Tôi mang ba lô lặng lẽ ra đi. Ngoái đầu nhìn lại, chẳng có ánh mắt nào dõi theo tôi cả. Chỉ có cánh đồng hanh hao gió lộng, chỉ có cánh cò chao nghiêng trong gió. Chẳng còn gì ngoài kí ức của tôi.. Bao giờ cho đến ngày xưa Bao giờ cho đến cơn mưa thiếu thời? "Rồng rắn lên mây có cái cây lúc lắc, có ông chủ ở nhà hay không?" Thằng Kha vừa đuổi, chúng tôi vừa đọc. "Ông chủ đi mua bánh tráng mắm ruốc rồi." Con Tú trả lời, miệng thòm thèm. Đó là món khoái khẩu của nó. Thằng Kha lại tiếp tục hỏi: "Rồng rắn lên mây có cái cây lúc lắc, có ông chủ ở nhà hay không?" "Ông chủ bị Tào Tháo dí, đang đi ra gốc keo rồi!" Tôi hí hửng. "Ghê quá mày!" Con Thúy chồm lên thụi vào lưng tôi. "Mày làm ô nhiễm không khí quá!" Con Thắm lại nói. Thằng Toàn với thằng Kha và thằng Hận cười khằng khặc. "Chắc nó đang bị đau bụng đó mà!" Tiếng thằng Quyền ở cuối hàng vọng lên. Thằng Kha hát đi hát lại bài hát cả chục lần mà chẳng bắt được ai. Mặt nó hầm hầm tức tối, lườm thằng Hận rồi lại nhìn tôi cười rạng rỡ. Nụ cười của nó đón ánh nắng trưa vàng óng và giòn rụm. Lúc này, tôi phải công nhận nó cũng dễ thương không kém thằng Hận. Mỗi thằng một vẻ. Chơi chán chê, cả đám nằm dài dưới gốc keo bên bờ sông, mặc cho đất cát, lá keo dính vào tóc. Trên mặt đứa nào cũng nở nụ cười sảng khoái. "Hôm nay chơi vui quá tụi mày ha!" Con Tú hớn hở. Cả đám gật đầu cười, mắt lim dim tận hưởng bầu không khí thanh bình dưới vòm trời cao lồng lộng. Thằng Quyền mới nằm xuống đã ngủ hồi nào không hay. Tôi mở mắt ra thấy liền khều thằng Hận, ra hiệu cho nhau bằng mắt rồi rón rén đứng dậy. Lần lượt từng đứa lên bờ rồi chạy một mạch về nhà trong tràng cười khoái trá, bỏ lại thằng Quyền nằm say sưa ngủ dưới bóng hàng keo giữa trưa nắng gắt, trong làn gió sông mát rượi." Hình như ngày nhỏ, vào mỗi đêm Trung thu phá cỗ, rồng rắn lên mây cũng là trò chơi chẳng bao giờ thiếu của lũ trẻ con trong xóm. Những ngày xưa ấy.. Bao giờ có thể? BAO GIỜ LẠI ĐẾN.. NGÀY XƯA? Bao giờ lại đến.. ngày xưa Ta cùng trẻ lại ngây thơ vụng về Vô tư tôi hát em nghe Em hồn nhiên đến say mê, dại khờ Bao giờ lại đến.. ngày xưa Buồn đau chưa có, nắng mưa chưa từng Em trong trắng đến vô cùng Tôi trai tráng và trẻ trung không ngờ Bao giờ lại đến.. ngày xưa Em xinh đẹp lắm mà chưa có chồng Để tôi cứ ước cứ mong.. Rằng em để ý mình không mà chờ Bao giờ lại đến.. ngày xưa? Thơ: Đặng Vương Hưng.