Khi cô đơn chẳng còn xót xa, khi đau thương chẳng còn nước mắt, khi dòng chảy thời gian cuốn trôi hồi ức, hoài niệm và những nhớ thương, ngọt đắng, ta còn lại gì? Giữa cái khoảng thinh không lồng lộng gió, ta biết rằng tình rồi đã đến lúc phôi phai… Hôm nay, ngày ta đã cạn đau thương, đã cạn yêu đương! Từng con ngõ chiều nay trầm mặc lạ thường, ta khe khẽ hát lên những giai điệu u sầu thả trôi vào gió, hẳn là một bản tự tình buồn, nhưng không phải buồn bởi thiếu đi một người nào đó, thiếu đi một điều gì đó. Chiều nay, nỗi buồn của ta có lẽ chỉ đơn thuần là nỗi buồn của sự trống trải.. - Gã trai cô đơn nơi thành phố mượn. Mời các bạn cùng đọc qua những câu thơ đợi chờ người yêu buồn khi xa nhau sau đây, khi có một người ra đi thì dĩ nhiên rồi, sẽ có một người ở lại, họ cứ ngu ngơ thế, dại khờ thế, cứ đợi chờ hoài bóng dáng một người đã mãi rời xa, ôm niềm thương tiếc, sống trong quá khứ với những hi vọng hão huyền, mộng ảo, cho đến khi nhận ra thì có lẽ, đã quá muộn..
Chờ Mong Bấm để xem Một người lặng lẽ giữa đêm thâu Lạnh không cứ đếm những hạt sầu? Mùa đông mới tới bên đầu ngõ Mà lòng băng giá đã từ lâu Một người hiu quạnh, ai thấy không? Biển người vô vạn cứ ngóng trông Quạnh quẽ thu qua rồi thu chết Lòng người vẫn một nỗi chờ mong Mấy tuổi thu rồi hỡi người ơi? Người ấy còn mãi ở chân trời Dư hương xưa ấy: niềm trăn trở Thu rồi thu nữa: vỡ hồn thơ Người là ai thế? Tôi gọi anh! Sao nỡ hững hờ với tuổi xanh? Anh có nghe không? Xuân đang gọi Anh có nghe không? Nghe không anh? (Huỳnh Minh Nhật) Còn nữa...
Đợi Em Bấm để xem Tôi đợi em khi nắng đã ngả chiều Lá vàng rơi bên ngõ vắng đìu hiu Chân cứ bước, niềm cô đơn theo gót Nặng tâm tư vì nỗi nhớ dâng nhiều Tôi đợi em trong những tối cô liêu Áng thơ buồn nghiêng thương nhớ bao nhiêu? Vầng nguyệt muộn rẽ mây soi tâm sự Khói thuốc bay vẽ một dáng yêu kiều Tôi đợi em, chờ em ngày thu tới Ngõ hồn chờ vẫn vời vợi còn xa Thu đến rồi nhìn lại hạ cũng qua Rồi thu nữa, rồi một mùa thu nữa… (Huỳnh Minh Nhật) Còn nữa...
Đợi Chờ Bấm để xem Người ấy và tôi một thuở yêu Trao nhau ân ái biết bao nhiêu Ngược nước đời chia thành đôi ngả Ngày ấy từ ly bến sống chiều Con đò dần khuất trong sương lạnh Cành lá trôi theo nước xuôi dòng Tôi về khép kín đời cô quạnh Hiu hắt canh dài đã mấy đông Chiều nay lành lạnh gió đông sang Bến cũ chiều phai nhạt nắng vàng Đợi chờ tôi chỉ mong người ấy Có trở về đây nhặt lá tàn Người ấy chắc là chẳng về đâu Tôi chờ tôi đợi đẫm dòng châu Sông buồn hứng trọn dòng dư lệ Nước cuộn trường giang sóng bạc đầu… (Hoàng Mai) Còn nữa...
Vàng Thu Bấm để xem Vàng xơ xác giữa hồn xuân xanh lá Vàng tả tơi cơn mưa hạ đầu mùa Vàng ưu sầu ru cành lá đong đưa Vàng nức nở nhớ người xưa hờ hững Tôi tìm về độ thu chiều tháng bảy Sao tim em cất bước chẳng đợi chờ Và thu hỡi, liệu rằng thu có tuổi? Lớn dần theo đau đớn với mộng mơ Mùi khói thuốc quyện vào hương làn tóc Con phố quen nhớ phố lạ đau lòng Em quên rồi hay em đang bận khóc Mà hồi âm chẳng có, kẻ chờ trông! Vàng thu rồi, bởi lá xào xạc đấy Ta xốn xang một mùa lá bay ngang Vàng thu rồi, mùa chia ly trần thế Em đi rồi, màu lá úa thở than… (Huỳnh Minh Nhật) Còn nữa...
Lạc Về Đâu? Bấm để xem Làn tóc em theo gió lạc về đâu? Để mắt tôi hoen sầu đôi mi khóc Để thao thức ôm năm canh nhằn nhọc Vạt áo hồng theo gió lạc về đâu? Bóng nguyệt gầy soi rọi suốt canh thâu Gió đêm ru giá buốt những ưu sầu Ngàn năm nữa! Phải chăng ngàn năm nữa? Nghiêng nghiêng buồn, nét bút gửi về em Có những điều những tưởng thật xa xôi Theo tháng năm ta đã lãng quên rồi Chợt ký ức lạc đường về lối cũ Theo đông về êm ái xé lòng tôi Em về đâu? Lạc về đâu hỡi em? Chiều ngả bóng khuất dần sau làn tối Nghe tiếng vọng gót mềm về trên lối Tôi giật mình, chờ đợi, đợi chờ em… (Huỳnh Minh Nhật) Còn nữa...
Nắng Chiều Bấm để xem Có phải mắt em trong chiều biếc Cho anh thương nhớ ngẩn ngơ lòng Sợi nắng hoàng hôn vương mái tóc Buông chùng tơ liễu giữa thu không Thuở ấy giấu lòng một tiếng thương Ôm ấp mộng mơ cõi miên trường Ngoài hiên lá đổ chờ trăng sáng Khe phòng trăn trở một niềm vương Mùa đến mùa đi mùa lại qua Thu qua thu lại thu đi xa Xác xơ cành lá, xơ xác phố Niềm nỗi riêng mang vẫn mặn mà Bên ấy chiều nay có vui không? Chắc vẫn mây xanh, vẫn nắng hồng Nhớ chăng một người thời xa đó? Buồn nắng buồn mưa mãi chờ trông! (Huỳnh Minh Nhật) Còn nữa...
Hạ Nhớ! Bấm để xem Em về không mùa hạ sắp về rồi Cơn mưa rào tắm hàng cây trước ngõ Ve khan tiếng u sầu trong làn gió Chiều nhạt nhòa màu phượng đỏ ngày qua Hạ năm này không biết có còn xa? Hoàng hôn rớt bâng khuâng bằng lăng tím Khói thuốc rơi bờ môi anh ngọt lịm Ký ức buồn khắc khoải mãi không thôi Thấm thoắt đưa rồi cũng mấy hè trôi Người dưng đợi một người dưng không thấy Hạ dửng dưng đến rồi đi, thế mãi Bóng người xưa còn hun hút nơi nào Tình chênh vênh nên lệ mãi tuôn trào Lối ngày xưa chắc mình anh còn nhớ Hạ oi bức nặng nề tim ngạt thở Hay tại lòng cứ mãi đợi chờ em? Em về không mùa hạ sắp về rồi Em về không mùa hạ của tôi ơi…!? (Huỳnh Minh Nhật) Còn nữa...
Xuân Về Tình Cũ Bấm để xem Ơ kìa tình cũ gặp lại nhau! Khơi lên gờn gợn giấc mơ đầu Năm nay nhạt nhòa hơn năm trước Tím biếc tình yêu đã phai màu Ơ kìa tình cũ bước qua nhau Lẳng lặng đong đầy lệ đêm thâu Trời hỡi tình ơi, sao hờ hững? Gạn đục xuân tươi buổi sơ đầu Còn gì lưu luyến để mộng mơ? Đêm sâu nhung nhớ thuở ban sơ Tình cũ đi qua cùng người lạ Trăng khuya lạc bóng ánh xuân mờ!… Tình đầu, tình cũ hay tình cuối? Người về nơi ấy có vui không? Nửa hồn chơ vơ hoài rong ruổi Một nửa xuân về mãi chờ trông! (Huỳnh Minh Nhật) Còn nữa...
Có Lẽ Nào Ta Khóc Bấm để xem Mây hoang tàn hay lòng ta lạnh lẽo Mà khói buông xé nát cả trời chiều Nói yêu nhau nhưng lòng em có hiểu Đã lâu rồi vàng võ một tình yêu Chà, lạ quá! Có lẽ nào ta khóc! Khi tim ta câm nín đến lạnh lùng Nửa hồn ai nơi cuối đường đứng đợi Đến bây giờ cũng hóa quá mông lung Vì yêu thương ta trao lời từ tạ Rồi quay về hóa đá với tâm tư Vì yêu thương ta nuốt hạt lệ dư Để hững hờ em đi trong tình mới Rồi mỗi chiều gió lạc đường mang tới Mái tóc xưa, ánh mắt tự thuở nào Ta lại sầu với niềm nỗi hanh hao Khi yêu đương, sỏi đá rồi cũng khóc! (Huỳnh Minh Nhật) Còn nữa...