Cầm bút lên định viết một bài thơ Chợt nhớ ra nay là ngày nhà giáo Chợt xấu hổ cho những lần cao ngạo Thì ra con cũng giống bấy nhiêu người. Cầm bút lên điều đầu tiên con nghĩ Đâu là cha, là mẹ, là thầy.. Chỉ là những cảm xúc vu vơ, tầm thường, nhỏ nhặt.. Biết bao giờ con lớn được, Thầy ơi! Con viết về thầy, lại "phấn trắng", "bảng đen" Lại "kính mến", lại "hy sinh thầm lặng".. Những con chữ đều đều xếp thẳng Sao lại quặn lên những giả dối đến gai người. Đã rất chiều bến xe vắng quạnh hiu Chuyến xe cuối cùng bắt đầu lăn bánh Cửa sổ xe ù ù gió mạnh Con đường trôi về phía chẳng là nhà.. Mơ màng nghe tiếng cũ ê a Thầy gần lại thành bóng hình rất thực Có những điều vô cùng giản dị Sao mãi giờ con mới nhận ra.