Chương 8: Ngụy Phi Thiên.
[BOOK]
- Thì đây là anh trai tôi !
Châu Mạn Phù vừa nghe câu hỏi xong, trả lời không chút lưỡng lự. Vừa nói cô vừa chỉ tay vào người mà cô tự nhận là anh trai mình. Khi ánh mắt cô chuyển dời lên trên người hắn, mặt đối mặt nhìn đối phương.
Tình cảnh lúc bấy giờ khiến cô thật khó xử a !
Tự nhiên mình lại vô duyên nhận hắn làm anh trai để trốn tội đả thương người khác cũng có hơi...xấu xa.
Nhưng chỉ suy nghĩ đến đây cô bắt đầu phủi sạch ý nghĩ tội lỗi. Cô sai ở chỗ nào chứ, rõ ràng đối phương làm chuyện có lỗi với mình trước mà.
Nhìn thấy bàn tay to lớn kia đang nắm chặt cánh tay mình đến phát đau, cô tức giận đẩy hắn ra, khiến cả người hắn đang ê ẩm vì cú đá lúc nãy của cô bây giờ càng bị đau nặng hơn nữa.
Hắn kêu đau lên một tiếng thật to rồi ôm đầu quằn quại, mặt lấm tấm mồ hôi lạnh.
Châu Mạn Phù lo lắng liền lại gần đỡ hắn dậy hỏi han. Nhìn thấy khuôn mặt cô lúc nãy tức giận bây giờ lại chuyển sang lo lắng thật nhanh khiến hắn phì cười:
- Lúc nãy cô dám đả thương tôi nên bây giờ tôi lừa lại cô là hoà rồi.
Châu Mạn Phù bị lừa, thẹn quá hoá giận lớn tiếng phản bác:
- Hoà cái gì chứ, ông rõ ràng đụng vào tôi khiến đồ đạc tôi bị văng đi khắp nơi. Không có lấy một lời xin lỗi đã thế lại còn đẩy tôi ra rồi chạy tiếp đuổi theo đứa nhóc kia.
Hắn tỉnh bơ trả lời:
- Hoá ra người đó là cô à ? Tôi cứ tưởng là mấy đứa trẻ ranh lại gần tò mò xem chứ. Xin lỗi nhé.
- Trẻ ranh...! Cái gì chứ hả, đồ vô duyên kia...ông...
Chưa kịp nói hết câu hắn nói tiếp:
- Lúc đâm vào cô tôi cũng đã nhìn thấy lướt qua tờ giấy kia nên biết địa chỉ chỗ cô cần tìm. Mà nhìn cô nhếch nhác thế này đã biết là du học sinh rồi. Ví thì bị trộm nên cô đến chỗ này ở tạm đi, tiền nhà miễn phí nên cô không cần lo vấn đề tiền bạc đâu, đây coi như là chuộc lỗi cho những việc tôi làm lúc nãy. Tôi có việc đi trước đây, chìa khoá tôi đưa cho cô này.
Nói một tràng xong hắn vội vàng đứng dậy chạy mất hút, để mặc cô ở đấy ngẩn ngơ nghĩ về những điều hắn nói.
Sau một hồi suy nghĩ thấu đáo, cô quyết định đi đến địa chỉ nhà theo tờ giấy hướng dẫn hắn đưa. Hiện giờ ở một nơi xa lạ không một xu dính túi trong người rất là nguy hiểm, cứ đứng ở đây mãi cũng không phải cách hay nên cô làm liều thử tin người đàn ông đó một lần xem sao.
Nhưng đấy chỉ là suy nghĩ mà thôi, khi đứng trước cửa của ngôi nhà đó thì cô bắt đầu lưỡng lự không dám mở khoá bước vào nhà. Cô tưởng đó chỉ là một căn nhà trọ cấp thấp kém chất lượng, ai dè căn nhà đó thật sự rất đẹp. Tuy chưa to bằng nhà cô nhưng căn nhà đó cũng lớn thuộc loại trung bình, một căn nhà như thế ở đây chắc chắn giá thuê rất đắt, thế mà ông ta lại có tiền thuê căn nhà đó. Nghĩ kĩ lại bộ dạng của ông ta thì thật là....
Rất khả nghi !
Cô cứ đứng chôn chân ở một chỗ không dám bước vô. Hiện giờ trong đầu cô đang bắt đầu đấu tranh tư tưởng “ Vào”, “Không vào”.
Dù gì mình cũng là con gái, tự nhiên tỉnh như ruồi dùng nhà người khác cũng...hơi lỗ mãng, với cả cô cũng bắt đầu bất an. Cô sợ chẳng may lại bị lừa nữa thì chắc cô xui tận mạng mất.
Châu Mạn Phù lo lắng đấu tranh tư tưởng, vừa đi lại trước cửa nhà vừa lẩm bẩm suy nghĩ.
- Tại sao cô cứ mãi đứng trước cửa vậy ?
Một giọng nói trầm ấm quen quen lạ thường vang lên. Cô xoay người thì nhìn thấy có một người đàn ông xa lạ, khuôn mặt tuấn tú tầm hơn hai lăm tuổi, khí chất thuần thục tỏa ra, nhìn đã biết lai lịch không bình thường.
- Tôi...tôi...
Cô lắp bắp định trả lời thì hắn đã đến gần cầm chìa khoá mở cửa bước vào nhà. Lúc bước vào hắn trách nói:
- Não cô để đi đâu mà trời lạnh thế này không chịu mở cửa vào trong nhà. Vừa hại cô mất đồ đạc lại còn khiến cô ốm chết trước cửa nhà tôi thì chắc tôi trở thành tội nhân thiên cổ mất.
- Vậy anh là... - Cô ngạc nhiên chần chừ hỏi.
- Lúc nãy chúng ta vừa gặp nhau mà cô đã quên rồi à.
- Cái gì ? Anh là cái ông lão lúc nãy ư.
Hắn mỉm cười đáp:
- Đúng vậy ! Lúc nãy do tính chất của công việc tôi đang làm nên mới phải cải trang như vậy.
Vừa nói hắn vừa đưa đến trước mặt cô cốc cà phê vừa mới pha. Cà phê ấm nóng, uống một ngụm khiến người cô cũng bắt đầu bớt lạnh đi hẳn.
Thấy cô thỏa mãn uống xong, hắn nói tiếp :
- Hiện giờ tôi đang thiếu trợ lý, cô muốn làm cho tôi không ? Tất nhiên tôi sẽ trả lương hậu hĩnh, bao ăn, bao ở.
Lời đề nghị có chút đột ngột này khiến cô hơi do dự suy nghĩ. Cô hỏi:
- Tại sao anh lại thuê một người xa lạ như tôi chứ ?
- Cũng chẳng có lí do gì đặc biệt cả. Chỉ là tôi có lỗi với cô trước nên làm việc này để chuộc lỗi thôi. Mà dù gì cô cũng là du học sinh nên chỉ số IQ chắc cũng cao hơn người bình thường.
Nghe được câu trả lời thỏa đáng cô cũng an tâm hơn hẳn. Cuối cùng sau một chút lưỡng lự cô quyết định kí hợp đồng làm trợ lí cho hắn.
Đó có lẽ là quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời của cô khi du học ở nước ngoài. Làm trợ lý cho Ngụy Phi Thiên công việc chẳng khác gì chân chạy vặt. Sau khi đi học trên trường về cô lúc nào cũng bị hắn bắt đi lung tung làm những nhiệm vụ kì quái, mà hầu như toàn là thu thập thông tin của mấy tên ất ơ trong khu nhà ổ chuột.
Thật kinh khủng !
Chỉ để hoàn thành công việc được giao mà cô phải cải trang cùng hắn đủ các loại thành phần trong đáy xã hội.
Ở cùng Ngụy Phi Thiên bao lâu cô vẫn chưa biết công việc hắn làm là gì. Mỗi lần cô hỏi hắn đều bảo cô không cần biết.
Mà lương cao, bao ăn , bao ở gì chứ, hoá ra bắt cô làm osin miễn phí. Lại bị lừa rồi !
Tuy vậy ở cùng Ngụy Phi Thiên cô cũng được hắn giúp đỡ nâng cao trình độ học tập hơn. Nhất là về mảng phần mềm máy tính nhìn là biết ngay hắn là dân chuyên trong nghề. Nhưng lúc nào dạy, hắn cũng voi đòi tiên bắt cô gọi tên hắn, bởi Châu Mạn Phù toàn gọi là “chú” hoặc gọi cả họ cả tên. Lúc đầu cô cũng hơi ngạc nhiên, định làm theo ý hắn nhưng nghĩ thế nào lại quay ra cười nguy hiểm gọi Ngụy Phi Thiên hai tiếng “sư phụ”, khiến hắn tuổi đã lớn nay gọi như thế khiến hắn càng trông già hơn. Nói là tuổi lớn thì cũng chưa hẳn là phải, dù gì hắn cũng chỉ mới hai mươi tám tuổi, khuôn mặt chín chắn tỏa ra khí chất của người đàn ông thuần thục.
Nhìn như thế nào cũng thấy chắc chắn với khuôn mặt, khí chất như thế, không biết đã đốn đổ biết bao nhiêu trái tim nữ nhân say mê vì hắn rồi.
Khi nghe cô gọi xong mặt hắn đen kịt lại trông rất tức cười. Đúng mấy ngày hôm sau, cô bị hắn đày đoạ vắt kiệt sức lao động. Nhìn thấy cô mệt như sắp chết miệng chửi thầm, hắn nghe thấy cũng chỉ tỉnh bơ mỉm cười đi vào phòng.
Rõ ràng vẫn để ý chuyện hôm trước nên mấy hôm nay hắn bắt đầu trả thù mà. Thế là từ đấy trở đi cô lúc nào cũng gọi hắn là “sư phụ” thỉnh thoảng còn chửi là đồ “trứng thối” cho bõ tức. Và kết quả, công việc chồng chất công việc.
Đến hôm cô về nước theo lời ba, lúc tiễn cô ra sân bay hắn im thin thít chẳng nói gì, thỉnh thoảng cô nói hắn cũng chỉ trả lời cho có. Đúng là kì lạ thật!
Nhưng đến lúc trước khi lên máy bay, hắn nhìn cô hình như nói gì đó nhưng do tiếng ồn ở xung quanh nên cô không nghe rõ. Nhưng nhìn khuôn mắt tiếc nuối xen chút buồn bã kia cô bắt đầu động tâm muốn ở lại. Có thể hắn phát hiện ra tâm trạng đó của cô nên hắn vẫy tay cười ôn hoà chào tạm biệt.
Đến lúc Châu Mạn Phù đi, thân phận của sư phụ mãi vẫn là bí ẩn đối với cô. Ngoài cái tên Ngụy Phi Thiên ra thì cô chẳng biết gì về hắn cả.
Nhưng quãng thời gian sống chung với hắn đối với cô thật ấm áp. Dù hắn đối với cô chỉ như giao dịch công việc nhưng có lẽ nó còn hơn tình cảm trong gia đình của cô sau khi mẹ mất.
Tất nhiên là sau hai năm cô đi ra nước ngoài thì Châu An Cương đã sắp xếp xong mọi việc trong nước. Và ngay đúng hôm sau cô đã bị ông ta bắn chết. May mắn thay cô có cơ hội trọng sinh trả thù hết tất thảy mọi chuyện ông ta đã gây ra cho cô.
[/BOOK]