Tuổi 20 - Tuổi đẹp nhất đời người

Thảo luận trong 'Nhật Ký' bắt đầu bởi Hạ Uyển Nhi, 15 Tháng mười một 2018.

  1. Hạ Uyển Nhi

    Bài viết:
    36
    Stt tuổi 20, viết cho tuổi 20 sắp tới

    Khi ta 20. Ta suy nghĩ nhiều hơn về cả quá khứ, tương lai và hiện tại. Ta không chỉ thấy nhớ những tháng năm tuổi thơ, mà còn lo lắng cả về chặng đường dài phía trước.

    Tuổi 20. Tôi bước chân chập chững một mình tiến vào đời. Tự lập, xa gia đình, cô đơn như vay kín. Công việc, mối quan hệ, cơm áo gạo tiền, quá nhiều mối bận tâm làm con đường về nhà dần trở nên xa lạ hơn. Mà này, đừng lo lắng bởi gia đình mãi là điểm dừng chân khi tôi mệt mỏi, là nơi luôn có những người sẵn sàng yêu thương tôi vô điều kiện.

    Nhớ ngày xưa khi bé ta có thể dửng dưng với một cụ già ăn xin rách rưới ngoài đường và vô tư trước những lo toan, nhọc nhằn của bố mẹ. Còn hôm nay ta đã 20 rồi. Ta đã biết thương cho những mảnh đời bất hạnh, thấy đắng lòng trước những nếp nhăn của mẹ và những sợi tóc bạc của cha.

    Cuộc sống này rối ren thật đấy, nhưng tôi hài lòng với cuộc đời không cam kết của chính mình. Có những năm tháng, chúng ta đắn đo về con đường phía trước, có khoảng thời gian, chúng ta dằn vặt bản thân đã làm được gì vĩ mô chưa. Nhưng tuổi 20 không cần phải quá lớn lao và vĩ đại. Hãy cứ sống theo lý trí, yêu bằng con tim, và hành động theo bản năng của mình mãi nhé tuổi 20.

    Tuổi 20 - Tuổi đẹp nhất đời người

    Sưu tầm.

    [​IMG]
     
    Diggory thích bài này.
    Last edited by a moderator: 23 Tháng mười hai 2019
  2. Đăng ký Binance
  3. Wall-E

    Bài viết:
    595
    Viết cho ngày sinh nhật tuổi 20

    Tuổi 20, độ tuổi đẹp nhất của đời người. Cái tuổi mà người ta hay nói rằng là cột mốc đánh dấu cho một bước chuyển mới của cuộc đời, cái tuổi lo cho tương lai và là cái tuổi trưởng thành.

    Hôm nay tôi 20. Ừ thì tôi không còn được trẻ con nữa. Tuổi 20 đồng nghĩa với sự chín chắn, 20 đồng nghĩa với nuối tiếc những niềm vui khi còn là một đứa trẻ, 20 đồng nghĩa với việc phải tự chỉnh chu bản thân mình, 20 cho những sự đổi khác.

    Tuổi 20, đi học xa nhà. Chấp nhận những ngày tháng ít ỏi sống cạnh gia đình, chấp nhận cơm hàng cháo chợ mà không phải là cơm mẹ nấu, chấp nhận bốn bức tường nhẵn nhụi của căn trọ trống trãi, tức là tôi đang dần chấp nhận một cuộc sống mới - tự lập. Cuộc sống một mình nó khó khăn biết bao! Nào là ăn uống, giặt giũ tất tần tật đều phải tự lo. Đôi khi chênh vênh giữa một không gian sống chật hẹp, tôi chỉ muốn về với gia đình, muốn trở lại vòng tay của mẹ, và tôi không muốn lớn nữa. Cuộc sống của một người trưởng thành chỉ mới là sự bắt đầu, ấy vậy mà nó mệt mỏi, bừa bộn lắm. Những khoảng thời gian ấy, chỉ có thể nằm lịm mắt đi mà bất màng tới thế sự. Sao tuổi thanh xuân không đẹp như người ta hay nói? Đối diện với tấm gương lớn, một hình hài lượm thượm, tôi tự soi lấy mình. Nếu bắt đầu với một bộ dạng trông thế này, thì mình thật sự thấp kém. Nở một nụ cười trước chính mình, tức là tự cho mình một cơ hội, tức là tự cho mình một động lực để bước tiếp, như một sự trấn tỉnh tức thời. Trong phút chốc tôi đã quan niệm rằng thời gian trôi qua dệt cho ta một tấm lụa dài mang hai từ quá khứ, cho dù đấy có là một tấm lụa thướt tha hoàn thiện, nhưng suy cho cùng, quá khứ cũng chỉ là cái để ta nhìn lại mà phấn đấu ở hiện tại, chứ không phải là cái để ta nuối tiếc mà bi lụy. Những gì đã qua thì hãy gom nhặt vào chiếc hộp tiềm thức, lưu gọn vào quá khứ, điều quan trọng là ở hiện tại và tương lai ta sẽ tạo ra quá khứ ấy như thế nào, một quá khứ đáng mong nhớ khi nhìn lại hay là một quá khứ đáng sợ không dám hồi tưởng?

    Tuổi 20, tôi đặt niềm tin và hi vọng. Thoáng chốc tôi đã sống 20 năm, một phần ba của đời người, một khoảng thời gian không quá ngắn cũng chẳng quá dài. Tuy chưa có được những gì mình mong muốn, nhưng tôi chưa từng làm ba mẹ thất vọng, chưa từng để mình phải tự nuối tiếc vì những gì mình lựa chọn, cho dù đó có là thành công hay thất bại. Ba tôi hãy bảo rằng "Sống là phải có niềm tin và hy vọng". Tôi đã từng có một thời gian dài "trống rỗng". Thật đấy! Khi ấy tôi cứ như một chú chim nhỏ bay giữa khoảng trời mênh mông, tôi cứ bay, bay mãi mà không biết điểm đến, không biết mình sẽ dừng vào khi nào, mọi chuyện hầu như không có mục đích, cứ phó mặc cho thời gian. Đó là lúc tôi thấy mình thật sự "vô tâm". Một người từng trải đó là ba tôi, ông ấy từng nói với tôi rằng: "Con trai à, Thượng đế không ngẫu nhiên tạo ra một người trên thế gian này, với một người không hẳn có nhiều hơn một cơ hội để tồn tại, vậy vì sao ta không sống hết mình bằng cơ hội ta đang có? Niềm tin là một sức mạnh rất thần kỳ, nó sẽ giúp con!". Ôi hạnh phúc thật, những lúc tưởng chừng như cô quạnh nhất, lời dạy của ba là cánh cửa khai thông đến mọi suy nghĩ, phá vỡ mọi bế tắc. Ba nói đúng, chỉ khi ta có niềm tin vào bản thân mình thì mới có thể tự chủ trong cuộc sống, chỉ khi ta biết hi vọng thì ta mới có động lực phấn đấu cho tương lai.

    Tuổi 20 đầy sự trải nghiệm. Người ta bảo "Những người cùng trưởng thành với khó khăn hay đạt được những thành tựu lớn". Tuổi 20 dạy cho tôi rất nhiều thứ, "thế giới này không phẳng", bắt đầu trưởng thành là lúc tôi nhận thấy được lắm sự hụt hẫng, phải đối mặt với quá nhiều thứ xa lạ. Ở độ tuổi này, tôi thấy có nhiều thứ không giống như suy nghĩ của mình – suy nghĩ của một đứa trẻ, tôi thấy sự ganh đua, cạnh tranh luôn ẩn mình trong một tập thể. Tôi thấy được sự khốc liệt trên đường đời, rồi tôi tâm niệm nếu không muốn bị bào mòn, mình phải độc lập, không dựa dẫm. Tôi học được cách chấp nhận, cuộc đời luôn luôn tồn tại những éo le, những sự thật bất di, bất dịch, ngoài chấp nhận và chấp nhận thì còn một con đường khác chính là trở thành "một con người sống với quá khứ", một con người không có khái niệm hiện tại. Tuổi 20 cầm lên được thì buông bỏ được. Tuổi 20, cái tuổi đủ chín chắn để tôi suy nghĩ câu nói "người khôn thì buông bỏ, còn kẻ dại chỉ biết từ bỏ", một người cương quyết, bám sát, theo đuổi lý tưởng, công việc là một điều rất đáng trân quý, nhưng đôi lúc sự khôn ngoan hơn hết là khi ta biết "buông bỏ" hiện tại một cách đúng lúc, để chọn lựa cho mình những cơ hội mới, những cung đường mới dẫn bước ta đến thành công trước khi ta không còn cơ hội để "buông bỏ". Tuổi 20 phải học cách để trưởng thành, phải học cách đưa ra những quyết định, sẽ có rất nhiều tình huống mà ta phải đứng trước ngã rẽ của sự lựa chọn, khi ấy phải lấy sự sáng suốt để đập tan những mơ hồ, phải biết lối rẽ mà mình nên đi, thay vì bước đi mà phó thác cho số phận. Tuổi 20 không còn là trẻ con nữa, phải tự đứng lên khi vấp ngã, không phải đợi ai dìu dắt, chỉ có tự đứng lên và đi tiếp mới có thể theo kịp và vượt qua bước chân của người khác.

    Tuổi 20 là vậy, không phải hễ đau là khóc, không phải cứ buồn là buông xuôi, phải biết cách chôn giấu nỗi đau, che đi nỗi buồn vào đằng sau những nụ cười mạnh mẽ.

    Hành trình trưởng thành không quá khó khăn và đáng sợ như tôi hằng nghĩ, những va chạm thực tế sẽ hình thành nên chiếc vỏ bọc cứng cáp, những lần vấp ngã rồi tự đứng lên sẽ như những liều kháng sinh mạnh mẽ đối với sự sợ hãi và nỗi đau. Bắt đầu tuổi 20 sẽ là một trang vở mới, một trang giấy.. mới toanh.

    Tuổi 20 cứ như một cơn mưa rào thoáng qua, người thì đi xa không hồi tưởng, người thì quay đầu muốn trở lại. Với tôi tuổi 20 không cần quá vĩ đại, tuổi 20 được là chính mình và tuổi 20 của tôi sẽ được nằm trong "nhật kí trưởng thành"

    Nguồn: Hoài Nam - DH16QT
     
    Diggory thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...