Chương 179: Chim hoàng yến trong lồng vàng (22)
[HIDE-THANKS]
Cố Hám Tước mặc xong giày cho cô, vừa nhấc đầu liền thấy Nhiễm Thất sững sờ nhìn hắn, hai tròng mắt đen nhánh lỗ trống kia liền như vậy nhìn chằm chằm hắn, vẫn không nhúc nhích, vô cùng thấm người.
Nhưng hắn chỉ đứng dậy hôn hôn khóe mắt cô, vẫn chưa nhiều lời một câu, thậm chí liền thần sắc cũng chưa biến động.
- - tựa như cô là một người vô cùng bình thường.
Nhiễm Thất bị động tác quá mức thân mật của hắn làm cả kinh đột nhiên hoàn hồn, ngay sau đó cô có chút không rõ nguyên nhân nhìn hắn.
"Mang em đi ăn."
Nhiễm Thất sửng sốt, cô cho rằng hắn sẽ hỏi cô quan hệ giữa cô và Mộ Vãn, kỳ thật cô cũng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, hôm qua tại sao hắn sẽ xuất hiện tại Nguyệt Sắc, tại sao lại cứu cô, nhưng hắn không nói, cô cũng nhịn xuống không hỏi.
Hắn là người lãnh đạo của Dữ Kỷ, như vậy muốn tìm được tư liệu của cô, hiểu biết bối cảnh của cô hẳn là dễ như trở bàn tay, vậy hắn biết tên cô là Mộ Thất cũng không phải chuyện gì kỳ quái, chỉ là, hắn biết cô có bệnh sao? Rốt cuộc Mộ Lê lúc ấy đem tất cả dấu vết che đến kín mít.
Người bình thường nghe được âm thanh của cô, nhìn thấy hai mắt khác thường của cô đều sẽ cảm thấy quái dị, nhưng toàn bộ hành trình cũng chưa từng thấy hắn nhăn mày, là che dấu tốt quá sao?
Nhưng mà, hiện giờ cô không có tiền, ngay cả nhà cũng không thể về, cô cũng không rõ vì sao hắn lại đối tốt với cô như vậy, mặc kệ hắn có ý đồ gì khác hay không, nhưng có lẽ cô có thể đánh cuộc một phen..
"Tôi muốn đi bệnh viện." Nhiễm Thất rũ mắt xuống, nhàn nhạt nói.
Đúng vậy, cô muốn lợi dụng hắn.
Nếu hắn trợ giúp cô thoát khỏi Mộ Vãn, vậy có phải chứng tỏ hắn đã sớm biết cô có bệnh thần kinh nghiêm trọng?
Nguyên chủ lúc ấy bị đưa đi viện nghiên cứu, đó là một căn cứ nghiên cứu chế tạo thuốc do Mộ Lê tự mình mở, hắn tưởng nghiên cứu chế tạo một loại thuốc có thể hoàn mỹ khống chế các loại cảm xúc. Nhưng loại thuốc này không có khả năng lấy chuột bạch tới làm nghiên cứu, người là vật thí nghiệm tốt nhất, nhưng này không thể gặp ánh sáng.
Vì thế, Mộ Lê liền đem chủ ý đánh tới trên người Mộ Thất và Mộ Vãn. Các cô là một đôi song bào thai, dung mạo giống nhau như đúc, khó có thể phân biệt. Mộ Lê muốn cho Mộ Thất và Mộ Vãn trở thành vũ khí mạnh nhất của hắn, bởi vậy, từ nhỏ liền làm các cô ru rú trong nhà, học tập các loại lễ nghi của xã hội thượng lưu, bên ngoài kỳ thật cũng không biết hắn rốt cuộc có mấy đứa con gái.
Nói cách khác, chẳng sợ thiếu một đứa, hắn còn có một đứa.
Nhưng cuối cùng, thất bại.
"Đi thôi.. Tôi mang em đi ăn cơm.." Cố Hám Tước giống như không nghe được, lại lần nữa mỉm cười nhàn nhạt lặp lại.
Nhiễm Thất nhìn biểu tình không chút nào kinh ngạc của hắn, im lặng, nhìn dáng vẻ của hắn hẳn là thật sự biết cô có bệnh thần kinh, cô mím môi, đại não bay nhanh vận chuyển, tự hỏi bước tiếp theo, xem ra hắn không muốn giúp cô.. Bất quá cũng đúng, hắn cùng cô không thân chẳng quen, có thể giúp cô thoát khỏi Mộ Vãn đã là rất tốt rồi.
Cố Hám Tước thở dài, nắm tay cô ra ngoài, nhàn nhạt giải thích: "Đi ăn cơm trước, bác sĩ trong nước là không có biện pháp giải quyết loại bệnh này, tôi đã giúp em liên liên hệ với bác sĩ chuyên khoa thần kinh, hắn đối phương diện này có nghiên cứu."
Nhiễm Thất ngẩng đầu nhìn hắn, nói vậy hắn đã sớm biết?
Cố Hám Tước tựa hồ sớm đoán được trong lòng cô sẽ nghĩ gì, không quay đầu lại, vừa ấn thang máy, vừa nói: "Tôi ngay từ đầu đã biết em là Mộ Thất, cũng biết.." Hắn dừng một chút, ngay sau đó nói: "Em có bệnh tâm thần nghiêm trọng."
Hắn quay đầu, nhìn con ngươi đen nhánh không có ánh sáng kia của cô, tay nhẹ nhàng che lại mắt cô, đôi mắt vốn dĩ gợn sóng bất kinh của hắn đột nhiên trở nên thâm thúy quỷ quyệt, như là muốn hoàn toàn cắn nuốt cô vào, ngay sau đó âm thanh bình tĩnh của hắn vang lên trên đỉnh đầu cô: "Cùng với, khuyết tật thân thể, tôi đều biết."
Rất sớm, tôi đã biết tất cả.
Bao gồm những chuyện cha em đã làm.
Chỉ là, ngay lúc đó tôi vẫn chưa nghĩ đến, có một ngày, tôi sẽ yêu em đến vậy.[/HIDE-THANKS]

Cố Hám Tước mặc xong giày cho cô, vừa nhấc đầu liền thấy Nhiễm Thất sững sờ nhìn hắn, hai tròng mắt đen nhánh lỗ trống kia liền như vậy nhìn chằm chằm hắn, vẫn không nhúc nhích, vô cùng thấm người.
Nhưng hắn chỉ đứng dậy hôn hôn khóe mắt cô, vẫn chưa nhiều lời một câu, thậm chí liền thần sắc cũng chưa biến động.
- - tựa như cô là một người vô cùng bình thường.
Nhiễm Thất bị động tác quá mức thân mật của hắn làm cả kinh đột nhiên hoàn hồn, ngay sau đó cô có chút không rõ nguyên nhân nhìn hắn.
"Mang em đi ăn."
Nhiễm Thất sửng sốt, cô cho rằng hắn sẽ hỏi cô quan hệ giữa cô và Mộ Vãn, kỳ thật cô cũng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, hôm qua tại sao hắn sẽ xuất hiện tại Nguyệt Sắc, tại sao lại cứu cô, nhưng hắn không nói, cô cũng nhịn xuống không hỏi.
Hắn là người lãnh đạo của Dữ Kỷ, như vậy muốn tìm được tư liệu của cô, hiểu biết bối cảnh của cô hẳn là dễ như trở bàn tay, vậy hắn biết tên cô là Mộ Thất cũng không phải chuyện gì kỳ quái, chỉ là, hắn biết cô có bệnh sao? Rốt cuộc Mộ Lê lúc ấy đem tất cả dấu vết che đến kín mít.
Người bình thường nghe được âm thanh của cô, nhìn thấy hai mắt khác thường của cô đều sẽ cảm thấy quái dị, nhưng toàn bộ hành trình cũng chưa từng thấy hắn nhăn mày, là che dấu tốt quá sao?
Nhưng mà, hiện giờ cô không có tiền, ngay cả nhà cũng không thể về, cô cũng không rõ vì sao hắn lại đối tốt với cô như vậy, mặc kệ hắn có ý đồ gì khác hay không, nhưng có lẽ cô có thể đánh cuộc một phen..
"Tôi muốn đi bệnh viện." Nhiễm Thất rũ mắt xuống, nhàn nhạt nói.
Đúng vậy, cô muốn lợi dụng hắn.
Nếu hắn trợ giúp cô thoát khỏi Mộ Vãn, vậy có phải chứng tỏ hắn đã sớm biết cô có bệnh thần kinh nghiêm trọng?
Nguyên chủ lúc ấy bị đưa đi viện nghiên cứu, đó là một căn cứ nghiên cứu chế tạo thuốc do Mộ Lê tự mình mở, hắn tưởng nghiên cứu chế tạo một loại thuốc có thể hoàn mỹ khống chế các loại cảm xúc. Nhưng loại thuốc này không có khả năng lấy chuột bạch tới làm nghiên cứu, người là vật thí nghiệm tốt nhất, nhưng này không thể gặp ánh sáng.
Vì thế, Mộ Lê liền đem chủ ý đánh tới trên người Mộ Thất và Mộ Vãn. Các cô là một đôi song bào thai, dung mạo giống nhau như đúc, khó có thể phân biệt. Mộ Lê muốn cho Mộ Thất và Mộ Vãn trở thành vũ khí mạnh nhất của hắn, bởi vậy, từ nhỏ liền làm các cô ru rú trong nhà, học tập các loại lễ nghi của xã hội thượng lưu, bên ngoài kỳ thật cũng không biết hắn rốt cuộc có mấy đứa con gái.
Nói cách khác, chẳng sợ thiếu một đứa, hắn còn có một đứa.
Nhưng cuối cùng, thất bại.
"Đi thôi.. Tôi mang em đi ăn cơm.." Cố Hám Tước giống như không nghe được, lại lần nữa mỉm cười nhàn nhạt lặp lại.
Nhiễm Thất nhìn biểu tình không chút nào kinh ngạc của hắn, im lặng, nhìn dáng vẻ của hắn hẳn là thật sự biết cô có bệnh thần kinh, cô mím môi, đại não bay nhanh vận chuyển, tự hỏi bước tiếp theo, xem ra hắn không muốn giúp cô.. Bất quá cũng đúng, hắn cùng cô không thân chẳng quen, có thể giúp cô thoát khỏi Mộ Vãn đã là rất tốt rồi.
Cố Hám Tước thở dài, nắm tay cô ra ngoài, nhàn nhạt giải thích: "Đi ăn cơm trước, bác sĩ trong nước là không có biện pháp giải quyết loại bệnh này, tôi đã giúp em liên liên hệ với bác sĩ chuyên khoa thần kinh, hắn đối phương diện này có nghiên cứu."
Nhiễm Thất ngẩng đầu nhìn hắn, nói vậy hắn đã sớm biết?
Cố Hám Tước tựa hồ sớm đoán được trong lòng cô sẽ nghĩ gì, không quay đầu lại, vừa ấn thang máy, vừa nói: "Tôi ngay từ đầu đã biết em là Mộ Thất, cũng biết.." Hắn dừng một chút, ngay sau đó nói: "Em có bệnh tâm thần nghiêm trọng."
Hắn quay đầu, nhìn con ngươi đen nhánh không có ánh sáng kia của cô, tay nhẹ nhàng che lại mắt cô, đôi mắt vốn dĩ gợn sóng bất kinh của hắn đột nhiên trở nên thâm thúy quỷ quyệt, như là muốn hoàn toàn cắn nuốt cô vào, ngay sau đó âm thanh bình tĩnh của hắn vang lên trên đỉnh đầu cô: "Cùng với, khuyết tật thân thể, tôi đều biết."
Rất sớm, tôi đã biết tất cả.
Bao gồm những chuyện cha em đã làm.
Chỉ là, ngay lúc đó tôi vẫn chưa nghĩ đến, có một ngày, tôi sẽ yêu em đến vậy.[/HIDE-THANKS]