Bạn được Tuithichmuitramhuong mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
66,229 ❤︎ Bài viết: 147 Tìm chủ đề
Chương 49.1: Tiểu vương tử hot search
Sau lễ Thất Tịch, ngày diễn ra buổi concert của Lệ Thâm sắp tới gần.

Hôn lễ của Đàm Bình và Lý Duệ rất gần với ngày tổ chức concert của Lệ Thâm, thời điểm này là lúc Dư Vãn rất bận nhưng đây là concert đầu tiên của Lệ Thâm, dù thế nào thì cô cũng phải dành thời gian đi xem.

Tấm vé Lệ Thâm cho Dư Vãn là đợt đầu tiên, bắt đầu lúc bảy giờ tối. Buổi chiều Dư Vãn bận rộn tới năm giờ rưỡi, cơm cũng chưa kịp ăn đã vội vàng chạy tới trung tâm âm nhạc.

Vé tham dự nội bộ có lối vào riêng, có nhân viên công tác riêng tiếp đãi, Dư Vãn đi theo nhân viên công tác đến chỗ ngồi thì phát hiện cách sân khấu rất gần.

Cách lúc mở màn còn nửa tiếng, bên trong hội trường đã đầy người ngồi, gậy huỳnh quang và bảng đèn led cũng dễ dàng thấy được, Dư Vãn tới tay không một mình thì cảm thấy mình tựa như dị loại.

Không biết Triệu Hân đã đến chưa? Dư Vãn theo bản năng nhìn sang khu khán đài ở phía xa, Triệu Hân cũng mua vé tham dự đợt đầu, chẳng qua vị trí khá xa. Cô nhìn một vòng thì không thấy Triệu Hân nhưng lại thấy được người đại diện của Lệ Thâm.

Cô đã gặp mặt Trì Lộ trong hôn lễ của Hồ Kiều, nghĩ tới quan hệ của mình với Lệ Thâm, cô vô thức có chút hồi hộp. Cô nở nụ cười nhìn Trì Lộ xem như chào hỏi, Trì Lộ tựa như hơi bất ngờ nhìn cô vài giây, sau đó cũng mỉm cười nhìn cô, không nói gì cả và quay trở lại hậu trường.

Dư Vãn lấy điện thoại định gửi tin nhắn cho Lệ Thâm, mới vừa mở WeChat, Lệ Thâm đã thần giao cách cảm gửi tin nhắn đến cho cô.

A Thâm: Em đến chưa?

Vãn Vãn: Đến rồi!

Dư Vãn chụp lại quang cảnh xung quanh gửi cho Lệ Thâm.

Vãn Vãn: Nhiều người quá, trông mọi người đều rất phấn khích! Bây giờ anh đang làm gì vậy?

A Thâm: Đang làm nóng người.

A Thâm: Anh ở sau hậu trường nghe được tiếng hò hét orz.

Vãn Vãn: Ha ha ha ha ha anh có hồi hộp hay không! Số lượng người nhiều hơn trong tưởng tượng của em! Cố lên!

Vãn Vãn: Đúng rồi, em vừa thấy người đại diện của anh.

Dư Vãn vừa mới gửi tin này qua, Trì Lộ đã tới phòng nghỉ tạm thời của Lệ Thâm. Lệ Thâm thấy cô ta bèn cất điện thoại và tiếp tục ép chân.

Trì Lộ đi tới hỏi anh: "Tôi vừa thấy Dư Vãn ngồi ở hàng ghế VIP, cậu đưa vé cho cô ấy?"

Lệ Thâm bình tĩnh nói: "Tôi đưa cho Hồ Kiều, trước đó cô ấy có hỏi xin vé nói là muốn tặng cho bạn, chắc là do Hồ Kiều đưa."

Trì Lộ yên lặng như đang suy nghĩ. Cô nghe nói sau hôn lễ, Hồ Kiều tặng cho Dư Vãn một cái túi hàng hiệu, bây giờ tặng một tấm vé tham dự concert của Lệ Thâm cho cô ấy cũng không phải không có khả năng.

Chuyện này cô chỉ cần tìm Hồ Kiều hỏi là sẽ rõ.

"Sắp mở màn rồi, cậu điều chỉnh lại trạng thái, đừng căng thẳng, biểu hiện giống như lúc tập luyện là được." Trì Lộ không tiếp tục hỏi chuyện về Dư Vãn, bây giờ việc liên quan đến concert mới là quan trọng nhất. Mấy ngày diễn thử này cô đều có mặt tại hiện trường, biểu hiện của Lệ Thâm trên sân khấu rất tốt. Hôm nay chỉ cần phát huy như vậy thì sẽ không có vấn đề gì.

(Truyện được edit bởi Thụy Mặc - Diễn đàn Việt Nam Overnight)

"Ừ." Lệ Thâm đáp một câu rồi không nói thêm. Trì Lộ cũng không quấy rầy anh mà đi theo người phụ trách hiện trường để trao đổi.

Lệ Thâm thấy cô ta ra ngoài thì lập tức lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Tiểu Đổng, bảo cô ấy dẫn Dư Vãn tới phòng nghỉ.

Tiểu Đổng: ...

Tiểu Đổng: Anh Thâm, sắp mở màn rồi, anh muốn làm gì!

Anh Thâm: Không làm gì cả, chỉ nói với cô ấy hai câu, nhanh thôi.

Anh Thâm: Em không đi thì tôi tự mình đi tìm cô ấy.

Tiểu Đổng: ...

Uy hiếp ai đấy!!!

Cô thở hồng hộc cất điện thoại vào trong túi và đi tìm Dư Vãn. Dư Vãn biết mặt Tiểu Đổng nên khi cô ấy tới tìm mình, cô cũng không nghi ngờ mà đi theo tới phòng nghỉ của Lệ Thâm.

"Em ở bên ngoài đợi hai người, sắp mở màn rồi, hai người đừng nói lâu quá." Quan trọng là đừng để chị Lộ Lộ phát hiện.

Tiểu Đổng cảm thấy Lệ Thâm càng ngày càng to gan, ngay trước khi bắt đầu biểu diễn, dưới mí mắt của chị Lộ Lộ mà còn dám chơi gặp lén!

Dư Vãn không rõ Tiểu Đổng biết bao nhiêu về chuyện của cô và Lệ Thâm nên chỉ có thể cảm ơn một tiếng rồi đi vào.

Lệ Thâm đang tập lại điệu nhảy mở màn, vừa thấy Dư Vãn vào thì lập tức dừng lại. Dư Vãn bước tới hỏi anh: "Có chuyện gì vậy?"

Lệ Thâm yên lặng nhìn cô và duỗi tay ôm lấy cô. Tim anh đập rất nhanh, không biết vì mới vừa vận động hay là vì buổi biểu diễn sắp mở màn.

Dư Vãn chớp chớp mắt hỏi anh: "Anh rất hồi hộp sao?"

"... Có một chút." Giọng nói có chút rầu rĩ của Lệ Thâm truyền vào trong tai Dư Vãn. Lúc bán vé vào vửa, mặc dù đã bị fans lên tiếng nói một lần rằng quy mô quá nhỏ nhưng vừa nãy Lệ Thâm lén ra ngoài nhìn thử thì vẫn có chút ngạc nhiên.

Concert hơn mười nghìn người, nhìn một cái chỉ thấy chi chít đầu người.

Trước kia anh đã tham gia đêm liên hoan giao thừa, hiện trường khi đó càng nhiều người hơn bây giờ. Nhưng hôm nay là buổi diễn cá nhân của anh, anh không thể không hồi hộp được.

Chỉ có khi ôm Dư Vãn mới cảm thấy trái tim không đập nhanh như vậy.

"Yên tâm đi, anh luyện tập lâu như vậy, chắc chắn không có vấn đề!" Dư Vãn nhẹ nhàng vỗ về vào lưng để an ủi anh.

"Ừm." Lệ Thâm nhỏ giọng lên tiếng, cuối cùng cũng buông Dư Vãn ra: "Em quay lại chỗ ngồi trước đi, anh ổn hơn vừa nãy nhiều rồi."

Dư Vãn mỉm cười làm động tác cố lên với anh: "Cố lên!"

Cô vừa mới theo Tiểu Đổng rời đi, Trì Lộ đã trở lại. Lệ Thâm nhìn Trì Lộ đi vào và bình tĩnh thu hồi ánh mắt.

Gần tới bảy giờ, cảm xúc của khán giả tại hiện trường càng kích động, tiếng hò hét dưới sân khấu càng lớn hơn vừa rồi. Dư Vãn cũng bị bầu không khí tại hiện trường lây nhiễm, cô không hiểu sao lại hồi hộp.

Ánh đèn tại hiện trường đột nhiên tắt đi, tiếng hò hét của khán giả lập tức vang vọng khắp hội trường. Khi ánh đèn bật lại lần nữa, Lệ Thâm và vũ công phụ họa đã lên sân khấu.

Mở màn buổi biểu diễn là bài hát tiết tấu nhanh trong album có tên <Không Còn Chỗ Trốn>, đây cũng là bài hát mà Lệ Thâm mất nhiều thời gian tập luyện nhất.

Nhạc dạo đầu vang lên, Lệ Thâm mặc hoodie đen và quần đen bắt đầu nhảy cùng vũ công. Tiết tấu của bài hát này rất mạnh, nhịp điệu cũng rất nhanh, ngay cả tốc độ hát của Lệ Thâm cũng không phải người thường có thể theo kịp.

Mà Lệ Thâm không chỉ có thể hát rõ ràng chính xác mà còn hoàn hảo nhảy nhót, điều này gần như khiến các tiểu mê muội tại hiện trường điên cuồng. Bọn họ vung vẫy gậy huỳnh quang theo tiết tấu của Lệ Thâm, tiếng hò hét tại hiện trường chưa từng ngừng lại.

Dư Vãn cảm thấy sau khi kết thúc một màn, các fans ở đây còn mất giọng nhiều hơn cả Lệ Thâm.

Nhưng mà vũ đạo của Lệ Thâm rất làm người ta kinh ngạc, đến bây giờ cô mới biết Lệ Thâm lại nhảy đẹp như vậy.

Khi bài hát đã gần đến đoạn kết thúc và tới phân đoạn mà giáo viên thiết kế phần thở gấp, Lệ Thâm kéo mũ và cổ áo xuống, nhỏ giọng thở gấp hai tiếng.

Editor có lời muốn nói: Thực ra thì mình đã sắp edit xong bộ này, chỉ là để dự trữ chưa đăng. Bởi vì đã vào học nên tạm thời sẽ rảnh hôm nào đăng hôm đó. Nhưng đừng lo, khi nào edit hoàn thành mình sẽ tăng tiến độ đăng toàn bộ:3
 
Chỉnh sửa cuối:
66,229 ❤︎ Bài viết: 147 Tìm chủ đề
Chương 49.2: Tiểu vương tử hot search
Chùm đèn sáng nhất tại hiện trường chiếu thẳng vào trên người anh, thậm chí có thể thấy rõ xương quai xanh và cơ ngực của anh trên màn hình lớn.

Ngay giờ phút này, tiếng hò hét của các fans thật sự xém chút nữa bay cả nóc nhà, nhân viên an ninh tại hiện trường phải dùng cả thân thể của mình giữ vững bức tường người để ngừa fans mất kiểm soát mà thực hiện hành vi quá mức.

Sau đoạn thở gấp ngắn ngủi, nhạc lại vang lên lần nữa, Lệ Thâm cởi áo khoác và tiếp tục hát nhảy trên sân khấu. Điều này khiến cho cơ bắp trên cánh tay của anh càng thấy rõ hơn trên màn hình lớn.

"..." Dư Vãn nghe tiếng hét làm màng nhĩ đau nhói ở xung quanh, thầm nghĩ bọn họ không để lại đường sống cho fans à.

Điệu nhảy mở màn của Lệ Thâm làm không khí toàn trường bốc cháy, cũng... Làm toàn bộ cư dân mạng bùng nổ.

Mở màn concert chưa tới mười phút đã vì điệu nhảy mở màn của Lệ Thâm mà tạo thành ba bài hot search, lần lượt là Lệ Thâm nhảy, Lệ Thâm thở gấp, cơ bắp của Lệ Thâm.

Quần chúng ăn dưa: "..."

Các antifan cũng hoàn toàn không thể tin được tốc độ này, bọn họ nghĩ concert diễn ra ít nhất tới một nửa mới bắt đầu lên hot search!

Rất nhiều khán giả tại hiện trường dùng điện thoại quay lại video Lệ Thâm nhảy, người không mua được vé và người qua đường ăn dưa cũng tò mò tìm kiếm xem thử, sau đó thứ tự hot search của Lệ Thâm ngày càng cao.

Toàn bộ trang đầu Weibo tựa như đều đang thét chói tai.

"A a a a a a a a Thâm Thâm nhảy kìa!! Còn nhảy đẹp như vậy!!!! Tui diễn một màn chết ngay tại chỗ cho mọi người xem!"

"Anh Thâm! Còn có gì mà anh không biết, anh nói đi!"

"Anh Thâm thở gấp một chút không dễ nghe nên tui đã nghe xong khoảng hai trăm triệu lần [mỉm cười]"

"Dạo Weibo cứ cảm thấy bị Lệ Thâm vây quanh, thật là không còn chỗ trốn [che mặt] nhưng mà rất đẹp trai [che mặt] cơ bắp của anh ấy thật xinh đẹp, muốn sờ [thẹn thùng]"

"Nói muốn sờ thì cô quá súc tích, tôi muốn... Mấy cô hiểu mà."

"Tui chuẩn bị cắt đoạn thở gấp kia ra để nghe trước khi ngủ mỗi tối _(:з" ∠)_"."

"Hâm mộ những người ở hiện trường, tui muốn đốt Tinh Diệu!! [rơi lệ]"

Độ hot trên Weibo liên tục tăng lên, mà hiện trường cũng không còn nồng nhiệt như thế. Có lẽ là vì lo lắng trái tim của fans không gánh nổi nên sau màn mở đầu kích thích, Lệ Thâm thay thành bộ lễ phục kín mín và ngồi trước đàn piano hát bài <PARK> để cho khán giả có cơ hội thở dốc.

Hiệu ứng ánh sáng tại hiện trường được làm rất tốt, tựa như lập tức đặt mình vào trong công viên trời trong gió nhẹ chim hót hoa nở. Trong hiện trường còn có video và ảnh chụp của công viên Lệ Trạch do phía nhà nước cung cấp, cảm xúc của khán giả cũng dịu lại, mọi người chậm rãi vung vẫy gậy huỳnh quang và hát cùng với Lệ Thâm.

Đa số bài hát của Lệ Thâm là dịu dàng thong thả, cho đến khi khách mời đặc biệt lên sân khấu, bầu không khí mới bị đốt cháy lần nữa. Không ai ngờ rằng khách mời đặc biệt đầu tiên trong concert của Lệ Thâm lại là Cố Tín!

Vì vậy không ngoài dự đoán, Lệ Thâm và Cố Tín lại lên hot search.

Lệ Thâm và Cố Tín kết hợp hát một bài thể loại rock and roll, là bài hát trứ danh <Cuồng Vang> của Cố Tín. Độ khó của bài hát rất cao, Lệ Thâm lại hoàn thành khá tốt khiến fans nổi điên lần nữa.

"Thâm Thâm còn biết hát cả rock and roll!! Anh là ca sĩ thần tiên gì vậy!!!"

"Có lẽ ngoài việc sinh con, không có gì anh Thâm không biết [quỳ]"

"Một mình Thâm Thâm không sinh được, tui có thể giúp anh ấy nè [thẹn thùng]"

"Cầu xin các chị em xếp hàng đợi có được không [mỉm cười]"

Đến khi Dư Vãn lướt Weibo lại, cô rất lo lắng "Lệ Thâm sinh con" cũng lên hot search.

(Truyện được edit bởi Thụy Mặc - Diễn đàn Việt Nam Overnight)

Buổi concert chín mươi phút rất nhanh đã kết thúc, thời gian còn không bằng một bộ phim điện ảnh nhưng khán giả xem xong đều có phản hồi cực kỳ tốt và nói concert lần này của Lệ Thâm vô cùng có giá trị.

Điều này cũng khiến cho khán giả mua vé xem hai đợt sau càng chờ mong. Dư Vãn vì bận rộn cho hôn lễ của Đàm Bình nên không đi xem hai đợt sau, nhưng thấy phản hồi của mọi người trên Weibo thì đoán hẳn là rất thành công.

Sau khi hoàn thành ba đợt concert, Lệ Thâm cũng có một kỳ nghỉ nho nhỏ. Những ngày này Lệ Thâm không ra ngoài nên mỗi ngày đều ở nhà quấn lấy Dư Vãn.

Lúc trời chuyển tối, Dư Vãn còn đang ngồi trên sô pha chuẩn bị công tác cho hôn lễ, trên người cô đang mặc áo sơ mi của Lệ Thâm, trước đó đồ ngủ của cô đã bị Lệ Thâm xé nát, cô cũng không có thời gian đi mua nên dứt khoát lấy một cái áo sơ mi của Lệ Thâm mặc thành đồ ngủ.

Lệ Thâm tắm xong ra ngoài thì thấy cô ôm máy tính ngồi xếp bằng trên sô pha, áo sơ mi của anh vừa vặn che khuất mông cô, hai chân thon dài trắng nõn cứ vậy mà bại lộ trước mặt anh.

Anh bước tới ôm lấy cô, bàn tay trượt từ chân cô hướng lên: "Bảo bối, anh muốn..."

Dư Vãn đè tay anh lại và nghiêm mặt nói: "Không, anh không muốn."

"..." Lệ Thâm chợt dừng lại rồi ôm cô cười ra tiếng: "Bao giờ hôn lễ trong tay em mới xong thế?"

"Nhanh thôi, thứ ba cử hành." Dư Vãn nghiêng đầu mỉm cười nhìn anh: "Hôn lễ này xong là có thể chuẩn bị cái tiếp theo."

Lệ Thâm: "..."

Dư Vãn là một kẻ còn cuồng công tác hơn cả anh.

"Vãn Vãn, em đã lạnh nhạt với anh lâu rồi." Lệ Thâm bất mãn oán giận với cô. Dư Vãn học theo cách Lili thường làm mà vô tội nhìn anh: "Có à?"

"Có, khó lắm anh mới có mấy ngày nghỉ, em lại làm việc suốt ngày."

"Ngoan nào, thứ ba tuần tới là kết thúc." Dư Vãn vỗ vỗ đầu anh rồi tiếp tục nhìn chằm chằm vào máy tính. Lệ Thâm đang định thừa dịp cô không chú ý mà hôn cô, điện thoại của Dư Vãn đặt trên bàn đã reo lên.

Lệ Thâm thuận thế nhìn sang, trên màn hình hiện lên hai từ "Ngụy tổng".

Nhìn thấy hai từ này, đuôi lông mày của Lệ Thâm vô thức nhếch lên.

Dư Vãn lấy điện thoại và ấn nghe: "Ngụy tổng, có chuyện gì sao?"

Ngụy Thiệu nói: "Em còn đang bận à?"

"Ừm, đang cố gắng hoàn tất hôn lễ của Đàm Bình, ngày kia phải bắt đầu sắp xếp hiện trường."

"Vậy ư." Ngụy Thiệu nghĩ ngợi rồi nói: "Vậy em lo làm đi, tôi định nói với em về đơn hôn lễ mới, hay là đợi ngày mai em đến công ty..."

Ngụy Thiệu mới nói tới đây, Lệ Thâm đã đột nhiên liếm bên sườn cổ của Dư Vãn rồi nhẹ nhàng cắn một cái.

Dư Vãn vô thức ưm một tiếng, Ngụy Thiệu dừng lại một lát mới nói: "Lệ Thâm đang ở bên cạnh em sao?"

"..." Dư Vãn xấu hổ muốn chết, cô không biết tại sao Ngụy Thiệu lại hỏi tới Lệ Thâm, nhưng bây giờ chuyện đó không quan trọng. Cô đẩy Lệ Thâm dính trên người cô ra và lườm anh một cái, sau đó nói với Ngụy Thiệu: "Không có, là một con chó ở bên cạnh tôi."

Lệ Thâm: "..."

Lili nằm cạnh sô pha đúng lúc sủa hai tiếng, không biết Ngụy Thiệu có tin hay không, hắn chỉ nói tới công ty bàn lại rồi cúp máy.

Dư Vãn đặt điện thoại xuống, Lệ Thâm lại ôm lấy cô, Dư Vãn bất đắc dĩ nhìn anh: "Anh có ấu trĩ quá không?"

"Em nói anh là chó, em không ấu trĩ à?" Lệ Thâm hỏi lại.

Dư Vãn quay đầu sang chỗ khác cười một tiếng. Cô biết trong lòng Lệ Thâm vẫn để ý Ngụy Thiệu, mặc dù anh ấy chưa từng yêu cầu cô làm gì.

"Em hỏi anh, anh có gì đó với Ngụy Thiệu đúng không?"

Lệ Thâm cũng không phủ nhận: "Anh nói với hắn ta là anh và em đã quay lại."

"..." Cô không hỏi anh tại sao lại nói cho Ngụy Thiệu mà chỉ nói: "Anh không sợ hắn phơi bày chuyện này sao?"

"Hắn không phải loại người như vậy đâu nhỉ."

"..." Về mặt này thì anh ấy lại rất tín nhiệm người ta.

Dư Vãn hết biết nói gì đành ngồi thẳng người nói với Lệ Thâm: "A Thâm, em muốn rời khỏi Thiều Hoa."

Lệ Thâm ngạc nhiên, mặc dù trong lòng anh rất muốn Dư Vãn cách xa Ngụy Thiệu một chút nhưng công việc của cô ấy ở Thiều Hoa phát triển rất tốt, anh không muốn làm ảnh hướng đến sự nghiệp của cô.

Anh yên lặng một lát rồi hỏi cô: "Rời khỏi Thiều Hoa rồi sao nữa, vào công ty lớn hơn ư?"

Dư Vãn lắc đầu: "Đi làm ở công ty hôn lễ thì chức vụ cao nhất là giám đốc kế hoạch thôi, em muốn làm một mình và trở thành một kế hoạch sư độc lập."
 
66,229 ❤︎ Bài viết: 147 Tìm chủ đề
Chương 50.1: Cái cậu ca sĩ kia, tên là gì ấy nhỉ?
"Kế hoạch sư độc lập? Tương đương với phòng làm việc cá nhân sao?" Lệ Thâm hỏi.

Dư Vãn trả lời: "Gần giống vậy, thứ công ty kinh doanh là thương hiệu còn kế hoạch sư độc lập kinh doanh bản thân mình, hoặc là nói bản thân mình là thương hiệu."

Sau khi trở thành kế hoạch sư độc lập, toàn bộ tiền kiếm được đều là của mình và không cần chia với công ty, nhưng đồng thời nguy hiểm cũng do mình gánh vác toàn bộ, lợi và hại đều rất rõ ràng.

Lệ Thâm suy nghĩ một lát rồi mỉm cười nói với cô: "Em quyết định làm gì anh đều ủng hộ em."

Dư Vãn nhìn anh và mỉm cười theo: "Nhưng mà chuyện này phải đợi sau khi hôn lễ của Đàm Bình kết thúc, em sẽ nói với Ngụy tổng sau."

"Được thôi."

Vào tháng chín, thành phố A vẫn có mưa phùn kéo dài như năm ngoái, cũng may mấy ngày trước Dư Vãn đã bắt đầu bố trí sân lễ, bây giờ chỉ hoàn thành bước cuối nên không quá ảnh hưởng đến tiến triển công tác.

Mặc dù mỗi ngày đều có mưa nhưng mưa không lớn, cô dâu chú rể diễn tập cũng thuận lợi hoàn thành. Ngày nào Dư Vãn cũng theo dõi dự báo thời tiết, hi vọng vào ngày thứ ba sẽ có nắng, cho dù là một lát ngay lúc cử hành nghi lễ thì cũng tốt hơn rồi.

Tuy nhiên chuyện tốt luôn bị quấy rầy, lúc đón dâu không có mưa, xe riêng nhà bạn bè thân thích của Lý Duệ tạo thành một đoàn xe trên đường phố gây một đợt cảm giác tồn tại, nhưng đến gần 12 giờ thì mưa vẫn rơi xuống.

"Hôm nay ở đây có bốn tiệc kết hôn, nhất định phải làm tốt công tác hướng dẫn khách khứa và tránh việc để khách đi nhằm sân."

Dư Vãn đang nói chuyện với nhân viên công tác tại hiện trường, trợ lý đã chạy chậm tới kêu cô: "Dư tổng, trời mưa."

Dư Vãn đi tới nhìn thoáng qua bên ngoài, đúng là có mưa nhỏ, cô nghĩ nhịn lâu như vậy rồi cuối cùng cũng có mưa.

"MC biết quá trình, anh ấy sẽ hướng dẫn khách khứa đã có mặt dùng ô che mà chúng ta đặt tại hiện trường." Dư Vãn nói và lại dặn dò thêm: "Cậu cũng đi xem thử MC có cần trợ giúp gì thì phụ một tay."

"Yes Sir~"

Dư Vãn đi tới phòng thay đồ của cô dâu thì thấy Đàm Bình đang bổ trang: "Đàm tiểu thư, bên ngoài có mưa nhỏ, khi chúng ta diễn tập cũng có mưa nên cô cứ làm giống như ngày hôm đó là được, khách đã có mặt tại hiện trường sẽ do MC dẫn đường."

"Đã biết." Đàm Bình mỉm cười nhìn cô: "Nói thật thì tôi rất hồi hộp, nhưng thấy cô ở đây thì trong lòng bình tĩnh hơn nhiều."

Dư Vãn cũng mỉm cười nhìn cô ấy: "Không cần hồi hộp, hôm nay cô rất xinh đẹp, vừa nãy chú rể còn muốn tới đây nhìn lén, dáng vẻ của anh ta còn hồi hộp hơn cô nhiều."

Đàm Bình bị cô chọc cười, bớt chút hồi hộp mà thêm chút ngọt ngào, Dư Vãn làm dịu lại cảm xúc cho cô dâu rồi đi ra ngoài xem xét.

Mười hai giờ, nghi lễ đúng giờ bắt đầu, mặc dù bầu trời có mưa nhỏ nhưng cũng không giội tắt nhiệt tình của khách khứa. Dưới sự hướng dẫn của MC, tất cả mọi ngươi giơ cao dù giấy và mong chờ nhón chân nhìn cô dâu chú rể.

Dù giấy được làm riêng theo yêu cầu cho hôn lễ lần này, hình vẽ trên mặt dù giấy giống với hình thêu trên khăn trải bàn là hoa hồng nền trắng, nhưng hoa văn của mỗi cây là khác nhau.

Dưới sự mong chờ của mọi người, cô dâu chú rể cũng bước ra dưới mưa phùn tầm tã. Chiếc váy cưới mà Đàm Bình mặc là một chiếc váy cưới màu trắng với các yếu tố thêu màu đỏ, vừa lúc hắt sáng chủ đề lần này, có nóng bỏng như hoa hồng tại hiện trường và cũng có thuần khiết thánh thiện như tuyết trắng.

Đàm Bình rất quan tâm đến hiệu quả quay chụp hiện trường hôn lễ nên buổi hôn lễ này dùng bốn máy quay phim, bao gồm một flycam. Những máy quay và máy ảnh này đều bắt giữ lại rất nhiều khoảnh khắc đẹp tại hôn lễ.

Đặc biệt là flycam quay lại cảnh mưa phùn rơi xuống trông rất có tình, mà dù giấy do khách giơ lên tựa như từng đóa hoa nở rộ trên bãi cỏ, cô dâu chú rể đứng trong mưa, trong rừng hoa tuyên thệ với nhau rằng từ nay về sau bầu bạn suốt đời.

Những bức ảnh này được Đàm Bình đăng lên WeChat dùng để cảm ơn lời chúc phúc của mọi người. Mà trong một buổi tối, ảnh chụp hiện trường hôn lễ của cô ấy đã khiến cho WeChat xôn xao một trận, ngay cả Lệ Thâm cũng lướt thấy trên WeChat của mình.

Hồ Kiều: Nhìn hôn lễ của Đàm Bình, tôi lại muốn kết hôn lần nữa vào ngày mưa [hình ảnh] [hình ảnh]

Tấm ảnh mà Hồ Kiều đăng là hình ảnh hiện trường lén lấy từ chỗ Đàm Bình, Lệ Thâm nhấp phóng to hình xem, đúng là tấm nào cũng vô cùng đẹp.

Không hổ là hôn lễ do Vãn Vãn nhà anh thiết kế.

Có vài người bạn trên WeChat của Hồ Kiều bình luận hỏi hôn lễ này do công ty nhà ai làm, Hồ Kiều đã trả lời là cùng một người lập kế hoạch cho hôn lễ của cô ta, Dư Vãn của Thiều Hoa.

(Truyện được edit bởi Thụy Mặc - Diễn đàn Việt Nam Overnight)

Lệ Thâm lặng lẽ cho cô ta một like.

Sau khi like xong, anh gọi điện cho Dư Vãn.

Lúc này Dư Vãn vẫn chưa thức dậy, cô gần như bận rộn suốt đêm trong hôn lễ hôm qua, khi về tới nhà đã hơn bốn giờ. Hôm nay Ngụy Thiệu cho cô nghỉ nửa ngày để ở nhà ngủ bù.

Vừa bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô không thèm mở mắt mà cầm lấy điện thoại a lô một tiếng.

Lệ Thâm ở đầu dây bên kia cười khẽ: "Anh đánh thức em rồi à?"

Nghe thấy giọng nói của Lệ Thâm, Dư Vãn tỉnh táo hơn chút, cô mở to mắt nhìn xuyên qua bức màn: "Mấy giờ rồi?"

"Đã hơn mười một giờ." Lệ Thâm nói: "Anh định hỏi trưa nay em muốn ăn gì, xem ra em muốn ngủ hơn?"

"... Không có, em dậy đây." Dư Vãn nói ngoài miệng như vậy nhưng cơ thể vẫn còn nằm trong ổ chăn không nhúc nhích.

"Buổi hôn lễ hôm qua do em làm rất thành công, còn nổi lên WeChat của anh."

"Vậy ư?" Dư Vãn hơi ngạc nhiên rồi khôi phục lại bình tĩnh: "Vốn dĩ mấy người có tiền như bọn anh là chung một vòng tròn."

Lệ Thâm cười cười nói gì đó, Dư Vãn nghe giọng anh và chậm rãi ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh lại, trong tay cô còn đang cầm điện thoại, hơn nữa cuộc gọi vẫn chưa cắt đứt.

Thời gian trò chuyện biểu thị hai mươi mốt phút, Dư Vãn ngây người thử gọi một tiếng: "A Thâm?"

"Hả? Tỉnh rồi?" Giọng nói của Lệ Thâm phát ra từ loa điện thoại.

"..." Dư Vãn im lặng một lát, cuối cùng cũng tiêu hóa xong tình huống trước mắt: "Vừa nãy em nghe anh nói, nghe một hồi đã ngủ quên."

"Ừm, nhưng chỉ ngủ mười mấy phút, anh còn đang suy nghĩ em có thể ngủ thẳng đến tối hay không."

"..." Dư Vãn hỏi: "Sao anh không cúp máy?"

"Không nỡ cúp máy."

Dư Vãn: "..."

Thả thính Thâm lại xuất hiện gây án.

"Vả lại em còn nói mớ." Lệ Thâm nói.

Dư Vãn ngẩn ra và hỏi anh: "Em nói gì?"

"Em nói A Thâm đẹp trai nhất, em rất thích anh ấy đó."

Dư Vãn: "..."

Em tin anh mới là lạ.

"Còn muốn hôn anh nữa."

"..." Dư Vãn ngồi dậy xoay người xuống giường: "Em dậy đây, anh cũng mau tỉnh lại đi."

Lệ Thâm ở bên kia đầu dây thấp giọng nở nụ cười.

Buổi trưa Dư Vãn ăn cơm cùng với Lệ Thâm, buổi chiều lại chạy tới công ty. Khi đang xử lý công tác kết thúc hôn lễ của Đàm Bình, Ngụy Thiệu gọi qua đường điện thoại nội bộ kêu cô tới văn phòng của hắn.

"Ngụy tổng, có chuyện gì vậy?"

"Ngồi đi." Ngụy Thiệu bảo cô ngồi xuống mới nói: "Buổi hôn lễ của Đàm Bình và Lý Duệ ngày hôm qua đã gây ra một hồi chấn động trên WeChat, cô làm rất tốt."

Dư Vãn cười nói: "Cảm ơn Ngụy tổng."

"Tạp chí <Cô Dâu Xinh Đẹp> liên lạc với công ty chúng ta và nói rằng muốn phỏng vấn cô, họ còn nói muốn xin bản thảo của cô."

"Xin bản thảo?" Dư Vãn hơi kinh ngạc: "Viết cái gì chứ?"
 
Chỉnh sửa cuối:
66,229 ❤︎ Bài viết: 147 Tìm chủ đề
Chương 50.2: Cái cậu ca sĩ kia, tên là gì ấy nhỉ?
Ngụy Thiệu cười nói: "Ví dụ như kinh nghiệm lập kế hoạch hôn lễ, chỉ cần có liên quan tới hôn lễ, muốn viết gì thì viết đó."

"À..."

"Nếu không có vấn đề gì thì lát nữa tôi gửi thông tin liên lạc với biên tập bên họ để các cô trao đổi trực tiếp."

"Vâng." Tạp chí <Cô Dâu Xinh Đẹp> được xem như là tạp chí có uy tín nhất trong ngành hôn lễ này, có thể phỏng vấn làm bài báo riêng cũng có trợ giúp cho việc tăng mức độ nổi tiếng cá nhân của cô.

Nghĩ tới đây, Dư Vãn bèn tưởng có nên nói với Ngụy Thiệu về việc mình dự định rời đi hay không.

Cô chưa kịp mở miệng đã nghe Ngụy Thiệu nói: "Còn có chuyện này, lần trước tôi định nói cho cô mà bị trì hoãn tới bây giờ."

Dư Vãn nhớ tới trò đùa quái đản của Lệ Thâm lần đó, đúng là Ngụy Thiệu có nhắc tới hôn lễ mới: "Có đơn mới sao?"

"Ừ, nhưng vị khách hàng này hơi khó tính." Khi Ngụy Thiệu nói câu này đã lộ ra vẻ mặt khó xử hiếm thấy.

Dư Vãn nói: "Còn khó tính hơn cả Hồ tiểu thư ư?"

"Cái này thì khác." Ngụy Thiệu nói: "Vị khách hàng này tên là Hoàng Mãn Phú, mấy năm trước làm ăn phát đạt, tôi và hắn ta có qua lại một lần, cả người hắn đầy vẻ nhà giàu mới nổi, không có tu dưỡng và phẩm vị tốt như Hồ Kiều."

Dư Vãn hiểu rõ gật đầu, cô cũng không phải chưa từng tiếp xúc với kiểu khách hàng nhà giàu này. Bọn họ muốn tất cả mọi phương diện trong hôn lễ phải theo gương quý tộc nhà giàu, thông thường thì còn khó phục vụ hơn cả nhà giàu chân chính.

"Mặc dù bản thân tôi không có ấn tượng quá tốt đối với hắn ta, nhưng chúng ta mở cửa kinh doanh cũng không thể bắt bẻ khách hàng. Nếu hắn ta đã tìm tới, chúng ta vẫn phải tiếp đãi." Ngụy Thiệu nói: "Tôi vốn định tự mình tiếp đơn của hắn, nhưng tôi có một người họ hàng đúng lúc cũng đang chuẩn bị hôn lễ, bên đó tôi không kéo dài được."

"Tôi hiểu rồi, tôi sẽ thử xem."

Mặc dù Dư Vãn đã đồng ý nhưng Ngụy Thiệu vẫn nhíu mày: "Cô tiếp xúc với hắn trước một chút, nếu thật sự không được thì cứ để tôi."

Dư Vãn cười nói: "Ngụy tổng yên tâm đi, có kiểu khách hàng nào mà tôi chưa gặp qua."

Ngụy Thiệu cũng cong môi: "Vậy nếu có vấn đề gì, cô cứ trực tiếp liên lạc cho tôi."

"Vâng." Dư Vãn quay trở lại văn phòng của mình, lúc nhận được tài liệu do Ngụy Thiệu gửi tới mới lấy lại tinh thần, chuyện cô muốn từ chức hình như quên nói với Ngụy Thiệu.

... Nhưng mà với không khí vừa rồi hình như không quá thích hợp để giải thích lý do từ chức mà nhỉ.

Ngón tay của Dư Vãn gõ lên bàn hai cái. Được rồi, lần sau tìm cơ hội thích hợp hơn rồi nói, trước tiên xem thử Hoàng Mãn Phú tiên sinh này đã.

Theo như lời của Ngụy Thiệu đã nói, Hoàng Mãn Phú đúng là kiểu nhà giàu mới nổi, trình độ văn hóa của bản thân không cao nhưng quan điểm tìm vợ lại rất cao.

Cô dâu nhỏ hơn hắn mười tuổi, thời đi học còn là hoa khôi của trường. Nhưng mà Dư Vãn chưa được gặp qua người thật, người liên lạc với cô về buổi hôn lễ này hầu như đều là Hoàng Mãn Phú.

Bởi vì trước đó trì hoãn mấy ngày nên sau khi cô tiếp nhận, trưa hôm ấy Hoàng Mãn Phú lập tức hẹn cô gặp mặt trao đổi. Địa điểm là tại một quán trà nổi tiếng, Dư Vãn vẫn duy trì nụ cười chuyên nghiệp nhìn Hoàng Mãn Phú học làm sang mà phẩm trà.

"Buổi hôn lễ này của tôi chỉ có một từ, hoành tráng, nhất định phải hoành tráng!" Hoàng Mãn Phú nhấp một ngụm trà pha và làm bộ gật đầu: "Tôi đã thấy hôn lễ do cô thiết kế cho Hồ Kiều và Du Thế Mẫn thả rất nhiều đèn Khổng Minh, tôi cũng muốn có cảnh đó, phải đồ sộ hơn thế."

"Vâng, tôi hiểu rồi." Dư Vãn ghi chép lại yêu cầu của Hoàng Mãn Phú trên máy tính.

"Tiền không thành vấn đề, quan trọng là phải có mặt mũi, mặt mũi đó hiểu không?"

"Hiểu." Dư Vãn mỉm cười.

Hoàng Mãn Phú hài lòng gật đầu: "À đúng rồi, còn có cái cậu ca sĩ kia, tên là gì ấy nhỉ?"

Trợ lý đi theo hắn thấp giọng nói bên tai hắn: "Là Lệ Thâm, Hoàng tổng."

"À, đúng vậy, là Lệ Thâm." Hoàng Mãn Phú nói: "Hoan Hoan của chúng tôi đã chỉ đích danh muốn cậu ca sĩ này tới hôn lễ ca hát, biểu diễn một tiết mục, cô tìm cậu ta tới giúp tôi."

(Truyện được edit bởi Thụy Mặc - Diễn đàn Việt Nam Overnight)

"..." Dư Vãn cảm thấy mình sắp không cười nổi nữa: "Chuyện đó, Hoàng tổng, Lệ Thâm là minh tinh rất nổi tiếng gần đây, muốn mời anh ấy đến biểu diễn trong hôn lễ thì hơi khó."

"Khó cái gì? Hôn lễ của tôi có ca sĩ nào mà mời không được?"

"... Là thế này, Hoàng tổng, Lệ Thâm ký hợp đồng với công ty quản lý, tất cả buổi biểu diễn và lịch trình của anh ấy đều phải thông qua sự đồng ý của công ty quản lý."

"Vậy cô liên lạc với công ty bọn họ đi. À, tôi nhớ rồi, cậu ta thuộc công ty của ba Hồ Kiều, Tinh Diệu, phải là tên này không?"

"Đúng vậy, Hoàng tổng." Trợ lý của Hoàng Mãn Phú cung kính khom lưng.

Dư Vãn thở ra một hơi rồi cười nói với Hoàng Mãn Phú: "Hoàng tổng, tôi sẽ nhanh chóng liên lạc với công ty quản lý của Lệ Thâm, nhưng không chắc chắn là công ty bọn họ sẽ đồng ý."

"Hừ, chuyện này có gì mà không đồng ý? Hoàng Mãn Phú tôi kinh doanh nhiều năm như vậy đã sớm nhìn rõ một chuyện, không có việc gì mà tiền không giải quyết được. Hoan Hoan muốn nghe cậu ta hát, cô cứ mời cậu ta tới cho tôi. Tôi nói rồi, tiền không thành vấn đề."

Dư Vãn: "..."

Trao đổi với Hoàng Mãn Phú xong, Dư Vãn mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần mà trở về công ty. Triệu Hân vừa thấy thì lập tức kêu cô lại và nhiều chuyện tiến tới: "Đã gặp Hoàng tổng gì đó?"

"Ừ..."

"Nhìn sắc mặt của cô thì hình như lực sát thương của hắn còn lớn hơn trong tưởng tượng của tôi."

Dư Vãn cười cười: "Hắn nói muốn cho Lệ Thâm tới hôn lễ của hắn để hát."

"..." Triệu Hân im lặng hồi lâu mới cực kỳ có nguyên tắc mà nói: "Không được! Mặc dù tôi rất muốn nghe anh Thâm hát live, nhưng hát tại hôn lễ của Hoàng Mãn Phú cũng quá mất mặt! Fans bọn tôi sẽ không đồng ý!"

Dư Vãn gật đầu: "Tôi cũng nghĩ vậy. Nếu Lệ Thâm đi thật, có lẽ Tinh Diệu sẽ bị nước miếng của fans chìm chết."

Trong thời đại này, nếu minh tinh nhận lời đi diễn cho thể loại không có mặt mũi như vậy, fans sẽ mắng chửi công ty ba ngày ba đêm. Nếu Lệ Thâm thật sự đi hát cho hôn lễ của Hoàng Mãn Phú...

Không, hình ảnh đó quá 'đẹp', cô vẫn không nên tưởng tượng.

Sau khi trở lại văn phòng, cô bắt đầu tìm phương thức liên lạc với Tinh Diệu. Chuyện lần này cô không định nói với Lệ Thâm, cứ thông báo cho bên công ty để họ quyết định vậy.

Trong hôn lễ của Hồ Kiều lần trước, cô có kết bạn với vài lãnh đạo của Tinh Diệu, không ngờ lần này còn có tác dụng.

Cô lục được phương thức liên lạc với Ngô Miện và gửi tin nhắn cho anh ta.

Dư Vãn: Xin chào giám đốc Ngô, tôi là Dư Vãn của công ty Thiều Hoa, chúng ta đã gặp mặt trong hôn lễ của giám đốc Quách và Hồ tiểu thư, không biết ngài còn nhớ tôi không?"

Lúc Ngô Miện nhận được tin nhắn của Dư Vãn cũng rất bất ngờ, anh ta và Dư Vãn không còn qua lại lần nào ngoại trừ lần đó anh ta đưa phương thức liên lạc của cô ấy cho Lệ Thâm.

Nghĩ tới Lệ Thâm, anh ta lập tức có chút nhiều chuyện, vì vậy mà tích cực trả lời Dư Vãn: "Xin chào Dư tiểu thư, tất nhiên là tôi nhớ rõ."

Dư Vãn thấy anh ta trả lời nhanh như vậy thì cũng không nói lời khách sáo mà đi thẳng vào chủ đề chính: "Lần này mạo muội liên lạc với ngài là muốn hỏi hoạt động của nghệ sĩ Tinh Diệu do ngài phụ trách sắp xếp phải không? Bên tôi có một vị khách hàng muốn mời nghệ sĩ Tinh Diệu tới hôn lễ biểu diễn một tiết mục."

Ngô Miện: Ồ, chuyện này có thể trao đổi với tôi. Bọn họ muốn mời ai?

Dư Vãn: Lệ Thâm.

Ngô Miện: ...
 
66,229 ❤︎ Bài viết: 147 Tìm chủ đề
Chương 51.1: Xin lỗi, lập tức xin lỗi cho tôi!
Dư Vãn thấy Ngô Miện gửi một loạt dấu ba chấm tới bèn hỏi hắn: "Lệ Thâm khó mời lắm đúng không?"

Ngô Miện: Chắc chắn là cậu ta khó mời hơn các nghệ sĩ khác, khách hàng bên cô chỉ cần Lệ Thâm sao?

Dư Vãn: Đúng vậy.

Ngô Miện: Vậy thì thế này, cô gửi tư liệu của hôn lễ bao gồm cả thông tin cơ bản về cô dâu chú rể qua đây, bên công ty sẽ bình xét.

Dư Vãn: Ok, tôi sắp xếp lại rồi gửi cho anh, làm phiền giám đốc Ngô rồi.

Ngô Miện: Không phiền, cũng là công việc mà, nhưng mà sao cô không trực tiếp tìm Lệ Thâm?

Cuối cùng Ngô Miện cũng không nhịn được nhiều chuyện mà hỏi ra vấn đề mình muốn biết nhất.

Dư Vãn: Ngài đã nói đây là công việc, tất nhiên là trực tiếp liên lạc với công ty sẽ thích hợp hơn.

"..." Cô gái này thật biết cách bốn lạng đẩy nghìn cân.

Trước khi hết giờ làm Dư Vãn đã sắp xếp xong tư liệu mà Ngô Miện cần và gửi qua cho hắn. Ngày hôm sau cô nhận được bài tin tức từ tạp chí <Cô Dâu Xinh Đẹp>, chủ đề viết bản thảo cho tạp chí cũng đã quyết định, nó có tên là "Tips về hôn lễ viết cho cô dâu chú rể".

Dư Vãn làm kế hoạch sư nhiều năm như vậy nên đã tham dự hơn mấy trăm buổi hôn lễ lớn nhỏ, những tai nạn, tình huống bất ngờ và các chi tiết dễ bị cô dâu chú rể bỏ qua hầu như đều được tổng kết trong bài viết này.

Có thể nói là tổng hợp đồ vật đáng giá.

Sau bữa tối Dư Vãn còn đang bận bịu viết bản thảo, Lệ Thâm thu dọn phòng bếp xong và thấy cô đang gõ gõ đập đập liên tục trên bàn phím, cuối cùng không thể không nữa mà mở miệng: "Vãn Vãn, em phải viết bao lâu nữa? Đã nói là ngủ chung mà?"

"... Mới hơn tám giờ, anh đã buồn ngủ rồi ư? Hôm nay anh vẫn chưa chạy bộ đêm đúng không, anh đi chạy bộ trước đi, anh chạy xong là em viết xong."

Lệ Thâm nói: "Anh chạy mười km chưa tới nửa tiếng, em xác định em có thể hoàn thành trong vòng nửa tiếng?"

"Chắc là... Được." Ngày mai cô còn có hẹn trao đổi về hôn lễ với Hoàng Mãn Phú, hôm nay phải viết xong bản phác thảo.

Điện thoại nằm trên bàn ting một tiếng và nhận được tin nhắn mới, Dư Vãn nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng cầm lấy.

Là tin nhắn đến từ Ngô Miện.

Ngô Miện: Xin lỗi Dư tiểu thư, chuyện về Lệ Thâm chỉ sợ không được rồi, người đại diện của cậu ấy đã từ chối.

Dư Vãn hơi mím môi hỏi: "Còn có con đường nào cứu vãn không? Khách hàng bên tôi nói phí biểu diễn có thể thương lượng."

Ngô Miện: Vấn đề không phải ở phí biểu diễn, thái độ của người đại diện của cậu ấy rất kiên quyết, còn mắng tôi một trận nữa [che mặt]

Dư Vãn: "..."

Ngô Miện: Người đại diện của cậu ấy là Trì Lộ, trước đó chắc hẳn cô cũng đã gặp qua trong hôn lễ, là một người rất hung hăng [che mặt] nghệ sĩ dưới tay cô ta đều rất nổi tiếng, cô ta là người đại diện át chủ bài của công ty chúng tôi. Nếu cô ấy không đồng ý, tôi cũng không còn cách nào.

Dư Vãn: Tôi hiểu rồi, cảm ơn giám đốc Ngô.

Ngô Miện: Vị khách hàng này của cô là Hoàng Mãn Phú, tôi biết... Nếu cô không tiện bàn giao với hắn ta thì hỏi thẳng Lệ Thâm đi, dựa vào quan hệ giữa hai người, cậu ấy nhất định sẽ sẵn sàng giúp cô chuyện này.

Dư Vãn còn đang suy nghĩ Ngô Miện nghĩ quan hệ giữa cô và Lệ Thâm là gì, Lệ Thâm đang chuẩn bị ra ngoài chạy bộ đã thò tới.

"Thế nào, sao sắc mặt lại khó coi như vậy?"

(Truyện được edit bởi Thụy Mặc - Diễn đàn Việt Nam Overnight)

Dư Vãn thấy anh thò tới, sắc mặt càng thêm khó coi. Cô nhanh chóng khóa điện thoại vả mỉm cười nhìn anh: "Không có gì, chỉ là khách hàng hẹn em ngày mai gặp mặt, nghĩ đến việc này lại nhức đầu."

Lệ Thâm hỏi cô: "Khách hàng lần này rất khó đối phó sao?"

"Một chút, chủ yếu là yêu cầu có hơi nhiều haha." Dư Vãn nhét điện thoại vào túi quần rồi đẩy đẩy Lệ Thâm đã thay xong quần áo: "Anh mau đi chạy bộ đi, em viết xong ngay thôi."

"Ừm." Lệ Thâm thay giày thể thao rồi đẩy cửa đi ra ngoài.

Quả nhiên khi anh chạy bộ đêm xong, Dư Vãn vẫn chưa hoàn thành bản thảo. Sau khi anh tắm xong lại ngồi xuống bên cạnh Dư Vãn: "Hôm nay là ngày nghỉ phép cuối cùng của anh, đã hứa là ngủ chung."

"..." Bàn tay gõ bàn phím của Dư Vãn cũng dừng lại. Được rồi, sáng sớm ngày mai tới công ty viết vậy. Cô lưu lại bản thảo rồi tắt máy tính đứng lên: "Em đi tắm."

Lệ Thâm đứng lên đi theo cô: "Anh đi cùng em."

"... Không phải anh mới tắm xong à?"

"Anh không ngại tắm thêm một lần."

Dư Vãn: "..."

Buổi tối vui vẻ ngủ một giấc, sáng sớm hôm nay Dư Vãn lập tức bò dậy tới công ty tiếp tục viết bản thảo. Sáng hôm này vốn là ngày hẹn trao đổi về hôn lễ với Hoàng Mãn Phú, nhưng hắn đột nhiên nói có khách hàng cần tiếp đón nên đổi thời gian thành buổi tối.

Làm trong ngành của Dư Vãn thường xuyên là bọn họ chiếu theo thời gian của khách hàng, nhưng khách hàng hẹn gặp vào sáng sớm và buổi tối đều không quá làm cho người ta thích. Nhưng không còn cách nào, Dư Vãn chỉ có thể cười hì hì đồng ý.

Lúc Dư Vãn sắp tan làm, địa điểm gặp mặt cụ thể mới được trợ lý của Hoàng Mãn Phú gửi tới.

"Thanh Nam Ngõ?" Dư Vãn nhíu mày, cô rất ít tới quán bar, ngay cả khi Lệ Thâm đi hát ở quán bar, cô cũng thỉnh thoảng mới tới. Hoàn cảnh ở quán bar tương đối ồn ào, không thích hợp để nói chuyện. Cô đoán có lẽ Hoàng Mãn Phú dẫn khách hàng tới Thanh Nam Ngõ sẵn tiện gọi cô luôn.

Có một sự trùng hợp ngẫu nhiên là quán bar mà Hoàng Mãn Phú hẹn chính là quán bar lúc trước Lệ Thâm đi hát. Sau khi Lệ Thâm nổi tiếng, quán bar này cũng bị đào ra, không chỉ có fans Lệ Thâm thích tới, rất nhiều người có ước mơ làm ca sĩ cũng đến đây xin làm.

Ca sĩ hiện tại ở quán bar là một người có cách ăn mặc và giọng hát rất giống với Lệ Thâm. Mặc dù hát không tệ lắm, nhưng nếu chỉ là bắt chước Lệ Thâm thì cô cảm thấy không được.

Khi cô tìm được Hoàng Mãn Phú trong một phòng quán bar, Lệ Thâm đang ở trong văn phòng của Trì Lộ.

"Năm nay còn dư lại hơn ba tháng, kế tiếp cậu có một buổi phát ngôn*, còn có một bài hợp ca."

* Gốc là đại ngôn (代言), có thể hiểu là làm đại sứ hình tượng/ người đại diện cho một thương hiệu hay vật phẩm nào đó.

Lệ Thâm ngẩng đầu nhìn cô ta: "Hợp ca?"

"Ừ." Trong lòng Trì Lộ không quá hài lòng về lần hợp ca này, nhưng bài hát thực sự rất hay nên sau nhiều lần cân nhắc, cô vẫn đồng ý: "Lý Trừng Trừng sắp rời nhóm thành ca sĩ solo, cô ấy là người nổi tiếng nhất nhóm, fans cũng rất nhiều, công ty có dự định lăng xê cho cô ấy. Sắp tới cô ấy chuẩn bị có buổi concert, công ty nhạc đệm định để cậu và cô ấy cùng nhau hợp ca. Tôi đã xem qua bài hát, là do Đoạn Chí Minh soạn nhạc, chất lượng rất đảm bảo."

Lệ Thâm nhíu mày, anh tin rằng bài hát của Đoạn Chí Minh sẽ không tệ, công ty cố ý mời Đoạn Chí Minh tới thì xem ra rất nhiệt tình lăng xê cho Lý Trừng Trừng. Chẳng qua về ngón giọng của Lý Trừng Trừng, anh cảm thấy vẫn chưa đến nơi đến chốn.

"Chị Lộ Lộ, tôi đã từng nghe bài hát của Lý Trừng Trừng, cô ấy là hát chính của nhóm, giọng hát cũng có trình độ, ngón giọng thì không thể nói là không có. Nhưng chỉ có bản CD nghe được, cô ta hát live rất dễ bị lạc giọng."

Trì Lộ nói: "Việc này tôi cũng đã nghe nói, cô ấy hát live dễ bị lạc giọng chủ yếu vì kinh nghiệm quá ít, ngón giọng của bản thân cô ấy không có vấn đề lớn."

Lệ Thâm cười cười không nói, thời gian ra mắt của Lý Trừng Trừng lâu hơn anh, không có kinh nghiệm hát live là vì mỗi lần lên sân khấu bọn họ sẽ không hát thật mà chú trọng đến vũ đạo hơn.

Tựa như là biết nụ cười này của anh có ý gì, Trì Lộ khụ một tiếng: "Sau khi Lý Trừng Trừng solo chắc chắn sẽ không giống như trước đây, công ty sẽ tăng cường huấn luyện cho cô ấy, hát nhiều sẽ tốt hơn thôi."

Lệ Thâm nói: "Vậy trước khi cô ta hát tốt hơn, tôi sẽ không hợp ca với cô ta."

"..." Trì Lộ nghĩ thầm, không hát live thì ít nhất cũng phải đồng ý vào phòng thu âm.

Lệ Thâm rời khỏi văn phòng của Trì Lộ thì lập tức chuẩn bị về nhà. Tiểu Đổng thấy sắc mặt của anh không quá tốt bèn chủ động quan tâm nói: "Anh Thâm, có chuyện gì vậy? Đừng nói là công ty cho anh đi hát đám cưới thật đấy nha?"

Lệ Thâm khẽ nhúc nhích lông mày và quay đầu sang nhìn Tiểu Đổng: "Đám cưới gì?"

"Ủa đúng rồi, anh không biết, chị Lộ Lộ cố ý dặn dò không thể nói cho anh..." Ơ, khoan đã, có phải vừa rồi cô vô tình nói cho anh ấy rồi hay không???

Tiểu Đổng: "..."

"Em vừa nói đám cưới gì?" Lệ Thâm hỏi lại lần nữa.
 
66,229 ❤︎ Bài viết: 147 Tìm chủ đề
Chương 51.2: Xin lỗi, lập tức xin lỗi cho tôi!
Tiểu Đổng nói với vẻ mặt sắp khóc: "Anh Thâm, anh coi như vừa rồi chưa nghe nói gì đi."

Lệ Thâm nói: "Vậy tôi lên hỏi Trì Lộ."

"..." Tiểu Đổng giữ chặt góc áo của anh và mỉm cười: "Là thế này, có một ông chủ tên Hoàng Mãn Phú mời anh tới hôn lễ của ông ta để hát nhưng đã bị chị Lộ Lộ từ chối."

"Hoàng Mãn Phú?" Con ngươi Lệ Thâm khẽ chuyển động, cái tên này sao nghe có vẻ hơi quen tai? Anh đã thấy ở đâu?

Ngay lúc cửa thang máy mở ra, Lệ Thâm cũng nhớ được đã thấy cái tên này ở đâu – hình như là ở trong bản kế hoạch của Dư Vãn.

Hình như Hoàng Mãn Phú là khách hàng hiện tại của cô ấy.

Nhưng nếu thật là hôn lễ do Dư Vãn phụ trách, sao cô ấy không nói thẳng với anh? Công ty từ chối, khách hàng có làm khó cô ấy không?

Nghĩ đến đây, Lệ Thâm không nhịn được mà lấy điện thoại ra gọi cho Dư Vãn.

Dư Vãn mới tìm thấy Hoàng Mãn Phú và nói với hắn chưa được mấy câu đã bị kéo đi uống rượu, điện thoại vừa reo, cô vừa lúc có cơ hội chạy ra: "Xin lỗi Hoàng tổng, tôi đi nghe điện thoại."

Cô cầm điện thoại đi sang một bên thì thấy do Lệ Thâm gọi tới: "A Thâm, anh về nhà rồi à?"

"Còn ở công ty." Lệ Thâm nghe tiếng cãi cọ ồn ào bên phía cô thì theo bản năng nhíu mày: "Em đang ở đâu?"

"À, em đang ở quán bar lúc trước anh đi hát, khách hàng hẹn em gặp mặt ở đây."

"Khách hàng, tên là Hoàng Mãn Phú sao?"

"Ừm." Lúc Dư Vãn làm việc, Lệ Thâm thường xuyên dính vào bên người cô, anh ấy biết tên khách hàng của cô cũng không kỳ lạ.

"Có phải hắn ta muốn anh tới hôn lễ của hắn để hát không?"

Dư Vãn ngây người hỏi anh: "Công ty nói với anh ư?"

Lệ Thâm mím môi hỏi lại: "Mấy chuyện này sao em không nói thẳng với anh?"

"À, đây là việc công, con người em luôn luôn công tư phân minh*."

(*) Công tư phân minh (公私分明): việc công và việc tư phân chia rõ ràng.

"..." Cô không nói Lệ Thâm cũng biết là cô không muốn làm anh khó xử. Anh đang định mở miệng đã nghe bên kia có người kêu Dư Vãn đi uống rượu.

"Không nói với anh nữa, khách hàng còn đang đợi em."

Dư Vãn nói xong thì lập tức cúp điện thoại, Lệ Thâm cau mày ngồi trên xe sau đó nói với Tiểu Đổng: "Tới Thanh Nam Ngõ trước."

"Hở?"

"Tôi nói tới Thanh Nam Ngõ."

"... Đã biết." Tiểu Đổng lái xe ra ngoài rồi nhỏ giọng nói: "Anh Thâm, anh muốn đi uống rượu sao?"

"Tìm người."

"À." Chỉ cần không phải uống rượu thì cô yên tâm rồi. Nếu anh ấy uống say ở quán bar, trang đầu ngày mai có lẽ sẽ là 'Ca sĩ nổi tiếng Lệ Thâm mua say đêm khuya ở quán bar, có vẻ như là tình trường thất ý*'.

(*) Tình trường thất ý (情场失意): chuyện tình cảm không suôn sẻ.

"Dư tiểu thư, nghe điện thoại gì mà lâu thế?" Trên tay Hoàng Mãn Phú cầm một cốc bia, bên trong còn có đá: "Tới, làm một ly."

"Tôi thật sự không thể uống, Hoàng tổng." Dư Vãn mỉm cười chặn lại cốc bia và cố gắng dùng chuyện hôn lễ dời sự chú ý của hắn: "Tôi đã liên lạc với bên Tinh Diệu nhưng người đại diện của Lệ Thâm không đồng ý."

"Tại sao người đại diện không đồng ý, là chê tôi chưa cho đủ tiền sao?" Trên mặt Hoàng Mãn Phú viết đầy chữ không vui: "Cô liên lạc lại với người đại diện của cậu ta cho tôi, tôi càng muốn mời Lệ Thâm tới. Không phải chỉ là một gã hát rong à, có giá cao như vậy?"

Dư Vãn thay đổi sắc mặt, cô cố gắng đè lại tức giận trong lòng rồi nở nụ cười nhìn hắn: "Tôi sẽ liên hệ lại với người đại diện của Lệ Thâm, nhưng về sân tổ chức, ngài nhất định phải muốn làm ở nhà thờ St. Bislide sao?"

(Truyện được edit bởi Thụy Mặc - Diễn đàn Việt Nam Overnight)

Hoàng Mãn Phú liếc nhìn cô một cái: "Thế nào, Lệ Thâm không mời được, nhà thờ cũng không cho làm ư?"

Dư Vãn cười nói: "Là thế này, nhà thờ St. Bislide đúng là có thể tổ chức hôn lễ, nhưng có yêu cầu đối với cô dâu chú rể. Nếu muốn cử hành ở đó thì trước tiên phải trở thành giáo đồ."

Sắc mặt Hoàng Mãn Phú trầm xuống: "Đâu ra nhiều quy định như vậy? Tôi thấy người khác làm hôn lễ ở nhà thờ cũng không cần tham gia vào đạo gì đó mà?"

Dư Vãn cố gắng kiên trì nụ cười: "Các nhà thờ khác ở thành phố A không có yêu cầu này, ngoài ra nhà thờ được xây dựng để tổ chức hôn lễ ở công viên Tinh Quang và công viên Lệ Trạch cũng không có quy định này. Nếu ngài ngại phiền phức thì có thể suy xét đổi sang công viên Tinh Quang, nhà thờ ở nơi đó cũng rất lớn."

"Lớn? Có lớn bằng nhà thờ St. Bislide không? Đừng tưởng rằng tôi không biết gì về mấy công ty hôn lễ của các cô mà tùy tiện lừa gạt. Trước đó tôi đã cho người tra qua, nhà thờ lớn nhất thành phố A là St. Bislide, tôi muốn phải lớn nhất, lớn thứ hai cũng không được!"

Dư Vãn: "..."

:)

Khi Dư Vãn đang nhẫn nhịn mưu tính dùng lý lẽ để thuyết phục Hoàng Mãn Phú, Lệ Thâm đã tới trước cửa quán bar. Tiểu Đổng thấy anh tới đây thì hơi căng thẳng: "Anh Thâm, anh muốn tìm ai, em vào tìm giúp anh. Anh đã từng đi hát ở đây nên có không ít fans đến đây, nếu như bị nhận ra thì thảm."

Lệ Thâm nghĩ ngợi rồi lấy đầu tóc giả màu vàng từ ghế sau ra đội lên đầu.

Tiểu Đổng: "..."

Cô nhìn anh ta đội tóc giả và mũ lưỡi trai rồi đeo khẩu trang, cuối cùng mặc áo khoác của cô. Áo khoác này là do cô cố tình chuẩn bị khi vào phòng có điều hòa, là kiểu áo khoác dài rộng thùng thình, sau khi mặc lên người Lệ Thâm lập tức biến thành áo khoác lửng thời thượng.

Lệ Thâm mặc đồ xong rồi ngẩng đầu nhìn cô: "Bây giờ không nhận ra rồi chứ."

"... Vâng." Là không nhận ra, nhưng hơi giống biến thái.

"Vậy tôi đi đây, em ở chỗ này đợi tôi, tôi ra nhanh thôi."

"Vâng." Tiểu Đổng thấy anh đi ra ngoài thì lại không yên tâm dặn dò: "Anh Thâm phải cẩn thận đó, có chuyện gì thì lập tức gọi cho em."

"Ừ." Lệ Thâm nhét tay vào trong túi rồi đi vào quán bar.

"..." Người giữ cửa quán bar lại cho anh ấy đi vào? Đừng nói nữa, dáng người của anh Thâm kết hợp với cách ăn mặc này đúng là có chút phong cách.

Lệ Thâm còn quen thuộc quán bar hơn Dư Vãn nên đi một vòng đã thấy cô. Một gã đàn ông trung niên bưng một cốc bia lớn trên tay tựa như muốn cho Dư Vãn uống, Dư Vãn không nhận, gã lập tức muốn vươn tay nắm lấy cổ tay cô.

Lệ Thâm nhanh chóng bước tới gỡ tay của gã ra và chắn trước mặt Dư Vãn. Dư Vãn ngây người nhìn tên tóc vàng cao to trước mặt... Là tóc vàng đúng không? Ánh đèn nhiều màu ở quán bar làm cho cô không quá xác định.

"Mày làm gì đó?!" Hoàng Mãn Phú bị gỡ tay ra đập bàn đứng dậy, vừa rồi khi Lệ Thâm gỡ tay gã ra, cốc bia cũng bị lật ngã, nước bia đổ đầy tay Hoàng Mãn Phú.

Lệ Thâm lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống gã: "Tôi tới đón bạn về nhà."

Anh vừa nói xong, Dư Vãn lập tức nghe ra. Mặc dù anh ấy đè thấp giọng nhưng Dư Vãn quá quen thuộc với âm thanh của Lệ Thâm.

"Mày tới đón bạn hay là tới gây sự, hả?"

Giọng nói của Hoàng Mãn Phú còn cao hơn vừa rồi, Dư Vãn nghe được gã ta thật sự tức giận nên vội vàng vòng tới trước người Lệ Thâm nhận lỗi với gã: "Xin lỗi Hoàng tổng, bạn tôi không cố ý."

Cô lấy khăn giấy từ trong túi ra muốn lau bia trên người Hoàng Mãn Phú, Hoàng Mãn Phú né tránh cô, gã nổi giận đùng đùng nói: "Đừng có trưng ra dáng vẻ đó, đây là bạn của cô? Tôi thấy hai người là cố ý!"

"Hoàng tổng, đây thật sự là hiểu lầm."

"Hiểu lầm? Một câu hiểu lầm của cô là xong rồi?" Hoàng Mãn Phú một bộ ta đây không muốn bỏ qua: "Xin lỗi, lập tức xin lỗi cho tôi! Bằng không thì đơn làm ăn này đừng làm nữa, tôi cũng phải kéo công ty các cô vào sổ đen!"

Dư Vãn chặn lại Lệ Thâm đứng sau muốn nói chuyện và mỉm cười xin lỗi với Hoàng Mãn Phú: "Thật xin lỗi Hoàng tổng, thật sự rất xin lỗi, việc này do chúng tôi sai, xin ngài bớt giận."

"Hừ!" Hoàng Mãn Phú hừ lạnh một tiếng rồi nhìn sang Lệ Thâm: "Còn mày nữa, mày cũng phải xin lỗi tao!"

Dư Vãn mím môi nói với gã: "Hoàng tổng, bạn tôi thật sự là vô tình, thế này đi, tôi uống rượu bồi tội với ngài."

"Không cần, cậu ta nhất định phải xin lỗi tôi! Không xin lỗi thì tôi lập tức khiếu nại cô! Kéo công ty các cô vào sổ đen!"

Lệ Thâm siết chặt nắm tay, Dư Vãn cũng không nói gì, xung quanh có rất nhiều người nhìn về phía bên này. Cuối cùng Lệ Thâm khom lưng đang định chuẩn bị xin lỗi với Hoàng Mãn Phú đã bị Dư Vãn kéo lại: "Anh thật sự định xin lỗi hắn ta à? Anh dựa vào cái gì xin lỗi hắn chứ?"

Lệ Thâm hơi ngẩn người nhìn cô, Hoàng Mãn Phú thấy cô ngăn Lệ Thâm xin lỗi lại rống to: "Không xin lỗi thì việc này không để yên!"

Dư Vãn cũng quát lại gã: "Ông đi khiếu nại đi, kéo vào sổ đen đi! Đơn làm ăn này với ông tôi không làm!"

Tác giả có lời muốn nói: Hộ phu cuồng ma Dư Vãn online. Bắt nạt tôi thì được, bắt nạt người đàn ông của tôi thì không được. [mỉm cười]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back