Chốn giang hồ đẫm máu, ác liệt là thế. Trong thơ con cóc tía được hình tượng hóa qua lăng vui nhộn và siêu hài hước, mọi người cùng thưởng thức nhé:
Dân Chơi và Mưa
Mưa rơi ướt áo ướt quần.
Làm sao ướt được tinh thần dân chơi.
Dân chơi không sợ mưa rơi.
Mưa rơi to quá dân chơi đi về..
Đòi Nợ Thuê
Nợ kia dẫu có nặng nề
Em ơi trả nhé chớ hề xin tha
Nhớ lời dặn của thầy ba
Trả cho hết nợ may ra có chồng
Dân Chơi và Mưa
Mưa rơi ướt áo ướt quần.
Làm sao ướt được tinh thần dân chơi.
Dân chơi không sợ mưa rơi.
Mưa rơi to quá dân chơi đi về..
Đòi Nợ Thuê
Nợ kia dẫu có nặng nề
Em ơi trả nhé chớ hề xin tha
Nhớ lời dặn của thầy ba
Trả cho hết nợ may ra có chồng
Hai Lúa Đại Ca
anh đây mang tên thằng hai lúa
Xăm trổ đầy mình, tự đại ca
Bao năm phiêu bạn chốn giang hồ
Năm cam còn phải gọi là sư phụ
Không ai giám quỵt anh một su
Bây giờ về hưu anh gác kiếm
Làm ăn để có đồng tiền tiêu
Tại sao bay nợ mà không trả
Đừng để lúa đây nổi máu lên
Cạp quần dắt súng, tay cầm dao
Mắt đeo kính đen, chân giầy khủng bố
Mồm ngậm sì gà đi xe ô tô con
Mở của oto anh bước xuống
To cao đen hôi có hai thằng vệ sỹ
Vai vác aka đi bên anh
Đứng ở ngoài ngõ anh quát lớn
Thằng mất dạy kia trả tiền ông..
Xăm trổ đầy mình, tự đại ca
Bao năm phiêu bạn chốn giang hồ
Năm cam còn phải gọi là sư phụ
Không ai giám quỵt anh một su
Bây giờ về hưu anh gác kiếm
Làm ăn để có đồng tiền tiêu
Tại sao bay nợ mà không trả
Đừng để lúa đây nổi máu lên
Cạp quần dắt súng, tay cầm dao
Mắt đeo kính đen, chân giầy khủng bố
Mồm ngậm sì gà đi xe ô tô con
Mở của oto anh bước xuống
To cao đen hôi có hai thằng vệ sỹ
Vai vác aka đi bên anh
Đứng ở ngoài ngõ anh quát lớn
Thằng mất dạy kia trả tiền ông..
Tiểu Lý Phi Đao
Chàng tên là Lý Tầm Hoan
Võ công hạng nhất dọc ngang trên đời
Có nàng sắc nước hương trời
Thi Âm thường gọi rạng ngời sử danh
Trai tài, gái sắc tạo thành
Một đôi chồng vợ rành rành đã phân.
Sống thời thuở nhỏ bạn thân
Lớn lên kết nối tình trần phu thê
Hẹn non, hứa biển nguyện thề
Bái thiên, khấn địa duyên kề tương lai
Ô hay! Trên quãng đường dài
Họ Lâm chen giữa chia hai con đường.
Đại Ca Lãng Tử
Lãng tử vô danh đời cô độc
Đào mồ chôn chặt mộng yêu thương
Trái tim băng giá xin đừng nhớ
Một đời xin chẳng dám yêu
Một mai ta chết trong rừng thẳm
Ai người gục đầu trước mộ ta
Tóc xanh ai quấn vành khăn trắng
Một đời lãng tử mộng yêu thương
Giai nhân cất bước không trở lại
Hoa kiếm vô tình đành bỏ không
Hận kiếp vô danh đời lãng tử
Vô tình để mặc lệ ai rơi
Không đâm không chém đời không nể
Trai không chộm cướp gái không yêu
Cuộc đời lãng tử cô liêu
Thân trong cát bụi vẫn kiêu hãnh cười
Bước giang hồ chưa môt lần rơi lệ
Sống phong trần đâm chém chẳng thấy ghê
Giờ đây ta giải nghệ quay về
Giang hồ quy ẩn xin thề tư đây
Giang hồ trong truyện thật hay
Giang hồ thực tế chẳng ngày nào yên
Ngày thì đâm chém liên miên
Đêm đi trộm cướp chẳng yên đêm nào
Sống gió giang hồ nuôi ta lớn
Ân tình bạc bẽo dạy ta khôn
Tối thì trộm cướp thâu đêm
Sáng ra đâm chém liên miên đến chiều
Đời là thế giang hồ là thế
Máu không rơi thì người đời không nể
Đâm chém à trò chơi tuổi trẻ
Ta lớn rồi ẩn náu chốn rừng sâu
Cuộc đời buồn phiêu lãng giờ về đâu
Biết cùng ai cho vơi bớt nỗi sầu
Thủa thơ ngầy ta thích làm hổ báo
Làm anh hùng làm đấng tối cao
Vung tay chém bao đầu rời máu chẩy
Lớn lên rồi ân hận cũng từ đây
Sao không sống cho nghĩa cạn tình đầy
Giờ quy ẩn nơi đây mà vẫn sợ
Người đòi nợ ta đỡ sao đây
Chiều chiều mài dao mài kéo
Nghe đâu quánh lộn nhà dô chém liền
Ko đâm không chém đời không nể
Không tiền không bạc gái không theo
Trước mắt em - anh là chàng hai lúa
Sau lưng em - anh là chúa giang hồ
Giang hồ đẫm máu anh không sợ
Chỉ sợ ngày về, thiếu vắng em
Hãy biến tim anh thành - mã tấu
Chém bay đầu những kẻ nói yêu em
Giang hồ đây đâu phải trò đùa trẻ
Đã vô rồi sao chẳng bước quay ra
Tri kỉ đâu cho ta lầm muôn kiếp
Bóng mây buồn sao lạc lối nhân gian
Nơi tủ quán ta ngồi say sưa mãi
Kiếp gian hồ ta sẽ phải về đâu?
Có nỗi đau mai rồi lành lại
Gió phiêu bồng ta vẫn bơ vơ
Kiếp đại ca có gì là vui sướng
Chết dọc đường cũng chẳng ai hay
Ngàn năm sau vẫn mãi lưu truyền
Một tiếng xấu bị người đời khinh biệt
Tôi sinh ra vào một ngày gió lạnh
Giữa cuộc đời hiu quạnh lắm bon chen
Cả tuổi thơ sống trong cảnh nghèo hèn
Mười hai tuổi bước vào đời du đãng
Chém mướn đâm thuê, bao đề đánh bạc
Bảo kê nhà hàng khách sạn cave
Cuộc đời trôi trong cờ bạc rượu chè
Sống kiếp người đã phụ lòng cha mẹ
Đâu rồi cuộc đời thời trai trẻ đã vẽ
Một mái nhà lặng lẽ sống bình yên
Chốn làng quê với đồng ruộng vợ hiền
Không có tiền mà cuộc đời vẫn đẹp
Tôi bước đi giữa dòng đời chật hẹp
Sống vất vơ chờ ngày tháng dần qua
Cho tới ngày tôi gặp được đại ca
Anh đã nhận cho tôi vào Hắc đảng
Theo đại ca tôi chém Sơn Bạch Tạng
Khiến Dung Hà phải chống nạng van xin
Cho tới ngày tôi bắn chết Cu Nên
Tôi đã được bước lên hàng tiền bối
Rồi 1 ngày kia trước cơn hấp hối
Đại ca toàn quyền trao Hắc đảng cho tôi
Chú theo anh đã được 4 năm rồi
Giờ hãy đứng giữa đỉnh cao danh vọng
Em chợt đến như sợi dây thòng lọng
Kéo tôi ra khỏi vũng bùn đen tối
Nguyện bên em sống trọn kiếp nghèo hèn
Xa lánh khỏi trốn giang hồ ô trọc
Em xinh đẹp như thiên thần mùa hạ
Dáng yêu kiều như chiếc lá mùa thu
Mái tóc đen che phủ cả mây mù
Mang ánh sáng của vầng dương chiếu rạng
Tôi cô đơn muốn cùng em phiêu bạt
Khắp giang hồ như lãng tử Hồ Xung
Chẳng sợ ai như cây bách cây tùng
Giương cung lớn bắn chim điêu bay lượn
Nhưng tất cả bây giờ là quá muộn
Chúng bắn em vào 1 sáng mùa đông
Đôi môi em còn ấp ủ men nồng
Em ra đi khi tuổi đời quá trẻ
Em đi rồi còn nắm chặt tay tôi
Cái chết của đại ca ngày nào cũng vậy
Bọn chó Bạch bang chính chúng mày làm bậy
Hãy nhìn xem Hắc đảng trả thù đây
Nấm mồ xanh chôn cất tấm thân gầy
Cánh đồng hoang giữ linh hồn bất hạnh
Em nằm đây giữa muôn ngàn gió lạnh
Hãy để tôi lấy máu tế hồn em
Vai mang súng hai tay đôi mã tấu
Chân dao găm và lưng dắt đầy mìn
Dù bọn đàn em có rối rít van xin
Tôi cũng quyết 1 mình vào hang cọp
Tôi bước nhanh đến nơi chúng tụ họp
Mắt trừng trừng bốc lửa của hờn căm
Năm tên đàn em lao tới rút dao găm
Vung mã tấu cả 5 tên gục xuống
Nhân lúc chúng còn đang luống cuống
Tôi đáp mìn vào 2 dãy hành lang
Chạy thật nhanh qua dãy nhà ngang
Quyết tìm tên Bạch lão gia trị tội
Bỗng đằng xa có 2 tên bắn tỉa
Rút súng ra tôi bắn gục cả hai
Bỗng đằng sau tên đánh lén rút bài
Tôi gục xuống rên lên đau đớn
Nhưng như vậy có gì là ghê gớm
Với 1 kẻ giang hồ đã từng trải như tôi
Bọn to gan đã đến số chết rồi
Mới dám đụng vào đại ca Hắc đảng
Lên lầu 2 tôi gặp Sơn Bạch Tạng
Kẻ đã từng bị tôi chém trước đây
Vết sẹo trên vai nỗi nhục xéo dày
Hắn lao tới vồ mồi như hổ đói
Nhưng trình độ y thật là kém cỏi
Mới 5 giây đã ngã gục xuống sàn
Không có khả năng mà dám làm càn
Tên khốn kiếp ngươi chết đi là đáng
Kẻ thù nay giờ đã ở phía trước
Kiếp giang hồ vốn không đội trời chung
Ta với ngươi quyết không thể sống cùng
Nay giờ chết của ngươi đã điểm
Nói dứt lời 2 tay tôi vung kiếm
Nhát chém này là của đại ca ta
Còn phát này là của người yêu ta
Tên khốn kiếp hãy mau mau đền mạng
Chiến cuộc tàn khi bình minh ló rạng
Tôi vứt đao trên vũng máu tanh nồng
Ngoài trời cây kia đang uống máu nắng hồng
Đâu có biết trong lòng tôi vỡ nát
Đại ca ơi! Sao giờ tôi hèn nhát
Không dám nhìn đời hổ thẹn với trời xanh
Trong đầu tôi còn vọng mãi lời em
Thế là hết, cuộc đời tôi đã hết
Khi hận thù lòng người toàn rắn rết
Trả thù xong ác quỉ hóa thiên thần
Cuộc đời ai chỉ 1 phút sa chân
Là đánh mất cả linh hồn thánh thiện
Xa lánh đời tôi trở về với biển
Sống bằng tiền nước mắt và mồ hôi
Kể từ nay chấm dứt kiếp trôi nổi
Nghĩ về em như 1 trang kỉ niệm
Làm đại ca chẳng qua là ăn bám
Chỉ biết ăn lời cướp giật của người ta
Rồi cũng có ngày phải chui vào nhà đá
Tù mọt gông chẳng biết đời nào ra
Là đại ca cũng một thời vang bóng
Nhìn lại mình rồi cũng cảnh phòng không
Sao không dừng chân lại để mà tìm
Một hình bóng mà giả từ dĩ vãng
Mười hai tuổi anh vào du đảng
Giựt giây chuyền để tặng người yêu
Bị bắt chúng đánh anh rất nhiều
Còn chích anh một liều thuốc độc
Vì chống cự chúng đánh anh bằng gộc
Còn cô lập trên đảo côn sơn
Cuộc sống ôi thật cô đơn.
Võ công hạng nhất dọc ngang trên đời
Có nàng sắc nước hương trời
Thi Âm thường gọi rạng ngời sử danh
Trai tài, gái sắc tạo thành
Một đôi chồng vợ rành rành đã phân.
Sống thời thuở nhỏ bạn thân
Lớn lên kết nối tình trần phu thê
Hẹn non, hứa biển nguyện thề
Bái thiên, khấn địa duyên kề tương lai
Ô hay! Trên quãng đường dài
Họ Lâm chen giữa chia hai con đường.
Đại Ca Lãng Tử
Lãng tử vô danh đời cô độc
Đào mồ chôn chặt mộng yêu thương
Trái tim băng giá xin đừng nhớ
Một đời xin chẳng dám yêu
Một mai ta chết trong rừng thẳm
Ai người gục đầu trước mộ ta
Tóc xanh ai quấn vành khăn trắng
Một đời lãng tử mộng yêu thương
Giai nhân cất bước không trở lại
Hoa kiếm vô tình đành bỏ không
Hận kiếp vô danh đời lãng tử
Vô tình để mặc lệ ai rơi
Không đâm không chém đời không nể
Trai không chộm cướp gái không yêu
Cuộc đời lãng tử cô liêu
Thân trong cát bụi vẫn kiêu hãnh cười
Bước giang hồ chưa môt lần rơi lệ
Sống phong trần đâm chém chẳng thấy ghê
Giờ đây ta giải nghệ quay về
Giang hồ quy ẩn xin thề tư đây
Giang hồ trong truyện thật hay
Giang hồ thực tế chẳng ngày nào yên
Ngày thì đâm chém liên miên
Đêm đi trộm cướp chẳng yên đêm nào
Sống gió giang hồ nuôi ta lớn
Ân tình bạc bẽo dạy ta khôn
Tối thì trộm cướp thâu đêm
Sáng ra đâm chém liên miên đến chiều
Đời là thế giang hồ là thế
Máu không rơi thì người đời không nể
Đâm chém à trò chơi tuổi trẻ
Ta lớn rồi ẩn náu chốn rừng sâu
Cuộc đời buồn phiêu lãng giờ về đâu
Biết cùng ai cho vơi bớt nỗi sầu
Thủa thơ ngầy ta thích làm hổ báo
Làm anh hùng làm đấng tối cao
Vung tay chém bao đầu rời máu chẩy
Lớn lên rồi ân hận cũng từ đây
Sao không sống cho nghĩa cạn tình đầy
Giờ quy ẩn nơi đây mà vẫn sợ
Người đòi nợ ta đỡ sao đây
Chiều chiều mài dao mài kéo
Nghe đâu quánh lộn nhà dô chém liền
Ko đâm không chém đời không nể
Không tiền không bạc gái không theo
Trước mắt em - anh là chàng hai lúa
Sau lưng em - anh là chúa giang hồ
Giang hồ đẫm máu anh không sợ
Chỉ sợ ngày về, thiếu vắng em
Hãy biến tim anh thành - mã tấu
Chém bay đầu những kẻ nói yêu em
Giang hồ đây đâu phải trò đùa trẻ
Đã vô rồi sao chẳng bước quay ra
Tri kỉ đâu cho ta lầm muôn kiếp
Bóng mây buồn sao lạc lối nhân gian
Nơi tủ quán ta ngồi say sưa mãi
Kiếp gian hồ ta sẽ phải về đâu?
Có nỗi đau mai rồi lành lại
Gió phiêu bồng ta vẫn bơ vơ
Kiếp đại ca có gì là vui sướng
Chết dọc đường cũng chẳng ai hay
Ngàn năm sau vẫn mãi lưu truyền
Một tiếng xấu bị người đời khinh biệt
Tôi sinh ra vào một ngày gió lạnh
Giữa cuộc đời hiu quạnh lắm bon chen
Cả tuổi thơ sống trong cảnh nghèo hèn
Mười hai tuổi bước vào đời du đãng
Chém mướn đâm thuê, bao đề đánh bạc
Bảo kê nhà hàng khách sạn cave
Cuộc đời trôi trong cờ bạc rượu chè
Sống kiếp người đã phụ lòng cha mẹ
Đâu rồi cuộc đời thời trai trẻ đã vẽ
Một mái nhà lặng lẽ sống bình yên
Chốn làng quê với đồng ruộng vợ hiền
Không có tiền mà cuộc đời vẫn đẹp
Tôi bước đi giữa dòng đời chật hẹp
Sống vất vơ chờ ngày tháng dần qua
Cho tới ngày tôi gặp được đại ca
Anh đã nhận cho tôi vào Hắc đảng
Theo đại ca tôi chém Sơn Bạch Tạng
Khiến Dung Hà phải chống nạng van xin
Cho tới ngày tôi bắn chết Cu Nên
Tôi đã được bước lên hàng tiền bối
Rồi 1 ngày kia trước cơn hấp hối
Đại ca toàn quyền trao Hắc đảng cho tôi
Chú theo anh đã được 4 năm rồi
Giờ hãy đứng giữa đỉnh cao danh vọng
Em chợt đến như sợi dây thòng lọng
Kéo tôi ra khỏi vũng bùn đen tối
Nguyện bên em sống trọn kiếp nghèo hèn
Xa lánh khỏi trốn giang hồ ô trọc
Em xinh đẹp như thiên thần mùa hạ
Dáng yêu kiều như chiếc lá mùa thu
Mái tóc đen che phủ cả mây mù
Mang ánh sáng của vầng dương chiếu rạng
Tôi cô đơn muốn cùng em phiêu bạt
Khắp giang hồ như lãng tử Hồ Xung
Chẳng sợ ai như cây bách cây tùng
Giương cung lớn bắn chim điêu bay lượn
Nhưng tất cả bây giờ là quá muộn
Chúng bắn em vào 1 sáng mùa đông
Đôi môi em còn ấp ủ men nồng
Em ra đi khi tuổi đời quá trẻ
Em đi rồi còn nắm chặt tay tôi
Cái chết của đại ca ngày nào cũng vậy
Bọn chó Bạch bang chính chúng mày làm bậy
Hãy nhìn xem Hắc đảng trả thù đây
Nấm mồ xanh chôn cất tấm thân gầy
Cánh đồng hoang giữ linh hồn bất hạnh
Em nằm đây giữa muôn ngàn gió lạnh
Hãy để tôi lấy máu tế hồn em
Vai mang súng hai tay đôi mã tấu
Chân dao găm và lưng dắt đầy mìn
Dù bọn đàn em có rối rít van xin
Tôi cũng quyết 1 mình vào hang cọp
Tôi bước nhanh đến nơi chúng tụ họp
Mắt trừng trừng bốc lửa của hờn căm
Năm tên đàn em lao tới rút dao găm
Vung mã tấu cả 5 tên gục xuống
Nhân lúc chúng còn đang luống cuống
Tôi đáp mìn vào 2 dãy hành lang
Chạy thật nhanh qua dãy nhà ngang
Quyết tìm tên Bạch lão gia trị tội
Bỗng đằng xa có 2 tên bắn tỉa
Rút súng ra tôi bắn gục cả hai
Bỗng đằng sau tên đánh lén rút bài
Tôi gục xuống rên lên đau đớn
Nhưng như vậy có gì là ghê gớm
Với 1 kẻ giang hồ đã từng trải như tôi
Bọn to gan đã đến số chết rồi
Mới dám đụng vào đại ca Hắc đảng
Lên lầu 2 tôi gặp Sơn Bạch Tạng
Kẻ đã từng bị tôi chém trước đây
Vết sẹo trên vai nỗi nhục xéo dày
Hắn lao tới vồ mồi như hổ đói
Nhưng trình độ y thật là kém cỏi
Mới 5 giây đã ngã gục xuống sàn
Không có khả năng mà dám làm càn
Tên khốn kiếp ngươi chết đi là đáng
Kẻ thù nay giờ đã ở phía trước
Kiếp giang hồ vốn không đội trời chung
Ta với ngươi quyết không thể sống cùng
Nay giờ chết của ngươi đã điểm
Nói dứt lời 2 tay tôi vung kiếm
Nhát chém này là của đại ca ta
Còn phát này là của người yêu ta
Tên khốn kiếp hãy mau mau đền mạng
Chiến cuộc tàn khi bình minh ló rạng
Tôi vứt đao trên vũng máu tanh nồng
Ngoài trời cây kia đang uống máu nắng hồng
Đâu có biết trong lòng tôi vỡ nát
Đại ca ơi! Sao giờ tôi hèn nhát
Không dám nhìn đời hổ thẹn với trời xanh
Trong đầu tôi còn vọng mãi lời em
Thế là hết, cuộc đời tôi đã hết
Khi hận thù lòng người toàn rắn rết
Trả thù xong ác quỉ hóa thiên thần
Cuộc đời ai chỉ 1 phút sa chân
Là đánh mất cả linh hồn thánh thiện
Xa lánh đời tôi trở về với biển
Sống bằng tiền nước mắt và mồ hôi
Kể từ nay chấm dứt kiếp trôi nổi
Nghĩ về em như 1 trang kỉ niệm
Làm đại ca chẳng qua là ăn bám
Chỉ biết ăn lời cướp giật của người ta
Rồi cũng có ngày phải chui vào nhà đá
Tù mọt gông chẳng biết đời nào ra
Là đại ca cũng một thời vang bóng
Nhìn lại mình rồi cũng cảnh phòng không
Sao không dừng chân lại để mà tìm
Một hình bóng mà giả từ dĩ vãng
Mười hai tuổi anh vào du đảng
Giựt giây chuyền để tặng người yêu
Bị bắt chúng đánh anh rất nhiều
Còn chích anh một liều thuốc độc
Vì chống cự chúng đánh anh bằng gộc
Còn cô lập trên đảo côn sơn
Cuộc sống ôi thật cô đơn.