Truyện Ngắn Sự Nỗi Dậy Của Những Thây Ma - Thiên Nhi

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Thiên Nhi, 30 Tháng một 2019.

  1. Thiên Nhi

    Bài viết:
    2
    Sự nổi dậy của những thây ma.

    Tác giả: Thiên Nhi

    Thể loại: Kinh dị​

    Đây là truyện mình tự viết nên không được hay, nhưng mong các bạn ủng hộ.

    Đùng.. xoàng.. ầm

    Một loạt tiếng động vang lên trong ngôi nhà tường cũ kỉ, gần như mục nát với những vết loang lỗ đầy trên tường thậm chí có thể thấy cả bê tông cốt thép. Xung quanh ngôi nhà là một mảng hỗn độn, thật bừa bộn. Một góc của ngôi nhà được đặt một chiếc tủ quần áo cũng đã khá cũ nhưng vẫn có thể chứa đồ được. Tiếng hít thở đều đều vang lên trong chiếc tủ.

    Rầm.. Lại một tiếng động lớn vang lên. Một dáng người cao lớn đoán chừng đây là một người đàn ông, nhưng.. khuôn mặt đó đã hoàn toàn biến dạng, máu, da thịt be bét lẫn lộn, thậm chí xương hàm cũng lồi ra, quần áo rách rưới bốc lên mùi thịt thối nồng nặc, từng bước đang tiến lại gần chiếc tủ ấy. Có thể cảm nhận tiếng hít thở ấy, hay nói đúng hơn có lẽ là một người nào đó trong chiếc tủ đang cực kì sợ hãy.

    Trong không gian yên lặng này, có thể nghe thấy từng tiếng thút thít rõ ràng nhưng có ai đó đã ngăn nó lại. Mặc dù vậy, tiếng thút thít đó vẫn lọt vào tai cái xác đang di chuyển ấy. Đùng.. A!.. một lực đạo đã phá vỡ chiếc tủ ấy kèm theo đó là tiếng la thất thanh của một người con gái. Cái xác sống ấy không chần chờ mà ngay lập tức nhào đến cô gái ấy nhưng.. một người phụ nữ đã che chắn trước mặt cô chịu một vết cắn và sự cào xé của xác sống ấy.

    "Mẹ!" Tiếng la thất thanh vang lên thật lớn, ngay lúc đấy cái xác sống cũng ngừng lại cái hành động khủng khiếp kia, nhìn chằm chằm vào cô gái khoảng 17 tuổi, thân hình gầy gò, quần áo dơ bẩn đang ôm khư khư cái người mà cô gọi là mẹ. Khuôn mặt đã biến dạng nhưng có thể thấy rõ từng giọt nước mắt đang rơi và sau đó là tiếng kêu gào đầy thống khổ và đau đớn, rồi từ từ vương bàn tay đang bị phân hủy về phía người phụ nữ đang vật vả trong đau đớn kia.

    Nhưng chưa kịp với đến thì "Không, ông trách xa mẹ con tôi ra, tránh ra đi, đi đi!" tiếng cô gái nức nở vang lên.

    "Đ.. i.. n.. h.. Đình, c.. on" Tiếng nói đứt quãng cùng với sự đau đớn thống khổ từ xác sống vang lên.

    "Đừng, đừng gọi tôi như thế, thật ghê tởm, ông mau đi đi, ông hại biết bao người rồi còn chưa đủ hay sao? Ngay cả vợ mình mà ông cũng không tha nữa hay sao? Ông có còn là con người không? Đi đi, ông nên trở về với những thứ thí nghiệm khủng khiếp đó của ông đi". Cô gái nói với giọng điệu đầy căm hận rồi quay sang nhìn mẹ mình. "Mẹ, không sao, có con ở đây, con đuổi ông ta đi rồi, mẹ đừng sợ".

    Người mẹ nhẹ lắc đầu, khẽ nhếch lên nụ cười đầy ôn nhu mà cũng thật đau đớn "Mẹ kh.. ô. Ng sa.. o, c.. o. N đừ. Ng đuổi ô. N.. g ấy đi, đừ.. n.. g đuổi.. cha c.. on đi".

    "Không, ông ấy không phả là cha con". Cô gái đau đớn nhìn mẹ mình đang dần trút những hơi thở nặng nề và những giọt máu ấy đã thấm ướt người cô, thân thể mẹ cô đang dần lạnh đi, cô lại càng xiết chặt cái ôm. Cái xác sống mà cô phải gọi là cha kia vẫn đang nhìn hai mẹ con cô nhưng vẫn không dám đến gần. Người mẹ giơ bàn tay lạnh lẽo lên gạt đi những giọt nước mắt trên mặt con mình cố gắng lấy những hơi thở cuối cùng mà nhìn rõ hơn đứa con mình đứt ruột sinh ra "Mẹ.. xi. N l.. ỗ. I m.. ẹ không thể ch.. ăm s.. óc cho c.. o. N, c.. on hãy kiê.. n c.. ư. Ờn.. g lên, đừ.. g hận c.. h.. a c.. on nữ.. a, ông ấy c.. hỉ là bị.." lời còn chưa hết, mẹ cô đã ra đi mãi mãi và chưa cho cô được đáp án rõ ràng về những sự việc đang diễn ra. "Không, Mẹ đừng bỏ con mà, con sẽ trả thù cho mẹ, sẽ tìm ra nguyên nhân hại chết mẹ, hại chết những con người vô tội ngoài kia" gạt đi những giọt nước mắt, cô bé kiên định nói lên.

    "Con sẽ thật kiên cường, sẽ tự bảo vệ mình, mẹ hãy yên tâm" nói rồi cô ngước lên nhìn cha của mình "Ông đi đi, tôi không muốn chính tay phải giết cha mình, rồi sẽ có người trừng phạt ông thôi, hãy quên đi, quên đi đứa con này, quên đi người vợ của ông đi, ông.. kể từ giờ.. không liên quan gì đến chúng tôi cả". Nói rồi cô đỡ xác mẹ mình lên vai bước ra khỏi ngôi nhà đó, cái nơi mà ngày xưa đã từng có một gia đình rất hạnh phúc sinh sống bên nhau. Một người cha luôn yêu thương vợ con, một người cha luông là tấm gương cho con mình noi theo. Một người mẹ hiền hậu, đảm đang. Và một cô bé Dương Đình ngây thơ, hồn nhiên. Những hình ảnh ngày xưa cứ ùa về và dần mơ hồ, rồi biến mất.
     
    meomeohh thích bài này.
    Last edited by a moderator: 25 Tháng mười một 2018
Trả lời qua Facebook
Đang tải...