Em Gái Song Sinh Của Tôi (Fanfic Harry Potter) - Mizuki2204

Discussion in 'Truyện Drop' started by Mizuki2204, Feb 8, 2019.

  1. Mizuki2204

    Messages:
    0
    Chương 30

    Bấm để xem
    Đóng lại
    8 giờ sáng, Đại sảnh đường trường Ma thuật và Pháp thuật Hogwarts.

    Dãy bàn ăn của các nhà bây giờ đã kín người ngồi, trên bàn là một hàng dài những món ăn thơm ngon hoành tráng như mọi khi. Bọn học sinh vừa ăn vừa rì rầm nói chuyện, bầu không khí trong đại sảnh đường vẫn bình thường chẳng khác mọi ngày là mấy. Cho đến khi..

    Halie cúi gằm mặt lầm lũi bước vào, bộ dạng như thể đang trốn tránh ai hay thứ gì đó. Con bé đánh mắt sang dãy bàn nhà Slytherin, phát hiện ra người kia vẫn chưa đến. Nó thở phào một hơi, lúc bấy giờ mới ngẩng đầu thẳng lưng, khoan thai bình thản bước về phía dãy bàn nhà.. Gryffindor.

    Halie bước đến, tự nhiên như không ngồi xuống cạnh Harry giữa ánh mắt khó hiểu và kinh ngạc của tất cả mọi người.

    - Các bồ không phiền nếu tôi ngồi ở đây chứ? - Halie đưa mắt hỏi Hermione và Ron.

    Ron nói ngập ngừng.

    - À.. tất nhiên là bọn tôi không phiền. Nhưng..

    Ron đang định nói tiếp thì bắt gặp cái liếc mắt đầy ý nghĩa của Hermione, thế nên cậu đành im bặt.

    Harry lặng lẽ lấy thức ăn cho Halie. Cậu thừa biết, một khi con bé đã bày ra vẻ mặt này thì có hỏi han cũng chỉ phí công vô ích.

    Đúng lúc đó, Draco đẩy cửa bước vào đại sảnh đường, khuôn mặt thờ ơ bước về phía dãy bàn nhà Slytherin. Cậu liếc về phía Halie và trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, gương mặt cậu thoáng vài vệt hồng. Nhưng cậu ta lại vô cùng phẫn nộ với chính mình vì đã đỏ mặt, cho nên hình ảnh mà người ta thấy được lúc đó là một cậu thiếu niên vừa ngượng ngùng vừa tức giận trông vô cùng đáng yêu. Chỉ tiếc là Halie không thấy được cảnh tượng nghìn năm mới có một lần này. Tất nhiên, Halie không thấy không có nghĩa là toàn bộ học sinh đang ở đại sảnh đường lúc này đều không thấy. Bọn học sinh đều đã bắt trọn được vài giây ngắn ngủi. Mặc dù không nói nhưng trong lòng tất cả bọn chúng đều âm thầm vang lên câu hỏi. Không biết chuyện mờ ám gì đã xảy ra giữa hai người này tối hôm qua đây?

    Có lẽ, từ khi mới sinh ra ông trời đã ban cho Halie khả năng không bao giờ bị lúng túng trước một sự việc nào đó quá lâu. Chỉ đến giữa trưa ngày hôm đó, con bé đã sắp xếp lại những sự việc rối loạn trong tâm trí, trở lại làm Halie Potter bình tĩnh vui vẻ thường ngày. Harry cũng không hỏi nhiều, cậu biết rằng có lẽ con bé đã tìm ra được giải pháp thích hợp. Cậu chỉ mỉm cười, cùng đứa em gái bé bỏng và hai người bạn thân đi loanh quanh tán chuyện trong suốt những giờ nghỉ ngày hôm đó. Trên đường trở về kí túc xá nhà Slytherin, Halie đã hoàn toàn quên hết sự ngượng ngùng bối rối mà kỉ niệm ngày hôm qua đã để lại cho con bé. Quả nhiên, anh hai vẫn là nhất, con bé thầm nghĩ.

    Halie bước vào phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin. Giờ này, có lẽ mọi người đã đi tắm rửa cả rồi. Con bé nghĩ vậy, thong thả đi qua căn phòng, hướng đến cái cầu thang nhỏ dẫn đến phòng ngủ. Tuy nhiên, bất ngờ thay, khi con bé đi ngang qua cái ghế bành êm ái màu xanh lá, bất chợt có một tiếng hắng giọng vang lên.

    Halie nhíu mày, tiến lại gần nghiêng cổ nhìn vào chiếc ghế. Ngay lập tức, đập vào mắt con bé là mái đầu bạch kim quen thuộc, xông vào mũi con bé là mùi bạc hà mát lạnh. Có lẽ cậu ta vừa tắm xong, Halie nghĩ thầm.

    Con bé đứng đó, khoanh tay và yên lặng đứng nhìn Draco. Không quay đầu lại nhìn con bé, cậu bắt đầu nói một cách ngập ngừng.

    - Chuyện đó.. ờm.. cho tôi xin lỗi.

    - Được, tôi tha lỗi cho cậu.

    - Là thế này, tôi biết là cậu sẽ không dễ dàng tha th..

    Halie phá lên cười vui vẻ.

    - Chờ một chút! - Draco kích động xoay người lại, khuôn mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên - Cậu tha lỗi cho tôi thật sao?

    - Tôi nói dối cậu làm gì chứ - Halie bĩu môi - Vả lại, thật tình thì lúc đó tôi cũng hơi kích động.

    - Cậu làm chuyện vô liêm sỉ với tôi, tôi nhẹ nhàng tát cậu một cái, vậy là chúng ta hòa - con bé nháy mắt.

    Draco đứng bật dậy, đối diện với Halie, vẻ không đồng tình lộ rõ.

    - Này, ý cậu là gì khi nói "vô liêm sỉ" hả? - Draco bắt đầu nổi quạu - Chưa hết, cậu cho tôi một cái tát "nhẹ nhàng"? Cậu có biết tôi đã phải mất hàng giờ để làm cho năm ngón tay của cậu biến mất khỏi mặt tôi không?

    Halie cũng không chịu thua, cô bé gân cổ lên cãi lại.

    - Còn cậu thì sao? Cậu cứ làm như bản thân tốt đẹp lắm ấy. Tên điên nào sau một hồi lảm nhảm về "Bản lĩnh của nhà Slytherin" thì xông vào hôn tôi, hả? Hứ, cứ ra vẻ ngầu, rồi có ngày cậu sẽ bị con gái nhà người ta đánh cho mà coi!

    - Cậu.. cậu được lắm! Halie Potter, cậu quay lại đây cho tôi! - Khuôn mặt của Draco đang thể hiện sự bất mãn, thế nhưng trên đôi môi cậu lại xuất hiện nụ cười nhẹ như gió thoảng qua.

    Halie, lúc này đã nhanh chân chạy đến gần cái lò sưởi cách chỗ con bé vừa đứng khá xa, quay đầu lại và nheo mắt lè lưỡi với Draco.

    - Cậu nghĩ gì mà lại cho rằng tôi sẽ làm theo lời cậu nói thế? - con bé nhún vai - Tôi đâu có bị điên!

    - Cậu.. - Draco nghiến răng ken két - Cậu chờ đó!

    Trong lúc Draco không để ý thì Halie đã quay lại nháy mắt một cái rồi chạy vụt đi, không để cậu ta có cơ hội nói thêm một lời.

    Vậy là, mặc dù cuộc nói chuyện giữa hai bạn trẻ không được suôn sẻ cho lắm (như các bạn thấy, nó kết thúc bằng việc.. cãi nhau), nhưng ít ra thì cái không khí ngại ngùng chết tiệt tồn tại giữa hai đứa mấy hôm nay đã biến mất không còn dấu vết.

    Halie chạy dọc hành lang trên tấm thảm nhung êm ái, vừa chạy con bé vừa nghĩ thầm trong đầu: Anh hai là nhất, anh hai là nhất, anh hai là nhất..

    Có thể các bạn sẽ thấy khó hiểu và không biết Harry có liên quan gì trong hoàn cảnh này, nhưng cái gì cũng có lý do của nó cả.

    Nếu như Draco để ý thì lúc nãy khi nói chuyện với Halie, cậu ta có thể thấy hôm nay mái tóc nâu đỏ của con bé được chia làm hai lọn óng ả, không hề xõa ra tự nhiên như mọi khi. Đúng vậy, điều này chứng tỏ con bé đã có một cuộc gặp gỡ bí mật với Harry, người duy nhất có thể chạm vào và cột tóc cho nó. Không, gọi là cuộc gặp bí mật thì cũng không hoàn toàn đúng. Đó chỉ là một khoảng thời gian hiếm hoi ngắn ngủi khi mà Ron được cặp sinh đôi nhà Weasley rủ đi thử nghiệm một thứ đồ chơi kì quái mới, và Hermione thì đi đến văn phòng của giáo sư Mc Gonagall để trình bày với bà những thắc mắc của mình về bài kiểm tra định kỳ đang đến gần. Halie và Harry đã có một khoảng thời gian riêng tư để trò chuyện với nhau, và cô bé đã kể cho Harry nghe nỗi băn khoăn của mình (cụ thể là chuyện nó chưa sẵn sàng cho những thứ như "hôn hít"), trong khi cậu cẩn thận cột tóc cho cô em gái nhỏ. Với tư cách là anh trai, Harry rất, rất, không hài lòng với hành động của Draco. Tuy vậy, cậu vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, và sau đó đã dịu dàng nói với Halie rằng con bé nên nói chuyện trực tiếp với Draco và giải quyết mọi hiểu lầm. Halie đã nghe theo lời anh trai, và đúng như lời Harry nói, mọi hiểu lầm đã được giải quyết. Mối quan hệ của con bé với Draco đã trở lại bình thường. Nhưng với Harry thì mọi chuyện lại không đơn giản như vậy.

    Bữa tối ngày hôm đó, Draco nhận được một mảnh giấy từ Harry với nội dung như sau: "12 giờ đêm. Tháp Thiên văn. Halie."
     
  2. Mizuki2204

    Messages:
    0
    Chương 31

    Bấm để xem
    Đóng lại
    12 giờ 4 phút đêm, Draco lò dò lên tháp Thiên Văn giữa khí lạnh và sương mù còn chưa tan. Cậu rủa thầm trong bụng.

    - Potter chết tiệt - Draco nghĩ thầm - Sao lại hẹn mình lên đây vào cái thời điểm oái ăm này cơ chứ. Nếu không phải vì Halie, mình có chết cũng không vác xác lên đây lúc nửa đêm nửa hôm chỉ để ngắm cái bản mặt đáng ghét của cậu ta!

    Trong khi Draco còn đang chìm vào dòng suy nghĩ miên man bất tận của mình, một giọng nói lạnh lùng bất ngờ vang lên.

    - Mày đến muộn - Harry nói, ánh mắt cậu đầy vẻ bực tức.

    - Nói đi - Trong khi đó, Draco đã dần lộ ra vẻ không kiên nhẫn - Vì sao mày lại gọi tao lên đây vào giờ này? Mày phải biết Potter ạ, rằng tao không có thời gian để ở đây vui đùa với mày đâu. Có gì thì nói cho xong đi.

    Harry cau mày, nhìn cậu như thể đang cố bắt bản thân mình phải bình tĩnh.

    - Mày nghĩ tao muốn gặp mày sao, Malfoy? - cậu gằn giọng - Nhìn mày làm cho tao thấy buồn nôn!

    - Vào vấn đề chính đi! - Draco nói, cậu không muốn lãng phí thời gian với tên này.

    - Được thôi - Harry nhún vai, cố gắng chế ngự cơn giận dữ có nguy cơ bùng phát - Tao muốn mày buông tha cho Halie!

    - Ồ - Draco mỉm cười đầy khiêu khích- Mày nói xem Potter, tại sao tao lại phải nghe theo mệnh lệnh của mày nhỉ? Nhà Malfoy chúng tao ghét nhất chính là bị ai đó ra lệnh như kẻ bề trên!

    - Mà mày, thì chỉ là một thằng nhãi thôi Potter ạ. Một thằng nhãi ranh không hơn không kém. Đừng tưởng rằng có cái danh hiệu "Đứa trẻ còn sống" ấy là mày có thể ra lệnh cho tao! Cha tao ấy à, lão sẽ nghiền mày ra thành cám đấy, "Chúa cứu thế". - Trên gương mặt Draco là nụ cười nửa miệng quen thuộc.

    Harry nắm chặt tay, cậu cố gắng kiềm chế bản thân mình khỏi việc xông lên và đánh nhau với thằng Malfoy ngay lúc này.

    - Mày và Halie không giống nhau! - Harry gần như gầm lên- Tao không thể để con bé ở bên cạnh một Slytherin âm hiểm xảo trá như mày được!

    - Vậy mày nghĩ Halie là gì? Một Gryffindor sao? - Draco cười khẩy - Mày chưa hiểu hết tất cả về Halie đâu, Potter. Không phải tự dưng mà cô ấy được phân vào nhà Slytherin.

    Cô mèo nhỏ đó có khi còn âm hiểm xảo trá chẳng kém gì cậu ấy chứ!

    Harry đang định gào lên, nhưng rồi cậu nhịn xuống.

    - Thôi được - Harry thở ra- Tao tin tưởng sự lựa chọn của con bé. Nhưng tao không tin mày, Malfoy. Nếu như mày làm con bé phải chịu dù chỉ là sự tổn thương nhỏ nhất, tao cũng sẽ không tha cho mày.

    Draco nhún vai. Cậu thong dong bước đến cầu thang xuống tháp Thiên Văn, bỏ lại Harry một mình ở đó, gương mặt tràn đầy vẻ phẫn uất cùng không cam lòng, nhưng lại chẳng thể làm gì được. Ngoài trời, gió thổi lồng lộng. Ánh trăng lên cao, mây mù tan bớt. Harry ngẩng đầu ngắm trăng, thở ra một hơi dài.

    - Dù có ra sao, thì đó vẫn là quyết định của con bé.

    ~~~~~**~~~~~

    Sáng hôm sau, tại Đại sảnh đường.

    Halie bước vào, thong thả tiến đến chỗ ngồi dành cho các thành viên nhà Slytherin.

    - Đến rồi? - Draco lười biếng khẽ nhếch mép - Xem ra hôm qua cậu ngủ ngon đấy nhỉ? Tươi cười hớn hở hẳn ra.

    - Hay là bởi vì, cậu được gặp tôi? - Trên môi cậu là nụ cười nửa miệng được Halie cho là trông đểu cáng hết sức.

    - Thu ngay lại cái bản mặt khó coi của cậu đi, Draco - Halie lườm cậu ta một cái sắc lẻm - Tôi đang khó ở đây.

    Trên thực tế, đêm qua Halie ngủ rất say. Con bé ngủ sâu, giống như là hôn mê vậy. Trong giấc ngủ của con bé xuất hiện nhiều thứ làm nó thấy không thoải mái. Những giấc mơ gián đoạn, những hình ảnh chập chờn, những con người, những sự việc, những cái tên vừa thân quen vừa xa lạ. Và vì vậy, mặc dù về mặt thể chất trông nó có vẻ tươi tỉnh, nhưng tinh thần thì lại cảm thấy khó chịu, bất an. Giống như có một điều gì đó sắp xảy ra vậy.

    - Này Halie, Halie! Cậu nhìn gì thế hả? - giọng Draco đầy bực tức.

    Halie choàng tỉnh. Con bé chợt nhận ra nãy giờ nó cứ nhìn mãi vào cổ tay mình, nơi vết sẹo hình ngôi sao năm cánh trú ngụ. Trong giấc mơ đêm qua, con bé cũng nhìn thấy vết sẹo này trên tay một cô gái nhỏ. Cô gái ấy có mái tóc đen, nước da tái nhợt, gầy gò ốm yếu nằm trên giường bệnh. Halie có thể nhìn thấy rõ tất cả những sự vật xung quanh cô ấy, như là cái giường cỡ lớn phủ ga trắng tinh, lọ hoa tinh xảo đặt trên tủ đầu giường được chạm trổ phức tạp từ một loại gỗ quý giá nào đó, những bức tranh phác họa chân dung của những ông hoàng bà chúa cao quý, khoác trên mình những bộ trang phục và những phục sức quý giá đắt tiền. Tuy vậy, dù có cố gắng đến thế nào, Halie cũng không thể nhìn thấy rõ gương mặt của cô gái tóc đen yếu ớt đang nằm trên giường bệnh kia. Con bé bất giác nhíu mày.

    - Halie! Halie! Cậu có nghe thấy tôi nói không? Cậu bị điếc à? - bỗng nhiên, một giọng nói cáu kỉnh đập vào tai Halie. Con bé ngước mắt nhìn lên.

    Draco hằm hằm sát khí nhìn con bé, trông cậu ta như thể đang sắp giết người đến nơi.

    Có lẽ vừa rồi mình đã quá nhập tâm, Halie nghĩ thầm.

    - Xin lỗi cậu, lúc nãy tôi không chú ý - con bé nói.

    - Không chú ý? - Draco cười khẩy - Cái đồ dở hơi nhà cậu có chỗ nào bình thường không thế? Cậu có bị điếc đâu!

    Thấy Draco cáu, Halie biết điều im lặng.

    Cậu chàng tóc bạch kim thấy Halie im ru thì càng tức hơn. Chán nản, cậu ta bực bội ngậm miệng. Con bé này, khôn cũng vừa phải thôi chứ! Draco nghĩ thầm.

    Draco còn chưa kịp bộc phát hết sự phẫn nộ của mình với Halie thì một sự kiện bất ngờ đã xảy ra trong Đại sảnh đường ngay lúc đó. Giáo sư Dumbledore đứng dậy, dùng chiếc thìa bạc gõ mấy tiếng vào cái cốc thủy tinh viền vàng sáng lấp lánh cụ đang cầm trên tay. Những tiếng leng keng trong trẻo vang lên phá tan sự ồn ào vốn có. Lũ học sinh ngước cặp mắt ngơ ngác tò mò lên nhìn vị hiệu trưởng đáng kính của mình, tự hỏi không biết cụ sẽ nói điều gì đây? Một điều mới trong danh sách những điều cấm kỵ của Hogwarts sao? Hay là một sự kiện mới hoành tráng và vui vẻ sắp sửa diễn ra?

    Cụ Dumbledore hắng giọng khẽ. Rồi cụ lên tiếng, bằng cái chất giọng vừa trầm vừa to vừa vang vọng của mình.

    - Các trò thân mến - cụ nói - Hogwarts của chúng ta sắp sửa được tiếp đón một vị khách. Vì một vài lý do đặc biệt, cậu ta sẽ học tập và sinh hoạt tại đây một thời gian. Ta mong các trò đừng hỏi han nhiều quá, vì nguyên nhân cậu ta xuất hiện tại đây không phải là điều mà các trò cần quan tâm. Hãy học hành cho tốt vào, và cố gắng kiềm chế con quỷ tò mò đang trú ngụ trong các trò đi. Ta chỉ nhắc nhở vậy thôi.

    Rồi cụ mỉm cười. Bằng một cách nào đó, Halie cảm thấy nó đầy ranh mãnh.

    - Mời vào, cậu Benjamin - cụ Dumbledore vẫn tiếp tục mỉm cười và nhìn ra cửa chính bấy giờ vẫn luôn đóng chặt.

    Một cơn choáng ập đến chiếm trọn tâm trí Halie Potter. Con bé không còn suy nghĩ được điều gì nữa, đầu nó hiện giờ như đang quay mòng mòng không dứt.

    Benjamin.

    Cái tên này, rất quen thuộc.

    Toàn bộ ánh mắt của các học sinh Hogwarts lúc bấy giờ tò mò dán chặt lấy cánh cửa. Không biết đó là ai nhỉ?

    Không ai để ý đến Halie đang sắp ngất vì choáng váng. Dòng chảy phép thuật này.. vừa quen thuộc vừa xa lạ..

    Hai bên cánh cửa chậm rãi từ từ mở ra. Xuất hiện là một chàng trai tóc đen, dáng người dong dỏng cao. Cậu ta có một đôi mắt màu xanh lơ nhàn nhạt, chúng sáng lên lấp lánh, sâu hút hồn. Khoác trên mình bộ đồ dành cho quý tộc Anh thời xưa, vô cùng tao nhã với áo sơ mi trắng ở trong và viên ngọc xanh biển tuyệt đẹp ở bên ngực trái, cậu ta bước vào Đại sảnh đường với phong thái tự tin, thong dong thoải mái, nhàn nhã như thể đang đi dạo vậy. Làn da trắng, từng ngón tay thon dài mảnh mai càng làm cho cậu ta tăng thêm vẻ quý tộc kiêu ngạo. Mái tóc đen bóng mượt, nhìn qua là có thể thấy được chăm sóc vô cùng cẩn thận. Bộ đồ tây màu đen tuyền càng tôn thêm làn da trắng và mái tóc đen nhánh của cậu ta. Và rồi, trên môi cậu ta xuất hiện một nụ cười.

    Halie cảm thấy vô cùng choáng váng. Con bé chỉ cảm thấy cậu trai tóc đen ấy đang từ từ chậm rãi tiến đến trước mặt mình, và mắt con bé thì đang mờ dần, mờ dần..

    Cậu trai tóc đen, hay như cụ Dumbledore vừa nói, "Benjamin", chậm rãi thong dong, quỳ xuống trước mặt Halie bằng một chân, vô cùng tao nhã và kiểu cách. Và rồi, cậu ta cầm lấy bàn tay nhỏ bé mảnh mai đang đờ ra của Halie, bất chấp cái trừng mắt đầy cảnh cáo của Draco, đặt lên đó một nụ hôn. Cậu ta ngẩng mặt lên, một nụ cười nửa miệng đầy lãng tử lập tức xuất hiện.

    - Đã lâu không gặp, tiểu thư của tôi - cậu ta nhỏ nhẹ, đôi mắt xanh lơ lấp lánh tươi cười - Cậu vẫn còn nhớ tôi chứ, tiểu thư Alisa?

    Và rồi thấy Halie đứng đó bất động, cậu ta không hề phiền mà vui lòng nhắc lại lần nữa.

    Một nụ cười nhẹ xuất hiện.

    - Tôi tin là cậu có nhớ tôi - cậu ta nói, giữ nguyên nụ cười - Alisa Elise.
     
  3. Mizuki2204

    Messages:
    0
    Chương 32

    Bấm để xem
    Đóng lại
    _ Tôi tin là cậu có nhớ tôi - cậu ta nói, giữ nguyên nụ cười - Alisa Elise.

    Halie hoàn toàn choáng váng. Con bé có cảm tưởng như mình vừa đi lạc vào một khu vườn sương mù rộng lớn không có lối ra. Alisa Elise? Alisa Elise là ai? Tại sao cậu ta lại gọi con bé bằng cái tên đó? Và cả cậu ta nữa, cậu trai tóc đen với dáng vẻ quý tộc này là ai?

    Halie thấy mắt mình mờ dần. Và rồi, chỉ còn một màu tối đen như mực.

    Con bé ngã xuống.

    Hoàn toàn mất đi ý thức.

    Sự việc xảy ra nhanh và bất ngờ tới nỗi không ai phản ứng kịp. Draco bàng hoàng. Trên gương mặt của cậu trai tóc đen Benjamin thoáng lướt qua sự ngạc nhiên. Harry lo lắng đứng bật dậy, vẻ hoảng hốt hiện rõ trong đôi mắt cậu.

    Lần đầu tiên, Draco và Harry đồng thanh.

    - Halie!

    Trong đôi mắt xanh lơ tuyệt đẹp của Benjamin ánh lên sự kinh ngạc.

    - Cậu.. - cậu ta lẩm bẩm.

    Một mảnh im lặng bao trùm.

    ~~~~**~~~~

    Halie chậm rãi mở mắt một cách yếu ớt. Trong bệnh xá hiện giờ chẳng có ai. Bà Pomfrey không biết đã đi đâu mất. Không gian tĩnh lặng một cách kì lạ.

    Rồi đột nhiên, một vài âm thanh vọng đến.

    - Nói đi, tên khốn. Rốt cuộc mày là ai?

    - Mày đã làm gì Halie?

    - Các cậu bị làm sao thế? Tôi đã giải thích với các cậu rồi. Tôi không..

    - Anh hai.. - một giọng nói yếu ớt vang lên cắt ngang cuộc "nói chuyện" đầy căng thẳng.

    Từ bên ngoài lớp rèm che, Harry ló đầu vào.

    - Halie - cậu dịu dàng - Em tỉnh rồi hả? Có còn mệt không?

    Halie lắc đầu. Con bé nói.

    - Em không sao, cảm ơn anh, Harry - Halie vừa bóp trán vừa ngồi dậy - Em ngất bao lâu rồi?

    - Cậu mới ngất có nửa tiếng đồng hồ thôi - Draco bước vào, vẻ mặt nghiêm túc nhưng giọng nói lộ rõ sự quan tâm - Cứ nghỉ ngơi đi.

    - Cảm ơn - Halie nói - Tôi ổn rồi.

    Draco nhíu mày. Cậu bước đến, sửa lại gối cho Halie, trong khi Harry đi pha cho cô bé một cốc sữa ấm.

    - Cậu cũng đúng là.. - Draco vừa vuốt lại nếp chăn vừa càu nhàu - Đến cả bà Pomfrey cũng không biết là cậu bị bệnh gì. Bà ấy chỉ bảo rằng cậu bị chấn động tinh thần, ngoài ra thì không còn bệnh gì khác. Tôi cũng chẳng hiểu vì sao cậu lại lăn đùng ra giữa Đại sảnh đường như một trò hề với cái bệnh vớ vẩn như thế, đúng là khó đoán.

    Halie không nhìn Draco. Con bé mỉm cười yếu ớt.

    - Có lẽ cậu ta biết lý do vì sao đấy - con bé nhìn về phía tấm rèm - Ra đây đi, Benjamin Nathaniel.

    Cậu trai tóc đen thong thả bước ra.

    - Ôi trời, cuối cùng thì cậu cũng nhớ ra tôi rồi à, tiểu thư - cậu ta nhếch mép.

    - Giải thích cho họ đi - Halie nói.

    Benjamin tươi cười. Cậu ta tiến lại gần Halie hơn.

    - Đừng vội vàng thế chứ, tiểu thư của tôi - Cậu ta nói - Lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau kia mà.

    Halie nhíu mày. Trên gương mặt con bé thể hiện rõ sự chán nản.

    - Bỏ ngay cái giọng điệu đó đi, nếu cậu không muốn làm tôi phát điên lên - Halie lẩm bẩm - Thật kinh tởm.

    - Ồ, giờ thì cậu còn nổi khùng với cả tôi cơ đấy - khuôn mặt Benjamin trông vô cùng khó coi, và rồi cậu ta nổi quạu - Cậu có biết là nếu không có bà Rosaleen, tôi đã phát điên lên rồi không? Cái gì mà vĩnh biệt, cái gì mà sống cho thật tốt chứ? Cậu căn bản là muốn tôi phải khổ sở đúng không? Đúng không hả, Alisa?

    Cậu trai mới đây vẫn còn thong dong, cao ngạo là thế, vậy mà giờ lại úp mặt vào hai bàn tay mình đầy đau khổ.

    Đôi mắt Halie tỏa ra ánh sáng lấp lánh, dịu dàng nhìn cậu ta. Giờ đây, con bé cảm thấy nỗi buồn day dứt đang lan tỏa vào từng ngóc ngách trong tim mình.

    - Tôi xin lỗi - Halie nhỏ nhẹ.

    Vừa nói, con bé vừa nhẹ nhàng vỗ vỗ vào vai cậu ta như để an ủi.

    - Cậu có biết là cậu vừa đi thì mọi thứ đã ra làm sao không hả? - Benjamin bất chợt ngẩng đầu lên, nói với Halie. Giọng cậu ta vang lên đều đều, lặng lẽ.

    Một cơn đau bất ngờ ập đến chiếm trọn tâm trí của Halie. Con bé ôm đầu, nhắm chặt mắt.

    - Không.. không! Tôi đã nói gì thế này? - Halie lẩm bẩm, trông con bé lúc này đầy khổ sở.

    - Halie? - Draco, người vẫn luôn lặng lẽ quan sát và phán đoán tình hình hiện tại, đột ngột lên tiếng phá tan những tiếng lẩm bẩm của Halie. Thay vào đó, là những tiếng gào thét.

    - Đúng vậy.. tôi là Halie, Halie Potter. Tôi là Halie Potter! Tôi không phải Alisa Elise! - Halie hét lên. Đôi mắt xanh dương đẹp đẽ ánh lên tia hoang dại. Và rồi, những tiếng thét của con bé chìm dần thành những tiếng rên rỉ đầy đau đớn.

    - Đúng thế.. tôi.. không phải Alisa.. Elise.. - con bé nói một cách đứt quãng - Đừng gọi tôi bằng cái tên đó.. tôi không phải.. Alisa..

    Và rồi, Halie ngất đi một lần nữa. Đôi mắt phút trước còn hoang dại của con bé giờ đây đã nhắm nghiền.

    - Chuyện gì.. - Đôi mắt xám của Draco ánh lên vẻ kinh hoàng -.. vừa mới xảy ra thế?

    Benjamin thở dài.

    Giờ thì phải làm sao đây?

    ~~~~**~~~~

    Benjamin, Draco và Harry đang ngồi trên một băng ghế ghỗ dài được đặt ở trước cửa bệnh xá. Từ chỗ này, chúng có thể nhìn thấy Halie đang nằm trên giường bệnh, yếu ớt và nhợt nhạt. Bà Pomfrey đang đi loanh quanh tìm cách cho cô bé uống một loại dược có tác dụng an thần. Ít ra thì nó có thể giúp cho cô gái đáng thương này có một giấc ngủ ngon, bà nghĩ thầm.

    Ánh trăng đã lên cao. Màn đêm dần dần buông xuống, bao phủ lên mọi vật. Hành lang bây giờ thật vắng vẻ. Có lẽ là bởi giờ ăn tối đã qua lâu lắm, và học sinh các nhà đã về phòng sinh hoạt chung hết rồi.

    - Nào, bây giờ thì cậu giải thích đi, Benjamin Nathaniel - Draco mỉa mai, cố gắng nhấn mạnh vào tên của thằng con trai tóc đen đáng ghét này- Chúng tôi cần được biết. Mọi thứ.

    Benjamin thở dài. Cậu ta nghĩ thầm, "Trong cuộc đời mình, chưa một ngày nào mình thở dài nhiều đến thế."

    - Thôi thì chuyện đã đến nước này - cậu ta nói - Chúng ta lên phòng của ông lão hiệu trưởng luôn đi.

    ~~~~**~~~~

    Cụ Dumbledore ngồi cười khùng khục đằng sau cái bàn gỗ, đối diện là ba chàng trai trẻ tuổi.

    - Kẹo chanh nhé, những con cừu bé nhỏ của ta? - cụ cười hiền, phẩy tay một cách rất điệu đàng. Một đĩa kẹo màu vàng tươi chầm chậm bay đến.

    Harry là người lên tiếng trước tiên.

    - Thôi không.. thưa cụ - nó nói, rụt rè.

    Cụ Dumbledore nhìn sang Draco và Benjamin ý hỏi. Benjamin chậm rãi lắc đầu, còn Draco thì nhíu mày cau có. Cụ Dumbledore bật cười.

    - Được rồi, vậy chiều theo ý các trò, chúng ta sẽ bỏ qua phần ăn vặt vậy, mặc dù nếu là ta thì ta sẽ không phiền đâu - cụ vừa nói vừa tự lấy cho mình một cục kẹo - Thế bây giờ vấn đề của các trò là gì nào?

    Draco bực bội nói.

    - Chúng tôi cần ông giải thích. Tất cả về Halie và thằng nhãi đầu đen này.

    - Ồ - cụ Dumbledore cười tủm tỉm - Chuyện này không phải cậu ta giải thích sẽ hợp hơn hay sao?

    Benjamin đảo mắt một lượt quanh căn phòng.

    - Những điều mà tôi sắp sửa nói đây là tuyệt mật. Hiệu trưởng - ánh nhìn của cậu ta bất chợt trở nên sắc bén - ông có cho rằng tất cả những người có mặt ở đây đều thích hợp để nghe hay không?
     
  4. Mizuki2204

    Messages:
    0
    Chương 33

    Bấm để xem
    Đóng lại
    _ Hiệu trưởng - ánh nhìn của cậu ta bất chợt trở nên sắc bén - Ông có chắc chắn rằng tất cả những người có mặt ở đây đều thích hợp để nghe hay không?

    Căn phòng chìm vào im lặng. Harry liếc mắt sang phía Draco, trong khi giáo sư Dumbledore ngồi nhìn đầy thích thú.

    - Malfoy - Harry lên tiếng, giọng nói lạnh tanh - Mày ra ngoài.

    - Tại sao tao lại phải ra ngoài chứ? - Draco cười thách thức - Tao là bạn trai của Halie kia mà.

    Harry gằn giọng, đôi mắt cậu ánh lên vẻ giận dữ.

    - Dù có thế, thì tao vẫn không tin mày, Malfoy.

    Giao sự an nguy của Halie vào tay tên này ư? Đừng có đùa. Cậu có chết cũng không làm thế.

    - Potter - Draco nói từng từ một cách nghiêm túc, đôi mắt xám của cậu nhìn thẳng vào đôi mắt xanh biển của Harry - Tao sẽ không bao giờ làm hại Halie.

    Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.

    Từ trong đôi mắt của cậu toát lên điều gì đó trong một thoáng làm cho cả Harry và Benjamin sững sờ.

    Đó là sự chân thành.

    Harry biết những điều mà Draco vừa nói là sự thật. Mặc dù hơi khó tin, nhưng đó không phải đôi mắt của kẻ dối trá. Cậu trở nên yên lặng.

    Im lặng quan sát mọi thứ đang xảy ra, Benjamin trầm ngâm chìm vào suy nghĩ.

    "Cậu ta không nói dối" - cậu nghĩ thầm - "Ánh nhìn kiên định đó, không phải cứ giả vờ là có được."

    - Thôi được rồi - Benjamin thở ra - Tôi tạm thời tin cả hai cậu. Potter là anh trai của cô ấy, còn Malfoy trông không giống một kẻ đang nói dối. Tôi nói đúng không, ngài Hiệu trưởng?

    Harry không phản đối. Giáo sư Dumbledore vừa nói vừa cười. Điệu cười kì quái y như mọi khi.

    - Điều này phụ thuộc vào bản thân các trò thôi - cụ vui vẻ bóc thêm một cục kẹo chanh nữa - Giờ thì cứ tự nhiên đi. Và không cần lo có ai nghe trộm đâu nhé. Ít ra thì đây cũng là phòng Hiệu trưởng mà.

    Benjamin hắng giọng. Không hẹn mà cả Harry và Draco cùng quay sang chăm chú nhìn cậu ta.

    - Nào - cậu ta hít một hơi - Bây giờ thì chúng ta bắt đầu từ đâu đây?

    Căn phòng lại chìm vào im lặng. Tuy vậy, ánh mắt của cả Draco và Harry đều bộc lộ ý nghĩ: "Chúng tôi muốn biết tất cả."

    Benjamin thở dài.

    - Alisa vốn không thuộc về thế giới này - cậu ta bắt đầu kể - Nói đúng hơn là thời đại này. Cô ấy đến từ một không gian của tương lai.

    Draco và Harry vốn vẫn chưa quen với cách gọi này của cậu ta cho lắm, nhưng vẫn phải bấm bụng làm thinh. Tuy chưa được giải thích rõ ràng, nhưng qua sự việc xảy ra ở bệnh xá chúng cũng có thể hiểu được đại khái rằng "Alisa" chính là "Halie" của chúng. Vì thế, cả hai đều quyết định lờ đi.

    - Không gian của tương lai? - Harry lên tiếng.

    - Tức là một không gian, hay nói cách khác là một thế giới, chứa đựng những con người, những sự vật, sự việc hiện nay chưa tồn tại. - Benjamin giải thích - Những thứ đó sau này mới phát sinh.

    - Vậy nghĩa là cơ bản, Halie không hề tồn tại ở thời đại này? - Draco phỏng đoán.

    - Đúng vậy - Benjamin trả lời - "Halie Potter" ở thế giới này thực chất chỉ là một phù thủy do chúng tôi tạo ra từ tương lai, với sức mạnh phép thuật và tố chất phù hợp với Alisa, trở thành một nơi cho linh hồn cậu ta trú ngụ và giúp cậu ta hoàn thành mục đích. Thật ra, trong lịch sử không hề tồn tại "Halie Potter". Đó chỉ là một nhân vật do chúng tôi tạo ra để Alisa, bằng một thân phận rõ ràng có thể đàng hoàng tham gia vào câu chuyện của các cậu. Đây cũng không phải cơ thể của cậu ta. Thân xác thật của Alisa bây giờ vẫn còn ở lại thế giới của chúng tôi. Chỉ có điều nó là một cái xác vô hồn.

    - Vậy còn cậu thì sao? Cũng giống như Alisa ư? - Harry hỏi.

    - Không, tôi không giống Alisa - Benjamin đáp - Tôi đến đây bằng Cánh Cổng Thời Gian. Alisa cần phải có sức mạnh thực sự của "Halie Potter" được sinh ra và lớn lên ở thế giới này, nên cậu ta mới phải Dịch Chuyển Linh Hồn. Đối với tôi, việc Dịch Chuyển là không cần thiết.

    - Vậy tại sao Alisa lại đến đây? - Draco nhìn Benjamin ý hỏi.

    - Đó là cả một câu chuyện dài - Benjamin nhắm hờ mắt, lộ ra vẻ chán nản - Ở thời đại của các cậu, có phải có tồn tại một sinh vật nguy hiểm mang tên "Voldermort"?

    Draco ngạc nhiên. Đã lâu lắm rồi cậu không nghe thấy ai gọi thẳng tên của hắn.

    - Ồ, cái gã Chúa tể Hắc Ám đó hả - Harry chống cằm - Đúng là hắn có tồn tại thật.

    - Đó chính là lý do mà Alisa phải ở đây đấy- Benjamin thong thả nói - Ở thế giới của chúng tôi, tài liệu còn sót lại quá ít ỏi để có thể phỏng đoán được liệu rằng cậu có chiến thắng trong cuộc chiến với gã đó hay không, cậu Potter. Nhưng có một điều rất rõ ràng là tro tàn sức mạnh của gã đã và đang là mối đe dọa đối với cuộc sống bình yên của chúng tôi ở Thế Giới Tương Lai. Theo như Lời Tiên Tri thì thảm họa đã đến rất gần, vì vậy chúng tôi cần phải có biện pháp giải quyết.

    - Và Alisa được đưa về đây để giải quyết cái thảm họa sắp sửa xảy ra đó? - Draco hỏi.

    - Đúng vậy - Benjmin ngáp dài - Nhiệm vụ của cậu ta là bóp chết thảm họa này từ trong trứng nước. Bằng cách hỗ trợ hết mức có thể cho cậu đó, Potter.

    - Tôi sao? - Harry sửng sốt.

    - Cậu chứ còn ai vào đây nữa. Cậu là người được giao phó sứ mệnh kết liễu Voldermort mà. - Benjamin nhìn Harry chăm chú - Nếu như cậu có thể tự mình kết liễu hắn, thì Alisa sẽ đảm bảo việc Voldermort đã ra đi mãi mãi và không có một trường hợp nào ngoài ý muốn có thể xảy ra. Còn nếu cậu không thể tự kết liễu hắn ta, cậu ta sẽ giúp cậu làm điều đó.

    - Tôi hiểu rồi - Draco gật đầu - Vậy là Alisa được gửi đến đây để đảm bảo rằng không một thảm họa nào có thể xảy ra trong tương lai, và từ đó, cứu thế giới của các cậu?

    - Chính thế - Benjamin mỉm cười.

    - Vậy thì tại sao lúc nãy cậu ta lại.. lại.. - Draco không tìm được từ để diễn tả, chỉ đành phải nhìn Benjamin bằng ánh mắt "Cậu biết tôi muốn nói gì mà".

    Benjamin thở dài.

    - Alisa tên đầy đủ là Alisa Elise, con cả của một gia đình quý tộc danh giá. Mẹ mất sớm, cha cậu ta ngay lập tức đem tình nhân về nhà, chính thức kết hôn với bà ta. Alisa sống thiếu tình yêu thương của cha mẹ từ nhỏ, nên từ một cô bé hoạt bát, đáng yêu đã trở nên lạnh lùng và trầm tính. Sự lạnh lùng đó.. - Benjamin chợt ngập ngừng - Như một cái vỏ bọc của cậu ta vậy. Không một ai có thể phá vỡ nó ra. Cậu ta ngày càng thu mình lại, bàng quan với mọi việc, nên đã phải chịu đủ loại ức hiếp trong chính ngôi nhà của mình.

    Căn phòng chìm vào tĩnh lặng. Mỗi một người đều đang theo đuổi những suy nghĩ riêng.

    - Nhưng từ khi đến đây.. - Benjamin lại một lần nữa ngập ngừng - Mọi thứ đều khác hẳn. Tuy mồ côi cha mẹ nhưng cậu ta có anh trai đùm bọc, thương yêu, có thật nhiều bạn bè, thật nhiều mối quan hệ tốt. Cuộc sống của cậu ta rực rỡ sắc màu, không còn u buồn, ảm đạm như trước. Và thế là.. Alisa đã cố tình quên đi tất cả. Cậu ta không muốn nhớ lại quãng thời thơ ấu địa ngục, không muốn nhớ lại những tháng ngày đau khổ. Alisa đã tự lừa dối mình. Rằng mình không phải Alisa Elise của trước kia. Rằng, cuộc đời của mình không bất hạnh đến thế. Rằng, không sao đâu, mình vẫn còn anh hai, mình vẫn còn bạn bè bên cạnh. Rằng, mình không hề cô đơn. Rằng, mình chính là Halie Potter.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...