Truyện Ngắn Sài Gòn Làm Sao Tránh Được Những Cơn Mưa - Litschool

Discussion in 'Truyện Ngắn' started by nihC, Apr 8, 2019.

  1. nihC I'm the dust in the wind... ♥️

    Messages:
    1,727
    Chương 10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm nay sinh nhật của Linh, tôi vội cất vào cái dù vào ba lô để tặng em. Tới chiều tan học, tôi ngồi chờ gần kí túc xá bởi Linh hẹn vào trong đó gặp nhỏ Ánh luôn. Chiều nay lớp tôi về sớm hơn nên tiện thể xuống sân bóng đá của kí túc xá xem. Kí túc xá có 3 sân bóng mini 5 người, đã có lần Linh dẫn tôi đi dạo khắp các tòa nhà trong kí túc xá khu A này. Nhớ hồi đó thật vui, một sự tiến triển nhẹ nhàng của mối quan hệ đó. Thôi không buồn nữa.

    Đang chăm chú xem trận bóng bỗng có một cặp đi dạo với nhau gần nhà A2. Nhìn dáng vẻ khá quen, tôi nhìn một lúc mới nhận ra đó là Nam với nhỏ nào đó đang vừa cười nói vừa ăn kem.

    "Quái lạ! Thằng Nam quen con nhỏ này hả ta!" - Trong đầu tôi nghĩ thầm nhưng chưa xác minh được điều này, bởi chỉ đi dạo thông thường thì làm sao biết được có phải tình cảm đôi lứa hay không. Nghĩ là vậy rồi nhưng chẳng biết làm gì, hai người họ đi khuất tầm nhìn mất. Phải tìm hiểu việc này mới được, biết đâu thằng Nam phụ Linh thì sao.

    Rốt cuộc thì Linh với Ánh cũng tới, ba đứa tôi đi ăn chè ở trước nhà A2. Khung cảnh này làm tôi nhớ hồi mới quen nhau đầu năm, ba đứa bạn từ miền Trung vui tươi bên nhau.

    - Ăn Tết vui không Ánh? Ý lộn, Tết tất nhiên là vui rồi. Hì. - Lâu không gặp nên chọc nhỏ chơi.

    - He he. Rất tiếc, Tết này tui buồn. - Nhỏ cười tít mắt.

    - Mắc cái gì mà buồn. Không có lì xì à. - Tôi lại hỏi.

    - Đùa thôi, chứ Tết mà buồn sao được. Hi. - Nhỏ nheo mắt lém lỉnh.

    - Còn Linh, có rớt môn nào không? - Tôi quay sang hỏi em.

    - Hì, xui quá rớt một môn đại số B1. Còn Lít sao? - Em hỏi lại tôi.

    - Ha ha, tui cũng rớt đại số B1. Hay nhỉ! - Tôi cười khoái chí vì không ngờ Linh lại rớt chung cái môn tôi học không vô đó.

    - Tui hên là không rớt môn nào, he he. - Nhỏ Ánh chen vào với vẻ mặt ngây thơ mà vô số tội. Người ta nói đại học phải rớt môn mới thấy có gia vị thời thanh xuân. Đây là lần đầu tiên tôi rớt môn, cũng hơi nhói lòng đó nhưng biết được em cũng học lại như mình nên đỡ buồn phần nào.

    Hai đứa trò chuyện vui vẻ đến chập tối, nhỏ Ánh không ngờ cũng đã có bạn trai cùng lớp. Nghe phong phanh rằng lúc đầu bạn trai nhỏ Ánh thích Linh cơ, nhưng sau một thời gian tiếp cận Linh chưa thành lại va phải nhỏ Ánh vì Linh và Ánh chơi chung mà. Thực tình không biết ra sao, nhưng nhỏ Ánh kể rằng sau một pha cười phun nước vào mặt tên kia thì hắn kết nhỏ Ánh luôn từ đấy. Và thế là mọi chuyện tiến triển dễ dàng hơn, việc tán nhỏ Ánh đương nhiên dễ hơn Linh rồi. Hot girl trong lòng tôi mà!

    Ra về tôi mới chợt nhớ ra vụ thằng Nam mà quên hỏi Linh như thế nào. Nhưng nghĩ lại thì cũng chưa có chứng cứ gì nên đành cho qua, từ từ tính.

    Qua học kì mới nên thời gian đi xe buýt cũng đổi khác. Học chiều nhiều hơn học sáng nên đỡ khổ cho việc dậy sớm đi học, cũng đỡ cho việc chen lấn với nhau xe buýt. Thực ra mà nói với tôi, việc chen lấn xe buýt cũng không khổ là mấy, lâu lâu mà có mấy chị em phụ nữ đứng gần là thấy vui vui rồi. (Hè hè).

    Nhắc tới việc đi xe buýt mới nhớ, hổm nay không thấy nhỏ Tầm đi chung xe nữa. Chỉ có bữa nay mới gặp lại. Cũng đang ngồi hàng ghế cũ ban trưa, ngồi trên xe thì muốn dòm xuống dưới đường, người dưới đường lại dòm lên xe. Bỗng có một cô gái ngồi bên cạnh tôi, đeo khẩu trang nên như thường lệ tôi không để ý cho lắm. Đến khi vai tôi được một cái đầu tựa vào mới cảm giác rằng rất quen thuộc. Lần này tôi quyết định không để yên bờ vai đó nữa, tôi nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt cô gái này. Tôi thấy đôi mắt đang cười.

    - E hèm, bạn ơi mình mỏi vai quá. - Tôi tằng hắng rồi giả giọng mệt mỏi.

    - Hả! Hì. - Cô gái ngước mặt lên khẽ nhìn tôi.

    - Định ngủ tới bao giờ nữa hả! - Tôi nghiêm giọng nhưng có phần trêu đùa.

    - Hi, tui mỏi cổ nên ngủ tí thôi mà. - Lúc này nhỏ Tầm mới chịu nhận sự giả ngu ngơ của mình.

    - Uầy, thì phải nói cho nẫu biết chứ. Không không nhảy vào. - Tôi vẫn giả điệu bộ nghiêm nghị.

    - Tui biết rồi, lần sau chào Trường là được phải không? - Nhỏ Tầm bĩu môi.

    - Hi, sao cũng được. - Tôi cười xòa chứ không muốn nhỏ phải bộ mặt nhăn nhó nữa. Sau đó Tầm cũng không tựa vai tôi ngủ nữa mà cứ ngồi như vậy đến trường.

    Có một việc mà tôi thích nhất từ lúc đi học là lên tới trường và được cho nghỉ. Nó khác với việc được thông báo cho nghỉ trước lúc ở nhà. Lên đến trường, được cho nghỉ. Khi đó tức cảnh mới sinh tình, bạn bè sẽ tức khắc suy nghĩ ra một cuộc vui nào đó để tận hưởng. Và chiều nay, bọn tôi quyết định đánh bài tại quán Iwans Coffee.

    Quán này nằm bên giữa con đường trường tôi đến trường Đại học khoa học xã hội và nhân văn. Khi bọn tôi bước lên với vẻ mặt hớn hở khi được cho về, tôi thấy một cặp đôi đang chơi xếp tháp gỗ. Quán khá là tối nên tôi cũng chưa nhận ra là ai, khi gọi món và tụi bạn đem bộ bài lên mới nhận ra: Nam và nhỏ nào đó đang kè kè bên nhau cùng chơi tháp gỗ, không biết có phải nhỏ hôm bữa ăn kem trong kí túc xá không.

    Lúc này tôi mới dám khẳng định là Nam quen một đứa con gái khác Linh. Còn đám bạn tôi cũng nhận ra Nam nhưng cười lơ đi bởi chúng nó đâu biết rằng thằng này còn quen Linh nữa. Riêng tôi, máu hừng hực trong người. Nó dám tán tỉnh Linh rồi còn quen nhỏ khác ư! Thật là ép người quá đáng mà. Đang suy nghĩ muốn vạch mặt thằng khốn này thì.

    - Mày dòm gì đó Trường? Người ta có bồ mày nhột hả! Bóc bài kìa. - Tú dê chọt nách tôi một cái làm tỉnh cả người.

    - Hả! Nhột cái đầu mày chứ nhột. Bố đang suy nghĩ vu vơ đến Cần Thơ thôi con trai. - Tôi vội bào chữa pha thêm cách hài hước để chống chạy dễ dàng.

    - Mày thèm gái vậy hả Đu? Sao không nói anh, anh gởi Tuyền mập qua cho. - Thằng Thâu lên tiếng đâm chọt tiếp.

    - Mày im chứ tao chọt bây giờ, Tuyền mập mày giữ lấy mà xài, tao xin kiếu. - Tôi nghe đến Tuyền mập là chạy ngay. Nhỏ Tuyền cũng nhóm học với đám tôi, nghe tên là biết hình dáng ra sao rồi đó. Học kì 1 nhỏ thiếu nhóm nên vào chung nhóm tôi, nhưng từ khi bị chọc ghẹo dữ quá vì lý do cân nặng thành ra học kì 2 nhỏ rời nhóm.

    Nhắc nhỏ Tuyền mới nhớ, có lần đăng nhỏ đăng status với nội dung đại loại như: "Không biết học sao cho vô nữa, đến lớp chỉ toàn ngắm anh đẹp trai thôi. Đã thế còn cùng nhóm nữa chứ. Ahihi!". Từ khi status đó đăng lên, cả đám con trai nhóm tôi nhào nháo đưa đẩy hết thằng này đến thằng khác. Nhưng với tôi và có vài đứa hiểu rằng Tuyền mập đang ám chỉ ai rồi, mà xin phép được không nói ra. Trở về thực tại thôi nào.
     
    Last edited: Oct 13, 2020
  2. nihC I'm the dust in the wind... ♥️

    Messages:
    1,727
    Chương 11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sòng bài là chuyện tay trái của tôi, nó là một trong những thứ tôi có thể chơi tốt. Xem về trình độ của đối thủ chẳng có ai hơn tôi cả. Vì thế nên chiều nay tôi ăn đậm, kiếm được vài chục nghìn phí tổn cho nước uống. Nhưng việc quan trọng không phải là bài bạc bây giờ, thằng Nam với nhỏ kia vẫn ngồi im lìm bình chân như vại. Suy nghĩ một hồi, tôi quyết định qua "xã giao". Bằng cách lấy lá bài phóng xuống chỗ hai đứa nó.

    - Mày điên hẳn Lít? - Thằng Vũ lên tiếng.

    - He he, lỡ tay thôi. - Tôi liền chạy xuống chỗ bàn thằng Nam, đã có cái cớ để tiếp cận rồi. Tôi vừa nhặt lá bài lên giả bộ liếc sang Nam:

    - Ủa Nam. Nãy giờ không thấy trời!

    - À, Lít. Nãy tui thấy ông rồi. Hì. - Nam cười hiền mà sao nhìn mặt nó tôi ngứa gan thế không biết.

    - Ờ, hôm bữa ông có đi sinh nhật Linh không? - Tôi liền đề cập đến vấn đề nhạy cảm.

    - Có chứ sao không. Bữa đó vui lắm, mà sao ông không đi? - Thằng này vẫn bình thản trả lời.

    - Bữa đó mắc chuyện nên không đi được. Tiếc quá nhỉ! - Thực ra tôi không muốn thấy cảnh Nam và Linh thân thiện với nhau nên không đi thôi.

    - Ừ. Hi. - Nam lại cười vẻ mặt khiến tôi sùng máu.

    - À, ông xem hết bộ phim "Con chó bắt cá bằng tay" chưa? - Tôi hỏi né tránh thử xem thằng này hiểu không.

    - Hả? Là phim gì. - Nam mặt ngơ ngác không hiểu ý tôi.

    - Bộ phim hôm bữa mình coi đó, quên nhanh trời. Có một con chó không gặm cá bằng miệng và lấy tay gặm đó, nó bắt được hai con luôn. Nhớ chưa? - Tôi cố gắng giải thích cho thằng chó này hiểu.

    - Có hả? Sao tui không nhớ gì ta. - Thằng này vẫn vẻ mặt ngơ ngác giả vờ như không hiểu gì. Thiệt sự chỉ muốn đấm vào mặt nó một cái, nhưng chợt có tiếng reo.

    - Mày làm gì lâu vậy Đu? - Thằng Thâu kêu ơi ới ở phía trên.

    - Ừ, đang tới. - Tôi nói rồi ngoảnh mặt lườm Nam một ánh mắt hình viên đạn. Trong khi nhỏ con gái ngồi bên vẫn mỉm cười tưởng chừng như không có gì xảy ra.

    - Mày vừa phải thôi nhen Lít? Người ta có bồ mà mày cũng không tha sao? - Thằng Vũ lên tiếng châm biếm tôi.

    - Tha cái đầu mày, mình xã giao chút thôi có sao đâu. - Tôi xéo sắc đối lại.

    - Thôi tiếp mày, cho tao gỡ cái. Nãy giờ xui quá rồi. - Tú dê lên tiếng rên rỉ.

    Quên mất một việc, tại sao có ba đứa bạn lại gọi tôi ba cái tên khác nhau. Thực ra tên tôi là Trường, nhưng tên ở nhà ba má hay gọi là Lít, còn tên Đu là định lý Hin Đu xuẩn ngốc mà ra. Thằng Tú thì thích gọi Trường, thằng Thâu thích gọi là Đu, riêng Vũ thì gọi là Lít bởi nó muốn phân biệt với thằng Việt Trường trong nhóm của tôi nữa.

    Đến mấy hôm sau, sự canh cánh trong lòng muốn gặp trực tiếp Linh để giải bày mối thâm hiểm của Nam, nói qua facebook khó mà cởi bỏ cõi lòng này được. Em tôi đang bị xỏ mũi thế kia, còn tôi thì bị Nam xỏ qua cái mặt nạ tới mũi luôn. Xong việc này có thể lắm Linh sẽ lại là người con gái tôi mong muốn như trước kia, em vẫn sẽ là em đấy thôi.

    Tôi hẹn Linh ra quán nước, đợi đến chiều mà cả ngày lòng tôi bộp chộp không chịu được. Chiều nay mưa rả rích không ngớt, cứ âm u suốt.

    - Có việc gì mà hẹn ra đây vậy Lít? - Linh hỏi khi vừa tới.

    - Ở đây có cái bàn, thì mình ra đây bàn bạc chứ gì. Hi. - Tôi chỉ vào cái bàn rồi cười xòa.

    - Hì, điên. Có việc gì? - Em cười nhẹ khi chủ quán bưng nước ra.

    - Không có gì bằng nói thẳng, này. - Tôi đưa tấm hình chụp lén hôm bữa trong quán cà phê cho Linh xem, rồi trong đầu cười hả hê tưởng tượng tới việc phản ứng lôi tức giận uất hận đến cỡ nào. Nào ngờ Linh dòm hình xong, ngoảnh mặt nhìn ra đường cười nhạt.

    - Ủa, sao thế? - Tôi ngẩn người.

    - Ông biết chuyện này lâu chưa? - Linh hỏi mà giọng hạ khá trầm ngâm.

    - Mới vài bữa trước thôi. - Tôi đáp lại chờ xem Linh nói gì.

    - Ừm. - Em hừ nhạt.

    - Là sao? Tui không hiểu. - Tôi gãi đầu thắc mắc quá độ.

    - Việc này tui kể ông đừng cho ai biết nhen. - Linh nói có vẻ nghiêm trọng hẳn lên.

    - Ừ, sao? - Tôi tò mò lắm rồi.

    - Việc này tôi biết lâu rồi. Nhưng ông đừng nghĩ bậy cho Nam nhen! Chả là tôi chấp nhận việc đó, điều này tui nghĩ bình thường nên không sao. Đâu thể ép người nào đó chỉ yêu riêng mình được. Tui nói đúng không? - Linh kể mà lòng tôi nghe như mặt trời tối om vậy.

    - Sao? Linh nói gì vậy? - Tôi giật mình hỏi rõ thử xem mình có nghe đúng không.

    - Hì, tui biết Nam có bạn gái khác rồi. Nhưng vẫn muốn làm bạn gái của Nam, tui nghĩ việc này không ảnh hưởng gì nhiều tới tình cảm của mình dành cho Nam. Chắc ông không hiểu đâu, người trong cuộc mới rõ. - Em hừ nhạt rồi mặt lơ đãng kể cho tôi.

    - Linh nói thiệt à! Rồi sao, không lẽ cứ để Nam như vậy suốt à. - Tôi bực tức trong người vô cùng, ước gì có một bao cát để đấm liên hồi vào nó bây giờ.

    - Thì tùy duyên thôi, chắc gì Nhung đã thích Nam lâu như vậy. - Linh nói mà đôi mắt nhìn xa xăm.

    - Nhung hả? Trời ơi khó hiểu quá đi mất. - Tôi gầm giọng nhưng vẫn tỏ vẻ điềm đạm trước mặt Linh, rồi cười nhạt để bất kể sự đời. - Hài, quá hài..

    - Ông không hiểu đâu Lít, biết đâu một ngày ông có cảm nhận khác đi. - Em nhìn tôi nói mà như vết dao cứa vào tay tôi. Ôi một sự mù quáng! Em đâu biết tình cảm tôi dành cho em có khi còn hơn cả em dành cho Nam nữa.

    - Cứ cho là tui không hiểu đi. Thế còn nhỏ kia, à Nhung đó. Nó có biết việc Nam với Linh không? - Tôi nóng vội rõ lên.

    - Uầy, tui cũng không biết nữa. Mà chắc biết đó, hôm bữa sinh nhật tui Nam có dẫn đi chung mà. - Em nói lời nào cũng đau thấu tâm can tôi hết. Không lẽ trên đời này con gái bị thằng Nam bỏ bùa hết hả trời.

    - Chết tui òi. Hái quá hài. - Tôi lại cười, nhưng lần này cười trong đau khổ cho qua câu chuyện lạ có thật này.

    - Nhớ là đừng kể cho ai á nhen! Hi. - Em cười nhạt mà sao tim tôi đau quá, sao em khờ quá vậy.

    Câu chuyện chấm dứt, em bung dù đi về, cái dù mà tôi tặng em. Sao trời lại mưa đầu năm thế này không biết, mới ngày nào em còn chung dù với Nam khiến tim tôi cào xé. Vậy mà bây giờ em đi một mình mà tim tôi còn rã rời hơn xưa.

    Nam có gì tốt mà em bấu víu vào hắn vậy. Biết bao lần tôi thấy Nam bên cạnh em mà lòng buồn, vậy mà giờ tôi nhìn em chờ Nam còn buồn gấp bội. Xe buýt chiều nay sao vắng quá, có phải mưa làm nguôi đi những tấm lòng nóng vội không. Những lời em nói vẫn còn hừng hực trong tâm trí tôi, mưa trôi cả bầu trời nắng mà không rửa được cơn này. Tôi không biết gọi cơn này là gì nữa, nó vừa tức, vừa thương, vừa ghét em.

    "Em chấp nhận việc đó".

    "Em không chấp nhận tôi".

    "Em thương Nam mù quáng".

    "Hay em đã trưởng thành rồi, em hiểu tình yêu là gì rồi ư!"

    Còn với tôi, em có thực chất hiểu đúng vấn đề không. Định lý nào mà cho thằng con trai bắt cá hai tay một cách "hợp pháp" như vậy. Nếu em trưởng thành mà như vậy thì tôi không biết phải giải thích với em làm sao, tình cảm với tôi dành cho em là chân thành, em có bao giờ đếm xỉa tôi. Có thể một ngày tôi nhận ra chân lý tình yêu là gì, nhưng tôi chắc chắn rằng không phải định lý của em. Hay đó là một căn bệnh, chỉ đến với em mà thôi.
     
    Last edited: Oct 13, 2020
  3. nihC I'm the dust in the wind... ♥️

    Messages:
    1,727
    Chương 12

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Dù là mơ thì anh... vẫn cố giữ lấy những phút đầu tiên
    Anh xin em... giữ mưa ở lại... Anh xin em!".
    Những ngày tháng tôi bị nhạc của Khói bao quanh, nó ma mị xâm chiếm tấm thân này. Nó quá hoàn hảo với tâm trạng của tôi bây giờ, nhưng có lẽ Khói chẳng biết tôi là ai đâu.

    "Đời anh nhạt nên theo em chẳng thể
    Chút tương tư nói mãi chẳng thành câu
    Chiếc ô nhỏ gửi em phút dãi dầu
    Bên thềm vắng mưa qua em có thấu.
    Phận anh đen dù chạy vẫn đến sau
    Họ nhẹ tới khi bóng anh khuất lối
    Em vẫn đó sao anh luôn phải vội
    Nụ cười em cháy đến hóa mỏng manh.
    Nếu một ngày ánh nắng nhiễu cõi anh
    Dù sợ nhưng phải chạy nhờ mưa đến
    Để những chiều anh lại thích lâm bệnh
    Bệnh nhờ mưa cũng là bệnh nhờ em."

    Thời gian chạy đi đâu không ai biết rõ, nó không có đích đến. Tôi lâm vào tình trạng chán nản, lại đụng phải những cám dỗ. Các "game thủ" bạn tôi đã dần đam mê Liên Minh Huyền Thoại (LOL), chúng nó chơi liên tục ngày đêm. Tôi cũng vì thế mà sa đà vào trò chơi điện tử, vào men bia nhiều hơn.
    Tôi bỏ tập gym hẳn, ít đi làm thêm hơn. Cũng dần quên đi cảm giác nhớ nhung một người, muốn gặp một người. Bởi đã có những thú vui mới mãnh liệt hơn, còn đâu sự buồn bã chen vào nữa.
    Tôi chạy theo các thứ ảo trên internet, bậc xếp hạng của tôi tăng đều đều trong game. Còn những đứa bạn của tôi tập tễnh bước vào LOL ngày nào cũng đã am hiểu hơn loại game này, mỗi khi đã có thích thú với điều gì con người ta thường muốn đạt tới một ngưỡng nào đó.

    Mới đó một tháng trôi qua, sách vở học đường tôi cũng đi học cho có mặt chứ chả quan tâm gì mấy. Bạn bè trên lớp dần nhận ra nhóm của tôi là một trong những nhóm yếu kém nhất lớp. Lâu lâu đi học chúng tôi lại nổi hứng nghỉ ngang ra quán net làm vài ván giải khuây. Có lần một thì lần hai lần ba tự mò tới, rồi cứ vậy tạo một sự leo thang.
    Việc chơi game mang tính tập thể nên tôi cũng chả e ngại gì nhiều, có người sa đà cùng mình chứ có phải dị biệt gì đâu. Nhưng với việc nhậu thì khác, lúc đầu tôi buồn không biết ai để nhậu chung. Sau đó mới có thằng Thâu cùng nhóm cũng đồng ý việc nhậu, bởi dân miền Tây thường có truyền thống nhậu sẵn. Tối nào cứ hứng chí lại rủ Thâu nhậu dưới Làng đại học. Nhà trọ nó ở sát trường nên cũng tiện bề ngủ lại, sáng đi học luôn.

    Ở đâu tôi không biết chứ Làng đại học như một khu ăn chơi thu nhỏ. Tiệm net thì đối diện trường tôi, một khu nhỏ có tới mấy quán kề nhau. Chợ đêm là một khu ăn nhậu trá hình, tưởng chừng như sinh viên ít sa đọa vào những thứ hại người như thế. Nhưng có tham gia vào bên trong mới biết rằng: Vui nhậu, buồn nhậu, cuối tuần nhậu, sinh nhật nhậu, thậm chí không có cái cớ gì cũng lao đầu vào bàn nhậu.
    Cám dỗ sát kề bên, đã không có hứng thì thôi, yếu lòng một phút là đa mê ngay. Cứ mỗi lần cuộc vui tàn, sáng hôm sau tỉnh dậy chúng ta thường nhủ lòng rằng: "Chỉ lần này nữa thôi". Nhưng cái gì có xu hướng đến có cản thế nào nó cũng đến. Chỉ khi có một thói quen khác ta mới quên đi một thói quen cũ, ở đây tôi nói một mối quan hệ mới.

    Một buổi tối đẹp trời, trời lác đác vài ông sao. Thời tiết đẹp như thế này mắc gì không nhậu! Chạy xuống Làng đại học như thường lệ, hôm nay đổi phiên không nhậu trong phòng trọ tôi rủ Thâu ra nhậu ngoài chợ Đêm.
    - Nay sao ra chợ Đêm vậy Đu? - Thằng Thâu hỏi.
    - Nay trời đẹp ra ngoài cho thoải mái đi chứ. - Tôi giỡn giỡn.
    - Ra đó tiền hơi thốn đó nhen. - Thằng này trề môi.
    - Có sao đâu, thiếu tao bù. - Tôi rướn cổ nói vẻ tự tin, thực chất thì tôi mới được phát "lương" gia đình mới dám hùng hồn như vậy.
    Cảm giác ngồi ngoài trời có nhiều người xung quanh cũng nhậu nó khác hẳn với việc ngồi trong phòng hai đứa. Nó mát mẻ, tâm trạng thoải mái hơn nhiều. Ngồi lai rai được vài chai Thâu khều tôi với vẻ mặt ngạc nhiên rồi lại cười đểu.
    - Em Linh của mày đi với thằng Nam kìa phải không?
    - Hở? - Tôi ngoảnh đầu lại thấy hai đứa ngồi xuống bàn phía góc. - À, ừ.
    - Ủa! Sao tao nhớ hôm bữa thằng Nam cặp với con khác mà mày? - Thằng này lại hỏi khiến tôi khó xử vấn đề nhạy cảm.
    - À... à. Làm sao tao biết? Chuyện của người ta. - Tôi đánh mắt tứ tung vì không biết phải nói sao.
    - Mà sao mày để em Linh chạy theo thằng khác mất rồi. Kĩ năng yếu quá mà. Hè hè. - Thằng này cười mà tôi cảm thấy hỗ thẹn quá đi mất.
    - Xui thôi. Mà tao cũng tức mày à. - Tôi nhăn nhó nói.
    - Tức cái gì? - Thâu tròn mắt hỏi.
    - Tao có gì thua thằng Nam đâu mày, rõ ràng cái gì tao cũng hơn nó phải không? - Tôi hỏi với vẻ nghiêm trọng.
    - Ừ.
    - Vậy mà... À à... Vậy đó. - Tôi ngần ngừ vì chút xíu nữa lại thổ lộ hết cảm xúc của mình.
    - Uầy, thôi nào. Gái thiếu gì mà mày lo, con Linh cũng có đẹp đẽ gì lắm đâu. Dô cái đi. - Thằng Thâu nâng ly.
    - Dô.

    Nam và Linh vô quán, đó là một sự trùng hợp nhẹ. Lâu rồi tôi cũng không chú ý đến em, tình cờ gặp thì cũng cười xã giao nói vài chuyện bâng quơ thôi. Hôm nay có men bia trong người tôi lại có cảm xúc lạ, cảm xúc cay cú trong người dần hiện lên.
    - Sao mặt buồn dữ mày? - Thâu lại hỏi.
    - Buồn gì mày? Bình thường mà. - Tôi đáp rồi cười cho nó yên lòng.
    - Uầy, nói nè. - Thâu vẻ mặt hơi bối rối nói.
    - Gì, nói đi.
    - Giờ tao mắc xuống kí túc xá có việc gấp, tầm 15 phút lên lại. Mày ngồi chờ tí được không? - Thâu hỏi.
    - Gấp thì đi đi, lẹ chứ kẻo tao chờ lâu. - Tôi gật đầu chấp thuận.
    - Ừ, vậy tao đi đây.
    - Tốc độ nhen! - Tôi nói vọng theo sau.
    Ngồi một mình lâu lâu tôi lại quay sang phía của Linh và Nam, hai đứa đang ăn lẩu. Em sung sướng lắm chăng! Thấy Linh cười nói với thằng Nam mà lòng tôi lại trào dâng cảm xúc ngày nào. Nếu mọi chuyện đi đúng hướng, có lẽ giờ đây tôi đã ngồi với em chứ không phải Nam.
    Tôi nghĩ đến việc Nam và nhỏ Nhung đang cặp với nhau. Có lý do nào để trái tim có thể chia ra cho nhiều người được. Sao hắn có thể chiếm dụng được con tim của Linh một cách trọn vẹn như vậy chứ. Một lòng một dạ là tôi dành cho Linh, trong khi Nam quen tới hai người mà vẫn được hai người chấp nhận. Kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra.

    Nghĩ đoạn tôi thấy uất ức cho bản thân mình. Không biết tình cảm của Nam dành cho Linh có thật lòng, với tôi dù có thật hay không cũng là một sự phí phạm. Tôi chạy theo Linh, Linh lại ngồi chờ người ta trong khi người ta đứng đó chẳng làm gì phải vội. Hà cớ gì phải khổ vậy hả Lít!

    Nghĩ mông lung một hồi, tinh thần tôi rầu rỉ cộng thêm vẻ mặt cứ thấy là ghét của Nam khiến tôi nổi đóa. Men rượu cay xé lòng tôi, tôi bước tới bàn của Linh.
    - Hey Nam. - Tôi cầm ly bia trên tay với đôi mắt đỏ ngầu.
    - Hơ. Lít hả! - Linh tròn mắt ngạc nhiên.
    - Ơ, Lít. Sao vậy? - Nam cũng ngạc nhiên chẳng kém.
    - Làm ly bia chơi. - Tôi chìa ly bia ra.
    - Hì, tui không uống bia. - Thằng này gãi đầu cười hiền khiến tôi ghét hơn.
    - Ông nhậu ở đây hả Lít? Trùng hợp nhỉ. - Linh lên tiếng.
    - Nhậu ở đây rồi sao? Có gì đáng nói. - Tôi ngoảnh sang Linh rồi quay sang Nam. - Mày còn nhớ bộ phim "Con chó bắt cá bằng tay" không?
    - Hở! Lại gì nữa đây ông? - Thằng Nam mặt ngơ ngác không hiểu gì.
    - Nói cái gì vậy Lít? Say rồi hả? - Linh kéo kéo tay tôi.
    - Say cái quần què gì, mới có mấy chai. - Tôi lại tiếp tục nhìn Nam. - Bộ phim mày đóng diễn viên chính mà không nhớ hẳn? Haizzz...
    - Ê, ăn nói cho đàng hoàng nhen. Đừng tưởng nhậu vô muốn nói gì nói. Haizzz. - Thằng Nam cười chế giễu rồi trừng mắt.
    - Thôi Lít, về bàn đi. Đừng uống nữa. - Linh lúc này có vẻ nhận ra vấn đề nên vội kéo tay tôi.
    - Tránh ra! Để tao nhắc nó nhớ bộ phim đã. - Tôi hất tay Linh rồi chỉ vào mặt Nam. - Mày đóng vai con chó mà nhanh quên dữ vậy... Sủa gâu gâu đó. Hè hè.
    - Ê, tao không nhịn nữa đâu nhen thằng chó. Nói tiếng nữa coi. - Thằng Nam đứng dậy hùng hổ. Tôi lúc này cũng đứng dậy định đôi co với nó để chọc tức thêm, dường như men bia làm tôi lố sảng.
    - Mày là thằng c... - Tôi đang định chửi thằng Nam bất ngờ đâu đó có bàn tay che miệng lại, trong khi Linh kéo tay tôi mặt giận dữ. - Ơ. Bỏ tay ra coi.
    - Say quá rồi đó nhen! Về đi. - Định thần lại tôi quay sang mới nhận ra Tiểu Tầm vẻ mặt giận dữ.
    - Hở! Tầm hả. - Tôi ngơ ngác nhất thời quên mất thằng Nam đang nói gì đó như kiểu khiêu khích, còn vài người bàn bên cạnh đang liếc nhìn sang.
    - Bạn là bạn của Lít hả! Kêu Lít về hộ mình nha! - Linh nói với Tầm.
    - Bạn gì mà... - Tôi đang tính nói thì bị Tầm cản.
    - Thôi về dùm cái, nói hoài. - Tầm ngắt lời tôi rồi quay sang Linh. - Ừ, để mình lo được rồi.
     
    Last edited: Oct 13, 2020
  4. nihC I'm the dust in the wind... ♥️

    Messages:
    1,727
    Chương 13

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau đó, Tầm dẫn tôi đi tính tiền. Chưa kịp nói năng gì, nhỏ đã kéo tôi lên xe chở đi một hơi với vẻ mặt không thể căng thẳng hơn. Đi một đoạn thì thằng Thâu gọi.

    - A lô, mày đi đâu rồi Đu? - Giọng nó văng vẳng bên tai.

    - À, à. Tao về rồi. - Tôi ấp úng nói.

    - Ủa, sao về rồi? Chờ tao lâu quá à.

    - Không phải, tại có việc. À mà mày lấy chiếc xe tao về đi nhen, mai tao lấy. - Tôi sực nhớ tới chiếc xe máy còn để lại, chưa kịp nhớ đã bị Tầm kéo đi. Đến lúc này nhỏ Tầm mới lên tiếng với giọng nặng nề pha giận dữ.

    - Ai gọi đó?

    - À, thằng bạn nhậu chung hồi nãy. - Tôi gãi đầu nói, chỉ hỏi một câu duy nhất rồi nhỏ Tầm lại im luôn, tôi cũng không tiện hỏi tới việc hồi nãy vì thấy mình sai sai. Đến đoạn gần trường Đại học sư phạm kỹ thuật, xe bỗng dừng lại bên hông trường.

    - Sao thế? Sao không chạy tiếp. - Tôi thắc mắc hỏi.

    * * *

    - Sao không nói gì vậy? Có chuyện gì à? - Nhỏ Tầm vẫn mắt xa xăm không trả lời gì hết.

    - Không có gì. Chỉ là muốn dừng lại một lúc. - Ánh mắt Tầm vô định nhìn tới các ánh đèn xe ở ngã tư Thủ Đức. Tôi cũng đành im lặng đứng nhìn theo.

    * * *

    - Tui.. tui xin lỗi. - Tôi cất lời vì nhận ra không thể không gian này chiếm lấn hoài được.

    - Có gì phải xin lỗi? - Nhỏ Tầm giờ hơi chếch mắt sang tôi.

    - Thì chuyện vừa nãy đó. - Tôi gãi đầu.

    - Chuyện vừa nãy có gì đâu. Tui không biết gì hết. - Giọng nhỏ Tầm vẫn lơ tôi.

    - Vậy cảm ơn Tầm nhen! Hì. - Tôi cười xòa.

    - Mắc gì cảm ơn tui? Hả? - Lúc này Tầm mới quay sang tôi với vẻ mặt nóng hổi.

    - Thì.. Thì Tầm chở tui về nè. - Tôi gãi đầu chống đỡ.

    - Chuyện đó không quan trọng. Tại sao Trường nhậu ở đó? - Tầm mặt nghiêm nghị hỏi.

    - Ừ.. thì.. nhậu cho vui thôi. - Tôi nhất thời không biết nói sao, không lẽ tự nhận mình thích nhậu.

    - Nhậu mà cho vui à. Hay là nhậu cho buồn. - Tầm nheo mắt mà vẫn vẻ mặt khó coi.

    - Hì, không biết nữa. Sao cũng được. - Tôi gãi đầu cười xòa.

    - Đừng có giấu tui, tưởng tui không biết à. - Nhỏ lườm tôi.

    - Giấu gì? Mà biết gì chứ!

    - Sao lâu nay không thấy đi làm nhà hàng? - Giọng Tầm bắt đầu lớn hơn.

    - Hả! Ờ thì.. tui bận quá không đi được. - Tôi chống chế một cách ngượng nghịu.

    - Giỏi lắm. Bận đi chơi game, bận đi nhậu thì có. - Nhỏ ngoắt mặt một phát đi hướng khác.

    - Làm gì có. Tui..

    - Thôi đừng có chối, vô ích thôi. - Nhỏ ngắt ngang lời tôi.

    - Ừ.. thì. Ủa mà sao Tầm biết hay vậy? Còn hồi nãy vào can tôi đúng lúc ghê chứ. - Tôi đổi chủ đề một cách nhanh chóng.

    - Ờ, ờ.. Chuyện đó không quan trọng. Tại sao ông lại gây sự với người ta? - Nhỏ Tầm cũng có tài bẻ gãy câu chuyện.

    - Hở! Thôi tui khát nước quá. Kiếm quán nước nào uống đi. Hì. - Tôi cũng không phải dạng vừa để bị lật.

    - Hừ, được rồi. Lên xe đi. - Hai đứa chạy đến quán Royal đối diện Đại học sư phạm kĩ thuật tầm 7 giờ rưỡi. Cảnh khuya khu này cũng đẹp ra phết, chỉ tiết là đường hơi hẹp chưa đủ gọi là Sài Gòn lên đèn. Nhân viên phục vụ vừa đem ly trà đá ra tôi đã nốc một hơi hết sạch.

    - Uống ly này nữa đi. - Tầm đẩy ly nước sang cho tôi.

    - Hì, cảm ơn nhen! - Tôi uống luôn không ngần ngại. Quả thực sau khi uống bia cảm giác cơ thể thiếu nước trầm trọng. Chỉ vì khi uống rượu bia vào người, cồn là tác nhân gây ức chế hormone Vasopressin. Hormone này có tác dụng ngăn chặn cơ thể đi tiểu nhiều lần. Khi mà nó bị ức chế, thì cơ thể sẽ đi tiểu nhiều hơn bình thường đồng thời nước tiểu cũng sản xuất nhiều hơn. Và thế cần có nước để cơ thể tiêu hao cho việc sản xuất nước tiểu.

    - Cảm ơn hoài. Tui không thích từ cảm ơn đâu. - Nhỏ Tầm nheo mắt gằng giọng.

    - Hì, vậy xin lỗi nhen. - Tôi lém lỉnh trêu.

    - Cái gì mà xin lỗi. Xàm quá rồi đó. - Tầm cười mỉm nhưng vẫn giả bộ nghiêm chỉnh.

    - Tui xin lỗi thật mà, để Tầm phải thấy điều hồi nãy trong quán. - Tôi gãi đầu nói.

    - Đã bảo là không sao mà.

    - Thật ra thì, tôi có chuyện này không biết phải kể ai nghe nữa. - Tôi ngập ngừng nói.

    - Vậy thì đừng kể. - Nhỏ không thèm nhìn tôi.

    - Hì, thực ra tôi thích Linh quá nên mới vậy. Nhưng còn tức Linh và Nam hơn nữa. - Tôi bắt đầu bày tỏ tâm sự bấy lâu.

    - Sao tức?

    - Vì tôi ghét Linh.. - Tôi bắt đầu kể cho Tầm nghe, nhỏ ngồi nghe hăng say lâu lâu lại nhìn tôi trừng mắt. Chuyện của Nam và nhỏ Nhung, chuyện của Linh với Nam, chuyện tâm sự của tôi dành cho bọn họ. Tất tần tật mọi thứ đều trở về con số không dẫu tôi cố gắng gầy dựng bằng sự chân thành. Không biết từ khi nào, Tầm là người tôi có thể tâm sự mọi việc dù cho một người con gái. Hôm nay Tầm lạ lắm, gương mặt dần ít những vết mụn hơn, nhiều khi không hiểu sao sự xuất hiện của nhỏ hay ho đến phát lạ.

    Sau đêm ấy tôi chẳng dám tiếp chuyện với Linh nữa, có thấy bất ngờ cũng né sang đường khác. Có lẽ em đã biết sự đợi chờ của tôi, tôi đã khiến Linh khó xử với Nam thế nào sau cuộc cự cãi ấy. Trước giờ tôi luôn nghĩ tình yêu là thứ khiến ta mù quáng, nhưng bên cạnh đó còn có thêm rượu bia nữa.

    Tuy hôm ấy là một đêm có biến cố, nhưng nó chẳng giúp gì được nhiều việc chơi game của tôi. Đám bạn vẫn lao đầu vào cày game, tôi cũng sắp vươn tới trình độ Kim Cương nên ham muốn đạt đến tột cùng.

    Trước giờ tôi không thích các thể loại game nhập vai, vì tôi đồ rằng nó chỉ giúp mình mạnh nhờ các thẻ cào nạp vào game. Còn đối với bộ môn Liên Minh Huyền Thoại thì lại khác, trước tiên nó yêu cầu kỹ năng, sau đó là tính đồng đội và chiến thuật. Giúp chúng ta rèn luyện tư duy nhạy bén, kích thích khả năng kiên trì.

    Mọi điều chỉ có thể lâu dài khi ta thích thú với nó, game là một thứ gì đó đa phần ai chơi cũng thích. Đã vậy còn có một thứ khác hay hơn, đó là chơi chung với bạn bè. Mỗi lần ra quán net, chúng tôi đều thả hồn vào nó. Cảm giác chơi với bạn nó khác hẳn chơi một mình, dù thắng hay thua đều được vui thỏa sức. Đương nhiên phần thắng nhiều hơn, bởi có sự giao tiếp trực diện với nhau thì mọi việc đều dễ dàng.

    Liên Minh Huyền Thoại một lần nữa làm tôi say mê nó kể từ cấp ba. Tôi cày liên tục, cứ rãnh là cày. Tôi dần quên đi các thứ khác tồn tại trên đời, mỗi lần ra quán net là tôi đi vào một thế giới mới mang tên Litschool. Đó là tên nhân vật của tôi, vốn là biệt danh của tôi từ trước đến giờ.

    Litschool và thằng Lít là hai kẻ khác nhau. Lít ngoài đời vốn vui cười hài hước, nó có nhiều khiếu, lành tính. Litschool trong game hung bạo, thích làm một điểm nhấn của game và luôn lo cho bản thân mình. Và hơn hết, Litschool chẳng cần quan tâm đến cuộc sống của Lít, chỉ khi sáng đèn nó mới lại rong chơi. Litschool ảnh hưởng tới Lít quá nhiều, Litschool chiếm hữu hầu hết thời gian của Lít. Khiến cho Lít chẳng thể nhận ra mục đích sống của cuộc đời là gì. Lít cứ nhàn rỗi hóa ngu ngơ.
     
    Last edited: Oct 13, 2020
  5. nihC I'm the dust in the wind... ♥️

    Messages:
    1,727
    Chương 14

    Bấm để xem
    Đóng lại
    May sao có thằng bạn thân chí cốt rủ đi làm tiệc dưới Dĩ An- Bình Dương, gần Làng đại học. Vốn là trước kia thứ Bảy với Chủ Nhật tôi đi làm nhà hàng tiệc cưới ở quận 1. Nhưng sự tình cuộc đời có biến cố, tôi đâm ra lười biếng vô cùng. Bạn tôi thấy tôi lười nên kéo tôi đi bằng được, nghĩ thì cũng đúng, đã lâu rồi tôi không thoát khỏi hình bóng Litschool.

    Bắt đầu làm không sao, bạn tôi căn dặn làm phải biết chú ý này nọ, không là bị ăn chửi. Tôi nào có tin là bị chửi, trước giờ luôn nghĩ mình lanh lẹ nên ỷ y vào. Đến lúc làm mới biết, có những bài ca bất hủ để dành cho các thanh niên phục vụ. Chỗ tôi làm chỉ là một dịch vụ nấu ăn kiêm luôn phục vụ chứ không phải nhà hàng thường thấy. Ai đặt gì thì chúng tôi mới tới chỗ đó làm, việc di chuyển này nọ là không thể tránh khỏi.

    Các cô nấu ăn rất là "lực", có giọng nói khỏe mạnh. Ai mà sơ hở cái gì là y rằng bị chửi cho sấp mặt. Đa phần ai đi làm cũng ngán ngẩm điều đó, nhưng được cái khác là lương hưởng tốt. Vài trăm nghìn một tiệc là điều mặc định, lâu lâu hên có thể được "bo" nữa. Nhưng khổ nỗi tôi là đứa hiền lành, lại bị chứng bệnh Scoptophobia - Chứng sợ bị người khác nhìn.

    Không phải là tôi sợ bị người khác nhìn, mà là khi người khác quan sát mình làm một việc gì chằm chằm thì tôi lại cảm thấy lo sợ. Và cũng như khi đi làm ở Bình Dương, tôi ngán nhất điều này, họ cứ nghĩ tôi làm không ổn bởi vì người mới nên cứ theo dõi từ đầu đến cuối một công việc. Điều đó khiến tôi càng khó thể hoàn thành nó tốt được, và dễ xảy ra sai lầm kéo theo việc bị la ó.

    Dần dần trong mắt mọi người tôi là một đứa cẩu thả, không làm việc gì ra hồn. Trước kia khi mỗi lần thi học kỳ hay đại học, nếu giám thị đi ngang có đứng lại để ý tôi thì tôi sẽ dừng việc làm bài. Đợi cho giám thị đi mất tôi mới làm tiếp bởi như vậy tôi mới có thể tập trung cao độ được.

    Scoptophobia là một điểm yếu của tôi, cái thứ hai là chứng run tay. Nếu scoptophobia cho người khác thấy tôi là kẻ vô tích sự, thì run tay cho biết tôi là một kẻ tâm lý yếu. Có lần tôi đang cắt tôm, tôi không biết cắt tôm như thế nào cho hợp lý bỗng một cô nấu ăn dòm và chỉ. Thế nhưng cô ấy lại nhìn xem tôi cắt có đúng theo lời chỉ hay không thì scoptophobia xuất hiện, sau đó tôi bị la mắng. Việc kéo theo là mọi người dòm sang sự tình cuộc lớn tiếng là gì, và thế là run tay hiện hữu.

    Tôi cắt tôm mà tay cứ run như thời tiết lạnh cóng, trong khi đó mồ hôi tôi nhễ nhại. Cô ngồi cạnh thấy tôi run quá nên bảo: "Đừng có la nó nữa, coi tay nó run quá kìa". Từ đó về sau, tôi là một thằng tâm lý kém.

    Sự tình đời không phải như chúng ta thấy, chuyện mình tận mắt chứng kiến chưa hẳn là những gì mình nghĩ. Mọi thứ đều có thứ ẩn sâu trong nó, hãy suy nghĩ rộng ra, đừng xem bất cứ thứ gì một chiều phiền diện.

    Việc đi làm bị chửi nhiều lần khiến tôi quen thuộc, nó như một món ăn tinh thần. Có khi là một phương pháp hữu hiệu dành cho tôi. Bởi nỗi sợ nào tự mất đi đâu, ta phải đối diện với nó để chai lì, bất chợt một ngày ta nhận ra nó là gì đó thân quen lâu không nghĩ đến.

    Nghĩ lại chặng đường thời gian vừa qua, tôi đã đắm mình trong mê muội. Tôi chơi game liên tục từ tháng trước, điều đó cũng là một phần hậu quả của tương tư mà ra. Thất tình là cảm giác đau khổ, nhưng việc tương tư mà còn thất tình đau khổ da diết hơn. Nó khiến tôi sợ phải đối mặt với Linh, người con gái lâu rồi không còn thấy nụ cười em dành cho tôi.

    * * *

    Đầu tháng Tư, trời cũng sắp bước tới những tràn mưa miền Nam. Sở dĩ miền Nam mưa vào mùa Hè nhiều là vì gió Tây ôn đới từ Ấn Độ Dương mang hơi nước vào. Khi mang mây vào tới miền Nam, chúng bị các cao nguyên trên Tây Nguyên chặn lại và gây mưa. Trái ngược với điều đó, Bình Định quê tôi mùa Hè nóng gay gắt, không lấy nổi hạt mưa. Mùa Đông lại là mưa tầm tã, dồn dập. Mỗi người mỗi cảnh, mỗi miền mỗi cuộc vui riêng.

    Hôm qua vừa có một cuộc đấu tranh tư tưởng giữa Litschool và Lít.

    - Litschool này, chắc tao không gặp mày thường xuyên nữa đâu. - Lít nói.

    - Hả! Sao vậy? - Litschool ngạc nhiên.

    - Tao không biết nữa, chỉ tự nhiên tao thấy nản. - Lít trầm tư.

    - Nản gì mày? Tao vui như vầy mà mày không chơi, còn gì tuổi trẻ.

    - Chơi với mày hoài, tao thấy tao như thằng vô dụng, chẳng làm được gì hết. - Lít than vãn.

    - Cái gì. Mày bá đạo như vầy, chơi với tao thì bạn bè mày mới nể chứ. - Litschool lên giọng.

    - Ờ.. Nể gì mày. Tao dạy bọn nó mà không nể tao à. Với lại tao không thể chơi hoài với mày được, tiền đâu mà sống. - Lít cự cãi.

    - Uầy, hồi giờ mày sống vẫn bình thường đấy thôi. Có ai làm gì mày đâu mà sợ sệt.

    - Thì.. tao có bỏ mày đâu, chỉ là ít chơi lại thôi. Mày lo quá. - Lít an ủi.

    - Mày ít chơi thì làm sao mà lên hạng được, dễ dàng từ bỏ quá vậy. Tầm thường. - Litschool khích giọng.

    - Nói chung là tao muốn cái gì đó mới mẻ, sống với mày nhàm chán quá.

    - Mày nói gì? Tao mà nhàm chán à. Vậy mấy triệu thanh niên Việt Nam chắc đi bộ đội hết rồi đó. - Litschool giận dữ.

    - Thôi kệ mày. Tạm biệt. - Lít nói xong bỏ đi để lại Litschool la ơi ới phía sau.

    Sáng nay tôi trở về đường cũ, đi học sớm để chờ Linh đến. Sau bao thời giờ mất phương hướng, tôi vẫn muốn gặp Linh dù cho em có thế nào với tôi chăng nữa. Nắng sáng chiếu ngang lối tôi chờ, hình hài Linh văng xa trước ngõ. Tôi thấy hình bóng ấy, người con gái luôn là một dấu hỏi lớn trong tôi. Chào bạn. Bạn tên gì?

    - Hở! Lít, sao lại ngồi đây? - Linh ngạc nhiên khi thấy tôi.

    - Hì, ngồi ngắm nắng thôi. - Tôi cười đáp.

    - Bày đặt chào bạn đồ, mình tên Linh nè. Bạn cứ ngồi ngắm nắng đi nhé, mình đi học.

    - Ấy, chờ mình đi với chứ! - Tôi vội chạy theo Linh khi em vội bỏ đi, không ngờ Linh lại tỏ thái độ thân thiện như vậy. Cứ nghĩ sau cuộc cự cãi đêm ấy, tôi sẽ nhìn thấy khuôn mặt đầy giận dữ của em.

    Em nằm mắc võng ở khoảng không anh chưa từng chạm đến. Em là cơn gió lộng thổi mát cõi lòng anh. Mọi thứ bớt chệnh choạng khi nụ cười em vừa hé. Muốn quẳng gánh lo đi, chặng đường dài ta cứ bước cớ chi lại ngập ngừng. Có mấy khi giây phút bình yên được nở rộ, nhưng với em, anh chẳng thể được yên bình.
     
    Last edited: Oct 13, 2020
  6. nihC I'm the dust in the wind... ♥️

    Messages:
    1,727
    Chương 15

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một ngày khác đã đến hôm nay, tôi trở nên có sức sống hơn bao giờ hết. Vào lớp học thấy đám bạn lác đác vài đứa, đa số sinh viên đi trễ dù muốn hay không. Trường tôi gần kí túc xá khu A nên là một lợi thế cho các sinh viên cư trú trong đó. Với địa thế như vậy, định nghĩa về sớm muộn lại được kêu lên. Xa nhà thì tới sớm, gần nhà đến trễ.

    - Hey, trưa nay đổi khẩu vị đi tụi bây. - Tôi lên tiếng khi đến giờ giải lao.

    - Khẩu vị gì mày thằng ngáo này? - Thâu chưa gì đã muốn ngồi lên đầu tôi.

    - Chiều nay nghỉ mà, tí mình làm cái lẩu đi. - Tôi đề nghị.

    - Điên hẳn mày? Không không ăn lẩu làm gì. - Vũ vội phản đối.

    - Lẩu hả! Được đó, lâu rồi tao cũng không ăn. - Việt Trường lên tiếng.

    - Hợp lý! Chỉ có anh em với tao mới hiểu được sự thèm muốn ấy. - Tôi khoác vai Trường.

    - Đồ điên, tránh ra kia thằng bê đê. - Thằng này vội xô tôi ra với vẻ mặt nhìn tôi ghê tởm.

    - Hè hè, vậy ăn lẩu nhen! - Tôi nói mạnh.

    - Sao cũng được, thích thì chiều thôi. - Vũ với Thâu đồng thanh.

    Làng đại học nổi tiếng với những thứ giá rẻ như đồ ăn, quần áo. Nhưng điều đó chỉ "hiển linh" vào buổi tối, khi có cái chợ Đêm sầm uất bậc nhất Sài Thành. Buổi trưa quán cơm phục vụ cho sinh viên là chủ yếu, cùng các quán trà sữa, quán net, blah blah.. Riêng tôi có sở thích ăn lẩu, lâu lâu lại thèm lẩu đột xuất là rủ lũ bạn đi ăn. Nghe lẩu có vẻ hơi nhiều tiền, nhưng thực tế giá cả cũng xêm xêm với cơm trưa nếu ăn chung với bạn bè thôi.

    Bước đến quán lẩu 44, tôi kêu lẩu cá Bốp. Đó là một món vừa ngon vừa rẻ, ngặt nỗi cái quán có không khí ngộp ngạt với mái tôn bên trên nóc nhà. Nó nóng không thể tả được, ăn xong cái lẩu là đứa nào đứa nấy như xông hơi vậy.

    - Đi bơi không tụi bây? - Tôi ra đề nghị.

    - Bơi con bố mày chứ bơi! Tao không đi. - Thằng Thâu cự liền.

    - Thằng đàn bà này, nóng ghê gớm đi bơi cho phê. - Tôi chửi nó ngay.

    - Mày đi một mình đi, tao không thích. - Thằng này tỏ ra kiên quyết.

    - Thôi bơi gì mày ơi! Nó có biết bơi đâu mà rủ. - Thằng Trường lên tiếng.

    - À quên, thằng Xô sợ nước. He he. - Tôi nhìn thằng Thâu cười.

    - Mày thích cười không. Tao không biết đứng nước chứ không phải sợ nhen. - Thâu vừa nói vừa dứ dứ nấm đấm lên.

    - Thôi tha cho nó đi Lít, mày cứ chọc vào nỗi đau của bạn không hà. Hì. - Vũ lên tiếng bênh vực mà có vẻ càng trêu hơn.

    - Giờ đi chơi game không? Bơi cái quần què. - Thâu chuyển chủ đề nhanh chóng.

    - Thôi mày ơi! Game ghiết gì giờ này nữa. - Việt Trường mặt nhăn nhó phản đối.

    - Mày không đi tao thì tao đi. - Thằng Thâu vẫn kiên quyết.

    - Giờ rảnh cũng có làm gì đâu. Đi vui mày. - Vũ hùa theo.

    - Thôi, để tao về chứ không trời mưa. - Trường vẫn bàn lùi.

    - Mưa cái đầu mày á. Trời muốn tan mỡ mà mưa. Mày không đi thì thôi, tao với thằng Vũ đi. - Thằng Thâu lên tiếng thẳng thừng.

    - Đi chơi mày, chơi xíu rồi về. - Vũ lay lay Trường.

    - À.. Chơi xíu thôi đó nhen. - Thằng Trường giờ mới thay đổi ý định. - Đi mày Đu, dòm cái gì nữa?

    - Hả! Thôi tao không đi đâu. Có việc rồi. - Nãy giờ tôi mới lên tiếng bởi không muốn tham gia vào game thêm nữa.

    - Thằng đàn bà này, chơi có xíu mà xoắn não gì. Đi. - Thằng Trường nhăn nhó chỉ trỏ tôi.

    - Thôi tụi bây đi đi, tao có việc rồi. Thiệt. - Nói rồi tôi bỏ đi trước, mặc cho bọn nó xì xào này nọ.

    Trước kia tôi là người kéo tụi nó vào thế giới Liên Minh Huyền Thoại, giờ tôi lại bỏ mặc tụi nó chơi tiếp. Thực ra vụ Liên Minh Huyền Thoại kể ra cũng khá là hay, Việt, Thâu và Vũ chưa từng chơi Liên Minh Huyền Thoại. Tôi đã một tay huấn luyện tụi nó đến với thế giới chiến thuật một cách hoàn hảo.

    Đầu tiên là Việt Trường, nó là dân Sài Gòn chính gốc. Thời cấp ba chỉ chơi game FiFa online (game bóng đá), bạn bè có rủ cỡ nào nó cũng nhất quyết không chơi Liên Minh Huyền Thoại. Lên đại học, sau khi tiếp xúc với chúng tôi nó đã có sự thay đổi không ngờ tới.

    Thằng Trường có cái tính bàn lùi, hễ việc gì nó cũng đưa sự khó khăn vào đấy để ngăn cản sự hưng phấn của người khác. Như vụ chơi game, nó có ý muốn đi nhưng lại nói chuyện mưa nắng để người khác phải tốn nước bọt vì nó. Tôi biết tính nó nên dễ dàng bẻ gãy sự "lùi hóa" của nó được.

    Vụ tham gia Liên Minh Huyền Thoại cũng vậy, không phải là nó không muốn chơi game này. Sở dĩ nó không chơi là không có ai tạo cho nó sự thích thú rằng: "Mình là người quan trọng, các bạn phải bắt mình chơi chung". Đương nhiên lúc đầu Trường cũng có vẻ không thèm chơi, vô net chỉ đá FiFa thôi. Sau thấy bọn tôi chơi hứng thú và vui vẻ quá, đồ họa lại bắt mắt. Ánh mắt nó có vẻ kích thích lắm rồi nhưng mỗi khi rủ nó lại bảo: "Thôi tụi bây chơi đi, game gì mà lộn xộn thấy ớn, la ó òm sòm".

    LOL chơi với bạn bè phải la ó mới vui, ngồi im thinh thích thì ở nhà chơi không sướng hơn hay sao. Đó là cảm giác mà bất kì ai chơi game đều thích, hòa mình vào lũ bạn khốn nạn. Thằng Trường nhiều lần như vậy tôi đã phải ra tay để đưa nó vào thế giới chung của tụi tôi, không thể ở ngoài mãi được.

    - Ê Trường, team đang thiếu người nè. Vô đây chơi chung cho vui.

    - Thôi, tao không biết chơi đâu. - Trường vẫn đá FiFa.

    - Mệt mày quá, không chơi sao biết được. Tao dạy mày chơi. - Tôi lay lay tay nó.

    - Thôi, chơi mắc công hay hơn mày thì sao. - Thằng này cà lắc tôi.

    - Cái gì? Tao chấp mày một năm đó. Thử xem. - Tôi vênh mặt nói.

    - Hà hà. Chơi dễ không, tao chơi thử mới biết. - Nó nói nhỏ với tôi.

    - Dễ mà, như đi xe đạp vậy thôi. Tao thấy mày chơi FiFa được thì chắc LOL cũng hay theo thôi. - Tôi đánh thẳng vào tính tâng bốc quan trọng của nó.

    - Hè hè. Chờ tao xíu. Để xong trận đã.

    Công cuộc mở đầu một hành trình mới cho Việt Trường đã xong. Với nó khởi đầu này thật ma mị, từ một thằng không biết gì về LOL nó đã nghiện luôn game này. Nó cày ngày đêm, như một đam mê bất diệt vậy. Sau một năm trở lại, nó có "lên tay" thật. Nhưng rốt cuộc vẫn là con gà mơ dưới tay tôi, muôn đời trò hơn thầy được.

    Việt Trường là như vậy, còn thằng Thâu là khác hơn. Thằng Thâu tên là Thâu, nhưng tôi thích gọi nó là Xô. Bởi trước kia lần đầu tiên nghe tên nó tôi đã thấy lạ,

    "Tên Thau nghe quái trời!". Khi đó tưởng nó là thau dụng cụ đồ đạc trong nhà, quen nó được một thời gian tôi chuyển qua gọi là Xô cho nó hay hơn. Mỗi lần tôi kêu nó là Xô thì nó lại chửi tên í chóe, nhưng mặc kệ nó nói gì tôi vẫn đinh ninh cái tên ấy. Thứ gì đầu tiên nó cũng đặc biệt, tôi giữ cái tên ấy như một sự tôn trọng dành cho nó.

    Nhắc lại vụ sợ nước của nó mới hài hước làm sao. Hồi đầu năm có dịp gì đó của trường tôi trên cơ sở quận 5. Thằng Trường rủ tôi với Thâu đi bơi sau khi ăn cái lẩu chập chiều. Lên hồ bơi Tản Đà, ba đứa thuê đồ bơi để cho hợp với nơi này. Lúc đầu tôi cứ nghĩ thằng Xô biết bơi thiệt bởi nó uyên thuyên rằng "Nhà tao sát sông nước mà không biết bơi hả mày". Tôi không nghi ngờ vì nó ở thành phố Long xuyên miền Tây mà.

    Đến khi bước xuống hồ bơi, trong khi tôi với thằng Trường dang tay từng sải trong đám đông nhộn nhịp thì nó lại vui đùa ở mực nước 1 mét hơn. Tôi với thằng Trường qua hỏi han:

    - Sao lại đứng đây mày? Dưới kia có mấy em ngọt nước lắm. - Tôi kéo tay nó đi.

    - Thôi, tao không đi đâu. Tụi bây đi đi. - Mặt Thâu vẫn điềm tĩnh.

    - Cái thằng này! Đi bơi mà đứng đây còn gì vui nữa. Nhanh nào. - Trường kéo tay nó.

    - Thôi, tao không đi, thiệt mà. - Nó giật phắc tay lại mà lẩm bẩm gì đó nhỏ xíu. - Tao bị khó thở.

    - Cái gì? Tự nhiên khó thở. Mày bị hen suyễn à! - Tôi cà lắc.

    - Thiệt mà. Tao bơi không được. - Thằng này hóa gà mờ với khuôn mặt tội nghiệp vô cùng.

    - Không biết bơi thì nói không biết bơi, có gì mà xoắn thế cậu. - Trường lên tiếng châm biếm.

    - Tao không biết đứng nước thôi, bơi thì biết. - Thằng Xô biện luận một cách hài hước.

    - Ha ha, đứng nước là điều cơ bản hơn cả bơi đó em trai. Mày bớt xàm hộ tao cái. - Tôi cười lớn châm chọc.

    - Tao nói thiệt mà. - Thằng xô lại cố chấp không nghe.

    - Oke, vậy bơi tao coi. - Thằng Trường lên tiếng.

    Rồi thằng Thâu bắt đầu màn cong tay cong chân của nó, tư thế bơi chó định hình dần. Nhưng khổ nỗi nó bơi không đi, lâu lâu lại nhích được một chút. Cái này mà gọi là bơi thì chắc tôi biết bay luôn quá.

    - Haha.. Thôi tao lạy mày! Để tao dạy cho bơi. - Tôi cười hả hê.

    - Sao nay lạ ta. Chắc nước trong hồ khác nước sông, với lại lâu quá cũng không bơi. - Thằng Xô còn biện cớ một cách lỗ mãn, nước nào cũng như nước nấy. Bơi là quá trình, nếu biết bơi sẽ thành bản năng, có gì mà lâu rồi không bơi. Nực cười!

    - Thôi dùm em cái anh hai! Để tao dạy mày bơi. Haha - Thằng Trường cũng cười liên hồi từ nãy giờ. Sau một hồi ngần ngừ, thằng Trường dạy thằng Xô bơi, còn tôi thỏa sức xuống mực nước 2 mét để ngắm gái với ánh nắng ngả màu. Bởi tôi đồ rằng:

    "Không có gì quý hơn độc lập tự do dòm gái".
     
    Gill likes this.
    Last edited: Oct 13, 2020
  7. nihC I'm the dust in the wind... ♥️

    Messages:
    1,727
    Chương 16

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đó là lần đầu tôi bơi với thằng Thâu. Sau này có một đợt hè năm 3 lên năm 4 đại học, tôi dẫn tụi nó về quê Bình Định mình chơi. Làng của tôi nằm sát biển, tôi cứ "mở mắt là thấy biển". Cảnh đẹp quê tôi thì mê ly, dù đi đâu chăng nữa tôi vẫn thấy nó là số một. Bao nhiều cảnh sắc trên mạng đều cũng không sánh bằng quê tôi.

    Lần đó tôi dẫn đám bạn đi leo sườn núi, bắt ốc, tắm biển thỏa thích. Đi thuyền ra đảo là cảm giác tuyệt vời nhất, mấy đứa nó lần đầu đi thuyền mặt đứa nào cũng bí xị bởi cái lắc lư liên hồi của thuyền lướt sóng. Ra đảo nướng hải sản, làm vài lon bia thấm tháp rồi lại đi bắt ốc. Trước kia ngoài đảo nhiều san hô đẹp tuyệt vời, ốc nhiều vô kể. Từ khi danh tiếng nổi lên, nhiều người không giữ ý thức đã phá hoại phần nào sự hoang sơ nơi đây.

    Trời về chiều, bọn tôi đi bơi. Thằng Thâu lại là vấn nạn, bước đi trên những rặng đá đầy những rong rêu mà nó tưởng đi trên đất liền hay sao á. Nó bước thiệt mạnh như một thằng "ngơ" không định hình được sự nguy hiểm. Và thế là tiếng "á" vang lên nhiều lần, nhắc rồi nó vẫn tiếp tục. Trầy xước khắp người, đã thế xuống biển bơi nó lại sợ run bần bật.

    Cả đám chỉ có nó mặt áo phao, thế mà nó phải nhờ thêm người giữ nó lại. Thằng Thâu sợ biển đến mức kêu rằng: "Đừng bỏ tao ra nhen. Không tao lộn chúi đầu bây giờ!". Thật là hài hước, áo phao trên người mà nó nghĩ thế nào có thể lộn chúi xuống nước được. Khi thả nó ra cho tự bơi, thằng này la ó om sòm như muốn khóc. Cả đám thấy mà mắc cười vô cùng tận.

    Dường như có một nỗi sợ sâu kín trong Thâu, nỗi sợ nước. Khi tiếp xúc với nước y như rằng tâm trí nó bấn loạn, suy nghĩ toàn những điều tiêu cực không thể xảy ra. Đó cũng là con người của nó trong game LOL, một thằng luôn bảo thủ không chấp nhận cái sai bởi nó sợ phải đối mặt.

    Trước kia thằng Thâu chơi game 3Q Củ Hành và FiFa. Nó nhất quyết không chuyển sang LOL với tôi vì nghĩ rằng LOL dở, không có hấp dẫn gì hết. Sau những lần rệu rã với game Đột kích, nó lâu lâu lại đâm chán với 3Q Củ Hành và FiFa. Tôi nhiều lần khuyên rằng "3Q là game bắt chước LOL với Dota, mắc gì bảo thủ dữ mày!", nhưng nó lại cự nự suốt.

    Sau đó khi 3Q Củ Hành bị trục trặc do các phần mềm hack trên mạng làm game này trở nên tệ hơn, nó mới chuyển sang nhờ tôi chỉ bên LOL. Đúng là khi con người hết lựa chọn họ mới chạy khỏi định tính ban đầu. Và như một liều thuốc, thằng Thâu đam mê LOL ngay sau đó. Nó như một con nghiện chính hiệu, chơi quên cả học. Nó nghỉ học thường xuyên để luyện game, càng chơi nó càng thích thú.

    Dần sự tình trở nên nghiêm trọng hơn khi nó vướng phải thế giới ảo lâu quá, nó bảo rằng: "Rảnh thì chơi thôi, có gì đâu mà xoắn!". Nhưng khổ nỗi, thời gian nó rảnh quá nhiều, lịch học nó tự nghỉ cũng bảo là rảnh luôn. Có khuyên ngăn thế nào thì nó cũng cương quyết không từ bỏ, sa đà còn hơn cả thằng Việt Trường. Cho tận đến bây giờ, bước vào năm 4 thằng Thâu vẫn chưa giác ngộ được con đường tương lai phía trước là đường đời chong gai. Tôi cũng chẳng nói gì được, vì mình cũng long bong quá độ.

    Trở về với thực tại tháng Tư, tôi đã có những lần ăn cơm chung với Linh và Ánh. Nhỏ Ánh vẫn còn đấy sự ngây thơ của một cô bé mới bước vào Sài Gòn. Nhiều khi sự ngây thơ ấy có thể hạ gục một thằng con trai, thực tế thì đã làm đổ gục một gã cùng lớp rồi.

    - Lễ 30 tháng 4 với 1 tháng 5 ông làm gì Lít? - Nhỏ Ánh hỏi.

    - À, không biết nữa. Vui vẻ thôi. - Tôi gãi đầu.

    - Ủa. Ông không về quê à! - Ánh hỏi tiếp.

    - Nghỉ có mấy bữa, về quê tốn kém lắm.

    - Ừ nhỉ, nhà xa quá mà. Hi. - Nhỏ Ánh cười dễ thương bất ngờ rồi quay sang Linh. - Còn bà thì sao? Đi chơi với Nam hẳn.

    - Hờ.. Không biết nữa, Nam về quê. - Linh ngẩn ngơ đáp.

    - Tui cũng về quê. Vậy hai người ở lại đi chơi đi. Hi. - Nhỏ Ánh nói một câu làm tôi sững người, tôi khẽ liếc sang Linh.

    - Hi. Tùy duyên thôi. - Linh nhìn sang tôi cười làm tôi chết lặng.

    Không ngờ cũng vì câu nói ấy của nhỏ Ánh mà rốt cuộc tôi cũng đưa được Linh đi chơi Lễ. Đó là một ngày nắng đẹp, tôi tự chỉnh chu cho bản thân một cách hợp lý nhất. Bước tới con đường quen thuộc mà mỗi lần đi là mỗi cảm giác khác, đường vào kí túc xá khu A. Linh đã đợi sẵn ở cổng, em không khác gì ngày thường. Quần jeans, áo thun đen được đánh bóng lên bởi áo khoác trắng, thật nhẹ nhàng quá đỗi.

    - E hèm.. - Tôi tằng hắng khi vòng ra phía sau Linh khi em đang ngẩn ngơ.

    - Hi, Lít. - Linh chào tôi bằng nụ cười.

    - Ăn sáng chưa đó? - Tôi hỏi.

    - Ăn rồi, 9 giờ rồi mà còn hỏi.

    - À hi. Hỏi vui thôi. Tốc độ nào. - Tôi ngoắc Linh lên xe.

    Tôi đã phần nào đó lên lịch trình sẵn cho ngày hôm nay, đầu tiên dạo quanh phố đi bộ Nguyễn Huệ. Đường Hòa Hảo ăn ốc, rồi ra Hồ Con Rùa ngồi ngắm phố phường. Dự định là như thế chứ thời gian khó mà quản lý được.

    Hôm nay phố đi bộ thật đông, ánh nắng dịu nhẹ khiến người ta dễ lòng rảo bộ. Tôi và Linh mua hai ly trà tắc ngồi bên vẹn đường nhìn mọi người vui đùa với nhau. Người nói chuyện, người chụp hình đủ kiểu, lâu lâu lại ngó sang nhóm acoustic đang chơi đàn du dương phát thèm. Ngồi một hồi, Linh khều tôi:

    - Hey Lít, ra chụp hình đi.

    - Hở! Sao cũng được. - Tôi ngạc nhiên rồi đồng ý.

    - Hi, ra chỗ kia nè. Có cái tượng đài ý. - Linh cười rồi chỉ sang phía đầu phố đi bộ.

    Linh đi trước, tôi cứ tò tò theo sau. Em tạo dáng sao mà tệ hết sức, cứ tưởng như cục thịt di động không bằng. Chụp hình mà không có chút thần thái nào hết, nên tôi phải luyện cho Linh một tí.

    - Đây nè, bước chân phải lên, thẳng chân ra. - Tôi chỉ Linh tạo dáng để đôi chân trông có vẻ dài hơn, nhìn người ca hơn hẳn.

    - Khuôn mặt hùng hồn xíu coi nào. - Tôi nhắc Linh khi thấy em chỉ biết cười khi chụp.

    - Rồi đó, đổi kiểu đi. Làm mặt dễ thương đi. Hi. - Tôi nói vậy chứ mặt Linh dễ thương sẵn rồi, làm mặt khờ khờ tí mới hay.

    - Cho tui coi với Lít. - Linh chạy sang khi tôi chụp xong. - Hè hè. Được lắm đó, Lít có nghề gớm nhỉ!

    - Hì, Litschool mà lại. - Tôi gãi đầu ngượng ngùng.

    - Để tôi chụp cho, ông lại kia đứng đi. - Linh nói rồi giành lấy điện thoại tôi.

    - Thôi, tui không thích chụp hình đâu. Linh tìm chỗ nào đẹp đẹp tôi chụp cho. - Tôi tế nhị từ chối.

    - Sao lại không chụp trời! Chụp hình vui thôi mà. Hi. - Linh lại cười, lòng tôi dao động khi em lay tay tôi không ngừng.

    - Vậy hai đứa làm một bô đi. Hi. - Tôi miễn cưỡng đồng ý rồi nhờ người đi đường chụp hộ một tấm.

    - Ờ.. Cũng được. - Linh ngập ngừng rồi cũng đâu vào đó.

    Tạo dáng một hồi tôi cũng chẳng thấy thoải mái tí nào, rõ ràng khi chụp hình cho Linh tôi thấy nhiều thứ từ góc cạnh trong hình. Nhưng khi bước vào thế giới ảnh mà mình là mục tiêu, tôi lại không cảm giác được sự gắn kết nào đó giữa mình với cảnh. Thành ra Linh cứ cười, tôi loay hoay một hồi mặt đâm xụi lơ. Không ngờ người chụp ảnh giúp lại lấy ngay khoảnh khắc tôi chợt ngoảnh mặt nhìn Linh khi em cười. Nhưng dù gì chúng vẫn ổn.

    - Haha, ông nhìn gì vậy Lít. - Linh cười khoái khi thấy bức ảnh.

    - Linh đoán đi. Đang chưa vô tư thế mà làm một phát rồi. Hi. - Tôi cười gãi đầu.

    - Hè hè. Nhưng không sao, thấy tui đẹp là oke rồi. Hi. - Linh híp mắt cười khiến tôi không thể không vui theo.

    - Thôi, đi dạo đi. Chụp hình hoài hơi chán đó. - Tôi đổi chủ đề nhanh chóng, chợt thấy đám nhạc acoustic đang túm tụm bên kia. - Linh, qua bên chỗ đánh đàn chơi tí đi.

    - Hở! Sao cũng được. - Em ngạc nhiên rồi cũng đi theo.

    Phố đi bộ Nguyễn Huệ có đặc sản là Acoustic vỉa hè, buổi tối có rất nhiều bạn trẻ ra đây ca hát rộn ràng. Nó tạo lên không khí nhộn nhịp, ai còn trẻ đều thích thú tham gia. Cho dù hát hay hát dở, chỉ cần có tinh thần là mọi thứ đều có thể tạo niềm vui.

    Hai đứa đi đến chỗ người ta đàn hát, nghe những bài quen thuộc bằng âm thanh của đàn và giọng ca thật thực sự rất gây cảm xúc. Một bản thu âm và một bản hát live có sự khác biêt. Thu âm được chỉnh sửa giọng, có khi làm mất bản chất thật của cảm xúc ca sĩ. Còn việc hát live là cả một miền cảm xúc thật gắn vào bài hát, thì mới có thể tạo ra một bản live hay được.
     
    Last edited: Oct 13, 2020
  8. nihC I'm the dust in the wind... ♥️

    Messages:
    1,727
    Chương 17

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bỗng đâu đó anh chơi guitar tóc dài đánh dạo một bản tôi nghe sao quen thuộc lắm, phần fingerstyle của anh này cũng điệu nghệ ra phết. Nghe một hồi tôi mới nhớ lại rằng đó là bài Tìm của ca sĩ Min St319. Thực ra bài này ít nổi, tôi đã thích nghe từ lớp 12. Cũng đã từng đem vào các phòng karaoke mà tỏa sức hát hò với bạn bè.

    - Linh biết bài này bài gì không? - Tôi quay sang hỏi Linh.

    - Không, bài gì vậy? - Linh ngơ mặt hỏi.

    - Bài Tìm của Min St319 á.

    - Ông hát được không, vô hát tui nghe đi. - Linh tròn mắt đề nghị.

    - Hả!.. Hát hả. Thôi, ngại lắm. - Tôi gãi đầu sợ sệt.

    - Vui mà, có gì đâu mà ngại. Nãy giờ thiếu gì người hát. - Linh lay lay tay tôi.

    - Lâu quá không hát, không được đâu. - Tôi ngần ngừ từ chối.

    - Đi mà Lít, đứng không thì chán lắm. Hi. - Linh lay tay tôi liên hồi, mỉm cười đưa một liều thuốc vào mắt tôi.

    - Hơ.. Tui hát dở lắm đó nhen. - Tôi đành miễn cưỡng chấp nhận, nhưng cũng có phần vui.

    - Hi.. Không sao đâu.

    Kế đến tôi chạy đến chỗ anh guitar tóc dài, nhờ ảnh đệm đàn cho hát. Chứ nếu mà tôi dành luôn cây đàn có khi vỡ nợ, trình độ non kém của tôi mà tự solo một bản dài có khi khiến mọi người ngủ gục không hay. Nói rồi anh ấy bắt đầu chơi đoạn intro của bài Tìm. Tôi mãi phiêu theo điệu nhạc mà quên mất vô bài lúc nào, làm anh đánh đàn phải hát trước bắt nhịp cho tôi.

    "Chiều hoàng hôn buông đang dần phai..

    Cô đơn lang thang trôi qua hết tháng ngày dài

    Khi trong thâm tâm ta luôn biết chẳng có ai kề sát vai mỗi khi buồn vui đau đơn gì.."

    Lúc đầu tôi còn thấy ngại ngùng, sau khi dạo một đoạn và động lực từ nụ cười của Linh tôi đã bắt được cung điệu cảm xúc, cũng là khi anh đánh trống Cajon tạo từng tiếng Bass, Treble pha điệu. Điệp khúc dâng trào:

    "Tìm hoài để thấy.. thấy.. để để thấy được tính yêu ấy.. ấy.. mãi vẫn mãi luôn còn trong tim này, nhữn kí ức ấy vẫn trong tim này..

    Dù lòng vẫn biết.. biết.. biết vẫn biết ai chẳng hề nhớ.. nhớ.. nhớ nhớ đến yêu thương bao giờ, nhưng con tim này vẫn luôn mong chờ.."

    Rồi tới đoạn rap của Mr. A tôi cũng chơi được nốt, bởi vốn thích rap từ trước giờ.

    "Baby I just wanna say: I'm sorry Baby girl I made you hurt

    Nơi chúng mình dựng xây, chẳng còn gì

    Lâu đài đó đổ nát my girl

    Bao năm yêu rớt rơi trên sàn

    Em vứt bỏ ra đi

    Tìm một nơi mơ màng

    Em đã giữ điều gì trong những nghĩ suy

    Why u dun talk to me?

    Khi những ngôi sao trên trời trò chuyện cùng em mỗi đêm

    Em gom khúc ca ưu phiền lệ nhòa mình em trong bóng đêm

    Hai chúng ta chỉ học cách đổ lỗi

    Anh và em trở nên nóng vội

    Để chuyện tình úa tàn, và lòng người ngỡ ngàng

    Nhìn từng giây bẽ bàng trôi qua khẽ khàng".

    Mọi thứ trôi qua đầy ngỡ ngàng, tự khi nào anh đánh Cajon và đàn guitar hát theo tôi như một sự hối thúc. Tôi cảm thấy lòng mình được bày tỏ phần nào, Linh cho tình cảm tôi đi ngang sao còn tạo niềm tự huyễn bản thân mình: "Em vẫn cho tôi cơ hội!".

    Nhìn về thế giới quan duy vật, tôi chỉ cách Linh một vài bước chân. Thực tế là vậy, nhưng về khoảng xa xăm thì tôi cách em vài cơ hội. Buổi chiều chóng đến, tôi chở Linh sau lưng băng qua những địa điểm tôi có đi vài lần trong đời. Hồ Con Rùa, hai đứa ngồi ăn bánh tráng trộn, rồi chạy sang công viên 23 tháng 9. Nơi đây như lá phổi của thành phố, cây cổ thụ trải dài xung quanh công viên, cả sang bên Dinh độc lập rộng lớn.

    Hôm nay thứ Bảy nên các cuộc vui cũng nhờ thế mà tăng lên, cộng thêm việc nghỉ lễ khiến nơi này sầm uất. Lác đác vài chỗ có các nhóm nhạc, lâu lâu có các cặp đôi ngồi kề nhau trên ghế đá. Người nước ngoài ở trung tâm thành phố rất nhiều, nếu ai đó muốn tiếp xúc để phát triển khả năng giao tiếp ngoại ngữ, thì ở khu vực này là một cơ hội lớn.

    Dạo một hồi tới cơ sở quận 5 của trường tôi, ngày nghỉ nơi đây thật yên bình. Dừng chân một hồi ngắm nghía khung cảnh sau này sẽ có mặt thường xuyên, đó là chuyện của năm 3 khi ai cũng phải chuyển lên cơ sở 1 để học. Dù đã ăn tô hủ tiếu bên cạnh trường, nhưng nó chẳng thấm tháp gì so với cả buổi sáng đi dạo. Trời đã qua trưa được canh giờ, sau một hồi nghĩ ngợi. Hai đứa tôi đồng ý đi tới đường "sinh viên" tọa lạc ở đường Hòa Hảo.

    Nó là con đường ăn uống bậc nhất ở quận 5, giá cả lại phải chăng, đồ ăn thì hết ý, tọa độ địa lý lại hợp tình. Sinh viên và học sinh là người hưởng lợi nhất từ con đường này. Nó có đủ thứ đồ ăn, từ cháo, cơm, ốc đến chè, nước.. Nếu có dịp để ăn thỏa sức, hãy rủ bạn bè tới đây. Tôi hôm nay tình cờ bắt được ai đó, dẫn ngay kẻo lỡ.

    Bước tới đường là thơm nồng đủ thứ mùi, tôi chọn một quán ốc có mọi loại ốc. Chọn mỗi thứ một phần, ăn thử cho biết, ăn thật cho ngon. Gọi mỗi đứa một ly chè, thưởng thức vị ngọt ngào sau sự mặn mà nồng thấm. Nhìn Linh ăn mà tôi vui quá xá, chắc quê em ít có ăn ốc. Linh cầm bằng hay ngón tay, nhìn nó tròn xoe mắt rồi ngần ngừ nhìn tôi cười.

    - Sao thế? Ăn đi. - Tôi ngạc nhiên hỏi.

    - Ăn sao vậy Lít? - Linh nheo mắt hỏi.

    - Thì lấy thịt ra ăn chứ sao trời! Hỏi kì hè. - Tôi giả vờ trêu Linh.

    - Hì, tui không lấy nó ra được. - Em nhăn nhó cười khổ.

    - Hút nó ra, không thì lấy tâm xỉa nè.

    - Hi, biết rồi. - Linh cười rồi ngậm miệng hút con ốc vài lần mặt nhăn nhó. - Á, hút hoài không ra nè.

    - Ha ha, không biết đâu. Tự xử đi. - Tôi cười khoái chí chọc quê Linh.

    - Hơ.. Biết rồi. - Linh cặm cụi hút một hồi nữa rồi quay giật người. - A, nuốt được rồi. Ha ha.

    - Ha ha, đó là ốc Len đó. Ăn tiếp mấy con kia đi. - Tôi chỉ Linh từng loại ốc tôi biết, còn không biết thì nhìn menu nói đại. Em cười trẻ con mà làm tôi như già đi mấy tuổi.

    Chiều thấm thoát trôi đã tới 3 giờ. Có lẽ giờ là lúc xô bồ nhất của ngày nghỉ lễ hôm nay. Xe đông kẹt cả cứng, nhích lê từng chút một cho dù không phải giờ cao điểm. Hôm nay Linh có việc về sớm tí nên không thể xem Sài Gòn lên đèn như trước kia. Tôi đèo em đi qua đoạn đường cũ Lý Thường Kiệt mà xao xuyến quá, mới sáng đó mà giờ đã tan tầm.

    Chạy cũng được một tiếng mới tới được cầu Bình Lợi, hôm nay xe tôi nó không hiểu ý chủ của nó. Nó không hề chạm mạch tí nào, xăng đầy, lốp căng, tay ga cứ vặn nhưng vẫn từ từ vì trời còn đó những chạng mây xanh đang căng từng mảng đón nắng.

    Hôm nay tôi khăng khăng đòi chở Linh về bằng được kí túc xá bởi trời còn sớm, tôi về nhà cũng chẳng biết làm gì. Linh ngồi trên xe từ chối cỡ nào cũng không được bởi tôi là người lái mà. Đi đến cầu Gò Dưa, một khung cảnh đẹp đến nao lòng hiện ra. Trước giờ tôi đi qua đây nào có để ý gì nhiều đến chỗ này, nó vốn chỉ là cây cầu bình thường bắt qua cái kênh nhỏ.

    Khoảnh khắc tôi ngơ ngác nhìn trạm hút nước rồi mê ly sang đống bông Lau nở rộ trắng cả một khoảng trời cũng là lúc có biến cố xảy ra.

    - A! - Tiếng ai đó thất thanh vang lên.

    - Ây da. Cháu xin lỗi cô. - Tôi vội dựng chân chống và đỡ xe một cô đối diện đang loạng choạng sắp ngã vì xe nghiêng quá độ.

    - Mày bị mù hả thằng kia. Đi xe mà không dòm đường à! - Cô này bất ngờ quát lớn, thân hình thì lùn lùn lại chạy chiếc Lead chống cái chân còn chẳng tới. Đã thế còn trùm hết cả người bằng áo chống nắng, vải trùm đầu, khẩu trang, khăn tay dài chỉ còn hai con mắt. Tổ tiên của Ninja Lead lại xuất hiện một lần nữa. Trong khi cô ấy đi ngược chiều với mình không tránh né, còn nói thô lỗ sỗ sàng. Ừ thì mình cũng có lỗi, nhưng lạ thay!

    - Dạ, tại cô đi ngược chiều mà. - Tôi ngần ngừ nói.

    - Mày còn nói nữa, mày đi mà không dòm còn cãi cố. - Cô này tiếp tục trừng mắt nhìn tôi rướn gần cổ quát.

    - Cô ơi, cô đi ngược chiều mà. Đổ thừa cho bạn cháu là không đúng đâu. - Linh giờ này mới lên tiếng.

    - Tao đáng tuổi mẹ mày mà không đúng à. Mà mày nói khó nghe quá, im đi. - Bà cô lên xe rồi nói vọng ra sau, chỉ trỏ gì đó. - Bữa sau đi dòm đường dùm cái.

    - Hà hà. - Tôi cười khổ khi cô ta vừa đi.

    - Cười cái gì mà cười. Bộ vui lắm hả! - Linh đánh vai tôi một cái rồi hếch mặt đi chỗ khác. Tôi cười vì điệu bộ của bà cô cộng thêm vụ chê tiếng Huế của Linh khó nghe quá. Một người đàn bà thô lỗ, đây là lần hai tôi gặp rồi.

    - Á! Đẹp quá Lít ơi! - Linh kéo tay áo tôi sang hướng cánh đồng bông Lau trắng ngần.

    - Thích không, xuống đó chơi hự! - Tôi đề nghị.

    - Ừm, đi. - Rồi Linh ngồi lên xe, tôi chạy tới bên hông cánh đồng, dựng xe đó và bắt đầu tận hưởng.

    Linh chạy tung tăng hí hửng như đứa trẻ lần đầu thấy của lạ, em sờ từng nhánh bông Lau rồi lâu lâu lại xuýt xoa như nựng em bé. Tôi chỉ đứng bên cạnh cái kênh nhỏ hướng ra sông Sài Gòn nhìn Linh, trong lòng dậy lên những vui sướng mà lâu rồi ai giấu tôi đi mất. Em cười tinh khôi như làn gió ban mai mỗi sớm vậy!

    - Lít, Lít. - Đang bâng quơ đâu đó thì Linh gọi ơi ới.

    - Hở! Gì vậy?

    - Chụp cho tui một tấm đi. Hi, đẹp quá. - Linh khuây tay cười.

    - Ừm, qua chỗ này nè, lấy gốc rộng mới đẹp. - Tôi chỉ sang phần cỏ Lau hướng ra gần bờ sông, từ đây có thể thấy được khu Thanh Đa mơ màng trong chiều tà. Ánh nắng ngả vàng đang tô đậm chút nồng nàng của áng mây mùa Hạ. Một góc trời trong vắt, Linh không thể thiếu được.
     
    Last edited: Oct 13, 2020
  9. nihC I'm the dust in the wind... ♥️

    Messages:
    1,727
    Chương 18

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Ui! Đẹp quá Lít. Hi. - Linh cầm lấy điện thoại xuýt xoa từng hồi, thấy em cười đủ làm tôi mãn nguyện rồi. Linh lại chạy loanh quanh, chạm từng nhánh Lau nhỏ. Không biết đây có phải hàng Lau đầu mùa hay không mà chẳng thấy nhiều người tới, hoặc họa chăng rằng nơi đây nhiều người còn chưa biết đến.

    Trời trở hoàng hôn sao nhanh quá, đứng dưới bãi bồi tôi thấy cả một vùng trời vàng vọt. Những cánh chim chao lượn, dòng xe đường Phạm Văn Đồng tấp nập hẳn lên. Linh vẫn còn đó chút vui tươi níu kéo cuối ngày, mong thời gian có chút luyến tiếc đến khoảnh khắc này đây.

    - Lít! Về chưa? - Linh tới gần hỏi tôi bất chợt.

    - Về rồi hả! Về thì về.

    - Ừ. Hi.

    - À mà không đói bụng sao? 6 giờ kém rồi đó. - Tôi chợt nghĩ đến cái bụng đói.

    - Thôi để về kí túc xá ăn cũng được. - Linh nói rồi tôi chở em trên xe, cung đường cũ Võ Văn Ngân tôi luôn chọn.

    Thường thì giờ này xe đông có khi kẹt, nhưng hôm nay lễ nên không thấy được hiện tượng ấy. Trong khi đường về gần quá đỗi, bánh xe lăn mà tay ga không thể ngừng được. Chốc chốc đã tới kí túc xá, các bạn sinh viên tấp nập ra vào. Hẳn là chuẩn bị cho cuộc chơi buổi tối đây. Tôi không ngừng ở cổng mà ghé vào bên vỉa hè.

    - À quên nữa Linh. - Tôi giả vờ nói.

    - Sao không tới cổng mà quên gì? - Linh tròn mắt hỏi.

    - Ấy, coi kìa. - Tôi bất chợt chỉ tay qua bên phải Linh, em quay sang hướng khác và tôi tiện thể véo má Linh một cái. - Hi, quên cái này.

    - Hơ.. Bịch. - Linh ngẩn ngờ một hồi rồi liếc mắt đánh vai tôi một cái, sau đó bỏ đi luôn.

    - Ây da! Về nhen. Hi. - Nhìn dáng vẻ của Linh mà tôi vui hết thảy, em giận dỗi cũng dễ thương quá thể. Mong sao hôm nay Linh phần nào đó chấp nhận tôi, chẳng xem như là bạn bình thường nữa. Lối vắng như tôi đã từng, đường về xa lắm em ơi!

    Hai ngày lễ còn lại nhanh chóng đi qua không có chút luyến lưu gì, chỉ có nỗi vu vơ của tôi về Linh. Đương nhiên sau lễ mọi người lại trở về với nếp sống thường lệ, đi học vẫn là nhiệm vụ bất khả kháng. Hôm nay tôi học buổi trưa, xe buýt buổi trưa vắng hành khách quá thể. Xe có tầm 5 người khách, có lẽ các buổi tiệc còn dư âm tới hôm nay, mọi người chưa thích ứng kịp.

    Dừng trạm 27 tháng 7, có một dáng vẻ con gái bước lên ở cửa trước. Ánh mắt tôi bắt gặp quen thuộc lắm rồi, nhỏ ngồi cạnh tôi.

    - Hey, long time no see. - Tôi bắt chuyện khi biết là Tầm.

    - Hi, see Trường. - Nhỏ Tầm đeo khẩu trang và híp mắt cười.

    - Hổm nay đi đâu không thấy gặp? - Tôi hỏi phong long.

    - Có đi đâu đâu. Ông đi thì có. - Nhỏ nheo mắt đáp.

    - Uầy, tưởng Tầm đi Quy Nhơn rồi chứ. Hi. - Tôi gạ chọc.

    - Sắp hè rồi, bữa nào về luôn chứ đi Quy Nhơn làm gì. - Nhỏ này thực tình trả lời. - Sao hổm nay không thấy ông đi làm tiệc nữa?

    - Ơ, tui nghỉ rồi. Chuyển chỗ khác làm rồi. - Tôi gãi đầu nói.

    - Ủa! Chỗ nào vậy? Tui đi được hông? - Tầm thắc mắc gặn hỏi.

    - Hi. Không được đâu, chỗ bạn tui. Tui không dám rủ người khác vô đâu.

    - Ừ. Biết rồi. - Tầm có vẻ thất vọng rồi lại hỏi. - Hôm bữa Lễ ông có đi đâu chơi không?

    - Hi, có. Tui chở Linh đi dạo Sài Gòn. Vui lắm. - Tôi tít mắt cười.

    - Uầy, còn tui ở nhà không biết làm gì. - Tầm xui xụi. - Ủa mà hai người đi đâu?

    - À, bọn tui đi phố đi bộ Nguyễn Huệ.. - Tôi ngồi kể cho Tầm nghe chuyến du hành hôm bữa bằng niềm thích thú, nhỏ nghe tới đâu gật đầu hoặc nhìn qua cửa sổ. Chỉ thích thú mỗi đoạn bãi bông Lau sát cầu Gò Dưa, bởi nó gần nhà của Tầm mà nhỏ lại không biết.

    Cuộc trò chuyện trôi đến Đại học Khoa học tự nhiên. Hai đứa xuống xe, đường ai nấy bước. Tôi lại mong chờ được thấy Linh sau mấy ngày qua, không biết em có nhớ tới tôi hay không. Hẳn là nhớ chứ!

    Chiều lớp tôi đá bóng ở kí túc xá khu A, kèo thằng Tú dê rủ được. Vì bất chợt nên tôi không mang theo giày, đành đá chân không và mượn quần thằng Thâu. Trận đấu là cuộc chiến với Khoa công nghệ thông tin, khoa có nhiều nam nhất. Nghe danh đã lâu nhưng không biết thực lực như thế nào. Lớp tôi trước giờ chẳng ngán lớp nào cả nếu khóa.

    Trận đấu gay go từ đầu, hôm nay đội hình tôi khá đông đủ thành viên. Có cả số lượng và chất lượng nên đá sòng phẳng với đội bạn. Chơi đá bóng có một thứ đặc biệt mà tôi cảm nhận được. Đó là khi bước vào trận đấu, sau khi thăm dò đối thủ tôi có thể nhận định trận đấu dễ thắng thua hoặc gay go chưa biết. Nhìn vào lối đá của công nghệ thông tin, đội hình khá đồng đều nhưng có một chân chuyền gánh đội. Vì thế chú tâm vào đứa đó sẽ có thể giành chiến thắng.

    Nhưng việc nhìn nhận khác với xử lý, lần đầu tiên gặp một ai đó cũng khó mà nhìn mặt bắt hình dong được. Sau nửa thời giờ đấu đá lẫn nhau, hai đội tranh nhau từng bàn một. Lớp tôi đi khá đông nên sức lực còn nhiều, đội bạn dường như giảm nhịp chạy đi phần nào bởi trung tâm đội bóng chỉ có một người, không kham nổi hết được.

    Sức cùng lực kiệt, lớp tôi dâng lên nhanh chóng ghi liền mấy bàn. Đội bạn tức thời bị suy sụp tinh thần, đó là lúc mọi thứ chấm dứt. Tinh thần đã mất thì có đá bao nhiêu cũng thua. Đang trong sân bỗng có người gọi điện thoại của tôi.

    - A lô, con nghe nè má. - Tôi ra ngoài sân bắt máy khi má gọi tới.

    - Lít hả! Chừng nào nghỉ hè con. - Giọng má bên đầu dây.

    - Ủa! Nay mới tháng 5 mà. Con còn học cỡ 2 tháng nữa lận. - Tôi thắc mắc tự nhiên má hỏi.

    - Ờ, tính vô Sài Gòn thăm con với chị. Hỏi trước để biết đường sao. - Má tôi nói bên đầu dây, rồi hỏi tôi ăn học như thế nào, sức khỏe, tiền nong ra sao. Thường thì má cũng hỏi liên tục đó thôi, riết rồi tôi cũng quen. Con học xa nhà là mang nỗi nhớ, nỗi lo cho gia đình. Nhiều khi ta chưa có con nên khó thể hiểu được cảm giác đó, dù biết nó to lớn nhưng vẫn chưa cảm nhận được.

    Cuộc gọi xong, tôi tắt mắt tính quay vào sân bóng thì thấy hình bóng ai thân quen. Linh đang đi vội vàng lắm, mà còn lấy tay quẹt mặt đôi lần nữa. Nhìn ra xa, tôi thấy Nam đang đứng gần ghế đá chỗ sân bóng chuyền mặt nhăn nhó. Rồi Linh vẫn đi, dường như em đang quẹt nước mắt. Chưa định thần chuyện gì xảy ra, tôi đã bị Linh khuất tầm mắt khi em bước lên tòa nhà A3.

    "Chuyện quái gì xảy ra vậy? Sao Linh lại khóc chứ!".

    Trận đấu kết thúc với chiến thắng cho lớp tôi, đó là một minh chứng cho việc thị uy sức mạnh của thế lực lớp mình. Nhưng điều đó không quan trọng, với tôi Linh ướt nhòe mi mắt đáng lưu tâm như thế nào.

    Thời gian ngắn ngủi tiếp theo vụ Linh và Nam có biến cố là lúc tuyệt vời với tôi. Bước vào buổi sáng hôm ấy, lịch học hôm nay có lớp của Linh chung giờ. Tôi bước lên xe buýt số 8 với tâm lý hớn hở mặc dù không thể tránh khỏi cảnh chen chúc. Bước đến trường, tôi ngồi đợi Linh. Tôi dùng dằng từ hôm kia tới giờ, hẳn là Linh có cự cãi gì đó với Nam trong mối quan hệ ấy. Biết đâu nó tan rã, sẽ là một cơ hội khác cho tôi.

    Chốc chốc bao nhiêu người đi qua, người quen kẻ lạ. Tôi ăn hết ổ bánh mì quen thuộc trên tay. Nói thật là ăn sáng ở Làng đại học cũng chính là một món ăn tinh thần của tôi. Nó vừa cho thực phẩm, vừa cho một sự tê liệt thần kinh ghê gớm. Bánh mì nuốt vào vài bữa đầu còn được được tí, ăn riết rồi dạ dày nó hình thành nên một enzim gì đó làm tôi ngán chịu không nổi. Đương nhiên là tôi sẽ chuyển sang một món khác để đảm nhiệm phần ngán của bánh mì. Mang tên súp cua.

    Ở quê tôi chưa bao giờ biết món súp cua hiện diện trên đời, vô Sài Thành mới được nếm vị đầu tiên. Lần đầu ăn cũng ổn, mặc dù mấy đứa bạn cứ bảo rằng ăn súp cua bẩn với ngán lắm. Tôi thấy ăn được nên cứ ăn thôi, sau đó một thời gian tôi mới nhận ra bọn bạn nói đúng. Không phải đúng vì súp cua dơ và ngán, mà bọn nó ăn lâu rồi nên thấy ngán. Giờ tôi cũng vậy, ngán lắm rồi. Chợt dừng, có cái mùi gì quen thuộc thế nhỉ!

    - Hey, Lít. Sao ngồi đây? - Linh tự khi nào đứng cạnh tôi, trên tay cầm ly súp cua thoang thoảng.

    - Ơ!.. À, tui ngứa nách quá nên ngồi gãi tí. He he. - Tôi cười chọc Linh.

    - Hơ! Thôi đi ông. Xàm quá. - Linh nhăn mặt rồi đi tiếp.
     
    Last edited: Oct 13, 2020
  10. nihC I'm the dust in the wind... ♥️

    Messages:
    1,727
    Chương 19

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn như Linh không có gì khác thường cả, dáng vẻ thanh mảnh, cử chỉ nhẹ nhàng. Tâm thế hiện giờ đang bị che giấu hay rằng chuyện hôm bữa chỉ là hiểu nhầm từ mọi phía. Vào lớp học tôi cứ nghĩ tới việc của Linh, vừa mong em ổn vừa mong em không ổn. Giờ ra chơi tôi qua ghé phòng học của Linh cùng dãy nhà, nhưng nhìn quanh quất chẳng thấy đâu đành xuống toilet tầng dưới để tiêu pha.

    Không biết là Linh đã đi đâu mất rồi, vừa mới tọt vào toilet đã nghe thấy tiếng gì đó bên hông dãy nhà, tôi lén đưa đầu ra ngó thử.

    - Thôi, tui chán nản lắm rồi. - Tiếng một người con gái gắt gỏng.

    - Sao hồi trước em không chán, tự nhiên giờ lại như vậy. - Người con trai giật giật cánh tay nhỏ con gái.

    - Mỗi lúc mỗi khác, đừng nhắc nữa. Thôi. - Nói rồi người con gái bỏ đi về hướng tôi mặc cho thằng con trai dằn vặt nhìn theo, tôi liền nấp vào toilet để không cho người con gái thấy.

    Đó là Linh và Nam đang chia rẽ thật sự, hẳn là em bây giờ cảm thấy chán nản mối quan hệ trước giờ lắm rồi. Bấy lâu tôi mong mọi thứ đổi guồng quay, giờ chúng đã thực sự hiệu nghiệm. Linh vẫn còn đó đấy thôi, còn đó sự thuần khiết, nhẹ nhàng, vẫn làm tôi ngẩn ngơ mỗi khi cười.

    Có lẽ từ đây tôi sẽ phải vẽ chặng đường dài cho mình, không thể cứ đinh ninh theo sau Linh được. Tôi sẽ sẵn sàng làm một điểm tựa cho Linh, bước vào thế giới mới không có hiệu ứng "ba người". Mong sao mọi thứ vẫn như cũ, bởi tôi luôn ấp ủ trong tâm trí rằng một lần có em trong đời.

    Một ngày khác lại đến hôm nay, tôi dần dà tiến đến gần Linh buổi tan học.

    - Hey, Lịnh. - Tôi giả giọng Huế trêu Linh.

    - Hở! Lịnh cái đầu ông á. - Em ngạc nhiên mắng tôi.

    - Hi. Đi ăn bánh cuốn không? - Tôi gãi đầu mời gọi.

    - Bánh cuống gì? Tự nhiên lại ăn bánh cuốn. - Linh tròn mắt hỏi.

    - Thì lâu lâu nổi hứng, không cho à. - Tôi sắc xéo trả lời.

    - Sao cũng được. Cũng rảnh mà. - Em nhún vai đáp, thế là hai đứa đi bộ sang hàng bánh cuốn, bún chả cá Quy Nhơn tọa lạc bên phải Khoa học tự nhiên. Nơi đây tôi từng ăn qua, vừa rẻ vừa ngon đúng chất Quy Nhơn. Mọi thứ trên đời đều cần một nước chấm pha vị, quán này tuy nóng nhưng có nước chấm rất chuẩn mực đậm đà. Ăn là ghiền, không ăn cũng ghiền luôn.

    Hai đứa kêu hai phần bánh cuốn ra, tôi mần mò hỏi han Linh cuộc sống hổm nay như thế nào.

    - Hổm nay ỉa đái như thế nào Linh? - Tôi cà lắc hỏi.

    - Ù ôi. Ghê quá, chuẩn bị ăn mà giỡn kiểu đó. - Linh nhăn nhó trách tôi.

    - Hì, giỡn thôi. Từ hôm Lễ tới giờ không thấy Linh hú hí gì hết. - Tôi cười đùa rồi lại đùa tiếp.

    - Hơ! Hú hí cái đầu ông á. Tui sống tốt, không thấy nay tui lên ký à. Hi. - Linh đưa tay lên cười, tôi nhìn thấy vết nọng từ cổ chút xíu, có lẽ em tăng ký thật.

    - Vậy sống ít tốt lại đi, lên ký mất đi Linh "hot girl" còn lại Linh ú ù đó. He he. - Tôi chọc em.

    - Hi, không sao. Tui lo được mà. - Linh cười mà tôi thấy vui quá xá, nghĩ tới chuyện trước kia có lần em được trang Confessions trường tôi lên sóng 2 ngày liền. Chả là có thằng khỉ gió nào đó bảo em bớt dễ thương đi, nó chịu không nổi khi thấy nụ cười của em. Rồi hôm sau có tên nào đó lại bảo "Linh là của tui, đừng ai mơ màng đến ẻm nhen! Tui nhổ lông nách hết á!". Sau đó tôi lâu lâu lại gọi Linh là Linh "hot girl" để bông đùa em. Nhưng thực tế, em là "hot girl" của tôi đã bao lâu rồi.

    Nghĩ đoạn một hồi, tôi lại nhớ tới vụ của Nam và Linh cự cãi. Không biết sự tình như thế nào, mọi chuyện tôi biết quá mơ hồ. Đành kiếm cách để Linh tự khai, chứ hỏi thẳng có khi em lại bảo tôi xen chuyện đời tư người khác.

    - À Linh, hôm bữa tui gặp nhỏ Nhung á. Trước cổng kí túc xá, nhìn cũng xinh nhỉ! Hi. - Tôi không ăn trầu nhưng lại mở đầu câu chuyện.

    - Hở! Ờ, thì dễ thương mà. - Linh ngạc nhiên rồi gục gặt vẻ không hài lòng. Điều đó làm tôi đứt mạch thân thiện từ ban đầu, đành nhảy qua cách khác.

    - Nhắc mới nhớ, hôm bữa nhậu ở chợ Đêm. Tui xin lỗi nhen.

    - Hừm. Chuyện cũng có gì đầu, bữa đó ông nhậu nhiều lắm à. - Linh lườm mắt hỏi.

    - Đâu có, mới vài chai hè. Tại tui hơi mất trí tí, hì. - Tôi gãi đầu cười trừ.

    - Ờ.. À.. Bạn gái hôm bữa là ai vậy? - Em nhắc tới Tầm, làm tôi ngờ ngợ.

    - Hì, bạn gái tui đó. Được không? - Tôi dáo dác bông đùa Linh.

    - Ồ, Lít có bạn gái rồi hả ta! Sao không nghe nói gì hết nhỉ. Hi. - Linh cười ngạc nhiên, tôi không mong điều đó chút nào.

    - Có gì đâu mà kể, nếu muốn thì bữa nào kể cho nghe. À, còn Linh với Nam sao rồi? - Giờ mới là lúc mày mò đến chuyện chính.

    - Ờ.. Tui không biết nữa. - Linh nhìn tôi mà đôi mắt cứ bám lấy mặt bàn.

    - Là sao? Đừng làm tôi sợ chứ! - Tôi thành khẩn muốn biết.

    - Thì.. Có lẽ không còn gì đâu. - Linh đưa mắt ra xa khỏi quán.

    - Có việc gì thế? Kể tui nghe đi. - Tôi bắt đầu cảm thấy tò mò thực sự và Linh bắt đầu kể:

    "Hôm bữa sinh nhật Nhung, sau Lễ á. Nam mượn tiền tui làm gì đó, tui đâu biết Nam làm gì đâu. Cái chiều hôm bữa, tui thấy ông đá banh ở kí túc xá tính ra coi. Ai ngờ Nam gọi ra ghế đá bên bóng chuyền ngồi nói chuyện xíu. Khi ra mới biết là Nam vừa mới gặp Nhung lúc nãy. Đúng lúc điện thoại có tin nhắn của ai đó là: Đừng để Nam chạy lung tung nữa nhen Linh, xài điện thoại một sim thôi, hai sim không có cửa đâu. Thực sự là tui không hiểu gì nhiều, chẳng biết của tin nhắn của ai, nhưng tui tức cái gì đó rồi hỏi:

    - Điện thoại này của ai? - Linh hỏi Nam.

    - À, anh mua.. cho em nè. - Nam ngập ngừng mắt láo liên.

    - Nói láo, điện thoại tui còn tốt, mắc gì mua cho tui? - Linh giờ gay gắt hơn.

    - Thì.. Anh lỡ mua rồi. - Nam giờ cứng họng nói không rõ ràng gì.

    - Mua cho Nhung phải không? - Linh giờ mới nghĩ tới nhỏ Nhung khi sinh nhật hôm nay.

    - Ờ.. Ừm. Hôm nay sinh nhật Nhung, mà Nhung mắc gì đó không đi ăn được. Nên anh đưa qu.. à. - Nam nói giữa chừng thấy gì đó sai sai lại dừng.

    - Ủa! Vậy sao còn quà ở đây? Rồi sao đưa cho tui. - Linh giờ quát to hơn trước, giận dữ hơn.

    - Thiệt ra Nhung có thằng khác rồi. Lúc anh đưa điện thoại thì nó còn kè kè với thằng đó phía sau. Nó còn cầm điện thoại Iphone 6 S hay plus gì đó, Nhung cười anh, còn bảo:" Mình không có duyên với nhau đâu "rồi bỏ đi luôn. - Nam kể mà mặt mày bí xị, khoảng lặng được tạo ra giữa hai người. Chốc Linh lại lên tiếng.

    - Vậy điện thoại này xài được mấy sim? - Linh tự nhiên hỏi kì.

    - À, hai sim thì phải. - Nam ngẩn ngơ đáp.

    - Điện thoại chưa lắp sim đúng không? - Linh lại hỏi tiếp.

    - Ờ.. Ừ. - Nam gật gù đáp mà không hiểu gì.

    - Vậy tự hiểu đi. Ráng kiếm điện thoại một sim mà xài. Chào."

    Linh điềm tĩnh vô cùng, không một chút lưu luyến, đúng là con gái ít khi mạnh mẽ, một khi đã chạm vào hư vô trong họ, thì họ sẽ mạnh mẽ vô cùng tận. Nói rồi Linh bỏ đi một hơi mặc cho Nam đứng sau la ngơ mặt thất thanh gì đó. Thực tế thì có lẽ chỉ có tôi mới biết Linh đã khóc, hẳn Linh khóc nhiều lắm bởi tình yêu đầu đời đó. Không phải chuyện đó có được gọi là phụ bạc hay không nữa, bởi chủ nghĩa "Ba người" trước kia đã tự mình xây dựng và giờ cũng tự mình đổ vỡ.

    Linh kể tới đâu, tôi thấy Linh ngậm ngùi tới đó. Tuy vẻ ngoài điềm tĩnh nhưng phần nào đó đôi mắt em có chút đượm buồn pha lẫn mông lung. Hẳn giờ Linh đang từng chút nhớ lại lần sự cay đắng đó, tôi nhất thời không biết phải nói gì.

    Nhưng em có biết không, em buồn anh vui nửa cho anh, nửa còn lại anh vui cho chúng ta.

    Không phải là tôi ích kỉ, chỉ là tôi không cam tâm Linh bám víu lấy cái sự tình kì quặc kia thôi. Mọi thứ dựa trên sự không thống nhất, khó có thể trụ vững đến cuối cùng. Linh cũng là một chân trong chiếc ghế ba chân ấy, một khi chân Nhung đã mục, hai người kia chưa tìm thấy điểm cân bằng, tự ngã mà thôi.

    Nghe Linh kể mà bánh cuốn đã bưng ra tự khi nào, hai đứa ngồi ăn ngon lành. Linh vừa ăn vừa cười khen đáo để, chắc lần đầu tiên được ăn đây. Cũng phải thôi, nước chấm ở đây ổn thế cơ mà, khó mà cưỡng lại được, có khi vào một lần là nghiện luôn ấy chứ.

    Ăn xong tôi với Linh đi về, hên là chiều nay không mưa. Đến trạm xe buýt, ngước xuống đường là hình dáng cô gái đang rảo bước trên đoạn trường Quốc Tế. Tôi gõ cửa xe cộp cộp khi xe đi ngang qua Linh, vẫy chào như một chú sóc nhỏ vớ được quả thông. Linh ngước nhìn cười, rồi dơ tay lên kiểu như muốn đánh tôi. Nhưng sao hình ảnh giận dữ đó mộc mạc quá thể, ngây thơ đến lạ kì.

    Tôi ngoảnh đi sau ánh nhìn của Linh, nhớ đến vụ của Nhung. Họa chăng Nhung là con người thích vật chất, chỉ vì một cái điện thoại mà cho Nam ra rìa. Không lẽ trước giờ Nam đã dính phải cạm bẫy từ trước, cứ như gã ngơ mù quáng không lường trước đoán sau. Nhìn Nhung và Linh mới thấy rằng, đâu dễ tìm một người con gái đúng hình mẫu của mình.

    Những ngày này rất chi vui vẻ, sáng nếu có tiết học sớm tôi đều canh thời giờ để lên gặp Linh. Không còn những khoảnh khắc Linh và Nam kè kè bên nhau nữa, tuy điều đó không hiện hữu nhưng tôi khó mà "thừa nước đục thả câu". Chỉ có thể làm bạn với Linh một cách bình thường như trước giờ.

    Đến một ngày cuối tuần lạ, tôi nghe được cuộc gọi từ Tầm bảo rằng hôm nay nhà hàng thiếu người phục vụ. Nhỏ Tầm vẫn còn làm thêm ở nhà hàng cũ trên quận 1, lâu nay tôi đã bỏ lại nó trong cuộc ganh đua với chính bản thân mình. Hôm nay tôi rảnh, mới sáng đã ra hít xà vài cái rồi tắm rửa ăn sáng. Nghe tin báo của Tầm tôi có phần do dự nhưng rồi cũng ngần ngừ đồng ý. Một ngày trở lại của Lít.

    - Hey, Tầm. Sao ngồi đây vậy? - Tôi vội chào Tầm khi thấy nhỏ ngồi bấm điện thoại cạnh hành lang.

    - Hi, Trường. Long time no see!

    - Cái gì mà see, mới gặp trên xe buýt hôm bữa đó thôi. - Tôi vội bắt bẻ.

    - Hì, thì kệ đi. Lâu rồi mà. - Nhỏ cười đôn hậu.

    - Nay nhà hàng ế quá hay sao mà thiếu nhân viên dữ hè. - Tôi bông đùa.

    - Hơ, tui đâu biết đâu. Tự nhiên thiếu mấy người lận, hôm nay chắc chia sẻ bàn quá. - Nhỏ Tầm nói mặt lo âu, cũng đúng thường thì một người phục vụ một bàn, nay ít người thì 2 người phục vụ 3 bàn hoặc hơn thế.

    - Thôi, ăn cơm đi chứ! - Tôi thấy mọi người đã bắt đầu tụ tập để lấy phần cơm của mình, thế là đi thôi.

    Sau buổi tiệc trưa, hai đứa lại rủ nhau đi ăn chè. Cũng tại quán chè bà cô cũ:

    - Chào cô. Cho con hai ly chè đậu xanh đánh ạ.
     
    Last edited: Oct 13, 2020
Tags:
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...