Anh Tác giả: Nhất Chi Nhất * * * Có nhiều lúc em ngồi thơ thẩn Thật ngu ngơ ý nghĩ xuyên không Nhìn thấy anh trong thời chinh chiến Sức ngang trời dọc đất cùng ai Như những nhà sử thi mô tả Dáng hình anh hùng dũng oai nghiêm Đôi mắt anh sắc lạnh như khiên Giữa trận mạc hoang tàn oan khốc Xung quanh anh khói bụi mịt mờ Nhìn thật kỹ em như hoảng hốt Khung cảnh ấy đáng sợ làm sao Giọng gào thét em cố vẫy gọi Không thấy em anh cứ xa dần Vụt bỏ chạy em mãi kiếm tìm Bỗng dễ chịu bởi bàn tay ấm áp Ôm lấy em như cố xoa dịu Chuyện gì thế cô bé ngây ngô Em lại nghĩ lung tung phải không nào? Tựa vào anh hòa nhịp con tim Hiểu ra được một điều quý giá Giấc mơ ấy chỉ là hư vô Những mong mỏi xa rời thực tế Đòi hỏi anh phải đẹp phải uy nghiêm Chỉ khiến anh tách biệt em mãi Không mơ nữa tỉnh dậy đi thôi Người lạ ấy không phải là anh Anh của em đang ở kề bên Giờ với em thế này là đủ Gần bên nhau.. tuyệt lắm Phải không anh?