau dị thường hài hòa

- -

Một quân cờ của Nhiễm Thất ở phía trước, quân cờ của Cố Hám Tước chậm rì rì mà đuổi theo ở phía sau, rất nhiều lần quân cờ của Nhiễm Thất đều ở trước quân cờ hắn một khoảng cách, Nhiễm Thất chạy, hắn liền đuổi theo.

Làm Nhiễm Thất chỉ có thể tập trung đi quân cờ kia, rất nhiều lần chỉ cần Cố Hám Tước ném được hai điểm hoặc lớn hơn hai điểm là có thể đá cờ của cô về chuồng, nhưng cố tình cô còn rất may mắn, mỗi lần nguy cấp, hắn ném đều là một điểm, cách quân cờ của cô đúng một ô nữa.

Rất nhiều lần, Nhiễm Thất đều cảm thấy hình như là hắn chơi cô, tựa như mèo vờn chuột, chơi đủ rồi mới có thể buông tha cô, nhưng nhìn biểu tình chuyên chú lại nghiêm túc kia của hắn, lại không giống lắm.

Cố Hoài Dư bị ánh mắt của anh hai dọa sợ không dám lên tiếng, chỉ có thể yên lặng ngồi nhìn bọn họ chơi cờ, khóe miệng nhịn không được kéo kéo, không ngừng một lần bi ai cho Nhiễm Thất, cư nhiên dám chơi ném xúc xắc với anh hai.

Cuối cùng Nhiễm Thất chỉ còn một quân cờ, Cố Hám Tước cũng còn lại một quân. Nhưng quân cờ kia của Nhiễm Thất cách đích quá xa, mà Cố Hám Tước chỉ cần ném được hai điểm, là có thể thắng rồi.

Hiển nhiên, Cố Hoài Dư ở một bên nhìn lâu như vậy rồi cũng có chút hiểu cách chơi trò này, hắn nhịn không được lên tiếng: "Anh hai.."

Hắn muốn để anh hai nhanh thắng, hắn có việc gấp cần tìm anh hai a!

Muốn ném được hai điểm, đối với anh hai mà nói, dễ như trở bàn tay.

Phải biết rằng, anh hai hắn..

Nhưng hắn còn chưa nói xong, liền thu được ánh mắt lơ đãng của người nào đó liếc lại đây, hoàn toàn là uy hiếp, hắn tức khắc im miệng, hơn nữa theo bản năng nhấp chặt môi.

* * * Thôi, vẫn là mạng nhỏ quan trọng.

Sau đó, Cố Hám Tước tựa hồ tùy ý ném xúc xắc, sáu điểm, Nhiễm Thất nhìn, không phải hai điểm là được, chứng tỏ cô còn có cơ hội.

Cố Hám Tước giống như là đang đợi cô, mỗi bước đều tính toán thỏa đáng, hơn mười lần ném xúc xắc đều không được hai điểm.

Cuối cùng, khi quân cờ của Nhiễm Thất gần đến đích, Cố Hám Tước rốt cuộc được thần may mắn chiếu cố, quay được hai điểm.

Mắt thấy rốt cuộc xong rồi, Cố Hoài Dư gấp không chờ nổi mà muốn tiến lên, đang định nói chuyện, lại ngốc lăng tại chỗ.

Trước mắt, anh hai hắn kéo cô gái kia lên, sau đó cúi người xoa xoa đầu gối cô, đầu gối cô có điểm hồng, hiển nhiên là do mê mẩn chơi mà ngồi lâu không cử động.

Nhiễm Thất lại như đi vào cõi tiên, đang cố suy nghĩ đêm nay nên dùng cớ gì để tránh thoát, đột nhiên Cố Hám Tước đứng dậy tiến đến bên tai cô, âm thanh trầm thấp cực kỳ dễ nghe, giống như đàn Cello, thầm thì nói: "Nhóc lừa đảo, nhớ rõ thực hiện lời hứa, tôi rất mong chờ.. tin tưởng tôi, tôi sẽ cho em một đêm khó quên.."

"..."

Đây là.. đang đe dọa cô?

Ngay sau đó Cố Hám Tước hôn lên mặt cô, động tác phá lệ ôn nhu, trong đôi mắt đen nhánh, cảm xúc không ngừng biến hóa, hắn liền như vậy yên lặng nhìn cô, sau đó tất cả cảm xúc trong mắt quay về bình tĩnh, không hề gợn sóng.

Hắn buông cô ra, nghiêng đầu liếc Cố Hoài Dư đang giật mình đứng tại chỗ, hắn hơi nhíu mi, Cố Hoài Dư lúc này mới lấy lại tinh thần, chạy nhanh theo sau, thiếu chút nữa đã quên mất mục đích tới đây.

Trên đường đi phòng sách, Cố Hoài Dư nhìn người phía trước sắc mặt nhàn nhạt, không chút nào để ý tới hắn, nghĩ đến cảnh tượng vừa nhìn thấy, không khỏi thở dài, này.. đối đãi khác biệt cũng quá rõ ràng đi.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 188: Chim hoàng yến trong lồng vàng (30)

[HIDE-THANKS]
4H5slvc.jpg


Tốt xấu gì cũng là anh em ruột, hai hai vì cái gì không thể.. Cố Hoài Dư đột nhiên run run --

Thôi đi, hình ảnh kia thật quá đẹp, hắn cũng không dám nghĩ tiếp, anh hai cứ tiếp tục đối xử lạnh lùng với hắn đi.. Hắn tương đối thích ứng.

Muốn mở cửa phòng làm việc của Cố Hám Tước cần phải trải qua rà quét đồng tử, kiểm tra vân tay, nhập mật mã.

Hiển nhiên, đồ vật bên trong quan trọng cỡ nào, không cần nói cũng biết.

Nhưng, vừa mở cửa ra, khóe miệng Cố Hoài Dư liền không nhịn được run rẩy, cuối cùng còn cười ra tiếng: "Ha ha ha, anh hai, khi nào anh lại thích chơi loại thú bông này, đây không phải chỉ có mấy em gái nhỏ mới thích sao? Buồn cười chết được.. Ha ha ha.."

Hắn tưởng tượng bộ dáng anh hai một bên mặt vô biểu tình ôm gấu bông, một bên phê chữa văn kiện, cười đến nỗi muốn sốc hông.

Ba con gấu bông giống nhau như đúc ngồi trên sô pha, đang ngây ngốc nở nụ cười với hắn, gấu bông ước chừng cao bằng nửa người trưởng thành, tay chân tinh tế, là hình dáng bé gái, tóc quăn màu nâu thẫm, khuôn mặt nhỏ đáng yêu, thoạt nhìn ngốc manh ngốc manh!

Hắn đang muốn cầm một con lên chơi, lại nghe thấy âm thanh của anh hai đột nhiên vang lên từ sau lưng, ý uy hiếp rất nặng: "Anh không ngại băm tay cậu đâu!"

Cố Hoài Dư bị dọa đến run lên, đột nhiên thu tay về.

Còn chưa lên tiếng, Nhiễm Thất đột nhiên đi ngang qua người hắn, ôm một con gấu bông vào ngực, hai mắt vô thần cứ như vậy nhìn chằm chằm vào hắn, âm thanh không có cảm xúc: "Tôi quên cầm."

Cố Hoài Dư thấy cô, đột nhiên trừng lớn mắt, theo bản năng lui về sau vài bước: "Cô.. cô vào bằng cách nào?"

Nhiễm Thất dừng lại, tựa hồ không rõ tại sao hắn lại hỏi vây, cô hơi nghiêng đầu, ý bảo hắn nhìn về phía sau, cửa thế nhưng không đóng lại!

Ngoài phòng làm việc có camera, người bên trong có thể nhìn thấy người bên ngoài, nhưng bình thường anh hai sẽ không mở màn hình giám sát ra, đám hầu gái cho dù có việc muốn tìm anh hai, đều trực tiếp ấn điện thoại ngoài cửa.

Mà hiện giờ, màn hình giám sát trên một mặt tường đang phát cảnh tượng bên ngoài.

Cho nên, anh hai cho cô ấy tiến vào sao?

Hắn đột nhiên nhìn thoáng qua điều khiển từ xa trong tay anh hai, tức khắc nghẹn lời, khó trách hắn không nghe thấy hầu gái thông báo, hóa ra là anh hai nhìn thấy cô ấy trước cửa, liền trực tiếp mở cửa ra..

Anh hai.. biết cô ấy sẽ cùng đi lại đây?

Hay là không yên tâm cô ấy ở một mình, nên thông qua camera nhìn lén?

Cố Hoài Dư lập tức vứt bỏ ý tưởng này, anh hai của hắn mới không phải loại biến thái cuồng theo dõi này, hẳn là không cẩn thận mở nhầm màn hình giám sát đi..

Cố Hoài Dư đứng ở kia, thần sắc trên mặt biến hóa không chừng, Nhiễm Thất mới mặc kệ hắn suy nghĩ cái gì, khom lưng ôm luôn hai con gấu bông còn lại vào ngực.

Sau đó, Cố Hoài Dư lại lần nữa ngây ngẩn cả người, hắn mới phát hiện, mấy con gấu bông cơ hồ giống với cô gái này như đúc, trừ bỏ quần áo, quả thực chính là bản thu nhỏ của cô.

Cũng không trách Cố Hoài Dư sẽ cho rằng gấu bông này là của anh hai hắn, hắn hoàn toàn không nghĩ anh hai cư nhiên sẽ để một nữ nhân tiến vào phòng làm việc.

Chờ sau khi Nhiễm Thất ôm gấu bông rời khỏi, Cố Hoài Dư mới phản ứng lại, hắn khó có thể tin mà quay đầu nhìn anh hai hắn, chau mày: "Anh hai! Phòng làm việc cơ mật như vậy, anh còn để cô ấy bước vào? Cô ấy còn mang theo.."

Biểu tình trên mặt Cố Hoài Dư một lời khó nói hết, tựa hồ không biết hình dung như thế nào mới đúng, thật lâu sau mới gian nan nói: "Còn mang theo đám bạn nhỏ kia của cô ấy? Không phải đâu.. Anh hai.. anh không sợ cô ấy là.."[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back