Chương 10. Bấm để xem Về đến nhà Vương Bạch bệnh, sốt cao 37° không thấy giảm càng mà càng ngày càng tăng. Nên cậu đành xin nghỉ học khi nào khỏe sẽ đi học lại. Lư Dã thấy Hạo Tử lo lắng cho cậu rất nhiều, nên đưa cậu vào bệnh viện của chị họ cậu đang làm nhờ chị chăm sóc. Lư Thiệu Phân là con gái thứ hai của nhà họ Lư. Xinh đẹp, giỏi gian năm nay đã 25 tuổi mà vẫn chưa có bạn trai, theo như cô nói thì cô muốn giống như anh trai của mình, muốn tìm người thật sự yêu cô vì cô là cô không có bắt kỳ lý do nào khác. Gia đình cô thấy như vậy cũng thấy không có gì là không tốt nên y theo ý cô, cô muốn khi nào tìm bạn trai hoặc có chồng đều được. Tập đoàn Lư gia vô cùng lớn, có mặt ở các ngành ghề ở toàn quốc, ở nước ngoài cũng chiếm được một vị trí không nhỏ. Nhà lớn quy định cũng rất nhiều, đặt biệt là ai cũng có sự nghiệp hoặc gia đình riêng như vậy, thì mỗi tuần đều phải có một ngày cùng nhau về nhà chính dùng bữa. Để Lư gia có thể kéo dài gia nghiệp làm càng ngày càng lớn như ngày hôm nay, thì không thể không kể tới những quy định khác, cách dạy dỗ tư duy về tình thân gia đình và anh em của họ. Nhà chính của Lư gia có hai nơi một là thành phố H, hai là ở thôn L, từ lúc ba tuổi nữa năm họ sẽ ở nông thôn, còn nữa năm là ở thành phố. Ở nông thôn giúp họ có những tư duy về cách biệt giàu nghèo, cho họ biết khó khăn của những người nghèo khổ, không xa hoa uổng phí đối với những thứ không cần thiết v.. v.. Ở thành phố thì giúp họ có tư duy khai sáng, có được khí chất của giêng mình, không ò ép hoặc ra lệnh, cho họ một cuộc sống tốt nhất để họ có được sự tự tin. V.. v.. Quan trọng hơn hết là giúp họ có những suy nghĩ đoàn kết. Ví dụ như: Một ngày đẹp trời, một đám đầu đinh mang theo sách vở đến trường. Vì một lý do nào đó mà không ai biết, trong lớp có một đám nhóc tự dưng chạy ra chận đường bất nạt anh hoặc em của mình lúc đó nếu chúng ta bắt gặp thì sẽ có phản ứng như thế nào. A: Chốn đi chỗ khác. B: Chạy đi méc cô. C: Xong vào, cả hai cùng ăn đánh. Hậu quả thực hiện của chườn hợp A là: Về nhà còn bị đánh thảm hơn. Còn chườn hợp B: Lúc cô đi ra thì anh hoặc em của mình cũng đã bị đánh te tua, cô cũng sẽ không cho họ đánh lại nên: Về đến nhà cũng bị đánh thảm hại hơn Còn chườn hợp C: Tạo được tinh thần hữu nghị, có phước cùng hưởng có họa cùng chia, về nhà được khen ngợi qua hôm sau cả dồng họ anh chị, em cùng nhau trả thù đi. Quy định đã khó thực hành càng khó hơn, nhân lực tài lực một không thể thiếu nên mới có Lư gia của ngài hôm nay, đoàn kết nhất trí đối ngoại. Chủ nhật hôm nay cũng như mọi tuần, mọi người đều về nhà chính, với cách dạy có một không hai của gia tộc nên họ rất là thân với nhau, có chuyện gì cũng cùng nhau chia sẻ. "Mọi người không biết chứ, em nghi nhóc Lư Dã có người yêu" Thiệu Phân bát quái với mọi người. Tuy Lư Dã, vì một vài lý do ít khi về nhà chính dùng bữa cũng không ở thành phố H và L học tập nhưng không vì đó mà họ không thân nhau. Xung quanh Thiệu Phân đa số điều chưa lập gia đình hoặc cũng chưa có người yêu nên nghe tới đây cả đám như tiêm máu gà dò hỏi. "Sao lại nghĩ vậy". Một trong số họ thất mắt hỏi lại. "Đương nhiên là thấy được, lúc nãy nó còn nhờ em chăm sóc người yêu nó mà". "Ồ, sao em biết hai người là người yêu". "Theo nhiều năm kinh nghiệm trong ghề của em, người yêu nó bị bệnh là do ấy ấy quá nhiều nhưng không chịu rư..". Bốp. "Anh làm gì mà cốc đầu em vậy?" Cô tức giận ôm đầu la lên. Một người anh trong phải cổ hũ nghe cô nói càng ngày càng không đứng đắn, chịu không nổi mới tặng cô một đắm. Đánh xong anh còn quây sang Lư Thừa Tính, em có hay thì nói cho anh em nghe đi. Trong nhà ai cũng biết Lư Thừa Tính, người đã làm cho gia nghiệp của gia tộc họ càng ngày càng lớn như bây giờ, đặt biệt cổ hũ, đến 32 tuổi mà chưa có một mãnh tình vắt vai. Luôn theo chủ nghĩa cưới rồi mới có thể vượt rào cũng là người đứng đầu cái phái cổ hũ này. Anh lạnh lùng, ít nói, người lớn tuổi muốn nói chuyện với anh thì không biết nói gì, còn người nhỏ tuổi hơn anh thì sợ anh, không dám nói. Nhưng họ đều biết thành tích, cống hiến của cậu với gia tộc. Nên họ đều kính sợ anh. Anh chỉ cần ngồi đó không cần làm gì điều toát ra cái khí thế khiến người ta sợ hải, phong cách quyết đoán, nói một không hai đều khiến người khác dễ dàng khăm phục anh. Hôm nay anh cũng ngồi đó khuôn mặt không biểu tình, như đang suy nghĩ chuyện gì rất là quan trọng, thấy như vậy mọi người cũng không dám làm phiền anh. Nhưng không như mọi người suy nghĩ anh chỉ là đang ngồi thẩn thờ mà thôi.
Chương 11 Bấm để xem "Người yêu". "Dạ" Lư Thiệu Phân không nghĩ anh mình sẽ hỏi nên có hơi bất ngờ. "Tên gì". Lúc này thì không chỉ một mình Thiệu Phân bất ngờ không thôi mà là tất cả mọi người ở đây đều bất ngờ, anh có khi nào mà quan tâm đến chuyện tình cảm của người khác đâu, chừ phi.. Thừa Tínhn mắt lên nhìn Thiệu Phân làm cô giựt mình. Lúc này mới nhớ đến trả lời anh. "Tên Vương Bạch". Thừa Tính nhớ lại cuộc điện thoại tối hôm qua.'Tiểu Bạch tớ với Lư Dã đợi..' Tiểu Bạch.. Vương Bạch.. Ấy ấy không rửa sạch nên bị bệnh.. Không lẽ.. Nghĩ tới đây anh có chút ngồi không yên Thấy anh hai im lặng không nói, cô thấy anh quan tâm đến chuyện này nên nói tiếp. "Sốt khoản 38°, nó với một tên nhóc khác, đang ở bệnh viện em đang làm, chăm sóc cho người yêu nó đấy." "Phòng bao nhiêu". "Phòng 407" "Ừm". Thấy anh không nói thêm gì nữa, tuy tò mò nhưng không ai dám hỏi thêm, nên mọi người bắt đầu câu chuyện khác, đến lúc mọi người đều đến đông đủ, dùng bữa sông đã 6 giờ 30 phút. Anh lái xe từ nhà chính chạy thẳng một mạch đến bện viện cũng đã 7 giờ khuya. Đứng trước cửa phòng bệnh 407, anh giơ tay rõ cửa. Trong phòng. "Lư Dã, ngày mai chúng ta đi học rồi, ai ở đây xem Tiểu Bạch." Hạo Tử có chút lo lắng nhìn Vương Bạch đang nằm ở trên giường khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, vì ngày mai hai người họ phải đi học không ai ở đây chăm sóc cậu, mà lo lắng không biết làm sao. "Có hộ sĩ ở cậu lo lắng cái gì". Lư Dã có hơi ăn giấm còn có chút giận dỗi nói. "Có thể giống nhau sao". Hai người họ đi đến một hai giờ trưa mới về, thấy cửa phòng Vương Bạch đống chặt nghĩ cậu đã ngủ, hai người cũng có chút mệt mỏi nên cũng không làm phiền cậu, đi về phòng nghỉ ngơi, khoảng 5 giờ họ thức dậy ăn cơm nhưng không thấy Vương Bạch đâu, cảm thấy không đúng hai người mới lên phòng xem thì thấy Vương Bạch sốt cao đang co người ở trong ổ chân, sao lại thì mọi người cũng biết, Hạo Tử có chút tự trách lại nghĩ đến đầu sỏ gây tội, cậu quây sang trừng Lư Dã một cái. Lư Dã bị trừng mà không thể hiểu được. Đang lúc Hạo Tử muốn chanh luận thì tiếng võ cửa vang lên. Hạo Tử và Lư Dã nhìn nhau trong mắt đều có nghi hoặc, ai sẽ tới vào lúc này. Lại mở cửa ra Lư Dã có chút chằm mặt nhìn người trước mắt. Nếu cậu không lầm thì đây chính là Lư Thừa Tính người được lựa chọn làm gia chủ trong thời gian sau và cũng là một người cậu luôn sùng bái, đang đứng rất gần ở trước mặt cậu bằng sương bằng thịt, tuy cậu không phải là chưa thấy qua anh, nhưng chỉ thấy ở khoản cách xa chứ không có gần gũi như bây giờ. "Anh". Theo vai vế thì cậu kêu anh bằng anh vì mẹ cậu là em của ba anh. "Ân". "Anh tìm em có việc gì không." "Không phải". "Ở đây nói chuyện không tiện em với anh đi ra ngoài". "Không cần". "Ách". Lư Dã không biết phải nói thêm cái gì bây giờ nữa. Hạo Tử từ bên trong nhìn ra thấy Lư Dã ăn mệt cậu vui sướng không thôi, cậu đang cười trên nỗi đau của người khác thì vô tình trạm vào ánh mắt của Thừa Tính, cậu có chút sợ hãi đưa mắt ra chỗ khác, người đàn ông này là sao nha, khí thế thật là đáng sợ a, Lư Dã mau kéo người này đi đi. Thừa Tính có chút không kiên nhẫn nhìn cậu em ngu ngốc trước mắt, anh tìm cậu để làm gì, không bệnh không tai đi vào bệnh viện còn không phải là để xem người bệnh sao, chuyện rõ ràng ngay trước mắt như vậy cũng không hiểu được sao. Lướt qua Lư Dã anh đi vào trong, nhìn cậu nhóc trên giường anh có chút đau lòng. Khi Lư Dã phụt hồi tinh thần lại thì Lư Thừa Tính đã ngồi trên cái ghế đơn trong trong phòng đang nhìn chằm chằm vào Vương Bạch. Thấy Hạo Tử có chút sợ hãi đứng ở trong vách tường cậu liền bước nhanh qua nắm tay cậu. Hạo Tử liền chộp lấy tay cậu chốn hết thân mình vào phía sau cậu, tay thì toàn là mồ hôi, cậu cũng có chút hồi hộp nhưng không có như Hạo Tử khoa trương như vậy, cậu có chút buồn cười cũng có chút đau lòng nên càng nắm chặt lấy tay cậu hơn. Thấy Thừa Tính nhìn chằm chằm vào Vương Bạch mắt cũng không thèm chớp, Lư Dã có chút tò mò hai người này làm thế nào mà biết nhau. "Anh, hai người quen nhau sao?" "Ukm, ngày mai em phải đi học phải không?". "Dạ" "Vậy bây giờ về nhà nghỉ ngơi đi". "Nhưng cậu ấy.." Thừa Tính nhìn cậu không nói.
Chương 12. Bấm để xem Vì lo cho sức khỏe của Hạo Tử nên Lư Dã không phân vân lâu lắm liền đồng ý, sợ Hạo Tử hiểu lầm nên cậu cố gắng thuyết phục, không ngờ cậu lại dễ dàng đồng ý. Lư Dã suy nghĩ gì Hạo Tử không biết, nhìn người đàn ông khí chất chằm ổn sẽ ở lại đây chăm sóc cho bạn của cậu đêm nay hắn liền yên tâm, một là cậu thấy người đàn ông này rất đáng tin còn hai là vì người này là anh của Lư Dã, Lư Dã tin anh, thì cậu cũng tin. "Ngày mai học xong bọn em sẽ đến liền." "Ân" "Khi nào anh về anh nhớ.." Không đợi cậu nói hết câu, Thừa Tính cắt ngang. "Về đi, bà bà mụ mụ". Câu nói như vậy lại kết hợp với giọng nói thường thường, như nói thời tiết hôm nay như thế nào, nhưng ý nghĩa của câu nói lại khiến người nghe không khỏi vô ngữ. Ý nói cậu nhiều chuyện, nói nhiều có phải không, Lư Dã có chút mệt mỏi, không muốn yêu nữa. Lôi người đang cười trên nỗi đau của người khác đi ra ngoài, cậu bị nói như vậy đều là vì ai, cậu còn có thể cười được, đúng là vô lương tâm. Nghe tiếng đống cửa ở phía sau, Thừa Tính đi lại khóa cửa lại. Đưa tay đặt lên trán Vương Bạch đo độ nóng, cũng không nóng lắm chắt là đã bớt được một chút, chở lại trên ghế ngồi xuống, nhìn người nằm trên giường, anh có chút ái nái, anh chưa quan hệ với ai cũng chưa xem những thứ liên quan đến việc đó bao giờ, mà còn là làm việc đó với con trai, anh càng mù tịch, lúc làm cũng chỉ là theo bản năng, không nghĩ đến cậu nhóc bây giờ phải chịu cái này phân tội. Kim đồng hồ gần chỉ đến vạch số một thì người ở trên giường có động tĩnh. Thừa Tính có chút mệt mỏi muốn ngủ nghe được tiếng động anh bặt đầu ngồi dậy, Vương Bạch mở mắt nhưng có chút mông lung nhìn người đang tới gần mình, cậu nhìn không rõ mặt thân hình có chút giống anh nên cậu cũng kêu lên tiếng. "Anh hai, em đau.." Thấy cậu nhấp nhấp miệng như muốn nói gì, anh liền đưa tai kề xác để có thể nghe rõ, hơi thở nóng rực thổi qua làm thân mình anh cương một chút, nhưng rất mau đã điều chỉnh tốt suy nghĩ, nhíu chặt mày hỏi lại "Đau ở đâu" Lúc này không biết sao cậu lại khóc có thể là cậu bị bệnh nên chở nên đặt biệt yếu ớt, hoặc cơn đau làm cậu khó chịu và cũng có thể là nghe được giọng nói ôn nhu của người khác dành cho mình. Cậu không tiếng động rớt nước mắt, nói chuyện đầy giọng mũi. "Đau bụng, đau bụng". Nghe tới đây, Thừa Tính phản ứng cực nhanh vươn tay bấm chuông ở đầu giường. 1 phút sau bên ngoài có động tĩnh, nghĩ đến lúc nãy anh đã khóa cửa lại, nên đành buông tay đang nắm chặt cậu ra đi mở cửa. Bên ngoài một bác sĩ với hai y tá đang định đưa tay rõ cửa thì bên trong đã có người mở ra, ba người sửng sốt nhìn người trước mắt, ngọa tòa, Lư tổng sao lại ở đây, đưa mắt nhìn số phòng nếu nhớ không nhầm đây là phòng bệnh bạn của Lư Dã thiếu gia, người này là ai mà có thể kinh động đến cả người đứng thứ hai của tập đoàn Lư gia a. "Lề mề làm gì, mau vào". Giọng nói tràn đầy tức giận từ phía trên chiền xuống, làm ba người hoàn hồn đánh rung một cái, có chút lo lắng trả lời. "Dạ vâng" ba người đánh lên tinh thần bước vào phòng bệnh, đây là cơ hội để bọn họ tạo ấn tượng tốt cho cấp trên, ba người như tiêm máu gà vẽ mặt nghiêm túc làm việc. Thừa Tính ngồi trên ghế đưa tay nắm chặt lấy tay cậu nhìn ba người họ bận xung quanh, người trên giường thì mồ hôi ra như mưa, môi cũng có chút trắng bệt, anh cố kiên nhẫn đợi một lúc mà vẫn chưa có kết quả, khuôn mặt anh càng ngày càng đen. Hồng bác sĩ bị nhìn có điểm chịu không nổi, nghĩ đến tiền đồ sao này cắn răng kiểm tra đến bước cuối cùng, đến lúc ra kết quả ông thở phào một hơi. "Như thế nào rồi?" "Vâng, là như thế này, cậu bé này xảy ra quan hệ là lần đầu tiên, do không tiết chế và vệ sinh kiệp thời nên bị sốt cao, còn vấn đề đau bụng là do khi quan hệ người cho đã để lại trong cơ thể người nhận một lượng lớn tinh trùng có thể nói là có hơi nhiều vào bụng, nên mới có thể xảy ra tình trạng như vậy." Nói đến chuyên môn của mình ông có phần tự tinh hơn cũng không lại nói lắp. Không ai phát hiện khi nghe những lời này Lỗ tai Thừa Tính lẫn lẽ đỏ lên. "Khụ khụ.." anh ho khan hai tiếng để giải bớt trong lòng xấu hổ, ngắt lời, không cho Hồng bác sĩ nói tiếp "Được rồi, đưa thuốc đây". "Lư tổng, tôi nghĩ không cần cho cậu ấy uống thuốc sẽ tốt hơn, chỉ cần cho cậu ấy đi đại tiện là được rồi". Tinh trùng đã vào bên trong bụng nên khó lấy ra thực cũng chỉ có thể dùng cách này. Chỉ cần đi ra ngoài hết thì tự động sẽ khỏe lại. "Lấy ra là có thể bớt đau". "Đúng vậy". "Ta hiểu rồi, các người đi ra ngoài đi, cần gì ta sẽ gọi. Ba người khó hiểu nhưng vẫn nghe lời đi ra ngoài. Cửa lại lần nữa đống chặt, khóa lại. Bước vào thì thấy người trên giường đang nhìn vào phía anh. " Cảm ơn chú". Giọng nói cậu có chút vô lực nên nghe thành tiếng thì thào cố nói ra tiếng cảm ơn, thức dậy được một lúc lâu cậu cũng thấy rõ bộ dáng của người này, cậu liền nhớ tới việc người này đã giúp cậu hôm thứ bảy, sáng hôm qua còn kêu người đưa cậu trở về, còn hôm nay thì ở lại đây chăm sóc cho cậu. Nói xong bụng lại đau lên. Cậu cắn chặt răng hoạt động thân thể bước xuống giường. Tác giả có lời muốn nói: Về cái phần chuyên môn ở phía trên, tác giả chỉ nói bừa để chuyển biến câu chuyện của nhân vật chính, nên mọi người đọc không cần xem đó là sự thật, cảm ơn!
Chương 13. Bấm để xem "Đi đâu". Thấy cậu có chút cố hết sức đi xuống giường anh bước nhanh lại đỡ. Nghe anh hỏi cậu cắn răng nói. "Đi vệ sinh". "Vậy đi thôi". Nói xong thật tự nhiên dìu cậu vào phòng vệ sinh, thấy anh như vậy cậu thấy có tự tại chút, anh lấy khéo mắt nhìn phản ứng của cậu, thấy cậu thở phào một hơi như vậy, anh ở trong lòng lắc đầu, tiểu tiện, đại tiện, đều là chuyện cần thiết giải quyết mỗi ngày, con người mới có thể sống được, ngại ngùng vào những đều mà ai cũng biết, cậu đúng là vẫn còn nhỏ. "Chú đừng đứng ở đây". Cách cửa đóng chặt lại được mở ra, dù bụng cậu đau lắm, nhưng nghĩ đến việc có người đang đứng ở bên ngoài chỉ cách một cái cánh cửa, cậu lại đi không được, rung rẩy kéo quần lên cố sức đi tới cách cửa mở ra nhưng chỉ ló ra mỗi cái đầu, nói chuyện với Thừa Tính. Lắc đầu, anh đi ra ngoài, ngồi trên ghế sofa, lấy chai nước suối mở nắp ra uống một hơi rằng nữa chai, lúc ở nhà chính anh cũng ăn không được nhiều, nên bây giờ có hơi đối bụng đành uống một chút nước cho đỡ đói. Một lúc lâu thì Vương Bạch từ trong toilet bước ra, bước chân nặng nề vai tựa vào tường, anh mắt nhanh phát hiện bước nhanh lại để cậu ngồi xuống, rồi đổ cho cậu ly nước ấm. Cậu tiêp nhận ly nước anh đưa uống một hơi cạn sạch, cậu định nói thêm cái gì nhưng chưa kiệp lên tiếng lại ôm bụng vội vã đứng lên đi vào toilet. Cứ như vậy Thừa Tính giúp đỡ dẫn cậu vào toilet không biết bao nhiêu lần, lúc cậu hết đau bụng và nằm yên trên giường cũng đã là 1 tiếng sau. Nằm trên giường Vương Bạch mệt rã rời đã ngủ. Nhìn xem đồng hồ trên tay giờ này đã gần 2 giờ 30 phút. Thấy Vương Bạch ngủ cũng không yên ổn thường thường lại nhíu mày, móc điện thoại từ trong túi ra gọi cho Vương Thư Ký nói về việc ngày mai anh không đi làm, để hắn sắp xếp lại thời gian làm việc. Thật ra anh có ý định chỉ ở lại xem cậu một đêm hôm sau liền đi làm, nhưng thấy cậu nguyên đêm bị bệnh tra tấn, anh có chút không yên tâm, lại sợ hộ sĩ chăm sóc không chu toàn nên quyết định không đi làm, để ở đây tận mắt xem cậu ta mới yên lòng. Cứ như vậy anh ngồi trên ghế nhìn xem cậu cả đêm. 8 giờ. Vương Bạch thức dậy, thấy trong người khỏe được một chút cậu liền ngồi dậy, nhìn xung quanh không có ai, cậu cảm thấy có chút cô đơn nhưng rất nhanh cậu liền đều chỉnh tốt tâm trạng, lấy tay vỗ hai má, đi rửa mặt. Rửa mặt sạch bước ra ngoài phòng, cậu đi được rất chậm vì nơi giêng tư của cậu bây giờ vẫn còn đau rất khó chịu, bỗng nhiên cửa từ bên ngoài mở ra cậu kinh ngạc nhìn qua, thì thấy được người đàn ông cao lớn mà mỗi lần gặp mặt đều luôn giúp đỡ cậu. Anh cũng không nghĩ cậu sẽ tĩnh nên hai người bốn mắt nhìn nhau, lúc cậu phản ứng lại đây thì chân cậu đã bắt đầu rung rung. Thu hồi tằm mắt cậu ngồi lên ghế đợi chân bớt rung sẽ lên giường nằm. Lúc này anh cũng đi lại dọn thức ăn từ trong bao ra từ trong hộp giữ ấm lấy cháo đưa cho cậu ăn. Cậu sửng sốt tiếp được, ăn lên. "Cảm ơn chú, nó ngon lắm ạ". Miệng cậu có chút lạc ăn vào cũng không thấy cháo mĩ vị, nhưng không biết sao cậu thấy như vậy vị vừa đủ, ăn ngon vô cùng. "Ngon là tốt rồi, ăn nhiều một chút". Thật ra bệnh viện có thức ăn nhưng anh sợ cậu ăn không ngon, nên đành hỏi bác sĩ về thực đơn của cậu rồi kêu người giúp việc nấu mang lại, lúc nãy mới gọi anh xuống lấy xẳng vậy anh đi mua một ít đồ vệ sinh cá nhân, để cậu ăn anh lấy đồ vào phòng tắm, tắm rửa. Khi anh bước ra ngoài thì anh thấy cậu đang dọn dẹp thức ăn trên bàn, anh bước đến kéo tay cậu ra, đỡ cậu lên giường nằm xuống anh thì dọn dẹp. "Chú, chú là ai". Hai người không quen lại chẩn thân nhưng người này đối sử rất tốt với cậu, nên cậu có chút tò mò hỏi, cậu cũng không biết Thừa Tính là anh của Lư Dã. Lấy thức ăn từ phần của mình ra để ăn, nghe được câu hỏi của cậu anh bình thản trả lời. "Anh bạn cậu" cũng là người làm cậu đến bệnh viện, anh nghĩ thầm trong bụng. "Là Lư Dã sao?" "Ân". "Dạ, vậy chú tên là gì a? , Cháu tên là Vương Bạch." Anh gật đầu "Lư Thừa Tính". "Ohhh" Nhìn phản ứng của cậu anh liền biết tên anh cậu nghe cũng chưa nghe qua. Nên mới có phản ứng như vậy, đổi lại là người khác.. "Chú ơi, cháu thấy trong người khỏe nhiều lắm, cháu xuất viện được không ạ". "Tại sao?". Anh nhíu mày có chút không vui, hết bệnh, đêm qua còn nằm trên giường đi cũng đi không nổi, hôm nay đi được mấy bước đã bảo là hết bệnh. Hỏi xong anh chằm mặt không nói nữa cũng không nhìn cậu, tập trung ăn lên. Cậu luống cuống tay chân, sợ hãi nhìn anh, thấy anh cũng không nhút nhít mới nhược nhược lên tiếng. "Cháu hết bệnh rồi ạ, nên phải đi học ạ". Quên mất cậu nhóc vẫn còn đi học, nhưng anh biết chắt chắn một điều cậu không phải vì việc này mà muốn về nhà. "Ngày mai xuất viện." "Cháu, cháu muốn xuất viện ngay bây giờ ạ." "Ngày mai xuất viện.' " Cháu muốn xuất viện ngay bây giờ ạ ". Cậu quật cường nói. " Tôi nói là, ngày mai xuất viện. "Đã lâu rồi không có ai dám cải lời anh nói, bây giờ bị một cậu nhóc cho anh biết lại cảm giác này sắc mặt anh càng thêm âm trầm. " Cháu có thể tự quyết định chuyện của mình ạ ". Nói vậy tuy có chút thực xin lỗi chú, nhưng mà cậu phải về. Mắt cậu cụp xuống long mi dài che khuất trong mắt cảm xúc. Tức giận, ý của cậu là anh không có quyền quyết định sao, anh cũng biết là vậy, nhưng anh cũng không thể ngăn sự giận dữ đang dân trào ở trong lòng. Trong đôi mắt tràn đầy gió lốc. Hít vào xâu một hơi. " Được rồi, tùy cậu ". Giọng nói anh nhàn nhạt lên tiếng, anh cũng không phải loại người lỳ lợm la liếm, người khác đã nói như vậy còn mặt dày nói lời nói. Vương Bạch nhìn anh cũng không nói gì. Yên lặng thu thập quần áo để một bên đi ra ngoài. Thở hỗn hển đi vào, nhìn anh vẫn còn ở trong phòng cậu sửng sốt, cứ nghĩ là anh đã về rồi. " Đi đâu". Nhìn giấy tờ trong tay cậu anh lại chầm mặt. Đúng là không thể đợi lâu thêm một chút a. Thay quần áo, định xách đồ thì túi của cậu đã cằm trong tay người khác, định nói cảm ơn nhưng cậu rốt cuộc cũng chỉ chằm mặc đi theo ở phía sau anh đến bãi đỗ xe.
Chương 14. Bấm để xem Lái xe đến cổng nhà, anh lấy hành lý của cậu đem lên phòng cậu. Vương Bạch đi theo anh ra ngoài, đi tới cổng cậu dừng lại nhìn anh đi đến trong xe, thấy anh mở cửa định bước vào, cậu nhỏ giọng lên tiếng "Cảm ơn chú, thật, thật xin lỗi." Nói xong cũng không thèm đống cửa cổng, đã vội vã chạy vào nhà. Cậu nói rất nhỏ nếu không phải anh luôn lu ý tới cậu thì chắt anh đã nghe không được. Tuy là nghe cậu nói xin lỗi nhưng anh cũng không thèm để ý, lái xe rời đi. Đống lại cửa phòng cậu liền bò lên giường, đau chết cậu rồi. Bệnh làm đầu óc cậu mơ hồ, lúc này mới nhớ tới việc trong người mình có một dòng nước suối, cậu bặt đầu ngồi dậy, lấy ly rỗng ở đầu giường rót nước vào uống, thấy toàn thân đều ấm hầm hầm thoải mái cậu liền nhắm mắt lại ngủ. Ngài hôm sau cậu liền lấy cặp sách đi học, lúc học xong cậu liền đi kiếm việc làm thêm. Nhưng không mai mắn như lúc trước, hai ngày sau cậu mới có thể xin được việc. Học xong việc đầu tiên cậu làm là đi giao thức ăn nhanh, buổi chiều cậu đi rửa chén cho tới khuya, lúc làm về thì lấy bài ra học đến 1, 2 giờ sáng, cứ như vậy chưa được một tháng cậu đã ốm hết một vòng còn nhanh hơn uống thuốc giảm cân Go Detox nữa. Hạo Tử với Lư Dã thấy cậu như vậy lo lắng thật sự, cậu làm việc siêng năng như vậy, cũng chỉ vì muốn trả tiền viện phí cho Lư Dã, theo ý cậu nói thứ bảy và chủ nhật cậu đã ở nhà hắn miễn phí rồi, không thể tiền khám bệnh của mình cũng muốn người khác trả thây, như vậy là đang lợi dụng Lư Dã, cậu cũng không muốn vì chuyện tiền bạc mà bạn bè dần xa lạ, cho dù hai người họ có khuyên cậu như thế nào cậu cũng nhất quyết không đồng ý, cậu phải trả đủ tiền cho Lư Dã bằng được. Như mọi khi, hai người ở quán cà phê bên cạnh trường ngồi nói chuyện, Hạo Tử trong miệng lãi nhải nói cái không ngừng, Lư Dã ngồi bên cạnh nghe một cách tập trung. Nói nói Hạo Tử không biết nghĩ tới việc gì thở dài một hơi. Lư Dã nghe quay qua nhìn cậu. "Làm sao vậy?" Hạo Tử nghe Lư Dã hỏi vậy, lại thở dài một tiếng. "Làm sao vậy a". Giọng của Lư Dã có chút gấp gáp còn có vài phần lo lắng, còn đưa tay lên trán cậu xem như thế nào. Hạo Tử bực mình trợn trắng mắt, cũng không thèm để ý cái tay trên trán, trên mặt tới lui ăn đậu hũ cậu. Một lúc sau cậu mới lên tiếng với giọng nói rầu rĩ. "A Dã, chuyện của tiểu Bạch chúng ta làm sao bây giờ." "Cậu yên tâm, tiểu Bạch không phải nói làm đủ tiền viện phí liền không đi làm nữa sao." "Cậu tin". Lư Dã lắc đầu. Khó khăn lắm mới để cho cậu ấy nghĩ ngơi tâm tư đi làm, chỉ vì một lần bệnh mà hoàn toàn thất bại. Bây giờ muốn cậu ấy không đi làm là khó càng khó. Hạo Tử lại bắt đầu thở dài. Lư Dã cũng suy nghĩ nhưng cũng không có cách nào, Vương Bạch người thành thật ai nói gì tin náy nhưng đã nhận định chuyện gì rồi thì mười đầu trâu cũng kéo không đi. Trong lúc này tiếng chuông điện thoại bỗng dưng quan lên làm Hạo Tử giật mình. Còn Lư Dã buồn cười bắt máy. Vừa nghe vừa đưa mắt nhìn Hạo Tử không nói, Hạo Tử nuốt một ngụm nước bọt vừa nghi hoặc vừa lo lắng, đi theo Lư Dã đến bãi đỗ xe, ngồi trong xe nhìn Lư Dã đi đến một cửa hàng giao thức ăn nhanh, cậu nhìn qua nhìn lại càng thấy quen thuộc, đây không phải nơi Tiểu Bạch đang làm việc sao. Nghĩ tới đây cậu vội vàng chạy vào trong. Mấy hôm nay trong người Vương Bạch không được khỏe nhưng cậu kiên trì đi làm, làm chưa đúng một tiếng thì cậu đã ngất xỉu. Nhân viên làm cùng gọi điện thoại cho Hạo Tử nhưng lúc cả hai tới nơi thì Vương Bạch đã tỉnh lại, đang định đi giao hàng. Hạo Tử thấy như vậy thật tức giận, ngay cả Lư Dã cùng trầm mặt khoản đối. "Cậu không được đi, tiền viện phí từ từ trả, bây giờ cậu theo bọn tớ về". "Hạo Tử có chuyện gì để đi học chúng ta gặp nói được không, bây giờ, tớ phải đi giao bánh rồi." Ông chủ đang nhìn về phía này cậu có chút sợ hãi, sợ sẽ bị đuổi. "Đi gì mà đi, theo tớ về". Nói xong lại nắm tay cậu đi ra ngoài. "Mập mạp nghe tớ nói đã". Cậu cuống quýt tên cũng không kêu, mà gọi cái biệt hiệu quen thuộc lúc nhỏ, kêu xong còn nhìn về phía Lư Dã mong cậu khuyên Hạo Tử một tiếng. Lư Dã chỉ nhìn không nói, chuyện này hắn đương nhiên đứng về phía Hạo Tử bên này. "Đứng đó làm gì, sao không làm việc đi". Ông chủ tiệm đứng ở một bên thấy cậu nói chuyện hơi lâu nên thúc giục kêu. "Vâng ạ". Cậu lớn tiếng, giựt tay của mình thật mạnh ra khỏi tay Hạo Tử. "Xin lỗi, Hạo Tử có gì ngày mai chúng ta nói chuyện sao nha, xin lỗi cậu." Lấy bánh được đặt ở quầy kế bên cậu nhanh chân chạy đi ra ngoài. Vì chuyện này Hạo Tử giận Vương Bạch một tháng trời, đến khi nói chuyện lại, lại vào chường hợp mà hai người đều không thể tin được. * * * Từ hôm chia tay Vương Bạch đến nay đã là một tháng mấy, Thừa Tính cũng quên bẻn cậu đi, do công ty có chuyện đột xuất phải ra nước ngoài giải quyết, sau lại về nước, nhưng cũng không có thời gian xem cậu vì phải tăng ka làm việc, cả tháng nay đêm nào anh ngủ cũng không quá 4 tiếng, cả thời gian ăn uống cũng không có. "Lư tổng chúng ta hôm nay ăn uống giải quyết như thế nào?" Tuy là hỏi, nhưng giọng nói lại tràn ngập hi vọng hôm nay tổng giám đốc của bọn họ có thể đại xá, rũ lòng từ bi cho bọn họ ăn ngon, uống tốt một bữa. Nghĩ tới đây anh lại tức giận với máy cái tên đầu sỏ gây tội, bình thường muốn ăn uống như thế nào, hay vào trễ 15, 20 phút cũng không ai nói gì, nhưng tại sao lúc công việc đang bận rộn cũng không thèm chú ý một chút a, không chỉ như thế còn để cho sếp bắt gặp, đúng là chán sống mà làm hại bọn họ cũng đi theo chịu tội thay. Vì để làm việc nhanh, chạy nhanh tiến độ công việc không để việc ăn, uống, tiêu, tiểu làm phân tâm, anh độc ác mà để cho mọi người kêu thức ăn nhanh cả tháng nay, cả đám người trên cao tầng, ai cũng đỉnh hai cái quần thăm mắt, người cũng ốm đi một vòng. "Làm hôm nay, ngày mai cũng chỉ còn một ít chuyện vặt không gấp lắm, tôi sẽ đãi mọi người một bữa, còn hôm nay việc quan trọng vẫn còn nên phải giải quyết nhanh mới được, kêu pizza ăn tạm hôm nay đi. " Vâng ". Lúc trước thời gian rộng thùng thình, có thể xuống căn tin công ty ăn, còn mấy hôm nay ai cũng có việc gấp, nên chuyện thực ăn đều dồn vào Vương thư ký, cả tháng nay kêu thức ăn nhanh gần công ty đều kêu hết, chỗ ăn ngon ăn miết rồi cũng ngán còn chỗ dở thì chỉ mua một lần rồi bỏ không mua nữa. Bốn hôm trước đã ăn pizza hết một lần nhưng chỗ đó không được ngon lắm, nên Vương thư ký quyết định đặt nơi khác, tuy hơi xa công ty một chút nhưng ở đó nghe nói rất ngon, anh đành kêu thử xem sao. Đang trình báo công tác với sếp thì tiến chuông quan lên, nhìn đồng hồ đã là 12 giờ, anh nghĩ chất thức ăn tới, thấy sếp ra hiệu cho mình ra ngoài nghe điện thoại đừng làm phiền anh liền bỏ sắp tài liệu xuống đi ra ngoài. Bắt điện thoại nghe máy, đầu dây bên kia liền chuyền đến giọng nói ngây ngô của một thiếu niên, nhớ lại sắp tài liệu trên bàng anh liền quyết định kêu cậu đem lên giúp mình. Vào phòng tiếp tục công tác chưa được năm phúc thì có người gõ cửa. Bảo thức ăn đưa tới, anh liền xin phép sếp một tiếng, đi ra ngoài. " Cậu làm gì vậy hả.."Giọng nói đầy tức giận từ đại sảnh triền đến, mới vừa đem cửa phòng đóng lại, Vương thư ký sửng sốt hỏi người thư ký bên cạnh, thấy cô lắc đầu không biết, anh liền vội vã bước đi ra ngoài, nhưng tình cảnh ngay trước mắt này làm anh cũng có chút khó sử.
Chương 15. Bấm để xem "Chị ơi, xin lỗi em, em không cố ý." Không biết tại sao cả tháng nay cậu cứ thấy trong người không được khỏe, giống như hôm nay vậy, đi đi không ngờ lại đau đầu, lại vô tình đụng vào người khác, không biết hôm nay đã đụng vào biết bao nhiêu người rồi nữa. "Xin lỗi, cậu nhất định là cố ý, còn đụng vào tay tôi, cậu có phải là định ăn cướp đồ vòng tay của tôi không hả?" Lấy ánh mắt quét cậu từ trên xuống dưới, trong lòng thì nghĩ trên người mặc toàn là thứ rẻ tiền, còn thua cả miếng vải lao nhà cô, đúng là muốn cướp đồ của cô mà. Đúng lúc này Vương Thư ký bước ra cô liền tố cáo khẳng định cậu là tên ăn cướp. "Vương thư ký, anh đến đúng lúc lắm, cái tên nhóc này không biết từ đâu ra, định cướp đồ của tôi rồi bỏ chạy này." "Không có, tôi không có". "Đồ cái thứ nghèo hèn, không có tiền mua nổi một bộ đồ nên thân thì chỉ có thể suốt đời là ăn cướp thôi". Vương thư ký thật sự là nghe không nổi nữa, thấy cô nói càng ngày càng khó nghe, anh liền lên tiếng. "Thật xin lỗi Nguyệt tiểu thư, không biết hôm nay tiểu thư đến, nên đã không tiếp đoán chu đáo, tiểu thư đến có việc gì quan trọng không". Anh chánh nặng tìm nhẹ để nói. Nguyệt Văn đưa tay lên vén máy tóc dài của mình ra phía sau, nghe anh nói vậy cô càng kiêu ngạo, cũng không thèm nhìn anh mà đưa tay mình lên nhìn bộ móng mới làm. "Tôi tìm Lư tổng". "Thưa Tiểu Thư ngày ấy bây giờ đang bận, cô có thể ngồi ở đây đợi ngài ấy". Nói xong dẫn cô lại trên sofa ngồi xuống, cô lễ tân thấy vậy tự động đi lấy nước. Nguyệt Văn đưa mắt nhìn tên nhóc hôi hám dơ bẩn trước mắt. "Ngươi định làm gì với tên nhóc đó" nói rồi chỉ thẳng về phía Vương Bạch. Vương Nghĩa Học cũng là Vương thứ ký cũng có chút khó sử, cô Tiểu Thư trước mắt anh, nổi tiếng ngan ngược vô lý, hẹp hòi thật sự. "Cậu là ai, sao lại ở đây". Anh tuy cũng thấy tội cho cậu nhóc này, nhưng anh không quyền không thế anh cũng không giúp được gì. "Tôi đến giao bánh pizza". Cậu thành thật trả lời. "Vậy a, hết bao nhiêu tiền". Nghe thấy câu trả lời của cậu, anh nhíu mày có chút ái nái, cậu có trộm cướp gì hay không anh không biết, nhưng người là anh kêu lên, nên anh cũng có một phần trách nhiệm trong việc này. "Dạ, là 1.299.000 nghìn đồng ạ. Móc bốp, anh lấy ra 3 tắm tiền giấy 500.000 đưa cho cậu" khỏi thói, cậu đi đi "nói xong ra hiệu cho cậu chạy nhanh. Vương Bạch bước chân vội vàng chạy đi. " Đứng lại. " Đúng lúc này sao lưng cậu tiến quát đầy tức giận quan lên, ngu lắm mới đứng lại cậu thông minh lắm đâu, nghĩ trong đầu như vậy bước chân cậu lại nhanh hơn. " Tôi bảo cậu đứng lại có nghe thấy không hả. "Cô tức giận đến mắc đi lý trí, một đứa ăn xin, ăn mài mà cũng dám cải lời cô, cô liền cầm lấy đôi guốc cao gót của mình vung về phía Vương Bạch, cô là Tiểu Thư con nhà danh giá thường hay kết bạn chơi rất nhiều loại trò chơi, trong đó có cả việc cưỡi ngựa bắng cung, nên với phản cách gần như vậy cô chất chắn có thể trội chúng vào mục tiêu là đầu cậu. Nhưng cô không ngờ Vương Bạch như vậy mà có thể tránh được, nhìn vào cậu, mọi người đều thấy cậu rất nhỏ yếu rất cần người bảo vệ, nhưng chỉ có bản thân cậu biết, cậu không hề yếu ngược lại còn mạnh hơn một số người, quê cậu ở nông thôn nên việc làm nông rất thường xuyên, làm nông thì cần phải có sức lực mới có thể làm được, từ nhỏ cậu đã đi theo cha, mẹ làm việc, cộng thêm việc cậu có suối thần kỳ ngoại trừ sức lực thì phản xạ của cậu cũng rất nhanh, nên việc trách khỏi đồ vật từ phía sau lao tới mình rất là bình thường. Chỉ là Nguyệt Văn không biết, thấy cậu có thể tránh được cô càng tức giận. " Đứng lại, đồ dơ bẩn. "Thấy cậu không phản ứng mà còn có ý định đi tiếp." Mày là đồ ăn cướp, chất là do cha, mẹ mày dạy có phải không? "Nhìn phía sau thấy cậu khựng lại cô thấy chất mình đã nói đúng nên cô nói tiếp." Thế nào, dám làm không dám nhận, cha, mẹ mày dạy mày như vậy à. " Vương Bạch quây lưng lại nhìn cô không lên tiếng. Cô thấy vậy đắt ý đi về phía cậu." Thế nào, tao nói đúng rồi, thứ như mày nên chết đi không cần sống chi cho chặt đất. " " Xin lỗi.. " Cô đưa ngón tay chỉ thẳng vào trán cậu" ha ha xin lỗi, mày nghĩ tao nói xong rồi sẽ tha cho mày à, tao.. " " Tôi bảo chị xin lỗi "cậu bình tĩnh nhìn cô nói. Nghe cậu nói cô sửng sốt." Mày, mày nói gì.. Mày kêu tao nói gì? "Cô không thể tin vào tai mình nên hỏi lại. " Theo quy định tại điều 156 bộ lực hình sự năm 2015, những điều chị nói ra đây đều quy định vào tội phỉ báng, có thể ở tù từ ba tháng đến một năm và cũng có thể là hai năm về tính quan trọng của nó, việc này tôi có sai vì đã té ngã vào người chị, tôi có thể hiểu việc chị súc phạm tôi do tức giận vì không thích người khác đụng vào người mình, tôi xin lỗi chị, nhưng chị không có quyền phỉ báng cha, mẹ tôi, nên tôi yêu cầu chị phải xin lỗi họ ". Nguyệt Văn bị cậu nói làm cho sửng sốt ngay cả Vương Nghĩa Học cũng không ngoại lệ, đúng là nhìn người không nên chỉ nhìn vào bề ngoài a. Lấy lại tinh thần cô tức giận đến toàn thân rung lên, hít vào một hơi lấy lại bình tĩnh cô đứng lại gần cậu, nói với giọng chỉ có thể hai người mới có thể nghe được. " Hừ, xin lỗi, muốn bắt tôi vào tù, cậu có tin hay không ngày mai à không phải là ngay bây giờ chứ, chỉ cần tôi gọi một cuộc điện thoại, thì cha, mẹ cậu có thể sẽ bị tàng phế, không những vậy tôi còn có thể cho họ vĩnh viễn ở trong tù ha ha ha.. " Bốp Một tiếng vang lớn vang lên. Vương Nghĩa Học kinh ngạc, sao đó lại là lo lắng không thôi, chuyện này không dễ dãi quyết a. Nguyệt Văn cảm thấy trên mặt đau rát, cổ đều sái về một bên, mặt cô chất chắn đã sưng lên, lần đầu tiên có người dám táng vào mặt cô, ngay cả cha, mẹ còn không làm vậy với cô, sao nó dám, cô nổi điên la ầm lên vang vọng cả một tầng nhà. " Cái thứ dơ bẩn, tạo sẽ giết mày, tao sẽ giết cả nhà mày aaaaaaa.. "Cô nắm lấy đầu cậu kéo xuống vung tay tán vào mặt cậu thấy chưa hả giận cô lấy tay chân đánh vào người cậu. Vương Bạch muốn phản kháng nhưng không có sức lực, một cái tán lúc nãy tán lên mặt Nguyệt Văn nhưng lại khiến cậu đau bụng, cậu vô ý thức đưa tay ôm bụng bảo vệ. Vương Nghĩa Học thấy ngoài cái tác sao cậu liền không phản ứng mà chỉ ôm bụng anh có chút lo lắng lại kéo cậu ra cũng không dám đụng vào cô tiểu thư đang nổi điên trước mắt. " Làm trò gì đây?" Giọng nói từ phía sau đột ngột quan lên, hai người Nguyệt Văn và Nghĩa Học đều quay đầu lại xem thì thấy Lư Thừa Tính đang bước lại gần với sắc mặt đặt biệt âm trầm. Đi theo phía sau anh cô lễ tân cảm nhận càng gõ ràng hơn, bước theo sau anh cũng không dám thở mạnh, lúc nãy lấy nước về thấy tình hình không ổn cô quyết định đi thông báo cho sếp biết, không ngờ cô vừa mới đi tới cửa còn chưa kịp gõ thì đã nghe tiếng kêu vang vọng lại đây, lần này tiêu rồi, mới nghĩ tới đây thì cánh cửa bên trong tự động mở ra, người mở cửa với một khuôn mặt mà nhìn một lần rồi, cô cũng không dám nhìn lần thứ hai, chỉ dám cuối đầu có chút tim đập nhanh theo ở phía sau, tim đập nhanh ở đây không phải do ái mộ hoặc lý do nào khác, mà chỉ là do cô quá sợ hãi mà thôi. Hết.