Truyện Teen Chuyện Bên Nhà Ngoại - Lychanmy

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi MrLee, 3 Tháng bảy 2019.

  1. MrLee

    Bài viết:
    7
    Chuyện bên nhà ngoại

    Tác giả: Lychanmy

    Thể loại: Truyện teen, thiếu nhi, tuổi học trò.

    Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của MrLee

    Văn án:

    CHUYỆN BÊN NHÀ NGOẠI là một sitcom xoay xung quanh cuộc sống của cậu bé tên Phúc với những người thân và bạn bè đồng trang lứa. Vì cha mẹ phải làm ăn xa nên từ nhỏ đã gửi Phúc cho nhà ngoại nuôi nấng – đó là một khu nhà họ Lý nằm cuối con hẻm số 2.

    Những người thân trong gia đình gồm có, ông ngoại tuổi đã gần 80. Dáng người cao, ốm, chống gậy và hơi lẫn. Đặc biệt, ông ngoại rất thương Phúc. Thương vô điều kiện, trong nhà hễ ai làm gì Phúc là ông ngoại cầm dao rượt. Vì ông cho rằng "Thằng Phúc không có cha nên tụi bây ăn hiếp nó hả?" (Là do cha của Phúc là người nước ngoài).

    Bà ngoại, tuổi 70 nhưng vẫn còn mạnh khỏe. Hằng ngày bà ngoại cùng mấy đứa cháu đi bán rau cải ngoài chợ. Bà ngoại hiền, ai cũng thương nhất là mấy đứa cháu còn nhỏ.

    Dì 3, là người gần gũi với Phúc nhất. Dì 3 ốm người, cao, mái tóc ngắn uốn xoăn, đặc biệt rất hài hước. Ở khu nhà họ Lý, ông bà ngoại chia đều nhà cho các con tạo thành một dãy nhà ở cuối hẻm. Nhưng Phúc chỉ ở, ăn cơm và ngủ nhà dì 3. Dì không đi làm mà ở nhà nuôi heo, nuôi gà, trồng rau.. nuôi đứa con út ăn học.

    Dượng 3 thì tính tình y hệt dì 3. Lúc xỉn rượu là lúc dượng 3 dễ tính nhất, ai xin gì cũng cho. Dượng 3 kiếm sống bằng nghề chạy xe lôi và "ai kêu gì làm đó".

    Bên cạnh những người thân thì Phúc còn có ba người bạn cùng trang lứa, học cùng lớp, nhà ở cùng hẻm là thằng Bình, thằng An và nhỏ Hạnh. Tất cả đều học lớp 5.

    Thằng Bình cao và ốm. Da nó đen thui và đầy ghẻ. Tính hơi nghiêm túc, là cánh tay trái đắc lực của Phúc.

    Thằng An mập và lùn. Da nó thì trắng tươi như mấy con heo sữa. Nhát gan và chậm hiểu.

    Nhỏ Hạnh dễ thương nhất hẻm, lúc nào cũng cột hai chùm tóc. Con nhàu giàu nhưng không làm phách. Là con gái nên hay bị bố mẹ cấm đoán. Tính tình tiểu thư. Thằng Bình và An đều thích nhỏ Hạnh.

    Còn Phúc thì không cao cũng không lùn, không mập cũng không ốm, không trắng cũng không đen. Rất thông minh, nhanh nhẹn và hay có những ý nghĩ táo bạo cho những trò chơi phá phách.

    Ngoài ra, còn có các nhân vật khác như đám anh chị "ma lanh" của Phúc, lúc nào cũng âm mưu giành tình thương của ông ngoại; đám thằng Xẻo ỷ nhà giàu hống hách ở cùng hẻm, tụi mà đám của Phúc không bao giờ đội trời chung; Cô giáo Mơ chủ nhiệm lớp Phúc; Những người hàng xóm..

    Tất cả mối quan hệ trên đều quay xung quanh cuộc sống của cậu bé Phúc tạo nên những tình huống tuy đơn giản, bình dị nhưng hài hước và mang lại nhiều giá trị nhân văn. Tư tưởng chủ đạo của CHUYỆN BÊN NHÀ NGOẠI là tạo ra bối cảnh những bạn nhỏ học sinh tiểu học ở thị xã. Nơi không có internet, smart phone, ipad.. nơi chỉ có những trò chơi dân gian như nhảy dây, bắn bi, tạt lon, tắm mưa, bắt cá.. Nơi các bạn nhỏ luôn sống trong tình yêu thương và sự quan tâm của gia đình, của tình làng nghĩa xóm. Nơi các bạn nhỏ lớn lên bằng lời ru bên võng của ông bà, bằng tuổi thơ đẹp đẽ của ngày hè bên dòng sông, cánh đồng, bằng sự tìm tòi khám phá của chính bản thân các bạn với thiên nhiên, với môi trường.. CHUYỆN BÊN NHÀ NGOẠI, thông qua lời kể của cậu bé Phúc sẽ tái hiện lại cuộc sống đó thật chân thật, giản dị và bình yên bởi vì đây chính là cuộc sống mà hầu hết các bạn nhỏ ngày nay không hề có được và đó cũng chính là cái khao khát của cha mẹ muốn dành cho tuổi thơ của con em mình.
     
    Lethao_1901shasha thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng bảy 2019
  2. MrLee

    Bài viết:
    7
    Câu chuyện thứ 1: Con ma dừa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ở xóm tôi cứ tối thứ 6 là ông Chín nhà ở đầu hẻm sẽ tổ chức tiết mục kể chuyện ma cho tụi con nít ở xóm. Nghe chuyện ma quả là một mê hoặc đối với chúng tôi. Cái cảm giác vừa sợ, vừa thích, vừ che mắt, vừa hí.. thiệt là đã!

    Hôm nay, cũng như thường lệ, vừa đi học về là tụi tui quăng hết cặp sách lên giường, ra tắm rửa ăn cơm cho thiệt lẹ để tranh nhau đến giành chỗ tốt ở cái sân nhà ông Chín. Cái chỗ tốt ở đây là chỗ ngồi gần ông Chín để tới khúc gây cấn còn có cơ thể vững chải để nấp vào. Gần 7 giờ tối, tui đi qua nhà rủ từng đứa một. Tụi nó cũng nhanh gọn lẹ giống tui. Thằng Bình thì chưa kịp chải đầu, thằng An thì còn vừa đi vừa cầm cái đùi gà, còn nhỏ Hạnh thì mang theo cả cái gối nằm. Nhỏ Hạnh này thì hay có tật, nghe tới khúc nào sợ quá là nó buồn.. ngủ! Làm ông Chín phải dặn nó mang theo cái gối, không thôi bị lạnh đầu. Tiểu thư mà bệnh là không ai đền!

    - Ê không biết hôm nay ông Chín kể chuyện gì nữa ha mậy?

    - Thì chút tới nghe rồi biết. Mày hỏi tao rồi rao hỏi ai?

    Tui hơi cáu trả lời thằng An vì tui còn giữ trong lòng chuyện tụi nó xa lánh tui vì tui.. bị chí trên đầu!

    - Hỏi một chút mà mày hung dữ quá! Tại tao thấy tuần trước ông Chín kể chuyện ma chó, ma mèo.. nên mới thắc mắc hôm nay không biết ông Chín kể tới ma con gì..

    - Ở đâu ra mà nhiều ma động vật vậy chèn? Hạnh nghĩ hôm nay ông Chín sẽ kể những loại ma khác, ví dụ như là ma công chúa, ma búp bê, ma hoàng hậu.. - Hạnh vừa sung sướng vừa nói.

    - Thôi đi chị hai, ở thị xã làm gì có ma đẹp dzậy? Ma công chúa, ma hoàng hậu.. - Bình nhái giọng chọc nhỏ Hạnh.

    - Ừ thằng Bình nói đúng đó Hạnh. Ma đó ở Thành phố mới có, chứ ở mình chỉ có ma dú dài, ma da, ma lai rút ruột thôi à! Hahahha

    Rồi ba thằng tui phá lên cười chọc nhỏ Hạnh mặt mày đỏ ửng. Lúc này thì tụi con nít trong xóm cũng đã đến gần đông đủ. Ông Chín trong nhà cầm cái ly trà với dĩa bánh tây mang ra.

    - Bữa nay coi bộ đến đông đủ à nghen!

    Nguyên đám tụi tui đồng thanh đồng thủ gật đầu "dạ" làm ông Chín hài lòng hết sức. Rồi ông vuốt vuốt bộ râu dài mà.. bạc phơ, cái miệng ông móm mém vì rụng hết răng rồi. Ông hớp một miếng trà nóng, lấy cây quạt phẩy phẩy vài cái rồi bắt đầu. Trời bữa nay tối nhanh quá.. đúng là "đêm tháng mười chưa cười đã tối" mà!

    - Hôm nay ông Chín sẽ kể cho tụi con nghe chuyện về.. con ma lon!

    Tụi tui nháo nhào nhìn nhau. Đứa nào đứa nấy thắc mắc dữ dội, ma chó, ma mèo, ma người thì có nghe.. gì mà ma lon! Thằng An nhanh nhảu hỏi liền ông Chín.

    - Ma lon là mà gì vậy ông Chín?

    Ông Chín cười híp mắt, vuốt râu trả lời.

    - Thì là.. ma lon đó! Hahahaha

    Ông bật lên tràng cười sảng khoái làm tụi tui cũng cười theo. Thằng An vẫn còn tò mò.

    - Vậy thì.. là ma lon sữa bò hay ma lon bia.. hay là ma lon nước ngọt?

    Tụi tui lại bật cười lên bởi câu hỏi ngu ngơ của thằng An. Tui là đứa cười lớn nhất, mà đứa nào càng làm màu thì càng dễ bị bắt thỏm. Ông Chín chỉ ngay tui và hỏi.

    - Thằng Phúc, mày trả lời cho thằng An nghe đi. Ma lon là ma gì?

    Tui đang cười ngon trớn tự dưng bị.. hỏi nên đâm ra lãng xẹt.

    - Dạ.. dạ.. con.. không biết!

    Tụi nó lại cười ồ lên vì tội tài lanh của tui. Quê muốn chết tui chỉ biết gãi đầu cười trừ. Ông Chín bèn chữa quê bằng cách vô câu chuyện ma.

    - Ma lon là một "trò chơi" dân gian của người Nam Bộ mình. Thời ông còn nhỏ như tụi bây ông rất "quậy"! Tối nào cũng rủ mấy đứa trong xóm chơi ma lon hết trơn hết trọi. Mà lần nào chơi cũng bị ma rượt chạy.. dắt dò lên cổ. Dzậy mà cứ thích chơi! Tại vì dzui hahaha.

    Ông Chín lại vuốt vuốt bộ râu dài, bạc phơ và kể tiếp.

    - Cách chơi là vậy nè: Mỗi đứa hùn nhau mua vài cục kẹo, lấy một cái lon. Lon nào thì cũng được nghe thằng An. Lựa lúc tối khuya, cỡ 8 giờ trở đi là được. Kiếm chỗ nào mà không có người, không có đèn rồi để cái lon xuống. Bày mấy cục kẹo xung quanh rồi đốt ba cây nhang. Vừa đốt vừa vái "Ma lon ơi ma lon! Ma lon có rảnh về chơi với tụi con! Gọi hồn về.. gọi hồn về!". Vái chừng năm lần rồi đợi một lúc.. là tự dưng cái lon nó di chuyển. Thấy nó rung rung thì bắt đầu chạy là vừa rồi nghe! Tại ma lon nó hay "dí" theo mắt cá chân của mình kí lắm! Nên phải chạy thiệt lẹ, đứa nào mà chạy chậm là sáng ra bầm tím cái mắt cá y như bị chó ma cắn vậy!

    Ông Chín ngưng lại nhìn mấy đứa con nít. Đứa nào đứa nấy cũng mắt tròn xoe nhìn ông. Chắc chưa đủ "đô" như những chuyện trước đó ông kể nên tụi nó chưa sợ. Lúc này thì nhỏ Hạnh mới la lên.

    - Trời ơi! Sao ghê quá vậy ông Chín?

    Tự dưng nhỏ Hạnh chen vô làm mấy đứa kia cười phá lên vì mức độ giả vờ lộ liễu của Hạnh. Ông Chín cũng cười rồi nói tiếp.

    - Lần đầu thử thì thấy sợ thiệt.. nhưng sau này rồi mới biết là do thằng Còm nó cố tình nhát ma mấy đứa khác.. Nó buộc dây vào cái lon rồi buộc vào chân nó.. thành thử ra nó chạy tới đâu là cái lon chạy theo nó tới đó.. Có lần vì sợ bị ma lon kí mà thằng Heo nó chạy thụt mạng, lạng choạng tự vấp chân rồi té. Mình mẩy xây xát toàn máu.. bị trẹo cái mắt cá chân. Bởi vậy ông Chín muốn nói với tụi bây là trò chơi là trò chơi, đừng có đùa giỡn quá mức và phải biết điểm dừng nghe chưa?

    Lúc này tụi con nít tụi tui mới thở phù và cười sảng khoái vì ít ra cũng biết là không có ma thật. Mà công nhận ông Chín hay ghê, mỗi lần kể chuyện ma xong là tự dưng tụi tui biết đó không phải ma liền à! Dì 3 tui nói "Ông Chín kể chuyện ma là để dạy bảo tụi mày đó". Tui cũng thắc mắc, xong dì 3 lại nói thêm "Sau này mày sẽ hiểu". Thôi chuyện sau này thì để sau này đã..

    - Ông Chín.. con nghe chị hai con nói dạo này trong hẻm mình có ma.. DỪA đó ông Chín?

    Ông Chín ngạc nhiên hỏi lại thằng Bình.

    - Ma dừa ở đâu?

    - Dạ.. ở vườn dừa nhà ông Tư Ngãi.

    Rồi ông Chín bật cười hô hố.

    - Ma đâu mà ma..

    Tui cũng thắc mắc quay qua hỏi nhỏ thằng An.

    - Sao ngộ quá mậy! Hẻm nhà mình hết ma chó, ma mèo rồi tới ma lon, bữa nay còn có ma dừa nữa!

    Thằng An ra hiệu "suỵt" để nó hóng chuyện tiếp. Thằng Bình líu quíu nói tiếp.

    - Thiệt đó ông Chín. Bà bảy kể cho chị hai con nghe là hôm bữa.. bả ăn trúng cái gì không biết mà tối bị Tào Tháo rượt. Bả ra cây cầu "ải" nhà ông Ngãi. Đang ngon trớn thì tự dưng nghe "đùng đùng". Bả quay qua thì thấy mấy trái dừa rớt xuống.. trôi lình bình. Bả tưởng dừa rụng nên cũng tỉnh queo. Lát nữa bả lại nghe tiếng hú.. bả sợ quá nhìn lên trên thì thấy một cái bóng trắng đang đu trên đọt dừa.. bà Bảy bả hoảng hồn quá kéo cái quần lên rồi chạy một nước dìa nhà!

    Kể đến đây thì thằng Bình sợ quá quíu lưỡi. Thấy vậy tui mới lấy ly trà của ông Chín cho nó hớp một miếng. Trà vô, ấm người nên nó mới bình tĩnh lại. Nghe kể vậy mà ông Chín tỉnh queo à! Chắc ông Chín kinh nghiệm gặp ma đầy mình nên không sợ. Ông chỉ cười rồi nói "ma cỏ gì không biết". Câu này thì người lớn nào cũng nói, chắc để che đậy sự sợ ma của mình! Tôi nghĩ vậy! Mà tự dưng nghe thằng Bình kể xong tụi tui đứa nào cũng quéo dò, không dám về. Ông Chín thấy vậy nên nắm tay từng đứa dẫn về trao trả cho ba má "ngọc ngà, đá quý". Bởi vậy tụi con nít với mọi người trong hẻm ai cũng yêu quý ông Chín hết trơn!

    Tối đêm đó, tui không ngủ được. Trong đầu cứ nghĩ mãi về câu chuyện ma dừa mà thằng Bình kể. Tui cứ tưởng tượng cảnh của bà Bảy đêm đó và không hiểu mục đích của con ma dừa trong hẻm là gì? Suy nghĩ hoài nên đâm ra.. mệt rồi lăn đùng ngủ!

    Sáng nay dù không đi học nhưng tui vẫn dậy thiệt sớm. Vừa ăn hết gói xôi mặn gói lá chuối của dì Tư xôi là tui lại lăng xăng chạy qua nhà thằng Bình. Vừa tới là tui đã thấy thằng An với nhỏ Hạnh cũng ở đó. Tui nhìn tụi nó, tụi nó nhìn tui.. là tụi tui hiểu nhau! Thì ra hổng đứa nào ngủ được đêm qua. Cũng đúng thôi, phi vụ lớn vậy mà làm sao bọn tui bỏ qua được. Nhìn vậy thôi chứ bốn đứa tụi tui đứa nào cũng đầu óc thám tử không đó nghen!
     
    Lethao_1901shasha thích bài này.
  3. MrLee

    Bài viết:
    7
    Câu chuyện thứ 1: Con ma dừa (tt)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng nay dù không đi học nhưng tui vẫn dậy thiệt sớm. Vừa ăn hết gói xôi mặn gói lá chuối của dì Tư xôi là tui lại lăng xăng chạy qua nhà thằng Bình. Vừa tới là tui đã thấy thằng An với nhỏ Hạnh cũng ở đó. Tui nhìn tụi nó, tụi nó nhìn tui.. là tụi tui hiểu nhau liền! Thì ra hổng đứa nào ngủ được đêm qua. Cũng đúng thôi, phi vụ lớn vậy mà làm sao bọn tui bỏ qua được. Nhìn vậy thôi chứ bốn đứa tụi tui đứa nào cũng đầu óc thám tử không đó nghen!

    Tụi tui ra kế hoạch đêm nay sẽ xông vào cầu "ải" nhà ông Ngãi để tìm cho ra khoai ra môn cái vụ ma dừa.. chứ để ở trong lòng ngứa quá là ngứa!

    - Ê tụi bây! Làm sao mình mới gặp được ma dừa?

    - Thì tụi mình phải ra vườn dừa nhà ông Ngãi chứ! – Hạnh tiểu thư ngây ngô trả lời.

    - Ai mà không biết. Ý An là phải làm sao ma dừa mới xuất hiện kìa Hạnh!

    Quả thật là một câu hỏi khó. Nhưng chẳng khó khăn gì mà thằng Phúc đại ca như tui lại không nghĩ ra. Tui tỏ vẻ "chuyên nghiệp" như một thám tử thực thụ. Chân phải tui chống lên bàn, tựa cùi chỏ tay phải vào đầu gối chân vừa chống, còn bàn tay thì đưa lên trán tỏ vẻ suy nghĩ. Thật ra là do tui coi phim mấy ông thám tử tới khúc gây cấn hay làm vậy nên bị nhiễm.

    - Theo như những gì bà Bảy kể cho chị hai thằng Bình; chị hai thằng Bình kể lại cho thằng Bình và thằng Bình kể lại cho tụi mình.. thì cái điều mà khiến ma dừa xuất hiện.. đó là.. đó là.. phải ngồi "ải" như bà Bảy.

    Tụi nó vỗ tay rộp rộp. Đúng là tụi bạn thân hùa nhau bất kể mọi hình thức, bất kể đúng sai mà!

    - Chính xác là như vậy rồi! Vậy thì ai sẽ là người đi "ải"?

    Câu hỏi của thằng Bình làm cả đám đơ như một khúc gỗ. Rồi tụi nó bắt đầu nhìn nhau bằng những ánh mắt khác thường. Trong lúc hoạn nạn tình bạn mới lộ ra, đứa nào cũng đùn đẩy cho nhau. Theo kinh nghiệm thì thằng nào lên tiếng đầu tiên thường trở thành mục tiêu bị lựa chọn.

    - Đừng nhìn tao. Chỗ lạ tao "ải" không có được đâu! Tao chỉ "ải" chỗ quen thôi à! Bình đi mày! – Thằng An lanh lẹ từ chối.

    - Thôi cho tao xin. Tao sợ dơ lắm! Hạnh đi.

    Vừa nghe tới tên mình là Hạnh tiểu thư giật bắn người.. như sắp xỉu. Tui mới vội chữa lửa.

    - Mày khùng hả Bình? Hạnh là con gái sao ra ngoài đó.. mà.. "ải" được?

    - Thì bà Bảy cũng là con gái mà! – thằng Bình biện minh.

    - Bà bảy là phụ nữ chứ con gái cái gì?

    - Thôi không được đâu. Bỏ Hạnh ra là còn ba đứa mình đó. Một trong ba đứa mình phải có một đứa hi sinh thôi!

    Có một sự "lạnh nhạt" nhẹ đâu đây! Đứa nào cũng ngó lơ. Dây dưa, dùng dằng làm nhỏ Hạnh mệt nên ra chỉ thị là chơi xùm xì (oảnh tù tì). Đứa nào thua thì tối nay phải ngồi "ải" dụ ma dừa ra. Và.. thằng An ngây dại ra cây búa trong khi mấy đứa tui đã đá mắt nhau từ trước là ra cây bao. Thằng An được chọn!

    8 giờ tối, mọi người trong xóm đã ngủ gần hết, tụi tui lật đật, khe khẽ trốn nhà ra tập trung ở ghế đá trước khu nhà tui. Vì ở thị xã nên mọi người thường ngủ sớm, thành thử ra giờ đó chỉ còn lác đác mấy căn nhà còn tiếng ti vi. Tụi tui thống nhất với nhau là mặc đồ màu đen để mọi người không nhìn thấy và nhằm đánh lạc hướng con ma dừa. Đây là ý kiến của thằng An, vì nó cho rằng cứ đen thui là sẽ không ai nhận ra!

    Tới vườn dừa nhà ông Ngãi, đúng là nơi thích hợp cho mấy con ma xuất hiện. Trời tối mù, không có ánh trăng, chỉ có tiếng gió rít lên. Chưa làm gì mà đã sợ muốn ra.. trong quần rồi!

    - Mày sẵn sàng chưa? – Tui hỏi thằng An lần cuối.

    - Tao.. tao.. tao.. chưa.. sợ.. quá..

    - Nó sẵn sàng rồi, làm đi! – Thằng Bình cắt ngang thằng An.

    Nhỏ Hạnh nắm tay An trấn an.

    - Cẩn thận nhe An! Mọi người tin An! Mọi người chờ An!

    Tui mới vỗ vai nó.

    - Sợ gì không biết. Mày không nghe ông Chín nói hả "người ta đó, ma cỏ gì không biết" là không có ma đâu. Nhiệm vụ của mày chỉ là vô trong đó ngồi "ải" thôi! Còn lại cứ để tụi tao lo. Vô đi mày!

    Tui đẩy nó đi vào cây cầu "ải". Nó cứ đi hai ba bước rồi lại quay lại níu kéo, bịn rịn. Dường như trong thân tâm nó muốn nói rằng "tụi mày hãy suy nghĩ lại đi". Nhưng cuộc đời rất công bằng, giây phút mày ra cây "búa" và hai tụi tao ra cây "bao" là coi như đời mày.. xong! Tui mải hả hê vì lừa được nó mà quên luôn rằng mình đang làm phi vụ ma dừa. Hên sao nhỏ Hạnh kéo về chủ đề.

    - Phúc ơi, Bình ơi, mình dụ được ma dừa ra rồi làm sao nữa?

    - Ừ rồi làm sao nữa mậy? – Thằng Bình cũng quay qua hỏi tui.

    Tui cũng nghĩ trong đầu "ừ rồi làm sao nữa" mà tui sẽ không nói ra đâu, như vậy sẽ hạ thấp uy tín của mình lắm! Tui vênh mặt trả lời.

    - Thì để nhìn kĩ coi ma dừa nó ra làm sao? Nó khác gì với ma người ta?

    Dường như câu trả lời đã làm vừa lòng hai đứa kia, tụi nó gật đầu rồi cả ba đứa tui cùng nhìn về phía thằng An. Lúc này nó đã ngồi xuống và tất cả mọi thứ đã.. sẵn sàng!

    Được 5 phút, 10 phút trôi qua cũng chẳng thấy ma dừa hay trái dừa nào cả. Thằng An mới sốt ruột hỏi ra.

    - Rồi chừng nào ma dừa mới xuất hiện vậy tụi bây?

    Chắc ngồi nãy giờ trong đó nên nó đã thích nghi với việc sợ ma rồi. Tui lại nẩy ra sáng kiến và trả lời vọng vô nó.

    - Nãy giờ mày có "đi" chưa?

    - Nãy giờ tao ngồi trong đây chứ có đi đâu đâu!

    - Không phải. Ý tao là mày có "ải" chưa?

    - Chưa. Tao đâu có mắc đâu mà "ải" trờiiii!

    - Đồ ngu! Mày phải "ải" như bà Bảy thì ma dừa mới xuất hiện chứ!

    - Trời ơii! Rồi làm sao tao "ải" được bây giờ?

    Tui quay qua hỏi Bình với Hạnh.

    - Rồi làm sao cho thằng An "ải" được bây giờ?

    - Hay là mình si nó đi, như mẹ Hạnh hay si cho em của Hạnh nè!

    Nhỏ Hạnh không ý kiến thì thôi chứ một khi đã ý kiến là chỉ có.. quá đáng lắm luôn! Tui lại nói vọng vô cho thằng An.

    - Rồi bây giờ tụi tao si cho mày "ải" nha An!

    Thằng An im re không trả lời, chắc nó cũng không biết trả lời làm sao? Thôi thì cứ để số phận đẩy đưa. Lúc này, ba đứa tui nhìn nhau và gật đầu.. hành động.

    - 1 2 3.. sìiiiiiiiiiii uỳyyyy.. 1 2 3.. xìiiiiiiiiii uỳyyyyy.. 1 2 3.. sìiiiiii uỳyyyy.

    Cứ 1 2 3 là tụi tui lấy hơi để sì.. giữa đêm khuya thanh vắng! Thằng An được đồng bọn cổ vũ nên có tinh thần.. làm liền vài cục.. tỏn tỏn rơi xuống nước. Đúng lúc này thì tự dưng trên cây dừa rớt xuống 2, 3 trái dừa.. xào xạc xào xạc.. uỳnh uỳnh.. tỏm tỏm.. Tụi tui bắt lấy cơ hội nhìn lên.

    - AAAAAAAAAA ma dừa kìaaaaaaa!

    Thằng An la lớn nhất rồi tới nhỏ Hạnh. Thằng Bình sợ quá đứng cứng đơ. Tui cũng đầu óc quay cuồng, má ơi có thiệt kìa, nguyên một cái bóng trắng đang đu trên đọt dừa, mái tóc dài bòm xòm, cái mũi cong quèo.. thấy mà ghê! Thằng An nhanh như chớp nó đã kéo quần chạy vọt ra. Tui nắm tay nhỏ Hạnh chạy đi.. còn thằng Bình nó vẫn đứng đó.. ướt hết cái quần! Tui với thằng An quay lại "bưng" nó chạy lẹ dìa..

    Về tới ghế đá đầu nhà tui, đứa nào đứa nấy thở hồng hộc hồng hộc, mặt mày cắt không ra miếng máu. Hồn vía lên mây! Tụi tui không đứa nào nói với nhau một lời, vẫy tay tạm biệt rồi mạnh đứa nào đứa nấy chạy vô nhà.. giờ phút này thật sự chỉ muốn chạy lại ôm mẹ và khóc thôi! Thằng Bình nó chỉ lẳng lặng quay lưng và bước vô.. sợ thì la, không sợ thì nói không sợ.. im im như thằng Bình mới nguy hiểm!

    Sáng hôm sau, tụi tui lại kéo qua nhà thằng Bình kiếm nó. Thằng Bình dậy từ sớm rồi mà nó không ra ăn sáng, nó nằm im trên giường.. vừa sốt vừa ho sụ sụ.. mẹ nó vừa mua thuốc vừa nấu cháo cho nó ăn. Còn tụi tui thì nghĩ khác. Vào phòng nó, tui hỏi.

    - Bình! Mày có bị sao không?

    Nó không trả lời.

    - Bình ơi, Bình có bị làm sao không? – Hạnh quan tâm thằng Bình.

    Nó vẫn không trả lời mà cứ ú ớ gì trong miệng. Ai mà nghe! Thằng An miệng "ăn mắm ăn muối" hỏi.

    - Chết rồi! Chết rồi tụi mày ơii.. Hay là.. hay là.. nó bị.. bị ma dừa.. làm cho câm luôn rồi mậy?

    Tui mới bộp tay vào đầu thằng An, rồi kéo cả ba ra ngoài.

    - Mày đừng có la lớn, người lớn nghe được là quýnh tụi mình nát đít nghe chưa!

    - Chứ sao bây giờ? Hôm qua tụi mày cũng thấy giống tao mà đúng không? Là cái bóng trắng đu trên đọt dừa đó đúng không?

    Ba đứa tui chỉ biết nhìn nhau thầm thừa nhận. Tui mới trấn an tụi nó.

    - Mày đừng có quýnh lên.. để tao suy nghĩ cái.

    Thật ra tui cũng đang lo gần chết! Nhưng tui phải ráng tìm cách cứu thằng Bình, không thể để nó bị con ma dừa làm cho.. câm ngang sương như vậy!

    - Phúc ơi, Phúc có cách gì chưa Phúc? – Nhỏ Hạnh lại hối hả.

    AAA! Tui nghĩ ra rồi, tui liền bàn với tụi nó.

    - Người ta có câu "lấy độc trị độc" đúng không?

    - Ý mày là sao? – Thằng An lại thắc mắc.

    - Thằng Bình do gặp ma dừa nên mới bị vậy! Được rồi, tối nay ba đứa mình sẽ tới đó một chuyến nữa.. để lấy cho bằng được trái dừa về.. chặt ra cho thằng Bình uống. Bảo đảm nó sẽ hết câm!

    - Có chắc không vậy Phúc? – Nhỏ Hạnh vừa sợ vừa nghi ngờ.

    - Chắc hay không chắc tụi mình cũng phải thử. Thằng Bình bị như vậy lỗi là do tụi mình mà! – Tui cam đoan.

    - Đúng rồi Hạnh! Cách gì tụi mình cũng phải thử để cứu thằng Bình.

    Ba đứa tui quyết tâm tối nay sẽ ghé vườn dừa nhà ông Ngãi một chuyến nữa. Dù đứa nào cũng sợ.. nghĩ đến cái bóng trắng đu thoăn thoắt trên đọt dừa.. mái tóc dài bòm xòm.. cái mũi cong ngoằn.. là má ơi.. chỉ muốn khóc! Nhưng vì thằng Bình bị con ma dừa làm cho câm nên tụi tui phải cùng nhau dẹp đi nổi sợ và quyết tâm cứu nó cho bằng được.

    Và tối nay tui sẽ chứng tỏ tố chất anh hùng của mình bằng việc ngồi vào cầu "ải" để dụ ma dừa. Từ trưa tui đã quất liền tù tì năm trái xoài non chấm chén mắm ruốc của dì 3 để tối nay có thể "trơn tru" mà không để cái Hạnh phải "si", quê lắm!
     
  4. MrLee

    Bài viết:
    7
    Câu chuyện thứ 1: Con ma dừa (kết)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau, tụi tui lại kéo qua nhà thằng Bình kiếm nó. Thằng Bình dậy từ sớm rồi mà nó không ra ăn sáng, nó nằm im trên giường.. vừa sốt vừa ho sụ sụ.. mẹ nó vừa mua thuốc vừa nấu cháo cho nó ăn. Còn tụi tui thì nghĩ khác. Vào phòng nó, tui hỏi.

    - Bình! Mày có bị sao không?

    Nó không trả lời.

    - Bình ơi! Bình có bị làm sao không? – Hạnh quan tâm thằng Bình.

    Nó vẫn không trả lời mà cứ ú ớ gì trong miệng. Ai mà nghe! Thằng An miệng "ăn mắm ăn muối" hỏi.

    - Chết rồi! Chết rồi tụi mày ơii.. Hay là.. hay là.. nó bị.. bị ma dừa.. làm cho câm luôn rồi mậy?

    Tui mới bộp tay vào đầu thằng An, rồi kéo cả ba ra ngoài.

    - Mày đừng có la lớn, người lớn nghe được là quýnh tụi mình nát đít nghe chưa!

    - Chứ sao bây giờ? Hôm qua tụi mày cũng thấy giống tao mà đúng không? Là cái bóng trắng đu trên đọt dừa đó đúng không?

    Ba đứa tui chỉ biết nhìn nhau thầm thừa nhận. Tui mới trấn an tụi nó.

    - Mày đừng có quýnh lên.. để tao suy nghĩ cái.

    Thật ra tui cũng đang lo gần chết! Nhưng tui phải ráng tìm cách cứu thằng Bình, không thể để nó bị con ma dừa làm cho.. câm ngang sương như vậy!

    - Phúc ơi, Phúc có cách gì chưa Phúc? – Nhỏ Hạnh lại hối hả.

    AAA! Tui nghĩ ra rồi, tui liền bàn với tụi nó.

    - Người ta có câu "lấy độc trị độc" đúng không?

    - Ý mày là sao? – Thằng An lại thắc mắc.

    - Thằng Bình do gặp ma dừa nên mới bị vậy! Được rồi, tối nay ba đứa mình sẽ tới đó một chuyến nữa.. để lấy cho bằng được trái dừa về.. chặt ra cho thằng Bình uống. Bảo đảm nó sẽ hết câm!

    - Có chắc không vậy Phúc? – Nhỏ Hạnh vừa sợ vừa nghi ngờ.

    - Chắc hay không chắc tụi mình cũng phải thử. Thằng Bình bị như vậy lỗi là do tụi mình mà! – Tui cam đoan.

    - Đúng rồi Hạnh! Cách gì tụi mình cũng phải thử để cứu thằng Bình.

    Ba đứa tui quyết tâm tối nay sẽ ghé vườn dừa nhà ông Ngãi một chuyến nữa. Dù đứa nào cũng sợ.. nghĩ đến cái bóng trắng đu thoăn thoắt trên đọt dừa.. mái tóc dài bòm xòm.. cái mũi cong ngoằn.. là má ơi.. chỉ muốn khóc! Nhưng vì thằng Bình bị con ma dừa làm cho câm nên tụi tui phải cùng nhau dẹp đi nổi sợ và quyết tâm cứu nó cho bằng được.

    Và tối nay tui sẽ chứng tỏ tố chất anh hùng của mình bằng việc ngồi vào cầu "ải" để dụ ma dừa. Từ trưa tui đã quất liền tù tì năm trái xoài non chấm chén mắm ruốc của dì 3 để tối nay có thể "trơn tru" mà không để cái Hạnh phải "si", quê lắm!

    Đúng 8 giờ tối, tụi tui tự động ngồi dậy, lẻn ra ngoài ghế đá. Ba đứa tui quyết tâm cùng nhau đi đến vườn dừa. Hùng hổ, hoành tráng như năm anh em siêu nhân gao đi tiêu diệt Oroku. Mục tiêu lần này là, tui sẽ ngồi cầu "ải" dụ ma dừa. Thằng An và nhỏ Hạnh phụ trách lụm cho được trái dừa mà ma dừa chọi xuống. Kế hoạch bắt đầu. Tui đã vào vị trí, dùng hết sức bình sinh.. 1.. 2.. 3.. tống khứ!

    - Ma dừa ơi.. ma dừa.. Ma dừa.. rảnh.. rảnh.. xuống chơi với.. tụi con! Gọi hồn về.. hú hú.. gọi hồn về.. hú hú.

    Tất cả im lặng chờ đợi. Vài phút sau thì.. xào xạc.. xào xạc ở trên cây và rồi.. tỏm tỏm tỏm tỏm.. dừa lần lượt rơi xuống. Lần này táo bạo hơn, dừa từ trong vườn cũng bay thẳng ra. Tui ra hiệu cho hai đứa kia dùng cây khều vào. Tui vội "vệ sinh", đứng dậy kéo quần rồi dùng đèn pin rội lên đọt dừa.. lúc này tui mới thấy cái bóng trắng đang đu trên đọt dừa.. má ơi.. là cái bóng trắng ngày hôm qua.. cái đầu bòm xòm.. cái mũi cong ngoằn.. Tui cố nuốt nước miếng ực ực để lấy lại bình tĩnh mà hai cái chân như bị ai đóng đinh rồi.. Tui thở một hơi thật mạnh để trấn an mình và rọi thẳng đèn pin vào mặt con ma dừa. Tui sợ quá nên nhắm tịt mắt. Nhưng bản tính tò mò.. tui vẫn hí ra chút xíu để coi. Mà lạ lắm à nghen! Đèn pin rọi đến đâu là con ma dừa lấy tay che mắt lại, hình như sợ bị chói.. Mà khoan đã.. có ma nào mà sợ bị chói mắt?

    Tui vặn đèn pin mức sáng tối đa rồi lựa thẳng mặt con ma mà rọi, nó lại đưa tay lên che rồi còn núp núp sao mấy táng lá dừa. A thì ra là vậy! Tui biết tỏng rồi nghennnn. Tui vẫn rọi đèn pin vào con ma đang cố lẩn trốn và ra hiệu cho hai đứa kia chạy lại. Ba đứa tụ họp rồi tui mới nói nhỏ với tụi nó.

    - Không phải ma đâu! Người đó.

    - Sao Phúc biết là người? – Hạnh vừa sợ vừa núp sau lưng tui hỏi.

    - Có người mới sợ chói mắt và trốn thôi! An mày chạy vào gõ cửa nhà ông Ngãi kêu ổng ra đây. Còn Hạnh tui nói gì là nói theo tui nghe.. rồi làm đi!

    Thằng An răm rắp nghe theo, nó phi nước đại vô gõ cửa nhà ông Ngãi. Còn tui thì dùng hết chất giọng hét to cùng Hạnh.

    - Ăn trộm.. ăn trộm.. ăn trộm dừa bà con ơi.. Ăn trộm dừa nè bà con ơiiiiiii.

    Nghe thấy tiếng hét thất thanh của hai đứa tui khiến mọi người tỉnh giấc, vài nhà gần đó đã bật sáng đèn. Con ma trên cây dừa vẫn bị tui rọi đèn và đang vô cùng hoảng loạn, cứ loay hoay ở trên đó. Rồi tui và Hạnh đều nghe tiếng xào xào phía vườn trong, hình như có tiếng người đang chạy. Tui đang cố nhíu mắt nhìn kĩ vào vườn coi là ai mà tay vẫn không quên rọi đèn vào con ma trên cây, sợ nó trốn mất!

    Lúc này tui mới nghe tiếng ông Ngãi với thằng An vọng lại. Ông Ngãi hùng hổ la to.

    - Ăn trộm hả mậy? Hả mậy?

    Ổng nói cái nào thì táng chát chát cái đó vào mặt thằng vừa chạy vào vườn trong bị ổng bắt được. Ổng lôi nó ra nhà bà Bảy ngay sát bên cầu "ải", lúc này mọi người đều đã thức và ra ngoài. Một vài chú tiếp ông Ngãi bắt giữ thằng trộm. Tui với nhỏ Hạnh đứng bên này mới la lên.

    - Ông Ngãi, ông Ngãi.. còn một người nữa nè.. ở trên đọt dừa nè!

    Nói rồi tui rọi đèn pin lên, ông Ngãi với mấy chú cũng nhíu mắt lên nhìn, vừa thấy là ông Ngãi với mấy chú kia lụm dừa khô chọi lên liền. Vừa chọi ông Ngãi vừa chửi.

    - Mày xuống đây.. mày xuống đây!

    Lúc này tên trộm mà bọn tui tưởng là "ma dừa" mới quýnh quáng trả lời.

    - Dạ.. để con xuống chú Ngãi ơi!

    Rồi tên trộm mới tuột cây dừa xuống. Vừa xuống tới là bị ông Ngãi tóm liền, lôi lại đoàn tụ với thằng đồng phạm ở nhà bà Bảy. Tụi tui cũng tò mò lại hóng chuyện. Ông Ngãi lột mặt nạ với bộ tóc giả của hai tên trộm ra thì mới biết là hai anh em nhà thằng Tí ở cuối xóm. Tụi nó quỳ xuống xin ông Ngãi. Thằng Tí líu quíu.

    - Chú Ngãi tha cho tụi con.. tụi con không dám ăn cắp dừa nữa đâu.. tại má tụi con nằm viện hổm rài mà tụi con không đủ tiền trả viện phí nên tụi con mới cùng đường đi ăn cắp dừa nhà chú Ngãi.

    - Sao mày không đi làm kiếm tiền mà đi ăn cắp hả?

    Mọi người cũng chỉ trỏ bàn tán đủ điều "kiểu thanh niên sức dài vai rộng mà không đi làm mà đi ăn trộm". Thằng Tèo mới khóc hu hu nói.

    - Ban ngày anh em tụi con thằng đi bán vé số, thằng phụ hồ.. mà má con bệnh nặng quá.. ngày nào cũng phải đóng tiền viện phí má con mới sống nổi. Anh em con làm gì kiếm đủ tiền nên mới dại dột.. xin chú Ngãi tha cho tụi con.. tụi con không dám nữa đâu!

    Ông Ngãi cứng rắn hỏi.

    - Rồi bữa giờ tụi bây trộm vườn tao mấy lần rồi?

    - Dạ.. 3 lần.. rồi chú Ngãi.. Tiền bán được tụi con thề là đóng viện phí cho má hết chứ tụi con không có ăn xài đồng cắc nào hết. Xin chú tha cho anh em tụi con để tụi con còn đi làm kiếm tiền lo cho má..

    Hai anh em vừa nói, vừa khóc, vừa quỳ lạy làm ai cũng thấy thương! Lúc này mặt ai cũng xìu xuống, không còn dữ tợn như khi nãy mà.. buồn rười rượi. Tụi con nít tụi tui cũng buồn theo vì thấy hai anh to cao vậy mà ngồi khóc như con nít! Ông Ngãi từ từ ngồi xuống cái ghế rồi hít một hơi, ổng nói.

    - Thôi được rồi! Lần này chú tha cho tụi mày! Má nó thì ai cũng cũng biết.. - Ông quay qua nhìn mọi người. Chỉ vừa hiền vừa giỏi, một mình làm lụm nuôi nấng hai thằng này.. hẻm mình mà có ai làm đám gì chỉ cũng tiếp.. giờ hay tin chỉ bị bệnh nặng thì hông ấy mọi người ở đây ai có gì thì giúp đỡ chỉ nghen. Có bi nhiêu thì giúp bi nhiêu.. coi như lá lành đùm lá rách.

    Ông Ngãi vừa dứt lời thì bà Bảy móc liền trong túi ra năm chục ngàn giơ lên.

    - Tui.. tui giúp chỉ năm chục. Để mai tui gả bầy heo có tiền rồi tui giúp chỉ thêm! Anh Ngãi nói đúng, bà con mình sống ở đây đó giờ, yêu thương, đùm bọc nhau thành ra văn hóa xóm làng. Giờ chị Hai bị nạn thì coi như anh chị em mình người đưa ra một tay cứu giúp chỉ nghen!

    Mọi người lúc này ai ai cũng vào nhà lấy tiền, lấy mì, lấy gạo.. mỗi người gom một ít lại cho má của anh em thằng Tí. Ông Ngãi đỡ hai thằng nó dậy rồi nói.

    - Hai thằng bây từ đây về sau không có được đi ăn cắp ăn trộm nữa nghe chưa? Mình nghèo cho sạch rách cho thơm. Nhắm làm không đủ thì qua nhà chú. Hái dừa với giao dừa, chú trả tiền cho hai đứa đóng viện phí cho má. Được không?

    Hai anh em vừa khóc vừa mừng húm, gật đầu cảm ơn ông Ngãi lia lịa. Xong xuôi giải tán mạnh ai nấy về nhà ngủ! Thì ra chẳng có ma dừa gì hết, bà Bảy này làm tụi tui quê độ quá! Mà coi như cũng vui. Tui chợt nghĩ về thằng Bình.. mà thôi.. khuya rồi tui ngủ cái đã.. mai rồi tính!

    Sáng mai tới lớp, tụi tui đã thấy thằng Bình ngồi sẵn trong lớp từ lúc nào. Sáng qua nhà rủ nó đi học thì mẹ nó nói nó hôm nay ba nó có công chuyện gần trường nên chở nó đi học rồi. Gặp nó ngồi ăn xôi mà tụi tui mừng húm luôn! Ý là nó vẫn còn bình thường. Tui chạy lại vỗ vai nó.

    - Ê Bình mày khỏe rồi hả?

    - Mày bình thường lại rồi hả?

    - Bình ơi, Bình có thấy trong người làm sao không? Hạnh lo cho Bình quá!

    Thằng Bình vẫn không trả lời tụi tui mà ngồi ăn xôi quyết liệt. Tui bực quá mới giật gối xôi của nó.

    - Mày bị sao vậy Bình? Sao im ru không nói chuyện gì vậy?

    Thằng Bình ra hiệu trả gối xôi lại cho nó. Nó lấy chai nước uống miếng nước, nuốt nước miếng vài cái rồi mới cất giọng trả lời.

    - Hồi tối hôm bữa.. tao gặp ma dừa.. sợ quá.. nên.. tao khóc nguyên.. đêm.. sáng ra.. tắt tiếng.. luôn!

    Trời ơi! Tụi tui thi nhau đấm đá nó cho hả giận. Giận thì không giận mà thương với cảm giác tội lỗi. Thằng quỷ làm tụi tui sợ khiếp vía, tưởng ma dừa bị bắt rồi mà nó còn tự nhiên bị câm nữa là lạ lắm à nghen!
     
  5. MrLee

    Bài viết:
    7
    CÂU CHUYỆN THỨ 2: HỦ DZÀNG CỦA ÔNG NGOẠI

    "Nhà em có nuôi một ông ngoại. Ông năm nay mới 77 tuổi thôi mà đã yếu. Đôi lúc ông còn bị lẫn nữa! Tại vì hồi xưa ông ngoại em đi lính; đi đánh giặc; đi tù đày; giải phóng rồi thì đi đạp xe lôi nuôi mười miệng ăn trong nhà nên ông ngoại giờ đã hết xí quách. Ông ngoại tánh kì, nhà con cháu có thì không ở, dọn ra ở riêng cái nhà lá chút xíu. Ông ngoại nói là thích sống mình ên, không muốn làm phiền con cháu.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Miêu tả ngoại hình của ông ngoại? Dáng ông ngoại em cao cao, ốm ốm, da nhăn nheo, mắt yếu.. hay chống cái gậy đi tới đi lui.. chửi con cháu! Mà ông ngoại không bao giờ chửi em, ông thương em nhất nhà. Ông ngoại hay cho tiền em. Miễn ai làm gì em khóc là ông ngoại sẽ xách dao đi rượt người đó chạy vòng vòng cho chừa tội. Ông ngoại rụng hết răng nên miệng móm xọm, thành thử ra khi chửi ai thì cái giọng cũng bị đớt" Lụi mày.. lụi mày.. hông có lược ăn hiếp nó.. nghe nghe chưa?" "

    Đó là bài tập làm văm của tui về đề tài" Hãy miêu tả ông/bà của em ". Tui thấy mình viết cũng hay, miêu tả tỉ mỉ, chân thật vậy mà cô không đánh giá cao lắm! Đang ngồi buồn rũ rượi vì.. hết tiền thì thằng An mới chạy qua rủ đi chơi.

    - Ê Phúc, đi đá banh bàn hông?

    - Đi đi.. - tui mê cái trò này lắm!

    - Qua rủ thằng Bình với nhỏ Hạnh cho đủ tay rồi đi nghen!

    Tui đang háo hức thì sực nhớ lại chuyện hết tiền, đành thẫn thờ ngồi xuống.

    - Ủa sao vậy?

    - Tao.. tao hết tiền rồi!

    - Hôm nay dì ba không cho mày tiền hả?

    - Có cho. Mà xui quá, hồi sáng tao quay kẹo kéo thua hết trơn rồi!

    - Trời ơi.. sao mày cờ bạc quá vậy? Tao nói là ông kẹo kéo ổng dụ mày mà không tin. Tao quay cái bàn quay đó biết bao nhiêu tiền mà có trúng được cắc nào đâu.

    - Tại một lời hai mươi mà nên tao.. tham! Bỏ ra có 500 đồng mà trúng được 10 ngàn.. Làm giàu không khó mà mậy!

    - Ổng dụ hết cái xóm trên rồi qua dụ xóm mình nữa đó. Bỏ nghe mậy!

    - Ừ.. còn tiền nữa đâu mà chơi!

    - Thôi đi đi.. tao bao!

    - Ghê vậy! Hôm nay mày dư dả dữ hen?

    - 2000 đủ bao không?

    - Trời.. có 2000 chơi được một ván là hết rồi! Tiền đâu ăn đá bào?

    - Thì.. thì còn thằng Bình với nhỏ Hạnh nữa mà!

    Nói xong hai đứa tui dắt tay nhau qua rủ hai đứa kia, rồi bốn đưa tui dắt tay nhau qua nhà bà Hùng nước đá.. nơi có cái bàn đá banh bàn duy nhất của hẻm! 2000 một ván, 8 trái banh, chơi hết thì móc xỉa thêm 2000 nữa. Có bốn đứa con nít với cái bàn banh bàn mà la hét om xòm muốn banh luôn cái hẻm. Đang chơi ngon trớn thì.. hết tiền! Đúng lúc đang khát nước, thèm ăn đá bào, cà rem, cà na, bánh bò, bánh bèo.. đang hết tiền sao cái gì cũng thèm hết vậy?

    Tự dưng trời nắng chang chang có bốn đưa ngồi móc mỏ ở băng ghế nhìn tụi nhà giàu vừa chơi vừa ăn uống.. ngon lành! Thằng Xẻo còn ra vẻ chọc quê tụi tui.

    - Cà rem ngon quá nè! Đá bào ngon quá nè! Bánh bò nước cốt dừa cũng bá cháy ha tụi bây!

    Nó quay qua nhìn bốn đứa tui đang ngồi chèo queo rồi chọc quê tiếp.

    - Chắc tụi mày thèm lắm hả? Mà tao chỉ cho mình con Hạnh thôi, còn ba thằng bây thì không có phần đâu con hahaha.

    Tui nói thiệt, đang thèm ăn mà còn nhìn cái mặt thấy ghét của nó là tui muốn nóc-ao nó liền rồi. Thằng An nói nhỏ với nhỏ Hạnh.

    - Hạnh đừng lấy đồ ăn của nó nghe! Hạnh đừng phản bội lại tụi mình nghe!

    - Ừ đừng lấy nhe Hạnh.. tụi nó thấy ghét quá! – Thằng Bình cũng ấm ức.

    Nhỏ Hạnh thì mắt nhìn không ngớt dĩa bánh bò chan nước cốt dừa.. rắc miếng mè. Dường như dĩa bánh bò đã làm mờ đi lí trí của nhỏ Hạnh rồi! Tui tức quá mới mạnh miệng nói.

    - Tụi bây ngồi ở đây đợi tao đi. Tao về xin tiền ra bao tụi bây ăn!

    - Mà Phúc xin ai vậy Phúc? – Nhỏ Hạnh nghe được ăn là mắc sáng rỡ liền.

    - Xin ông ngoại.

    Nói rồi tui đi một nước về nhà. Đại gia đình tui có hơn chục đứa cháu, mà chỉ có bốn thằng con trai. Hai anh lớn con của cậu hai thì đi làm xa, còn anh Hắc con dì ba và tui là ở nhà. Mà anh Hắc cũng ra chợ bán rau tiếp bà ngoại rồi nên ở nhà chỉ còn thằng cháu là tui.. nên ông ngoại thương nhất nhà!

    Thêm một lí do nữa để ông ngoại thương tui là do cha tui là người nước ngoài, một tháng, hai tháng mới về nhà. Mẹ tui cũng dọn ra ngoài ở riêng, lâu lâu mới qua thăm và cho tiền ông ngoại xài. Còn tui thì được gửi qua ở bên ngoại cho dì ba nuôi, thiếu thốn tình cảm cha mẹ nên ông ngoại thương bù lại.

    Ông ngoại trùm sò lắm, không ai ăn được một xu của ông ngoại đâu, trừ tui à! Mỗi lần mà tui muốn xin tiền ông ngoại thì tui chỉ chịu khó.. diễn chút thôi! Cứ lựa trời đang nắng chang chang; xoa cho tóc tai bù xù lên; mặt mày cho thảm thương lên.. rồi đi qua đi lại trước nhà lá của ông ngoại. Đi chừng 3 vòng là ông ngoại tự động bật ngồi dậy từ cái võng rồi.. ngoắc vô liền rồi.

    - Thằng.. Phúc.. dzô đây!

    Kế hoạch xin tiền thành công rồi đó, giờ chỉ ngoan ngoãn làm theo những gì ông ngoại sai bảo thôi!

    - Sao.. trưa nắng hông đi.. ngủ đi mậy?

    - Dạ.. con.. thèm ăn bánh bò quá ông ngoại ơi!

    Tui giả bộ thút thít một chút là.. làm ông ngoại thương đứt ruột đứt gan. Ông ngoại không nói gì thêm mà thò tay lên vách lá, móc móc đâu ra được 20 chục ngàn tiền giấy rồi đưa tui.

    - Đi.. đi.. mua cho ông ngoại.. gói thuốc.. lá.. dầu lửa nữa.. nghe mậy!

    Tui đưa hai tay nhận tiền rồi vọt lẹ. Ông ngoại không cho tiền công khai, sợ mấy đứa cháu khác nó phân bì. Ông hay sai tui đi mua dầu lửa, thuốc lá.. Thuốc thì hút, dầu lửa để thắp cây đèn dầu.. tiền còn dư thì cứ lấy hết! Mà ông ngoại sộp với tui lắm, toàn đưa tiền lớn, mua xong dư ra hơi bị nhiều!

    Cầm 20 chục ngàn trên tay, tui chạy qua cô Ngờ tạp hóa mua cho ông ngoại gói thuốc lá với chai dầu lửa. Lần nào qua mua cũng bị cô Ngờ chọc hết.

    - Rồi thằng cháu đức tôn của ông Ba qua mua đồ nữa rồi kìa! Lạ lắm à nghen.. ông Ba ổng có hơn chục đứa cháu, vậy mà ổng thương có mình ên thằng quỷ nhỏ này à!

    Cô Ngờ nói với mấy bà bạn đang ngồi làm móng chung với nhau. Tui cũng lễ phép dạ thưa đàng hoàng.

    - Cô Ngờ bán cho ông ngoại con gói thuốc Di-hia với lít dầu lửa nghe!

    - Ông Ba làm gì ổng xài như cái máy vậy mậy? Hôm qua mày mới mua xong giờ mua nữa hả?

    - Dạ con đâu có biết đâu. Cô Ngờ bán cho con đi.

    Thiệt là hôm qua tui mới mua cho ông ngoại xong. Tại hôm qua là tới kì mua, còn bữa nay là do tui.. hết tiền nên chơi chiêu hê hê! Nói rồi cô Ngờ đứng dậy, đi vô trong lấy thuốc lá với dầu lửa cho tui. Bộ móng chưa khô nên ngón tay cô Ngờ cứ dảnh dảnh, nhìn mắc cười lắm!

    Tiền thối dư được 10 ngàn, tui chạy lại chỗ đồng bọn đang ngồi móc mỏ. Tui hí hửng la lên để lấy le với thằng Xẻo.

    - Tao có tiền rồi nè! Tụi bây ăn gì.. tao bao hếttt!

    Như một đàn trâu đã lâu không được ăn, đồng bọn tui bay thẳng đến chỗ dì Nhí bán bánh bò, bánh chuối, bánh bột báng.. Tui chơi sộp bao mỗi đứa một dĩa, một cái bánh bò với một cái bánh chuối.. là mối quen nên dì Nhí cho thêm nước cốt dừa với mè. Dì Nhí biết tính tui thích ăn cái màn trên của nước cốt dừa nên hớt cho tui hết. Nó đóng thành màn, đặc đặc, béo béo.. thơm mè nữa.. ngon dã mang! Ăn xong bánh bò, tui vô dì Hùng mua luôn 4 cây kem chuối, chia mỗi đứa một cây. Ăn ngon lành cành đào! Còn tụi thằng Xẻo hả, tới lượt tụi nó chơi hết tiền.. ngồi nhìn tụi tui ăn rồi hehe!

    Ăn uống no nê, xong xuôi, sạch sẽ.. tui mới đem thuốc lá với dầu lửa về cho ông ngoại. Hiển nhiên, ông ngoại lấy đồ mà không hỏi han gì tới tiền còn dư. Ông cháu tui hiểu nhau từ đời nào mà haha. Để cảm ơn ông ngoại đã ra tay hào phóng, tui ở lại đấm lưng cho ông ngoại. Vừa đấm hai ông cháu vừa tâm sự" mỏng".
     
  6. MrLee

    Bài viết:
    7
    CÂU CHUYỆN THỨ 2: HỦ DZÀNG CỦA ÔNG NGOẠI (tt)

    - Sao ông ngoại hút thuốc quài vậy? Không tốt cho sức khỏe đâu!

    Ông ngoại vỗ đầu tui.

    - Thằng cha mày.. tao hút kệ tao!

    Tui xoa xoa đầu mình, rồi hỏi tiếp.


    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Tại con thấy trên cái bao thuốc lúc nào cũng ghi câu "hút thuốc lá có hại cho sức khỏe". Mà ngộ quá, sao người ta thấy vậy mà vẫn hút vậy ông ngoại?

    Ông ngoại kéo một hơi nhả ra toàn khói.

    - Con người mà.. cái gì càng cấm.. thì càng.. thích làm! Giống ở ngoại chợ.. chỗ của bà ngoại mày đó.. cấm đổ rác.. thì cả núi rác. Vậy đó!

    Tui cũng gật gù mà công nhận. Vì tương tự với việc cấm đổ rác là.. cấm đái! Đúng là càng cấm thì người ta càng muốn làm..

    - Ông ngoại sao ông ngoại không qua ở với dì 3 mà ở đây có một mình à!

    - Sợ làm.. phiền con cháu! – Ông ngoại tui trả lời cụt ngũn!

    - Ông ngoại có thèm ăn cái gì không? Ông ngoại nói con nghe đi rồi con điện thoại cho mẹ con mua đem qua cho.

    - Thèm sầu riêng.

    - Ông ngoại có răng đâu mà ăn sầu riêng.

    Tui nói rồi mới chực nhớ là sầu riêng mềm xèo, đâu cần phải nhai. Lúc này, ông ngoại tui được đấm lưng thoải mái quá nên lim dim rồi. Tui cũng im ru, ngồi xuống quạt cho ông ngoại ngủ. Được vài phút gì đó thì ông ngoại mới mở mắt ra nói:

    - Mai mốt tao.. chết.. tao cho mày hủ vàng cưới.. cưới vợ.

    Tự dưng ông ngoại nói vậy làm tui hú hồn.

    - Ông ngoại còn sống lâu năm lắm, không có chết sớm đâu!

    Ông ngoại tui im ru.

    - Mà con mới có 11 tuổi, chừng nào con lớn mới được cưới vợ! Tính ra là còn gần chục năm nữa đó ông ngoại.

    Ông ngoại lại im ru. Tui mới hỏi tiếp.

    - Ông ngoại có hủ vàng hả?

    Nghe hỏi hủ vàng ông ngoại mới chịu trả lời.

    - Ừ.. có hủ vàng bự lắm!

    - Thôi con không lấy đâu, ông ngoại để xài đi!

    - Bự.. bự lắm.. xài không hết! Mai mốt.. cho mày!

    Ông ngoại nói xong thì ho sụ sụ. Tui cũng xoa xoa cái lưng cho ông ngoại rồi gật gù đồng ý, chứ tui mà nói nữa là ông ngoại lên cơn ho là mệt à!

    - Dạ.. mai mốt ông ngoại cho con hủ vàng nghe!

    - Ừ.. mai mốt cho! Hụ hụ hụ.

    Ông ngoại lại ho.. mà còn phì phèo điếu thuốc. Nãy giờ ông ngoại làm liền tù tì hết 4, 5 điếu rồi!

    Lúc này, ở ngoài có tiếng xì xào vô vách lá. Như phát hiện ra điều gì, ông ngoại liền đứng dậy, chống gậy bước vài ba bước ra.. thì thấy đàn cháu thân yêu chừng 5, 6 đứa đang núp, rình mò nãy giờ ở ngoài này! Thấy ông ngoại bước ra nên đứa nào cũng hú hồn hú vía.. tại ai cũng sợ ông ngoại hết. Ông ngoại lại chửi:

    - Lụi mày.. lụi mày.. đứng ở lây.. làm gì? (Tụi mày đứng ở đây làm gì)

    - Dạ.. dạ.. tụi con kiếm thằng Phúc!

    - Liếm nó làm.. cái gì? (Kiếm nó làm cái gì)

    - Dạ.. dạ..

    Bà Diễm vừa hớ miệng là bị bà Linh chụp lại liền, rồi nói nhỏ vô tai bả.

    - Mày ngu quá! Đừng có nhắc tên thằng Phúc!

    Nghe xong bà Diễm liền sửa sai.

    - Dạ.. tụi con kiếm.. kiếm.. a.. a kiếm con gà xổng chuồng của dì 3.

    Rồi cả đám cười hì hì.

    - Dạ đúng rồi.. đúng rồi.. kiếm con gà mái dầu xổng chuồng của má con. Ngộ thiệt, hồi nãy mới thấy nó chạy vô đây nè ông ngoại!

    - Tao hông có.. thấy.. con gà.. lào đâu.. Tụi bây đi kiếm.. thằng.. thằng Phúc.. đánh nó.. phải hôngg?

    - Dạ hông có.. hông có.. tụi con đâu có kiếm thằng Phúc đâu.. Tụi con.. tụi con..

    Nhìn mấy bà chị sợ tái mét mặt mày mà thấy thương luôn!

    - Lụi mày.. lụi mày.. tính đánh nó nữa phải hông?

    Vừa dứt câu, ông ngoại lựng thựng bước vô nhà, lấy cây dao chặt thịt nhét trên vách lá. Ông ngoại cầm cây dao vừa nhá nhá vừa cố bước nhanh hơn nữa về phía mấy bà chị đang sợ.. xanh lè mặt mày!

    - Chết cha lụi mày nè.. chết cha lụi mày nè.. ỷ nó hông có cha rồi tính ăn hiếp nó nữa hả? Chết cha lụi mày..

    Đứa nào cũng sợ bỏ chạy.. loạn xà ngầu. Ông ngoại tui bênh vực tui nên vậy đó, hù chơi thôi à chứ ông ngoại không có dám làm thiệt đâu! Con cháu mà, thương còn hông hết sao dám đánh roi nào! Cây dao ông ngoại cầm cũng là đồ giả thôi, dì 3 sợ có án mạng nên thay từ lâu rồi!

    Tin tức về vụ ông ngoại có hủ vàng đã lan nhanh ra trong đàn cháu thân yêu. Ai ai cũng hí ha hí hửng.. tò mò về hủ vàng. Rồi một ngày nọ, một ngày đẹp trời.. tự dưng cả đám kéo bè kéo lũ qua chòi nhà lá của ông ngoại. Đếm đâu cũng 8, 9 đứa, nhỏ lớn gì cũng có. Coi bộ cũng gần đủ mặt à nghen! Người thì xách tô cháo nóng hổi, người thì xách trái sầu riêng thơm phức, người thì xách bịch cà phê qua..

    - Ông ngoại, ông ngoại ăn cháo nghe. Cháo cá lóc rau đắng, má con mới nấu hồi sáng! – bà Linh đề ba trước.

    - Ông ngoại ăn cháo đi, rồi con đi pha cà phê sữa cho ông ngoại nghen! – Tới bà Diễm.

    - Ông ngoại con đấm bóp cho ông ngoại nghe! – bà Hương cũng tham gia.

    Ông ngoại vui quá chừng nên ăn hết nửa tô cháo. Lúc này, ông Hờ mới lấy cái tua vít khui trái sầu riêng ra.. thơm phức à! Sầu riêng vừa bung ra thôi là ta nói cái mùi.. nó béo dễ sợ. Rồi mấy bà chị cũng ngồi bóc sầu riêng ra để vô dĩa, dùng nĩa xét thịt sầu riêng ra đàng hoàng.. nói chung là mấy ông anh bà chị lấy hết tiền dành dụm ra để phục vụ ông ngoại tận răng.

    Tự dưng bữa nay có đàn cháu thân yêu quây quần bên ông ngoại.. làm ông ngoại tui trở thành hoàng thượng.. vui hết sức! Ông ngoại cứ híp mắt cười hoài, hết ăn cháo, rồi uống cà phê sữa, rồi ăn sầu riêng.. lâu rồi mới thấy ông ngoại vui như vậy! Làm lòng tui cũng mừng!

    - Ông ngoại, ông ngoại có dư tiền thì cho chị em tụi con nhe. Tết gần tới rồi mà chị em tụi con không có tiền mua quần áo nữa! – Bà Hương than thở bắt đầu diễn trước.

    - Ông ngoại có tiền mà không xài, nhét vách lá riết nó mục hết trơn đó! – Bà Linh tiếp chuyện.

    Ông ngoại chỉ lo nhai chóp chép mấy miếng sầu riêng.. tại không có răng nên cái miệng móm của ông ngoại cứ chóp chép, chóp chép à! Mấy ông anh bà chị coi bộ hết kiên nhẫn rồi mới buộc miệng nói.

    - Ông ngoại.. ông ngoại có hủ vàng thiệt hả?

    Nghe tới hủ vàng thì ông ngoại mới ngước mặt lên nhìn dáo dác. Ông ngoại chỉ vô cái kệ ti vi rồi nói.

    - Đằng kia kìa.. ở đằng sau cái ti vi!

    Nhanh như chớp, ông Hờ, bà Linh, bà Diễm đã lao đến cái ti vi cặm cùi lùng sục để kiếm.. cái hủ vàng. Kiếm hoài cũng không thấy nên mới quay lại hỏi ông ngoại.

    - Cái hủ nào đâu ông ngoại, sao tụi con không thấy?

    Ông ngoại mới chỉ tay về cái hủ trà trên nóc ti vi.

    - Đó.. lấy lại đây cho tao!

    Dù thắc mắc nhưng mấy ông anh bà chị cũng đem cái hủ trà "long phụng" lại cho ông ngoại. Ông ngoại cầm trên tay rồi nói.

    - Hủ.. hủ vàng nè.. đứa.. đứa nào lấy.. tao.. cho!

    Bà Linh giật liền, bả vặn vặn vài vòng thì ra cái nắp. Bả nhìn vô trong.. đen thui không thấy gì hết! Ông Hờ giật lại ngó vào cũng không thấy gì. Ổng mới lật ngược cái hủ lại trút trút ra.. rớt ra.. toàn là trà! Ổng mới hỏi.

    - Ủa sao toàn trà không vậy ông ngoại?

    - Thì.. cái hủ.. trà mà!

    - Sao ông ngoại nói.. hủ vàng?

    - Ừ.. hủ vàng đó. – Ông ngoại hớp miếng cà phê sữa rồi châm điều thuốc hút.

    - Sao con không thấy vàng đâu hết?

    - Thì tao.. nói.. cái hủ nó.. màu vàng.. là hủ vàng!

    Trời ơi lúc này đứa nào cũng té ngữa.. sốc óc dã mang! Bị ông ngoại chơi một cú đau thật là đau mà không đứa nào dám nói nên lời.. tại còn ngồi trong nhà, sợ bị ăn dao! Bà Linh mới nói nhỏ vô tai bà Diễm.

    - Vậy cái hủ vàng thiệt ông ngoại tính cho thằng Phúc rồi!

    Ông ngoại tui già mà thính tai dã man, nói sao ổng nghe được. Mà nghe tới tên "thằng Phúc" thôi là ổng bật dậy liền. Ông ngoại tui bất chấp lắm, miễn nghe mấy ông anh bà chị nhắc đến tên tui thôi là ông tự động đi tìm con dao liền. Tại hồi tui còn nhỏ, hay bị mấy người đó ăn hiếp. Ông ngoại nghĩ đứa nào cũng có ba mẹ còn tui thì không nên ông ngoại thương tui, bảo vệ tui tới giờ!

    Vừa thấy ông ngoại đứng dậy là coi như đứa nào cũng phản xạ tự nhiên.. xách đít chạy liền. Ông ngoại lấy con dao nhét ở vách lá rồi đi ra.. lăm lăm:

    "Lụi mày.. lụi mày.. tính ăn hiếp nó nữa hả? Chết cha lụi mày nghe.. nghe.."

    Nhìn mấy ông anh bà chị đua nhau chạy sống chết.. mà thấy thương. Bà Linh gồm óm nhom nên chạy nhanh còn hơn gì, mới đó bả đa bay qua bên kia hầm rồi. Bà Diễm thì đu theo ông Hờ chạy vô nhà đóng cửa lại. Có bà Hương hơi ú nên chạy qua cây cầu khỉ sao mà rớt xuống hầm rau muống. Tui thấy vậy nên mới ra vớt bả lên. Kiểu này lát về là bả no đòn với dì 5 cho coi! Phi vụ thất bại, tội nghiệp mấy ông anh bà chị của tui.. Kiểu này thì tiền mất tật mang!

    Tui về nhà ông ngoại dọn dẹp bãi chiến trường của mấy ổng bả để lại. Thấy ông ngoại nằm phì phèo thuốc lá trên võng, cây dao để kế bên.. mắt nhìn xa xăm ngẫm nghĩ.. điều gì! Tui mới nhẹ giọng hỏi.

    - Ông ngoại, con thấy mấy anh chị tội nghiệp lắm! Tết tới rồi mà chưa có tiền mua quần áo.. Ông ngoại có tiền thì.. lì xì cho mấy anh chị nghen!

    Ông ngoại không nói gì mà chỉ phì phèo cho hết điếu thuốc lá. Tui mới nói tiếp.

    - Bây giờ con lớn rồi. Mấy anh chị không có ăn hiếp con nữa đâu. Mà nếu có thì con chạy qua méc ông ngoại liền.. nên ông ngoại đừng có vác dao rượt mấy anh chị nữa nghen. Chân ông ngoại yếu lắm, lỡ té.. là bà ngoại buồn, con cũng buồn!

    Nghe tui nói xong thì ông ngoại đứng dậy, chống cây gậy, đi lựng thựng về phía cái giường cây. Ông ngoại thọt tay vô cái bao gối nằm, lấy ra một bịch vải màu đỏ. Rồi đi chậm chậm lại phía tui. Ông ngoại móm mém nói.

    - Vàng.. vàng đây nè.. Tết.. tao cho.. cho mỗi đứa.. một chỉ.. sắm.. sắm.. đồ tết!

    Nói rồi ông ngoại cười hề hề, cười híp cả mắt. Vì ông ngoại đang hãnh diện và sung sướng lắm, tiền ông ngoại để dành.. cuối cùng cũng đủ để lì xì hết cho đàn cháu thân yêu!

    Tui cũng mừng nên bay lại ôm ông ngoại thắm thiết. Xong rồi tui dắt tay ông ngoại, hai ông cháu lội lựng thựng qua nhà cô Ngờ.. ăn chè mà trong lòng vui mừng.. nôn Tết đến biết bao!
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...