

Tôi Ước Khoảng Cách Gần Hơn Một Chút!
Tác giả: Linh coco
* * *
Tác giả: Linh coco
* * *
Trước đây, tôi đã từng yêu rất nhiều, cũng trải qua đủ mọi chuyện. Nhưng chuyện tình cảm của tôi không bao giờ suôn sẻ cả.
Yêu người này người kia đến cuối đều bị đứt gánh giữa đường, không vì gia đình ngăn cản cũng vì tôi bị cắm sừng.
Tôi từng tuyệt vọng đến mất niềm tin vào thứ gọi là tình yêu đấy, sợ lắm, chẳng dám nghĩ sẽ tiếp tục yêu thêm một ai. Những lần vấp ngã tôi lại thu mình vào hơn, chẳng dám trải dài tay hay suy nghĩ về một tương lai khác.
Cứ mỗi lần đi làm về hay đi chơi về nhà là trong đầu tôi chỉ ước giá như đoạn đường này dài hơn chút, về nhà lâu hơn một chút thì tốt biết mấy. Vậy mà từ lúc gặp người đó - tôi chỉ nghĩ tại sao đường đi không thể rút ngắn lại hơn một chút?
Yêu xa, tình yêu giết chết con tim hay lí trí của rất nhiều người, kể cả nếu là bạn trong trường hợp đó. Tôi không dám nghĩ tương lai có gì thay đổi hay không, chỉ biết rằng ở hiện tại chưa một người nào nhẹ nhàng và tử tế với tôi như thế. Trong mọi trường hợp hay tình huống, vẫn rất quan tâm ân cần, nhẹ nhàng, chưa một câu to tiếng hay giận dỗi. Chỉ cần tôi hờn là anh đã chiều chuộng nịnh nọt tôi rồi. Anh cố gắng, phấn đấu để tôi và anh có một hạnh phúc trọn vẹn như tôi luôn mong muốn.
Nhưng sự thật nó tàn khốc hơn tôi nghĩ, tôi không thể cứ hi sinh mãi như thế, cứ vì anh nghĩ cho anh rồi lại tự phá bỏ mơ ước của chính mình, trong khi gia đình anh lại nghĩ tôi giống một kẻ chỉ biết ăn bám, bấu víu lấy anh để sống.
Tôi muốn một lần dứt khoát, quyết tâm rời xa anh để tự làm chủ cho chính cái cuộc đời của mình.
Đi về cả một đoạn đường, tôi cố kìm nén để mình không phải khóc nấc lên. Nước mắt cứ thế chảy ngược vào trong, tôi có ích kỉ không khi trong lòng không sao buông bỏ được anh, muốn giữ anh mãi là của riêng tôi, gặp đàn ông rất dễ nhưng để tìm một người tử tế với mình rất khó. Đối với tôi thì anh giống như một điều gì đó đã giúp và kéo tôi lên khỏi một vực thẳm không đáy. Tôi rất sợ, sợ anh cũng buồn, sợ anh sẽ vì thiếu tôi mà lại hủy hoại tương lai đang gây dựng.
Anh chỉ kém tôi một tuổi thôi mà sao suy nghĩ lại trưởng thành đến thế, anh luôn cho tôi cảm giác như được che chở và bao bọc dù đôi khi anh cũng mải chơi.
Có những lúc anh đứng ra bảo vệ tôi mới biết tôi quan trọng với anh thế nào. Nếu như có kiếp sau, ân tình này nhất định tôi sẽ lại trả anh thêm một lần nữa. Chỉ mong anh vì tôi mà sống tốt, vì tôi mà quên đi mọi thứ hiện tại.
Hãy bắt đầu một cuộc sống không có em nhé, em vẫn luôn nghĩ về anh dù cho khoảng cách của mình chẳng thể gần hơn được!
Hôn anh người tử tế nhất với cuộc sống của em.
Hết
Last edited by a moderator: