Những câu chuyện cuộc sống đáng suy ngẫm

Discussion in 'Cuộc Sống' started by Hạ Mẫn, Feb 19, 2020.

  1. Hạ Mẫn Go away

    Messages:
    574
    Câu chuyện 10: Đôi cánh thiên thần

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày xưa, một cậu bé luôn mặc cảm tự ti vì trên lưng cậu có hai vết thẹo rất rõ. Nó kéo dài từ bả vai xuống đến tận phần eo với phần da nhăn nhúm. Vì thế, cậu bé luôn cảm thấy xấu hổ với chính bản thân mình.

    Ngày ngày đi học, cậu đều rất sợ bị bạn bè phát hiện. Vào giờ thể dục, khi ai nấy háo hức thay chiếc áo thể dục trắng tinh không đẫm chút mồ hôi thì cậu bé lại trốn vào một góc sân, nhanh chóng thay áo để mọi người không nhìn thấy gì ở lưng cậu.

    Thời gian dài trôi qua, rồi cái gì đến cũng phải đến. "Ôi, gớm quá!", "A.. quái vật!", "ôi, thật khủng khiếp!" Những lời vô tâm ấy đã làm đau lòng người bạn nhỏ của chúng ta. Cậu vừa khóc vừa chạy vào trong lớp, trốn tránh tất cả. Từ đó, cậu bé không bao giờ bước ra khỏi lớp và đặc biệt cậu không học môn thể dục nữa.

    Sau sự việc nầy, mẹ cậu bé dịu dàng nắm tay cậu đến gặp cô chủ nhiệm. Cô là một nữ giáo viên đôn hậu. Người mẹ kể rằng khi mới sinh, cậu con trai đã mắc bệnh nặng, gần như mất hết hy vọng nhưng gia đình không đành lòng bỏ rơi và quyết cứu cho được đứa con. Qua cuộc giải phẩu vô cùng khó khăn vất vả, đứa con đã được cứu nhưng từ đó để lại hai vết thẹo lớn trên lưng. Nói đến đây, người mẹ run run bật khóc.

    Đến giờ thể dục ngày hôm sau, cậu bé xuất hiện ở một góc tối với chiếc áo thể dục. Các bạn nhỏ khác thấy thế và lại ngây thơ thốt lên những lời vô tâm: "Ôi, thật đáng sợ!", ".. trên lưng cậu ấy có hai con trùng to lắm". Ngay lúc ấy, cô giáo vô tình đi ngang, các bạn nhỏ vây quanh lấy cô và nói về vết thẹo.

    Cô giáo tiến gần đến cậu bé, đặt nhẹ tay lên bờ vai gầy nhỏ ấy, mỉm cười nói: "Lúc trước cô định kể cho các con nghe một câu chuyện nhưng xem ra, cô phải kể ngay lúc nầy." Các bạn trẻ lại vây quanh lấy cô. Cô giáo nhẹ nhàng kéo chiếc áo của cậu bé lên làm lộ rõ hai vết thẹo lớn. "Đây là một truyền thuyết. Ngày xưa, các thiên thần trên trời đã bay xuống và biến thân thành các bạn nhỏ như chúng ta đây. Tất nhiên có thiên thần nhanh nhẹn đã kịp tháo gở đôi cánh của mình nhưng cũng có thiên thần hơi chậm, không kịp tháo hết đôi cánh của mình và để lại hai vết như thế nầy."

    "Vậy đó là cánh của thiên thần hả cô?"

    "Đúng đó!" - cô giáo mỉm cười

    Bỗng một bạn gái lên tiếng: "Thưa cô, chúng con có thể sờ chúng không?" Từ nãy giờ cậu bé cứ đứng ngẩn người ra, cậu lại khóc. Cô lại cười và nói: "Chúng ta phải xin phép vị thiên thần nhỏ của chúng ta chứ?" Lặng người một hồi, cậu bé lấy lại bình tĩnh đáp:

    "Vâng, được ạ!"

    Các bạn nhỏ vây quanh lấy cậu, hết bạn nầy đến bạn khác sờ vào "đôi cánh" ấy. "Ôi, tuyệt thật, con đã sờ được cánh của thiên thần rồi!".

    Năm tháng dần trôi, người bạn nhỏ của chúng ta đã lớn hơn nhiều, cậu vẫn thầm cảm ơn cô giáo đã đem lại cho cậu một niềm tin mới, một nghị lực mới. Lên cấp ba, cậu mạnh dạn tham gia giải bơi lội cấp thành phố và đạt ngôi Á Quân. Cậu đã dũng cảm chọn môn bơi lội bởi cậu tin rằng vết thẹo trên lưng chính là món quà cô giáo năm xưa dành tặng với tất cả sự yêu thương - đôi cánh thiên thần.
     
  2. Hạ Mẫn Go away

    Messages:
    574
    Câu chuyện 11: 20$ và một giờ!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một người cha đi làm về rất muộn, mệt mỏi và bực bội sau một ngày bận rộn ở cơ quan. Ông vừa về đến nhà, đứa con trai 5 tuổi đã ngồi chờ từ lúc nào, và hỏi:

    - Bố ơi!

    - Con hỏi gì? - ông bố đáp.

    - Bố ơi, bố làm được bao nhiêu tiền một tiếng đồng hồ?

    - Đó không phải việc của con. Mà tại sao con lại đi hỏi việc như thế hả? - ông bố hết kiên nhẫn.

    - Con muốn biết mà - Đứa con nài nỉ.

    - Nếu con cứ khăng khăng đòi biết, thì bố sẽ nói. Bố làm được 20 đô la một giờ đồng hồ.

    - Ôi! Đứa bé suy nghĩ rồi rụt rè hỏi - Bố cho con vay 10 đô la được không?

    Ông bố rất bực mình:

    - Nếu lý do duy nhất con muốn biết bố làm được bao nhiêu tiền chỉ là để vay mà mua mấy thứ đồ chơi vớ vẩn, thế thì mời con đi ngay vào phòng mình và ngủ đi. Hãy nghĩ xem tại sao con lại ích kỷ đến thế! Bố làm việc vất vả cả ngày, và không có thời gian cho những chuyện ấy đâu

    Đứa bé đi vào phòng và đóng cửa. Ông bố ngồi xuống, càng nghĩ càng cáu. Tại sao đứa con lại dám hỏi mình một câu như thế chứ?

    Một giờ sau, khi đã bình tĩnh lại, ông bố nghĩ có thể đứa con rất cần tiền để mua một thứ gì đó, và nghĩ ra rằng mình đã quá nghiêm khắc với nó. Ông đi vào phòng con:

    - Con ngủ chưa?

    - Chưa ạ, con còn thức - cậu bé nằm trên giường đáp.

    - Bố suy nghĩ rồi, có thể bố đã quá nghiêm khắc. Đây là 10 đô la.

    Rồi thò tay xuống dưới gối, lôi ra thêm mấy tờ tiền lẻ nữa, ông bố thấy con có tiền từ trước, lại cáu Khi đứa con ngồi đếm chỗ tiền, ông bố càu nhàu:

    - Tại sao con lại vay thêm tiền khi con đã có rồi?

    - Vì con chưa có đủ ạ? - Bỗng đứa trẻ ngẩng lên vui sướng

    - Bây giờ thì con đủ rồi Bố ơi, đây là 20 đô la, con có thể mua một giờ trong thời gian của bố không?
     
  3. Hạ Mẫn Go away

    Messages:
    574
    Câu chuyện 12: Đôi Tai Của Tâm Hồn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một cô bé vừa gầy vừa thấp bị thầy giáo loại ra khỏi dàn đồng ca. Cũng chỉ tại cô bé ấy lúc nào cũng chỉ mặc mỗi một bộ quần áo vừa bẩn, vừa cũ lại vừa rộng nữa.

    Cô bé buồn tủi ngồi khóc một mình trong công viên. Cô bé nghĩ: Tại sao mình lại không được hát? Chẳng lẽ mình hát tồi đến thế sao? Cô bé nghĩ mãi rồi cô cất giọng hát khe khẽ. Cô bé cứ hát hết bài này đến bài khác cho đến khi mệt lả mới thôi.

    "Cháu hát hay quá!". Một giọng nói vang lên: "Cảm ơn cháu, cháu gái bé nhỏ, cháu đã cho ta cả một buổi chiều thật vui vẻ". Cô bé ngẩn người. Người vừa khen cô bé là một ông cụ tóc bạc trắng. Ông cụ nói xong liền đứng dậy và chậm rãi bước đi.

    Hôm sau, khi cô bé tới công viên đã thấy ông già ngồi ở chiếc ghế đá hôm trước, khuôn mặt hiền từ mỉm cười chào cô bé. Cô bé lại hát, cụ già vẫn chăm chú lắng nghe. Ông vỗ tay nói lớn: "Cảm ơn cháu, cháu gái bé nhỏ của ta, cháu hát hay quá!" Nói xong cụ già lại chậm rãi một mình bước đi.

    Cứ như vậy nhiều năm trôi qua, cô bé giờ đây đã trở thành một ca sĩ nổi tiếng. Cô gái vẫn không quên cụ già ngồi tựa lưng vào thành ghế đá trong công viên nghe cô hát. Một buổi chiều mùa đông, cô đến công viên tìm cụ nhưng ở đó chỉ còn lại chiếc ghế đá trống không.

    "Cụ già ấy đã qua đời rồi. Cụ ấy điếc đã hơn 20 năm nay" - một người trong công viên nói với cô. Cô gái sững người. Một cụ già ngày ngày vẫn chăm chú lắng nghe và khen cô hát lại là một người không có khả năng nghe?
     
  4. Hạ Mẫn Go away

    Messages:
    574
    Câu chuyện 13: Cách nghĩ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm nay tôi có thể:

    Phàn nàn tại sao trời cứ mưa hoài, hay có thể cám ơn vì đám cỏ đã được tưới đủ nước.

    Buồn rầu vì không có nhiều tiền hơn thế này, hay vui mừng vì tình trạng tài chính eo hẹp hiện tại sẽ kích thích mình mau chóng hoạch định những kế hoạch làm giàu trong tương lai. Tuyệt vọng về tình trạng sức khỏe đang ngày càng giảm đi theo tuổi tác hay hoan hỉ rằng mình vẫn đang sống đấy chứ.

    Cằn nhằn vì cha mẹ đã không đáp ứng được tất cả những thứ mình cần, hay cảm thấy biết ơn vì họ đã sinh mình ra trên cõi đời này.

    Chảy nước mắt vì những bông hồng đầy gai nhọn, hay tán dương rằng "hóa ra trong những cái gai lại có hoa hồng".

    Than khóc vì bạn bè đã bỏ mình đi hết, hay chờ đợi những mối quan hệ tốt đẹp hơn.

    Rên rỉ vì phải tất tả chạy xe đến cơ quan cho kịp giờ, hay vui mừng vì mình đang có một công việc thật tốt.

    Tự hỏi rằng tại sao mình lại phải đi học, hay hăm hở đến lớp vì sắp được mở mang đầu óc và tiếp thu kho tàng kiến thức rộng lớn của nhân loại.

    Kêu ca vì một đống việc nhà đang chờ, hay cảm thấy vinh dự vì mình có thể tự chăm sóc cho nơi trú ẩn của tâm hồn và thể xác..

    Phía trước mỗi người là một ngày với biết bao nhiêu biến động. Ngày hôm nay của bạn sẽ là một ngày như thế nào tùy thuộc hoàn toàn vào bạn. Cũng giống như công việc của một nhà điêu khắc, bạn phải tự kiến tạo một ngày mới cho mình khi những tia nắng đầu tiên xuất hiện. Tất cả tùy thuộc vào cách nghĩ của bạn. Nếu bạn nghĩ hôm nay là một ngày tuyệt vời, hôm nay sẽ là một ngày tuyệt vời; nếu bạn nghĩ mọi việc thật tệ, bạn sẽ bị bao phủ bởi những áng mây đen. Một lời khuyên: Hãy suy nghĩ lạc quan, hãy phân tích mọi chuyện theo hướng tích cực và biết hài lòng với những gì đang có.
     
  5. Hạ Mẫn Go away

    Messages:
    574
    Câu chuyện 14: Hóa đơn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Peter là con trai của một chủ cửa hàng bách hóa nhỏ đầu phố. Cậu thường đến của hàng của mẹ chơi. Mỗi ngày, cửa hàng đều có không ít những hóa đơn trả tiền hoặc thu tiền hàng cần thanh toán hoặc chuyển đến khách hàng. Peter thường được mẹ giao nhiệm vụ đem những hóa đơn đó đến bưu điện để gửi. Dần dần, việc này khiến cậu cảm thấy dường như mình cũng đã trở thành một nhà kinh doanh nhỏ.

    Ngày kia, Peter nghĩ: Mình cũng cần viết một hóa đơn gửi cho mẹ, trong đó viết rõ những khoản mà mẹ phải trả cho mình về những gì mà mình đã giúp mẹ mỗi ngày.

    Sáng hôm sau, mẹ cậu nhận được hóa đơn đó ghi rõ:

    "Mẹ cần thanh toán cho con trai Peter những khoản như sau:

    - Vận chuyển đồ dùng về nhà: 2 đồng

    - Đem thư đến bưu điện gửi: 1 đồng

    - Giúp người lớn dọn dẹp vườn hoa: 2 đồng

    - Cả tuần lễ con đều ngoan ngoãn và nghe lời: 1 đồng

    Tổng cộng: 6 đồng"

    Mẹ Peter xem hóa đơn và không nói gì cả.

    Đến bữa tối, Peter phát hiện dưới khay ăn của mình 6 đồng tiền công. Cậu rất vui, nhưng vừa định bỏ tiền vào túi thì thấy kèm theo một hóa đơn thu tiền khác mà tên người nhận lại là cậu. Peter rất ngạc nhiên. Peter cần thanh toán cho mẹ những khoản sau:

    - Sống 10 năm hạnh phúc trong ngôi nhà của mẹ: 0 đồng

    - Khoản chi phí cho việc sinh hoạt ăn uống trong 10 năm: 0 đồng

    - Khoản tiền mẹ chăm sóc Peter mỗi khi đau bệnh: 0 đồng

    - Từ đó đến nay Peter luôn có một người mẹ thương yêu và chăm sóc: 0 đồng

    Tổng cộng: 0 đồng.

    Peter đọc đi đọc lại tờ hóa đơn. Cậu hối hận đến đỏ cả mặt. Lát sau, Peter đến bên mẹ và rúc đầu vào lòng mẹ, nhè nhẹ bỏ 6 đồng tiền vào túi mẹ.
     
  6. Hạ Mẫn Go away

    Messages:
    574
    Câu chuyện 15: Thư gởi con trai

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Gởi con của bố,

    Hai bố con đã cãi vã với nhau. Con đã rất bực tức và bố cũng thế. Bố đã mất bình tĩnh, thế là hai bố con ta to tiếng với nhau. Con biết đấy, rốt cuộc là la hét chẳng giúp ích được gì ngoại trừ làm cho mọi thứ đều trở nên tồi tệ hơn.

    Bố rất vui khi tối qua con đã đến và xin lỗi bố. Điều đó bố biết không dễ dàng chút nào, đặc biệt là khi ai cũng nghĩ rằng mình đúng.

    Bố cũng xin lỗi con. Bố đã sai khi mất bình tĩnh như thế. Con biết đó, làm một điều sai thì rất dễ dàng, nhưng lấy lại điều sai đó thì vô cùng khó. Bố cũng cảm thấy rất khó khăn khi nói xin lỗi con, con trai. Nhưng bố thật mừng vì cuối cùng bố cũng đã xin lỗi.

    Có lẽ con không biết đâu, khi con nổi nóng bố cảm thấy như mình mất hết quyền lực. Bố sợ hãi! Bố không còn điều khiển được cảm xúc nữa. Hoặc là bố phải đấu tranh, hoặc là bố phải trốn chạy. Bố đã chọn cách thứ nhất.

    Nói lời xin lỗi quả khó thật, nó cưỡng lại quy luật tự nhiên về lòng tự ái của con người. Ai cũng luôn nghĩ là mình đúng, trong khi xin lỗi nghĩa là công nhận mình sai. "Xin lỗi", nó cần một sự thay đổi trong tư tưởng, cần phải chấp nhận rằng mình đã sai, cần sự nhún nhường, nghĩa là khước từ những gì mình đã nghĩ trong đầu trước đó.

    Nhưng xin lỗi cũng có cái hại của nó, vì đã xin lỗi rồi thì khi khác, nếu trường hợp y như thế này lại tái diễn thì lời xin lỗi không còn chút giá trị gì hết. Nhưng bố biết rằng xin lỗi là đúng đắn. Bố và con phải rút kinh nghiệm, phải làm thế nào, cư xử thế nào trong tương lai. Và vì vậy hai bố con phải quên đi những lỗi lầm của nhau. Hai bố con không thể mang cái sai trong suốt hành trình còn lại của đời mình.

    Bố rất vui, con trai, con đã đến xin lỗi bố và cho bố cơ hội để xin lỗi con. Hai bố con đã cho nhau cơ hội để tha thứ lẫn nhau, để cả hai bố con mình biết: Bố yêu con như thế nào và con cũng yêu bố đến mức nào.

    Bố của con. Đây là bức thư của một người bố gửi một người con sau cuộc cãi vã. Có thể bố mẹ không nói lên thành lời như thế này, nhưng hãy tin rằng trong đầu bố mẹ luôn có một bức thư tương tự như thế. Mỗi khi bạn quá buồn bã và bị tổn thương vì những lời nói của bố mẹ trong lúc giận dữ, hãy đọc bức thư này để xoa dịu lòng mình.. Để biết rằng cha mẹ thương yêu chúng ta biết bao nhiêu!
     
  7. Hạ Mẫn Go away

    Messages:
    574
    Câu chuyện 16: Hoa hồng tặng mẹ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Anh dừng lại tiệm bán hoa để gửi hoa tặng mẹ qua đường bưu điện. Mẹ anh sống cách chỗ anh khoảng 300km. Khi bước ra khỏi xe, anh thấy một bé gái đang đứng khóc bên vỉa hè. Anh đến và hỏi sao nó lại khóc.

    - Cháu muốn mua một hoa hồng tặng mẹ cháu- nó khóc nức nở - nhưng cháu chỉ có 75 xu trong khi giá một hoa hồng đến 2 đôla.

    Anh mỉm cười và nói với nó:

    - Đến đây, chú sẽ mua hoa cho cháu.

    Anh liền mua hoa cho cô bé và đặt một bó hồng để gửi cho mẹ anh. Xong xuôi, anh hỏi cô bé có cần đi nhờ xe về nhà không. Nó vui mừng nhìn anh trả lời:

    - Dạ, chú cho cháu đi nhờ đến nhà mẹ cháu.

    Rồi nó chỉ đường cho anh lái xe đến một nghĩa trang, nơi có một phần mộ vừa mới đắp. Nó chỉ ngôi mộ và nói:

    - Đây là nhà của mẹ cháu.

    Nói xong, nó ân cần đặt nhánh hoa hồng lên mộ.

    Tức thì anh quay lại tiệm bán hoa, hủy bỏ dịch vụ gửi hoa vừa rồi và mua một bó hồng thật đẹp. Suốt đêm đó, anh đã lái một mạch 300km về nhà mẹ anh để trao tận tay bà bó hoa.
     
  8. Hạ Mẫn Go away

    Messages:
    574
    Câu chuyện 17: Cái kén bướm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một chàng trai nọ tìm thấy một cái kén bướm. Một hôm anh thấy cái kén hé một lỗ nhỏ. Anh ta ngồi hàng giờ nhìn chú bướm nhỏ cố thoát mình khỏi cái lỗ nhỏ xíu. Rồi anh ta thấy mọi việc không tiến triển gì thêm. Hình như chú bướm không thể cố hơn được nữa. Vì thế, anh ta quyết định giúp chú bướm nhỏ. Anh ta lấy kéo rạch cho cái lỗ to thêm.

    Chú bướm dễ dàng thoát ra khỏi cái kén. Nhưng thân mình nó sưng phồng lên, đôi cánh thì nhăn nhúm. Còn chàng thanh niên cứ ngồi quan sát cái kén với hy vọng một lúc nào đó thân hình chú bướm sẽ xẹp lại và đôi cánh xòe rộng hơn đủ để nâng đỡ thân hình chú.

    Nhưng chẳng có gì thay đổi cả! Sự thật là chú bướm đã phải bò loanh quanh suốt quãng đời còn lại với đôi cánh nhăn nhúm và thân hình sưng phồng. Nó chẳng bao giờ có thể bay được. Có một điều mà người thanh niên không thể hiểu: Cái kén chật chội khiến chú bướm phải nổ lực mới chui qua được cái lỗ nhỏ xíu kia là quy luật tự nhiên tác động lên đôi cánh và cơ thể của chú bướm, giúp chú có thể bay ngay khi thoát ra ngoài.

    Đôi khi đấu tranh là rất cần thiết trong cuộc sống. Nếu ta quen sống một cuộc đời phẳng lặng, ta sẽ mất đi sức mạnh tiềm tàng mà bẩm sinh mỗi người đều có. Và chẳng bao giờ ta có thể bay được. Vì thế, nếu bạn thấy mình đang phải vượt qua nhiều áp lực và căng thẳng thì hãy tin rằng sau đó bạn sẽ trưởng thành hơn.
     
  9. Hạ Mẫn Go away

    Messages:
    574
    Câu chuyện 18: Chiếc bình nứt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hồi ấy bên Tàu có một người gánh nước mang hai chiếc bình lớn treo hai đầu một cái đòn gánh đeo ngang cổ. Một trong hai bình ấy bị một vết nứt, còn bình kia thì tuyệt hảo và luôn luôn đem về đủ lượng một bình đầy nước.

    Cuối đoạn đường dài từ con suối về đến nhà, chiếc bình nứt lúc nào cũng vơi chỉ còn một nửa bình. Và suốt hai năm tròn ngày nào cũng vậy, người gánh nước chỉ mang về nhà có một bình rưỡi nước.

    Dĩ nhiên, cái bình nguyên vẹn rất hãnh diện về thành tích của mình, hoàn tất cách tuyệt hảo nhiệm vụ nó được tạo ra để thi hành. Còn tội nghiệp chiếc bình nứt, nó rất xấu hổ về khuyết điểm của mình, và khổ sở vì chỉ hoàn tất được có một nửa công việc nó được tạo ra để làm.

    Sau 2 năm chịu đựng cái mà nó cho là một thất bại chua cay, một ngày nọ chiếc bình nứt bèn lên tiếng với người gánh nước bên bờ suối "Con thật lấy làm xấu hổ, vì vết nứt bên hông làm rỉ mất nước suốt dọc đường đi về nhà bác."

    Người gánh nước trả lời: "Con đã chẳng để ý thấy chỉ có hoa mọc trên đường đi bên phía của con à? Đó là vì ta vẫn luôn biết cái khuyết điểm của con, nên ta đã gieo hạt hoa dọc đường bên phía của con, và mỗi ngày trên đường mình đi về con đều đã tưới nước chúng nó..

    Hai năm nay ta vẫn luôn hái được mấy đóa hoa đẹp đó để chưng trên bàn. Nếu mà con không phải là con y như thế này, thì trong nhà đâu có được trang hoàng đẹp đẽ như vậy."

    Mỗi người trong chúng ta đều có những khuyết điểm rất riêng biệt. Ai cũng đều là bình nứt cả. Nhưng chính những vết nứt và khuyết điểm đó của từng người trong chúng ta mới khiến cho cuộc sống của chúng ta trở nên thú vị hơn.
     
  10. Hạ Mẫn Go away

    Messages:
    574
    Câu chuyện 19: Hạt giống

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày xưa có hai đứa trẻ đều có nhiều ước vọng rất đẹp đẽ.

    "Làm sao có thể thực hiện được ước vọng"

    Tranh luận hoài 2 đứa trẻ mang theo câu hỏi đến cụ già, mong tìm những lời chỉ bảo.

    Cụ già cho mỗi đứa trẻ một hạt giống, và bảo:

    - Đấy chỉ là hạt giống bình thường, nhưng ai có thể bảo quản nó tốt thì người đó có thể tìm ra con đường thực hiện ước vọng!

    Nói xong cụ già quay lại rồi đi khuất ngay.

    Sau đó mấy năm, cụ già hỏi hai đứa trẻ về tình trạng bảo quản hạt giống.

    Đứa trẻ thứ nhất mang ra một chiếc hộp được quấn bằng dây lụa nói

    - Cháu đặt hạt giống trong chiếc hộp, suốt ngày giữ nó.

    Nói rổi nó lấy hạt giống ra cho cụ già xem, thấy rõ hạt giống nguyên vẹn như trước.

    Đứa trẻ thứ hai mặt mũi xám nắng, hai bàn tay nổi chai. Nó chỉ ra cánh đồng menh mông lúa vàng phấn khởi nói:

    - Cháu đem hạt giống xuống đất mỗi ngày lo tưới nước chăm sóc bón phân diệt cỏ.. tới nay nó đã kết hạt mới đầy đồng.

    Cụ già nghe xong mừng rỡ nói:

    - Các cháu, ước vọng cũng như hạt giống đó. Chỉ biết khư khư giữ lấy nó thì chẳng có thể lớn lên được. Chỉ khi dùng mồ hôi, sức lực, tưới tắm vun trồng cho nó thì mới có thể biến thành hoa trái, mùa màng bội thu thôi!
     
Trả lời qua Facebook
Loading...