Đam Mỹ [ĐN Doraemon] Sống Lại? Tính Cái Gì! - Nhóc Nhỏ

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi NHÓC NHỎ, 14 Tháng ba 2020.

  1. NHÓC NHỎ Supper-love-no1

    Bài viết:
    1
    Chap 10: Đi Biển I

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi tạm biệt mẹ Nobi, mẹ Dekisugi dẫn hai người lên xe. Bước lên xe Nobita thấy ở ghế lái có một người đàn ông đang ngồi, đoán là ba của Dekisugi vì thế cậu mỉm cười, "Cháu chào chú, xin lỗi đã để chú phải đợi lâu ạ"

    Người đàn ông nghe vậy thì mỉm cười, "Chào cháu, cháu ngoan quá, không có gì đâu, chờ một bé ngoan như cháu bác không cảm thấy phiền chút nào cả"

    Cậu nghe vậy thì có chút xấu hổ, đã 25 tuổi rồi mà vẫn bị một người xấp xỉ tuổi mình gọi là bé thì thật sự không thể nào cảm thấy bình thường được hết, tuy vậy bên ngoài cậu vẫn mỉm cười, "Vâng ạ, cháu cảm ơn chú".

    Dekisugi ngồi bên cạnh cậu định giúp cậu cài dây an toàn nhưng vì cậu đã nhanh tay hơn nên không có cơ hội đành phải rút tay về tự cài dây cho mình.

    Mẹ Dekisugi thấy hành động của cậu ta cũng không nói gì chỉ nhìn thật sâu con trai mình một cái rồi lên ngồi vào ghế phó lái. Lúc này ba Dekisugi cười nói, "Nếu tất cả đã chuẩn bị xong rồi thì chúng ta xuất phát thôi nào".

    Theo lời ông chiếc xe bắt đầu lăn bánh, Nobita nhìn thấy mẹ Nobi vẫn còn đứng ở cửa nhìn theo thì mỉm cười vẫy tay với bà đợi khi bà bước vào nhà cậu mới thu tầm mắt lại.

    Trên đường bốn người trò chuyện vui vẻ nhưng đa phần là ba mẹ Dekisugi hỏi, cậu trả lời hoặc là Dekisugi thay cậu trả lời, được một lúc thì mí mắt cậu bắt đầu trĩu nặng, thấy vậy mẹ Dekisugi nói, "Nếu mệt thì con ngủ một lát đi Nobita khi nào đến nơi chúng ta sẽ gọi con dậy"

    Nobita lúc này thật sự rất buồn ngủ nghe thế cậu mỉm cười nói, "Vâng ạ, cháu cảm ơn dì.." nói rồi đôi mắt cậu dần dần khép lại chỉ sau một lúc thì cậu đã hoàn toàn ngủ sâu. Dekisugi sợ cậu bị dập đầu vào kính xe nên liền để cậu tựa đầu vào vai mình. Dường như Nobita cảm thấy dễ chịu với tư thế này nên cọ cọ vài cái lên vai Dekisugi rồi yên lặng ngủ tiếp. Thấy vậy Dekisugi lại buồn cười điều chỉnh cơ thể mình để cậu dể chịu khi còn phải đi một đoạn đường khá xa nữa mới đến nơi. Xong việc cậu ta lại ngắm nhìn gương mặt khi ngủ của cậu mà ngẫn người.

    Mẹ Dekisugi lúc này mới nghiêm túc nói, "Rồi chuyện này con định giải quyết thế nào đây?"

    Dekisugi hồi thần lại, nghe vậy thì nhíu mày khó hiểu, "Mẹ muốn nói đến chuyện gì ạ"

    Bà cười nhạt, "Con đừng giả ngu, con nghĩ là con qua mắt được mẹ à? Mẹ đẻ con ra mà không biết trong đầu con nghĩ gì sao?"

    Dekisugi lúc này mỉm cười, "Vậy sao mẹ không nghĩ con đối với cậu ấy chỉ là bạn bè bình thường?"

    Mẹ Dekisugi bĩu môi khinh thường, "Nếu con đối với nhóc No như vậy mà chỉ là đối với bạn bè bình thường thì với Hiroki chắc như đối với người dưng nước lã nhỉ?"

    Đến đây Dekisugi có thể đầu hàng rồi, cậu ta mỉm cười, "Đúng là không có gì có thể qua mắt được mẹ. Thật sự tình cảm con dành cho cậu ấy không giống như bạn bè mà giống như mẹ nghĩ đấy, ba mẹ sẽ không chia rẽ tụi con chứ?"

    Mẹ Dekisugi nghe vậy liền liếc cậu ta một cái, "Ngươi nghĩ ta nhỏ mọn vậy sao thằng nhóc kia? Chuyện tình cảm của con mẹ cũng như ba con không có quyền gì cấm cản cả, thế nhưng điều này không đồng nghĩa là con có thể ép buộc Nobita phải ở bên cạnh con khi mà thằng bé không tình nguyện được, con hiểu chứ? Còn một điều nữa, mẹ biết thằng bé là một đứa trẻ bình thường, không bất thường như con nên để đảm bảo thằng bé lớn lên bình thường con không được dạy hư nó và cho đến khi thằng bé được 18 tuổi con mới được thổ lộ, nhưng nếu trong khoảng thời gian từ giờ cho tới đó mà con có thể làm nó thổ lộ trước thì coi như đó là bản lĩnh của con, được chứ?"

    Anh nghe xong thì vui vẻ mỉm cười, "Con có thể nói không sao?" nói rồi cậu ta mình về phía ba mình.

    Thông qua kính chiếu hậu thấy con trai nhìn mình ba Dekisugi cũng thật bất đắc dĩ, "Ý mẹ con cũng là ý của ta", ông nói rất ngắn gọn rồi lại bắt đầu chuyên chú lái xe.

    Mẹ Dekisugi thì vừa lòng với câu trả lời của chồng mình cười tươi không ngừng, một chốc sau dường như nghĩ tới điều gì bà thông qua kính chiếu hậu nhìn Dekisugi vội nói, "À đúng rồi, Con không được ức hiếp Nobita của mẹ đấy, nếu để mẹ phát hiện con làm nó khó chịu thì coi chừng mẹ đấy?"

    Lần này tới lượt Dekisugi bất đắc dĩ, người của cậu ta mà cậu ta nỡ ức hiếp sao? Mẹ nói thừa ghê, nhưng cậu ta vẫn hứa, "Được rồi, con hứa sẽ thương cậu ấy hết lòng, không để cậu ấy bị ủy khuất, được chưa?", "Mà con cảm thấy hai người xem cậu ấy là con ruột luôn rồi chứ không phải là con nữa a~?"

    Mẹ Dekisugi lúc này nhếch môi, "Từ giờ trở đi con có thể xem là như vậy, con ý kiến gì sao?" nói rồi bà híp mắt, nguy hiểm lườm Dekisugi.

    Nghe vậy Dekisugi liền phủ nhận, "Sao thế được, con vui còn không kịp nữa là" vừa nói cậu ta vừa dịu dàng vuốt ve đôi má mềm mịn của cậu.

    Ba Dekisugi thật sự nhìn không nổi nữa nói với mẹ Dekisugi, "Khi yêu đúng là làm cho con người ta trở nên ngu ngốc thật sự"

    Mẹ Dekisugi cũng gật gù, "Đúng là như vậy, nhưng mà trong số đó có anh nữa đó!"

    Nghe bà nói, ba Dekisugi sủng nịch mỉm cười, "Ừm, nghe em hết"

    Dekisugi ngồi ở sau nghe đôi vợ chồng già nói chuyện làm cậu ta không khỏi mỉm cười, 'Ngu ngốc sao? Nếu yêu em mà bị coi là ngu ngốc thì anh cũng chịu, miễn sao có thể làm em cảm thấy hạnh phúc là được rồi'.

    Thật sự mà nói thì Dekisugi cố ý làm ra những hành động thân mật với Nobita để thăm dò ba mẹ mình, thế nhưng cậu ta không ngờ rằng hai người lại dễ dàng chấp nhận như thế khiến cậu ta không khỏi thở phào nhẹ nhỏm, bây giờ chỉ cần làm cho Nobita yêu mình và được gia đình Nobita chấp nhận nữa thôi. Dekisugi tin tưởng mình còn rất nhiều thời gian để làm được điều này.

    * * *

    (Từ giờ mình xin đổi xưng hô với Dekisugi từ cậu ta => anh nhé)

    * * *

    Đến 13h thì xe của bốn người cũng tới

    Choshi Marina ở tỉnh Chiba, sau khi xuống xe thì nhóm Nobita và Dekisugi tách nhau ra với nhóm của ba mẹ Dekisugi, bốn người hẹn nhau đến 18h sẽ tập hợp tại cổng vào nhà hàng lớn nhất cạnh bờ biển.

    Cứ như thế Dekisugi và Nobita mang hành lí lên vai rồi rời khỏi bãi đỗ xe. Hành lí mẹ Nobi chuẩn bị cho cậu khá đầy đủ nên trông khá to và nặng được Nobita mang lên vai so với cơ thể nhỏ bé của cậu thì nhìn cậu thật vất vã nhưng chỉ có mình cậu biết đống hành lí này đối với cậu thì rất là nhẹ, tất cả đều nhờ vào việc cậu kiên trì tập thể dục mỗi ngày tạo thành.

    Thế nhưng Dekisugi nào biết, anh thấy cậu mang nặng như vậy thì rất xót, vì vậy anh liền đề nghị, "Em.. À, cậu có cần mình giúp cậu mang hành lí không, đồ của tớ không nhiều nên rất nhẹ"

    Nobita mỉm cười từ chối, "Cảm ơn cậu, nhưng thật sự không cần đâu, tớ có thể tự mang được"

    Dekisugi không cho là đúng, "Nhưng tớ thấy nó rất nặng đấy, hay là chúng ta mang hành lý của nhau đi dù sao tớ cũng khoẻ hơn cậu nên để tớ mang phần nặng hơn cho"

    Nobita lúc này nhíu mày, "Cậu khoẻ hơn tớ sao? Sao tớ không thấy vậy, dù sao tớ cũng đủ sức để mang hành lí của mình không cần làm phiền cậu"

    Dekisugi lúc này mới nhận ra mình vừa lỡ lời vì thế anh liền nói, "Xin lỗi cậu tớ không có ý đó, tớ chỉ muốn giúp cậu thôi, nếu cậu không muốn thì tớ cũng không ép, nhưng mà nếu cần tớ giúp thì phải nói với tớ nhé"

    Cậu lúc này cũng cảm thấy mình hơi quá vì thế hơi đỏ mặt gật đầu, "Ừm xin lỗi vì đã lớn tiếng với cậu, dù sao cũng cảm ơn cậu tớ sẽ chú ý"

    Tuy không nhắc đến chuyện hành lí nữa nhưng anh vẫn chú ý đến cậu để khi thấy cậu có gì bất thường sẽ lao đến giúp liền nhưng mà có lẽ cậu thật sự có thể mang nỗi nên bước chân của cậu sau một khoảng thời gian dài vẫn vững vàng như trước.

    Anh có đọc được một quyển sách viết về cách lấy lòng người mình yêu, trong đó có viết 'Để người bạn yêu, yêu thích bạn thì bạn thì hãy để cho người ấy thấy được những mặt tốt của bạn' vì thế hiện giờ anh đang cố gắn để cậu thấy được những mặt tốt của mình đây. Nhưng mà người anh yêu quá ưu tú làm anh cảm thấy rất hãnh diện nhưng cũng thật bất đắc dĩ.

    Anh nghĩ và nghĩ cuối cùng mỉm cười nói, "Chúng ta đi tắm biển nhé Nobita?"

    Cậu đang vừa đi vừa nhìn những con sóng vỗ rì rào bên bờ cát nghe anh hỏi cậu thu tầm mắt lại mỉm cười, "Đương nhiên rồi, nhưng mà lúc này nắng quá gắt chưa phải là lúc thích hợp để tắm, hay là chúng ta đợi một lát nữa nhé"

    Anh nghe cậu nói cũng gật gù, "Ừm cũng đúng, À hay là chúng ta chơi trò đi tìm kho báu nhé?"

    Cậu nghe anh nói vậy thì hứng thú, "Đi tìm kho báu sao? Được chứ"

    Thấy cậu đồng ý anh vui vẻ, "Tốt rồi vậy tớ đi mua vé liền, cậu đợi tớ ở đây nhé" Nói rồi anh vội vàng chạy đi, chỉ trong phút chốc bóng anh đã mất hút.

    Cậu nghe lời anh không đi đâu cả nên ngồi xuống nghịch cát. 5 phút sau anh trở lại trên tay cầm hai tấm vé.

    Cậu nhìn anh mỉm cười, "Cậu đi từ từ thôi, sao lại gấp gáp thế"

    Nghe cậu nói anh ổn định lại nhịp thở nói, "Cậu không biết đâu, mỗi ngày họ chỉ bán 3 xuất, mỗi xuất chúng ta chỉ có thể mua nhiều nhất 5 vé thôi nên có rất nhiều người muốn chơi, nếu muốn chơi phải đợi vào lúc bắt đầu bán vé mà nhanh chân đi mua trước tiên mới được đấy" vừa nói anh vừa mỉm cười sáng lạng như vừa đạt được thành tựu gì ghê gớm lắm, đến sau này khi cậu nhắc lại anh mới thấy lúc này mình ngốc thế nào. Nhưng đó là chuyện sau này thôi, sau này hãy nói.

    Nghe vậy cậu mỉm cười, "Vất vã cho cậu rồi, vậy giờ chúng ta đi đâu đây?"

    Anh, "Chúng ta giờ sẽ tới đưa vé cho anh lái cano đằng kia, anh ấy sẽ đưa chúng ta đến một hòn đảo nhỏ gần đây, chúng ta sẽ tìm kho báo ở đấy, giờ thì đi thôi" Vừa nói anh vừa nắm tay dẫn cậu đi.

    * * *

    Lại sau gần 5 phút đi cano hai người được đưa đến một hòn đảo có cây cối rậm rạp, phía trước chỉ có một con đường duy nhất dẫn vào rừng. Sau khi hai người bước lên bờ anh trai lái cano đưa hai người một tấm bản đồ mỉm cười, "Giờ thì hành trình tìm kho báu của các cậu chính thức bắt đầu, tôi sẽ chờ hai cậu ở bờ biển đối diện, chúc hai cậu may mắn" nói rồi anh ta lái cano đi mất.

    Nobita cũng bắt đầu cảm thấy hứng thú với trò này rồi, cậu mở bản đồ ra hai người cùng xem, đầu tiên từ con đường dẫn từ bãi biển vào đi khoảng 100m sẽ xuất hiện 3 ngã rẽ, nhưng chỉ có ngã rẽ đầu tiên được vẽ chi tiết còn hai ngã rẽ còn lại thì bị làm mờ. Từ ngã rẽ đầu tiên đi khoảng 50m nữa sẽ có một ngôi nhà chắn giữa đường đây là cửa ải thứ nhất, từ đó đi tiếp 100m sẽ xuất hiện 3 ngã rẽ vào 3 hang động, lần này cái thứ nhất và thứ hai bị làm mờ chỉ còn cái thứ 3 được vẽ chi tiết, hết chiều dài hang động họ sẽ đi tới một dòng sông, ở đây là cửa ải thứ hai, qua dòng sông cứ đi thẳng sẽ dẫn tới bãi biển đối diện ở đó sẽ có một con tàu được đánh dấu X trên bản đồ, hai người nghĩ kho báu ở trên con tàu đó và đây cũng là cửa ải cuối cùng.

    Sau khi đọc xong bản đồ Dekisugi mỉm cười, "Tớ thấy trò này cũng vui đấy, chúng ta xuất phát thôi"

    Cậu cười gật đầu, "Ừm chúng ta đi thôi" nói rồi hai người sóng vai cùng bước vào trong khu rừng. Dọc đường đi hai người thấy có rất nhiều loài thú dường như đi theo gót chân họ, tiếng chim hót ríu rít không ngừng cùng tiếng lá xào xạc khi có những cơn gió nhẹ thổi qua dường như tạo nên bản giao hưởng của tự nhiên giúp cho đoạn đường đi của hai người cũng ngắn lại phần nào.

    Vì thế chẳng mấy chốc hai người đến ngã 4 đầu tiên, như trên bản đồ đã thể hiện, 2 ngã rẽ còn lại bị chặn, chỉ còn ngã rẽ đầu tiên, hai người cũng không tự làm khó mình làm gì nên đi theo ngã rẽ đầu tiên luôn, mây phút sau hai người đã đứng trước một ngôi nhà chắng giữa đường.

    Nhìn bên ngoài thì đây là một căn nhà hai tầng được sơn màu trắng còn cửa sổ cùng cửa chính được sơn màu xanh tuy đơn giản nhưng lại đủ để làm cho người ta khi nhìn vào nó thì cảm thấy dễ chịu. Nhìn đã đủ hai người mở cửa bước vào nhà và đóng cửa lại bắt đầu giải mã cửa ải đầu tiên của cuộc hành trình..

    --- o0o ---
     
  2. NHÓC NHỎ Supper-love-no1

    Bài viết:
    1
    Chap 11: Đi Biển II

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi hai người bước vào nhà thứ đầu tiên hai người thấy là chiếc TV đã được bật sẵn, trên đó chỉ có duy nhất một mũi tên chỉ xuống, phía trước là một bộ sofa với một chiếc remote. Hai người bèn đi lại gần hơn để quan sát, Nobita nghĩ một chốc thì thử cầm remote lên bấm vào mũi tên chỉ xuống trên remote.

    Lặp tức mũi tên trên TV liền dịch chuyển lên kéo theo hình ảnh phía dưới cũng dần hiện ra, là bản vẽ thiết kế ngôi nhà này. Hiện hai người đang đứng tại phòng khách, bên phải phòng khách là phòng bếp, trên lầu là phòng ngủ cùng phòng sách, theo đó trên bản vẽ cũng đánh số thứ tự 1 2 3 4. Theo đó hai người sẽ phải đến từng phòng theo thứ tự để tìm kiếm manh mối, muốn khác cũng không được bởi cánh cửa dẫn tới các phòng khác đã bị khóa lại. Cậu nghĩ vậy.

    Để chứng minh cho suy nghĩ của mình cậu đi tới phòng bếp thử vặn tay nắm cửa, quả thật như cậu nghĩ cánh cửa đã bị khóa, nếu không tìm được chìa khóa thì bọn cậu không thể tiếp tục cuộc chơi nữa a~.

    Nobita quay sang nói với Dekisugi, "Chúng ta bắt đầu thôi Dekisugi"

    Dekisugi gật đầu mỉm cười, "Ừ, bắt đầu thôi" nói rồi cậu liền bắt đầu công việc.

    Thấy vậy Nobita cũng đi xung quanh phòng tỉ mỉ quan sát, trong căn phòng này ngoài bộ sofa với chiếc TV ra thì còn một chiếc đồng hồ (dường như đã chết rồi thì phải), bên cạnh TV còn có một bể cá nhưng mà thật kì lạ trong đám cá đang bơi tung tăng kia thì có 4 con cá dường như đang đứng yên tại chổ, cậu nhìn kĩ một chút nữa thì nhận ra rằng chúng không phải là cá thật chỉ là phía sau hồ cá là một cái màn hình mà 4 con cá kia đang được hiển thị trên đó. Tiếp theo trên bức tường bên trái có treo một bức tranh vẽ một chiếc cầu vồng thiệt lớn, đang quan sát thì cậu nghe được tiếng Dekisugi gọi mình nên liền nhìn qua.

    Dekisugi thấy cậu nhìn qua liền nói, "Cậu qua đây xem trên mặt bàn có gì này Nobita"

    Theo tiếng Dekisugi gọi thì cậu đi qua nhìn thử, trên mặt bàn có 4 ô hình tròn thật lớn cùng 4 ô hình vuông kích cở tương đương xếp thành hai hàng ngang. Cậu khó hiểu nhìn Dekisugi, thấy vậy Dekisugi mỉm cười, "Cậu thử chạm tay vào chúng xem"

    Nobita thử làm theo, màu trên ô vuông lặp tức biến đổi còn bên các ô hình tròn thì xuất hiện các con số, cậu suy nghĩ một chút rồi nhìn Dekisugi, "Cậu biết nhập gì vào đây sao Dekisugi?"

    Nghe cậu hỏi Dekisugi cười cười, "không, tớ vẫn chưa biết"

    Nghe vậy Nobita không để ý lắm nói, "À, tớ thường nghe Shizuka nói cậu rất siêu, cái gì cậu cũng giỏi hết nên tớ nghĩ cậu biết rồi". Nói rồi cậu lại đi xung quanh quan sát, cậu không nhận ra rằng trong giọng nói của cậu vừa rồi có chút oán giận.

    Cậu không nhận ra không có nghĩa là Dekisugi không nhận ra, điều này chứng tỏ hai người lại nhích gần thêm một chút vì ít nhất cậu không giấu cảm xúc thật của mình trước mặt anh. Sau khi nghe cậu nói Dekisugi vừa đi theo sau cậu cười nói, "Cậu để ý lời của mấy đứa con nít làm gì, vì tớ trãi đời nhiều hơn chúng nên có kinh nghiệm nhiều hơn chúng là chuyện đương nhiên, thế nên chúng mớ cảm thấy tớ giỏi hơn thôi. Không phải cậu cũng giống tớ hay sao?".

    Nobita đi phía trước dừng dưới chiếc đồng hồ treo tường nói, "Tớ đâu có để ý, mà cậu đừng quên cậu cũng chỉ là con nít thôi đó"

    Dekisugi nghe vậy bất đắc dĩ, "Tớ nhớ rồi, mà.." khi nói tới đấy thì anh thấy cậu ra hiệu im lặng nên không nói tiếp mà nhìn lên chiếc đồng hồ theo hướng nhìn của cậu.

    Nobita nhìn lên chiếc đồng hồ không hoạt động, trên đó kim giây chỉ số 8 kim phút chỉ số 12 kim giờ chỉ số 3, rồi cậu như nghĩ ra gì đó liền đi tới cái bàn, nếu cậu nghĩ không sai thì mấy con số trên đồng hồ có liên quan đến các ô vuông trên bàn kia.

    Theo cách xem đồng hồ thì đầu tiên sẽ là giờ sau đó à phút rồi đến giây, nghĩ vậy cậu thử nhập vào, đầu tiên là 3 giờ sau đó là 0 phút và 40 giây, vậy mật mã là 3040. Khi cậu nhập xong mật mã lặp tức một nữa phần mặt bàn được xếp gọn lại làm lộ một học tủ chứa đồ phía dưới, trong đó là một chiếc lọ làm bằng thủy tinh đựng thứ gì đó tròn tròn đen đen, cậu liền cầm lên kiểm tra.

    "Cậu hay thật đó, vậy mà tớ lại không nghĩ ra"

    Không biết từ lúc nào Dekisugi đã đứng ở sau lưng cậu, anh cười nói.

    Cậu, "Chỉ là ăn may thôi" dù nói vậy nhưng khoé môi cậu lại không kiềm chế được mà cong lên đôi chút.

    Nhìn biểu cảm trên gương mặt trẻ con của cậu làm anh hận không thể xoa cho đã bởi nó manh quá sức chịu được, thế nhưng anh phải chịu đựng, phải chịu đựng, anh nhủ thầm vậy vì nếu làm ra hành động thật dọa cậu chạy mất thì khổ chỉ có anh thôi thế nên phải chịu đựng (việc quan trọng phải nhắc 3 lần).

    Cậu đọc dòng chữ trên nắp lọ thì biết được đây là lọ thức ăn cho cá, cậu nhìn qua Dekisugi, "Đây là bảo chúng ta phải cho cá ăn đó hở?"

    Dekisugi buồn cười, "Ừ, chúng ta thử xem"

    Thế nên sau đó hai người cùng thực hiện trách nhiệm cao cả là đi cho đàn cá ăn.

    Khi thức ăn được thả vào bể thì những chú cá đang bơi lội tung tăng dưới đáy bể liền tập trung lên mặt nước đớp mồi, những chú cá thật thì không nói nhưng kì lạ thay mấy chú cá trên màn hình có lẽ cũng đói hay sao đấy nên sau đó cũng bơi theo những chú cá thật lên mặt nước.

    Không biết chúng có đói thật hay không nhưng hai người biết khi chúng bơi đi thì để lại sau lưng chúng là những biểu tượng kì lạ, thế nhưng khi nhìn kĩ lại thì cũng không kì lạ mấy bởi có thể nhìn ra những biểu tượng này là mấy chú cá ngựa hiếu động đang chơi trò lộn mèo đây mà, xếp từ trái qua phải đầu tiên là một chú quay mặt qua trái tiếp đến là một chú lộn ngược cũng quay mặt qua trái sau đó là một chú nằm ngang quay mặt xuống dưới và cuối chùng là một chú đứng bình thường quay mặt sang phải.

    Phản ứng đầu tiên của hai người sau khi nhìn thấy những biểu tượng trong bể cá là đi lại nhìn lên mặt bàn xem còn có những ô trống nào khác để nhập mật mã không, thế nhưng khá thất vọng là tìm một lúc hai người vẫn không thấy gì cả.

    Cuối cùng Nobita đành nói, "Gác cái này qua một bên, chúng ta tìm cách mở cái khóa còn lại thôi"

    Dekisugi, "Ừ, đành vậy"

    Hai người lại tiếp tục quan sát căn phòng thêm một lúc thì tầm nhìn lại cùng dời về bức tranh vẽ cầu vồng được treo trên tường kia.

    Dekisugi cười nói, "Cậu cũng nghĩ giống tớ sao? Đây có gọi là duyên không ha"

    Tập mãi thành quen việc cứ vài câu lại cà rởn một câu của anh nên cậu không để ý lắm mà chăm chú quan sát bức tranh.

    Dekisugi thấy cậu không phản ứng cho là cậu chấp nhận lời mình nói nên nụ cười trên môi lại tươi thêm chút.

    Nobita lại quay lại đứng trước mặt bàn, màu sắc cầu vồng xếp theo thứ tự: Đỏ cam vàng lục lam chàm tím, dựa theo thứ tự này sắp xếp các màu trên vòng tròn giống vậy là được. Vì màu sắc trên vòng tròn chỉ có 4 màu đỏ, lục, vàng, lam nên bỏ đi các màu còn lại thứ tự là đỏ vàng lục lam.

    Tương tự mật mã lúc trước, lần này khi nhập xong nửa phần mặt bàn cũng được mở ra, thế nhưng phía dưới không phải ngăn tủ mà những chú cá ngựa vừa rồi hai người tìm kiếm đang nằm trong những ô vuông.

    Lại nhập mật mã một lần nữa thêm một ngăn tủ được mở, trong đó là một chiếc chìa khóa, thế là hai người đã có chìa khóa phòng bếp rồi (Cậy nghĩ vậy).

    Thế nhưng cậu đã nghĩ sai, cậu tra chìa khóa vào ổ khóa cửa nhưng lại không thể nào mở ra được.

    Dekisugi, "Chúng ta thử mở các phòng khác xem"

    Cậu nghe vậy gật đầu "Ừm" một tiếng rồi hai người đi lên lầu, đứng trước phòng ngủ cậu thử mở cửa, không ngờ cánh cửa thật sự được mở ra. Hai người bước vào, Dekisugi đi sau bật đèn lên ánh sáng lặp tức soi sáng khắp căn phòng.

    Như những phòng ngủ bình thường khác, căn phòng có giường ngủ lớn một cái tủ nhỏ bên cạnh, trên nó là một cây đèn ngủ, tiếp đó là một bàn trang điểm cùng tủ quần áo âm tường. Trên bức tường trống trãi chỉ có một bức tranh duy nhất là những nét vẽ nguệch ngoạc.

    Cậu đi tới bức tranh kia quan sát thật kĩ, cậu nghĩ bức tranh này ẫn chứa một mật mã nào đó. Sau một lúc cậu nhận ra trong các nét vẽ trên bức tranh này chỉ có 3 đường được vẽ thẳng nhất xếp từ trên xuống dưới theo thứ tự một đường thẳng đứng, một đường nằm xéo về bên phải cùng một đường nằm ngang.

    Sau đó cậu tìm xung quanh có gì liên quan đến những nét vẽ này không, cuối cùng cậu tìm được một ngăn của tủ quần áo có 3 núm vặn nằm theo một hàng dọc, nghĩ nghĩ rồi cậu dựa theo thứ tự các đường thẳng trên bức tranh mà vặn các núm cho các khe trên núm vặn khớp với chúng, cuối cùng cậu cũng mở được hộp tủ ra, trong đó có 4 khối gỗ phẳng được khắc theo hình 4 quân cờ trong bàn cờ vua là quân vua, quân hậu, quân xe và quân tượng. Cậu đem chúng bỏ vào túi quần.

    Đang không biết làm gì với mấy khối gỗ thì cậu nghe Dekisugi gọi nên liền đi qua.

    Dekisugi thấy cậu đi tới thì chỉ tay về mặt bàn trang điểm nói, "Cậu xem xem đây là gì này"

    Trên mặt bàn trùng hợp là những khe hở được đục theo hình dạng của những quân cờ trong tủ quần áo.

    Nobita mỉm cười lấy những mảnh gỗ trong túi ra, "Trùng hợp thật, tớ vừa tìm được chúng từ tủ quần áo này" vừa nói cậu vừa dùng những khối gỗ lấp vào các khoảng trống trên bàn.

    Dekisugi cười hì hì nói, "Đúng là trùng hợp, tớ đã nói rồi mà chúng ta rất là có duyên đó"

    Nobita cũng không phiền mà phối hợp, cậu mỉm cười gật đầu, "Ừ cậu nói đúng"

    Khi các khoảng trống được lấp đầy ngăn tủ của bàn trang điểm liền tự động trượt ra, bên trong chứa duy nhất một chiếc chìa khóa.

    Nobita cầm nó lên quay sang hỏi Dekisugi, "Cậu nghĩ đây là chìa khóa một trong hai căn phòng còn lại sao?"

    Dekisugi, "Tớ cũng không chắc nhưng tớ nghĩ không phải đâu bởi nó khác với cái chúng ta tìm được lúc nãy"

    Cậu gật đầu, "Ờ cũng phải, vậy cậu nghĩ nó dùng để mở cái gì?"

    Dekisugi mỉm cười, "Chúng ta thử tìm xem" nói rồi anh lần lượt đi tới những cái tủ trong phòng thế nhưng không hề tìm thấy được ổ khóa nào khác, anh đành nhìn Nobita lắc đầu.

    Cậu, "Chắc nó không dùng được trong phòng này, chúng ta qua căn phòng kế tiếp thôi"

    Dekisugi, "Ừ, có lẽ vậy"

    Sau đó hai người chuẩn bị rời khỏi phòng ngủ đến căn phòng kế tiếp, nhưng khi Dekisugi đi qua tủ đầu giường lại vướng phải đèn ngủ làm nó ngã xuống đất, có lẽ anh đã làm cấn công tắc nên nó tự động sáng lên nhờ vậy mà anh mới thấy được những kí tự ẩn bên trong chụp đèn.

    Nghe được tiếng động Nobita nhìn lại, thấy Dekisugi nhìn mãi cây đèn ngủ cậu cũng lại gần xem.

    Dekisugi định gọi cậu thì đã thấy cậu tới gần, anh cười nói, "Xem chúng ta có gì này Nobita"

    Nobita nghe vậy cũng nhìn cậy đèn, trên đó là những dòng kí tự:

    45

    90

    0

    180

    Phòng Sách

    Giá Sách 5

    Tầng 4

    4691<=

    Lối Thoát

    Sau khi hiểu ý nghĩa của những dòng chữ này Nobita cười nói với Dekisugi, "Đây là chúng ta đang đi đường tắt sao?"

    Dekisugi cũng mỉm cười, "Có thể xem là vậy. Nào đi thôi chúng ta ở đây khá lâu rồi"

    Sau đó theo chỉ dẫn hai người đi đến phòng sách, trên cửa phòng không có ổ khóa mà chỉ có 4 công tắc xoay xếp thành một hàng dọc, dựa theo những con số trên chụp đèn Dekisugi vặn chúng lần lượt từ trên xuống dưới từ 45 độ đến 180 độ.

    Sau khi vặn xong cái cuối cùng cũng là lúc cánh cửa được mở ra, sau khi hai người bật đèn lên thì hoàn toàn bị choáng ngợp bởi số lượng sách trong phòng vô cùng lớn, nhìn sơ lượt cũng có hơn 100 giá sách, nếu không có chỉ dẫn hai người muốn giải được câu đố trong phòng này hoàn toàn không phải là chuyện dễ dàng.

    Tiếp theo thận lý thành chương hai người dựa theo số đánh trên mỗi giá sách mà tìm được giá sách số 5, Dekisugi giành trước đi lấy thang xếp leo lên tầng thứ 4 của giá sách tiếp đến nhập mật mã vào những ô trống trên đó, lặp tức một ngăn tủ nhỏ được mở ra, hai người nhanh chóng lấy được chìa khóa cửa sau để thoát khỏi ngôi nhà.

    * * *

    Sau ngôi nhà là con đường mòn, hai người dọc theo con đường đi tới vị trí được đánh dấu tiếp theo. Đến nơi hai người thấy được một người thanh niên đang đứng bên bờ sông, phía sau anh ta là một con sông lớn nước chãy rất siết bởi nó là hạ nguồn của một thác nước cách đó không xa.

    Người thanh niên thấy hai người đi đến thì mỉm cười, "Chào mừng hai người chơi đến với cửa ải thứ hai, xin giới thiệu tôi Shiratori là người sẽ chèo con thuyền này để đưa hai người chơi sang bờ bên kia" vừa nói anh ta vừa nhích sang bên để hai người nhìn thấy con thuyền hay nói đúng hơn là một chiếc xuồng tam bản nhỏ sau lưng anh ta, lúc này anh ta mới nói tiếp, "Hai người có thể tự mình bơi sang bờ bên kia nếu biết chèo hoặc để tôi chở hai người với một điều kiện kèm theo. Hai người chọn cách nào?"

    Nobita nhìn con thuyền rồi nhìn dòng nước chãy siết kia trong lòng không khỏi hoản hốt nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, cậu nhìn Dekisugi mặt không đổi sắc nói, "cậu biết chèo thuyền không Dekisugi?"

    Dekisugi nghe vậy mỉm cưới xấu hổ, "Xin cậu tớ không biết" và anh tự dặn lòng sau khi trở về sẽ liền đi học chèo thuyền

    Cậu sau khi hỏi ý kiến Dekisugi thì quay sang nói với anh thanh niên, "Oh vậy được rồi, anh nói đi điều kiện là gì?"

    Chàng trai nghe cậu nói thì mỉm cười, "Cũng không có gì khó khăn, hai cậu chỉ cần tìm về cho tôi chiếc huy hiệu hình đầu lâu với dòng chữ Đảo Kho Báu thôi. Vì thử thách khá đơn giản nên tôi sẽ quy định thời gian là 30 phút và thông tin gợi ý là trong phạm vi 100m quanh nơi chúng ta đang đứng. Hai cậu sẵn sàng rồi chứ?"

    Hai người nhìn một lượt xung quanh xem xét lần lượt những nơi khả nghi rồi gật đầu với người thanh niên.

    Người thanh niên lặp tức ra hiệu lệnh, "Bắt đầu tính giờ" cùng lúc ấn lên đồng hồ bấm giờ lặp tức thời gian liền chạy.

    Cậu và anh hai người liền bắt đầu tìm kiếm. Ngựa quen đường cũ nên hai người nhanh chóng tìm được manh mối đầu tiên, trên thân cây cạnh con suối có 5 bánh xe số như trên ổ khóa số được xếp trên một hàng ngang, bên trên là hình vẽ một cây tre và một đường thẳng song song với bên cạnh nó có cùng chiều cao được giới hạn bởi hai mũi tên. Hai người nhìn nhau rồi lại nhìn quanh một vòng.

    Người thanh niên đứng bên bờ sông có lẽ hơi mỏi chân rồi nên anh ta ngồi xuống nhìn hai người bận rộn. Anh ta thấy hai cậu bé đi tới một cái cây một lúc thì nhìn xung quanh như tìm thứ gì đó, mấy chục giây sau dường như tìm được thứ mình cần tìm một cậu nhóc trong đó rời khỏi cái cây đi đến chổ mấy cây tre bên kia lối mòn. Chính anh cũng cảm thấy kì lạ là bên đường trống vậy mà chỉ mọc lên có 5 cây tre, đang cảm thấy khó hiểu thì cậu nhóc đếm gì đó, rồi đọc lên một dãy số mà anh không biết từ đâu ra sau đó lại đi về chổ cũ.

    Bên này Nobita dựa theo những chữ số mà Dekisugi đọc lên để lăn mấy bánh xe số, khi làm xong cái thứ năm thì có một tiếng tách vang lên sau đó một ô nhỏ trên thân cây được mở ra, bên trong là một cuộn giấy cùng một chiếc chìa khóa được mạ vàng.

    Dekisugi lúc này cũng đi tới, cậu cầm chìa khóa lên nói, "Ở đây có ổ khóa sao có chìa khóa này?"

    Dekisugi lắc đầu, "Tớ không chắc nhưng có lẽ không có đâu, trước chúng ta xem thử mãnh giấy kia viết gì đã"

    Nobita nghe vậy ném chiếc chìa khóa vào túi chứa chiếc chìa khóa trước đó rồi cầm cuộn giấy lên mở ra. Đây dường như là một tấm bản đồ thu nhỏ vậy, thì ra chiếc huy hiệu không phải là một khối mà do hai mãnh ghép ghép lại. Trên tấm bản đồ là chỉ vị trí chúng được cất dấu, một cái nằm trong khóm hoa loa kèn nổi bật gần chổ người thanh niên kia, nửa còn lại thì được đánh dấu gần bờ sông.

    Nhìn tới đây Dekisugi liền nói, "vậy chúng ta chia nhau ra tìm nhé, tớ tìm bên bờ sông còn cậu tìm chổ khóm hoa, cứ thế đi chúng ta bắt đầu thôi" nói rồi không để Nobita kịp phản ứng Dekisugi nhanh chân liền đi.

    Cậu nhìn anh như con nít cũng không so đo làm gì liền đi tới khóm hoa loa kèn kia nhanh tay xem xét lục tìm cho kịp thời gian.

    5 phút sau tiếng Dekisugi bên kia vang lên, "Tớ tìm được rồi này, cậu tìm thấy chưa để tớ phụ một tay"

    Cậu đang chui đầu vào bụi hoa nghe vậy mỉm cười, đúng lúc này cậu quét mắt tới phía sau bụi hoa có thứ gì đó sau đám rể cậy, vì thế cố gắn với tay lấy nó, vì cơ thể này mới 10 tuổi mà cậu lại thuộc dạng chậm phát triển nữa nên cánh tay bé nhỏ của cậu muốn với tới đó hơi khó khăn chút. Sau khi lấy được vật kia cậu liền chui ra khỏi bụi hoa thở ra một hơi, đây là một cái lọ, nhìn thứ bên trong cậu mỉm cười, "Tớ cũng tìm được rồi".

    Dekisugi tới nhìn thấy cậu thì liền bật cười, "Đầu tóc cậu rối hết rồi, để tớ chỉnh lại cho" nói rồi anh liền đi tới bên cạnh nhặt mấy cái lá trên tóc cậu xuống rồi chỉnh mấy sợi tóc về vị trí chúng nên ở, xong xuôi anh mới cười nói, "Xong! Lại đẹp trai ngời ngời rồi"

    Nobita nghe vậy vành tai khẽ ửng hồng, "Cậu cứ trêu tớ" nói rồi câu tiện tay lấy lun nửa miếng huy hiệu Dekisugi tìm được đi giao nhiệm vụ.

    Cậu đi tới chổ người thanh niên đưa cho anh ta hai cái lọ nói, "Chúng tôi đã tìm được chiếc huy hiệu rồi đây, anh có thể đưa chúng tôi qua sông rồi?"

    Người thanh niên thấy cậu đi tới thì đứng lên, nghe vậy anh ta mỉm cười, "Được rồi! Hai cậu lên thuyền đi tôi liền đưa hai cậu qua sông, còn về chiếc huy hiệu hai cậu có thể giữ làm quà kỉ niệm"

    Nobita nói tiếng cảm ơn người thanh niên định bước xuống thuyền thì Dekisugi đi lại nắm tay cậu, cậu nhìn anh nói, "Tớ có thể tự xuống cậu không cần lo cho tớ đâu"

    Dekisugi nghe vậy đảo mắt nghĩ rồi nói, "Không phải, cậu không sợ nhưng mà tớ sợ" Vừa nói anh còn không quên làm ra biểu tình như thật sự sợ vậy.

    Cậu nhìn anh không giống giả vờ nghĩ là anh sợ thật nên không quan tâm nữa lại dẫn anh bước xuống thuyền.

    Sau khi hai người ổn định, người thanh niên cũng bước xuống thuyền bắt đầu chèo chóng. Bằng kĩ năng như người lái đò sông Đà anh ta vượt qua những con sóng dữ như những con quái vật đang không ngừng gào thét muốn cuốn ba người vào cái miệng sâu ngòm của nó (hơi quá rồi) cuối cùng cũng đưa được hai người sang bờ bên kia.

    Tạm biệt anh thanh niên hai người lại theo con đường mòn nhanh chóng xuyên qua khu rừng tới được bờ bên kia của bãi biển, không ngờ hòn đảo này tưởng không nhỏ mà nhỏ không tưởng, sau gần 3 tiếng đồng hồ hai người vừa đi vừa giải đố thì hiện tại đã đứng trước con tàu hải tặc siêu to khổng lồ được khu du lịch chuẩn bị.

    Hai người nhìn nhau mỉm cười rồi cùng bước lên từng bậc thang leo lên con tàu. Khi lên tới nơi hai người được tiếp đón bởi một nữ "hải tặc". Cô ta nhìn người đến là hai đứa trẻ thì mỉm cười, "Xin chào những người săn kho báu, con tàu này chính là npwi cất giấu kho báu của ta, để có được kho báu của ta thì hai nhóc phải có một người ở lại với ta, trong hai nhóc ai là người ở lại nào?"

    Lúc này trong đầu của hai người không hẹn mà cùng nghĩ, "Đấy là dọa con nít đấy hở" còn bản thân hai người thì vẫn đứng đó mỉm cười nhìn cô gái.

    Thấy hai người không phản ứng cô vẫn cương quyết, "Ta nói thật đấy không phải đùa đâu"

    Dekisugi nghe vậy thì không cười nữa nói, "Nếu vậy thì chúng ta rời khỏi đây thôi Nobita, không chơi nữa, không vui gì cả" vừa nói anh còn thực sự làm ra biểu tình mất mát.

    Cô gái nghe vậy thì mềm lòng thở dài, "Haizz.. Đùa với mấy nhóc không vui gì cả, được rồi nếu muốn có được kho báu thì có hai cách. Thứ nhất hai nhóc phải giải đố giống hai lần trước để tìm ra hai chiếc chìa khóa để mở rương kho báu bên trong kia, thứ hai.."

    Nobita nghe tới đây cậu móc móc trong túi ra hai chiếc chìa khóa tìm được lúc trước nói, "Giống hai chiếc này sao?"

    Cô gái đang nói, nghe cậu nói vậy thì dừng lại nhìn hai chiếc chìa khóa kia rồi lại thở dài, "Đây là cách thứ hai, đã có chìa khóa rồi thì chỉ cần đi mở rương thôi, hai nhóc hay thật đấy" nói rồi cô dẫn hai người vào trong khoang tàu.

    "Chỉ là may mắn thôi", hai người cũng nhanh chóng theo sau.

    Cô gái đi phía trước nói, "những thứ bên trong rương chắc chắn mấy mấy đứa rất thích"

    Nobita tò mò hỏi, "Chị biết bên trong có thứ gì sao?"

    Cô nghe vậy bật cười, "đương nhiên là biết rồi" vì chính tay chị cho chúng vào mà, "nhưng chị không nói cho mấy nhóc biết đâu, bí mật chút mấy đứa sẽ biết"

    "Tôi cũng đâu cần cô bật mí đâu" Nobita trong lòng bổ sung.

    Lúc này hai người đang đứng trước một cái rương, không ngờ nó lại quá to lớn, nó cao hơn cả hai người vì thế hai người chỉ cần cho chìa vào ổ còn nhiệm vụ mở nắp rương ra là việc của cô gái.

    Sau khi cái rương được mở ra hai người thật bất ngờ, cậu nhìn anh, anh nhìn cậu, hai người lại nhìn những thứ trong rương rồi thở dài thường thượt..

    Tiểu kịch trường:

    Dekisugi :(chỉnh chỉnh tóc Nobita rồi đưa mặt lại gần mặt cậu) 'Nếu em ấy quay mặt qua liền môi chạm môi với mình rồi. Cảm giác thật hạnh phúc quá đi~~~~~~'

    Nobita :(nghiêng người về sau) Không có chuyện đó đâu hen

    Dekisugi :(giật mình nhìn sang) em biết anh nghĩ gì sao?

    Nobita :(sắc bén lườm anh) anh nghĩ gì viết hết lên mặt rồi kìa, cần em phải đoán hửm? Không được coi tiểu thuyết đam mỹ nữa, khi về nhà em nhất định đem đống tiểu thuyết vớ vẫn đó của anh đốt cho bằng sạch, toàn đầu độc trí óc người ta.

    Kể từ đó họa mi không còn hót nữa!

    --- o0o ---
     
  3. NHÓC NHỎ Supper-love-no1

    Bài viết:
    1
    Chap 12: Trở Về

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi lấy được chiến lợi phẩm là một rương kho báu đầy truyện tranh cùng đồ chơi thì hai người liền lên thuyền trở lại bãi tắm.

    Khi tới bờ thì cũng đã là 3 giờ chiều cậu quay sang nói với Dekisugi, "còn 3 tiếng nữa mới tới giờ tập trung rồi chúng ta tranh thủ đi tắm biển thôi, tới bãi biển mà không tắm biển thì không đúng lắm a~"

    Anh nghe cậu nói vậy mỉm cười, "Ừm theo ý cậu đi, nhưng mà trước hết chúng ta phải cất đồ cái đã"

    Nói rồi không đợi cậu kịp phản ứng thì anh đã xách phần lớn hành lý cùng bê luôn cái rương đồ chơi đi trước để lại Nobita cùng một chiếc balô bé bé xinh xinh ở lại. Cậu nhìn chiếc balô một chốc sau đó thở dài một cái cũng xách balô lên đi theo sau, 'người ta giúp đỡ mình mà mình lại muốn mắng người hình như cũng không phúc hậu lắm' cậu nghĩ. Tuy vậy nhưng cảm giác này cũng không quá khó chịu có thể miễn cưởng chấp nhận được.

    Tới bãi đậu xe Dekisugi định lấy đồ bơi từ trong balô ra thì Nobita vội cản lại, "Không cần đâu lúc đi tớ có mượn Doraemon cái này" vừa nói cậu vừa móc từ trong túi quần ra một chiếc túi màu trắng, "Đây là chiếc túi thần kì dự phòng của Doremon, để tớ tìm xem có cái gì sử dụng được không.." Trước đó Nobita đã được Doremon phổ cập phần lớn kiến thức về đống bảo bối này, càng nghe Doraemon nói dù cậu không biểu hiện quá mức nhưng mắt của cậu cũng phải mở to hơn vài phần khiến cậu không khỏi cảm khái, 'bàn tay vàng của cậu hiện tại so với mấy nhân vật chính trong tiểu thuyết còn lớn hơn nhiều a~'.

    Sau một lúc cậu từ trong chiếc túi lấy ra được một chiếc máy ảnh, dù hình dạng có hơi dị một chút nhưng cậu cũng có thể nhận ra đó là chiếc máy ảnh, gọi là - máy ảnh tạo mốt- thì phải. Cậu mỉm cười nói với anh, "Có rồi này, cái máy ảnh này có thể giúp chúng ta thay đổi được trang phục đang mặc đấy"

    Dekisugi mỉm cười gật đầu rồi đem hết đống hành lý tống vào trong cốp xe rồi đóng lại nói với cậu, "Xong rồi chúng ta đi thôi" Nói rồi anh liền tiến đến nắm tay cậu cùng đi khỏi.

    Nobita vốn rất bài xích việc tiếp xúc thân thể với người khác, tuy nhiên khi Dekisugi nắm tay cậu thì cảm giác cũng không khó chịu như trong tưởng tượng vì thế nên cậu cũng lười phản ứng, dù sao cậu cũng là con trai chứ có phải con gái đâu mà 'nam nữ thụ thụ bất tư thân' này nọ. À mà có gì đó không đúng, nhưng không đúng ở đâu cậu cũng không biết nên cũng lười tìm hiểu thêm.

    Dekisugi nghĩ Nobita sẽ cảm thấy khó chịu nên cũng đã chuẩn bị tinh thần bị cậu gạt tay ra, nhưng không như anh nghĩ, một phút lại một phút trôi qua tay cậu lại không có động tĩnh vì thế chậm rãi quay sang nhìn cậu khoé môi không khỏi nhếch nhếch.

    Nobita đang đắm chìm trong mớ suy nghĩ thì cảm giác có người nhìn mình làm cậu không thể không ngẫn đầu lên nhìn lại, thấy là Dekisugi thì cậu lại khó hiểu, cảm giác vừa mới nãy lại xẹt qua, cậu hỏi, "Mặt tớ dính gì sao cậu nhìn tớ ghê vậy?"

    Dekisugi vốn định nói không có gì nhưng nhanh chóng nhận ra được điều gì phản ứng lại liền trả lời, "Đúng rồi có một ít bụi này để tớ phủi xuống dùm cậu" vừa nói anh vừa đưa tay lên phần trên lông mày cậu lòng bàn tay vừa áp lên đôi mắt non nớt mê người kia cảm nhận bờ mi khẽ quét vào lòng bàn tay làm toàn thân như bị hàng vạn con kiến đồng loạt bò lên, cảm giác này khiến cho anh thoải mái đến không biết dùng từ gì để diễn tả, ngón tay lại nhẹ nhàn phủi những hạt bụi vốn không hề tồn tại trên vần tráng trơn bóng mịn màn dường như liền mang đến xúc cảm muốn áp hẳn đôi môi lên đó để càng làm cho xúc cảm này càng thêm in sâu vào trong tâm trí, nhưng mà ít ra lý trí của anh lúc này không cho phép, biết cậu cũng không thật sự là đứa nhóc 10 tuổi nên tưởng tượng phản ứng tiêu cực của cậu khi biết được đoạn tình cảm này của anh càng thêm nghiêm trọng khiến cho anh có cảm giác càng nghĩ càng sợ cũng liền nhận ra rằng anh chỉ có con đường duy nhất để đi là chậm rãi xâm nhập vào cuộc sống của người anh yêu mà thôi.

    Thấy bàn tay Dekisugi phủi phủi trên tráng mình cảm giác của cậu không thể không nói là rất dễ chịu, tuy nhiên một lúc sau ắc hẳn bụi bẩn đã được phủi đi hết nhưng bàn tay kia vẫn không có dấu hiệu dừng lại thì liền mỉm cười, "trán tớ có nhiều bụi lắm sao Dekisugi?"

    Dekisugi nghe vậy thì không dấu vết thu tay lại mỉm cười với cậu, nửa thật nửa đùa nói, "Không, chỉ có một chút thôi tớ vừa phủi đi hết rồi, nhưng do da cậu mịn quá sờ rất êm tay khiến tớ không khỏi quyến luyến a~"

    Nobita nghe vậy thì mỉm cười có chút ngại, "Cậu lại trêu tớ rồi, dù sao cũng cảm ơn cậu, được rồi chúng ta đi thôi tớ không thể chờ được nữa rồi a~" nói rồi cậu liền bước đi, bước chân không khỏi nhanh hơn làm cho Dekisugi cũng phải đi nhanh theo để đuổi kịp cậu bởi hai bàn tay của hai người còn đang giao nhau tại một chổ.

    Nhìn Nobita hiếm hoi lộ ra bản chất trẻ con thì Dekisugi liền mỉm cười, cậu như vậy càng trở nên khả ái trong mắt anh.

    Hai người nhanh chân đi ra biển không để ý toàn bộ khung cảnh vừa rồi đã lọt vào tầm mắt của hai người đang nằm tận hưởng gió biển phía xa xa, Mẹ Dekisugi nhìn hai đứa nhóc rồi cầm ly nước cam lên uống một ngụm sau đó quay sang ông chồng của mình bỉu môi, "Anh xem, con trai của anh còn cao tay hơn anh năm đó, nếu là em em chắc chắn không thể trụ được rồi, đúng là hai cha con không người nào là dạng vừa hết a~"

    Người đàn ông bên cạnh, ba Dekisugi cầm quạt vừa quạt cho mình và lão bà mình nghe lão bà nói vậy thì mỉm cười nhìn bà đầy cưng chiều, "Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh chứ, mặt khác anh nếu không cao tay thì sao có thể cưa đổ được vị đại mỹ nữ ngài đây a~, có biết bao người đàn ông đang ngắm nghía ngài, nếu tiểu thần không nhanh tay thì không biết ngài đã bị ai bắt mất rồi, tiểu thần càng nghĩ lại càng sợ rồi này"

    Mẹ Dekisugi nghe vậy mỉm cười vờ mắng, "Chỉ được cái dẻo miệng, mà theo em thấy thì nhóc No không phải người dễ dãi như em đâu nên con đường truy thê của con trai anh khá là gian nan đấy, bất quá như thế mới càng có nhiều chuyện để xem chứ, anh thấy em nói có đúng hôn?" vừa nói bà vừa nở nụ cười thoạt nhìn không được phúc hậu cho lắm.

    Ba Dekisugi thì vẫn như cũ nhìn vợ mình đầy sủng nịch nhưng trong lòng không khỏi thầm mặc niệm cho thằng con trai của mình.

    Ở phía xa xa đằng này có một cơn gió lạnh thổi qua khiến cho Dekisugi ở phía xa xa đằng kia cảm nhận sống lưng từng đợt nhiễm lạnh biểu tình thoáng cứng đờ.

    Nobita nhìn Dekisugi nói, "Cậu sao vậy, cảm thấy không khoẻ sao Dekisugi?"

    Nghe cậu hỏi anh vội lắc đầu biểu tình cũng đã trở lại bình thường mỉm cười, "Không có gì, cho tớ mượn máy ảnh để tớ chụp cho cậu"

    Nghe vậy cậu gật đầu đưa máy ảnh cho Dekisugi, Dekisugi tiếp nhận máy ảnh bấm bấm rồi hỏi cậu, "Cậu chọn kiểu nào Nobita?"

    Nobita không để ý lắm nói, "Cậu chọn kiểu nào thoải mái là được rồi"

    Nghe vậy Dekisugi liền chọn cho cậu một cái quần bơi màu xanh lam rồi tách một cái trang phục của cậu liền lặp tức bị đổi. Tuy cơ thể cậu còn chưa phát dục nhiều nhưng vẫn rất cân đối, ngực cậu tuy chưa nảy nở nhưng vẫn có thịt, eo thon, chân dài hơn so với những đứa trẻ cùng lứa một chút, làn da trắng noãn không phải là trắng bệch mà là màu da trắng khoẻ mạnh, quan trọng là cặp mông đầy đặn tưởng tượng đến cảm giác khi được sờ thật sự làm anh có cảm giác muốn xịt máu mũi toàn bộ sau khi trang phục thay đổi đều được phơi bày ra trước mắt. Mà khoang anh nghĩ gì thế này, cậu mới có 10 tuổi đầu thôi, tự phỉ nhổ bản thân một phát nhưng trong đầu những ý nghĩ ấy lại không hề biến mất, nhưng nghĩ đến một điều khoảng thời gian chờ đến khi có thể ăn được người còn rất là dài, nghĩ đến việc chỉ được nhìn mà khôn được nếm thật sự rất bi ai a~

    Thấy Dekisugi trầm mặc Nobita liền khẽ gọi, "Dekisugi cậu sao vậy, nhanh đưa máy ảnh cho tớ để tớ chụp cho cậu"

    Đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, nghe cậu gọi anh liền hồi thần lại, "hả? À ờ" anh không biết nên nói gì đưa máy ảnh cho cậu, vành tai không nhịn được nhanh chóng nhiễm đỏ.

    Nobita cầm máy ảnh hỏi, "Cậu muốn kiểu gì?"

    Dekisugi mỉm cười nói, "Giống cậu đi"

    Vì thế cậu cũng không căn chỉnh gì liền chụp, lại tách một tiếng chiếc quần bơi y hệt với cái của Nobita đã hiện hữu trên người Dekisugi.

    Tầm mắt của Nobita không khỏi nhìn lướt qua vị trí giữa hai đùi kia rồi lại nhìn về người anh em bé né nhỏ nhỏ xinh xinh của mình mới lấy lại cảm giác cân bằng, 'Nhìn đi dù cao hơn tui một chút nhưng bộ phận nào đó vẫn như nhau đó thôi, do đó chiều cao không thể quyết định vấn đề gì cả' nghĩ vậy cậu mỉm cười, "xong rồi chúng ta đi tắm biển thôi" vừa nói cậu vừa nhét chiếc máy ảnh vào lại túi thần kì rồi tròng hẳn cái túi lên đầu như thể một cái mũ bơi làm cho cái đầu nhỏ tròn trịa hơn hẳn.

    Nhìn cậu như vậy làm cho Dekisugi có xúc động muốn đưa tay vò mấy cái, nhưng thật sự thì anh cũng đã hành động luôn rồi, anh đi về phía cậu tự nhiên đưa tay đầu cậu một cái rồi nắm tay cậu hai người hướng ra biển.

    Nobita hơi bất ngờ sau đó lại bất mãn trừng anh rồi đưa tay còn lại lên phủi phủi đầu, "Đừng có vò đầu thiếu niên, sẽ không cao thêm được"

    Dekisugi cảm thấy ánh mắt bất mãn đó của cậu thật dễ thương, lại có xúc động muốn áp môi lên đó hôn một cái, đương nhiên chỉ nghĩ thôi không thật sự làm được, anh mỉm cười nhìn cậu nói, "Cậu cũng đâu phải thật sự là thiếu niên đâu"

    Nobita lặp tức trả lời, "Tuy không thật sự là thiếu niên nhưng mà vẫn là ở trong cơ thể của thiếu niên đó, cậu hiểu không?"

    Dekisugi cười nói, "Hiểu rồi hiểu rồi, vậy tớ sẽ chịu trách nhiệm mua sữa tăng chiều cao cho cậu uống được chư?"

    Nobita nghe vậy phùng mang trợn má, "Cậu mới phải uống sữa tăng chiều cao, cả nhà cậu mới phải uống sữa tăng chiều cao á" lúc này hai người cũng đi tới sát bờ biển, cậu vừa nói vừa đẩy anh một cái ý đồ làm cho anh ngã xuống nước, thế nhưng cậu đã quên hai người vẫn còn tay trong tay nên khi Dekisugi biết mình sắp té xuống nước liền kéo tay cậu một cái, sau đó điều gì đến cũng đã đến, ùm một tiếng hai người đã nằm trọn trong vòng tay của biển cả.

    Vì bị gậy ông đập lưng ông nên Nobita thẹn quá hóa giận lại nhìn gương mặt tươi cười của Dekisugi càng ức chế hơn nữa liền tạt nước vào người Dekisugi nhìn thấy nụ cười của đối phương bị mình dập tắt liền phá lên cười, Dekisugi thấy cậu vui vẻ cũng mỉm cười đáp trả. Cứ như thế một trận thủy chiến chính thức bắt đầu, từ nơi của hai người trong chốc lát lại vang lên những tiếng cười khoái chí làm cho bãi biển vốn không mấy ồn ào phút chốc náo nhiệt hơn hẳn.

    * * *

    Sau khi kết thúc cuộc chiến hai người lại ở lại trong nước ngâm mình một chốc nữa rồi lên bờ tắm rửa thay đồ cùng ba mẹ Dekisugi đi ăn.

    Trong nhà hàng phương tây hai người lớn nhường hai "đứa nhỏ" gọi món còn họ tình tứ trò chuyện, mẹ Dekisugi được ba Dekisugi chọc cười vui vẻ.

    Dekisugi nhìn hai người trước mặt này thật sự rất là gai mắt lại nhìn về thân hình nhỏ nhắn đang quy cũ gọi món thì ánh mắt lại trở nên nhu hòa hơn hẳn 'Không biết khi nào anh và cậu mới có thể thân mật như họ đây'.

    Nobita sau khi gọi món xong lại quay sang Dekisugi, hai ánh mắt lặp tức chạm nhau, cậu mỉm cười nói, "Tớ gọi xong rồi, tới cậu đấy" nói rồi cậu đưa menu sang cho anh.

    Dekisugi tiếp nhận menu từ tay Nobita cũng bắt đầu gọi món. Sau khi gọi xong được một lúc thì thức ăn nhanh chóng được dọn lên. Khi ăn cơm 4 người tuân theo quy tắc ăn không nói ngủ không nói vì thiế liền im lặng dùng bữa.

    Tuy im lặng là thế nhưng không ai có thể nhìn thấy 4 người họ không hòa hợp cả, từ ngoài nhìn vào nhiều người nhận thấy rằng đây là một gia đình 4 người hạnh phúc, hai đứa con một lớn tuấn nhã một nhỏ khả ái tinh xảo còn hai người lớn thì một người tuấn tú thành đạt một người xinh đẹp kiều diễm. Đây dường như là một gia đình khuông mẫu đúc từ trong truyện ra vậy, vì thế nên dẫn đến không ít ánh mắt chú mục đến.

    Vì rèn luyện thành thói quen nên khi bị nhiều người nhìn chăm chú nhưng cậu vẫn không chú ý đến mà vẫn tao nhã dùng bữa không một chút thất lễ. Còn một nhà ba người của Dekisugi thì càng không phải nói, dù không phải là thế gia vọng tộc nhưng cũng không phải là nhà giàu mới nổi nên quy cũ là điều không thể thiếu.

    Sau khi dùng bữa xong thì trời cũng đã tối, Mẹ Dekisugi mỉm cười nói, "cũng sắp tới giờ phải về rồi mọi người có muốn mua đồ lưu niệm gì không chúng ta ghé cửa hàng mua luôn, mẹ cũng muốn mua chút đặc sản mang về"

    Nobita nghe vậy mỉm cười, "Vâng ạ, con cũng muốn mua một ít, ba cùng Dekisugi muốn mua gì không con với mẹ mua luôn một thể"

    Trong thời gian đi chơi mẹ Dekisugi liền nổi hứng nhận cậu làm con nuôi, đương nhiên ba Dekisugi cũng tiền trảm hậu tấu theo mẹ Dekisugi bắt cậu phải thay đổi xưng hô gọi họ là ba mẹ khiến cho Nobita cũng không thể từ chối mà gọi vậy. Sau đó ở một nơi cậu không thấy mẹ Dekisugi cùng anh đã trao đổi một ánh mắt, điều này tạm thời không thể cho Nobita biết. Dù Dekisugi rất muốn Nobita gọi mình bằng anh nhưng mới vừa có ý đề nghị đã nhận được ánh mắt sáng quắt từ cậu thể nên lời chưa nói vẫn không thể thốt ra được.

    Ba Dekisugi cười nói, "Mua dùm ba gói thuốc hút là được rồi"

    Dekisugi vò vò bàn tay cười nói, "Không cần đâu tớ sẽ đi cùng hai người phụ xách đồ, dù sao tớ cũng không muốn mua gì"

    Mẹ Dekisugi nghe vậy nhãn thần sáng rỡ, "Ha ha vậy thì tốt quá, mẹ đang lo không xách hết đồ đây này"

    Dekisugi một lần nữa cảm thấy tấm lưng chợt biến lạnh. Nobita nhanh mắt bắt gặp biểu tình cứng đờ trong nháy mắt của anh thì mỉm cười - nụ cười cũng không mấy phúc hậu.

    Vì thế khi ba Dekisugi lái xe từ bãi đậu xe tới liền thấy được con trai mình như một cái giá treo đồ, từ trên xuống dưới không trống một chổ còn vợ mình cùng con dâu tương lai thì đứng kế bên cười nói vui vẻ. Vì thế không thể không bắn ánh mắt đồng tình về phía con trai trong đó chứa một chút hả hê trêu tức, nói thật thì ông cũng không đồng tình gì lắm đâu bởi thằng con quý quá của ông thường xuyên dùng ánh mắt này nhìn mình mỗi khi cùng lão bà đi shoping về nên lúc này tranh thủ nhìn lại cho bỏ ghét thôi.

    Hả hê thì hả hê nhưng dù sao cũng phải bước xuống phụ giúp nó để đồ lên chứ.

    Sau khi nhồi nhét đống đồ vào cốp xe thì 4 người cũng lên xe, ba Dekisugi lái xe nhanh chóng rời khỏi..

    --- o0o ---
     
    Last edited by a moderator: 28 Tháng ba 2020
  4. NHÓC NHỎ Supper-love-no1

    Bài viết:
    1
    Chap 13: Biểu Diễn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trên xe Dekisugi thấy Nobita có vẻ hơi mệt anh nhìn cậu mỉm cười, "Nếu mệt thì cứ ngủ đi Nobita khi nào về tới nơi tớ sẽ gọi cậu dậy"

    Sau một ngày hoạt động cậu cũng đã thấm mệt nghe anh nói vậy liền gật đầu, "Ừm, vậy tớ cảm ơn cậu.." nói rồi đôi mắt cậu cũng đã vô thức khép lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

    Dekisugi thấy cậu ngủ dựa vào lưng ghế sợ rằng cậu sẽ bị đụng đầu vào thành xe cũng như sau khi thức dậy sẽ cảm thấy khó chịu liền đưa tay chỉnh lại tư thế ngủ cho cậu, để đầu cậu tựa vào bờ vai của mình. Ngồi nhìn gương mặt ngây thơ vô hại của cậu trong lúc ngủ anh làm không khỏi mỉm cười đưa tay chạm vào gương mặt đang say ngủ ấy, động tác của anh vô cùng nhẹ nhàng vì sợ rằng cậu sẽ bị mình đánh thức.

    * * *

    Không biết sau bao lâu Nobita như nghe thấy có người đang gọi tên mình liền mở đôi mắt mờ mịt nhìn về địa phương có tiếng gọi.

    Dekisugi gọi cậu thức dậy thấy cậu mở đôi mắt ngấn nước mờ mịt nhìn mình thì không khỏi bật cười giúp cậu lau đi tầng nước mắt sinh lý sau khi ngáp kia, "Về tới nhà rồi Nobita"

    Lúc này cậu cũng đã tỉnh táo được chút ít nhìn thấy Dekisugi đang đứng ngoài xe nhìn mình, cậu nghe anh nói thì mỉm cười gật đầu, "Ừm, vậy tớ vào nhà đây" nói rồi cậu liền mở cửa xe bước xuống.

    Đồ đạt hành lý của Nobita trước đó đã được anh lấy khỏi cốp xe trước rồi đang được để dưới đất, anh thấy cậu bước xuống liền đưa tay cầm ấy chiếc balô của cậu cười nói, "Để tớ giúp cậu mang vào nhà"

    Nobita cũng không từ chối khom lưng cầm những túi đồ còn lại được mua từ cửa hàng lúc trước rồi quay lại nhìn hai người còn đang ngồi trên xe vẫy tay, "Tạm biệt ba mẹ con vào đây, chúc ba mẹ ngủ ngon"

    Ba cùng mẹ Dekisugi cũng mỉm cười vẩy tay với cậu, mẹ Dekisugi nói, "Ừm tạm biệt Nobita, chúc con cũng ngủ ngon, gửi lời hỏi thăm sức khoẻ của chúng ta tới ba mẹ của con nhé"

    "Vâng ạ" Nobita đáp lại rồi sau đó cùng Dekisugi đi vào nhà.

    Sau khi mở cửa bước vào nhà Nobita quay lại nói với Dekisugi, "Tới đây được rồi Dekisugi, cảm ơn cậu đã giúp tớ cũng như vì chuyến đi hôm nay, rất thú vị"

    Dekisugi nghe vậy để balô xuống thềm nhà mỉm cười nói, "Không có gì đâu nếu không có cậu đi cùng tớ cũng sẽ rất buồn, nhờ có cậu mà chuyến đi hôm nay trở nên vui vẻ hơn rất nhiều, à tớ phải đi rồi tạm biệt mai gặp lại nhé Nobita, để hai người kia đợi lậu thế nào tớ cũng sẽ bị cằn nhằn cho coi"

    Nobita nghe vậy bật cười, "Ừm không nên để người lớn chờ lâu, tạm biệt cậu mai lại gặp.."

    Đứng ở cửa nhìn Dekisugi bước lên xe sau đó rời khỏi cậu mới đóng cửa xách đồ lên đi vào trong, nhìn đồng hồ mới qua 8 giờ cả nhà hẳn là chưa ngủ vì vậy cậu liền lớn giọng hô, "Ba mẹ Doraemon con về rồi đây"

    Lúc này mẹ Nobi mới biết cậu đã về, bà từ phòng khách bước ra nhìn thấy cậu đang xách đồ liền mỉm cười tiến lên giúp cậu xách lấy một phần, "Nobita về rồi, con đi chơi có vui không?"

    Nobita vừa đi theo bà vào phòng khách nghe bà hỏi vậy mỉm cười trả lời, "Vâng chuyến đi vui lắm ạ, à Ba mẹ Dekisugi gửi lời hỏi thăm sức khoẻ tới ba mẹ đấy"

    Mẹ Nobi mỉm cười gật đầu, "Ừm cũng lâu rồi ba mẹ không có thời gian trò chuyện cùng họ" vừa nói bà vừa mở cửa phòng tiến vào.

    Ba Nobi đang nằm xem TV thấy cậu bước vào cũng cười nói, "Nobita về rồi đấy à, mệt không con trai, chuyến đi của con như thế nào nào?"

    Cậu nghe ông hỏi vậy liền trả lời, "Tuy có hơi mệt nhưng rất vui ạ, cả chuyến đi rất thú vị, khi nào có thời gian con sẽ từ từ kể cho ba nghe. À đúng rồi còn có mua quà về cho mọi người đây hai người xem xem có thích không?" vừa nói cậu vừa cầm hai chiếc túi lớn đưa cho ba Nobi cùng mẹ Nobi.

    Mẹ Nobi nhận chiếc túi không khỏi mỉm cười mắng yêu, "Thằng nhóc này, đi chơi vui là được rồi cần chi mua mấy thứ này cho phí tiền" nói thì nói vậy thôi chứ chiếc đầm cùng đôi khuyên tai này bà vẫn rất thích. Đây chính thành quả sau khi được mẹ Dekisugi tư vấn.

    Của mẹ là vậy còn của ba Nobi là một cái áo sơmi cùng một chiếc cavat sọc Caro phù hợp với cái áo đó lại vừa phù hợp cùng nhiều màu áo sơmi mà ba Nobi thường mặc đi làm hằng ngày, chất liệu vải cũng khá tốt làm ông rất thích, "Cảm ơn món quà của con, ba rất thích"

    Nobita lúc này mới vừa lòng, "ba mẹ thích là được rồi, con lên phòng nghỉ ngơi trước, chúc ba mẹ ngủ ngon" nói rồi cậu cầm chiếc túi còn lại lên đi trở về phòng.

    Bước vào phòng cậu thấy Doraemon đang ngồi trước một cái máy, tay thì không ngừng chỉnh chỉnh gì trên đó, cậu đầu tiên cười nói, "Tớ về rồi đây Doraemon, cậu đang làm gì đấy? Cái máy này là gì vậy?" vừa nói cậu vừa đi lại gần quan sát.

    Doraemon lúc này mới để ý thấy cậu đã vào phòng, nghe cậu hỏi thì thoáng chốc cứng đơ sau đó liền cười cười trả lời, ".. Đây là máy làm bánh rán bằng không khí ở cửa hàng tương lai.. Tớ nghe nói nó sale hẳn 80% liền mua về, nhưng mà mới làm được gần chục cái đã hỏng mất rồi. Hì hì" vừa nói cu cậu vừa dùng bàn tay tròn vo vò vò cái đầu trơn bóng của mình.

    Nobita nghe vậy cũng chỉ biết đỡ trán thở dài, "Haizz~tớ đã nói với cậu không biết bao nhiêu lần rồi, đừng mua hàng đại hạ giá gì gì đó, người ta chịu bán với cái giá rẻ bèo nhèo như vậy thì chất lượng không cần nghĩ cũng có thể biết như thế nào rồi".

    Càng nghe cậu nói Doremon càng chột dạ, "Tớ cũng biết vậy, nhưng mà tớ quá thèm bánh rán đi không thể nhịn được nữa, mà số tiền tớ có lại không thể mua đủ số bánh rán tớ cần nên mới thử đánh cuộc một lần. Cậu không biết đâu tuy có mấy món bảo bối tớ mua với giá rẻ nhưng mà chất lượng cũng tốt lắm đó"

    Cậu nghe vậy thì tức quá hóa cười, "Giống như mấy món bảo bối tớ giúp cậu sửa lúc trước đó hả? Nếu vậy tớ cũng cảm thấy chúng thật tốt đó haha.. Tớ thật sự hết cách với cậu.. Được rồi để đó đi không cần chỉnh nữa để lát tớ sửa cho, trước hết ăn hết túi bánh rán tớ mua về cho cậu đây này, loại đặc biệt đấy không có ở đây đâu. Sau này nếu cậu muốn mua món bảo bối gì thì báo trước với tớ một tiếng" nói rồi cậu đưa chiếc túi trên tay cho Doremon.

    Tuy ở chung với nhau không lâu nhưng cậu thật sự coi cu cậu như em trai của mình mà đối đãi nên cũng đủ hiểu mức độ cuồng bánh rán của cậu bạn mình như thế nào rồi vì thế trước khi về cậu ghé quầy đồ ăn vặt ở cửa hàng mua một lượng lớn bánh rán đảm bảo đủ cho Doremon ăn thỏa thích một lần.

    Doraemon nghe vậy đôi mắt lặp tức lấp la lấp lánh tiếp nhận chiếc túi từ Nobita, "A! Đúng là bạn tốt của tớ, cậu thật là tri kỉ a~tớ yêu cậu chết mất thôi"

    Nobita nghe vậy bật cười khoanh tay trước ngực, "Cậu yêu tớ hay yêu bánh rán của tớ đây?"

    Doraemon lúc này chỉ còn nhìn thấy bánh rán với bánh rán, cu cậu vừa xé túi bánh ra vừa nói, "Tớ yêu cả hai luôn.. Oa thật nhiều bánh rán nha, tớ cảm ơn cậu nhiều lắm, cậu muốn ăn không?"

    Nobita cảm thấy cậu nhóc thật sự quá đáng yêu đi, biểu tình như trẻ con của cu cậu dường như chọt trúng điểm moe của cậu vì thế cậu liền khom lưng đưa tay bóp hai cái má phìn ra chư chuột hamster khi đang ăn của Doremon rồi bật cười, "Được rồi tớ không ăn đâu cậu ăn đi, không ai giành của cậu đâu nên cứ ăn từ từ thôi kẻo nghẹn tớ đi tắm cái đã" nói xong cậu cũng dừng động tác tay trên mặt Doremon, đứng thằng lên đến tủ quần áo lấy đồ rồi đi tới nhà tắm dưới lầu tẩy rửa một trận.

    Sau khi tắm xong cậu về phòng giúp Doremon sửa cái máy làm bánh rán kia, vừa sửa máy cậu vừa nhìn Doraemon đem từng cái từng cái bánh rán cho vào miệng thì không khỏi lắc đầu, hôm nay xem như cậu có nhận thức mới về mức độ cuồng bánh rán của Doremon.

    Lúc cậu vừa sửa xong cái máy thì cũng vừa lúc Doremon xử xong túi bánh rán, cu cậu dang hai chân ngã ra sau một tay chống đất một tay vân vê cái bụng căng tròn thở ra một hơi, "Ha! Thật là no, tớ không thể ăn thêm gì được nữa rồi, hương vị thật sự là như vầy nè" nói xong cu cậu đưa ngón cái với Nobita.

    Nobita thấy vậy bật cười đứng lên đem mùng mền chiếu gối trải ra vừa nói, "Được rồi, nếu đã ăn no thì đi ngủ thôi nào cũng đã khá trễ rồi đấy"

    Doremon nghe vậy cười gật đầu chống tay đứng lên nói, "Ừ, trễ thật tớ đi ngủ đây chúc cậu ngủ ngon Nobita" vừa nói cu cậu vừa chui vào tủ quần áo đóng cửa lại.

    Nobita cũng nói chúc ngủ ngon với Doremon rồi tắt đèn phòng cũng nằm xuống khép đôi mắt lại, có lẽ trên xe Nobita không ngủ đủ giấc nên chỉ chợp mắt một chốc cậu đã chìm vào giấc ngủ. Cũng không chỉ riêng cậu ngủ mà cả khu phố nhanh chóng cũng chìm vào bóng tối.

    * * *

    Thời gian trôi qua quá nhanh, chỉ trong chớp mắt đã tới cuối tuần, hôm nay học sinh không được nghỉ mà phải tham dự buổi lễ kỉ niệm ngày thành lập trường tiểu học trung tâm Tokyo.

    Sau bài diễn thuyết của thầy hiệu trưởng về lịch sử thành lập ngôi trường thì sẽ là buổi biểu diễn văn nghệ của học sinh, đây không phải là một cuộc thi mà chỉ đơn giản là một buổi biểu diễn nhằm phát hiện và chọn ra những tài năng nhí cho đội văn nghệ nhà trường để biểu diễn cho những sự kiện sau này.

    Ngôi trường này cũng không quá lớn khoảng chừng 60 lớp cho 6 khối mỗi lớp ít nhất phải có 1 tiết mục nên hôm nay ước chừng sẽ có hơn 60 tiết mục, con số không phải là nhỏ lại không biết thời gian của mỗi tiết mục là bao lâu nên tất cả học sinh đều tự đem cơm theo chuẩn bị cho khả năng phải ở trường cả một ngày.

    Nobita cũng vậy, hôm qua khi được lớp trưởng thông báo kết quả bốc thăm thứ tự biểu diễn gần cuối thì cả lớp không khỏi thở dài ngao ngán, bị bắt buộc phải tới trường từ sớm mà thứ tự biểu diễn lại như thế thì việc chuẩn bị cơm trưa nhiều một chút là không bao giờ thừa.

    Từ sáng 6h ngồi tới trưa 12h bên cạnh Dekisugi dưới sân trường khiến cơ thể vốn đã được thường xuyên rèn luyện của cậu có chút chịu không nỗi.

    Dekisugi thấy cậu bóp bóp hông biết là cậu khó chịu kiền xoa giúp cậu, "Cậu cảm thấy mệt sao Nobita? Để tớ xoa bóp cho" vừa nói anh vừa đưa tay lên bóp vai cho cậu, "Cảm thấy dễ chịu hơn chút nào không?"

    Hưởng thụ cảm giác được Dekisugi xoa bóp với lực đạo vừa phải làm đôi vai vốn đang nhức mỏi của cậu thả lỏng hơn nhiều, nghe anh hỏi cậu quay lại mỉm cười nói đùa, "Dễ chịu lắm, tay nghề của cậu đúng là rất cao nha, nếu sau này không ai chịu thuê cậu tớ sẽ thuê cậu về massage cho tớ"

    Dekisugi nghe cậu nói vậy nửa thật nửa đùa nói, "nếu cậu thật sự muốn thì tớ sẵn lòng a~"

    Nobita định nói gì đó thì lúc này tiết mục biểu diễn trên sân khấu cũng vừa kết thúc MC tuyên bố nghỉ giải lao 1 tiếng sau sẽ tiếp tục buổi biểu diễn.

    Học sinh cùng phụ huynh nghe vậy lục tục rời khỏi ghế khán giả để đi ăn trưa. Nhóm Jaian Suneo cùng Shizuka cũng đi về phía hai người Nobita cùng Dekisugi, Shizuka tới bên cạnh Nobita mỉm cười nói, "Hai cậu cùng đi ăn cùng bọn tớ nhé, sau khi ăn xong chúng ta cùng về lớp tập dợt lần cuối cùng cho tiết mục của chúng ta luôn, bọn tớ đã thông báo cho những thành viên khác trước rồi"

    Dekisugi nhíu nhíu mày sau đó nắm tay Nobita mỉm cười nói, "Ừm cũng vừa lúc bọn tớ định đi đây, chúng ta đi thôi" nói rồi kéo Nobita đi trước.

    Nobita bất ngờ, "Chậm chậm lại Dekisugi, sao cậu đi nhanh vậy?"

    Dekisugi lúc này mới nhận ra mình phản ứng hơi quá mức liền thả chậm cước bộ lại quay sang xin lỗi cậu, "Xin lỗi Nobita, tớ làm cậu đau sao?" vừa nói anh vừa nâng tay cậu lên nhìn.

    Nobita lắc đầu, "Không có, cậu có chuyện gì gấp sao".

    Nghe cậu hỏi anh mỉm cười, "Tớ đói quá nên muốn nhanh chóng đi ăn thôi"

    Cậu nghe vậy cười gật đầu nói với anh, "Ừm nếu vậy thì chúng ta đi nhanh lên thôi" xong cậu lại quay đầu lại cười nói với ba người ở phía sau, "Ba cậu cũng đi nhanh lên thôi bụng tớ và Dekisugi đã đòi biểu tình rồi này"

    Ba người nghe vậy thì mỉm cười cũng nhanh chóng đuổi kịp hai người bọn cậu. Shizuka nhìn hai người mỉm cười nói, "Hai người đi thật nhanh, ba người bọn tớ đuổi theo muốn không kịp luôn đấy"

    Suneo cũng nhanh chóng chen mỏ vào hỏi, "Hai cậu trở nên thân thiết như thế từ lúc nào vậy sao bọn tớ không biết gì cả?"

    Nobita không đợi Dekisugi nói liền mỉm cười trả lời, "Cũng mới đây thôi, vấn đề thời gian quen nhau không quá quan trọng đâu, có những người một khi đã tiếp xúc với nhau rồi lại hận không thể quen nhau sớm hơn, bọn tớ chính là như vậy"

    Dekisugi nghe cậu nói vậy có chút bất ngờ xen lẫn một chút vui vẻ nhìn cậu.

    Shizuka mỉm cười, "Được vậy thật tốt, không biết bao giờ tớ mới có thể tìm được một người như vậy"

    Jaian nãy giờ im lặng lúc này mới khó hiểu nói, "Mấy cậu nãy giờ nói gì vậy sao tớ không hiểu gì hết?"

    Nobita lắc đầu, "Không có gì đâu, rồi sẽ có một ngày cậu tìm được thôi, mà quan hệ giữa năm người bọn mình bây giờ không phải đang rất tốt sao. À quên nữa, hôm qua tớ cùng Dekisugi đi tắm biển có đem quà về cho ba người bọn cậu đấy, nếu được ngày mai chúng ta cùng đến nhà Dekisugi đi đồ bọn tớ để ở nhà Dekisugi hết rồi. Không làm phiền cậu chứ Dekisugi?"

    Dekisugi nghe cậu hỏi thì mỉm cười lắc đầu, "Không phiền, càng đông người sẽ càng vui mà"

    Shizuka nghe cậu nói mỉm cười, mở đôi mắt to tròn nhìn cậu, "Thật sao? Nếu vậy ngày mai tớ sẽ đi sớm chúng ta cùng đi nhé Nobita?"

    Cậu cũng không từ chối liền mỉm cười gật đầu nổi hứng nói đùa với cô, "Đương nhiên rồi quý cô, được bồi tiếp quý cô thật vinh hạnh của ta"

    Shizuka nghe cậu nói thì đôi má liền ửng hồng cười ngượng ngùng, "Cậu lại trêu tớ"

    Dekisugi không dấu vết nhìn Shizuka, tự nhiên anh lại cảm thấy cô bé trước mặt này thật chướng mắt, lại nhìn Nobita anh thật có xúc động muốn nhốt Nobita lại thôi để cho cậu khỏi trêu hoa ghẹo nguyệt, ngay cả một cô nhóc cũng không bỏ qua.

    Suneo thì nhàn nhạt nói, "Còn có thứ gì tớ hiếm lạ nữa đâu chứ"

    Nobita mới không thèm chấp nhất với một đứa con nít, cậu không để ý lắm nói, "Ờ nếu cậu không muốn thì thôi vâyh, tớ nghe nói những món đồ trong gương kho báo của đảo Choshi Marina rất hiếm lạ có tiền cũng chưa chắc có thể mua được, xem ra đó cũng chỉ là những lời nói xạo thôi, đúng là lời đồn không thể tin được"

    Suneo nghe vậy thì cứng đờ trong chớp mắt sau đó đôi mắt câu ta dường như phát sáng lên vội nói, "Thật vậy sao, ngày mai nhất định tớ sẽ tới sớm, các cậu nhớ chờ tớ đó"

    Jaian thấy vậy nói, "Thật sự tốt vậy sao, nếu vậy ngày mai nhất định tớ sẽ tới, cảm ơn hai cậu"

    Nobita cùng Dekisugi cùng cười nói, "Không có gì, chuyện nên làm thôi" hai người cùng lên tiếng một lúc sau đó nhìn nhau cười. Thật sự nếu không đem đồ cho bọn họ hai người cũng không biết xử lý đống đồ chơi kia như thế nào.

    Lúc này năm người cũng tìm được một bãi cỏ vắng người vì thế năm người liền ở đây thưởng thức bữa trưa.

    Nobita ngồi xuống mở hộp bento của mình ra rồi nhìn bốn người còn lại cũng lần lượt mở phần của họ ra, phút chốc mùi thơm liền lan ra xung quanh.

    Nobita bây giờ mới bắt đầu động đủa, "Mời mọi người dùng bữa", nói xong liền cúi xuống ăn phần của mình. Bốn người còn lại cũng bắt đầu dùng cơm.

    Khi cậu đưa đủa định gắp miếng sushi thì vô tình lướt mắt qua hộp cơm của Jaian khiến cậu không thể không nhìn thêm một lần, nhìn thấy phần cơm đơn giản chỉ có một ít cơm cùng mấy miếng rau của cậu ta liền nói, "Cậu ăn ít vậy sẽ không chịu nổi đâu Jaian, đây ăn thêm phần của tớ đi sáng nay tớ làm hơi nhiều một chút" nói rồi cậu liền gắp thức ăn từ hộp của mình qua cho cậu ta.

    Trẻ con là tuổi rất dễ xúc động, Jaian cũng không tránh khỏi, cậu ta thấy hành động của Nobita liền sục sùi, "Cảm ơn cậu nhiều lắm Nobita, tớ quyết định rồi từ nay trở đi cậu sẽ là bạn tốt của tớ, nếu có đứa nào bắt nạt cậu thì báo cho tớ biết tớ sẽ cho nó như xương luôn"

    Nobita thấy vậy dở khóc dở cười nói, "Được rồi được rồi, ăn cơm thôi nào Cũng đã trễ rồi đấy"

    Lúc này ba người còn lại mới chú ý tới sự tình bên này, Suneo nói, "Hôm qua nhà cậu không đi chợ sao Jaian?"

    Jaian vừa ăn cơm vừa nói, "Đúng rồi, mẹ tớ đi sớm từ hôm qua rồi hôm nay mới về.. Oa đồ ăn Nobita làm thật ngon nha, ngon hơn món ăn ở nhà hàng tớ từng được bố dẫn đi ăn nữa đó"

    Nobita bật cười, "Ừm, nếu ngon thì cậu ăn nhiều vô đi"

    Suneo cũng tò mò, "Thật sự như vậy sao?"

    Shizuka cũng ngại ngùng nói, "Tớ cũng tò mò hương vị đồ ăn Nobita nấu như thế nào nữa, cậu có thể cho tớ nếm một chút không Nobita?"

    Nobita sảng khoái cười, "Nếu vậy thì mọi người cứ tự nhiên đi tớ làm nhiều lắm" vừa nói cậu vừa lấy bát cơm ra rồi đẩy hộp bento ra giữa cho mọi người dễ gắp.

    Dekisugi vốn muốn chăm sóc cho Nobita nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, khi thấy cậu gặp đồ ăn cho Jaian thì vô cùng ghen tị với thằng nhóc đó, lúc này anh mới nói, "Hay là mọi người đem đồ ăn ra chúng ta ăn chung đi, mọi người cũng nếm được nhiều món ăn hơn"

    Nghe anh đề nghị mọi người liền đáp ứng đẩy phần ăn của mình ra chỉ có Jaian xấu hổ cười nói, "Thật ngại quá, tớ không có gì cho mọi người ăn cả chỉ có chút rau này thôi"

    Nobita cười nói, "Không có sao đâu, bọn tớ hiểu cho cậu mà". Mấy người còn lại cũng gật đầu đồng ý.

    "Cảm ơn các cậu" Jaian nói rồi cũng cùng mọi người dùng bữa.

    Dekisugi sau đi đưa đồ ăn của mình ra thì chỉ trung thành ăn đồ ăn của Nobita, thật sự anh càng muốn ăn hết đồ ăn cậu làm không chừa cho ai cả, bất quá lại không dám lỗ mãng trước mặt cậu.

    Suneo khi ăn miếng đầu tiên liền nói, "Dù không muốn nhưng tớ không thể không nói nó thật sự rất ngon"

    Shizuka gắp một cuộn cơm từ hộp của cậu rồi cười nói, "Cậu thật khéo tay Nobita cuộn cơm này thật đẹp, ohm cũng rất ngon nữa, nếu sau này ai làm vợ cậu chắc chắn sẽ thật hạnh phúc" nói tới hai má cô nàng lại ửng hồng.

    Nobita mỉm cười cũng không quá để ý, "Lúc này nói tới chuyện đó vẫn còn quá sớm đó, được rồi chúng ta ăn cơm thôi nếu thích món tớ làm thì mọi người ăn nhiều vào"

    Dekisugi gắp thức ăn bỏ vào bát cậu rồi nói, "Cậu cũng ăn đi"

    Nobita mỉm cười cảm ơn anh, cũng không nói gì nữa tiếp tục dùng cơm.

    --- o0o ---
     
  5. NHÓC NHỎ Supper-love-no1

    Bài viết:
    1
    Chap 14: Biểu Diễn I

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi ăn trưa xong cả nhóm tụ hợp về lớp cùng những thành viên còn lại bắt đầu tập dợt lần cuối cùng cho hai tiết mục biểu diễn.

    Tập một lần dài 4 tiếng đồng hồ, thấy cũng đã sắp tới lượt lớp mình biểu diễn cả nhóm mới bắt đầu hóa trang chuẩn bị lên sân khấu.

    Trong cánh gà, Nobita nhìn Shizuka mặc trang phục lộng lẫy trong vai diễn Juliet bổng chốc hóa thành một vị tiểu thư xinh đẹp thì không khỏi tấm tắt nói, "Cậu mặc bộ này rất đẹp đó Shizuka, trông cậu xinh đẹp như một nàng công chúa vậy"

    Shizuka nghe cậu nói thì ngượng ngùng cười, "Cậu thấy vậy sao Nobita? Trông cậu cũng rất là điển trai, lúc cậu xuất hiện trên sân khấu nhất định sẽ thu hút được rất nhiều sự chú ý, nhất là của mấy bạn nữ đó".

    Hiện tại Nobita đang mặc một bộ vest màu trắng với một chiếc nơ đỏ trên cổ. Vì đây là đồ của cậu được cắt may riêng nên vô cùng vừa vặn càng làm dáng người cân đối dù chưa phát dục đầy đủ phô bày ra trước mắt những người đối diện.

    "Thật vậy sao, chính tớ cũng cảm thấy tớ rất là đẹp trai đó nha!"

    Dekisugi lúc này cũng thay đồ xong vừa tới gần nghe cậu nói vậy thì mỉm cười, "Đúng rồi Nobita của chúng ta là siêu cấp đẹp trai mà khôn phải sao"

    Nobita ha ha tươi cười, "Có thế chứ, mà cậu cũng rất đẹp trai đó nha Dekisugi, sau ngày hôm nay nhất định sẽ có càng thêm nhiều học sinh nữ thầm mến cậu cho coi"

    Dekisugi mỉm cười nửa thật nửa đùa hỏi, "Cậu sẽ thích sao?"

    Cậu không cảm thấy có gì không đúng liền cười đùa, "Nếu tớ là con gái thì không chắc, có thể tớ sẽ không khống chế được mà thích cậu thật cũng không chừng, ai bảo Dekisugi của chúng ta hấp dẫn quá làm chi?"

    Dekisugi đã có thể đoán trước rằng cậu sẽ không hiểu ý của mình nhưng lúc này vẫn có chút mất mát, sau đó lại thở phào nhẹ nhõm, nếu cậu biết được không biết cậu sẽ đối với anh như thế nào nữa.

    Ngay lúc này cũng tới thời gian biểu diễn của họ, Dekisugi cũng không nghĩ nữa lại bắt đầu tập trung tinh thần cho tiết mục của mình.

    Kịch bản của vở diễn của họ hiện tại đã được sửa chữa đôi chút, bớt đi những tình tiết quá mức bạo lực máu me lại thêm vào những tình huống hài hước tạo cho người xem những tiếng cười làm cho bầu không khí bớt đi phần bi thương vốn có của nguyên tác.

    Khi tới phân đoạn Romeo và Juliet lặng lẽ kết hôn bổng từ trong đầu Dekisugi hiện lên hình ảnh anh và Nobita đứng trong lễ đường nghe lời ban phước của cha sứ làm ánh mắt anh nhìn Shizuka đang đứng đối diện thêm một phần nhu hòa, anh tin rồi sẽ có ngày hình ảnh ấy sẽ trở thành sự thật. Tuy nhiên anh lại không biết chỉ một tình tiết không đáng chú ý như vậy lại làm cô bé trước mặt có chút suy nghĩ sai lệch.

    Cuối cùng để phù hợp với suy nghĩ mơ mộng của mấy cô cậu học sinh cái kết của cặp nam nữ chính không thể không thay đổi, vì thế vở kịch lấy cảnh Romeo và Juliet mãi mãi hạnh phúc bên nhau làm đại kết cục. Cứ thế vở kịch khép lại trong tiếng vổ tay nồng nhiệt của khán giả.

    Tiếp đến chính là tiết mục độc tấu dương cầm của Nobita. Khi tên cậu được xướng lên hầu như toàn bộ học sinh trong trường đều bất ngờ, sau đó là một mãnh xôn xao, nếu so sánh độ phủ sóng của Nobita trong trường này so với những ngôi sao hạng A ở Nhật Bản chắc có lẽ sẽ không phân cao thấp, nhưng có điều vế đầu phủ sóng theo chiều hướng không được tích cực cho lắm, tuy không phải một ai trong trường cũng đều biết mặt Nobita nhưng nhắc tên thì không ai không biết đến, khi nhắc đến cậu họ thường chỉ dùng 3 từ đó là dốt-xấu-lười, những tin đồn này hầu như đều bắt nguồn từ lớp cậu, một truyền mười, mười truyền trăm cho đến hiện tại thì tin đồn đã lan ra toàn bộ ngôi trường.

    Và đây cũng là nguyên nhân cậu nhận biểu diễn tiết mục hôm nay, cậu muốn chỉ cần một lần cái tên của cậu liền được tẩy sạch mặc dù chuyện này cũng không phải do cậu gây ra nhưng cậu cũng không nghĩ sẽ trách nguyên thân mà còn phải cảm ơn cậu ta đã không cần mà 'nhượng' lại lớp vỏ này lại cho cậu.

    Thấy chiếc dương cầm đã được mang ra cậu mỉm cười nháy mắt với Dekisugi đang đứng bên cạnh rồi từ tốn bước ra sân khấu.

    Theo bước chân cậu một thân màu trắng dần dần xuất hiện trước mắt mọi người làm đám đông ồn ào xôn xao phía dưới bổng chốc im lặng rồi liền ồn ào trở lại, âm lượng lại lớn thêm vài phần. Hai cô bé mấy hôm trước thấy cậu đi cùng Shizuka thì sửng sờ, cô bé đầu tiên không thể tin nói, "cậu bạn điển trai hôm đó là Nobita trong lời đồn sao? Ai là người tung tin đồn thất thiệt đó thật sự rất đáng giận"

    Cô bé bên cạnh thở dài, "Mấy nữ sinh lớp 5b thật may mắn, đã có Dekisugi rồi giờ lại thêm một Nobita đẹp trai đến thế, tớ thật ghen tị a~"

    Đứng giữa sân khấu nhìn mọi người ồn ào phía dưới cậu tiêu chuẩn khom lưng chào mọi người sau đó mỉm cười nói, "Xin mọi người giữ trật tự"

    Sau khi cậu nói xong không gian dần dần trở nên im lặng, lúc này cậu vẫn giữ nụ cười trên môi nói cảm ơn với mọi người rồi hướng về chiếc đàn đi tới.

    Không thể không nói cử chỉ lời nói của cậu không giống một đứa trẻ 10 tuổi xíu nào, một vị phụ huynh đi cùng con mình đứng dưới nhìn cậu rồi nhìn thằng con nhà mình lại lắc đầu, người so với người thật sự không nở nhìn, lại một lần nữa khẳng định lời đồn không thể tin mà lời đồn của mấy đứa con nít thì lại càng không thể.

    Trong không gian im lặng, tiếng đàn từ trên sân khấu theo tiết tấu ngón tay của Nobita từng nốt từng nốt cất lên. Kiếp trước cậu học đàn hoàn toàn vì sở thích nhưng đầu tiên nó xuất phát từ cảm giác thanh lịch tao nhã mà nó mang lại, cậu từng nghĩ rằng những thế gia công tử nhà giàu đều có thú vui này, cậu tin sẽ có một ngày cậu sẽ trở nên giàu có lúc đó cậu phải để mọi người nhìn cậu liền thấy phong thái của người giàu có thật sự chứ không phải là nhà giàu mới nổi, nhưng dần dần nó đã là sở thích của cậu, kĩ thuật đánh đàn càng ngày càng tốt tuy không đến mức được xưng là thiên tài âm nhạc hay gì đó nhưng vẫn được đánh giá rất cao.

    Theo tiết tấu đánh đàn của cậu thì những người bên dưới khán đài dần dần bị cuốn theo cảm xúc của bản nhạc. Từ nhẹ nhàng tình cảm chuyển qua vui vẻ tươi tắn cho đến đoạn cuối cùng bổng tiết tấu bản nhạc bắt đầu biến nhanh, nhịp điệu như tình cảm của con người bắt đầu nồng nhiệt mạnh mẽ như bão tố. Đây cũng là chương đòi hỏi nhiều kĩ thuật nhất, thế nhưng những người ở dưới chỉ thấy cậu bé vẫn không hề gắng sức chút nào giống như đây chỉ là điều bình thường, cậu đang tận hưởng từng phút giây mà âm nhạc mang lại..

    Nobita sau khi ấn phím đàn cuối cùng thì mở mắt ra nở nụ cười, không biết đã bao lâu rồi cậu không được đàn sản khoái như thế a~

    Lúc này mọi người mới lấy lại tinh thần, sau đó từng đợt từng đợt pháo tay liền nối tiếp nhau vang lên. Từ hôm nay trở đi mức độ phủ sóng của Nobita lại có xu hướng lan rộng nhưng trái ngược với lúc trước mọi người đều dành những lời nói có cánh cho cậu, nào là đẹp trai, đàn hay, học giỏi, đảm đang.. vân vân.

    Hai cô bé lúc nãy cũng đã lấy lại tinh thần, cô bé đầu tiên hơi khó hiểu hỏi cô bé bên cạnh, "Cậu nghĩ xem Nobita ưu tú như vậy mà có người nói xấu, tung tin đồn thành như vậy cậu ấy không ý kiến gì sao"

    Cô bé bên cạnh đôi mắt như phát sáng, "Tớ không rõ nhưng theo tớ nghĩ vì không muốn bị người khác làm phiền nên ngầm đồng ý với tin đồn đấy, đúng là một người khiêm tốn. Tớ quyết định rồi từ nay tớ sẽ là fan của cậu ấy về nhà tớ sẽ viết đơn xin chuyển sang lớp cậu ấy liền!"

    "Tớ ủng hộ cậu, mai chúng ta cùng nhau đi nộp đơn" cô bé đầu tiên nói tiếp, đôi mắt cô cũng sáng quắt nhìn lên sân khấu.

    Kể từ đây trong trường lại xuất hiện một club mang tên fan hâm mộ Nobita, số thành viên cũng càng ngày càng nhiều lên không ít. Điều này để sau hãy nói tới.

    Nobita cũng không biết họ nghĩ gì, cậu đứng lên lại khom lưng cúi đầu chào mọi người rồi từ tốn như khi bước ra bước trở lại vào cánh gà.

    --- o0o ---
     
  6. NHÓC NHỎ Supper-love-no1

    Bài viết:
    1
    Chap 15: Sau 7 Năm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kể từ khi cậu xuyên tới đây trong thân phận của Nobita cho đến hôm nay cũng đã hơn 7 năm, hiện tại cậu, Dekisugi cùng nhóm bạn đang học năm 5 của trung học Teitan, một ngôi trường tuy không thể nói là tốt nhất cả nước nhưng cũng là một trong top những ngôi trường có chất lượng giáo dục cùng cơ sở vật chất tốt nhất Tokyo.

    Sau 7 năm số tiền hiện tại trong tài khoản của Nobita lên đến mười mấy con số. Năm đầu tiên cậu hợp tác với

    Island Nation Game của Ishiki cậu thu được một khoản từ 40% lợi nhuận mà game điện tử được cậu tao ra mang lại. Đến năm thứ hai, năm 2006 đây có thể nói là năm thay đổi hoàn toàn định hướng cuộc sống trong tương lai mà cậu đã vạch ra.

    Không biết như thế nào Ishiki lại nhận ra cậu, lúc đấy cậu mới biết được Ishiki thật sự chính là học đệ, hay nói đúng hơn là em trai của cậu trong kiếp trước, qua lời kể của cậu ta cậu lại có thêm một nhận thức mới về đại thần không gian, chỉ cần một giấc ngủ thôi cũng có thể mang con người ta đến một không gian khác.

    Sau khi nhận lại người anh là cậu thì tiếp theo anh ta liền đùn đẩy trách nhiệm cho cậu (theo cách nói của Nobita), cậu ta muốn quay lại cuộc sống làm cấp dưới của cậu như lúc trước để lại vị trí tổng giám lại cho cậu. Đầu tiên cậu thật sự không muốn tiếp nhận vai trò này, cậu càng muốn tự làm nên một khoảng trời của mình hơn nên cậu liền nói lời từ chối với anh ta rồi liền rời khỏi không màn tới anh ta giải thích ở phía sau.

    Sự việc chưa kết thúc ở đó, sau ngày ấy mỗi ngày anh ta đều tới nhà cậu, thấy cậu không quan tâm liền la lối om xòm khiến cậu hận không thể liền nhàu ra xé miệng anh ta ngay lặp tức. Tuy không thể xé miệng Ishiki nhưng cũng không thể để anh ta ồn ào như vậy nên không thể không mời anh ta vào nhà nói chuyện, khi mẹ Nobi hỏi thì cậu chỉ nói anh ta là bạn mình rồi lặp tức kéo anh ta lên phòng đóng chặt cửa lại. Thấy vậy anh ta lại bắt đầu luyên thuyên thuyết phục cậu, cậu vẫn một mực từ chối cho đến một tháng sau cậu không thể chịu nổi việc Ishiki liên tục quấy rầy mình như vậy liền nói với anh ta, "Được rồi tôi có một điều kiện, nếu cậu đồng ý thì anh sẽ chấp nhận ngồi vào vị trí đấy"

    Ishiki lúc này hớn hở cười nói, "Anh cứ nói đi miễn là anh chấp nhận ngồi vào ghế tổng giám thì điều kiện nào em cũng có thể chấp nhận được hết"

    Nobita nghe vậy cũng chỉ biết lắc đầu, "Được rồi chính là cậu nói đó, điều kiện của anh rất đơn giản, nếu cậu có thể làm cho công ty xuống dốc trong vòng một tháng thôi, với điều kiện này cậu bây giờ còn chắc chắc làm được chứ?"

    Nét mặt Ishiki không hề thay đổi, anh ta tin tưởng anh trai sẽ không làm gì ảnh hưởng xấu tới công ty, mà sau này chính anh trai sẽ ngồi vào vị trí kia thì lại càng không thể để công ty sụp đổ dưới tay anh trai ấy được, anh trai làm gì cũng đã có suy nghĩ trước rồi anh ta chỉ cần tích cực làm theo chỉ thị của anh trai là được. Lúc này Ishiki cười nói, "Không cần đến một tháng đâu, chỉ cần nữa tháng là đủ để em hoàn thành nhiệm vụ rồi, nếu mọi việc đến đây đã định thì em xin phép liền đi thực hiện nhiệm vụ" nói rồi không để cậu kịp phản ứng anh ta đã nhanh chóng rời đi.

    Cậu không nghĩ rằng anh ta lại tự tin đến vậy, cậu cũng tin thằng nhóc lớn lên dưới mí mắt mình dù tài giỏi đến cở nào cũng khó có thể làm một doanh nghiệp đang là đầu rồng trong giới chỉ sau một khoản thời gian ngắn có thể xuống dốc được.

    Chính cậu cũng đã nói rằng "khó có thể" chứ không phải là "không thể" nên đúng nửa tháng sau thông tin Island Nation Game xuống dốc không phanh khiến mọi người hoan man lan tràn khắp các mặt báo tài chính làm những đối thủ cạnh tranh với công ty không khỏi mừng thầm.

    Ngồi trong phòng đọc bài báo mới phát hành hôm nay cậu không thể không lắc đầu sau đó mỉm cười, cậu không ngờ tên nhóc kia lại có thể làm đến bước này, điều này cũng chứng tỏ Ishiki hoàn toàn tin tưởng vào khả năng của cậu, vì thế cậu cũng không thể nào phụ lòng tin của cậu ta được.

    Trong tình thế này, phần lớn cổ đông của công ty vội vàng bán tháo bán đổ cổ phần trong tay với giá rẻ bèo, lúc này cũng không ai ngốc đến nỗi vào ăn chiếc bánh biết rằng đã bị mốc kia ngoài Nobita, cậu chi hơn phân nữa số tiền hiện có lúc đấy mua vào 35% cổ phần, vài ngày sau, Ishiki dưới danh nghĩa mua bán lại chuyển nhượng cho cậu một nữa số cổ phần anh ta đang năm giữ, tức 25%. Với 60% cổ phần Nobita vững chắc ngồi vào ghế tổng giám đốc.

    Ngay hôm sau tin tức Island Nation Game đổi chủ lại hiện lên khắp các mặt báo, một lần nữa mọi người lại bất ngờ, bất ngờ vì có một người ngu ngốc như vậy lại bỏ ra cả đống tiền chỉ mua một cái hư danh.

    Mọi người bàn luận như thế nào Nobita cũng không quan tâm, sau khi tiếp nhận vị trí tổng giám đốc cậu cũng không lộ mặt. Rước đó Ishiki cũng không cho mọi người biết mình là tổng giám đốc chỉ nói là theo lệnh thiếu gia quản lý công ty, còn vị thiếu gia kia thì không ai biết danh tính thật sự. Vì thế hiện tại công ty xuống dốc cũng không ảnh hưởng gì lớn đến Ishiki cả.

    Việc đầu tiên Nobita làm khi ngồi vào vị trí mới là phát thưởng cho các nhân viên trung thành với công ty, sau đó lại bổ nhiệm Ishiki vào vị trí phó tổng giám đốc chỉ dưới quyền cậu. Vài ngày sau lại đổi tên công ty thành "Digital Universe" vì cậu sẽ không chỉ gói gọn phạm vi hoạt động của công ty trong mãng trò chơi nữa mà còn muốn lấn sân qua mãng lập trình viết phần mềm quản lý.. Cũng may công ty không có hoạt động gì trái pháp luật, nếu không thì cậu cũng vô phương mà vực dậy nó.

    Năm 2007 Mạng internet đang dần dần phổ biến và game online đã và đang đặt những nền móng đầu tiên cho công trình phát triển lâu dài. Biết trước được con đường phát triễn của nó, Nobita quyết định sẽ là một trong những người đầu tiên đi trên con đường này nên trước đó cậu đã viết ra một trò chơi nhập vai mang tên "Thần Vực", vì điều kiện không bằng những năm 2017, 2018 nên đồ họa không sắc xảo như trong tưởng tượng của cậu, tuy vậy đặt trong hoàn cảnh lúc bấy giờ lại vô cùng sáng chói.

    Ở Thần Vực có đủ các yếu tố mà người chơi cần từ đồ họa đẹp, cốt truyện hay, dễ dàng thao tác.. Vì thế sau khi ra mắt ngay lặp tức gây được sự chú ý, nhanh chóng trở thành game online có nhiều người chơi nhất, chỉ trong vòng một năm cả Nhật Bản đều biết đến nó và số lượng người chơi lên đến 2, 5 triệu và không ngừng tăng lên, sau đó Nobita cho phát hành trên phạm vi quốc tế, cậu cũng cho thành lập các chi nhánh quản lý ở những nước phát hành game để dễ dàng quản lý và phân tán áp lực lên tổng bộ, bấy giờ con số người chơi lại một lần nữa tăng lên chóng mặt vượt mốc 15 triệu người tải xuống và chơi, trong đó số người chơi từ Trung quốc chiếm 1/3, và con số này càng ngày càng tăng lên trông thấy qua các năm, mỗi năm cậu lại cập nhật một lần cải thiện những khuyết điểm của game cũng như tăng thêm trang bị từ những góp ý của người chơi khiến họ muốn không hài lòng cũng không được. Vì cậu cho phép việc dùng tiền thật mua và nâng cấp trang bị nên mỗi năm lại có một số tiền khổng lồ chảy vào túi cậu. Sự thành công của nó cũng khiến cho game "Liên Minh Huyền Thoại" ra mắt sau 1 năm chịu áp lực không hề nhỏ.

    Không dừng lại ở đó, cùng năm 2007 cậu tạo một trang mạng xã hội tương tự như Facebook mang tên Noah. Tuy phát hành muộn hai năm nhưng lại được sự hưởng ứng nồng nhiệt của người dân trong nước, vì người dân Nhật Bản càng có xu thế sử dụng đồ nước mình làm ra.

    Mặc dù ta mắt sau nhưng được tạo thành từ kiến thức trong tương lai nên càng ưu việt hơn, nhận thấy người dân trong nước không sai biệt lắm đều sử dụng trang mạng của mình cậu liền nới rộng tay ra bên ngoài, trước tiên cậu thêm ngôn ngữ của các nước khác vào phát hành ở phạm vi Châu Á rồi sau đó mới lan rộng ra phạm vi thế giới. Vì có sự góp mặt của Noah nên Facebook đành phải chia đôi thị trường, cả hai đều giữ thế cân bằng về mãng này.

    Từ Noah lợi nhuận mang lại cho công ty hay nói đúng hơn là tập đoàn "Digital Universe" lại tăng gấp đôi không kể những phần lợi nhuận mà những trò chơi cậu phát hành sau đó mang lại.

    Chỉ như vậy "Digital Universe" lại một lần nữa quang vinh quay trở lại "Ngai vàng" của mình trong sự ngỡ ngàn cùng không cam lòng của các đối thủ cạnh tranh với cậu ở Nhật Bản. Cho tới bây giờ họ cũng không biết người đứng sau màn là ai lại có thể làm được điều không tưởng như vậy.

    * * *

    Sau 7 năm nhóm bạn Nobita cũng có những thay đổi nhất định, đầu tiên Jaian thay đổi đáng kể nhất, không còn mập lòi rốn nữa mà đã cao lên không ít cơ thể đã săng chắc và cân đối hơn nhiều nhờ thường xuyên tập gym, gương mặt cậu ta cũng ưa nhìn hơn nhiều so với lúc nhỏ, tính tình cũng thu liễm hơn không còn thường xuyên dùng vũ lực không kiểm soát nữa mà chỉ dùng để xử lý những đứa đáng đánh.

    Tiếp theo là Suneo, cũng giống như Jaian cậu ta cao lên không ít, mỏ bớt nhọn đi gương mặt thì cũng được coi là thanh tú, cơ thể thì có da có thịt hơn nhưng vẫn gầy, tuy nhiên tính cách thì vẫn như trước, hay khoe khoang, khoát lát và gợi đòn như mọi khi, là thành phần ăn đòn nhiều nhất từ Jaian do không giữ mồm giữ miệng.

    Về phần Shizuka như lột xác từ một cô bé xin xắn dễ thương trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, nơi nào cần phồng đều phồng lên đều đặn làm cơ thể trở nên cực kì gợi cảm, mỗi lần cô đi một vòng trong trường là có thể hốt được một đám con trai mắt lấp lánh, mồm chãy dãi nhìn theo.

    Cuối cùng là Dekisugi và Nobita, từ hai tiểu hot boy số một số hai trong trường tiểu học giờ đây đã mất đi nét ngây thơ ngày nào bổng trở thành hai đại hot boy trong trường trung học Teitan, chỉ cần vớt một cái liền có một nắm nữ sinh thương thầm nhớ trộm. Thế nhưng hai người lại quá vô tình không hề có tình cảm gì với bọn họ Dekisugi thì không nhắc đến rồi còn Nobita luôn thương hoa tiếc ngọc lại không hề nổi lên xíu tình cảm khác thường nào với bọn họ, cậu cứ nghĩ mình chưa gặp được ý trung nhân nên vẫn chưa phản ứng, rồi một ngày nào đó sẽ có thôi, cậu nghĩ vậy.

    Qua 7 năm thì tình cảm của hai người cùng hai gia đình càng lúc càng thân thiết, hiện giờ ở nhà của Dekisugi luôn có một căn phòng riêng dành cho cậu và ngược lại nhà Nobita cũng có một căn phòng dành cho Dekisugi. Nhắc đến nhà Nibita, hiện tại gia đình cậu đã dời đến nhà mới đối diện nhà Dekisugi, căn nhà này chính là do ba Dekisugi giới thiệu cách đây 2 năm có diện tích tương đương với nhà của ông, lúc đấy ông định rằng nếu gia đình cậu không đủ tiền thì sẽ cho cậu mượn nhưng không ngờ cậu lại từ chối, sáng hôm sau ông cùng ba Nobi đi kí tên sang nhượng căn nhà khi thấy Nobisuke đưa cặp tiền mặt giao cho đối phương thì ông hơi bất ngờ nhưng cũng không hỏi vì đây là bí mật của gia đình người ta, hai gia đình tuy thân thiết cũng chưa thật sự đến mức chuyện gì cũng phải kể hết cho nhau nghe như thế.

    Thật ra tối hôm trước Nobita đã nói hết cho hai ông bà cùng Doraemon nghe hết mọi chuyện trong suốt 5 năm qua khiến ba người không khỏi há hốc mồm, bất ngờ mà không biết nói gì cả. Sau một lúc mẹ Nobi mới phản ứng kịp liền ôm con trai khóc nức nở, bà vừa khóc lại vừa cười, "Con trai mẹ đã trưởng thành rồi, mấy năm qua vì lo cho chúng ta mà con đã cực khổ nhiều.."

    Ba Nobi dù sao cũng là đàn ông, ông tiến đến vỗ vai cậu mỉm cười đầy tự hào, "Đúng là con trai của ba, ba rất tự hào về con, cả dòng họ Nobi đều tự hào về con, con đã làm rạng danh gia tộc của chúng ta.."

    Doraemon nhìn Nobita không biết nói gì, hôm nay cậu mới nhớ lại nhiệm vụ của mình là gì, ngay từ đầu cậu về quá khứ với mục đích là giúp Nobita nhưng, từ ngày đầu tiên đến đây cậu đã không biết giúp Nobita cái gì rồi. Cậu ta không giống trong tưởng tượng của cậu, là một người ưu tú, luôn sống có nguyên tắc của mình, ngược lại chính cậu lại được Nobita giúp lại quá nhiều lần đến nỗi cậu không thể nhớ hết được, nếu đã vậy hôm nay cậu phải rời đi thôi, cậu đã không còn nhiệm vụ gì ở đây rồi không thể làm phiền mọi người được nữa. Quyết định như vậy Doraemon nước mắt trực trào cũng tiến đến ôm Nobita hu hu khóc.

    Nobita nhìn thấy cảnh này trong lòng rối như tơ vò, một phần vui sướng ấm áp cứ len lỏi vào trong tim nhưng theo đó cũng là sự áy náy day dứt vì còn chuyện khác đang che giấu họ, những người quan trọng nhất trong đời này của cậu. Thế nhưng thứ lỗi cho cậu quá ích kỷ, có lẽ suốt đời này cậu cũng không thể nói với họ được, cậu không thể để trái tim đang ấm áp của cậu lại bị lạnh lẽo bao trùm một lần nào nữa.

    Khi bốn người bình tỉnh lại thì đã là một tiếng đồng hồ sau, Nobita mỉm cười nhìn hai người nghiêm túc nói, "Cho phép con nói với ba mẹ điều này, hiện tại vấn đề tài chính nhà chúng ta không còn thiếu thốn nữa rồi nên con không muốn hai người phải cực nhọc như trước nữa, ba mẹ đã cực khổ suốt 15 năm qua để lo cho con, mặt khác hai người đã qua nửa đời người rồi nên cũng đã đến thời gian để hưởng thụ cuộc sống thôi, ba mẹ hãy để con báo đáp ơn sinh dưỡng của hai người dành cho con được không?"

    Mẹ Nobi nghe vậy cười mắng, "Thằng nhóc này, bây giờ đủ lông đủ cánh rồi không cần sự chăm sóc của chúng ta nữa phải không? Mẹ cũng chỉ là nội trợ thôi, bình thường cũng có làm gì nhiều đâu mà cần nghỉ ngơi"

    Cậu nghe mỉm cười nói tiếp, "Nhưng mà hai người còn có thể đi đâu đó du lịch cho khuây khỏa mà, có nhiều nơi rất đẹp thích rất hợp để nghỉ dưỡng, còn nữa nhiều người bằng tuổi ba mẹ đã bắt đầu hưởng thụ cuộc sống rồi đó thôi"

    Mẹ Nobi không cho là đúng, "Nhưng mà ba mẹ không giống họ, chúng ta đã quen với lao động rồi nếu tự dưng không làm việc nữa thì sẽ càng không thoải mái, đi chơi cũng không vui vẻ gì mà nếu đi nghỉ dưỡng mà cơ thể không thoải mái thì thà không đi còn hơn, vậy nên chuyện này để vài năm nữa hẳn nói đi"

    Ba Nobi gật đầu nói tiếp, "Ba thấy mẹ con nói đúng đấy, hơn nữa ba đang trong độ tuổi lao động, nếu nghỉ ở nhà ăn bám con trai lại không sợ người ta chê cười sao?"

    Cậu thấy hai người không muốn cũng không muốn ép buộc họ, "Con hiểu rồi bây giờ con sẽ không nhắc tới chuyện này nữa nhưng đến khi con ra trường hai người nhất định phải nghe con đó"

    Mẹ Nobi lúc này gật đầu, "Được"

    Ba Nobi cũng vừa lòng hứa, "Nhất định"

    Cậu thấy vậy nói tiếp, "Con còn một chuyện nữa muốn nói với ba"

    Ba Nobi mỉm cười, "con nói đi"

    Cậu không nhanh không chậm nói, "Ý nghĩ của con có lẻ hơi cổ hủ một chút nhưng nếu là đàn ông thì phải tự biết nắm giữ vận mệnh của mình đúng không ba?"

    Ba Nobi không hiểu lắm, "Đúng vậy, nhưng ý con là?"

    Cậu cũng đủ thẳng thắng, "Nếu ba đã đồng ý với con thì con cũng nói luôn, nếu là một người đàn ông thì không cần phải lệ thuộc vào ai cả, mấy năm qua ba thường xuyên đi sớm về muộn xả giao với mấy ông sếp lớn của ba khiến mẹ không hài lòng chút nào, con cũng rất khó chịu khi thấy ba phải cúi mình với những người này lúc trước con không thể làm gì được nhưng hiện tại con có thể. Thế nên nếu được thì con muốn ba thôi làm ở chổ cũ đi và làm công việc theo sở thích của ba được không?"

    Ba Nobi nghe vậy trầm ngâm trong giây lát rồi nói, "Thật sự lúc còn trẻ ba có sở thích hội họa, ba muốn mở tiệm tranh nhưng ông nội con lại không cho ba đi con đường này, thế nên cuối cùng ba chỉ có thể làm một viên chức quèn thôi, cũng vì không thích công việc này nên suốt 21 năm qua ba vẫn chỉ ở tại một vị trí.."

    Cậu thấy vậy liền nói, "Hiện tại vẫn chưa muộn mà ba"

    Nét mặt ba Nobi vẫn không thay đổi, "Nhưng tài chính lại không cho phép, suốt 21 năm tiền dành dụm được cũng không bao nhiêu, nhưng ba cũng không thể nhận tiền của con được.."

    Cậu lắc đầu, "Chuyện này đơn giản thôi, nếu ba cần thì con sẽ cho ba mượn, nếu không thì coi như con đầu tư cho ba mỗi tháng ba trích tiền hoa hồng ra cho con là được rồi"

    Ba Nobi lúc này mới ngẩn đầu lên nhìn thấy cậu mỉm cười nhìn mình thì cũng mỉm cười gật đầu, "Nếu con đã nói đến vậy thì ba nghe theo con vậy, mai ba sẽ viết đơn xin thôi việc ngay"

    Cậu lúc này mới vừa lòng cười nói, "Vâng ạ, à mai ba đi cùng ba Dekisugi một chuyến trước nhé, ba nhớ là phải đem theo cái cặp dưới bàn đó, nhất định ba sẽ rất bất ngờ, con có việc với Doraemon lên phòng trước đây" nói rồi không để ba người phản ứng cậu đã đứng dây kéo Doraemon chạy lên phòng.

    Sau khi vào phòng đóng cửa lai Nobita nhìn Doraemon mỉm cười nói, "Cậu có chuyện gì muốn Nói với tớ sao Doraemon?"

    Doraemon thấy Nobita nhìn mình liền dời ánh mắt đi chổ khác rồi nói, "Mặt tớ biểu hiện rõ vậy sao?"

    Nobita xoay ghế ngồi xuống lấy tay chống cằm rồi lắc đầu cười, "Không, mặt cậu không biểu hiện gì cả khiến tớ nhận ra cả, chỉ là trên đó viết rõ ra những dòng chữ to đùng, 'Tui đang rất là buồn mau tới an ủi tui đi' thôi".

    Doraemon nghe vậy vô thức sờ sờ lên mặt, "Thật sự rõ như vậy sao?"

    Lúc này cậu không nhịn được nỗi nữa liền cười to, "Cậu ngốc thật đấy tớ nói vậy mà cậu cũng tin là thật sao?"

    Doraemon nghe vậy biết mình bị lừa thì xấu hổ đỏ mặt nói, "Cậu lại lừa tớ, tớ không thèm nói chuyện với cậu nữa"

    Nobita cố gắng nén cười nói, "Được rồi được rồi, tớ không trêu cậu nữa được chưa? Giờ thì nói cho tớ nghe có chuyện gì nào"

    Doraemon nghe cậu nói lại nhớ tới việc phải rời xa cậu thì nước mắt lại bắt đầu trực trào nhưng cậu ta vẫn cố nén lại nói, "Thật ra nhiệm vụ của tớ cho đến hôm nay đã hoàn thành rồi nên tớ phải quay về tổng bộ ở tương lai báo cáo nhiệm vụ rồi nhận nhiệm vụ khác. Nghĩa là tớ sắp phải xa cậu và ba mẹ rồi hu hu hu hu.." Nói tới đây Doraemon không thể kiềm chế được liền khóc nức nở.

    Nobita thấy vậy liền đứng lên tiếng đến ôm Doraemon vào lòng, "Nếu cậu không muốn đi thì không cần trả nhiệm vụ nữa, không phải sao?"

    Doraemon vẫn sục sùi không ngừng, "Đã hoàn thành nhiệm vụ mà nếu không báo sẽ bị gỡ ra tái chế lại, như vậy kí ức của tớ sẽ mất sạch, tớ không muốn điều đó xảy ra chút nào cả.."

    Nobita nghe vậy vẫn cố gắn an ủi, "Vậy có thể sử dụng bảo bối được chứ, không phải việc gì cũng giải quyết được nhờ bảo bối sao?"

    Doraemon nghe cậu nói xong sau đó ủ rủ trả lời, "Trong trường hợp này bảo bối lại không thể giúp được gì, mỗi chú mèo máy khi được giao nhiệm vụ thì sẽ hòa làm một với nhiệm vụ đó, nhiệm vụ này sẽ được hiển thị trên màn hình siêu máy tính ở tổng bộ, khi nhiệm vụ hoàn thành thì màu sắc khung nhiệm vụ sẽ thay đổi, cùng lúc đó mèo máy cũng sẽ tự biết đã đến thời gian trở về tổng bộ xác nhận hoàn thành nhiệm vụ, không thể khác được"

    Nobita lúc này cũng hết cách, "Nếu vậy thì không còn cách nào khác rồi, nhưng chẳng phải cậu còn có thể quay lại thăm bọn tớ bất cứ lúc nào hay sao, nên không cần buồn nữa, nơi đây luôn luôn chào đón cậu"

    Doraemon lúc này cũng đã thôi khóc, cậu nhìn Nobita nói, "Cậu nói đúng, tớ sẽ khắc ghi những lời cậu nói vào trong lòng, nếu có thời gian tớ sẽ quay lại. Cũng tới thời gian tớ phải đi rồi, à cậu giữ cái này đi tớ tin cậu sẽ sử dụng hợp lý chúng, có một món bảo bối sau này chắc chắc cậu sẽ cần đến, khi cậu thật sự cần thì nó sẽ xuất hiện trước mặt cậu" Doremon vừa nói vừa buôn cậu ra rồi dúi chiếc túi thần kì vào tay câu, "Được rồi tớ đi đây" Nói xong câu đó cu cậu liền nhảy vào ngăn tủ biến mất để lại Nobita sửng sờ đứng đó.

    Nếu từ việc Nobita không khóc mà nói cậu không buồn thì không đúng, kể từ thời điểm "ba mẹ" bỏ rơi cậu từ kiếp trước cho tới kiếp này thì cậu chưa từng rơi nước mắt lần nào nữa kể cả khi ở trên chuyến bay định mệnh kia, vì chuyện không quá quan trọng mà rơi nước mắt thì đúng là không phải cậu. Nhưng hiện tại giọt nước kia mắt đang từ từ lăn trên má cậu, chứng tỏ Doraemon là một người bạn thân tối quan trọng trong cuộc đời cậu..

    Cứ thế, như lúc đến Doraemon vô thanh vô thức rời đi, trừ Nobita thì trên thế giới lúc này sẽ không còn ai biết đến từng có một chú mèo máy từng tồn tại ở thế kỉ XXI này cả, ngay cả ba me Nobi cũng chỉ còn những mãng kí ức bị sương mù che phủ.

    --- o0o ---

    Có bug nhè nhẹ
     
  7. NHÓC NHỎ Supper-love-no1

    Bài viết:
    1
    Chap 16: CLB Bảo Mẫu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhật Bản được coi là đất nước có nền giáo dục phát triển bật nhất, chính phủ cùng nhà trường luôn tạo điều kiện cho học sinh phát triển về mọi mặt. Và trung học Teitan cũng thế, ngoài giờ học chính khoá học sinh còn có thể tham gia một trong các câu lạc bộ mà nhà trường đã lập ra như câu lạc bộ bóng đá, bơi lội, nấu ăn, văn nghệ, phát thanh, và nhiều câu lạc bộ khác trong đó có cả câu lạc bộ bảo mẫu.

    Câu lạc bộ bảo mẫu này là nơi tập trung những đứa con nhỏ của các thầy cô trong trường, những đứa trẻ này đều đáng yêu hoạt bát, được học sinh trong trường vô cùng yêu thích, tuy nhiên để chăm sóc chúng tốt là một việc không hề đơn giản, bởi vậy nên có rất ít học sinh gia nhập câu lạc bộ này, nơi đây hiện tại có 3 thành viên là Ryuichi Kashima, Hayato Kamitani cùng một đàn anh tóc hồng là Yushihito Usaida.

    Vì nhà trường quy định thời gian học chính khoá khá ít, vỏn vẹn 4 tiếng nhưng học sinh phải ở lại trường cả ngày nên thời gian còn lại sẽ là thời gian họ sinh hoạt trong câu lạc bộ.

    Vì lớn lên ở trại mồ côi nên Nobita rất yêu thích trẻ con, vì thế mỗi ngày cậu đều tới câu lạc bộ bảo mẫu một chuyến. Hôm nay cũng vậy, sau khi phát thanh xong chương trình song ngữ Anh-Nhật ở câu lạc bộ phát thanh thì cậu liền đưa tay với lấy cốc nước lọc uống một ngụm rồi xách balô đứng lên chào tạm biệt mọi người còn ở trong phòng thu âm rồi sau đó liền rời khỏi.

    Vừa mở cửa bước ra thì liền thấy Dekisugi đang đứng nghiêng người dựa vào vách tường đối diện chờ cậu, cậu mỉm cười nói, "Hôm nay cậu về sớm thế, chờ tớ có lâu không?"

    Dekisugi thấy cậu bước ra thì mỉm cười đi lại đứng bên cạnh cậu, nghe vậy anh liền nói, "Cũng không lâu lắm, tớ chỉ vừa mới tới thôi, câu lạc bộ sách hôm nay được về sớm hơn bình thường một chút nên tớ liền tới đây chờ cậu"

    Cậu gật đầu, "Câu lạc bộ của cậu dạo này rất bận rộn nhỉ?" vừa hỏi cậu vừa bước chân đi.

    Dekisugi cũng nhanh chân theo bên cạnh, "Ừm, có khá nhiều học sinh vào tìm tài liệu ôn tập cho lần kiểm tra học kì sắp tới nên có chút bận rộn"

    Cậu nghĩ tới cảnh tượng đám học sinh xếp thành hàng dài chờ vào thư viện thì không khỏi lắc đầu, " Cố gắn qua đợt này sẽ đỡ hơn rất nhiều"

    Dekisugi gật đầu, "Ừm, đúng vậy".

    Nobita lại nói tiếp, "Chúng ta trước ghé qua nhà trẻ một chút, thường ngày trước khi câu lạc bộ sách đóng cửa thì tớ thường đến nơi đó chơi với bọn nhóc trong thời gian chờ cậu, bọn trẻ rất dễ thương chắc chắn cậu sẽ thích chúng" nói xong cậu quay về phía anh cười vui vẻ.

    Dekisugi nghe cậu nói ánh mắt liền dịu xuống mỉm cười, "Cậu rất thích con nít sao?"

    Nobita thu hồi tầm mắt lại nhìn về phía trước gật đầu, "Đúng vậy, lúc trước khi còn ở cô nhi viện chỉ có bọn nhóc là người bầu bạn với tớ mỗi ngày, trẻ nhỏ thường rất dễ thương, hiếu động, vui vẻ và không biết nói những lời làm người khác bị tổn thương. Sau này khi tớ có con tớ sẽ dành hết cho nó những điều tốt nhất"

    Dekisugi liền lặp tức nghĩ tới hình ảnh một ngôi nhà hạnh phúc gồm ba người anh, cậu và một đứa nhóc, trong lòng không khỏi có chút ấm áp, ánh mắt anh dịu dàng nhìn cậu rồi nói, "Tớ cũng sẽ như vậy".

    Hai người vừa trò chuyện vừa đi xuyên qua sân trường thu hút không ít ánh mắt học sinh ở xung quanh, dù bị nhìn chăm chú nhưng hai người đã quá quen với việc này nên cũng không để ý đến.

    Nơi hai người vừa đi qua liền vang lên tiếng xì xào bàn tán. Một nữ sinh nhìn bóng lưng hai người ánh mắt sáng lấp lánh, "Đó chính là hai vị học trưởng trong truyền thuyết a~, đẹp trai quá đi, lại còn học giỏi nữa chứ, nếu được làm vợ một trong hai người đó thì chị có chết cũng đáng giá"

    Nam sinh to con bên cạnh nghe vậy nhìn theo hướng hai người rời đi hỏi cô, "Hai người vừa nãy là ai vậy, lợi hại đến thế sao?"

    Tiếng của cậu nói lớn không lớn, nhỏ không nhỏ lại vừa vặn đủ để cho những người trong phạm vi 50m nghe rõ, nhất thời thời gian như ngưng đọng lại, không gian xung quanh cậu ta im ắng lạ thường, nam sinh đưa mắt xung quanh liền thấy ánh mắt mọi người đều đổ dồn về mình ánh mắt như nhìn người tối cổ. Nam sinh lại quay sang nhìn nhìn chị họ, chị họ cậu đang dùng ánh mắt nhìn cún nhìn cậu nhưng sau đó vẫn tốt bụng giải thích, "Cậu có thường xuyên đọc bảng thông báo không?"

    Nam sinh im lặng gật đầu

    "Vậy cậu có thấy hai cái tên chia nhau đứng đầu bảng điểm học kì của học sinh năm 5 với số điểm tuyệt đối tất cả các môn chứ? Hai cái tên ấy chính là hai người bọn họ"

    Nam sinh từ mờ mịch sau đó hơi thanh minh cuối cùng thì hai mắt phát sáng, "Aaa! Thần tượng của em, người em cần tìm đây rồi, em phải lặp tức bái hai người đó làm sư mới được nếu được hai người đó chỉ dạy kết quả bài thi học kì của em chắc chắn sẽ tốt hơn, nếu kết quả lần này như các lần trước thì em sẽ xong đời với mẹ em, bà ấy sẽ lột da em mất, em phải đi đây gặp lại chị sau" nói rồi cậu ta liền nhanh như chớp lao đi không đợi nữ sinh kịp phản ứng.

    Không hề biết chuyện gì xảy ra phía sau, hai người hiện tại đã đứng trước cửa câu lạc bộ bảo mẫu. Cậu đưa tay gõ cửa, không bao lâu sau cửa liền mở ra, Ryuichi đang bế một bế con đứng ở cửa nhìn thấy hai người liền mỉm cười, "Nobita cậu tới rồi, A! Dekisugi cũng tới sao mời hai cậu vào, bọn nhóc rất nhớ cậu đó Nobita"

    Nobita mỉm cười, "Chào cậu nhé Ryuichi, lài làm phiền cậu rồi" nói xong cậu lại nhìn xuống bé con, đây là một bé gái, đã hơn 1 tuổi trông khá mũm mỉm dễ thương, cậu mỉm cười nói với bé, "Anh chào em Midori"

    Cô bé nghe thấy cậu nói với mình thì tươi cười, vẩy tay hay hay vài tiếng với cậu, cậu mỉm cười nói tiếp, "giới thiệu với em, đây là anh Dekisugi, bạn học của anh và cũng là bạn của anh Ryuichi" sau đó cậu lại quay sang nói với Dekisugi, "Còn cô bé đáng yêu này là Midori, con gái cô Sawarii"

    Dekisugi trước đó nói tiếng chào với Ryuichi, nghe cậu giới thiệu thì mỉm cười cũng lại gần cô bé mỉm cười, "Thì ra là vậy, chào em nhé cô bé đáng yêu"

    Midori nghe vậy thì cười khanh khách, Nobita cùng hai người kia cũng mỉm cười

    Cười đủ Nobita lại nói, "Được rồi chúng ta vào trong thôi, đứng trước cửa nói chuyện cũng không tiện lắm" nói rồi cậu liền bước vào trong phòng, Dekisugi cũng nhanh chóng theo sau bước vào.

    Khi Nobita vừa vào trong bọn nhóc liền dừng động tác làm việc còn dan dở lại, sau đó thì nhao nhao quăng hết những thứ cầm trên tay đi chạy về phía cậu. Những đôi chân ngắn ngủn béo ú chạy trên sàn nhà trông đáng yêu vô cùng. Cả đám vừa chạy vừa ồn ào nói chuyện, những âm thanh non nớt liên tiếp vang lên, "Anh Nobita hôm nay tới trễ", "Anh Nobita, chơi siêu nhân đi onii-chan sẽ là quái vật", "không Taka ngốc, anh Nobita sẽ chơi trò gia đình với tớ không chơi trò siêu nhân trẻ con với cậu đâu, phải không anh Nobita?", "Nobita ni-channnnnn ~~~~", "Nobita ni-chan, Nobita ni-chan, hi hi".

    Chẳng mấy chốc cậu đã bị bao vây bởi bọn nhóc, cậu trước gật đầu chào với Hayato đang đứng gần đó rồi mới mỉm cười nói với bọn nhóc, "Cả ngày không gặp có ai nhớ anh không đây?"

    Bọn nhóc nghe vậy liền nhao nhao gật đầu, "Có, tụi em nhớ anh lắm, anh Nobita chúng ta chơi siêu nhân đánh quái vật đi", "Anh Nobita khát nước không để em đi rót nước", "Nobita ni-chann~~~ chơi với em", "Nobita ni-chan, chơi chơi chơi chơi".

    Cậu mỉm cười nói, "Ừm tất nhiên là phải chơi với các em rồi, nhưng mà bây giờ anh cũng hơi khát rồi, nhờ Haruka lấy hộ anh cốc nước được không nào, sẵn tiện lấy cho anh Dekisugi một cốc nhé?" vừa nói cậu vừa chỉ Dekisugi.

    Haruka một cô nhóc nhỏ nhắn cột tóc hai chùm, là con của cô Cobayashi , giáo viên dạy lý lớp cậu, nghe cậu bảo cô nhóc liền hi hi cười gật đầu, "Vâng ạ! Anh chờ em một chút sẽ có nước ngay đây" nói rồi cô bé liền chạy đi, Ryuichi cũng mỉm cười đi theo để giúp cô nhóc.

    Lúc này bọn nhóc mới chú ý tới sự tồn tại của một người nữa trong phòng là Dekisugi, Takuma nhìn anh rồi cười hỏi Nobita, "Nobita ni-chan, anh ấy là ai vậy?"

    Không đợi Nobita kịp trả lời Taka liền liên tiếng, "Đó là người xấu, người xấu sẽ bắt anh Nobita đi, chúng ta không thể để điều đó xảy ra được chúng ta phải bảo vệ anh Nobita, mọi người mau xông lên đánh đuổi người xấu" vừa nói cu cậu vừa cầm cây kiếm đồ chơi chỉ về phía Dekisugi sau đó dẫn đầu chạy tới tiêu diệt người xấu-Dekisugi.

    Hai nhóc Takuma cùng Kazuma nghe vậy cũng liền một trước một sau chạy theo sau tới chổ Dekisugi gia nhập cuộc chiến.

    Nobita cũng không có hành động ngăn cản, cậu biết với sức lực của mấy đứa nhóc thì cũng sẽ không gây ra tổn thương gì cho anh. Vì thế cậu mỉm cười cũng không nhìn đến bên đó nữa mà đi tới chổ một cậu bé tóc vàng đang ngồi trên sàn buồn bả nhìn mình, cậu bế bé lên niết niết hai má bé rồi nói, "Kotarou-kun không muốn chơi với các bạn sao?"

    Cậu bé rũ mắt nhìn cậu mấp máy môi, "onii-chan bận,......không thể chơi, sẽ mệt"

    Cậu mỉm cười, ra là lo cho anh trai, "Vậy là Kotarou-kun sợ onii-chan mệt nên không muốn làm phiền sao? Vậy em có muốn chơi với anh không?"

    Kotarou nghe vậy liền gật gật cái đầu tròn của mình rồi như khỉ leo cây tuột khỏi tay cậu leo xuống đất tập tễnh đi tới kệ sách lấy một quyển đem lại cho cậu, "Nobita onii-chan .. Sách"

    Cậu nhận quyển sách từ tay bé nói, "Muốn nghe anh đọc quyển sách này sao?"

    Kotarou lại gật gật đầu, cậu thấy vậy mỉm cười ngồi xuống rồi bế lên để bé ngồi vào lòng mình, "Được rồi, vậy thì chúng ta bắt đầu thôi" nói rồi cậu mở quyển sách ra để cho bé nhìn thấy rõ những dòng chữ cùng tranh vẽ trên trang sách sau đó mới chậm rãi đọc, đọc tới chữ nào cậu lại dùng ngón tay chỉ vào chữ đó để cho bé nhận biết được cách phát âm của chúng, như thế ít nhiều gì bé cũng sẽ nhớ.

    Sau khi đọc được một lúc thì cô bé Haruka đã bưng khay chứa hai ly nước lọc tới, cô bé dùng giọng nói trẻ con gọi cậu, "Anh Nobita nước tới rồi đây ạ".

    Nobita tạm thời ngưng lại cầm một ly nước từ trên khay của cô bé uống một ngụm rồi mỉm cười, "Anh cảm ơn nhé, Haruka giỏi thật đấy, hai ly nước không hề tràn ra ngoài giọt nào cả".

    Haruka nghe vậy cười khanh khách, "hihi Em đã luyện tập rất lâu đó"

    Nobita mỉm cười xoa đầu cô bé, "Ừm, Haruka thật chăm chỉ, nếu như có cố gắng thì việc gì cũng sẽ có thể làm tốt thôi"

    Nụ cười trên môi Haruka càng rạng rỡ, cô bé gật đầu, "Vâng, em biết rồi ạ, à em còn phải mang nước cho anh Dekisugi, chút nữa em lại tới chơi với anh nhé"

    Cậu lại gật đầu nói với cô bé, "Ừm, em đi đi"

    Cô bé thấy vậy liền bưng khay nước cẩn thận rời đi. Ryuichi lúc này mới mỉm cười nói với cậu, "Cậu ở chung với bọn nhóc thật tốt, nếu cậu tham gia vào câu lạc bộ bảo mẫu thì tốt rồi"

    Nobita nghe vậy thì mỉm cười, "Ban đầu tớ cũng muốn tham gia nhưng không ngờ đàn chị khoá trên kiên trì quá làm tớ không tham gia câu lạc bộ của chị ấy cũng không tiện lắm"

    Ryuichi gật đầu mỉm cười nói đùa, "Nếu tớ biết cậu có tiềm năng như vậy chắc chắn tớ sẽ tìm cậu sớm hơn một chút rồi"

    Nobita cũng cười đáp lại, "Ừm, như thế biết đâu tớ lại có thời gian ở bên bọn nhóc này nhiều thêm chút" Vừa nói cậu vừa đưa tay bóp bóp đôi gò má phúng phín của Kotarou còn đang ngồi trong lòng mình"

    Ryuichi thấy em mình không cảm thấy khó chịu như mọi lần bị người khác có hành động thân mật thì mỉm cười nói với Kotarou, "Kotarou có vẻ thích anh Nobita nhỉ?"

    Kotarou không nói gì gật gật đầu.

    Lúc này cô bé Midori được Ryuichi ẳm trên tay nha nha vài tiếng, Ryuichi biết bé đã đói liền nói với Nobita, "Cô bé có lẽ đói rồi, tớ cho bé uống sữa cái đã" sau đó cậu ta lại nói với Kotarou, "Kotarou ở với anh Nobita, không được làm phiền anh Nobita đấy"

    "Hây" Kotarou gật đầu.

    Ryuichi mỉm cười xoa đầu em trai mình một cái liền bế Midori rời đi.

    Nobita lúc này nói với Kotarou, "Chúng ta tiếp tục nhé" thấy cậu bé gật đầu cậu lại tiếp tục chậm rãi đọc cho Kotarou nghe phần còn lại.

    10 phút sau, Nobita đóng trang cuối cùng của quyển sách lại nói với Kotarou, "Thế là hết rồi, ngày mai chúng ta lại đọc quyển khác nhé"

    Kotarou nghe vậy quay đầu lại nhìn cậu gật gật, "Vâng"

    Lúc này bọn nhóc cũng chạy đến chổ hai người, Taka nói, "Anh Nobita thật xấu, chỉ chơi với mỗi Kotarou"

    Takuma cũng mỉm cười nói, "Nobita ni-chan, thật xấu, thật xấu"

    Kazuma đứng sau lưng anh trai ló đầu ra, khuông mặt với đôi mắt to tròn long lanh nước mắt nói theo anh trai, "Thật xấu, thật xấu~~~~"

    Haruka nghe ba cậu nhóc nói vậy thì bất mãn nói, "Các cậu mới xấu, anh Nobita rất tốt, hừ"

    Nobita nghe bọn nhóc nói thì mỉm cười, "Được rồi, được rồi, xin lỗi vì nãy giờ không chơi với bọn em, nhưng không phải có anh Hayato và anh Dekisugi chơi cùng sao? Hay mấy nhóc thấy chơi với hai anh ấy không vui"

    Taka lắc đầu, "Không phải, tụi em chơi với anh Dekisugi rất vui chỉ có với onii-chan ngốc mới không vui"

    "Đúng", "Đúng~~~" Takuma cùng Kazuma cũng gật đầu phụ hoạ.

    "Ui da~~~ đau đau, Huhu onii-chan ngốc lại đánh em, Huhu~~~" vừa khóc cậu nhóc vừa ôm đầu chạy lại núp sau lưng cậu.

    Takuma cùng Kazuma cũng hết hồn sau đó sợ hãi chạy tới sau lưng cậu ló đầu ra nhìn Hayato đang đứng trước mặt.

    Nobita thấy vậy mỉm cười, "Đúng là chơi với anh Hayato không vui thật, cậu bạo lực quá mà"

    Hayato nghe cậu nói quay mặt chổ khác nói. "Tớ cũng không muốn chơi với bọn nhóc nghịch ngợm này, hừ!"

    Nobita nghe vậy cũng không để ý cười nói với bọn nhóc sau lưng, "Được rồi, bây giờ mấy đứa muốn chơi gì nào?"

    Taka nghe vậy chạy ra nói, "Chúng ta chơi trò siêu nhân đánh quái vật với anh Dekisugi đi"

    Mấy nhóc còn lại cũng nhao nhao gật đầu.

    Cậu chống người đứng lên nói, "Được rồi chúng ta chơi thôi"

    Bọn nhóc nghe thế liền vui vẻ chạy đi trước tới chổ Dekisugi ở gần đó, cậu thì dắt tay Kotarou đi theo sau.

    Tới gần ngồi nhìn bọn nhóc bận rộn mỉm cười, cậu thấy Kotarou cũng khoanh chân ngồi bên cạnh liền nói với nhóc, "Kotarou-kun không chơi sao?"

    Cậu nhóc nghe vậy mắt vẫn nhìn phía trước lắc lắc đầu.

    Lúc này tiếng Taka vang lên, "Anh Nobita, mau tới giết quái vật đi"

    Cậu nghe vậy liền bế cậu nhóc ngồi bên cạnh tới chỗ đám nhóc cùng Dekisugi, "Anh nên làm như thế nào đây?"

    Taka nghe vậy bắt đầu làm mẫu, "Anh Nobita làm như thế này nè" vừa nói nhóc vừa leo lên ngồi trên bụng Dekisugi đưa cây kiếm đồ chơi chỉ trên người anh, "Anh Nobita phải cắt cổ quái vật nó mới bị tiêu diệt, anh bắt đầu đi" nói xong cu cậu liền leo xuống chạy lại chổ cậu hai tay trân trọng dân thanh kiếm đồ chơi lên cho cậu.

    Dekisugi nhìn một loạt hành động của cậu nhóc thì trong người liền nóng lên nhìn Nobita, nghĩ tới chốc nữa cậu sẽ làm như vậy với mình thì gương mặt liền như lửa đốt, trong lòng lại có chút vui sướng mong chờ.

    Nobita cũng không nghĩ nhiều vậy liền nhận thanh kiếm rồi lại bế Kotarou lên, "Kotarou-kun cùng anh tiêu diệt quái vật nhé" nói rồi cậu tới chổ Dekisugi ngồi hờ lên người anh.

    Nobita cầm tay Kotarou ngồi trước cậu, tay nhóc con thì cầm thanh kiếm đưa lên cổ Dekisugi, ở tư thế này hai người cách nhau thật gần, ánh mắt hai người nhìn thẳng vào đối phương.

    Nhìn Dekisugi gần như vậy, Nobita không khỏi cảm thán, không thể phủ nhận là người trước mặt này thật sự rất tuấn tú, nghĩ vậy cậu mỉm cười.

    Dekisugi thì thật sự không xong rồi, nhìn đôi môi mê người kia nhẹ nhàng cong lên khiến anh không thể kiềm chế muốn xịt máu mũi, nơi nào đó lại bắt đầu rục rịch nhưng không thể làm gì được, anh chỉ có thể gian nan nuốt nước bọt.

    Cậu nhìn hầu kết của anh di chuyển lên lại xuống thì mỉm cười nhẹ nhàng đưa tay làm động tác cắt ngang cổ anh, anh cũng phối hợp làm như mình thật sự bị giết, dẩy dụa rồi nhắm mắt lại. Bọn nhóc thấy vậy không ngừng hoan hô vui vẻ.

    Sau đó hai người lại ở chơi cùng bọn nhóc một lúc nữa mới tạm biệt chúng cùng hai cậu bạn liền li khai.

    --- o0o ---

     
    Last edited by a moderator: 28 Tháng ba 2020
  8. NHÓC NHỎ Supper-love-no1

    Bài viết:
    1
    Chap 17: "Anh Yêu Em"

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng chủ nhật tại nhà Dekisugi, trong căn phòng riêng của Nobita ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu đến tận giường, nơi cậu lúc này vẫn còn đang yên giấc. Đôi mi cong dài của Nobita nhẹ rung rung rồi sau đó đôi mắt cậu mới chầm chậm mở ra, theo thói quen cậu đưa tay nhu nhu đôi mắt rồi nhìn tới chiếc đồng hồ báo thức trên bàn khẽ lẩm bẩm, "Đã 8 giờ rồi sao? Haizz~" thở dài một tiếng cậu liền nhanh chóng sắp xếp lại giường ngủ rồi vào tolet vệ sinh cá nhân.

    Thời gian trong chớp mắt đã lại trôi qua một năm, cậu và Dekisugi đã lên năm 6 cũng là năm cuối trung học, một thời gian ngắn nữa thôi sẽ lại tới kì thi đại học, vượt qua kì thi đại học lại trải qua 4 năm đại học nữa bọn cậu sẽ chính thức bước chân vào đời. Tuy nhiên cậu không định sẽ thi đại học lần nữa, kiến thức cần có thì cũng đã ở trong đầu cậu còn bằng cấp chẳng qua cũng chỉ là đống giấy lộn, là cơ sở để sinh viên ra trường xin việc làm mình muốn.

    Thế nhưng điều đó lại không cần thiết đối với cậu bởi cậu đã có mảnh trời riêng của mình. Nói không ngoa thì hôm nay khi nhắc tới tập đoàn Digital Universe thì không một ai ở đất nước Nhật Bản này không biết đến, hàng ngày họ đều đang sử dụng sản phẩm do tập đoàn này tạo ra, đấy là chỉ nói đến trong nước, đối với thế giới thì chỉ riêng mạng xã hội Noah thôi đã sánh ngang với Facebook, mỗi khi nhắc đến hai ông trùm mạng xã hội này người ta thường ví như là hai con rồng, một phương đông và một phương tây đang đối đầu nhau, nhìn thì như đang ngủ yên nhưng sẽ nhàu vào cắn xé đối phương bất cứ khi nào có cơ hội.

    Còn về mãng game online thì không cần bàn cãi, ngay từ 6 năm trước thì Digital Universe đã đi trước thế giới hơn một thập kỉ, vì thế về mãng này tập đoàn Digital Universe đã hoàn toàn không có đối thủ, các nhà chuyên gia đã phân tích và rút ra nhận định: "Trong tương lai nếu tốc độ phát triển của công nghệ game online vẫn duy trì như thế thì sẽ không bao giờ có ai có thể thay thế được vị trí của Digital Universe"

    Mặc kệ mọi người bên ngoài có suy nghĩ như thế nào thì nhân vật thần bí đứng sau màn hiện tại vẫn đang có cuộc sống bình thường đến không thể bình thường hơn. Ngay lúc này cậu từ trong phòng tắm bước ra, trên người chỉ có duy nhất một chiếc khăn tắm quấn quanh nữa người dưới, mái tóc tuy được lau qua nhưng vẫn còn vương lại chút nước khiến những sợi tóc bết lại với nhau, gương mặt vốn trắng sáng đã bị nước nóng hong cho ửng ửng hồng lên, cơ thể cậu thì cũng đã phát dục không sai biệt lắm, thân hình ngày càng cân đối, cơ bắp tuy không so được với lực sĩ nhưng cũng được gọi là cuồn cuộn, cơ bụng thì sáu múi chuẩn múi nào ra múi đó cùng với đôi chân dài hữu lực tạo thành một tổng thể đủ để khiến bất kì cô gái nào đứng đối diện cũng phải đỏ mặt tim đập nhanh.

    Sau khi sấy tóc xong cậu tới gần mở tủ quần áo ra, ở đây chỉ có quần áo thường ngày của cậu, và chúng chỉ có duy nhất một kiểu là áo sơmi trắng và quần tây đen đồng bộ, ngay cả đồ lót cũng chỉ là một loại và mang một màu sắc duy nhất.

    Cậu đưa tay lấy một bộ, không biết có phải do lỗi giác của cậu không nhưng cậu cảm thấy đồ trong tủ lại ít đi một ít dù chưa từng đếm chúng bao giờ. Tuy cảm thấy vậy nhưng cậu cũng không quá để ý liền mặc quần áo vào, chỉnh đầu tóc ngay ngắn rồi mới mở cửa đi xuống lầu.

    Đi tới phòng khách cậu thấy ba Dekisugi đang ngồi đọc báo thì mỉm cười chào ông, "Chào buổi sáng papa*"

    (*) Đây là mẹ Dekisugi bắt cậu sửa để phân biệt với baNobi và mẹ Nobi, cậu gọi ba Dekisugi là papa còn với mẹ Dekisugi là mama, ngược lại Dekisugi cũng gọi như vậy đối với ba Nobi và mẹ Nobi.

    Ba Dekisugi nghe vậy dời tầm mắt khỏi trang báo nhìn cậu mỉm cười, "Chào buổi sáng con Nobita, nếu con đã thức rồi thì mau đi ăn sáng đi, mama con thức rất sớm để nấu cho con những món con thích nhất đó, ngay cả ba cùng Dekisugi còn không được động tới, ta thật sự rất ghen tị với con đó"

    Cậu nghe vậy nụ cười trên môi lại càng sâu, "Vâng ạ! Thật ra con cũng không muốn mama cực khổ như vậy, nhưng mà nếu mẹ đã bỏ công ra làm thì con nhất định sẽ ăn hết a~. À mama cùng Dekisugi đâu rồi ạ, nãy giờ con không thấy hai người họ?"

    Ba Dekisugi cười mắng, "Thằng nhóc này thật là, được lợi còn khoe mẻ sao? Dekisugi từ sớm đã bị mama con kéo đi mua sắm rồi, nghe đâu còn rũ mẹ con đi cùng đấy, vốn là định gọi con cùng đi nhưng lại thấy con ngủ ngon quá nên không nỡ gọi con dậy. Được rồi đi đi, đi đi, mau đi ăn sáng đi nếu không lát nữa lại bảo ta giành ăn với con"

    "Vâng! Con đi ngay đây" cậu mỉm cười nói với ba Dekisugi rồi đi tới phòng bếp.

    Khi cậu dùng bữa xong thì cũng là chuyện 30 phút sau. Vừa bước ra khỏi phòng bếp thì tiếng di động từ trong túi cậu vang lên, cậu nhìn màn hình thấy hiển thị tên Shizuka thì liền mỉm cười bắt máy, "Tớ nghe đây Shizuka, có chuyện gì sao?"

    Giọng Shizuka từ trong máy truyền ra, tuy cách một tầng điện thoại nhưng vẫn có thể nghe được giọng nàng có phần thẹn thùng, "Nobita này, tối nay cậu có thể cùng tớ đi dự một buổi tiệc không? Một mình tớ đi rất là ngại còn có chút sợ hãi nữa, nếu cậu đồng ý thì tớ sẽ rất vui"

    Cậu nghe vậy giọng nói có chút khó xử, "Tớ rất xin lỗi cậu Shizuka, tuy là tớ rất muốn đi cùng cậu nhưng mà trước đó tớ đã hứa sẽ cùng Dekisugi đi dự một buổi tiệc rồi"

    Shizuka nghe vậy có chút mất mát, "Nếu cậu đã có hẹn rồi thì thôi vậy, không sao đâu"

    Cậu nghe vậy lại có chút tội cho cô bé liền hỏi, "Cậu tối nay sẽ đi dự tiệc ở đâu vậy Shizuka"

    Shizuka liền trả lời, "Là tiệc sinh nhật của nhị thiếu gia nhà Suzuki, Shinobu Suzuki, ba cậu ta là đối tác của bố tớ nên tớ buộc phải tham dự"

    Nghe xong cậu mỉm cười đề nghị, "Thật trùng hợp tối nay bọn tớ cũng đến đó, nếu được thì 7h bọn tớ sẽ ở trước cổng chờ cậu tới rồi chúng ta cùng vào, cậu nghĩ sau?"

    Shizuka lúc này mới mỉm cười, "Được vậy thì tốt quá, tớ cảm ơn cậu nhiều"

    Cậu nghe ra vui vẻ trong giọng nói cô nàng không khỏi mỉm cười, "Quyết định vậy nhé Shizuka, giờ thì tớ có chút việc phải làm tớ ngắt máy nhé, hẹn cậu 7h"

    Shizuka lặp tức trả lời, "Vậy cậu tiếp tục công việc đi, tam biệt cậu Nobita tối nay lại gặp"

    "Tạm biệt cậu Shizuka..." nói xong cậu cúp điện thoại lại bỏ vào túi sau đó nhếch nhếch môi đi tới phòng khách.

    Khi thấy ba Dekisugi vẫn còn đang ngồi xem TV nhấm nháp tách cà phê thì cậu mỉm cười nói với ông, "Hôm nay là ngày nghỉ papa không đi đâu thư giản sao?"

    Ba Dekisugi nghe vậy mỉm cười lắc đầu, "Không có, ta cũng không có sở thích gì đặc biệt, nhưng chẳng phải như thế này cũng đang rất là thư thả sao?"

    Cậu gật đầu, "papa nói rất đúng, à papa, nhà Suzuki có gửi thiếp mời tới không ạ?"

    Ba Dekisugi gật đầu, "Có, từ sáng hôm qua có người đưa tới rồi, bất quá cũng chỉ là buổi tiệc nho nhỏ cho đám trẻ các con làm quen thôi nên ba để cho Dekisugi đi, ta nghĩ ba con cũng nhận được đấy"

    Ba Nobi năm nay cũng rất ăn nên làm ra, từ một cửa hàng đơn giản sau 3 năm đã phát triển thành một chuỗi cửa hàng có nhiều chi nhánh trên toàn quốc. Vì tranh vẽ ở đây rất chất lượng nên có nhiều người đến mua nhưng chủ yếu vẫn là thành phần có tiền, thế gia công tử.....

    Nobita mỉm cười nói tiếp, "Vâng ạ, con cũng vừa nhận được hôm qua, vậy papa chuyển lời với Dekisugi hộ con là tối nay con hẹn với Shizuka nhé, giờ con phải về để chuẩn bị rồi"

    Ba Dekisugi nghe vậy nhìn cậu một cái rồi nói, "Được rồi ta sẽ chuyển lời"

    Nobita mỉm cười, "Vậy con cảm ơn papa, con đi đây, tạm biệt papa"

    Ba Dekisugi gật đầu nói, "Ừm, tạm biệt con Nobita"

    ================

    Sau khi rời khỏi nhà Dekisugi cậu cũng không đi chuẩn bị gì như trước đó đã nói mà liền về thẳng nhà mình, vừa đi cậu vừa gọi cho Ishiki, khi được nối máy cậu nói, "Cậu cho người chuẩn bị một phần quà tặng cho thiếu gia nhà Suzuki trước 6 giờ đưa đến nhà anh"

    Ishiki nghe vậy mỉm cười, "Vâng em sẽ cho người làm ngay đây! Cuối cùng anh cũng chịu đi dự tiệc rồi, anh định công bố thân phận cho mọi người biết sao?"

    Cậu vừa đẩy cửa bước vào nhà vừa mỉm cười nói, "Không, hiện giờ vẫn chưa phải lúc... Được rồi chỉ có thế thôi, cậu tiếp tục làm việc đi, nếu tháng này hiệu suất của công ty giảm thì anh sẽ trừ vào lương cậu đó"

    Ishiki bên kia lúc này bất mãn nói, "Biết biết biết, anh thật là không nói lí lẽ gì cả..."

    Nghe tới đây Nobita liền cúp máy, nếu không lỗ tai cậu sẽ chứa đầy những lời lãi nhãi mất. Cậu thay giày rồi sau đó đi tới phòng khách ngồi xem TV và chờ đợi.

    Khoảng 30 phút sau cậu liền nghe được tiếng mở cửa cùng tiếng bước chân, biết là mẹ Nobi đã về cậu tắt TV TV rồi đi ra mỉm cười nói với bà, "Mẹ đã về rồi! Hôm nay mẹ đi có vui không ạ?"

    Mẹ Nobi thấy cậu bước ra thì mỉm cười, "Ừ, hôm nay rất vui, siêu thị giảm giá rất nhiều, mẹ có mua đồ cho con này chút thử cho mẹ xem có vừa không"

    Cậu tiến lên xách đồ phụ bà, "Vâng ạ, mẹ để con xách hộ cho"

    Mẹ Nobi đưa đồ cho cậu rồi nói, "Đống này đem đến phòng mẹ" nói rồi bà bước đi trước, cậu vâng một tiếng cũng đi theo sau.

    Lên tới phòng ngủ của mẹ Nobi cậu đặt hết đống đồ trên giường, thở một hơi sau đó vờ như khó xử nói với bà, "Mẹ! Có một chuyện con muốn nói cho mẹ biết lâu rồi nhưng không biết có nên nói hay không, hôm nay con quyết định nói ra mẹ đừng giận con nhé?"

    Mẹ Nobi hơi khó hiểu nghe cậu nói bà gật đầu, "Được rồi con nói đi"

    Cậu nghe vậy liền nói, "Thật ra con phát hiện con không thích con gái mẹ ạ"

    Khi cậu nói xong câu này không gian trong phòng bổng chốc liền yên lặng, mẹ Nobi không nói gì, cậu thì cứ nhìn từng phản ứng và chờ đợi lời nói từ phía mẹ Nobi, lúc này âm thanh duy nhất còn xót lại chỉ là tiếng hoạt động của máy điều hoà vẫn còn đang bật.

    Mẹ Nobi nghe cậu nói cũng không phản ứng gì nhiều, bà nhìn thật sâu thằng con trai mình sau đó thở ra một hơi mới chậm rãi nói, "Mẹ đã biết rồi!"

    Cậu nghe vậy phản ứng chậm một nhịp sau đó mới bất ngờ nói, "Mẹ biết rồi?"

    Mẹ Nobi tiến tới gõ vào đầu cậu một phát rồi mỉm cười, "Đúng! Mẹ biết lâu rồi, nhìn con lớn lên tới từng tuổi này mẹ không hiểu con thì ai hiểu con đây? Mẹ biết nhưng không muốn nói chỉ chờ lúc con nhận ra và nói với mẹ thôi, nhưng không ngờ lại là hôm nay"

    Nobita nghe vậy thở dài, "Thì ra là vậy" thì ra chỉ có cậu là người chậm tiêu cả hai đời cho tới bây giờ mới nhận ra được vấn đề.

    ================

    Thật ra cậu cũng chỉ biết được việc này thôi, để biết nguyên nhân thì phải quay ngược thời gian về mấy tháng trước đó. Vào một ngày chủ nhật nào đó khi Nobita đang ngồi tại bàn làm việc trong phòng giải quyết đống văn kiện được Ishiki gửi đến thì từ không trung bổng nhiên xuất hiện một cái hố đen, từ trong đó nhảy ra một vật thể màu xanh quen thuộc, cậu ban đầu có chút bất ngờ sau đó mỉm cười nói, "Cậu đến thăm tớ sao Doraemon? Nhưng có vẻ hơi muộn quá đó"

    Doraemon cũng mỉm cười, "Ừm, Xin lỗi vì bây giờ mới tới thăm cậu được do tớ bận quá, hôm nay tớ tới không chỉ để thăm cậu mà còn để thực hiện nhiệm vụ gửi một món đồ về cho cậu", vừa nói cậu ta vừa móc từ trong túi ra một chiếc hộp đưa cho cậu, "Đây chính là Tashigi - cháu nội cậu gửi"

    Nobita tiếp nhận chiếc hộp lại hơi khó hiểu, "Nếu tớ nhớ không nhầm thì khi cậu lúc mới gặp tớ có nói cháu nội tớ là Sewashi mà nhỉ, hay đây là đứa cháu khác?"

    Doraemon nghe vậy có chút xấu hổ, "Thật ra thì ngay từ đầu chúng ta sẽ không thể gặp nhau mới đúng, đáng lẽ tớ phải đến nơi của môt Nobita ở chiều không gian khác nhưng do tớ vụng về lại chọn nhầm toạ độ nên điểm đến cuối cùng của tớ là tới nhà cậu. Nhưng nhờ vậy mà chúng ta mới có thể trở thành bạn của nhau không phải sao?"

    Nobita mỉm cười gật đầu, "Ừm, cậu nói rất đúng" vừa nói cậu vừa mở nắp chiếc hộp ra, bên trong có một bức thư với một sấp ảnh cậu để chiếc hộp lại lên bàn mở lá thư ra đọc, lá thư là những nét chữ xấu xí của trẻ con với nội dung như sau:

    'Tokyo,ngày 21 tháng 12 năm 2053.

    Kính gửi ông Nobita và ông Dekisugi, hai ông khoẻ! Cháu là Tashigi Hidetoshi, 7 tuổi sắp lên 8 là cháu nội của hai người. Hôm nay cháu viết thư này chính là muốn cảm ơn hai người đã cho chúng cháu có được cuộc sống như ngày hôm nay, cháu và Takagi hứa với hai ông sẽ cố gắng duy trì và phát triển sản nghiệp mà hai ông đã để lại cho chúng cháu (ba cháu thường dặn dò như vậy). À cháu quên giới thiệu, Takagi Nobi cũng là cháu nội của hai người, em ấy là con của chú ba và chú ba là em trai của ba cháu cũng đều là con của hai người, gia đình cháu và Takagi sống rất vui vẻ và hoà thuận với nhau nên hai người cứ yên tâm, cuối lời cháu xin chúc hai ông sống vui vẻ và hạnh phúc bên nhau.

    Yêu hai ông nhiều.

    Kí tên

    Tashigi Hidetoshi
    .'

    Còn sấp ảnh trong hộp toàn bộ là những bức ảnh chụp cảnh sinh hoạt của một gia đình hạnh phúc tiêu chuẩn. Nobita không quá quan tâm đến những bức ảnh ấy mà chỉ nghiền ngẫm lại những gì mà bức thư viết. Cậu biết đời trước có nhiều cặp nam nhân yêu nhau, người ta thường gọi họ là đồng tính gì gì đó thế nhưng không ngờ chính cậu lại là một người trong số họ, như thế bảo sao cậu lại không nhìn vừa mắt một cô gái nào, đôi khi cậu còn lại thấy thằng em nhà mình đẹp mắt hơn nữa chứ, thế nhưng lúc ấy cậu chỉ nghĩ đơn giản là mình làm việc quá nhiều nên sinh ra những ý nghĩ không đúng còn vấn đề này cậu lại chưa từng xem xét tới.

    Tuy EQ của cậu khá thấp nhưng không phải hoàn toàn không dùng được, nghĩ lại từ những ngày đầu tiên cậu xuyên đến đây cậu liền làm quen với Dekisugi, cậu chú ý tới anh vì anh thường xuyên chăm chú nhìn cậu tuy không nói nhưng cậu vẫn biết được, ban đầu cậu tưởng anh đang ghen ghét mình vì thân cận với người mà anh để ý - Shizuka, thế nhưng chỉ ngay hôm đó cậu lại phải bát bỏ điều này sau khi có cuộc trò chuyện với anh, lúc đó cậu mới biết được còn có người giống mình cùng lúc đó cậu và anh cũng xác nhận quan hệ bạn bè với nhau. Từ lúc đó trở đi theo thời gian hai người lại càng trở nên thân thiết, Dekisugi cũng quan tâm chăm sóc cậu rất nhiều, hầu như bất cứ chuyện gì cậu ta cũng nghĩ đến cậu trước tiên, cậu vẫn từng nghĩ đó là tình cảm của những người bạn thân thiết dành cho nhau nhưng hôm nay nghĩ lại cậu mới phát hiện ra những hành động kia đã vượt quá giới hạn bạn bè.

    -Thử hỏi có người bạn nào lại lo cho bạn mình đến từng miếng ăn không kể cả bạn thân? Câu trả lời là không, thế nhưng Dekisugi lại lo cho cậu như thế, trên bàn ăn khi cũng dùng bữa với Dekisugi cậu không cần hành động thì những món ăn cậu thích đã nằm gọn trong bát cậu, đến những con cua con tôm cũng đã được lột vỏ sạch sẽ, cậu chỉ việc gắp, bỏ lên miệng nhai và nuốt thôi.

    -Hay có người nào nhìn bạn mình thay đồ mà chảy máu mũi không? Có một lần nhóm năm người bọn cậu đi tắm biển, khi cậu đang thay đồ trong buồng thì đúng lúc Dekisugi bước vào, thấy cậu anh đơ người nhìn chằm chằm cậu không phản ứng, thế nhưng từ mũi từng giọt, từng giọt máu trong vô thức không ngừng nhỏ xuống, lúc đó cậu hết hồn liền lay tỉnh anh, định đưa anh đi khám nhưng lại bị anh ngăn cản lấy lí do anh hơi nóng trong người nên mới bị vậy, lí do sứt sẹo vậy mà lúc đó cậu cũng tin được.....

    Và còn nhiều việc khác tiếp tục diễn ra sau đó, nếu liệt kê thì cũng phải hơn mấy chục cái gạch đầu dòng nữa.

    Nếu hỏi cậu có tình cảm với Dekisugi không thì cậu nghĩ là có. Có hôm cậu biết được Dekisugi trễ hẹn với cậu vì giúp một cô bạn làm bài tập thì liền không để ý đến anh cả tuần, sau khi anh lần thứ n xin lỗi và hứa sẽ không tái phạm nữa thì cậu mới bỏ qua cho người ta. Từ đó về sau mỗi khi có hẹn với cậu đi đâu hay làm bất cứ một việc gì thì liền gác bỏ mọi việc qua một bên để đúng giờ hẹn với cậu, còn cậu thì từ lúc đó bắt đầu nhìn những cô gái đứng gần Dekisugi liền không vừa mắt nữa, mỗi lúc họ đứng gần nhau là cậu lại muốn đi tới xen ngang hai người ngay tức khắc, và thật sự cậu đã làm vậy rồi.

    Những dòng suy nghĩ đó cũng chỉ lướt qua trong tít tắt trong đầu cậu, sau khi đọc xong lá thư xem xong ảnh cậu lại thả nó vào hộp đóng lại xong bỏ vào túi dự phòng, cậu lại nhìn Doraemon mỉm cười, "Nhờ cậu gửi lời tới nhóc con kia là tớ đã nhận được quà của nó và đọc được thư nó gửi rồi nhé Doraemon, còn nữa nói với nó là chữ của nó quá xấu, nếu không luyện thêm thì tớ cũng không cho nó thừa kế sản nghiệp của tớ đâu mà mơ a~"

    Doraemon nghe vậy cũng mỉm cười gật đầu, "Được, tớ sẽ chuyển lời. Nhiệm vụ của tớ tới đây đã hoàn thành, tớ phải về giao trả nhiệm vụ rồi tạm biệt cậu Nobita, hẹn gặp lại"

    Nobita cũng tạm biệt Doraemon sau đó Doraemon liền nhanh chóng biến mất cùng cái hố đen kia như chưa từng xuất hiện.

    Từ ngày hôm đó cậu liền tạo mọi điều kiện để Dekisugi thổ lộ với mình từ việc cậu cười nói vui vẻ với bọn con gái trước mặt anh hay đi uống Cafe cùng một cô bé tới việc cùng một cô bạn cùng lớp về nhà học nhóm..... Vân vân và mây mây... Thế nhưng tên ngốc kia chỉ lo được lo mất một chút lại thôi không còn có dấu hiệu gì khác cũng không tìm cậu nói chuyện, và từ đó Nobita bắt đầu trường kỳ khiêu chiến với Dekisugi, một trận kéo dài cho đến lúc này.

    ================

    Mẹ Nobi thấy cậu trầm ngâm thì nói tiếp, "Mẹ cũng thấy Dekisugi nó thích con đấy, dì Azami cũng vừa tìm mẹ nói chuyện này mấy ngày trước, nếu con cũng thích nó thì nói cho nó một tiếng nếu không thích thì cũng nói với nó một tiếng đi đừng làm khó người ta, tội nghiệp, còn về ba con thì để mẹ lo"

    Nobita trong lòng bỉu môi, 'Nếu mẹ biết người ta bẻ cong con trai mẹ không biết mẹ còn tội nghiệp được không' tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng bên ngoài thì cậu mỉm cười nói với bà, "Vâng, con biết rồi cảm ơn mẹ, vậy giờ con về phòng giải quyết công việc ạ"

    "Đem đồ về phòng này con" vừa nói bà vừa cầm hai túi đồ đưa cậu, "Trang phục dự tiệc tối nay để mẹ chọn, lát nữa mẹ đem lên cho"

    "Vâng ạ" nói rồi cậu mỉm cười nhận hai túi đồ rồi đi về phòng mình.

    Bước vào phòng cậu bỏ túi đồ vào tủ quần áo rồi ngồi vào ghế tựa đem điện thoại ra bắt đầu nghịch cũng vừa chờ đợi.

    Ước chừng 5 phút sau có tiếng chuông cửa từ tầng dưới truyền đến, chỉ chốc lát sau liền nghe được tiếng bước chân càng ngày càng gần rồi tiếng gõ cửa phòng nối tiếp theo sau vang lên theo.

    Cậu mỉm cười chậm rãi đi tới mở cửa, thấy Dekisugi cả người đầy mồ hôi thì cậu mỉm cười, "Là cậu sao Dekisugi, cậu vào đi, sao lại đi vội vậy mồ hôi tuôn ra ướt hết cả người rồi này để tớ lấy quần áo cho cậu thay, nếu không thì tắm luôn cho thoãi mái" nói xong định quay lưng bước tới tủ quần thì cánh tay cậu bị níu lại.

    Dekisugi bước nhanh vào đóng cửa lại rồi nhanh chóng tiến lên nắm cổ tay giữ cậu lại, "Cậu khoang đi đã"

    Nobita kéo khoé môi rồi quay lại nói với anh, "Sao vậy Dekisugi, có chuyện gì sao?"

    Dekisugi nhìn thẳng vào mắt cậu soi ra hình bóng mình trong đó rồi hỏi, "Cậu tối nay sẽ đi dự tiệc với Shizuka sao?"

    Nobita gật gật đầu mỉm cười, "Đúng rồi, chính là cô ấy đề nghị đó, thử nghĩ xem đi dự tiệc bên cạnh một cô gái dễ thương xinh đẹp như vậy sao lại không thích được cơ chứ"

    Nghe Nobita nói bàn tay anh nắm cổ tay cậu vô thức chặt lại, anh vẫn nhìn chăm chăm cậu nói, "Cậu không được đi cùng với Shizuka"

    Cậu khó hiểu, "Tại sao? Cậu thích cô ấy à?"

    Anh vội lắc đầu, "Không phải, nhưng cậu không được đi với cô ấy, cậu nói chuyện vui đùa với cô gái nào tớ cũng chấp nhận được nhưng với cô ấy thì không" vì tớ cảm thấy có mối đe doạ xuất phát từ cô ấy.

    Cậu nghe anh nói vậy liền nói tiếp, "Nếu cậu không thích cô ấy thì sao lại không cho tớ gần gũi, đồng ý là cậu và tớ là bạn thân nhưng can thiệp vào chuyện tình cảm riêng tư của nhau thì có hơi quá rồi đó"

    Dekisugi nghe thấy vậy nghĩ cậu tức giận vội nói, "Không, chúng ta không phải chỉ là bạn....."

    Nobita lúc này gạt tay anh ra cắt ngang, "Hay nhỉ, quen biết nhau hơn 8 năm giờ cậu lại buôn một cậu chúng ta không phải là bạn?"

    Dekisugi lúc này càng vội hơn, "Tớ không có ý đó...."

    "Vậy cậu có ý gì? Nếu không mau nói rõ thì cút ra ngoài cho tớ" cậu cố tình không để cho anh nói hết câu liền giận dữ.

    Dekisugi hoản hồn lại có chút khó khăn nói, "Vì tớ tớ tớ thích cậu, không! Tớ yêu cậu, anh yêu em, yêu em từ rất lâu rồi, em đừng ghét bỏ anh có được không?" vừa nói anh vừa tiến tới ôm cậu vào lòng.

    Nobita không nói nữa, anh cũng im lặng chờ đợi không gian bất ngờ trở nên im lặng, một lúc sau cậu nhẹ nhàng mỉm cười nói, "Em biết lâu rồi"

    Dekisugi nghe cậu nói liền kịch liệt phản ứng, "Đừng mà Nobita, đừng đối xử với anh như vậy mà, anh rất............ Khoang! Em nói gì? Có thể nói lại một lần nữa không?" vừa nói anh vừa thả lỏng cái ôm nhìn thẳng vào gương mặt cậu.

    Nobita nhìn gương mặt gần ngay trước mắt đưa tay lên véo mũi anh, "Em biết lâu rồi, từ mấy tháng trước"

    Anh lúc này mới xác nhận được những lời cậu nói liền ngốc lăng cười nói với cậu, "Em nói vậy là em cũng thích anh đúng không?"

    Nobita nghe anh hỏi thẳng như vậy gương mặt không khỏi nóng lên, cả hai đời gộp lại cũng đã 43 tuổi nhưng đây là lần đầu tiên Nobita đỏ mặt, cậu vội vàng dời ánh nhìn đi chổ khác khẽ gật đầu

    Dekisugi thấy cậu gật liền phấn khích đè cậu lên giường áp môi ngay lên môi cậu liếm mút, cậu cũng bất ngờ nhưng sau đó cũng vụng về đáp trả, cứ thế cảnh hôn ngọt ngào trong phim tình cảm 8h thường hay chiếu trên truyền hình được hai tên trai tân cứ thế mà thực hành.....................

    --- o0o ---

    Định cho hai đứa hốt nhau ngay từ đầu mà nghĩ lại mình cũng không có phúc hậu như vậy nên thôi, dời tới chap này vậy.

     
    Last edited by a moderator: 28 Tháng ba 2020
  9. NHÓC NHỎ Supper-love-no1

    Bài viết:
    1
    Chap 18: Ngọt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau màn hôn môi nóng bỏng, Nobita liền kéo ra khoảng cách với Dekisugi kẻo cọ một hồi lại cọ ra lửa đến tối lại không thể đi dự tiệc. Cậu bước xuống giường đi tới tủ quần áo lấy ra một bộ đồ ném tới Dekisugi còn ngồi trên giường, "Anh mau đi tắm đi, cả người toàn mồ hôi"

    Dekisugi đưa tay bắt lấy rồi mỉm cười nói, "Chúng ta cùng tắm nhé, cả người em cũng đã bị anh làm bẩn rồi kìa"

    Cậu liếc xéo anh một cái, "Không cần, xíu em tắm sau, khi em ngồi vào bàn mà anh còn chưa vào nhà tắm thì đừng trách em mạnh chân" nói rồi liền bước chân tới bàn học

    Dekisugi thấy vậy không nói hai lời liền nhanh chân đi vào phòng tắm, anh không muốn cũng không dám làm trái lời cậu vì anh biết cậu nói là sẽ làm.

    Khi cậu ngồi xuống ghế tựa xoay người lại đã thấy Dekisugi mất bóng thì mỉm cười quay người lại lấy laptop ra bắt đầu làm việc.

    Một lúc sau Dekisugi bước ra khỏi phòng tắm, người đã được lau khô và đã mặc quần áo vào nhưng tóc anh vẫn còn ướt, thấy cậu vẫn còn ngồi ở bàn học thì mỉm cười bước tới.

    Nobita đang chăm chú đánh máy không biết anh đã đứng sau lưng mình, bổng cậu cảm thấy có một giọt nước nhỏ lên trên má thì mới dừng động tác quay lại nhìn, thấy anh đang mỉm cười nhìn mình liền trừng mắt, "Anh tắm xong rồi không đi sấy tóc đi đứng đây làm gì, máy sấy em để trong tủ quần áo đấy, mở ra là thấy ngay......."

    Dekisugi nhìn bờ môi đang không ngừng mấp máy kia không kiềm chế được liền cúi đầu hôn lên nó làm lời muốn nói tiếp của Nobita phải nuốt ngược vào trong.

    Chỉ là một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước nên khi cậu phản ứng lại thì anh đã đi tới tủ quần áo, cậu không thể làm gì chỉ đành trừng mắt với bóng lưng thủ phạm rồi quay lại tiếp tục làm việc với máy tính.

    Dekisugi ghim phích cắm vào ổ điện, ngồi lên giường bật máy sấy sấy khô tóc rồi sau đó đi tới sau lưng Nobita choàng tay lên vai cậu, "Nobita, tối nay em đi với anh đừng đi với Shizuka được không? Nếu em không đi với anh thì anh sẽ ở nhà luôn đó"

    Lúc này động tác của cậu cũng không dừng nhưng lại cong cong khoé môi, "Những lời nói lúc nãy là em đùa anh thôi, thật sự thì em không có hứa sẽ cùng đi riêng với cô ấy, em chỉ hẹn là chúng ta sẽ chờ cô ấy ở cổng vào thôi, vì cô ấy cảm thấy ngại khi đi một mình, anh thấy được không?"

    Dekisugi sau khi nghe cậu nói xong thì mỉm cười cọ lên má cậu, "Đương nhiên là được rồi, nếu vậy thì tốt quá, em không biết những lời nói vừa rồi của em doạ người như thế nào đâu, anh cứ tưởng em có tình cảm với Shizuka, như thế thì anh đã hết hy vọng rồi, nhưng không ngờ em cũng yêu anh, anh vui lắm, rất vui, anh không biết phải dùng từ gì và làm ra hành động như thế nào để thể hiện hết sự vui sướng trong lòng anh lúc đó nữa. Anh hứa là sẽ yêu em thật nhiều thật nhiều và sẽ không bao giờ làm em buồn vì anh nữa nên đừng bao giờ hết yêu anh nha Nobita?"

    Nobita dừng thao tác trên máy tính lại quay sang nhìn gương mặt gần mình trong gang tấc kia, cảm giác ấm áp không ngừng lan tràn trong lòng ngực, tiếp xúc với anh cũng đã rất lâu rồi nên cậu hiểu những lời nói sến súa vừa rồi là hoàn toàn thật lòng. Cậu mỉm cười tặng cho anh một nụ hôn lên ngay má, "Em hứa!"

    Chỉ hai từ như vậy từ Nobita cũng đã đủ làm Dekisugi thoả mãn, tuy đơn giản như thế nhưng nó hoàn toàn là một lời hứa, sự cam kết chắc chắn từ cậu dành cho anh, như thế anh đã yên tâm hơn nhiều lắm vì cậu chưa thất hứa với anh bao giờ. Sau đó anh giữ cậu lại liền dán đôi môi mình lên môi cậu, lần này đã có kinh nghiệm hơn lần trước, đúng là đàn ông đối với việc này không bao giờ chậm chạp học hỏi.

    Anh dùng chiếc lưỡi tham lam của mình tách mở hàm răng của cậu rồi ngay sau đó lặp tức luồn nó vào, anh hứng thú khám phá mọi ngóc ngách, địa phương mà anh đã muốn chạm đến từ lâu, anh càng muốn nhanh chóng chiếm giữ tất cả mọi thứ tồn tại trên người cậu. Nobita ban đầu có chút bất ngờ nhưng sau đó liền tiếp nhận vật thể lạ đang xâm nhập, cậu mạnh mẻ đáp trả cố gắng lấy lại quyền chủ động, thế nhưng sức tấn công của Dekisugi quá mạnh mẻ khiến cậu không thể nào tiến sâu hơn được, không thể phủ nhận ở phương diện này Dekisugi có thiên phú hơn cậu nhiều lắm.

    Nụ hôn triền miên này cứ kéo dài đến khi cả hai đều thiếu dưỡng khí mới từ trong sự tiếc nuối của Dekisugi mà dừng lại, cả hai người lẳng lặng nhìn thẳng vào mắt đối phương sau đó thì mỉm cười, họ đều nhìn thấy ánh mắt người đối diện phản chiếu hình bóng của họ, chỉ có họ mà thôi.

    Nobita sau đó mỉm cười đẩy gương mặt còn ở sát bên mình ra, "Được rồi, em còn phải làm việc nữa anh đừng có làm phiền"

    Dekisugi mỉm cười thẳng lưng nhìn những ngón tay của cậu đang không ngừng lướt trên bàn phím máy tính hỏi, "Em đang làm gì vậy Nobita?"

    Nobita nhìn chăm chăm vào máy tính trả lời, "Em đang lập trình ứng dụng dành cho điện thoại di động, dự kiến sau khi tung ra thị trường sẽ đem lại cho em một khoảng"

    Dekisugi nghe cậu nói thì mỉm cười, "Ừ, anh tin lợi nhuận nó mang lại sẽ thật lớn. À Nobita, anh có việc này lâu nay vẫn chưa cho em biết, hôm nay anh quyết định nói cho em nghe, em có muốn nghe không?"

    Nobita nghe vậy lại một lần nữa dừng lại động tác, lần này cậu gập máy lại cất vào túi luôn, "Hôm nay đến đây thôi. Được rồi anh nói đi em nghe" vừa nói cậu vừa xoay ghế lại mỉm cười nhìn anh.

    Dekisugi thấy vây cũng mỉm cười nói tiếp, "Thật ra mấy năm nay anh vẫn bí mật xây dựng sự nghiệp của mình để sau này khi chúng ta đến với nhau anh có thể cho em cuộc sống tốt nhất, đến ngày hôm nay công ty của anh cũng đã hoàn toàn đứng vững rồi, em biết MIRAI chứ? Đó chính là sản nghiệp của hai chúng ta"

    Nobita hơi trừng lớn mắt, cậu có chút bất ngờ, vị trí của MIRAI so với Digital Universe của cậu cũng không hề thua kém. Là tập đoàn đa ngành đa quốc gia có nhiều chi nhánh công ty con được đặt ở nhiều nước trên thế giới bao gồm, MIRAI ELECTRONICS (Công ty sản xuất điện tử), MIRAI EVERLAND (Công ty quản lý resort, công viên chủ đề lớn), MIRAI ENGINEERING (Công ty xây dựng)....... Và nhiều công ty nhỏ khác. Tuy vậy nhưng cũng chỉ có chút bất ngờ đó thôi, không hơn bởi cậu biết đây cũng nằm trong năng lực của Dekisugi, sở hữu kiến thức của tương lai mà không làm ra được gì thì đó không phải là Dekisugi mà cậu biết. Cậu có phần kiêu ngạo nghĩ, 'Đây là người đàn ông cậu chọn a~, ưu tú thế là cùng~~~~'

    Cậu mỉm cười nói với Dekisugi, "Thật không ngờ tập đoàn nổi tiếng ấy lại là của anh, vậy không biết quý ngài Hidetoshi có nguyện ý để tôi ôm đùi vàng không nhỉ"

    Dekisugi khom lưng đưa mặt lại gần cậu mỉm cười, "Em nói gì vậy, của anh chính là của em, và anh cũng thuộc sở hữu của em nên đừng bao giờ không cần tới nhé" nói rồi lại hôn lên mắt cậu sau đó mỉm cười.

    Nobita cảm thấy mắt mình có một mãng ấm nóng dán lên mí mắt không khỏi run run, sau khi anh môi anh rời khỏi cậu mở mắt ra nghiên người ra sau dựa vào lưng ghế mỉm cười, "Ừ, em sẽ ghi nhớ lời nói của anh ngày hôm nay" nói xong câu này cậu lại thở dài một tiếng rồi nói tiếp, "Được rồi nếu anh đã nói xong rồi thì tới lược em, thật ra chuyện này em định vài ngày sau mới nói nhưng sẵn tiện hôm nay em cũng nói cho anh biết, cách đây 8 năm em đã trở thành CEO của Digital Universe, suốt 8 năm qua em đã không ngừng phát triển nó trở nên lớn mạnh như ngày hôm nay, và nó sẽ không kém MIRAI của anh đâu vì đó chính là cả mảnh trời của em" Cậu nói với giọng điệu đầy kiêu ngạo.

    Lần này tới lượt Dekisugi bất ngờ, anh biết đến Digital Universe ngay từ khi nó đổi chủ, bắt đầu từ lúc đó Digital Universe so với bản thân nó lúc trước hoàn toàn không cùng một đẳng cấp, tốc độ phát triển của nó được mọi người so sánh tốc độ của tên lửa, điều làm mọi người bất ngờ là nó không gặp phải bất cứ trở một ngại gì, con đường nó đi hoàn toàn là một con đường bằng phẳng không hề có chông gai, đây là điều mà mọi người nhìn từ bên ngoài vào thấy được, thế nhưng chỉ những người trong cuộc mới hiểu, người chủ mới của nó không phải là một tên ngốc như ban đầu mọi người vẫn nghĩ, mà thủ đoạn của người này cũng không phải người bình thường có thể so sánh.

    Ngày đầu tiên người nọ ngồi vào vị trí đã làm một lần thay máu trong công ty, một lần cho hơn nửa nhân viên thôi việc, sau đó lại mở một cuộc tuyển nhân sự trên diện rộng, lúc này nhiều người có chút năng lực và ánh mắt đều tập trung đầu quân vào, nhưng cũng có những người không đặt nó vào mắt. Cho đến một năm sau, Digital Universe đã có xu hướng lấy lại phong độ, phúc lợi của nhân viên cũng tăng lên không ít, điều này khiến đám người kia hối hận không thôi. Những đối thủ của công ty lúc này cũng đã đứng ngồi không yên bắt đầu ra sức chèn ép, tích cực nhất phải nhắc đến I&T - Nhà lập trình hàng đầu lúc này, họ đã dày công bố trí một bộ phận gián điệp vào để ăn cắp các bí mật thương nghiệp, tuy nhiên không biết bằng cách nào người nọ đã phát hiện và không tiếng động xử lý sạch sẽ bọn chúng, mấy ngày sau nhà lập trình kia cũng bị đoàn thanh tra sờ gáy, thời gian sau đó nhà lập trình này cũng không còn rục rịch gì nữa, sự việc xảy ra như vậy cũng cảnh tỉnh không ít người, từ lúc đó không còn người nào lại không có mắt đứng ra ngán chân Digital Universe nữa. giờ đây khi biết được người nọ là Nobita thì Dekisugi thật bất ngờ lại có một phần hãnh diện xen lẫn tự hào và thật sự rất cao hứng, chàng thanh niên ưu tú trước mắt này chính là vợ của anh, là người của anh và chỉ thuộc về một mình anh mà thôi.

    Dekisugi mỉm cười, "MIRAI thuộc sở hữu của chúng ta chứ không phải là của riêng anh bởi nó vì em mà được sinh ra, anh mong em hiểu được điều này. Còn về Digital Universe thì anh rất bội phục, nhiều hơn là kiêu ngạo vì khả năng của em, đúng là không ai có thể giỏi hơn vợ của anh được a~"

    Nobita trợn mắt, "Cút cút, ai là vợ của anh chứ............ Ê! Anh đi đâu đó?" Thấy Dekisugi quay lưng đi về phía cửa cậu vội hô.

    Dekisugi nghe cậu gọi quay lại mỉm cười nói, "Em đã bảo anh cút anh dám không nghe sao?"

    Cậu liếc xéo anh rồi hừ một tiếng, "Vậy em bảo anh đi chết anh có đi không?"

    Anh lặp tức gật đầu, "Nếu điều này làm em vui thì anh nguyện ý"

    Nobita bỉu môi, "Nhưng em cảm thấy không vui. Được rồi em đi ngủ đây, anh muốn làm gì đó thì đi làm đi"

    Chưa đợi Nobita đứng lên Dekisugi liền đi tới, theo kiểu bế công chúa bế ngang cậu lên, "Vậy để anh bồi em ngủ" nói rồi anh đi đến bên giường thả cậu vào trong chăn sau đó dùng remote hạ nhiệt độ máy điều hoà xuống một chút rồi cũng theo sau nằm lên giường, giường của Nobita chỉ là một cái gường đơn nên hai người muốn không lọt xuống đất thì chỉ có thể nằm sát vào nhau, Dekisugi thuận thế ôm chặt cả người cậu vào lòng rồi thì thầm thổi gió bên tai cậu, "Được rồi, ngủ thôi Nobita, chúc em ngủ ngon"

    Nobita cũng lười phản ứng để tùy anh sắp xếp, đến lúc này cậu đã nằm trọn trong cái ôm của anh, sau khi nghe anh nói liền dịch dịch người, "Anh ôm em chặt như vậy sao em có thể ngủ được"

    Dekisugi nghe vậy liền thả lỏng tay mỉm cười, "Anh xin lỗi, cảm giác được ôm em thích quá nên không chú ý"

    Nobita hừ một tiếng, "Đừng chém! Xem ra ngày mai phải thay chiếc giường khác rồi"

    Dekisugi luồn tay vào áo cậu vuốt ve từng khối cơ trên bụng cậu rồi cười nói, "Đâu nhất thiết phải thế, ngày mai em dọn qua nhà anh ở luôn cũng được mà"

    Nobita liền đẩy bàn tay hư hỏng kia ra cười cười, "Anh nói lại một lần nữa, em nghe không rõ"

    Dekisugi vội vàng sửa lời, "Không có gì không có gì, ngày mai anh sẽ cho người mang giường tới, chúng ta ngủ thôi!"

    Nobita hừ lạnh liếc anh một cái mới nhắm mắt lại. Dekisugi nằm ngiêng người choàng tay lên người Nobita nhìn thấy cậu nhắm mắt mới mỉm cười mút vành tai cậu một cái rồi mới nhắm mắt lại.

    Một khắc khi Dekisugi nhắm mắt không thấy được đôi tai của người trong lòng dần dần nhiễm đỏ, Nobita mắt vẫn nhắm nhưng môi lại vẽ nên một nụ cười hạnh phúc.

    --- o0o ---








     
  10. NHÓC NHỎ Supper-love-no1

    Bài viết:
    1
    Chap 19: Dự Tiệc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    15h, Ánh nắng ráng chiều đã bao trùm lên mọi ngóc ngách của tiểu khu Nerima phồn hoa bậc nhất nằm ở thủ đô Tokyo Nhật Bản. Và nó cũng không quên ghé lại thăm nhà của Nobita một thoáng.

    Mẹ Nobi lúc này đang nấu ăn trong phòng bếp, nấu xong món ăn cuối cùng bà nhìn lên chiếc đồng hồ treo trên tường, thấy thời gian cũng không còn sớm nhưng Nobita và Dekisugi ở trên phòng vẫn chưa xuống thì liền đi lên.

    Tới phòng Nobita mẹ Nobi dừng lại đưa tay gõ cửa. Một lúc sau cánh cửa mở ra, là Dekisugi, mẹ Nobi thấy anh mỉm cười nói, "Thì ra là Dekisugi, Nobita đâu rồi con?"

    Dekisugi thấy mẹ Nobi thì mỉm cười nhích sang một bên nhường đường cho bà, "Dạ em ấy con đang ngủ, mama có muốn vào trong không ạ"

    Mẹ Nobi lắc đầu, "Mẹ không vào đâu, mà con đã nói chuyện với nó chưa?"

    Nobita nghe bà hỏi mỉm cười trả lời, "Buổi trưa con đã nói với Nobita và em ấy cũng đã đồng ý rồi"

    Mẹ Nobi nghe vậy gật đầu mỉm cười, "Nếu vậy thì chúc mừng con, nếu Nobita đã quyết định như vậy thì mẹ cũng không có ý kiến gì, papa con cũng sẽ vậy. Thế nhưng nếu để chúng ta biết con ủy khuất nó thì chúng ta sẽ không tha cho con đâu đấy"

    Dekisugi trịnh trọng gật đầu, "Vâng, con sẽ nhớ kĩ"

    Mẹ Nobi lúc này mới vừa lòng mỉm cười, "Vậy là được rồi. Mẹ đã nấu cơm rồi đó, con vào gọi Nobita dậy rồi xuống ăn cơm, cũng đã trễ rồi"

    "Vâng ạ, khi nào em ấy thức thì bọn con sẽ xuống ngay" anh nói.

    "Được rồi tùy hai đứa, vậy mẹ xuống trước" Mẹ Nobi nói xong liền xoay người đi.

    Anh đứng ở cửa nhìn mẹ Nobi khuất bóng sau khúc ngoặc mới đóng cửa phòng, quay lại nhìn gương mặt còn đang say ngủ nằm trên giường nét mặt anh liền trở nên nhu hoà, sau đó liền bước tới nằm trở lại vị trí cũ.

    Nobita sau khi anh rời giường thì đã thức nhưng vẫn không muốn dậy. Lúc này cảm nhận bên cạnh lại có người cậu mới chậm rãi mở mắt nghiên mặt qua nhìn anh mỉm cười.

    Dekisugi thấy hành động của cậu thì mỉm cười đáp lên mắt cậu một nụ hôn, "Anh làm em tỉnh giấc sao?"

    Nobita nghiên người rúc vào lòng Dekisugi cọ cọ, "Không, em thức từ sớm rồi" Chiều cao của Nobita năm nay đã vượt qua 1m75 , so với chiều cao trung bình của người Nhật thì không phải là thấp nhưng đem so với Dekisugi 1m82 thì lại thấp hơn hẳn, điều này làm cậu khó chịu không thôi, chỉ qua một năm mà Dekisugi từ 1m73 lên hẳn 1m82 trong khi cậu từ 1m7 chỉ lên được 1m75. Nhưng lúc này nhờ vậy mà cậu lại có thể nằm gọn trong lòng Dekisugi, cảm giác thật sự rất ấm áp a~, chỉ những người từng trải mới có thể hiểu được cảm giác của cậu bây giờ thôi.

    Anh nhìn cậu co người rúc trong lòng mình không khỏi mỉm cười, sao anh không biết cậu lại có một mặt khả ái như thế cơ chứ, mặt hai người đối diện nhau, anh đưa mặt mình lại gần mặt cậu đặt bàn tay lên đôi má trắng mịn của cậu xoa xoa rồi cắn một ngụm sau đó mỉm cười hỏi cậu, "Em đói bụng chưa Nobita?"

    Nobita bất mãn xoa chổ bị cắn trừng anh một cái, định càu nhàu thì một âm thanh từ chiếc bụng rỗng của cậu vang ra, nhờ sự yên tĩnh trong phòng này mà âm thanh nọ lại càng được khuếch trương gấp bội, lúc này cậu chỉ có thể oán hận cái bao tử của mình kêu không đúng lúc lại xấu hổ ho vài tiếng.

    Dekisugi thấy vậy cười ra tiếng đưa tay xoa lên bụng cậu, "Em xem bụng em đã đòi biểu tình rồi kìa, mau dậy đi chúng ta xuống lầu ăn cơm"

    Nobita thẹn quá hoá giận dùng sức nhéo bàn tay nghịch ngợm trên người mình làm Dekisugi nhất thời chịu đau nhíu mày bất đắc dĩ nhìn cậu.

    Cậu lúc này mới cảm thấy hài lòng ngồi dậy vứt cho anh một ánh mắt 'đáng đời' rồi xuống giường mang dép đi vào nhà vệ sinh.

    Sau khi vệ sinh cá nhân xong hai người đi xuống lầu. Mẹ Nobi lúc này từ trong phòng khách đi ra thấy hai người thì mỉm cười, "Hai đứa thức rồi đấy à? Mau đi ăn gì đi sáng giờ cứ ở miết trong phòng, đồ ăn mẹ đã làm hết rồi đó chỉ cần hâm nóng lại là ăn được thôi. À không cần chừa phần cho mẹ với ba, tối nay chúng ta sẽ ăn tối ở ngoài, vậy nhé ta lên phòng đây"

    Hai người một vâng dạ với bà rồi mỉm cười bước vào bếp. Trong bếp Dekisugi không cho cậu làm bất cứ việc gì để cậu ngồi vào bàn ăn còn mình thì bất đầu bận rộn từ việc hâm nóng từng món ăn đến khi dọn lên.

    Nobita không có việc gì ngồi đó chống cằm mỉm cười nhìn anh làm, cảm giác này cũng không tồi chút nào.

    Sau khi những món ăn đều đã được dọn lên Dekisugi liền ngồi xuống bên cạnh cậu. Trong suốt bữa ăn, vẫn như thường lệ là Nobita vẫn không động gì nhiều chỉ cần gắp thức ăn từ trong bát mình và bỏ vào miệng, còn việc gắp thức ăn thì là phận sự của Dekisugi, đối với công việc này Dekisugi đã coi nó là chuyện hiển nhiên và rất vui vẻ mà làm. Cứ như là có thần giao cách cảm vậy, chỉ cần Nobita muốn ăn món gì thì món đó sẽ lặp tức xuất hiện trong bát cậu, xác xuất đúng là 100% không sai vào đâu được, đã đạt được cấp độ này thì cũng có thể hiểu Dekisugi thường xuyên "tập luyện" như thế nào rồi.

    Sau khi ăn xong cũng đã gần 17h, Nobita liền đuổi Dekisugi về nhà còn mình thì đi lên phòng tắm rửa thay đồ chuẩn bị đi dự tiệc.

    Khi cậu lên lầu trên thì mẹ Nobi cũng từ trong phòng bà bước ra, bà mỉm cười nói, "Con ăn xong rồi à? Vậy giờ đi thay đồ thôi, hôm nay con trai của mẹ sẽ là người nổi bậc nhất cho coi" nói rồi bà liền nắm tay kéo cậu vào phòng.

    Để cậu ngồi trên giường còn bà thì đi tới tủ quần áo mở ra đem từng bộ từng bộ đồ ra thử cho cậu, cậu bất đắc dĩ như một con búp bê tùy ý mẹ Nobi xoay chuyển. Thử hết bộ này tới bộ khác, xong một lượt cuối cùng bà kết luận, "Đồ của con đã cũ hết rồi, ngày mai mẹ sẽ cho người may thêm vài bộ nữa" nói xong bà lại bận rộn chọn lựa bộ nào hợp nhất với cậu.

    Nobita nghe vậy cười trừ nhìn đống đồ nằm trên giường, không đếm nhưng ước chừng số lượng không ít hơn hai chục bộ, những bộ đồ này hoàn toàn không có nhãn hiệu, tuy nhiên toàn bộ điều làm từ những chất liệu cao cấp được thợ may riêng của gia đình đo đếm cắt may kĩ càng đến từng đường kim mũi chỉ mà thành. Vậy nên khi mặc lên thì vừa người đến từng milimet.

    "Được rồi chọn bộ này đi, bộ này hợp với con nhất đó" vừa nói mẹ Nobi vừa cầm một bộ vest màu xanh đen đưa cho cậu, "Mau đi tắm rữa thay đồ ra cho mẹ nhìn xem" nói rồi bà liền kéo cậu lên đẩy vào phòng tắm.

    Khi Nobita kịp phản ứng thì cậu đã ở trong phòng tắm rồi, cậu bất đắc dĩ mỉm cười nhìn mình trong gương rồi mới bắt đầu tắm rửa.

    Sau khi tắm xong cậu đi ra, mẹ Nobi ngồi trên giường thấy cậu bước ra cười nói, "Đúng là bộ đồ này rất hợp với con, chẳng mấy chốc đã thằnh một chàng thanh niên bảnh bao rồi"

    "Cũng nhờ công lao của mẹ hết thôi" Nobita cũng cười nói tiếp.

    Mẹ Nobi lúc này hơi rũ mi, "Không phải! Do con đã thật sự trưởng thành, mẹ cũng đã già rồi không biết sẽ sống cùng tụi con được bao lâu nữa"

    Nobita thấy vậy vội mỉm cười nói, "Mẹ vẫn còn rất trẻ mà, mấy ngày trước khi đi shopping người ta vẫn nói con với mẹ giống chị em đó không phải sao"

    Mẹ Nobi bị cậu chọc cười liền bỏ qua ý nghĩ vừa rồi bà mỉm cười mắng, "Cái thằng nhóc này, người ta cũng chỉ nói đùa thôi mà cứ tưởng thật. Được rồi mẹ chuẩn bị đến chổ ba con đây, đi chơi vui vẻ đó"

    Nobita mỉm cười, "Vâng ạ, ba mẹ trăng mật vui vẻ"

    Mẹ Nobi đi tới cửa nghe vậy quay lại mỉm cười mắng, gương mặt được chăm sóc kĩ lưỡng hơi phiếm hồng, "Trăng mật em gái con!"

    Nobita cười càng dữ hơn, "Được đấy, nếu ba mẹ lại sinh cho có một em gái nữa thì tốt quá"

    "Vậy khi nào con sinh cho mẹ một đứa cháu nội đi thì lúc đó mẹ sẽ sinh cho con một đứa em gái" mẹ Nobi nói rồi liền đóng cửa lại xoay người đi mất.

    Nobita ở lại trong phòng có điều suy nghĩ, 'Sinh con sao?' nghĩ tới việc sẽ có một đứa bé ngày ngày gọi mình là baba cậu liền nhịn không được mà mỉm cười.

    ===chuyển cảnh===

    Ước chừng 30 phút sau Dekisugi tới, anh đứng bên ngoài bấm chuông, Nobita bước ra thì thấy một chàng thanh niên vận vest đen, đầu tóc gọn gàng nụ cười tiêu chuẩn nhìn mình, phía sau là một chiếc Aston martin V12 zagato. Đây là chiếc ô tô được sản xuất năm trước và bán ra vào đầu năm nay với số lượng có hạn, tuy không thích đua xe cũng không quá đam mê xe thể thao nhưng Nobita lại rất thích dòng xe này, hơn nữa biết chỉ một thời gian sau giá xe sẽ đội lên rất cao còn có khả năng hết hàng nên cậu liền bỏ gần 1,1 triệu USD khoảng 118 triệu yên để tậu nó về. Không ngờ Dekisugi cũng thích nó.

    Dekisugi thấy cậu bước ra liền thở dài, "Hôm nay Nobita của anh rất bảnh, tới nơi nhất định sẽ gom về một đống tình địch của anh về cho coi"

    Nobita liếc xéo anh một cái, "Anh có thua gì em sao?"

    Dekisugi lúc này mỉm cười "Được rồi,
    Chúng ta đi thôi", Nobita mỉm cười gật đầu, sau đó Dekisugi mở cửa xe cho cậu ngồi vào ghế phó lái còn mình thì đi sang bên kia ngồi vào ghế lái. Lúc này chiếc xe bât đầu từ từ lăn bánh chậm rãi chạy trên đường trong tiểu khu.

    Sau khi rời khỏi tiểu khu chiếc xe lặp tức tăng tốc lấy tốc độ như bay lao nhanh trên đường, cũng là một thành phần mê tốc độ, Nobita nhìn thấy cảnh vật xung quanh như chớp lướt qua mắt thật là một cảm giác sản khoái, cậu lại quay sang nhìn người đang lái xe cười vui vẻ.

    --- o0o ---






     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng ba 2020
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...