Cơm tối bắt đầu từ chín giờ kéo dài đến mười một giờ, vào lúc đó tôi hơi buồn ngủ, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng to lớn vang lên, tôi vội vàng mở mắt ra, chỉ thấy hai người giằng co, khắp nơi trên mặt đất đều bừa bộn.
"Cậu dừng lại đi, sớm muộn gì cậu cũng bởi vì.. thứ này mà bị bắn chết!"
"Đừng gây rối được không, sự việc không đơn giản như cậu nói đâu."
"Tại sao không đơn giản, lẽ nào cậu không làm, bọn họ còn có thể dùng súng đe dọa cậu sao?"
"Phải, bọn họ sẽ không dùng súng đe dọa tôi, mà là bọn họ sẽ trực tiếp bắn tôi."
Lời nói của hắn vừa dứt, người kia không nói nữa, lúc này tôi cho rằng sự việc đã kết thúc, đột nhiên người này bước đến nhà bếp, lúc này tôi chưa lấy lại tinh thần đã bị hắn nắm ở trong tay. Môi của tôi kề sát cổ hắn, chỉ cần hắn dùng thêm sức thì tôi sẽ được nếm chất lỏng màu đỏ kia.
"Cậu nghe lời, bỏ đao xuống, được không, chúng ta ngồi xuống từ từ bàn luận."
"Tôi hỏi cậu, bây giờ tôi dùng chính mình để buộc cậu, cậu sẽ chọn như thế nào, nếu cậu chọn tôi, chúng ta lập tức thu dọn đồ đạc ra nước ngoài."
Tôi nhìn hắn, lúc này hắn cởi sạch sành sanh, mặt ôn nhu, ánh mắt phức tạp nhìn phía bên này, miệng ngậm lại, thủy chung không mở miệng. Tôi cảm giác có chất lỏng gì đó lạnh lẽo nhỏ xuống trên người tôi, là nước mắt của người này.
"Kẻ hèn nhát, cậu không phải sợ chết, mà cậu là không nỡ để cho bọn họ mang của cải của cậu đi. Cậu biết không, tôi đã quên hết, cậu rốt cuộc là vì cái gì, tại sao phải thay đổi vậy.."
Sự việc xảy ra trong nháy mắt, khi hắn bước tới gần tôi, tôi đã đâm vào cơ thể của người này, bụng mềm mại bị tôi cắt ra, ấm áp cùng ẩm ướt bao quanh lấy tôi, cái cảm giác này có chút kì diệu, nhưng tôi hơi muốn ói.
Hôm nay là ngày mở phiên tòa, tôi bị đặt ở trong túi được gói kín, nhìn thấy hắn ngồi ở chỗ bị cáo, chỗ ngồi bị can, sắc mặt bình thường, không nhìn ra vẻ căng thẳng. Cuối cùng cũng đến lúc quan tòa tuyên đọc phán quyết, tôi thấy hắn nhắm chặt mắt lại, có lẽ là nghĩ tới người kia, cái này giải thích vì sao hắn lại báo cảnh sát là mình giết người. Cho dù như thế nào, tất cả những thứ này cứ coi như là bụi trần lắng đọng, bởi vì hắn sẽ bị điều tra ra buôn bán hàng cấm mà bị xử tử.
Bây giờ tôi đang bị nhốt trong một cái ngăn kéo nhỏ, tối tăm, không hề có một chút ánh sáng, nhưng tôi không để ý, bởi vì đêm nay tôi sẽ ra khỏi nơi này, mặc dù là mai sau sẽ mất đi cảm giác, trở lại thành một thanh đao bình thường.
Bốn phía đều là một mảnh đen như mực, tôi tìm mùi, tìm được hắn rồi, hắn lẳng lặng nằm ở nơi đó, vẫn đẹp trai như vậy, thế mới giống một người tốt. Ngạo mạn từ từ đến gần hắn, đưa tay ra muốn chạm vào hắn, nhưng lại sợ nhiệt độ lạnh lẽo làm hắn tỉnh lại, không thể làm gì khác hơn là ngơ ngác đứng ở trước giường hắn. Đêm đó tôi nhìn hắn mãi đến tận trời rạng sáng, đêm nay tôi đem toàn bộ hình dáng của hắn khắc ghi trong lòng, cho dù là ai cũng không thể xóa đi được.
Tôi cúi đầu, đầu tiên tôi nhẹ nhàng dùng môi của mình hôn lên môi của hắn, cái hôn này tôi cảm thấy đủ rồi. Sau đó mặt hơi nghiêng xuống, di chuyển đến cần cổ hắn, hé miệng..
"Đôi môi của cậu là băng cũng là lưỡi dao." Tôi nhớ tới có ai hát rất hay, thật sự rất chuẩn xác. Cơ thể của hắn từ từ lạnh lẽo, vết thương trên cổ đang chảy ra máu đỏ tươi, người đời nói không sai, nhìn thấy tôi sẽ liên tưởng đến máu tươi cùng xác chết, sẽ không có tình yêu.
Tôi ngồi sập xuống đất, dựa vào giường, hắn đưa tay đến sát gò má của tôi. Tôi nghĩ từ nay về sau, sẽ không còn hành tây có thể làm cho tôi khóc nữa.
- _END__