Chương 7: Ngoại truyện Diệp Phong
[HIDE-THANKS] Tôi là Diệp Phong. Ai cũng nói tôi là một người lạnh lùng, quyết đoán, lãnh huyết vô tình. Ăn chơi trai gái hoa đào phong lưu..
Thực ra họ không biết Diệp Phong lãnh huyết vô tình, trên người toàn phận đào hoa đã từng là một Diệp Phong đầy nhiệt huyết, trượng nghĩa và chân thành đem lòng yêu một cô gái suốt cả một quãng thời gian thanh xuân của mình.
Năm mười lăm tuổi, vào mùa tuyết rơi dày cả lối đi, trắng xóa bầu trời tôi đã gặp một cô bé.
Em bị bắt nạt, đầu tóc bị giật rối xù lên, khuôn mặt sưng đỏ cùng bẩn thỉu. Em bị bọn họ dẫm lên người, cơ thể nhỏ nhắn bị ép xuống nền tuyết tôi còn mơ hồ nhìn thấy tơ máu loang loáng dưới tuyết, dính cả trên tay áo em.
Tôi lao đến đánh bọn chúng lại bị bọn chúng cậy đông đánh lại thê thảm không kém em nhưng vẫn một mực khư khư giữ em sau lưng, dùng cơ thể mình che chắn cho em.
Sau đó em chẳng nói gì bỏ đi, trong lòng tôi lại luyến tiếc.
Vì sao luyến tiếc ư, bản thân tôi cũng không rõ nữa..
Vài ngày sau tôi cố tình đi qua chỗ đó, quả nhiên lại có thêm vài người xúm lại đe dọa đánh đập.
Tôi lại cứu em, dần dần chúng tôi như làm quen với nhau, mỗi lần gặp mặt hoặc là cả người em bị đánh te tua, hoặc là mặt tôi bị đành đến xanh tím mặt nhưng cả hai chỉ im lặng đi bên cạnh.
Tôi chưa từng nghĩ im lặng đi bên cạnh một người lại có thể làm cho mình thỏa mãn như vậy!
Về sau tôi cùng một học muội đi thi học sinh giỏi thành phố, đứng bên cạnh em ấy chẳng hiểu sao tôi lại có chút hài lòng. Em ấy mặc trên mình bộ đồng phục trường xinh đẹp nghiêm chỉnh, đôi mắt to tròn lộ vẻ quyết tâm, gò má trắng nõn hồng hào mềm mềm, đôi môi nhỏ nhắn rạng rỡ luôn thường trực nụ cười.
Lại nhớ đến tiểu nha đầu kia..
Tôi chưa từng thấy em trong bộ dạng nghiêm chỉnh như vậy. Nếu nhìn được, liệu em có xinh đẹp dễ thương không?
Trong trái tim lúc đấy như xuất hiện dòng nước ấm áp chảy qua toàn bộ cơ thể.
Học muội bỗng gọi tôi "Học trưởng!"
Âm thanh dịu dạng dễ chịu như âm thanh từ thiên đàng, lòng tôi vốn ấm áp hiện tại như mềm nhũn đáp "Cảm ơn em, học muội!"
Thực sự lúc đó không ai nói cho tôi biết giọng nói đó dịu dàng đến mức nào.
Lúc đấy tôi quyết định đi tìm tiểu nha đầu kia, tôi muốn được gặp em, bảo vệ che chở cho em, cho em một vòng tay vững chãi nhất.
Lớp A có tận hai cô bé luôn bị mọi người bắt nạt, tôi không biết nha đầu kia là ai vì tôi chưa từng nói chuyện với em, chưa từng đối diện trực tiếp với em..
Lúc tôi nghi ngờ Tưởng Tiêm Tiêm chính là cô bé đó thì Lam Thư chủ động đến bên tôi, nhận cô ấy chính là cô bé anh đã cứu.
Trong lòng tôi không thỏa mãn, tôi cũng không hiểu nổi.
Sau khi làm quen, ở bên nhau tôi không còn cảm thấy bình yên tự tại khi ở cùng Lam Thư nữa. Tôi cảm thấy chán nản, cuối cùng Lam Thư đa sầu đa cảm lôi mọi chuyện ra cãi nhau với tôi, tôi cũng mệt mỏi, cô cũng uất ức, hai người rời xa nhau, cô ấy ra nước ngoài.
Tôi không còn quan tâm Lam Thư nữa nhưng trong đầu vẫn không ngừng nhớ về tiểu nha đầu kia.
Cải cảm giác lúc đấy thật sự rất đặc biệt.
Tôi bắt đầu tìm kiếm những cô gải khác xung quanh mình, tìm kiếm bóng dáng của tiểu nha đầu kia, tìm đến bị gọi là hoa hoa công tử vẫn không ngừng lại, tìm gần mười năm cuối cùng cũng tìm được.
Em xinh đẹp như một bông hoa lưu ly, vừa dịu dàng lại kiên cường.
Tôi nhận cô ấy về làm thư ký cho mình, qua cô nhìn ngắm hình bóng của tiểu nha đầu kia.
Đôi khi tôi nghĩ mình thật ngu ngốc, chấp niệm một cách ngu ngốc, không chấp nhận thực tại.
Tôi thà động vào tất cả phụ nữ trên thế giới này cũng không muốn động vào thư ký nhỏ kia, vì cô là Tưởng Tiêm Tiêm, là tiểu học muội của tôi, em ấy cho tôi một cảm giác kỳ lạ.
Vậy mà Lam Thư sau mười lăm năm bỏ đi bây giờ còn trở về cầm theo một bản liên hôn kiêu ngạo đập trước mặt tôi.
Tôi tức giận đến nỗi tìm đến tiểu thư ký, làm cô ấy tổn thương.
Tôi biết tôi là sai rồi, bởi vì từ đấy cô ấy dùng ánh mắt sợ hãi, đề phòng nhìn tôi. Tôi biết mình sai nhưng mỗi khi đối diện với bộ dạng ấy tôi vô cùng tức giận, lại không kiểm soát được bản thân đi tổn thương cô.
Rồi một ngày Lam Thư tìm đến, khinh miệt hỏi "Tình nhân nhỏ ngoài kia giống tôi nhỉ? Xem nào, anh cho cô ta những gì rồi?"
Tôi nói "Thực sự tôi cảm thấy tôi còn thích cô ấy hơn cô!"
"Lam tiểu thư, hay thực sự là cô giống cô ấy thì đúng hơn!"
"Cô thấy sao? Cũng giống như công ty của cha cô sao chép đơn hàng của cha tôi hại ông ấy chết!"
Lam Thư lại lôi mẹ tôi ra, nói rất nhiều điều về bà ấy, nói tôi có nên suy nghĩ một chút về sức khỏe của bà ấy.
Tôi lại tức giận, đem tất cả phát tiết vào Tưởng Tiêm Tiêm. Lúc ấy tôi đã mất đi đứa con của tôi và cô ấy, cảm xúc chẳng chút nào dễ chịu, tôi còn muốn đền bù cho cô ấy.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy một Tưởng Tiêm Tiêm tuy đau khổ mà còn có thể bình tĩnh như vậy.
Bác sĩ nói với tôi "Thai nhi đã được sáu tuần tuổi nhưng vì có quan hệ tình dục trong thời kì đầu mang thai, đứa trẻ chết, thai phụ vì tình trạng sức khỏe yếu, lại có bệnh tim trong người, vừa rồi đã khiến cô ấy chịu nhiều đả kích, anh nên chăm sóc cô ấy thật tốt.."
Sáu tuần tuổi..
Bị chết do chính người cha của nó ra tay..
Tôi thề..
Tôi sẽ bù đắp bằng cả quãng đời còn lại. Tôi còn nghĩ nên buông bỏ hình ảnh tiểu nha đầu kia, lần đầu tiên trong suốt mười lăm năm rời xa em tôi lại có cảm giác sốt sắng chờ đợi.
Tôi đưa cô về nhà của mình, tuy chưa về qua lần nào nhưng trong lòng đã muốn thừa nhận cô là vợ mình.
Nhưng cô ấy làm tôi thất vọng!
Người cô ấy tìm đến đầu tiên sau khi khỏi bệnh chính là Lam Thư.
Tôi thất vọng, lại tức giận vung tay tát cô một cái, đi đến ôm lấy Lam Thư.
Tôi luôn cố chấp với tiểu nha đầu kia, đến khi mình quan tâm đến Tưởng Tiêm khiến tôi không thể chấp nhận, tôi muốn rũ bỏ, trốn chạy..
Hóa ra từ trước đến nay tôi luôn khốn nạn như vậy..
Sau đó tôi đuổi theo cô ấy muốn giảng hòa, mọi chuyện lại một mình cô ấy làm rối loạn, tôi lại làm nhục Tiêm Tiêm, đuổi cô ấy ra khỏi nhà.
Lúc đấy nhìn người con gái yếu ớt trên người mỏng manh thực sự tôi muốn buông bỏ mọi thứ chạy ra ôm cô ấy lại, nói với cô ấy rằng "Tôi sai rồi!".
Nhưng sai lầm của tôi nhiều như vậy, cô ấy tha thứ được không?
Sáng hôm sau tôi thấy cô bước ra từ công ty, trên tay thùng lớn đồ dùng làm việc bước sang đường. Lại bị người khác đẩy ngã ra đường, trong lúc đấy tôi chẳng hề suy nghĩ chen qua đám người lao đến bên cô, ghì chặt cô trong vòng tay của mình.
Giây phút ấy suy nghĩ trong đầu như tua nhanh. Sao tôi có thể ngốc thế này, đã thề sẽ đền bù cho cô vậy mà sau đó lại nhẫn tâm đuổi cô đi.
Bây giờ tôi thực sự muốn quên cô nhóc kia đi, chỉ muốn cùng em đứng trên một tuyến đường, cùng nhau chết đi.
Khi em chết sẽ nằm trong vòng tay tôi, khi tôi chết trong lòng có cô..
Thực sự vừa đẹp vừa bi thương! [/HIDE-THANKS]
- Hoàn -