Chương 10: Sự việc Aokigahara
Ôn Tử Chân đang trên đường bay tới Nhật Bản. Thực ra khi vừa tới sân bay thì anh có chút hối hận, nhiều hơn hối hận chính là chán nản. Anh chán nản bản thân mình rõ ràng đã chia tay nhưng vừa nghe Lâm Hi Vũ xảy ra chuyện là cuống cuồng cả lên.
Anh và Lâm Hi Vũ yêu nhau đã gần tám năm nhưng dường như anh vẫn không có cách nào hiểu hết được con người của cô. Thời gian đầu mối quan hệ của họ rất tốt, giống như những cô cậu thanh thiếu niên bây giờ, tình yêu tràn đầy hơi thở của mùa xuân, thanh thuần, đẹp đẽ. Nhưng không lâu sau đó, mỗi lần hẹn hò, Lân Hi Vũ đều tương đối trầm mặc, không còn vui vẻ, thậm chí còn muốn chia tay.
Gia đình Ôn Tử Chân có điều kiện nhưng anh không phải kiểu ta đây là thiếu gia não rỗng suốt ngày chỉ biết móc tiền ra lên mặt, anh chỉ hơi hống hách hơn người khác một chút thôi. Thời điểm đó anh đương nhiên biết giữa mình và Lâm Hi Vũ xảy ra chuyện gì. Căn bản là trong trường lời ra tiếng vào về mối quan hệ của họ, nguyên nhân chỉ vì không môn đăng hộ đối.
Ôn Tử Chân cảm thấy rất nực cười, cảm thấy những con người thích ở sau lưng người khác chỉ trỏ đó thật phiền phức, thật nhiều chuyện, cũng cảm thấy họ rất đáng đánh.
Vậy thì... đánh thôi.
Trường cấp ba của Ôn Tử Chân lúc đó có hai dạng học sinh, một là học sinh được nhận học bổng của Bộ giáo dục, những học sinh này thường có hoàn cảnh tương đối khó khăn nhưng thành tích học tập lại rất cừ, ví như Lâm Hi Vũ. Loại học sinh thứ hai chính là con cháu của những người có tiền, có tiếng nói, chính là dạng dùng mối quan hệ.
Những học sinh có hoàn cảnh khó khăn đa phần sẽ không tham gia vào chuyện thị phi của bọn cô chiêu cậu ấm, họ chỉ toàn tâm học tập. Bởi vì nếu thành tích không tốt, không còn nhận được học bổng, họ sẽ không có cách nào tiếp tục học ở trường. Vì vậy những kẻ bị Ôn Tử Chân xử lý đều là những đứa có bối cảnh.
Nhưng mà người giàu thường chơi với nhau cho nên gia đình của những kẻ bị anh đánh hầu hết đều có quen biết với nhà họ Ôn. Thời gian đó, Ôn gia đã có một phen muối mặt với người bên ngoài vì cậu con trai tùy hứng. Mọi người trong nhà cũng biết đến chuyện của anh và Hi Vũ, đa phần mọi người đều nghĩ anh tính khí trẻ con nên chỉ răn dạy nghiêm khắc một chút rồi thôi. Chỉ có Ôn phu nhân, sự không hài lòng của bà hiện rõ trên mặt.
Nhưng không sao, Ôn Tử Chân không quan tâm, việc anh làm không phải là không có hiệu quả, tuy là vẫn còn có những lời bàn ra tán vào, nhưng ít nhất họ không dám bép xép trước mặt Hi Vũ nữa, anh và cô lại có thể tiếp tục ở bên nhau.
Ôn Tử Chân cứ nghĩ chỉ cần mình bảo vệ Lâm Hi Vũ, cho cô những thứ tốt nhất thì khúc mắc giữa họ sẽ biến mất. Nhưng anh không ngờ nó không những vẫn tồn tại mà lại còn tồn tại đến tận bây giờ.
Hơn bảy năm bên nhau vui vẻ có, giận dỗi có nhưng anh luôn có cảm giác càng ở bên nhau thì khoảng cách giữa họ càng xa. Một tháng trước cô nói chia tay với anh vì không có cảm giác an toàn. Cảm giác an toàn sao? Ôn Tử Chân cảm thấy, chẳng qua là cô không tin tưởng vào tình yêu của họ.
Lại nhắc đến cảm giác an toàn, người không cảm thấy an toàn không phải nên là vợ anh sao? Lấy một người mình chưa từng quen biết, lại không yêu mình, còn trăng hoa.. Chẳng lẽ vợ anh dính lời nguyền hoàng tử gì gì đó chứ?
Thật kỳ lạ, tâm trạng Ôn Tử Chân vốn không tốt nhưng sau khi nghĩ tới Lục Tĩnh Du lại hòa hoãn không ít. Không lẽ anh cũng dính lời nguyền?
~~~~~
Bệnh viện.
"Tiểu Vũ, làm vậy có ổn không, nếu Ôn tổng biết em chỉ xảy ra chút chuyện..."
Không đợi người quản lý nói xong, Lâm Hi Vũ đã cắt lời: "Chị nói với anh ấy như thế nào?"
"Chị nói trong quá trình quay phim em xảy ra chuyện, phải nhập viện." Quản lý Lương có chút rầu rĩ trả lời. Chị đã làm việc với Lâm Hi Vũ hơn bốn năm rồi, đối với tính tình của cô hiểu rất rõ, đối với Ôn tổng kia cũng biết ít nhiều. Mặc dù bình thường thấy anh luôn cười nói, dáng vẻ lơ đãng nhưng khi thực sự tức giận lại rất đáng sợ.
"Vậy thì ổn rồi, em quay phim, gặp sự cố, ngã, trặc cổ chân, đối với người khác là chuyện nhỏ nhưng đối với em lại là chuyện lớn. Chị không có nói dối, không cần phải lo lắng." Lời nói nghe có vẻ bình tĩnh, lý trí, nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy gương mặt Lâm Hi Vũ xanh mét, biểu cảm cũng cứng ngắc.
Quản lý Lương nghe lời Lâm Hi Vũ nói cảm thấy cũng hợp lý nên không còn suy nghĩ nhiều nữa, khuyên cô nghỉ ngơi.
Lần này Lâm Hi Vũ đến Nhật Bản là đóng một bộ phim điện ảnh. Tuy đã vào nghề được sáu năm nhưng đây mới là bộ phim điện ảnh đầu tiên của cô nên Lâm Hi Vũ cảm thấy khá hồi hộp, phải biết rằng, phim điện ảnh so với phim truyền hình luôn có một độ khó nhất định.
Vì "Whisper" là một bộ phim có hơi hướm kinh dị nên đoàn phim đã quyết định chọn rừng Aokigahara làm trường quay chính của bộ phim. Tất cả mọi người đều có chút căng thẳng bởi vì nơi đây được mệnh danh là khu rừng tự sát của Nhật Bản, không khí trong khu rừng cũng mang đậm vẻ chết chóc khiến mọi người đều cảm thấy lạnh sống lưng. Nhưng đạo diễn Vương là một người đàn ông từng trải, có chuyện đáng sợ nào mà ông chưa từng trải qua, tâm quyết với nghề của ông lại rất cao, đặc biệt đây còn là dự án ông đã ấp ủ nhiều năm, cho nên ông nghĩ không thể chỉ vì chút sợ hãi cỏn con đó mà bỏ qua một nơi phù hợp như thế này.
Thế là cả đoàn phim cùng nhau sang Nhật Bản.
Nhưng mà quá trình quay phim thực sự không mấy thuận lợi. Tuy đạo diễn Vương và một vài cánh đàn ông trong đoàn phim không sợ khu rừng này nhưng họ chỉ là số ít, phần đông mọi người vẫn cảm thấy hãi hùng khi làm việc trong môi trường u ám như vậy. Xét thấy làm việc lâu ở nơi này sẽ ảnh hưởng đến tâm lý của các nhân viên, đặc biệt là diễn viên nên đạo diễn Vương đã ưu tiên những cảnh phim trong rừng sẽ được quay trước để mọi người có thể mau mau ra ngoài.
Vậy mà vẫn có chuyện xảy ra.
Cảnh quay đầu tiên được thực hiện trong rừng Aokigahara là cảnh quay của nữ chính do Lâm Hi Vũ thủ vai. Phân cảnh này rất đơn giản, quay lại cảnh nữ chính nghe theo tiếng thì thầm bí ẩn mà từ từ đi sâu vào khu rừng.
Lâm Hi Vũ thực sự rất căng thẳng, không phải loại căng thẳng vì lần đầu đóng phim điện ảnh nữa mà là cô sợ ma. Không phải tự dưng mà Aokigahara được gọi là rừng tự sát, bởi vì hằng năm đều sẽ có người đến đây tự sát. Nghe nói là bị những linh hồn người già ám nên mỗi năm đều sẽ có người đến.. Khung cảnh của khu rừng thật sự rất đáng sợ. Chỉ cần ở bãi đậu xe là đã có thể nhìn thấy rất nhiều phương tiện bỏ hoang kèm những lời cảnh báo hãy trân trọng mạng sống của chính phủ Nhật Bản. Dọc đường đi ngẫu nhiên cũng sẽ thấy vật dụng còn sót lại của những người đã chết, vật dụng cá nhân, áo quần, thức ăn, thậm chí nếu "may mắn"... xác người cũng có thể nhìn thấy.
Nghĩ đến đây bước chân Lâm Hi Vũ không tự giác nhanh hơn, không để ý thấy tiếng kêu chậm lại của đạo diễn, dường như cô nghĩ đi nhanh như vậy sẽ có thể nhanh chóng kết thúc cảnh quay. Kết quả trong lúc vô tình liếc mắt một cái, Lâm Hi Vũ hoảng sợ đến mức quên cả phản ứng, vấp té, trẹo chân. Hôm nay cô chính là người "may mắn" của đoàn phim. Cô nhìn thấy...
Cuối cùng vì quá hoảng sợ nên Lâm Hi Vũ trực tiếp ngất xỉu, cả đoàn phim được một phen nháo nhào, một vì Lâm Hi Vũ, một vì cái xác kia!
~~~~~
Chương này viết lúc tối, vừa viết vừa tìm thông tin chợt nghĩ: Ủa đâu phải viết truyện kinh dị.
Thực sự là phần tui viết đọc không có đáng sợ đâu nhưng mà quá trình viết với kiếm thông tin sợ vã mồ hôi. Thêm cái ổ đĩa laptop của tui tự nhiên không biết bị gì mà không đụng tới nó vẫn tự bung ra hoài làm viết được một đoạn lại phải "giựt" một cái. Sợ quéo.
Anh và Lâm Hi Vũ yêu nhau đã gần tám năm nhưng dường như anh vẫn không có cách nào hiểu hết được con người của cô. Thời gian đầu mối quan hệ của họ rất tốt, giống như những cô cậu thanh thiếu niên bây giờ, tình yêu tràn đầy hơi thở của mùa xuân, thanh thuần, đẹp đẽ. Nhưng không lâu sau đó, mỗi lần hẹn hò, Lân Hi Vũ đều tương đối trầm mặc, không còn vui vẻ, thậm chí còn muốn chia tay.
Gia đình Ôn Tử Chân có điều kiện nhưng anh không phải kiểu ta đây là thiếu gia não rỗng suốt ngày chỉ biết móc tiền ra lên mặt, anh chỉ hơi hống hách hơn người khác một chút thôi. Thời điểm đó anh đương nhiên biết giữa mình và Lâm Hi Vũ xảy ra chuyện gì. Căn bản là trong trường lời ra tiếng vào về mối quan hệ của họ, nguyên nhân chỉ vì không môn đăng hộ đối.
Ôn Tử Chân cảm thấy rất nực cười, cảm thấy những con người thích ở sau lưng người khác chỉ trỏ đó thật phiền phức, thật nhiều chuyện, cũng cảm thấy họ rất đáng đánh.
Vậy thì... đánh thôi.
Trường cấp ba của Ôn Tử Chân lúc đó có hai dạng học sinh, một là học sinh được nhận học bổng của Bộ giáo dục, những học sinh này thường có hoàn cảnh tương đối khó khăn nhưng thành tích học tập lại rất cừ, ví như Lâm Hi Vũ. Loại học sinh thứ hai chính là con cháu của những người có tiền, có tiếng nói, chính là dạng dùng mối quan hệ.
Những học sinh có hoàn cảnh khó khăn đa phần sẽ không tham gia vào chuyện thị phi của bọn cô chiêu cậu ấm, họ chỉ toàn tâm học tập. Bởi vì nếu thành tích không tốt, không còn nhận được học bổng, họ sẽ không có cách nào tiếp tục học ở trường. Vì vậy những kẻ bị Ôn Tử Chân xử lý đều là những đứa có bối cảnh.
Nhưng mà người giàu thường chơi với nhau cho nên gia đình của những kẻ bị anh đánh hầu hết đều có quen biết với nhà họ Ôn. Thời gian đó, Ôn gia đã có một phen muối mặt với người bên ngoài vì cậu con trai tùy hứng. Mọi người trong nhà cũng biết đến chuyện của anh và Hi Vũ, đa phần mọi người đều nghĩ anh tính khí trẻ con nên chỉ răn dạy nghiêm khắc một chút rồi thôi. Chỉ có Ôn phu nhân, sự không hài lòng của bà hiện rõ trên mặt.
Nhưng không sao, Ôn Tử Chân không quan tâm, việc anh làm không phải là không có hiệu quả, tuy là vẫn còn có những lời bàn ra tán vào, nhưng ít nhất họ không dám bép xép trước mặt Hi Vũ nữa, anh và cô lại có thể tiếp tục ở bên nhau.
Ôn Tử Chân cứ nghĩ chỉ cần mình bảo vệ Lâm Hi Vũ, cho cô những thứ tốt nhất thì khúc mắc giữa họ sẽ biến mất. Nhưng anh không ngờ nó không những vẫn tồn tại mà lại còn tồn tại đến tận bây giờ.
Hơn bảy năm bên nhau vui vẻ có, giận dỗi có nhưng anh luôn có cảm giác càng ở bên nhau thì khoảng cách giữa họ càng xa. Một tháng trước cô nói chia tay với anh vì không có cảm giác an toàn. Cảm giác an toàn sao? Ôn Tử Chân cảm thấy, chẳng qua là cô không tin tưởng vào tình yêu của họ.
Lại nhắc đến cảm giác an toàn, người không cảm thấy an toàn không phải nên là vợ anh sao? Lấy một người mình chưa từng quen biết, lại không yêu mình, còn trăng hoa.. Chẳng lẽ vợ anh dính lời nguyền hoàng tử gì gì đó chứ?
Thật kỳ lạ, tâm trạng Ôn Tử Chân vốn không tốt nhưng sau khi nghĩ tới Lục Tĩnh Du lại hòa hoãn không ít. Không lẽ anh cũng dính lời nguyền?
~~~~~
Bệnh viện.
"Tiểu Vũ, làm vậy có ổn không, nếu Ôn tổng biết em chỉ xảy ra chút chuyện..."
Không đợi người quản lý nói xong, Lâm Hi Vũ đã cắt lời: "Chị nói với anh ấy như thế nào?"
"Chị nói trong quá trình quay phim em xảy ra chuyện, phải nhập viện." Quản lý Lương có chút rầu rĩ trả lời. Chị đã làm việc với Lâm Hi Vũ hơn bốn năm rồi, đối với tính tình của cô hiểu rất rõ, đối với Ôn tổng kia cũng biết ít nhiều. Mặc dù bình thường thấy anh luôn cười nói, dáng vẻ lơ đãng nhưng khi thực sự tức giận lại rất đáng sợ.
"Vậy thì ổn rồi, em quay phim, gặp sự cố, ngã, trặc cổ chân, đối với người khác là chuyện nhỏ nhưng đối với em lại là chuyện lớn. Chị không có nói dối, không cần phải lo lắng." Lời nói nghe có vẻ bình tĩnh, lý trí, nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy gương mặt Lâm Hi Vũ xanh mét, biểu cảm cũng cứng ngắc.
Quản lý Lương nghe lời Lâm Hi Vũ nói cảm thấy cũng hợp lý nên không còn suy nghĩ nhiều nữa, khuyên cô nghỉ ngơi.
Lần này Lâm Hi Vũ đến Nhật Bản là đóng một bộ phim điện ảnh. Tuy đã vào nghề được sáu năm nhưng đây mới là bộ phim điện ảnh đầu tiên của cô nên Lâm Hi Vũ cảm thấy khá hồi hộp, phải biết rằng, phim điện ảnh so với phim truyền hình luôn có một độ khó nhất định.
Vì "Whisper" là một bộ phim có hơi hướm kinh dị nên đoàn phim đã quyết định chọn rừng Aokigahara làm trường quay chính của bộ phim. Tất cả mọi người đều có chút căng thẳng bởi vì nơi đây được mệnh danh là khu rừng tự sát của Nhật Bản, không khí trong khu rừng cũng mang đậm vẻ chết chóc khiến mọi người đều cảm thấy lạnh sống lưng. Nhưng đạo diễn Vương là một người đàn ông từng trải, có chuyện đáng sợ nào mà ông chưa từng trải qua, tâm quyết với nghề của ông lại rất cao, đặc biệt đây còn là dự án ông đã ấp ủ nhiều năm, cho nên ông nghĩ không thể chỉ vì chút sợ hãi cỏn con đó mà bỏ qua một nơi phù hợp như thế này.
Thế là cả đoàn phim cùng nhau sang Nhật Bản.
Nhưng mà quá trình quay phim thực sự không mấy thuận lợi. Tuy đạo diễn Vương và một vài cánh đàn ông trong đoàn phim không sợ khu rừng này nhưng họ chỉ là số ít, phần đông mọi người vẫn cảm thấy hãi hùng khi làm việc trong môi trường u ám như vậy. Xét thấy làm việc lâu ở nơi này sẽ ảnh hưởng đến tâm lý của các nhân viên, đặc biệt là diễn viên nên đạo diễn Vương đã ưu tiên những cảnh phim trong rừng sẽ được quay trước để mọi người có thể mau mau ra ngoài.
Vậy mà vẫn có chuyện xảy ra.
Cảnh quay đầu tiên được thực hiện trong rừng Aokigahara là cảnh quay của nữ chính do Lâm Hi Vũ thủ vai. Phân cảnh này rất đơn giản, quay lại cảnh nữ chính nghe theo tiếng thì thầm bí ẩn mà từ từ đi sâu vào khu rừng.
Lâm Hi Vũ thực sự rất căng thẳng, không phải loại căng thẳng vì lần đầu đóng phim điện ảnh nữa mà là cô sợ ma. Không phải tự dưng mà Aokigahara được gọi là rừng tự sát, bởi vì hằng năm đều sẽ có người đến đây tự sát. Nghe nói là bị những linh hồn người già ám nên mỗi năm đều sẽ có người đến.. Khung cảnh của khu rừng thật sự rất đáng sợ. Chỉ cần ở bãi đậu xe là đã có thể nhìn thấy rất nhiều phương tiện bỏ hoang kèm những lời cảnh báo hãy trân trọng mạng sống của chính phủ Nhật Bản. Dọc đường đi ngẫu nhiên cũng sẽ thấy vật dụng còn sót lại của những người đã chết, vật dụng cá nhân, áo quần, thức ăn, thậm chí nếu "may mắn"... xác người cũng có thể nhìn thấy.
Nghĩ đến đây bước chân Lâm Hi Vũ không tự giác nhanh hơn, không để ý thấy tiếng kêu chậm lại của đạo diễn, dường như cô nghĩ đi nhanh như vậy sẽ có thể nhanh chóng kết thúc cảnh quay. Kết quả trong lúc vô tình liếc mắt một cái, Lâm Hi Vũ hoảng sợ đến mức quên cả phản ứng, vấp té, trẹo chân. Hôm nay cô chính là người "may mắn" của đoàn phim. Cô nhìn thấy...
Cuối cùng vì quá hoảng sợ nên Lâm Hi Vũ trực tiếp ngất xỉu, cả đoàn phim được một phen nháo nhào, một vì Lâm Hi Vũ, một vì cái xác kia!
~~~~~
Chương này viết lúc tối, vừa viết vừa tìm thông tin chợt nghĩ: Ủa đâu phải viết truyện kinh dị.
Thực sự là phần tui viết đọc không có đáng sợ đâu nhưng mà quá trình viết với kiếm thông tin sợ vã mồ hôi. Thêm cái ổ đĩa laptop của tui tự nhiên không biết bị gì mà không đụng tới nó vẫn tự bung ra hoài làm viết được một đoạn lại phải "giựt" một cái. Sợ quéo.
Chỉnh sửa cuối: