"Giáo chủ, là thuộc hạ vô dụng. Xin người trách phạt." Một ông lão tóc đã điểm hoa râm, khuôn mặt hiền từ như ông cụ nhà bên đang quỳ giữa đại điện.
Những người xung quanh thì liên tục thấp giọng bàn tán về ông lão.
"Giáo chủ, vốn dĩ lần này Cảnh Hoành đã khó mà thoát được! Sống chết đều do chúng ta định đoạt! Thế nhưng lại bị đại trưởng lão phá hỏng tất cả để cho hắn ta chạy thoát." Một ông lão khác đứng trên vị trí khá cao nhìn xuống, giọng nói vang vọng đầy khí phách. Sau khi nói xong thì cũng quỳ xuống: "Xin Giáo chủ chủ trì công đạo, lần này tuyệt không thể bỏ qua cho ông ta."
"Nhị trưởng lão, ngươi bớt nói lại một chút đi!" Đại trưởng lão tức giận mà mắng.
"Ha! Dù ta có ít nói lại thì cũng không thể thay đổi được sự thật là ngươi làm hỏng chuyện!" Nhị trưởng lão trào phúng cười một tiếng.
"Ngươi.."
Vô Song đứng đằng sau đại trưởng lão, nhàm chán lôi một túi kẹo ra vừa ăn vừa nhìn hai lão đầu kia càng cãi lại càng hăng.
Thi thoảng cô lại liếc nhìn về phía trên cùng của đại điện. Vị trí của Giáo chủ Ma giáo an tọa.
Nơi đó không hiểu sao lại được phủ rèm kín mít.
Có bệnh?
Nữ tử của thời đại này cũng không có che rèm kỹ càng như vậy đâu!
Giáo chủ từ đầu tới cuối đều không thèm mở miệng, hắn nhìn cô gái từ nãy đếm giờ vẫn luôn yên lặng lúc này đang ăn thứ kẹo gì đó màu đỏ đỏ bên cạnh.
Hắn nghiêng người nói gì đó với nữ đồng bên cạnh.
Nữ đồng kia gật gật đầu rồi bước ra khỏi cái rèm dày xịch.
"Thư Tuyết, Giáo chủ nói như thế nào?" Nhị trưởng lão thấy nàng ta đi ra thì liền vội vàng hỏi.
Vô Song thì nhướng nhướng mày lên. Thư Tuyết này là tỷ tỷ của Giáo chủ Ma giáo.
Chỉ là hai người bị thất lạc từ nhỏ, Thư Tuyết dùng trăm phương ngàn kế mới tìm được hắn ta, rồi dùng cả sinh mệnh của mình mà yêu thương hắn.
Chỉ là cho tới khi chết đi Thư Tuyết vẫn không nói ra thân phận của bản thân.
Là một nhân vật khá đáng thương nhưng lại cực kỳ đáng sợ.
"Giáo chủ nói: Vị cô nương này là ai?" Thư Tuyết dịu dàng nói, ánh mắt dán vào người Vô Song.
Nhị trưởng lão "..."
Rầm rì nửa ngày rốt cuộc lại hỏi cái này?
"Khởi bẩm Giáo chủ, nàng ta chính là người đã báo cho thuộc hạ biết vị trí của Cảnh Hoành." Đại trưởng lão chấp tay nói.
"Xin hỏi đại danh quý tánh của cô nương." Thư Tuyết mỉm cười nhìn cô, thập phần dịu dàng.
Nhưng mà một khi nàng ta đã giết người thì lại vô cùng tàn nhẫn.
Lại cười dịu dàng với ta như vậy.
Sợ quá!
"Tiêu Dao, bang Thiên Lang."
Lúc này thì cả đại điện đều yên tĩnh dến có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Đại trưởng lão thì kinh ngạc nhìn cô.
"Ngươi.. Ngươi chính là con gái của Tiêu Minh!"
"Ừ."
"Sao ngươi lại không nói!" Đại trưởng lão tức giận nói.
"Ngươi cũng không hỏi." Vô Song lườm ông ta một cái. Không lẽ vừa gặp ta đã tung tăng chạy tới nói: Chào, ta là con gái của bang chủ bang Thiên Lang.
Ngươi còn không xé xác ta ra mới lạ!
Đại trưởng lão "..."
Lại dám dùng ánh mắt nhìn thiểu năng nhìn ông ta!
"Thì ra là Tiêu tiểu thư sao? Thật ngại quá! Không tiếp đón được chu đáo, cô nương không để ý chứ?" Thư Tuyết nhìn có vẻ không bất ngờ cho lắm, vẫn dịu dàng hỏi.
"Để ý. Đứng rất mỏi chân."
Đánh giá kém!
Ma giáo tiếp đãi khách khứa quá kém!
Thư Tuyết "..."
"Thật ngại quá, là chúng tôi tiếp đón không chu toàn." Thư Tuyết nói, đồng thời vẫy vẫy tay cho người mang ghế vào.
Vô Song cực kỳ không khách khí mà ngồi lên cái ghế vừa được mang tới, dáng ngồi không khác gì lũ lưu manh.
"Xin hỏi Tiêu tiểu thư đến tệ giáo đây là có gì chỉ giáo?"
"Đúng là tệ thật." Vô Song sờ sờ cằm nghiêm túc nói.
Giáo chúng "..."
Ai nhờ cô phê bình!
Ai nhờ hả!
"Một tên gà bệnh thương tích đầy mình mà cũng không bắt được. Các người làm tôi thất vọng quá!" Vô Song lắc đầu nói.
"Vô dụng!" Sau đó lại phun ra hai chữ.
Giáo chúng "!" Giáo chủ!
Mau chém ả ta!
"Cô không sợ sao?" Thư Tuyết vẫn mỉn cười như cũ.
"Tại sao tôi phải sợ?"
"Đây là Ma giáo."
"Ồ. Sợ quá."
Giáo chúng "..."
Nàng ta không thể giảo vờ có tâm xíu à!
Ngay lúc Giáo chúng sắp bùng nổ thì Thư Tuyết đột nhiên lui vào trong rèm sau đó thì bước ra dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Vô Song.
"Giáo chủ nói: Thứ trên tay ngươi là gì? Đưa cho ta."
Mọi người cùng nhau nhìn về thứ mà Vô Song đang cầm trên tay.
Hình như là kẹo hồ lô đường, chỉ là nó không được xiên vào que mà thôi.
Giáo chủ muốn lấy kẹo của người ta làm gì!
Vô Song sau khi nghe thấy thì nhìn xuống 'thứ' trên tay của cô.
Mẹ!
Trong ánh mắt kỳ quái của giáo chúng, cô gái nãy giờ vẫn ngồi trên ghế đột nhiên nhảy dựng lên.
"Tại sao các người có thể ác độc như vậy! Có còn nhân tính hay không hả!"
Tức giận nha!
Các ngươi lại dám dành đồ ăn với ta!
Ma giáo có thể nhịn!
Nhưng kẹo hồ lô không thể nhịn!
Thư Tuyết nhìn Vô Song, có chút khó xử lui vào bên trong rèm.
Một lúc lâu sau mới thấy nàng ta ra ngoài, sau đó thì nàng ta liền để cho tất cả giáo chúng lui ra.
Trong đại điện rộng lớn lúc này chỉ còn có Vô Song, Thư Tuyết và vị Giáo chủ kia.
Tấm rèm nặng nề kia được vén lên, Thư Tuyết đứng bên cạnh bất đắc dĩ mà lắc đầu.
Vô Song trừng mắt đầy cảnh giác nhìn vào tấm rèm kia.
Ngay lúc cô còn đang cảnh giác cao độ thì một cục bột nhỏ trắng trắng mềm mềm bước ra sau đó nhanh chóng đi tới trước mặt của cô rồi đưa hai cái tay ngắn cũn ra.
"Cho ta." Một giọng nói mềm mại mềm nhũn vang lên.
Vô Song "..."
Đây là loại tình huống gì!
Cô nhìn cục bột nhỏ nhìn cô bằng ánh mắt đầy chờ mong kia mà lòng rối thành một đống.
Mẹ nó!
Đạo diễn!
Hình như ông đưa nhầm kịch bản rồi, chúng ta phải làm lại!
Cục bột nhỏ thấy cô cứ nhìn mình mãi mà không có động tĩnh thì liền tủi thân, đôi mắt to tròn lúc này lúng liếng nước cứ như là chỉ cần chớp mắt một cái là nước mắt sẽ rơi xuống.
Phạm quy!
Vô Song nhìn Thư Tuyết.
Thư Tuyết lại khó xử nhìn cô.
Nàng ta cũng không hiểu nổi, bình thường thì Liên Âm sẽ không như vậy.
Hắn sẽ không tùy tiện để người khác nhìn thấy hắn.
Ít ra là trong tình trạng như thế này.
Vô Song nhìn cục bột sắp chảy nước mắt tới nơi thì đau lòng mà lấy ra một cái que xiên cho cậu mấy viên kẹo hồ lô.
Ghét nhất mấy thứ đáng yêu!
Ỷ mình đáng yêu liền đến dành đồ ăn với cô!
Cô nhìn Liên Âm đang mở to đôi mắt nhìn cây kẹo, cẩn thận cắn lấy một miếng thì trong lòng vô cùng phiền muộn.
Không ngon!
Nó sẽ không thấy ngon đâu!
Không đâu!
"Ngon quá! Tiểu tỷ tỷ sau này sẽ lại mang kẹo cho ta nữa chứ?" Liên Âm ngọt ngào hỏi.
"Có.." Cái rắm ấy!
Đây là chuyện quái gì?
"Giáo chủ.."
"Thư Tuyết tỷ tỷ, ta muốn giữ nàng lại."
"Nhưng mà.."
Thư Tuyết vừa muốn từ chối nhưng nhìn vào ánh mắt của Liên Âm thì lời vừa ra tới miệng liền nuốt trở về.
Trên khuôn mặt non nớt của Liên Âm vẫn là một nụ cười ngây thơ hồn nhiên, nhưng ánh mắt kia lại âm trầm như muốn dìm chết người.
Thư Tuyết cúi đầu không nói nữa.
Vô Song đứng đằng sau nên không nhìn thấy ánh mắt của Liên Âm, nhưng cô hoàn toàn có thể tưởng tượng ra nha!
Ghê nha cục bột nhỏ!
Đúng là mật ngọt chết người mà!
Không nên day vào, không nên day vào!
"Tiểu tỷ tỷ, cùng ta ra hoa viên chơi nha." Liên Âm nắm lấy tay Vô Song, bộ dạng đáng yêu đến chết người.
"Không."
[Nhiệm vụ liên hoàn thứ 2: Đi hoa viên chơi với Liên Âm.]
Hệ thống nhà ta giỏi quá nha!
Lại dám hố cả ký chủ!
"Không thể nào mà từ chối được lời mời này của Giáo chủ nha."
Liên Âm cười tít mắt kéo cô đi ra hoa viên.
Trong hoa viên trồng đầy các loại hoa màu trắng: Ly trắng, cúc trắng, hồng trắng, tường vy trắng, hoa sen trắng..
Có bệnh!
Liên Âm dẫn Vô Song vào trong đình viện ngồi.
Cô thì nhàm chán ngồi nhấm nháp trà và điểm tâm do Thư Tuyết mang tới.
Giáo chủ ngồi một bên nghịch nghịch mấy bông hoa.
Thư Tuyết sau khi mang trà và bánh lên thì đi đâu mất tăm mất tích.
Vô Song nhắm mắt lại xem lại cốt truyện và ký ức của nguyên chủ.
Sau khi chắc chắn là trong ký ức của Tiêu Dao không có mấy tình tiết máu chó như là gặp Liên Âm lúc nhỏ thì cô bắt đầu xem lại tình tiết của vị diện này.
Trong cốt truyện miêu tả Liên Âm là một thanh niên cao lớn, vô cùng xinh đẹp, võ công đầy mình. Hoàn toàn không giống Liên Âm trước mặt cô.
Chắc không phải là luyện Thiên Trường Địa Cửu Bất Lão Trường Xuân Công* đó chứ!
*Thiên Trường Địa Cửu Bất Lão Trường Xuân Công: Là môn công phu giúp cho người ta cải lão hoàn đồng mà nội công lại tăng tiến. Đây là môn võ công mà Thiên Sơn Đồng Lão được sư phụ chân truyền trong bộ tiểu thuyết Thiên Long Bát Bộ của Kim Dung.
Cô cố gắng xem lại những tình tiết trong cốt truyện một chút.
Ví dụ như là trong trận chiến cuối cùng, Ma giáo lại dễ dàng bị đánh bại. Liên Âm lại không rõ sống chết.
Hoặc là có những khoảng thời gian nhất định Liên Âm sẽ không bao giờ xuất hiện.
Quả thật là thiết lập có rất nhiều nơi không rõ ràng, thế giới này mang viết ra sách thì cùng lắm là năm mươi chương, nhưng nếu làm rõ tất cả các điều khúc mắt này thì ít nhất phải hơn trăm chương.
Loại thiết lập bỏ hố này!
Là tên biên tập nào duyệt vậy!
Cô đánh chết ngay!
Vô Song đang nhắm mắt dưỡng thần thì một đôi bàn tay nhẹ nhàng đưa tới.
Cô nhanh chóng mở mắt ra, bắt lấy cánh tay kia.
Đóa hoa tường vy rơi xuống đất, cánh hoa lả tả rơi ra.
Cái cô bắt được là cánh tay nhỏ nhỏ mềm mềm của Liên Âm, lúc này vì cô dùng lực mà bắt đầu đỏ lên.
Liên Âm mờ mịt nhìn cô, trong mắt như phủ được một lớp sương mù dần dần ngưng kết thành từng hạt châu rồi tí tách rơi xuống.
Vô Song "..."
Má!
Còn tưởng là ngươi muốn hại ta chứ!