Đam Mỹ [Edit] Phú Giang - Công Tử Hằng

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Hướng Lạc Đồng, 27 Tháng mười 2019.

  1. Hướng Lạc Đồng

    Bài viết:
    10
    Tên truyện: Phú Giang

    Tác giả: Công Tử Hằng

    Thể loại: Đam mỹ

    Edit: Hướng Lạc Đồng

    Số chương: 1

    Tình trạng: Hoàn Thành.

    Thảo luận - góp ý: Tại đây

    Nội dung:​

    Màn đêm buông xuống, trên trời không có lấy một vì sao. Căn phòng nhỏ lạnh như băng, âm u rợn người. Ta làm hết bài tập, đi chân trần vào phòng khách, mở nhạc lên ngồi yên trên ghế salon. Bốn phía căn phòng đầy những thây ma khô cứng, không một chút sinh khí, dựa vào tường mà đứng, cứ vài giây lại phát ra tiếng rầu rĩ, giống quỷ mà lại không giống quỷ,

    Cứ vậy mỗi đêm, ta đều thức, một chút ý niệm muốn ngủ cũng không có. Hơn mười năm này cuộc sống cứ trôi qua như vậy, đêm nào cũng thật lạnh lẽo, bầu trời âm u không có lấy một vì sao nhỏ. Kỳ thực trên trời có rất nhiều sao, nhưng vì sao sáng, lại không sáng bằng hai đồng tử của phụ thân khiến ta nhìn nó mà chỉ như nhìn những hạt cát nhỏ bé, xấu xí kém cỏi.

    Nhạc tắt, ta đem máy nghe nhạc đặt lên bàn trà, không mục đích nhìn lên trần nhà. Ta nghe được dòng máu cuồn cuộn như bão tố trong người, trái tim bừng bừng đập loạn, lông trên người hết thảy đều dựng đứng, tạo thành một bản hòa ca cùng ta ngân nga.

    Ta đứng dậy, đi chân trần đến cầu thang, một bậc, hai bậc, ba bậc, bốn bậc.. Đứng chôn chân nơi lối nhỏ, hành lang giống như một cái lưỡi dài ngoằng, hai bên loáng sắc nhọn, yết hầu chôn sâu ở trong.

    Ta nhìn cửa phòng cuối hành lang đang đóng chặt không có lấy một kẽ hở, không nghe được bất kì âm thanh nào, đồng thời cũng không nhìn thấy một chút ánh sáng.

    Đó là phòng ngủ của phụ thân ta, đã mười năm trôi qua ta chưa từng ghé vào, thậm chí còn không có chút ý tò mò muốn vào đó. Ban ngày cửa đều khóa lại, ban đêm liền biến thành cánh cửa địa ngục, tràn ngập nguy hiểm cùng kích thích.

    "Vĩnh viễn không nên tới gần" Phụ thân nói.

    Ta không bao giờ quên được khoảng thời gian ta mới sinh, cứ đến 8 giờ tối, phụ thân từ chiếc nôi bên cạnh đứng dậy, hướng ta nói một tiếng ngủ ngon rồi xoay người rời đi. Ta nhìn hắn đi ra cửa, đi thật chậm, cuối cùng biến mất ở đằng sau cánh cửa, cửa phòng đóng lại, đem ta nhốt bên trong cùng với sự cô độc trong bóng tối ảm đạm. Lớn lên được một chút, ta mỗi lần như vậy đều hướng hắn khẩn cầu "Ba ba ta sợ, đưa ta theo đi", nhưng hắn vẫn nhất quyết không quay đầu lại, ta chỉ có thể chờ đợi, đợi, và đợi.

    Ta nhìn cánh cửa kia, trong lòng dâng lên một cảm giác tò mò. Phụ thân nhất định không phải của ta, hắn thuộc về thế giới bên kia, thuộc về vô số những ngôi sao đêm. Ta ngăn không được liền nâng chân lên, đi về phía cánh cửa, truyền ra âm thanh của từng bước chân.

    "Đình chỉ"

    Ta đối với chính mình nói, nhưng không thể, cánh cửa kia cách ta đã quá gần rồi, Một mảnh lạnh ngắt bao lấy toàn thân ta, ta đem bàn tay đặt tại tay cầm của cánh cửa, như mất đi tri giác, một mực nắm lấy.

    "Đình chỉ"

    Ta nhắm mắt lại, khóe mắt chảy ra lệ, nhỏ xuống sàn nhà. Ta đích thị là bị quỷ sai khiến, cư nhiên dám trái lời nhắc nhở của phụ thân. Cầm lấy chiếc chìa khóa bên cạnh, ta yếu ớt mở cửa ra, lặng yên bước vào phòng. Trong một giây ngắn ngủi ta thấy trước mặt là mỹ lệ ảnh, nhưng khi ảo ảnh đi qua chỉ còn lại một không gian mờ mờ tối tối.

    Trong phòng điểm những cây nến đỏ, giọt nến chảy xuống, như từng giọt máu hải dương. Liên tục lắc lư Quang Hoa ở bên trong, ta nhìn thấy tứ phía trên tường bị tất cả ảnh chụp lớn nhỏ bao trùm, hé ra liền hé ra, một tầng ảnh lại một tầng như nhất chích cự đại đổ ập xuống nền nhà. Tất cả ảnh chụp đều liên quan đến một người nam nhân, một bộ dung nhan, một cái tên – Phú Giang

    Những khuôn mặt lớn nhỏ bởi vì không gian tối tăm, xung quanh lại xuất hiện những đợt khí lạnh, con ngươi cực hắc trong màn ảnh cứ nhìn chòng chọc vào ta. Ta đứng ở giữa phòng ngủ, bị vô số ánh mắt lạnh lẽo tràn đầy quỷ khí nhìn chòng chọc, cảm giác ghê tởm tràn lên cổ khiến ta buồn nôn. Phú Giang, Phú Giang.. Nước mắt ta lướt qua má, trượt vào trong miệng, mặn mà tinh.

    Ba ba, Phú Giang là ai?

    Tiểu ngốc, ngươi chính là Phú Giang

    Ta khác Phú Giang kia, ta chưa từng gặp qua Phú Giang kia. Ta chỉ biết rõ một điều rằng, ba đặt tên ta là Phú Giang, bởi vì hắn chính là Phú Giang

    * * *Hắn là phụ thân ngươi..

    Phụ thân của ta không phải ngài sao, ba ba

    Ta là mẫu thân ngươi

    Nhớ lại ngày trước, ta đứng trong phòng ngủ, xung quanh toàn là Phú Giang, cái này là tên của ta, cái này cướp đi phụ thân của ta, cái này khi ta sinh ra đã không bao giờ xuất hiện nữa. Phú Giang có một khuôn mặt mỹ lệ, tóc dài đen nhánh, hai đồng tử ngập tràn quỷ khí. Mỗi sáng sớm, phụ thân chải đầu cho ta, hắn đứng phía sau, cầm một cây lượt gỗ, lập tức từ trên đỉnh đầu ta chậm rãi đi xuống, theo một đường thẳng đến đuôi tóc, mềm nhẵn như xuân thủy. Ta từ trong gương nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, cùng hai đồng tử sáng rực. Hắn thở dài nói:

    "Phú Giang ngươi, cực kỳ giống phụ thân của ngươi. Ngươi còn nhỏ, lớn lên sau này tất nhiên sẽ là một khuôn mặt khác"

    Rồi hắn nói tiếp

    "Phú Giang cũng có mái tóc dài như vậy, cũng có hai đồng tử ảm đảm như vậy, cũng có dung nhan như vậy"

    Cho ta tên họ giống hắn, bảo ta để tóc dài giống hắn, nhớ lại dung nhan của ta đích thực giống với nam nhân đó – Phú Giang.

    Ta hai mắt đẫm lệ nhìn sang bên phải, chỗ đó hé ra một cái giường lớn, tầng tầng lớp lớp màn tơ từ phía trên trần nhà rủ xuống, ánh nến sáng rực chiếu rọi lên giường, ta nhìn thấy một bóng người mờ mờ, ảo ảo.

    "Phụ thân".

    Phụ thân nằm trên giường, thấp giọng rên rỉ, đập vào tâm ta đau nhức. Đình chỉ, ta đối với chính mình nói. Nhưng ta lại như một bức tượng gỗ được giật dây, lặng lẽ đến gần, đẩy tầng màn tơ ra, hướng giường trông rõ. Phụ thân quỳ sấp trên giường, tay phải cầm lấy giả dương khối thô đen, trực tiếp cắm vào sâu bên trong hậu huyệt.

    Nước mắt của ta chảy càng thêm lợi hại, cơ hồ khiến tầm mắt trở nên mông lung. Hạ thân phụ thân bắn ra dịch nhờn, thuận theo bên đùi trơn bóng chảy xuống, thấm ướt cái chăn đơn. Ta tuy không thấy rõ mặt hắn, nhưng cũng biết hắn địch thị cực độ khoái cảm cùng vui sướng, cái này cao trào mãnh liệt như thế khiến cho hắn lâm vào giấc mông, lại không nhìn thấy, không nghe thấy, vỏn vẹn chỉ còn lại chút tỉnh táo, trằn trọc quanh co. Bất chợt ta nghe thấy giọng nói trầm thấp của phụ thân vang lên

    "Phú Giang.. Phú Giang.."

    Ta nhắm mắt lại, tưởng tượng người mà hắn gọi chính là ta. Sau đó thối lui khỏi căn phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

    Sinh nhật ta năm mười hai tuổi, lại là một đêm không sao. Ta ngồi một mình trong phòng khách, trước mặt bàn trà trống trơn, xa xa là mười hai căn đèn cầy sáng rực. Phụ thân cho tới bây giờ chưa từng nhớ tới sinh nhật ta, bởi vì trong tiềm thức của hắn luôn muốn quên đi ngày sinh đẻ thống khổ này.

    Ngọn nến chậm rãi tắt, tại mười hai cây đèn cầy lưu lại những mảng đen xấu xí không chịu nổi. Ta đứng dậy, nhẹ nhàng lên lầu, tiến lại phòng ngủ của phụ thân. Đây là lần thứ hai ta đứng ở chỗ này.

    Lấy ra chìa khóa, cạch một tiếng liền đem cửa mở ra. Ta đi vào, xuyên qua đống ảnh Phú Giang, lẳng lặng đứng trước giường. Ta nhìn thấy phụ thân thân thể cường tráng, ngăn cách là một tầng màn tơ nhưng vẫn tỏa ra ánh hào quang cơ hồ làm ta chói mắt. Ta hoài nghi phụ thân mượn căn phòng này để thủ dâm, thỏa mãn bản thân. Có lẽ hắn đối Phú Giang yêu thương rất nhiều.

    "Baba"

    Ta đẩy màn lụa ra, nhẹ nhàng gọi. Hắn nghe thấy tiếng động liền kinh hãi, thống khổ thanh tỉnh khiến thân thể kịch liệt chấn động. Hắn muốn xoay người, nhưng vì động tác này khiến giả dương khối chôn trong người hắn khuấy đảo kịch liệt:

    "A.."

    Hắn thống khổ kêu lên một tiếng, mềm nhũn ngã phịch lên giường, như một con nai khi gặp nguy hiểm, mang theo vẻ mặt sợ hãi gắt gao nhìn chằm chằm ta. Ta nở nụ cười, ta cười đương nhiên rất đẹp, toát ra trong nháy mắt ngơ ngẩn cùng mê ly.

    "Ba ba" Ta cúi người tiến lên phía trước, vuốt ve gò má cứng ngắc của hắn "Ngươi ở nơi này mỗi đêm đều làm sự tình này.."

    "Hỗn xược!"

    Hắn cắt đứt lời ta, quát lớn nhưng lại chẳng mang theo nửa phần uy hiếp.

    Hãm lại tình cảm mãnh liệt trong cơ thể, bởi vì tiếng quát lớn của hắn mà tuôn trào, ta ngửa người ngã vào bên trong, chôn tại khuôn ngực đang kịch liệt phập phồng

    "Ngươi.." Hắn miễn cưỡng kiếm chế thở dốc "Ai cho phép ngươi vào.."

    Ta nghiêng đầu, tiến lại gần đôi môi hắn, hắn muốn né tránh, liền bị ta dùng tay giữ chặt, tuyệt không cho hắn nhúc nhích. Môi chạm môi, trong lòng ta dâng lên một cảm giác thê lương vô cùng, đó là cực độ vui sướng mà sinh ra cực độ bi ai.

    "Không quên được hắn sao?" Ta lạnh lùng nói, dùng sức nặng toàn thân giữ chặt hắn "Hay là bị hắn thao nhiều đã thành thói quen, cơ thể trở nên dâm đãng, đói khát tìm kiếm an ủi?"

    Hắn không còn chút khí lực nào, buông lỏng cơ thể tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống nhỏ vào gối, lập tức biến mất không còn dấu vết. Ta rút dây buộc bên hông hắn, thong thả đưa tay hắn trói lại. Giờ khắc này, trong lòng ta dâng lên một cảm giác thiêng liêng thần thánh, phảng phất hương vị của một nghệ thuật gia vĩ đại, ta muốn dùng trí lực của mình để tạo ra kiệt tác Thiên đường và Địa ngục. Ta chính là muốn điêu khắc người, nghệ thuật khỏa thân còn hơn cả những pho tượng vô tri vô giác kia.

    Ta bắt đầu tiến hành công việc, hoàn thành, xem lại, cảm thấy không hài lòng, lại cởi bỏ rồi lại buộc chặt. Phụ thân như đứng hình, mặc ta xoay qua xoay lại, trên mặt hiện lên cực độ bi thương. Nhưng mà ta lại cho rằng, trong lòng hắn đang vô cùng chờ mong, chờ mong được ta đặt dưới thân làm nhục, bởi vì ta với Phú Giang dung nhan giống nhau, cùng với trên người ta lúc này cũng đang chảy dòng máu của hắn.

    Ta quay thân thể hắn lại, làm cho hắn đối mặt với ta, hắn nghiêng mặt sang bên khác, che đi màn nước đang bao phủ quanh hốc mắt.

    "Khóc cái gì?" Ta liếm hai má của hắn "Ngươi không phải rất muốn sao, cái chỗ này.." Tay ta lần mò xuống dưới, tìm được mật huyệt của hắn, đem giả dương khối rút ra, dùng ngón tay đâm mạnh vào. "Cái chỗ này, không biết đã bị gian dâm bao nhiêu lần" Hắn khàn giọng kêu lên một tiếng, tứ chi co lại, cơ thể căng cứng như đá. Ta cởi quần áo ra, cùng hắn trần truồng ôm lấy nhau

    "Ba ba, ba ba.." Ta trầm thấp nói, không ngăn được dòng lệ từ từ chảy ra "Không thể là ta sao.. Không thể là ta sao.. Ta cũng là Phú Giang, chẳng lẽ lại không được sao.." Ta không kiềm chế được lý trí của mình, ta sắp điên rồi, sắp điên mất rồi.

    Ta dùng dây buộc chặt cổ hắn, hai tay siết lại, phụ thân bắt đầu ho khan, con mắt hơi lồi ra, làn da biến thành màu gan heo, nhưng mà hắn lại đang cười, dị thường thỏa mãn.

    Khi ta lấy lại được tinh thần, phụ thân chỉ còn một hơi cuối, ta vội vàng buông ra, run rẩy ôm chặt lấy thân thể hắn

    "Thực xin lỗi.. Thực xin lỗi.. Tha thứ cho ta.."

    Ta trầm thấp lặp đi lặp lại, cảm thấy lo sợ cùng nghi hoặc, rốt cuộc ta muốn hắn tha thứ cái gì, ta đều không có sai, là hắn tự nguyện để yên cho ta hành. Ta run rẩy thân thể, nắm lấy tính khí của chính mình, nó còn quá nhỏ, cũng quá non, mặc dù ngực ta tràn đầy nam tính, nhưng để nó cứng lên thì thực sự rất khó. Ta vuốt ve tính khí, phát hiện không có một chút phản ứng, nội tâm liền vô cùng lo sợ, vừa nghĩ muốn rơi lệ. Một thân thể ập tới, ta nhìn thấy phụ thân vì hít thở không thông mà mặt mày tái nhợt, hắn trườn xuống phía dưới, tách hai chân ta ra, sau đó liền ngậm lấy tính khí của ta. Ta nhìn không ra thần sắc của hắn ra sao, chỉ cảm thấy nơi riêng tư đang bị nhét vào một chỗ trơn trơn ẩm ướt, phiêu phiêu dục tiên.

    "Ba ba.."

    Ta nhìn nam nhân trước mặt, bởi vì hắn ở trước mặt ta làm ra tư thế khuất nhục khiến ta toàn thân phấn khởi

    "Ba ba! Ba ba!"

    Mười ngón tay của ta hoàn toàn chôn sâu bên trong cái động nhỏ của hắn, liên tục nắm rồi thả khiến hắn rên lên một tiếng, càng ra sức liếm láp phân thân của ta.

    Ta trầm thấp hô một tiếng, xoay người đem phụ thân đặt ở phía dưới, hắn không dám nhìn ta, trên mặt toàn bộ đều phủ một màu đỏ thẫm, dòng nước mắt đã khô còn đọng lại. Ta loạn xạ hôn lấy hai má của hắn cùng toàn thân, phân thân mười hai năm chưa từng động đậy, nay lại bất chợt nóng rực, vội vàng xông vào bên trong hắn.

    "Ưm.." Phụ thân kịch liệt run rẩy, mở ra hai chân chăm chú cuốn lấy eo thân ta. "Nhẹ.. nhẹ một chút"

    Hắn nhắm mắt, mày nhăn lại, trên mặt tựa đau đớn nhưng lại tràn đầy vui thích. Ta đánh bôm bốp vào người hắn, mỗi một cái đều dùng hết khí lực toàn thân, tình cảm mãnh liệt cả đời ta.

    "Ba ba! Ba ba!"

    Ta nói lớn, muốn đem hắn chôn sâu bên trong thân thể mình, chôn thật sâu vào trái tim, vĩnh viễn không thể chia lìa.

    "A.. ưm.. Haa.. Haa.. Chậm một chút.. Chậm một chút" Phụ thân rên rỉ liên tục, thân thể co rút "Phú Giang.."

    Đầu ta như muốn nổ tung, hắn là bảo ta, là đang bảo tên gọi của ta, không phải Phú Giang kia, nhất định là như vậy.

    Ta cùng phụ thân làm một đêm. Nam nhân anh tuấn, thân thể cường tráng, ta bày cho hắn đủ mọi loại hình, đủ mọi loại tư thái khác nhau. Phụ thân trên giường ngủ say, hô hấp có chút khổ sở. Ta đứng giữa phòng ngủ, nhìn khắp nơi đều là ảnh Phú Giang, trong lòng lập tức bừng bừng lửa hận. Ta chạy như điên khắp phòng, đem toàn bộ những tấm ảnh xé tan nát, xé thành hàng trăm mảnh nhỏ. Một tờ, hai tờ, ba tờ.. Nhiều lắm, nhiều lắm, tựa như dù có xé bao nhiêu cũng vĩnh viên không hết. Ta mệt mỏi dựa vào tường trượt xuống, trước mặt ta xuất hiện ảo giác, không phải có nhiều Phú Giang, mà có nhiều ta, ta muốn đem tất cả ta giết chết hết, cuối cùng tự giết chính mình.

    Trên vách tường, Phú Giang đang nhìn chằm chằm ta, vô thanh vô tức.

    Phụ thân mang thai là lúc tháng mười. Ta từ trường trở về nhà, trông thấy hắn ôm chân ngồi trong góc tường, đèn không bật khiến cả căn phòng tối om. Ta hướng hắn đi đến, nhẹ nhàng nói:

    "Ba ba"

    Hắn vẫn không nhúc nhích. Ta mở đèn lên, ngồi xuống bên cạnh hắn. Ta cảm thấy người hắn run lên nhè nhẹ, tay chân luống cuống, khiến ta một mảnh lạnh buốt

    "Ba ba"

    Ta nâng mặt hắn lên, trông thấy trên khuôn mặt anh tuấn là hai con mắt đỏ bừng, mày nhăn lại tràn đầy mệt mỏi cùng thê lương. Trong ngực ta nổi một trận quặn đau, giống như có chục mũi kim đâm.

    Ta tựa đầu gối lên chân phụ thân, từ phía dưới nhìn lên chiếc mũi thanh cao cùng đôi môi mỏng màu hồng nhạt, hắn đưa tay lên vuốt nhẹ tóc mái ta.

    "Ta mang thai"

    Hắn nói, thân thể ta một hồi cứng ngắc, cuồng hỉ xông lên đầu, nhìn trong mắt của hắn toát lên vẻ sợ hãi.

    "Xảy ra chuyện gì?" Ta ngồi dậy, giang hai tay vòng quanh eo hắn "Đau lắm à?"

    Hắn trầm thấp kêu lên một tiếng, ta tưởng chính mình ôm hắn khiến hắn đau, cuống quít buông ra. Hắn đứng dậy, hướng ghế sofa bám lấy, hầu kết khẽ động

    "Sinh con.. Rất đau"

    Ta ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ, hoa quế đã sớm nở, vàng tươi một mảnh, hương phiêu mười dặm.

    Bụng phu thân càng ngày càng lớn. Hắn trở nên thích ngủ, thân thể màu đồng cổ nằm nghiêng trên chiếc giường trắng tinh, tình sắc không thể tưởng tượng nổi. Ta nằm bên cạnh hắn, thân thủ vuốt ve bụng hắn, chỗ đó nguyên lai là tám khối cơ bụng rắn chắc, nay bị kéo căng ra, trở nên trơn tru mịn màng. Ta nhắm mắt lại, tinh tể hưởng thụ dưới lòng bàn tay một cơ thể nhỏ bé. Đây là một hài tử, là cốt nhục của ta và phụ thân, vậy là tình cảm của chúng ta không còn giống như làn gió, dễ dàng bay đi.

    Tám tháng sau

    Ăn cơm xong, phụ thân ngồi trên ghế sa lon trước tivi. Ta thay hắn chuẩn bị thảm ngủ, yên lặng rời đi, lưu lại hắn một mình tĩnh dưỡng trong phòng. Lát sau, ta nghe thấy tiếng động, cấp tốc chạy xuống lầu, trông thấy phụ thân ngã xuống đất, hai tay ôm lấy bụng, trên trán ướt đẫm một tầng mồ hôi

    "Ba ba!"

    Ta cuống quít dìu hắn lên, giật lấy cái gối để hắn dựa vào. Hắn chăm chú nhìn vào bụng, sắc mặt trắng bệch, thân hình cao lớn tựa vào sô pha, lại có vẻ ảm đạm mà thê lương. Cái mũi ta đau xót, hai tay ôm chặt lấy hắn, không muốn buông ra. Phụ thân nhất định không chịu đi bệnh viện, ta đương nhiên vì tôn nghiêm của hắn liền đáp ứng.

    Thân thể phụ thân thỉnh thoảng lại run rẩy kịch liệt, ta biết được đây là tiền sản giật, nhưng ta bất lực, không thể đem hắn lên phòng, chỉ có thể gắt gao ôm hắn, giảm bớt khổ sở cho hắn. Môi hắn bị cắn rách, loang lổ dấu răng, hai tay nắm chặt lại, tựa như không có cách nào gỡ ra được. Ta lệ rơi đầy mặt, trong miệng thì thào liên tục

    "Ba ba.. Ba ba"

    Ta không biết nên làm sao, ta cái gì cũng không biết, ta chỉ biết rơi lệ, ta là phế vật vô dụng. Ta vuốt ve người phụ thân, nghe hắn phát ra ẩn nhẫn nức nở nghẹn ngào. Ước chừng khoảng một giờ, hắn hai mắt nhắm chặt bỗng mở ra, trên mặt hiện lên thần sắc hoảng sợ, tứ chi kích động giãy dụa, nói lớn:

    "Phú Giang.. Phú Giang.. Ta không sinh.. Cầu ngươi, cầu ngươi.. Ta không muốn sinh"

    Ta thấy đồng tử hắn dãn ra, thân thủ chạm vào giữa đùi, phát hiện một mảnh ẩm ướt, nước ối chắc đã vỡ. Nước mắt của ta chảy càng lợi hại, ta mới là một hài đồng mười ba tuổi, làm sao biết được cách đỡ đẻ. Ta đành liều mạng, đè hắn xuống, liên tục khuyên bảo:

    "Ba ba, ba ba, không nên cử động.. Sẽ nhanh thôi, sẽ nhanh thôi.. Không đau đâu"

    Không đau, thừa biết đây rõ ràng là nói dối. Ta run rẩy cởi bỏ y phục của phụ thân, tách hai chân hắn ra, làm cho hắn ngửa mặt nằm ở trên giường. Hắn hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm lên trần nhà, trong miệng không ngừng lặp đi lặp lại:

    "Phú Giang.. Phú Giang.. Ta không cần sinh, không muốn sinh.. Phú Giang.."

    Ta lập tức phát hỏa, dù hắn gọi là gọi tên ta – Phú Giang nhưng thực chất chính là Phú Giang kia. Ta chưa từng căm hận cái tên Phú Giang như lúc này, phụ thân sinh hạ nam nhân cho ta, là nam nhân của ta, cư nhiên trong lúc đau đớn kịch liệt lại có thể nhớ tới hắn.

    Tầm mắt của ta mơ hồ thành một mảnh, giờ khắc này ta giống như không còn nhìn thấy được gì khác ngoài phụ thân, phụ thân đầm đìa mồ hôi vì đau đớn, phụ thân vì đau đớn khản giọng kêu la, phụ thân giữa đùi chảy đầy máu, phụ thân trong miệng liên tục nhắc tới danh tự kia: Phú Giang, Phú Giang.. Ta biết rõ hắn không nhắc ta, hắn sớm đã không nhìn thấy ta, giờ phút này trong đầu hắn, giống như căn phòng kia, tràn đầy hình ảnh lớn nhỏ của Phú Giang, tất thảy đều là Phú Giang.

    Khoảng thời gian khủng khiếp qua đi, ta nghe thấy tiếng khóc nỉ non, phá vỡ tâm trí của ta.

    Ba ba, con của chúng ta, ngươi muốn gọi hắn là gì?

    Vẫn lên gọi là Phú Giang a

    Trong lòng ta dâng lên phẩn nộ: Vẫn là muốn dùng danh tự của nam nhân kia sao?

    Phụ thân trìu mến sờ sờ đầu ta: Tiểu ngốc, đây cũng là tên của ngươi, con của chúng ta đương nhiên là muốn lấy danh tự của ngươi rồi.

    Tan học về nhà, trong lòng ta tràn ngập vui sướng. Hôm nay, Phú Giang tròn một tuổi, phụ thân chắc chắn như bình thường chuẩn bị cơm nước xong xuôi, ngồi bên cạnh bàn chờ ta. Một cái bánh ngọt nhỏ nhắn, chính giữa là một cây nến, phảng phất ánh đỏ lên khuôn mặt Phú Giang

    Ta đẩy cửa ra, phát hiện trong đại sảnh không có lấy một bóng người, trên bàn ăn cũng trống trơn, Phú Giang nằm trong nôi nhìn chằm chằm ta, không có lấy một tia động tĩnh. Ta tháo hài ra, ôm lấy Phú Giang, đi xuyên qua đại sảnh, tiến thẳng lên lầu. Trong phòng phụ thân phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt, ta cảm thấy có chút rét lạnh, kéo kéo cổ áo, bảo vệ ngực.

    Ta đứng trước giường phụ thân, không động đậy cũng không lên tiếng. Ta nhìn thấy nam nhân tóc dài đem phụ thân đặt ở dưới thân, không ngừng rên rỉ. Phân thân của hắn rất to, rất đẹp, nếu như ta lớn hơn một chút, có lẽ sẽ giống được như hắn. Hai chân thon dài cùng rắn chắc của phụ thân quấn chặt lấy eo hắn, tựa như đem hai khối thân thể hòa lại làm một. Hắn bị nam nhân trước mặt che khuất, khuôn mặt nửa ẩn nửa hiện, cũng nhìn ra được vẻ mặt hắn lúc này vô cùng si mê. Thân thể của ta như cương thi lạnh buốt, nhưng lại không có cảm giác phẩn nộ, chỉ có một chút đau thương.

    Nam nhân tóc dài đột nhiên quay mặt lại, ta nhìn thấy hai đồng tử đầy quỷ khí của hắn, cùng với ta dung nhan rất giống nhau. Hắn vũ mị nở nụ cười, hạ thân vừa nhún lên một chút đã khiến phụ thân giống như sóng cuồng ập đến, hai tay với lấy vai hắn, trong miệng ưm a a gọi, tứ chi co rút mãnh liệt. Nam nhân tóc dài mở miệng, nói:

    "Hảo, nhi tử"

    Dạ dày của ta bốc lên ngọn lửa, trong nháy mắt lại phảng phất như đang quan sát mình cùng phụ thân giao cấu. Thân thể đông lại, muốn nói cái gì, lại không thể nói ra.

    Phụ thân lập tức phát giác, mở mắt ra nhìn, trông thấy ta đang đứng bên giường, trên mặt một hồi bối rối, giãy dụa nói:

    "Phú Giang.. Phú Giang.. Không nên nhìn.. Phú Giang.. A-–"

    Phú Giang giãy dụa khỏi tay ta, thê lương gọi phụ thân, hai bàn tay nhỏ bé liên tục cào cấu vào lưng nam nhân tóc dài, làm trên lưng hắn xuất hiện những vệt đỏ. Trong đầu ta không rõ phụ thân là gọi Phú Giang, hay là gọi Phú Giang ta, cuối cùng kết luận rằng phụ thân là cùng gọi cả hai chúng ta. Ta trầm thấp nói:

    "Phú Giang, con của chúng ta, càng lúc càng giống ta, không phải sao?"

    Phụ thân bị nam nhân tóc dài bao trụ khoang miệng không thể nói, nước miếng dọc theo khóe miệng mà chảy xuống, với ánh nến chiếu xuống thật mỹ lệ

    "..."

    Hắn thê lương hô lên một tiếng, sau đó liền bất tỉnh, khẩu huyệt ồ ạt chảy ra một dòng chất lỏng trắng tinh.

    Ta ngồi trên ghế salon, trong ngực vuốt ve Phú Giang, tay phải cầm bình sữa mớm cho hắn. Ta nghe tiếng chân trần chạm đất, ngẩng đầu, trong thấy Phú Giang chậm rãi từ trên lầu đi xuống. Hắn phủ trên người một bộ áo ngủ màu đen, da trắng môi hồng, phảng phất chút gì đó rất là tinh quái. Hắn đi xuyên qua ta đến phòng bếp mở tủ lạnh lấy ra một chai cola, thong dong ngồi lên chiếc ghế salon đối diện. Ta nhìn chằm chằm hắn, từ khi ra đời ta đã không được trông thấy khuôn mặt hắn, trong nội tâm không có hận, chỉ có vô hạn bi thương. Lửa hận trong người sớm đã tan ra, hoàn toàn không có chút cảm giác, chỉ là xưng với hắn một tiếng "Ba ba", ta dù như nào cũng không nói ra được.

    Hắn thẳng tắp nhìn ta, trong mắt mang theo ý cười, diêm dúa lẳng lơ dị thường "Mới vài năm không gặp, ngươi đã lớn như vậy, lại còn cùng hắn sinh thêm một hài tử" Hắn nói, ngữ khí thập phần ôn hòa "Vậy ta đây nên xưng hô với hắn là gì? Nhi tử? Tôn tử" Hắn buông chai cola, giơ tay lên vuốt vuốt móng tay "Hay ta cứ gọi là Phú Giang đi? Phải không, Phú Giang"

    Ta nghe hắn gọi tên ta, thân thể đột nhiên run lên, vừa kịp phục hồi tinh thần đã thấy hắn đi lên lầu, tiến thằng vào phòng phụ thân, đóng cửa.

    "Ba ba, ta đi học" Ta đứng ở cửa ra vào, đối nam nhân đang ngồi trên ghế salon nói, hắn mệt mỏi hơi nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt nhắm hờ lại. Ta nhìn từ trên ngực hắn trở xuống tràn đấy giấu hôn, hắn thực sự quá ngốc rồi, đổi thân thể của mình chỉ để lấy một cái nhìn không thương tiếc của nam nhân kia. Ta thở dài, mở cửa, lại nghe thấy hắn gọi. Ta quay đầu lại, ánh mắt hắn chập chờn nhìn ta, cố gắng mấy lần, cuối cùng mở miệng nói:

    "Thực xin lỗi"

    Ta lộ vẻ sầu thảm cười cười. Có gì sai mà phải xin lỗi? Ban đầu là ta sai, ta chính là kẻ bắt đầu, ép ngươi loạn luân, là ta sai mới đúng.

    Phú Giang sau ngày đó trở đi, không ghé lại mấy lần, chỉ có buổi tối sẽ ngủ tại phòng phụ thân. Giống như đang coi nơi này là khách sạn, tiện nghi lại có người phục vụ. Ta nghĩ, hắn chính là dùng thân thể mê hoặc phụ thân khiến phụ thân dứt không ra, còn ta đây, vĩnh viễn không thể làm được như vậy.

    Buổi chiều về nhà, phụ thân lại không ở phòng khách, ta lên lầu, đứng bên ngoài phòng ngủ nghe lén, hoàn toàn yên tĩnh, nửa điểm tiếng vang cũng không có. Ta yên lòng đẩy cửa đi vào, lại bị cảnh tưởng trước mặt làm cho kinh hãi, đứng hình ngay tại chỗ.

    Ta nhìn thấy một mảnh màu đỏ trước mặt, phụ thân thân thể trần truồng bị roi da trói vào treo trên tường. Hai chân của hắn bị kéo căng ra, phân tại hai bên thân thể, phân thân cố định thẳng đứng, lỗ tiểu bị cắm vào một mảnh đèn cầy. Phía sau hậu huyệt, bị nhét một cây nến to bằng nắm tay cong lên, giọt nến từng giọt chảy vào bụng, đông cứng thành một đường dài. Phụ thân đã hôn mê, miệng bị bịt kín, khóe môi chảy ra máu, từng giọt rơi xuống sàn.

    Quanh thân ta như bị đóng băng, dưới bụng phun lên nham thạch, khắp nơi nhìn như địa ngục trần gian. Phụ thân như là trong biển lửa táng thân, lại như phượng hoàng trọng sinh thêm lần nữa, mang theo tuyệt vọng cuối cùng giãy dụa, khiến toàn thân tách ra lại càng thêm đau nhức. Ta ngơ ngác nhìn, trông thấy Phú Giang đứng quay lưng về phía ta rồi chậm rãi xoay đầu lại.

    "Dụng cụ" Khóe môi hắn nhếch lên, thanh âm mềm mỏng mà phiêu đãng "Dùng thân thể làm dụng cụ, đây là tác phẩm đẹp nhất thế gian" Hắn giơ tay lên, thương tiếc lau chùi móng tay của mình "Ta đã mất biết bao nhiêu năm rồi nay tại thời khắc này đạt được" Hắn nhặt lên một mảnh Mộc Côn vót nhọn, đi đến trước mặt phụ thân "Trang bị. Không có hủy diệt thì không có được Đàm Hoa Nhất Hiện ()" Mộc Côn thẳng tắp cắm vào nhũ hoa phụ thân, chất lỏng đỏ tươi chảy ra, hắn dùng lửa nến, đốt mảnh Mộc Côn.

    Trước mặt ta, máu bắn tung tóe, nhiễm đỏ đôi đồng tử.

    Phụ thân trong ngực ta tỉnh lại, khóe miệng chảy ra một tia máu, ta cúi đầu, dùng đầu lưỡi liếm nhẹ. Ánh mắt của hắn, chậm rãi ôn hòa, nhưng mà lấp tức lại chứa đầy sợ hãi, khàn giọng hét lớn

    "Chớ sợ, chớ sợ" Ta an ủi hắn, đưa chân đá bay thủ cấp máu chảy đầm đìa "Ta giết hắn rồi, ngươi không bao giờ đau đớn nữa, không bao giờ nữa" Phụ thân vẫn tiếp tục gào, hai tay túm lấy tóc, trên trán nổi lên từng cục gân xanh. Ta cố gắng kiềm chế hắn lại, bá trụ cơ thể hắn. Hồi lâu sau, hắn như khinh khí cầu hết hơi mềm quặp ngã xuống, con mắt thẳng tắp nhìn chòng chọc lên trần nhà, hai đồng tử đen sì, không có lấy một tia hoạt khí.

    Ta chăm chú vuốt ve phụ thân, hận không thể cùng hắn hòa hợp nhất thể. Phú Giang chết không nhắm mắt trừng trừng nhìn ta, lại mang theo tia vui vẻ, màu đen của hai đồng tử như lan tỏa khắp người ta.

    Thời gian từng ngày qua đi, phụ thân như chết dần, thỉnh thoảng lại lên cơn điên túm lấy yết hầu ta bóp chặt, khiến ta không thể hô hấp. Phú Giang bị ta vứt bỏ tại phòng ngủ, các bộ phận trên cơ thể hắn từ mô liên kết, mỡ, da, lông, móng tay, mỗi ngày, đều bò đi bò lại trên mặt đất, mỗi nơi đi qua đều để lại mùi hôi thối khiến người ta buồn nôn. Từng khối thịt thối, đã sinh ra thành một Phú Giang mới, nhưng cơ thể chưa hoàn thành, tứ chi co quắp, lệch lạc.

    Ngày thứ mười, phòng ngủ khóa chặt bị đập, phát ra tiếng kêu chói tai. Ta xách theo hai chân phụ thân, lôi hắn kéo ra cửa

    "Đi!" Ta khàn giọng hô "Đi! Bọn họ muốn đến đây! Bọn họ muốn phát ra"

    Phụ thân gắt gao bắt lấy khuông cửa, móng tay trắng bệch

    "Không" Hắn khàn khàn gầm rú "Để cho ta thấy hắn.."

    Trong mắt hắn chảy ra vô số lệ, rầu rĩ rơi xuống đất. Ta mất đi khí lực, chán nản té trên mặt đất, tâm như chết bụi. Xa xôi truyền đến tiếng vỡ vụn, cánh cửa kia cuối cùng cũng bị phá hỏng.

    Tầm mắt ta mơ hồ, xuất hiện một mảnh thân thể trắng noãn, như là sơn giang mây bay, cũng như là địa ngục kinh tởm, chậm rãi trôi nổi đến gần, ta cuối cùng cũng thấy rõ, mười cái thân thể Phú Giang, móng tay đỏ tươi, mái tóc hắc như đêm đen tán trên da thịt. Bọn họ niệu niệu đình đình () đi tới, phảng phất mùi bùn, cùng với khối thân thể dơ bẩn. Phụ thân ngơ ngác ngồi trên sàn nhà, trong mắt toát ra hoang mang, hoảng sợ, lại không có cách nào giấu nổi si mê.

    "Phú Giang" Cổ họng ta đã ách rồi, quanh thân giống như có hàng tấn thịt, dậy cũng không nổi. Ta nhìn phụ thân bị kéo qua, kéo qua, dần dần chôn vùi ở đằng kia, giống như độc hoa nuốt hết côn trùng, một đi không trở lại. "Phú Giang.." Nước mắt của ta, cuối cùng chảy ra hốc mắt. Ta duỗi dài cổ, muốn tìm kiếm phụ thân nhưng tầm mắt lại bị hàng chục cánh tay trắng noãn che mất, kiếm không đến điểm rơi, biện không rõ phương hướng. Ta nghe tiếng phụ thân thê lương gọi, cánh tay tráng kiện màu đồng cổ theo đám người duỗi ra, quơ quơ trên không trung, nắm rồi mở để bắt được một điểm, cuối cùng mềm rũ rơi xuống đất, như một cành cây héo khô.

    Trên mặt của ta, nước mặt rơi trôi thành sông, như nước phá vỡ đê, dừng lại cũng không được. Bò về phía góc tường nhìn qua khe hở giữa đám người, trông thấy mặt phụ thân. Hắn đã chết sao? Hắn không phải đã chết rồi chứ? Nếu hắn đã chết, thật là có bao nhiêu tốt. Ta bưng lấy miệng, ba cái nam căn dữ tợn đâm vào giữa đùi hắn, giống như chủy thủ khiến máu tuôn ra như suối. Hắn bị nam căn nhét đầy vào miệng, chảy ra bọt mép trắng đục, hai đồng tử vừa đen lại vừa sâu, nhìn không lấy một tia hoạt khí.

    Cổ họng của ta cuối cùng cũng khai thông, phát ra vài tiếng sắc lạnh, the thé gào thét: "Phú Giang! Phú Giang!.." Ta chạy lại, bắt lấy Phú Giang cách ta gần nhất, liều mạng kéo hắn ném ra. Hắn quay đầu lại, nhìn ta cười cười, nhẹ nhàng phất tay, ta liền té ngã lên mặt đất. Ta lần nữa tiến lên, lại lần nữa bị hất xuống. Lần thứ ba, lần thứ tư.. Trước mắt của ta cái gì cũng không thấy rõ, trong tai vang lên từng hồi trống nổ vang, ta chắc điên rồi, thầm nghĩ muốn giết bọn họ, giết cái loại sinh vật đê tiện, giết tất cả ác ma Phú Giang.

    Lờ mờ, ta nhìn thấy dung nhan mỹ lệ xuất hiện trước mặt, môi hồng như máu, mắt trắng như sương

    "Tại sao.."

    Ta khóc cũng không được, có lẽ chỉ một giây sau, ta sẽ ngay lập tức bất tỉnh. Hắn vũ mị nở nụ cười: "Bởi vì chúng ta là Phú Giang. Ngươi đã quên sao?" Hắn xoa xoa mặt ta: "Ngươi cũng là Phú Giang. Ngươi chính là ta, ta chính là ngươi, ta và ngươi bây giờ, chính là không có khác biệt" Hắn từ từ tiến lại gần thêm "Chỉ có mình Phú Giang, vô vàn thân thể, vô vàn cách sinh sôi nảy nở. Ngươi cùng ta, cùng với bọn họ, chúng ta sẽ không bao giờ chết, cho dù Địa cầu có diệt vong, chúng ta cũng sẽ một mực sống"

    Trước mặt ta bất chợt tối sầm, lóe lên chút tia sáng, rồi lập tức tắt ngụm.

    Ta núp ở góc tường, nhẹ nhàng đẩy cái nôi, như một công cụ cứng ngắc, một cái xác không hồn. Đến đúng giờ, ta đứng dậy, hướng tủ lạnh đi tới, lấy đồ ăn đặt trên khay, chậm rãi đi lên lầu. Trên đường đi qua Phú Giang đang ngồi trên ghế sa lon, ba mặt giống nhau nhìn ta cười cười, khiến ta không khỏi rùng mình một cái. Đừng mở mắt! Cúi đầu tiếp tục đi.

    Đẩy cửa ra, đúng lúc hai cái hung khí một trước một sau trong cơ thể phụ thân rút ra, ta giả bộ như không nhìn thấy, đem đồ ăn đặt trên mặt đất, thối lui vào một bên. Thân thể phụ thân co rúm lại. Thẳng đến khi Phú Giang rời đi, trong căn phòng chỉ còn mình ta và phụ thân, ta đi qua ngồi bên cạnh hắn, trầm thấp nói với hắn: "Ba ba, ăn cơm đi" Hai đồng tử trống rỗng liếc qua ta một cái, bên trong hiện lên màu lửa, lại u ám tối tăm. Hắn đột nhiên bắt lấy tay ta, khàn khàn nói:

    "Cho ta thuốc.. Cầu ngươi"

    Ta biết rõ hắn nói thuốc, chính là thuốc tránh thai. Thân thể ta run rẩy, nhớ tới lúc phụ thân sinh đẻ, trong lòng không khỏi ghen tuông. Ta ôn nhu ôm lấy hắn, nhẹ nhàng ghé vào lỗ tai hắn nói:

    "Có một loại phương pháp làm ngươi vĩnh viễn không thể mang thai"

    Ánh mắt của hắn sáng lên tràn đầy hi vọng, ta nhìn khuôn mặt dâng lên niềm khoái hoạt vô bờ, yết hầu nhấp nhô, nói không lên lời.

    Ngay lúc Phú Giang vừa mở cửa vào là lúc ta khoét lấy con mắt kia của phụ thân, run rẩy tống vào miệng. Nước mắt của ta chảy đầm đìa, cùng với nước mắt hòa chung một chỗ chính là huyết nhục của phụ thân. Ta sớm đã nếm không ra hương vị, khoang miệng tựa hồ biến thành một cái hố lớn. Ta nâng bụng phụ thân lên, chảy ra ruột già cùng ruột non, lung tung nhét vào trong miệng, huyết nhục nóng ướt bôi đầy lên mặt, máu bắn ra giống như mưa phùn.

    Phú Giang thẳng tắp đứng đấy, trên mặt không lộ vẻ gì, hồi lâu sau, hắn phát ra một tiếng khóc thê lương, ta không rõ hắn gọi cái gì, nhưng tựa hồ là danh tự của phụ thân. Ta cười lạnh, ngươi không thương hắn, hà cớ gì vì hắn gào thét đến vậy. Ta nhìn thấy hắn chảy ra từng nhánh máu đen, thuận theo khóe mắt, miệng, mũi chậm rãi chảy xuống, đọng lại trên mặt đất. Hắn vì bi thương mà lục phũ ngũ tạng đều vỡ tan rồi. Ta chính là không rõ hắn bi thương chỗ nào, hắn yêu thương một chút cũng không có, như thế nào lại bi thương.

    Những Phú Giang khác nghe được động tĩnh, từ bên ngoài bốn phương tám hướng tụ lại trong phòng. Trên mặt bọn hắn lộ không ra nhan sắc, nhìn như toàn bộ thế giới đều hủy diệt, thời gian đảo lộn. Ta nghe những tiếng gào khóc thảm thiết, bọn họ nắm chặt tóc, chậm rãi hướng phía cửa thối lui, thối lui, cuối cùng một người lại một người biến mất, biến mất khỏi căn phòng. Bóng lưng của bọn họ có vẻ thê lương, giống như hành khất đi di cư, hướng theo ánh nắng mặt trời, tìm một chỗ che mưa che gió, bởi vì mất đi mục tiêu của cuộc sống mà chẳng quản mục đích.

    Sau ngày hôm đó, ta không còn gặp qua Phú Giang. Bọn họ có lẽ đã chết, hoặc có lẽ là đi phiêu du khắp địa cầu, sinh ra khuôn mặt đồng dạng, thân thể đồng dạng, con mắt, mái tóc đồng dạng, đi đồng dạng trời đêm, trên đỉnh đầu đồng dạng trời không sao.. Trong miệng thì thào nhắc tới, là đồng dạng danh tự.

    Bọn họ như thế nào, rốt cuộc với ta không quan hệ. Ta trong ngực vuốt ve xương cốt phụ thân, bên trong nôi đang ngủ say là Phú Giang hài nhi. Ta ngước đầu lên nhìn qua gương, trông thấy mặt mình lạnh buốt, phụ thân đứng ở phía sau, cầm một cái lược gỗ, lập tức tại đỉnh đầu ta trải xuống, từ từ chậm rãi đến tận ngọn tóc.

    Ta cúi đầu xuống, liếm lấy mái tóc vàng xơ xác của phụ thân, liềm đến gò má lạnh băng, cuối cùng đến hốc mắt đen kịt. Trong lúc này đã nở rộ ra hai khỏa sáng tựa ánh sao, ánh huỳnh quang lưu chuyển.

    Bên cạnh hài nhi giật giật, mở mắt ra. Ta xem hai đồng tử yêu tinh của hắn, sững sờ, ngẩn người nhìn chằm chằm vào ngực ta

    "Cha.. cha"

    Hắn há miệng nói, chậm rãi nở nụ cười.
     
    Lãnh YAlissa thích bài này.
    Last edited by a moderator: 8 Tháng tư 2020
  2. Đăng ký Binance
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...