[Thảo luận - Góp ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Lô Cát Gia

Thảo luận trong 'Truyện Của Tôi' bắt đầu bởi Lô Cát Gia, 23 Tháng mười hai 2018.

  1. Lô Cát Gia CtĐ

    Bài viết:
    86
    Cứ thấy buồn cười đoạn bổ nhau
     
  2. Lô Cát Gia CtĐ

    Bài viết:
    86
    Nhân sầu, thiên sầu Ma Hành Thiên, vạn kiếp ta chờ - người nơi đâu
     
    NhưNguyệt7749Ngọc Thiền Sầu thích bài này.
  3. Lô Cát Gia CtĐ

    Bài viết:
    86
    Hai ngày sau, bên ngoài cổng phủ thành chủ, một tên bó tay, một cô nương áo lam khoảng 15 tuổi và một cô nương cũng tầm tuổi đó mặc y phục màu hồng nhạt.

    "Cuối cùng sau bao nhiêu ngày, Hành Thiên ta cuối cũng được ra hít thở không khí trong lành. Ay da!"

    "Này, thế ý ngươi là không khí trong phủ của ta không trong lành?" Cát Nguyệt hỏi hắn.

    Khóe miệng hắn giật giật 'đậu xanh'

    "Ờm, có thể cho là như vậy đi" hắn trả lời.

    "Muốn đi nốt cánh tay còn lại không?"

    Im lặng không nói gì. Hôm nay nhiệm vụ của hắn là đi theo hai người Cát Nguyệt và Tiểu Phượng đi dạo phố. Ba người thu hút ánh nhìn của rất nhiều người. Một tên nhìn đúng chất khố rách áo ôm đi theo một tiểu thư có thể nói là xinh đẹp nhất nhì Nam Hải thành, và đặc biệt là tên này còn bị què một tay. Như vậy càng làm cho người ta nghĩ đến cái tên biến thái mấy ngày gần đây.
     
    NhưNguyệt7749Ngọc Thiền Sầu thích bài này.
  4. Lô Cát Gia CtĐ

    Bài viết:
    86
    Bài đã edit

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 1

    Những ngày gần đây võ lâm chính phái đối với ma giáo rất là đau đầu. Tỷ như là Thiếu Lâm phương trượng hôm qua đến Ngự Càn Sơn, tận tình khuyên bảo ma giáo giáo chủ bỏ tà theo chánh, quay đầu là bờ. Kết quả một canh giờ sau đường đường là Thiếu Lâm phương trượng trên đầu lại là mái tóc đen dài phiêu dật. Không biết những yêu nghiệt ma giáo này dùng loại keo dính đặc thù gì, phương trượng thiếu lâm chúng ta chính là có cố tóc cũng không mọc nổi nữa thế mà.. Cũng may phương trượng nội tâm đủ mạnh, Phật lộ tu sâu nên có mọc tóc cũng không có quan hệ gì, vì thế ban đầu chưa có thích ứng kịp sau đó cũng bình tĩnh lại, tự mình soi gương cắt tóc. Chúng tăng đều là khâm phục không thôi, lúc này mới nghiêm túc buông bỏ hồng trần, một lòng hướng Phật! Hướng tới cảnh giới của phương trượng!

    Phương trượng nghe xong dở khóc dở cười, coi như trong họa được phúc đi.

    Lại như Võ Đang chưởng môn hôm nay đi Ngự Càn Sơn thay Thiếu Lâm phương trượng đòi công đạo, không cẩn thận bị bốn phươn tám hướng ám khí bay đến điểm trúng huyệt đạo. Sau đó thì khi hắn xuống núi thì cơ hồ tất cả đệ tử Võ Đang dều không nhận ra hắn bao gồm cả thê tử vợ con họ hàng cũng suýt nữa không nhận ra.

    Võ Đang chưởng môn năm nay chưa đến bồn mươi, vốn là mặt đầy râu quai nòn, mắt to mày rậm một trang hảo hán. Thế nhưng hôm nay lại biến thành một tên thư sinh, môi hồng răng trắng đẹp trai trông thấy.

    Chưởng môn đại nhân đứng bên hồ nước mắt chảy xuống, vốn định hủy dung mạo sau đó lại thôi, không ngờ lại thấy được dung mạo vô song tuấn mỹ của mình năm xưa, từ đây lại thấy yêu dung mạo của chính mình..

    Những sự tình như thế kể không siết làm chính đạo sinh hận từ đáy lòng xuống tận lòng bàn chân mà vẫn còn muốn xuống tiếp ấy chứ.

    Tuy nói trò đùa này của ma giáo là không lấy mạng người, nhưng làm nhóm chính đạo thống hận nhất chính là:

    Vì sao tuyệt kỹ có một không hai đó lại xuất hiện từ Ma giáo!

    Vì sao linh đan đó lại xuất hiện từ Ma giáo!

    Vì sao tuấn nam mỹ nữ đều xuất hiện từ Ma giáo!

    Làm hại năm gần đây đệ tử Thanh Huyền Giáo ngày càng nhiều, bọn họ thì danh môn chính phái tuyển đệ tử còn phải đưa tặng lớn, tặng phòng rồi xe đưa ruộng, bao ăn bao ở rồi còn bao cả gả cưới nữa.. Mặc dù vậy nhiều môn phái nhỏ vẫn không tuyển đủ đệ tử, nói cho cùng thì vẫn là do tiền nhiệm ma đầu giáo chủ chết sớm làm cho thiếu chủ sớm kế vị!

    Mười năm trước trong một đêm mưa rền gió giật, lôi điện đầy trời tiền nhiệm giáo chủ cùng minh chủ võ lâm giao chiến kết quả hai người đồng quy vu tận.

    Từ đây, thiếu chủ kế vị ở tuổi hai mươi kết thúc một trăm năm độc bá võ lâm tinh phong huyết vũ của ma giáo.

    Nghe nói tân nhiệm giáo chủ tuấn mỹ không giống phàm nhân.

    Nghe nói tân nhiệm giáo chủ thanh âm có thể so sánh với tiên nhạc.

    Giáo chủ chăm chỉ luyện võ, giáo chúng sôi nổi thức khuya đậy sớm luyện tập.

    Giáo chủ siêng năng đọc sách, giáo chúng đêm đêm đèn sách.

    Giáo chủ tư dung lỗi lạc vì thế giáo chúng ngày đêm khổ tâm phát minh ra những loại dưỡng nhan thần dược, lấy dung mạo làm chính để không làm thất vọng giáo chủ, có thể sánh đôi với thánh giáo.

    Vì thế ngắn ngủi thời gian mấy năm, Ngự Càn Sơn Thanh Huyền Giáo liền lần thứ hai phát triển lớn mạnh đáng sợ đủ sức san bằng Trung Nguyên, nhưng vẫn là cùng thế sự không có can thiệp. Vẫn là câu người trong giang hồ thân bất do kỷ. Giáo chủ tiền nhiệm làm quá nhiều chuyện ác, lại còn giết cả minh chủ võ lâm. Cái gọi chính là đời cha ăn mặn đời con thiếu muối, đời cha thiếu nợ để dành đời con. Cho nên mười năm sau Thanh Huyền Giáo lại một lần bị đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió bởi võ lâm chính đạo, cho nên mới có chuyện Thiếu Lâm phương trượng cùng Võ Đang chưởng môn.

    "Diệp trưởng lão, ngươi nói xem ngày mai nhóm chính đạo sẽ phái ai tới tự rước lấy nhục?" Vân Tê ngồi trên một thân cây ở sườn núi nhìn xuống võ Đang chưởng môn đang chạy thục mạng dưới chân núi.

    Lúc này từ không trung, một đạo quang mang hướng tới, đó là một người dung nhan thanh tú. Đứng ở một bên Diệp Vô Bệnh nghe vậy khóe miệng hơi kiều, không cần nghĩ ngợi nói: "Theo ta thấy, ngày mai tám phần mười sẽ là giang hồ đệ nhất xấu Đào Hoa Cốc cốc chủ"

    "Ha ha." Vân Tê cười vang nói: "Hắn nghe nói Võ Đang chưởng môn trong nháy mắt biến thành mỹ nam chắc chắn sẽ tự tìm tới, bất quá, những tên đó danh môn chính phái đều là đê tiện dối trá, nói cái gì mà khuyên bảo bỏ tà theo chánh, quay đầu là bờ. Thiếu Lâm phương trượng là lên núi tra xét địa hình, Võ đang chưởng môn là thăm dò cơ quan, ba tháng sau còn không phải bọn họ quân tử báo thù mười năm chưa muộn sao? Ta thấy mấy ngày gần đây dưới chân núi xuất hiện một vài người, hừ, một đám tự cho mình là thông minh ngu ngốc."

    Diệp Vô Bệnh không biết nên nói gì, không khỏi một lần nữa lau mắt mà nhìn nàng, rốt cuộc cũng cũng chỉ là một cô nương mười sáu tuổi, không nghĩ lại có thể nói ra những lời như vậy.

    Lúc này một đệ tử trang phục màu xanh đen chạy tới, "Đệ tử bái kiến Diệp trưởng lão." Hướng Diệp Vô Bệnh hành lễ, sau đó ngẩng đầu nhìn Vân Tê trên cây nói: "Dược sư huynh, giáo chủ xuất quan, kêu huymh qua đó một chuyến."

    "Nga?" Vân Tê hơi kinh ngạc mà nhảy xuống, bỗng nhiên cười nói: "Giáo chủ không phải mỗi lần bế quan đều là một năm sao? Lần này có hơi sớm thì phải."

    Cầm hộp đồ ăn dưới gốc cây lên, Vân Tê nhìn đệ tử kia nói: "Ngươi trở về bẩm báo giáo chủ, nói ta sẽ tới liền, ta đi làm chút chuyện trước."

    Chút chuyện mà nàng nói chính là đưa cơm cho Hứa Hoàn, người phụ trách hậu cần trong núi. Hứa Toàn tuấn lãng cao lớn, văn võ song toàn, nửa tháng trước 'không may' lọt vào mắt nàng.

    Bởi vì nàng đưa cơm nhiều lần, ngày càng nhiều, Hứa đại ca không khỏi nghi ngờ Vân Tê thích muội muội của chính mình, sau đó biết được Vân Tê đối với muội muội nửa điểm cũng không có, Hứa đại ca ngày ăn không ngon, đêm ngủ không yên, lấy nước mắt rửa mặt, hắn đường đường là nam tử hán đại trượng phu, bị một tên đồng tính thích mình..

    Vì thế Hứa đại ca mỗi lần thống khổ bất kham cơm nước ăn uống sau, đều sẽ nói thêm một câu: "Sư đệ, mẹ ta cả ngày thúc giục ta thành gia lập thất sớm ngày tôn tử nối dõi tông đường.." Sau đó mỗi khi nhìn thấy Văn Tê nghe xong mặt ửng đỏ ngượng ngùng cúi mặt, Hứa đại ca đều rất muốn cười sặc sụa! Ngươi một đại nam nhân không thể sinh hài tử, ngươi ngượng ngùng cái mao nha!

    Vân Tê mặc kệ hắn, hôm nay làm canh gà đưa đến sau núi, vừa lúc trên đường gặp Diệp Vô Bệnh, thuận tiện nhìn một chút vị Võ Đang chưởng môn phía dưới, chỉ là dừng lại nói chuyện chút mà thôi.

    Diệp Vô Bệnh đứng dưới gốc cây mà cảm khái, nhìn tiểu cô nương nữ cải nam trang vui sướng nhanh nhe chớp chạy về sau núi.

    Nhớ năm đó, thánh giáo tứ đại trưởng lão đứng đầu là Dược trưởng lão tạ thế, nàng bất quá cũng chỉ là tiểu hài tử năm sáu tuổi, tiểu nha đầu này tâm tính lạc quan, được giáo chủ cùng các trưởng lão hộ pháp chiếu cố che chở, cũng coi như vô ưu vô lự lớn lên, trở thành một cô gái yêu kiều như vậy. Không để ý một chút đã có người trong lòng. Giáo chủ quả nhiên thần cơ diệu toán, hôm nay đặc biệt phái hắn tới đây ôm cây đợi thỏ, hiện tại có thể trở về phục mệnh.

    Lại nói Vân Tê nàng vượt qua mấy sông nhỏ, vài ngọn núi, ngâm nga khúc hát nào đó hứng thú bừng bừng đi vào sau núi, lại không có tìm được Hứa Hoàn.

    Có một vài đệ tử vui sướng ngầm cười nhạo mà nói cho nàng, Hứa sư huynh vừa bị giáo chủ triệu đi, nói ban hôn cho hắn!

    Vân Tê đầu tiên là cả kinh, thực mau sau đó là mừng như điên, vừa mới đây giáo chủ cũng kêu nàng đi.. Có thể hay không là có tâm thúc đẩy việc hôn nhân này..

    Có đệ tử cố ý lớn giọng, "Nghe nói tân nương tử đó thân phận rất thần bí!"

    Vân Tê nghe xong càng thêm chắc chắn, nếu là thần bí Ngự Càn Sơn này thì tám chín phần mười chỉ có nàng nữ cải nam trang, nàng tinh vi kỹ thuật giấu diếm được đệ tử trên núi. Xem ra đúng như nàng suy đoán, giáo chủ lần này xuất quan đúng là giúp nàng chuyện này.

    Nhìn Vân Tê trên mặt vui mừng, đệ tử ban nãy khó hiểu đến rớt cả miệng xuống, hắn không phải vẫn yêu thầm Hứa sư huynh sao? Sao nghe nói hắn cưới vợ lại vui mừng như thế? Hắn chẳng lẽ là có bệnh sao?

    Một đệ tử khác không kiên nhẫn nói: "Ta cũng không cùng sư đệ nói nhiều, kỳ thật tân nương tử chính là tân sư muội xinh đẹp nhất năm nay!"

    "Hứa sư huynh thật là diễm phúc, không khỏi làm người khác ghen tị a!"

    "Quả thực chính là trai tài gái sắc, song bích một đôi nha!"

    Vân Tê tức khắc có cảm giác như bị sét đánh vào mông. Người trong lòng muốn thành thân, tân nương lại là người khác, nàng mối tình đầu nhìn trúng một người, ngày nhớ đêm mơ, vốn định đợi đến ngày sinh nhật sẽ cho hắn thấy cõi lòng của mình, chính là nửa đường bị giáo chủ cướp mất, cấp cho một nữ tử còn chưa bao giờ đưa đồ ăn cho Hứa Hoàn..

    Những đệ tử đó còn nói rất nhiều, bóng cây dần dần dày, hoa đào trong núi nở rộ, thỉnh thoảng còn có tiếng nước vọng lại từ khe núi, mùi hoa đưa trước mũi, tiếng chim hót đâu đây, nhưng trong lòng Vân Tê lại vô cùng tăm tối.

    Vân Tê một hơi đến đỉnh núi, trong lòng không dễ chịu, bước vào cửa ngữ khí cũng không cung kính lắm: "Chúc mừng giáo chủ xuất quan. Xin hỏi giáo chủ cho gọi Vân Tê tới đây có chuyện gì?"

    Lúc này giáo chủ đứng trước đó, trên bàn múa bút thành văn, nghe nàng nói khoan thai ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn nàng một lát, sau đó giáo chủ đại nhân mỉn cười nói: "Ta kêu ngươi tới chính là chúc mừng ta xuất quan. Không nghĩ tới Vân Tê lại còn có tâm, còn mang theo hạ lễ, đặt lên trên bàn đi."

    "..."

    Hạ lễ? Ngài nghĩ thật là tốt nga, Vân Tê đi lên, hộp đồ ăn vẫn cầm trên tay.

    Nhìn cây bút gác xuống, Vân Tê không khỏi thầm than, hơn nửa năm không gặp, giáo chủ nay xuất quan so với trước cơ hồ còn tuấn mỹ hơn, chính ngài đang bế quan rất tốt, vì cái gì muốn cướp đi Hứa Hoàn của ta!

    Nghĩ như vậy, Vân Tê tiến lên một bước, lớn tiếng nói: "Giáo chủ vì.."

    "Vì sao xuất quan sớm như vậy?" chưa kịp nói thì giáo chủ đã cắt lời nàng, khoanh tay đứng dậy ung dung nhìn nàng.

    "Khụ khụ." Vân Tê một hơi bị ngắt nên bị sặc, không có biện pháp, đành căng da đầu nói: "Giáo chủ đại nhân thiên tư tuyệt trác, tu luyện nhanh chóng nên xuất quan sớm là hết sức bình thường, Vân Tê chỉ là muốn hỏi giáo chủ vì sao đột nhiên lại cho Hứa Hoàn cưới vợ?"

    "Trai khôn cưới vợ, không cưới vợ chẳng lẽ lại gả cho nam nhân?"

    Vân Tê thân hình nhoáng lên, giáo chủ, ngài có thể hay không nói chuyện bình thường?
     
    NhưNguyệt7749Ngọc Thiền Sầu thích bài này.
  5. Lô Cát Gia CtĐ

    Bài viết:
    86
    Chưa edit

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày gần đây võ lâm chính phái nhóm đối Ma giáo rất là đau đầu.

    Tỷ như Thiếu Lâm phương trượng hôm qua tiến đến Ngự Càn Sơn, tận tình khuyên bảo khuyên bảo Ma giáo giáo chúng bỏ gian tà theo chính nghĩa quay đầu lại là bờ.

    Kết quả một canh giờ sau, đường đường Thiếu Lâm phương trượng trên đầu lăng là bị "Trường" ra một đầu đen nhánh phiêu dật tóc đen.

    Không biết này Ma giáo yêu nghiệt dùng chính là cái gì đặc thù dính, chúng ta Thiếu Lâm phương trượng đầu tóc chính là xả không nổi nữa.

    Cũng may phương trượng đại sư nội tâm có đủ cường đại, am hiểu sâu tu Phật chi lộ cùng có mộc có tóc không hề quan hệ, vì thế ở lúc ban đầu không thích ứng sau dần dần bình tĩnh, tự mình đối kính thao đao cắt thành khẩn ai da đầu mỏng tấc.. Chúng tăng đều là khâm phục không thôi, lúc này mới nghiêm túc sinh buông chấp nhất một lòng hướng Phật! Nhìn người này cảnh giới!

    Phương trượng nghe xong dở khóc dở cười.

    Lại như Võ Đang chưởng môn hôm nay đi Ngự Càn Sơn thế Thiếu Lâm phương trượng thảo công đạo, một không cẩn thận bị bốn phương tám hướng bay tới ám khí điểm trúng huyệt đạo.

    Dù sao là chờ hắn xuống núi sau, cơ hồ sở hữu phái Võ Đang đệ tử bao gồm hắn thê nhi khuê nữ đều suýt nữa nhận không ra hắn.

    Võ Đang chưởng môn năm nay bốn mươi chưa đến, vốn là đầy mặt râu quai nón, mày rậm mắt to một tráng hán. Nhưng hôm nay lại biến thành tế mi tà phi môi hồng răng trắng tiểu bạch kiểm.

    Chưởng môn đại nhân một đường tiêu nước mắt đến bên hồ, vốn định hủy dung mạo sau lại tự hành kết thúc, không ngờ lại thấy được chính mình ở trong nước kia thanh tuấn vô song tuyệt mỹ dung nhan, từ đây yêu chính mình biến thành thủy tiên..

    Mọi việc như thế sự tình nhiều không kể xiết, làm chính đạo nhóm hận từ tâm sinh đến lòng bàn chân.

    Tuy nói này Ma giáo trò đùa dai sẽ không muốn mạng người, chính là làm chính đạo nhóm nhất thống hận đến không thể nhịn được nữa chính là --

    Vì sao có một không hai thiên hạ cao siêu kỹ thuật xuất từ Ma giáo!

    Vì sao thế gian hi hữu linh đan diệu dược xuất từ Ma giáo!

    Vì sao không tiền khoáng hậu mỹ nữ tuấn nam xuất từ Ma giáo!

    Làm hại năm gần đây đầu đi Thanh Huyền Giáo môn hạ đệ tử càng ngày càng nhiều, bọn họ này đó danh môn chính phái liền chiêu cái đệ tử còn muốn làm hoạt động đại đưa tặng, đưa phòng đưa xe đưa ruộng tốt, bao ăn bao ở bao gả cưới.. Mặc dù như vậy, còn có rất nhiều môn phái nhỏ thời kì giáp hạt vẫn luôn thấu không đủ nhân số, nói đến cùng, đều do tiền nhiệm ma đầu giáo chủ chết sớm, làm cái này ai ngàn đao thiếu chủ sớm kế vị!

    Mười năm trước, ở một cái mưa rền gió dữ lôi điện đan xen ban đêm, tiền nhiệm cực phẩm ma đầu giáo chủ diệt võ lâm minh chủ mãn môn sau bị minh chủ kéo xuống huyền nhai đồng quy vu tận.

    Từ đây, khi năm hai mươi tuổi thiếu chủ kế vị, kết thúc một trăm năm qua độc bá võ lâm tinh phong huyết vũ Ma giáo bóng đè.

    Nghe nói, tân nhiệm giáo chủ tuấn mỹ đến không giống phàm nhân.

    Nghe nói, tân nhiệm giáo chủ thanh âm có thể so với tiên nhạc.

    Giáo chủ tinh với tập võ, giáo chúng bắt đầu mất ăn mất ngủ nghe gà khởi vũ.

    Giáo chủ siêng năng đọc sách, giáo chúng sôi nổi cầm đèn đêm đọc treo cổ thứ cổ.

    Giáo chủ tư dung lỗi lạc, vì thế giáo chúng cào phá da đầu phát minh sáng tạo ra các loại dưỡng nhan thần dược, lấy cầu chính mình dung mạo có thể không làm thất vọng giáo chủ, có thể xứng đôi thánh giáo.

    Vì thế ngắn ngủn mấy năm gian, Ngự Càn Sơn Thanh Huyền Giáo liền lần thứ hai phát triển lớn mạnh đến đủ để san bằng Trung Nguyên đáng sợ nông nỗi. Nhưng tuy là cùng thế vô tranh tự cấp tự túc, vẫn là ứng câu kia người trong giang hồ thân bất do kỷ. Bất đắc dĩ tiền nhiệm giáo chủ làm ác quá nhiều, đặc biệt không nên diệt trước võ lâm minh chủ một nhà mãn môn. Chính cái gọi là cha thiếu nợ thì con trả, cho nên mười năm sau Thanh Huyền Giáo lại một lần bị võ lâm chính đạo đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió.

    Cho nên liền có phía trước Thiếu Lâm phương trượng cùng Võ Đang chưởng môn đề cười tao ngộ.

    "Diệp trưởng lão, ngươi nói chính đạo nhóm ngày mai sẽ phái ai tới tự rước lấy nhục?" Vân Tê ngồi ở sườn núi chạc cây thượng, cười nhìn chân núi kia ngửa mặt lên trời bạo tẩu Võ Đang chưởng môn.

    Lúc này từ từ trung thiên, húc ấm dương quang tự diệp gian doanh doanh tưới xuống, nhảy lên ra một trương trong vắt thanh tú dung nhan.

    Đứng ở một bên diệp vô bệnh nghe vậy khóe miệng hơi kiều, không cần nghĩ ngợi nói: "Theo ta thấy, ngày mai tới tám phần là kia giang hồ đệ nhất xấu Đào Hoa Cốc cốc chủ."

    "Ha ha." Vân Tê cười vang nói: "Hắn nghe nói Võ Đang chưởng môn trong nháy mắt biến thành mỹ nam khẳng định cũng tưởng sấn này nhờ, bất quá, những cái đó danh môn chính phái kỳ thật đều là chút đê tiện dối trá tiểu nhân, nói cái gì tới hảo ngôn khuyên bảo, kỳ thật Thiếu Lâm phương trượng lên núi lại là tra xét địa hình, Võ Đang chưởng môn còn lại là thăm dò cơ quan, ba tháng lúc sau còn không phải là bọn họ ' quân tử báo thù mười năm không muộn ' cuối cùng kỳ hạn sao, ta thấy ngày gần đây dưới chân núi đột nhiên nhiều ra tới hảo chút xa lạ gương mặt, hừ, một đám tự cho là thông minh ngu ngốc."

    Diệp vô bệnh hơi hơi trật đầu đi, không cấm đối nàng lại lần nữa lau mắt mà nhìn, rốt cuộc mới một cái mười sáu tuổi tiểu cô nương, không thành tưởng tâm tư lả lướt thế nhưng như như vậy.

    Lúc này một người ăn mặc xanh đen sắc giáo phục tiểu đệ tử chạy tới, "Đệ tử gặp qua Diệp trưởng lão." Hướng diệp vô bệnh hành quá lễ sau, tiểu đệ tử ngẩng đầu ngồi đối diện ở chạc cây thượng Vân Tê nói: "Dược sư huynh, giáo chủ xuất quan, kêu ngươi qua đi một chuyến."

    "Nga?" Vân Tê hơi hiện kinh ngạc mà nhảy xuống cây, bỗng nhiên cười nói: "Giáo chủ mỗi lần bế quan không phải đều phải một năm sao? Như thế nào lần này trước tiên ra tới đâu."

    Nhặt lên đặt ở dưới tàng cây hộp đồ ăn, Vân Tê đối kia tiểu đệ tử nói: "Ngươi thả trở về bẩm giáo chủ, liền nói ta thực mau liền qua đi, ta đi trước bàn bạc nhi khác chuyện này."

    Nàng trong miệng "Khác chuyện này" chính là đi cấp sau núi phụ trách giáo trung hậu cần cung cấp Hứa Hoàn đưa cơm trưa. Hứa Hoàn tuấn lãng cao lớn văn võ song toàn, nửa tháng trước một cái không gặp may mắn bị nàng xem vào mắt.

    Bởi vì bị đưa cơm số lần càng ngày càng nhiều, hứa đại ca không cấm bắt đầu hoài nghi Vân Tê có phải hay không coi trọng chính mình muội muội, đương hắn biết được Vân Tê đối hắn muội cũng không nửa điểm ý tưởng không an phận lúc sau, hứa đại ca suốt ngày ăn không ngon, ngủ không yên lấy nước mắt rửa mặt, hắn đường đường vẫn luôn nam, bị đồng tính coi trọng nhưng làm sao..

    Vì thế hứa đại ca mỗi lần thống khổ bất kham cơm nước xong đồ ăn sau, đều sẽ thực đột nhiên mà bổ sung một câu: "Sư đệ ngươi tạo sao ta nương cả ngày thúc giục ta thành thân ôm tôn tử đâu nhà của chúng ta chín đại đơn truyền.." Sau đó mỗi khi nhìn đến Vân Tê nghe xong ửng đỏ ngượng ngùng khuôn mặt, hứa đại ca liền rất tưởng cười sặc sụa! Ngươi một đại nam nhân lại không thể sinh hài tử ngươi ngượng ngùng cái mao nha!

    Vân Tê mới mặc kệ hắn, hôm nay làm canh gà lại muốn đến sau núi, vừa lúc trên đường đi qua sườn núi gặp được diệp vô bệnh, thuận tiện thưởng thức một chút Võ Đang chưởng môn điên cuồng trạng thái, mới như vậy dừng lại hạ mà thôi.

    Diệp vô bệnh đứng ở dưới tàng cây nhìn nam trang hóa trang tiểu cô nương nhanh như chớp vui sướng mà chạy tới sau núi, bừng tỉnh gian sinh ra một chút cảm khái.

    Nhớ năm đó, thánh giáo tứ đại trưởng lão đứng đầu dược trưởng lão vừa qua khỏi thế khi, nàng bất quá là một cái năm sáu tuổi tiểu hài tử, hạnh đến nha đầu này tâm tính lạc quan, tại giáo chủ cùng các vị trưởng lão hộ pháp chiếu cố che chở hạ, cũng coi như vô ưu vô lự vượt qua thơ ấu lớn lên, bất tri bất giác đều trổ mã đến như thế duyên dáng yêu kiều. Một cái không lưu ý đều có người trong lòng. Giáo chủ quả nhiên thần cơ diệu toán, hôm nay đặc phái hắn tới đây ôm cây đợi thỏ, hiện tại có thể trở về phục mệnh.

    Lại nói Vân Tê, nàng vượt qua mấy cái sông nhỏ lật qua vài tòa gò đất, hừ tiểu khúc nhi hứng thú bừng bừng đi vào sau núi, lại không có tìm được Hứa Hoàn.

    Có chút ngầm cười nhạo nàng là đoạn tụ đệ tử vui sướng khi người gặp họa mà nói cho nàng, mới vừa rồi Hứa sư huynh bị giáo chủ triệu đi, nói phải cho hắn cưới vợ!

    Vân Tê đầu tiên là cả kinh, thực mau chuyển vì mừng như điên, mới vừa rồi giáo chủ cũng kêu nàng qua đi.. Có thể hay không là có tâm thúc đẩy việc hôn nhân này..

    Có cái lớn giọng đệ tử cố ý ồn ào, "Nghe nói kia tân nương tử thân phận rất là thần bí!"

    Vân Tê nghe xong càng thêm khẳng định, nếu nói thần bí, này Ngự Càn Sơn thượng đương nhiên phi nàng mạc chúc, tám, chín năm như một ngày nữ giả nam trang, nàng tinh vi kỹ thuật diễn giấu diếm được trên núi các đệ tử. Xem ra thật đúng là như nàng sở suy đoán, giáo chủ này vừa ra quan liền phải giúp người thành đạt! Hì hì --

    Nhìn Vân Tê trên mặt toát ra kia phát ra từ nội tâm vui mừng, lớn giọng đệ tử khó hiểu đến miệng đều oai, hắn không phải vẫn luôn đều yêu thầm Hứa sư huynh sao? Sao nghe nói hắn muốn cưới vợ còn như thế vui vẻ đâu? Hắn chẳng lẽ là có bệnh?

    Một khác đệ tử không kiên nhẫn nói: "Ta đừng cùng sư đệ vòng quanh, kỳ thật tân nương tử chính là năm nay tân tấn đẹp nhất sư muội!"

    "Hứa sư huynh thật là diễm phúc không cạn tiện sát người khác!"

    "Quả thực chính là trai tài gái sắc bích nhân một đôi!"

    Vân Tê tức khắc có loại bị loạn lôi oanh mông cảm zác.

    Người trong lòng muốn thành thân, tân nương là người khác -- nàng cuộc đời đầu một hồi nhìn trúng một cái nam tử, ngày đêm đặt ở tâm khảm khảm, vốn định đợi cho ngày sau sinh nhật liền hướng hắn cho thấy cõi lòng, chính là nửa đường lại bị giáo chủ đoạt đi, đính hôn cho một cái chưa bao giờ có cấp Hứa Hoàn đưa quá đồ ăn nữ tử..

    Những đệ tử đó còn nói rất nhiều, Vân Tê một câu cũng không nghe đi vào. Nàng chỉ là nắm chặt hộp đồ ăn đòi nợ đi tới nguyên nhân phong, cái này cả tòa Ngự Càn Sơn cảnh trí đẹp nhất nơi -- Thanh Huyền Giáo giáo chủ đại nhân chỗ ở.

    Đang là tháng tư trung tuần, bóng cây dần dần dày, trong núi đào hoa khai đến chính thịnh, khe núi trung còn thỉnh thoảng tiếng vọng nước suối leng keng, chóp mũi có mùi hoa không trung có chim hót, chính là Vân Tê trong lòng lại vô cùng khí úc.

    Vân Tê một hơi thượng đến phong tới, rốt cuộc trong lòng không dễ chịu, vào cửa sau ngữ khí cũng không lắm cung kính, "Chúc mừng giáo chủ xuất quan. Xin hỏi giáo chủ kêu Vân Tê lại đây chuyện gì?"

    Lúc này giáo chủ đại nhân đứng trước với bên cạnh bàn múa bút thành văn, nghe nói nàng lời nói sau khoan thai ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn nàng một lát sau, giáo chủ đại nhân môi mỏng hé mở, mỉm cười nói: "Ta kêu ngươi tới chính là chúc mừng ta xuất quan. Không nghĩ tới Vân Tê nhưng thật ra có tâm, còn mang theo hạ lễ, phóng trên bàn đi."

    "..."

    Hạ lễ? Ngài nghĩ đến thật đúng là mỹ, Vân Tê quật kính nhi đi lên, nắm hộp đồ ăn đứng ở tại chỗ chưa động.

    Nhìn gác xuống bút thượng cõi trần, Vân Tê không cấm thầm than, hơn nửa năm không thấy, giáo chủ này tao xuất quan sau tựa hồ là so nguyên lai còn phải đẹp, chính là ngài không hảo hảo bế ngài quan, vì cái gì muốn cướp đi ta Hứa Hoàn!

    Tưởng cập này, Vân Tê tiến lên một bước, lớn tiếng nói: "Giáo chủ vì --"

    "Vì cái gì trước tiên xuất quan?" Thượng cõi trần kịp thời đánh gãy nàng lời nói, ôm cánh tay ngồi dậy dù bận vẫn ung dung đem nàng nhìn.

    "Khụ khụ." Vân Tê một hơi không thuận hảo sặc, không có biện pháp, đành phải căng da đầu nói: "Giáo chủ đại nhân thiên tư trác tuyệt, thần công học cấp tốc, trước tiên xuất quan hết sức bình thường, Vân Tê chỉ là muốn hỏi giáo chủ vì sao đột nhiên cấp Hứa Hoàn cưới vợ?"

    "Trai lớn cưới vợ, không cưới vợ hay là phải gả cho nam nhân?"

    Vân Tê thân hình nhoáng lên, trọng âm ở đột nhiên hai tự hảo không! Này còn có thể hay không hảo hảo nói chuyện!
     
    NhưNguyệt7749Ngọc Thiền Sầu thích bài này.
  6. Lô Cát Gia CtĐ

    Bài viết:
    86
    LẦn đầu edit

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng mười một 2019
  7. Lô Cát Gia CtĐ

    Bài viết:
    86
    Quan môn trưởng lão:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cửu Nhất Tông là một trong ngũ đại tông môn lớn nhất Đại Nam. Cứ mười năm một lần Cửu Nhất Tông cũng như các tông môn khác của ngũ đại tông môn lại tổ chức chiêu sinh đệ tử.

    Ngũ Tông đài được dựng trên đỉnh Thiên Nhai cao sừng sững. Đỉnh núi quanh năm được mây mù bao phủ. Đứng từ phía chân núi, với con mắt của người phàm thì chỉ có thể nhìn thấy được đến lưng chừng ngọn núi.

    Lúc này trên đỉnh núi có tới hơn vạn người. Hơn vạn người này đa số là những thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi. Trên mặt ai nấy cũng đều lộ rõ sự háo hức, mong đợi chờ tới khi Ngũ Tông Chiêu chính thức bắt đầu. Nói tới Ngũ Tông Chiêu thì đây là sự kiện do năm tông môn đứng đầu Đại Nam tổ chức mười năm một lần để chiêu mộ đệ tử. Thiên Kiếm Tông phía đông, Thiên Linh Tông phía bắc, Thiên Nam Tông phía nam, Cửu Nhất Tông phía tây và Sở Hoàng Tông ở vùng trung tâm.

    Dãy Thiên Nhai nằm ở phía tây của Đại Nam ngay bên cạnh dãy Trường Phong của Cửu Nhất Tông. Hơn vạn người, nhưng được vào trong các tông môn thì cũng chỉ có bốn đến năm ngàn người. Đó không phải là một con số nhỏ, nhưng cũng là một con số mà so với dân số Đại Nam thì phải nói là chả đáng nhắc đến. Một cọng long so với chin trâu mà thôi.

    Sở Hoàng Vũ, đó là nhân vật chính của chúng ta. Và tất nhiên là trong tập này rồi. Mang trong mình dòng máu Sở Hoàng, cho dù đi khắp Đại Nam lẫn các nước lân cận Đại Nam, chỉ cần nhắc tới dòng họ Sở Hoàng thì ai nấy cũng đều lộ rõ vẻ mặt ngưỡng mộ cùng ghen tị. Đó không chỉ biểu thị cho hoàng tộc Đại Nam mà dòng họ này còn được ưu ái về thiên phú tu luyện. Sở Hoàng Tông cũng là tông môn lớn nhất trong ngũ đại tông môn Đại Nam. Ngoài mặt là thế.

    Tuy nhiên thì hoàng tộc là hoàng tộc, tông môn là tông môn. Trong mắt tông môn thì hoàng tộc cũng chỉ là cánh tay để cai quản Đại Nam dễ dàng hơn mà thôi. Sở Hoàng Vũ cho dù thiên phú có cao cũng vẫn phải tham gia Ngũ Tông Chiêu để được vào Sở Hoàng Tông. Đây là quy định bắt buộc của Sở Hoàng nhất mạch đối với hoàng tộc Đại Nam, chỉ trừ một vài trường hợp đặc biệt. Trong mắt phàm nhân và những thiếu niên đang đứng trên dãy Thiên Nhai thì đó thể hiện cho sự bình đẳng, thiên phú của Sở Hoàng nhất mạch. Nhưng trong mắt của các tông môn khác thì đó chỉ là hành động nhằm phô trương thanh thế mà thôi.

    Tiêu chuẩn cơ bản của Ngũ Tông Chiêu là dưới hai mươi tuổi, và có thiên phú tam mạch trở lên. "Con đường tu tiên là một con dường dài dằng dặc", Sở Hoàng Vũ từng được nghe cha mình nói. "Và để đi được xa, rất xa trên con đường đó thì con cần có một căn cơ vững chắc, ý chí, và cả nghị lực kiên cường" Cha của hắn là Sở Hoàng Long, cường giả nguyên anh trẻ tuổi và mạnh nhất Đại Nam quốc. Mỗi người khi sinh ra đều có sáu mạch, thường được gọi là lục mạch, lí do gọi như thế thì đó là để cho nghe thuận tai, nói thuận miệng mà thôi. Số lượng các mạch càng cao thì thiên phú tu luyện càng cao, làm ít mà hưởng nhiều.

    "Vũ ca, Ngũ Tông Chiêu lần này huynh định chọn tông môn nào?" Một tên tên Sở Hoàng Khanh đi theo Sở Hoàng Vũ hỏi.

    "Với thiên phú ngũ mạch của huynh thì dù huynh chọn tông môn nào thì địa vị cũng sẽ rất cao!" Lôi Lâm đi theo nói.

    Những người khác cũng nghị luận bàn tán xem quyết địn của hắn như thế nào. Người thì cho rằng đó là Sở Hoàng Tông, vì đó là đại bản doanhcủa Sở Hoàng nhất mạch, kẻ khác thì cho rằng đó là Thiên Kiếm Tông, tông môn gần đây có giao hảo rất tốt với Sở Hoàng Tông, và cũng chủ tu kiếm với Thập Nhất kiếm pháp trấn tông. Và hơn nữa nữ nhi của A Cát Tư là A Cát Nguyệt đã sớm có đính hôn với hắn. A Cát Tư là tông chủ Thiên Kiếm Tông. Ba tông môn còn lại, hừ, không đáng nói.

    "Tông môn nào sao?" hắn cười khẩy, đi đến chỗ Cửu Nhất Tông.

    Mới đầu đến mọi người còn tưởng đến nhẫm chỗ. Cửu Nhất Tông xuống dốc nhưng cũng đâu thể xuống nhanh tới thế chứ. Trước mặt mọi người chỉ đơn giản là một túp lều rách nát, trước lều dòng chữ Cửu Nhất Tông cũng chỉ được viết nghệch ngoặc, nếu không để ý kĩ có người còn tưởng đó là Cửu Nhị Tông ấy chứ.

    Hơn năm trăm năm trước thì Ngũ Tông Chiêu đã được gọi với cái tên Tứ Tông chiêu do Cửu Nhất Tông bất ngờ thoái ẩn khỏi giới tu tiên của Đại Nam quốc, nguyên nhân thì rất ít người biết, thậm chí tông chủ của tứ đại tông môn còn lại cũng không hề biết. Gần như là biến mất vậy.

    "Cái chốn nào đây? Cửu Nhất Tông là tông nào?"

    "Tứ Tông Chiêu, một tông môn không biết tên tuổi mà cũng dám dựng bảng chiêu sinh?"

    "Xem ra kẻ này gan cũng lớn, không coi tứ đại tông môn ra gì!"

    "Cửu Nhất Tông là tông môn nào? Theo ta biết thì Đại Nam chỉ có tứ đại tông môn."

    "Các ngươi nhìn thế nào, rõ rang là Cửu Nhị Tông nha!"

    "Đúng đúng, là Cửu Nhị Tông"..

    Trong lều nhỏ, một chàng trai trẻ khoảng mười tám mười chin tuổi ngáp dài, nhìn ra ngoài nói:

    "Xem gì mà xem, không đăng kí thì tránh ra để người khác còn đăng kí!"

    Thái độ đuổi người, đây rõ rang là thái độ đuổi chủ ngay trước cửa nhà người ta. Tên này xem ra đảm lượng cũng rất lớn.
     
    NhưNguyệt7749Ngọc Thiền Sầu thích bài này.
  8. Lô Cát Gia CtĐ

    Bài viết:
    86
    Biến thành toàn dân công địch làm thế nào?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phi thăng trò chơi hệ thống tan vỡ, mấy triệu người chơi không cách nào trở về thế giới hiện thật, thân là trưởng nhóm thiết kế Tô Vân, trong một đêm, biến thành trong trò chơi toàn dân công địch.

    Vô luận đi đến nơi nào Tô Vân cũng sẽ bị đuổi giết, đuổi giết có thể, đến nổi có thể thành công hay không, thì phải nhìn bản lĩnh của bọn hắn liễu.

    "Mặc dù là ta sáng tạo cái thế giới này, để cho các ngươi ở lại chỗ này, không cách nào trở về, nhưng là cái này tội, không phải ta một người chế tạo, ta cũng đang tính toán cứu vãn, cũng chỉ có ta có thể mang các ngươi trở về."

    "Cho nên ta sẽ không mặc cho các ngươi xẻ thịt, bất kể là trong các ngươi đích ai, không tin ta, muốn ra tay, vậy thì tới đi! Ta Tô Vân liền ở chỗ này chờ các ngươi."

    Người đi đường A: "Chớ nghe hắn, hắn lại đang nói bậy, dù sao cũng không ra được, mọi người cùng nhau tiến lên, đưa nhà thiết kế Tô đi trống rỗng."

    Người đi đường b: "Ngươi hai năm trước liền là nói như vậy, bây giờ vẫn là như vậy, ta tin mới có quỷ u."

    Người đi đường c: "Hướng a.. Tình huống gì, nhà thiết kế Tô ngươi chớ chạy a, ngươi không phải nói ở chỗ này chờ chúng ta sao? Ngươi lại chạy là ý gì?"
     
    NhưNguyệt7749Ngọc Thiền Sầu thích bài này.
  9. Lô Cát Gia CtĐ

    Bài viết:
    86
    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cuộc sống bình dị cũng như bao ngày, tôi bước vào năm cuối cấp. Đối với mọi người, năm lớp 12 - cuối cấp là một năm vô cùng quan trọng. Nhưng đối với tôi, đây chỉ đơn giản là học cho hết năm, được tốt nghiệp. Tôi học không giỏi môn nào, trước đó lớp 10 và lớp 11 không hiểu đen hay la do ăn ở không tốt mà tôi bị xếp vào lớp D1, lớp chọn chuyên về văn, anh của trường. Điều đặc biệt là tôi dốt đặc hai cái môn quái quỷ này.

    Cắp sách tới trường cũng chỉ để qua ngày, nhiều người trong cặp họ thậm chí còn chẳng có sách, nhưng tôi thì lại khác, trong cặp có sách nhưng nó lại luôn luôn là những quyển sách đó, tôi lười moi chúng ra và cũng lười để cất chúng vào.

    Năm cuối cấp, mọi người sẽ được lựa chọn chuyển lớp. Tìm đến những khối học phù hợp với mình để bước tiếp trên con đường hướng tới tương lai và tôi cũng vậy. Lựa chọn của tôi là A9, lớp đứng đầu trong trường và.. đó là từ dưới lên. Đơn giản là chỉ có lớp này là dành cho những học sinh không có nguyện vọng thi vào đại học và chỉ muốn tốt nghiệp mà thôi. Tuy nhiên lựa chọn này lai khiến khá nhiều người bất ngờ, cả bố mẹ, bạn bè trong lớp, những cô bạn khá thân trong lớp (lớp tôi có 2 đứa con trai và 34 cô bạn gái) chỉ trừ những đứa bạn thân của tôi.

    Ngày đầu tiên bước vào lớp mới, ấn tượng của tôi là, để xem nào, hình như là không có ấn tượng gì thì phải. Nhìn đến một bàn trống không ai ngồi, đặt cặp sách và ngồi xuống. Bàn 4 người mà có một mình mình ngồi, đó là ấn tượng đầu tiên của tôi thì phải.

    Thực ra thì từ lớp cũ cũng có 2 cô bạn chuyển sang lớp này, một cô thì tôi không thân lắm, một cô còn lại ban đầu ngồi cạnh tôi, nhưng một năm đi học thì nghỉ cũng đến tám phẩy năm phần mười. Nhưng hơn tháng sau thì cô bạn đó cũng chuyển sang chỗ khác ngồi.

    Quay lại lớp học nào. Thực ra ngồi một mình một bàn cũng chỉ là buổi đầu tiên, buổi sau đó là một bạn nữ nhỏ nhắn ngồi cạnh tôi. Nói là ngồi cạnh nhưng bàn 4 mà 2 người ngồi thì cái ngồi cạnh đó mọi người chắc cũng biết là như thế nào rồi đó hehe. Lớp mới cũng ngay cạnh lớp cũ, cách nhau cái cầu thang chắc 4 mét. Lớp đó sau khi chuyển lại học sinh cũng vẫn là 2 cậu con trai và hình như sĩ số là 46 thì phải, tôi cũng không nhớ rõ. Đó là hai thằng bạn thân học chung hồi cấp 2 và lớp 10, 11 của tôi.

    Thời khóa biểu của trường được dán chung trên bảng tin giữa sân trường và theo thói quen cứ đến giờ ra chơi là mấy thằng lại rủ nhau ra xem thời khóa biểu, mặc dù nó chả có thay đổi quái gì cũng ra đó xem, cho bớt rảnh.
     
    NhưNguyệt7749Ngọc Thiền Sầu thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...