Tôi Ước Khoảng Cách Gần Hơn Một Chút! Tác giả: Linh coco * * * Trước đây, tôi đã từng yêu rất nhiều, cũng trải qua đủ mọi chuyện. Nhưng chuyện tình cảm của tôi không bao giờ suôn sẻ cả. Yêu người này người kia đến cuối đều bị đứt gánh giữa đường, không vì gia đình ngăn cản cũng vì tôi bị cắm sừng. Tôi từng tuyệt vọng đến mất niềm tin vào thứ gọi là tình yêu đấy, sợ lắm, chẳng dám nghĩ sẽ tiếp tục yêu thêm một ai. Những lần vấp ngã tôi lại thu mình vào hơn, chẳng dám trải dài tay hay suy nghĩ về một tương lai khác. Cứ mỗi lần đi làm về hay đi chơi về nhà là trong đầu tôi chỉ ước giá như đoạn đường này dài hơn chút, về nhà lâu hơn một chút thì tốt biết mấy. Vậy mà từ lúc gặp người đó - tôi chỉ nghĩ tại sao đường đi không thể rút ngắn lại hơn một chút? Yêu xa, tình yêu giết chết con tim hay lí trí của rất nhiều người, kể cả nếu là bạn trong trường hợp đó. Tôi không dám nghĩ tương lai có gì thay đổi hay không, chỉ biết rằng ở hiện tại chưa một người nào nhẹ nhàng và tử tế với tôi như thế. Trong mọi trường hợp hay tình huống, vẫn rất quan tâm ân cần, nhẹ nhàng, chưa một câu to tiếng hay giận dỗi. Chỉ cần tôi hờn là anh đã chiều chuộng nịnh nọt tôi rồi. Anh cố gắng, phấn đấu để tôi và anh có một hạnh phúc trọn vẹn như tôi luôn mong muốn. Nhưng sự thật nó tàn khốc hơn tôi nghĩ, tôi không thể cứ hi sinh mãi như thế, cứ vì anh nghĩ cho anh rồi lại tự phá bỏ mơ ước của chính mình, trong khi gia đình anh lại nghĩ tôi giống một kẻ chỉ biết ăn bám, bấu víu lấy anh để sống. Tôi muốn một lần dứt khoát, quyết tâm rời xa anh để tự làm chủ cho chính cái cuộc đời của mình. Đi về cả một đoạn đường, tôi cố kìm nén để mình không phải khóc nấc lên. Nước mắt cứ thế chảy ngược vào trong, tôi có ích kỉ không khi trong lòng không sao buông bỏ được anh, muốn giữ anh mãi là của riêng tôi, gặp đàn ông rất dễ nhưng để tìm một người tử tế với mình rất khó. Đối với tôi thì anh giống như một điều gì đó đã giúp và kéo tôi lên khỏi một vực thẳm không đáy. Tôi rất sợ, sợ anh cũng buồn, sợ anh sẽ vì thiếu tôi mà lại hủy hoại tương lai đang gây dựng. Anh chỉ kém tôi một tuổi thôi mà sao suy nghĩ lại trưởng thành đến thế, anh luôn cho tôi cảm giác như được che chở và bao bọc dù đôi khi anh cũng mải chơi. Có những lúc anh đứng ra bảo vệ tôi mới biết tôi quan trọng với anh thế nào. Nếu như có kiếp sau, ân tình này nhất định tôi sẽ lại trả anh thêm một lần nữa. Chỉ mong anh vì tôi mà sống tốt, vì tôi mà quên đi mọi thứ hiện tại. Hãy bắt đầu một cuộc sống không có em nhé, em vẫn luôn nghĩ về anh dù cho khoảng cách của mình chẳng thể gần hơn được! Hôn anh người tử tế nhất với cuộc sống của em. Hết
Chào bạn! Mình là Jenny, rất vui vì được thưởng thức tác phẩm Tản Văn - Tôi Ước Khoảng Cách Gần Hơn Một Chút - Linh Coco của bạn. Muốn viết xuống đôi dòng nhận xét, nếu có gì không phải, mong bạn bỏ qua nhé! Về hình thức: Bạn trình bày rất rõ ràng, các đoạn, các câu sắp xếp rất hợp lí, tuy nhiên lại thiếu mất một hình ảnh ở phần đầu (yêu cầu của diễn đàn), nếu có thể thì bạn nên bổ sung nhé! Về nội dung: Đây là một lời tâm sự nhẹ nhàng nhưng mình vẫn đánh giá cao nó rất nhiều. Về nghệ thuật: Mình thích cách bạn bộc lộ tâm trạng của mình, nhẹ nhàng thôi nhưng đủ cô đọng, súc tích để mình và những độc giả khác có thể hiểu và thấu được tác phẩm của bạn. Nhân vật người con gái, hay cũng chính là bạn đã khiến mình nhìn thấy một người bạn của mình trong đó, với một vài chi tiết trong câu chuyện cũng gần như tương tự nên mình có thể hiểu rõ hơn về những cảm xúc mà bạn trải qua. Có lẽ cũng vì điều đó mà tác phẩm có ý nghĩa với mình hơn rất nhiều. Mình thích hình ảnh "đoạn đường" của bạn, một hình ảnh ẩn dụ độc đáo mang nhiều hàm nghĩa. Con đường mang theo nhiều màu sắc và cung bậc cảm xúc. Nó có thể là con đường đi đến ước mơ - con đường học, có thể là con đường của niềm vui và nỗi buồn, là con đường mà chúng ta càng đi càng đếm ngược đến ngày lìa xa cõi đời - con đường đời . Mỗi một bước đi trên con đường nào đi chăng nữa đều là tuyến tính và ta không thể nào lấy lại được bước đi đó. Giống như Xuân Diệu trong bài Vội Vàng đã nói: "Xuân đương tới nghĩa là xuân đương qua Xuân còn non nghĩa là xuân sẽ già Mà xuân hết nghĩa là tôi cũng mất." Ngoài ra còn có một con đường nữa đó chính là con đường tình cảm. Khi "anh" và "em" gặp nhau đó chính là nơi bắt đầu cho con đường ấy, nó có thể đầy chông gai, nó có thể thật "màu hồng", nó có thể ngắn ngủi thôi nhưng nó sẽ còn mãi, đúng là "thà một phút huy hoàng rồi vụt tắt, hơn là sáng le lói suốt trăm năm". Con đường nay ai rồi cũng phải đi qua, nó mang đến niềm vui thì cũng sẽ mang đi nỗi buồn. Điều chúng ta cần làm chỉ là vững vàng bước tiếp, không gục ngã và mọi điều tốt đẹp sẽ đến ở nơi cuối con đường. Mình thích cách bạn thể hiện góc nhìn với vấn đề "yêu xa" đây không còn là vấn đề quá xa lạ trong năm 2022 này, một thằng bạn cùng lớp mình đã yêu đương cùng một chị đang học đại học và họ đã duy trì mối quan hệ được gần 2 năm, hai người học tập và làm việc khá xa nhau nhưng luôn dành thời gian quan tâm và video call ít nhất là 2 ngày 1 lần. Điều đó chứng minh rằng, tuổi tác hay khoảng cách địa lí không thể nào giết chết tình yêu. Thứ chân chính vui dập tình cảm chính là những khoảng cách trong tâm hồn. Cuộc đời còn dài và đôi khi, bạn phải học cách "quên đi" để "nhớ lại". Dù dung lượng không nhiều nhưng tản văn Tản Văn - Tôi Ước Khoảng Cách Gần Hơn Một Chút - Linh Coco của bạn mang rất nhiều thông điệp ý nghĩa. Thích nhất là đoạn này: "Một nữa thế giới" là quá dư thừa cho những gì bạn cần, không phải một người "hoàn hảo mà hãy chọn một người" phù hợp"bạn nhé! Một tác phẩm rất hay! Đón chờ những tác phẩm mới của bạn! Chúc bạn một ngày tốt lành!