Chương 9 Bấm để xem Kha Lân sau một tuần cố gắng hoàn thành chương trình của năm nhất trường quân đội. Vô cùng vui vẻ đề nghị Lưu giáo sư tiếp tục dạy mình chương trình năm hai, sợ Lưu giáo sư không đồng ý Kha Lân sẽ trả điểm tích phân cho cô - "Tiểu Lân, em như vậy quá gấp rồi, chương trình giáo sư dạy cho em chỉ là vài phần nhỏ của chương trình. Để hoàn thành chương trình năm nhất thì em phải có người hướng dẫn rèn luyện cho em thêm về thủ thuật, đối kháng, mô phỏng thao tác của cơ giáp, vân vân. Không chỉ đơn giản là hoàn thành mấy con số trong sách. Hiểu không?" Lưu giáo sư sau một tháng giúp đỡ Kha Lân mà đem lời nói đầy ôn hòa cùng cậu giải thích. Đối với Lưu giáo sư, Kha Lân như đứa nhỏ ngoan ngoãn hiếu học. Toàn bộ thời gian đều đọc sách, nếu không thì tra tư liệu về cấu tạo của cơ giáp. Tuy biết nằm ngoài khả năng nhưng Lưu giáo sư nhiều lần phổ biến vài loại linh kiện cơ giáp cơ bản cho Kha Lân. Mỗi lần như vậy mắt cậu lại sáng lên như đứa trẻ khi cho một nó thứ yêu thích. Kha Lân ủ rũ nhìn Lưu giáo sư trên màn hình. Một tháng này kiến thức cậu được mở rộng là vô cùng lớn, ngoài những kiến thức trong sách cậu còn được Lưu giáo sư phổ cập thêm nhưng kiến thức bên ngoài mà trong sách không có. Điều này khiến Kha Lân vô cùng biết ơn Lưu giáo sư. Nhưng khi biết không thể hoàn toàn hoàn thành cùng tiếp tục tiếp thu kiến thức khiến Kha Lân vô cùng chán nản. Chỉ ậm ờ gật đầu với Lưu giáo sư rồi kết thúc buổi học. Kha Lân nhìn lên quang não, giờ cơm trưa liền rời phòng. Đi xuống nhà cậu liền nhíu mày, một vị khách lạ mặt ngồi trong phòng khách, khí tràng không được giấu đi làm Nhất Liên cùng Hoa Minh Thu không khỏi run rẩy, không dám ngẩn đầu nhìn người nọ. Kha Lân nhìn chằm chằm người đàn ông trên ghế, không nhịn được mà lạnh sóng lưng. Hít một hơi thật sâu rồi nhìn qua Nhất Liên ý hỏi đây là ai. Nhất Liên run rẩy nhìn sang người đàn ông phía đối diện mà rụt cổ. Bà không biết bản thân làm chuyện gì sai lại mời vị tổ tông này đến. Nhất Liên bà đau tim quá rồi! - Tiểu.. Tiểu Lân, đây là quản gia cũng là phó quan của Thiếu tướng Florian Christine - Florian Negel.. Nhìn Nhất Kiên run rẩy, Kha Lân dù có chút e sợ Negel nhưng cũng không hề dễ chịu mà đem mức hảo cảm đã giảm đến âm vô cực nhìn Florian Negel. Nhớ đến một tháng trước người này chính là vị quản gia đã đem cậu giao lại cho mẹ, lần nữa hít sâu, đem lòng bàn tay đầy mồ hôi nắm lại, rất không dễ chịu mà hỏi - Chào quản gia Florian, không biết ngài đến tìm gia đình tôi có chuyện gì? Florian Negel khẽ nhướn mày, đứa nhóc này thật không biết cho người khác một chút hảo cảm mà. Bị khí tràng của ông làm cho khó chịu đến vậy cũng chẳng có chút nào sợ hãi. Florian Negel cảm thấy hôm nay ông đến đây thật là đúng đắn. Một thiếu niên mười lăm tuổi, tự tìm hiểu cách sử dụng quang não, tiến vào mạng gia lập rồi hoàn thành mấy kiến thức phức tạp trong quân đôi phia hai mươi mới có thể tiếp thu ở một tinh cầu nhân tạo cấp thấp như vậy. Chậc, không phải thiên tài thì là gì đây? Với khả năng tiếp thu như vậy, tinh thần lực ít nhất cấp A. Lòng Florian Negel suy đoán, trên mặt nở nụ cười ôn hòa nhìn Kha Lân - Cậu gọi là Kha Lân nhỉ? Hôm nay, tôi đến đây để mời cậu đến dinh thự Florian, ngài Christine muốn gặp cậu nói vài cậu, không phiền chứ? Chúng tôi không ép buộc, nhưng đây là cơ hội cho cậu để tiếp xúc với tài liệu cơ giáp. Nếu như đồng ý, mẹ cùng bà ngoại cậu có thể cùng cậu chuyển đến dinh thự ở cùng, điều kiện tiên quyết là sai khi gặp lão gia cùng nhau trò chuyện. Florian Negel giữ nụ cười ôn hòa, là một quản gia làm việc vô cùng cẩn thận ông đã tìm hiểu kĩ Kha Lân mới dám đến mời cậu đến Florian. Một thiên tài như vậy nếu như có thể thu về tay sẽ khiến cho các đời khác không nhịn được mà tranh đoạn, đời thứ nhất cũng sẽ vì thế mà để mắt đến đời mười sáu. Negel không phải ngu dốt, làm việc bên cạnh Christine hơn 200 năm đương nhiên không phải dạng tầm thường. Một người có hứng thú với cơ giáp, lại vô cùng yêu thương người nhà, chỉ cần đem lợi ích ấy lên đầu, lòng ngươi ai mà chẳng tham lam đương nhiên sẽ mau chống gật đầu đồng ý. Kha Lân nghe đến điều kiện đầy hấp dẫn đối với bản thân không khỏi nhíu mày. Một tháng trước đến tận cửa dinh thự thì bị đuổi về, hôm nay vị quản gia này lại đến đây nhiệt tình mời cậu đến dinh thự Florian. Biết bên trong có ẩn tình nhưng cậu nghĩ đến nát óc cũng không ra, rốt cuộc vì sao lại đổi ý? Nhưng đây là cơ hội, có thể với tiếp xúc với linh kiện cơ giáp, còn có cả cơ hội để đến tinh cầu tự nhiên. Đến tinh cầu tự nhiên tương đương với đổi đời, dù chịu thiệt một chút cũng không sao đi? Kha Lân nhíu chặt mày suy nghĩ rồi lại giản ra. Nhìn đến vị quản gia đã thu toàn bộ khí tràng lại liền mỉm cười, tự mình nhảy bẫy: - Được, đi một chuyến cũng chẳng mất miếng thịt nào. Florian Negel nhận được kết quả mong muốn liền khẽ cười, mở cửa làm động tác mới. Kha Lân vốn là người vô tư liền vui vẻ bước ra, nhìn chiếc huyền phù trước nhà liền cứng đờ. Trong lòng đã loạn thành một đoàn. Đừng đùa, xe huyền phù dù chỉ là phương tiện đi lại bình thường ở tinh cầu tự nhiên nhưng ở đây là hàng hiếm! Hàng hiếm đó! Kha Lân mắt sáng rực chạy tới hết một vòng lại một vòng đi quanh xe huyền phù, còn lẩm bẩm những linh kiện cơ bản cậu thấy qua, ghi nhớ vị trị của nó. Kha Lân tâm loạn mà gào thét, hưng phấn ngồi vào bên trong. Không nhịn được mà sờ đông sờ tây. Đến khi nhận được ánh mắt của quản gia Florian đang nhìn mình mới thu tay lại, dựa vào cửa sổ mà nhìn ra bên ngoài. Tốc độ của huyền phù không phải dạng thường, còn đặc biệt cho người của gia tộc lớn đương nhiên động cơ rất tốt, di chuyển rất nhanh. Sau 5 phút liền đến được dinh thự Florian. Xuống xe, Kha Lân nuốt xuống căng thẳng theo sau quản gia Florian bước vào bên trong. Bước vào sảnh lớn chính là đại gia tộc đang cùng nhau vui vẻ trò chuyện, cảm giác được có hơi thở xa lạ bước vào liền quay sang nhìn Kha Lân. Giật mình với nhưng ánh mắt sắc bén muốn đâm thủng mình, Kha Lân cúi đầu tiếp tục theo sau quản gia lướt qua họ mà đến thư phòng. Thư phòng không quá rộng nhưng toàn bộ cách tư liệu cơ mật quan trọng đều nằm ở đây. Quản gia sau khi đưa Kha Lân vào bên trong liền nhẹ bước rời đi không tiếng động. Kha Lân quan sát một vòng ánh mắt liền dừng lại trước người đàn ông trung niên đang nghiêm túc làm việc. Đứng trước mắt một vị thiếu tướng không khỏi khiến cậu hít sâu, ánh mắt dời đi sang kệ sách, lần lượt đọc tiêu đề từng quyển mà không khỏi sáng lên. Đối với Kha Lân đây đúng là thiên đường, cậu chỉ muốn nhào với khu tư liệu linh kiện cơ giáp mà sống, nhưng đây là thư phòng của một thiếu tướng, Kha Lân chỉ sợ mình làm loạn cả mạng cũng không còn liền quay lại trầm mặc nhìn sàn nhà mà chờ đợi. Florian Christine sau khi hoàn thành một nửa công việc liếc nhìn sang quang não rồi quay sang nhìn thiếu niên cúi đầu đứng đối diện, lòng âm thầm tán thưởng. Ông đứng lên rời chỗ đi đến trước mặt Kha Lân, thấy cậu vẫn chưa ngẩn đầu liền vỗ vai cậu. - Anh bạn nhỏ, không cần cúi đầu nữa. Chúng ta cùng nhau bàn chuyện một chút. Đứng nhàm chán đến ngủ gục, Kha Lân giữ tư thế cúi đầu mà ngủ hết một tiếng đồng hồ. Bị người gọi liền giật mình nhìn thẳng, mặt chưa có vẻ gì là tỉnh ngủ mà nhìn Florian Christine. Cảm thấy bản thân đợi đối phương đến ngủ gục liền không khỏi xấu hổ, ngượng ngùng nhe hàm răng trắng mà cười nhìn Florian Christine. Sau cú sốc nhẹ khi biết bạn nhỏ Kha Lân không phải kiên nhẫn đợi mình mà đứng ngủ một giấc giết thời gian rất thoải mái khiến Florian Christine quyết định rút lại toàn bộ lời tán thưởng, kèm theo mắng hỗn đản nhìn chằm chằm Kha Lân. Bị nhìn đến ngượng ngùng, Kha Lân mới lên tiếng - Thiếu Tướng đại nhân, tôi có chút thất lễ rồi! Mong ngài tha thứ! Florian Christine day day trán, gót chân duỗi thắng mà đi đến bàn trà nhỏ dùng để tiếp khách ngồi xuống, rót hay tách trà liên như sang Kha Lân ý bảo cậu mau chống ngồi xuống, bàn chuyện chính sự. Sau khi thấy Kha Lân ngoan ngoãn ngồi xuống, cầm tách trà lên mà uống một ngụm liền nói: - Bạn nhỏ Kha Lân, tôi mời cậu đến đây đương nhiên là có mục đích. Một người sống ở tinh cầu nhân tạo lại có thể tìm ra cách sử dụng vài thứ xa lạ với người dân ở đây mấy trăm năm, chắc hẳn là người thông minh.. Dừng một chút, Florian Christine nhìn nét mặt đã nắm rõ tình hình của Kha Lân mới tiếp tục nói: - Cậu biết đấy, mọi hành động của cậu đều bị chúng tôi biết rõ, nắm trong lòng bàn tay. Việc cậu vô tình đã khiến cho người dân ở đây hơn hai phần ba đều biết dùng quang não. Đặc biệt còn có thể đăng nhập vào mạng giả lập, tiến vào không gian ảo. Nó là bước ngoặc lớn của sự thay đổi mà M-374 sắp phải trải qua. Kiến thức cậu có thể tiếp thu là vô cùng lớn, cấp bậc GP và GP-S của cậu chắc chắn thấp nhất là B, mà tinh thần lực thấp nhất là A. Vì một người bình thương sau khi trở thành học viên của các trường quân đội đều chưa chắc có thể tiếp thu kiến thức mới như cậu. Một tháng hoàn thành chương trình năm nhất, cho thấy tư chất cậu rất tốt. Kha Lân bạn nhỏ, tôi hôm nay mời cậu đến đây vì muốn cậu giúp đỡ gia tộc Florian đời thứ mười sáu. Lợi ích chắc chắn không nhỏ. Kha Lân không khỏi bất ngờ nhìn Florian Christine. Một vị Thiếu Tướng hạ mình nhờ cậu giúp đỡ còn cho cậu lợi ích không nhỏ liền có chút có khó xử. Ở đời này, 30 tuổi mới tính trưởng thành, khi đó con người chưa chắc đã có thể hiểu rõ toàn bộ sự việc trên đời, tốt xấu ngoài xã hội mà phải trải qua rèn dũa mới có thể sắc bén được người người để mắt. Nhưng chưa nói đến bây giờ cậu mới 15, trẻ vị thành niên đối với Đế Quốc là chưa trưởng thành, chưa đủ hiểu chuyện ngoài sự đời. Cho nên Thiếu Tương Florian Christine nhờ cậu giúp đỡ khiến cậu vô cùng hoang mang. Florian Christine nhìn thấy vẻ khó xử cùng hoang mang trong ánh mắt của Kha Lân, đặt tách trà xuống, lên tiếng: - Gia tộc Florian đời thứ 16 là đời tệ hại nhất của Florian. Chắc chắn cậu đã nghe qua. Thế hệ đồng lứa với tôi bây giờ đều ở tinh cầu tự nhiên mà tôi chém giết trên chiến trường mấy chục năm, vậy mà chỉ có thể tọa trấn ở tinh cầu nhân tạo này. Tôi đã luôn hi vọng vào đời sau bản thân. Nhưng hi vọng càng lớn, thất vọng càng lớn. Con cháu không được tích sự, ăn chơi sa đọa nơi thối nát của xã hội. Nói tinh cầu nhân tạo là đáy của thất vọng thì nói bọn chúng đến chính là còn tệ hơn tinh cầu nhân tạo. Chết không chỗ thoát! Kha Lân, đời này Florian Christine tôi cống hiến nhiều như vậy chẳng có thể thay đổi được gì. Nhưng khi biết tinh cầu nhân tạo đang có sự thay đổi ảnh hưởng bởi cậu liền âm thầm vui mừng. Biết rằng như vậy chẳng khác nào lợi dụng cậu nhưng tôi đã hơn 300 rồi, việc tôi lại không còn được nhiều. Xin cậu, Florian sẽ nợ cậu một ân tình, chỉ cần cậu giúp đời thứ 16 là được. Kha Lân bạn nhỏ, cậu không cần làm gì nhiều, chỉ cần tiếp tục tiếp thu kiến thức mới, cùng rèn luyện bản thân, đích thân tôi sẽ giúp cậu. Đem sự chú ý của đời thứ nhất đến đời thứ mười sáu qua cậu. Cách duy nhất hiện giờ tôi có thể nghĩ ra, mong cậu giúp đỡ. * * * Tác giả: Cứ có cảm giác bản thân viết càng ngày càng tệ. Tác giả mong các bạn cho chút ý kiến để tiếp tục phấn đấu vì tương lai ngày mai.
Chương 10 Bấm để xem Kha Lân nhìn chằm chằm Florian Christine mà có chút do dự. Một vị Thiếu Tướng uy vũ trên chiến trường chưa từng được người bề trên trong gia tộc công nhận, nổi khổ này ai có thể thấu được? Nhưng Thiếu Tướng lại mở lời cầu cậu giúp đỡ. Kha Lân thật không hiểu, tại sao ông không bồi dưỡng con cháu trong gia tộc để được quan tâm mà tìm một kẻ xa lạ chưa trưởng thành? Điều này vô cùng vô lý. Thiếu Tướng Florian Christine chắc chắn là một người có năng lực mới có thể bước lên vị trí này. Không thể nào chỉ vì cậu là người đầu tiên sử dụng được quang não, học được kiến thức toàn là lý thuyết của trường quân đội năm nhất tại M-374 này mà tìm cậu. Kha Lân hiện tại vô cùng bối rối nhìn Florian Christian. Hiểu được suy nghĩ của Kha Lân, Thiếu Tướng Florian lúc này mới giải thích. - Kha Lân, cậu đừng xem nhẹ bản thân. Một đứa trẻ bình thường ở tuổi cậu không có khả năng tiếp thu được nhiều kiến thức như cậu. Đừng so sánh bản thân với người ở tinh cầu tự nhiên, nhưng đứa trẻ ở đó tuổi này cũng chưa có thể làm được như cậu. Cho nên cậu có thể suy nghĩ thật kĩ, với tư cách là gia chủ của Florian đời thứ 16 tôi sẽ không ép cậu. Kha Lân bạn nhỏ, hay xem như chúng ta làm một giao dịch nhỏ. Nếu cậu đồng ý liền ký tên vào Nói xong, Florian Christine gửi hợp đồng giao dịch qua cho quang não Kha Lân. Mở quang não lên đọc bản giao dịch Kha Lân không nhịn mà hít sâu. Trên hợp đồng giao dịch này cậu thấy được lợi ích mình nhận được rất nhiều, khi đọc đến dòng chữ "Nhận được danh ngạch vào trường quân đội Kha La" liền dừng lại, khóe mắt liếc quá nhìn Christine chỉ thấy ông ta cười cười nhìn mình. Kha Lân dù cho là người tinh cầu nhân tạo nhưng cũng biết rõ trường quân đội Kha La nổi tiếng như thế nào. Ngôi trường mà ai ai cũng mong muốn bước vào học nhưng chưa bao giờ đơn giản mà được. Đọc xong bản giao dịch cậu mới ngước lên, hít sâu nhìn thẳng vào mắt Christine. - Thiếu Tướng Florian, bản giao dịch này ngoài việc tôi phải nằm trong tầm kiểm soát của ngài thì mọi thứ còn lại lại có lợi ích rất lớn với tôi. Nó không khác trò chơi cá cược tí nào. Tôi thành công liền nhận nhiều hơn nữa. Nhưng nếu ngược lại, tôi cũng chẳng mất gì mà còn có thể học ở trường quân sự Kha La, người chịu thiệt là Thiếu Tướng ngài. Ngài cảm thấy đáng sao? Màn cá cược này chỉ chiếm có năm trên mười khả năng thắng thôi. Thiếu Tưởng vẫn phải suy nghĩ kỹ hơn. Nói chuyện với một người thông minh, Christine đương nhiên rất thích nhưng Kha Lân này.. lại là một người quá tốt bụng, quá nhẹ dạ. Lợi ích mình hưởng được nhiều như vậy mà chẳng lập tức đồng ý mà còn quan tâm đến bên giao dịch của mình đến như vậy, Kha Lân đúng là một người hiếm gặp. Ông cười nhìn Kha Lân, có lẽ nên bổ sung một điều kiện đi, nếu không tên nhóc này sẽ không đồng ý. Christine thầm thở dài nhìn Kha Lân - "Tôi không biết cậu ngốc thật hay giả ngốc. Lợi ích lớn như vậy còn chất vấn ngược lại tôi. Được! Xem như thỏa mãn cậu, khi cậu thất bại thì liền mất danh ngạch tiến vào trường quân đội Kha La, rời khỏi dinh thự Florian này và mãi mãi không thể rời khỏi M-374 này. Nếu vừa lòng cậu liền ký tên mình vào bản giao dịch." Kha Lân nhận được câu trả lời mình muốn cậu liền chẳng một lời ký tên vào bản giao dịch. Kha Lân không ngốc, nếu cơ hội đã tới với cậu thì đương nhiên không bỏ qua. Sau khi ký tên, Kha Lân vui vẻ ngẩn đầu nhìn Christine cười. Bắt tay với Christine tỏ ý hợp tác vui vẻ liền rời đi, lúc đi ngang qua còn vô cùng hòa ái chào tạm biệt người dưới đại sảnh. Bỏ lại vị Thiếu Tướng âm trầm nhìn về phía cửa đã đóng lại. Ông không biết bản thân làm vậy có đúng không, tại sao không bồi dưỡng con cháu mình mà tìm một kẻ xa lạ, cắt ruột bỏ một cái danh ngạch cho kẻ nọ có thể tiến vào trường quân đội Kha La. Christine khẽ cười, không phải ông không muốn bồi dưỡng con cháu mình nhưng chúng nó quá ngu ngốc, chẳng ra làm sao ông mới phải làm như vậy. Dựa lưng về phía sau, Christine hướng ánh mắt lên trần nhà quen thuộc thầm an ủi bản thân, Kha Lân nhất định không làm ông thất vọng. Kha Lân sau khi về nhà liền bị Nhất Liên cùng Hoa Minh Thư xoay tới xoay lui tới không chịu nổi đành hét lên cản họ lại, sau đó cùng kéo hai người phụ nữ đang lo lắng cho cậu này ngồi xuống cùng nhau uống nước, nghe cậu kể lại sự việc. Sợ mẹ và bà không tin Kha Lân lấy luôn bản giao dịch ra đưa cho họ xem. - "Tại sao Thiếu Tướng lại tìm con?" - Nhìn bản giao dịch đầy vàng kia cứ lơ lửng trước mặt bà, Nhất Liên không nhịn được liền hỏi. Kha Lân tỏ vẻ bản thân cũng chẳng hiểu gì nhưng trong lòng cậu lúc này đang loạn cào cào lên rồi. Nếu như động não một chút liền biết nội bộ gia tộc Florian đời thứ 16 đang trong tình trạng thế nào. Lại kết hợp với thông tin cậu thường xuyên cập nhật trên quang não, lại đọc các câu chuyện trên diễn đàn liền hiểu rõ. Con cháu sau đời Thiếu Tướng Florian ăn chơi sa đọa, toàn là lũ phá gia chi tử lại không có tư chất đặc biệt gì, nên Thiếu Tướng chẳng muốn bỏ thêm chút công sức nào vào bọn chúng, nếu làm vậy khác nào rác đổ trôi sông. Cho nên ngài ấy mới luôn muốn tìm một người có tư chất tốt mà bồi dưỡng, tinh cầu tự nhiên rất nhiều những đứa trẻ như vậy nhưng đám trẻ đó sao có thể rời nơi sinh sống tốt nhất chuyển đến nơi bần cùng của Đế Quốc được? Còn tìm nhân tài trên tinh cầu nhân tạo? Hiếm lại càng hiếm, cho nên khi phát hiện ra Kha Lân ông dứt khoác mà muốn cùng cậu giao dịch. Cùng bà và mẹ trò chuyện xong cậu liền giục mà người phụ nữ về phòng, không lâu sẽ có người đến đón họ. Gia đình ba người Kha Lân qua một ngày không biết gặp thời thế nào lại như thế chuyển đến trong trang viên dinh thử Florian mà sống. Nhưng Kha Lân dám chắc, họ không sống yên ổn với người gia tộc này. Tại trang viên Florian, Kha Lân đang cùng Nhất Liên và Hoa Minh Thư theo sự hướng dẫn của quản gia mà nhận thức hết nhưng đồ dùng công nghệ tương đương với tinh cầu tự nhiên. Tuy nói cậu đọc qua sách và biết cách sử dụng nó phần nó nhưng không bằng mắt thấy tay sờ được. Cho nên cả nhà ba người vô cùng hưng phấn mà tiếp thu toàn bộ kiến thức cơ bản của quản gia Florian. Sau khi quản gia Florian rời đi, ba người mới bước về phòng mình, sắp xếp dọn dẹp qua căn phòng mới liền thoải mái nghỉ ngơi. Kha Lân mệt mỏi nằm xuống giường chăn mềm mại, nhìn lên trần nhà xa lạ mà thả hồn. Cậu suy nghĩ về đời trường, suy nghĩ khi cậu đến thế giới này. Kha Lân luôn có cảm giác có lẻ ảnh hưởng bởi mấy bộ phim cùng truyện đời trước khi khả năng tiếp thu của cậu là vô cùng cao. Đến một nơi xa lạ, con người yếu đuối liền bắt đầu hoang mang lo sợ mà chạy trốn. Nhưng Kha Lân luôn có một cảm giác phá lệ quen thuộc, nhất là khi Lưu giáo sư giới thiệu từng linh kiện cơ giáp cơ bản, nó khiến tâm cậu không khỏi giao động mà hứng phấn. Một nơi xa lạ nhưng cảm giác quen thuộc đến mức cậu có cảm giác, bản thân đã từng sống ở nơi này rồi. Kha Lân lại tiếp tục nghĩ, cậu nghĩ khoảng thời gian trôi qua khi cậu ở thế giới này. Kể cả khi gặp Thiếu Tướng Florian, cảm giác áp lực khó chịu nhưng cậu vẫn bình tĩnh cùng ngài ấy nói chuyện. Kha Lân luôn có cảm giác, có những thứ cậu thực hiện ở đời này chính là phản xạ cùng ý thức một phần nào đó trong tâm trí cậu. Khẽ thở dài, cậu luôn có cảm giác mình nghĩ quá nhiều rồi. Im lặng cuộn tròn trong chăn, mệt mỏi mà đi vào giấc ngủ. Một buổi trưa cứ thế trôi qua. Tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền vào, giọng nói nhàn nhạt của quản gia Florian tiếp đó phát ra - "Cậu Kha, mời cậu xuống cùng mọi người dùng bữa." Kha Lân ngồi bật dậy, mơ màng nhìn về phía cánh cửa vẫn đóng chặt kia: "Cảm ơn quản gia, tôi xuống ngay" Cậu rời giường liền chạy vào nhà tắm rửa mắt rồi mới rời phòng, xuống nhà ăn. Kha Lân co giật khóe miệng nhìn Hoa Minh Thư và Nhất Liên đứa một bên run rẩy không dám vào ngồi cùng đại gia tộc Florian đời 16. Đã được người ta mời đến, giao dịch cũng đã ký qua làm gì còn biết ngại ngùng. Kha Lân lễ phép chào các vị gia trưởng, tự giới thiệu bản thân xong liền tiện thể giới thiệu luôn mẹ và bà mình. Bị nhắc đến đương nhiên hai vị phụ nữ không khỏi giật mình, rất không nể tình trừng mắt con trai một cái. Thấy Kha Lân rất tự nhiên mà ngồi xuống mới im lặng tiến đến cùng tham gia buổi tối. Ngoài Thiếu Tướng Christine và quản gia Florian thì tất cả mọi người đều dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn ba người. Kha Lân nhìn lướt qua thầm thở dài, kể cả Thiếu Tướng phu nhân cũng dùng ánh mắt như dao nhìn cậu kìa. Thầm phỉ nhổ mấy cuốn tiểu thuyết đời trước đọc, là nhân tài được chiêu mộ cái rắm, rõ ràng bị loại ánh mắt ghen ghét cùng với nhìn một thứ đồ vật dơ bẩn như vậy. Kha Lân có cảm giác mình như đống phế liệu bị người vứt. Thiếu Tướng Florian khẽ ho một cái: "Dùng bữa đi, sau này gia đình ba người Kha Lân sẽ cùng chúng ta dùng bữa, các ngươi nên tập làm quen là vừa. Đừng có dùng loại ánh mắt khinh miệt, chán ghét nhìn họ! Nếu tôi thấy lần nữa gì móc mắt lũ vô dụng các người!" Có Christine lên tiếng thì ai dám làm gì khó dễ bọn họ. Kha Lân chỉ cười cười liền tập trung dùng cơm, có lẽ có cái đùi to để ôm cũng không có gì phải mất mặt mà phải ra vẻ tự hào một chút. Sau buổi tối, Kha Lân bị Christine gọi đến sân huấn luyện riêng của gia tộc. Cậu hưng phấn tới sắp khóc rồi, nhìn đi, cậu được vào sân huấn luyện chuyên biệt của quân đội đó. Kha Lân hết chạy đông chạy tây, sờ lên sờ xuống các dụng cụ, thiếu điều muốn nằm xuống liếm sàn thôi. Christine nhìn Kha Lân khẽ cười. Nhiệt huyết như vậy nhưng chẳng biết thể lực lại tới đâu. Ông ho khan một cái kéo sự chú ý của Kha Lân về phía mình. Thấy cậu nhóc đã chịu yên tĩnh đi về phía mình mới hài lòng. - "Kha Lân, hôm nay tôi sẽ giới thiệu sơ lược về sân huấn luyện cùng vài mức huấn luyện cơ bản rồi kiểm tra cấp bậc thể lực giúp cậu." - "Vâng" -Kha Lân xoa mũi ngại ngùng nhìn Christine. Cậu biết chắc điểm thể lực mình rất thảm, cậu dám chắc nó không tới được C- "Mã: 0896 - Cấp bậc tinh thần lực S, thể lực C+, GP loại B và GP-S loại A" - Giọng nói máy móc phát lên khi Kha Lân vừa rời khỏi máy đo thể lực cuối cùng. Cậu ngạc nhiên vô cùng với cấp bậc tinh thần lực của mình. Ban đầu, Kha Lân dự đoán cao nhất chỉ là A+ vì khả năng tiếp thu và với đầu óc linh hoạt của cậu tốt hơn người bình thường. Điểm thể lực Kha Lân vốn đinh ninh chỉ có D+ là cao nhất. Cậu chẳng ngờ cấp bậc gen của bản thân lại cao đến như vậy. [/BOOK]
Bấm để xem Chương 11 Christine kinh ngạc khi nghe được kết quả GP và GP - S của Kha Lân. Tinh thần chưa qua trợ giúp và rèn luyện thế mà đã cấp S, có còn cho người khác sống nữa không. Đúng là yêu nghiệt mà, thể lực thì lại cao hơn ông dự tính một chút nhưng rất tốt rồi. Vậy có thể tăng lên số lượng huấn luyện cho Kha Lân, Christine thầm cảm thán. - "Sáng mai 5 giờ bắt đầu huấn luyện, không có ý kiến gì chứ?" - "Không có!" - Kha Lân hưng phấn trong lòng mà trả lời. Thế này thì rất nhanh thôi cậu có thể điều khiển cơ giáp rồi. Christine thu lại tài liệu rồi đem về thư phòng. Trên đường về, cháu trai cả của ông - Florian Cariel đi đến bên cạnh - "Ông nội, người kiểm tra gen cho tên nhóc kia xong rồi nhỉ? Không biết phế vật kia có GP và GP-S có cấp bậc thế nào đây! Con đoán nha~, GP cấp D, GP-S cấp E? À còn tinh thần lực cùng thể lực, cao nhất cấp D+ đi. Hahaaha, đúng là phế vật mà! Tên đó chắc làm ông nội thất vọng lắm ha?" - Cariel dùng giọng vô cùng khinh miệt cùng chán ghét khi nói về Kha Lân. Christine tức giận trừng mắt nhìn Cariel. Ông không muốn tin những "nhân tài" chính ông nhìn lớn lại là loại người chỉ biết xem thường người khác như vậy. Christine sắp tức chết rồi! Lũ nghiệt súc thế này mà lại là cháu đích tôn của ông! Christine gầm lên quát lên. - "CON MẸ NÓ CARIEL! Gia tộc Florian không có loại người chỉ biết khinh miệt người khác như ngươi. Hừ, mau cút! Đi tập hợp cha ngươi cùng cô chú đều đến thư phong hết cho lão tử!" - Christine nói xong liền tức giận rời đi. Cariel chân run rẩy nhìn Christine rời đi. Hắn chưa từng thấy ông mình tức giận như vậy. Vì một phế vật như Kha Lân mà lại mắng cậu. Cariel cắn răng, tay nắm chặt đến phát run. Mẹ nó, hắn lúc này chỉ muốn tìm tên phế vật kia mà bóp chết cho hả giận. Một ý tưởng bỗng lóe lên trong đầu Cariel, hắn cười thầm rồi quay lưng đi gọi các trưởng bối đến thư phòng. Cariel không tin, tên phế vật kia có thể khiến ông hắn ôm hi vọng lớn như vậy. * * * Kha Lân sau khi nhìn Thiếu Tướng Christine rời đi liền chạy tới mấy cái thiết bị huấn luyện mà hưng phấn sờ đến. Sờ đã ghiền liền xoay qua quan sát lần nữa toàn bộ sân tập mới thầm cảm thán. Sân huấn luyện chuyên dụng của gia tộc Florian rộng hơn 2000 mét vuông. Nếu chạy mười vòng sân tập này, Kha Lân không khỏi hít sâu, sẽ chết mất. Ở lại sân huấn luyện hơn nửa tiếng liền về phòng. Hôm nay, Kha Lân quyết định thả lỏng, tiến vào mạng giả lập không gian ảo, dù sao cũng đã một tháng cậu không đăng nhập rồi. Quang não truyền trực tiếp đến đại não tia kích thích tinh thần lực khiến Kha Lân tiến vào ngủ sâu, tia ý thức tinh thần lại tiến vào trong mạng giả lập không gian ảo do quang não truyền đến. Kha Lân mở mặt, quan sát khung cảnh xung quanh. Đây là nơi cuối cùng cậu đến khi đăng nhập vào kể từ một tháng trước. Đứng ngơ ngác một hồi lâu liền bị vỗ mạnh lên vai - "Chào nhóc, chậc, nhóc chạy đâu mà một tháng nay không đăng nhập. Chị đây chờ nhóc tới sắp lên men rồi." Kha Lân ngơ ngác nhìn vị mỹ nữ trước mặt. Bản thân cậu không biết mình có quen vị mỹ nữ này nha~. Một tháng trước đăng nhập vào game cũng chỉ quen mỗi tên Lâm Nhị nhưng cậu cũng chẳng thèm nói chuyện lần thứ hai với hắn ta. Mỹ nữ nhìn thiếu niên đáng yêu trước mặt mà chỉ muốm đè xuống thương yêu. Nhưng phải nhịn, dọa bé sợ chạy mất thì không còn bé trai đáng yêu để yêu thương. Cô phải ở đây đợi đến một tháng chỉ để chờ cậu đồng ý kết giao bằng hữu đó. Hữu Hán Tử cô đúng là chẳng bao giờ sống dễ dàng mà. Kha Lân như nhìn được ánh mắt khao khát kia mà có chút sợ hãi Hữu Hán Tử. Mẹ nó, có ai mà mới vừa gặp nhau mà đã dùng ánh mắt đó nhìn người khác không? Có kẻ biến thái mới dùng ánh mắt đó nhìn người. Kha Lân đầy thương cảm với Hữu Hán Tử, cô thế mà không chỉ là một mỹ nhân mà còn là một kẻ biến thái, tôi đương nhiên phải cảnh giác nha~ Hữu Hán Tử cảm thấy tâm tổn thương vô cùng, nhìn vẻ mặt cảnh giác cách xa cô kia đương nhiên nhìn liền biết. Bình tĩnh, Hữu Hán Tử lấy lại bộ dáng thường ngày của mình cười thân thiện với Kha Lân, mở quang não ra chỉ chỉ vào cái ID Thăng Tiên Nhân nhỏ sinh. - "Thăng Tiên Nhân, không phiền khi đồng ý tìm kiếm hảo hữu chứ? Tôi chờ cậu ở một tháng chỉ để cậu nhấn chấp nhận thôi đó." Giật giật khóe mắt, Kha Lân có chút không nói nên lời. Muốn cậu chấp nhận tìm kiếm hảo hữu mà chờ tận một tháng, vị mỹ nhân Hữu Hán Tử này đúng là rất kiên nhẫn. Kha Lân tâm lúc này đang gào thét: Không! Tôi không muốn kết bằng hữu với nữ hán tử biến thái! Nhưng nghĩ đến để một vị mỹ nhân chờ mình lâu như vậy, cảm thấy thật tội lỗi mà mở quang não lên chấp nhận tìm kiếm hảo hữu với Hữu Hán Tử. Kha Lân nhìn xuống, lại thêm một cái ID cũng từ một tháng trước. Cậu khẽ liếc mắt qua nhìn vị mỹ nhân bên cạnh liền thấy cô nhìn vào ID Đạo Đại Nhân đầy xem thường cùng hả hê. Cậu dám chắc ID Đạo Đại Nhân là bằng hữu của vị mỹ nhân này rồi liền bấm chấp nhận. Kha Lân không ngu ngốc, mỹ nhân đến đương nhiên cứ mở rộng vòng tay chào đón, có khí hốt được cô em nào đó làm bạn lữ. Hữu Hán Tử nhìn Kha Lân đồng ý tìm kiếm hảo hữu cùng với ID Đạo Đại Nhân liền vô cùng không ổn. Một giây trước cô còn đang rất hả hê bản thân được Thăng Tiên Nhân chấp nhận rồi còn ca ca thân yêu thì không. Lòng Hữu Hán Tử đúng là đâu như cắt mà, làm vậy thì cô lấy gì trêu ghẹo anh trai mặt dày kia. Kha Lân nhìn vẻ mặt biến hóa thần kì của mỹ nhân liền muốn chạy. Cậu thề, cậu không quen vị mỹ nhân tính cách quái gỡ này, chỉ vì thương cảm và cảm thấy bản thân quá tội lỗi khi để mỹ nhân đợi mình nơi này một tháng mới chấp nhận tìm kiếm hảo hữu! - "Hữu Hán Tử tỷ tỷ, nếu không còn việc gì thì tôi đi trước." - Kha Lân nói xong co giò muốn chạy nhưng liền bị kéo về. Cậu khó xử nhìn Hữu Hán Tử. Hữu Hán Tử yêu nhất chính là mấy bé trai xinh đẹp đáng yêu. Hôm nay gặp được Kha Lân đương nhiên sẽ không để người thoát, thiếu niên này còn là một thiên tài đương nhiên cô không cho chạy. Nghĩ đến khi Thăng Tiên Nhân nhà cô một thân chế phục ôm lấy cả thân thể. Hữu Hán Tử cô xin thề! Cô không phải biến thái đâu! Máu mũi chảy là do nóng trong người thôi! (Có quỷ mới tin cô) Cô nhẹ nhàng kéo cậu lại trước mặt mình, nếu nhớ không lầm cậu đang tìm việc đi. Được! Vậy cô tạo cơ hội cho cậu có việc làm! Hữu Hán Tử cười tươi nhìn Kha Lân nói: "Tiểu Tiên Nhân, nghe nói nhóc đang tìm việc làm. Vừa hay tỷ tỷ đây có một công việc vừa học vừa nhận được điểm tích phân. Thế nào? Muốn thử một chút không? Tỷ tỷ nói nếu đi theo học tập nó có thể giúp ích cho nhóc trong hiện thực. Nếu không thử rất đáng tiếc nha~Vừa được học miễn phí, vừa được nhận điểm tích phân, vừa được kinh nghiệm đó." Kha Lân mắt sáng lên nhìn chằm chằm Hữu Hán Tử, cậu bị mấy lời của mỹ nhân trước mặt làm cho động tâm rồi. Nhưng là người cẩn thận cậu vẫn hỏi rõ ràng: "Hán Tử tỷ tỷ, vậy là học cái gì?" Hữu Hán Tử nhìn thấy ánh mắt lóe sáng của Kha Lân liền khẽ cười biết mình đã thành công. Lại nghe câu hỏi phía sau không khỏi cảm thán Kha Lân thật cẩn thận. Cô chắc chắn bắt người về được tay liền kéo Kha Lân vừa đi vừa nói. - "Chỗ tỷ tỷ ngươi chính là dạy thể thuật cùng cơ giáp. Huấn luyện viên chỉ có năm người thôi, đến đó giới thiệu cho nhóc một lượt. Nhìn qua thể lực của nhóc không tốt đi? Cần phải rèn luyện thêm ở hiện thực đấy, nếu không sẽ không theo kịp cường độ." - Hữu Hán Tử âm thầm quan sát Kha Lân, có quỷ mới biết cô khi này rất muốn nhào tới ôm tiểu khả ái bên cạnh đến mức nào. Nhìn gương mặt non nớt luôn tỏ ra cẩn thận cùng một chút lãnh đạm kia! Cô đang rất kiếm chế đó! Kha Lân lầm bầm, nếu được học thể thuật cùng cơ giáp mà còn được nhận tiền thì cậu quá hời. Cậu trực tiếp bỏ qua việc bị mỹ nhân chán ghét thể lực yếu ớt của bản thân. Luyện tập thể thuật, cơ giáp trong mạng giả lập ảnh hưởng trực tiếp tới đại não khiến tinh thần lực lại càng được đề cao, kinh nghiệm thức tiễn cũng sẽ tăng. Vàng từ trên trời rơi xuống, Kha Lân rất tự nhiên nhặt bỏ túi, rất nhanh đồng ý. - "Vậy đến xem một chút" Hữu Hán Tử nhìn cá chui vào lưới liền dứt khoát kéo lưới lên. Tiểu khả ái để về tay cô rồi đương nhiên phải chăm sóc thật tốt. Lại nghĩ đến khi Kha Lân mặc chế phục luyện tập thể thuật cùng cơ giáp, quyền cước mạnh mẽ, sát khí mỗi khi hạ gục địch thủ, cô lại chạy máu mũi rồi! Chắc chắn trời hôm nay quá nóng mới như vậy! Chắc chắn là như vậy! Kha Lân vừa đi vừa kéo giản khoảng cách với Hữu Hán Tử, nhìn vẻ mặt thay đổi liên tục vô cùng kỳ ba của mỹ nhân khiến cậu sợ hãi. Nữ nhân này chắc chắn có bệnh! Kha Lân trong tâm gào thét, nhưng cố tình nữ nhân này lại sẽ đưa cậu học tập thể thuật cùng cơ giáp. Kha Lân cậu muốn khóc, bây giờ từ chối còn kịp không? Loạn nghĩ một lúc cũng đi tới nơi. Kha Lân nhíu mày lại, cảm giác bản thân vừa bị lừa. Nguyên bảng hiệu to đùng "Thể Hình Quân Đội Chuyên Dụng" khiến Kha Lân tâm đầy sợ hãi, nhìn qua mỹ nhân bên cạnh mặt thản nhiên kéo cậu vào. Tâm cậu lần nữa loạn rồi! Chắc chắn không nhầm chỗ đi? Không nhầm đi! Tiểu Kha bảo bảo sợ hãi! - "Hán Tử tỷ tỷ.. chúng ta không đi nhầm nơi đi?" - Kha Lân kéo tay Hữu Hán Tử loạn hỏi. - "Không nhầm đâu" -Hữu Hán Tử mỹ nhân nở nụ cười vô cùng xinh đẹp tiếp tục đi thắng. Tiên Nhân tiểu khả ái là đang kinh ngạc khi bước vào nơi này đi. Ai cũng biết "Thể Hình Quân Đội Chuyên Dụng" đặc biệt được Đế Vương xây dựng riêng để huấn luyện cùng khảo sát các lính nhập ngũ, ngưòi thường tuyệt đối không vào được. Cho nên Kha Lân ngạc nhiên cùng mang chút sợ hãi là chuyện đương nhiên. Kha Lân vừa hưng phấn vừa sợ hãi nhìn xung quanh. Cậu chính là vận c*t chó mà, hết được gia tộc Florian để ý mời giao dịch liền được một mỹ nhân vô cùng cường hãn trong quân đội mời đến học tập tại nơi ai ai cũng mơ ước được tiến vào một lần mà còn được nhận điểm tích phân. * * * Tác giả: Mị lười, mị chỉ muốn nằm cả ngày thôi~~~