Ngôn Tình [Edit] Hoàng Hậu Hiện Đại - Trấn Nhu Băng Mễ Chúc

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi thiên thiên(thapquy142), 21 Tháng bảy 2019.

  1. Chương 10: Viện Mồ Côi Đêm Đầu Tiên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vương Linh trước tiên đưa Chu Khanh Khanh trở về ký túc xá cô ở trước kia, ở lại viện mồ côi điều kiện cũng không tệ, là tiêu chuẩn phòng bốn người. Tuy nói bày biện rất đơn giản, bốn cái giường gỗ, hai cái bàn vuông bốn cái ghế, hơn nữa một chút cơ bản đồ dùng hàng ngày, cũng không có vật dư thừa, nhưng ít nhất trên giường được phủ đệm và mền bông. Với điều kiện này mà nói, viện mồ côi đã theo kịp các quán rượu lớp bình dân ở triều Hạ rồi.

    Bọn họ đến túc xá thì bên trong cũng không có người, Vương Linh tùy ý chỉ trong đó một cái giường, đối Chu Khanh Khanh nói: "Hiện tại những người khác hẳn là cũng còn ở phòng chơi trò chơi, con cũng trãi qua vài ngày khốn khổ rồi, sớm lên giường nghỉ ngơi đi."

    Chu Khanh Khanh khéo léo gật đầu: "Cảm ơn dì Vương, ngày hôm nay dì và Trương Phó viện trưởng cũng cực khổ rồi." Vương Linh, hiển nhiên trông Chu Khanh Khanh hiểu chuyện còn có chút không quen, lúng túng cười cười, như cũ mặt không thay đổi dẫn Hạ Thừa Kỳ rời đi.

    Chu Khanh Khanh đi tới bên cạnh giường của mình, thấy trên đệm giường có phần lộ ra màu ố vàng, nhịn không được nhíu mày một cái. Cô không biết thói quen trước kia của Hoàng Lượng Lượng là như thế nào, nhưng nàng bây giờ có thể chịu không nổi môi trường bẩn như vậy. Đây chính là chỗ cô muốn về sau ở lâu dài nên liền muốn trước sáng mai phải đi đem những thứ đệm chăn này đều giặc sạch một lần, tối hôm nay trước hết cố chịu đựng một chút đi.

    Chu Khanh Khanh thật là có chút mệt mỏi, cô nằm trên giường, vào ký túc xá trống rỗng không người, vừa lúc có thể yên tĩnh nhìn 1 chút tình hình hiện tại. Cô cũng không có ký ức gì của nguyên thân, chỉ biết là nguyên thân đã từng là một đứa ngốc, không biết thế giới này, vẫn là dựa vào chính mình từ từ khám phá. Quốc gia này trông có vẻ được hơn rất nhiều so với Hạ Quốc cô ở trước kia. Nhưng người sinh sống ở chỗ này, hiển nhiên cũng chia ba bảy loại.. từ môi trường của viện phúc lợi, thậm chí cô ăn vài thứ kia đều có thể rất dễ dàng mà suy luận ra mình là địa vị thấp nhất trong một nhóm người rồi đi.

    Là một đứa không cha không mẹ, là cô nhi không có quyền không có thế, ở nơi nào đều là mặc cho người khi dễ. Tuy nói cô kiếp trước chính là đứng đầu nhà thiên kim, sau lại được quốc gia coi trọng, nhưng là cũng không phải là không đã biết thế gian mưa gió và nhân tình ấm lạnh. Chỉ là từ trước, cô thờ ơ lạnh nhạt xem trò vui ; hiện tại, đây là thói đời thất thường liền muốn thể hiện ở trên người cô rồi.

    Chu Khanh Khanh chưa bao giờ là một người dễ dàng nhận thất bại, cô nếu trùng sinh rồi vậy chứng tỏ ông trời không đành lòng nhìn dáng vẻ của cô cứ như vậy đã chết. Cũng có thể trên đời này thật sự có thần tiên, nghe được cô khẩn cầu cho cô một cơ hội sống bắt đầu lại. Trước đó chết vô cùng không cam lòng và oán giận dường như được cuộn sạch. Một màn cảnh tượng kia, đèn kéo quân được cô thả lại hiện ra trước mắt. Đúng là nếu so với lúc còn sống còn phải rõ ràng, giống như chỉ cần cô ra lệnh một tiếng, những nhân vật trong những ký ức này liền mặc giáp trụ ra trận hóa trang lên sân khấu, ở trong tâm trí cô vì cô mà hát ra một vở kịch đặc sắc. Đột nhiên xuất hiện thích khách, tâm tư bí hiểm.. Chu Khanh Khanh từ từ nhắm mắt lại, cô lau đi những giọt nước từ khóe mắt không biết rơi xuống khi nào.

    Đây hết thảy đã thành quá khứ, cô.. đã sống lại, mặc dù khi trùng sinh đến hoàn toàn xa lạ, nhưng thứ mới mẻ hơn làm cho người ta rối mắt trong thời gian tới. Việc trùng sinh đến này khiến cô thậm chí có vài phần sợ, ánh sáng, tiếng động lớn rầm rĩ, xa lạ, trong hiện thực khá đáng sợ..

    Cô giơ tay lên, nhìn đường nét trẻ con trước mặt, trong đầu nhưng giống như lại hiện lên một đôi tay mềm mại khác, nhỏ bé xinh đẹp, thon dài, trắng nõn.. đã từng là tay của mình.

    Lần này, không thể sống như không tim không phổi như vậy được. Cô muốn lúc này đây nếu như lại nước chảy bèo trôi, ai biết sẽ lưu đi chỗ nào? Sống được lại luôn thấu đáo chút, cố gắng chút, luôn luôn tận lực đem kiếp trước tiếc nuối từng người mà lại bù lại, muốn cùng trước kia tất cả nói tạm biệt!

    Chu Khanh Khanh sau khi nghĩ thông suốt trong lòng liền sáng tỏ tỉnh táo, giữa hai lông mày chán nản cũng một cái quét sạch. Bắt đầu từ hôm nay, cái kia Hạ Quốc hoàng hậu Chu Khanh Khanh đã chết, bé gái mồ côi Hoàng Lượng Lượng sẽ phải thật tốt sống sót. Ở nơi này hoàn toàn mới, không cùng một thời đại, từ bên dưới bắt đầu chính thức với danh hiệu Hoàng Lượng Lượng đối nhân xử thế.

    Hoàng Lượng Lượng không biết mình là ngủ lúc nào, có lẽ suy nghĩ một chút liền đã ngủ, sắc trời đã sáng rồi.

    Hoàng Lượng Lượng nghe được trong phòng có tiếng người nói chuyện, cô uốn thẳng người ngồi dậy xem, liền thấy trong phòng cái khác trên ba cái giường đều ngồi là một né gái với cô tuổi tác không kém là bao nhiêu.

    Cô bé trên giường đối diện Hoàng Lượng Lượng nghe thấy động tĩnh bên này liền quay đầu hướng cô nhìn lại. Ánh mắt của nó có phần bất thiện, trên mặt biểu tình cũng tràn đầy chán ghét, khóe miệng hơi thoáng nhìn, liền mở miệng nói: "Ngốc Lượng, tôi còn tưởng rằng chị đã chết ở bên ngoài đi, không nghĩ tới mạng chị lớn như vậy mà đã trở về, chẳng qua đứa ngốc như chị trở về cũng lãng phí lương thực."

    Hoàng Lượng Lượng nghe xong những lời cay nghiệt như vậy nhịn không được cau mày, nhìn cô bé đối diện một chút. Gò má của nó rất gầy, da hơi đen, tuy rằng chẳng qua bảy tám tuổi, nhưng một chút cũng không có sự ngây thơ dễ thương của một đứa trẻ nên có, trái lại lộ ra một cổ chanh chua. Cô hôm nay đã không phải là đứa ngốc trước kia nữa rồi, đương nhiên sẽ không lại tùy ý để cho người khi dễ, không chút nào tỏ ra yếu kém mà cãi lại nói: "Từ đâu tới cái con khỉ, lại không nói tiếng người!"

    Hoàng Lượng Lượng lời này vừa nói ra, trong phòng nhất thời liền yên lặng. Vốn hai người kia cố tình giữ khoảng cách với Hoàng Lượng Lượng cũng nhìn về phía cô với ánh mắt quỷ dị, như là không nhận ra cô.

    Đứa bé da ngăm hiển nhiên là kinh ngạc nhất, cô làm sao đều không nghĩ tới là một đứa ngốc vẫn sẽ cãi lại. Một cái mặt đen đều giận đến tím bầm, ' Đùng' một cái nhảy ra khỏi giường đứng lên, chỉ vào Hoàng Lượng Lượng nói: "Chị mới vừa nói gì đó! Có bản lĩnh lập lại lần nữa!"

    Lúc này Hoàng Lượng Lượng không lại chú ý tới nó, cô cảm thấy không cần thiết cùng tiểu nhân này nói lời vô ích. Thấp kém! Cô vén mền lên thẳng xuống giường, bắt đầu quan sát trên giường đệm giường và gối đầu. Kiếp trước, trước khi cô lấy chồng là thủ phụ nữ tôn, sau khi lấy chồng là một quốc gia chi mẫu. Từ nhỏ nhất định mười ngón không hề chạm vào nước xuân, đương nhiên cho tới bây giờ tự mình chưa giặt bất cứ vật gì. Chẳng qua cô đầu óc không ngu ngốc, rất nhanh thì nghiên cứu ra làm sao đem lớp vải bên ngoài đệm giường tháo ra. Mất một phen công phu sau đó thì tất cả mọi thứ đều tháo dỡ hoàn tất, thêm cả chiếc chăn mỏng phủ giường liền ôm chuẩn bị ra cửa.

    Đứa bé da ngăm kia thấy Hoàng Lượng Lượng vậy mà không chú ý tới nó, càng tức giận. Ngay Hoàng Lượng Lượng đi qua trước giường thì hai tay dang ra, chắn trước mặt nàng.

    "Này Ngốc Lượng, bản lãnh chị lớn nha, có tin hay không sau này tôi để cho chị không có cách nào ở lại viện mồ côi!" Con bé thái độ rất là kiêu ngạo, trong miệng đều là lời nói hung tợn uy hiếp, giống như thật có thể để cho Hoàng Lượng Lượng không còn cách nào đặt chân ở viện mồ côi.
     
    LieuDuongQuỳnhhh đây thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng một 2023
  2. Chương 11: Mối Nguy Phòng Tắm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hoàng Lượng Lượng không biết cô bé trước mắt này là ai, nhưng cũng có thể đoán được cô trước đây nhất định là bình thường khi dễ nguyên thân, bây giờ bản thân không còn giống như trước, đương nhiên sẽ không để nó khi dễ. Ánh mắt của cô trong nháy mắt lạnh xuống, xuất ra uy thế đã từng làm hoàng hậu, lạnh lùng mở miệng nói: "Ngươi có thể nhìn thử xem, ai sẽ là người cuối cùng có thể ở trong viện phúc lợi này!" nói xong liền không để ý con bé đó nữa, lướt qua cô cũng không quay đầu lại đi ra cửa phòng.

    Con bé đối diện Hoàng Lượng Lượng kia rõ ràng là bị cô dọa sợ, đứng tại chỗ khẽ động cũng không dám động chứ nói chi là đến cản cô. Mà bên trong ký túc xá hai người khác cũng đều là trợn mắt há hốc mồm mà nhìn dáng vẻ của cô đây hết thảy, thẳng đến Hoàng Lượng Lượng rời khỏi hồi lâu sau mới hồi phục tinh thần lại.

    "Hoàng Lượng Lượng nó.. đây là không ngốc rồi?" Trong túc xá cô bé lớn tuổi nhất lên tiếng trước nhất nói, nó gọi là Hoàng Viện Viện, năm nay mười tuổi, coi như là chị cả trong cái ký túc xá này.

    "Hình như là bọn nó trước đây chưa bao giờ nghe cô nói qua nhiều như vậy, còn nói rõ ràng như thế." Tiếp lời chính là con bé bên cạnh sát cái giường Hoàng Viện Viện, thân hình con bé hơi mập, khuôn mặt tròn trịa rất là thật thà phúc hậu, là chị hai trong ký túc xá tên là Hoàng Tuệ Như, năm nay chín tuổi.

    "Điều này sao có thể!" Con bé da ngăm rốt cuộc phục hồi lại tinh thần thẹn quá thành giận hét lớn, mặt tối sầm lại hai má nghẹn đến đỏ tím, dậm chân: "Đứa ngốc làm sao có thể chữa khỏi!"

    Hoàng Viện Viện nhưng cũng không cho rằng như vậy, lập tức nói tiếp: "Đây là có thể không nhất định, Hoàng Lượng Lượng không phải là bị người lừa gạt sao, nói không chừng là bị cái gì kích thích thoáng cái thì tốt rồi, các em nhìn nó như vậy, đâu còn như là một đứa ngốc a."

    Lần này con bé da ngăm càng tức giận hơn, một khuôn mặt đen cũng nửa ngày nói không nên lời một câu, mắt con bé chuyển thật nhanh, lại đứng tại chỗ suy nghĩ một hồi liền xoay người thật nhanh chạy ra khỏi ký túc xá.

    Hoàng Yến Như nhìn dáng vẻ của nó bóng lưng biến mất, xuống giường mặc xong giày đi tới Hoàng Viện Viện bên giường ngồi xuống, lấy cùi chỏ đụng đụng cánh tay của nó hỏi: "Chị Viện Viện, chị nói Hoàng Tuệ Phương có đúng hay không lại đi tìm Hoàng Ái Đảng? Nếu như họ lại làm như trước thì sao?"

    Hoàng Viện Viện hơi khẽ cau mày, tựa như ngẫm nghĩ một hồi mới trả lời: "Sẽ không, Hoàng Lượng Lượng mới xảy ra chuyện không lâu, Trương Phó viện trưởng và dì Vương các cô đang tra chuyện này đi, bọn nó sẽ không dám lại làm như vậy. Hơn nữa nhìn Hoàng Lượng Lượng trông có vẻ hình như thực sự cùng trước đây không giống nhau.."

    Hoàng Yến Như cũng rất là tán đồng gật đầu, phụ họa nói: "Em mới xem Hoàng Lượng Lượng tháo ra đệm giường, trông có vẻ đã cảm thấy cô cùng trước đây không giống nhau. Nếu như nó thực sự không ngốc rồi, nói không chừng còn có thể được nhận nuôi rồi đi, dù sao cô trông có vẻ rất tốt."

    Những kinh ngạc vừa rồi, Hoàng Viện Viện đối Hoàng Lượng Lượng chuyện tình liền không hề để bụng, cô nghiêng mắt nhìn Hoàng Yến Như một cái, mở miệng hỏi: "Người khác việc vớ vẩn ngươi liền chớ để ý, ngày hôm qua tay mới làm thủ công vài bông hoa phải nhớ kỹ bổ túc, bằng không thì lại phải bị mắng."

    Hoàng Yến Như nghe nói như thế khuôn mặt lập tức đau khổ, một mặt tròn nhăn lại, đưa ngón tay ra đặt tới Hoàng Viện Viện trước mặt nói: "Chị Viện Viện, chị xem tay em đây này, đều bị cây kéo đâm vài một lỗ hổng rồi. Chị cũng biết em nhất không am hiểu thứ việc thủ công, bây giờ suy nghĩ một chút còn không bằng để đó đi, ở trong trường học tối thiểu còn dễ dàng chút."

    Hoàng Viện Viện lười chú ý tới Hoàng Yến Như oán giận, nhìn thời gian cũng không còn nhiều lắm rồi, liền xoay người xuống giường cầm lấy cái chậu trên bàn, nói với nàng: "Được rồi, nhanh đi rửa mặt đi, đừng một hồi lại đã muộn."

    Hoàng Yến Như lúc này mới chú ý tới bất đắc dĩ cầm lấy chậu rửa mặt, theo Hoàng Viện Viện cùng đi ra ký túc xá.

    Hoàng Lượng Lượng cầm vật kia rất nhanh liền tìm được phòng tắm, cô chọn một vị trí bên trong, đứng trên một chiếc ghế nhỏ bắt đầu cố sức chà xát hết các vết bẩn trên đệm giường. Nhưng trên tay cô không có xà phòng, liền cũng chỉ có thể dựa vào liều mạng xoa bóp, tận lực đem đệm giường giặt sạch sẽ một chút.

    Lúc này trong phòng tắm một số người rửa mặt đã lục đục tiến vào, thấy Hoàng Lượng Lượng đang giặt đệm giường trong góc phòng, đều là quăng đến ánh mắt kinh ngạc. Tuy rằng các cô trong ngày thường cũng đều là tự mình giặt quần áo, nhưng như Hoàng Lượng Lượng tuổi tác nhỏ như vậy, lại là nổi danh đứa ngốc, trong ngày thường có thể tự lo liệu cũng không tệ rồi đâu còn sẽ tự mình giặt quần áo đệm chăn.

    Hoàng Viện Viện và Hoàng Yến Như bước vào phòng thì cũng nhìn thấy Hoàng Lượng Lượng, hai người liếc nhau, không nói chuyện. Hoàng Yến Như lôi kéo Hoàng Viện Viện, bước nhanh đi tới Hoàng Lượng Lượng bên cạnh chậu nước.

    Hoàng Lượng Lượng giống như không cảm giác được hai bên trái phải thêm hai người, vẫn là hết sức chuyên chú mà giặt tấm đệm giường trong tay. Cũng hoàn hảo bây giờ là mùa hè, đệm giường và khăn mặt thảm đều rất mỏng, bằng không dựa vào cánh tay và bắp chân nhỏ bé của cô, dù có thảnh thơi cũng không thấy giặt sạch sẽ.

    Hoàng Yến Như cũng không quan tâm rửa mặt, trợn tròn mắt tò mò nhìn Hoàng Lượng Lượng một hồi, rốt cục nhịn không được mở miệng hỏi: "Lượng Lượng, em có ổn hay không vậy?"

    Hoàng Lượng Lượng cuối cùng cũng ngừng động tác trong tay, quay đầu nhìn về Hoàng Yến Như, thấy nó cũng không có gì ác ý liền khẽ gật đầu.

    Hoàng Yến Như được đáp lại, kinh ngạc hơi há to miệng, lại là nhỏ giọng hỏi: "Là thế nào tốt a? Em nói cho chị biết một chút đi?"

    Hoàng Lượng Lượng cũng biết mình bỗng nhiên không ngốc rồi chuyện này có phần kỳ quặc. Nhưng đây là những đứa trẻ trong viện phúc lợi giống như đều là rất vô tri, nhiều đứa trẻ trong số đó cơ hồ không biết chuyện xảy ra ở viện phúc lợi, đương nhiên đối với sự việc bên ngoài biết rất ít, tùy tiện xả một chút lời nói dối bọn nó hẳn là liền sẽ tin tưởng đi. Nghĩ như vậy, cô liền mở miệng trả lời: "Em bị tên lừa đảo bắt không cẩn thận đập đầu, chờ lúc tỉnh táo lại đầu óc thoáng cái liền rõ ràng."

    Hoàng Yến Như còn muốn lại cẩn thận hỏi chút gì, bên người nó Hoàng Viện Viện bỗng nhiên lôi kéo ống tay áo, Hoàng Yến Như quay đầu nhìn, khóe mắt liền thấy từ phòng tắm bên ngoài đi tới một đám người, lúc này sắc mặt liền trắng bệch, cùng Hoàng Viện Viện lặng yên không một tiếng động hướng về hai bên trái phải di động vài bước, cách Hoàng Lượng Lượng xa một chút.

    Hoàng Lượng Lượng cũng cảm thấy trong phòng tắm đột nhiên bầu không khí biến hóa, liền ngẩng đầu nhìn ra cửa chỉ thấy là một mười hai mười ba tuổi con bé mang theo vài người từ từ đi vào phòng tắm. Người mới vừa cùng cô xảy ra xung đột Hoàng Tuệ Phương đang theo thật sát con bé phía sau, lúc này trên mặt hắn đang mang theo không có biểu tình tốt ý gì, thẳng tắp nhìn về cô.

    Trong lòng Hoàng Lượng Lượng kêu một tiếng "Lộp bộp", cô cũng không nhận ra con nhóc dẫn đầu này, nhưng nhìn mọi người trông có vẻ sợ hãi cũng biết đây là nhất định không phải đứa trẻ dễ đối phó. Vảlại cô lại con bé là đứa được người mới vừa cùng tự mình phát sinh xung đột mang tới, nhất định là không có điều gì tốt.
     
    LieuDuongQuỳnhhh đây thích bài này.
  3. Chương 12: Hóa Giải Xung Đột

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hoàng Lượng Lượng âm thầm nghĩ ngợi. Đoàn người Hoàng Ái Đảng chạy tới trước mặt cô, Hoàng Ái Đảng quan sát Hoàng Lượng Lượng từ trên xuống dưới một hồi mới khẽ cười một tiếng mở miệng nói: "Thực sự giống như Tuệ Phương nói, đồ ngốc như mày tự nhiên thì tốt lên rồi."

    Ngoại hình của Hoàng Ái Đảng trông không đẹp lắm, nhưng khuôn mặt có phần thanh tú, tính khí lãnh đạm, đứng ở nơi đó tùy tiện nhướng mày một cái, Hoàng Yến Như cách Hoàng Lượng Lượng không xa miễn cưỡng lui về phía sau mấy bước.

    Bây giờ trong cơ thể của Hoàng Lượng Lượng đã là một linh hồn trưởng thành, tự nhiên không sợ con bé Hoàng Ái Đảng này. Cô không có ý định xuống ghế, cứ như vậy nhìn thẳng Hoàng Ái Đảng, vẻ mặt không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh nhìn cô nói: "Chính xác là vận khí tôi tốt, ông trời nhìn thấy thương xót tôi, nên giúp tôi thay đổi tốt hơn." Cô cố gắng giả vờ là một cô bé 7 tuổi, không để cho mình nói ra lời hơi quá.

    Trên mặt Hoàng Ái Đảng có một chút biến đổi, đôi mắt có chút âm u lại nhìn Hoàng Lượng Lượng một hồi, mới lại mở miệng hỏi: "Ta nghe nói Trương Phó viện trưởng hôm qua đưa mày trở về, mày đã nói những gì?"

    Hoàng Lượng Lượng cũng nhìn Hoàng Ái Đảng, tự nhiên có thể thấy sự khẩn trương trên khuôn mặt bình thản của nó, trong lòng cô suy đoán, nguyên lai chính là nó ư.. Là thủ phạm khiến Hoàng Lượng Lượng ra khỏi viện mồ côi, hiện tại đến đây tìm mình, là vì sợ sự việc bại lộ sao? Bất quá chỉ là một đứa trẻ mười mấy tuổi, làm điều xấu khẳng định sợ người lớn phát hiện ra. Trước đây vì cô là một đứa ngốc, không thể đem chân tướng sự việc nói ra, nhưng bây giờ cô không ngốc nữa, tự nhiên đã có thể tìm đến Trương Phó viện trưởng và dì Vương báo cáo tội trạng của nó.

    Hoàng Lượng Lượng giả vờ mình không biết gì, sợ hãi trả lời: "Tôi nói với dì Viện Trưởng, là tự mình chơi không cẩn thận ra ngoài.."

    Hoàng Ái Đảng nghe cô nói, lông mày liền giãn ra, khuôn mặt âm u cũng tiêu tan đi nhiều, nó nhìn Hoàng Lượng Lượng với vẻ hài lòng, từ trong túi áo mò mẫm lấy ra một viên kẹo, đưa đến trước mặt Hoàng Lượng Lượng, ra hiệu cho cô mau lấy: "Lần này ngươi gặp rắc rối, đừng nói tao không chiếu cố mày, sau này chúng ta hảo hảo đối xử, nếu đã không ngốc nữa, theo tao cũng không phải là không thể được."

    Hoàng Lượng Lượng nhìn viên kẹo màu nâu vàng trên tay của Hoàng Ái Đảng, trong lòng có chút hiềm khích, cô thực sự không mún cầm nó lên. Nhưng mấy đứa bé gái xung quanh cứ nhìn chằm chằm viên kẹo trong tay Hoàng Ái Đảng. Một số đứa thông minh hơn, đã sẵn sàng chờ đợi, chuẩn bị mọi cơ hội bắt cô lại.

    Tiểu nữ vương Ái Đảng mắt quét mọi người xung quanh một cái, có vẻ hài lòng với sự uy nghiêm của mình, trên khuôn mặt âm trầm lộ vẻ cười khinh miệt. Thấy Hoàng Lượng Lượng vẫn chưa chịu nhận, cho là cô không dám, liền trực tiếp dúi viên kẹo trong tay của cô: "Tao cho mày, mày cầm lấy, sẽ không ai dám lấy." Nói xong cô ngẩn đầu lên, mang theo mấy đứa nhỏ sau lưng nó, quay người rời khỏi phòng tắm.

    Hoàng Tuệ Phương là người cuối cùng rời khỏi, nó không cam lòng lại trừng mắt phóng tới Hoàng Lượng Lượng. Vốn là muốn trở lại như trước kia, lại không nghĩ rằng cuối cùng lại cho cô chiếm được chỗ tốt, trong tâm đương nhiên không thể chấp nhận, nhưng cô cũng không dám chống đối với ý kiến của Hoàng Ái Đảng, cũng chỉ có thể hậm hực rời đi.

    Đợi đoàn người Hoàng Ái Đảng đi mất, trong phòng vốn đang lặng ngắt như tờ thì giờ lại tập trung náo nhiệt, một số đứa nhanh nhẹn vây quanh Hoàng Lượng Lượng, có vẻ như muốn lôi kéo làm quen với cô, hiển nhiên là đối với viên kẹo trong tay cô vẫn còn chưa chết tâm.

    Viên kẹo ẩm ướt trên tay Hoàng Lượng Lượng một hồi đã dinh dính, khiến cho cô cảm giác rất khó chịu, cô cũng không quản được nhiều như vậy, nhanh chóng đưa nó cho người coi như là đối với cô thân thuộc nhất Hoàng Yến Như rồi nói: "Tôi không thích ngọt, cho ngươi đó."

    Hoàng Yến Như không kịp đề phòng, được cho kẹo xác thực sợ hết hồn, nhưng còn chưa kịp nói lời nào, liền thấy Hoàng Lượng Lượng nhặt đệm giường đang giặt, nhảy ra khỏi ghê, bằng thân hình ưu thếchui ra khỏi đám người, một cái nháy mắt đã chạy mất dạng. Mắt thấy ánh nhìn của những con sói xung quanh đã chuyển sang trên người nó, nó cũng không nghĩ nhiều, cho kẹo vào miệng. Nó cũng không biết bao lâu rồi nó chưa được nếm lại vị ngọt như vậy, Hoàng Yến Như cảm động tựa hồ muốn rơi lệ.

    Người chung quanh thấy Hoàng Yến Như đã đem kẹo nuốt vào, nhất thời đối với nó cũng đánh mất hứng thú, bọn trẻ ủ rũ cuối đầu rời đi.

    Hoàng Yến Như ngậm viên kẹo, nhìn Hoàng Viện Viện bên cạnh, có chút ta chột dạ mở miệng nói: "Viện Viện chị, em vốn dĩ muốn chia cho chị, nhưng là.."

    Vì vừa ngậm kẹo vừa nói nên âm thanh có chút không nghe rõ, nhưng Hoàng Viện Viện vẫn nghe hiểu, cô khẽ mỉm cười, không để ý vẫy vẫy tay: "Không sao, chị cũng không thích ăn đồ ngọt." Nói rồi cô tiếp tục rửa mặt, nhưng khi rửa xong mặt, vẫn là không nhịn được vừa nhìn về phía Hoàng Yến Như hỏi lời: "Ngọt không?"

    Hoàng Yến Như bị cô có chút ngẩn ra, nhưng dã rất nhanh thì trả lời: "Ngọt!"

    Hoàng Lượng Lượng ôm chiếc đệm và tấm chăn ra khỏi ký túc xá, đôi chân của cô rất ngắn, chạy được một nửa đoạn đường đã thở hồng hộc, không chạy đâu xa, cô đã tìm thấy một nơi đầy nắng trên bồn hoa ở bên ngoài ký túc xá, đem hai thứ đó phơi lên. Thật may vì hiện tại là mùa hè, Mặt Trời lại đang nắng mạnh, phơi nắng một ngày, đợi đến tối vậy là xong rồi.

    Sau khi hoàn thành xong mọi thứ Hoàng Lượng Lượng trở về ký túc xá, Hoàng Yến Như và Hoàng Viện Viện bọn họ đã trở lại, thấy Hoàng Lượng Lượng đang bước vào cửa, Yến Như nhớ đến viên kẹo được cô cho, Hoàng Yến Như chủ động tiến lên trước hỏi cô: "Lượng Lượng, muốn cùng chúng ta đến nhà ăn không?"

    Hoàng Lượng Lượng biết mình hiện tại cần kết thân làm bạn với một số người, nhanh chóng hòa nhập với cuộc sống ở viện phúc lợi. Vả lại Hoàng Yến Như và Hoàng Viện Viện nhìn không có thù địch với cô giống như Hoàng Tuệ Phương, liền vui vẻ gật đầu, nhảy khỏi giường mang giày xong, cùng họ đến nhà ăn.

    Ba người bọn họ rời khỏi ký túc xá, thì những đứa trẻ khu khác cũng đi ra, mọi người mục đích địa đều là giống nhau, một đám người chạy tán loạn, hướng đến nhà ăn.

    Hoàng Lượng Lượng thấy từ xa, phân nửa các bé gái đi theo Hoàng Ái Đảng cầm đầu đi tuốt ở đàng trước, mà Hoàng Lượng Lượng và những người khác còn đang lạc giữa đám đông, hai hoặc ba bé gái đang kéo nhau ở phía sau, ngoài ra còn có một số cậu bé khuyết tật ở phía dưới. Mặc dù tất cả mọi người đều đi thành một khối, nhưng giữa nhau là giới hạn phân minh, có rất ít đám người giao lưu.

    Hoàng Lượng Lượng nghĩ ngợi, ban đầu lẽ ra bản thân nên ở cùng với những cậu bé khuyết tật, đi theo hàng ngũ sau cùng, nhưng những gì xảy ra trong phóng tắm sáng nay, những đứa trẻ trong viện phúc lợi chắc đều đã nên biết rằng bệnh ngốc của cô đã được chữa khỏi, cô cuộc sống về sau, chắc sẽ tốt hơn một chút.
     
    LieuDuongQuỳnhhh đây thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng mười hai 2022
  4. Chương 13: Nhận Thức Sơ Bộ Tình Hình Hiện Tại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mọi người đến căn tin, liền đều tự cầm chén đũa để ăn cơm, bát đũa đều là cố định, ăn xong tự mình rửa rồi cất đi. Những đứa trẻ không thể tự chăm sóc bản thân sẽ có phụ bếp chăm sóc. Cho đến khi có thể tự lập, sẽ được coi như một cá nhân độc lập trong viện phúc lợi.

    Hôm nay dì trực có trách nhiệm ngồi cố định trên ghế nhìn mọi người dùng bữa, giám thị mọi người tự lĩnh cơm dùng cơm, tuy nói phòng ăn rất đông nhưng không khí lại thập phần nặng nề, một đám lớn trẻ con nhưng có rất ít âm thanh cười đùa, mọi người đều tự vùi đầu ăn cơm, tốc độ đều cực nhanh. Trong phòng chỉ có tiếng va chạm của bát và thìa cùng tiếng nhấm nuốt trầm thấp.

    Bữa sáng so với bữa tối và bữa trưa hôm qua của Hoàng Lượng Lượng còn đơn giản hơn, món chính vẫn là cháo kê cùng bánh màn thầu khô cứng, một chén lớn dưa muối đặt tùy tiện ở giữa bàn, nhưng mỗi lần cái bàn lớn trên đều có một chén canh trứng gà lớn, tuy rằng bên trong trừng gà cơ hồ nhìn không thấy, hiển nhiên chỉ dùng một quả trứng gà cho một nồi canh lớn. Nhưng này đối bọn nhỏ ở viện phúc lợi đã là dinh dưỡng hiếm khó.

    Cô đại khái từ trong miệng Hoàng Yến Như biết được, ở thời đại này, ba năm thiên tai vừa mới qua không lâu, mấy năm qua giá gạo tăng cao, tất cả thực vật đều quý giá, toàn bộ đều được mua với số lượng hạn chế. Viện phúc lợi bọn họ có thể ăn cơm no đã muốn là cám ơn trời đất, không biết mấy năm trước biết bao nhiêu người chết đói.

    Viện phúc lợi tự mình mở ra trồng một cánh đồng rau lớn. Ngày thường đều là các dì mang theo những đứa trẻ lớn hơn một chút phụ trách chăm sóc, nhưng rau củ sản xuất ra đều phải bán một phần cho cơ quan chính phủ, để trợ cấp cho phí sinh hoạt hằng ngày. Chỉ có lễ mừng năm mới, bọn trẻ trong viện phúc lợi mới có dịp nếm thử chút món ngon. Mà trừng gà cũng là từ trang trại gà của viện phúc lợi, bởi vì viện phúc lợi trực thuộc vào quốc gia, cho nên chính phủ duy trì viện phúc lợi tự cấp tự túc, phần lớn gà và trứng gà nuôi là đổi lấy thuế ruộng trợ cấp.

    Bất luận kiếp trước chính là hạng cuộc sống xa hoa thế nào, kiếp đã thành cô nhi, chung quy vẫn phải đối mặt sự thật. Hoàng Lượng Lượng cũng không có ý tứ tiếp tục bới móc thêm, cô giống như những đứa trẻ khác trầm mặc ăn nhanh bữa sáng. Bánh mà thầu cô chỉ ăn một nửa, còn lại một nửa để lại vào trong miệng túi, nghĩ nếu trong ngày đói bụng còn có thể ăn thêm chút.

    Không tới nửa giờ, tất cả mọi người ăn xong bữa sáng, cũng xếp hàng rửa sạch bát. Bởi vì hiện tại là nghỉ hè, sau bữa sáng, những đứa trẻ lớn sẽ tham gia lớp học thủ công và mộc, mà Hoàng Lượng Lượng được Vương Linh cho phép có thể nghỉ ngơi một ngày, cô liền theo mấy đứa trẻ nhỏ hơn đến phòng giải trí.

    Thư viện nhỏ và phòng giải trí trong viện phúc lợi hầu như đều mở cửa cả ngày, lúc rãnh rỗi những đứa trẻ thường tụ tập thành nhóm ngồi nghe đài radio.

    Đài radio, là thứ mà Hoàng Lượng Lượng chưa bao giờ gặp qua, khi vừa nhìn thấy nó, làm cho cô thật là ngạc nhiên, trong cái một hộp sắt nho nhỏ, đúng là có thể phát ra giọng nói của con người.

    Đúng 8 giờ sáng, trong radio phát ra những bài hát lưu hành nhất, giọng nữ du dương chậm rãi ngân lên "Hát một bài dân ca mừng Đảng, ta đem đảng đến so với mẹ; mẹ đã sinh ra thân tôi, vinh quang của Đang tỏa sáng trong tim tôi.." Giai điệu thập phần du dương dễ nghe, Hoàng Lượng Lượng lại càng chú trọng ca từ trong bài hát, cô đại khái có thể đoán được "Đảng" trong bài hát kia chính là triều đình của nơi này, xem ra mặc kệ là tới nơi nào, đều là triều đình quản lý quốc gia, chỉ tiếc cô không có nhiều con đường để hiểu thời đại này, nếu như cô có thể đến trường biết chữ thì tốt rồi, như vậy cũng có thể thông qua sách mà hiểu thêm về thời đại này. Nhưng hiện tại, chỉ sợ cô chỉ có thể dựa vào đài raido này.

    Đợi đến 10 giờ, đài radio bắt đầu phát tin tức, Hoàng Lượng Lượng chăm chú lắng nghe, tuy rằng bên nội dung bên trong phần lớn cô nghe không hiểu, nhưng cô vẫn như trước rất nghiêm túc lắng nghe, bên trong radio lặp lại nhắc tới Hoàng chủ tịch, người này tựa hồ đang chuẩn bị phát động một cuộc cách mạng lớn, cuộc cách mạng này chủ yếu là biểu hiện ở phương diện văn hóa. Bên trong còn phát ra những cụm từ như "Chủ nghĩa tư bản", "Giai cấp vô sản" những từ ngữ mới này Hoàng Lượng Lượng đều không hiểu.

    Sau khi bản tin kết thúc, Hoàng Lượng Lượng càng trở nên bối rối, cô đại khái biết được Hoàng chủ tịch kia chính là hoàng đế ở đất nước này, hắn đang chuẩn bị phát động một cuộc cải cách lớn, tuy rằng thân phận cô nhi của Hoàng Lượng Lượng là râu ria, nhưng cải cách từ trước đến nay sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ và phát triển của một đất nước, không biết cuộc cải cách này sẽ mang lại sự thay đổi gì cho đất nước, Hoàng Lượng Lượng chỉ hy vọng là tốt, dù sao cô cũng còn ở lại nơi này một thời gian dài, hiển nhiên là hy vọng có thể sống trong thời đại hòa bình.

    Nghe radio lại bắt đầu cất cao giọng hát, Hoàng Lượng Lượng liền đứng dậy chuẩn bị rời đi, mới từ chiếc ghế nhỏ đứng lên, liền nhìn một bóng người quen thuộc đang ngồi ở phía bên kia, như trước trưng ra khuôn mặt băng lãnh khiến người ta chán ghét kia, cũng không biết hắn đến đây khi nào.

    Hạ Thừa Kỳ nhíu chặt mày, làm như đang suy nghĩ điều gì, nhưng giác quan của hắn vẫn là thập phần nhạy bén rất nhanh liền cảm giác được có người đang nhìn chằm chằm mình, liền ngẩng đầu hướng tới tầm mắt nhìn lại, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoàng Lượng Lượng, khóe miệng tựa hồ không tự chủ được mà co rút một trận.

    Hoàng Lượng Lượng vốn nghĩ muốn phớt lờ Hạ Thừa Kỳ, nhưng chung quy cảm thấy được người này đúng là âm hồn bất tán, ở đâu đều có thể nhìn thấy, còn hắn ta luôn giả vờ như không biết mình, cái này thực làm cho người ta chán ghét! Hoàng Lượng Lượng không thể khống chế mà trừng mắt nhìn Hoàng Tang trong chốc lát liền ngẩn đầu, xoay người rời đi, giống như một con chim tước nhỏ kiêu ngạo, trong lòng nghĩ: "Hừ, giả vờ không biết là tốt nhất, cô còn ước gì cho tới bây giờ không quen biết qua tên xúi quẩy này đâu!

    Hoàng Lượng Lượng trở về ký túc xá, đầu tiên là xem một chút chăn đệm và khăn mặt phơi lúc sáng, sờ thấy đã khô bảy tám phần, liền đem chúng nó thu dọn ôm trở về ký túc xá.

    Trong kí túc xá nhưng người khác còn chưa trở về, Hoàng Lượng Lượng liền trải giường trước, chính mình thu dọn một chút căn phòng ba mét vuông này, mắt thấy hết thảy thỏa đáng, không còn việc gì, liền chuẩn bị nghỉ ngơi trong chốc lát, chờ những người trong ký túc xá trở về cùng đi ăn cơm trưa.

    Rất nhanh, ba người khác trong ký túc xá đã trở lại, Hoàng Tuệ Phương nhìn thấy Hoàng Lượng Lượng ở trong phòng, cũng không có phản ứng, còn" Hừ"một tiếng, làm bộ dáng coi thường cô. Hoàng Lượng Lượng tự nhiên cũng sẽ không quan tâm phản ứng của nó.

    Hoàng Yến Như trải qua tiếp xúc với Hoàng Lượng Lượng vào buổi sáng, mối quan hệ trở nên thân thiết hơn rất nhiều, tiến lên chủ chào cô, Hoàng Viện Viện cũng hiền lành mà hướng về phía cô cười cười, biểu hiện ra thiện ý.

    Hoàng Lượng Lượng người có qua có lại, cùng Hoàng Yến Như, Hoàng Viện Viện từng người chào hỏi, liền đợi họ xử lý tốt việc của mình rồi cùng bọn họ đi căn tin.
     
    LieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng năm 2023
  5. Chương 14: Vợ chồng đều làm ruộng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi ăn xong cơm trưa, bọn họ liền trở về ký túc xá nghỉ trưa. Hoàng Lượng Lượng nằm ở trên giường, có thể là đêm qua ngủ khá nhiều nên thật lâu cô vẫn không thể vào giấc ngủ, cô nghe tiếng hít thở đều đều của bạn cùng phòng nhưng lại càng tỉnh táo, trong đầu tái hiện lại hết thảy hình ảnh của ngày hôm nay, làm cô ngạc nhiên vẫn là đèn điện, radio, tàu điện, điện thoại..

    Những thứ này đều cần dùng đến điện, điện có thể nói là phát minh vĩ đại nhất của thời đại này, thứ này ở thời đại cô khi đó đại vẫn là một vệt sáng hiện lên trên bầu trời nhưng hiện tại đã hoàn toàn rộng khắp ứng dụng. Cũng là bởi vì điện, đêm như ban ngày, xe như tuấn mã..

    Còn có ở Hạ Quốc tri thức là chuyện xa xỉ, tin tức ở đây sao cũng có thể cùng nhau được lan truyền nhanh như vậy? Đối với chuyện trong cung tò mò, vậy chỉ có thể tiêu phí giá cao đến mua tin tức. Tò mò những chuyện trong sách sử? Trừ phi nhà ngươi tài bạc triệu có thể mua được các loại điển tịch, bằng không, vậy chỉ có chậm rãi tiết kiệm tiền, chậm rãi mua sách, chậm rãi đọc.

    Mà ở hiện giờ trong viện phúc lợi, tri thức đều quý giá như nhau, trong phòng thư viện đương nhiên là có rất nhiều sách vở báo chí Hoàng Lượng Lượng phần lớn còn xem không hiểu. Nhưng cô biết, đợi cô tới tám tuổi có thể đủ tuổi đến trường, học tập chữ nghĩa nơi này. Đây là điều làm cho cô kinh ngạc nhất, tại thời đại này, đúng là tất cả mọi người có thể đọc sách biết chữ, chính cô là một cô nhi, cũng có cơ hội được giáo dục. Ở thời đại ban đầu của cô, cơ hồ là không có khả năng.

    Hoàng Lượng Lượng chính mình kiếp trước đương nhiên là biết chữ, nếu da mặt cô đủ dày, còn có thể khoác lác trên một câu đọc đủ thứ kinh thư. Nhưng ở thời đại của cô, có hơn 90% người dân hoàn toàn mù chữ. Được học hành là đặc quyền của đám quan to hiển quý, thương gia giàu có địa chủ, đọc sách biết chữ, đều là muốn dùng tiền, không có tiền như thế nào học, như thế nào mua văn phòng tứ bảo* (*bút, mực, giấy, nghiên), như thế nào mua sách như thế nào luyện chữ? Vốn dĩ cô còn tưởng rằng mình là cô nhi, lại là nữ, hiển nhiên không thể biết chữ.

    Nhưng mà, cô mới vừa rồi nhìn thấy Hoàng Tuệ Như cùng Hoàng Viện Viện ở trong trường sửa lại bài tập, mới biết được, ở thời đại này, mù chữ mới là cực kỳ hiếm thấy. Mọi người bất luận nam hay nữ, tất cả đều đi học tiểu học khi tám tuổi, mười ba tuổi lên sơ trung.

    Trước khi học sơ trung, trẻ em dưới 16 tuổi không được phép ra ngoài làm việc, sau khi học xong sơ trung, tiếp tục học ở trường trung học, đại học, muốn làm công kiếm tiền cũng có thể từ viện phúc lợi liên hệ tất cả đơn vị, đề cử đi làm việc. Nhưng phần lớn chỉ là vị trí làm việc tạm thời, nếu muốn có công việc chính thức, toàn bộ cần nhờ bản thân cố gắng.

    Nói cách khác, lúc này đại đa số dân chúng, sớm nhất cũng đến mười sáu tuổi mới có thể độc lập làm việc kiếm tiền, bình thường đều là trên 18 tuổi ra làm việc. Mười tám tuổi bởi vậy cũng là ngưỡng cửa của tuổi trưởng thành.

    Hoàng Lượng Lượng có chút may mắn vì mình đã đến thời đại này, nếu như vẫn còn ở Hạ triều, một cô nhi, dưới đáy của tầng lớp vật lộn mà lớn lên hoặc chưa lớn đã chết vì đói, dù sao đời người chính là thê thảm vô cùng, làm sao giống như bây giờ, không chỉ có thể ăn no mặc ấm còn có đọc sách đến trường, có thể thay đổi cả cuộc đời.

    Từ cổ chí kim, từ thời đại của cô cho đến thời đại hiện tại, nhờ đọc sách mà thay đổi vận mệnh đời người có thể nói là chuyện nhiều không kể xiết, cổ có Phạm Trọng Yêm học hành chăm chỉ, nay có.. Dù sao ở thời đại của cô, vì đọc sách rồi đi thi, không biết nhiều ít học trò nghèo bay lên cành cao mà trở thành long phượng. Cô thật ra không xa cầu làm rồng làm phượng.. v. V, cả đời vinh hoa phú quý cô cũng coi như đều hưởng thụ qua, một đời này, cô thầm nghĩ giữ vững ý chí của mình, không hề tiếc nuối, sống tốt toàn vẹn đời này.

    Miên man suy nghĩ, liền qua thời gian nghĩ trưa, Hoàng Viện Viện bọn họ vội vàng rời giường đứng dậy đi học lớp thủ công buổi chiều. Hoàng Lượng Lượng lại chạy tới phòng giải trí, ở đó cho hết thời gian đến tối sau đó chờ Hoàng Viện Viện và những người khác tan học, rồi cùng đi ăn cơm tối.

    Hoàng Lượng Lượng vẫn thản nhiên mà cùng Hoàng Viện Viện cùng Hoàng Yến Như hai người nói chuyện khách sáo, muốn từ miệng bọn họ biết được nhiều chuyện nhất về thời đại này, nhưng chuyện hai người họ biết đến cũng có hạn, thông tin có thể cung cấp cho cô cũng không nhiều lắm.

    Có thể là bởi vì vi giữa trưa không ngủ, buổi tối Hoàng Lượng Lượng nằm trên giường không bao lâu liền ngủ thiếp, ý thức hỗn loạn, mơ mơ hồ hồ trở lại bên trong Ngự Điền không gian.

    Hoàng Lượng Lượng ngay từ đầu vẻ mặt còn có chút mơ hồ, hiển nhiên còn chưa tỉnh ngủ, ở tại chỗ đứng ngốc lăng một lúc lâu. Lúc sau, mới nhìn thấy Hạ Thừa Kỳ đứng cách đó không xa, lúc này cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

    Hạ Thừa Kỳ không mơ hồ như cô, sau khi nhìn Ngự Điền, mới trầm ngâm nói: "Xem ra này ruộng là nhất định phải hoàn thành.."

    Hoàng Lượng Lượng nghe được lời nói của Hạ Thừa Kỳ, cũng đoán được ý đồ của Ngự Điền mang hai người vào, hẳn là muốn cho bọ họ tranh thủ thời gian đem này phiến ruộng trồng trọt, liền mở miệng nói: "Chúng ta là nên tranh thủ thời gian làm ruộng, như vậy ít nhất còn có thể ăn gạo trắng, kia cái gì cháo gạo lức, cháo kê ta thật sự là có chút ăn không vô nữa." Cô trong lòng đã muốn bắt đầu lên kế hoạch về sau nên như thế nào dùng cho tốt khối ruộng này, không chỉ có thể trồng lúa nước, còn có thể trồng chút rau dưa hoa quả.. v. V, như vậy cô về sau sẽ không sợ bị đói bụng.

    Hạ Thừa Kỳ tựa hồ đoán được Hoàng Lượng Lượng suy nghĩ cái gì, ánh mắt cổ quái mà nhìn cô hỏi: "Hoàng hậu, chẳng lẽ ngươi sẽ không nghĩ muốn trở về sao?"

    Hoàng Lượng Lượng bị hỏi sửng sốt, nghĩ đến trước kia ở trong cung đủ loại chuyện, lại nghĩ tới thế giới mới lạ này, cô quyết đoán mà lắc lắc đầu, "Ta không nghĩ sẽ trở về, ta cảm thấy được nơi này rất tốt, dù sao ta ở Hạ Quốc cũng là một người đã chết, trở về cũng không có ý nghĩa gì, ta cảm thấy được nơi này càng thích hợp với ta."

    Hạ Thừa Kỳ ánh mắt phức tạp mà nhìn cô, thật lâu không có mở miệng, ngay lúc Hoàng Lượng Lượng sắp chống đỡ không được, hắn mới mở miệng nói: "Ngươi một chút cũng không quan tâm cha mẹ của ngươi?"

    Nghe Hạ Thừa Kỳ nhắc tới cha mình, Hoàng Lượng Lượng cười khổ một tiếng, thấp giọng mà nói: "Ta cũng không phải con gái duy nhất của cha, vả lại ta còn như vậy không có ý định tranh giành, nên ông ấy đã sớm đối ta thất vọng rồi đi, hiện giờ ta chết cũng tốt, ông ấy có thể bồi dưỡng Tam muội muội, Hoàng Thượng ngài không phải cũng vẫn cảm thấy Tam muội muội so với ta tốt hơn sao?"

    Ánh mắt Hạ Thừa Kỳ chợt lóe, hiển nhiên không nghĩ đến Hoàng Lượng Lượng hỏi về vấn đề này.

    Hoàng Lượng Lượng thật ra không thèm để ý Hoàng Tang trả lời hay không, cô càng quan tâm vấn đề khác, cô nghĩ đến thời điểm hai người vừa mới tỉnh lại hỏi, "Hoàng Thượng, nô tì nhớ rõ thời điểm mình trúng kiếm, ngài không phải còn sống khỏe mạnh sao, như thế nào tới nơi này rồi?"
     
    LieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng bảy 2023
  6. Chương 15: Dọn chuồng gà 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Sau đó.. đã xảy ra một chút ngoài ý muốn." Hạ Thừa Kỳ ngoảnh lại ngập ngừng trả lời, hiển nhiên cũng không nghĩ muốn nhắc lại chuyện ngày hôm đó.

    Hoàng Lượng Lượng đương nhiên không hài lòng với câu trả lời, nhưng đối phương không nói cô cũng không thể cưỡng ép làm cho hắn mở miệng, đơn giản sẽ không tiếp tục để ý đến hắn, đứng dậy đi loanh quanh cánh đồng. Hai người cứ như vậy trầm mặc bầu không khí trong không gian trở nên xấu hổ, không biết qua bao lâu, Hoàng Lượng Lượng nhịn không được mở miệng hỏi Hạ Thừa Kỳ: "Hai ngày nay ngươi ở viện phúc lợi có khỏe không?"

    Hạ Thừa Kỳ liếc cô một cái, mới chậm rãi mở miệng nói: "Rất tốt, ngươi cảm thấy có người dám khi dễ trẫm sao, trẫm nhưng thật ra có điều tương đối lo lắng cho ngươi, dù sao trước đó ngươi là đứa trẻ ngốc, bị người khác khi dễ mà thiếu chút nữa đã mất mạng, còn có vấn đề lớn với đại tỷ của viện phúc lợi, nếu ngươi có chuyện gì thực sự giải quyết không được, có thể tới tìm ta." Hạ Thừa Kỳ nói xong, liền tựa tiếu phi tiếu mà nhìn Hoàng Lượng Lượng, nụ cười kia làm cho người ta chán ghét.

    Mặt Hoàng Lượng Lượng liền đen như nhọ nồi, quay lưng lại, quyết định mặc kệ tên này, quả nhiên là miệng chó không phun được ngà voi, ngươi mới kẻ ngốc, ngươi cả nhà đều là kẻ ngốc!

    Hạ Thừa Kỳ ngừng lại, cũng không có tiếp tục trêu chọc Hoàng Lượng Lượng, lập tức thay đổi đề tài, ngữ khí nghiêm túc mà nói: "Ta không giống với ngươi, ta nhất định phải trở về, ngươi có thể bỏ qua cha mẹ của ngươi, nhưng ta không thể bỏ mặc đất nước của ta, con dân của ta. Nếu ta có thể đến đây, vậy nhất định có phương pháp có thể trở về, đến lúc đó nếu ta tìm được biện pháp trở về, ta sẽ nói cho ngươi, nhưng ta sẽ không miễn cưỡng ngươi cùng ta trở về, tất cả quyết định phụ thuộc vào chính ngươi, coi như báo đáp ơn ngươi cứu ta đi."

    Hoàng Lượng Lượng không nghĩ tới Hạ Thừa Kỳ nhắc tới chuyện mình cứu hắn, nhưng cô cũng không muốn cho Hoàng Tang hiểu lầm, lập tức mở miệng giải thích: "Kia chính là ngoài ý muốn, cũng không phải ta tự nguyện, là lúc ấy có người ở sau lưng đẩy ta một phen, âm kém dương sai liền.."

    "Mặc kệ có phải ngoài ý muốn hay không, dù sao ngươi đã cứu ta là sự thật." Hạ Thừa Kỳ đánh gảy lời của Hoàng Lượng Lượng, chen vào nói.

    Hạ Thừa Kỳ xây dựng thế lực đã lâu, Hoàng Lượng Lượng cũng không có can đảm cùng hắn tiếp tục tranh luận, nhưng ngoài miệng vẫn là không muốn yếu thế, "Dù sao ta không nghĩ đến việc trở về, ngươi nếu tìm được biện pháp trở về rồi thì tự mình trở về, không cần đến nói cho ta biết."

    Hắn không nói cái gì nữa, cũng không đáp lại Hoàng Lượng Lượng, bắt tay vào việc chăm sóc mạ trong ruộng, hắn làm rất là cẩn thận, đúng là so với thời điểm trước kia phê duyệt tấu chương còn muốn nghiêm túc hơn.

    Hạ Thừa Kỳ bắt đầu làm việc, Hoàng Lượng Lượng cũng không phải không biết xấu hổ chỉ ngồi xem, liền cũng bắt đầu chăm sóc đám mạ bên kia, cũng không biết trải qua bao lâu, cho đến khi xương sống cô bắt đầu đau, bỗng nhiên cảm giác trước mắt sáng ngời, sau đó cô còn có thấy trần nhà trước khi đi ngủ, một sợi ánh sáng ấm áp đang từ chỗ khe hở bức màn chiếu vào, vừa phải chiếu vào ánh mắt cô.

    Hoàng Lượng Lượng biết mình đã quay lại trên giường kí túc xá, đêm qua hết thảy đều như là một giấc mộng bình thường, hiện giờ cô thật là có chút không phân biệt rõ ràng lắm cảnh trong mơ cùng hiện thực. Cô nâng tay che khuất ánh sáng chói mắt kia, thấy trong kẽ móng tay lưu lại một ít màu rám nắng và bùn đất, lúc này mới xác định tối hôm qua hết thảy đều là sự thật, cô thật sự ở trong Ngự Điền không gian trồng ruộng cả đêm, khóe miệng không khỏi lộ ra một mặt cười khổ, xem ra về sau bọn họ trốn không thoát vận mệnh phải làm ruộng.

    Hoàng Lượng Lượng nhìn đồng hồ báo thức trên tường, vừa mới hơn sáu giờ, liền tính toán tái nằm trong chốc lát, nhưng cô rất nhanh nghe được âm thanh rời giường của Hoàng Yến Như cùng Hoàng Viện Viện đối diện, liền có chút nghi hoặc mà quay đầu nhìn qua.

    Hoàng Yến Như nhận thấy được Hoàng Lượng Lượng đang nhìn các cô, hướng về phía cô mỉm cười, nói: "Lượng Lượng em cũng dậy sớm như vậy."

    Hoàng Lượng Lượng ngồi dậy, thấy Hoàng Yến Như vội vã mặc quần áo, nghi hoặc hỏi han: "Các chị sớm như vậy là muốn đi làm sao a?"

    "Mấy ngày nay đến phiên chị cùng chị Viện Viện dọn dẹp chuồng gà, nếu đến muộn, dì Vương lại mắng chúng ta." Thời điểm nói chuyện, Hoàng Yến Như đã mặc quần áo, đi giày và tất, đang chuẩn bị mở tủ quần áo ra chải đầu.

    Hoàng Lượng Lượng trước kia tuổi còn nhỏ, lại là kẻ ngốc, dì Vương tự nhiên sẽ không an bài cô làm những việc này, nhưng hiện tại Hoàng Lượng Lượng cấp bách mà muốn hiểu biết càng nhiều tin tức có quan hệ với thời đại này, mà phương pháp nhanh nhất có lẽ bắt đầu từ người xung quanh, cô cũng xốc chăn xuống giường, dùng ánh mắt đầy hy vọng nhìn về phía Hoàng Viện Viện cùng Hoàng Yến Như nói: "Chị Viện Viện, chị Tuệ Như, hai chị hãy mang em đi cùng."

    Hai người nghe vậy đều sửng sốt một chút, Hoàng Viện Viện quay đầu nhìn về phía Hoàng Lượng Lượng, nghĩ đến cô chính là trẻ nhỏ hiếu kì, liền khuyên nhủ: "Lượng Lượng, chúng ta cũng không phải là đi chơi, quét tước chuồng gà cũng không phải là việc thoải mái."

    Hoàng Lượng Lượng vội vàng lắc đầu nói: "Chị Viện Viện yên tâm, ta không sợ mệt, em sẽ ở một bên trợ giúp, sẽ không thiêm phiền toái."

    Hoàng Yến Như cuối cùng là mềm lòng, lại bởi vì Hoàng Lượng Lượng đã cho cô kẹo ăn, hảo cảm đối với cô trực tiếp lên cao, liền cũng giúp đỡ cô nói: "Chị Viện Viện, chị cho Lượng Lượng cùng đi đi, em ấy hiện tại tốt lắm, về sau luôn phải làm những thứ này sống, trước cho em ấy ở một bên đứng quan sát, đỡ phải về sau luống cuống tay chân."

    Nghe Hoàng Yến Như nói như vậy, Hoàng Viện Viện cũng không kiên trì nữa, nhìn Hoàng Lượng Lượng nói: "Vậy em mau chút mặc quần áo rửa mặt đi."

    Hoàng Yến Như lúc này đã thắt xong bím tóc, liền đi tới phía sau Hoàng Lượng Lượng, cười nói: "Em mặc quần áo, chị giúp em thắt bím tóc, như vậy nhanh hơn chút."

    Hoàng Lượng Lượng liên tục gật đầu, tùy ý kiểm bộ quần áo mặc vào, chờ cô mặc quần áo, Hoàng Yến Như cũng đã giúp cô thắt xong tóc, còn có vẻ rất hài lòng với tác phẩm của mình, mở cửa tủ quần áo ra để Hoàng Lượng Lượng soi gương, đắc ý nói: "Thế nào, tay nghề của chị không tệ đi?"

    Hoàng Lượng Lượng nhìn thấy chính mình trên đầu bị đâm hai cái tiểu chiêm chiếp tận trời, trong khoảng thời gian ngắn có chút không nói nên lời, nhưng là chỉ có thể miễn cưỡng mà cười gật đầu nói: "Nhìn rất tốt, Tuệ Như thủ nghệ của chị thật tốt." Ân.. Về sau cô vẫn là tận lực tự mình chải đầu đi.

    "Hai người không sao đó chứ, mau một chút, đừng lề mề." Hoàng Viện Viện lúc này đã muốn cầm chậu rửa mặt đi tới cửa, gặp hai cái đứa nhỏ còn tại kia lề mề, bật người thúc giục nói.

    Hai người lập tức liên tục lên tiếng trả lời, lấy khăn mặt và chậu rửa mặt lên, chạy chậm đi theo Hoàng Viện Viện đi ra phía sau ký túc xá.

    Ba người nhanh chóng rửa sạch mặt, đánh răng, sau đó liền chạy lon ton hướng đến chuồng gà.
     
    AquafinaLieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng năm 2023
  7. Chương 16: Dọn chuồng gà 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chuồng gà viện phúc lợi cũng không lớn, phía sau sân thể dục có một mảnh đất nhỏ vây quanh nông trường, bên trong lẻ tẻ nuôi hai mươi mấy con gà, mỗi ngày trong viện phúc lợi đều có bọn trẻ thay phiên quét tước, cho nên trong chuồng gà tương đối sạch sẽ.

    Sau khi ba người đến, Hoàng Viện Viện đầu tiên đem gà đuổi tới góc, sau đó cầm lấy chổi quét phân gà trên mặt đất. Hoàng Yến Như còn lại ở một bên cầm ki hốt rác làm phương tiện cho Hoàng Viện Viện đem phân gà quét vào trong ki hốt rác.

    Hai người phối hợp ăn ý, một bên Hoàng Lượng Lượng không có gì làm nàng xem rong chốc lát, liền nhịn không được lên tiếng hỏi: "Có cái gì em có thể giúp đỡ không?"

    Hoàng Yến Như ngẩng đầu nhìn cô, cười trả lời: "Em cứ đến xem, công việc ở đây không nhiều lắm, chị cùng chị Viện Viện rất nhanh có thể làm xong." Nói xong, lại tựa hồ nhớ tới cái gì, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trở nên rất nghiêm túc, "Đúng rồi, ổ gà bên trong em tuyệt đối không được vào, nơi đó chỉ có dì mới có thể đi vào, trong chốc lát phụ trách quản lý bên này là dì Trần sẽ lại đây kiểm trừng gà, nếu nhìn thấy chúng ta ở trong đó, nhất định là sẽ bị mắng."

    Hoàng Lượng Lượng có chút trầm mặc gật đầu, đại khái hiểu được nguyên do trong đó, là do dì sợ bọn họ là những đứa nhỏ không cẩn thận đánh vỡ trứng gà quý giá hoặc là sợ các nàng thèm ăn trộm giấu một cái hai cái trứng, những cái trứng này dù sao đều là của viện phúc lợi đem ra đổi lấy tiền.

    Trong khi ba người họ đang nói chuyện, một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi mặc bộ đồ lao động màu xanh lam đang đi về phía chuồng gà, Hoàng Lượng Lượng đứng đối diện cửa chuồng gà, liếc mắt một cái liền thấy được người tới, chạm ánh mắt. Hai người lập tức hiểu ý, liền im lặng, vùi đầu nghiêm túc làm việc.

    Người phụ nữ kia rất nhanh đi vào trong chuồng gà, nhìn thấy ba người hơi nhíu mày, tầm mắt quét trên người Hoàng Lượng Lượng hỏi: "Việc quét dọn chuồng gà hôm nay hình như không có phiên con? Con tên là gì?"

    Hoàng Lượng Lượng lập tức biểu hiện ra bộ dáng ngoan ngoãn, đáp lời nói: "Dì Trần, con gọi là Hoàng Lượng Lượng, biết các chị đến quét dọn chuồng gà, đã nghĩ cùng nhau lại đây giúp đỡ.."

    Trần Tú Phương nghe được tên Hoàng Lượng Lượng, lập tức đã nghĩ ra cái gì, ánh mắt của cô lập tức chuyển thành tò mò, cao thấp đánh giá Hoàng Lượng Lượng một phen, ngữ khí thoáng nhu hòa một ít "Từ nay về sau không cần đi theo các chị đến đây, sau này sẽ đến phiên của con."

    Như vậy nói xong lại nhìn về phía hai người Hoàng Viện Viện "Các con động tác nhanh lên, nhanh chóng quét dọn xong rồi tranh thủ thời gian đến căn tin ăn bữa sáng." Nói xong không nhìn lại bọn họ bước nhanh vào ổ gà, không tới vài phút đồng hồ liền mang theo một rổ trừng gà đi ra, kia rổ trong tràn đầy trừng, ít nhất cũng có hai mươi mấy quả trứng, có thể là bởi vì những quả trứng trên mặt Trần Tú Phương có chút tươi cười, lại dặn bọn họ vài câu, lúc này mới mang theo rổ rời đi.

    Hoàng Yến Như nhìn thấy Trần Tú Phương mang theo một rổ trừng gà, dùng sức nuốt nước miếng, đôi mắt trông mong mà nói: "Nếu có thể ăn cái trừng gà thì thật tốt a, em đều nhanh đã quên vị trứng luộc."

    Hoàng Viện Viện có chút bất đắc dĩ mà cười cười, vỗ vỗ bả vai Hoàng Yến Như nói: "Chúng ta đọc sách cho tốt, về sau cố gắng làm công việc chính thức ở nhà xưởng, đến lúc đó có tiền lương cùng lương phiếu, em có thể mỗi ngày ăn một cái trừng gà."

    Hoàng Yến Như cúi đầu nhìn xem thân thể nhỏ nhắn của chính mình, có chút nản lòng mà nói: "Còn thiệt nhiều năm.."

    "Cũng là vài năm, chịu đựng một chút liền qua nhanh thôi." Hoàng Viện Viện khuyên, nhưng cũng khẽ thở dài, cuộc sống trong viện phúc lợi quả thật là kham khổ, nhưng các cô là những cô nhi có thể mong đợi điều gì cha mẹ các cô cũng không có, có một nơi thu nhận các cô, cho các cô ăn no mặc ấm, đã ban ân của ông trời.

    Hoàng Lượng Lượng cũng trầm mặc mà đứng ở một bên, nhìn thấy chính mình bởi vì dinh dưỡng kém mà thân thể gầy nhỏ, trong lòng càng thêm cấp bách mà muốn dùng được khối Ngự Điền kia, chỉ có ăn ngon, mới có thể nhanh cao lớn lên, về sau mặc kệ cô muốn làm cái gì, đều cần phải có một cơ thể khỏe mạnh, nhưng hiển nhiên viện phúc lợi có thể cung cấp cho cô cũng không nhiều, vẫn là phải dựa vào chính mình.

    Ba người quét dọn xong chuồng gà, liền lập tức chạy đi căn tin, sợ lại không kịp bữa sáng, may mắn còn đến kịp lúc, các dì vừa mới bê thùng cháo đi lên, bọn họ ba người hô báo cáo, liền trở về vị trí ngồi của mình.

    Có thể là bởi vì buổi sáng làm chút việc, Hoàng Lượng Lượng cảm thấy được cháo kê của buổi sáng hôm nay đặc biệt thơm, tuy rằng bánh mỳ vẫn khô cứng, nhưng tất cả cô đều ăn sạch sẽ.

    Sau khi ăn sáng xong, đem bát đũa thu dọn, lúc sau, Hoàng Lượng Lượng hỏi Hoàng Yến Như bên cạnh: "Chị Tuệ Như, bây giờ chúng ta đi lên lớp à?"

    Hoàng Yến Như nhìn Hoàng Lượng Lượng, lúc này mới nhớ tới trước kia cô chưa bao giờ tham gia một lớp học nghiêm túc nào trong viện phúc lợi, liền gật gật đầu trả lời: "Bình thường những đứa trẻ ở đây sau bảy tuổi sẽ bắt đầu với lớp thủ công đơn giản, trên tám tuổi, chỉ đến lớp vào giờ nghỉ, bây giờ vừa đúng lúc nghỉ hè, cho nên mọi người đều phải đến lớp, em chưa học lớp thủ công trước đây, hôm nay hẳn là cũng chỉ là ngồi nghe một chút, xem người khác làm là được, đợi qua ba ngày học giáo viên mới có thể cho em một ít vật liệu thừa cho em làm thử. Chờ về sau thuần thục mỗi ngày đều có nhiệm vụ, phải làm xong việc chỉ định mới được, làm không xong sẽ có trừng phạt, làm tốt lại nhanh cũng sẽ được thưởng, phần thưởng là một ít đồ ăn, lần trước Hoàng Ái Đảng đưa cho em kẹo chính là một trong những phần thưởng."

    Hoàng Yến Như nói tới đây, lại là không tự chủ được mà nuôt nước miếng, làm như lại nghĩ tới viên kẹo ngọt ngào kia.

    Hoàng Viện Viện đi ở phía bên kia Hoàng Lượng Lượng, nheo mắt nhìn Hoàng Yến Như, lạnh lùng nói: "Tuệ Như, hôm nay e nên làm tốt cho chị, hôm qua chị đã giúp em vá lỗ thủng, hôm nay nếu em không làm xong số lượng, chị sẽ không quản em!"

    Hoàng Yến Như vừa nghe lời này, bật người sốt ruột, vội vàng chạy tới lôi kéo tay Hoàng Viện Viện, cầu xin: "Chị Viện Viện, em biết chị tốt nhất, chị cũng biết em không phải cố ý không làm xong, em thực sự không thể làm những bông hoa thủ công đó.."

    Hoàn Viện Viện bất đắc dĩ nhìn cô, lại mắng: "Làm không khéo thì xâu chuỗi hạt, không cần khéo tay"

    Hoàng Yến Như nghe vậy xấu hổ cúi đầu, bĩu môi nhỏ giọng nói: "Em xâu chuỗi hạt không phải luôn thiếu sao? Lần trước bị dì phạt.."

    Hoàng Viện Viện không nói nên lời, nếu cô ấy và Hoàng Yến Như không phải cùng nhau lớn lên, cô ấy thực sự không muốn quan tâm đến, Yến Như thật sự cái gì cũng không làm được, cũng không còn gì để ăn.
     
    LieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng bảy 2023
  8. Chương 17: Bài học đầu tiên của Hoàng Lượng Lượng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ba người vừa đi vừa nói, rất nhanh đi đến phòng học thủ công, thời điểm đi vào bên trong đã có hơn chục học sinh ngồi rải rác. Hoàng Lượng Lượng có chút nghi hoặc tại sao trong phòng học lại toàn là nữ, liền nhỏ giọng cùng Hoàng Viện Viện hỏi ra nghi vấn của mình.

    "Con trai không giống chúng ta, bọn họ học là nghề mộc đều ở lầu hai, nghề mộc so với công việc của chúng ta kiếm được nhiều tiền hơn, vả lại học xong vẫn là một môn tay nghề có ích đối với công việc sau này." Hoàng Viện Viện thấp giọng trả lời, trong giọng nói tràn đầy cực kỳ hâm mộ.

    Hoàng Lượng Lượng lúc này mới hiểu ra gật đầu nghĩ thầm, Hoàng Thượng hẳn là cũng học nghề mộc đi, không biết hắn ban đầu tay có quen cầm dao hay không, lùn như hắn có cầm được cưa không.

    Mắt thấy giáo viên dạy thủ công sắp vào lớp học, Hoàng Lượng Lượng ba người liền không dám tiếp tục nói chuyện, tìm vị trí ghế đứng chào. Mọi người cùng giáo viên hành lễ chào hỏi rồi ngồi xuống, cùng đưa đôi mắt háo hức nhìn giáo viên phía trước.

    Cô giáo tuổi không lớn, không quá ba mươi tuổi, tóc cắt ngắn ngang tai, đeo một cặp kính gọng đen, dáng vẻ có chút nghiêm túc, trên tay cầm một xấp giấy màu, trên cao nhìn xuống quét dưới mọi người một vòng, liền cao giọng mở miệng nói: "Tốt lắm, gọi là đến tên ai, thì người đó đi lên lĩnh tài liệu."

    Nói xong, liền bắt đầu đối chiếu tên trên danh sách. Những người được gọi tên theo thứ tự lần lượt đi lên, có vẻ như thứ tự được sắp xếp theo tuổi tác nên lượt đầu tiên là những đứa trẻ lón hơn, trong đó còn có Hoàng Ái Đảng mà hôm qua Hoàng Lượng Lượng đã gặp, giáo viên thủ công dường như đối với cô rất coi trọng, cho cô một xấp dày giấy màu còn khẽ cười với cô.

    Lúc này Hoàng Ái Đảng không còn dáng vẻ cao ngạo của hôm qua, nhu thuận như con cừu nhỏ cung kính nhận giấy màu trong tay giáo viên, cúi đầu chào, rồi từ trên bục đi về phía chỗ ngồi của mình.

    Hoàng Yến Như nhìn thấy diễn xuất của cô ta, ở một bên khinh thường mà bĩu môi, dùng giọng cực nhỏ thì thào lẩm bẩm: Hừ, nịnh nọt. "

    Hoàng Lượng Lượng ở bên cạnh tự nhiên là nghe được lời này, nhưng cảm thấy được Hoàng Ái Đảng diễn xuất không có gì đáng trách, cô ta nếu có thể làm lão Đại của viện, đương nhiên sẽ có chút thủ đoạn để có được giáo viên yêu thích, làm cho giáo viên và các Dì trở thành người chống lưng đó là năng lực của cô ấy.

    Theo mọi người lần lượt lên bục giảng lĩnh vật liệu của mình, Hoàng Lượng Lượng hơi hơi có chút bối rối, cô biết chính mình không ở trong danh sách, dù sao cô vừa mới mới từ kẻ ngốc biến thành người bình thường, những chuyện này hẳn là giáo viên còn chưa biết.

    Mắt thấy mọi người đều lĩnh vật liệu, Hoàng Lượng Lượng ngồi không yên, cô chủ động đứng lên, chạy chậm đến trên bục, đôi mắt trông mong mà nhìn giáo viên thủ công hỏi:" Cô Đồng, con tên là Hoàng Lượng Lượng, con hôm nay ngày đầu tiên đi học, con.. con cũng muốn lĩnh một phần vật liệu.. "

    Giáo viên nhìn thấy Hoàng Lượng Lượng, đầu tiên là sửng sốt một chút, nghe được cô tự báo tên mới làm như nhớ tới cái gì, cũng là giống như các dì và giáo viên bình thường khác, ánh mắt cổ quái đánh giá cô một phen, mới mở miệng nói:" Trò xác định tự mình có thể làm những đồ thủ công này? Tuy rằng từ đầu đều dùng một ít phế liệu, nhưng vật liệu này không nên lãng phí. "

    Hoàng Lượng Lượng cũng hiểu vì sao giáo viên không tín nhiệm mình, vẻ mặt kiên định mà trả lời:" Cô Đồng, con có thể thử, cô yên tâm, con nhất định sẽ không lãng phí vật liệu. "

    Cô Đồng thấy nàng nói chuyện ăn khớp rõ ràng, cũng tin cô bảy tám phần, cho cô một bộ công cụ cùng một ít góc tài liệu, dặn:" Trò trước học hỏi các chị, đợi luyện tập dần mà lên tay. "

    Như vậy nói xong, cô lại nhìn trong phòng một vòng, gọi ra một cái tên," Hoàng Ái Đảng, trò lại đây một chút. "

    Hoàng Ái Đảng nghe được cô Đồng gọi, lập tức liền chạy chậm lại đây, ngửa đầu, cùng đợi chỉ thị của cô giáo.

    " Hoàng Lượng Lượng hôm nay ngày đầu tiên đến bắt đầu bài học, trò là người có thủ công tốt nhất trong số mọi người, trò cẩn thận dạy Lượng Lượng. "

    Hoàng Ái Đảng nhìn Hoàng Lượng Lượng liếc mắt một cái, không chút do dự một hơi gật đầu, sau đó tựa như chị em try kỷ, dắt tay Hoàng Lượng Lượng đi xuống bục giảng.

    Hoàng Lượng Lượng bị Hoàng Ái Đảng nắm, cảm thấy được toàn thân đều nổi da gà, quả nhiên, ở nơi giáo viên không nhìn thấy, Hoàng Ái Đảng liền thấp giọng mở miệng nói:" Tôi cũng không kia thời gian rỗi dạy cô, cô xem tôi làm một lần rồi chính mình trở về làm đi. "Hoàng Ái Đảng khi nói chuyện, đã muốn lôi kéo Hoàng Lượng Lượng tới rồi ngồi vị trí ban đầu, kia một bàn đều là tùy tùng của Hoàng Ái Đải, nhìn thấy cô đến, một đám đều lộ ra bài xích cùng ánh mắt ghét bỏ.

    Trong đó Hoàng Tệ Phương cùng ký túc xá với cô là tệ nhất, cô hung hăng trừng mắt nhìn Hoàng Lượng Lượng liếc mắt một cái, trong miệng không biết nói nhỏ cái gì, dù sao nhất định không phải lời hay ho.

    Hoàng Ái Đảng động tác nhanh chóng hoàn thành một bông hoa giấy, liền hướng về phía Hoàng Lượng Lượng hếch cằm lên hơi có chút không kiên nhẫn hỏi:" Thấy rõ không? "

    Hoàng Lượng Lượng mặc dù là người có lối suy nghĩa trưởng thành, nhưng cô trước kia cũng không có làm hoa giấy, Hoàng Ái Đảng động tác lại nhanh, cô kỳ thật chỉ nhớ kỹ một nửa, nhưng cô cũng không muốn ở lại nơi này với Hoàng Ái Đảng lâu hơn, liền thuận thế gật đầu nói:" Thấy rõ rồi, cám ơn chị Ái Đảng, em đây đi về trước luyện tập. "Nói xong, cô cũng không nán lại, xoay người bước nhanh đến vị trí ban đầu.

    Hoàng Ái Đảng nhìn thấy bóng dáng của cô, cũng không lưu cô, tùy cô rời đi, chỉ có Hoàng Tuệ Phương ở bên cạnh kỳ quái mà nói một câu," Kẻ ngốc có thể xem một lần sẽ làm được, sau đừng trách chị Ái Đảng dạy không được. "

    Hoàng Ái Đảng cũng không nói chuyện, chỉ nhìn Hoàng Tuệ Phương liếc mắt một cái, khiến cho cô sợ tới mức không dám nói thêm nữa.

    Hoàng Lượng Lượng về tới vị trí của mình, nhìn thấy Hoàng Viện Viện cùng Hoàng Yến Như nhìn mình với vẻ quan tâm, trong lòng cô ấm áp, cười hướng họ đắc ý dương công cụ cùng vâth liệu trong tay," Cô Đồng cho em công cụ cùng một ít góc giấy, cho em bắt đầu luyện tập. "

    Hoàng Viện Viện mới vừa rồi tự nhiên thấy được cô Đồng kêu Hoàng Ái Đảng đi lên, tuy rằng không có nghe thấy các nàng nói cái gì, nhưng đại khái cũng có thể đoán được một ít, cô khẽ cười cười, liền cầm lấy giấy màu trong tay mình, mở miệng nói:" Giáo viên của chúng ta ở dây không giống giáo viên trong trường học, ngày nào cũng dạy, cô bình thường tập trung dạy một vài học sinh lớn, sau đó từ những học trò nhỏ hơn sẽ học lại từ những học sinh đó. "

    Hoàng Lượng Lượng nghiêm túc quan sát động tác tay Hoàng Viện Viện, liền nghe được cô lại tiếp tục nói," Nhưng có rất nhiều học sinh lớn không có kiên nhẫn, đều là tùy tiện mà dạy, rồi để học sinh nhỏ hơn tự làm, cho nên những học sinh nhỏ hơn đều cực kỳ khó học, tuy rằng các giáo viên sẽ cho một tháng luyện tập, nhưng rất nhiều người sau thời gian luyện tập, cũng đều làm rối tinh rối mù, đến khi đó sẽ bị ăn mắng, nghiêm trọng còn có thể phạt không có cơm ăn."
     
    LieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng bảy 2023
Trả lời qua Facebook
Đang tải...