Ai Về Trong Cơn Say!? Bấm để xem Lặng lờ gió ngủ bên thềm cửa Đêm nay say quá, rõ thật là! Bâng khuâng khói thuốc ven trời lạnh Mơ hồ… tôi nhớ một người xa Nhưng nhớ làm chi để ngậm ngùi? Đây niềm xa cách có chi vui? Cớ sao tôi cười như mê dại, Trong những đau thương lẫn ngọt bùi? Trăng đứng tự tình tiêu điều khóc Đêm chẳng chung lời với nước mây Hình bóng ai về trong sương khói Xiêm y tha thướt dáng trang đài Kiều nữ giật mình từ đáy mộ Hay gió vô ngôn bỗng ồn ào? Sao tôi nghe tiếng như ai đó… Bước giữa hồn tôi đương xôn xao! (Huỳnh Minh Nhật) Còn nữa...
Bên Này Nỗi Nhớ Bấm để xem Tôi ngồi buồn bên gác quán ngày xưa Bỗng lạc lõng những nơi mình hò hẹn Từ độ ấy thu buông lời tiễn biệt Vàng cả hồn tôi, da diết phố sang mùa Mưa đã rớt phía bên này nỗi nhớ Ở nơi nào có ướt áo em không? Thu mãi mãi trong tâm người chờ đợi Một lời thương em có giữ trong lòng? Phố lặng lẽ khi ánh chiều rực tím Dẫu còn mưa nhưng ánh nắng trong ngần Chờ không gặp, một đời tôi tìm kiếm Gió ơ hờ khúc hát tuổi thanh xuân Tôi về lại phía bên này nỗi nhớ Bước bên nào cũng nghiêng phía bên kia Mảnh tường trắng đời vô tri, sỏi đá… Cũng xót thương cho một cuộc chia lìa Tôi trở về những chốn xưa, lạ quá! Lối tôi đi ngày tháng đã phai màu Tình là muôn lời ngọt ngào dối trá, Xa cách rồi ta trả lại cho nhau!? (Huỳnh Minh Nhật) Còn nữa...
Chiều Úa Bấm để xem Chiều đã rơi sầu trên bến sông Người đi, ngày tháng chết trong lòng Còn chăng vạt nắng hoàng hôn lẻ Khắc khoải hồn tôi với nhớ mong Lối vắng hạ về, xuân ngẩn ngơ Ly khách buồn tênh bước hững hờ Bóng đổ lạnh lùng theo gót mỏi Chợt buồn, anh đứng lại làm thơ Và phía xa xa người thiếu phụ Áo trắng ngậm ngùi trong nắng phai Ngập ngừng mắt hướng về đâu đó, Hình như cũng đứng đợi chờ ai? Tôi đã từng yêu những nỗi buồn Đã từng say đắm những hoàng hôn Nhưng nay buồn bã không còn nữa Chỉ thấy đau thương ngập cõi hồn Tình yêu mỏng mảnh như làn khói Đã vỡ tan tành với nước mây Có kẻ khật khùng nghe muốn khóc Chiều úa trên sông, lá rụng đầy (Huỳnh Minh Nhật) Còn nữa...
Những Mùa Hạ Vắng Bấm để xem Em có thấy hạ về trong nắng muộn? Khi tiếng ve đã mỏi cuối chân trời, Và có thấy nắng loang đầy nỗi nhớ, Giữa đêm gầy muôn vạn ánh sao rơi? Tôi trở lại những nơi mình hò hẹn Chợt giật mình ngơ ngác mắt buồn em Chiều chập choạng chở người theo hoài niệm Phố loay hoay gọi gió cuốn chân tìm… Đêm mưa cuối đã thay lời hát cuối Mùa hạ sang phượng cháy những con đường Em có thấy hồn thơ ai đó gọi, Như giận hờn một kẻ đã từng thương? Hoàng hôn nay phố vắng ai buồn lắm! Hạ về rồi em còn lạc nơi đâu? Ve quạnh quẽ dưới ánh chiều vàng vọt – Chợt bồi hồi, thảng thốt khóc tìm nhau… (Huỳnh Minh Nhật) Còn nữa...
Giây Phút Chạnh Lòng Bấm để xem Chiều lặng lẽ, mùa đông yên ả Sao anh nghe rét giá tâm hồn Gió thoảng nhẹ câu thề hoa cỏ Mắt anh buồn màu tím hoàng hôn Anh chợt nhớ dư tình viễn mộng Khói mông mênh lơ đễnh hương chiều Có chút gì lạnh run ngực áo Nghe như là tiếng gọi tình yêu? Em anh hỡi, mùa đông bên nớ Vắng tay quen có buốt vai gầy? Vầng mây hồng hoàng hôn rực rỡ Liệu có bằng nắng đẹp chiều nay? Dẫu nơi anh mặt trời ngủ sớm Vẫn mây xanh lơ lửng bạc đầu Còn nửa lời yêu đương chưa nói Ngoảnh mặt nhìn em đã về đâu? Phút chạnh lòng buồn dâng sóng vỗ Đường mơ quen lạc lõng chân sầu Từ độ ấy yêu đương gì nữa? Thuở nhiệm màu trả lại trăng sao Em anh hỡi khảm trời nhung gấm Đêm gác đầu gối lụa chân son Có đẹp bằng vấn vương vụng dại Của một thời hẹn biển thề non? Và em hỡi mùa đông rất nắng Có thơ bằng gió lạnh chiều sương? Người em mến nhẹ nhàng dịu ngọt Có bằng ai đứng đợi cuối đường!? (Huỳnh Minh Nhật) Còn nữa...
Dáng Đông! Bấm để xem Độ cuối tháng trời như không nắng nữa Kẻ ra đi chẳng biết ước mơ gì!? Em quên mất nụ cười em là nắng Hay vô tình cứ thế đến rồi đi? Chiều lạnh lẽo hoàng hôn buông vào tối Bởi thiếu em mùa vắng những hoa vàng Ta thờ thẫn lang thang sầu ly biệt Bước mệt nhoài tim gánh nặng hành trang Mây vần vũ khuya dài như nỗi nhớ Nửa trăng gầy gom bóng tưới đêm thâu Ai dám bảo mùa đông như sỏi đá? Sao đêm nay trăng ướt dưới chân cầu? Chạnh lòng nhớ hồn ai trong khói thuốc Khô tâm tư băng giá phủ trong lòng Đêm rơi vỡ những bước buồn vô tận Gió giật mình, đứng khóc giữa mênh mông… (Huỳnh Minh Nhật) Cỏn nữa...