Trở lại căn phòng, tôi khẩn trương đóng gói đồ đạc. Như lời chị Liên dặn, tôi phải đi tìm bố mình. Cuộc nói chuyện gần nhất của hai cha con đã để lại dư vị thật đắng đót, nhưng ông là gia đình duy nhất còn lại của tôi, và đã là gia đình thì phải bảo vệ lẫn nhau. Dựa vào cuộc hỗn loạn vừa xong, tôi đoán thành phố đang gặp nguy hiểm, không rõ có phải một cuộc bạo động không nhưng quy mô khá lớn. Tôi sẽ bắt một chiếc taxi đường dài về làng quê và trú ẩn tại nhà của bố đến khi mọi việc lắng xuống.
Tôi gom tất cả tiền tiết kiệm đang có lại và cho vào ví, vì lộ phí chắc chắn sẽ rất cao. Điện thoại và chìa khóa cất trong túi quần bên phải. Vơ nhanh mấy đôi vớ, ba bộ quần áo và khăn mặt, tôi xếp tất cả vào chiếc ba lô du lịch, không quên mang thêm mấy gói mì tôm. Trong nhà có chiếc đèn pin, tôi cầm trên tay để nếu cần thì ra hiệu cho xe trong đêm tối. Tôi ra khỏi căn hộ, đóng cửa lại và chạy xuống cầu thang giữa ánh đèn điện trắng lờ mờ. Bước qua phòng bà Hoan, tôi vội quay mặt đi, khóe mắt vừa khô lại một lần nữa cay xè.
Khi chuẩn bị rời khỏi nhà, trong lòng tôi chợt trỗi dậy bao nhiêu thương nhớ, xót xa. Tôi ngước lên, cố gắng thu hết vào tầm mắt căn nhà hai tầng với những bức tường tróc sơn vàng vọt. Ngôi nhà này đã cưu mang tôi trong suốt những năm tháng tôi ra trường, kiếm việc và tập tành làm người lớn. Ba con người tuyệt vời sống trong nó không chỉ là bà chủ hay hàng xóm, mà còn là gia đình tôi chưa bao giờ có được. Tôi chợt cảm thấy chùn bước về việc bỏ đi. Biết đâu khi gặp lại, bố đã không còn thương tôi nữa, và tôi chỉ có những kỷ niệm mà nghiền ngẫm cho đến mãi sau này?
Chợt nhớ về thực tại, tôi giữ nguyên quyết định của mình. Vì một biến cố bí ẩn, những người bạn đều đã đồng loạt rời bỏ tôi, rời khỏi cõi giới trần gian. Họ đang yên nghỉ trong căn nhà đó. Tôi không biết liệu mình có bao giờ trở lại ngôi nhà, mà kể cả có, cũng không chắc mình đủ dũng khí để nhìn nó không. Bất luận gì, tôi cũng không thể vấn vương với nó nữa. Có những lúc buộc phải chọn giữa hai quyết định đau đớn ngang nhau, thì tốt nhất là đi theo con đường mới, nhiều cơ hội hơn và không gợi lại cho ta về ký ức đau buồn.
Túi trên vai, đèn trong tay, tôi vĩnh biệt nhà trọ.
* * *
Tôi tất tả chạy ra đường chính để gọi xe. Muộn thế này, tìm được taxi còn hoạt động đâu phải dễ, nhưng biết đâu áp lực cơm áo gạo tiền khiến cho một hay hai người còn cầm lái đến tận đêm khuya. Áp lực đó là lý do tôi dạy hai ca, có khi là ba ca mỗi ngày, hẳn nó cũng phải thúc đẩy những người khác nữa.
Đường phố trơ trọi như thể một cơn bão đã quét qua. Nhiều ô tô, xe máy nằm chỏng chơ, có lẽ đã bị đâm hoặc bị bỏ lại. Những cửa hàng tạp hóa hai bên đường bị phá cửa kính tan tành, giỏ đựng lăn lóc trên phố và các tủ bày hàng thì trống trơn. Tôi buồn bã khi thấy bản tính tham lam của một số người đã được phô bày rõ như thế nào trong cơn hỗn loạn.
Càng bước đi, tôi càng thấy cảnh tượng hãi hùng hé lộ. Không khí rựng lên một mùi thối hoăng thối hủy từ những thi thể, rải rác trên cả vỉa hè lẫn con đường. Đôi mắt mở to của họ chất chứa nỗi kinh hoàng. Máu tươi chảy ra thành suối từ những vết cắn trên vai, trên tay hoặc cổ họng họ - giống hệt như vết mà "bà Hoan" đã cắn anh Long. Những cái xác là đàn ông, là phụ nữ, là những đứa trẻ chết khi vẫn đang nắm chặt bàn tay mẹ. Một vài chiến sĩ cơ động cũng chịu chung số phận, khiên và gậy của họ lăn lóc trên mặt đường bê tông.
Tiếng rền rĩ trong bóng đêm khiến tôi giật thót. Khi chĩa đèn pin vào nguồn phát, tôi chợt bụm miệng, gục xuống nôn ọe.
Một xác người đã bị moi ruột. Ông ta nằm thẳng cẳng, bụng đã bị xé rách một lỗ lớn. Những đoạn ruột non đỏ lòm dài lòng thòng vương vãi be bét xung quanh nom như sợi dây rốn, nhưng cái bào thai thì lại là một gã đàn ông gầy guộc, tóc hoa râm, và kinh khủng nhất là
còn sống . Hai tay ông ta chới với như người đuối nước tìm cây sào, cố gắng túm lấy tôi, miệng liên tục phát ra những tiếng gầm gừ. Trạng thái ông ta giống chính xác những gì đã xảy ra với bà Hoan.
* * *
Tôi vội vã chạy vào một mái hiên gần đó để định thần lại, và cố gắng đoán xem chuyện gì đã xảy ra.
Ai - hay chính xác hơn là thứ gì - có thể làm điều này? Giả thiết về một cuộc bạo động lập tức bị loại bỏ, vì dù có bất mãn đến đâu, không đời nào con người lại đến mức man rợ với nhau như thế - hay ít nhất đó là điều tôi tin. Liệu có phải do thú dữ xổng chuồng? Cũng không thể, vì Thảo Cầm Viên duy nhất của thành phố nằm khá xa trung tâm, động vật không tài nào chạy xa đến vậy mà chưa bị bắt. Hơn nữa, sở thú lắp đặt hệ thống súng hơi trên diện rộng, chỉ cần bắn lên trời là khói thuốc mê sẽ bao trùm trong phạm vi mười mét, đến con voi cũng phải ngã quỵ.
Đang mơ hồ trong suy nghĩ, chợt tôi thấy một bóng người đang đứng quay lưng lại ở phía trước, cách tôi chừng chục bước chân. Ôi may quá, hóa ra tôi không đơn độc giữa không gian tràn ngập tử khí. Biết đâu anh ta có thể cho tôi vài lời giải thích chăng. Tôi gọi to và vẫy vẫy tay:
"Này, anh gì ơi! Giúp tôi với! Có chuyện gì ở đây thế này?"
Khi người đó quay mặt lại, tôi ngay lập tức hối hận hành động của mình. Quần áo gã ta rách toạc, miệng dính nhoe nhoét máu, hai mắt trắng dã y hệt bà Hoan và tên bị moi ruột. Gã khập khiễng sấn sổ tiến đến tôi - người đang chết đứng như con nai trước đèn xe hơi. Chẳng mấy chốc gã đã tiến sát, hai tay vươn ra định vồ lấy. Tôi nắm chặt hai cổ tay hắn để ngáng, cố gắng ngăn hắn lại.
"Bỏ tao ra!" Tôi quát.
Hắn chẳng nghe thấy, hàm răng cạp cạp liên hồi cứ chực cắm thẳng vào mặt tôi. Nghĩ đến việc chính mình cũng sẽ bị cắn chết như chị Liên và anh Long, cơ thể tôi như bị kích thích mạnh. Tôi đẩy bật gã quái dị ra, đập thẳng đèn pin trong tay vào mặt hắn. Ánh đèn pin trắng sáng bất chợt bị nhuốm một màu máu đen. "Chết mày chưa!", tôi nghĩ thầm. Hắn choáng váng vài giây, rồi bất chợt gầm ghè lên một tiếng ám ảnh và lại nhào vào tôi.
"Mày là cái quái gì vậy?" Tôi bối rối. Rồi lại hét lên, hét như muốn cháy thanh quản. "CỨU TÔI VỚI!.."
Không biết từ đâu, một người thanh niên chợt xông tới. Anh kéo gã đó ra khỏi người tôi và bắt đầu thủ thế. Hai tay anh đeo một đôi găng dày cui màu đen, ở các đốt tay bịt những miếng kim loại cứng. Anh đấm hai cú nhanh như chớp lên mặt, bụng rồi móc hàm tên quái vật khiến cho hắn lảo đảo. Ngay sau đó, anh xoay người, tung một cú đá vòng hoàn hảo trúng vào đầu khiến hắn ngã lăn ra đất, miệng không ngừng gầm rú. Sẵn có cục gạch nằm trơ trọi, anh vớ lấy và giáng một nhát quả quyết. Hộp sọ của hắn vỡ tung, óc và máu đen bắn toét ra. Anh chỉ tay vào con hẻm gần đó, nói thầm một câu ngắn gọn:
"Vào trong mau."
Ngay lập tức tôi chạy theo anh vào đêm tối.
* * *
Sau duy nhất một lần quẹo trái, anh thanh niên dẫn tôi đến một ngôi nhà một tầng nhỏ nhắn, nằm giữa chỗ giao ba con ngõ. Hai chậu cây xinh đẹp nằm hai bên cánh cửa gỗ nâu, và cạnh chiếc chuông cửa gắn chiếc biển nhà ghi số "38". Người lạ mặt vòng sang sườn nhà, mở một ô cửa sổ và ra hiệu cho tôi trèo. Quái lạ, cửa chính không mở mà lại bắt người ta đi cửa sổ là sao? Leo vào trong, ánh đèn pin đã cho tôi thấy câu trả lời. Một thanh gỗ lớn nằm chình ình trên cánh cửa, được bắt chặt lại bằng đinh, chặn dưới đó là một chiếc ghế chạm trổ rồng phượng trông rất nặng. Nhìn chung quanh, tôi thấy có một phòng tắm, một phòng khách rộng (bàn ăn và bếp đặt ngay trong đó, chỉ cách nhau bằng một bức tường mỏng cho có thôi), phòng thứ ba đặt chung cả giường ngủ, tủ sách và máy tính.
Người thanh niên kéo hết rèm cửa của căn nhà lại. "Tắt đèn đi", anh bảo tôi, rồi thắp lên một cây đèn dầu bé sáng lung linh. Xong việc, anh tháo đôi găng tay đen và điềm tĩnh hỏi tôi:
"Anh có sao không?"
"Không sao. Cảm ơn anh nhiều lắm, tôi tưởng lúc đó chết rồi chứ." Câu đó tuôn ra khỏi miệng tôi như đã thuộc làu. "Anh có biết chuyện gì xảy ra ngoài kia không? Ghê quá.." Đang liến thoắng như sợ bị ai tranh mất phần, tự dưng tôi dừng vì rát cả cổ. Sự kích thích từ vụ xô xát vừa nãy đã qua, nhường chỗ cho cảm giác hụt hơi và khát khô họng.
"Từ từ đã. Uống nước cho bình tĩnh lại."
Người lạ mặt thảy cho tôi một chai Lavie, tôi cầm cả chai tu một lèo. Đã cơn khát rồi, tôi chợt nhận ra uống hết thì sẽ rất thiếu lịch sự, nên dừng lại khi mực nước chỉ còn một phần ba và nói tiếp. "Người ta bị cắn chết đầy đường, bị moi cả nội tạng ra nữa. Anh nghĩ có phải do thú dữ xổng chuồng không?"
"Không, chắc chắn là không. Tôi nghĩ nó là một dịch bệnh."
"Dịch bệnh?"
"Đúng. Ngồi xuống đây đã." Nãy giờ chúng tôi cứ đứng nói suốt mỏi cả chân, nên ngồi vào một chiếc ghế bành rồng phượng khác. Sau đó, anh ta tiếp tục nói thầm, ra chiều bí mật:
"Tôi có người quen làm trong ngành. Mới vài tiếng trước, họ thông báo Viện nghiên cứu bệnh truyền nhiễm xảy ra một vụ hỏng hóc. Một số mầm bệnh đã bị phát tán ra ngoài môi trường, có thể đó chính là tác nhân gây ra vụ tấn công. Lưu ý: Họ đã kịp giấu kín vụ này, không cho phép lộ lên bất cứ báo đài nào cả."
"Nhưng thứ gì đang mang mầm bệnh đó?"
"Tôi không nhìn rõ vì khi hỗn loạn xảy ra, tôi phải ẩn nấp, nhưng tôi nghĩ chúng là.. con người. Đúng hơn, tôi nghĩ chúng từng là vậy. Cơ thể vẫn y nguyên, còn bên trong là một thứ khác - tôi không biết là cái gì - nhưng nó rất phi nhân tính, loại bỏ phần" người "và để lại phần" con ". Chúng như những con chó mắc bệnh dại vậy, tóm lấy người ta, cắn da cắn thịt họ và ăn ngấu nghiến. Tôi sợ lắm, cảm giác sau khi bị cắn, họ không còn nhớ mình là ai nữa."
Điều này vô tình gợi nhớ tôi tới bà chủ nhà. Bà cũng đã bị một vết cắn ở chân, và tấn công chúng tôi, tấn công tôi mà không còn ký ức gì về những người mình thương yêu. Bà Sáu ơi.. Nghĩ đến tên bà, nước mắt tôi lại rơm rớm.
"Sao khóc vậy?" người thanh niên hỏi. "Không có gì đâu." tôi đáp. "Một người thân quen của tôi bị cắn."
"Thật sao? Tôi chia buồn. Xin lỗi anh, lẽ ra tôi không nên hỏi thẳng như thế." anh vội vã sửa chữa.
"Không, anh không có lỗi." Tôi cố gắng nói chuyện khác để tránh chủ đề nặng nề. "Chỉ là mỗi người có một sức chịu đựng khác nhau nên đôi lúc cần nói giảm nói tránh thôi. Tôi cũng chú trọng dạy học sinh của mình về việc lựa lời."
"Học sinh? Anh là giáo viên à?"
"Ừ, tôi từng là giáo viên tiếng Anh cho trường cấp ba tư nhân ABC được hai năm."
"Trường ABC? Đợi đã." Người thanh niên chợt đứng bật dậy, chạy quanh căn nhà và sục sạo các ngăn tủ. Anh quay lại, trên tay cầm một tờ báo, và hỏi:
"Anh là thầy giáo Sơn phải không?"
"Đ.. đúng." Thấy anh ta hỏi như hỏi cung, tôi giật mình trả lời.
"Trời ơi!" Vẻ điềm đạm của người thanh niên chợt biến mất. Anh ta nắm lấy - gần như chộp lấy - tay tôi và bắt rõ chặt, thiếu điều muốn bóp gãy bàn tay cầm phấn của tôi. Nếu là những giáo viên khác, họ sẽ thấy vô cùng vinh dự, nhưng riêng tôi lại ẩn chứa thêm một nỗi sợ hãi. Anh ta biết đến tôi vì điều gì, tiếng tốt hay tiếng xấu?
"Tôi rất hâm mộ điều anh làm đấy."
Anh ta chìa ra tờ báo - chính cái tờ báo chết tiệt mà tôi không bao giờ muốn nhìn lại nữa. Ánh đèn dầu lờ mờ soi tỏ gương mặt tôi trên trang nhất, với những dòng tít cỡ chữ to đùng "
GIÁO VIÊN CHỐNG LẠI BỘ MÁY". Bài báo miêu tả rất dài và chi tiết "cuộc chiến" trường kì sáu tháng của tôi, vạch trần tất cả những việc làm sai trái của chính trường tư mình đang dạy. Kết thúc vụ việc, tôi đã phải lên phường viết tường trình, xóa tất cả các bài đăng buộc tội và bị sa thải. Những kẻ ở ngôi trường dùng tiền và quyền làm ô uế tên tuổi của tôi, khiến cho tôi mất sạch uy tín và không thể đi dạy ở đâu nữa. Thật chua chát, định hạ gục người ta mà cuối cùng phản tác dụng lại chính mình. Tôi đã chôn chặt biến cố này trong quá khứ, và suýt thành công cho đến khi gã thanh niên kia đào xới nó lên, lại còn tung hô nó nữa.
"Thôi, anh làm ơn cất đi." tôi đẩy tờ báo sang một bên. "Tôi không muốn nói lại về chuyện này."
"Tôi lại thấy chuyện này rất đáng nói." anh ta cãi lại. "Anh có biết anh đã khởi xướng điều gì không? Tôi luôn biết cái trường đó hoạt động rất bẩn thỉu. Ai đời bắt phụ huynh đóng tiền phí mấy trăm triệu đồng, để con người ta học một năm trời mà nhận lại kết quả 5.5! Bọn chúng cứ nhơn nhơn ăn tiền như vậy, mà truyền thông chẳng ai dám động đến. Anh là người đầu tiên lên tiếng chống lại chúng, truyền cảm cho rất nhiều người khác, trong đó có tôi!"
"Rồi như thế có giúp tôi lấy lại được công việc không? Có lấy lại được tên tuổi không?" tôi bực tức. "Anh không biết những câu chuyện đằng sau, không biết những điều tiếng - đôi lúc là thiệt hại - mà tôi và gia đình phải chịu đựng. Người đứng ngoài như anh đọc mấy bài đăng đó thì hả hê, còn giờ tôi nghĩ lại, chỉ thấy liều lĩnh và ngu ngốc. Tôi ngu ngốc khi cố gắng làm anh hùng!"
"Tôi rất thông cảm cho anh. Nhưng anh phải hiểu là dù một cánh én không làm nên mùa xuân, anh vẫn truyền lại một thông điệp rất ý nghĩa. Như anh, tôi rất ghét những kẻ chèn ép mọi người bằng tiền bạc, quyền lực và xu nịnh. Tôi không nói chơi đâu, chúng ta sẽ cần đến những" anh hùng "nếu muốn thay đổi hiện trạng đó. Vậy anh có thừa nhận với tôi là điều này cũng có một chút tự hào không nào?"
Những lời người thanh niên nói với tôi, tuy rất "cải lương", nhưng chính là những gì tôi cần nghe lúc này. Anh ta cùng chí hướng với tôi trong việc thay đổi thời đại, và có vẻ còn tâm huyết hơn nhiều. Tôi đáp:
"Ừ, cũng tự hào. Ít nhất tôi đã cầm cự đến cùng."
"Đấy, tôi bảo mà. Làm những gì mình thực sự tin tưởng là được."
"À, tôi vẫn chưa biết tên anh." tôi hỏi. Tôi được anh chàng này cứu, lại còn đàm đạo suốt vài phút về lý tưởng với anh ta mà quên mất thông tin cơ bản nhất.
"Tôi là Đăng - Trần Hải Đăng." anh nói và lại chìa tay ra, lần này thì tôi cũng bắt lại.
"Nghe 'Hải Đăng' thôi đã cảm thấy con người sáng ngời rồi."
"Tên đó do bố tôi đặt đấy. Ông muốn sau này tôi sẽ soi tỏ đường đi cho cuộc đời những người khác." Đăng đáp với một chút kiêu hãnh. Riêng việc anh được cha mình gửi gắm niềm tin đã đủ khiến tôi vô cùng ghen tị. Nhắc đến chủ đề này, tôi lại nhớ đến nhiệm vụ chính trước mắt. Tôi hỏi Đăng:
"Tôi có thể trú tạm nhà anh một đêm không? Mai tôi sẽ tìm cách về quê, sống với bố cho đến khi thành phố được kiểm soát."
"Được chứ. Giường trong phòng làm việc của tôi, anh vào mà nằm."
"Thôi thôi, thế thì bất tiện cho anh quá. Tôi lạ chỗ nằm ghế này cũng được." tôi xua tay.
"Tôi vốn tỉnh ngủ, để tôi ở ngoài này canh gác, hễ có tên bị bệnh nào lẻn vào thì còn đánh động." Đăng đưa ra lý do chính đáng khiến tôi không thể chối từ.
Một tiếng "rè rè" chợt phát ra ở góc phòng. Đăng bật dậy, thốt lên:
"Có tín hiệu rồi!"
"Anh nhận tín hiệu kiểu gì? Không gọi điện được nữa mà."
"Bằng cái này." Đăng cho tôi xem một chiếc bộ đàm màu đen. "Đây là bộ đàm quân dụng, tôi nhặt của một chiến sĩ cơ động bên ngoài. Để tôi thử chuyển sang các tần số khác xem."
Đăng vặn nút bên cạnh chiếc ăng ten. Những tiếng điện rè rè phát ra, rồi bỗng nhiên: "
Alô?" một giọng nói chợt cất lên từ đầu bên kia. Cả Đăng và tôi đều giật mình. Tôi giơ tay lên:
"Giữ nguyên tần số đó. Hình như họ vẫn nói kìa."
"
Cấp cứu, cấp cứu! Có đơn vị nào nghe rõ không? Trung đội 197 đã thất thủ. Nhắc lại, trung đội 197 đã thất thủ. Các đối tượng bị nhiễm đã chiếm quận Bình An. Yêu cầu cứu trợ từ bất cứ đơn vị nào còn hoạt động.."
Đúng lúc đó, tín hiệu bên kia bị ngắt quãng, xen những tiếng va chạm và gào thét. Có lẽ đưa viện trợ đến cũng không có ý nghĩa gì nữa. Đăng tiếp tục vặn qua các tần số khác:
"
Yêu cầu cứu trợ ở đường số 4, quận Hoàng Yến. Nhắc lại, quận Hoàng Yến!.."
"
Người bị nhiễm bạo loạn ở đường.. yêu cầu viện binh."
"
Sĩ quan bị đối tượng nhiễm cắn, đang mất máu ồ ạt. Yêu cầu trợ giúp!.."
"
Các đơn vị chú ý, đây là thượng tá.. Báo cáo, cơ sở của Phan Văn Điền đã chuẩn bị thành công thuốc khí. Yêu cầu rút lui và ở nguyên tại căn cứ để triển khai chiến dịch Bốc Khói."
Sau đó, thông điệp kết thúc, chỉ còn để lại tiếng rè rè. Đăng và tôi trố mắt nhìn nhau, cả hai đều đầy câu hỏi và thắc mắc.
"Quận Bình An với quận Hoàng Yến đều lân cận khu này, và có vẻ cả hai thất thủ rồi." Đăng suy đoán.
"Nhưng còn Phan Văn Điền là ai? Chiến dịch Bốc Khói là gì?" Tôi hoang mang.
"Anh hỏi tôi thì tôi cũng chịu, nhưng ít ra ta biết một điều là căn bệnh này đang được xử lý. Đến lúc đó, chỉ còn một cách là chờ đợi. Anh vào ngủ đi, có gì tôi thông báo tiếp."
"Được. Chúc ngủ ngon." Tôi vào phòng làm việc của Đăng.
* * *
Nằm lên chiếc giường đệm êm ái, tôi mới biết thái độ khách sáo của mình đúng là thừa. Tôi giãn gân cốt một phát ra trò, khớp xương tôi như mềm ra, các chỗ cấn lưng mọi khi không còn đau nữa. Đã rất lâu rồi tôi không còn quan tâm nơi mình đặt lưng về đêm, không nhớ thế nào là cảm giác của chiếc giường êm, của chăn bông ấm áp.
Trong đêm tĩnh mịch, thứ duy nhất còn sáng là đôi mắt thao láo của tôi. Sự im lặng tuyệt đối ong ong trong tai, xâm chiếm lấy tôi. Tôi bật điện thoại (nó vẫn còn pin), và thấy bây giờ đã một giờ sáng. Chỉ trong ba tiếng đồng hồ, vài biến cố đã đảo lộn cả cuộc đời tôi. Đầu tiên là một dịch bệnh quái quỷ nào đó, rồi những người bạn của tôi đều chết đi, rồi gặp một người quen mới tên Đăng..
Một lần nữa, tôi lại chùn bước trước ý tưởng về quê. Không phải vì ràng buộc cảm xúc, mà là khả năng thực tế của việc không thể về được. Điện đóm mất rồi, tất cả các phương tiện liên lạc đã ngừng hoạt động, chẳng còn cách nào cho tôi gọi dịch vụ xe đường dài nữa. Kể cả có xe, họ cũng đã cao chạy xa bay khỏi đây rồi, nếu vẫn còn suy nghĩ thấu đáo. Và biết đâu tình trạng ở khu phố này cũng đang xảy ra ở rất nhiều nơi khác? Biết đâu cả thành phố đã bị lây nhiễm?
Có lẽ tất cả những câu hỏi này nên để sáng hôm sau trả lời. Tôi đã chịu hành hạ thể xác và tinh thần đủ cho một ngày rồi.